Xin hãy nắm chặt cờ lê trong tay bạn Tác giả: Bàn Cáp Thể loại: Hệ thống, kinh dị, nữ cường, ngôn tình Số chương: 294 Editer: Mim_chan Văn án: Chiêm Nhược - một người bị bệnh nan y gánh vác trên lưng số nợ khổng lồ, phải đi sửa xe kiếm tiền trả nợ. Thời điểm cô từ gầm xe chui lên, một người đàn ông mang tây trang đi giày da bỗng xuất hiện và nói với cô rằng người cha hào môn giàu đã tìm được cô. Vốn tưởng cô sẽ được sống trong giàu sang phú quý, trả hết nợ thì đã bị cuộc sống vả một cái bốp thật đau đớn. Cô được trở về nhưng với điều kiện tiên quyết là cô phải quyên thận cho mẹ kế, hơn nữa không được vọng tưởng đến quyền thừa kế của anh chị em. Lúc ấy, Chiêm Nhược nắm chặt cờ lê trong tay nhìn người đàn ông mà chỉ muốn nện vài nhát rồi đá đít anh ta đi nhưng đột nhiên có một giọng nói máy móc không biết chui từ đâu vang lên. "12 giờ đêm nay, cô sẽ tỉnh lại trên giường anh ta, thay anh ta chịu một cuộc giết người đáng sợ." "Thất bại, chết." "Thành công, khen thưởng điểm thuộc tính có thể dùng vào bất kì lĩnh vực trí tuệ, sức mạnh hay lựa chọn thể chất hoàng kim Thiết Tam Giác." "Có thể từ chối, nhưng cô sẽ chết vì đột tử." Chiêm Nhược hoang mang nhìn thân thể cường tráng của người đàn ông đeo kính trước mắt, im lặng suy tính rồi đồng ý. 12 giờ đêm đó, cô tỉnh dậy trên một chiếc giường viền ren màu hồng phấn, nhưng trước mắt lại là một màu đen tuyền hắc ám. Cô đã xuyên vào một người mù chỉ có 1m5! Chiêm Nhược: "?" Cạch cạch, cửa phòng đóng chặt đột nhiên mở ra. * * * Quỷ nhập người ngoài đời / Phó bản dị thời không - nếu như bạn tình cờ gặp sát nhân giết người liên hoàn, bạn có sợ không? Nếu như sợ, vậy hãy nắm chặt cờ lê trong tay bạn, giữ chặt quyền được sống của bạn. Nhân vật chính: Chiêm Nhược ┃ Vai phụ: >>┃ Cái khác: >> Lập ý: Kiên cường bất khuất, hướng ánh sáng mà đi, đừng từ bỏ.
Chương 1.1: Xưởng sửa xe Bấm để xem Một chiếc xe lướt qua đống sắt vụn cùng lốp xe hỏng, dừng lại ở lối rẽ. Chu Hiến trong xe liếc mắt nhìn con đường vắng tanh, nhà cửa ẩn hiện cách đó không xa, cạnh nó còn có một cái hồ không nhỏ, kiểm tra định vị GPS xác nhận đúng là nơi này, anh ta mới xoay tay lái sang phải từ từ lái vào. Kỳ thật cũng chỉ hơn 12m, còn có thể thấy mấy chiếc xe bị vứt bỏ mọc đầy cỏ dại. Những đồ vật ở đây đều lộ rõ vẻ suy sụp của nó. Xe dùng lại trước một xưởng lớn. Đây là một xưởng sửa xe nhưng lại giống như bị bỏ hoang từ lâu, cửa lớn mở toang có thể nhìn thấy rõ các loại linh kiện tán loạn bên trong, ở bãi đất trống phía trước còn có một cái xe hỏng. Giày da tránh được một chút vết bẩn trên mặt đất nhưng không tránh được mùi rỉ sắt cùng xăng, thỉnh thoáng còn có mùi khai thoang thoảng trong gió, đoán chừng là một vài tài xế tiểu bậy ở chỗ này. Có chút ghét bỏ, anh ta rút một chiếc khăn tay từ trong tây trang ra che mũi, gọi vọng vào trong. Có ai không? Có ai ở đây không? Không có ai đáp lại, vùng đất hoang vu xa xăm, đáng sợ một cách khó hiểu. Chạy xe liên tục suốt ba giờ, Chu Hiến vốn cực kỳ mệt mỏi, giờ thì cực kỳ bực bội, vào trong xưởng, nhìn xung quanh tìm mấy lần cũng chẳng thấy ai. Anh ta đi đến trước xe hỏng kia nhìn vào trong, lấy điện thoại ra đang định bấm gọi thì.. Một cánh tay đen tuyền vươn ra từ dưới xa, nắm chặt lấy mắt cá chân của anh ta. Chu Hiến: ! Một tinh anh văn phòng bị dọa đến mức thét lên như heo kêu. "Gào cái gì. Anh dẫm vào cờ lê của tôi rồi." Hả? Thấy đối phương buông tay, Chu Hiến liền lui lại, một bên an ủi trái tim đang đập kịch kiệt của mình, một bên sợ hãi dò xét cánh tay kia, chỉ thấy nó cầm được cờ lê liền rụt trở về. Cánh tay này da bọc xương, dính đầy dầu nhớt, có chút dọa người. Tiếng vừa rồi là của con gái, âm thanh rất lạnh lại khàn khàn, không khó nghe nhưng dọa người, có thể đi làm lồng tiếng cho nữ quỷ trong phim kinh dị rồi. "Xin chào.. cho hỏi cô là tiểu thư Chiêm Nhược đúng không?" Bên dưới xe truyền đến tiếng đáp lại. "Ừm." "Tôi là Chu Hiến, là thư kí của tiên sinh Thẩm Mạc Lâm, đặc biệt đến tìm cô." "À." "Ba ngày trước chúng tôi có liên hệ với cô một lần, có thể có ấy không nói rõ lắm nên cô cúp máy. " Ồ. " " Xin hỏi tiểu thư Chiêm Nhược có thể chui từ dưới xe lên nói chuyện với tôi được không? " " Chờ tôi sửa xong đã. " Chu Hiến cực kỳ không kiên nhẫn nhưng trên mặt lại không có biểu cảm gì. Anh ta lấy khăn ướt lau mồ hôi trên mặt. Trời hôm nay hơi nóng. Trong tư liệu thám tử nói Chiêm Nhược năm 19 tuổi lấy thành tích xuất sắc thi đậu Đại học Hải Thị, bố cô Chiêm Đông Viễn vì đánh bạc nợ tiền nên bị chủ nợ đánh đập, cuối cùng tuyệt vọng tự sát. Theo pháp luật mà nói, bố mẹ đánh bạc nợ nần thì con gái không có nghĩa vụ trả nợ, nhất là khi cô từ bỏ quyền thừa kế tài sản. Nhưng chủ nợ không quan tâm, tìm đến trường làm loạn gây ra ảnh hưởng cực kỳ không tốt. Chiêm Nhược vốn định nghỉ học, cuối cùng là giáo viên của cô không nhìn được, bàn bạc cho cô tạm nghỉ học một năm, từ đó cô cũng mất liên hệ với trường học. Nhiều người nói cô vì trốn chủ nợ nên mai danh ẩn tích. Cũng có người nói cô không chịu được áp lực lớn như vậy nên tự sát. Không nghĩ đến cô lại ở xưởng sửa chữa này. Chẳng lẽ cô lại chọn thừa kế cái nhà máy đã phá sản? Còn định sửa xe kiếm tiền trả nợ? Từ lúc rời trường đã gần một năm, cô hiện tại đã 22 tuổi, đang trong lúc cực kỳ thiếu tiền. Chu Hiến nhớ lại thông tin trong tư liệu, cực kỳ tự tin với chuyến đi này. Thẳng đến lúc người dưới xe chui ra. Chu Hiến giật mình, người trước mặt khác xa với hình ảnh trong tư liệu. " Cô là Chiêm Nhược? "Hắn có chút không tin hỏi. Chiêm Nhược cởi bao tay, phủi bụi trên mặt, trong làn bụi liếc nhìn hắn, ầm, ném cờ lê lên bàn, cô uể oải nói:" Không phải, anh đi được rồi. " Da bọc xương, quần áo lôi thôi, cả người toàn dầu, mặt như bệnh nan y giai đoạn cuối, lại trông cực kỳ cay nghiệt. Chỗ sạch sẽ nhất trên người là cổ tay trái cuốn nhiều vòng băng vải. Đừng nói giống cô gái xinh đẹp trong ảnh chụp, cùng nữ sinh phổ thông cũng kém rất nhiều. Nhìn liền khiến người ta không thích. Chu Hiến cảm soát lại tính tình, mỉm cười nói:" Tiểu thư Chiêm Nhược, tiên sinh thẩm Mạc Lâm chính là bố ruột của cô, ngài ấy cực kỳ nhớ cô, muốn tôi đến đón cô về nhà. " Người bình thường nghe thấy tin này dù không kích động cũng sẽ khiếp sợ hỏi lung tung này kia. Cô thì không, cầm bình nước uống ừng ực hết nửa rồi đạy nắp, nói:" Ông ta muốn chết? Hẳn cũng không đến lượt tôi nâng quan tài. " Thẩm Mạc Lâm lúc một nghèo hai trắng kết hôn với mẹ nguyên chủ, nhưng con gái chưa tròn tháng thì sự nghiệp của ông ta đã thăng tiến, đàn ông lúc này đều dễ phạm sai lầm, còn phạm ra một trai một gái, tuổi còn lớn hơn Chiêm Nhược. Mẹ nguyên chủ quyết đoán ly hôn, mang theo con gái cực khổ sinh hoạt, sau này gả cho Chiêm Đông Viễn, tuy không phải bố ruột nhưng đối xử với mẹ con cô ấy luôn rất tốt, trừ chuyện hồ đồ đánh bạc này thì xác thực là một người bố tốt, như con gái ruột vậy. Nguyên chủ lúc biết chuyện này cũng không tính toán, nhưng vài ngày trước, một cuộc điện thoại của cô trợ lý nhỏ kia liền muốn cô ấy ngàn dặm đưa thận, nhớ đến mẹ ruột mình trước kia sống vất vả nên sinh bệnh, kết hôn không được mấy năm liền mất, tam quan nguyên chủ đều mất, thù mới hận cũ, chỉ cúp điện thoại đã là cô ấy tính tình tốt. Đương nhiên, Chiêm Nhược cũng cực kỳ ghê tởm. Chu Hiến bị nghẹn họng, nhưng đôi mắt sau mắt kính lại lóe lên. " Tiểu thư Chiêm Nhược hình như có chút hiểu biết với tiên sinh Thẩm. " Ít nhất cũng biết Thẩm gia hiện nay có bao nhiêu con. Ầm! Đặt bình nước lên bàn không nhẹ không nặng, cô lễ phép hỏi:" Anh hiện tại là muốn để tôi nói anh cút, hay đợi anh nói xong ý định của mình rồi mới bảo cút? " Chu Hiến hít sâu một hơi, lập tức vào ngay chủ đề chính:" Cơ thể vợ Thẩm tiên sinh không tốt, cần đổi thận, sau khi điều tra mới thấy thận của cô phù hợp với điều kiện, nên ngài ấy muốn mang cô về Thẩm gia, giải quyết nợ nần thay cô nhưng điều kiện tiên quyết là cô không thể có quyền thừa kế, cũng không thể uy hiếp con cái vợ chồng tiên sinh Thẩm, bằng không hiệp nghị liền mất hiệu lực.. " Chiêm Nhược nhìn hắn, giọng như xe vải nói một từ. " Cút. " Chu Hiến có thể hiểu đối phương phẫn nộ với tiên sinh Thẩm, nhưng là tinh anh xã hội, anh ta vẫn khôn khéo nhắc Chiêm Nhược. " Cho phép tôi nhắc ngài, tiên sinh Chiêm còn nợ ít nhất 550 vạn. " " Nếu như những chủ nợ kia biết ngài trốn ở chỗ này thì.. " Chiêm Nhược liếc hắn một cái, muốn nói những chủ nợ kia hôm qua có đến đây rồi nhưng cuối cùng cũng không nói gì, tay chạm vào cờ lê, đang định hành động thì giọng nói máy móc trong đầu lại nhắc nhở. " 12 đêm nay cô sẽ tỉnh lại trên giường anh ta, thay anh ta chịu một cuộc giết người đáng sợ. " " Thất bại, chết. " " Thành công, khen thưởng điểm thuộc tính có thể dùng vào bất kì lĩnh vực trí tuệ, sức mạnh hay chọn thể chất hoàng kim Thiết Tam Giác. " " Có thể từ chối, nhưng cô sẽ chết vì đột tử. " Chết đột ngột không có uy hiếp với cô dù sao nguyên chủ cùng cô cũng có cùng loại bệnh nan y. Chỉ có điều lúc giai đoạn cuối thì cô dùng tiền cầm cự mấy năm, cơ thể này tuy là giai đoạn đầu nhưng vì bần cùng nên rơi vào tuyệt cảnh Đều là bệnh nan y, ba bước chân hay hai bước chân là đến trước cửa Địa Phủ cũng không sai biệt. Cô chỉ chú ý từ" Khen thưởng". Thể chất hoàng kim Thiết Tam Giác, trí tuệ hay sức mạnh thì dễ hiểu, thể chất có thể cứu mạng cô, ít nhất là lúc cô tỉnh dậy hôm qua, người thứ ba là hệ thống trói định này nói như vậy.
Chương 1.2: Bấm để xem Cô chính là người thứ ba kẻ sát nhân ở hiện trường vĩnh viễn không phát hiện được, cũng là một linh hồn. Nói trắng ra chính là quỷ nhập vào nạn nhân thay họ đối mặt với sát nhân, sống sót thì thu được khen thưởng. Điều kiện thể chất của nạn nhân đó rất quan trọng. Chiêm Nhược nhìn cơ thể cường tráng 1m8 của Chu Hiến, hỏi hệ thống: "Nếu tôi đồng ý, có yêu cầu khác hay không, ví dụ như không thể cách xa anh ta các loại này." Hệ thống: "Hiện tại cơ sở của cô tương đối kém, không thẻ xa quá 30km, đợi sau này thuộc tính của cô cao hơn thì khoảng cách sẽ kéo dài. Vậy thì không thể để người này tức giận chạy về Hải Thị, Chiêm Nhược âm thầm nghĩ. Cô cùng hệ thống trò chuyện nên không nói gì với Chu Hiến, sắc mặt anh ta càng lúc càng khó coi, nhịn không được kéo caravat, không kiên nhẫn hỏi:" Suy nghĩ kĩ chưa? Cô không có lựa chọn khác, kỳ ngộ trước giờ chỉ có một lần, quá lâu thì không tốt, nếu cô thật sự không muốn thì quên đi. " Giọng điệu anh ta lúc này cực kỳ lạnh lùng, nhưng lại giống với các bác gái trung niên khi muốn mặc cả. Người này trong mắt Thẩm gia có giá trị một quả thận nhưng trong mắt anh ta cũng chỉ đáng mấy ngày lương. Còn muốn cao quý với anh ta cái gì. Có vẻ như thái độ của anh ta có tác dụng, vẻ mặt chán đời của Chiêm Nhược rốt cuộc cũng có phản ứng, gọi anh ta lại. " Vừa rồi tôi với tiên sinh Chu nói chuyện, thật ra vẫn chưa xong, thêm hai từ nữa đi. " " Hả? Không biết tiểu thư Chiêm Nhược vì sao lại giữ tôi lại. "Chu Hiến xoay người ung dung nhìn cô. Chiêm Nhược nhấn mạnh từng chữ như trong truyện tu tiên, không mang khói lwuar nhân gian," Quay lại. " Chạy trở lại hả? Là giữ lại, không sai. Chu Hiến:"... " (*) MD! (*): Kiểu chửi bậy tiếng trung, chắc là m* m*y. Nếu không phải anh ta nhìn ra cô đã có một chút dao động thì thật muốn đi thẳng luôn. " Nếu cô đồng ý thì mau chuẩn bị đi, tôi đưa cô đi Hải Thị, tối mua vé máy bay vẫn kịp. " Anh ta nhìn thời gian trong đồng hồ, giọng điệu hung hăng. Theo Chiêm Nhược, anh ta gấp gáp như vậy hẳn là bệnh tình của vị phu nhân Thẩm kia không ổn rồi. " Tôi muốn sắp xếp vài thứ, sáng mai anh lại đến gặp tôi. " " Anh đi được rồi. " Nếu thời gian gấp thì anh ta chỉ có thể ở lại trấn nhỏ bên cạnh, phạm vi 30km còn dư dả nên cô cũng không cần khách khí, trực tiếp đuổi người. Chu Hiến kinh ngạc, sắc mặt trầm xuống, đang định răn dạy cô thì thấy Chiêm Nhược như nghĩ đến cái gì đột ngột xoay lại nhìn anh ta." Thuận tiện hỏi chút, tiên sinh Chu, cơ thể của anh có khỏe mạnh không? " Chu Hiến:"? " * * * Trong phòng tắm, lúc Chiêm Nhượ cởi quần áo vẫn ngửi thấy được mùi máu tươi, cẩn thật lau người thay áo lót, cô liền lấy hòm y tế xử lý vết thương. Tối quay khi cô tỉnh dậy ở cơ thể này đúng lúc nguyên chủ cắt cổ tay tự sát, máu trong phòng chảy đầy đất, vỗi vàng sơ cứu xong mới biết sự tồn tại của hệ thống, cũng biết lí do nguyên chủ tự sát từ trong trí nhớ của cô ấy. Cha kế chết dã cực kỳ đau lòng, áp lực của món nợ khổng lồ lại thêm bệnh nan y mới phát hiện đã làm cô ấy tuyệt vọng. Nguyên chủ gắng gượng gần một năm lại bị két quả kiểm tra bệnh viện đánh tan. Nghĩ đến kết quả này.. Hình như có chút mờ ám. Chiêm Nhược đăm chiêu cuốn xong băng vải, nhìn bộ dạng khó coi trong gương cũng không ghét bỏ, dù sao cô cũng từng trải qua chuyện này. Chẳng qua cô cũng không hiểu lí do mình sống lại ở người cô gái này, cũng không thể vì mắc cùng bệnh nan y chứ. Đẩy cửa ra, từ ban công có thể thấy cảnh quốc lộ hoang vắng xen lẫn không khí khô nóng, Chiêm Nhược lơ đãng nhìn hồ cách đó không xa, sắc mặt có chút âm trầm. Cô nhớ nơi này. Ba năm trước, một chiếc bị bắt dừng ở đây, chủ xe bị khống chế rót thuốc độc.. Cuối cùng xe bị người ta khởi động lái xuống hồvới thi thể bên trong. Tên chủ xe kia cũng là Chiêm Nhược. Đây là chỗ cô bị hại chết. Nhưng quan trọng hơn là chiếc xe kia của cô cũng ở dưới lầu. Tuy đổi biển lại cũ nát không tả được nhưng cô vẫn có thể nhận ra. Chiêm Nhược thu hồi ánh mắt, trầm tư nhìn chiếc xe. Xe ở đây thì thi thể đâu? Không biết là bị đám người kia tiêu hủy hay giao cho Chiêm Viễn Đông xử lý nữa? Lúc Chu Hiến đến, cô cũng không phải đang sửa xe mà dưới xe xem xét. Cô tìm được trong khe hở dưới xe một ít rong tuy đã khô héo vì mất nước nhưng lại chứng minh xe này từng bị chìm trong hồ, chỉ là sau này lại vớt lên được một thời gian. Xe cũng đã chìm lâu rồi hung thủ cũng không cần với ra chứ. Trừ phi Chiêm Đông Viễn ở gần đây tình cờ chứng kiến vụ giết người này, ba năm sau vì mục đích nào đó mà vớt xe lên. Ông ta tính toán cũng tốt, trong xưởng xe giấu chiếc xe này, đối với nghề nghiệp của ông ta cũng không khó, hơn nữa chỗ này hoang vu, đêm làm gì cũng không ai biết. Về phần vì sao nhiều năm sau mới làm chuyện này thì cô nghĩ Chiêm Đông Viễn thưa nợ, có ý đồ. Nhưng đầu tiến cô xác định được thi thể mình đúng thật bị ném trong hồ. Nghĩ tới đây, Chiêm Nhược xuống lầu, cô không động đển những cọng rong kho héo kia, mở cửa xe, dùng đèn pin soi kĩ ghế lái. Cô chết không có tổn thương trí mạng, cũng không chảy máu nên sẽ không để lại dấu vết gì trong xe, nhưng thứ cô muốn tìm chính là nó. Trên đệm có một vết bẩn lớn, vì diện tích quá lớn khiến nó như màu gốc của ghế, nhưng không thể nghi ngờ là rất bẩn. Nếu có đầy đủ thiết bị hẳn có thể tìm thấy rất nhiều dấu vết do cô để lại. Đệm làm bằng da đã khô nứt, chứng tỏ nó đã bị phơi nắng nhiều năm, có dấu vết sưng tấy rõ ràng, còn có thể thấy rõ bông qua vết rách của đệm.. Chiêm Nhược móc một ít bỏ vào chén, vào bếp đổ một lượng nước nhất định rồi đặt im. Đây là cách đơn giản nhất. Qua một đoạn thời gian, một lớp dầu nổi lên trên mặt nước. Không nhiều cũng không ít, bông dưới đệm bình thường sẽ không nhiều dầu như vậy nhưng trừ khi thi thể đã dính vào đó nhiều năm. Chiêm Nhược giật mình: Thi thể cô quả thật từng ở trong hồ, nhưng ba năm sau lại bị tên ngốc Chiêm Đông Viễn vớt lên, có khả năng đã tìm được cái gì thông qua chiếc xe cùng thi thể cô đi uy hiếp đám người kia.. Nhưng Chiêm Đông Viễn vẫn có cảnh giác, ông ta đổi biển số xe đề phòng đối phương tìm được xe, nhưng thi thể mới chính là thứ tống tiền nhiều nhất. Chỉ là ông ta không biết nhân vật mình chọc phải là ai. Chiêm Nhược biết người giết cô là ai, thế lực mạnh cỡ nào nên Chiêm Đông Viễn không nghi ngờ gì là phải chết, cái chết của ông ta như là điều đương nhiên, không có bất kì dấu vết giết người nào. Nhưng vấn đề là, thi thể của cô đâu? * * * Sau khi tìm kiếm những thứ mà Chiêm Đông Viễn để lại, Chiêm Nhược không thể tìm được manh mối nào nào khác, cơ thể nào quá yếu ớt, đã quá muộn lại thêm việc mệt mỏi, cô chỉ có thể tạm dừng chuyện này, chuẩn bị làm nhiệm vụ hệ thống. Cô nằm đợi trên giường, chờ thông báo của hệ thống. " Người trói định sẽ có một gói quà tân thủ cho nhiệm vụ đầu tiên. " Chiêm Nhược rất mong chờ về món quà này nhưng khi mở ra.. cô im lặng. Một cái cờ lê. Nó là một cái cờ lê! Giọng nói hệ thống cổ điển () :" Đây không phải cờ lê bình thường đâu, cô có thể mang cùng linh hồn đấy. * * *Thôi thì, cái này cũng không tệ. Kim giây vừa chỉ 12 giờ, Đinh, âm thanh bằng đồng cổ xưa tẻ nhạt vang lên trong đầu cô. Sau đó, cô cảm nhận được linh hồn mình dã tiến vào một thế giới màu trắng rồi xuyên qua nó. Cô cũng không xác định được là vài giây hay hơn nữa. Dù sao thế giới trắng đó cũng biến mất không lâu sau. Tất cả bị bóng tối nhấn chìm * * * Chiêm Nhược tỉnh dậy ở một cơ thể khác. Đang ở trên giường. Điều chỉnh lại trạng thái, cô lập tức cầm chiếc cờ lê trong tay nhưng cảm giác hơi lạ. Khoan.. hơi sai.. sai. Bàn tay này thật nhỏ. Chu Hiến không phải là một người đàn ông cường tráng 1m8 sao? Chiêm Nhược vô thức sờ giữa hai chân mình. !