Đam Mỹ [Edit] Mang Theo Thương Trường Xuyên Văn Niên Đại - Nhuyễn Ngữ

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi GiangNgan, 19 Tháng hai 2025.

  1. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Hoa Nguyệt PhụngNghi Phuc thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 10 Tháng năm 2025
  2. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Hoa Nguyệt PhụngNghi Phuc thích bài này.
  3. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Hoa Nguyệt Phụng thích bài này.
  4. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Hoa Nguyệt Phụng thích bài này.
  5. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Mang Theo Thương Trường Xuyên Văn Niên Đại

    Tác giả: Nhuyễn Ngữ

    Thể loại: Dam mỹ - xuyên không

    Editor: GiangNgan

    Chương 164:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đột nhiên bị Phương Mặc quát một câu, Lục Cảnh Đường sửng sờ đứng yên chỗ đó, hắn không biết là ý tứ gì, nhưng hắn xác thực không dám chuyển động.

    Không chỉ riêng Phương Mặc nhìn thấy được có vật gì động đậy trong đống bùn đất, mấy người Trần Quế Hoa cũng nhìn thấy. Hơn nữa một đống lớn như vậy, không cần nghĩ cũng biết là vật gì.

    Nhưng bọn hắn cũng không dám tùy tiện hành động, sợ vừa chuyển động sẽ làm cho con rắn trong đống bùn vọt ra cắn Đường Đường.

    Ngay lúc Phương Mặc còn đang suy nghĩ biện pháp, Sữa đột nhiên đứng dậy ngăn trước mặt Lục Cảnh Đường, nhìn thấy con rắn còn mấp máy trong bùn, Sữa lập tức đè thấp đầu, lộ ra răng nanh, trực tiếp há miệng cắn vào con rắn sau đó đem nó ném ra ngoài.

    Phương Mặc thấy tình trạng này nhanh chóng chạy tới bên cạnh ôm Lục Cảnh Đường.

    Lục Cảnh Cường cũng chạy qua kéo Sữa kiểm tra, cũng may không có bị thương.

    Trần Quế Hoa nhíu mày:

    - Đồ chơi này từ đâu đến? Không phải bị lũ xông tới đi.

    Phương Mặc mím môi nói:

    - Hẳn là bị lũ xông tới, nhà chúng ta luôn rắc bột đuổi rắn quanh chân tường trong viện, thật lâu cũng không nhìn thấy thứ này, khẳng định không phải ở trong sân chúng ta.

    Lục Cảnh Đường cũng mở to hai mắt nhìn, thấy con rắn bị Sữa ném qua một bên, kháo, lớn như vậy! Hắn nhất thời nổi cả da gà.

    Trần Quế Hoa chà xát cánh tay, hô:

    - Mẹ đi bắt nó ném ra ngoài, mấy đứa cẩn thận một chút. Tranh thủ làm cho xong, chúng ta vải bột đuổi rắn.

    Ông ngoại Phương Mặc chế tạo rất nhiều bột đuổi rắn, đều bị hắn thu trong không gian.

    Từ lúc biết Đường Đường bị con lươn hù sợ một lần, hắn luôn đem việc Đường Đường sợ rắn ghi nhớ trong lòng.

    Nhất là biết cả nhà cần dời xuống nông thôn ở lại, hắn ý đặc biệt đi tìm ông ngoại chế tạo thật nhiều bột đuổi rắn, dù là đi trong thôn ở, hay là ở tiểu viện trong huyện thành.

    Cứ cách một đoạn thời gian Phương Mặc lại vải bột một lần, tránh trong nhà xuất hiện thứ đồ chơi kia hù dọa Đường Đường.

    Chủ yếu trong nhà bọn họ còn nuôi thỏ, đồ chơi này càng dễ xuất hiện. Cũng may có bột đuổi rắn, trong nhà cũng không có xuất hiện qua tình huống như vậy.

    Ai biết một trận mưa to, lại làm cho trong nhà xuất hiện thứ này.

    May mắn có Sữa, bằng không Đường Đường chắc chắn sẽ bị cắn.

    Không chỉ riêng trong lòng Phương Mặc muốn thưởng cho Sữa, dù là Lục Cảnh Đường cũng ôm Sữa liên tục khen ngợi:

    - Sữa, mày thật giỏi nha, mày lại biết bảo hộ tao!

    Sữa giống như hiểu được lời của hắn, cái đuôi vẫy càng nhiều.

    Trần Quế Hoa cười nói:

    - Buổi tối chúng ta nấu canh xương, thưởng cho Sữa khối thịt lớn ăn.

    Lúc này Lục Gia Bình trở về.

    Nhìn thấy bọn nhỏ đều ở trong sân, Lục Gia Bình cười tiếp nhận xẻng trong tay vợ nói:

    - Thật nhanh nhẹn a. Anh còn nghĩ anh trở về, đoán chừng trong nhà còn chưa thu thập xong đâu.

    Trần Quế Hoa lườm hắn:

    - Trong nhà chúng ta cũng không có việc gì, chút việc cần vội bao lâu chứ. Anh có đi trong thôn nhìn không, đều không sao đi?

    Lục Gia Bình vừa xẻng nước bùn vừa nói:

    - Không sao, nhà chúng ta cùng nhà bà ngoại tiểu Mặc đều dùng bao cát che chắn, nước cũng tràn vào không bao nhiêu. Chỉ là trong sân còn đọng nhiều nước bùn, nhưng lão Căn thúc nói cứ giao cho người trong thôn dọn dẹp. Vì cảm tạ anh báo sớm việc có trận mưa to đến.

    Trần Quế Hoa ân một tiếng, nói:

    - Vậy chờ qua hai ngày em mua chút đường trở về.

    Lục Gia Bình nghĩ thịt trong nhà sắp hết, biết con út có thể biến ra. Nhưng có đồ vật cũng phải có lai lịch, hắn nhớ được chỗ Phương Mặc còn có vài con heo rừng đâu.

    Hắn quyết định qua hai ngày quay về trong thôn cần đi trong núi một chuyến, như vậy lai lịch thịt đã có, còn có thể giải quyết một chút vấn đề heo rừng.

    Trải qua chuyện vừa rồi, Trần Quế Hoa an bài Lục Cảnh Đường ngồi trên ghế, ngay cả Sữa cũng được an bài bên người hắn.

    Lục Gia Bình lau mồ hôi, quay đầu nhìn thấy đứa con ngoan ngoãn ngồi bên bàn, cười hỏi:

    - Bé ngoan nhà chúng ta hôm nay vì sao không giúp đỡ làm việc a?

    Đổi thành lúc bình thường đứa con luôn nói mình đã lớn, nhất định yêu cầu cho hắn giúp việc. Hôm nay đã xảy ra chuyện gì?

    Lục Cảnh Cường vươn tay sờ sờ đầu tóc em trai, giải thích:

    - Cha, cha không biết vừa rồi trong sân nhà chúng ta xuất hiện một con rắn, còn thật lớn đâu. Nằm ngay dưới chân Đường Đường, cũng nhờ Sữa ngậm ném ra ngoài. Bằng không em trai chắc chắn sẽ bị rắn cắn. Hắn còn không nhìn thấy con rắn kia, còn cầm đồ hốt rác xúc bùn đâu.

    Lục Gia Bình nghe được lập tức đi qua kiểm tra đứa con:

    - Không bị cắn trúng đi?

    Lục Cảnh Đường lắc đầu, vỗ đầu Sữa, đắc ý nói:

    - Không có bị cắn. Ba ba, là Sữa đã cứu con nga! Nó thật là lợi hại! Hoàn toàn không sợ hãi chính mình sẽ bị cắn bị thương.

    Lục Gia Bình đi theo phụ họa:

    - Đúng là lợi hại a, buổi tối để mẹ con làm thịt cho nó ăn.

    Lục Cảnh Đường cười híp mắt nói:

    - Mẹ nói buổi tối nấu canh xương, thưởng Sữa ăn khối thịt lớn.

    Lục Gia Bình nhu đầu của hắn, trong lòng thầm cảm tạ đứa con.

    Nếu không nhờ có Đường Đường, trận mưa to này chẳng những làm cho nông thôn bị tổn thất không ít lương thực, dù là trong huyện thành cũng xảy ra vấn đề.

    Toàn bộ đều nhờ đứa con, chẳng những không làm cho hắn bị tổn thương, dù là tổn thất cũng hạ xuống thấp nhất.

    Hôm nay hắn từ trong cục về nhà, gặp được Chu Kiến Quốc, nghe được một ít tin tức.

    Thôn trang ở thành thị cách vách bị tổn thất lương thực thảm trọng, cũng có hai người bị điện giật bỏ mình. Cho dù lúc đó hắn để Chu Kiến Quốc nhắc nhở rất nhiều người, nhưng cũng có rất nhiều người không nghe vào trong tai.

    Hết thảy đều vì đứa con nằm ác mộng, mới giúp bọn họ trốn qua một kiếp này.

    Lục Cảnh Cường nhìn em trai cười vui vẻ, liền cười hì hì ôm mặt hắn:

    - Đường Đường sao không nói cho tứ ca ăn thêm khối thịt đây?

    Lục Cảnh Đường bị véo má, lắc đầu muốn tránh né, kết quả trốn không được, phồng má hàm hồ nói:

    - Ngô, tế ca buông em ra.

    Lục Cảnh Cường không buông, vẫn cười hì hì nói:

    - Không buông, Đường Đường sao có thể khả ái như vậy?

    Sau khi nói xong sau lưng hắn truyền tới một tiếng;

    - Lục Cảnh Cường con ngứa da có phải hay không? Lão nương không để ý giúp con đỡ ngứa.

    Lục Cảnh Cường không cần suy nghĩ lập tức rút cổ trốn qua một bên, còn kém một giây! Mẹ hắn cầm gậy đánh lên mông hắn.

    Hắn vừa chạy vừa cầu xin tha thứ.

    Lục Cảnh Đường cười khanh khách không ngừng, Lục Gia Bình nhìn thấy mặt đứa con bị lão tứ nhu đỏ, điểm lên trán hắn:

    - Vậy mà còn cười được, mỗi ngày bị khi dễ cũng không tức giận. Tính tình sao có thể tốt như vậy đây?

    Lục Cảnh Đường ôm cánh tay cha làm nũng nói:

    - Tứ ca không có dùng lực, con không đau chút nào. Hơn nữa tứ ca chỉ đùa giỡn với con, vì sao con cần phải tức giận.

    Lục Gia Bình bị lời này làm mắc nghẹn, nghĩ tới trước khi Đường Đường về trong nhà, thai song sinh mỗi ngày đều đánh nhau.

    Nhưng từ sau khi con út đến trong nhà, người trong nhà đối đãi thế nào với hắn thì hắn đều cười a a thừa nhận. Ban đầu Lục Gia Bình còn lo lắng tính tình đứa con quá tốt, sau này sẽ bị khi dễ.

    Nhưng sau đó hắn phát hiện đứa con cũng chỉ nhân nhượng người trong nhà, đối với người ngoài hoàn toàn không chút lưu tình, miệng nhỏ đều có thể làm nghẹn chết người.

    Lục Gia Bình bật cười, Đường Đường nhà hắn luôn tốt như vậy.
     
    Hoa Nguyệt Phụng thích bài này.
  6. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Mang Theo Thương Trường Xuyên Văn Niên Đại

    Tác giả: Nhuyễn Ngữ

    Thể loại: Dam mỹ - xuyên không

    Editor: GiangNgan

    Chương 165:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lục Gia Bình nhân lúc thứ bảy mang theo bọn nhỏ trở về trong thôn một chuyến. Vừa lúc trong thôn đang ép đầu phộng, Trần Quế Hoa kêu hắn mua một ít trở về.

    Trong núi rắn rít rất nhiều, lo lắng con út nhìn thấy sẽ sợ hãi. Lục Gia Bình để thai song sinh mang theo em trai đi theo đại đội trưởng xem ép dầu mỡ. Hắn mang theo Phương Mặc đi vào trong núi.

    Ba người đi tới xưởng ép dầu, mọi người đều hít hít mũi, Lục Cảnh Đường nói:

    - Dầu phộng thơm quá.

    Lục Cảnh Cường đi theo gật đầu:

    - Không có gì, mẹ không phải nói chờ ép dầu xong chúng ta cũng mua một chút mang về. Đến lúc đó để mẹ làm đồ ăn ngon cho chúng ta, rang thịt ba chỉ!

    Lục này Thiết Đản đi ra khỏi xưởng, trong tay còn cầm bánh chiên, đưa cho vài người:

    - Có ăn hay không, ngửi thật thơm đâu.

    Lục Cảnh Đường hoài nghi hỏi:

    - Vật này có thể ăn sao? Đậu phộng ép dầu ép luôn cả lớp vỏ bên ngoài đâu.

    Lục Cảnh Cường tiếp nhận đút bánh vào miệng nhai, sắc mặt hung ác thúc giục nói:

    - Thất thần làm gì chứ, hai người nhanh nếm thử đi, thật ngon.

    Lục Cảnh Đường hoài nghi nhìn tứ ca, lắc đầu:

    - Em không ăn! Tam ca cũng đừng ăn.

    Lục Cảnh Phú cười nói:

    - Ân, hai chúng ta không ăn. Không giống như ngốc tử cái gì cũng ăn.

    Lục Cảnh Cường hắc một tiếng, nhảy lên lưng Lục Cảnh Phú, cầm bánh nhét vào miệng hắn:

    - Hôm nay ngốc tử muốn anh phải nếm thử xem sao.

    Lục Cảnh Đường đi theo cười khanh khách, tiếp lấy bánh trong tay Thiết Đản, nói:

    - Ha ha ha, tứ ca em đút anh ăn, anh đừng trốn..

    Xưởng ép dầu còn đang bận rộn, Phương Mặc bỏ chạy xuống núi. Hắn đi tới xưởng thở gấp hô:

    - Lão Căn gia gia, Lục thúc đánh chết mấy con heo rừng! Ông nhanh mang người đi lên núi khiêng xuống.

    - Gì? Heo rừng? Hắn không sao đi.

    - Mẹ nha, lá gan Lục Gia Bình ghê gớm thật. Nhanh đi thôi.

    Phương Mặc mở trừng hai mắt nhìn Lục Cảnh Đường, lại mang người chạy lên núi.

    Lục Cảnh Cường nhìn thấy, gom tới trước mặt em trai hỏi:

    - Đường Đường, tiểu Mặc nháy mắt với em làm gì? Có bí mật gì mà tứ ca không thể biết?

    Lục Cảnh Đường nghiêng đầu nhìn hắn:

    - Không có nha, có phải tứ ca nhìn lầm hay không? Chúng ta mỗi ngày cùng một chỗ, sao có thể có bí mật gạt tứ ca.

    Lục Cảnh Cường gãi đầu, nghĩ thầm cũng phải ha! Thầm nghĩ: Chẳng lẽ hắn thật sự xem lầm sao?

    Chỉ có Lục Cảnh Phú ở một bên vụng trộm nở nụ cười một tiếng. Lại là heo rừng, xem ra Phương Mặc cũng giống như em trai ngoan nhà mình, đều có bổn sự tâm tưởng sự thành. Bằng không vì sao Phương Mặc đi vào trong núi cũng có thể đem đồ tốt mang xuống núi đâu.

    Về phần bí mật mà lão tứ nói, hắn sớm biết. Đường Đường cùng Phương Mặc luôn có bí mật. Nhưng bí mật này không tổn thương Đường Đường, hắn mới không đi tìm hiểu chân tướng.

    Dù sao mấy năm nay nhà bọn họ càng ngày càng tốt. Nghĩ tới hẳn có quan hệ với bí mật kia. Ba ba bọn họ không chịu nói cho hắn cùng lão tứ biết, khẳng định có đạo lý của bọn họ.

    Dù sao có cha mẹ ở, cũng không tới phiên hắn lo lắng cái gì. Còn không bằng hắn làm bộ như mình không biết. Hắn lôi kéo tay em trai:

    - Đi, chúng ta đi tìm ba ba bọn họ.

    Lúc mấy anh em đi tới chân núi, liền nhìn thấy ba bốn người trong thôn đang khiêng heo rừng đi xuống, thể tích heo rừng cũng không nhỏ.

    Không ít người nhìn thấy trên mặt đều cười a a, dù sao hiện tại bắt được heo rừng không cần nộp lên công xã, có thể tự chia cho người trong thôn.

    Lúc này còn chưa tới lúc ăn tết, bình thường muốn ăn thịt cần vào trong thành, còn phải bỏ tiền cùng phiếu, nói không chừng đi trễ còn không mua được cả khúc xương nào.

    Hiện tại đột nhiên có được heo rừng miễn phí chẳng phải làm người trong thôn hớn hở vui mừng sao.

    Nhưng lúc phân chia thịt heo, có người lại không vừa lòng.

    Nguyên nhân bởi vì Lục Gia Bình một mình bắt được heo rừng, trong thôn quyết định phân cho hắn một chân sau, còn có hai móng heo.

    Lời này vừa ra, cơ bản không có ai phản đối. Dù sao nếu không nhờ Lục Gia Bình, bọn họ cũng không ăn được heo rừng. Nói lại heo rừng thật nguy hiểm, cũng không phải ai đều săn được. Nói lại móng heo đều là xương, còn không bằng đổi một khối thịt béo trở về ngao mỡ, còn có thể ăn được tóp mỡ.

    Nhưng nghe phân phối như vậy, Lục quải tử vẫn hét lên:

    - Cấp cái chân sau còn chưa đủ, vì sao còn cho móng heo? Như vậy nhà người khác còn đổi được bao nhiêu thịt chứ.

    Vốn công điểm nhà hắn ở trong thôn không có bao nhiêu, nếu mua nội tạng cùng móng heo cũng rẻ hơn không ít. Hiện tại được rồi, toàn bộ tiện nghi cho Lục Gia Bình, hắn làm có thể đồng ý.

    Lão Căn thúc nghe lời này, cười nhạo nói:

    - Vậy anh cứ lưu trữ công điểm của anh đi, chờ năm mới tiếp tục đổi. Đến lúc đó sẽ được chia nhiều thịt một chút, đánh rắm không làm chỉ có anh nhiều lời, ngày từng ngày nhàn rỗi đản đau.

    Nói xong kêu thôn dân giết heo rừng xử lý, cũng không thèm để ý Lục quải tử.

    Nghe vậy Lục quải tử cũng gấp, sao không cho hắn đổi, liền lắc đầu nói:

    - Tôi không nói còn không được sao. Tôi đồng ý phân chia như vậy là được rồi!

    Lão Căn thúc trừng mắt nhìn hắn, chán ghét nói:

    - Cút qua một bên, một hồi tới lượt anh rồi hãy đi qua.

    Lục Gia Bình không thèm nhìn người kia, cầm phần của mình mang theo bọn nhỏ đi về nhà.

    Lục Gia Bình không nói gì, nhưng trong lòng Lục Cảnh Đường không thoải mái. Vẫn là người này, lần trước là hắn loạn truyền nói xấu ba ba, lần này vì heo rừng còn gây chuyện.

    Trong lòng hắn thầm hừ lạnh, heo rừng nhà bọn họ cũng không dễ lấy như vậy.

    Trong lòng Lục Cảnh Đường yên lặng nguyền rủa Lục quải tử, không ngừng lẩm bẩm:

    - Không cho ông ăn thịt heo! Trong miệng ông đều sưng lên! Chỉ cho ông ngửi được mùi, ăn không được một ngụm thịt nào!

    Không ngờ lời của Lục Cảnh Đường đến buổi tối thật sự linh nghiệm.

    Lục quải tử cầm thịt heo về nhà, để vợ hắn toàn bộ đem nấu. Ai ngờ mới làm xong hắn sốt ruột nhét vào miệng, không ngờ cắn trúng đầu lưỡi của mình, còn bị phỏng miệng vết thương.

    Đau đơn làm hắn gào khóc kêu, sau đó chỉ cần hắn gắp thịt ăn bọt nước trong miệng làm hắn đau chịu không nổi.

    Chỉ cần hắn uống cháo bắp thì không đau, điều này làm hắn tức giận đem toàn bộ thịt bỏ vào trong chén của bọn nhỏ, mắt không thấy tâm không phiền.

    Chia xong thịt, Lục Gia Bình đi xưởng ép dầu mua đầu phộng, mang theo bọn nhỏ quay về trong thành.

    Chờ về tới nhà, trong ngõ còn có không ít người ngồi bên ngoài nói chuyện phiếm. Nhìn thấy nhà bọn họ cầm chân sau heo rừng, liền lộ ra ánh mắt hâm mộ.

    Có nhi đồng nhìn thấy còn nằm vạ kêu gào đòi ăn thịt. Hàng xóm cũng biết thân phận Lục gia, mấy lão bà muốn đi lợi dụng cũng không dám tới Lục gia quấy nhiễu.

    Dù sao nói không chuẩn không chiếm được tiện nghi, còn bị bắt đi, đây không phải chuyện đùa!
     
    Hoa Nguyệt Phụng thích bài này.
  7. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Mang Theo Thương Trường Xuyên Văn Niên Đại

    Tác giả: Nhuyễn Ngữ

    Thể loại: Dam mỹ - xuyên không

    Editor: GiangNgan

    Chương 166:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Phương Mặc thu thập xong túi xách của hai người, kéo tay Lục Cảnh Đường còn đang nói cười với bạn học:

    - Đi thôi, chúng ta về nhà đi.

    Lục Cảnh Đường híp mắt:

    - Được, Giản Phú Quốc, ngày mai gặp!

    Mấy người Tôn Tuệ Phân vẫy tay, thúc giục nói:

    - Đi nhanh đi, nếu cậu không đi, Phương Mặc cũng không cho chúng tôi quét dọn.

    Lục Cảnh Đường cười cười đi theo Phương Mặc ra ngoài, vừa đi vừa cười nói:

    - Dương Dương, anh nhìn thấy An An bọn họ viết văn không? Các nàng không ngờ sau này đều muốn đi làm văn nghệ binh đâu.

    Phương Mặc ân một tiếng, nhỏ giọng nói:

    - Niên đại này làm văn nghệ binh xác thực thật nổi tiếng, dù sao hiện tại giáo viên cùng bác sĩ đều bị liên lụy nặng nề. Bằng không muốn tiến xưởng trừ phi trong nhà có người lui ra, hoặc là mua công tác. Trong nhà có vài anh chị em, cũng không thể đều tới lượt mình được nhường lại.

    Lục Cảnh Đường ghé bên tai hắn:

    - Đúng rồi, chờ chúng ta đều lớn lên, khi đó đại học đã khôi phục. Phương hướng tuyển chọn cũng nhiều hơn.

    Phương Mặc cười cười, xoa đầu hắn:

    - Em đã quên việc này chỉ có chúng ta biết. Người khác không biết, hơn nữa không phải toàn bộ các gia đình đều đồng ý cho bọn họ tiếp tục đi học. Có thể tốt nghiệp tiểu học rồi, trong lớp chúng ta có rất nhiều người cũng sẽ không tiếp tục đi học tiếp nữa.

    Lục Cảnh Đường nghĩ lại cũng phải, đi theo gật đầu nói:

    - Phải đó, ngày đó em còn nghe Trình Hòe Hoa nói nàng học xong tiểu học sẽ nghỉ. Mẹ nàng nói chỉ cần nhận biết chữ là tốt rồi, ít nhất không cần làm người thất học.

    Hơn nữa ở thời kỳ khó khăn này, gia trưởng còn cho con em tiếp tục đến trường cũng làm trong lòng Lục Cảnh Đường vô cùng bội phục.

    Chờ hai người đi tới cửa trường, một người đàn ông thân mặc quân trang đi tới.

    - Đường Đường!

    Hắn cười đứng trước mặt bọn họ.

    Lục Cảnh Đường ngẩng đầu nhìn lên, sửng sốt, đột nhiên bật nhảy lên người hắn, cười hô:

    - Nhị ca, nhị ca! Nhị ca anh trở về.

    Lục Cảnh Quốc đem em trai bế bổng lên, sửa sang lại tóc của hắn, ôn nhu nói:

    - Nhị ca xin nghỉ phép về thăm người thân, còn có thể ở nhà được nửa tháng, có thể chơi đùa với em.

    Lục Cảnh Đường nhếch môi, ôm cổ Lục Cảnh Quốc làm nũng nói:

    - Nhị ca, em gởi thỏ hong gió cho anh ăn ngon sao? Ba ba đã nói, các anh huấn luyện càng vất vả. Anh ăn cơm có ngon không?

    Lục Cảnh Quốc nhướng mày:

    - Thỏ hong gió ăn thật ngon. Thức ăn trong bộ đội cũng không kém. Chờ sang năm nghỉ hè, đến bộ đội của nhị ca chơi được không?

    Ánh mắt Lục Cảnh Đường sáng lên, liên tục gật đầu:

    - Có thể đi sao? Em muốn đi, em phải xem bộ đội của nhị ca là như thế nào.

    Lục Cảnh Quốc cúi đầu nhìn em trai, đáy mắt mang theo sủng nịch, cười nói:

    - Đương nhiên có thể.

    - Em muốn đi, chờ sang năm được nghỉ hè, em sẽ đi bộ đội thăm nhị ca.

    Lục Cảnh Đường lên tiếng nói.

    Trên đường trở về còn gặp càng nhiều bạn học, Lục Cảnh Đường biến thành nói lao, nếu gặp người quen biết liền vội vàng khoe ra.

    - Đây là nhị ca của tôi! Nhị ca của tôi có phải thật soái hay không nha.

    - Nhị ca của tôi là phi hành viên nha, siêu lợi hại!

    Lục Cảnh Quốc ôm hắn khẽ bật cười.

    Tiếng cười của hắn thanh uyển vui tai, như ngọc châu va chạm.

    Phương Mặc nghe được hiển nhiên cũng bị tiếng cười của hắn mê hoặc. Trong lòng thầm nghĩ: Xong rồi, mình còn bị mê hoặc, Đường Đường càng chịu thua. Trước đó không lâu đại ca mới rời khỏi, sao lại trở về một nhị ca.

    Hắn tin tưởng Lục Cảnh Quốc trở về, đoạn thời gian này trong mắt Đường Đường khẳng định không chứa nổi người khác.

    Dù sao Lục Cảnh Quốc nhìn cũng tuấn mỹ, Đường Đường là nhan khống, sao có thể buông tha cơ hội dán nhị ca!

    Trong lòng Phương Mặc yên lặng ăn dấm chua, còn cảm thán nghĩ: Khi nào thì hắn mới lớn lên a! Chỉ cần hắn lớn lên, Đường Đường hẳn cũng sẽ thích khuôn mặt của hắn đi.

    Lục Cảnh Đường làm nũng hỏi:

    - Nhị ca, anh trở về ba ba bọn họ biết hay không?

    Lục Cảnh Quốc bật cười:

    - Còn không biết, anh mới về không bao lâu. Thấy tới giờ tan trường, nên anh tới đón em.

    Lục Cảnh Đường khẩn cấp hô:

    - Nhị ca, chúng ta cùng đi đón ba ba. Hiện tại ba ba mỗi ngày đều về nhà ăn cơm. Hắn nhìn thấy anh khẳng định thật vui vẻ.

    Cũng không phải Lục Gia Bình muốn về nhà ăn cơm, mà là có một ngày trong nhà nấu thịt kho tàu, Lục Cảnh Đường đi đưa cơm cho cha, nhìn thấy cha ăn bánh nướng cùng rau luộc. Nếu bữa cơm ngon một chút cũng chỉ có thịt xào cải trắng.

    Miếng thịt còn mỏng tanh xuyên thấu, Lục Cảnh Đường vô cùng đau lòng, quấn quýt cha về nhà ăn cơm, không muốn hắn tiếp tục ăn cơm ở nhà ăn.

    Lục Gia Bình không còn cách nào, đành mỗi ngày đều về nhà ăn cơm trưa.

    Phương Mặc nghe xong bĩu môi, Lục thúc có vui vẻ hay không hắn không biết, nhưng nhất định sẽ vì Đường Đường dính nhị ca mà ghen tuông. Dù sao đại ca về nhà một tháng, Lục thúc thỉnh thoảng còn đen mặt đâu.

    Chờ bọn họ đi tới cửa cục công an, Lục Gia Bình vừa lúc tan tầm.

    Lục Cảnh Quốc nhìn thấy cha, buông em trai hướng cha kính lễ.

    Lục Gia Bình dừng chân, lại trả quân lễ. Hắn mặc quần áo công an, sát khí cùng cảm giác áp bức lan tràn.

    Lục Gia Bình thu hồi diễn cảm nghiêm túc, ôm con trai cười hỏi:

    - Sao vậy? Không nhận ra cha?

    Lục Cảnh Đường ôm cổ hắn, tay nhỏ bé nắm cùng một chỗ nói:

    - Không thấy qua ba ba nghiêm túc như vậy.

    Lục Gia Bình cười hỏi:

    - Vậy hiện tại thấy được, suy nghĩ cái gì?

    Lục Cảnh Đường nghiêng đầu nói:

    - Ngô, người xấu nhìn thấy ba ba khẳng định thực sợ hãi. Sau này khẳng định không dám phạm lỗi!

    Lục Gia Bình buông con trai, nắm tay hắn:

    - Đi thôi, chúng ta về nhà.

    Lục Cảnh Đường nhảy dựng, híp mắt nói:

    - Ba ba, chúng ta có thể làm thịt thỏ. Buổi tối kho thịt thỏ cho nhị ca ăn được không? Ngô, còn có mẹ làm lỗ tai heo xào ớt.

    Nói xong kéo tay Lục Cảnh Quốc hỏi:

    - Nhị ca, anh còn muốn ăn cái gì? Về nhà để cha làm anh ăn.

    Lục Gia Bình giễu cợt:

    - Thật không xảo, đoạn thời gian này ba ba cần vội, không thời gian làm đồ ăn cho nhị ca của con.

    Lục Cảnh Quốc nghe lời này, khóe môi co quắp. Đoạn thời gian trước hắn cùng đại ca thông điện thoại.

    Nội dung đều là đại ca nhắc nhở hắn, sau khi về nhà làm gì khiến cha nổi ghen.

    Hắn vụng trộm cười cười, xem ra hắn về nhà cũng không dễ qua a.
     
    Hoa Nguyệt Phụng thích bài này.
  8. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Mang Theo Thương Trường Xuyên Văn Niên Đại

    Tác giả: Nhuyễn Ngữ

    Thể loại: Dam mỹ - xuyên không

    Editor: GiangNgan

    Chương 167:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lục Cảnh Đường bọn họ về nhà chưa được bao lâu, thai song sinh cũng đạp xe trở về.

    Nhìn thấy Lục Cảnh Quốc đứng trong sân, hai người sửng sốt ném xe đạp nhảy lên ôm nhị ca.

    - Nhị ca, anh trở về lúc nào? Sao không báo trước cho tụi em biết một tiếng. Bằng không tụi em có thể đi trạm xe đón anh được rồi.

    Lục Cảnh Cường cười gượng nói.

    - Đúng rồi, sao anh không báo trước một tiếng.

    Lục Cảnh Phú đi theo hỏi.

    Lục Cảnh Quốc vỗ vai thai song sinh:

    - Không sai, đều cao lớn như vậy rồi.

    Lục Cảnh Cường đắc ý nói:

    - Đương nhiên rồi, đại ca cùng anh đều đã cao như vậy, tụi em sao có thể thấp. Nhị ca, một hồi ăn cơm xong luyện một chút a.

    Lục Cảnh Quốc cười nói:

    - Được, một hồi bị đánh, đừng khóc là được.

    Lục Cảnh Cường mắc nghẹn, chẳng lẽ nhị ca còn thật đánh hắn hay sao? Đoạn thời gian trước lúc đại ca ở nhà, hắn cùng tam ca không thiếu bị đại ca lôi kéo luyện tập.

    Hơn nữa đừng nhìn đại ca tư tư văn văn, đánh nhau cũng thật nghiêm túc. Chiêu chiêu đánh vào điểm yếu, làm trên người hắn còn bị đau vài ngày.

    Hắn đột nhiên muốn thu hồi câu nói vừa rồi làm sao bây giờ?

    Nghĩ tới trước kia ở nhà, đại ca cơ bản sẽ không đánh bọn họ, nhưng nhị ca sẽ đánh a. Hơn nữa còn là đánh thực sự..

    Ánh mắt hắn né tránh không dám nhìn Lục Cảnh Quốc, cầm túi sách chạy vào trong nhà.

    Lục Cảnh Quốc nén cười, lúc nói chuyện điện thoại với đại ca, cũng nghe được năng lực phản ứng của thai song sinh.

    Không ngờ hắn trở về, lão tứ còn chủ động tìm hắn đòi luyện tập, cơ hội như vậy cũng không thể bỏ qua!

    Lục Cảnh Đường đi theo phía sau Lục Gia Bình, chỉ huy làm cái này, đòi ăn cái kia.

    Lục Gia Bình thấy hắn không dán Lục Cảnh Quốc, luôn đi theo phía sau mình, tâm tình cũng không đến nỗi tệ, còn cười ứng.

    Lục Cảnh Cường thấy nhị ca vào nhà, thử hỏi:

    - Nhị ca, lời nói vừa rồi của em có thể thu lại sao? Em, em không luyện.

    Lục Cảnh Quốc nghiêng đầu, nhìn hắn rất lâu, bỗng nhiên nở nụ cười.

    Lục Cảnh Cường nhất thời cảm giác nổi da gà, vừa định nói chuyện, liền nghe nhị ca nói:

    - Sáng sớm ngày mai, anh ở trong sân chờ em.

    -!

    Lục Cảnh Đường nghe bọn họ nói chuyện, vươn đầu ra cười híp mắt:

    - Nhị ca, ba ba đang làm bún thịt nga!

    Lục Cảnh Quốc còn chưa nói chuyện, Lục Cảnh Cường liền đi vào hít mũi nhíu mày nói:

    - Còn chưa làm xong sao? Chẳng thể trách không hương vị.

    Lục Gia Bình cầm đũa gõ hắn một cái:

    - Xem củi lửa đi.

    Lục Cảnh Cường nhu đầu:

    - Sao lại đánh con?

    Lục Gia Bình hừ lạnh một tiếng:

    - Đánh con còn phải xem thời gian sao? Thằng nhóc cha hỏi con, buổi sáng có phải con đem trứng gà của Đường Đường ăn rồi không?

    Lục Cảnh Cường cười hắc hắc:

    - Đây không phải vì Đường Đường ăn không vô sao? Sao con có thể nhìn thấy lãng phí lương thực. Đành phải giúp hắn giải quyết cơm thừa.

    Nói xong sợ bị đánh, lập tức chạy ra ngoài.

    Lục Cảnh Quốc thay quân trang, đi vào bếp giúp đỡ, xoay đầu hỏi:

    - Cha, ông ngoại tiểu Mặc nói như thế nào? Đường Đường luôn ăn cơm không vô cũng không được a. Hôm nay con ôm hắn, cảm giác còn không nặng như trước kia, cũng quá nhẹ rồi.

    Lục Gia Bình thở dài:

    - Đã điều chỉnh một đoạn thời gian vẫn không thấy hiệu quả. Ngược lại uống trung dược luôn phun, đành phải ngừng. Hiện tại tạm thời trước để như vậy, không chuẩn chờ trời lạnh xuống ăn uống sẽ tốt hơn.

    Lục Cảnh Đường đỏ mặt giải thích:

    - Nhị ca, em có ăn cơm nha. Chỉ là ăn uống hơi ít mà thôi.

    Lục Cảnh Quốc nhéo má hắn:

    - Còn ít mà thôi? Nhìn em hiện tại gầy gò thấy luôn cằm nhọn.

    Đứa nhỏ này từ nhỏ luôn mũm mĩm tròn trịa, hiện tại tuy nói hình dạng cũng không có bao nhiêu biến hóa, vẫn khả ái, nhưng là rất gầy.

    Lục Cảnh Phú đi vào nói:

    - Đúng rồi, Đường Đường em nhìn xem tiểu Mặc ôm em, chỉ nhẹ nhàng liền ôm trở về. Hai đứa kém nhau mấy tuổi? Em không ăn cơm cho ngon, mùa đông đến gió lớn thổi bay em làm sao bây giờ?

    - Làm sao bây giờ? Bằng không tới lúc đó để Đường Đường cõng theo khối đá đi học là được thôi.

    Lục Cảnh Cường ôm bó củi đi vào cười nói.

    Lục Cảnh Phú chen chân cho hắn một cước, trừng mắt:

    - Em còn có mặt nói. Không học tiểu Mặc còn biết dỗ Đường Đường ăn cơm, em còn ước gì Đường Đường ăn không vô để cho em ăn đi.

    Lục Cảnh Cường ôm Đường Đường bán thảm nói:

    - Em trai, em xem bọn hắn đây là châm chọc anh đâu, em nhẫn tâm nhìn tứ ca bị ủy khuất sao? Tứ ca làm như vậy đều là vì em a.

    Lục Cảnh Đường che miệng cười, còn cố ý vỗ sau lưng hắn:

    - Không có vậy, tam ca bọn họ cũng không phải châm chọc anh, em trộm đút cho tứ ca nha.

    Ăn cơm xong, Lục Gia Bình trở về đi làm. Lục Cảnh Đường bọn họ cần đi trường học.

    Hắn đáp ứng cha không được tùy tiện trốn học, nhưng nghĩ tới nhị ca mới về, hắn thật sự không muốn đi học. Ai, không biện pháp. Hắn ôm Lục Cảnh Quốc đáng thương nói:

    - Nhị ca, anh ở nhà ngủ trưa a. Em học xong, lập tức về nhà chơi với anh.

    - Được.

    Lục Cảnh Quốc ôn nhu:

    - Chờ Đường Đường học xong, em có thể nhìn thấy nhị ca.

    Lục Cảnh Đường nghiêng đầu hỏi:

    - Nhị ca còn đến đón em tan học không?

    - Không chỉ đón em tan học, hiện tại nhị ca cũng đưa em đi học. Chờ anh đi thay quần áo.

    Lục Cảnh Đường cười nhảy lên, lôi kéo tay Phương Mặc:

    - Dương Dương, nhị ca đưa tụi mình đi học đâu! Nhị ca thật tốt!

    Phương Mặc ân một tiếng, trong lòng càng khó khăn.

    Đại ca thật tốt với Đường Đường, hiện tại nhị ca cũng sủng ái Đường Đường như vậy. Chậc, sau này hắn có thể nhẹ nhàng mang đi Đường Đường sao?

    Vài năm nay ở chung nên thai song sinh còn chưa cảm giác được gì, nhưng hiện tại hắn có thể cảm giác được đến lúc đó hắn nhất định sẽ bị đại ca nhị ca đánh cho một trận. Không, có lẽ là mấy trận đòn.

    Hắn nghiêng đầu nhìn Lục Cảnh Đường, thấy đứa nhỏ này cười thật vui vẻ. Khụ, bị đánh thì bị đánh thôi.

    Ai bảo hắn đem Đường Đường đặt tận sâu trong lòng của hắn làm chi.

    Chờ Lục Cảnh Đường đi trường học, ai nhìn thấy cũng hỏi một câu.

    - Đường Đường, nhị ca của cậu ở bộ đội sao.

    - Nghe nói còn ở không quân đúng không?

    - Trời ạ, người nhà Lục Cảnh Đường thật sự lợi hại!

    Lục Cảnh Đường liên tục cười không ngừng.

    Phương Mặc đẩy hắn:

    - Đường Đường, uống miếng nước.

    Lục Cảnh Đường cầm chén nước hỏi:

    - Dương Dương, anh nói nhị ca bọn họ sẽ tìm chị dâu như thế nào đây?

    Phương Mặc lắc đầu, hắn không cảm thấy có hứng thú gì với nữ sinh, cũng không biết đại ca bọn họ sẽ thích nữ sinh như thế nào.

    Nhưng hắn tin tưởng một nửa khác của đại ca bọn họ, hẳn cũng sẽ là người rất tốt đi.
     
    Hoa Nguyệt Phụng thích bài này.
  9. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Mang Theo Thương Trường Xuyên Văn Niên Đại

    Tác giả: Nhuyễn Ngữ

    Thể loại: Dam mỹ - xuyên không

    Editor: GiangNgan

    Chương 168:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lục Cảnh Đường học xong, hôm nay cũng không cần Phương Mặc giúp hắn thu thập túi sách. Nghe xong tiếng chuông tan học hắn bắt đầu đem sách vở thu thập vào trong túi.

    Phương Mặc biết hắn sốt ruột về gặp nhị ca, tiếp nhận túi sách của hắn nói:

    - Để anh làm, em xếp như vậy sẽ làm cong sách.

    Lục Cảnh Đường cười híp mắt:

    - Cảm ơn Dương Dương, vậy anh thu thập đi. Em đi đổ nước.

    Phương Mặc gật đầu:

    - Đổ dưới đất là được, chờ bọn họ dọn dẹp phòng học cũng cần đổ nước.

    Chờ hai người đi tới cửa trường, Lục Cảnh Quốc sớm đợi bên ngoài, nhìn thấy bọn họ vẫy tay hô:

    - Đường Đường, trong này.

    Lục Cảnh Đường chạy tới bổ nhào lên người Lục Cảnh Quốc:

    - Nhị ca, anh tới khi nào vậy, chờ em lâu không?

    Lục Cảnh Quốc cười ôm hắn:

    - Mới đến không bao lâu, đi thôi, chúng ta về nhà.

    Lục Cảnh Đường lắc lắc thân mình kêu:

    - Nhị ca, em muốn xuống dưới tự mình đi.

    Bên ngoài còn nhiều bạn học, nếu thấy hắn bị bế còn không chê cười hắn sao, hắn cũng không muốn bị bạn học nghị luận.

    Chờ về tới nhà, Lục Cảnh Quốc vội vàng vào bếp nấu cơm. Hắn muốn làm xong trước khi cha mẹ trở về. Cũng có thể để cha mẹ ăn cơm hắn nấu.

    Lục Cảnh Đường buông túi sách đi theo phía sau hắn, còn kêu Phương Mặc xuất ra cơm nước làm sẵn trước đó.

    Phương Mặc thầm thở dài, hình như việc bọn họ có được không gian, nhị ca còn không biết đâu.

    Hiện tại bộc lộ ra ngoài, có hù sợ nhị ca hay không?

    Lục Cảnh Đường nghiêng đầu nhìn Phương Mặc:

    - Dương Dương, nghĩ gì vậy? Nhanh đem thịt kho tàu làm sẵn xuất ra đi. Chúng ta tiếp tục xào rau, bữa tối hẳn là đủ rồi.

    Lục Cảnh Quốc có chút không hiểu ý của Đường Đường, chẳng lẽ trong tủ có sẵn đồ ăn sao, hắn mở tủ nhìn vào.

    Bên trong ngoại trừ chút đồ ăn, chỉ có một chén cải trắng chua cay, cũng không có thịt kho tàu mà Đường Đường nói.

    Hắn vừa quay người lại, liền nhìn thấy Phương Mặc đột nhiên biến ra một chậu đồ ăn.

    Lục Cảnh Quốc ngây ngẩn cả người, hắn biết trong nhà khẳng định có bí mật. Nhất là sau khi Đường Đường đến trong nhà, cái ăn của cả nhà biến thành tốt lắm, quần áo cũng nhiều hơn trước kia.

    Nhưng hắn chưa từng nghĩ qua là bí mật như vậy. Trước kia hắn chỉ cho rằng cha mẹ chạy đi chợ đen lén lút mua về mà thôi.

    Nhưng hiện tại khi hắn nhìn thấy bí mật như vậy, làm cho hắn rung động thật lớn.

    Thật không dám tưởng tượng.

    Lục Cảnh Đường nhìn thấy nhị ca ngây ngẩn cả người, quơ quơ tay hắn:

    - Nhị ca, sao anh không tiếp vậy. Đây là thịt kho tàu mẹ làm trước kia, chúng ta chỉ cần hâm nóng là được. Còn có cần chưng miến, nhị ca thích ăn đâu.

    - Được.

    Lục Cảnh Quốc đáp ứng, trong lòng thật cao hứng, Đường Đường nhà bọn họ còn nhớ rõ hắn thích ăn cái gì đâu.

    Hắn tiếp nhận thịt kho tàu, đè xuống kích động trong lòng, không cần quản trên người em trai bọn họ có được kỳ ngộ gì, chỉ cần không làm tổn thương Đường Đường thì hắn có thể xem như không có việc gì phát sinh.

    Chờ Lục Cảnh Đường giúp làm xong bữa cơm, nghe thanh âm bên ngoài hắn liền cười chạy ra:

    - Mẹ, mẹ về rồi. Mẹ nhanh vào nhìn xem là ai làm cơm nha?

    - Là ai đang làm cơm? Chẳng lẽ là con cùng tiểu Mặc?

    Trần Quế Hoa ôn nhu cười, đáy mắt lóe qua một tia giảo hoạt.

    Lục Gia Bình đi phía sau bĩu môi, vừa rồi trên đường trở về hắn đã đem việc lão nhị về thăm nhà nói cho vợ biết rồi.

    Lục Cảnh Đường kéo tay mẹ đi tới trong phòng, chờ nhìn thấy Lục Cảnh Quốc, hắn xòe tay hô:

    - Keng keng keng! Là nhị ca trở về vậy!

    Lục Cảnh Quốc mím môi cười, đi tới ôm mẹ:

    - Mẹ, đứa con trở về.

    Trần Quế Hoa buông hắn, nhìn kỹ hắn, nhẫn nhịn không khóc nói:

    - Vóc dáng còn cao hơn đại ca của con. Còn may, trong nhà có Đường Đường bồi mẹ. Tiếp tục qua vài năm, lão tam lão tứ cũng như tụi con, đều rời khỏi trong nhà.

    Lục Cảnh Quốc ôm vai nàng, cười cười:

    - Mẹ, làm sao có thể đâu. Tụi con mặc kệ đi đâu, nơi nào có cha mẹ mới là nhà.

    Lục Cảnh Đường làm nũng:

    - Đúng rồi, mẹ, sau này con sẽ không rời khỏi mẹ. Lớn lên cũng sẽ không rời khỏi mẹ, con muốn cùng mẹ cả đời đâu.

    Lục Gia Bình cởi áo sau đó ôm đứa con, lại ôm vợ nói:

    - Sau này chúng ta đem bọn hắn toàn bộ đuổi ra ngoài, chỉ lưu lại Đường Đường ở bên cạnh.

    Trần Quế Hoa lườm hắn:

    - Làm cơm gì vậy, có cần mẹ giúp hay không?

    Lục Cảnh Đường nghiêng đầu nói:

    - Không cần mẹ làm, nhị ca đều làm xong rồi!

    Trần Quế Hoa véo nhẹ mặt hắn:

    - Được rồi, vậy hôm nay trước như vậy, ngày mai mẹ làm cơm tẩy trần.

    - Vậy mà còn chưa tính là cơm tẩy trần sao?

    Lục Gia Bình hỏi.

    Trần Quế Hoa liếc hắn đi vào bếp:

    - Ngày mai anh không cần đón em tan tầm, sớm về giết thỏ. Em trở về làm, nhớ kỹ giết thêm con gà mái.

    Lục Cảnh Đường gật đầu hùa theo:

    - Giết con thỏ! Giết gà mái!

    Trần Quế Hoa tìm nấm khô, còn có măng khô, đưa cho Lục Gia Bình:

    - Giữa trưa mai anh ngâm là được. Ngoài ra chờ em về chuẩn bị là tốt rồi.

    Lục Gia Bình quay đầu trừng Lục Cảnh Quốc, đám xú tiểu tử này đều về đòi nợ!

    Ngày thứ ba Lục Cảnh Quốc về thăm nhà, vừa lúc là ngày thứ bảy cần nghỉ học của Lục Cảnh Đường.

    Lục gia quyết định về trong thôn ở hai ngày, Lục Cảnh Đường còn lo lắng sẽ có người tới nhà muốn hỏi việc hôn nhân của nhị ca.

    Nhưng mẹ nói còn có đại ca ở phía trước ngăn trở, người trong thôn sẽ không quấn nhị ca.

    Hơn nữa còn vì chuyện lúc trước hắn bị đẩy ngã đập đầu phải nằm viện, người trong thôn càng thêm cẩn thận việc này.

    Lục Thải Hà đến thăm nhà:

    - Ai u, vóc dáng của Cảnh Quốc còn cao lớn hơn Sơn tử nhà tôi một cái đầu đâu.

    Trần Quế Hoa rót nước cho nàng, cười nói:

    - Ai biết hắn cùng lão đại vì sao như vậy, đều cao lớn như thế.

    Lục Thải Hà cười nói:

    - Cao, còn không tốt sao. Nhưng hôm nay tôi cũng không phải tới chơi, tôi nhận lời ủy thác của người đâu.

    - Xảy ra chuyện gì? Đừng bảo là giới thiệu đối tượng cho lão nhị nhà tôi.

    Lục Thải Hà cười cười:

    - Đúng là như vậy, là cách vách nhà tôi, năm trước mới cưới một cô gái, nàng có cô em gái vừa 18. Muốn tôi đi qua hỏi thăm nhà cô.

    Nói xong tạm dừng một chút.

    - Nhưng tôi trực tiếp cự tuyệt. Nhà mẹ đẻ của nàng có bảy nha đầu, chỉ có một con trai. Tôi còn chưa đồng ý giúp nàng nói một tiếng đâu. Chính cô ta đã tự lẩm bẩm nói, nếu sau này cùng nhà cô làm thông gia, em trai của cô ta đã có thể hưởng phúc.
     
    Hoa Nguyệt Phụng thích bài này.
  10. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Mang Theo Thương Trường Xuyên Văn Niên Đại

    Tác giả: Nhuyễn Ngữ

    Thể loại: Dam mỹ - xuyên không

    Editor: GiangNgan

    Chương 169:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trần Quế Hoa cau mày, Lục Thải Hà uống hớp nước nói tiếp:

    - Cô nói loại con gái như vậy tiến vào nhà chúng ta, có gì mà tốt? Đây không phải cấp ngột ngạt cho chúng ta sao. Tôi thậm chí không cần nghĩ liền trực tiếp cự tuyệt, tôi nói Cảnh Quốc nhà cô có đối tượng trong bộ đội, bảo nàng không cần nghĩ.

    Trần Quế Hoa vỗ tay nàng cười cười:

    - Cũng là nhờ cô, bằng không nếu để nàng qua đây, cũng thật sự sẽ làm tôi đau đầu. Làm không tốt còn truyền ra nói Cảnh Quốc nhà chúng tôi ánh mắt cao.

    Lục Thải Hà nâng nâng cằm:

    - Chúng ta tìm con dâu, không nói cần lựa chọn gì nhiều, không phải là muốn tìm người chịu nhận chân mà sống, không gây sự sao. Nếu bị nhà mẹ đẻ bò lên, ngày tháng còn không thêm phiền toái.

    Ngay lúc Trần Quế Hoa còn đang trò chuyện với Lục Thải Hà, Lục Cảnh Đường bọn họ đi theo cha ra ruộng làm việc.

    Cây bắp hiện tại có thể cuốc lên, không ai rảnh rỗi, ngay cả Lục Cảnh Đường cũng liên tục khuân vác cây bắp đặt lên bờ.

    Hắn lau mồ hôi, chạy đến bờ ruộng bưng chén nước, ân? Không biết khi nào đã uống hết nước.

    Hắn nhìn hướng cha, quả nhiên bọn họ đều nóng nực đỏ mặt. Hắn nhìn Phương Mặc hô một câu:

    - Dương Dương, em về nhà lấy nước.

    Nơi này có quá nhiều người, hắn không thể biến đồ trong không gian đưa ra ngoài. Nếu lỡ bị người nhìn thấy sẽ xong đời. Hắn cần chạy về nhà một chuyến, cũng không dùng bao nhiêu thời gian.

    Lục Cảnh Đường cầm bình nước chạy về nhà.

    Nhưng còn chưa tới trước cửa nhà, có người kêu hắn.

    Nghe thanh âm, Lục Cảnh Đường vô ý thức quay đầu, trên trán chợt đau nhói, hắn liền ngất xỉu.

    Chờ hắn tiếp tục tỉnh lại, ánh mắt bị dính gì đó nhơm nhớp, hắn muốn lau mặt nhưng hai tay đã bị trói chặt.

    Hắn kinh hoảng giãy dụa, cảm giác mình bị trói vào trên cây. Vừa rồi phát sinh chuyện gì? Nữ nhân kia, nữ nhân kia là Hoa Ny! Là Hoa Ny lấy cục đá đập đầu hắn!

    Hắn trừng to mắt nhìn xung quanh, đây là đâu? Vì sao đều là cây cối. Hắn cảnh báo chính mình không cần hoảng, tỉnh táo, tỉnh táo một chút. Nếu ba ba phát hiện mình không thấy, nhất định sẽ đến tìm mình.

    Đúng rồi, hắn còn có thương trường.

    Lục Cảnh Đường quan sát một hồi, xác định xung quanh không ai. Ý thức liền tiến vào thương trường tìm dao.

    Có dao là có thể cắt dây thừng, mình cũng có thể tự cứu.

    Nhưng chờ hắn lấy dao ra, mới phát hiện ngay cả ngón tay cũng bị dây thừng trói chặt, không thể dùng bàn tay cắt dây thừng.

    Hắn nhìn bốn phía đều là cây cối, xác định mình ở trong núi. Không cắt được dây thừng, miệng còn bị nhét đồ, làm sao bây giờ? Nước mắt không nhịn được rớt xuống.

    Ba ba bọn họ sẽ tìm được hắn sao.

    Lúc này Hoa Ny vừa xuống núi, phủi cỏ khô dính trên người, quay đầu ánh mắt lộ vẻ oán độc. Trong lòng thầm nghĩ:

    - Tao cũng làm cho nhà tụi mày nếm thử mùi vị nhà tan cửa nát.

    Vốn Hoa Ny đều tưởng đời này của mình chỉ có thể sống một mình, ba ba không cần nàng, mẹ ruột cũng không quan tâm được nàng. Mỗi ngày ngủ chuồng bò thì thôi, còn phải luôn bị thôn dân phê bình luận tội.

    Nàng cũng sắp nhận mạng, ai biết buổi sáng hôm nay mới gánh phân xong, liền nhìn thấy gia đình Lục Gia Bình từ trong thành trở về.

    Lại còn có cả Lục Cảnh Quốc, đều bởi vì người đàn ông này, nếu không hắn, gia đình nàng sao tới nông nỗi như vậy.

    Lúc đó nếu hắn đồng ý cưới nàng, nàng vì sao lại sốt ruột mà đẩy người. Gia đình nàng làm sao lại biến thành gánh vác tội giết người, hiện tại dù là tên lưu manh trong thôn cũng dám chiếm tiện nghi của nàng.

    Muốn trách thì tự trách chính nhà mày đi, Lục Cảnh Quốc, ha ha, mày không phải thương yêu thằng nhóc đáng chết kia sao? Tao sẽ cho mày nếm thử mùi vị mất đi đứa em trai là như thế nào.

    Nghĩ tới thằng nhóc kia bị mình trói trong núi, khóe môi nàng nhếch lên, thật sự là ông trời cũng giúp nàng.

    Buổi chiều nếu không phải nàng cần trở về gánh phân, cũng không gặp được thằng nhóc kia lạc đơn một mình đâu. Hoa Ny hướng trong núi phun nước bọt, đi về hướng chuồng bò.

    Mấy người đang làm việc dưới ruộng hiện tại còn chưa ý thức được Lục Cảnh Đường đã bị người bắt cóc đi rồi.

    Vẫn là Phương Mặc thật lâu không thấy Đường Đường trở lại, mới chú ý đứa nhỏ kia không thấy. Hắn nhìn Lục Cảnh Cường kêu:

    - Tứ ca, anh có nhìn thấy Đường Đường hay không?

    Lục Cảnh Cường ngẩng đầu nhìn quanh bốn phía:

    - Đường Đường có phải về nhà hay không?

    Phương Mặc nhất thời cảm thấy không đúng, Đường Đường mặc kệ đi đâu đều sẽ cùng bọn họ nói một tiếng, cho dù muốn về nhà cũng sẽ không đến mức đi không thông báo một tiếng nào.

    Hắn ném cây cuốc kêu:

    - Tứ ca, em đi về nhà nhìn xem.

    Lúc này Thiết Đản đi tới nói:

    - Đường Đường về nhà rót nước, tôi nghe hắn kêu cậu. Tôi nghĩ là cậu không nghe thấy.

    Phương Mặc nhíu mày:

    - Vậy sao, tôi không có nghe. Thiết Đản, cậu nhớ được Đường Đường đã đi bao lâu rồi không?

    Thiết Đản gãi đầu nói:

    - Hình như đã một lát. Lúc đó tôi cũng đi qua bên này lấy nước mới nhìn thấy hắn.

    Phương Mặc gật đầu:

    - Cảm ơn!

    Nói xong liền chạy về nhà.

    Nào biết chờ hắn về tới nhà, Trần Quế Hoa nói không thấy Đường Đường trở về, lúc này hắn mới luống cuống.

    Hắn chạy quanh thôn kêu hồi lâu, cũng không ai nhìn thấy qua Đường Đường. Hắn sợ một mình tìm không được, lại chạy ra ruộng kêu Lục Gia Bình bọn họ.

    Lục Cảnh Quốc từ xa nhìn thấy Phương Mặc vội vàng chạy tới, lo lắng đã xảy ra chuyện, hắn ném cuốc vội vàng đi qua:

    - Xảy ra chuyện gì?

    - Đường Đường không thấy, Thiết Đản nói hắn về nhà rót nước, nhưng thím nói Đường Đường căn bản không có về nhà, em ở trong thôn kêu nửa ngày không ai nhìn thấy qua Đường Đường.

    Phương Mặc siết chặt nắm tay nói.

    Lục Cảnh Quốc vỗ vai hắn:

    - Nói không chuẩn là Đường Đường đi nhà người khác chơi. Đừng gấp, chúng ta cùng đi tìm.

    Nói xong hắn chạy hướng Lục Gia Bình.

    Lục Gia Bình nghe xong lập tức ném cuốc chạy về trong thôn, Đường Đường sẽ không chạy loạn, từ nhỏ tới lớn đều là như vậy.

    Đứa nhỏ này thà rằng kêu người tới nhà mình chơi, hắn sẽ không tùy tiện đi nhà người khác.

    Hơn nữa Thiết Đản còn nói Đường Đường về nhà rót nước, vậy hắn càng không khả năng đi địa phương khác, đứa con ngoan của hắn, đau lòng người nhà nhất.

    Đứa nhỏ kia hẳn cũng không phải muốn uống nước, nhất định là muốn lấy nước cho bọn họ.

    Trần Quế Hoa gặp được chồng, liền hỏi:

    - Không tìm được sao? Đường Đường của em còn có thể đi đâu?

    Lục Gia Bình quét mắt nhìn người xung quanh, đột nhiên hướng chuồng bò chạy tới.

    Mấy người Lục Cảnh Quốc cũng chạy theo sau. Chờ bọn họ đi qua, liền nhìn thấy Lục Gia Bình cầm lấy Hoa Ny quát hỏi:

    - Đường Đường nhà tôi đang ở đâu? Đừng nói với tôi cô không biết!

    Ngay lúc Lục Gia Bình sắp chạy tới chuồng bò, Hoa Ny vừa thấy hắn liền bắt đầu cố ý né tránh ánh mắt của hắn, là hắn biết Đường Đường mất tích khẳng định liên quan tới nàng.

    Hoa Ny giãy dụa hô lớn:

    - Tôi nghe không hiểu ông đang nói cái gì? Đường Đường nhà ông ở đâu liên quan gì tới tôi? Hiện tại tôi mỗi ngày ở chuồng bò, gánh phân đều là tại nhà các người. Chẳng lẽ tôi không né các người, còn bò lên các người được sao?
     
    Hoa Nguyệt Phụng thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...