Chương 40: Vả mặt
[HIDE-THANKS]Cục đá trong lòng rơi xuống đất, ngay cả bước chân đều nhẹ nhàng.
Hắn đã nghĩ kỹ muốn ở phương diện nào động tay động chân.
Nhưng mà, lúc hắn đi vào phòng bệnh, ngốc.
"Cô Hạ, cô thu nhận tôi làm đồ đệ đi, tôi có thể trả tiền học phí."
"Không được! Sư phụ tôi nói chỉ yêu một mình tôi"
"Cậu tránh ra, cô hạ còn chưa nói chuyện."
"Đó là bởi vì sư phụ tôi nghe không hiểu anh nói gì, các người có chướng ngại ngôn ngữ, bái sư cái gì."
"Tôi có thể học tiếng Trung, cô hạ cô thu nhận tôi đi."
"Ô ô, sư phụ, người không thể đứng núi này trông núi nọ, con chính là đồ đệ ngoan ngoãn của người, người không thể vứt bỏ con.."
Nhìn thấy Hạng Sở cùng Hách Bổn tranh giành nhau, Hạng Dân Hải ngốc.
Đến lúc phản ứng lại đây, bái sư?
Bái sư cái gì.
"Tiểu sở, con đang làm cái gì!"
Nhìn thấy Hạng Dân Hải tới, Hạng Sở như tìm được chỗ dựa, đột nhiên nước mắt lưng tròng nhào qua.
"Ba, mau phân xử công bằng cho ta, rõ ràng con bái sư trước, bác sĩ Hách vậy mà muốn cùng con đoạt sư phụ.
Hắn như thế nào có thể như vậy, một danh y nổi tiếng quốc tế cùng một sinh viên tốt nghiệp như con đoạt sư phụ, quá đáng."
Hạng Dân Hải hoàn toàn trợn tròn mắt.
Sau đó bị khiếp sợ!
Một bác sĩ tiếng tăm vang dội nhất thế giới, lại muốn bái Hạ Vi Bảo làm sư phụ?
Còn có con của hắn..
Hạng Dân Hải có loại dự cảm bất thường.
"Bái cái gì sư!"
Hạng Sở có chút ủy khuất, "Bái Hạ Vi Bảo làm sư phụ, con muốn học trung y cùng cô."
"Cái gì?"
Trong lòng Hạng Dân Hải có một ngụm máu nảy lên, suýt nữa bị tức chết!
Hắn để con trai lại đây, là muốn nhìn thảm trạng của Hạ Vi Bảo, sau đó hết hy vọng đối trung y, không phải để nó tới bái sư!
Một người con trai độc nhất, một người là danh y chịu sùng bái nhất quốc tế, hai người kia vậy mà tranh nhau muốn bái Hạ Vi Bảo làm sư phụ.
Mà hắn vừa rồi, còn nghĩ ở lúc Hạ Vi Bảo giải phẫu động tay chân, còn có cái gì so với cái này càng tấm tắc sao.
Hạng Dân Hải thật sự muốn chất vấn Hạ Vi Bảo ngay tại chỗ, đến tột cùng đã rót thuốc gì cho con trai hắn!
Nhưng là thấy Lục Hoa Lương cũng ở đây, chỉ có thể cắn hàm răng đem máu nuốt xuống!
Sắp sửa tức hộc máu!
Lúc hắn nhìn thấy Hạ Vi Bảo sinh long hoạt hổ ngồi trên giường bệnh xem diễn, càng tức giận đến đầu não choáng váng.
Vừa mất phu nhân lại thiệt quân a.
Mắt Hạng Dân Hải hiện lên một tia âm độc.
Không sợ, chỉ cần Hạ Vi Bảo còn ở địa bàn của hắn, hắn liền có cách làm miệng vết thương của cô ta chuyển biến xấu!
Nhưng mà, hắn nhất định phải thất vọng rồi.
Hạ Vi Bảo ở bệnh viện ngây người ba ngày, đều phải mốc meo, cho nên cưỡng chế muốn xuất viện.
Lục Hoa Lương thấy vết thương của cô xác thật không có gì trở ngại, vì thế đồng ý cô làm một lần kiểm tra toàn diện cuối cùng, nếu không thành vấn đề, vậy xuất viện.
Lúc này Hách Bổn tựa như bị đánh thuốc kích thích, hắn cảm giác được sự thần kỳ của trung y, cho nên muốn tận mắt chứng kiến kỳ tích này.
Vì thế vô cùng hào phóng giúp Hạ Vi Bảo làm kiểm tra toàn diện.
Hạng Dân Hải, "..."
Thật tàn nhẫn!
Đem cơ hội cuối cùng của hắn đều bóp chết.
Kết quả kiểm tra, mọi người đều khiếp sợ!
Vết thương bị toàn bộ bác sĩ phán tử hình, vậy mà trong vòng 3 ngày ngắn ngủi, khôi phục gần một nửa!
Lấy tốc độ khép lại như vậy, tin tưởng không quá một tuần, là có thể khôi phục hoàn toàn!
Đây có thể nói là một cái kỳ tích trong giới y học!
Nhưng mà, sự tình lại bị Lục Hoa Lương đè ép xuống dưới.
Chuyện này, quá quỷ dị.
"Đã điều tra xong sao."
Thư phòng, Lục Hoa Lương mặt vô biểu tình mà nhìn Dương Túc.
"Đã điều tra xong, là Hạ Vi Bảo bản nhân, tôi đã lấy mẫu máu của cô và máu lưu trữ ở bệnh viện tâm thần làm DNA so sánh, hoàn toàn ăn khớp."
* * *@@@@@@--
Lục tổng lần đầu tiên chùi đít cho phu nhân nha. Lần đầu chưa quen lần sau kinh nghiệm đầy mình O (≧▽≦) O[/HIDE-THANKS]
Hắn đã nghĩ kỹ muốn ở phương diện nào động tay động chân.
Nhưng mà, lúc hắn đi vào phòng bệnh, ngốc.
"Cô Hạ, cô thu nhận tôi làm đồ đệ đi, tôi có thể trả tiền học phí."
"Không được! Sư phụ tôi nói chỉ yêu một mình tôi"
"Cậu tránh ra, cô hạ còn chưa nói chuyện."
"Đó là bởi vì sư phụ tôi nghe không hiểu anh nói gì, các người có chướng ngại ngôn ngữ, bái sư cái gì."
"Tôi có thể học tiếng Trung, cô hạ cô thu nhận tôi đi."
"Ô ô, sư phụ, người không thể đứng núi này trông núi nọ, con chính là đồ đệ ngoan ngoãn của người, người không thể vứt bỏ con.."
Nhìn thấy Hạng Sở cùng Hách Bổn tranh giành nhau, Hạng Dân Hải ngốc.
Đến lúc phản ứng lại đây, bái sư?
Bái sư cái gì.
"Tiểu sở, con đang làm cái gì!"
Nhìn thấy Hạng Dân Hải tới, Hạng Sở như tìm được chỗ dựa, đột nhiên nước mắt lưng tròng nhào qua.
"Ba, mau phân xử công bằng cho ta, rõ ràng con bái sư trước, bác sĩ Hách vậy mà muốn cùng con đoạt sư phụ.
Hắn như thế nào có thể như vậy, một danh y nổi tiếng quốc tế cùng một sinh viên tốt nghiệp như con đoạt sư phụ, quá đáng."
Hạng Dân Hải hoàn toàn trợn tròn mắt.
Sau đó bị khiếp sợ!
Một bác sĩ tiếng tăm vang dội nhất thế giới, lại muốn bái Hạ Vi Bảo làm sư phụ?
Còn có con của hắn..
Hạng Dân Hải có loại dự cảm bất thường.
"Bái cái gì sư!"
Hạng Sở có chút ủy khuất, "Bái Hạ Vi Bảo làm sư phụ, con muốn học trung y cùng cô."
"Cái gì?"
Trong lòng Hạng Dân Hải có một ngụm máu nảy lên, suýt nữa bị tức chết!
Hắn để con trai lại đây, là muốn nhìn thảm trạng của Hạ Vi Bảo, sau đó hết hy vọng đối trung y, không phải để nó tới bái sư!
Một người con trai độc nhất, một người là danh y chịu sùng bái nhất quốc tế, hai người kia vậy mà tranh nhau muốn bái Hạ Vi Bảo làm sư phụ.
Mà hắn vừa rồi, còn nghĩ ở lúc Hạ Vi Bảo giải phẫu động tay chân, còn có cái gì so với cái này càng tấm tắc sao.
Hạng Dân Hải thật sự muốn chất vấn Hạ Vi Bảo ngay tại chỗ, đến tột cùng đã rót thuốc gì cho con trai hắn!
Nhưng là thấy Lục Hoa Lương cũng ở đây, chỉ có thể cắn hàm răng đem máu nuốt xuống!
Sắp sửa tức hộc máu!
Lúc hắn nhìn thấy Hạ Vi Bảo sinh long hoạt hổ ngồi trên giường bệnh xem diễn, càng tức giận đến đầu não choáng váng.
Vừa mất phu nhân lại thiệt quân a.
Mắt Hạng Dân Hải hiện lên một tia âm độc.
Không sợ, chỉ cần Hạ Vi Bảo còn ở địa bàn của hắn, hắn liền có cách làm miệng vết thương của cô ta chuyển biến xấu!
Nhưng mà, hắn nhất định phải thất vọng rồi.
Hạ Vi Bảo ở bệnh viện ngây người ba ngày, đều phải mốc meo, cho nên cưỡng chế muốn xuất viện.
Lục Hoa Lương thấy vết thương của cô xác thật không có gì trở ngại, vì thế đồng ý cô làm một lần kiểm tra toàn diện cuối cùng, nếu không thành vấn đề, vậy xuất viện.
Lúc này Hách Bổn tựa như bị đánh thuốc kích thích, hắn cảm giác được sự thần kỳ của trung y, cho nên muốn tận mắt chứng kiến kỳ tích này.
Vì thế vô cùng hào phóng giúp Hạ Vi Bảo làm kiểm tra toàn diện.
Hạng Dân Hải, "..."
Thật tàn nhẫn!
Đem cơ hội cuối cùng của hắn đều bóp chết.
Kết quả kiểm tra, mọi người đều khiếp sợ!
Vết thương bị toàn bộ bác sĩ phán tử hình, vậy mà trong vòng 3 ngày ngắn ngủi, khôi phục gần một nửa!
Lấy tốc độ khép lại như vậy, tin tưởng không quá một tuần, là có thể khôi phục hoàn toàn!
Đây có thể nói là một cái kỳ tích trong giới y học!
Nhưng mà, sự tình lại bị Lục Hoa Lương đè ép xuống dưới.
Chuyện này, quá quỷ dị.
"Đã điều tra xong sao."
Thư phòng, Lục Hoa Lương mặt vô biểu tình mà nhìn Dương Túc.
"Đã điều tra xong, là Hạ Vi Bảo bản nhân, tôi đã lấy mẫu máu của cô và máu lưu trữ ở bệnh viện tâm thần làm DNA so sánh, hoàn toàn ăn khớp."
* * *@@@@@@--
Lục tổng lần đầu tiên chùi đít cho phu nhân nha. Lần đầu chưa quen lần sau kinh nghiệm đầy mình O (≧▽≦) O[/HIDE-THANKS]
Chỉnh sửa cuối: