Chương 30: Hoàng hậu là thần y!
[HIDE-THANKS]Không tệ.
Chỉ là cây kim này..
Bổn cung năm tuổi du tẩu làm nghề y, cứu người vô số, chưa bao giờ thấy cây châm đặc biệt như thế!
Còn biết phun nước.
Không hổ là đồ vật công nghệ cao, quá cao siêu.
Chỉ là, phía sau kim có cái ống lớn như vậy, như thế nào nướng châm.
Đang nghĩ ngợi, liền nhìn đến bác sĩ lột quần cô, cầm "kim bạc" chọc vào mông cô!
Hạ Vi Bảo kinh hãi, "Ngươi làm cái gì!"
Châm cứu gây tê không phải châm nơi đó!
Huyệt vị không đúng a!
"A.."
Một kim đâm vào mông nhỏ, Hoàng Hậu nương nương đau hét chói tai, tiếng kêu bén nhọn, cơ hồ đem nóc nhà đều xốc đi!
"A.."
Liên tiếp tiếng kêu rên kì quái, cực kỳ bi thảm.
Tiếng kêu trong phòng thật sự quá khủng bố, dương túc nổi hết da gà, đây đâu phải là tiêm thuốc, rõ ràng là giết heo.. A phi, giết người a.
Động tĩnh càng lúc càng lớn, Lục Hoa Lương gắt gao mà nhìn chằm chằm cửa phòng, rốt cuộc không nhịn được.
Đẩy cửa ra đi vào.
Chỉ thấy Hạ Vi Bảo đứng ở trên giường bệnh, hai tay che lại mông, vết thương trên người còn đang đổ máu.
Bác sĩ hộ sĩ vây quanh mép giường bệnh, hình như muốn bắt cô.
"Đang làm cái gì!"
Lục Hoa Lương thần sắc âm trầm, bước đi vào.
Nhìn thấy cứu tinh, Hạ Vi Bảo lập tức nhảy xuống giường bệnh, suy yếu nhào vào trong ngực Lục Hoa Lương.
Đôi tay như cũ che lại phía sau.
Cô vốn dĩ liền suy yếu, hiện tại cơ hồ hư thoát.
"Sao lại thế này!"
Tầm mắt Lục Hoa Lương mang theo cảm giác cưỡng bức đảo qua, toàn bộ hộ sĩ đều run lên, cúi đầu.
Bác sĩ nơm nớp lo sợ mà đi lên, trong tay cầm một ống tiêm không có kim tiêm.
Lục Hoa Lương, "..."
Kim tiêm đi đâu vậy?
Tầm mắt hướng tới nơi Hạ Vi Bảo dùng đôi tay che lại.
Quần nửa cởi, treo ở trên mông như muốn rớt.
Đường cong thật xinh đẹp.
Hắn xem đến yết hầu có chút khô.
Đây không phải trọng điểm, trọng điểm là, trên mông cắm một cây kim!
Hạ Vi Bảo đau đến hoài nghi nhân sinh, nước mắt lưng tròng.
Bị thương quá nặng, thế cho nên cô cũng chưa có sức lực nói chuyện.
"Có người muốn.. Mưu hại bổn cung."
Nhìn đến bộ dạng cô không có nửa cái mạng, Lục Hoa Lương trong lòng giống như có một đầu ma quỷ, áp lực cường đại, làm không khí trong phòng đều kết thành băng!
"Các ngươi đã làm gì cô ấy."
Nghĩ đến vừa mới nhiều người như vậy vây công Hạ Vi Bảo, vị trí trái tim hắn liền giống như bị người bóp chặt.
Bác sĩ khổ mà không nói nên lời.
"Tất cả ngẩng đầu lên."
Sau đó, các hộ sĩ chậm rãi ngẩng đầu, lộ ra gương mặt bị đánh bầm dập thành đầu heo..
Lục Hoa Lương, "..."
Đồng tử hơi hơi co rút lại, hắn nhìn Hạ Vi Bảo ở trong lòng ngực hắn suy yếu đến không có nửa cái mạng, "Cô đánh?"
"Bọn họ muốn mưu hại bổn cung."
Hạ Vi Bảo hữu khí vô lực.
Cô chỉ nghĩ trở thành người văn minh trong xã hội văn minh, tại sao không thể làm cô như ý, vì sao muốn ép cô đánh người!
Các tỷ tỷ hộ sĩ trong lòng thật khổ.
Nima chưa bao giờ thấy một người phụ nữ mạnh mẽ như vậy!
Đều bị nổ thành nửa tàn phế, cư nhiên còn có thể mang theo vết thương đem vài người các cô điên cuồng đánh một trận!
"Còn không tiêm thuốc."
Lục Hoa Lương đáy mắt có chút tơ máu.
Nhìn thấy Hạ Vi Bảo bộ dáng này, hắn muốn giết người!
Hạ Vi Bảo suy yếu mà ngẩng đầu lên, lang băm hại người.
Vì gương mặt của mình suy nghĩ, cô vẫn là dựa vào chính mình đi.
"Tìm đại phu cho tôi."
Lục Hoa Lương nhíu mày, đại phu?
"Chính là trung y, tìm cho tôi cái trung y."
"Còn không đi mau." ánh mắt Lục Hoa Lương bắn về phía bác sĩ.
Tuy rằng khó hiểu cô tìm trung y làm cái gì, nhưng hắn sẽ thỏa mãn cô.
Bác sĩ có chút khó xử, "Lục tổng, nới này của chúng ta là Tây y viện, không có trung y."
"Vậy tìm người biết bốc thuốc."
* * *@@----
Cửu đã trở lại nè! Vài ngày tới sẽ bổ sung mấy chương của một tuần mình vắng mặt. Cảm ơn các bạn đã ghé qua ^o^[/HIDE-THANKS]
Chỉ là cây kim này..
Bổn cung năm tuổi du tẩu làm nghề y, cứu người vô số, chưa bao giờ thấy cây châm đặc biệt như thế!
Còn biết phun nước.
Không hổ là đồ vật công nghệ cao, quá cao siêu.
Chỉ là, phía sau kim có cái ống lớn như vậy, như thế nào nướng châm.
Đang nghĩ ngợi, liền nhìn đến bác sĩ lột quần cô, cầm "kim bạc" chọc vào mông cô!
Hạ Vi Bảo kinh hãi, "Ngươi làm cái gì!"
Châm cứu gây tê không phải châm nơi đó!
Huyệt vị không đúng a!
"A.."
Một kim đâm vào mông nhỏ, Hoàng Hậu nương nương đau hét chói tai, tiếng kêu bén nhọn, cơ hồ đem nóc nhà đều xốc đi!
"A.."
Liên tiếp tiếng kêu rên kì quái, cực kỳ bi thảm.
Tiếng kêu trong phòng thật sự quá khủng bố, dương túc nổi hết da gà, đây đâu phải là tiêm thuốc, rõ ràng là giết heo.. A phi, giết người a.
Động tĩnh càng lúc càng lớn, Lục Hoa Lương gắt gao mà nhìn chằm chằm cửa phòng, rốt cuộc không nhịn được.
Đẩy cửa ra đi vào.
Chỉ thấy Hạ Vi Bảo đứng ở trên giường bệnh, hai tay che lại mông, vết thương trên người còn đang đổ máu.
Bác sĩ hộ sĩ vây quanh mép giường bệnh, hình như muốn bắt cô.
"Đang làm cái gì!"
Lục Hoa Lương thần sắc âm trầm, bước đi vào.
Nhìn thấy cứu tinh, Hạ Vi Bảo lập tức nhảy xuống giường bệnh, suy yếu nhào vào trong ngực Lục Hoa Lương.
Đôi tay như cũ che lại phía sau.
Cô vốn dĩ liền suy yếu, hiện tại cơ hồ hư thoát.
"Sao lại thế này!"
Tầm mắt Lục Hoa Lương mang theo cảm giác cưỡng bức đảo qua, toàn bộ hộ sĩ đều run lên, cúi đầu.
Bác sĩ nơm nớp lo sợ mà đi lên, trong tay cầm một ống tiêm không có kim tiêm.
Lục Hoa Lương, "..."
Kim tiêm đi đâu vậy?
Tầm mắt hướng tới nơi Hạ Vi Bảo dùng đôi tay che lại.
Quần nửa cởi, treo ở trên mông như muốn rớt.
Đường cong thật xinh đẹp.
Hắn xem đến yết hầu có chút khô.
Đây không phải trọng điểm, trọng điểm là, trên mông cắm một cây kim!
Hạ Vi Bảo đau đến hoài nghi nhân sinh, nước mắt lưng tròng.
Bị thương quá nặng, thế cho nên cô cũng chưa có sức lực nói chuyện.
"Có người muốn.. Mưu hại bổn cung."
Nhìn đến bộ dạng cô không có nửa cái mạng, Lục Hoa Lương trong lòng giống như có một đầu ma quỷ, áp lực cường đại, làm không khí trong phòng đều kết thành băng!
"Các ngươi đã làm gì cô ấy."
Nghĩ đến vừa mới nhiều người như vậy vây công Hạ Vi Bảo, vị trí trái tim hắn liền giống như bị người bóp chặt.
Bác sĩ khổ mà không nói nên lời.
"Tất cả ngẩng đầu lên."
Sau đó, các hộ sĩ chậm rãi ngẩng đầu, lộ ra gương mặt bị đánh bầm dập thành đầu heo..
Lục Hoa Lương, "..."
Đồng tử hơi hơi co rút lại, hắn nhìn Hạ Vi Bảo ở trong lòng ngực hắn suy yếu đến không có nửa cái mạng, "Cô đánh?"
"Bọn họ muốn mưu hại bổn cung."
Hạ Vi Bảo hữu khí vô lực.
Cô chỉ nghĩ trở thành người văn minh trong xã hội văn minh, tại sao không thể làm cô như ý, vì sao muốn ép cô đánh người!
Các tỷ tỷ hộ sĩ trong lòng thật khổ.
Nima chưa bao giờ thấy một người phụ nữ mạnh mẽ như vậy!
Đều bị nổ thành nửa tàn phế, cư nhiên còn có thể mang theo vết thương đem vài người các cô điên cuồng đánh một trận!
"Còn không tiêm thuốc."
Lục Hoa Lương đáy mắt có chút tơ máu.
Nhìn thấy Hạ Vi Bảo bộ dáng này, hắn muốn giết người!
Hạ Vi Bảo suy yếu mà ngẩng đầu lên, lang băm hại người.
Vì gương mặt của mình suy nghĩ, cô vẫn là dựa vào chính mình đi.
"Tìm đại phu cho tôi."
Lục Hoa Lương nhíu mày, đại phu?
"Chính là trung y, tìm cho tôi cái trung y."
"Còn không đi mau." ánh mắt Lục Hoa Lương bắn về phía bác sĩ.
Tuy rằng khó hiểu cô tìm trung y làm cái gì, nhưng hắn sẽ thỏa mãn cô.
Bác sĩ có chút khó xử, "Lục tổng, nới này của chúng ta là Tây y viện, không có trung y."
"Vậy tìm người biết bốc thuốc."
* * *@@----
Cửu đã trở lại nè! Vài ngày tới sẽ bổ sung mấy chương của một tuần mình vắng mặt. Cảm ơn các bạn đã ghé qua ^o^[/HIDE-THANKS]
Chỉnh sửa cuối: