Welcome! You have been invited by Januarythreeandahalf to join our community. Please click here to register.
Bài viết: 126 Tìm chủ đề
Chương 51: Nơi Hạ Mạt đi qua đến cặn cũng chẳng còn.

Editor: AmiLee

[HIDE-THANKS]
"Được rồi!"

Hạ Mạt buồn bực nhìn đĩa bắp xào trứng làm người ta chảy nước miếng.

"Ôi! Thật là đáng tiếc, nếu anh không phải là đội trưởng thì tốt quá, như vậy còn có thể thường xuyên nấu cơm, nhưng anh là đội trưởng, chờ chúng ta gặp lại mọi người, anh không thể xuống bếp nữa, Than ôi! Thím Ngũ làm đồ ăn chỉ có thể nói là khá tốt nhưng lại kém xa đầu bếp."

Lãnh Mộ Bạch vỗ đầu Hạ Mạt, vừa dọn đồ vừa nói.

"Hình như tôi cũng không có nói khi gặp lại mọi người sẽ không xuống bếp nữa, chỉ cần em muốn ăn, tôi cũng sẽ nấu cho em bất cứ lúc nào. Được rồi, đem đồ đạc thu lại đi, chúng ta chuẩn bị đi rồi. Bên ngoài có một tiệm bán gốm sứ, chúng ta đi lấy vài chiếc bình gốm nhé! Khi nào rảnh tôi sẽ làm đồ ăn nhẹ cho em, yên tâm đi, từ từ ăn."

Hạ Mạt lắc đầu, đem những thứ Lãnh Mộ Bạch đã rửa sạch thu vào không gian.

"Vẫn là thôi đi, với tư cách là bộ mặt của cả bộ, nếu anh vào bếp nhất định sẽ bị đám Vương Khiêm cười nhạo."

"Bọn họ sẽ không."

Có khi họ sẽ rất ghen tị với tôi có thể nấu cơm cho người phụ nữ của mình, đám đồng đội đó sẽ ghen tị lắm đây.

Câu sau Lãnh Mộ Bạch không có nói ra, nhưng hắn rất chắc chắn rằng một ngày nào đó hắn sẽ rất kiêu ngạo nói cho cô việc nấu cơm cho cô là điều mà người khác sẽ rất ghen tị.

Sau khi thu dọn đồ đạc xong, hai người lên xe và lái đi.

Bắp xào trứng cũng đã nguội, Hạ Mạt ăn mấy hạt, hài lòng gật đầu.

"Oa! Ngon quá, anh khẳng định đây là lần đầu tiên làm, hương vị này chỉ kém nhà hàng một chút xíu thôi."

Nói rồi Hạ Mạt còn không quên đút cho Lãnh Mộ Bạch mấy hạt.

"Ừ! Lòng đỏ trứng hẳn là phải dùng lòng đỏ trứng muối, nếu có lòng đỏ trứng muối thì mùi vị chắc cũng không khác lắm đâu."

"Haha! Lãnh Mộ Bạch trước kia anh không phải là đầu bếp đó chứ?"

Ăn qua mấy lần đã biết làm thế nào, không phải đầu bếp chẳng lẽ là mỹ thực gia?

Lãnh Mộ Bạch cười nói.

"Tổ tiên của bà nội tôi là ngự trù, tài nấu nướng của bà được truyền từ đời này sang đời khác. Khi tôi tám tuổi, bà nội bắt đầu dạy tôi nấu ăn, bà nói tôi không thích nói chuyện, về sau còn phải đi tham gia quân ngũ, sau khi cưới vợ có thể thường xuyên nấu cơm cho vợ, như vậy xho dù không thể thường xuyên ở bên cạnh vợ thì vợ cũng sẽ không so đo với tôi."

"Haha! Bà nội anh là một vị thần."

Hạ Mạt có chút chờ mong thấy bà nội này, thật là đủ thú vị.

"Tôi cũng nghĩ vậy."

Xem đi! Bây giờ hắn không phải gặp được một người vợ tham ăn sao? Với tài nấu nướng xuất sắc như vậy, khoảng cách giữa hai người cũng được rút ngắn lại.

Khi hai người đang nói chuyện thì đã tới chỗ tiệm gốm sứ Lãnh Mộ Bạch nói.

Trực tiếp đập bể cửa kính đi vào, vốn dĩ ý của Lãnh Mộ Bạch là tìm một vài bình gốm, nhưng Hạ Mạt vừa đi vào, lập tức đem tất cả đồ vật trong tiệm thu vào không gian.

Lãnh Mộ Bạch nhìn hành động của Hạ Mạt, trong đầu hiện lên một câu, nơi Hạ Mạt đi qua đến cặn cũng không còn.

Nhưng nếu em ấy có chỗ để lại cảm thấy mấy thứ này hữu dụng, em ấy muốn lấy thì cứ lấy thôi!

Dù sao có mình mở đường cho em ấy, nếu ai không phục thì đánh cho đến khi hắn phục mới thôi còn nếu không phục nữa vậy thì giết.

"Lãnh Mộ Bạch chúng ta ghé vào các tiệm ở đây một chút đi, dù sao cũng đã tới."

Đi ra khỏi tiệm gốm sứ, Hạ Mạt lôi kéo Lãnh Mộ Bạch đi đến tiệm đồ điện bên cạnh, những thứ đồ điện này về sau còn dùng được, dù sao không gian của cô rất lớn, có rất nhiều chỗ để mấy thứ này.

"Được."

Lãnh Mộ Bạch lập tức đi lên trước đập bể cửa kính, vừa vào Hạ Mạt đã hốt sạch tất cả đồ vật, định chờ một lát lên xe sẽ vứt những kệ trưng bày vô dụng đi.

Đi ra khỏi tiệm đồ điện, Lãnh Mộ Bạch nói.

"Nếu đã vào hai tiệm này, sao chúng ta không đi dạo một vòng cả phố, lúc mới tới tôi nhìn thấy phía trước có một tiệm thuốc, dược phẩm chúng ta cũng cần chuẩn bị một ít."

"Haha! Lãnh Mộ Bạch tôi phát hiện anh càng ngày càng quen tay. Chờ một chút! Tôi thu xe vào không gian để chúng ta tiện đi đường."

Hạ Mạt cười ha ha đi đến ven đường thu xe vào không gian. Lúc quay lại, Lãnh Mộ Bạch đã mở hai tiệm dọc phố.

Hạ Mạt vui vẻ đi vào thu thu thu..

Tất cả hơn hai mươi mấy cửa tiệm trên con phố đều được họ ghé thăm, một đường này bọn họ cũng gặp được một ít tang thi nhưng đều là tang thi sơ cấp, dị năng của Lãnh Mộ Bạch đã lên cấp 2, đối phó với đám tang thi đó dễ như cắt rau.

Cả con phố đã bị hai người dọn sạch, Hạ Mạt lấy xe ra, họ lại bắt đầu lái xe đii, Lãnh Mộ Bạch không có vội vã lái xe quay lại đường cũ, hắn lái xe vài vòng, cuối cùng dừng lại bên ngoài tiệm mẹ và bé.

"Đồ ở đây, hẳn là em đều có thể dùng tới."

Lãnh Mộ Bạch xuống xe, đỡ Hạ Mạt đến cửa, đập bể kính đi vào.

Hạ Mạt vẫn quan thèm quan tâm gì, hốt tất cả đồ vật trong tiệm bỏ vào trong không gian.

"Tiệm mẹ và bé chắc phải có kho hàng, đi về phía sau nhìn xem."

Lãnh Mộ Bạch lại dẫn Hạ Mạt đi về phía sau tiệm.

Phía sau chỉ có một căn phòng, trong đó chất đống các loại hàng hóa, nhìn Hạ Mạt đem hàng hóa thu hết vào không gian, Lãnh Mộ Bạch lại dẫn cô ra ngoài.

Lúc đi ra ngoài Lãnh Mộ Bạch nói.

"Bên cạnh có một tiệm mỹ phẩm. Nhìn cách trang trí hẳn là một thương hiệu lớn, em có muốn lấy một chút không? Chờ em sinh bé xong, là có thể sử dụng, hơn nữa bác gái và những người khác cũng có thể sử dụng chúng."

"Được."

Hạ Mạt lập tức gật đầu. Thật ra trong không gian có rất nhiều nhãn hiệu sản phẩm chăm sóc da. Nhưng thứ tốt thì không ngại nhiều, nếu gặp được, vậy cứ lấy, vì thế tiệm mỹ phẩm cũng bị Hạ Mạt xóa sổ.

Mấy tiệm kế tiếp Hạ Mạt đều không cần, cho nên hai người lại lái xe rời đi.

"Lãnh Mộ Bạch bên kia."

Lãnh Mộ Bạch nhìn về hướng Hạ Mạt chỉ, đó là một tiệm nội y cao cấp.

Ừ! Tiểu Bạch Thỏ cũng cần mấy thứ này.

Thế là chiếc xe lao tới và tất cả lại bị dọn sạch.

Lúc sau Hạ Mạt lại kêu Lãnh Mộ Bạch dừng xe ở mấy tiệm quần áo cao cấp, thu thập một đống đủ loại quần áo.

Thời gian hai người càn quét xong đã đến bốn giờ chiều, hai người cũng không trì hoãn nữa, trực tiếp lái xe đến chỗ đã hẹn với nhóm Tạ Phi.

Chỗ nhóm Tạ Phi dừng chân là kho hàng tương đối hẻo lánh, hai người Lãnh Mộ Bạch tới chỗ kho hàng này đã là 6 giờ chiều, bên ngoài trời đã tối đen như mực, nhưng nơi này tương đối hẻo lánh, dọc theo đường đi cũng không có tang thi.

Cái kho hàng này rất lớn, bên trong có đủ loại người gì cũng có, từng nhóm người chiếm một chỗ, không ai quấy rầy ai.

"Hạ Mạt bên này."

Tạ Phi nhìn thấy hai người Hạ Mạt và Lãnh Mộ Bạch cùng nhau đi vào, hắn đứng lên vẫy tay với Hạ Mạt.

Hai người cùng nhau đi tới, cùng với nhóm Tạ Phi có tổng cộng sáu người, ngoại trừ Tạ Phi và Lâm Ngữ, còn có một chàng trai chạc tuổi Tạ Phi, còn ba người còn lại thoạt nhìn đều không phải người bình thường.

Chờ hai người Hạ Mạt đến gần, Tạ Phi giới thiệu nói họ.

"Cuối cùng thì các bạn cũng tới, để tớ giới thiệu một chút, Tiểu Ngữ thì tớ không cần phải giới thiệu, đây là La Cường của lớp 16, chúng tớ cùng nhau chạy ra từ trường học, còn ba vị này tới đón Tiểu Ngữ, anh Vương, anh Dương và anh Ngũ."
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 126 Tìm chủ đề
Chương 52: Nói dối.

Editor: AmiLee

[HIDE-THANKS]
"Chào mọi người, tôi là Lãnh Mộ Bạch, đây là vị hôn thê của tôi Hạ Mạt."

Lãnh Mộ Bạch gật đầu với mọi người.

Hạ Mạt cũng gật đầu với họ, xem như chào hỏi.

"Hai người tới thật đúng lúc ngồi xuống trước đi, cơm chiều sắp chuẩn bị xong."

Tạ Phi mỉm cười vẫy tay bảo hai người ngồi xuống.

Lãnh Mộ Bạch dẫn Hạ Mạt đến một chỗ rộng rãi ngồi xuống.

Giữa họ có một đống lửa, trên đống lửa treo một cái nồi cháy đen thui, anh Vương cũng chính là người Hạ Mạt gặp buổi chiều hôm trước, hắn đang cầm muỗng quấy mì trong nồi.

"Hạ Mạt, tuy chúng ta là bạn học, nhưng có lời vẫn phải nói rõ ràng, đồ ăn bây giờ chúng ta ăn đều là do sáu người bọn tôi cực khổ lấy được, cho nên bạn.."

Lâm Ngữ nhìn Hạ Mạt nói.

"Tiểu Ngữ.."

Tạ Phi vội vàng gọi Lâm Ngữ, ánh mắt bất mãn nhìn ả một cái.

"A Phi, chúng ta đã liều mạng thu thập được những vật tư này, vì sao phải chia cho bọn họ? Bọn họ mới gia nhập không có cống hiến gì cả. Tại sao chúng ta phải cho bọn họ ăn uống miễn phí?"

Lâm Ngữ kích động đứng dậy.

"Hạ Mạt, bạn muốn gia nhập với chúng tôi có thể, nhưng bạn phải tự giải quyết vật tư, nếu không thì bạn phải lấy vật tư ra ăn cùng nhau. Nếu không có vật tư thì sau này bạn phải cùng chúng tôi đi lấy vật tư, bạn mới có thể ăn cùng với chúng tôi, nếu đã cùng nhau lên đường vậy phải đồng tâm hiệp lực cùng nhau giết tang thi, nếu chỉ biết trốn sau lưng người khác, vậy thì chúng tôi chỉ có thể mời bạn rời khỏi đội của chúng tôi."

"Tôi cũng không tính ăn của mấy người, bạn kích động làm gì?"

Hạ Mạt nhàn nhạt nhìn Lâm Ngữ.

Tạ Phi lập tức cười nói.

"Hạ Mạt, bạn đừng nghe Tiểu Ngữ nói, nếu mọi người đi cùng nhau chính là cùng một đội, cần gì phải phân biệt ai lấy được vật tư!"

Lãnh Mộ Bạch nhìn Lâm Ngữ hỏi.

"Ý của cô là chúng tôi có thể đi theo mấy người, nếu không có thu thập vật tư thì không thể ăn cùng mấy người, nhưng gặp phải tang thi thì chúng tôi vẫn phải cùng mấy người đánh? Ý vậy hả!"

Lâm Ngữ lập tức nói.

"Đó là đương nhiên, chúng ta lại không phải là cu li miễn phí."

"Ồ! Vậy bọn tôi là cu li miễn phí hử?"

Lãnh Mộ Bạch nghiêng đầu nhìn Hạ Mạt.

"Mạt Nhi, chúng ta tốt nhất vẫn nên hành động riêng ra đi, ít nhất sẽ không bị mấy người không có đầu óc liên lụy, em nghĩ thế nào?"

"Lãnh tiên sinh và Hạ tiểu thư. Xin chào! Tôi xem như đội trưởng của đội ngũ này, kẻ hèn Dương Siêu, hai người có thể gọi tôi là Tiểu Dương, Lâm Ngữ ăn nói không hay lắm, hai người đừng để tâm, cô ấy là sinh viên còn đang đi học ánh mắt thiển cận, cũng không hiểu đạo lý đối nhân xử thế."

Anh Dương cười đứng dậy.

"Nếu Lãnh tiên sinh và Hạ tiểu thư nguyện ý gia nhập với chúng tôi, đó chính là người một nhà, vật tư đương nhiên phải ăn cùng nhau có phải hay không?"

Nói xong anh Dương còn nhìn thoáng qua Lâm Ngữ, Lâm Ngữ há mồm muốn nói gì đó, anh Ngũ bên cạnh lạnh lùng liếc ả một cái mang theo ý cảnh cáo, làm Lâm Ngữ ngoan ngoãn ngậm miệng rầu rĩ ngồi xuống.

"Tiểu Dương đúng không! Chào anh, tôi cũng không muốn bởi vì bọn tôi gia nhập mà khiến đội của anh bất hòa, cho nên cáo từ."

Lãnh Mộ Bạch nói rồi đứng dậy đỡ Hạ Mạt đi.

"Mạt Nhi chúng ta vẫn nên đi đường của riêng mình, nhưng hôm nay cũng đã muộn rồi, chúng ta tạm thời nghỉ chân ở đây, em cảm thấy sao?"

"Được." Hạ Mạt gật đầu.

Lãnh Mộ Bạch dẫn Hạ Mạt đi đến một chỗ kho hàng không có người, hắn lấy một tấm thảm từ trong balo ra trải xuống đất.

"Em ngồi xuống một lát đi."

Nói với Hạ Mạt một tiếng rồi Lãnh Mộ Bạch đi ra khỏi kho hàng. Khi đi vào, hắn đã nhìn thấy một đống đồ đạc bị hỏng ở bên ngoài kho hàng, đi ra ngoài rồi quay lại kho hàng chưa tới mười phút. Chút thời gian này, hắn không cần phải để Hạ Mạt đi theo mình chịu tội, hôm nay đã đi cả ngày trời chắc em ấy cũng mệt rồi.

"Hạ Mạt, tớ, tớ xin lỗi nhé.."

Tạ Phi đi tới, rất là xin lỗi nói.

Hạ Mạt cười nhún vai.

"Không sao, kỳ thật như vậy khá tốt, hai người chúng tôi tự do tự tại, hơn nữa Tiểu Bạch nhà tớ cũng không thích bên cạnh đi theo một đám bóng đèn."

Tạ Phi xấu hổ cười cười, ý bạn học Hạ Mạt mình cũng là bóng đèn sao?

Tạ Phi lại cười chuyển chủ đề.

"Sao học kỳ này bạn không tới trường?"

Hạ Mạt cũng không giấu giếm cười trả lời.

"Tớ đang mang thai, cho nên không tiện."

"Hả!"

Tạ Phi chỉ cảm thấy lỗ tai của mình xuất hiện ảo giác, nữ thần của hắn đang mang thai.

"À! Là của vị hôn phu cậu?"

Tạ Phi muốn cắn lưỡi mình khi hỏi ra những lời này, người ta là vị hôn phu hôn thê, không phải của hắn thì còn của ai, hơn nữa hắn hỏi như vậy hình như rất không lễ phép, vì thế lập tức mở miệng sửa lại.

"Không phải, ý tớ là, nếu đã mang thai sao hai người còn chưa kết hôn? Như vậy đối với bạn rất không công bằng."

"Hừ! Chỉ sợ là không biết mang thai con của ai đi! Người đàn ông này là chỗ dựa tạm thời của bạn phải không?"

Lâm Ngữ đi tới âm dương quái khí nhìn Hạ Mạt.

"Chậc chậc! Ngày thường nhìn bạn giống một cô gái thành thật ngoan ngoãn. Một gương mặt ngây thơ làm không biết bao nhiêu nam sinh trong trường điên cuồng vì bạn, nhưng sáu tháng trước, tớ ở POU (một quán bar) nhìn thấy bạn học Hạ Mạt đơn thuần ngoan ngoãn của chúng ta cùng một người đàn ông ôm ấp từ POU đi ra, hơn nữa phía sau còn đi theo vài người đàn ông nữa đó!"

"Lâm Ngữ cậu không cần nói lung tung bôi nhọ Hạ Mạt."

Tạ Phi rõ ràng không tin Lâm Ngữ, hắn có chút phản cảm nhìn Lâm Ngữ.

"Ủa! Hạ Mạt tớ nói sai rồi sao? Bằng không bạn nói cho tớ, đứa nhỏ trong bụng bạn là của ai? Là của người đàn ông tự xưng là vị hôn phu của bạn à? Nếu là như vậy, tại sao hắn không kết hôn với bạn?"

Hạ Mạt không nói gì, chỉ nhìn Lâm Ngữ. Khi nhắc tới những người đàn ông đó trong lòng cô đã không còn kích động như vậy nữa, dù sao cô quả thật không phải bị những người đàn ông đó..

Tạ Phi tức đỏ mặt tía tai, hét vào mặt Lâm Ngữ.

"Lâm Ngữ, bạn thật quá đáng, bạn nói xấu cô ấy như vậy có lợi ích gì?"

La Cường cũng không chịu nổi, vì thế đi tới nói.

"Bạn học Lâm, nếu tôi nhớ không lầm thì ở trong trường bạn học Hạ vẫn luôn chiếu cố bạn, còn có lúc trước mẹ bạn nằm viện, hình như cũng là bạn tìm bạn học Hạ mượn tiền."

"Cô ta chỉ giả vờ làm thánh mẫu Maria mà thôi. Hừ! Còn không phải vì để cho mấy nam sinh đó nhìn cô ta với con mắt khác thôi."

Lâm Ngữ hét lên với La Cường rồi hùng hổ dọa người nhìn Hạ Mạt.

"Sao, không dám nói à? Chắc bạn cũng không biết đứa con hoang trong bụng bạn là của ai phải không? Nghĩ lại thì ngày hôm đó hình như có bảy người đàn ông! Bảy người lận đó! Thật sự không dễ tìm ra.."
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 126 Tìm chủ đề
Chương 53: Thành lập đội ngũ mới.

Editor: AmiLee

[HIDE-THANKS]
"Lâm tiểu thư, trong bụng người phụ nữ của tôi đương nhiên là con của tôi. Còn vì sao chúng tôi chưa kết hôn cần phải giải thích với người ngoài như cô sao?"

Lãnh Mộ Bạch đi vào, lạnh lùng nhìn Lâm Ngữ, đến bên cạnh Hạ Mạt, hắn một tay ôm củi một tay cầm một chiếc túi màu đen rất lớn.

Đặt mấy thứ này xuống, hắn vỗ vỗ tay, ngồi xuống bên cạnh Hạ Mạt, gõ vào đầu cô.

"..."

Hạ Mạt vô tội nhìn hắn, đau quá!

"Còn biết đau, người khác bắt nạt em như vậy em cũng không biết lên tiếng, em không sợ tôi đau lòng chết à?"

Đau lòng, rất đau lòng khi người của hắn bị người ta bắt nạt như vậy, hắn cũng sắp đau lòng muốn chết rồi. Nếu không phải hắn có khả năng tự chủ tốt, hắn vừa rồi đã động thủ giết người.

Điều khiến hắn tức giận nhất chính là Hạ Mạt, em ấy không phản bác, không, hắn không nên giận em ấy, hắn giận chính bản thân mình, mình là một tên khốn nạn. Nếu tìm được em ấy sớm hơn, khẳng định bây giờ bọn họ đã kết hôn rồi, cho dù chưa kết hôn, ít nhất em ấy cũng có thể đúng tình hợp lý nói ra con của em ấy đương nhiên là của người đàn ông của em ấy.

"Em có ngốc hay không?"

Hạ Mạt xoa xoa đầu, nắm tay đấm vào đầu hắn, ánh mắt tức giận nhìn Lãnh Mộ Bạch.

"Nếu chó điên cắn anh một miếng chẳng lẽ còn phải nhào lên cạp nó một cái sao? Da chó điên quá dày! Anh nhào lên không cắn được thịt nó còn để miệng mình dính đầy lông à? Anh nói xem cần gì phải vậy?"

Khoé miệng Lãnh Mộ Bạch giựt giựt vài cái, sao hắn lại quên mất Tiểu Bạch Thỏ nhà hắn không phải ăn chay! Nhìn xem miệng lưỡi sắc bén cái bản lĩnh này rất lợi hại.

"Ừ! Vậy cứ để chó điên sủa thêm một lát nữa, chờ lần sau gặp lại, trước khi nó sủa tôi sẽ giúp em thu thập nó."

Lãnh Mộ Bạch cười xoa đầu Hạ Mạt, đem đống củi mục sếp chồng lên nhau, lấy ra cái bật lửa đốt vài tờ giấy để nhóm lửa.

"Đói bụng không? Không phải nói hôm nay muốn ăn mực sao? Muốn ăn thế nào, mực xào, mực hấp, mực chiên, hay là canh tam tiên."

Lãnh Mộ Bạch vừa nói vừa kéo túi đen lấy ra một cái nồi, gia vị, nước, cùng với hai con mực bọc trong lớp băng dày.

Con mực..

Hầu như tất cả mọi người trong kho hang đều nhìn qua, mực, mạt thế đã nửa tháng, bọn họ phải sống cảnh màn trời chiếu đất thắt lưng buộc bụng để mỗi ngày có thể ăn một chén mì gói nóng đã cảm thấy rất hạnh phúc rồi.

Nhìn người ta xem, đó mới gọi là sống sung sướng.

Con mực đâu! Chỉ cần nghe tên những món ăn đã thất lạc bấy lâu nay thôi cũng đủ khiến cho bọn họ chảy nước miếng.

Tính tham ăn của Hạ Mạt lại quay trở lại, cô liếm môi nói.

"Một con làm canh tam tiên, một con làm mực xào thì sao?"

"Được! Bảo bối em muốn ăn như thế nào cũng được."

Lãnh Mộ Bạch cưng chiều gật đầu, bắt đầu chuẩn bị bữa tối của họ.

"Bảo bối đói không? Lấy điểm tâm ra ăn lót dạ trước đi."

Lãnh Mộ Bạch hắn là một diễn viên suất sắc, trái một câu bảo bối phải một câu bảo bối, sao có thể gọi trôi chảy như vậy.

Hạ Mạt ở trong lòng thầm phàn nàn, nhưng cô vẫn đi đến bên cạnh Lãnh Mộ Bạch từ trong túi đen lấy ra một chén bắp xào trứng.

Cái túi này đã được chuẩn bị trước khi tới đây, Lãnh Mộ Bạch luôn chuẩn bị nhiều phương án làm việc, chuẩn bị mấy thứ này cũng dùng để che giấu tai mắt người khác.

Nhưng lần này mấy thứ này lại được sử dụng tới.

Hạ Mạt nhìn ba người có vẻ mặt khác nhau, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên.

"Tạ Phi, La Cường ngồi đi! Nếu các bạn không phiền thì ở lại ăn cùng nhau, mỗi ngày chỉ có tôi với Tiểu Bạch ăn cơm với nhau không náo nhiệt lắm."

"Ừ! Ở lại ăn cùng nhau đi! Mỗi lần tôi làm đồ ăn đều không thể ăn hết."

Lãnh Mộ Bạch cũng mời.

Hai người cảm thấy ngại, nhưng vì cả đều đã được nên từ chối sẽ quá thiếu tôn trọng, vì thế gật gật đầu.

"Các cậu dám."

Lâm Ngữ tức dậm chân.

"A Phi đi theo tôi, còn có La Cường, anh dám lên tiếng thay con khốn này, tôi sẽ nhớ kỹ chuyện này!"

Tạ Phi tức giận mặt đỏ bừng.

"Lâm Ngữ, cô không cần thật quá đáng, chúng tôi không phải nô lệ của cô, cô không có tư cách hạn chế tự do của chúng tôi."

La Cường không thèm để ý tới Lâm Ngữ, mà nói với Lãnh Mộ Bạch.

"Lãnh tiên sinh, bạn học Hạ đồng các cậu có nhận người không? Tôi và Tạ Phi có thể đi theo hai người được không? Hai người yên tâm chúng tôi đều là dị năng giả, tuyệt đối sẽ không liên lụy đến hai người."

"Đúng vậy! Sao tôi không nghĩ tới đi cùng các cậu chứ? Lãnh tiên sinh, anh có thể để cho chúng tôi gia nhập được không?"

"La Cường."

Lâm Ngữ nghiến răng nghiến lợi nhìn La Cường, hận không thể nhào lên cắn người ta một miếng.

La Cường cũng không sợ ả, nhìn ả nói thẳng không cố kỵ.

"Lâm Ngữ, cô không cần nhìn bọn tôi như vậy, bọn tôi không nợ cô bất cứ điều gì. Lúc trước đem cô ra khỏi trường học là vì niệm tình mọi người đều học chung một trường nhưng cô đối xử với bọn tôi thế nào? Sau khi gặp được người tìm cô, cô liền cảm thấy mình hơn hẳn người khác à? Không chỉ bắt bọn tôi phải nghe theo cô, còn luôn xem bọn tôi như người hầu mà sai khiến, tôi cũng không sợ nói cho cô biết, trước đó hai người bọn tôi đã lén thương lượng muốn tách ra khỏi nhóm cô."

"Tiểu Bạch."

Hạ Mạt nhìn về phía Lãnh Mộ Bạch, thật ra cô cảm thấy đội của mình đã đủ người rồi, không cần phải để cho người khác gia nhập, nhưng thấy bọn Tạ Phi không chỉ có thêm hai tay đấm, còn có thể khiến Lâm Ngữ tức dậm chân, cuộc mua bán này có lời.

"Bảo bối, em quyết định là được."

Lãnh Mộ Bạch làm ra vẻ hảo quân tử, đem quyền quyết định giao cho Hạ Mạt.

Kỳ thật Lãnh Mộ Bạch biết Hạ Mạt đã sẵn sàng tiếp nhận hai người này. Nếu không em ấy sẽ trực tiếp đem người đẩy cho hắn, mà không phải gọi hắn như vậy.

Thấy Lãnh Mộ Bạch không có ý kiến, Hạ Mạt mới nói.

"Đích đến của bọn tôi là căn cứ A thị. Bởi vì bọn tôi bị tách khỏi đồng đội nên đã bàn đến căn cứ D thị một vòng, hai người có thể đi cùng chúng tôi đến căn cứ D thị."

"Vậy thì tốt quá."

Hai người lập tức vui vẻ gật đầu, sau đó chạy tới giúp Lãnh Mộ Bạch, tuy rằng bọn họ cũng không biết nấu nhưng vẫn có thể giúp đỡ.

"Tạ Phi, La Cường, các người nhất định sẽ hối hận."

Lâm Ngữ cắn răng trừng mắt liếc Hạ Mạt một cái, dậm chân bỏ đi.

Hạ Mạt căn bản không thèm để ý đến Lâm Ngữ, cúi đầu ăn bắp xào của mình, ngon quá, đồ ăn của Lãnh Mộ Bạch sao có thể làm ngon như vậy chứ?

Mực xào còn chưa ra khỏi nồi, mùi thơm đã bay khắp nơi, hương vị như là một bàn tay nhỏ nghịch ngợm khiêu khích mũi của mỗi người, câu dẫn, làm con giun trong bụng mọi người đã lâu chưa được thưởng thức mùi thịt đều chui ra tới, có người thậm chí nhịn không được chảy nước miếng, vẻ mặt thèm khát nhìn nhóm Lãnh Mộ Bạch đang ngồi thưởng thức món mực xào thơm lừng.

Bốn người ngồi cùng nhau ăn ngon lành, đặc biệt là Tạ Phi và La Cường đã nửa tháng bọn họ chưa được ăn thịt. Bây giờ có thể ăn được mực ngon đến như bọn họ hận không thể nuốt luôn đầu lưỡi.

Hạ Mạt cũng ăn rất ngon miệng! Đối với kẻ tham ăn mà nói, mỗi khi được ăn ngon họ sẽ cảm thấy như mấy ngày chưa được ăn một bữa no.

Trong khi mọi người hâm mộ ghen tị hận thì bốn người đã xử lý sạch món mực, Tạ Phi và La Cường còn lấy canh chan với cơm, ăn cơm xong hai người rất tự giác cầm chén đũa đi rửa sạch sẽ, sau đó chủ động yêu cầu gác đêm. Đương nhiên Lãnh Mộ Bạch cũng không phải người lợi dụng người khác làm nô lệ, cho nên cuối cùng biến thành Tạ Phi và La Cường canh nửa đêm đầu. Hạ Mạt và Lãnh Mộ Bạch canh nửa đêm sau.

Lãnh Mộ Bạch đi ra trong xe ôm hai chiếc chăn lại đây, cho Tạ Phi bọn họ một chiếc, hắn cùng Hạ Mạt một chiếc, hai người là vị hôn phu hôn thê còn đang mang thai, ngủ cùng nhau rất bình thường, nếu không ngủ cùng nhau mới là bất bình thường. Cho nên Hạ Mạt tuy rằng không được tự nhiên cũng không có phản đối, Lãnh Mộ Bạch dựa vào ven tường, sau đó đem chân cống hiến ra cho Hạ Mạt gối đầu.

Đêm nay Hạ Mạt ngủ ngon lành, ngay cả nửa đêm sau gác đêm cũng không có tỉnh lại, Lãnh Mộ Bạch cũng không có gọi cô dậy. Vốn dĩ hắn cũng không có ý định để cô thức đêm với mình.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 126 Tìm chủ đề
Chương 54: Trình diễn kỹ thuật lái xe thần sầu.

Editor: AmiLee

[HIDE-THANKS]
Hạ Mạt một đêm mộng đẹp, nhưng kho hàng không ít người lại một đêm không ngủ, rất nhiều người đều nhìn cái túi màu đen bên cạnh Lãnh Mộ Bạch, nghĩ xem trong đó còn có cái gì ăn được!

Sáng sớm ăn xong bữa sáng, bốn người chân trước rời đi kho hàng, theo sau là vài nhóm người.

Hôm nay đích đến của họ là trạm xăng dầu ở ngoại ô. Mấy ngày nay bọn họ vẫn luôn phải dựa vào việc lấy xăng từ những chiếc xe bị vứt bỏ cho xe của mình. Điều này không xảy ra thường xuyên và có thể về sau đường đi A thị cũng không nhất định có xe vứt đi cho bọn họ lấy xăng, cho nên vẫn phải thu gom xăng.

Tạ Phi và La Cường chủ động lái xe, Lãnh Mộ Bạch cũng không từ chối, nhàn nhã ôm Hạ Mạt thoải mái ngồi ở ghế sau.

Lâu lâu từ cửa sổ phóng ra một ít dị năng giết mấy con tang thi đuổi theo.

Đối với hắn mà nói có thêm hai người Tạ Phi hắn được lời rất nhiều. Hắn không cần lái xe, còn có thể quang minh chính đại lấy phận thân vị hôn phu thân mật ôm Tiểu Bạch Thỏ nhà hắn, phúc lợi này thiệt là không tồi.

Nhưng Hạ Mạt lại hối hận, sớm biết thế sẽ không đồng ý bọn Tạ Phi gia nhập. Nếu chỉ có hai người họ, cô có thể một người bá chiếm ghế sau, còn có thể tùy tiện lấy đồ vật trong không gian ra ăn, còn không cần phải cùng Lãnh Mộ Bạch giả vờ ân ái ôm ôm ấp ấp như vậy. Nhưng cô hối hận cũng vô dụng, người ta đã gia nhập rồi còn tích cực làm việc như vậy, cô cũng không thể đuổi người ta đi.

"Chúng ta phiền phức rồi."

Lãnh Mộ Bạch khóe miệng nhếnh lên nói với La Phi đang lái xe.

"La Phi dừng xe lại."

"Hả!"

La Phi có chút khó hiểu, hắn thông qua kính chiếu hậu nhìn thấy có xe đuổi theo sau không bỏ như có người truy đuổi, như vậy bọn họ không phải nên nhanh chóng rời đi sao? Tại sao phải dừng xe?

"Tôi tới lái."

Lãnh Mộ Bạch giải thích nói.

La Cường và Tạ Phi chủ động xuống xe đi ra ghế sau, Lãnh Mộ Bạch đem Hạ Mạt nhét vào ghế phụ thắt dây an toàn rồi sải bước đến chỗ điều khiển.

"Bảo bối, ngồi vững, không cần sợ hãi, em phải tin tưởng năng lực tôi." Lãnh Mộ Bạch cho Hạ Mạt một nụ cười an tâm. Sau đó một chân đạp ga xe giống như hỏa tiễn xông ra ngoài. Hạ Mạt nắm chặt dây an toàn cả người co lại trên ghế, cô vô tình liếc nhìn bảng điều khiển.

180km/h!

Ôi chúa ơi, đây chính là ở trong thành phố, cho dù bây giờ không có người, nhưng khắp nơi đều là khúc cua và lối rẽ, lái xe nhanh như vậy có ổn không?

Không đợi Hạ Mạt suy xét lâu, cô đã được nhìn thấy kỹ thuật lái xe chân chính của Lãnh Mộ Bạch.

Phía trước là một khúc cua mà Lãnh Mộ Bạch lại không hề giảm tốc độ khi xe chạy tới khúc cua đó, một pha cua xe đẹp mắt nhanh chóng chạy qua khúc cua.

"Rầm!"

"Rầm rầm!"

Đằng sau truyền đến vô số tiếng xe va chạm. La Cường và Tạ Phi run rẩy bò dậy nhìn về phía sau.

"Ôi trời! Năm chiếc xe như gặp tai nạn giao thông liên hoàn. Nếu ở trước mạt thế chính là vụ tai nạn lớn."

Tạ Phi còn có thể cười ra được nhưng vừa rồi hắn thật sự sợ chết khiếp, tốc độ xe nhanh như vậy nếu đụng vào tường, cho dù là xe Hummer quân sự bọn họ cũng sẽ chết rất thảm.

"Ủa! Vẫn có xe theo kịp."

La Cường có chút kinh ngạc khi nhìn thấy đằng sau có vài xe nối tiếp theo sau mình.

"Ngồi yên."

Lãnh Mộ Bạch vừa nói xong, xe liền lái vào một con đường khác.

Tạ Phi và La Cường còn chưa kịp ngồi xuống đàng hoàng đã bị ngã lộn nhào.

"Ui da! Tạ Phi cậu đứng dậy đi."

"Phụt!"

Hạ Mạt nghe tiếng nhìn qua, không nhịn được, một tiếng cười không phúc hậu phá lên.

"Ha ha.."

Tư thế kia của Tạ Phi và La Cường thật là đáng kinh ngạc, thân dưới của La Cường treo trên ghế, thân trên chúi xuống sàn, đầu đập vào cửa xe, Tạ Phi ngồi trên người La Cường, hai tay ôm ghế dựa, đầu dính vào cửa kính.

Tạ Phi chưa kịp từ trên người La Cường xuống, đuôi xe lại quăng ra ngoài, lần này cả người Tạ Phi đều bị bay ra ngoài. Nếu không phải chân hắn kẹp chặt lấy ghế dựa thì cả người hắn không phải giống như gấu túi ôm lấy ghế dựa, hắn rất có khả năng bị ném thẳng về phía trước.

Hạ Mạt bởi vì đang nhìn đằng sau, thân thể cũng thuận thế ngã về bên trái, Lãnh Mộ Bạch một tay khống chế tay lái, một tay bắt lấy bả vai Hạ Mạt, đem cô ngồi ổn định lại.

"Ngồi yên, đừng nghịch ngợm."

"Ờ!"

Hạ Mạt lè lưỡi, ngoan ngoãn ngồi yên.

Chờ La Cường và Tạ Phi trở lại chỗ ngồi xong, đuôi xe quăng ra ngoài, sau đó đi hình chữ S trên đường phố khắp nơi đều là xe, hai người Tạ Phi và La Cường như con xúc xắc bị ném qua ném lại.

Hạ Mạt trong lúc vô tình nhìn qua kính chiếu hậu phát hiện đằng sau một cái đuôi cũng không có, nghĩ lại thì toàn bộ hành trình Lãnh Mộ Bạch đều chạy 180km/h không vì bất kỳ cái gì mà dừng lại từ đường này chạy sang con đường khác, đằng sau có xe đuổi kịp mới là lạ đó!

Lãnh Mộ Bạch lái xe ra khỏi thành phố mới giảm tốc độ.

"Bị dọa sợ rồi à?"

Lãnh Mộ Bạch nắm lấy tay Hạ Mạt nhẹ giọng hỏi.

"Có chút."

Hạ Mạt gật đầu.

"Tiểu Bạch, anh không phải là tay đua xe đó chứ?"

Tiểu Bạch.

Ừ! Hắn rất thích cái tên này.

Ngày hôm qua nghe còn cảm thấy rất nữ tính, hắn uy vũ khí phách như vậy lại gọi cái tên nữ tính như thế, cảm thấy kỳ kỳ.

Nhưng càng nghe càng thấy hay, ít nhất còn hơn bị cô gọi thẳng tên hắn.

Tất nhiên, đây chỉ là giới hạn với mình em ấy thôi, những người khác dám gọi thế hắn tuyệt đối sẽ đánh họ răng rơi đầy đất.

"Bảo bối, em cảm thấy tay đua xe có thể khoe khoang trước mặt tôi sao?"

Lãnh Mộ Bạch cười với Hạ Mạt.

"Haha! Không thể."

Tôi hỏi hai người đã đủ chưa?

Còn tâm trạng nói cười ở phía trước cũng nên quan tâm đến hai kẻ đáng thương ở phía sau đi~!

La Cường và Tạ Phi sắc mặt tái nhợt ôm nhau, nhìn cặp nam nữ trò chuyện vui vẻ trước mặt, hai người nhìn nhau gần như đồng thời hét lên.

"Dừng xe, tôi muốn ói."

Lãnh Mộ Bạch thở dài, dừng xe lại ven đường.

Xe vừa dừng lại, Tạ Phi và La Cường dùng cả tay chân bò từ trong xe ra ngoài, quỳ trên đất ói tới mật xanh mật vàng, thân thể vẫn còn run rẩy.

Lãnh Mộ Bạch nhịn không được khinh thường nói.

"Vô dụng."

"Oẹ!"

Hạ Mạt che miệng, dạ dày muốn đảo lộn.

Lãnh Mộ Bạch vẻ mặt khinh thường lập tức đổi thành lo lắng.

"Làm sao vậy, có phải tôi lái nhanh quá nên dạ dày em khó chịu phải không?"

"Không, có mùi khó ngửi."

Hạ Mạt che miệng, nghẹn ngào nói.

"Hai người ói xong thì tự lên đi lên xe phía trước."

Lãnh Mộ Bạch bỏ lại những lời này, lập tức đem lái xe lên một đoạn, xác định sẽ không có mùi lạ mới dừng lại.

"Mạt Nhi, nhanh uống chút nước đi, chúng ta ra ngoài hít thở không khí trong lành."

Dừng xe Lãnh Mộ Bạch lập tức xuống xe, đến ghế phụ chờ Hạ Mạt uống nước, hắn đỡ cô ra ngoài.

Sau một hồi gió lạnh, dạ dày Hạ Mạt cũng bớt khó chịu.

Thấy Hạ Mạt tinh thần đã đỡ hơn, Lãnh Mộ Bạch dựa vào xe nhếch miệng nở nụ cười.

"Ha! Cuối cùng em cũng giống bà bầu bình thường."

"Ặc! Tôi có chỗ nào không giống bà bầu bình thường."

Hạ Mạt trắng liếc mắt nhìn Lãnh Mộ Bạch, trong mắt hắn cô không giống bà bầu sao?

"Bình thường sao? Em đã gặp qua bà bầu nào giống em chưa? Cả ngày nhảy nhót, giơ đao múa kiếm, còn luôn tiên phong xông về phía tang thi."

Hạ Mạt nhìn khung cảnh ven đường, cười khổ nói.

"Ở mạt thế sẽ không ai quan tâm anh có phải là bà bầu, trẻ nhỏ hay người già. Nếu muốn sống sót ngoài việc tự mình chiến đấu còn có thể làm gì khác sao?"

Lúc này ở kiếp trước cô cũng vừa ra khỏi phòng trọ và bắt đầu tìm kiếm vật tư, khi đó chỉ có một mình cô.

Cô còn có thể làm gì khác ngoài việc tự mình đi cướp đoạt?
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 126 Tìm chủ đề
Chương 55: Vì em đối địch với cả trời đất.

Editor: AmiLee

[HIDE-THANKS]
"Tôi quan tâm, em không cần phải làm gì cả. Chỉ cần nói cho tôi biết em nghĩ gì và muốn làm gì. Tôi sẽ hoàn thành vô điều kiện cho em, ngoại trừ việc bắt tôi rời xa em. Vì em đối địch với cả trời đất tôi cũng tuyệt đối không lùi bước."

Nói xong Lãnh Mộ Bạch đi đến chỗ vô lăng, châm một điếu thuốc.

Trong lòng giống như bị lửa đốt khó chịu, kiếp trước cô bụng lớn như thế này lại không có bất kỳ ai vươn tay ra giúp đỡ, muốn sống, muốn ăn, muốn uống đều phải dựa vào chính mình đau khổ giãy giụa trong đàn tang thi, chỉ bằng đôi tay nhỏ bé đó đi tranh đoạt với một đám người cường tráng sao?

Lãnh Mộ Bạch tự tát vào mặt mình, hắn hận không thể đánh chết chính mình ở kiếp trước. Lúc đó hắn đang làm cái quái gì mà để cho cô sống khổ như vậy.

Hạ Mạt sủng sốt một lát mới lấy lại tinh thần thì phát hiện Lãnh Mộ Bạch đã không còn ở đây nữa.

Cô không hiểu Lãnh Mộ Bạch nói gì nhưng cô lại cảm thấy ý của hắn không đơn giản như là nói với đồng đội, mà tại sao hắn nói những lời đó với mình?

Đồng tình?

Yêu?

Đau lòng?

Hạ Mạt không nghĩ ra, thật sự là không nghĩ ra.

"Phù! Mệt chết tôi rồi."

Hai người Tạ Phi cuối cùng cũng uể oải bước về, hai người bò lên xe rồi ngã vào trong, lười di chuyển.

Hạ Mạt lấy lại tinh thần, cũng đi lên xe ngồi xuống và cài dây an toàn.

Lãnh Mộ Bạch dựa vào xe không nhúc nhích, chỉ hút hết điếu thuốc này đến điếu khác, hắn nhìn xe rồi ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm.

Có người nói khi muốn khóc ngẩng đầu lên thì nước mắt sẽ không chảy xuống, nhưng hắn vừa ngẩng đầu lên một giọt nước mắt đã rơi xuống.

Lãnh Mộ Bạch đứng một hồi mới lên xe lái đi.

Bởi vì hắn chỉ rơi một giọt nước mắt hơn nữa đã bị gió thổi khô, cho nên Hạ Mạt cũng không phát hiện ra điều gì. Nhưng tâm trạng của Lãnh Mộ Bạch có vẻ rất buồn bực, điểm này đừng nói là cô đến hai người phía sau cũng cảm nhận được.

Đương nhiên bọn họ bất kỳ ai cũng không hỏi và nói gì, chỉ yên tĩnh ngồi trong xe.

Xe lái đi không bao lâu thì không dễ đi nữa, xe bị bỏ lại dọc đường, khắp nơi là đồ đạc bị vứt đi bừa bãi.

Hạ Mạt mở cửa sổ muốn dùng Mạn Đằng rửa sạch những chướng ngại ở giữa đường đi, nhưng Lãnh Mộ Bạch lại nắm lấy tay cô.

"Từ nay về sau có tôi bên cạnh em chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt, chuyện khác để tôi làm. Em muốn luyện tập muốn thăng cấp, tôi sẽ sắp xếp cho em."

Lãnh Mộ Bạch tinh thần lực vừa động xe ở giữa đường bị vứt sang một bên.

Hạ Mạt có chút vô ngữ, rốt cuộc hắn phát điên cái gì? Cho dù đồng tình với cô, cũng không thể quản cô, cũng không để cô làm gì cả!

Cô có chút tức giận muốn rút tay ra, đáng tiếc tay hắn nắm rất chặt, cô không rút ra được, cuối cùng cô chỉ có thể mắng hắn.

"Lãnh Mộ Bạch, anh đang hạn chế tự do của tôi."

"Tôi chỉ là không muốn em bị tổn thương, tôi biết tính tình của em rất kiên cường, tôi không thể bắt em núp sau lưng tôi. Nhưng mà ít nhất trước khi em sinh con xong, em hãy ngoan ngoãn một chút được không? Coi như là vì con, em xằng bậy như vậy. Nếu gặp nguy hiểm như lần trước, tôi lại không cứu em kịp thì em phải làm sao? Không có đứa nhỏ này em có thể sống sao?"

Con không còn, hắn cũng sẽ cảm thấy đau khổ, khó chịu, hối hận, tự trách mình đã không bảo vệ tốt hai mẹ con họ. Nhưng hắn sẽ sống, dù là vì mình hay là vì người khác.

Nhưng còn em ấy thì sao?

Em ấy sẽ chết, giống như lần trước, trong tiềm thức từ bỏ chính mình, không muốn sống một mình.

Hạ Mạt không nói gì nữa, đúng vậy, chuyện lần đó đã cho cô bài học rất lớn.

Nhưng làm sao cô có thể đứng sau lưng hắn? Cô dùng thân phận gì để nghỉ ngơi và không cần làm gì cả.

Hạ Mạt hơi há miệng, cuối cùng cũng không nói gì.

Thứ nhất Tạ Phi bọn họ đang ở đây nói chuyện không phương tiện.

Thứ hai hiện tại tâm tình của hắn không tốt. Bây giờ kiêu khích hắn tuyệt đối không phải là lựa chọn chính xác.

Im lặng lại bao trùm, không khí trong xe còn buồn bã hơn trước.

Tạ Phi và La Cường liếc nhìn nhau. Chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó trong khi bọn họ không ở đây, giờ phút này chắc hai người đang hiểu lầm chuyện gì đó.

Chỉ là hai người bọn họ không giúp được gì, cho nên bọn họ lựa chọn im lặng, cố gắng hạ thấp sự tồn tại của chính mình, để tránh hai người phía trước xấu hổ.

Tạ Phi nhìn sườn mặt Lãnh Mộ Bạch, người đàn ông này lớn tuổi hơn Hạ Mạt, nhưng xét về ngoại hình thì quả thật hắn rất xứng với Hạ Mạt.

Hơn nữa hắn hẳn là rất mạnh, nếu không cũng sẽ không nói chỉ cần hắn bên cạnh sẽ không để cho Hạ Mạt phải làm gì.

Hắn hẳn phải rất yêu Hạ Mạt, nếu không cũng sẽ không để Hạ Mạt mãi trốn sau lưng mình.

Thoạt nhìn, hắn không phải người bình thường. Huống chi hắn là người không cần phải nấu cơm nhưng hắn có thể vì Hạ Mạt mà vào bếp nấu ăn. Điều này có thể cho thấy hắn thật sự đau lòng Hạ Mạt, thật sự rất yêu Hạ Mạt.

Nếu đổi thành mình, mình có thể làm được những việc này không?

Không, hắn làm không được, mặc dù thực lực của hắn không phải yếu nhất nhưng hắn cũng không đủ tự tin đứng trước mặt Hạ Mạt nói rằng sẽ bảo vệ cô, hắn không biết nấu ăn, hơn nữa trong lòng hắn vẫn cảm thấy nấu ăn là việc của phụ nữ.

Thì ra mình căn bản không làm được, cho nên mình có tư cách gì nói thích Hạ Mạt, có tư cách mà tranh giành Hạ Mạt với người ta?

Tạ Phi quay đầu nhìn khung cảnh lướt qua ngoài cửa sổ.

Tạm biệt, tuổi trẻ của tôi, không có cha mẹ và trường học bảo vệ, tôi cần phải tự mình trưởng thành. Mọi thứ chỉ có thể dựa vào chính đôi tay mình.

Tạm biệt, mối tình đầu còn chưa gặp được mặt trời, tôi không nghĩ mình có thể yêu em đến tận xương tủy. Cho nên từ nay về sau tôi sẽ không bao giờ ảo tưởng viễn vông về em nữa, Hạ Mạt, em nhất định phải cùng người người đàn ông này sống hạnh phúc, tôi nghĩ, em nhất định sẽ trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất trên đời này.

Lãnh Mộ Bạch liếc nhìn đồng hồ trên tay, 11 giờ đúng, hắn dừng xe lại bên đường.

"Xuống xe nghỉ ngơi, ăn cơm xong tiếp tục đi."

Nói rồi hắn đi xuống xe, từ cốp xe lấy ra một đống đồ, tìm vài nhánh cây khô bắt đầu nhóm lửa nấu cơm.

Hạ Mạt nhìn xe, đá đá chân, vẫn không nghĩ ra Lãnh Mộ Bạch bị làm sao. Tại sao cảm xúc lại kém như vậy, còn không cho mình làm gì, rõ ràng sau lần trước hắn cũng không có như vậy.

"Cãi nhau."

Tạ Phi đến gần Hạ Mạt, cùng cô dựa vào xe.

"Không có."

Hạ Mạt cười miễn cưỡng.

Tạ Phi cười nói.

"Hạ Mạt, chúng ta quen biết đã lâu, cũng coi như là bạn bè đi!"

"Đương nhiên."

Hạ Mạt gật đầu, Tạ Phi thật sự là người tốt, quả thực xứng đáng để làm bạn.

"Đã là bạn bè, tớ muốn khuyên nhủ bạn một câu. Hạ Mạt, là đàn ông tớ tự nhiên không hiểu suy nghĩ của phụ nữ các cô.

Nhưng tớ vẫn biết một chút về những gì đàn ông đang nghĩ gì. Mặc dù người đàn ông nhà bạn rất thần bí và khó đoán, nhưng từ tối hôm qua đến giờ, tớ nhìn ra được, hắn là thật sự rất quan tâm đến bạn, rất yêu bạn, vừa rồi ở trên xe nói những lời đó, hắn là thật sự quan tâm đến bạn, mà không phải muốn hạn chế tự do của bạn."
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 126 Tìm chủ đề
Chương 56: Bão sắp tới.

Editor: AmiLee

[HIDE-THANKS]
"Có sao?"

Hạ Mạt bĩu môi, bọn họ rõ ràng không phải loại quan hệ đó, lấy đâu ra yêu với không yêu.

Tạ Phi lập tức chém đinh chặt sắt nói.

"Đương nhiên, Hạ Mạt bạn phải biết rằng không phải người đàn ông nào cũng sẽ vào bếp.

Đối với một người đàn ông mà nói ra vào phòng bếp tuyệt đối sẽ bị hạ thấp thân phận và mất mặt. Vì vậy, nếu một người người đàn ông nguyện ý vào bếp vì một người phụ nữ. Điều đó có nghĩa là hắn rất yêu người phụ nữ đó vượt qua thân phận và mặt mũi của bản thân."

"Ha ha!"

Hạ Mạt cười hai tiếng, tiếp tục ngơ ngác nhìn cây cối ven đường.

Lãnh Mộ Bạch không phải người đàn ông bình thường, cũng không phải chuyện Tạ Phi có thể đoán được, hơn nữa mình chỉ biết hắn vào bếp cũng là chuyện không còn cách nào.

Hạ Mạt tự nói như vậy, trong lòng cũng không còn bế tắc như vậy nữa.

"Mạt Nhi, ăn cơm thôi."

Đồ ăn làm xong, Lãnh Mộ Bạch gọi một tiếng.

Hạ Mạt cũng đi tới ăn cùng mọi người ăn.

Tâm trạng của Lãnh Mộ Bạch không còn trầm trọng như trước nữa, ít nhất khi ăn hắn vẫn giống ngày thường nhìn thấy mình thích ăn cái gì sẽ gắp vào chén cho mình.

Sau khi ăn xong và thu dọn đồ đạc, Tạ Phi chủ động chạy tới phía trước lái xe, La Cường cũng ngồi ở ghế phụ.

Hạ Mạt cũng chỉ có thể ngồi ở ghế sau cùng Lãnh Mộ Bạch.

Xe chạy chậm rãi, mặt trời giữa trưa làm người ta mềm như bông, Hạ Mạt quen ngủ trưa nên cảm thấy có chút buồn ngủ.

Lãnh Mộ Bạch nâng tay đặt lên vai Hạ Mạt, kéo cô vào lòng mình, tựa đầu cô lên vai hắn.

"Nghỉ ngơi chút đi."

Hạ Mạt không lên tiếng, ngoan ngoãn nhắm mắt lại nghỉ ngơi. Nhưng chỉ sau một ngày rưỡi, cô đã quen với việc tiếp xúc gần gũi với hắn.

Trên người hắn có một mùi thuốc lá nhàn nhạt. Mặc dù cánh tay hắn cứng như đá nhưng lại có cảm giác rất an toàn.

Ừ! Đây chắc hẳn là lý do tại sao mình quen với việc tiếp xúc gần gũi với hắn nhanh đến như vậy.

Hạ Mạt nghĩ thầm rồi chìm vào giấc ngủ.

Thời tiết quỷ quái này không hiểu ra sao mà đột nhiên trở nên ngày càng nóng, điều hòa trong xe đã bật hết cỡ, kết quả vẫn cảm thấy giống như lồng hấp.

Tạ Phi và La Cường nóng quá vội vàng cởi áo ra nhưng mồ hôi vẫn chảy trên trán.

Hạ Mạt hình như cũng rất nóng, má ướt đẫm mồ hôi, áo có vài chỗ cũng bị ướt.

Lãnh Mộ Bạch nhíu mày, nếu cứ tiếp tục như vậy em ấy nhất định sẽ bị cảm nắng.

Hắn nhìn xung quanh chẳng có gì ngoài cây cối.

Đúng rồi, dưới tán cây sẽ mát hơn một chút.

Lãnh Mộ Bạch nhỏ giọng nói với Tạ Phi.

"Tạ Phi, lái xe đến bên đường, chúng ta tạm thời không đi nữa."

Tạ Phi lập tức lái xe đến chỗ dưới bóng cây.

Lạnh nhạt bạch mở cửa xe ôm Hạ Mạt xuống xe, đứng dưới bóng cây.

Vẫn rất nóng, mặc dù không hầm bằng trong xe nhưng vẫn rất nóng.

Tạ Phi và La Cường cầm quần áo của mình không ngừng quạt, tuy rằng không nhiều gió nhưng vẫn tốt hơn không có chút gió nào.

La Cường không khỏi oán giận.

"Đây là thời tiết quỷ quái gì vậy? Một chút gió cũng không có."

Lãnh Mộ Bạch cau mày, tinh thần lực vừa động, nhánh cây đại thụ bên đường đung đưa qua lại, một cơn gió thổi tới, so với trước thoải mái hơn nhiều.

Ừm! Có hiệu quả.

Lông mày Lãnh Mộ Bạch cuối cùng cũng thả lỏng, hắn không ngừng sử dụng tinh thần lực, làm cây đung đưa, mồ hôi trên má Hạ Mạt dần dần biến mất, quần áo cũng khô đi.

Tạ Phi và La Cường đương nhiên cũng được dính chút ánh sáng của Hạ Mạt, cuối cùng là không còn nóng nữa.

Và một tiếng tiếp theo trên con đường này có một cảnh tượng như sau, đại thụ bên đường lay động điên cuồng, mà một người đàn ông đứng thẳng dưới tàng cây, trong lòng ôm một người phụ nữ đang ngủ yên bình.

Đến nỗi Tạ Phi và La Cường cùng với xe chỉ là bối cảnh cho họ.

Cô mơ màng mở mắt, thứ cô nhìn thấy là cây cối cùng với bầu trời.

Ủa! Không phải mình nên ở trong xe à?

Một cơn gió thổi qua người rất mát mẻ.

Hạ Mạt quay đầu vừa lúc thấy nhánh cây đang giương nanh múa vuốt không ngừng.

"Ủa! Sao thực vật cũng biến dị nhanh vậy?"

Hạ Mạt vươn tay, vừa lúc ôm lấy cổ Lãnh Mộ Bạch.

"Thực vật cũng sẽ biến dị?"

Lãnh Mộ Bạch cúi đầu nhìn người trong lòng cười hỏi.

"Đương nhiên rồi! Không chỉ thực vật mà ngay cả động vật cũng sẽ biến dị."

Hạ Mạt trả lời một câu, sau đó mới nhận ra mình đang ôm cổ Lãnh Mộ Bạch, hình như mình đang được Lãnh Mộ Bạch ôm.

Lãnh Mộ Bạch gật đầu, không nói gì.

"Thả tôi xuống trước đi."

Hạ Mạt có chút ngại ngùng nói.

Lãnh Mộ Bạch thả Hạ Mạt xuống.

Hạ Mạt hoạt động một chút mới nhận ra họ đang đứng dưới bóng cây, mà hình như mặt trời không còn chói nữa. Ngoài ra dưới bóng cây xung quanh cũng dừng không ít xe.

Mọi người đứng hoặc ngồi dưới bóng cây, trong tay không ngừng phe phẩy các loại đồ vật làm quạt.

Dường như các cây khác không có lay động, chỉ có cây phía sau chỗ họ đứng mới lay động.

Đây là..

Tạ Phi ngồi xếp bằng trên mặt đất, cười nói với Hạ Mạt.

"Hạ Mạt cuối cùng bạn cũng tỉnh, Lãnh đội trưởng đã ôm bạn đứng đây một tiếng rồi đó, lại còn có sợ bạn nóng, dùng dị năng làm đại thụ không ngừng lay động tạo gió."

Hạ Mạt nhíu mày, trừng mắt Lãnh Mộ Bạch.

"Đồ ngốc! Anh không biết mệt mỏi sao?"

Lãnh Mộ Bạch hơi hơi mỉm cười.

"Em nhẹ như vậy, làm sao mà mệt được."

"Chết tiệt! Đừng nói xạo, anh sử dụng dị năng như vậy là muốn mệt chết chính mình mà!"

Hạ Mạt khẽ đẩy Lãnh Mộ Bạch, nói với Tạ Phi.

"Tạ Phi có thể giúp tớ đến cốp xe lấy mấy cái chậu lại đây không?"

"Chỉ dùng dị năng tinh thần đẩy đại thụ, có mệt gì đâu."

Lãnh Mộ Bạch cũng không dừng lại tiếp tục dùng dị năng tinh thần đẩy đại thụ. Dị năng không còn thì có thể dùng tinh hạch hoặc nghỉ ngơi lúc sau sẽ khôi phục, nhưng Hạ Mạt bị cảm nắng sẽ gặp rắc rối, lại không thể uống thuốc chỉ có thể chịu đựng.

Tạ Phi từ trên mặt đất đứng dậy đến cốp xe lấy hai cái chậu tới, Hạ Mạt vung tay lên liền có một chậu băng. Bây giờ dị năng hệ băng của cô đã mạnh hơn trước rất nhiều. Mặc dù còn chưa thăng cấp nhưng nó cũng giống nhau.

Có thêm hai chậu băng, xung quanh cũng mát mẻ hơn.

Lãnh Mộ Bạch cũng thu hồi dị năng.

"Thời tiết này không bình thường!"

Hạ Mạt nhìn bầu trời, cô nhớ lúc trưa cũng không nóng như vậy!

Lãnh Mộ Bạch gật đầu.

"Ừ! Chúng ta khỏi hành không bao lâu, nhiệt độ đột nhiên tăng cao, điều hòa trong xe hoàn toàn không thể sử dụng được."

"Nhiệt độ đột nhiên tăng cao.."

Hạ Mạt nhíu mày.

"Không ổn, đây là tiết tấu trời sắp mưa, chúng ta cần phải tìm một chỗ trú trước khi trời mưa, trận mưa này có khả năng sẽ rất lớn."

Đâu chỉ là lớn, kiếp trước trận mưa này một ngày một đêm. Hơn nữa nhiệt độ không khí giảm mạnh, nhiều người bị bệnh bởi vì không trú mưa và không có quần áo giữ ấm, hơn nữa còn bệnh rất nặng. Cuối cùng còn có không ít người bởi vì không chữa trị kịp mà chết.

Trong đó cũng có không ít dị năng giả. Trận mưa này đối với dị năng giả mà nói cũng là một chút lực chống đỡ cũng không có.

"Nhưng trong xe quá nóng."

Lãnh Mộ Bạch nhíu mày, hắn tất nhiên biết Hạ Mạt nói đều là thật sự, em ấy đi vội vã như vậy, nhất định cũng là có nguyên nhân, nhưng trong xe quá nóng, hắn lo lắng cô chịu không nổi.

Hạ Mạt vung tay lên, nóc xe lập tức bị bao phủ bởi một lớp băng.

"Như vậy cũng được?"

La Cường há hốc miệng không thể tin được nhìn nóc xe.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 126 Tìm chủ đề
Chương 57: Qua đêm ở trạm xăng.

Editor: AmiLee

[HIDE-THANKS]
Bốn người đứng ở bên ngoài một tiếng, nhiệt độ trong xe đã giảm xuống.

Tạ Phi và La Cường bưng hai chậu băng lên xe, Hạ Mạt lại ở trên xe bỏ thêm một lớp băng bọn họ mới bắt đầu lên đường.

Nơi có thể trú mưa duy nhất ở khu vực này có lẽ là trạm xăng cách đó không xa. Thừa dịp bây giờ còn chưa có người thu thập lượng lớn xăng thì bọn họ phải đến lấy xăng trước, còn phải tìm một chỗ tốt để qua đêm.

Chiếc xe lao đi trên con đường quang đãng.

Thời gian trôi qua, trước đó đã có không ít xe chịu nóng chạy đi rồi, cho nên bây giờ bọn họ cũng không cần phải dọn chướng ngại vật nữa nên tốc độ cũng nhanh rất nhiều.

Chạy khoảng nửa tiếng, xe thuận lợi tới được trạm xăng. Có ba chiếc xe đang đậu ở trạm xăng, người trên xe đang đổ xăng bằng súng bơm xăng.

Dưới sự chỉ đạo của Lãnh Mộ Bạch Tạ Phi cũng lái xe tới, chọn một chỗ sau đó đi xuống cầm súng bơm xăng.

Nhóm người xuống xe quan sát toàn bộ trạm xăng. Trong sân trạm xăng có hơn chục xác tang thi. Khi xe vừa chạy vào Hạ Mạt nhìn qua kính xe thấy không ít vỏ đạn, cho nên đám tang thi đó hẳn là đều bị súng bắn chết.

Lãnh Mộ Bạch đứng cạnh Hạ Mạt, vòng tay ôm eo cô, tựa cằm lên vai cô, nhỏ giọng nói.

"Bên trong có hai mươi mấy người, chỉ sợ người tới không có ý tốt."

"Không phải người bình thường?"

Hạ Mạt khó hiểu, tại sao Lãnh Mộ Bạch lại cảm thấy đối phương tới không có ý tốt nhỉ?

"Hơi thở của những người đó không đúng, hơn nữa bọn họ phân tán ở các nơi cực kỳ bí mật. Nếu chỉ là người bình thường đến chỗ này nghỉ chân thì không cần phải làm như vậy, chưa kể bên ngoài cũng không có xe. Có nghĩa là bọn họ không muốn bị mọi người biết họ đang ở đây. Ừm! Tôi cảm thấy đây chắc là đang nhằm vào chúng ta."

Hạ Mạt lại càng khó hiểu, Lãnh Mộ Bạch dựa vào cái gì để phán đoán?

"Một lát nữa em sẽ biết điều đó có phải sự thật hay không? Bây giờ em đừng lấy dầu. Nếu để những người này biết được bí mật của em, có thể em sẽ gặp rắc rối lớn hơn. Chúng ta chỉ có bốn người, tôi cũng không thể đảm bảo an toàn trăm phần trăm cho em rồi giải quyết tất cả, cho nên chúng ta tốt hơn hết cứ cẩn thận thì hơn."

Lãnh Mộ Bạch buông Hạ Mạt ra, đứng thẳng người thay vào đó nắm lấy tay cô. Vì sao hắn khẳng định những người này đang nhằm vào bọn họ như vậy ư!

Kỳ thật rất đơn giản, những tên sát thủ đến từ A thị sẽ không dễ dàng từ bỏ để bọn họ rời đi như thế. Cho nên nhất định sẽ chặn lại trên đường này.

Đây là con đường đến căn cứ D thị nhất định phải đi qua, hơn nữa càng chạy về sau người sẽ càng nhiều đến lúc đó sẽ rất khó để tìm một chỗ ra tay, cho nên nơi này là sự lựa chọn tốt nhất.

Đương nhiên những người này đều không có đầu óc. Nếu không phải Hạ Mạt biết sẽ mưa to, hôm nay bọn họ lấy được xăng sẽ rời đi, tuyệt đối sẽ không ở chỗ này lâu, cho nên bọn họ bố trí cũng có lỗ hổng.

"Đêm nay chúng ta ở nơi này."

Lãnh Mộ Bạch chỉ vào siêu thị nhỏ bên cạnh trạm xăng, siêu thị kia không lớn, hơn nữa cửa kính còn bể hết. Dù là ai cũng sẽ không chọn chỗ này qua đêm, vì không an toàn.

"Nhưng, bên kia.."

La Cường khó hiểu nhìn đống office building rõ ràng tốt hơn nơi này rất nhiều.

"Ai biết bên trong có tang thi hay không? Nơi này khá tốt."

Lãnh Mộ Bạch đã nói như vậy, Tạ Phi và La Cường cũng không nói gì. Mặc dù bọn họ vẫn không hiểu vì sao phòng kiên cố lại không được ở mà phải ở cái siêu thị nhỏ tồi tàn này

Xe đã đổ đầy xăng, bọn họ chạy xe đến bên ngoài siêu thị nhỏ. Mọi người đi vào siêu thị, đồ ăn và thực phẩm trong siêu thị đều đã trống rỗng, các kệ trưng bày ngổn ngang khắp nơi.

Lãnh Mộ Bạch bảo Hạ Mạt đứng ở bên ngoài, sau đó bắt đầu dọn dẹp. Tạ Phi và La Cường tất nhiên cũng tích cực giúp đỡ, bọn họ dùng kệ chia ra hai khu vực, định trải chăn lên buổi tối dùng, xung quanh để một khoảng trống. Những chiếc kệ bừa bộn họ đẩy ra ngoài, để mọi người ở bên trong hành động không gặp bất tiện.

Bởi vì trạm xăng không thích hợp dùng lửa, buổi tối không có cách nào nấu cơm, nhưng may mắn thay Lãnh Mộ Bạch có dự kiến trước buổi trưa đun một nồi nước sôi, mọi người tạm chấp nhận pha một chén mì gói.

Đương nhiên Hạ Mạt vẫn có đồ ăn vặt, bắp xào trứng cô muốn ăn thế nào cũng được.

Nhìn Hạ Mạt bưng một chén mì gói ăn ngon lành, Lãnh Mộ Bạch có chút tự trách nói.

"Để em phải chịu ủy khuất rồi, tối nay tôi sẽ giải quyết đám người đó, nếu chúng ta chuyển qua bên kia thì có thể nấu cơm cho em. Thường phía sau trạm xăng đều có thiết bị cách ly lửa nên tôi có thể nấu cơm ở đó."

"Thỉnh thoảng ăn mì gói cũng được mà. Oa! Của tôi là hương vị thịt bò mùi siêu thơm, nói đến thịt bò, hình như lâu tôi chưa được ăn thịt bò!"

Hạ Mạt kỳ thật cũng không phải một hai phải ăn thịt bò, chỉ là muốn nói sang chuyện khác, áy náy trong mắt Lãnh Mộ Bạch khiến cô không biết phải làm sao.

Lãnh Mộ Bạch suy nghĩ một chút rồi nói.

"Bò! Tôi nhớ lúc đi đường ở A thị có đi qua một trại chăn nuôi. Ở đó có nuôi dê bò gà vịt. Khi trở về chúng ta có thể đến xem thử."

"Được, được!"

Hạ Mạt lập tức gật đầu, kỳ thật cô cũng chỉ nói cho có, căn bản không để ở trong lòng, nhưng cô lại không biết rằng Lãnh Mộ Bạch lại đem chuyện cô muốn ăn thịt bò trở thành nhiệm vụ quan trọng ghi tạc trong lòng.

Nhìn Hạ Mạt ăn mì gói rất vui vẻ, trong lòng hắn cũng có định nghĩa mới, Tiểu Bạch Thỏ nhà hắn rất dễ nuôi.

Mặc dù em ấy là người tham ăn, nhưng là tuyệt đối không kén ăn, nghĩ vậy Lãnh Mộ Bạch cảm thấy mì gói cũng không phải khó ăn đến vậy, cũng từng ngụm lớn đem mì gói tiêu diệt hết.

Ăn cơm xong, mọi người đến chỗ ngăn cách bằng kệ nghỉ ngơi. Kỳ thật hiện tại còn rất sớm nhưng bọn họ rất rõ ràng đêm nay không phải là một đêm yên tĩnh, cho nên phải nghỉ ngơi mới dưỡng sức cho tốt.

Tạ Phi và La Cường được sắp xếp nghỉ ngơi ở trong góc, bên trái là tường, bên phải là kệ, bên này kệ chính là Hạ Mạt với Lãnh Mộ Bạch.

Lãnh Mộ Bạch sắp xếp như vậy tự nhiên có lý do của hắn.

Hắn không định để Tạ Phi bọn họ ra tay với đám người đó, để bọn họ ở bên trong, là vì lúc hắn đối phó với đám người đó, có thể bảo vệ cho Hạ Mạt ở phía sau, ít nhất như vậy hắn không cần phân tâm chiếu cố Hạ Mạt.

Còn tại sao họ không ngủ trong góc. Nếu Tạ Phi bọn họ ngủ quên mất thì hắn còn phải đến phía trước gọi họ, quá phiền phức. Còn không bằng chờ những người đó tới, hắn bảo Hạ Mạt trốn ở phía sau là được.

Sắp xếp xong chỗ ở, Tạ Phi và La Cường lập tức đi ngủ. Mặc dù tối hôm qua Hạ Mạt và Lãnh Mộ Bạch đã ngủ cùng nhau nhưng lúc đó có rất nhiều người. Bây giờ bị ngăn cách ra một chỗ riêng hai người cảm thấy có chút kỳ kỳ.

Hạ Mạt cởi giày bò vào trong góc, lập tức đắp chăn giả bộ ngủ, như vậy sẽ không cảm thấy xấu hổ.

Lãnh Mộ Bạch ngồi bên cạnh Hạ Mạt, nhỏ giọng nói.

"Mạt Nhi? Uống chút canh đi rồi hãy ngủ! Nguyên ngày hôm nay em cũng chưa ăn uống gì đoàng hoàng, dinh dưỡng sẽ theo không kịp."

"Ừm!"

Hạ Mạt buổi tối thật sự chưa no nên lấy ra một chén canh cá trong không gian uống một hơi.

"Cho em, đây là tinh hạch ở chợ nông sản lúc trước, tôi tìm được tinh hạch màu lục cho em."

Lãnh Mộ Bạch đưa cho Hạ Mạt một cái hộp.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 126 Tìm chủ đề
Chương 58: Giải quyết rắc rối.

Editor: AmiLee

[HIDE-THANKS]
Hạ Mạt mở hộp ra, bên trong ít nhất cũng có một trăm viên tinh hạch màu lục.

Hấp thu xong số tinh hạch này, chắc chắn cô sẽ tiến bộ rất nhiều, nói không chừng còn có thể lên cấp 2.

Cô lấy ra hai mươi viên tinh hạch màu lục đưa cho Lãnh Mộ Bạch.

"Tôi có thể đổi với anh lấy hai mươi viên tinh hạch màu trắng không?"

"Em muốn tinh hạch màu trắng làm gì?"

Lãnh Mộ Bạch khó hiểu.

"À! Trong không gian của tôi có một đứa nhóc nghịch ngợm, nó cũng muốn tinh hạch, nó nói cho nó tinh hạch màu lục quá lãng phí, cho nên tôi đổi tinh hạch màu trắng cho nó."

Hạ Mạt không có giấu giếm chuyện Tiểu Đề, bọn họ chỉ cần ở trong một đội ngũ, tinh hạch đều là xài chung, cô phải cho Tiểu Đề tinh hạch màu trắng, phải thông qua Lãnh Mộ Bạch, cho nên cần phải nói rõ ràng nếu không lần này cho dù lừa dối được thì lần sau cũng không biết nên tìm cớ gì.

Lãnh Mộ Bạch lấy ra một túi lớn tinh hạch, từ bên trong lấy ra khoảng 30 viên tinh hạch màu trắng, sau đó đưa luôn túi cho Hạ Mạt.

"Số tinh hạch này là hai người chúng ta cùng nhau lấy được cho nên nó thuộc về hai người chúng ta. Tinh hạch sơ cấp hình như tôi đã không hấp thu được bao nhiêu năng lượng, chỗ này cho em còn tôi lấy 30 viên này. Nếu dị năng hao hết vẫn có thể dựa vào nó khôi phục lại một ít."

"Như vậy sao được, tôi không thể một mình lấy hết."

Hạ Mạt lập tức lắc đầu, tuy rằng cô rất thiếu tinh hạch.

"Có gì mà không thể, chỗ này tôi không cần nên đều cho em. Em có thể đem tinh hạch màu trắng cho tên nhóc kia của em, còn lại để đến lúc cho bác trai và bác gái dùng."

Hạ Mạt nghẹn lời.

"Vậy sao anh không giữ lại cho nhóm Vương Khiêm."

Lãnh Mộ Bạch cười cười.

"Tôi lại không phải là mẹ của họ, họ có thể tự đánh lấy tinh hạch, hơn nữa thiên phú của họ rất tốt, so với bác trai họ lên cấp càng nhanh hơn, còn không phải vậy sao? Đám người đó đại khái nửa đêm sẽ hành động, đến lúc đó em muốn ngủ cũng không ngủ được."

Lãnh Mộ Bạch không muốn nói, cô cũng không nói, dù sao cô đã thiếu hắn đủ nhiều, cũng không thiếu chút này, đem tinh hạch đều ném vào không gian, chỉ cho Tiểu Đề hai mươi viên, còn lại cất đi.

Hạ Mạt cần một viên tinh hạch màu lục, nhắm mắt lại hấp thu, cảm thấy còn rất sớm cô còn chưa muốn ngủ.

Bên ngoài thường xuyên có xe chạy vào, đa số những người này đều định qua đêm ở trạm xăng dầu. Nhưng hình như đều muốn đến office building bên cạnh nên đều lái xe đi rồi.

"Bang!"

Hấp thu xong viên tinh hạch màu lục thứ ba, Hạ Mạt định hấp thu viên thứ tư, Lãnh Mộ Bạch lại nắm lấy tay cô.

"Mau nghỉ ngơi đi, có rất nhiều thời gian cho em hấp thu, không vội với lúc này."

Hạ Mạt bĩu môi.

"Tôi chưa buồn ngủ."

Lãnh Mộ Bạch một tay gối đầu, một tay nắm lấy tay cô, nhẹ giọng nói.

"Ừm! Nếu không muốn ngủ thì không bằng nói chuyện một lát nhé, chuyện gì cũng phải thuận theo tự nhiên, không có ai có thể ăn một miếng sẽ mập lên được."

"Được rồi! Anh muốn nói chuyện gì."

Kỳ thật cô cũng không muốn nói chuyện phiếm, có được hay không!

Lãnh Mộ Bạch trầm mặc trong chốc lát mới nói.

"Hạ Mạt, em cảm thấy tôi như thế nào?"

Hạ Mạt không thèm nghĩ lập tức nói.

"Khá tốt nha! Lớn lên đẹp trai, lại có khí chất, có quyền thế, còn có thực lực lợi hại."

"Ha!"

Lãnh Mộ Bạch có chút buồn cười lắc đầu.

"Ý tôi là em cảm thấy con người tôi như thế nào? Không phải những lời khen tặng sáo rỗng."

Hạ Mạt mím môi.

"Những lời đó đều không phải khen tặng anh, quả thật anh chính là như vậy nha!"

Lãnh Mộ Bạch tâm tình sung sướng hỏi.

"Ồ! Đó chính là cảm thấy con người của tôi rất được, phải không?"

"Đúng!" Hạ Mạt gật đầu.

Lãnh Mộ Bạch lại trầm mặc, lúc Hạ Mạt sắp buồn ngủ hắn mới nói.

"Hạ Mạt, nếu tôi nói cho em, tôi chính là.."

Lãnh Mộ Bạch nói đến miệng, lại không có nói tiếp, hắn nhíu mày, rồi nhỏ giọng nói với cô.

"Mạt Nhi, ra đằng sau, đám người đó tới, nhớ đừng đi ra ngoài, tôi sẽ không có việc gì."

Tính tình Hạ Mạt rất quật cường, hắn lo lắng cô thấy mình bị thương sẽ chạy ra, cho nên lại nhắc nhở lần nữa.

"Được!"

Hạ Mạt gật đầu, bọc chăn rồi đi ra chỗ ngăn cách đằng sau.

Lãnh Mộ Bạch thân ảnh vừa động, người đã xuất hiện ở cửa siêu thị nhỏ, một người vừa mới cầm súng đi vào siêu thị nhỏ đã bị hắn yên lặng không một tiếng động vặn gãy cổ.

Đám người này không chỉ đánh chủ ý đến Tiểu Bạch Thỏ nhà hắn, còn quấy rầy tới hắn cùng Tiểu Bạch Thỏ nói chuyện chính sự, hắn xuống tay tự nhiên không có khả năng lưu lại đường sống.

Người đầu tiên bị hạ, Lãnh Mộ Bạch lại xuất hiện ở đằng sau một người, cũng là bẻ gãy cổ, sau đó ném thi thể mềm oặt xuống đất, tiếp tục mục tiêu kế tiếp.

Ba người ngồi ở chỗ ngăn cách, nhìn không thấy tình huống bên ngoài, cũng không nghe được bất kỳ thanh âm gì, lập tức đều có chút khẩn trương.

Hạ Mạt có chút lo lắng cho Lãnh Mộ Bạch, nhưng lại sợ chính mình bị thương. Đám người đó hẳn là đều có súng, nếu cô bị trúng đạn sẽ rất phiền phức, con trai cô cũng sẽ nguy hiểm, cho nên cô không thể đi ra ngoài. Mặc dù trong lòng thật sự rất lo rất lo lắng cho Lãnh Mộ Bạch.

Mà Lãnh Mộ Bạch lúc này đã yên lặng không một tiếng động giải quyết người tiến vào siêu thị nhỏ.

Hắn đi ra khỏi siêu thị, yên lặng tiến vào office building, yên lặng không một tiếng động giải quyết mười mấy người còn lại.

Đám người này cũng có dị năng, nhưng ở trước mặt người có dị năng tinh thần cấp 2 cộng thêm dị năng tốc độ là hắn thì rất yếu ớt, đương nhiên cho dù không phải mạt thế, lấy năng lực của Lãnh Mộ Bạch, bọn họ cũng chỉ có một con đường chết.

Lãnh Mộ Bạch kiểm tra lại một lần office building, xác định không có để sót nguy hiểm, mới kéo những thi thể đó ra ngoài.

Xe của đám người này đậu ở trong lầu một office building, tổng cộng năm chiếc xe, trong xe để không ít vũ khí, hắn đem chỗ vũ khí trong xe dọn xuống, rồi cẩn thận kiểm tra một lần nữa, ở trong ngăn kéo một chiếc xe tìm được một cái laptop, một cái điện thoại vệ tinh, một cuốn sổ và một túi tinh hạch, Lãnh Mộ Bạch ước chừng chỗ này ít nhất có bảy tám trăm viên.

Đám người này không tệ, cư nhiên lấy được nhiều tinh hạch như vậy nhưng dị năng của họ cũng chẳng ra gì. Chẳng lẽ bọn họ còn chưa biết tác dụng của tinh hạch?

Trước đem đồ vật bỏ vào ba lô của mình rồi đem những thi thể đó ném đến một chỗ rồi nhét đầy vào xe, sau đó đem một thi thể đặt ở chỗ điều khiển, đem xe khởi động, đem chân thi thể đặt ở chân ga, hơn nữa để một khúc cây chặn ở giữa gót chân thi thể và tay lái, như vậy là có thể bảo đảm thi thể vẫn dẫm được chân ga, hắn buông tay ra, xe lập tức lao ra đi.

Bởi vì tay lái bị chặn, xe chỉ biết chạy thẳng, chạy thẳng đến đường lớn, qua đường lớn lao thẳng xuống sông.

Giải quyết xong mai phục tại nơi này, còn dùng cùng một phương pháp làm năm chiếc xe mang theo thi thể lao xuống sông.

Hắn vừa mới ở đằng sau office building phát hiện năm cái thùng đựng xăng rất lớn, hắn đem năm thùng lăn đến chỗ ba cái máy bơm xăng rồi tốn không ít thời gian mới đem năm cái thùng chứa đầy.

Hắn đem thùng xăng lăn đến phía sau một cây cột, nhìn qua thời gian, trước sau hết một giờ hai mươi phút, hình như thời gian hơi lâu, cũng không biết Tiểu Bạch Thỏ có nóng nảy hay không?
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 126 Tìm chủ đề
Chương 59: Không thích tiếp xúc.

Editor: AmiLee

[HIDE-THANKS]
Nghĩ rồi Lãnh Mộ Bạch bước chân nhanh hơn đi vào siêu thị nhỏ.

Hạ Mạt ngồi co chân, cô vùi đầu vào chân, hai tay ôm lấy chính mình, như con đà điểu gặp chuyện thì chỉ biết giấu đầu đi.

Lúc Lãnh Mộ Bạch xuất hiện ở chỗ ngăn cách nhìn thấy Hạ Mạt như vậy, làm hắn vừa đau lòng vừa bất đắc dĩ. Ừ! Còn có một tia mừng thầm, bởi vì trạng thái bây giờ của em ấy là bởi vì đang lo lắng cho mình.

Bọn Tạ Phi há miệng muốn nói gì đó.

Lãnh Mộ Bạch liền vẫy tay với hai người, sau đó đi đến ngồi xuống dang hai tay ra ôm cả người cô vào lòng.

Hạ Mạt bị người ôm, theo bản năng muốn tránh thoát, chóp mũi phảng phất mùi thuốc lá nhàn nhạt, cô lập tức thả lỏng rồi ngẩng đầu lên nhìn hắn.

Thật ra trên người rất nhiều người đàn ông cũng có mùi thuốc lá nhưng cô vẫn cảm thấy mùi trên người hắn có chút bất đồng, giống như còn có một mùi khác ngoài mùi thuốc lá nhưng là mùi gì thì cô lại không biết. Nhưng mỗi khi hắn tới gần, cô lại có thể thông qua mùi hương này phân biệt được người tới gần là hắn.

"Đã giải quyết xong toàn bộ, đi thôi! Chúng ta đổi chỗ ở, tiện thể làm chút đồ ăn khuya cho em, tôi vừa mới nhìn qua bên kia có thể nấu cơm."

Trên mặt Lãnh Mộ Bạch lộ ra nụ cười dịu dàng, duỗi tay xoa đầu cô, đỡ tay cô đứng dậy.

"Anh có bị thương không?"

Hạ Mạt đứng lên bắt đầu kiểm tra, xem hắn có bị thương hay là không.

"Yên tâm, tôi không có bị thương."

Lãnh Mộ Bạch nhẹ giọng nói, sau đó nói với bọn Tạ Phi.

"Tạ Phi các cậu giúp tôi đi lấy đồ làm bếp trong cốp xe đến office building đối diện, chúng ta ở trên lầu, góc bên đó có một cái phòng bếp nhỏ, bên trong còn có một bình gas có thể dùng."

"Được."

Tạ Phi vội vàng gật đầu, sau đó kéo La Cường rời đi, hai vợ chồng người ta muốn tâm sự vài câu hoặc là làm gì đó, bọn họ ở đây không tiện, hắn hiểu mà.

Chờ hai người rời đi, Hạ Mạt mới nói.

"Đám người đó là đến vì tôi đúng không?"

"Ừ!"

Lãnh Mộ Bạch gật đầu, thật ra có thể không nói cho cô biết nhưng hắn không muốn lừa cô.

"Yên tâm đi! Có tôi ở đây những người đó không thể làm hại em, đi thôi! Còn có một đống thứ tốt đang chờ em tới lấy."

Lãnh Mộ Bạch cho Hạ Mạt một nụ cười an tâm, sau đó dẫn cô ra khỏi siêu thị nhỏ đến chỗ sau cây cột chỉ vào những thùng xăng.

"Trước đem chỗ xăng này thu vào, về sau chúng ta còn cần phải dùng nữa!"

"Được!"

Hạ Mạt gật gật đầu đem tất cả thùng xăng thu vào không gian, đặt ở một góc, thứ này là vật nguy hiểm nhưng để trong không gian cũng sẽ không gây ra tai nạn lớn.

Lãnh Mộ Bạch dẫn Hạ Mạt đến office building.

"Đùng đoàng.."

Đột nhiên ở phía chân trời có tiếng sấm nổ ầm ầm, hai người đang đi trên đường nghe thấy tiếng ngẩng đầu nhìn, một tia chớp hiện lên ở phía chân trời, tiếp theo đó là từng giọt nước như hạt đậu lớn nhỏ rớt xuống mặt hai người.

"Trời mưa, đi nhanh lên."

Lãnh Mộ Bạch vội vàng kéo Hạ Mạt đi đến office building.

Hai người chân trước vừa bước vào office building, nước mưa giống như vô số hạt đậu thi nhau rơi xuống, mặt đất khô ráo nháy mắt đã bị xối ướt.

"Mưa lớn thật."

Lãnh Mộ Bạch nhìn trời chỉ mới có vài phút đã mưa to thì lấy thấy làm lạ.

"Trận mưa này sắp giống như mưa đá rồi."

Hạ Mạt không nói gì cũng nhìn ra ngoài, cô biết rất rõ ở mạt thế trận mưa này xem như còn bé. Về sau mưa sẽ còn lớn hơn nữa, đôi khi một trận mưa xuống là có thể đem một cái thành phố nhấn chìm.

"Gió lên rồi, đi vào thôi, bên ngoài lạnh lắm."

Lãnh Mộ Bạch dẫn Hạ Mạt đi lên lầu.

Lên trên lầu, bọn họ tùy tiện tìm một cái văn phòng đem sô pha đẩy sát cạnh nhau rồi tranh thủ lên sô pha nghỉ ngơi.

Vốn dĩ Lãnh Mộ Bạch còn muốn làm cho Hạ Mạt một ít đồ ăn khuya nhưng Hạ Mạt không muốn ăn, cho nên việc này cũng từ bỏ.

Đêm nay liên tục có xe chạy vào trạm xăng dầu, chạy đến office building trốn mưa và nghỉ ngơi.

Tạ Phi và La Cường mới vừa ngủ rồi nên chạy đến phòng bếp nhỏ đem mọi thứ bên trong dọn hết đến phòng bọn họ đang ở tạm thời. Bây giờ người nhiều đến chỗ này, mấy thứ đó nếu bị những người khác lấy đi, bọn họ sẽ phải tiếp tục ăn mì gói.

Sáng sớm Hạ Mạt bị âm thanh ồn ào đánh thức, Lãnh Mộ Bạch không ở trong phòng, cô lấy một ít nước rửa mặt và thay bộ quần áo khác rồi mới đi ra khỏi phòng.

Trên hành lang có rất nhiều người, có người trực tiếp ngủ dưới đất trên hành lang, cũng có người đứng ở trên hành lang thông khí, một đám người nói đông nói tây rất vui vẻ.

"A! Cháu gái tỉnh rồi à!"

Một bác gái ngẩng đầu lên nói với Hạ Mạt.

Hạ Mạt gật đầu cũng không có trả lời, cô vốn dĩ đã không thích nói chuyện với người lạ. Huống chi ở cái thế giới mạt thế lạnh nhạt vô tình này, cô càng không muốn cùng người lạ tiếp xúc nhiều.

Bác gái kia cũng không phát hiện ra Hạ Mạt lạnh nhạt, có chút nhiều chuyện hỏi.

"Cháu gái, người ở cùng với cháu trong phòng kia là người đàn ông của cháu sao? Nhìn rất đẹp trai đó."

"Vâng!"

Hạ Mạt gật gật đầu, người ta cũng không có ác ý. Nếu cô lại không nói lời nào cũng không tốt lắm.

"Cháu gái cũng rất xinh đẹp, hai người nhìn rất xứng đôi đó."

Bác gái lại cười ha hả nói một câu.

Hạ Mạt mở miệng nói:

"Cảm ơn."

Lại đối phó qua vài câu, Lãnh Mộ Bạch cũng từ phòng bên cạnh đi ra, trong tay hắn bưng một chén cháo cùng với một ít khoai tây xào.

"Tỉnh rồi, vào nhà ăn bữa sáng nhé?"

"Vâng!"

Hạ Mạt gật đầu với bác gái rồi quay trở về.

"Phù!"

Khi Lãnh Mộ Bạch bưng đồ ăn vào phòng rồi đóng cửa lại trong nháy mắt đó đã cô thở phào nhẹ nhõm một hơi. Bác gái kia thật sự là quá nhiệt tình, hơn nữa còn nói rất nhiều, cô có chút không biết nói tiếp thế nào.

Lãnh Mộ Bạch đem bữa sáng đặt lên bàn làm việc, hắn ở phòng bên cạnh, bên ngoài xảy ra chuyện gì hắn cũng nghe được, cho nên khi nhìn thấy Hạ Mạt thở phào thì cũng trêu cô.

"Làm sao vậy? Chỉ cùng một bác gái nói chuyện một lát, sao trông em giống như lên chiến trường thế?"

"Tôi hình như có chút không thể quen nổi."

Đúng vậy, cô không thể quen được nói chuyện với người khác.

Ban đầu cô cũng là một cô gái hoạt bát yêu đời và thích nói chuyện, nhưng ba năm sống trong cảnh bị giam cầm làm cô trở nên trầm mặc, sợ hãi tiếp xúc với người lạ.

Trọng sinh về thì ngoại trừ nói chuyện với người nhà ra thì cô chỉ nói chuyện với Lãnh lão, nhóm sáu người Lãnh Mộ Bạch, đúng rồi còn có Tạ Phi và La Cường có giao lưu ngắn ngủi.

Khi đó cô cũng không để ý nhưng vừa rồi lúc cô đối mặt với một bác gái nhiệt tình, cô đã phát hiện năng lực ngôn ngữ của mình hình như trở nên rất kém. Thậm chí có chút không biết phải nói chuyện với người khác thế nào.

"Không quen với mạt thế hay là cảm thấy người trong mạt thế đều không nên tiếp xúc?"

Lãnh Mộ Bạch đem chiếc đũa đưa cho Hạ Mạt, nhìn cô ngồi xuống ăn bữa sáng mới tiếp tục nói.

"Mạt Nhi, con người đều là động vật quần cư, trước sau gì cũng phải nói chuyện và tiếp xúc với những người khác. Nếu em chỉ sống ở trong thế giới của chính mình, không cùng người ngoài tiếp xúc sẽ mất đi năng lực ngôn ngữ. Hơn nữa mạt thế cũng không phải là tất cả mọi người mang theo mục đích hoặc có lòng dạ hiểm ác tiếp cận em."
[/HIDE-THANKS]
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Nội dung nổi bật

Xu hướng nội dung

Back