Mang Theo Thương Trường Xuyên Văn Niên Đại
Tác giả: Nhuyễn Ngữ
Thể loại: Dam mỹ - xuyên không
Editor: GiangNgan
Tác giả: Nhuyễn Ngữ
Thể loại: Dam mỹ - xuyên không
Editor: GiangNgan
Chương 170:
Hoa Ny cắn chết mình không gặp Lục Cảnh Đường, đồng thời còn lộ ra biểu tình ủy khuất hướng Lục Cảnh Quốc hô:
- Tôi không phải chỉ là thích anh sao? Phía trước cũng là tôi sốt ruột cho nên mới đẩy em trai của anh. Hiện tại tôi cùng mẹ tôi đều đã nhận được trừng phạt. Vì sao còn không buông tha cho tôi a.
Nói xong còn ôm mặt ô ô khóc lớn.
Vừa nghe lời này, không ít người xì xầm cảm thấy Hoa Ny xác thực thật đáng thương. Nếu không phát sinh sự kiện kia, không chừng sớm kết hôn.
Hiện tại sửng sốt không ai dám cần cưới nàng, sợ bị nàng liên lụy cả nhà.
- Hoa Ny thật đáng thương, lão Lục gia đừng trách sai người.
- Nói không chuẩn nhi đồng nhà anh đi ra ngoài chơi, không thể việc gì sai đều đặt lên thân người ta a.
Lúc này Lục Cảnh Cường đứng ra phun mấy người đàn bà đang huyên thuyên một ngụm, chỉ vào bọn hắn mắng:
- Cô ta đáng thương cái gì? Không phải nhà các người xảy ra chuyện, miệng đúng là biết bá bá, nếu không phải cô ta có ý nghĩ xấu xa, em trai tôi năm ấy bị đẩy ngã đụng đầu phải nằm viện sao? Sao vậy, các người yêu thương cô ta như vậy, kêu con trai các người cưới cô ta về đi a. Tôi nhìn xem nhà các người sẽ đội bao nhiêu cái mũ xanh!
Lục Thải Hà cũng đứng ra hô:
- Đúng rồi, sao có thể hiện tại nói cô ta đáng thương. Ai bảo cô ta không ngoa trúng nhà các người. Người như vậy có gì mà đáng thương, nếu không phải cô ta, thôn chúng ta mấy năm nay sẽ bị bài trừ không được trở thành thôn ưu tú sao?
Lục Thải Hà nói xong, mấy người nói huyên thuyên không còn dám lên tiếng.
Cưới một người như vậy trở về, trong nhà còn không nháo ngất trời sao. Còn có mẹ của nàng, nói không chuẩn đứa con gái cũng là hái hoa ngắt cỏ. Bọn hắn cũng không dám cần.
Cũng có người bởi vì trong thôn không được bình chọn là thôn ưu tú, liền bất mãn Hoa Ny.
Nghe nói có thôn bởi vì được bình chọn là thôn tập thể ưu tú, chủ tịch huyện tặng hai con heo nái đâu. Nếu cấp cho thôn bọn hắn, mỗi nhà sẽ nhận được không ít thịt heo a.
Còn có bên trên phát hiện ra phân hóa học, toàn bộ đều phân phối cho thôn ưu tú sử dụng, nghe nói đất vườn đều mọc thật khả quan đâu, sản lương thực đều gấp hơn thôn bọn họ vài lần.
Chỉ vì trong thôn bọn họ có một họa hại như vậy, mới ảnh hưởng cả thôn. Nếu không có bọn hắn, trong thôn sao có thể làm việc không tích cực như những thôn khác.
Nghĩ tới việc này, có thôn dân bất mãn chỉ vào Hoa Ny mắng:
- Chết nha đầu, toàn bộ đều là lỗi của mẹ con các người. Nếu không phải mẹ con các người có ý nghĩ xấu xa, thôn chúng ta đã được bình là thôn ưu tú. Toàn bộ trách hai mẹ con các người!
- Đúng rồi, tiện da, là sợ chính mình không gả ra được a. Lại bò lên nhà người ta! Phi, khẳng định cũng giống như mẹ của nó, chính là người đàn bà dâm đãng.
Lời này mới nói xong, không biết từ đâu có một chiếc dép lê đánh lên đầu Hoa Ny.
Lúc này Hoa Ny cũng quên khóc, gắt gao cắn môi. Nhóm người này làm sao vậy? Vừa rồi không phải còn đồng tình nàng sao, sao hiện tại lại bắt đầu chỉ trích nàng.
Nàng cúi đầu xuống, ánh mắt lộ vẻ ngoan độc. Nàng không nói lời thật thì sao, nhìn xem các người có thể làm như thế nào!
Lục Gia Bình cũng không muốn nhiều lời, ra dấu bằng mắt cho Trần Quế Hoa.
Trần Quế Hoa vừa nhìn liền hiểu được, liền đi tới áp Hoa Ny đi hướng sân phơi lúa. Nha đầu chết tiệt này cũng không phải kẻ hiền lành, nếu để chồng nàng áp giải cô ta, nói không chừng sẽ làm ra chuyện xấu xa gì.
Lục Gia Bình nghiêng đầu nhìn lên núi:
- Cảnh Quốc, tụi con lên núi nhìn xem. Lão tứ theo tam ca con đi nhà vệ sinh trong thôn chuyển một vòng.
Lục Cảnh Cường nhìn cha, lôi kéo Lục Cảnh Phú bỏ chạy, sẽ không! Em trai sẽ không có việc gì!
Lục Gia Bình biết trong thôn không ai dám giúp nha đầu kia, nhưng Đường Đường cũng lớn, muốn che giấu hắn trừ phi nhét vào trong núi hoặc là nhi đồng xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Nhưng hắn dám khẳng định có quan hệ tới nha đầu đáng chết này.
Lục Cảnh Cường đi theo tam ca lần lượt tìm kiếm từng địa phương, nhưng càng không phát hiện, nội tâm bọn họ càng sốt ruột.
Lục Cảnh Cường càng tìm không thấy em trai, càng sợ hãi khóc lớn. Trong miệng không ngừng hô tên Đường Đường.
Lục Cảnh Quốc mang theo Phương Mặc tìm từ xung quanh chuồng bò lại đi sâu vào chân núi, hắn còn nhắc nhở:
- Con nhóc kia chỉ là một đứa con gái mang theo Đường Đường khẳng định không đi được bao xa. Khí lực của nó không lớn như vậy.
Phương Mặc cũng đồng ý cách nói của nhị ca, Hoa Ny thoạt nhìn dinh dưỡng bất lương. Nàng muốn mang Đường Đường tiến sâu vào trong núi là điều không thể nào. Chỉ cần bọn họ đi nhanh một chút, tin tưởng nhất định có thể tìm được Đường Đường.
Nhưng bọn họ nỗ lực tìm, lại không ngờ vị trí của Đường Đường vừa lúc trái ngược với bọn họ.
Lục Cảnh Đường bị mang đi lúc ở gần nhà bọn họ, nhưng hiện tại phương hướng bọn họ đi tìm lại phía đông thôn, cho nên hai người đi thật lâu cũng không tìm được tung tích.
Vẫn là Lục Cảnh Quốc giữ chặt Phương Mặc đang muốn chạy vào trong núi:
- Bọn họ không có khả năng đi xa như vậy, chúng ta trở về. Có lẽ mọi người đã tìm được Đường Đường. Chúng ta có thể đi tìm Sữa. Để nó mang chúng ta đi tìm Đường Đường, nhất định cơ hội tìm được càng lớn hơn nữa.
Phương Mặc vội vàng gật đầu:
- Đúng rồi, tìm Sữa, Đường Đường mang Sữa thời gian lâu như vậy, nó nhất định có thể giúp chúng ta tìm được Đường Đường.
Lúc này Lục Cảnh Đường cũng đã không còn khí lực.
Cho dù hắn luôn giãy dụa, nhưng dây thừng không có dấu hiệu nới lỏng chút nào.
Lúc này bụi cỏ phát ra thanh âm sàn sạt, toàn thân Lục Cảnh Đường chợt căng cứng lên, trong lòng nghĩ thầm:
- Xin phù hộ, đừng gặp được dã thú.
Nhưng thanh âm càng ngày càng lớn, ngay lúc Lục Cảnh Đường tưởng mình chết chắc rồi.
Sữa đột nhiên xuyên qua bụi cỏ, chạy tới bên cạnh Lục Cảnh Đường, đi tới đi lui.
Lục Cảnh Đường nhìn thấy là Sữa, vui mừng mà khóc.
Có Sữa, hắn cũng không cần sợ hãi. Có Sữa, nhất định có thể làm cho ba ba bọn họ tìm được hắn.
Hắn cố gắng lắc đầu, thật lâu sau Sữa mới hiểu được có ý tứ gì.
Nó vừa định chạy xuống chân núi, Lục Cảnh Đường thấy vậy liền vui vẻ lên. Sữa hiểu được ý tứ của hắn! Chỉ cần Sữa chạy đi tìm người, hắn nhất định sẽ được cứu trợ. Hắn tin tưởng ba ba bọn họ nhất định hiểu được ý tứ của Sữa.
Đột nhiên Sữa chạy tới bên cạnh hắn, trùng vào bụi cỏ phía trước gầm nhẹ lên. Còn đè thấp thân mình, bộ dáng như chuẩn bị chiến đấu.
Lục Cảnh Đường không biết Sữa phát hiện cái gì, nhưng biết đây là Sữa muốn bảo hộ hắn.
Cũng may Sữa gầm nhẹ vài tiếng, bụi cỏ liền không động tĩnh.
Sữa thả lỏng, tiếp theo liếm liếm khuôn mặt Lục Cảnh Đường.
- Tôi không phải chỉ là thích anh sao? Phía trước cũng là tôi sốt ruột cho nên mới đẩy em trai của anh. Hiện tại tôi cùng mẹ tôi đều đã nhận được trừng phạt. Vì sao còn không buông tha cho tôi a.
Nói xong còn ôm mặt ô ô khóc lớn.
Vừa nghe lời này, không ít người xì xầm cảm thấy Hoa Ny xác thực thật đáng thương. Nếu không phát sinh sự kiện kia, không chừng sớm kết hôn.
Hiện tại sửng sốt không ai dám cần cưới nàng, sợ bị nàng liên lụy cả nhà.
- Hoa Ny thật đáng thương, lão Lục gia đừng trách sai người.
- Nói không chuẩn nhi đồng nhà anh đi ra ngoài chơi, không thể việc gì sai đều đặt lên thân người ta a.
Lúc này Lục Cảnh Cường đứng ra phun mấy người đàn bà đang huyên thuyên một ngụm, chỉ vào bọn hắn mắng:
- Cô ta đáng thương cái gì? Không phải nhà các người xảy ra chuyện, miệng đúng là biết bá bá, nếu không phải cô ta có ý nghĩ xấu xa, em trai tôi năm ấy bị đẩy ngã đụng đầu phải nằm viện sao? Sao vậy, các người yêu thương cô ta như vậy, kêu con trai các người cưới cô ta về đi a. Tôi nhìn xem nhà các người sẽ đội bao nhiêu cái mũ xanh!
Lục Thải Hà cũng đứng ra hô:
- Đúng rồi, sao có thể hiện tại nói cô ta đáng thương. Ai bảo cô ta không ngoa trúng nhà các người. Người như vậy có gì mà đáng thương, nếu không phải cô ta, thôn chúng ta mấy năm nay sẽ bị bài trừ không được trở thành thôn ưu tú sao?
Lục Thải Hà nói xong, mấy người nói huyên thuyên không còn dám lên tiếng.
Cưới một người như vậy trở về, trong nhà còn không nháo ngất trời sao. Còn có mẹ của nàng, nói không chuẩn đứa con gái cũng là hái hoa ngắt cỏ. Bọn hắn cũng không dám cần.
Cũng có người bởi vì trong thôn không được bình chọn là thôn ưu tú, liền bất mãn Hoa Ny.
Nghe nói có thôn bởi vì được bình chọn là thôn tập thể ưu tú, chủ tịch huyện tặng hai con heo nái đâu. Nếu cấp cho thôn bọn hắn, mỗi nhà sẽ nhận được không ít thịt heo a.
Còn có bên trên phát hiện ra phân hóa học, toàn bộ đều phân phối cho thôn ưu tú sử dụng, nghe nói đất vườn đều mọc thật khả quan đâu, sản lương thực đều gấp hơn thôn bọn họ vài lần.
Chỉ vì trong thôn bọn họ có một họa hại như vậy, mới ảnh hưởng cả thôn. Nếu không có bọn hắn, trong thôn sao có thể làm việc không tích cực như những thôn khác.
Nghĩ tới việc này, có thôn dân bất mãn chỉ vào Hoa Ny mắng:
- Chết nha đầu, toàn bộ đều là lỗi của mẹ con các người. Nếu không phải mẹ con các người có ý nghĩ xấu xa, thôn chúng ta đã được bình là thôn ưu tú. Toàn bộ trách hai mẹ con các người!
- Đúng rồi, tiện da, là sợ chính mình không gả ra được a. Lại bò lên nhà người ta! Phi, khẳng định cũng giống như mẹ của nó, chính là người đàn bà dâm đãng.
Lời này mới nói xong, không biết từ đâu có một chiếc dép lê đánh lên đầu Hoa Ny.
Lúc này Hoa Ny cũng quên khóc, gắt gao cắn môi. Nhóm người này làm sao vậy? Vừa rồi không phải còn đồng tình nàng sao, sao hiện tại lại bắt đầu chỉ trích nàng.
Nàng cúi đầu xuống, ánh mắt lộ vẻ ngoan độc. Nàng không nói lời thật thì sao, nhìn xem các người có thể làm như thế nào!
Lục Gia Bình cũng không muốn nhiều lời, ra dấu bằng mắt cho Trần Quế Hoa.
Trần Quế Hoa vừa nhìn liền hiểu được, liền đi tới áp Hoa Ny đi hướng sân phơi lúa. Nha đầu chết tiệt này cũng không phải kẻ hiền lành, nếu để chồng nàng áp giải cô ta, nói không chừng sẽ làm ra chuyện xấu xa gì.
Lục Gia Bình nghiêng đầu nhìn lên núi:
- Cảnh Quốc, tụi con lên núi nhìn xem. Lão tứ theo tam ca con đi nhà vệ sinh trong thôn chuyển một vòng.
Lục Cảnh Cường nhìn cha, lôi kéo Lục Cảnh Phú bỏ chạy, sẽ không! Em trai sẽ không có việc gì!
Lục Gia Bình biết trong thôn không ai dám giúp nha đầu kia, nhưng Đường Đường cũng lớn, muốn che giấu hắn trừ phi nhét vào trong núi hoặc là nhi đồng xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Nhưng hắn dám khẳng định có quan hệ tới nha đầu đáng chết này.
Lục Cảnh Cường đi theo tam ca lần lượt tìm kiếm từng địa phương, nhưng càng không phát hiện, nội tâm bọn họ càng sốt ruột.
Lục Cảnh Cường càng tìm không thấy em trai, càng sợ hãi khóc lớn. Trong miệng không ngừng hô tên Đường Đường.
Lục Cảnh Quốc mang theo Phương Mặc tìm từ xung quanh chuồng bò lại đi sâu vào chân núi, hắn còn nhắc nhở:
- Con nhóc kia chỉ là một đứa con gái mang theo Đường Đường khẳng định không đi được bao xa. Khí lực của nó không lớn như vậy.
Phương Mặc cũng đồng ý cách nói của nhị ca, Hoa Ny thoạt nhìn dinh dưỡng bất lương. Nàng muốn mang Đường Đường tiến sâu vào trong núi là điều không thể nào. Chỉ cần bọn họ đi nhanh một chút, tin tưởng nhất định có thể tìm được Đường Đường.
Nhưng bọn họ nỗ lực tìm, lại không ngờ vị trí của Đường Đường vừa lúc trái ngược với bọn họ.
Lục Cảnh Đường bị mang đi lúc ở gần nhà bọn họ, nhưng hiện tại phương hướng bọn họ đi tìm lại phía đông thôn, cho nên hai người đi thật lâu cũng không tìm được tung tích.
Vẫn là Lục Cảnh Quốc giữ chặt Phương Mặc đang muốn chạy vào trong núi:
- Bọn họ không có khả năng đi xa như vậy, chúng ta trở về. Có lẽ mọi người đã tìm được Đường Đường. Chúng ta có thể đi tìm Sữa. Để nó mang chúng ta đi tìm Đường Đường, nhất định cơ hội tìm được càng lớn hơn nữa.
Phương Mặc vội vàng gật đầu:
- Đúng rồi, tìm Sữa, Đường Đường mang Sữa thời gian lâu như vậy, nó nhất định có thể giúp chúng ta tìm được Đường Đường.
Lúc này Lục Cảnh Đường cũng đã không còn khí lực.
Cho dù hắn luôn giãy dụa, nhưng dây thừng không có dấu hiệu nới lỏng chút nào.
Lúc này bụi cỏ phát ra thanh âm sàn sạt, toàn thân Lục Cảnh Đường chợt căng cứng lên, trong lòng nghĩ thầm:
- Xin phù hộ, đừng gặp được dã thú.
Nhưng thanh âm càng ngày càng lớn, ngay lúc Lục Cảnh Đường tưởng mình chết chắc rồi.
Sữa đột nhiên xuyên qua bụi cỏ, chạy tới bên cạnh Lục Cảnh Đường, đi tới đi lui.
Lục Cảnh Đường nhìn thấy là Sữa, vui mừng mà khóc.
Có Sữa, hắn cũng không cần sợ hãi. Có Sữa, nhất định có thể làm cho ba ba bọn họ tìm được hắn.
Hắn cố gắng lắc đầu, thật lâu sau Sữa mới hiểu được có ý tứ gì.
Nó vừa định chạy xuống chân núi, Lục Cảnh Đường thấy vậy liền vui vẻ lên. Sữa hiểu được ý tứ của hắn! Chỉ cần Sữa chạy đi tìm người, hắn nhất định sẽ được cứu trợ. Hắn tin tưởng ba ba bọn họ nhất định hiểu được ý tứ của Sữa.
Đột nhiên Sữa chạy tới bên cạnh hắn, trùng vào bụi cỏ phía trước gầm nhẹ lên. Còn đè thấp thân mình, bộ dáng như chuẩn bị chiến đấu.
Lục Cảnh Đường không biết Sữa phát hiện cái gì, nhưng biết đây là Sữa muốn bảo hộ hắn.
Cũng may Sữa gầm nhẹ vài tiếng, bụi cỏ liền không động tĩnh.
Sữa thả lỏng, tiếp theo liếm liếm khuôn mặt Lục Cảnh Đường.