Ngôn Tình [Edit] Ta Xuyên Thành Phản Diện Ốm Yếu Cẩm Lý Kiều Thê - Trúc Hoài An

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Cát Xa Nước, 21 Tháng bảy 2021.

  1. Cát Xa Nước

    Bài viết:
    32
    Chương 10: Lòng dạ ác độc

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Theo dõi tình hình vừa qua của Tô Tinh Thần."

    "Vâng."

    Anh rất tò mò không biết Tô Tinh Thần đang định giở trò mới, hay đúng thật là muốn cải tà quy chính.

    Yến tiệc kết thúc, Tô Tinh Thần trở về nhà Tô gia, tắm rửa xong xuôi, cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi một lát.

    Ngã mình xuống giường, Tô Tinh Thần hít sâu một hơi, giơ tay cầm lấy điện thoại di động trên tủ, liếc nhìn số điện thoại của Trầm Nghiễn, nghĩ ngợi rồi dùng số của anh ta tìm kiếm WeChat. Kết quả là không có gì cả.

    Tô Tinh Thần đoán rằng anh ta không có WeChat.

    Bụng cô cồn cào, thấy hơi đói. Tô Tinh Thần liếc nhìn thời gian, đã là rạng sáng. Vứt điện thoại lên giường một cách thản nhiên, Tô Tinh Thần đứng dậy, chuẩn bị xuống lầu tìm thứ gì đó ăn.

    Đang đứng ở đầu cầu thang, cô chợt nhận ra mình quên dùng điện thoại để rọi đèn pin, cô định quay lại để lấy, nhưng đột nhiên bị ai đó đụng trúng.

    Sau tiếng thét đinh tai, Tô Tinh Thần trực tiếp lăn xuống cầu thang, may mà cô nhanh tay nắm lấy lan can, lăn được vài bậc thì dừng lại. Tuy nhiên, toàn thân cô đau nhức, va phải đầu gối còn cánh tay thì bị chuột rút.

    Một lúc sau, đèn trong phòng khách được bật sáng, giọng nói của Đỗ Tuệ Linh vang lên lộ vẻ kinh ngạc, Tô Kiến Thiết cũng đi theo phía sau.

    "Bảo bối, đây là thế nào? Có chuyện gì xảy ra?"

    Đỗ Tuệ Linh vội vàng bước tới đỡ Tô Tinh Thần đứng lên, cảm thấy đau lòng không thôi.

    "Đau quá mẹ ơi, nhẹ một chút."

    "Được được được, nhẹ một chút."

    Đỗ Tuệ Linh nâng Tô Tinh Thần dậy, nhìn khắp người cô, Tô Hà đứng im như bức tượng gỗ, không kìm được mà đẩy cô ấy, giọng điệu tức giận khó có thể che giấu.

    "Có phải mày làm không hả cái đứa chết tiệt này? Sao mày có thể làm chuyện ác độc như vậy? Sao có thể đẩy em gái mình xuống cầu thang!"

    "Tô Kiến Thiết, ông nhìn đi, lòng dạ hung ác như vậy, để cô ta ở lại Tô gia làm gì?"

    Sắc mặt Tô Kiến Thiết tối sầm lại, nhìn Tô Hà, trầm giọng hỏi:

    "Có phải con làm không?"

    Tô Hề mím chặt môi, còn chưa kịp nói chuyện, Tô Tinh Thần đã nói:

    "Không phải đâu cha mẹ, là do con không nhìn rõ. Bất cẩn bước hụt liền ngã. Chị đã giúp con một tay."

    "Cô ta mà tốt bụng như vậy sao?"

    Đỗ Tuệ Linh không tin, bà ta liếc mắt nhìn Tô Hà, chính là Tô Hà không nghĩ Tô Tinh Thần sẽ nói giúp cô, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn Tô Tinh Thần.


    (Truyện được đăng tại dembuon.vn. Hãy xem tại trang chính chủ để ủng hộ editor T^T)

    Tô Tinh Thần xua tay, dời trọng tâm câu chuyện sang hướng khác.

    "Mẹ ơi, con đau quá. Mau mời bác sĩ khám cho con."

    "Được rồi, con yêu, đừng lo lắng, mẹ sẽ gọi bác sĩ xem cho con."

    Tô Tinh Thần gật đầu, nhìn Tô Hà rồi nói:

    "Mẹ, cứ để chị gái giúp con. Con thấy hơi đói. Sau khi mẹ mời bác sĩ xong thì làm cho con vài món ngon ngon nha."

    Đỗ Tuệ Linh cau mày, rõ ràng là không tin tưởng Tô Hà.

    "Mẹ, nhanh lên!"

    Tô Tinh Thần nũng nịu giục bà ta, Đỗ Tuệ Linh mím môi, không thể làm gì khác đành phải đồng ý, sau khi rời đi còn không quên cảnh cáo Tô Hà.

    "Nha đầu chết tiệt này, đừng có mà mang tâm tư không đứng đắn. Nếu bảo bối của tao có xảy ra chuyện gì, tao nhất định sẽ không tha cho mày!"

    Nói xong, bà ta để Tô Hà đỡ Tô tinh Thần trở về phòng. Sau khi vào cửa, Tô Hà không thể kìm lại được, giọng điệu yếu ớt.

    "Tại sao.. tại sao cô lại nói dối?"

    Tô Tinh Thần ngồi trên giường, ngước mắt nhìn Tô Hà. Bộ dáng của cô ta trông có vẻ rụt rè, trên mặt mang chút sợ hãi, chắc lo lắng cha mẹ sẽ tìm cô ta gây phiền phức. Đoán chừng vừa rồi cô ấy hồi tưởng lại những chuyện cũ, tức giận đến mức đẩy ngã cô một cái.

    Thở dài một tiếng, Tô Tinh Thần vươn tay, nhìn Tô hà, cất giọng chân thành.
     
    Vivian00, HanTuyet, Thobaymau251 người nữa thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 16 Tháng một 2022
  2. Cát Xa Nước

    Bài viết:
    32
    Chương 11: Còn không mau dọn dẹp!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Những gì đã xảy ra trước đây thì hãy bỏ qua đi, sau này chúng ta sẽ hòa hợp với nhau trong tương lai."

    Tô Hà nhìn cô, như thể đang nghiên cứu xem điều cô nói là thật hay giả. Còn chưa đưa ra được điều gì, Đỗ Tuệ Linh đã bước vào với món mì ý trên tay.

    "Bảo bối, lại đây, ăn một chút đi."

    Nhìn thấy Đỗ Tuệ Linh đi vào, Tô Hà tránh sang một bên, nhìn bà ta đút cho Tô Tinh Thần từng miếng từng miếng, trong mắt có chút ghen tị, mím môi, nhấc chân bước ra ngoài.

    Bên kia, Trầm Đoan, nhị thiếu gia nhà họ Trầm, đang ngồi trong câu lạc bộ cao cấp mà hắn từng say xỉn, trên lưng đau âm ỉ, khiến hắn nhớ lại mình đã bị sỉ nhục như thế nào.

    Ly rượu trong tay anh ta bị đập mạnh ra ngoài, ly vỡ tung tóe, những mảnh chai văng ra khiến người phục vụ đứng gần đó một phen hú vía. Những người trong phòng không dám nói một lời.

    Trầm Đoan và Tô Tinh Thần dây dưa không rõ, Trầm Nghiễn luôn phớt lờ họ, nhưng lần này không biết có chuyện gì kích thích, lại sử dụng gia pháp với anh, cây mây quất vào lưng, đau như kim châm vậy.

    Điều kỳ lạ hơn nữa chính là Tô Tinh Thần, ngay cả điện thoại của anh cũng không nhận, mặt cũng chẳng gặp được!

    Càng nghĩ càng tức giận, hắn giơ tay quét sạch mọi thứ trên bàn, tiếng choang choang của đồ đổ vỡ khiến những người trong phòng càng thêm im lặng. Nhắm mắt lại, Trầm Đoan vịn vào bàn, bỗng nhiên bật cười, tiếng cười ảm đạm.

    Tựa lưng vào ghế sô pha, giơ tay nới lỏng cổ áo sơ mi, vẫy vẫy tay về phía những người xung quanh, giọng nói lên vài lần, bộ dạng như công tử bột ăn chơi trác táng:

    "Sao còn ngơ ra đó? Còn không mau dọn dẹp!"

    "Vâng, vâng, nhanh lên, mau dọn dẹp đi."

    "Hôm nay, mọi người ở lại uống rượu với tôi, không say không về, để xem ai dám làm trái!"

    Người xung quanh cúi đầu khom lưng, không dám phản nghịch với tên đần độn ngỗ nghịch Trầm Đoan này, chỉ biết đáp ứng.


    (Truyện được đăng tại dembuon.vn. Hãy xem tại trang chính chủ để ủng hộ editor T^T)

    Thực ra vết thương của Tô Tinh Thần không quá mức nghiêm trọng, mấy ngày sau hồi phục thì gần như lành hẳn, mọi thứ đều ổn chỉ trừ cái cổ của cô. Tô Tinh Thần vừa xoa cổ vừa đi xuống cầu thang.

    Tô Kiến Thiết đang ngồi đọc báo, Đỗ Tuệ Linh cũng đã ngồi vào chỗ, thím giúp việc đang dọn đồ ăn lên. Nhìn thấy Tô Tinh Thần đi xuống, trên mặt Đỗ Tuệ Linh tràn đầy vẻ cưng chiều, trò chuyện vài câu:

    "Bảo bối, sao hôm nay con dậy sớm vậy, sao không ngủ thêm lát nữa?"

    "Mẹ, con ngủ đủ rồi."

    "Cha, buổi sáng tốt lành."

    "Ừm, làm sao vậy? Cổ khó chịu?"

    Tô Kiến Thiết đặt tờ báo trên tay xuống, quan tâm hỏi. Tô Tinh Thần ngồi trên ghế, xoa xoa gáy rồi nói:

    "Có lẽ là bị sái cổ rồi, không vấn đề gì đâu ạ." Đỗ Tuệ Linh đưa tay xoa xoa vài cái, đau lòng nói, giọng điệu cưng chiều:

    "Sao lại bị sái thế này? Đợi ăn xong hãy bảo bác sĩ Lý đến xem."

    "Không sao đâu mẹ, xoa tí là tốt lên."

    Nhìn trên bàn không thấy bóng dáng Tô Hà, không khỏi hỏi:

    "Mẹ, chị của con đâu? Chị không xuống ăn cơm sao?"

    Đỗ Tuệ Linh nghe cô hỏi như vậy, lo âu nhìn cô, đưa tay sờ trán:

    "Bảo bối, con bị sao vậy? Đứa nha đầu như nó sao có thể ăn chung một bàn với chúng ta."

    Tô Tinh Thần lại quên mất cốt truyện, Tô Hà bình thường vẫn ăn trong phòng của mình. Nhìn thấy ánh mắt quan tâm của Đỗ Tuệ Linh, Tô Tinh Thần ngượng ngùng cười, nói một cách ngập ngừng:

    "Chúng ta đều là người một nhà cả mà."

    "Hừ, cô ta còn chưa xứng."

    Tô Kiến Thiết hừ lạnh một tiếng, lời trong lời ngoài khi nói ra đều mang vẻ lạnh lùng, giống như Tô Hà đã mất anh năm xưa như thế nào, cô không muốn nhắc tới người con gái này.

    Tô Tinh Thần định lên tiếng, một giọng nam đột nhiên chen vào, kêu to gọi lớn, đầy vẻ thô lỗ.
     
    Vivian00, HanTuyetann.ann thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 16 Tháng một 2022
  3. Cát Xa Nước

    Bài viết:
    32
    Chương 12: Không sợ cô ấy tức giận khi thấy anh chơi trò này sao?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Cái con kỹ nữ Tô Hà kia dám bắt nạt em gái anh, xem anh đánh gãy chân nó!"

    Phụt.

    Tô Kỳ đã trở lại.

    Tô Kỳ là anh trai của Tô Tinh Thần, một muội khống* chính hiệu, giống như cha mẹ cô, luôn bảo vệ Tô Tinh Thần một cách bừa bãi, không phân biệt đúng sai.

    (*) Muội khống: Ý chỉ những con người siêu cấp cuồng em gái

    Quay đầu nhìn sang, Tô Kỳ cắt tóc húi cua, khuôn mặt thẳng tắp, mặc áo phông đen cùng quần yếm, xuyên qua quần áo có thể nhìn thấy cơ bắp, cùng với hai bắp tay đồ sộ. Là một người có dáng dấp kiên cường.

    Thấy anh thật sự định xông lên lầu tìm Tô Hề để giải quyết mọi chuyện, Tô Tinh Thần nhanh chóng đứng dậy khỏi ghế, vươn tay nắm lấy cánh tay anh, vội vàng nói:

    "Đừng đừng đừng, anh, đàn ông như anh sao lại đi đánh phụ nữ chứ?"

    "Hơn nữa, chính em không cẩn thận mà vấp ngã."

    Đừng làm loạn thêm, làm ơn đi, cô muốn sống sao mà khó khăn quá vậy nè? (╥ω╥)

    Tô Kỳ quay đầu lại nhìn Tô Tinh Thần, thấy cô chu môi mang vẻ làm nũng, cả người cứng rắn của Tô Kỳ ngay lập tức trở nên mềm nhũn. Tô Kỳ tuy nói lời gay gắt nhưng trong lòng lại cảm thấy yêu thương:

    "Nghe nói nói em bị thương ở đầu gối, có lưu lại sẹo không? Em gái của tôi xinh đẹp thế này, không thể để lại sẹo được."

    Tô Tinh Thần không khỏi bật cười.

    "Anh yên tâm, chỉ va chạm nhẹ thôi."

    Tô Kỳ gật đầu rồi ngồi xuống, khoác vai Tô Tinh Thần. Sự tức giận vừa rồi bay mất không dấu vết, thay vào đó là sự dung túng hết mực.

    "Liễu Liễu, anh vất vả lắm mới về nhà một lần, hôm nay đừng lên lớp, anh dẫn em đi chơi."

    Liễu Liễu chính là biệt danh của Tô Tinh Thần, Tô Kỳ luôn gọi như vậy khi hai người còn nhỏ, nghe đâu chính anh ấy tự đặt biệt danh như vậy.


    (Truyện được đăng tại dembuon.vn. Hãy xem tại trang chính chủ để ủng hộ editor T^T)

    Tô Tinh Thần hiện là sinh viên năm hai khoa âm nhạc của trường đại học Kinh Đô, hôm nay chỉ có một tiết, nghe Tô Kỳ nói vậy liền vui vẻ gật đầu:

    "Được đó, lâu rồi em cũng không ra ngoài chơi với anh."

    Quay đầu lại, cô hỏi ý kiến của Tô Kiến Thiết và Đỗ Tuệ Linh:

    "Cha mẹ, có được không? Con xin nghỉ thêm một lần nữa, chỉ một lần này nữa thôi."

    Đỗ Tuệ Linh vươn tay ôm mặt của cô, động tác mang vẻ thương yêu, trong mắt có sự cưng chiều và dung túng.

    "Đương nhiên có thể, tiểu bảo bối đã lên tiếng, mẹ sao không thể đồng ý được?"

    "Cảm ơn mẹ."

    "Được rồi được rồi, mau ăn đi, lát nữa anh đưa em đi chơi vui vẻ."

    "Vâng."

    Tô Kỳ luôn bận rộn với công việc kinh doanh ở nước ngoài, anh ấy là một người nghiện công việc, nếu Tô Tinh Thần không bị ngã từ cầu thang xuống và bị thương, có lẽ anh ấy cũng sẽ không bỏ dở công việc mà trở về.

    Sau khi ăn xong, anh đưa Tô Tinh Thần đến một hội trường cao cấp.

    Bên trong đại sảnh được bố trí rất phong cách, hành lang đều là đá thạch anh, ánh sáng bị cắt thành từng mảnh từng mảnh, Tô Tinh Thần sợ rằng chúng sẽ đột nhiên rơi xuống khi họ bước lên đó. Những viên thạch xung quanh có thể phản chiếu bóng của mọi người, Tô Tinh Thần chưa bao giờ đến một nơi như vậy trước đây, nhìn nơi nào cũng có cảm giác mới lạ.

    Họ cùng nhau bước đến một căn phòng, nhân viên đeo một chiếc mặt nạ, chỉ để lộ nửa mặt dưới và đưa cho họ hai chiếc mặt nạ.

    Tô Tinh Thần không rõ tại sao mình lại nhận lấy, nhìn sang Tô Kỳ.

    Tô Kỳ đeo mặt nạ vào, vươn tay cầm lấy mặt nạ trong tay cô, vừa nói vừa đeo vào.

    "Đây là quy tắc ở đây. Tất cả những ai đi vào đều phải đeo mặt nạ."

    Tô Tinh Thần gật đầu lúc hiểu lúc không rồi đi theo Tô Kỳ tiến vào.

    Những người đàn ông trong phòng đều mang mặt nạ và ngồi thành vòng tròn với nhau, ở giữa là một chiếc bàn kính cực kỳ dài, có thể đủ sáng để soi gương.

    Tô Kỳ đưa cô đến một chỗ ngồi, những người bên cạnh vỗ tay hoan nghênh chào mừng

    "Woa, anh Kỳ, đây là dẫn theo em gái nào vậy? Không sợ cô ấy tức giận khi thấy anh chơi trò này sao?"
     
    Vivian00HanTuyet thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 16 Tháng một 2022
  4. Cát Xa Nước

    Bài viết:
    32
    Chương 13: Sợ điều gì liền gặp điều đó

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Cút đi, đây là em gái của tôi."

    "Thì ra là vậy, đúng là em gái tốt."

    Một đám người đàn ông đeo mặt nạ chào cô, Tô Tinh Thần cũng nhanh chóng vẫy tay, mỉm cười nói:

    "Xin chào."

    Cách cánh cửa không xa, một lối đi được mở ra, hết người phụ nữ này đến người phụ nữ khác bước vào, tất cả đều mặc những bộ quần áo khác nhau, có phần hở hang.

    Bọn họ lần lượt đi tới trước bàn kính, giày cao gót chạm vào mặt bàn kính, phát ra âm thanh giòn giã, có chút dễ nghe.

    Tô Kỳ nghiêng đầu giải thích với cô.

    "Đây chính là một trò chơi. Nhìn trúng người phụ nào có thể mang đi."

    Vừa nói chuyện, Tô Kỳ nâng cằm lên ra hiệu, Tô Tinh Thần nhìn sang, hóa ra không gian bên trong lớn như vậy, chia thành từng phòng nhỏ, mang đi để làm gì, không cần nói cũng biết.

    Tô Tinh Thần không biết diễn tả tâm trạng hiện tại của mình như thế nào, đây có phải là anh trai thật không? Tô Kỳ siết chặt vai cô cười.

    "Liễu Liễu, anh trai mang em tới đây để trải nghiệm, cho em biết đàn ông trên thế giới này đều ác độc, em không thể để bị bọn họ lừa được."

    Tô Tinh Thần không biết phải nói gì, nhìn nơi xa hoa đồi trụy này, nam nữ cùng nhau cười đùa, một số phụ nữ cố tình làm nũng, một số đàn ông coi phụ nữ như một thứ đồ chơi.

    Tô Tinh Thần cảm thấy rất khó chịu, không nhịn được rút tay Tô Kỳ ra, nói:

    "Anh, em đi vệ sinh một chút."

    "Ừ, đừng chạy lung tung."

    "Dạ."

    Tô Tinh Thần đứng dậy bước ra khỏi phòng, sau khi đi ra ngoài, cô thở phào một hơi, tâm tình thoải mái hơn hẳn.

    Cô nhìn xung quanh, đột nhiên nhìn thấy Trầm Nghiễn. Anh không nhìn thấy cô, một mực đi về phía trước.

    Tô Tinh Thần cau mày, Trầm Nghiễn tại sao lại ở chỗ này? Mím khóe môi, Tô Tinh Thần nhấc chân đi theo, nhìn Trầm Nghiễn bước vào một căn phòng riêng.

    Tô Tinh Thần đứng ở cửa, nhìn số phòng, đứng ở cửa nghe lén động tĩnh bên trong, nhưng hiệu quả cách âm quá tốt nên không nghe thấy gì.


    (Truyện được đăng tại dembuon.vn. Hãy xem tại trang chính chủ để ủng hộ editor T^T)

    Cô vừa muốn đứng thẳng dậy, sau gáy đột nhiên bị giữ lại, Tô Tinh Thần run người như bị rót nước lạnh vào đầu vậy.

    "Đứng ở cửa làm gì vậy? Vào đi."

    Người đàn ông mở cửa và xách Tô Tinh Thần vào bên trong.

    "Bắt được một con cá lọt lưới hahaha."

    "Đi lên."

    Tô Tinh Thần nhìn xung quanh, cách trang trí ở đây giống hệt phòng riêng của Tô Kỳ, trong phòng hơi tối, cô lại bị cận nhẹ, không nhìn ra Trầm Nghiễn đang ngồi ở đâu.

    Cô được người đàn ông đó coi là thành viên nữ ở đây, Tô Tinh Thần co vai đứng cạnh bàn kính, trong lòng thầm nghĩ phải ra ngoài càng sớm càng tốt.

    Cô không muốn gặp Trầm Nghiễn trong tình huống xấu hổ như vậy, huống chi là bí mật theo dõi anh. Quả nhiên, nhìn Tô Tinh Thần sợ hãi, anh ta không hề hào phóng vén váy để cảnh xuân dưới váy xuất hiện trên bàn kính.

    Những người đàn ông kêu lên bày tỏ sự thất vọng, rõ ràng là đối với cô không có chút hứng thú.

    Tô Tinh Thần thật sự không chịu nổi tình cảnh này, thấy chỉ còn một đoạn ngắn nữa là đến cửa, cô bước nhanh hơn một chút, không ngờ giày trượt trên mặt bàn thủy tinh, thân hình lao thẳng về phía người trước mặt.

    Tô Tinh Thần nhắm chặt mắt, rơi vào vòng tay ai đó, hương thơm nhàn nhạt phả vào chóp mũi, có phần quen thuộc.

    Chính là Trầm Nghiễn. Tô Tinh Thần ngước mắt lên, hai cặp mắt dưới lớp mặt nạ đột nhiên chạm nhau, khiến cô sợ hãi nhanh chóng thu hồi ánh mắt.

    Đúng là xui xẻo, sợ điều gì liền gặp điều đó.

    Không đợi Tô Tinh Thần xin lỗi và bỏ trốn, một người nào đó bên cạnh kéo tay cô đuổi cô đi ra ngoài.
     
    Vivian00HanTuyet thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 16 Tháng một 2022
  5. Cát Xa Nước

    Bài viết:
    32
    Chương 14: Ăn quả óc chó nhiều lên một chút

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Người mới à? Đi thôi cũng ngã cho được, còn không mau đứng lên?"

    "Xin lỗi, xin lỗi, tôi không cố ý."

    Tô Tinh Thần vội vàng xin lỗi, luống cuống tay chân cố gắng đứng lên khỏi người Trầm Nghiễn. Người đàn ông kia cũng mở miệng giải thích, tựa hồ sợ Trầm Nghiễn tức giận.

    "Lão đại, em nghĩ người phụ nữ này đúng là mới tới, không có tay nghề. Anh yên tâm, em sẽ bảo ông chủ nơi này tống cổ cô ta đi."

    "Không cần."

    Trầm Nghiễn đột nhiên lên tiếng, giọng nói của anh thay đổi, dường như trầm xuống rất nhiều, âm điệu tuy lười biếng nhưng lại khiến người ta có cảm giác bị áp chế mạnh mẽ.

    Tô Tinh Thần bỗng cảm thấy cổ tay của mình bị Trầm Nghiễn nắm chặt, lần này tay anh không lạnh, chỉ ở nhiệt độ bình thường.

    Tô Tinh Thần ngẩng đầu nhìn anh, trong căn phòng thiếu ánh sáng, anh vẫn đang đeo một chiếc mặt nạ, hoàn toàn không nhìn thấy được biểu cảm của anh. Cô không biết sao bản thân nghĩ rằng Trầm Nghiễn đang cong môi mỉm cười nhìn cô, thật đúng là không đoán được tâm tư của anh.

    "Lão đại?"

    Người đàn ông bên cạnh cất giọng khó hiểu, sau đó giọng nói của Trầm Nghiễn vang lên.

    "Đêm nay, tôi cũng muốn chơi."

    Tô Tinh Thần mở to mắt, chưa kịp nhận ra ý tứ trong lời nói của mình thì cô đã bị ôm ngang lên rồi, cô kêu lên và hoảng sợ nhìn căn phòng nhỏ bên cạnh.

    Trầm Nghiễn ôm cô vào phòng. Người đàn ông ngồi sau vuốt vuốt tóc, nhìn hai người đàn ông khác bên cạnh cười:

    "Thần tiên cũng đã giáng trần. Lão đại của chúng ta hôm nay là muốn khai trai nha."

    Người đang nói là Lâu Thanh Xuyên, con trai út của gia đình Lâu, một ông trùm bất động sản ở Kinh Đô, cao to phóng khoáng, không sợ trời không sợ đất, ở trong nhóm họ được gọi là Hành lão tứ.

    Ngồi bên cạnh là Lục Lâm An, con một nhà họ Lục, một trong tứ đại gia tộc ở Kinh Đô, so với Lâu Thanh Xuyên thì trầm ổn hơn một chút, nhưng cũng không khá hơn là bao, hai tên đần độn giống hệt nhau, đứng thứ ba trong bốn người họ.


    (Truyện được đăng tại dembuon.vn. Hãy xem tại trang chính chủ để ủng hộ editor T^T)

    Anh giơ tay lau khóe môi, phụ họa nói:

    "Người phụ nữ này đúng thật là may mắn, như vậy mà lại được lão đại của chúng ta coi trọng."

    Im lặng trong vài giây, một giọng nói trầm ổn khác vang lên:

    "Lão đại biết cô ấy."

    Tần Luật là người ăn nói nhã nhặn, ôn hòa, chỉ số thông minh cao, là con trai duy nhất của nhà họ Tần ở Kinh Đô, đứng thứ hai trong bốn người, gọi là lão nhị.

    Gia tộc Tần có địa vị cao trong quân đội. Bất kể là gia tộc nào, một mình bọn họ cũng có thể khuấy động cục diện Kinh Đô, còn chưa nói đến người đứng đầu gia tộc Trầm gia.

    Nghe được những gì Tần Luật nói, Lâu Thanh Xuân giơ tay xoa gáy, bối rối nói:

    "Hả? Biết trước rồi sao? Làm sao anh nhìn ra?"

    Lục Lâm An cũng khó hiểu nhìn anh ta, hai đôi mắt ngơ ngác vô tội, giống như dáng dấp một con gà nhỏ cầu giải đáp.

    Tần Lộ ngẩng đầu nhìn hai người, đưa tay đỡ kính gọng đen, giọng điệu rất bình tĩnh.

    "Ăn quả óc chó nhiều lên một chút."

    "Ăn quả óc chó? Tại sao muốn ăn quả óc chó?"

    Lục Lâm An suy nghĩ một chút, trầm mặc nói:

    "Ngươi không cho rằng quả óc chó giống như một cái não sao?"

    "Chết tiệt, Nhị ca, anh đây là mắng chúng em không có đầu óc!"

    Lục Lâm An từ phía sau đạp Lục Thanh Xuyên:

    "Không bằng so tài đi, ông đây thông minh hơn mày nhiều."

    "Thông minh cái rắm, anh cũng không nhìn ra là lão đại biết người phụ nữ kia đó thôi"

    Hai người ồn ào, nhìn rất sống động. Tần Luật im lặng không lên tiếng, nâng mắt nhìn vị trí căn phòng.

    Bên trong phòng, Trầm Nghiễn ném người lên giường, thân hình cao lớn đè xuống, không biết ở đâu lấy ra cái còng tay, đem hai tay Tô Tinh Thần còng ở trên giường.
     
    Vivian00, HanTuyetann.ann thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 16 Tháng một 2022
  6. Cát Xa Nước

    Bài viết:
    32
    Chương 15: Chạm vào khóa váy

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tô Tinh Thần chưa kịp nói gì thì Trầm Nghiễn đã bóp cằm cô, đôi tay vây quanh khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, dùng sức nắm lấy, ngón tay của Trầm Nghiễn siết chặt khiến một bên gò má cô kề sát vào chiếc giường, cô muốn nói cũng không được.

    Tô Tinh Thần muốn vùng vẫy nhưng không cử động được, hơi thở của người đàn ông giống như một dây leo mọc dại, điên cuồng sinh sôi trên mũi cô.

    Trầm Nghiễn hạ thấp xuống tai cô, khi anh lên tiếng, dường như có một khí nóng ấm áp bao phủ lấy đôi tai cô, thanh âm trầm thấp và nặng nề, lúc nói ra có vẻ muốn dỗ dành nhưng lại khiến trái tim người nghe phát run.

    "Suỵt, tôi rất ghét người không biết nghe lời."

    Nghe anh nói vậy, Tô Tinh Thần không dám cử động, thế nhưng xung quanh đôi mắt đã bắt đầu ẩn hiện hơi nước. Trầm Nghiễn thấy cô thật sự không nhúc nhích, khóe môi nhếch lên, trong mắt hiện lên một màu u ám.

    Tay anh đặt lên gáy Tô Tinh Thần, chạm vào khóa váy, kéo xuống một chút, Tô Tinh Thần trợn to hai mắt, tay run run, cổ tay bị còng có chút đau.

    Cô mặc kệ đau đớn gọi tên Trầm Nghiễn, nhưng bởi vì cằm bị siết chặt nên mơ hồ không nghe rõ. Trầm Nghiễn vờ như không nghe thấy, tiếp tục kéo khóa váy đến ngang lưng cô, lòng bàn tay ấm áp chạm lên làn da trần trụi ở lưng cô.

    Ánh mắt Tô Tinh Thần trợn to, cô cố gắng thu người lại, tránh sự đụng chạm của anh, cô cũng thật sự chịu đựng không được nên đã bật khóc, cơ thể nức nở run rẩy.


    (Truyện được đăng tại dembuon.vn. Hãy xem tại trang chính chủ để ủng hộ editor T^T)

    Trầm Nghiễn nghiêng đầu, căn phòng mờ mịt không ảnh hưởng đến tầm nhìn của anh. Đôi mắt sau lớp mặt nạ đỏ hoe, nước mắt rơi trên quai hàm, làm ướt đôi bàn tay khô khốc của anh.

    Trong mắt Trầm Nghiễn không có một tia thương hại, vẫn lạnh lùng và hung tàn. Lòng bàn tay anh dính chặt vào eo sau của Tô Tinh Thần, mang theo một cảm xúc thích thú xâm phạm mãnh liệt, anh không biết nên trừng phạt Tô Tinh Thần vì sự khinh thường trước đây của cô, hay nhìn cô chạy đến một nơi như vậy như một sự chế giễu.

    Anh cúi đầu, dùng hết sức lực cắn vào bên tai Tô Tinh Thần, Tô Tinh Thần đau đớn cau mày, khóc nức nở. Tô Tinh Thần toàn thân không thể động đậy, nói không ra hơi, có chút tuyệt vọng, đôi chân cọ sát lên giường thể hiện sự chống đối yếu ớt của cô, giọng nói của một người đàn ông lọt vào tai. Lạnh lụng và âm u, như thể đến từ địa ngục.

    "Cũng có gan đến nơi này sao? Thế nào? Không biết luật chơi ở đây à?"

    Nghe vậy Tô Tinh Thần càng khóc lợi hại hơn, giọng nói nức nở cũng gia tăng, chỉ một mực muốn thoát khỏi Trầm Nghiễn, nhưng làm thế nào cũng không nhúc nhích được. Con người ốm yếu bệnh tật cái beep ý.

    Tô Tinh Thần chỉ cảm thấy bàn tay to ấm áp chạy dọc sóng lưng cô, dừng ở trên bả vai, đem quần áo của cô kéo xuống, lộ ra đầu vai thon gầy hồng hào. Cổ họng Tô Tinh Thần đột nhiên phát ra tiếng kêu, hai vai co lại.

    Trầm Nghiễn một tay đỡ gáy cô, đôi môi ở mặt cô từ từ di chuyển xuống phía dưới, tuy rằng môi không kề sát vào da nhưng hơi thở nóng bỏng vẫn khiến Tô Tinh Thần cảm thấy bị xâm phạm, cơ thể càng rụt lại một cách mạnh mẽ hơn, thút thít gọi tên Trầm Nghiễn.

    Nhưng giọng nói quá mơ hồ, Trầm Nghiễn cố ý giả vờ không nghe thấy, lời cầu xin thương xót của cô giống như đá chìm xuống biển, yên tĩnh không một tiếng động.

    Trầm Nghiễn đột nhiên cắn một cái lên vai cô, cơn đau ập đến khiến thân thể Tô Tinh Thần giật mình run lên, càng khóc càng giãy giụa kịch liệt, vừa muốn mở miệng cắn tay Trầm Nghiễn đang ôm má cô. Thế nhưng Trầm Nghiễn dường như biết cô sẽ làm gì, hai tay dùng sức, vai lại càng đau khiến Tô Tinh Thần bật khóc thống khổ.

    Trước cửa có hai cái đầu đang áp sát tai, dán chặt vào cửa, cố gắng nghe âm thanh bên trong cửa, nhưng hiệu quả cách âm quá tốt nên không nghe được gì.
     
    Vivian00, HanTuyetann.ann thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 16 Tháng một 2022
  7. Cát Xa Nước

    Bài viết:
    32
    Chương 16: Không biết lượng sức

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Để em nghe một chút"

    "Đừng có chen lấn!"

    "Em nghe, hình như là tiếng khóc!"

    Giọng nói ngây ngô của Lâu Thanh Xuyên vang lên, khiến lỗ tai của Lục Lâm An dán chặt hơn, nhưng anh vẫn không nghe thấy gì, nhíu mày một cái.

    "Thiệt hay giả? Nhóc con đừng có mà gạt anh?"

    "Em lừa anh làm gì? Thật sự là tiếng khóc mà, anh không tin vào lỗ tai của anh thì cũng phải tin vào năng lực của lão đại chứ?"

    Tần Luật giương mắt liếc nhìn hai tên ngu ngốc đang luyên tha luyên thuyên, sau đó đưa mắt nhìn màn hình máy tính, giọng nói bình tĩnh trầm bổng cất lên:

    "Nếu không muốn bị lão đại lôi đầu luyện tập thì hãy quay lại đây ngồi ngay ngắn vào."

    Hai người liếc mắt với nhau, nhìn thoáng qua Tần Luật, bĩu môi một cái, an an phận phận trở về. Trong phòng, Tô Tinh Thần khóc thảm thiết, trên cổ tay bị còng đến mức tạo ra các vết hằn đỏ như máu.

    Trầm Nghiễn nhướng mi, trên làn da trắng nõn rất dễ thấy những vết đỏ, giống như những sợi tơ hồng quấn lấy nhau.

    Trầm Nghiễn hừ lạnh một tiếng, buông má cô ra, nắm lấy cổ tay đang quằn quại của cô, dùng tay kia tháo mặt nạ xuống, bắt gặp đôi mắt đỏ hoe đang khóc với vẻ thờ ơ lạnh lùng của cô.

    "Đã đến một nơi như vậy mà còn sợ hãi, Tô Tinh Thần, tò mò có thể chết người đấy."

    Tô Tinh Thần sửng sốt, giương mắt nhìn anh, hai mắt đẫm lệ trong mông lung, người đàn ông cởi bỏ mặt nạ, khuôn mặt thanh tú hiện lên vẻ lạnh lùng.

    Thì ra là anh ta đã nhận ra cô ngay từ đầu, vậy mà anh vẫn trêu chọc cô như vậy.


    (Truyện được đăng tại dembuon.vn. Hãy xem tại trang chính chủ để ủng hộ editor T^T)

    Nghĩ đến đây, Tô Tinh Thần không biết dũng khí đến từ đâu, mang theo tiếng nức nở lên án, giọng điệu có chút cao.

    "Tôi vừa nhìn thấy anh, sợ anh gặp nguy hiểm nên mới đi theo. Làm sao tôi biết được bọn họ xem tôi là các cô gái ở đây chứ?"

    "Trầm Nghiễn, rõ ràng là anh nhận ra tôi, thế mà còn bắt nạt tôi, anh.. ý tốt của tôi xem như đặt nhầm chỗ rồi!"

    Trầm Nghiễn giật giật khóe môi, hừ lạnh một tiếng

    "Ý tốt?"

    Tô Tinh Thần nghe thấy giọng điệu khinh thường của anh ta, khịt mũi nói:

    "Chính là ý tốt, tôi lo lắng cho anh, sợ thân thể anh lạnh lẽo nhỏ bé và yếu ớt, chỗ này lòng người lại hỗn tạp như vậy, tôi.. mới đi theo anh tới đây."

    Cô thừa nhận rằng cô cũng rất tò mò, nhưng cô không thể nói điều này trước mặt Trầm Nghiễn, cô phải chọn một cái gì đó tốt đẹp để nói.

    Trầm Nghiễn rũ mắt xuống, biểu tình trong mắt không chút dao động, vươn tay mở còng, bật đèn, giọng điệu thản nhiên, mang theo giọng điệu lười biếng.

    "Ngay cả bản thân mình còn không bảo vệ được, tôi không hi vọng ở cô."

    Ngừng một chút, anh đưa tay nhéo cằm Tô Tinh Thần, một tay chống xuống giường, ghé sát vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, không nhanh không chậm nhả ra bốn chữ.

    "Không biết lượng sức."

    Trầm Nghiễn buông tay ra, cầm mặt nạ từ trên giường rồi đeo trở lại, ngồi ở bên giường.

    Sau khi Tô Tinh Thần được tự do, cô lập tức kéo khóa váy và chỉnh trang lại quần áo của mình.

    Nghe thấy lời chế giễu của Trầm Nghiễn, cô rất tức giận. Cô thừa nhận mình không có khả năng đó, nhưng hai ông thợ giày còn hơn một Gia Cát Lượng (*), Trầm Nghiễn như thế này là chà đạp lòng tốt của cô, nếu mà ở hiện thực, sớm đã bị người khác trùm bao bố rồi đập cho mấy phát.

    (*) 3 ông thợ giày, bằng một Gia Cát Lượng: Đây là một câu thành ngữ, ý muốn nói "Thợ giày" thực tế là cùng âm với từ "bì tướng", nghĩa là phó tướng. Ý muốn chỉ rằng trí tuệ của ba phó tướng hợp lại có thể bằng một Gia Cát Lượng.

    Nhưng nghĩ đến ao cá sấu, cô không dám nặng lời, chỉ biết nhẹ giọng than thở.

    "Tại sao anh lại làm như thế hả? Anh xem, cổ tay của tôi đỏ bừng rồi này. Nếu đã muốn cho tôi cơ hội sao lại trêu đùa tôi như vậy?"

    Cô đưa tay ra, ánh mắt của Trầm Nghiễn rơi vào cổ tay cô, trên làn da trắng nõn mềm mại có vết đỏ như máu, trên da có vết rách mờ nhạt vài chỗ.
     
    Vivian00, HanTuyetann.ann thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 16 Tháng một 2022
  8. Cát Xa Nước

    Bài viết:
    32
    Chương 17: Tôi còn tưởng rằng anh lại muốn còng tay tôi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trầm Nghiễn vươn tay nắm lấy cổ tay cô, khiến Tô Tinh Thần theo phản xạ muốn rụt lại, nhận ra bản thân quá lỗ mãng nên bắt đầu giải thích:

    "Tôi.. Tôi tưởng rằng anh lại muốn còng tay tôi."

    Ngón tay của Trầm Nghiễn xoa xoa cổ tay cô vài lần, giống như là đang an ủi cô. Tô Tinh Thần chớp chớp mắt, vừa mới cảm thấy Trầm Nghiễn cũng không tệ cho lắm, chợt nghe anh ta khẽ "A" một tiếng, giương ánh mắt lạnh lùng nhìn Tô Tinh Thần, giọng điệu bình tĩnh trầm ổn, nhưng lại tràn đầy giễu cợt.

    "Tô Tinh Thần, là cô xin tôi cho cô một cơ hội, đã như vậy thì đừng nên phàn nàn."

    Anh ta nhấn mạnh hai chữ "xin tôi" để cho Tô Tinh Thần hiểu vị trí của cô ấy, cô không có quyền phát biểu với Trầm Nghiễn. Ngừng một chút, Trầm Nghiễn tiếp tục nói.

    "Hơn nữa, Tô Tinh Thần, cô phải hiểu một điều là, tôi không phải người tốt, đừng có kỳ vọng bất cứ điều gì ở tôi."

    Mặc dù giọng nói của anh không gay gắt, thậm chí có một chút thờ ơ, lời nói ra lãnh khốc vô tình, không lưu lại cho cô một chút ôn nhu thương tiếc hay thương cảm nào.

    Tô Tinh Thần nhìn chằm chằm ánh mắt của anh, khẽ mím môi. Cô không nhìn thấy gì trong đôi mắt Trầm Nghiễn, không biết có phải bị phần đầu tình tiết vở kịch ảnh hưởng hay không, cô luôn cảm thấy Trầm Nghiễn không hề bạo lực như vậy.

    Rũ mắt xuống, Tô Tinh Thần cắn khóe môi. Nhìn thấy hai tay của Trầm Nghiễn đặt trên giường, xương ngón tay của anh rất đều đặn và thon dài, điều này làm cho Tô Tinh Thần chảy nước miếng.

    Ngón tay chậm rãi duỗi ra, chạm vào ngón út của anh, nhẹ nhàng mềm mại như động vật nhỏ dễ thương lấy lòng chủ nhân, ôn nhu nói:

    "Tôi biết anh nói gì, nhưng Trầm Nghiễn, chúng ta không phải là đồng minh hay sao?"

    "Tôi nhát gan, nếu anh làm đau tôi, sau này tôi sẽ không làm ấm tay anh nữa đâu."

    "Vậy nên, anh đừng làm tôi đau nữa."

    Ngón tay cô gái mềm mại, ngập ngừng chạm vào ngón út của anh, giọng điệu thương lượng. Ngón tay Trầm Nghiễn khẽ co lại, sau đó buông ra, quay đầu nhìn Tô Tinh Thần.


    (Truyện được đăng tại dembuon.vn. Hãy xem tại trang chính chủ để ủng hộ editor T^T)

    Bên trong ngọn đèn sáng trưng, cô gái toàn thân mặc váy hồng nhạt, khiến làn da trắng nõn như được phủ một lớp phấn, hai má cũng ửng hồng, như một viên kẹo ngon miệng.

    Đôi mắt cô vẫn còn có chút đỏ, không khó để nhận ra vừa rồi cô đã khóc, nhưng giờ phút này, cô nhận hết ủy khuất, cẩn thận lấy lòng anh, trông cô mềm mại dễ thương.

    Thu hồi ánh mắt, Trầm Nghiễn đứng dậy, rũ mắt xuống, lông mi dài che đi vẻ mặt lạnh lùng.

    "Người làm ấm tay như cô không có tư cách bàn điều kiện với tôi"

    Vừa dứt lời, tiếng chuông di động của Tô Tinh Thần vang lên. Cô nhìn xung quanh, thấy điện thoại di động rơi ra khỏi túi đang nằm ở cuối giường, cô thấy đó là cuộc gọi của Tô Kỳ liền nhanh chóng ấn nút trả lời.

    "Alo, anh."

    "Liễu Liễu, em đang ở đâu? Không phải nói em đừng chạy lung tung hay sao?"

    Giọng của Tô Kỳ rất lớn, bất cứ ai có thính giác nhạy hơn đều có thể nghe rõ. Tô Tinh Thần len lén giương mắt liếc nhìn phản ứng của Trầm Nghiễn, sau đó khẽ nói:

    "Em đang ở nhà vệ sinh, về ngay đây."

    "Được rồi, nhanh lên, nơi này nhiều người xấu, anh không yên lòng."

    Trong mắt Trầm Nghiễn hiện lên một tia lạnh lẽo, biết có nhiều người xấu, còn mang em gái theo, người nhà họ Tô, đúng là chẳng có đầu óc.

    "Vâng, em biết rồi, em cúp máy trước."

    Nói chuyện xong, Tô Tinh Thần cúp điện thoại, ngước mắt lên nhìn Trầm Nghiễn, còn chưa mở miệng, thanh âm của Trầm Nghiễn vang lên, dáng vẻ không đếm xỉa, nhẹ nhàng cất lời.
     
    Vivian00HanTuyet thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 16 Tháng một 2022
  9. Cát Xa Nước

    Bài viết:
    32
    Chương 18: Dù sao cũng là lần đầu

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Liễu Liễu?"

    Tô Tinh Thần sững sờ một lúc, nhanh chóng giải thích:

    "Đây là biệt danh của tôi, anh tôi gọi như vậy quen rồi."

    Trầm Nghiễn không nói gì, xoay người bước ra ngoài phòng. Tô Tinh Thần nhanh chóng bước xuống giường, chỉnh trang lại bộ dạng của mình và đi theo sau.

    Khi những người bên ngoài nhìn thấy Trầm Nghiễn bước ra, Lâu Thanh Xuyên là người đứng dậy đầu tiên, anh xoa tay, liếc mắt nhìn về phía cửa phòng, miệng nhanh hơn não nói:

    "Lão đại, mới có nửa tiếng, sao nhanh quá vậy?"

    Trầm Nghiễn liếc anh một cái, làm cho anh cảm thấy sống lưng lạnh ngắt, nhanh chóng thay đổi lời nói.

    "Không phải, lão đại, ý em là, dù sao đây cũng là lần đầu tiên, có thể hiểu được."

    Thế nào là càng tô càng đen.

    Lục Lâm An từ đằng sau tiến đến vỗ gáy của anh ta, dáng vẻ lưu manh

    "Nói như thế nhỉ? Đàn ông thuyết phục bằng tốc độ đúng không?

    Tô Tinh Thần đi ra từ phía sau tình cờ nghe được câu này, vừa thẹn vừa bực, nhưng không dám nói gì, duỗi ngón tay giật nhẹ ống tay áo của Trầm Nghiễn, khẽ lên tiếng.

    " Trầm Nghiễn, tôi về trước. "

    Trầm Nghiễn quay đầu nhìn cô. Lúc này trong phòng riêng không có người khác, ánh đèn rất sáng, còn sáng hơn ánh đèn trong phòng nhỏ.

    Tô Tinh Thần ngoan ngoãn đứng phía sau, khuôn mặt nhỏ nhắn đeo chiếc mặt nạ nhìn anh, đôi mắt rụt rè có chút đỏ, ngoan ngoãn khiến người khác muốn yêu thương.

    Chưa đợi Trầm Nghiễn lên tiếng, hai chuyên gia buôn chuyện là Lâu Thanh Xuyên và Lục Lam An đã bước tới, khiến Tô Tinh Thần theo bản năng lùi lại một bước.


    (Truyện được đăng tại dembuon.vn. Hãy xem tại trang chính chủ để ủng hộ editor T^T)

    Lâu Thanh Xuyên để đầu húi cua, mặt mày thanh tú, ăn mặc rất mát mẻ, một bên tai có chiếc khuyên nhỏ.

    " Mối quan hệ của cô với lão đại của chúng tôi là gì? "

    Tô Tinh Thần lén lút liếc nhìn Trầm Nghiễn. Sau khi nghĩ đi nghĩ lại, Tô Tinh Thần cứng rắn đưa ra một câu trả lời:" Chủ.. nợ. "

    Thay nguyên chủ trả nợ," cô ta "nói cho đã cái miệng, bản thân mình lại phải trả nợ thay cô ta

    " Trả nợ? Nợ ân tình? "

    Đừng! Cô không dám!

    Tô Tinh Thần lại ngẩng đầu lên và liếc nhìn Trầm Nghiễn, nói một cách nghiêm túc.

    " Không, là do trước đây tôi quá hung hăng và thô lỗ với Trầm Nghiễn. Bây giờ tôi nhận ra sai lầm của mình, muốn một lần đối đãi tốt với lão đại, đi theo lão đại làm trâu làm ngựa. "

    Cô gái nhu thuận vừa rồi còn rụt rè, lúc này lại dùng bộ dáng vừa kinh sợ vừa yếu đuối biểu hiện sự trung thành, không khỏi có loại cảm giác vui mừng. Nhất là sau khi nói xong, cô lại nhìn Trầm Nghiễn, muốn xem phản ứng của anh.

    Trầm Nghiễn giật giật khóe môi, đáy mắt sâu như vực, nhìn không ra vẻ mặt, buông xuống hai chữ:" Nhiều lời. "

    Vừa dứt lời, điện thoại của Tô Tinh Thần lại vang lên, vẫn là Tô Kỳ gọi. Không nhìn thấy em gái, tâm trạng anh dần trở nên cáu kỉnh, lo lắng cho em mình bị lừa gạt hoặc có lẽ là bắt cóc

    Tô Tinh Thần vội vàng liếc nhìn rồi vẫy tay về phía Trầm Nghiễn, giọng điệu nhẹ nhàng, mang the âm điệu nịnh nọt:

    " Trầm Nghiễn, anh trai tôi đang tìm tôi. Nếu anh có việc gì thì gọi cho tôi. Tôi nhất định sẽ đến ngay. "

    Trầm Nghiễn gật đầu, nhìn cô lon ton ra cửa, cùng với người bên kia điện thoại nói chuyện.

    " Lão đại, anh khi nào lại có phụ nữ bên cạnh vậy? So với tụi em còn ân cần hơn nhiều."

    Trầm Nghiễn quay đầu nhìn Lâu Thanh Xuyên, bộ dạng nở nụ cười khiến anh ta rung lên hồi chuông báo động, khi anh ta đang định cầu xin lòng thương xót, Trầm Nghiễn đột nhiên lên tiếng
     
    Vivian00HanTuyet thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 16 Tháng một 2022
  10. Cát Xa Nước

    Bài viết:
    32
    Chương 19: Có phải là người thân không vậy?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Lão tứ, chỗ của tôi có bình rượu ngon, cậu đem đi đi."

    Hạnh phúc đến bất ngờ không kịp đề phòng, sao hôm nay lão đại tốt tính vậy, bị cái gì kích thích chăng?

    Lâu Thanh Xuyên cao hứng như một kẻ ngốc, lớn tiếng nói:

    "Cảm ơn lão đại!"

    Tần Luật ngẩng đầu liếc nhìn một cái, ngón trỏ đẩy kính. Đúng là thằng ngu mà, không thể cứu vớt được nữa (´ ▽ `) Trầm Nghiễn nhìn sang Tần Luật, mở miệng hỏi:

    "Giải quyết xong chưa?"

    Ngón tay Tần Luật lướt trên bàn phím, đẹp đẽ như là đang múa, nghe thấy giọng nói của Trầm Nghiễn, anh ta mới ấn nút cuối cùng, ngước mắt lên nhìn, gật đầu nói:

    "Đã giải quyết xong."

    "Ừ, đi thôi."

    Trầm Nghiễn đứng dậy đi ra ngoài, Tần Luật cũng thu dọn máy tính đi ra ngoài, hai tên đần độn đang hi hi ha ha cũng đi theo phía sau,

    Sau khi Tô Tinh Thần rời khỏi, cô gặp Tô Kỳ đang đi tìm mình, vội vàng lên tiếng:

    "Anh"

    Nghe thấy giọng nói của em gái, Tô Kỳ quay người sải bước đi đến, anh đưa tay xoa đầu cô, thấy mắt cô có chút đỏ lên, trong lòng đột nhiên bùng nổ một tia tức giận.

    "Liễu Liễu, người nào dám bắt nạt em? Nói anh nghe, anh đi giết chết gã đó."

    Khóe môi co giật, làm sao mà anh trai cô mỗi ngày lại như một tên xã hội đen vậy? Một lúc sau, Tô Tinh Thần nhận ra rằng, bản thân cô biết quá ít về Tô Kỳ.

    "Anh à, không ai bắt nạt em hết, em vừa bị bụi bay vào mắt, dụi nhiều quá nên đỏ lên thôi."

    Tô Kỳ nhíu mày, có chút không thể tin, đang định nói gì đó, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Trầm Nghiễn đi tới, liền nheo mắt lại, kéo Tô Tinh Thần ra phía sau lưng.

    Tô Kỳ nhìn Trầm Nghiễn một mặt, trong mắt mang theo nồng đậm hận ý cùng khinh thường, trong lời nói đều là khinh thường.

    "Kẻ bệnh tật hôm nay tinh thần tốt nên quá hội quán chơi à."

    Nụ cười ấm áp trên mặt Trầm Nghiễn đã trở thành lớp mặt nạ, trong mắt không một mảnh gợn sóng, đuôi mắt híp lại, cau mày khiến anh ta trở nên phóng đãng hơn.


    (Truyện được đăng tại dembuon.vn. Hãy xem tại trang chính chủ để ủng hộ editor T^T)

    Nhưng Trầm Nghiễn còn chưa nói chuyện, Tô Tinh Thần đã nắm lấy cánh tay Tô Kỳ kéo lại phía sau, cùng Trầm Nghiễn cười nói.

    "Anh tôi uống say uống say, haha, anh ấy chỉ đùa thôi."

    Tô Kỳ bất mãn nhìn Tô Tinh Thần, chỉ vào Trầm Nghiễn, chẳng có chút khách khí nào mà cất lớn giọng khiến cho người đứng xa vài mét còn nghe thấy.

    "Tửu lượng của anh rất rốt, vài chai không làm anh say được, còn anh ta, còn không phải là ma ốm sao?"

    "Liễu Liễu, anh hai đến rồi, đừng sợ, để anh xem tên họ Trầm này dám làm gì em."

    Tô Tinh Thần lo lắng đến sắp khóc, chẳng dám nhìn vẻ mặt của Trầm Nghiễn, không ngừng đánh vào cánh tay Tô Kỳ:

    "Anh hai, anh đừng nói nữa, anh ngại em sống chưa đủ lâu hay sao?"

    Tô Tinh Thần cô thật muốn khâu miệng tên Tô Kỳ này lại mà, cô vừa mới thể hiện lòng trung thành xong, Tô Kỳ liền phá hỏng hết, rốt cuộc có phải là người thân với nhau không vậy? Mặc dù Tô Kỳ không biết tại sao Tô Tinh Thần lại có thái độ như vậy, nhưng anh vẫn vỗ lưng và nhẹ giọng an ủi cô.

    "Được rồi được rồi, anh không nói nữa, đừng tức giận."

    Tô Tinh Thần quay đầu liếc nhìn Trầm Nghiễn, anh ta đứng ở một chỗ, vẻ mặt không thay đổi, ôn nhu nhẹ nhàng, không nóng cũng không lạnh. Nhưng Tô Tình Thần lại lo sợ anh ta sẽ tức giận, vì vậy vẫn quay sang giải thích

    "Anh hai tôi.. anh ấy uống nhiều quá, không có cố ý, Trầm Nghiễn, anh đừng để bụng."

    Trầm Nghiễn trầm mặc nhìn cô, nụ cười trên môi vụt tắt, trong mắt đôi mắt dường như có gì đó phát sáng, nhìn Tô Tinh Thần chẳng có chút cảm xúc nào.
     
    Vivian00HanTuyet thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 16 Tháng một 2022
Trả lời qua Facebook
Đang tải...