Chương 80: Vong nhi theo về nhà

[HIDE-THANKS]Làm sao bây giờ? Tĩnh Âm Sơn thì không thể không đi, còn con quỷ nhỏ này thì không thể rời khỏi nó. Chẳng lẽ cứ như vậy ôm nó đến Tĩnh Âm Sơn? Nhỡ nó thấy chị gái không vừa mắt, nó giết chị ấy thì sao? Tiểu Hào sẽ đối phó với chúng tôi như thế nào khi nhìn thấy nó? Liệu Tiểu Hào có vì cái chết của Hầu Đại Dũng mà tìm đến tính sổ với tôi và Vương Ngọc không? Vô số câu hỏi nhảy loạn trong đầu óc tôi, tôi cảm thấy chóng mặt và không thể suy nghĩ.

"Chúng ta mang theo nó ra khỏi đây trước đã. Hầu Đại Dũng không còn nữa, có thể trở về biệt thự hay không mới là vấn đề" Vương Ngọc trở lại vẻ bình tĩnh thường ngày và nói với vẻ rất lý trí.

Trên đường đi, tôi có thể mơ hồ cảm thấy sự bất đồng của Vương Ngọc trước và sau nhiều lần. Đôi khi thì rất lý trí, sẽ bình tĩnh ứng phó khi tôi luống cuống, đôi khi cực kỳ hoảng loạn giống một người phụ nữ. Tôi nghe nói rằng 80% bác sĩ tâm thần có vấn đề về tâm lý, và có lẽ bác sĩ tâm thần có một số thói quen nghề nghiệp kỳ lạ.

Tuy nhiên, rời khỏi đây là việc khẩn cấp. Vương Ngọc ôm vong nhi, bước đi không vững trên nền đất cao thấp, tôi đi phía trước, xoay người sang một bên và dùng một tay nắm lấy cánh tay của cậu ấy để đề phòng nguy cơ trượt ngã.

Đi tới chưa đầy ba mươi bước, đột nhiên, tách tách.. tất cả đèn xung quanh đều bật lên. Hành lang u ám và đẫm máu ngay lập tức biến mất khỏi tầm mắt. Chúng tôi được chào đón bởi một hành lang bình thường, sáng sủa và rộng rãi. Tôi nhìn lại thì thấy ở cuối hành lang có một bức tường trơn bóng, mặt đất vô cùng sạch sẽ, không có xương người, không có tứ chi, không có sâu vặn vẹo, thậm chí xương của Hầu Đại Dũng cũng biến mất không dấu vết.

Nhìn những bức tường hành lang nhẵn nhụi, tôi muốn đưa tay ra và cảm nhận thực tế. Sau đó tôi nghĩ lại, nếu là ảo giác, đưa tay chạm vào nó, chẳng phải nói lời từ biệt với chị gái sao? Vì vậy, kiềm chế sự tò mò của mình, quay người và tiếp tục đi về phía trước.

Vương Ngọc vẫn đang đi phía sau với vong nhi trên tay, cậu ấy nói rằng khi đèn bật sáng, vong nhi đã mỉm cười với mình. Cười thì cứ cười đi, tôi không thèm quan tâm đến tên sát nhân nhỏ bé đó.

Hành trình trở về luôn nhanh hơn khi đến. Trong chốc lát, chúng tôi đã đến điểm cuối, thang máy vẫn ở nguyên chỗ cũ, giống như lúc chúng tôi rời đi, cửa rộng mở. Cứ như chúng tôi là khách duy nhất của nó.

Vào thang máy, lên lầu và đến biệt thự. Âu Bá Bá đang đứng ở lối vào thang máy, mở cửa cho chúng tôi. Nhìn thấy lúc đi chúng tôi có ba người, giờ quay về lại có hai người rưỡi (vong nhi được tính là một nửa), ông ta có chút ngạc nhiên.

Tôi kể lại chuyện con sâu ăn thịt người đã ăn Hầu Đại Dũng. Ông ta thở dài, không nói gì, xoay người lấy một cuốn sách trên bàn bên cạnh. Lật từng trang sách, trong đó có một tấm bản đồ, hẳn là bản đồ của Tĩnh Âm Sơn mà Tiểu Hào đã nói.

Cậu ta lặng lẽ đặt tấm bản đồ trên tay tôi và vẫy tay ra hiệu cho chúng tôi đi ra vườn.

Khu vườn này không có gì xa lạ, ngày hôm đó tôi đã mang theo sách tem nhảy ra khỏi đây. Âu Bá Bá chỉ vào nơi mà tôi đã nhảy ra ngày hôm đó, khoa tay múa chân, và tôi gật đầu, quay lại như ngày hôm đó. Vương Ngọc cũng quay sang tôi với vong nhi trên tay. Đây là lối thoát ngày hôm đó, tiếp tục đi về phía trước, không xa là đường cao tốc Thành Đông.

Mỗi lần đến ngôi biệt thự này, những điều tồi tệ đều xảy ra. Nếu có thể lựa chọn, tôi sẽ chọn không bao giờ quay lại đây.

Chúng tôi bắt một chiếc xe bên đường cao tốc để quay về Tương Thành, bởi vì mang theo trẻ con, tài xế rất nhiệt tình, đưa chúng tôi đến tận cửa nhà Vương Ngọc.

Vương Ngọc đang ôm vong nhi không tiện lấy chìa khóa, chỉ tôi lấy chìa khóa từ dưới tấm thảm lót chân. Tôi cúi xuống và định nâng tấm thảm lên thì cánh cửa cọt kẹt mở ra từ bên trong. Một cái đầu nhỏ kỳ lạ thò ra từ cửa, tôi và Vương Ngọc giật mình.[/HIDE-THANKS]
 
Chương 81: Tin mừng bất ngờ

[HIDE-THANKS]"A Li.." Vương Ngọc gọi từ phía sau tôi. Không ngờ A Li lại xuất hiện ở đây, cả hai chúng tôi đều bất ngờ và vui mừng.

A Li không ở một mình. Phía sau cô là một thiếu nữ, đeo tạp dề, tay cầm kim băng, sau đầu buộc khăn tay, chẳng phải là Hoa Cô mà Vương Ngọc ngày đêm nghĩ đến đây sao?

"Hai người sao lại tới nhà tôi?" Vương Ngọc mừng rỡ đến mức quên mình đang ôm vong nhi, chạy tới chỗ Hoa Cô.

Ngay khi cửa mở, Hoa Cô cũng rất vui. Tuy nhiên, nhìn thấy Vương Ngọc đang ôm một đứa bé trong tay, cô ấy cau mày, nụ cười nở trên khóe miệng biến mất ngay lập tức. Vương Ngọc hào hứng bước đến gần cô, đáng lẽ hai người họ nên ôm nhau, nhưng cô lại lùi lại hai bước.

Nhìn thấy cảnh này, Vương Ngọc có chút hụt hẫng, anh ta đứng trước mặt cô ôm vong nhi, tiến thoái lưỡng nan, trên mặt lộ ra vẻ xấu hổ.

Có vẻ như tôi cần phải ra mặt giải thích cho cậu ấy. Tôi bước đến chỗ Hoa Cô và nghiêm nghị nói: "Đứa bé mà Vương Ngọc đang ôm là có lý do, lát chúng tôi sẽ kể lại. Tại sao hai người lại ở đây?"

Nghe câu hỏi của tôi, Hoa Cô rũ bỏ vẻ mặt oán giận, lại nở nụ cười trên môi, thần bí nói: "Tôi có một bí mật độc nhất vô nhị, có thể vào nhà của bất cứ ai!"

Ừm, tôi bất đắc dĩ gật đầu. Điều phụ nữ giỏi nhất là đánh trống lãng. Tuy nhiên, làm thế nào để mở được khóa cửa để vào cũng là một câu hỏi mà chúng tôi rất tò mò. Tuy nhiên, chúng tôi lo lắng hơn về ý định của cô ấy và A Li khi đến đây.

Vương Ngọc vẫn còn hơi xấu hổ, cúi đầu nhìn dưới chân mình, giống như trên bàn chân ấy mọc lên hai bông hoa vậy.

"Bà nội nói đã hơn ba ngày rồi các cậu chưa trở về, nhất định đã xảy ra chuyện. Hoa Cô lo lắng, cho nên tôi đi cùng cô ấy." vẫn là A Li thông minh, trả lời chính xác câu hỏi.

Nói chuyện trở về, chúng tôi đã rời đi nhiều ngày rồi sao? Tôi cảm thấy mình chỉ ở lại Biển Vong Linh trong vài giờ! Tìm la bàn máu, xem vị trí của chị gái rồi trở về đây! Mặc dù có nhiều chuyện đã xảy ra trên đường đi, nhưng không đến mức qua vài ngày!

"Hôm nay là ngày mấy?" Tôi còn chưa kịp mở miệng, Vương Ngọc đã cướp lời.

"Ngày 14 tháng 9, các cậu đã rời khỏi Làng Miêu được 14 ngày. Bà nội yêu cầu các cậu phải về trong vòng ba ngày. Rốt cuộc, cả tuần nay không có tin tức gì về các cậu, bà nội nói rằng có chuyện rồi. Chúng tôi thu xếp hành lý đến đây, chúng tôi đã ở nhà cậu hai ba ngày. Bác gác cửa rất tốt, ông ấy đã mượn năm trăm tệ để mua đồ ăn cho chúng tôi, nói rằng khi nào cậu về sẽ tìm cậu" Hoa Cô nói như súng liên thanh, bùm bùm ùm bùm.. một hơi trả lời toàn bộ những điều chúng tôi muốn hỏi. Tôi có thể thấy rằng cô ấy có một chút quan tâm đến đứa bé, nếu không thì giọng điệu của cô ấy sẽ không quá hung hăng như vậy.

Tôi nghĩ thầm họ thực sự lợi hại, tự đến nhà của Vương Ngọc! Có thể vào cửa mà không cần chìa khóa, thậm chí còn mượn được năm trăm nhân dân tệ từ bảo vệ! Vương Ngọc lần này thật không may! Tôi mím miệng và cố gắng giữ nghiêm túc nhất có thể, để Vương Ngọc không thể thấy tôi đang cười cậu ấy.

"Vương Ngọc, đã xảy ra chuyện gì với đứa bé này?" A Li thật sự là một cô bé tinh ý, biết Hoa Cô muốn hỏi vấn đề này, nhưng ngượng ngùng không dám mở miệng, liền dựa vào lời nói thản nhiên của mình, tùy tiện hỏi.

Vương Ngọc thở dài, ngồi xuống phòng khách và kể lại chuyện đã xảy ra trên đường từ Làng Miêu đến Biển Vong Linh, nói rõ từng chi tiết cho Hoa Cô.

Cuối cùng, cơn giận trên mặt Hoa Cô cũng lặng lẽ rút đi. Cô bước đến gần Vương Ngọc, trêu chọc tên sát nhân nhỏ bé, vỗ tay với nó và nói: "Bố mệt rồi. Để mẹ ôm một cái"

Vong nhi vui vẻ vươn bàn tay nhỏ bé của mình ra, ý bảo Hoa Cô ôm![/HIDE-THANKS]
 
Chương 82: Bản đồ đến Tĩnh Âm Sơn

[HIDE-THANKS]Có vẻ như ngay cả một cậu bé mới vài tháng tuổi, cũng biết thiên vị người đẹp. Trước đây, Hầu Đại Dũng và tôi nghĩ đủ cách mà nó vẫn sống chết không rời Vương Ngọc. Hiện tại Hoa Cô xinh đẹp vỗ vỗ tay với nó, nó liền hưởng ứng đáp lại.

Chao ôi, tôi lắc đầu bất lực. Vương Ngọc đã bị hao tổn sức lực bởi vong nhi, nhưng cậu ấy có chút lo lắng trong lòng, sợ rằng nó sẽ bám lấy Hoa Cô, nên không muốn cho Hoa Cô ôm.

Tuy nhiên, tên sát nhân nhỏ bé đó không nghĩ ở trong vòng tay Vương Ngọc là thoải mái. Hoa Cô vừa duỗi tay ra, nó lập tức đưa hai bàn tay nhỏ bé qua, thuận lợi bổ nhào vào trong lòng ngực cô. Tôi phát hiện ra nó đã lớn hơn rất nhiều. Khi tôi nhìn thấy nó ở Biển Vong Linh, giống như một đứa trẻ sơ sinh, bàn tay và bàn chân nhỏ bé của nó hầu như không cử động được. Lúc này, nó đã có thể đứng thẳng khỏi vòng tay của Vương Ngọc và đòi Hoa Cô ôm mình. Máu từ ngón tay bị đứt lìa của tôi có thể đã cung cấp cho nó rất nhiều chất dinh dưỡng.

Hoa Cô ôm Vong nhi và bắt đầu dỗ dành nó, không coi nó như một con quái vật chút nào. Có lẽ đây là bản năng làm mẹ của phụ nữ.

Vương Ngọc và tôi ngồi vào bàn ăn, bụng sôi lên vì đói. A Li nhanh chóng mang hai đĩa bánh bao và đưa cho chúng tôi hai đôi đũa.

Hai chúng tôi đung đưa đũa, ăn như hổ đói. Bánh bao rất ngon, giấm hơi ngọt. Đây là bữa ăn đầu tiên tôi ăn ngon miệng khi tôi ra khỏi Làng Miêu, nó rất ngon và rất thoải mái. Có thể thấy, việc họ đến nhà Vương Ngọc là một điều vô cùng đúng đắn.

Hai đĩa bánh bao nhanh chóng bị cuốn bay. Tôi sờ sờ bụng, một cảm giác sảng khoái như nắng hạn gặp mưa tự nhiên trào ra từ dạ dày. Chợt nhớ đến tấm bản đồ vẫn còn trên thắt lưng từ khi tôi bước vào đây. Vì thế, tôi lấy bản đồ ra khỏi thắt lưng và cẩn thận xem xét nó trên bàn ăn.

Tấm bản đồ này rất cũ và được vẽ trên vải. Vẫn có núi và đá, và dòng sông uốn lượn. Hiện nay, làm sao tôi có thể nhìn thấy cảnh sinh thái nguyên sơ như thế này! Thành phố đã thay đổi quá nhiều, tôi nghi ngờ nó có thể dẫn đường cho chúng tôi đến Tĩnh Âm Sơn.

Khi hai cô gái nhỏ thấy tôi lấy ra một thứ gì đó kỳ lạ, họ đều bước đến. Tôi giải thích với họ rằng Vương Ngọc và tôi sẽ đến Tĩnh Âm Sơn để giải cứu chị gái. Khi A Li nghe tin về cuộc giải cứu, cô bé đã rất hưng phấn và hào hứng đi cùng chúng tôi.

Tôi và Vương Ngọc nhìn nhau, trong lòng cả hai đều biết rất rõ rằng họ không biết lần này sẽ đối đầu với nguy hiểm gì, tuyệt đối không thể đưa A Li và Hoa Cô qua đó.

Tôi không nói một lời nào, khiến A Li rất thích thú. Vương Ngọc lấy ra một tấm bản đồ hiện đại từ giá sách, đối chiếu nó với bản đồ của Tĩnh Âm Sơn.

Thành thật mà nói, không dễ tìm ra điểm chung trên hai tấm bản đồ cách nhau hàng trăm năm. Vương Ngọc và tôi nhìn rất lâu mà không có manh mối. Hai bản đồ mô tả hai thế giới hoàn toàn khác nhau, tôi có thể thấy toàn thân toát mồ hôi, hơi mất tự tin.

Hoa Cô nhìn bản đồ của Tĩnh Âm Sơn một lúc. Cuối cùng, chỉ vào một vài ngọn núi và con sông nhỏ trên bản đồ, nói: "Những ngọn núi và sông này vẫn còn trên bản đồ mới?"

Có lý nha! Tôi vỗ đùi, núi là điểm đánh dấu bản đồ nguyên thủy nhất. Chừng nào chúng không bị con người san bằng, chúng sẽ không thay đổi qua hàng trăm năm!

Chúng tôi bắt đầu tìm kiếm vị trí của ngọn núi trên bản đồ mới. Tĩnh Âm Sơn nằm giữa 4 ngọn núi phía đông nam, tây bắc và bắc trên bản đồ cũ, 5 ngọn núi nối nhau thành hình chữ thập. Vương Ngọc đã đánh dấu tất cả các ngọn núi gần Tương Thành trên bản đồ mới. Không tìm thấy năm ngọn núi tạo thành hình chữ thập, nhưng bốn ngọn núi được liệt kê ở bốn góc của cùng một khu vực. Tuy nhiên, giữa bốn bề núi non này có một trường học, không có Tĩnh Âm Sơn mà chúng ta đang mong chờ.

Mọi người nhìn nhau, có chút bối rối. Có phải đến trường học kiểm tra hay không, trong lòng tôi băn khoăn, có chút lưỡng lự.[/HIDE-THANKS]
 
Chương 83: Chuồn thôi!

[HIDE-THANKS]Tôi đang do dự thì vong nhi trong vòng tay của Hoa Cô đã kêu lên và bắt đầu khóc. Đây là lần đầu tiên nó khóc kể từ khi nó bám dính lấy chúng tôi.

"Ô la la, ô la la.. con làm sao vậy?" Hoa Cô vừa dỗ vong nhi, vừa đi tới đi lui. Vong nhi nằm trên tay cô và đung đưa như xích đu, điều này tốt hơn gấp mười lần so với cách xử lý của Vương Ngọc. Một lúc sau, nó thích thú mỉm cười và ngừng khóc.

"Đã muộn rồi. Sao các cậu không nghỉ ngơi đi, ngày mai chúng ta sẽ bàn bạc xem nên làm gì." Hoa Cô đề nghị. Vương Ngọc và tôi đồng ý, mặc dù không thể cảm nhận được thời gian trôi qua trong biển Vong Linh, nhưng nhiều thứ đã xảy ra liên tục khiến người ta cảm thấy mệt mỏi.

Kết quả là, Vương Ngọc và tôi đã ngủ trong phòng khách, còn Hoa Cô và A Li đưa vong nhi đến phòng ngủ chính để nghỉ ngơi.

Cả đêm chung tôi không chuyện trò, đặt mình xuống giường là ngủ thiếp đi. Khi tôi mở mắt ra, bầu trời đã sáng. Quay qua nhìn nửa giường còn lại, Vương Ngọc đã sớm xuống giường rửa mặt rồi.

Tôi đi dép lê đến phòng khách. Bữa sáng đã được chuẩn bị và đặt trên bàn, trên bàn có một mảnh giấy do Hoa Cô để lại, nhắn là cậu ấy và A Li đi mua đồ ăn, chúng tôi ở nhà nghỉ ngơi, và họ sẽ về ngay.

Nhìn vào mẩu giấy, một dấu chấm hỏi chợt hiện ra trong đầu tôi, "Vương Ngọc, sáng nay có nhìn thấy Hoa Cô không?"

"Không, tôi chỉ thấy tờ giấy Hoa Cô để lại trên bàn."

"Hoa Cô ôm vong nhi thì làm sao tự viết được? Ai đã làm bữa sáng? Cậu ấy mang theo đứa nhỏ đi mua đồ ăn?" Tôi hỏi liên tiếp ba câu, trong lòng dấy lên một niềm hưng phấn khó hiểu. Bản năng mách bảo tôi, đây là cơ hội để thoát khỏi tên sát nhân nhỏ bé này.

"Tôi không biết. Tối hôm qua khi tôi thức dậy đi vệ sinh, vô tình gặp Hoa Cô đang đi ra ngoài uống nước. Tôi không thấy cô ấy ôm vong nhi. Tôi cũng rất ngạc nhiên!"

Sau đó, tôi và Vương Ngọc phân tích và thấy rằng hành vi của vong nhi trong vòng tay của Hoa Cô đêm qua không khác gì những đứa trẻ bình thường, cũng không phải là cái kiểu cố sống cố chết bám vào người khác như trước! Tình hình lúc này là rất tốt, chúng ta phải nắm bắt cơ hội để thoát khỏi vong nhi.

Vương Ngọc chợt nghĩ ra một ý tưởng, nói, "Hay, chúng ta hãy để họ ở đây và đi đến Tĩnh Âm Sơn một mình?"

Lần này cậu ấy đã nói ra điều tôi mong muốn nhất trong lòng. Nếu chúng tôi đợi họ trở về nhà và vong nhi cùng chúng tôi đi đến Tĩnh Âm Sơn, nó chắc chắn sẽ lại bám chặt vào người khác như trước. Nếu bây giờ chúng tôi rời đi, nó không thể làm gì chúng tôi, nó chỉ có thể ngoan ngoãn ở bên cạnh Hoa Cô, làm một đứa bé bình thường.

Được rồi, đi thôi! Vương Ngọc đặt hai nghìn nhân dân tệ lên bàn và để lại lời nhắn nói với Hoa Cô và A Li rằng chúng tôi đã đi rồi. Cậu ấy cất hai tấm bản đồ, chìa khóa xe và một số vật dụng thường dùng khi đi du lịch ngoài trời vào ba lô, đeo trên lưng rồi lái xe ra rời đi như bay.

Điểm đến của chuyến đi này là ngôi trường nằm giữa bốn bề là núi. Vương Ngọc cho biết, nếu trước đây có một ngọn núi, hỏi cư dân các làng xung quanh, có thể biết được lịch sử của ngọn núi đó, nếu không có núi thì dùng phương pháp loại trừ để tìm một vị trí khác tương tự.

Sau khi ra khỏi thành phố, xe nhanh chóng đến ngôi trường trên núi đó. Thành thật mà nói, người quyết định xây dựng một ngôi trường ở nơi này trước không có làng, sau không có cửa hàng, nhất định là một người đầu óc có vấn đề. Gần đó không có bệnh viện hay thị trấn, không có phương tiện công cộng nào. Một ngôi trường đơn độc nằm trong một thung lũng núi, ai không biết sẽ nghĩ rằng đó là một tòa nhà ma.[/HIDE-THANKS]
 
Chương 84: Ngôi trường đơn sơ, tiếng trẻ con vui đùa, giáo viên dễ mến.

[HIDE-THANKS]Ngôi trường hiu quạnh, vắng lặng, nhìn từ xa trông như một nơi hoang vắng, khi bước ra sân chơi, mới phát hiện ra trong lớp có hai ba hàng học sinh đang ngồi.

Tòa nhà dạy học chỉ có một tầng, hai phòng học, rất đơn sơ, không có một chút dấu hiệu của sự ồn ào phố thị.

Chúng tôi đi loanh quanh trong sân chơi, cố gắng xem có ai gần đó không để nắm được tình hình một chút, một giọng nói ngây ngô từ trong phòng học vọng ra: "Thưa thầy, bên ngoài có người.."

Sau đó, một người đàn ông trung niên đen, gầy và nhỏ bước ra khỏi lớp. Trên quần áo của anh ta có tám, chín miếng vá, trên quần còn có nhiều miếng hơn, hôm nay, năm mươi năm sau ngày mất của chú Lôi Phong, những miếng vá này khiến người ta cảm thấy nặng nề.

Người đàn ông trung niên đi ngay trước mặt chúng tôi và hỏi: "Các cậu đến đây để giúp học sinh sao?"

Câu hỏi này khiến tôi và Vương Ngọc bối rối. Nếu bình thường anh ấy hỏi chúng tôi đến đây để làm gì, chúng tôi sẽ trả lời thẳng thắn là đến để tìm hiểu một phần lịch sử và địa lý của nơi này. Nhưng anh ấy không hỏi như vậy, thay vào đó, anh ấy đang mong đợi chúng tôi đến để giúp đỡ những học sinh ở đây. Nhìn dãy nhà tồi tàn trước mặt và bộ quần áo vá víu của anh ấy, tôi và Vương Ngọc đều không đành lòng làm anh ấy thất vọng..

Sau một hồi im lặng, Vương Ngọc rút ví lấy ra một xấp tiền mặt, mở miệng nói câu đầu tiên: "Chúng tôi đến đây để gặp bọn trẻ. Chúng tôi không chuẩn bị bất cứ món quà nào cho chúng. Với một chút tấm lòng, tôi hy vọng chúng chăm chỉ học tập!". Nói xong, liền nhét những tờ tiền vào tay người đàn ông trung niên.

Người đàn ông trung tuổi liên tục cảm ơn, đám trẻ trong lớp thấy có tiền, đứng lên hò reo vui mừng, cảnh tượng càng làm cho người ta khó chịu.

Sau đó, anh ấy để chúng tôi nghỉ ngơi trong một cái lán nhỏ bên cạnh lớp học. Nơi này đơn sơ hơn lớp học, vách ngăn bằng mấy tấm ván gỗ, mái lợp bằng vài miếng nỉ len, có khi còn không có chức năng cơ bản nhất là che mưa che nắng cho ngôi nhà.

Chúng tôi ngồi xuống hai tảng đá lớn dùng làm ghế đẩu, cái gọi là cái bàn là một đống gạch với một tấm gỗ ở trên.

"Gọi tôi là Lão Tần! Hai cậu từ xa tới chắc không dễ dàng gì! Hai cậu làm công việc gì vậy?" Lão Tần nhiệt tình hỏi, cầm ấm lên rót hai chén nước cho chúng tôi. Cái chén trở thành vật xa xỉ trong căn phòng nghèo nàn này.

"Chúng tôi đang đo đạc và vẽ bản đồ, muốn biết về tình hình địa lý ở đây." Vương Ngọc vẫn giỏi trong việc ứng phó tình huống như mọi khi, như vậy với câu trả lời này, chẳng phải cậu ấy có thể hỏi về Tĩnh Âm Sơn một cách hợp lý hay sao?

"Haha," Lão Tần cười đắc ý, "Các cậu muốn biết cái gì? Nếu như tôi có thể giúp các cậu, nhất định tôi sẽ giúp!"

"Ngôi trường này được xây dựng khi nào vậy?" Vương Ngọc chuyển sang thái độ trầm ngâm, bắt đầu từng chút một đưa vấn đề tiếp cận với nhiệm vụ của chúng tôi khi đến đây.

"Đã vài năm rồi. Lớp học đầu tiên đăng ký cách đây 12 năm. Tổng cộng chỉ có năm đứa trẻ và chỉ có một lán nhỏ trong lớp học. Sau khi tôi tiễn chúng đi, có bảy lớp học sinh kế tiếp. Trường có hai lớp, mỗi lớp hơn 20 cháu, cô giáo đã tách từ một lớp thành hai lớp".

Lời nói của Lão Tần đầy hãnh diện. Bởi vì tuy dột nát nhưng ngôi trường này là hơn mười năm tâm huyết của anh ta, việc tiến bộ từ năm học sinh lên hai lớp là thành tích mà anh sẽ luôn ghi nhớ trong lòng.

"Trước khi trường học được xây dựng, nơi này trông như thế nào? Đã bao giờ từng có một ngọn núi ở khu vực này không?"

Lão Tần bưng bát lên, uống một hớp nước rồi tiếp tục trả lời câu hỏi: "Trước đây là vùng đất bằng phẳng, không có người ở và cũng không có ai quản lý, vì vậy tôi đã xây dựng trường học ở đây."

Câu trả lời này khiến tôi và Vương Ngọc thất vọng. Có vẻ như chuyến đi này thật lãng phí thời gian.[/HIDE-THANKS]
 
Chương 85: Không có núi chỉ có một ngôi làng

[HIDE-THANKS]Ngay khi chúng tôi đang thất vọng, Lão Tần đột nhiên hỏi: "Có vẻ như các cậu đang đo đạc và vẽ bản đồ. Các cậu đang tìm kiếm thứ gì đó? Những người đo đạc và vẽ bản đồ đã đến đây vài lần và có đem theo súng ngắm, dụng cụ này, công cụ kia, chưa bao giờ đi tay không như các anh"

Vương Ngọc và tôi cười đánh trống lãng. Tôi bắt chuyện và nói với Lão Tần: "Đúng vậy, chúng tôi đang tìm địa điểm của một ngọn núi cổ, ngọn núi này đã từng xuất hiện trên bản đồ cũ, nhưng bản đồ được lập sau này lại không có ngọn núi này, vì vậy chúng tôi chỉ cần đến hiện trường để xem điều gì đã xảy ra."

"Các cậu có mang theo bản đồ không? Có thể cho tôi xem được không?" Lão Tần tỏ vẻ muốn giúp đỡ, cũng nhiệt tình muốn cùng chúng tôi nghiên cứu bản đồ.

Vương Ngọc lấy trong ba lô ra hai tấm bản đồ, trải lên bảng gỗ trước mặt chúng tôi, Lão Tần đeo kính và bắt đầu học.

Tôi chỉ vào bản đồ của Tiểu Hào và nói, "Những gì tôi đang tìm là địa điểm của Ngọn Tĩnh Âm Sơn này, trước kia đã từng xuất hiện ở đây" Sau đó, tôi chỉ vào bản đồ hiện tại và giải thích với anh ấy: "Nhưng trên bản đồ hiện tại, một trường học xuất hiện tại vị trí này và ngọn núi ban đầu đã biến mất."

"Bản đồ cũ này được vẽ khi nào vậy?" Lão Tần tháo kính, ngước mắt lên khỏi bản đồ, nhìn hai chúng tôi một cách kỳ quái.

Tôi lắc đầu, "Chắc là lâu lắm rồi."

Lão Tần vừa cầm cái ấm vừa châm thêm nước cho chúng tôi, rồi chậm rãi nói: "Có một ngôi làng gần đây tên là Tĩnh Âm thôn, tên trùng với tên ngọn núi mà cậu đang tìm. Làng này cổ lắm, hơn một nghìn năm tuổi. Những người sống trong làng vẫn còn lưu giữ những truyền thuyết và phong tục của tổ tiên của họ từ bao đời nay. Chắc hẳn ai đó sẽ biết về Tĩnh Âm Sơn."

Thấy có manh mối, tôi thở phào nhẹ nhõm, hy vọng chị gái ở ngôi làng đó.

Vương Ngọc không hề dễ dàng như vậy, tiếp tục cung kính hỏi: "Làm sao tôi có thể đi đến ngôi làng này?"

"Cái làng này.." Lão Tần đột nhiên dừng lại, ấp a ấp úng, tựa hồ như vừa rồi mới nói sai lời, "Các cậu nhất định phải tới đó sao?"

"Đúng vậy, chúng tôi muốn tới đó." Vương Ngọc thấy Lão Tần thái độ đã thay đổi, lập tức trả lời dứt khoát.

Lão Tần lộ vẻ mặt khó xử nói: "Những nơi khác, tôi có thể chỉ đường cho các cậu, nhưng đến Tĩnh Âm thôn thì không thể"

Tôi tò mò Tĩnh Âm thôn này ẩn chứa những câu chuyện gì khác thường, sao lại không thể chỉ đường đến đó. Vương Ngọc cũng nín thở đợi anh ta nói tiếp.

Im lặng một lúc, thấy chúng tôi sốt sắng chờ đợi nghe tiếp, Lão Tần không còn cách nào khác đành nói tiếp: "Ngôi làng này rất lạ. Trong những năm qua, tôi đã đến bảy tám lần, mỗi lần đều vào ban đêm, tuyệt đối không thể tìm thấy ngôi làng này vào ban ngày. Lần đầu tiên tôi đến đó là vì tôi đã lạc đường vào ban đêm và chạy nhầm vào làng. Có một nhóm thanh niên trong làng đang trò chuyện quanh đống lửa trại. Khi họ nhìn thấy tôi đến từ ngoài làng, họ liền rủ tôi ngồi xuống cùng sưởi ấm.

" Tôi nói chuyện với họ rất lâu, được biết ngôi làng có tên là Tĩnh Âm thôn. Họ sống trong làng từ bao đời nay và ít giao tiếp với thế giới bên ngoài. Tôi có nói về một số tin tức từ bên ngoài và nhóm thanh niên này tỏ ra cực kỳ hứng thú, Khi trời gần sáng, một trong số họ ngỏ ý tiễn tôi ra khỏi làng, sau đó cầm đèn lồng dẫn tôi đến con đường quen thuộc, tôi đi theo con đường quen thuộc đó về tới trường học.

"Sau này, tôi đã đi dọc con đường đó để tìm vài lần, mỗi lần đi đến chỗ mà người thanh niên nọ tiễn tôi, tôi không biết nên đi tiếp như thế nào. Tôi đã đi xung quanh khoảng bảy hoặc tám lần, vòng qua vòng lại, không tìm thấy dấu vết của ngôi làng.

" Nhưng ban đêm thì khác, có vài lần đi bộ ngang qua nơi đó vào ban đêm, đi vòng quanh một vòng nhỏ lại có thể nhìn thấy ngôi làng. Những người thanh niên đó rất thích đốt lửa trại, mỗi khi thấy tôi đến, họ đều rủ tôi đến ngồi xuống bên đống lửa, kể cho họ nghe những câu chuyện xảy ra bên ngoài. Đôi khi tôi cho họ một số thứ mà tôi mua được ở thị trấn, họ cất chúng đi như bảo bối. Mỗi khi trời gần sáng, đều có một người thanh niên đưa tôi đến địa điểm ban đầu, tôi tự mình đi về như mọi khi. Tuy nhiên, dù tôi có làm ký hiệu như thế nào đi chăng nữa, thì vào ngày hôm sau vẫn không thể tìm thấy ngôi làng."

Nghe đến đây, tôi và Vương Ngọc không hẹn mà cùng nhau hít thở sâu, có vẻ như chúng tôi có thể tìm thấy ngôi làng này hay không, còn phụ thuộc vào vận mệnh nữa![/HIDE-THANKS]
 
Chương 86: Trực tiếp đến Tĩnh Âm thôn

[HIDE-THANKS]Vận mệnh là vận mệnh, kế hoạch vẫn phải thực hiện. Vì chị gái đang ở Tĩnh Âm Sơn, nên phải đến thăm Tĩnh Âm thôn này.

Chúng tôi lấy ra cơm thịt, xúc xích, giăm bông và bánh mì mang theo, phân chia cho những đứa trẻ đang tụ tập bên ngoài nhà kho nhỏ. Những thứ này ở thành phố không hiếm, nhưng ở đây lại là hàng cao cấp hiếm có.

Lão Tần nhìn bọn trẻ vui vẻ ăn uống, trong lòng rất vui. Vương Ngọc mang đến cho anh một hộp cơm thịt ăn trưa. Anh cười và chia phần thịt trưa cho những đứa trẻ trước mặt, bản thân anh không ăn một chút nào. Có vẻ như anh yêu những đứa trẻ này rất nhiều.

Bọn trẻ đang ăn sôi nổi, tôi kéo Vương Ngọc sang một bên và thì thầm: "Chúng ta hãy ở đây cho đến tối, biết đâu Lão Tần đưa chúng ta đến Tĩnh Âm Sơn thì sao?" Vương Ngọc gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

Lão Tần nhìn chúng tôi thì thào bên cạnh, cho rằng mình chăm sóc không chu đáo nên liền rút dao từ dưới tấm ván gỗ ra, quay người ra đi ngoài.

Khi nhìn thấy, tôi liền choáng váng, tự hỏi chuyện gì đây?

Vẫn là Vương Ngọc có kinh nghiệm, nói rằng Lão Tần chắc chắn sẽ đi giết gà. Vội vàng đứng dậy, đuổi theo.

Quả nhiên, đằng sau nhà kho nhỏ có một cái chuồng gà, chứa hai con gà mái già, có lẽ chỉ được nuôi để đẻ trứng.

Lão Tần thấy chúng tôi tặng tiền và chia thức ăn cho lũ trẻ, anh ấy nhất định phải giết một con gà để cảm ơn chúng tôi.

Vương Ngọc làm sao nhẫn tâm để anh ta làm vậy? Nắm lấy con dao trong tay, cậu ấy nói: "Lão Tần, đừng lãng phí như vậy, chúng tôi không ăn thịt gà!"

Nghe nói chúng tôi ăn kiêng, Lão Tần bán tín bán nghi đem gà nhốt lại chuồng, cùng chúng tôi trở về nhà kho nhỏ.

Tôi đi một bên cười nói: "Chúng tôi ghi nhận tấm lòng của anh, cũng có một việc nhỏ, muốn nhờ anh giúp đỡ."

"Xin cứ nói, cứ nói!"

Thấy thái độ tích cực của anh ta, tôi nói thẳng: "Tối nay, anh có thể vui lòng đưa chúng tôi đến Tĩnh Âm thôn không?"

Đây là một yêu cầu quá đáng, bởi vì vừa rồi Lão Tần đã nói không thể đưa chúng ta đến Tĩnh Âm thôn, nhưng hiển nhiên, ngoài anh ấy ra, chúng tôi không tìm được ai khác dẫn đường.

Lão Tần im lặng trong hai phút, như đang suy nghĩ về vấn đề có chút phức tạp. Một lúc lâu sau, anh ta rốt cục mở miệng nói: "Tôi dẫn các cậu đi vào làng, sau đó các cậu làm việc của các cậu, tôi sẽ không theo vào, như vậy có được không?"

Thấy anh ấy đáp ứng đến 80%, cũng không thể bắt anh ấy đi theo chúng tôi được. Có thể tìm được đến làng đã là giúp đỡ rất nhiều rồi, tôi và Vương Ngọc vô cùng cảm kích.

Sau đó, chúng tôi ở lại nhà kho nhỏ của Lão Tần cho đến đêm. Khi mặt trăng đã treo trên cao bầu trời đêm, ba người chúng tôi cùng rọi đèn pin, đi dọc theo con đường đến thung lũng sâu của núi.

Khi chúng tôi đến ngã ba, một con đường nhỏ hiện ra, chúng tôi đổi hướng và đi dọc theo con đường nhỏ. Thỉnh thoảng nhìn thấy một tấm vải đỏ được treo trên cành cây bên đường, theo lời kể của Lão Tần thì đây là dấu tích do anh ấy để lại. Nhưng những dấu hiệu này chỉ có thể nhìn thấy vào ban đêm, còn ban ngày không thể tìm thấy.

Đi dọc dải vải đỏ chừng hai mươi phút, một ngôi làng loáng thoáng hiện ra ở phía những hàng cây xa xa.

Lão Tần chỉ vào làng nói: "Đến rồi. Tôi chỉ có thể đưa các cậu tới đây. Tôi không thể để cho bọn họ biết tôi đưa người khác tới."

Vương Ngọc gật đầu, Lão Tần cầm đèn pin quay đi, để lại Vương Ngọc và tôi đứng sau bụi cây.

Nhìn về phía lối vào của ngôi làng, Vương Ngọc lấy tay chọc vào eo tôi và hỏi một cách bí ẩn: "Cậu nghĩ nơi này có giống với Làng Miêu không?"

Tôi ngước mắt lên, nhận ra Vương Ngọc đã đúng, đây không phải là lối vào làng nơi mấy đứa trẻ con dẫn chúng tôi vào ngày hôm đó sao?[/HIDE-THANKS]
 
Chương 87: Mật ngọt chết ruồi

[HIDE-THANKS]Nhưng khi đi qua làng mới phát hiện vẫn có một số điểm khác biệt.

Có một đống lửa ở cổng làng, một cô bé dáng người nhỏ nhắn như A Li, mặc một chiếc váy hoa bằng vải màu xanh lá cây, đang thổi bong bóng xà phòng bên đống lửa. Những bong bóng lần lượt bay từ miệng cô bé đến đống lửa, được chiếu ánh sáng sặc sỡ từ ngọn lửa đang bùng lên, trông thật đẹp mắt.

Nếu ngôi làng thực sự cách biệt với thế giới như lời Lão Tần nói, bong bóng nước trên tay cô gái nhỏ này có lẽ là do Lão Tần mua ở phố chợ để đưa cho bọn họ.

Vương Ngọc và tôi lặng lẽ bước đến bên cô bé, cô ấy say sưa với bong bóng và hoàn toàn không nhận ra chúng tôi ở bên cạnh.

"Em ơi.." Vương Ngọc nhẹ nhàng cất tiếng, sợ rằng sự xuất hiện đột ngột của chúng tôi sẽ khiến cô bé giật mình.

"Hả?" Cô bé xoay người lại, vẫn là bị hoảng sợ, kinh ngạc nhìn chúng tôi và nói: "Anh không phải người trong làng! Anh đến từ đâu?".

"Bọn anh đi ngang qua và bị lạc. Anh muốn hỏi đây là đâu." Vương Ngọc hạ giọng và nói với cô bé nhẹ nhàng nhất có thể.

"Ôi, rốt cuộc lại có người đi lạc! Các anh có bong bóng hay lục lạc không?" Cô ấy hồn nhiên đưa tay ra, hỏi chúng tôi về món đồ chơi.

Từ "rốt cuộc" có thể làm rõ vấn đề. Vương Ngọc mở ba lô lấy ra một cây kẹo mút, bóc giấy kẹo và đặt vào tay cô bé, nhân tiện nháy mắt với cô và nói: "Lần này bọn anh không mang theo đồ chơi, nhưng mang theo đồ ăn rất ngon, không tin em nếm thử xem!"

Cô bé cầm lấy cây kẹo mút, đưa lên đầu lưỡi liếm láp: "Thật là ngọt.."

Trước khi chữ "Két" được nói ra, một người phụ nữ trung niên từ đâu xuất hiện, đập cây kẹo mút xuống đất, mắng mỏ: "Đã bảo không được ăn đồ của người lạ, đã nói bao nhiêu lần rồi, cứ như đồ ngốc vậy!"

Cô gái nhỏ lúc đầu hơi sững sờ, sau đó cô ấy che mặt và bắt đầu khóc. Tôi nhìn cây kẹo mút ném trên mặt đất, trong lòng có cảm giác không nói nên lời.

"Các cậu đến từ đâu?" Sau khi gọi cô gái nhỏ, người phụ nữ trung niên bắt đầu hỏi tôi và Vương Ngọc một cách hung dữ.

Tôi tức giận nói: "Chúng tôi đi lạc, muốn hỏi nơi này là đâu."

Nghe chúng tôi nói bị lạc, người phụ nữ trung niên bình tĩnh lại một chút, bỏ giọng điệu bạo lực và bắt đầu tự giới thiệu: "Đây là Tĩnh Âm thôn, tên tôi là Quế Phương, và đây là con gái Quế Nhi của tôi"

Tôi thầm nghĩ người phụ nữ này trở mặt nhanh như lật sách, vừa rồi chị ta như một con hổ cái, giờ lại như một người vợ, người mẹ hiền lành.

Vương Ngọc không quan tâm đến điều đó, chớp lấy cơ hội nói chuyện với chị ta: "Chị thật phúc tướng, nếu không phải chị giới thiệu, chúng tôi sẽ không tin rằng chị đã có con"

Quế Phương được cậu ta tâng bốc, mặt mày như nở hoa, vui hơn cả trúng xổ số, chủ động mời chúng tôi đến nhà cô ấy nghỉ ngơi, chuyện làm rơi cây kẹo mút vừa rồi như chưa từng xảy ra.

Chúng tôi đi theo Quế Phương đến một trang trại nhỏ, một chiếc gương bát quái nhỏ treo trên cửa, Vương Ngọc lặng lẽ đập vào cánh tay tôi, bĩu môi để tôi chú ý đến tấm gương. Nó giống hệt như cái mà chúng tôi thấy ở nhà Hoa Kim Lan.

Nghĩ đến cái đêm bắt thây ma, tôi bất giác nổi da gà. Tôi đã nghĩ đây sẽ không phải là một ngôi làng ma đấy chứ!

Quế Phương dẫn chúng tôi vào phòng chính, chủ và khách cùng ngồi xuống. Trò chuyện với chúng tôi một cách vui vẻ: "Hai cậu đến từ đâu và muốn đi đâu?"

Vương Ngọc bình tĩnh ứng biến nói: "Chúng tôi đang sửa lỗi vẽ bản đồ. Chúng tôi đến đây để kiểm tra sự thay đổi địa hình. Có một ngọn núi gần đây trên bản đồ cũ. Chúng tôi không tìm thấy nó cả ngày. Mặt trời lặn và cả hai chúng tôi bị lạc đường."[/HIDE-THANKS]
 
Chương 88: Tàn sát Tĩnh Âm thôn 1

[HIDE-THANKS]"Ồ, hóa ra là như vậy" Quế Phương nhìn thẳng, ánh mắt rơi vào ba lô của tôi và Vương Ngọc, có lẽ là quan tâm đến những thứ chúng tôi mang từ ngoài làng vào.

"Chúng ta có thể qua đêm ở nhà chị không?" Vương Ngọc vừa nói vừa lấy ra một miếng xà phòng trong ba lô. Trước lúc lên đường, tôi sợ lần này đi lâu nên đã mang theo mấy món đồ dùng đi đường, còn chưa mở hộp bao bì ra. Cậu ấy thật biết cách ứng biến, thuận nước đẩy thuyền, đưa xà phòng cho Quế Phương.

Quế Phương nhìn thấy thứ mình chưa thấy bao giờ, lưỡng lự rồi cầm lấy nó, đưa lên mũi ngửi và thậm chí còn khen nó rất thơm. Nhìn vẻ mặt của chị ấy, tôi nghĩ thật buồn cười. Thời đại nào rồi mà còn có người vì một cục xà bông mà sướng thế!

Vương Ngọc chỉ cho chị ấy chi tiết cách dùng. Càng ngày tôi càng ngưỡng mộ kỹ năng của cậu ấy.

Cuối cùng, Quế Phương đưa chúng tôi đến một phòng dành cho khách, nhiệt tình bảo chúng tôi nghỉ ngơi một chút, sau đó đưa Quế Chi đi.

Làm sao có thể nghỉ ngơi tốt cơ chứ? Xin chị ấy một chỗ để ở qua đêm chẳng qua chỉ là cái cớ.

Khi trong sân không có động tĩnh gì, chúng tôi lặng lẽ ra khỏi phòng. Cổng vào sân khóa nhưng bên cạnh có chuồng lợn, hàng rào rất thấp, có thể vượt qua dễ dàng. Con lợn đã bắt đầu ngáy. Vương Ngọc và tôi cẩn thận bước vào chuồng lợn và leo ra ngoài từ bức tường bên ngoài.

Dựa vào ánh trăng sáng, chúng tôi đi quanh ngôi làng. Nó thực sự có phần giống với Làng Miêu, những con đường giữa các làng đều được lát bằng đá phiến, và hầu hết các ngôi nhà đều được xây bằng đá phiến. Điều khác biệt là nó còn cổ kính hơn, những biệt thự nhỏ đầy màu sắc của nhà trưởng thôn hoàn toàn không thể nhìn thấy ở đây.

Chúng tôi men theo con đường và lẻn đến cổng làng một cách lặng lẽ. Từ xa thấy Quế Chi đang chơi với bong bóng nước bên cạnh đống lửa, toàn bộ thanh niên trai tráng đứng ngay ngắn. Tất thẩy đều cầm trong tay một cái liềm, giống như người lính tập trận, lặp đi lặp lại động tác vung liềm giết người.

Nghĩ đến cái đêm gã mặt sẹo bị bắt, Vương Ngọc và những người khác trong làng cũng giống như thế thế này và chiến đấu đến chết với lũ thây ma, tôi không khỏi rùng mình.

Vương Ngọc bị sự run rẩy của tôi làm cho hoảng sợ. Cậu ấy không nhớ chuyện gì đã xảy ra vào đêm hôm đó, và đây là lần đầu tiên cậu ấy nhìn thấy cảnh tượng này, cậu ấy không biết phần đáng sợ của nó. Vì vậy, cậu ấy nghĩ phản ứng của tôi hơi cường điệu.

Tuy nhiên, tôi không thể nói cho cậu ấy biết những gì đã xảy ra vào đêm hôm đó, vì vậy tôi chỉ có thể ra hiệu bằng tay, để anh ấy trốn với tôi trong bãi cỏ bên cạnh lối đi, và lặng lẽ quan sát chuyển động chỗ lửa trại.

Nhóm thanh niên tập đi tập lại nhiều lần, kéo dài khoảng một tiếng đồng hồ, cuối cùng dừng lại ngồi bên đống lửa trại nghỉ ngơi.

Lúc đầu, một nhóm người nói chuyện và cười, từ từ không biết vì chuyện gì mà lại cãi nhau. Chúng tôi ở cách quá xa họ, không thể nghe thấy tiếng ồn. Người ở giữa đứng dậy, bước đến chỗ người kia và tát anh ta một cái. Người bị tát, cầm liềm đứng dậy táng xuống, giáng đúng vào cổ người vừa tát mình. Người đàn ông bị chém lấy tay che cổ và đột ngột ngã vật xuống đất.

Thấy có người bị chết, những người bên đống lửa lập tức chia thành hai phe và đánh nhau. Đột nhiên giữa cảnh máu và đao, cảnh đánh giáp lá cà, từng người từng người ngã xuống, máu lần lượt chảy ra. Cho đến khi người cuối cùng bị giết, người còn lại đứng giữa đống xác với một cái liềm đẫm máu, nhìn toàn trận chiến. Sau đó, cười một cách ghê rợn, hắn ta xé nát da mặt của mình và lạnh lùng nhìn vào chỗ mà tôi và Vương Ngọc đang ngồi xổm.

Ngay khi hắn vừa lột da mặt ra, tôi nhận ra khuôn mặt thật đằng sau tấm da mặt là Lý Tiểu Hào. Tôi không khỏi cảm thấy bối rối, không biết liệu có phải hắn ta tìm tôi để tính sổ chuyện của Hầu Đại Dũng.[/HIDE-THANKS]
 
Chương 89: Tàn sát Tĩnh Âm thôn 2

[HIDE-THANKS]Ngay khi tôi đang lưỡng lự không biết nên tiếp tục ngồi xổm trên bãi cỏ hay chạy trốn trước khi Lý Tiểu Hào đi tới, Vương Ngọc bị một con côn trùng nhỏ bay vào mũi, không nhịn được mà hắt hơi.

Cái hắt hơi này đến không sớm hơn cũng không muộn hơn, đúng lúc Lý Tiểu Hào đang quay mặt về hướng của chúng tôi. Hắn ta nghe thấy tiếng hắt hơi, đứng lặng vài giây, không đi tới mà dùng liềm chỉ vào chỗ chúng tôi, như để thông báo rằng chúng tôi đã bị phát hiện.

Tôi bịt miệng Vương Ngọc, nấp mình trong bụi cỏ, án binh bất động. Trong trái tim lòng tôi nhảy nhót như một con thỏ nhỏ, đập thình thịch vì sợ rằng hắn ta sẽ cầm liềm đến tặng cho tôi và Vương Ngọc mỗi người một nhát.

May mắn thay, Lý Tiểu Hào không lao đến và chém chúng tôi, thay vào đó, hắn ta ném chiếc liềm của mình xuống đất, cởi quần áo dính máu và bước ra khỏi làng.

Vương Ngọc tuy là bác sĩ đã lâu nhưng đây là lần đầu tiên cậu ấy nhìn thấy cảnh tàn sát thực sự như vậy, cậu ấy run lên vì sợ hãi, đôi mắt đờ đẫn. Cậu ấy cuộn tròn bên cạnh tôi như một con mèo con sợ hãi.

"Này này.." Tôi đứng dậy, vừa gọi Vương Ngọc vừa dùng cánh tay lay cậu ấy. Cậu ấy sửng sốt một hồi lâu mới định thần lại, kéo ống tay áo của tôi đứng lên, trong mắt lộ rõ vẻ sợ hãi giống như phụ nữ.

Tôi quơ quơ lòng bàn tay trước mắt cậu ấy, lo lắng nói: "Cậu không sao chứ?"

Cậu ấy lấy lại bình tĩnh, trở lại bộ dạng bình thường, lắc đầu nói không sao.

Vì vậy, chúng tôi quay trở lại nhà Quế Phương một cách lặng lẽ trên con đường cũ. Vào nhà, trời vừa chập choạng tối, gà trống đã bắt đầu gáy.

Không lâu sau khi ngủ vùi vào đống quần áo, gia đình Quế Phương thức dậy. Nồi niêu, chó mèo ngoài sân kêu bíp liên hồi, ngủ thêm một lúc cũng không được. Vương Ngọc và tôi phải dậy rửa mặt và chào hỏi gia đình Quế Phương trong phòng chính.

Chồng của Quế Phương cùng cha mình đang ngồi trong phòng chính uống trà buổi sáng. Quế Phương có lẽ đã nói với họ về việc chúng tôi ở lại qua đêm. Họ không ngạc nhiên khi thấy chúng tôi bước ra từ phòng khách, rất nhiệt tình mời chúng tôi cùng ăn sáng ngoài sân.

Bữa sáng rất phong phú, có khoai lang, ngô, sữa đậu nành, bánh hấp và trứng luộc. Nghe nói những quả trứng vừa được nhặt từ chuồng gà. Sự tiếp đãi này nằm ngoài mong đợi của chúng tôi. Vương Ngọc và tôi cảm thấy rất xấu hổ, đứng cạnh bàn cho đến khi chủ nhà chuẩn bị xong rồi ngồi ăn sáng với họ.

Theo lời kể của chồng Quế Phương, có 5 người trong gia đình họ gồm cha, em trai, anh, con dâu và con gái. Quế Phương là vợ của anh ấy, và Quế Chi là con gái anh ấy. Nhưng bữa sáng này chỉ có hai trong số ba người đàn ông.

Anh ta nói rằng đêm qua em trai của anh mãi chơi với bạn bè mà quên trở về nhà, ông lão tức giận đến mức giậm nạng vào tay anh ta và nói rằng ông sẽ lột da đứa con trai bất hiếu. Nghĩ đến sự việc đêm qua, tôi nhíu mày, trực giác nói với tôi rằng có lẽ đã xảy ra chuyện với gia đình này.

Quả nhiên, bữa ăn diễn ra chưa đến năm phút, một người lảo đảo chạy từ trong sân vào, hét lên rằng đã xảy ra chuyện với Bảo Nhi.

Nghe vậy, Quế Phương và chồng vội vàng theo người vừa đến chạy vào làng, để lại ông lão và Quế Chi, một già một trẻ ngồi ở bàn ăn mắt tròn mắt dẹt nhìn nhau.

Ông lão chống nạng đứng dậy và muốn đi theo họ vào làng để xem chuyện gì đã xảy ra. Tôi và Vương Ngọc đương nhiên đoán được chuyện gì, cố gắng hết sức can ngăn ông lão, khuyên ông và Quế Chi ở nhà đợi con trai và con dâu về, đừng đi lung tung.

Không lâu sau, một đám đông từ trong sân bước vào. Chồng của Quế Phương đi phía trước với quầng mắt sưng đỏ. Quế Phương thút thít đi theo phía sau. Sáu bảy người đàn ông phía sau khiêng cáng, người nằm trên cáng đã bị phủ vải trắng toàn thân.

Ông lão nhìn thấy cảnh tượng này mắt trợn trắng, ngã quỵ.[/HIDE-THANKS]
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back