Ngôn Tình [Edit] Ta Xuyên Thành Phản Diện Ốm Yếu Cẩm Lý Kiều Thê - Trúc Hoài An

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Cát Xa Nước, 21 Tháng bảy 2021.

  1. Cát Xa Nước

    Bài viết:
    32
    TA XUYÊN THÀNH PHẢN DIỆN ỐM YẾU CẨM LÍ KIỀU THÊ

    [​IMG]

    Tác giả: Trúc Hoài An

    Dịch giả: Cát Xa Nước

    Nguồn: wikidth

    Thể loại: Hiện đại, Xuyên sách, Ngôn tình

    Lịch ra chương: 1 - 2 chương/tuần (132 chương)​

    Văn án:

    Góp ý: [Thảo luận - Góp ý] - Các bản dịch của Cát Xa Nước
     
    TamaP, tg.vie.vtas, AmiLee11 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 4 Tháng mười 2021
  2. Đăng ký Binance
  3. Cát Xa Nước

    Bài viết:
    32
    Chương 1: Hóa trang thành một nữ diêm dúa

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trái tim của anh ấy chỉ có duy nhất một màu đen, nhưng anh vì Tô Tinh Thần mà nguyện ý quét ra một nơi sạch sẽ và tươi sáng trong trái tim mình và bảo vệ cô.

    Trầm Nghiễn

    Đêm hè dường như bị nhiễm nhiệt độ cao ban ngày, gió khô hanh, cũng không thổi đi được sự khó chịu của lòng người.

    Đế Quốc Hoa Đình.

    Sự trang trí lộng lẫy cũng đủ hiểu nơi đây sa hoa thế nào, đại sảnh ngập tràn ánh đèn, người ra vào tấp nập.

    Mỗi người đều diện trên mình những bộ tây trang hay những bộ lễ phục cao cấp, cầm trên tay những chiếc ly đế cao, chào hỏi và đưa tiễn nhau, bữa tiệc linh đình, trên vẻ mặt mang sự khách sáo.

    Trong cảnh phồn hoa ấy, chỉ có một cô gái đặc biệt, trên mặt chẳng hề có sự vui vẻ mà là sự bồn chồn lo lắng, thỉnh thoảng nhìn về phía cửa, như thể đang chờ ai đến.

    Cô gái có khuôn mặt nhỏ nhắn nhưng đôi má phúng phính, mềm mại đến mức khiến người ta muốn xoa bóp chúng, đôi mắt trên khuôn mặt to như quả bồ đào, trong trẻo và tràn đầy sức sống, sống mũi cao và cái miệng nhỏ nhắn như một đứa trẻ thành niên.

    Cô mặc một chiếc váy dạ hội màu đen, dài đến đầu gối, lộ ra một đôi chân thẳng tắp, phía sau kéo theo những chiếc lông vũ.

    Phu nhân Đỗ Tuệ Linh kéo tay cô gái bên cạnh đi đến trước mặt vài người đàn ông trung niên, lễ phép chào hỏi

    "Chu tổng, Hoàng tổng, đã lâu không gặp."

    "Đã lâu không gặp, đây là con gái cô sao?"

    Đỗ Tuệ Linh quay đầu liếc sang Tô Tinh Thần, thấy cô đang lơ đãng, vội vã kéo cổ tay của cô nàng, mỉm cười: "Đúng vậy, đây là con gái tôi, Tô Tinh Thần."

    Tô Tinh Thần nhìn hai người bọn họ, cười nhạt rồi lại nhìn về phía cửa.


    (Truyện được đăng tại dembuon.vn. Hãy xem tại trang chính chủ để ủng hộ editor T^T)

    Đỗ Tuệ Linh nhịn không được vỗ vai cô nhắc nhở, nháy mắt ra hiệu, mở miệng giới thiệu: "Bảo bối, hai vị này là ông chủ của tập đoàn Anh Hoa, đều là đại gia của giới kinh doanh, cùng cha con là bạn cũ, đáng lý ra phải gọi là chú."

    Tô Tinh Thần gật đầu với họ, giọng nói nhẹ nhàng: "Chào chú Chu, chào chú Hoàng."

    Trên mặt hai người đàn ông tràn đầy ý cười, nhìn Tô Tinh Thần từ trên xuống dưới, gật đầu nói: "Tốt lắm, đã lâu không gặp, cháu gái nhỏ giờ đã trở thành đại mỹ nhân rồi, lão Tô thật này thật là may mắn."

    Thấy bọn họ khen Tô Tinh Thần như vậy, Đỗ Tuệ linh cười tươi như hoa, khiêm tốn nói: "Nào có nào có."

    Tô Tinh Thần chán muốn chết lại còn bị Đỗ Tuệ Linh dẫn đi dự tiệc xã giao, trong lòng càng thêm nôn nóng, bởi vì người cô đang đợi vẫn chưa đến.

    Đây chỉ là thế giới trong cuốn truyện tranh cô đã đọc. Cô thức khuya để đọc cuốn truyện tranh đó và cảm thấy nữ phụ lớn lên thật là đáng yêu, không hợp với tính cách xấu xa tí nào, kết quả là cô xuyên thành nữ phụ ác độc đấy.

    Trước khi cô xuyên qua một ngày, thì nữ phụ vừa mới khinh miệt với nhân vật phản diện trong truyện đó chính là Trầm Nghiễn.

    Trầm Nghiễn chính là đại thiếu gia của gia tộc họ Trầm ở Kinh Đô, một con người có thân phận vừa cao quý vừa ưu tú.

    Thật đáng tiếc, lại là một người đàn ông bệnh tật.

    Có người nói, khi trước Tô gia chui vào ngõ cụt, chính ông cụ Trầm gia đã đến giúp đỡ với một điều kiện, chính là hôn ước giữa hai nhà, hi vọng Tô Tinh Thần sau này sẽ chăm sóc tốt cho Trầm Nghiễn đến cuối đời.

    Tô gia đương nhiên không chịu, thế nhưng không còn cách nào khác, đành phải đáp ứng.

    Trong truyện, nữ phụ không muốn có bất cứ quan hệ gì với Trầm Nghiễn, cô ta nghĩ Trầm Nghiễn chính là phế vật, không xứng với chính mình, trái lại cùng với nhị thiếu gia nhà họ Trầm là Trầm Đoan quan hệ không rõ ràng.

    Tuy nhiên, trước khi ông cụ Trầm gia chết đã nhượng lại toàn bộ cổ phần công ty cho Trầm Nghiễn.

    Nói cách khác, Trầm Nghiễn không chỉ là giám đốc của công ty Hoành Nghiệp, nắm trong tay 50% cổ phần, mà còn là thành viên hội đồng quản trị của tập đoàn Tô gia, nắm giữ 20% cổ phần.
     
    Chỉnh sửa cuối: 17 Tháng một 2022
  4. Cát Xa Nước

    Bài viết:
    32
    Chương 2: Làm góa phụ khi kết hôn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trầm Nghiễn đối phó với Tô gia là chuyện dễ dàng, sở dĩ Tô gia nói từ hôn là muốn Tô Hà thay thế chỗ của Tô Tinh Thần.

    Thành thật mà nói, với tư cách là một độc giả, cô biết rất rõ về Trầm Nghiễn.

    Trầm Nghiễn là người dễ trêu chọc sao? Anh ta thủ đoạn tàn nhẫn, cười thôi cũng đủ để giết người rồi.

    Trong truyện có một cảnh làm cô nhớ mãi, Trầm Nghiễn mời nhiều ông chủ đi ăn tối, ai cũng cười nói vui vẻ, bầu không khí vô cùng hòa hợp.

    Bỗng nhiên có một lão tổng say bí tỉ, chế giễu Trầm Nghiễn là kẻ bệnh tật, Trầm Nghiễn cười khẽ, cầm khăn trên bàn lên, thong thả ung dung lau miệng, dáng vẻ hết sức ôn nhu vô hại.

    Trong một giây tiếp theo, Trầm Nghiễn dùng đôi đũa đâm mù hai mắt của gã lão tổng kia, những người khác cho rằng Trầm Nghiễn yếu đuối, muốn đi lên hỗ trợ gã lão tổng đó, lúc ấy bên cạnh Trầm Nghiễn không có một vệ sĩ nào, Tô Tinh Thần vì hắn mà toát cả mồ hôi, không nghĩ tới, một mình anh ta đấu với hơn mười người, máu bắn tung tóe, dính vào khóe môi của Trầm Nghiễn.

    Anh ấy đứng lên, dùng ngón tay lau đi vết máu trên môi, đầu lười khẽ liếm, cười như kẻ khát máu, nhìn chẳng khác gì một ác ma. Chỉ vì cảnh trong truyện ấy mà cả đêm cô ngủ không ngon giấc.

    Cho nên khi cô trở thành Tô Tinh Thần trong truyện, mỗi ngày đều lo sợ, nghĩ cách ôm chặt đùi lão đại phản diện và xin tha thứ.

    Cái bữa tiệc này đúng là do Hoàng Nghiệp tổ chức, cũng là khách sạn thuộc quyền sở hữu của Trầm gia, tuy rằng Trầm Nghiễn không thích náo nhiệt, nhưng Tô Tinh Thần nhớ được lần này anh ta có tới.


    (Truyện được đăng tại dembuon.vn. Hãy xem tại trang chính chủ để ủng hộ editor T^T)

    Tuy nhiên cô không thấy được bóng dáng của Trầm Nghiễn, chờ đến tâm phiền ý loạn, xoay người nói với Đỗ Tuệ Linh một tiếng, còn mình thì ra sau vườn hoa của khách sạn hít thở không khí.

    Rất có thể do cơn mưa buổi sáng, nên trong không khí còn thoang thoảng hơi thở của bùn đất, Tô Tinh Thần buồn chán đi dạo quanh vườn, trong lòng cảm thấy lạc lõng.

    Cách đó không xa, bên tai truyền đến âm thanh bàn tán của mấy phu nhân.

    "Ôi chao! Các ngươi nói xem, ma ốm của Trầm gia đêm nay có đến hay không?"

    "Ai biết được? Thân thể kia của hắn đoán chừng đi không được vài bước liền té xỉu."

    "Đúng là một kẻ bệnh, thật đáng tiếc cho gương mặt đó."

    Tiếng cười của mấy người phu nhân kia truyền tới, chua ngoa không chịu nổi, Tô Tinh Thần nghe đến nhíu mày, nhịn không được bước lên nói.

    "Các người không được nói vậy, Trầm Nghiễn không như thế đâu."

    Mấy người phu nhân thấy cô đến, nhìn nhau liếc mắt nói đùa: "Cô làm sao vậy? Không phải cô cũng khinh thường anh ta sao? Thế nào bây giờ lại đi nói giúp? Có phải nhìn trúng cổ phần nào rồi có phải không?"

    Tô Tinh Thần mím môi, cảm thấy rất khó chịu.

    Khi cô đọc truyện, thân thể của Trầm Nghiễn quả thực rất tồi tệ, hơn nữa trong truyện còn nói hắn có một bí mật, nhưng cô còn chưa xem xong, không biết bí mật đó là gì.

    Mặc dù cô bị cảnh tượng kia làm cho sợ hãi, nhưng cô vẫn thấy tội nghiệp cho Trầm Nghiễn. Nếu anh ấy không mắc bệnh, nhất định sẽ là một người nhiệt huyết, một nhân vật nổi tiếng mạnh mẽ, làm sao có thể bị trêu ghẹo thành "Con ma bệnh" được chứ?

    "Các người nói bậy bạ gì đó? Tôi chẳng qua là cảm thấy các ngươi cười nhạo sau lưng người khác như thế thật quá đáng, anh ấy bị bệnh cũng không phải lỗi của anh ấy."

    Vừa dứt lời, một giọng nói từ phía sau truyền đến, âm thanh có chút yếu ớt nhưng lại mang ý giễu cợt.

    "Nếu tôi nhớ không làm, ngày hôm qua chính Tô tiểu thư đã chỉ thẳng mặt tôi mà mắng chửi, nói tôi là ma bệnh sống dở chết dở, khi kết hôn rồi liền trở thành góa phụ."

    Tô Tinh Thần cứng người, sững sờ tại chỗ.
     
    Chỉnh sửa cuối: 17 Tháng một 2022
  5. Cát Xa Nước

    Bài viết:
    32
    Chương 3: Chẳng lẽ mỗi ngày đầu đều bị đập hỏng sao?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mấy phu nhân lộn xộn kia ngấm ngầm bỏ chạy không còn một mống.

    Sau khi Tô Tinh Thần xây dựng tâm lý trong lòng, chậm rãi quay đầu lại nhìn Trầm Nghiễn.

    Trầm Nghiễn ngồi ở xe lăn, rõ ràng là mùa hè, hắn mặc bộ tây trang chưa đủ, còn khoác thêm áo khoác ngoài màu nâu, trên đùi phủ lên chiếc chăn mỏng.

    Tô Tinh Thần cắn môi, giương mắt nhìn vẻ mặt của người đàn ông. Đột nhiên, đôi mắt hiện lên vẻ kinh diễm. Anh ta so với trong truyện đẹp hơn rất nhiều. Khuôn mặt trái xoan cân đối, hơi ngước lên nhìn Tô Tinh Thần, lộ ra chiếc cằm thẳng tắp và chiếc cổ thon dài, hầu kết chuyển động lên xuống gợi lên sự hấp dẫn chết người.

    Tóc của Trầm Nghiễn có màu đen nhánh, tóc mái trên trán hơi dài, uốn thành hai vòng cung từ hai bên, lộ ra phần trán bằng phẳng ở giữa. Nhìn xuống một chút thì thấy được đôi mắt xếch ẩn hiện sóng nước, đuôi mắt cong nhẹ, chiếc mũi cao ráo, đôi môi mỏng nhếch lên thành hình vòng cung khiến anh ấy nhìn trông rất giống một người hòa đồng.

    Tô Tinh Thần nhìn đến ngốc, rồi lại có chút sợ hãi, dưới lớp vẻ bên ngoài đẹp đẽ như thế chính là một ác ma. Nhưng cũng kỳ lạ thật, khí lực trên người của anh ta rất yếu. Tinh thần và năng lượng của một người có thể thấy được rõ ràng thông qua khí lực, ngay cả tuổi thọ cũng vậy. Nói cách khác, thân thể anh ta thật sự yếu ớt, nhưng cảnh tượng cô gặp ác mộng thì sao?


    (Truyện được đăng tại dembuon.vn. Hãy xem tại trang chính chủ để ủng hộ editor T^T)

    Không được, điều quan trọng bây giờ là phải bảo toàn mạng sống.

    Tô Tinh Thần trấn tĩnh tâm trí, ngước mắt nhìn Trầm Nghiễn, thấy anh ấy ăn mặc như thế ngồi trên xe lăn, cô cảm thấy thương cảm và đồng tình.

    Trầm Nghiễn được vệ sĩ đẩy qua, Tô Tinh Thần bước đến hai bước, đứng trước xe lăn, bất an nắm chặt váy, giọng nói nhẹ nhàng, mơ hồ mang theo chút sợ hãi.

    "Ngày hôm qua đầu tôi bị đập hỏng nên ăn nói xằng bậy, chứ không phải cố ý mắng anh đâu."

    Trầm Nghiễn nhướng mắt, khóe môi trào phúng rõ ràng, giọng nói trầm bổng, âm thanh nghe rất mềm mại êm tai.

    "Tô tiểu thư xằng bậy cũng không phải ngày một ngày hai, chẳng lẽ mỗi ngày đầu đều bị đập hỏng sao?"

    Tô Tinh Thần: "..."

    Thật sự một chút mặt mũi cũng không cho.

    "Tôi có thể giải thích, đây đều là hiểu lầm, anh có muốn nghe tôi giải thích không?"

    Nhìn thấy vệ sĩ đẩy xe lăn đi về phía trước, Tô Tinh Thần một lần nữa đuổi theo, thận trọng mở miệng

    Chiếc xe vẫn chưa dừng lại, giọng nói mang dáng vẻ không thèm đếm xỉa tới của Trầm Nghiễn cất lên trong màn đêm, lộ ra vẻ lạnh lùng như muốn hòa tan khí trời khô nóng vậy.

    "Tô tiểu thư có ý với em trai của tôi, tôi không ý kiến, chỉ cần Tô tiểu thư sau này đừng chỉ tay vào mặt tôi, trả lại cho tôi sự yên tĩnh, thế thì tôi sẽ rất cảm kích."

    Tô Tinh Thần không nói được gì, đứng sững tại chỗ mà oán trách nữ phụ trong truyện.

    "Trầm Nghiễn.."

    Hít một hơi sâu, Tô Tinh Thần lấy dũng khí đuổi theo lần hai, vừa định mở miệng, trong đại sảnh đã náo loạn.

    Bọn họ tập trung ở phía sau đại sảnh chỉ chỉ trỏ trỏ, không biết đang xảy ra chuyện gì.

    Trầm Nghiễn vung tay lên, ngoắc một cái, xe lăn tiếp tục đi về phía trước, Tô Tinh Thần cũng chạy theo.

    Đi đến đám đông, Tô Tinh Thần và Trầm Nghiễn đều đứng ở hàng thứ nhất mới thấy được chuyện gì đang xảy ra.

    Ở giữa đại sảnh, một cô gái mặc lễ phục trắng tinh đang ngồi khụy xổm trên đất, thế nhưng điều đáng nói là bộ lễ phục ấy đã bị xé rách, cô ấy cúi đầu che trước ngực mình, bất an nhìn xung quanh, cố nén nước mắt vào lòng.
     
    Chỉnh sửa cuối: 16 Tháng một 2022
  6. Cát Xa Nước

    Bài viết:
    32
    Chương 4: Nhìn dáng vẻ chật vật của cô ta kìa

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tô Tinh Thần chớp mắt, đó không phải là chị gái Tô Hà sao.

    Cô ấy ở nhà cũng không được yêu thích mấy. Tô Hà có tính tình dịu dàng, biết cách đối nhân xử thế, thích mặc đồ màu trắng, lớn lên lại càng yếu đuối mỏng manh, cô ấy có khuôn mặt đúng kiểu mối tình đầu. Ở trong truyện, chính là một Mary Sue chính hiệu.

    Thế nhưng, cô và Tô Hà là chị em cùng cha khác mẹ, Tô Hà không biết nịnh nọt, điều đó khiến cho Đỗ Tuệ Linh càng ghét bỏ cô ta hơn, Tô Tinh Thần thì ngược lại, miệng vừa ngọt ngào lại còn biết làm nũng.

    Với lại Tô Hà đến Tô gia khi mẹ cô ta vừa qua đời, lúc đó cô ấy mười lăm tuổi. Tô Kiến Thiết cùng Tô Hà chẳng ưa gì nhau, nhờ Đỗ Tuệ Linh và "Tô Tinh Thần" đổ thêm dầu vào lửa, mối quan hệ giữa hai người họ càng có hiềm khích sâu hơn.

    Chờ một chút, nếu cô nhớ không lầm, hình như vụ lễ phục này là do "Tô Tinh Thần" chỉ điểm.

    Tô Tinh Thần chán nản cắn môi, chỉ lo lấy lòng Trầm Nghiễn mà quên mất cốt truyện. Đang nghĩ ngợi, hai người bạn của "cô" đi đến bên cạnh, chọt vào cánh tay của cô và thì thầm: "Thế nào? Chúng tôi làm không tệ nhỉ?"

    "Nhìn dáng vẻ chật vật của cô ta kìa."

    Tô Tinh Thần nghe vậy liền muốn độn thổ, ánh mắt không tự chủ liếc nhìn Trầm Nghiễn. Anh ấy hơi nghiêng đầu, tựa như nghe được bọn họ nói chuyện vậy.


    (Truyện được đăng tại dembuon.vn. Hãy xem truyện tại trang chính chủ để ủng hộ editor T^T)

    Nhìn sang Tô Tinh Thần, anh bật cười một tiếng, hơi nghiêng đầu rồi nhìn về phía Tô Hà.

    Tô Tinh Thần hận không thể đào một cái lỗ để chui xuống, một giây trước vừa mới xin lỗi và giải thích xong, một giây sau liền bị bắt gặp làm chuyện xấu.

    Trầm Nghiễn kéo áo choàng từ đùi mình xuống ném cho Tô Hà, giọng điệu không nghe ra được cảm xúc

    "Mặc vào."

    Tô Tinh Thần nhìn động tác của anh, chợt nhớ đến lần đầu gặp nhau giữa bọn họ, chính từ lần này, hai người họ liên hệ với nhau nhiều hơn, sau đó bắt đầu có mối liên kết, dần dần bắt đầu có tình cảm rồi tiến đến yêu đương.

    Mắt cô sáng lên, định tìm cớ để giải thích những gì "bản thân" đã làm trước đó, do dự một hồi đi đến Trầm Nghiễn.

    Nếu như bây giờ cô đối tốt với Trầm Nghiễn và Tô Hà, hai người bọn họ sẽ không tính toán đến việc trước đây "cô" đã làm rồi tha mạng cho cô phải không?

    Huống hồ nam nữ chính sẽ ở chung một chỗ, sau khi cốt truyện kết thúc, cô có thể trở về hay không?

    Nghĩ như thế, Tô Tinh Thần vội vàng đi đến, đỡ Tô Hà từ dưới đất lên, ân cần hỏi thăm: "Chị không sao chứ?"

    Tô Hà ngẩng đầu nhìn cô, hai mắt ươn ướt mờ mịt, ủy khuất cắn môi.

    Tô Tinh Thần có chút không dám nhìn vào đôi mắt ấy, tuy là không phải mình làm, nhưng ai bảo hiện tại cô là Tô Tinh Thần chứ?

    Ánh mắt sâu thẳm của Trầm Nghiễn lướt qua người Tô Tinh Thần, không ai biết rằng anh ta đang nghĩ gì. Tô Tinh Thần ngước mắt lên, chiếc xe lăn đã được đẩy lên trước sân khấu. Anh ta đứng lên, vệ sĩ bên cạnh vội vã đỡ dậy.

    Trầm Nghiễn tối nay mặc một bộ âu phục màu đen, quấn lấy thân hình cao gầy, khí chất tao nhã nhẹ nhàng, thỉnh thoảng anh ta cúi đầu ho vài tiếng, bộ dạng yếu ớt, ở trong mắt người khác toàn vẻ đầy thương cảm.

    Trầm Nghiễn đứng trước microphone, giơ tay ra hiệu, vệ sĩ liền lui lại đứng cách đó không ca. Nhìn đám người phía dưới, Trầm Nghiễn nâng cong môi, từ trong ra ngoài toát ra khí chất dịu dàng và khiêm tốn, giọng nói vừa nhẹ nhàng vừa yếu ớt truyền đến tai mọi người.

    "Rất cám ơn mọi người có thể đến chung vui, vì buổi từ thiện tối nay do Trầm gia tổ chức, thế nên sẽ do chính Trầm gia mở màn."
     
    tg.vie.vtas, HanTuyet, AmiLee8 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 16 Tháng một 2022
  7. Cát Xa Nước

    Bài viết:
    32
    Chương 5: Đúng là một mỹ nhân

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hai người phụ nữ với bộ sườn xám đỏ bước tới. Vật phẩm đầu tiên chính là bức tranh "Sơn đạo tùng thanh" của Đường Bá Hổ. Vật phẩm đấu giá tiếp theo là một khối minh thanh được lưu truyền từ đời nhà Minh đến đời nhà Thanh.

    Mọi người phía dưới xôn xao, trong mắt hiện lên tia sáng chẳng khác gì sói nhìn thấy thịt. Hai vật phẩm này vô cùng có giá trị, không nghĩ tới Trầm Nghiễn lại ra tay lớn như vậy. Trầm Nghiễn nhìn đại sảnh đang nghị luận ầm ĩ, cong môi cười, giọng nói nhẹ như gió thoảng cất lên

    "Xin thứ lỗi, thân thể tôi có chút không thoải mái, việc còn lại sẽ do em trai tôi phụ trách, nhất định dốc lòng giải đáp tất cả mọi thắc mắc của mọi người. Hi vọng mọi người có một đêm vui vẻ."

    Vừa nói xong, anh ấy khẽ cúi đầu biểu hiện sự áy náy, sau đó được vệ sĩ đỡ lên xe lăn và rời đi. Tô Tinh Thần thấy anh rời đi, lập tức đuổi theo, nhưng hai người bạn của nguyên chủ lại không muốn điều đó, không ngừng truy hỏi cô.

    "Tinh Thần, cô làm sao vậy? Tự nhiên lại đi giúp Tô Hà làm gì?"

    "Đúng vậy, dáng vẻ bạch liên hoa kia nhìn không ưa nổi."

    Tô Tinh Thần không giải thích gì, vỗ vai bọn họ, gấp gáp nói

    "Chuyện này nói sau đi, tôi có việc rồi, đi trước đây."

    Dứt lời, cô đuổi theo Trầm Nghiễn. Lúc ở hành lang, cô thấy Tô Hà cũng đuổi theo giống cô, đang cùng Trầm Nghiễn nói chuyện với nhau.


    (Truyện được đăng tại dembuon.vn. Hãy xem tại trang chính chủ để ủng hộ editor T^T)

    Trên người cô ta vẫn khoác áo của Trầm Nghiễn, đứng trước mặt một người đàn ông điềm đạm nho nhã, biểu cảm có chút ngại ngùng. Cô ta vươn tay ra có ý định chào hỏi, thanh âm nhỏ nhẹ, mang theo âm điệu Giang Nam ôn hòa và mềm mại

    "Xin chào Trầm tiên sinh, tôi là Tô Hà."

    Trầm Nghiễn rũ mắt, tay của cô gái vừa xinh đẹp lại vừa sạch sẽ, móng tay cũng cân xứng. Trầm Nghiễn không có hành động đáp lại, ngước mắt nhìn Tô Hà, môi mỏng nhếch lên, trong mắt mang theo vài phần suy tư có chút xa cách.

    "Tô Hà? Ngươi là tiểu thư Tô gia?"

    Tô Hà lúng túng đưa tay về, gật đầu đáp, tựa hồ có chút thẹn thùng kéo lấy áo choàng. Trầm Nghiễn cười khẽ, khuôn mặt thanh tú càng thêm mê người, nụ cười như được thêu hoa dệt vải, đôi mắt phượng long lanh khiến người khác đắm chìm.

    Tô Hà muốn giương mắt lên nhìn anh, nhưng lại cảm thấy xấu hổ, ánh mắt mơ hồ.

    Giọng nói Trầm Nghiễn vang lên, pha lẫn theo đó là bộ dáng thờ ơ, từng chữ từng chữ trong miệng cất lên dường như mang theo chút dụ hoặc, khiến trong lòng ngưa ngứa.

    "Đúng là một mỹ nhân."

    Nghe anh ấy khen, lỗ tai của Tô Hà chuyển đỏ, mặt cũng theo đó mà nóng lên, cúi đầu, giọng như muỗi kêu: "Cám ơn."

    "Tôi còn có việc, không thể cùng Tô tiểu thư trò chuyện được."

    Thấy Trầm Nghiễn phải rời đi, Tô Hà vội vã mở miệng: "Chờ một chút."

    Trầm Nghiễn nghiêng đầu, ánh sáng trên đỉnh đầu chiếu xuống đường cong trên gương mặt, có chút rực rỡ và thanh nhã.

    Tô Hà bị người đàn ông làm cho đỏ mặt, cắn cắn môi, sờ chiếc áo choàng trên người, nhẹ giọng nói: "Chiếc áo này, làm thế nào để trả lại cho anh?"

    Trầm Nghiễn thu hồi ánh mắt, giọng nói vang lên không chút cảm xúc: "Vứt đi."

    Nhìn Trầm Nghiễn chuẩn bị rời đi, Tô Tinh Thần vội vàng chạy theo. Tô Hà đứng tại chỗ, Tô Tinh Thần đứng trước mặt cô ta, không khỏi áy náy, lễ phép mở miệng hỏi một câu

    "Không bằng chị về nhà thay đồ trước đi."

    Tô Hà quay đầu nhìn Tô Tinh Thần, trên mặt và ánh mắt đều mang vẻ lên án, tuy rằng nhu nhược, thế nhưng khi chiến đấu cũng không thua gì.

    "Em gái, em rốt cuộc muốn làm gì vậy? Em khi dễ và cướp đoạt mọi thứ của chị đều chưa đủ hay sao? Bây giờ còn làm chị mất mặt trước mặt đám đông như vậy? Em hài lòng chưa?"
     
    tg.vie.vtas, Vivian00, HanTuyet9 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 16 Tháng một 2022
  8. Cát Xa Nước

    Bài viết:
    32
    Chương 6: Tô tiểu thư thực sự kiên trì

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Lần trước em còn nói chị đẩy em xuống cầu thang làm đầu bị chấn thương, rốt cuộc là người nào làm, em còn không biết sao?"

    Tô Tinh Thần nhìn đôi mắt ngấn nước ấy, mỗi câu nói ra đều là oán trách, khiến cô có chút xấu hổ. "

    " Em trước đây đúng là không hiểu chuyện. "Tô Tinh Thần ngẩng đầu, vội vàng cam đoan:" Chị yên tâm, sau này nhất định sẽ không nhắm vào chị nữa đâu, chúng ta cùng nhau sống hòa thuận. "

    Nghe tiếng thang máy, Tô Tinh Thần quay đầu nhìn một cái, cuối hành lang, Trầm Nghiễn đã tiến vào thang máy.

    Cô sốt ruột đuổi theo, vỗ vai của Tô Hà, ngữ điệu gấp gáp:" Chị không tin thì để em chứng minh. "

    Sau khi nói xong, cô chạy theo Trầm Nghiễn. Tô Hà sững sờ tại chỗ, nhìn bóng lưng Tô Tinh Thần, nhíu mày một cái, trên mặt đều là vẻ nghi hoặc.

    " Trầm Nghiễn, Trầm Nghiễn.. "

    Tô Tinh Thần kêu hai tiếng. Khi đến trước thang máy, cửa thang máy đang đóng lại, Trầm Nghiễn thì đang ngồi trên chiếc xe lăn, vẻ mặt lãnh đạm nhìn vào mắt cô, thờ ơ để cửa thang máy đóng lại.

    Cô nhìn thang máy dừng ở tầng 7, vội vàng nhấn thang máy bên cạnh đuổi theo. Sau khi Tô Tinh Thần lên đến tầng 7, thấy chiếc xe lăn di chuyển phía cuối hành lang. Cô chạy hổn hển, giọng nói trong trẻo đã có chút hụt hơi.

    " Trầm Nghiễn, Trầm Nghiễn.. "

    Cô thấy Trầm Nghiễn đi vào căn phòng bên phải, gấp gấp chạy theo.

    Cửa không khóa, Tô Tinh Thần cẩn thận đẩy cửa đi vào, cảnh tượng trước mặt làm cô ngỡ ngàng.

    Không gian trong phòng rất lớn, toàn bộ được làm bằng nước, trông giống dáng vẻ của hồ bơi vậy. Xung quanh được lắp những chiếc kính trong suốt, nói là kính trong suốt nhìn nhưng nhìn vào bên trong lại chẳng thấy gì.

    Trong phòng có một số cầu thang, trên những bậc thang được gắn đèn chiếu sáng, trần nhỏ cũng có ánh đèn chiếu sáng nho nhỏ, trang trí rất xa hoa và tráng lệ.

    Trầm Nghiễn đang ngồi trên chiếc xe lăn, đứng ở bên hồ nước, bên cạnh có một cái bàn, trên bàn bày một hồ cá, bên trong hồ có những chú cá bơi qua bơi lại, anh ấy cầm thức ăn cho cá thả vào trong hồ.

    Tô Tinh Thần đứng tại chỗ hít thở thuận tiện quan sát một chút, chợt nghe thấy âm thanh của Trầm Nghiễn vang lên bên tai, ngữ điệu có chút chế nhạo.

    " Tô tiểu thư thực sự kiên trì. "

    Tô Tinh Thần đưa tay vén mái tóc bị rối của mình, nhấc chân đi đến Trầm Nghiễn, cười nói

    " Trầm Nghiễn, anh thật sự hiểu lầm tôi rồi. Hơn nữa, là một sự hiểu lầm rất lớn. "

    " Tôi có thể giải thích, anh phải tin tưởng tôi. "

    Trầm Nghiễn quay đầu nhìn thoáng qua Tô Tinh Thần. Vẻ mặt tha thiết của cô, khuôn mặt nhỏ nhắn mang nụ cười nịnh nọt, đôi mắt to ấy vừa ngây thơ vừa vô tội, cô đúng là có phần hơi khác so với trước đây.

    Ánh mắt của một người có thể phản ánh rõ nhất tâm trạng và tính cách của người đó. Ánh mắt của cô sạch sẽ và đơn thuần, không giống với trước đây, tràn đầy dục vọng.

    Trầm Nghiễn nhìn chằm chằm Tô Tinh Thần với dáng vẻ khó hiểu, cô cảm thấy những lời mình nói chẳng có vấn đề gì cả, trấn tĩnh trâm trạng, cô thử thăm dò

    " Thật ra, tôi từ hôn vì thấy anh có tình cảm với chị tôi, chị ấy ôn hòa lễ độ, lại hiểu chuyện và biết săn sóc người khác như thế, so với tôi thì rõ ràng thích hợp hơn, huống hồ, tôi thấy hai người tâm đầu ý hợp, nên đã từ hôn để thành toàn cho hai người. "

    Mặc dù chỉ là mới lần đầu gặp mặt, nhưng sau này hai người cũng sẽ hẹn hò thôi, cô cũng không tính là nói dối.

    " Ha"

    Trầm Nghiễn cười nhẹ một tiếng, liếc mắt nhìn Tô Tinh Thần, đôi mắt sâu không thấy đáy, ngữ điệu không nhanh không chậm.
     
    tg.vie.vtas, Vivian00, HanTuyet9 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 16 Tháng một 2022
  9. Cát Xa Nước

    Bài viết:
    32
    Chương 7: Thú nuôi của anh chắc không thích tôi đâu

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Bản thân không muốn thành góa phụ nên để chị gái thay thế mình?"

    Tô Tinh Thần: "..."

    Người đàn ông này cũng đâu cần đem khuyết điểm của người khác ra nói như thế.

    "Tôi nói câu nói đó thật không đúng, tôi thật lòng muốn giúp đỡ hai người, có tình cảm sẽ đưa đến hôn nhân, tôi thích nhất là làm việc tốt."

    Tô Tinh Thần nháy mắt một cái, hơi khom người nhìn Trầm Nghiễn, gương mặt như người vô tội, cố gắng làm ra vẻ chân thành.

    Trầm Nghiễn không nói chuyện, đứng dậy từ xe lăn, vệ sĩ tiến đến đỡ anh ta. Tô Tinh Thần theo bản năng vươn tay muốn giúp, lại sợ anh ta chặt đứt tay mình, âm thầm thu về.

    Trầm Nghiễn thu hết cử động nhỏ của cô, đáy mắt lộ ra vẻ châm chọc, anh cho rằng Tô Tinh Thần khinh thường mình, không bằng lòng khi đến gần người bệnh tật như anh. Ở Kinh Đô này, chuyện đó cũng không còn là bí mật gì nữa. Cô nhìn Trầm Nghiễn đang cầm lưới đánh cá loại nhỏ, bên trong là những con cá con, bước đến ao thủy tinh to lớn kia.

    Tô Tinh Thần ngửa cổ nhìn, Trầm Nghiễn đem những con cá con ấy ném vào trong bể, một thứ gì đó khổng lồ dần xuất hiện, khiến cho bể thủy tinh gợn lên sóng nước.


    (Truyện được đăng tại dembuon.vn. Hãy xem tại trang chính chủ để ủng hộ editor T^T)

    Khi Tô Tinh Thần thấy được con vật bên trong, hoảng sợ lùi lại hai bước. Có ai nói cho cô biết vì sao cá sấu lại xuất hiện ở đây không? Con cá sấu to lớn, miệng mở to đem những con cá bé nhỏ đó nuốt vào trong bụng.

    Tô Tinh Thần sợ đến run chân, dựa vào chiếc xe lăn mới đứng được, cố ép bản thân trấn tĩnh.

    Thật muốn khóc quá đi.

    Người bình thường ai lại đi nuôi cá sấu chứ? Trầm Nghiễn tên biến thái này huhuhu, bộ dáng bên ngoài và bên trong đúng là khác biệt rõ ràng mà.

    Trầm Nghiễn quay đầu nhìn cô, thấy bộ dáng cả người mềm nhũn của cô, khóe môi nhếch lên, trên mặt hiện lên vài phần sung sướng, giọng nói bình thản, ngữ điệu lên xuống không nhanh không chậm.

    "Tô tiểu thư sao không chào hỏi với thú nuôi của tôi?"

    Tô Tinh Thần miễn cưỡng gượng cười, khóe môi mấp mấy, vội vã xua tay

    "Không.. không được, tôi nghĩ thú nuôi của anh chắc sẽ không thích tôi đâu."

    Ngay cả bước đi cô cũng không dám, chào hỏi cái gì? Tự tìm chỗ chết chắc?

    Trầm Nghiễn quay đầu nhìn thú nuôi của mình, giơ tay gõ lên tấm kính một cái, thanh âm lười nhác, chẳng buồn đếm xỉa tới.

    "Nike, xem ra Tô tiểu thư không thích ngươi lắm."

    Cá sấu dường như nghe hiểu được, từ dưới nước trồi lên, hai mắt trợn trắng, giống như đang nhìn cô. Tô Tinh Thần vội giơ tay lên vẫy vẫy.

    "Không có không có, Nike.. Rất đáng yêu.. Đem cá sấu làm thú nuôi.. Thực sự là.. Không cùng đẳng cấp với người khác.."

    Cô nói đứt quãng và ngập ngừng, nghe không đáng tin chút nào.

    Trầm Nghiễn chậm rãi đi đến chiếc xe lăn rồi ngồi xuống, Tô Tinh Thần không dám nhìn cá sấu nữa, chỉ nhìn Trầm Nghiễn với vẻ mặt sợ hãi.

    "Tô tiểu thư."

    "Ừ, hả?"

    Trầm Nghiễn nhìn về hướng cá sấu, giọng điệu hết sức thoải mái như cuộc trò chuyện bình thường.

    "Mấy con cá nhỏ đấy sao thỏa mãn được Nike, nó thích nhất là thịt tươi, chính là.." Dừng một chút, ánh mắt Trầm Nghiễn liếc tới Tô Tinh Thần, khiến toàn thân cô tóc gáy đều dựng lên hết, chợt nghe anh ta nói tiếp.

    "Tô tiểu thư mềm mại, được nuông chiều từ bé đến thế, đúng là kiểu Nike thích nhất."
     
    tg.vie.vtas, Vivian00, HanTuyet5 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 16 Tháng một 2022
  10. Cát Xa Nước

    Bài viết:
    32
    Chương 8: Đừng đùa giỡn với tôi như một thằng ngốc

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tay của Trầm Nghiễn lạnh như ngâm trong nước lúc mùa đông, bất ngờ chạm vào da cô, khiến cô không nhịn được rùng mình một cái. Trầm nghiễn cúi đầu nhìn cô với nụ cười trên môi, nhưng đôi mắt lại lộ vẻ hung tợn, giống như con sói trên đồng vắng gặm được con mồi vậy.

    "Tô Tinh Thần, đừng đùa giỡn với tôi như một thằng ngốc, tâm tư của cô, tôi đã quá rõ."

    Tô Tinh Thần nhìn nam nhân trước mặt mình, trong lòng cảm thấy ủy khuất. Cô không hiểu vì sao lại xuyên vào thế giới này, xuất hiện ở một nơi lạ lẫm, còn phải nghĩ cách bảo vệ mạng sống, cố gắng hết sức để bản thân không bị vạch trần. Thật muốn bỏ cuộc, mệt chết đi được, Tô Tinh Thần ngồi xổm xuống đất, gương mặt đã không còn vẻ tươi cười như trước, đôi mắt to tròn đã bắt đầu ngấn nước, đôi môi mím chặt, buộc phải ngẩng đầu lên nhìn Trầm Nghiễn, mắt đỏ hoe, giọng nói mang theo chút nức nở khiến người khác phải sinh lòng thương xót.

    "Tôi không hề đùa giỡn với anh, cũng không hề có tâm tư gì."

    "Tôi thật lòng muốn giúp đỡ hai người, hơn nữa, tôi biết anh kỳ thực rất lợi hại, chỉ vì lí do thân thể không khỏe, nếu không anh nhất định sẽ là một kẻ tai to mặt lớn như lão gia của Trầm gia."

    Đôi mắt của Trầm Nghiễn lóe lên tia kinh ngạc, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô sắp khóc, sắc mặt anh tối sầm lại.

    Hơn nữa, nhiệt độ thân thể hắn tựa hồ như nóng lên, dường như được rót một loại nguyên khí vào người. Đây là chuyện gì? Chẳng lẽ là do Tô Tinh Thần?

    Trầm Nghiễn không nói lời nào, chỉ là nhìn cô chằm chằm, sắc mặt thận trọng, đôi mắt phượng sâu không thấy đáy, chẳng khác nào tảng đá lạnh.

    Tô Tinh Thần lo lắng không thôi, cắn chặt khóe môi, chậm rãi vươn tay ra, nắm lấy ống tay áo của anh, yếu ớt lắc lắc vài cái, giống như một con vật nuôi làm nũng với chủ. Giọng nói nhẹ nhàng, dịu dàng như nhỏ giọt, từ từ thấm vào lòng người:

    "Anh tin tôi một lần thôi, chỉ cần một lần, tôi sẽ cho anh xem."

    Vừa nói, cô vừa thoáng liếc sang con cá sấu đằng kia, sợ hãi nhắm mắt lạ i, hít hít mũi nhìn Trầm Nghiễn, khóc càng dữ dội hơn.

    "Đừng như vậy mà, con cá sấu đó thực sự rất đáng sợ."

    Trầm Nghiễn liếc nhìn con cá sấu cách đó không xa, ánh mắt thu lại đặt ở trên mặt cô. Tất cả cảm xúc đều được anh kiểm soát rất tốt, Tô Tinh Thần không nhìn ra được gì, cũng không biết anh đang nghĩ gì nên chỉ có thể im lặng chờ anh nói, im l ặng trong đau khổ.


    (Truyện được đăng tại dembuon.vn. Hãy xem tại trang chính chủ để ủng hộ editor T^T)

    Trầm Nghiễn đột nhiên cong môi mỉm cười, ghé sát vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, một mùi hương nhàn nhạt lưu lại trên mũi, rất thơm.

    Tô Tinh Thân không dám chớp mắt, nhìn Trầm Nghiễn đang từ từ tiến lại g ần mình, khuôn mặt vốn dĩ rất thanh tú, đường nét trên khuôn mặt giống nh ư tác phẩm nghệ thuật được chế tác tinh xảo, như đao tước phủ tạc vậy, nhất là khi anh ấy ở khoảng cách gần như thế.

    Việc này làm cho Tô Tinh Thần luôn thích chiếm lợi thế đỏ mặt, như thể đang bị nướng trên lò hơi vậy.

    "Cô đã thề non hẹn ước như thế thì tôi sẽ cho cô một cơ hội."

    Trong mắt Tô Tinh thần hiện lên sự vui mừng, cô nhanh chóng gật đầu, thậm chí còn quên cả sợ hãi, nhận thấy tay anh rất lạnh, nóng lòng muốn lấy lòng anh ta, vì vậy cô không khỏi đưa tay ra nắm lấy tay anh.

    "Thấy tay anh lạnh như vậy, tôi có thể miễn phí làm ấm tay của anh, thân thể tôi vốn thể nhiệt, đây là lần đầu tiên tôi sử dụng, chỉ cần anh cho tôi một cơ hội, tôi nhất định sẽ phát huy nhiều công dụng hơn nữa."

    Trầm Nghiễn không biết rằng cô sẽ đột nhiên nắm tay mình. Đôi bàn tay mềm mại không xương đặt vào lòng bàn tay anh, hai bàn tay nhỏ nhắn, trắng nõn, có mùi thơm của cây bông vải.
     
    tg.vie.vtas, Vivian00, HanTuyet4 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 16 Tháng một 2022
  11. Cát Xa Nước

    Bài viết:
    32
    Chương 9: Nghĩ rằng cô là đồ phế vật

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trầm Nghiễn rũ mắt, nhìn thoáng qua Tô Tinh Thần.

    Ủy khuất vừa rồi đã biến mất, cô gái trước mặt nhe răng, nở một nụ cười rực rỡ, đôi mắt đen láy lấp lánh trong như viên ngọc trai đen, thuần túy không tỳ vết.

    Cô làm ấm tay anh một cách nghiêm túc, điều kỳ lạ là nhiệt độ cơ thể anh dần dần tăng lên, có tác dụng hơn cả việc dùng máy sưởi. Thực sự như những gì cô ấy nói, đúng là máy làm ấm tay di động.

    Trầm Nghiễn vẻ mặt phức tạp nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ của cô, trầm ngâm một lúc, trong lòng run lên.

    Anh thu tay về và đặt lại trên chân mình. Tô Tinh Thần nghi hoặc ngẩng đầu lên nhìn anh, sợ anh sẽ hối hận, vội vàng nói:

    "Đừng lo lắng, tôi nhất định sẽ không giở trò, thời gian có thể chứng minh tất cả."

    Trầm Nghiễn cong môi cười, nhưng đôi mắt phượng lại một mảnh tối tăm, nhìn thẳng vào cô, giọng điệu lười biếng:

    "Được, mỏi mắt mong chờ."

    Tô Tinh Thần vội vàng gật đầu, sự kích động không nói nên lời, chẳng giống như đang giả vờ, nhưng lại khiến Trầm Nghiễn có chút không hiểu được cô đang nghĩ gì.

    "Vậy thì.. Nếu không có chuyện gì, tôi.."

    Tô Tinh Thần chỉ ra cửa và ra hiệu với anh rằng muốn đi về trước. Trầm Nghiễn thu hồi ánh mắt, chậm rãi vân vê những ngón tay còn đang áp vào nhau, khi nói mang theo vài phần ra lệnh, nhưng không hề có chút hung hăng:

    "Để lại số điện thoại."

    "Hả? Ờ được thôi."

    Tô Tinh Thần vội vã lấy điện thoại di động ra, vệ sĩ cũng lấy điện di động ra đưa cho cô, Tô Tinh Thần vươn tay nhận lấy, nhập số điện thoại.

    Suy nghĩ một hồi, cô phát hiện ra bản thân quên mất số điện thoại. Trời sinh cô không được nhạy cảm với các con sốcho lắm, nên phải mất một thời gian để hồi tưởng lại.

    Trầm Nghiễn ngẩng đầu nhìn cô không nhúc nhích, trong lòng có chút mất kiên nhẫn. Tô Tinh Thần sợ anh ta lại nổi giận sẽ thật sự ném cô xuống bể cá sấu:

    "Tôi.. số tôi vừa đổi, có chút quên mất, nếu không, anh cho tôi số của anh được không?"

    Trầm Nghiễn liếc mắt nhìn cô một cái, vẻ mặt lộ ra vẻ khinh thường, nghĩ rằng cô là đồ phế vật.


    (Truyện được đăng tại dembuon.vn. Hãy xem tại trang chính chủ để ủng hộ editor T^T)

    Tô Tinh Thần khóc không ra nước mắt, không dám nói một lời. Được sự đồng ý của Trầm Nghiễn, vệ sĩ mới đem số điện thoại cho Tô Tinh Thần.

    Một lúc sau, điện thoại di động của Trầm Nghiễn rung lên, trên đó hiển thị số điện thoại của cô. Trầm Nghiễn nhìn một cái rồi nói:

    "Tô Tinh Thần, gọi điện thoại thì có thể làm được không?"

    "Làm được làm được."

    Vất vả lắm mới lấy được cơ hội từ anh ta, làm không được cũng phải được. Cái mạng nhỏ này của cô không thể chịu được bất kỳ tổn thương nào nữa, nếu Trầm Nghiễn thực sự là kẻ phản diện thì sao? Hơn nữa, hiện tại nhìn ra, khả năng phản diện là rất lớn!

    Trầm Nghiễn hài lòng gật đầu, phất tay biểu thị cô có thể rời đi. Tô Tinh Thần giơ giơ điện thoại lên, giọng nói cũng cao lên rất nhiều, như thể đã giải quyết được một số vấn đề nghiêm trọng.

    "Vậy chúng ta có thể liên lạc bất cứ lúc nào!"

    Nói xong cô bỏ đi. Nghe thấy tiếng đóng cửa, Trầm Nghiễn cúi đầu, nhìn màn hình điện thoại, di chuyển ngón tay, ghi chú một chút. Bốn ký tự lớn xuất hiện trên màn hình.

    Sưởi ấm di động*

    (*) 人形暖宝 - Chỗ này mình không biết dịch sao cho đúng. Vì nghĩa của 4 từ này khá là thân mật hoàn toàn trái ngược lại với mối quan hệ giữa hai người họ. Nên cái này mình tự biên.

    Sau khi ghi chú xong, Trầm Nghiễn đưa điện thoại cho vệ sĩ phía sau.

    Nhiệt độ trên người anh dường như bị đình trệ, không ấm áp như khi nãy Tô Tinh Thần nắm tay anh.

    Mím môi, Trầm Nghiễn nhìn xuống tay mình. Cảm giác mềm mại dường như vẫn còn tồn tại trong lòng bàn tay, nắm chặt đôi tay trống rỗng lại, sau đó thả ra, khóe môi nhướng lên, giọng nói
     
    tg.vie.vtas, Vivian00, HanTuyet4 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 16 Tháng một 2022
Trả lời qua Facebook
Đang tải...