Hãy Yêu Anh Khi Mùa Đông Đến Tên gốc: 冬天请和我恋爱 Tên Hán Việt: Mùa đông thỉnh cùng ta luyến ái Tác giả: Giang Tiểu Lục Thể loại: Ngôn Tình, Nguyên sang, Hiện đại, HE, Tình cảm, Ngọt sủng, Đô thị tình duyên, Thiên chi kiêu tử, 1v1, Thị giác nữ chủ, Đơn hướng yêu thầm, Chức nghiệp tinh anh Edit, beta: Tử Nguyệt Linh, Lạc Lạc Tình trạng: Hoàn nguyên văn, đang Edit Link raw: 《冬天请和我恋爱》_婚恋小说_情感树 - Văn án - Vào ngày lập đông, Chúc Thời Vũ chia tay với người bạn trai đã yêu nhau được bốn năm rồi trở về thành phố Ôn Bắc. Trong phòng bệnh loạn thành một nồi cháo, sắc mặt mẹ cô tái nhợt, dưới sự khuyên bảo hợp tình hợp lý của họ hàng thân thích, trước mắt cô chỉ có hai lựa chọn: Nghe theo người lớn trong nhà kết hôn hoặc từ chức. Chúc Thời Vũ lựa chọn vế trước, sau đó cô đi gặp Mạnh Tư Ý. Ở trong mắt mọi người, Mạnh Tư Ý có một vẻ ngoài hoàn hảo, tính cách tốt đến mức không thể bắt bẻ, kết hôn cùng với anh là do Chúc Thời Vũ trèo cao. Chỉ có Mạnh Tư Ý biết. Anh chẳng qua chính là kẻ tiểu nhân đê tiện. Từ thời niên thiếu đến bây giờ. Cô là khát vọng khó đạt được mà anh đã mơ tưởng trong suốt những tháng ngày đằng đẵng. Bác sĩ X Tác giả sáng tạo nội dung truyền thông. - Một năm có bốn mùa, tôi thích nhất là mùa đông.
Chương 1: Mạnh Tư Ý Bấm để xem Thật ra lúc gặp Mạnh Tư Ý là một ngày rất bình thường. Đêm qua Chúc Thời Vũ vừa lưu thêm một dãy số lạ trong điện thoại, còn chưa kịp nói chuyện, ngày hôm sau đã bị tiếng điện thoại đánh thức. Bên trong là một giọng nam ôn hòa, muốn hẹn gặp mặt cô vào buổi sáng. Lúc ấy Chúc Thời Vũ mới vừa thức suốt đêm ở bệnh viện, đầu óc còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, cúp điện thoại ngồi dậy, đôi mắt mông lung gãi gãi tóc, chợt nhận ra một tia mát lạnh từ trong thứ âm thanh kia, giống như vụn bạc hà vừa nghiền nát. Có vẻ là một người dễ ở chung nhưng lại khó thân thiết. Cô nhanh chóng sửa soạn ra ngoài, xuống dưới lầu mới phát hiện bên ngoài trời đang mưa. Thành phố Ôn Bắc nằm ở phía Nam, vừa đến mùa đông mưa dầm liên miên, không khí ẩm ướt lạnh lẽo chui thẳng vào trong xương cốt. Mưa không lớn, rơi tí tách từ mái hiên xuống, mặt đất ướt sũng, chẳng biết bao giờ mới tạnh. Chúc Thời Vũ thở dài nhìn màn mưa trước mặt, cam chịu xoay người lên lầu lấy ô. Trên đường đi, bác gái gọi điện tới, nói mẹ Chúc ở bệnh viện không phối hợp điều trị, ầm ĩ muốn về nhà, Chúc Thời Vũ bảo bác gái đưa điện thoại di động cho mẹ. "Lát nữa con sẽ gặp chàng trai đó." "Ừm, mẹ nhớ chú ý sức khỏe nha." Nói hai câu ngắn gọn, bên kia liền yên tĩnh lại, Chúc Thời Vũ cúp điện thoại, ngẩng đầu nhìn nhà hàng phía trước. Địa điểm là đối phương chọn, đúng lúc vào giờ cơm trưa, cô cầm điện thoại, đẩy cửa bước vào. Đây là một nhà hàng âm nhạc, lúc này có hai, ba bàn khách hàng, trên sân khấu có người đang chơi violin, tiếng nhạc nhẹ nhàng êm tại, lơ lửng trong không trung. Hệ thống sưởi ấm ập đến, xua tan cái lạnh toàn thân. Chúc Thời Vũ quét mắt nhìn một vòng xung quanh, cuối cùng dừng lại ở vị trí góc bên phải gần cửa sổ. Trước đó, cô đã xem qua ảnh của anh. Chàng trai mặc áo blouse trắng thắt cà vạt, khuôn mặt nghiêm túc, ánh mắt thẳng tắp nhìn vào ống kính. Thân hình thiếu niên anh tuấn, ngũ quan vượt trội, nếu đăng tấm ảnh có vẻ cũ này lên mạng thì nó cực kỳ giống ảnh thẻ thời sinh viên của nam thần vườn trường. Chúc Thời Vũ nhất thời bị kinh ngạc, sau đó chỉ còn lại hoang mang. Một người như vậy, tại sao còn cần đi xem mắt. Giờ phút này trong đầu cô chỉ còn suy nghĩ ấy. So với ảnh chụp thì bên ngoài Mạnh Tư Ý còn xuất sắc hơn. Anh im lặng ngồi đó, áo khoác đặt sau lưng ghế, trên người mặc một chiếc áo len màu trắng, bên trong là áo sơ mi màu xanh, cổ tay áo hơi xắn lên, để lộ một đoạn cổ tay, gầy gò trắng trẻo. Bên ngoài anh còn đẹp trai tuấn tú hơn một chút, mà thứ hiếm thấy chính là cảm giác trẻ trung khiến người khác thoải mái. Có lẽ là do nghề nghiệp mà trên mặt anh toát ra vài phần trầm ổn, là khí chất đặc biệt đan xen giữa người đàn ông trưởng thành và một thiếu niên. Có lẽ nhận ra được ánh mắt chăm chú của cô, người ngồi đó ngẩng đầu lên. Chúc Thời Vũ lễ phép cười, kéo ghế ngồi xuống đối diện anh. Ba giây trôi qua. Anh mím môi dưới, lên tiếng tự giới thiệu. "Chào cô, tôi là Mạnh Tư Ý." Lần đầu tiên gặp mặt không khí giữa hai người có vẻ nhạt nhẽo. Chúc Thời Vũ là người chậm nhiệt, thường không nói nhiều với người lạ, bác sĩ Mạnh đối diện cũng không nhiệt tình lắm. Sau câu giới thiệu kia, Chúc Thời Vũ đáp lại "Chào anh", có qua có lại tự giới thiệu tên mình, trong mắt anh có vẻ như hơi sững sờ, ngay sau đó gật đầu, cụp mắt xuống. Lông mi dài đen nhánh che lại cảm xúc bên trong, nhìn không rõ vui buồn. Hai người không hề có tiến triển, sau khi gặp mặt xong đều tự mình về nhà, thỉnh thoảng trò chuyện vài câu trên Wechat, không nóng không lạnh. Người trong nhà lại tựa như đang nghênh đón chuyện lớn gì, phô bày sự nhiệt tình chưa từng có. Bác gái cả làm y tá lâu năm ở bệnh viện, có nhiều mối quan hệ thân thiết, bác sĩ Mạnh là thanh niên vừa có tài lại có sắc nhất bệnh viện, được săn đón đến mức có thể so sánh với sản phẩm xa xỉ số lượng có hạn trong trung tâm thương mại. Bà ấy rất thương Chúc Thời Vũ ngây thơ không có chí cầu tiến, nhân ngày Tết Nguyên Đán, bà mượn cớ cảm ơn để mời Mạnh Tư Ý đến nhà ăn cơm. Hai tháng trước bác trai không cẩn thận bị gãy chân khi đang làm việc, Mạnh Tư Ý là bác sĩ điều trị chính. Hôm nay Chúc Thời Vũ mặc váy mùa đông, bên ngoài khoác áo lông, chất vải mỏng mềm mại phác họa đường cong cơ thể hoàn hảo, dung mạo xinh đẹp tăng thêm vài phần nữ tính. Mấy ngày trước mẹ Chúc vừa xuất viện, do đột nhiên lên cơn đau tim, điều trị ở bệnh viện hơn nửa tháng, bệnh tình ổn định hơn liền muốn về nhà dưỡng bệnh. Hiện tại trong nhà không ai dám làm trái ý bà, ngày hôm qua ba Chúc không cẩn thận làm vỡ một cái chén cũng phải cẩn thận từng li từng tí. Chúc Thời Vũ nghe lời bà mặc đồ đẹp đẽ chút, trước khi ra khỏi cửa còn lấy đôi giày da dê nhỏ để ở đáy tủ mấy trăm năm không đụng đến của mình ra. Hôm nay ngoài trời không mưa, nhưng lại âm u, gió rất lớn. Lúc Chúc Thời Vũ đến, nhà bác cả đã vô cùng náo nhiệt, ngoài hai người lớn tuổi, hôm nay chị họ cũng cố ý về nhà, còn dẫn theo hai đứa con. Bác trai và bác gái kết hôn sớm, chị họ lớn hơn Chúc Thời Vũ năm tuổi, đã lập gia đình từ mấy năm trước, đứa con thứ hai bây giờ cũng đã ba tuổi, đã biết đi và gọi người. Lúc này hai đứa nhỏ đang chơi đùa ở phòng khách, chị gái giơ mảnh ghép trong tay lên cao, em trai thì muốn giành lấy, còn có một người nữa ngồi giữa bọn họ. Mạnh Tư Ý mặc một chiếc áo khoác màu đen, áo hơi mở rộng để lộ áo len màu vàng nhạt bên trong. Anh hơi cúi đầu, tóc mái rũ xuống, che khuất một phần khuôn mặt, góc nghiêng trông rất dịu dàng. "Được rồi, để chú ghép cho mỗi đứa một cái nha." Kỳ lạ thay, Chúc Thời Vũ nghe ra trong giọng nói của anh sự kiên nhẫn dỗ dành. "Dì nhỏ, hôm nay dì thật xinh đẹp!" Cháu gái nhỏ tinh mắt nhìn thấy cô, miệng ngọt lớn tiếng khen. Cùng với tiếng nói của cô bé là một cái nhìn chăm chú, Mạnh Tư Ý dừng tay quay đầu lại, ánh mắt dừng lại trên người cô một chút. Bầu không khí thoáng chốc im lặng, Chúc Thời Vũ cong môi cười, cúi người xoa đầu cô bé như thường lệ. Đến khi cô đứng thẳng dậy và nhìn lại lần nữa, Mạnh Tư Ý sớm đã rời mắt đi, miếng ghép trong tay cũng sắp hoàn thành. Bữa cơm này không hề tẻ nhạt. Bác gái là người nhanh nhẹn, mọi tin đồn trên dưới bệnh viện đều nằm trong lòng bàn tay, thỉnh thoảng Mạnh Tư Ý đáp lời bà ấy, lễ phép gật đầu. Hai đứa con của chị họ rất đáng yêu dễ thương, chúng kéo tay của anh, ngọt ngào gọi "Anh ơi", giọng nói non nớt của trẻ con khiến cho mọi người trên bàn đều bật cười. Mạnh Tư Ý kiên nhẫn cúi đầu gắp đồ ăn cho bọn nhỏ. Chị họ cũng sẽ ngẫu nhiên trò chuyện với Chúc Thời Vũ mấy câu về việc trong nhà. Bác trai tự mình nâng chén thưởng thức rượu thì bị bác gái lườm một cái, ngượng ngùng đặt ly rượu xuống. Màn đêm buông xuống, đèn đường sáng lên, phòng khách ngập tràn ánh sáng mờ ảo. Mọi người trên bàn đều hòa thuận vui vẻ, bỏ qua sự khách sáo xa lạ thì thật sự rất giống một gia đình hạnh phúc. Ăn cơm xong, Chúc Thời Vũ bị bác gái giục về nhà. Mạnh Tư Ý đứng ở một bên nghe bác gái dặn dò. "Tiểu Mạnh, nhờ cháu đưa Tiểu Vũ của chúng ta về nhà, trên đường đi nhớ chú ý an toàn, lái xe phải cẩn thận.." "Không có vấn đề gì đâu, việc cháu nên làm mà." Mạnh Tư Ý hơi hơi cúi đầu, thái độ rất tốt. Chỉ là không hiểu vì sao đêm nay bác gái cứ cười nói không ngừng. "Được được được, cháu đúng là một đứa trẻ ngoan." Bác cả cười cười nắm lấy tay anh: "Bác nói cháu nghe, Tiểu Vũ nhà bác cũng là một người ưu tú, từ bằng cấp đến ngoại hình tất cả đều tốt, từ nhỏ đến lớn người theo đuổi xếp hàng dài hơn một con phố, bác nhớ khi nó còn đi học, mỗi ngày đều có nam sinh đến đưa bữa sáng cho." "Bác gái.." Chúc Thời Vũ nghe thấy thế, xấu hổ đến mức muốn tìm lỗ chui xuống, vội vàng ngắt lời bà ấy. "Không còn sớm nữa, chúng cháu cũng nên trở về thôi." "Ai da, vậy hai đứa nhanh về đi, nếu không sẽ muộn đấy." Cửa thang máy đóng lại chậm rãi đi xuống, xung quanh cũng yên tĩnh trở lại. Chúc Thời Vũ và Mạnh Tư Ý đứng ở bên trong, đột nhiên cảm thấy bầu không khí quá mức tĩnh lặng. Lúc thang máy đi xuống chỉ mất vài chục giây nhưng lại như đã qua hơn mấy chục phút. Cửa vừa mở ra, Chúc Thời Vũ vội vàng đi ra ngoài, không khí trong lành xen lẫn gió lạnh từ bên ngoài ùa vào, cô theo phản xạ rụt cổ lại. "Mặc ít như vậy không lạnh sao?" Người bên cạnh cuối cùng cũng chủ động mở miệng nói câu đầu tiên giữa hai người ngày hôm nay. "Không lạnh lắm." Chúc Thời Vũ không nhìn anh, cô nhìn về phía màn đêm, vô thức kéo chặt áo khoác lại, theo bản năng trả lời. "Mẹ nói tôi ăn mặc đẹp lên." Lúc đó Chúc Thời Vũ có gì nói đó, không hề suy nghĩ quá nhiều, ngay cả ý tứ trong câu nói đó cô cũng không hiểu rõ ràng. Nhưng không đến hai ngày sau, Mạnh Tư Ý đã chủ động hẹn gặp cô. Hôm nay là cuối tuần, hai người đến trung tâm thương mại gần đó đi ăn cơm rồi xem phim, đến lúc ra về mới phát hiện ra không biết trời đã mưa từ lúc nào. Cũng giống như ngày mà hai người gặp nhau. Tí tách tí tách, mặt đất ẩm ướt. Mạnh Tư Ý đi đến cửa hàng bên cạch mua ô, nhưng chỉ mua được một cái. Vì cơn mưa tới bất chợt nên ô đã bán hết. Mưa mùa đông dày đặc, một chiếc ô cũng chỉ miễn cưỡng che được cho hai người, nó cũng không thể che hết phía dưới chân, đôi giày vẫn bị nước mưa tạt ướt. Từ trung tâm mua sắm về nhà chỉ mất mười phút, Mạnh Tư Ý đưa cô về đến trước cửa nhà rồi mới trở về. "Cô cứ cầm ô đi, tôi lái xe về là được rồi." "Mưa còn chưa tạnh, tôi về đến nhà rồi, anh cầm lấy đi." Chúc Thời Vũ đem ô trả lại, hai người nhìn nhau vài giây, cuối cùng vẫn không có từ chối. "Được." Lịch sự kiềm chế, biết tiến biết lùi. Toàn bộ quá trình đều tràn ngập sự khéo léo của người lớn. Cũng giống như cuộc hẹn của bọn họ hôm nay. Cũng giống như nước chanh thêm muối, tuy thanh đạm nhưng lưu lại cái dư vị thoang thoảng, như có như không. Chúc Thời Vũ nhìn theo bóng dáng Mạnh Tư Ý biến mất ở cửa tiểu khu, cô xoay người lên lầu, lấy chìa khóa ra mở cửa. Một âm thanh không nặng cũng không nhẹ vang lên. Mẹ Chúc đang ngồi ở ghế sô pha, quay đầu nhìn ra cửa cất tiếng hỏi: "Hôm nay con với Tiểu Mạnh gặp mặt thế nào? Sao không kêu nó về nhà ăn cơm cùng?" "Vẫn còn sớm. Lần sau lại nói." Chúc Thời Vũ cúi đầu thay giày, trả lời cho có lệ, mẹ Chúc nóng lòng từ sô pha đứng lên, nâng cao giọng nói. "Lần sau là khi nào, mỗi lần mẹ hỏi con, con đều nói thế! Mẹ nói con nghe, nếu chuyện lần này không thành, mẹ sẽ cho con đi làm, đúng lúc dì con nói trong thư viện thành phố còn thiếu người làm, mẹ sẽ nói dì con cho con vào đó." "Mẹ! Không phải mẹ đã nói rằng sẽ không can thiệp vào việc của con khi con trở về sao?" Chúc Thời Vũ quay đầu lại cau mày. "Lúc trước nói như vậy với điều kiện là con sẽ lấy chồng sinh con, dù sao giữa công việc với gia đình con chỉ được chọn một." "Ngoại trừ thành phố Ôn Bắc này, con đừng hòng nghĩ sẽ đi được khỏi đây!" Cuối cùng là một câu khẳng định. Cái cảm giác bất lực quen thuộc lại từ từ dâng lên trong lồng ngực, mọi lời tranh cãi vẫn không thể làm dịu đi mâu thuẫn đã tích tụ lâu ngày theo thời gian. Chúc Thời Vũ trầm mặc, ngồi xuống mang lại giày. Đôi giày ở góc tủ theo động tác của cô đập vào mắt. Ngày đầu tiên gặp Mạnh Tư Ý cô đã đi đôi giày đó. Giày da được buộc bằng dây màu trắng, miệng giày nông để lộ ra mắt cá chân tinh tế. Lúc đó trời còn không có lạnh như bây giờ, cô mặc một chiếc váy kẻ sọc dài hơn nửa người, khi cầm ô đi ra khỏi nhà ăn, không cẩn thận dẫm phải vũng nước trên đường. Nước bẩn bắn lên làm ướt nhẹp mắt cá chân cô. Mạnh Tư Ý ngồi xổm xuống cầm ô, lầy từ trong túi ra một bao khăn giấy, nhẹ nhàng lau khô vết bẩn. Mưa phùn phấp phới, gió còn mang thêm vài phần lạnh lẽo. Chúc Thời Vũ cúi đầu đứng ở đó, khuôn mặt cô bị chiếc ô màu xanh đậm che kín hoàn toàn, cô còn có thể cảm nhận được sự đụng chạm nhẹ nhàng của khăn giấy. Lễ phép, nhẫn nại, tỉ mỉ. Công việc tốt, không có tật xấu, thích trẻ con, tính cách tốt. Sau một tháng tiếp xúc, cô từ người Mạnh Tư Ý đúc kết ra từng đó ưu điểm. Bất luận là nhìn từ phương diện nào, tương lai anh cũng sẽ trở thành một người chồng, người ba tốt. Chúc Thời Vũ bất tri bất giác ngồi xổm ở đó rất lâu, giống như cái ngày mà Mạnh Tư Ý bung dù ngồi xổm bên cạnh cô.