Đam Mỹ [Edit] Mang Theo Thương Trường Xuyên Văn Niên Đại - Nhuyễn Ngữ

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi GiangNgan, 19 Tháng hai 2025.

  1. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Mang Theo Thương Trường Xuyên Văn Niên Đại

    Tác giả: Nhuyễn Ngữ

    Thể loại: Dam mỹ - xuyên không

    Editor: GiangNgan

    Chương 170:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hoa Ny cắn chết mình không gặp Lục Cảnh Đường, đồng thời còn lộ ra biểu tình ủy khuất hướng Lục Cảnh Quốc hô:

    - Tôi không phải chỉ là thích anh sao? Phía trước cũng là tôi sốt ruột cho nên mới đẩy em trai của anh. Hiện tại tôi cùng mẹ tôi đều đã nhận được trừng phạt. Vì sao còn không buông tha cho tôi a.

    Nói xong còn ôm mặt ô ô khóc lớn.

    Vừa nghe lời này, không ít người xì xầm cảm thấy Hoa Ny xác thực thật đáng thương. Nếu không phát sinh sự kiện kia, không chừng sớm kết hôn.

    Hiện tại sửng sốt không ai dám cần cưới nàng, sợ bị nàng liên lụy cả nhà.

    - Hoa Ny thật đáng thương, lão Lục gia đừng trách sai người.

    - Nói không chuẩn nhi đồng nhà anh đi ra ngoài chơi, không thể việc gì sai đều đặt lên thân người ta a.

    Lúc này Lục Cảnh Cường đứng ra phun mấy người đàn bà đang huyên thuyên một ngụm, chỉ vào bọn hắn mắng:

    - Cô ta đáng thương cái gì? Không phải nhà các người xảy ra chuyện, miệng đúng là biết bá bá, nếu không phải cô ta có ý nghĩ xấu xa, em trai tôi năm ấy bị đẩy ngã đụng đầu phải nằm viện sao? Sao vậy, các người yêu thương cô ta như vậy, kêu con trai các người cưới cô ta về đi a. Tôi nhìn xem nhà các người sẽ đội bao nhiêu cái mũ xanh!

    Lục Thải Hà cũng đứng ra hô:

    - Đúng rồi, sao có thể hiện tại nói cô ta đáng thương. Ai bảo cô ta không ngoa trúng nhà các người. Người như vậy có gì mà đáng thương, nếu không phải cô ta, thôn chúng ta mấy năm nay sẽ bị bài trừ không được trở thành thôn ưu tú sao?

    Lục Thải Hà nói xong, mấy người nói huyên thuyên không còn dám lên tiếng.

    Cưới một người như vậy trở về, trong nhà còn không nháo ngất trời sao. Còn có mẹ của nàng, nói không chuẩn đứa con gái cũng là hái hoa ngắt cỏ. Bọn hắn cũng không dám cần.

    Cũng có người bởi vì trong thôn không được bình chọn là thôn ưu tú, liền bất mãn Hoa Ny.

    Nghe nói có thôn bởi vì được bình chọn là thôn tập thể ưu tú, chủ tịch huyện tặng hai con heo nái đâu. Nếu cấp cho thôn bọn hắn, mỗi nhà sẽ nhận được không ít thịt heo a.

    Còn có bên trên phát hiện ra phân hóa học, toàn bộ đều phân phối cho thôn ưu tú sử dụng, nghe nói đất vườn đều mọc thật khả quan đâu, sản lương thực đều gấp hơn thôn bọn họ vài lần.

    Chỉ vì trong thôn bọn họ có một họa hại như vậy, mới ảnh hưởng cả thôn. Nếu không có bọn hắn, trong thôn sao có thể làm việc không tích cực như những thôn khác.

    Nghĩ tới việc này, có thôn dân bất mãn chỉ vào Hoa Ny mắng:

    - Chết nha đầu, toàn bộ đều là lỗi của mẹ con các người. Nếu không phải mẹ con các người có ý nghĩ xấu xa, thôn chúng ta đã được bình là thôn ưu tú. Toàn bộ trách hai mẹ con các người!

    - Đúng rồi, tiện da, là sợ chính mình không gả ra được a. Lại bò lên nhà người ta! Phi, khẳng định cũng giống như mẹ của nó, chính là người đàn bà dâm đãng.

    Lời này mới nói xong, không biết từ đâu có một chiếc dép lê đánh lên đầu Hoa Ny.

    Lúc này Hoa Ny cũng quên khóc, gắt gao cắn môi. Nhóm người này làm sao vậy? Vừa rồi không phải còn đồng tình nàng sao, sao hiện tại lại bắt đầu chỉ trích nàng.

    Nàng cúi đầu xuống, ánh mắt lộ vẻ ngoan độc. Nàng không nói lời thật thì sao, nhìn xem các người có thể làm như thế nào!

    Lục Gia Bình cũng không muốn nhiều lời, ra dấu bằng mắt cho Trần Quế Hoa.

    Trần Quế Hoa vừa nhìn liền hiểu được, liền đi tới áp Hoa Ny đi hướng sân phơi lúa. Nha đầu chết tiệt này cũng không phải kẻ hiền lành, nếu để chồng nàng áp giải cô ta, nói không chừng sẽ làm ra chuyện xấu xa gì.

    Lục Gia Bình nghiêng đầu nhìn lên núi:

    - Cảnh Quốc, tụi con lên núi nhìn xem. Lão tứ theo tam ca con đi nhà vệ sinh trong thôn chuyển một vòng.

    Lục Cảnh Cường nhìn cha, lôi kéo Lục Cảnh Phú bỏ chạy, sẽ không! Em trai sẽ không có việc gì!

    Lục Gia Bình biết trong thôn không ai dám giúp nha đầu kia, nhưng Đường Đường cũng lớn, muốn che giấu hắn trừ phi nhét vào trong núi hoặc là nhi đồng xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

    Nhưng hắn dám khẳng định có quan hệ tới nha đầu đáng chết này.

    Lục Cảnh Cường đi theo tam ca lần lượt tìm kiếm từng địa phương, nhưng càng không phát hiện, nội tâm bọn họ càng sốt ruột.

    Lục Cảnh Cường càng tìm không thấy em trai, càng sợ hãi khóc lớn. Trong miệng không ngừng hô tên Đường Đường.

    Lục Cảnh Quốc mang theo Phương Mặc tìm từ xung quanh chuồng bò lại đi sâu vào chân núi, hắn còn nhắc nhở:

    - Con nhóc kia chỉ là một đứa con gái mang theo Đường Đường khẳng định không đi được bao xa. Khí lực của nó không lớn như vậy.

    Phương Mặc cũng đồng ý cách nói của nhị ca, Hoa Ny thoạt nhìn dinh dưỡng bất lương. Nàng muốn mang Đường Đường tiến sâu vào trong núi là điều không thể nào. Chỉ cần bọn họ đi nhanh một chút, tin tưởng nhất định có thể tìm được Đường Đường.

    Nhưng bọn họ nỗ lực tìm, lại không ngờ vị trí của Đường Đường vừa lúc trái ngược với bọn họ.

    Lục Cảnh Đường bị mang đi lúc ở gần nhà bọn họ, nhưng hiện tại phương hướng bọn họ đi tìm lại phía đông thôn, cho nên hai người đi thật lâu cũng không tìm được tung tích.

    Vẫn là Lục Cảnh Quốc giữ chặt Phương Mặc đang muốn chạy vào trong núi:

    - Bọn họ không có khả năng đi xa như vậy, chúng ta trở về. Có lẽ mọi người đã tìm được Đường Đường. Chúng ta có thể đi tìm Sữa. Để nó mang chúng ta đi tìm Đường Đường, nhất định cơ hội tìm được càng lớn hơn nữa.

    Phương Mặc vội vàng gật đầu:

    - Đúng rồi, tìm Sữa, Đường Đường mang Sữa thời gian lâu như vậy, nó nhất định có thể giúp chúng ta tìm được Đường Đường.

    Lúc này Lục Cảnh Đường cũng đã không còn khí lực.

    Cho dù hắn luôn giãy dụa, nhưng dây thừng không có dấu hiệu nới lỏng chút nào.

    Lúc này bụi cỏ phát ra thanh âm sàn sạt, toàn thân Lục Cảnh Đường chợt căng cứng lên, trong lòng nghĩ thầm:

    - Xin phù hộ, đừng gặp được dã thú.

    Nhưng thanh âm càng ngày càng lớn, ngay lúc Lục Cảnh Đường tưởng mình chết chắc rồi.

    Sữa đột nhiên xuyên qua bụi cỏ, chạy tới bên cạnh Lục Cảnh Đường, đi tới đi lui.

    Lục Cảnh Đường nhìn thấy là Sữa, vui mừng mà khóc.

    Có Sữa, hắn cũng không cần sợ hãi. Có Sữa, nhất định có thể làm cho ba ba bọn họ tìm được hắn.

    Hắn cố gắng lắc đầu, thật lâu sau Sữa mới hiểu được có ý tứ gì.

    Nó vừa định chạy xuống chân núi, Lục Cảnh Đường thấy vậy liền vui vẻ lên. Sữa hiểu được ý tứ của hắn! Chỉ cần Sữa chạy đi tìm người, hắn nhất định sẽ được cứu trợ. Hắn tin tưởng ba ba bọn họ nhất định hiểu được ý tứ của Sữa.

    Đột nhiên Sữa chạy tới bên cạnh hắn, trùng vào bụi cỏ phía trước gầm nhẹ lên. Còn đè thấp thân mình, bộ dáng như chuẩn bị chiến đấu.

    Lục Cảnh Đường không biết Sữa phát hiện cái gì, nhưng biết đây là Sữa muốn bảo hộ hắn.

    Cũng may Sữa gầm nhẹ vài tiếng, bụi cỏ liền không động tĩnh.

    Sữa thả lỏng, tiếp theo liếm liếm khuôn mặt Lục Cảnh Đường.
     
    ThanhHằng170204Hoa Nguyệt Phụng thích bài này.
  2. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Mang Theo Thương Trường Xuyên Văn Niên Đại

    Tác giả: Nhuyễn Ngữ

    Thể loại: Dam mỹ - xuyên không

    Editor: GiangNgan

    Chương 171:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lúc này Lục Gia Bình bọn họ đã áp giải Hoa Ny đi tới sân phơi lúa.

    Đại đội trưởng lão Căn thúc nhận được tin tức cũng triệu tập người trong thôn đều tập trung tới nơi này.

    Người càng lúc càng nhiều, đáy mắt Hoa Ny liền chột dạ, nhưng vẫn cứng giọng hô lớn:

    - Đại đội trưởng sự kiện này thật sự không quan hệ gì tới tôi. Hôm nay tôi vẫn một mực thành thật đi gánh phân, căn bản không đi qua địa phương khác. Bọn hắn không thể vì việc nhi đồng đi mất thì nói là trách nhiệm của tôi.

    Lục Gia Bình đi tới, cười lạnh nói:

    - Không quan hệ với cô, ân? Nếu không quan hệ, cô vừa nhìn thấy tôi liền muốn trốn là tại sao? Tôi tìm cô, việc Đường Đường nhà tôi mất tích còn chưa có ai biết đâu. Đừng nói cô nhìn thấy tôi thì sợ hãi, phía trước tôi cũng từng quay về trong thôn, cô cũng không phải lần đầu tiên gặp tôi. Phía trước cô nhìn tôi ánh mắt cũng không chột dạ như vậy.

    Hoa Ny co quắp ngồi dưới đất, khóc hô:

    - Ông trời a, lại không cho người ta con đường sống. Nhìn thấy ông tôi đương nhiên sẽ sợ, nhưng nhi đồng nhà các ông thật sự không quan hệ gì với tôi.

    Lúc này Trần Quế Hoa đã không còn kiên nhẫn, nắm lấy tóc của nàng vung tay tát mạnh xuống:

    - Con của tao đâu? Mày đừng tưởng mày không nói thì không có việc gì.

    Ngay lúc Lục Gia Bình chuẩn bị tổ chức người đi vào trong núi tìm kiếm, đột nhiên trong đám người đi ra một thiếu niên, tuổi tác tương đương với thai song sinh.

    - Nàng nói dối, hôm nay nàng cũng không có một mực đi gánh phân.

    Thiếu niên nói xong đưa tay che miệng ho khan vài tiếng.

    Lục Gia Bình nhìn lão Căn thúc, lão Căn thúc chỉ vào thiếu niên giải thích:

    - Người này là em trai của thanh niên tri thức hạ hương đến trong thôn chúng ta. Tên là Lý Hoa Bình. Trong nhà không có người lớn, thân thể hắn không tốt, anh trai của hắn xuống nông thôn liền mang theo hắn cùng đi.

    Lục Gia Bình gật gật đầu, đi tới trước mặt thiếu niên hỏi:

    - Có phải cậu nhìn thấy được cái gì không?

    Lý Hoa Bình che miệng ho khan hai tiếng, nói:

    - Buổi chiều tôi đi nhà thím Vương đổi trứng gà. Lúc đi vừa lúc nhìn thấy nàng từ cuối thôn đi tới. Nhưng tôi không nhìn thấy nhi đồng nhà chú, chỉ có một mình nàng. Nàng nói mình một mực ở phía đông thôn gánh phân rõ ràng là nói dối. Khụ khụ..

    Lý Quốc Hà đi tới vỗ vai thiếu niên, nhìn Lục Gia Bình:

    - Em trai của tôi sẽ không nói dối.

    Lục Gia Bình lộ vẻ cười khó xem:

    - Cảm ơn, tôi không có hoài nghi các cậu.

    Lý Hoa Bình nắm tay anh trai, lắc lắc đầu nói tiếp:

    - Tôi nghĩ chú có thể đi hướng cuối thôn nhìn xem, bởi vì tôi nhìn thấy nàng luôn nhìn lên núi. Khi đó tôi còn hoài nghi có phải trên núi có dã thú đi xuống thôn hay không.

    Lục Gia Bình nghe lời này cười vỗ vai hắn:

    - Nhi đồng, cảm ơn cậu.

    Nói xong hắn an ủi vợ vài câu, liền mang theo người đi hướng cuối thôn.

    Lý Quốc Hà mang theo em trai đi hướng chỗ ở của thanh niên trí thức, thấy xung quanh không ai, hắn hỏi:

    - Trước kia em không phải không thích quản nhàn sự sao? Vì sao hôm nay lại đứng ra chỉ chứng nữ nhân kia?

    Lý Hoa Bình cười cười:

    - Anh, nếu cha mẹ vẫn còn, chúng ta bị ủy khuất, bị khi dễ, nhất định sẽ giống như nhà bọn họ đi. Nhất định sẽ bảo hộ chúng ta, sẽ quan tâm chúng ta đi.

    Lý Quốc Hà sửng sốt, kéo tay hắn nắm chặt:

    - Không sao, anh sẽ bảo hộ em cả đời. Vĩnh viễn sẽ không để cho người khác khi dễ em.

    Lý Hoa Bình ân một tiếng, cười cười:

    - Chúng ta về thôi, em thật sự có chút mệt nhọc.

    Lục Gia Bình bọn họ chạy hướng cuối thôn, vừa lúc gặp được hai người Lục Cảnh Quốc, hắn hô:

    - Có người thấy Hoa Ny đi qua chân núi.

    Hai mắt Phương Mặc tỏa sáng, rốt cục thả lỏng:

    - Nhị ca, chúng ta đi trong núi.

    Ở trong núi ánh mắt Lục Cảnh Đường ngày càng nặng, đang bị Sữa không ngừng cọ tới cọ lui.

    Làm cho hắn muốn ngủ cũng không ngủ được, nhưng trong lòng hắn thật cảm tạ Sữa ở đây cùng hắn, ít nhất không có động vật dám tới gần bên này.

    Lục Cảnh Đường nghiêng đầu nhìn trời, càng lúc càng tối, không biết ba ba bọn họ có quá sốt ruột hay không, mẹ khẳng định bị dọa hỏng rồi đi.

    Trong lòng hắn thở dài, hình như hắn khắc trong thôn, mỗi lần về trong thôn đều xảy ra sự cố, hơn nữa mỗi lần đều là hắn xuất hiện nguy hiểm.

    Ngay lúc này một tiếng kêu to làm hắn kích động lên, dù là Sữa vẫy đuôi càng nhiều.

    Lục Cảnh Đường ú ớ kêu Sữa muốn nó đi tìm người.

    Sữa dùng đầu cọ xát hắn, vây quanh hắn chuyển vài vòng liền chạy xuống chân núi.

    Nhóm người Phương Mặc nghe được tiếng chó sủa, liền ngẩng đầu nhìn lên núi.

    Nhìn thấy Sữa, Phương Mặc kích động ôm nó:

    - Sữa, Sữa, mang anh đi tìm Đường Đường được không?

    Lục Gia Bình chạy tới ôm mặt Sữa xem xét:

    - Có máu, Sữa, con biết Đường Đường ở đâu có phải hay không? Mang chúng ta đi tìm hắn.

    Sữa lập tức hướng trên núi chạy, chạy vài bước còn quay đầu giục Lục Gia Bình bọn họ một tiếng.

    Trong lòng Phương Mặc kích động, Sữa đây là biết Đường Đường ở đâu!

    Không bao lâu, Lục Gia Bình bọn họ đi theo Sữa tìm được Lục Cảnh Đường bị trói trên cây.

    Chờ Lục Cảnh Đường nhìn thấy bọn họ, rốt cục không thể kiên trì liền òa khóc.

    Phương Mặc không dám đụng vào hắn, không biết hắn bị thương ở đâu, ở bên cạnh chỉ điên cuồng tự trách chính mình.

    Lục Gia Bình cởi dây thừng, nhìn thấy tay đứa con bị mài phá, đau lòng càng không dám dùng sức.

    Dây thừng cởi ra, Lục Cảnh Đường ôm chặt cổ của hắn, miệng nức nở:

    - Ba ba, con biết cha nhất định sẽ tìm được con. Là Hoa Ny lấy cục đá đánh con ngất xỉu.

    Lục Gia Bình cắn môi, dùng cằm cọ nhẹ đầu của hắn:

    - Không sợ, ba ba mang con về nhà. Mặc kệ Đường Đường ở đâu, ba ba vĩnh viễn đều sẽ tìm được con.

    Lục Cảnh Quốc siết chặt nắm tay muốn tiếp lấy em trai, nhưng sợ làm bị thương hắn, quay đầu nói:

    - Cha, để con ôm em đi. Con mang Đường Đường đi bệnh viện, cha trở về thông tri mẹ một tiếng. Người kia còn cần cha đi xử lý.

    Lục Gia Bình thật cẩn thận đem đứa con giao cho lão nhị, nhắc nhở:

    - Cẩn thận một chút, tụi con về nhà trước, ngồi xe đi bệnh viện. Bằng không chạy bộ quá chậm.

    Nói xong nhìn qua Phương Mặc.

    Phương Mặc gật đầu:

    - Chú yên tâm, con sẽ đi theo nhị ca.

    Lục Cảnh Quốc ôm em trai chạy xuống núi, Phương Mặc chạy theo sau hắn, chỉ hận giờ phút này mình không thể lập tức lớn lên.

    Lục Gia Bình mang theo thôn dân quay về chỗ sân phơi lúa.
     
    ThanhHằng170204Hoa Nguyệt Phụng thích bài này.
  3. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Mang Theo Thương Trường Xuyên Văn Niên Đại

    Tác giả: Nhuyễn Ngữ

    Thể loại: Dam mỹ - xuyên không

    Editor: GiangNgan

    Chương 172:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khi Lục Gia Bình mang người chạy xuống chân núi, nhìn thấy lão nhị mang theo nhi đồng về nhà, hắn mới yên tâm đi hướng sân phơi lúa.

    Trần Quế Hoa nhìn thấy hắn trở lại, lập tức tiến lên hỏi:

    - Thế nào, tìm được đứa con rồi chưa?

    Nàng gắt gao nhìn chằm chằm biểu tình của Lục Gia Bình, sợ hắn nói chưa tìm được.

    Lục Gia Bình vỗ sau lưng nàng, an ủi:

    - Tìm được rồi, lão nhị mang Đường Đường đi bệnh viện.

    Trần Quế Hoa bắt lấy hắn đuổi theo hỏi:

    - Đi bệnh viện? Đường Đường xảy ra chuyện gì?

    Lục Gia Bình đi tới trước mặt Hoa Ny, trực tiếp một cước đem nàng đá văng ra.

    Hoa Ny che bụng, đau đến mức nàng bò lên không nổi, trong mắt lộ ánh mắt không dám tưởng tượng.

    Lục Gia Bình từng bước một đi tới gần nàng, cười lạnh một tiếng:

    - Có phải nghĩ tôi sẽ không đánh đàn bà?

    Lại ghé bên tai nàng nhỏ giọng nói:

    - Nếu không phải do một thân quần áo này trên người của tao, mày cảm thấy hiện tại mày còn có thể còn sống sao! A!

    Hoa Ny không tự giác rùng mình, chậm rãi nhấc mắt nhìn Lục Gia Bình. Chỉ thấy hắn lạnh lẽo nhìn nàng, không hề che giấu vẻ hung tàn cùng âm lãnh trên mặt.

    Miệng hắn lộ tia cười lạnh, làm nàng không rét mà run.

    Nàng biết, đời này toàn bộ xong rồi. Cả người nàng co quắp dưới đất.

    Lục Gia Bình đứng dậy, xoay người nói với lão Căn thúc:

    - Chú, phiền chú tìm người đem nàng đưa tới cục công an trong thành đi. Tôi muốn mang Quế Hoa đi bệnh viện một chuyến.

    Nói xong cũng không giải thích, lôi kéo Trần Quế Hoa đi về nhà.

    Lão Căn thúc gọi con trai mình, giữ chặt một thôn dân đi theo lên núi hỏi:

    - Tìm được nhi đồng ở đâu vậy, người như thế nào?

    Mấy thôn dân lắc đầu:

    - Ở trong núi, đầy mặt đều là máu, tay đứa bé kia bị trói lên cây, đây rõ ràng là muốn mạng của đứa nhỏ kia đâu.

    - Tôi cảm thấy không tốt lắm, mặt nhỏ của đứa bé kia trắng bệch vô cùng.

    Lão Căn thúc nghe xong trừng mắt nhìn Hoa Ny, tức giận run rẩy.

    Hắn chắp tay sau lưng đi trở về, sau này hắn càng không mặt mũi gặp Lục Gia Bình. Đoạn thời gian trước hắn còn cảm thấy mấy năm nay Hoa Ny cải tạo còn xem như trung thực, còn nói với Lục Gia Bình những lời nói tốt giúp cho nàng.

    Kết quả đây? Chưa qua được bao lâu, lại xảy ra việc này, đây không phải đánh mặt của hắn sao.

    Cũng trách hắn, lòng hư vinh quấy phá, vì muốn trong thôn được bình danh hiệu ưu tú, lại đi khuyên bảo Lục Gia Bình muốn nhờ hắn vận dụng quan hệ đem Hoa Ny đổi đi nơi khác, hoặc là tha thứ nàng.

    Cũng may Lục Gia Bình kiên trì ýnghĩ của chính mình, bằng không hiện tại hắn càng không biết làm sao đi đối diện Lục gia.

    Lão Căn thúc thở dài, trong đầu hiện lên hình ảnh của Lục Cảnh Đường.

    Mỗi lần đứa nhỏ kia nhìn thấy hắn đều sẽ cười kêu hắn ông nội, thật ngoan, mặc kệ theo ba ba đi đâu cũng không bao giờ nháo sự hay chạy loạn.

    Cho dù hắn đi trong thành làm việc, đi tới nhà Lục Gia Bình đứa nhỏ kia vẫn rất hào phóng rót nước lại lấy đồ ăn cho hắn.

    Hắn làm sao lại nhẫn tâm vì một vinh dự, làm cho đứa nhỏ kia bị ủy khuất. Xem ra tuổi hắn đã cao, không thích hợp tiếp tục làm đại đội trưởng.

    Lục Gia Bình về tới nhà, thai song sinh cũng đuổi trở về, nhìn hắn hỏi:

    - Cha, tìm được Đường Đường rồi sao?

    Trần Quế Hoa chỉ huy nói:

    - Tìm được rồi, hai con đi lấy đồ, chúng ta trở về thành.

    Thai song sinh cũng không dám hỏi nhiều, vội vàng vào phòng thu thập đồ.

    Lục Gia Bình sốt ruột đi bệnh viện, xua tay nói:

    - Không cần, đi bệnh viện trước. Ngày mai tiếp tục trở về thu thập đồ cũng được.

    Trần Quế Hoa gật đầu, đi theo Lục Gia Bình cùng ngồi lên xe đạp, thai song sinh lái xe ba bánh. Cả nhà chạy nhanh tới bệnh viện.

    Lục Cảnh Quốc cũng đã tới bệnh viện.

    Miệng vết thương trên trán Đường Đường nhìn thấy nghiêm trọng, nhưng rửa sạch rồi mới phát hiện không quá lớn, hơn nữa căn bản không cần may vết thương.

    Kết quả này cũng làm Phương Mặc thả lỏng một hơi. Nếu trên đầu Đường Đường lưu sẹo, hắn phải tự trách cả đời.

    Nhưng dù vậy trong mắt Phương Mặc vẫn tràn ngập tức giận. Sau này hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bất cứ người nào làm tổn thương Đường Đường.

    Có quan hệ của vợ Chu Kiến Quốc, Lục Cảnh Đường được an bài vào một phòng bệnh nằm nghỉ ngơi. Chờ Lục Gia Bình bọn họ chạy tới, đứa nhỏ này đã ngủ.

    Trần Quế Hoa che miệng khóc nói:

    - Tay bị gì vậy? Vì sao cũng băng bó đây?

    Trong mắt Lục Gia Bình tràn đầy đau lòng, hỏi:

    - Bác sĩ nói thế nào?

    - Trên đầu không cần may, cũng không cần nằm việc. Nhưng mỗi ngày cần đổi thuốc.

    Lục Cảnh Quốc giải thích.

    Lục Gia Bình gật gật đầu, nhìn vợ nói:

    - Mọi người về nhà trước đi, anh muốn đi trong cục một chuyến. Đừng lo lắng, Đường Đường khẳng định cũng đói.

    Trần Quế Hoa ân một tiếng định ôm đứa con, lại bị Lục Cảnh Quốc ngăn cản:

    - Mẹ, để con ôm đi.

    Trần Quế Hoa nghiêng người tránh sang một bên, chờ bọn họ về tới tiểu viện trong thành, trời hoàn toàn tối đen. Cũng may dọc đường Lục Cảnh Đường đã tỉnh, ngoại trừ miệng vết thương trên đầu còn đau, cũng không có chỗ nào không thoải mái.

    Lục Gia Bình trước tiên đi cách ủy hội, tìm Trương Hoành, cho hắn biết trong thôn sắp đưa tới một nữ tội phạm giết người tới cục công an.

    Trương Hoành là người tinh ranh, lập tức hiểu được ý tứ của Lục Gia Bình.

    Đợi Lục Gia Bình rời khỏi, hắn lập tức mang theo người đi tới bên cạnh cục công an chờ.

    Con của lão Căn thúc cùng vài người áp giải Hoa Ny còn chưa đi vào cục công an, người hội cách ủy (ủy ban cách mạng) đã vây quanh bọn họ, cũng không khó xử thôn dân, tiếp nhận Hoa Ny mang vào cục công an.

    Sau sự kiện này, Lục Gia Bình cũng không tiếp tục tham dự, bởi vì hắn rõ ràng có hội cách ủy gây áp lực sẽ không kéo dài được bao lâu.

    Chuyện của Hoa Ny, cũng đã có thể kết thúc.

    Quả nhiên ngày hôm sau liền có kết quả, Hoa Ny phạm tội giết người bị phán tội chết. Trước đó hội cách ủy còn mang nàng đi diễu hành luận tội công khai.

    Ngay cả đầu tóc của nàng cũng bị cạo thành đầu âm dương.

    Làm như vậy, lúc bị diễu hành thị chúng mọi người đều tưởng cô nàng này là người đàn bà dâm đãng. Trứng gà thối cùng rau quả hư hỏng đều ném lên người nàng.

    Chỉ là hết thảy việc này Lục Cảnh Đường không biết mà thôi.

    Hơn nữa thông qua sự kiện này, Trần Quế Hoa nghiêm lệnh cấm Lục Cảnh Đường quay về trong thôn. Nàng sợ nhi đồng đi trở về sẽ tiếp tục phát sinh chuyện ngoài ý muốn.

    Không riêng Trần Quế Hoa, Phương Mặc cũng nghĩ như vậy.

    Nhưng giải quyết xong chuyện của Hoa Ny, Lục Gia Bình ý đặc biệt trở về trong thôn một chuyến.

    Hắn đi tìm hai thiếu niên, mang theo không ít lương thực cấp cho bọn họ, còn hứa hẹn một điều kiện, chỉ cần không phạm pháp, việc gì cũng sẽ đáp ứng Lý Hoa Bình.

    Lục Gia Bình còn tưởng bọn họ sẽ lưu lại điều kiện sau này dùng, ai ngờ Lý Quốc Hà liền nói ra:

    - Chú, có thể an bài em trai của con đi trong thành tiếp tục đi học hay không, con có thể tự kiếm học phí. Em trai của con thật thông minh, để hắn ở lại trong thôn sẽ làm hắn bỏ lỡ.

    Lục Gia Bình thật bất ngờ, hắn thậm chí còn tưởng bọn họ sẽ cần một phần công tác, không ngờ chỉ hi vọng thông qua hắn quan hệ đưa em trai đi trường học.
     
    ThanhHằng170204Hoa Nguyệt Phụng thích bài này.
  4. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Mang Theo Thương Trường Xuyên Văn Niên Đại

    Tác giả: Nhuyễn Ngữ

    Thể loại: Dam mỹ - xuyên không

    Editor: GiangNgan

    Chương 173:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Điều kiện của hai thiếu niên không quá phận, nếu không nhờ bọn họ cung cấp manh mối, Đường Đường cũng sẽ không được bọn họ tìm thấy nhanh như vậy.

    Lục Gia Bình liền đồng ý điều kiện của bọn họ, lấy ra năm mươi đồng nhét vào trong tay họ, căn dặn nói:

    - Khi nào cần khai giảng, thì trực tiếp đi cục công an trong thành tìm chú.

    Lục Gia Bình còn cố ý tiễn hai anh em quay về chỗ ở của thanh niên trí thức, như vậy sau này cho dù người nào muốn khi dễ hai anh em bọn họ cũng phải nghĩ kỹ quan hệ với hắn.

    Hắn có nghe nói qua thanh niên trí thức luôn thích gây sự. Người khác gây sự Lục Gia Bình không xen vào, nhưng đừng nghĩ khi dễ ân nhân cứu mạng Đường Đường nhà bọn họ.

    Hơn bốn tháng sau.

    Khí trời biến lạnh, hôm nay thứ bảy không cần đi học, Lục Cảnh Đường nằm vùi trong mền không chịu ra ngoài.

    Phương Mặc bưng nước nóng đến cho hắn:

    - Đường Đường, em uống thử xem, xem em có thích hương vị này hay không?

    Lục Cảnh Đường hít hít mũi, cười híp mắt:

    - Chanh dây? Dương Dương, anh bỏ chanh dây vào sao?

    Phương Mặc ân một tiếng, đút cho hắn uống một hớp. Kể từ lúc Đường Đường biến thành ăn uống rất ít, thậm chí còn không muốn uống nước.

    Khí trời rét lạnh, trong nhà dùng bếp lò, mỗi sáng sớm tỉnh lại cổ họng Đường Đường không được thoải mái, thậm chí uống không vô nước sôi để nguội.

    Phương Mặc đành phải nghĩ biện pháp thay đổi khẩu vị cho hắn, hai ngày qua luôn ngâm hoa quả khô, Đường Đường cũng không uống được bao nhiêu.

    Hôm nay nhìn thấy trong không gian còn có không ít chanh dây, đột nhiên nhớ tới đời sau cũng có người ep thành nước uống, vì thế hắn chuẩn bị thử xem một lần.

    Không ngờ Đường Đường lại thích hương vị này. Nhìn hắn uống hơn nửa ly nước, Phương Mặc cười nhếch môi.

    Xem ra sau này có thể đổi thêm hoa quả khô pha cùng chanh dây cho Đường Đường uống.

    Lục Cảnh Đường đưa ly nước cho Phương Mặc, nghiêng đầu nhìn trong sân, than thở nói:

    - Lá cây anh đào của em đều rụng hết rồi, ngày hôm qua em còn nhìn thấy không ít lá khô đâu.

    Phương Mặc cười nói:

    - Hình như là Lục thúc rung cây cho rơi xuống hết, nói là mỗi ngày rụng một ít quét dọn thật phiền toái.

    Lục Cảnh Đường a một tiếng, chui vào trong mền. Giường sưởi thật là thoải mái a. Hắn vừa định ngủ thêm một lát, lại nghe được tiếng gõ cửa.

    Phương Mặc đứng lên:

    - Em nằm đi, anh đi xem.

    Phương Mặc đi ra ngoài, Lục Cảnh Đường cũng chui ra khỏi mền. Bằng không bị người khác biết hắn còn ngủ nướng, chắc chắn sẽ cười hắn.

    Quả nhiên không bao lâu Phương Mặc mang theo vài bạn học vào phòng.

    Diệp Quốc An cười vẫy tay:

    - Tôi nói cậu khẳng định còn ở nhà, bọn họ còn không tin.

    Lục Cảnh Đường hô:

    - Nhanh vào đi, bên ngoài lạnh muốn chết.

    Phương Mặc bưng hạt bí đỏ rang đặt lên bàn nhỏ, cởi giày ngồi xuống bên cạnh Đường Đường:

    - Ngồi đi, đều đứng làm gì.

    Diệp Quốc An thường đến nhà Lục Cảnh Đường chơi, cũng không quá hạn chế, cởi giày leo lên giường. Hắn nhìn Triệu Hải Yến vẫy tay:

    - Yến tử lên đây a.

    Mấy nam sinh không lên giường, kéo ghế ngồi xuống, Hứa Hải hỏi:

    - Phương Mặc, nhà cậu còn thu con thỏ không? Nhà tôi cũng nuôi thỏ, là lông thuần trắng. Tôi nghĩ đổi chút đồ với cậu.

    Phương Mặc lột quýt, nói:

    - Thu, cậu muốn đổi cái gì?

    Hứa Hải gãi đầu:

    - Tôi muốn đổi bút máy. Đại ca của tôi cần lên trung học, có nói qua sẽ mua bút máy cho hắn. Nhưng bà nội tôi lúc vào thu bị vấp té, nằm viện phí không ít tiền, lần trước tôi nghe mẹ nói có lẽ không mua nổi bút máy cho đại ca. Cho nên tôi đến hỏi thăm cậu còn thu hay không.

    Phương Mặc còn chưa nói chuyện, Hứa Hải nói tiếp:

    - Chỉ cần đợi sang năm khai giảng đổi một cây bút máy là được rồi. Nhà của tôi còn hai con thỏ cái, đều mang thai, sinh con rồi tôi sẽ cầm qua đổi với cậu.

    Phương Mặc nghĩ nghĩ, nói:

    - Có thể, vậy lúc nhà cậu giết thỏ cẩn thận xử lý một chút. Tôi nghĩ muốn một bộ lông thỏ làm áo cho Đường Đường, không thể bị hỏng quá nhiều.

    Hứa Hải đứng lên cao hứng cảm tạ, thật tốt quá. Như vậy sang năm khai giảng hắn có thể tặng cho đại ca một cây bút máy.

    May mắn còn chưa đem con thỏ đi bán, bằng không một con thỏ chỉ được ba đồng, hắn phải nuôi bao nhiêu con thỏ mới đổi được cây bút máy cho đại ca a.

    Diệp Quốc An đẩy Triệu Hải Yến, thấy nàng còn ngượng ngùng, bèn thở dài nói:

    - Lục Cảnh Đường, các cậu còn thu cỏ khô hay không, Yến tử đã để dành thật nhiều cỏ khô. Nhưng không dám mang qua đây, đều là trước kia nàng cắt cỏ với chúng tôi, còn phơi khô đâu.

    Lục Cảnh Đường gật gật đầu:

    - Thu. Vì sao các cậu không đưa tới?

    Triệu Hải Yến đỏ mặt, nhỏ giọng nói:

    - Tôi, tôi nghĩ để dành nhiều một chút, lại đưa qua. Nhưng các cậu yên tâm, tôi phơi khô cẩn thận, con thỏ có thể ăn được. Tôi cũng có kiểm tra qua, không có mang độc.

    Lục Cảnh Đường cười híp mắt:

    - Được, chúng ta đều là bạn học, chắc chắn sẽ tin tưởng các cậu. Vậy buổi chiều cậu mang tới đi. Cậu muốn đổi cái gì?

    Triệu Hải Yến ấp úng, La Quốc Chướng thay nàng lên tiếng:

    - Yến tử muốn đổi một túi sữa bột, không biết có thể đổi hay không.

    Triệu Hải Yến gật đầu:

    - Một năm tiếp theo tôi sẽ cắt cỏ cho các cậu, nếu một năm không đủ, tôi có thể cắt hai năm. Em gái tôi thân thể không tốt, nghe nói sữa bột có dinh dưỡng, tôi nghĩ đổi cho nàng uống một ít.

    Lục Cảnh Đường cùng Phương Mặc nhìn nhau, bọn họ có nghe bạn học nói qua việc này.

    Bởi vì bà nội nàng thấy nhà nàng lại sinh bé gái, cho nên không quá quan tâm, chỉ cần tan học về nhà đều giao cho Triệu Hải Yến chăm em.

    Phương Mặc có chút lo lắng hỏi:

    - Đổi về cậu có chỗ giấu không? Chỉ sợ người trong nhà cậu nhìn thấy lại cướp đi.

    Triệu Hải Yến gật đầu:

    - Có thể, phòng của tôi bọn họ cũng sẽ không tiến vào.

    Lục Cảnh Đường nhìn Phương Mặc, xem ra chỗ ở của nàng cũng không được tốt lắm. Hắn đáp:

    - Buổi chiều cậu tới lấy đi. Tôi bỏ trong bình thủy tinh cho cậu, như vậy cũng không cần lo lắng sẽ bị ẩm.

    Triệu Hải Yến tươi cười gật đầu.

    Phương Mặc trao đổi xong với mấy bạn học, bọn họ liền rời khỏi.

    Trên đường Hứa Hải nói:

    - May mắn nghe các cậu đến nhà Lục Cảnh Đường bọn họ, bằng không thật sự cần tổn thất nhiều lắm.

    Tuyết Lệ hừ nói:

    - Đương nhiên, sớm nói với cậu rồi, cậu còn không tin. Chẳng lẽ tôi cùng a Từ sẽ lừa các cậu sao.

    Hứa Hải gãi đầu:

    - Ai bảo nghe người khác nói Phương Mặc bọn họ sẽ không thu sao.

    Sở Từ nói:

    - Tôi biết cậu nói ai, sao cậu không suy nghĩ vì sao Phương Mặc không thu đồ của bọn hắn. Còn không phải bởi vì bọn hắn khi dễ người, ngay cả thầy cô cũng không biết tôn trọng, Phương Mặc tại sao phải thu của bọn hắn. Đừng nói bọn hắn, chúng ta cũng vậy. Nếu khi phụ nhỏ yếu, còn không biết tôn trọng thầy cô, tôi tin tưởng Phương Mặc bọn họ cũng sẽ không cần kêu chúng ta đi giúp đỡ cắt cỏ.

    Nghe vậy mấy nhi đồng đều gật đầu.
     
    ThanhHằng170204Hoa Nguyệt Phụng thích bài này.
  5. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Mang Theo Thương Trường Xuyên Văn Niên Đại

    Tác giả: Nhuyễn Ngữ

    Thể loại: Dam mỹ - xuyên không

    Editor: GiangNgan

    Chương 174:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau khi rời giường, Trần Quế Hoa thêm than đá, sửng sờ ở nơi đó. Lục Gia Bình mặc xong quần áo nhìn thấy bộ dáng của nàng, dùng tay xua xua trước mặt nàng, cười hỏi:

    - Nghĩ gì vậy, nửa ngày cũng không phản ứng?

    Trần Quế Hoa thở dài nói:

    - Anh nói vì sao trường học không sớm cho bọn nhỏ tham gia hoạt động hỗ trợ nông thôn a. Nhìn khí trời thêm hai ngày sẽ rơi tuyết, Đường Đường đi ra ngoài đông lạnh làm sao bây giờ? Con ngoan của chúng ta sợ lạnh nhất.

    Lục Gia Bình nhìn khí trời, vỗ vỗ vai vợ:

    - Không sao đâu, cho con mặc thêm quần áo thì tốt rồi.

    Trần Quế Hoa đành phải ân một tiếng, vội vã đi làm cơm sáng, nàng sợ nhi đồng đi ra ngoài bị lạnh, bình thường buổi sáng đều nấu cháo.

    Hôm nay nàng đặc biệt nấu mì thịt dê, ăn xong trên người ấm áp, đi ra ngoài hẳn sẽ không có việc gì.

    Lục Cảnh Đường bị Phương Mặc đánh thức, lại chui vào mền hô:

    - Ngô, trời còn chưa sáng hẳn đâu. Dương Dương, anh cho em ngủ thêm một chút!

    Phương Mặc kéo mền sau đó khoác áo bông cho hắn:

    - Hôm nay trời đầy mây, cho nên sẽ không sáng bao nhiêu. Em đã quên, chúng ta cần tập hợp ở trường lúc 7: 30 sao?

    Lục Cảnh Đường bĩu môi:

    - Ai, không nghĩ tới hai sinh viên đại học như chúng ta cũng có một ngày cần đi thu thập phân nữa.

    Phương Mặc cười cười, nhu đầu hắn:

    - Lục thúc không phải đã làm kẹp cho chúng ta sao. Hơn nữa phân bò đều phơi khô, hẳn sẽ không thối, ngô..

    Lời còn chưa nói xong, Lục Cảnh Đường bịt miệng của hắn, trừng mắt nói:

    - Đừng nói, bằng không một hồi em ăn cơm không vô.

    - Được, không nói. Đi thôi, chúng ta nhanh đi ăn cơm, rồi còn phải đi trường học tập hợp.

    Lục Gia Bình nhìn thấy bọn họ, hô:

    - Nhanh đi rửa mặt, mẹ có lưu nước nóng cho tụi con. Đường Đường có mặc thêm áo bông hay không?

    - Có mặc rồi.

    Lục Cảnh Đường chậm rì rì đi tới cọ lên người Lục Gia Bình rầm rì.

    Lục Gia Bình gõ nhẹ lên trán hắn:

    - Nhanh đi rửa mặt, nếu không trễ giờ.

    Phương Mặc bưng chậu rửa mặt đi vào, đưa ca múc nước cho Đường Đường:

    - Trước đánh răng, anh đi giặt khăn.

    Lục Cảnh Đường ân một tiếng bưng ca nước đi ra cửa đánh răng.

    Lục Gia Bình nhìn Phương Mặc giúp đứa con thu thập đồ đạc, nở nụ cười. Ai, cũng chỉ có tiểu Mặc mới có lòng kiên nhẫn chiếu cố đứa con như vậy.

    Thấy thời gian không còn sớm, hắn nhắc nhở:

    - Tiểu Mặc, trong nồi có lưu hai phần mì cho hai đứa. Đi ra ngoài con xem Đường Đường, chú đi làm trước.

    - Dạ, con đã biết.

    Chờ ăn xong, Phương Mặc mặc thêm áo bông cho Đường Đường, cầm giỏ trúc khoác lên lưng hắn:

    - Em vác giỏ trúc này là được rồi. Hai chúng ta nhặt năm mươi cân là đủ.

    Lục Cảnh Đường cười híp mắt:

    - Được, vậy chúng ta xuất phát!

    Chờ hai người đi tới cửa trường học, bên kia đã có không ít người xếp hàng.

    Bên trong có người vẫy bọn họ:

    - Lục Cảnh Đường, Phương Mặc đi bên này! Nam sinh lớp chúng ta xếp hàng bên này.

    Phương Mặc kéo tay Lục Cảnh Đường chen vào, cười hỏi:

    - Mọi người mấy giờ đến?

    Tề Hoàn Thần quay đầu nói:

    - Chúng tôi đến chưa được bao lâu, bên nữ sinh đến mới sớm. Lúc chúng tôi đến, bên nữ sinh đến đã đủ rồi.

    Lục Cảnh Đường há miệng:

    - Các nàng đến sớm như vậy làm gì?

    Lục Nhân Gia nhún vai:

    - Hình như nhóm nữ sinh muốn đi thôn xa một chút giúp hái bông đi. Chúng ta đi nông trường gần bên nhặt phân. Hai cậu còn có cả kẹp gắp sao?

    Lời này vừa nói ra, không ít người vây tới, hâm mộ nói:

    - Đúng là có kẹp gắp đâu.

    La Quốc Chướng gãi đầu, lấy ra hai cành cây:

    - Mẹ tôi sợ tôi đem theo kẹp gắp làm đánh mất, bảo tôi dùng cành cây thay thế.

    - Tôi cũng phải dùng cành cây, xem nhà Phương Mặc bọn họ dùng là cây trúc, nhìn thấy thật dễ dùng.

    Lục Cảnh Đường đắc ý hất cằm, đây là đêm qua ba ba làm cho bọn họ, chặt cây trúc hơ lửa nướng, còn buộc dây vải, dùng tốt vô cùng!

    Nhìn thấy bạn học đều hâm mộ, trong lòng hắn càng vui vẻ, cha của hắn lợi hại nhất!

    Đợi học sinh đều đến đủ, thầy cô mang theo học sinh xuất phát. Nói là nông trường gần bên, nhưng cũng phải đi suốt hai giờ mới đến nơi.

    Cũng may quần áo tuy mặc dày nhưng đều nhét lông tơ, vẫn là do hắn đặc biệt lấy không ít quần áo lông vũ của người lớn trong thương trường nhờ mẹ sửa sang lại vừa thân thể bọn họ.

    Quần áo dành cho người lớn cũng chỉ cần may thêm chút vải dệt bọc bên ngoài, ngoài ra cũng không cần sửa.

    Đi lâu như vậy, những người khác đều mệt toát mồ hôi, chỉ có hai người Lục Cảnh Đường không mệt lắm. Quần áo cũng không bị mồ hôi làm ướt đẫm khó chịu.

    Quản lý viên nông trường chỉ huy nói:

    - Chỗ đất trống bên kia có không ít phân bò, các em đi bên kia nhặt là được rồi.

    Ban đầu lúc Lục Cảnh Đường biết cần tham dự hoạt động này cũng không quá hiểu rõ vì sao cần học sinh làm công việc như vậy.

    Vẫn là Phương Mặc giải thích với hắn, trường học cần học sinh tham dự hỗ trợ nông thôn. Hơn nữa bọn họ đi hốt phân trâu bò là mang tới trong thôn gần nông trường, sử dụng cho đất vườn.

    Hơn nữa niên đại này phân trâu bò cũng không phải ai muốn dùng là có thể tùy tiện lấy đi. Đều cần đại đội trưởng đích thân đến xin phép, được phê duyệt rồi mới phân cấp trong thôn.

    Lúc đó Lục Cảnh Đường nghe việc này xong, ánh mắt luôn co rút! Đồ chơi này còn phải đi xin phép mới có!

    Thật không thể tưởng tượng!

    Lục Cảnh Đường thấy bạn học hốt phân thật nhanh, hắn cũng dằn xuống khúc mắc, khom người tìm phân trâu bò.

    Cũng may phân phơi nắng nên không còn mùi vị gì, Lục Cảnh Đường cũng không cần nín thở.

    Phương Mặc nhặt nhanh hơn, hắn ước lượng sức nặng giỏ trúc, thấy đủ rồi liền chạy tới giúp Lục Cảnh Đường.

    Tề Hoàn Thần đi qua hỏi:

    - Hai cậu nhặt đủ rồi chưa, có cần tôi giúp hay không?

    Phương Mặc lắc đầu:

    - Không cần giúp. Hai chúng tôi đủ rồi, chúng ta đi sao?

    Mấy nam sinh đi theo gật đầu:

    - Đi, tìm thầy cô cân xong là chúng ta có thể đi trong thôn.

    Lục Cảnh Đường nhìn sắc trời, đuổi theo Phương Mặc:

    - Đi thôi, em cảm giác sắp tuyết rơi, trời tối quá.

    Phương Mặc muốn tiếp giỏ trúc lại bị hắn cự tuyệt:

    - Không nặng, giỏ của anh còn nặng hơn em nhiều như vậy, nếu còn vác của em sẽ rất mệt, tự em vác được.

    Phương Mặc đành nói:

    - Nếu không vác nổi, thì nói với anh.

    Sức nặng giỏ trúc của Lục Cảnh Đường không đủ, cũng may giáo viên biết Phương Mặc đi cùng hắn, hơn nữa biết thân thể hắn không tốt, cho nên cũng không nhiều lời gây khó khăn.

    Chờ nhóm học sinh đi tới trong thôn, đại đội trưởng đang cười a a chờ ở cửa thôn.

    Hiện tại phân hóa học cũng không sản xuất nhiều, càng đừng nói mỗi thôn đều được sử dụng. Vì thế phân trâu bò đối với bọn họ mà nói, chính là đồ tốt.

    Lục Cảnh Đường thở dài, trong thương trường của hắn không có loại đồ vật này. Hắn cùng Phương Mặc cũng không phải học chuyên nghiệp nông nghiệp, bằng không có thể giúp đỡ nông dân của niên đại này.
     
    Hoa Nguyệt PhụngThanhHằng170204 thích bài này.
  6. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Mang Theo Thương Trường Xuyên Văn Niên Đại

    Tác giả: Nhuyễn Ngữ

    Thể loại: Dam mỹ - xuyên không

    Editor: GiangNgan

    Chương 175:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bởi vì đi lao động, tới 2h chiều Lục Cảnh Đường đã tan học về nhà.

    Rốt cục về tới nhà, Lục Cảnh Đường lập tức co quắp ngồi trên ghế, không muốn nhúc nhích.

    Phương Mặc thấy hắn như vậy, cười nói:

    - Anh nói cõng em về, em còn không nghe, muốn sính cường.

    Lục Cảnh Đường hừ nói:

    - Mọi người đều cần đi bộ về đâu, em để anh cõng không phải sẽ bị người khác nói xấu sao!

    Phương Mặc nhu đầu hắn nói:

    - Như vậy để ý người khác làm gì, em không mệt là tốt rồi.

    Lục Cảnh Đường nghiêng đầu né tay hắn, nhắm mắt nói:

    - Em cũng không có vác bao nhiêu phân bò, còn cảm thấy bả vai bị lặc đau. Anh khẳng định càng mệt mỏi. Anh cõng giỏ trúc nặng như vậy còn đi lâu như thế, cho dù em có mệt, cũng luyến tiếc để anh cõng em về.

    Lục Cảnh Đường tùy ý bày tỏ ý nghĩ của mình, nào biết sau khi Phương Mặc nghe được, vui vẻ cười toe toét.

    Đường khối của hắn quả nhiên luyến tiếc hắn mệt mỏi!

    Hắn ngồi nghỉ ngơi một lát, bưng chậu rửa mặt đi lấy nước nóng, chờ hắn bưng nước đi ra thì Đường Đường đã nằm lên ghế lắc ngủ say.

    Phương Mặc cũng không đánh thức hắn, ngồi xổm xuống cởi giày cho hắn, xăn lai quần, sợ hù đến hắn lại nhỏ giọng hô:

    - Đường Đường, em đi nằm thẳng xuống, ngâm chân, bằng không ngày mai thức dậy chân sẽ đau.

    Lục Cảnh Đường hí mắt rầm rì:

    - Ngô, Dương Dương cùng em ngâm chân đi. Ngâm xong chúng ta đi ngủ một lát, mệt mỏi quá.

    Phương Mặc cười ứng:

    - Được, vậy em chờ một chút về phòng ngủ, một lát nữa anh nhìn xem bả vai cho em.

    Từ nhỏ Đường Đường được hắn mang theo, trên người da thịt non mịn. Hôm nay đi đường xa như vậy, nói không chuẩn bả vai thật sự bị mài đỏ. Một lát cần bôi chút thuốc cho hắn mới được.

    Lục Cảnh Đường thấy hắn còn chưa cởi giày, vươn chân tạt tạt nước:

    - Nhanh cởi giày đi, ngâm chân xong chúng ta đi ngủ một giấc.

    Nói xong chép miệng:

    - Dương Dương, em muốn ăn hoa quả hộp.

    Phương Mặc cởi giày ngâm chân, nói:

    - Ngâm chân xong, anh đi lấy cho em.

    Lục Cảnh Đường lắc đầu, a một tiếng:

    - Em đi thương trường lấy là được rồi, đồ hộp trong không gian của anh quá lớn, hai chúng ta đều ăn không hết. Thương trường có hộp nhỏ, hai chúng ta ăn vừa đủ.

    Phương Mặc mỉm cười, sau khi đi tới nơi này hắn biết Đường Đường có chút thích sạch sẽ.

    Nhất là đồ ăn, người nhà còn đỡ, nếu là người ngoài đụng vào chén hoặc muỗng của hắn, Đường Đường tuyệt đối không tiếp tục ăn thêm miếng nào.

    Nhưng đối với hắn Đường Đường lại không biểu hiện chán ghét chút nào, từ nhỏ chính là như vậy, mở đồ hộp, hắn một ngụm Đường Đường một ngụm chậm rãi ăn hết.

    Nghĩ tới việc này, trong lòng Phương Mặc không nhịn được kích động.

    Lục Cảnh Đường đem chân giẫm lên chân Phương Mặc, còn cố ý dùng ngón chân kẹp thịt của hắn, đột nhiên hỏi:

    - Dương Dương, anh nói em gái của Triệu Hải Yến có sữa bột uống hẳn sẽ không còn gầy như vậy đi. Ai, cho dù là ở năm thiên tai, em cũng chưa từng nhìn thấy qua có nhi đồng nào gầy như vậy, mẹ của nàng chẳng lẽ không đau lòng nàng sao?

    Phương Mặc thở dài, lắc đầu nói:

    - Có lẽ đây là do niên đại này đều là như vậy. Dù sao phụ nữ hiện tại rất nhiều người không dám cãi nhau với cha mẹ chồng.

    Lục Cảnh Đường đi theo thở dài:

    - Cũng may còn có Triệu Hải Yến yêu thương nàng, nếu ngay cả chị của nàng cũng không quản, đứa bé kia liền rất bị tội. Dương Dương, anh nói hiện tại sao em thích khóc như vậy đâu, một chút việc nhỏ đều cảm thấy mũi lên men, nước mắt đều chảy ra không cách nào khống chế.

    Phương Mặc cười kéo áo của hắn:

    - Trước kia Đường Đường cũng thích khóc nha. Lúc ở ký túc xá em không phải thỉnh thoảng trộm khóc?

    Lục Cảnh Đường nghe lời này nhất thời đỏ mặt, ấp úng nói:

    - Anh, sao anh biết em vụng trộm khóc. Trước kia em cũng đâu có khóc thành tiếng đâu.

    Phương Mặc cười gật đầu, nhớ tới lúc ở đại học, Đường Đường ngủ ở giường trên đối diện với hắn, mỗi lần trộm khóc đều không phát ra thanh âm.

    Nhưng Đường Đường lại quên bả vai của mình luôn run rẩy, nghĩ tới dáng vẻ lúc đó, Phương Mặc không nhịn được đau lòng.

    Có vẻ cũng là lúc đó hắn mới bắt đầu chú ý đến Đường Đường, nhìn hắn lúc khóc, rất khả ái!

    Lục Cảnh Đường đẩy hắn:

    - Dương Dương anh đang suy nghĩ gì đây? Nước đều lạnh.

    Phương Mặc đỏ mặt ân một tiếng, trước lau chân cho Đường Đường, mang dép lê:

    - Anh cõng em vào phòng.

    Lục Cảnh Đường ngáp dài:

    - Được thôi!

    Nói xong nhảy lên lưng Phương Mặc, vung tay hô lớn:

    - Xuất phát!

    Khi bọn họ đi vào phòng, Lục Cảnh Đường nhìn thấy giường đều trải xong, nghiêng đầu hỏi:

    - Dương Dương, anh trải mền khi nào vậy. Ai nha, hiện tại nằm lên nhất định thật ấm áp!

    Phương Mặc nhíu mày, đương nhiên là hắn trải giường trước khi đổ nước, lúc đó hắn nhìn thấy Đường Đường mệt mỏi như vậy, biết hắn nhất định muốn ngủ trưa.

    Lục Cảnh Đường bò lên giường, vỗ vỗ mền:

    - Dương Dương nhanh đi lên, lạnh muốn chết.

    Phương Mặc cười nói:

    - Em không phải muốn ăn hoa quả hộp sao, trước lấy ra đi. Anh đi đem vớ của hai đứa mình giặt sạch sẽ trở lại.

    Lục Cảnh Đường đỏ mặt nói:

    - Của em anh không cần giặt, đợi một hồi tỉnh ngủ em lại đi giặt thì được rồi.

    - Không có việc gì, anh thuận tay mà thôi, em đi nằm trước đi.

    Nói xong Phương Mặc liền đi ra ngoài.

    Lục Cảnh Đường nằm trên giường nhìn ra sân, thầm nghĩ Dương Dương đối với mình thật tốt.

    Bất kể là lúc còn ở đại học, hay là hiện tại, sau này mình nhất định phải đối tốt với Dương Dương. Không cho người khác khi dễ hắn. Nếu sau này Dương Dương kết hôn, mình phải đem vàng trong thương trường đưa vài khối cho Dương Dương!

    Nhưng hắn lại không biết nếu Phương Mặc biết ý nghĩ của hắn, chắc chắn sẽ khóc ngất trong phòng!

    Phương Mặc giặt xong vớ trở về, nhìn thấy Đường Đường vẫy mình, liền cởi giày ngồi lên giường.

    - Keng keng keng! Dương Dương, anh muốn ăn hương vị gì?

    Phương Mặc co rút khóe môi, sao lại mang ra nhiều loại như vậy, chẳng lẽ Đường Đường không muốn cùng hắn ăn? Hắn mím chặt môi hỏi:

    - Đường Đường không phải nói một hộp ăn không hết sao? Sao lấy ra nhiều như vậy!

    Lục Cảnh Đường quyệt miệng than thở:

    - Nhưng đây là hộp nhỏ, chúng ta khẳng định sẽ không lãng phí. Nếu anh tuyển một khẩu vị, em lại tuyển khẩu vị khác, chúng ta không phải cần ăn hai loại sao.

    - Được rồi, em muốn ăn khẩu vị gì?

    Lục Cảnh Đường cúi đầu nhìn nhìn, không có chủ ý, hắn thích ăn đào, lại tuyển thêm cái gì đây?

    Hắn cũng muốn ăn sơn tra, cả dứa cũng thích a!

    Phương Mặc nhịn cười chờ hắn tuyển, cuối cùng nói:

    - Anh muốn ăn sơn tra, Đường Đường ăn dứa đi. Buổi tối chúng ta chờ Lục thúc bọn họ về cùng nhau ăn đào thế nào?

    - Tốt nhất, hiện tại chúng ta ăn trước hai loại khẩu vị này, buổi tối ăn đào, đến lúc đó ăn hộp lớn trong không gian của Dương Dương!

    - Được, vậy em thu lại những hộp khác trước.
     
    Hoa Nguyệt PhụngThanhHằng170204 thích bài này.
  7. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Mang Theo Thương Trường Xuyên Văn Niên Đại

    Tác giả: Nhuyễn Ngữ

    Thể loại: Dam mỹ - xuyên không

    Editor: GiangNgan

    Chương 176:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lục Cảnh Đường đi theo Phương Mặc vừa tiến vào trong phòng học, còn chưa ngồi nóng mông Tôn San San cùng vài nữ sinh liền vây tới.

    Lục Cảnh Đường còn tưởng các nàng muốn hỏi việc thu cỏ khô, nghiêng đầu nhờ Phương Mặc giúp hắn tháo mũ cùng bao tay.

    Loại mũ cùng bao tay này là mẹ dựa theo hình dạng sản phẩm hắn xuất ra từ trong thương trường bắt chước làm theo y như đúc.

    Mũ có khăn quàng cổ, còn có thêm cặp bao tay. Lúc Trần Quế Hoa nhìn thấy còn khen ngợi một trận, nói loại mũ này thật dùng phương tiện, không cần lo lắng bỏ quên vây cổ.

    Cho nên mỗi lần Lục Cảnh Đường đội mũ đều do Phương Mặc đội cho hắn, sau khi tới trường học lại là Phương Mặc giúp hắn tháo ra cất giữ. Bằng không chính hắn làm, luôn làm không tốt, luôn bị chênh lệch méo mó.

    Tôn San San bọn họ đứng bên cạnh đợi. Bởi vì mấy năm nay các nàng cũng thăm dò thói quen của Lục Cảnh Đường mỗi khi đến trường!

    Đợi Lục Cảnh Đường uống hớp nước, Tôn San San nói:

    - Lục Cảnh Đường, cô của tôi cần kết hôn, nàng muốn thỉnh cậu đi làm đồng tử lăn giường.

    Lục Cảnh Đường nghiêng đầu nhìn Phương Mặc:

    - Cái gì là đồng tử lăn giường a?

    Phương Mặc cười lắc đầu:

    - Anh cũng không biết.

    Diệp Quốc An hét lên:

    - Đồng tử lăn giường chính là đòi may mắn cho cô dâu chú rể, nhưng tôi nhớ được việc này phải dành cho thân thích bên dược của cậu đi làm đi? Vì sao lại tìm Lục Cảnh Đường?

    Tôn San San nói:

    - Ai bảo nhi đồng bên dượng của tôi đều rất xấu xí, cô của tôi không thích. Bảo tôi đến hỏi thăm Lục Cảnh Đường có đồng ý hay không. Nàng nói cậu nhìn đẹp, cảm thấy nếu cậu đi làm đồng tử lăn giường cho bọn họ, nhất định có thể sinh nhi đồng xinh đẹp giống như cậu.

    Khóe môi Phương Mặc co quắp:

    - Nhưng Đường Đường chưa từng làm qua đồng tử lăn giường, hẳn cũng không biết làm đi?

    Lục Cảnh Đường gật đầu hùa theo:

    - Phải, tôi chưa từng làm qua, hơn nữa tôi sợ mình làm không tốt.

    Tôn San San xua tay:

    - Không cần cậu phải làm gì, chỉ là leo lên giường từ đầu giường lăn tới đuôi giường, lăn ba lần là được rồi. Còn có bao lì xì đâu.

    Lục Cảnh Đường nghĩ nghĩ nói:

    - Tôi phải về hỏi mẹ của tôi, ngày mai các cậu không phải còn cần đem cỏ khô đưa tới nhà tôi sao. Đến lúc đó tôi trả lời được không?

    Tôn San San gật đầu:

    - Được, vậy ngày mai đi nhà cậu rồi nói lại.

    Diệp Quốc An hỏi:

    - Lục Cảnh Đường, ngày mai chúng tôi cầm bài tập đi nhà cậu làm bài được không?

    - Được, vậy các cậu mang tới làm bài tập, đến lúc đó chúng ta cùng làm.

    Lục Cảnh Đường cười híp mắt nói.

    Đợi buổi tối Trần Quế Hoa về nhà, Lục Cảnh Đường chạy tới làm nũng:

    - Mẹ, Tôn San San nói, cô của nàng cần kết hôn, muốn mời con đi làm đồng tử lăn giường.

    Lục Gia Bình tiếp nhận giỏ xách trong tay vợ nói:

    - Việc này anh biết, là một tiểu đồng chí trong cục của anh kết hôn. Buổi sáng cũng có nói với anh, hỏi anh Đường Đường nhà chúng ta có thể đi làm đồng tử lăn giường giúp nhà bọn họ hay không.

    Trần Quế Hoa cười hỏi:

    - Vậy anh đồng ý?

    Lục Gia Bình lắc đầu:

    - Không có, anh không biết Đường Đường có chịu đi hay không, sao có thể tùy tiện đáp ứng hắn. Anh nói trở về hỏi thử xem, ngày mai trả lời hắn.

    Trần Quế Hoa hài lòng gật đầu, khom người hỏi con trai:

    - Vậy Đường Đường có muốn đi hay không? Việc này thật đơn giản, chỉ là đòi chút điềm tốt cho cô dâu chú rể. Hẳn là đợi trời tối lên giường lăn ba vòng là được rồi.

    Lục Cảnh Đường nghĩ nghĩ, liền đồng ý. Thứ nhất người kia là đồng sự của cha, thứ hai cô dâu là cô của bạn học. Nhưng hắn vẫn dán Lục Gia Bình hỏi:

    - Vậy tới lúc đó cha cùng đi với con được không? Tự con đi sợ hãi.

    Lục Cảnh Cường đi ra sờ cằm mình hỏi:

    - Sao không ai tìm con làm đây? Con nhìn cũng không khó xem nha!

    Lục Cảnh Phú giễu cợt một tiếng, không phủ nhận lão tứ không khó xem, nhưng hắn đen a! Từ nhỏ tới lớn đều chưa từng gặp đứa bé nào đen hơn hắn.

    Trần Quế Hoa nhìn lướt qua, ôm con út hôn vài cái:

    - Vẫn là bé ngoan nhà chúng ta xinh đẹp nhất. Xem đi, trắng nõn non mịn, ai thấy không khen một câu. Nhưng mà hiện tại rất gầy, nếu có thêm chút thịt thì tốt hơn.

    Nói xong thở dài, đau lòng nói:

    - Mùa đông đến, vì sao Đường Đường ăn uống vẫn ít như vậy. Em nhớ kỹ lão tam bọn họ bằng tuổi này đã có thể một bữa ăn ba bốn bánh nướng lớn đâu. Đường Đường hoàn toàn không thể so sánh với bọn họ.

    Lục Cảnh Đường quyệt miệng than thở:

    - Mẹ, buổi sáng con đã ăn một cái bánh bao lớn cùng nửa bát sữa nha.

    Lục Gia Bình vỗ vai của nàng, cười an ủi:

    - Không sao, ăn vậy cũng không tính là quá ít. Chỉ cần Đường Đường không sinh bệnh thì nói rõ ăn ít một chút cũng không vấn đề gì.

    - Được rồi, một hồi trước khi đi ngủ Đường Đường đừng quên uống sữa tươi đó.

    Trần Quế Hoa nói xong trừng mắt nhìn Lục Cảnh Cường:

    - Con dám uống trộm sữa của em, lão nương sẽ cho con một tuần không thể xuống giường!

    Lục Cảnh Cường nghe vậy hừ nói:

    - Mẹ, sao mẹ có thể nói con như vậy! Con chỉ là giúp đỡ uống, cũng không phải là uống trộm!

    Trần Quế Hoa xoay người đi vào bếp:

    - Giúp đỡ cũng không được, con không nhìn xem chính mình ăn bao nhiêu. Con nhẫn tâm để em đói bụng sao?

    Lục Cảnh Cường không dám cãi, trong lòng thầm nghĩ:

    - Con đương nhiên không đành lòng, nhưng Đường Đường uống không hết, mỗi lần đều tha thiết mong chờ nhìn con, con làm sao có thể không giúp em đây!

    Lục Gia Bình ở một bên nghẹn cười, việc này hắn đã sớm biết. Nhưng mỗi lần nhìn thấy đứa con uống không nổi, hắn cũng đau lòng. Cho nên dù lão tứ giúp uống phần thừa còn lại, hắn cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.

    Lục Gia Bình vỗ nhẹ sau lưng Lục Cảnh Cường, nói:

    - Đi cho thỏ ăn, ngày mai chúng ta giết một con nấu ăn.

    Ánh mắt Lục Cảnh Cường sáng lên, liền hỏi:

    - Cha, chúng ta giết hai con đi, một con không đủ ăn!

    Nói xong liền chạy đi cho thỏ ăn.

    Nhưng không ai biết trong lòng hắn đang tính toán:

    - Giết hai con, vừa lúc để dành đủ da cho bạn học. Như vậy mình cũng không còn thiếu nợ, còn có thể thu bốn đồng đâu! Đợi ngày mai nghỉ ngơi dọn dẹp lại chuồng thỏ, có thể cho con thỏ tiếp tục sinh con.

    Nghĩ tới số tiền tiêu vặt hiện tại của mình, trong lòng hắn không nhịn được vui vẻ. Lần trước hắn mang Đường Đường đi nhà bạn học chơi, thấy em trai nhìn chằm chằm vào con lật đật của người ta xem. Vì vậy hắn mới nghĩ triển khai nghiệp vụ mua bán! Tính toán lại tiền tiêu vặt của mình thật không đủ.

    Hiện tại hắn có tiền, ngày mai thu thập xong chuồng thỏ, liền mang Đường Đường đi mua con lật đật trở về. Em trai của Lục Cảnh Cường, tuyệt đối không cho phép hâm mộ người khác!
     
    Hoa Nguyệt PhụngThanhHằng170204 thích bài này.
  8. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Mang Theo Thương Trường Xuyên Văn Niên Đại

    Tác giả: Nhuyễn Ngữ

    Thể loại: Dam mỹ - xuyên không

    Editor: GiangNgan

    Chương 177:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sáng hôm sau rời giường, cả nhà mới ăn sáng xong chưa được bao lâu, Diệp Quốc An bọn họ đã mang theo cỏ khô đến nhà.

    Bởi vì vài ngày trước cung tiêu xã lên hàng hóa mới, Trần Quế Hoa liên tục tăng ca thêm vài ngày. Hôm nay đến lượt nàng nghỉ ngơi, cho nên buổi sáng nàng ở nhà chuẩn bị ăn vặt cho bọn nhỏ, nấu thêm thịt, phương tiện sau vài ngày ăn cơm.

    Diệp Quốc An bọn họ đi tới nhà, nàng thật khách khí mang ra thịt viên rau cải chiên đưa cho bọn nhỏ ăn.

    Bạn học của con út, Trần Quế Hoa thật thích bọn nhỏ. Mấy đứa trẻ này biết giúp đỡ nhau, còn đặc biệt có lễ phép.

    Tôn San San hỏi:

    - Lục Cảnh Đường cậu quyết định rồi chưa? Có muốn đi hay không vậy?

    Lục Cảnh Đường gật đầu:

    - Đi, cha tôi nói dượng của cậu làm việc trong cục công an, là đồng sự của cha tôi, đến lúc đó cha mang tôi đi.

    Tôn San San che miệng cười:

    - Hắc hắc, cậu không biết thôi, lúc đó cô của tôi trúng ý đại ca của cậu, nhưng tôi cảm thấy nàng nằm mơ đâu. Đại ca cậu đẹp như vậy sao có thể trúng ý cô của tôi. Sau đó nàng quen một đối tượng làm trong cục công an, nhưng dượng của tôi cũng không xấu xí đi.

    Lục Cảnh Đường nghe lời này, trong lòng thầm nghĩ: Nếu cô của cậu biết cậu nói lời này, còn không đánh cho cậu một trận sao.

    Sở Từ vuốt ghế dựa của Lục Cảnh Đường nói:

    - Ai, tôi kêu cha tôi làm cho tôi một cái ghế dựa giống như của cậu, nào biết hắn mỗi lần đều nói nếu tôi thi được 100% thì mới làm cho tôi!

    Tuyết Lệ nghe vậy vụng trộm cười. A Từ xem ra không có hi vọng, nàng thật thông minh, nhưng thỉnh thoảng lại sơ sẩy. Rõ ràng đã giảng giải xong đề bài cho nàng, nhưng tới ngày thi nàng lại xuất hiện vấn đề.

    Lục Cảnh Đường nghiêng người nhìn ghế dựa, hắc hắc, đây là cha của hắn dựa theo kiểu bàn cơm dành cho nhi đồng tìm người làm ra cho hắn đâu.

    Đây đều là cha yêu thương hắn!

    Lúc nhóm nhi đồng chuẩn bị làm bài tập, Triệu Hải Yến cõng em gái đi vào, buông cỏ khô xong, nàng nói:

    - Tôi đi sân sau dọn dẹp, một hồi cùng các cậu làm bài tập.

    Trần Quế Hoa nhìn nhi đồng sau lưng nàng, hô:

    - Yến tử, con buông em đặt trong phòng là được, bằng không bên ngoài quá lạnh.

    Triệu Hải Yến nhìn em gái bị đông lạnh đỏ bừng, gật gật đầu:

    - Cảm ơn thím, nếu nàng gây nháo, An An cậu đi sân sau tìm tôi.

    Lục Cảnh Đường nhìn đứa bé, thấy nàng được chị gái thu thập sạch sẽ, nhưng mặc quần áo thật bẩn. Nhìn dáng vẻ hẳn là đồ cũ của người lớn lưu lại, còn có thật nhiều miếng vá.

    Đứa nhỏ này chưa từng gây nháo, thật nghe lời. Trần Quế Hoa khó tránh có chút đau lòng, ôm nàng đi vào phòng tìm hai cái áo bông của Đường Đường thay cho nàng.

    Lục Cảnh Đường nhìn thấy liền nói:

    - Như vậy vừa nhìn cũng thật dễ xem. Nhưng tóc của nàng quá ít vậy! Mẹ, trước kia tóc của con cũng ít như vậy sao?

    Trần Quế Hoa cười nói:

    - Con không phải, tóc của con từ nhỏ thật đen nhánh. Nàng như vậy là bởi vì dinh dưỡng theo không kịp.

    Lục Cảnh Đường nghe vậy liền ngậm miệng.

    Cũng may đứa nhỏ này còn có người chị yêu thương nàng, hắn tin tưởng có Triệu Hải Yến, đứa nhỏ này chắc chắn sẽ bình an lớn lên.

    Hiện tại Triệu Hải Yến ngoại trừ đi cắt cỏ khô, còn giúp đỡ Lục Cảnh Đường bọn họ dọn dẹp sân sau cùng chuồng nuôi thỏ. Nhưng việc này nàng cũng không phải làm không công.

    Mỗi tuần Phương Mặc đều cấp cho nàng năm xu tiền lương, Triệu Hải Yến luôn nhờ bọn họ giúp nàng giữ tiền. Nàng muốn sau này tiếp tục dùng số tiền này đi học. Nàng biết chỉ có đi học mới có đường ra tốt hơn, còn có thể đem em gái chiếu cố càng tốt.

    Sự kiện này Diệp Quốc An bọn họ cũng biết, nhưng không ai ghen tỵ, hoặc là muốn cướp công tác của Triệu Hải Yến. Ngược lại còn thỉnh thoảng giúp nàng dọn dẹp.

    Bởi vì nguyên nhân này, Trần Quế Hoa thật yêu thích bạn học của con út.

    Chờ Triệu Hải Yến dọn dẹp xong, quay vào nhà nhìn thấy áo bông mới trên người em gái, nhịn không được đỏ mắt.

    Ở nhà nàng có bà nội, đừng nói là em gái, dù chính nàng cũng không có quần áo lành lặn để mặc. Vẫn là ba ba sợ bị người ngoài nói lung tung, mới làm bộ quần áo mới cho nàng, nhưng em gái thì đừng mơ tưởng.

    Lục Cảnh Đường nhìn ra được ý nghĩ của nàng, liền nói:

    - Quần áo này cậu cho nàng mặc bên trong, bên ngoài vẫn bọc quần áo cũ. Bằng không quá lạnh, mẹ tôi nói em gái cậu tay chân lạnh như băng, như vậy sẽ cảm mạo.

    Triệu Hải Yến cười cảm tạ, Lục Cảnh Đường đổi đề tài:

    - Cậu nhanh đi qua sưởi ấm, đến làm bài tập, chúng tôi làm sắp xong rồi.

    Triệu Hải Yến ân một tiếng ngồi xuống, còn nhắc nhở em gái:

    - Hải Tinh, em ngồi sưởi ấm ở đây. Chị đi làm bài tập.

    Đứa nhỏ thật hiểu chuyện gật gật đầu, thật ngoan ngoãn ngồi yên bên bếp lò nhìn anh chị làm bài tập.

    Chờ các bạn học rời đi, Lục Cảnh Cường đi ra hô:

    - Đi, Đường Đường, tứ ca mang em đi mua con lật đật!

    Lục Cảnh Đường khó hiểu nhíu mày hỏi:

    - Tứ ca vì sao cần mua con lật đật?

    Lục Cảnh Cường nói:

    - Lần trước tứ ca nhìn thấy em muốn con lật đật. Đừng sợ, hiện tại anh có tiền, chúng ta đi mua là được.

    Lục Cảnh Đường nghiêng đầu nghĩ nghĩ, mình thích con lật đật hồi nào mà tứ ca nghĩ như vậy?

    Phương Mặc nhắc nhở:

    - Lần trước em đi nhà bạn học của tứ ca, em nhìn chằm chằm con lật đật xem.

    Lục Cảnh Cường đi theo gật đầu:

    - Đúng rồi, chính là lần đó. Đường Đường, chúng ta không cần hâm mộ người khác, tứ ca mua cái mới cho em.

    Lục Cảnh Đường chợt hiểu, vội vã ngăn cản nói:

    - Tứ ca, em không thích con lật đật, em không có muốn nó a. Lần đó em nhìn lâu là bởi vì cảm thấy mặt con lật đật có chút đáng sợ mà thôi, không phải vì em thích nó!

    Niên đại này con lật đật được làm từ búp bê nhựa, vẽ mắt thật lớn. Lần đầu tiên hắn nhìn thấy, lập tức nghĩ tới phim kinh dị từng xem qua.

    Cho nên mới nhìn chằm chằm vào nó mà không phải vì hắn yêu thích nó!

    Lục Cảnh Cường thở dài:

    - Vậy Đường Đường muốn gì? Tứ ca mua cho em.

    Lục Cảnh Đường cười ôm cổ hắn dỗ dành:

    - Ca ca, em không có muốn cái gì. Anh để dành tiền, sau này chắc chắn sẽ hữu dụng.

    Lục Cảnh Cường bĩu môi:

    - Được rồi, vậy sau này nếu em thích gì thì nói cho anh biết, tứ ca toàn bộ mua cho em.

    Phương Mặc nhịn không được lườm hắn, sau này Đường Đường muốn gì, mình sẽ mua! Không cần tứ ca!
     
    Hoa Nguyệt PhụngThanhHằng170204 thích bài này.
  9. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Mang Theo Thương Trường Xuyên Văn Niên Đại

    Tác giả: Nhuyễn Ngữ

    Thể loại: Dam mỹ - xuyên không

    Editor: GiangNgan

    Chương 178:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lục Cảnh Đường đứng trong phòng khách mặc thử quần áo da thỏ mẹ vừa làm cho hắn, nhan sắc trắng đen phối hợp, mặc vào nhìn giống như một con gấu trúc đang chuyển động.

    Ngay cả cái lỗ tai trên mũ đều là màu đen. Toàn bộ đều do Phương Mặc thu da thỏ, đem bề ngoài của gấu trúc kể lại cho Trần Quế Hoa nghe qua.

    Làm suốt vài ngày mới làm xong, hiện tại mặc lên người Đường Đường.

    Cả nhà nhìn thấy, khóe môi đều nhếch lên.

    Phương Mặc liên tục lẩm bẩm:

    - Khả ái, Đường Đường mặc phù hợp!

    Lục Cảnh Đường đỏ mặt hỏi:

    - Quần áo thì thôi, sau lưng vì sao còn có một quả cầu nha? Đó là cái gì, cái đuôi sao?

    Phương Mặc nhìn dáng vẻ cười híp mắt của Lục Cảnh Đường, làm cho hắn không cách nào dời mắt.

    Sau đó mới giật mình giải thích:

    - Anh xem cái đuôi con thỏ màu đen cũng xinh đẹp, vì vậy nhờ thím giúp may lên cho em. Nhìn thấy cũng không sai đâu.

    Lục Cảnh Đường đưa tay sờ sờ mũ, thật thoải mái. Bỏ đi, có đuôi thì có đuôi, hắn cười chuyển vài vòng:

    - Đẹp không?

    Lục Cảnh Phú gật đầu khen ngợi:

    - Đẹp, quần áo này để Đường Đường mặc vào thật khả ái. Đổi người khác mặc, đều không mặc được hiệu quả này.

    Mặt nhỏ lớn cỡ bàn tay, mắt hoa đào, ngũ quan xinh xắn, cho dù hiện tại gầy không còn vẻ mũm mĩm của trẻ sơ sinh ngày trước cũng không thể phủ nhận Đường Đường nhà hắn nhìn thật xinh đẹp.

    Lục Cảnh Cường nói:

    - Một hồi ba ba trở về, không phải cần mang Đường Đường đi lăn giường tân hôn sao, Đường Đường cứ mặc bộ quần áo này đi đi. Khẳng định sẽ được một đám thím cùng dì yêu thích.

    Lục Cảnh Đường nhờ Phương Mặc giúp hắn cởi quần áo, quay đầu hỏi:

    - Mẹ, hôm say sao ba ba còn chưa về vậy?

    Trần Quế Hoa mở nắp nồi nhìn đồ ăn nấu bên trong, lại nghiêng đầu nhìn ra sân:

    - Hẳn là có việc gì cản trở. Mấy đứa đói hay chưa? Bằng không chúng ta ăn cơm trước.

    Lục Cảnh Đường lắc đầu:

    - Mẹ, vẫn chờ ba ba về tiếp tục cùng nhau ăn đi, tụi con mới ăn hoa quả hộp, vẫn chưa đói.

    Trần Quế Hoa cười cười:

    - Được, vậy chúng ta đợi thêm một lát.

    Một lát sau Lục Gia Bình về tới nhà.

    Thấy cả nhà đều đang chờ mình, hắn nói:

    - Lần sau anh tan tầm muộn, em cùng con ăn trước, không cần đợi anh.

    Trần Quế Hoa cố ý bĩu môi:

    - Em cũng muốn ăn trước đâu, ai bảo quần bông nhỏ của anh đau lòng anh, đòi chờ anh một lát.

    Lục Gia Bình cười khom người dùng cằm cọ xát má Lục Cảnh Đường, ôm hắn cười khanh khách không ngừng. Vẫn là Trần Quế Hoa vỗ vai hắn:

    - Nhanh đi rửa tay, chỉ biết trêu con, anh nhìn xem làm mặt thằng bé đều đỏ rồi.

    Lục Gia Bình đi rửa tay vừa hô:

    - Giữa trưa mai không cần làm cơm cho cha con anh, cha con anh đi ăn tiệc.

    Trần Quế Hoa nói:

    - Ngày mai anh mang theo Đường Đường cùng tiểu Mặc đi là được rồi, nào có ăn tiệc đi cả nhà. Nhiều người không tốt, chúng ta đừng chiếm tiện nghi như vậy a.

    Nói xong nàng nhìn thai song sinh:

    - Sáng mai mẹ nấu móng heo, giữa trưa hai đứa về nhà ăn.

    Lục Cảnh Phú cười gật đầu:

    - Được, đi ăn tiệc người cũng nhiều. Nói không chuẩn tụi con cũng không gắp được khối thịt nào đâu, ở nhà ăn rất tốt.

    Lục Cảnh Cường đi theo nói:

    - Ăn thịt viên rất tốt, con nhìn thấy thật ngon. Trưa mai chúng ta ăn tốt nhất.

    Trần Quế Hoa cười cười:

    - Không sao, nấu luôn móng heo, tụi con muốn ăn gì thì cứ ăn. Đến lúc đó làm nhiều một chút, Đường Đường bọn họ khẳng định đi tiệc cũng ăn không bao nhiêu, nói không chuẩn về nhà còn muốn ăn thêm.

    Lục Cảnh Cường nghe vậy liền nói:

    - Tiểu Mặc, hai đứa đi khẳng định ăn không no, em cũng ngượng ngùng gắp đồ ăn. Da mặt Đường Đường càng mỏng, không được thì hai đứa giả vờ một chút, về nhà chúng ta ăn cơm, anh cùng tam ca chờ hai đứa.

    Phương Mặc còn chưa đáp, Lục Cảnh Đường liên tục gật đầu:

    - Tứ ca, vậy các anh chờ tụi em, tụi em về nhà ăn nha.

    Lúc trước bọn họ từng đi dự tiệc cưới trong thôn, có mẹ giúp gắp đồ ăn nhưng vẫn không giành lại những bà thím kia, đồ ăn vừa lên bàn, bị gắp sạch. Hắn đều không ngờ tốc độ còn nhanh như vậy.

    Dương Dương làm người thân sĩ như vậy, khẳng định không thể cùng đám bà thím giành ăn, mà hắn! Hắn bị xã chỉ (sợ tiếp xúc người ngoài), càng ngượng ngùng tranh giành.

    Vẫn là tứ ca nói đúng, đợi về nhà ăn!

    Lục Gia Bình rửa mặt xong đi ra nói:

    - Hắc, quên cha phải không? Cha có thể để cho con ngoan đói bụng sao?

    - Cha, cha đừng quên bàn của đàn ông chỉ biết uống rượu. Hơn nữa Đường Đường bọn họ khẳng định sẽ không được phân tới bàn của cha. Vẫn để hai đứa em về nhà ăn cơm tốt hơn.

    Lục Cảnh Cường lắc đầu nói.

    Trần Quế Hoa tán đồng nói:

    - Hiện tại anh là cục trưởng, người tìm anh mời rượu khẳng định không ít. Sao anh có thể quan tâm cho Đường Đường bọn họ, cứ dựa theo lời lão tứ là được rồi. Được rồi, chúng ta ăn cơm.

    Lục Gia Bình cũng không tiếp tục nhiều lời, ăn xong cơm chiều hắn mang theo Đường Đường đi nhà chú rể.

    Nhìn thấy quần áo trên người Đường Đường, hắn không nhịn được khen ngợi:

    - Ai u, bộ quần áo này mặc trên người Đường Đường thật là đẹp mắt. Lúc mẹ con làm bộ này, cha còn cảm thấy màu trắng nhiều lắm, còn sợ mặc vào khó xem đâu.

    Chủ yếu là sợ người khác nhìn thấy nói nhiều màu trắng là điềm xấu.

    Hiện tại vừa nhìn là hắn suy nghĩ nhiều, con út trắng nõn, đội mũ gấu trúc, nhìn thế nào cũng thật khả ái.

    Đi tới nhà chú rể, có bao nhiêu người đang giúp đỡ làm việc. Hiện tại kết hôn cơ bản tổ chức tại nhà, đều là hàng xóm thân thích đến giúp việc.

    Lục Cảnh Đường thấy thật nhiều người liền bị dọa, chặt chẽ đi theo sát Lục Gia Bình.

    Nhưng dù là như vậy cũng không ngăn được người khác thích hắn, hắn mặc bộ quần áo khả ái như vậy, ai thấy cũng xoa nắn mặt hắn, còn có lão thái thái nhìn thấy cười dùng má cọ hắn.

    Lục Gia Bình đau lòng ôm hắn đi thẳng vào phòng chú rể:

    - Đến, đồng tử lăn giường của chúng ta đến rồi.

    Một bà thím cười kêu:

    - Ai u, đứa nhỏ này thật làm người thích đâu. Đến, chúng ta lăn giường a!

    Lục Cảnh Đường nghe lời mẹ dặn cởi giày bò lên giường nằm xuống liền lăn!

    Bà thím cười hớn hở:

    - Lăn giường lăn giường, hai đầu uyên ương, trước sinh con trai, sau sinh con gái..

    Lục Cảnh Đường lăn giường lần thứ ba, còn lẩm bẩm:

    - Lăn giường lăn giường, vui sướng, lăn tới lăn lui, lăn ra vận may..

    Lục Gia Bình bật cười.

    Hiện tại vừa nhìn
     
    Hoa Nguyệt PhụngThanhHằng170204 thích bài này.
  10. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Mang Theo Thương Trường Xuyên Văn Niên Đại

    Tác giả: Nhuyễn Ngữ

    Thể loại: Dam mỹ - xuyên không

    Editor: GiangNgan

    Chương 179:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khi Lục Cảnh Đường lăn giường xong, chú rể cầm một bao lì xì đi qua đặt vào trong tay hắn:

    - Đồng tử lăn giường, đây, xem như cầu cái may mắn.

    Lục Cảnh Đường đỏ mặt tiếp bao lì xì cảm tạ. Lục Gia Bình mang giày cho hắn:

    - Đường Đường muốn ngồi ở đây một lát, hay là cùng ba ba đi ra ngoài uống trà?

    Lục Cảnh Đường vừa nghe lời này, vội vàng đem bao lì xì nhét vào túi Lục Gia Bình:

    - Ba ba, con đi theo cha.

    Lục Gia Bình mang theo hắn cùng vài đồng sự ngồi chung một chỗ nói chuyện phiếm.

    Lục Cảnh Đường dựa trong lòng cha, ăn đậu phộng, cười híp mắt nghe bọn họ trò chuyện.

    Đột nhiên phía sau có thanh âm một người đàn bà nói:

    - Mau, Hổ tử lại đây a, nơi này có một bé trai, con mang hắn cùng chơi đùa một lát.

    Lục Cảnh Đường nghe thanh âm, quay người nhìn lại, chỉ thấy một đứa bé trai tuổi xấp xỉ Phương Mặc bị một người đàn bà xô đẩy đi về hướng bên này.

    Nhưng đứa bé kia nhìn thấy hắn lập tức lộ ra biểu tình chán ghét, nhíu mày ồn ào:

    - Con không chơi với hắn, hắn chính là con sâu bám đít, dính người bao. Đi đâu đều có anh trai đi theo, rất yếu ớt. Con gái cũng không nhiều chuyện như hắn, con không muốn ẻo lả giống như hắn..

    Lời này còn chưa nói xong, người đàn bà vội vàng bưng kín miệng của hắn, xấu hổ hướng Lục Gia Bình bọn họ cười cười.

    Trong lòng nàng thầm mắng: Xong rồi! Đứa nhỏ này chỉ biết làm trò cười cho nàng. Lẽ ra trước khi đến chồng nàng có dặn, cục trưởng cục công an sẽ mang nhi đồng nhà mình đến lăn giường. Muốn nàng mang theo con trai nhìn xem có thể đặt lên quan hệ với gia đình này hay không.

    Trương chủ nhiệm của hội cách ủy đều cực kỳ khách khí với gia đình bọn họ, có thể thấy được quan hệ của người nhà này cứng rắn bao nhiêu.

    Không nói việc khác, hiện tại cho dù thành ủy nhìn thấy người hội cách ủy có lúc cũng không có biện pháp. Mà Trương chủ nhiệm khách khí với người nhà này như vậy, khẳng định có quan hệ không muốn người biết.

    Chồng nàng trước kia làm bảo vệ xưởng đồ gia dụng, sở dĩ có thể tiến vào hội cách ủy cũng phải bỏ ra số tiền lớn xin vào, thật vất vả có cơ hội như vậy!

    Hiện tại tốt lắm, quan hệ không đặt lên, còn đắc tội người ta. Người đàn bà muốn khóc!

    Lục Cảnh Đường vốn không để ý, nhưng thấy sắc mặt cha không tốt, liền ghé bên tai hắn nói:

    - Ba ba đừng tức giận, con thích làm cái đuôi nhỏ cho tam ca bọn họ. Người khác muốn làm, tam ca bọn họ còn không thèm mang theo bọn hắn chơi đâu.

    Lục Gia Bình đánh giá hai mẹ con, chán ghét cười lạnh một tiếng, nhỏ giọng hỏi:

    - Ân, ba ba không tức giận. Vậy Đường Đường có để ý lời hắn nói hay không?

    Lục Cảnh Đường mím chặt môi suy nghĩ, một lát sau lắc đầu.

    Nhưng cha con Lục gia không nói gì, chú rể trước không vui.

    Cục trưởng từ khi đến trong này, đối với công tác luôn nhận chân, đối với thuộc hạ cũng tốt. Trong cục trước kia thiếu thốn nhiều đồ, đều nhờ Lục Gia Bình lần lượt chạy vào thành phố giúp bọn họ tranh thủ trở về.

    Nhất là trận mưa to năm nay, nếu không phải nhờ Lục cục trưởng chạy vào trong thành phố đi tìm cục khí tượng hỏi thăm, có lẽ huyện thành bọn họ cũng gặp nạn như những huyện thành khác.

    Đứa nhỏ này sao có thể nói con trai của Lục cục trưởng là ẻo lả a! Hắn đứng lên không vui nói:

    - Hổ chị dâu, chị cũng không quản con chị nói gì sao? Thân thể con trai cục trưởng nhà chúng tôi không tốt, cho nên đi đâu cũng phải có người nhà đi theo. Sao đến trong miệng con của chị thì thằng bé biến thành ẻo lả. Lời này thật là khó nghe!

    Lúc này cũng có người đi theo nói:

    - Đúng rồi, sao có thể nói nhi đồng nhà người ta như vậy. Lão tam nhà tôi nói, đứa nhỏ này học giỏi, đối với bạn học cùng thầy cô thật lễ phép, còn vui thích giúp người đâu. Chỉ là thân thể không được tốt, nhi đồng ngoan ngoãn như vậy sao tới trong miệng con chị biến thành hình dạng này?

    Người đàn bà nghe vậy vội vàng khom người giải thích:

    - Không, không phải, đứa nhỏ này miệng mồm ngây ngốc mà thôi. Chúng tôi thật không có cảm thấy như vậy, ai nha, tôi chỉ là thấy đứa nhỏ này xinh đẹp nên mới để con tôi đến tìm hắn chơi sao? Nếu tôi thật sự nghĩ như vậy, sao có thể để cho nhi đồng đến chơi với hắn! Các vị đừng cùng đứa nhỏ này kiến thức bình thường!

    Nhưng nàng rốt cục nghĩ như thế nào Lục Gia Bình cũng không muốn biết. Con trai không thật sự để ý những lời đồn đãi bịa đặt như vậy là được rồi.

    Gia đình người khác bởi vì nhi đồng tranh cãi là chuyện bình thường, nhưng gia đình bọn họ kể từ khi Đường Đường đến trong nhà, đều mỗi ngày vui vẻ hòa thuận. Đổi một loại ý nghĩ khác, đây không phải khen nhà bọn họ càng thêm đoàn kết hữu ái sao.

    Lục Gia Bình tiếp tục đút đậu phộng cho con trai, nói:

    - Con út nhà tôi là sinh non, thân thể luôn không tốt lắm. Cũng là vì sợ hắn xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, cho nên mấy anh trai trong nhà luôn thật quan tâm hắn. Nếu không phải thân thể không tốt, bé trai nhà ai lại được gia đình sủng ái như vậy a. Các anh nói có phải hay không?

    Lời này nói ra, có không ít người đi theo nghị luận.

    - Chẳng thể trách đâu, thoạt nhìn nhi đồng trắng nõn, chỉ là quá gầy.

    - Còn không phải sao, mặt nhỏ còn không lớn bằng bàn tay của tôi đâu.

    - Đúng rồi, sinh non cũng không phải chuyện đùa, không cẩn thận nuôi làm sao sống nổi. Đổi thành nhi đồng nhà chúng ta cũng phải hộ lên thôi.

    Người đàn bà không ngừng cúi đầu giải thích.

    Lục Gia Bình xua tay, xoay người nói với chú rể:

    - Chúng tôi cũng nên về rồi, ngày mai tiếp tục đến nhà chúc mừng.

    Con ngoan của hắn, hắn không chấp nhận được bị người nghị luận!

    Nghĩ đến Đường Đường bởi vì bị dị ứng nên luôn ho khan, chẳng thà hắn trước tiên đem tình huống của đứa con sớm lộ ra một ít, sau này Đường Đường lớn hơn một chút, có tiểu Mặc bọn họ bảo hộ, người khác cũng không thể nhiều lời nói xấu gì.

    Vài người ngồi cùng bàn nghe vậy vội vàng đứng lên đưa tiễn.

    Lúc lên xe Lục Gia Bình lo lắng hỏi:

    - Đường Đường có chỗ nào không thoải mái hay không, nếu không thoải mái thì nói cho ba ba biết.

    Lục Cảnh Đường nghe lời này ôm chặt eo cha, làm nũng nói:

    - Ba ba, con không có gì không thoải mái. Con không để ý người khác nói con cái gì đâu.

    Kỳ thật hắn thật sự không có gì khó chịu, đứa bé kia nói chuyện khó nghe, nhưng hết thảy đều đến từ tình yêu của các anh trai dành cho hắn.

    Càng huống chi đời trước hắn muốn cũng không chiếm được cảm tình như vậy, vậy cần gì phải để ý những lời nói như vậy đâu.

    Đi tới thế giới này, đủ loại thân tình, đủ loại sủng ái, hắn toàn bộ đều có được. Hắn sẽ không bởi vì vài câu nói của người khác, sẽ cố ý xa lánh mấy anh trai đâu.

    Nghĩ nghĩ, hắn chợt cười khanh khách.

    Lục Gia Bình thở ra một hơi, hiện tại xem ra hắn nghĩ nhiều.

    Lục Cảnh Đường ôm thắt lưng cha nói:

    - Cha, lăn giường tìm vận may là nói thế nào vậy? Con chỉ nhớ lăn tới lăn lui mà thôi.

    Lục Gia Bình cười nói:

    - Lăn giường lăn giường, hai đầu uyên ương..

    Dọc theo đường đi, Lục Gia Bình nói một câu, Lục Cảnh Đường đi theo nói một câu, hai cha con nói nói cười cười đi về nhà.
     
    Hoa Nguyệt Phụng thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...