Welcome! You have been invited by TRƯƠNG PHỤNG to join our community. Please click here to register.
Bài viết: 126 Tìm chủ đề
Chương 40: Âm mưu ẩn giấu.

Editor: AmiLee

[HIDE-THANKS]
Người này, chẳng lẽ không biết những lời nói này rất kéo thù hận sao?

Hạ Mạt trợn trắng mắt, thật là hạn hán lời, nàng tin rằng chờ nửa năm nữa Lãnh Mộ Bạch vô luận đi đến đâu cũng sẽ kéo thù hận.

Vì sao ư?

Đương nhiên là bởi vì đi đến đâu cũng rám đen, mà hắn chạy ra ngoài mỗi ngày còn không đen, những người khác tất nhiên sẽ ghét hắn.

"Ưng Vương, chẳng lẽ anh không biết nói như vậy sẽ kéo.."

Hồ Hạo Dương cũng nhịn không được mở miệng, nhưng hắn còn chưa nói xong, Lãnh Mộ Bạch đã giơ tay ra hiệu im lặng, hắn liền câm miệng không nói nữa.

Lãnh Mộ Bạch yêu cầu mọi người dừng lại, sau đó làm mấy cái động tác.

Nhóm Vương Khiêm lập tức lấy dao găm ra làm tư thế chuẩn bị công kích, mà Hồ Hạo Dương cũng chắn trước mặt Hạ Mạt.

Lãnh Mộ Bạch rút dao găm từ trong giày thận trọng đi đến một căn nhà tối tăm không có chút ánh sáng.

Căn nhà kia không có cửa, chỉ có một tấm rèm vải, Vương Khiêm dựa vào tường cạnh cửa, hắn dùng dao găm đẩy rèm vải ra, Lãnh Mộ Bạch cẩn thận đi vào, bên trong cánh cửa một bóng người nhào về phía Lãnh Mộ Bạch.

Lãnh Mộ Bạch đã sớm cảm nhận được vánh tường có người, cho nên khi người kia nhào tới, hắn xoay người một cái đã ở phía sau người đó, kề dao găm lên cổ người đó.

Hùng Vũ cầm một cái đèn pin chiếu vào, thấy rõ người bị Lãnh Mộ Bạch chế phục.

"Uông Tiểu Long."

Hùng Vũ thấy rõ người, kêu lên.

"Đại Hùng, các cậu, thật sự là các cậu."

Uông Tiểu Long kích động đến suýt khóc.

Lãnh Mộ Bạch buông Uông Tiểu Long ra, nhìn Uông Tiểu Long.

"Sao cậu biến bản thân thành cái dạng này, tôi chỉ kêu cậu tìm một người thôi."

Uông Tiểu Long thật sự có chút khó khăn, mặt lấm lem, trên người đầy máu đen cũng không biết là của hắn hay người khác, trên chân trái cột tấm ván gỗ cũng đầy máu, hẳn là chân đã bị gãy.

"Ưng Vương, tôi cũng không muốn thế! Họ có ba mươi mấy người, còn tôi chỉ có một mình, trốn đông trốn tây có thể sống sót đến bây giờ đã tốt lắm rồi."

Uông Tiểu Long ngại ngùng gãi đầu.

"Đúng rồi."

Uông Tiểu Long nhìn vào trong phòng tối.

"Tiểu Băng ra đi! Bọn họ là người một nhà."

Trong phòng tối phát ra âm thanh sột soạt, chốc lát sau một cô gái đi ra. Cô gái này trông chỉ ngoài hai mươi tuổi, bởi vì mạt thế đến nên sống không tốt lắm, cho nên người gầy như que củi.

"Đây là Lạc băng, lúc trước tôi bị đuổi giết là em ấy đã cứu tôi, còn đem tôi giấu trong nhà em ấy, vốn em ấy còn có một người cha, sau đó bị biến thành quái vật."

Uông Tiểu Long ngại ngùng gãi đầu.

"Chân tôi bị gãy đi không được, cho nên chúng tôi chỉ có thể ở lại đây."

"Lạc băng tiểu thư, cảm ơn cô đã cứu Uông Tiểu Long, vậy mời cô đi cùng chúng tôi!"

Lãnh Mộ Bạch mặc kệ cô gái này nhân phẩm thế nào, chỉ cần cô ấy cứu đồng đội của hắn, như vậy cô chính là ân nhân của bọn họ, điểm này là không thể nghi ngờ.

"Có được không?"

Lạc băng thật cẩn thận nhìn Lãnh Mộ Bạch, không phải cô nhát gan mà là Lãnh Mộ Bạch quá lạnh lùng đáng sợ.

Uông Tiểu Long lập tức nói.

"Tiểu Băng, tôi đã hứa với ba em sẽ chăm sóc tốt cho em, em không đi theo chúng ta thì đi theo ai?"

Lạc Băng mím môi, mặc dù là như thế không sai, nhưng bây giờ chân Uông Tiểu Long bị gãy, đồng đội của hắn có thể tới tìm hắn đã không tồi rồi, chính hắn là một kẻ liên lụy, lại mang theo một kẻ vô dụng như mình, như vậy không phải làm người ta ngại sao?

Lãnh Mộ Bạch nhìn thấy Lạc băng lo lắng, nói.

"Chuyện Uông Tiểu Long đã hứa với ba của cô, chính là đội cảm tử Phi Ưng chúng tôi hứa. Mọi việc sau này chúng tôi lo liệu, cô có bất cứ yêu cầu gì đều có thể nói cho chúng ta biết. Nếu cô ngại có thể nói cho Tiểu Long, để hắn nói cho chúng tôi biết cũng được."

"Ọt ọt!"

Bụng Hạ Mạt không đúng lúc kêu lên, cô xấu hổ mím môi, bọn họ còn chưa ăn cơm trưa, cô là một bà bầu đói bụng cũng là bình thường.

Tuy Hạ Mạt đứng ở ngoài cửa, nhưng dị năng giả có thính giác tốt hơn người bình thường, hơn nữa Lãnh Mộ Bạch lại là người đặc biệt nhanh nhạy, cho nên bụng Hạ Mạt kêu hắn nghe thấy được, nương theo ánh đèn nhìn đồng hồ.

"Đã 1 giờ chiều rồi, chắc là mọi người cũng đã đói bụng, chúng ta kiếm cái gì ăn trước đi."

"Vậy được, tôi thấy hành lang rộng rãi, chúng ta đến đó ăn mì đi!"

Thím Ngũ đề nghị.

"Được."

Lãnh Mộ Bạch gật đầu.

Thím Ngũ, Tô Hân và Mộc Hi Âm đến hành lang chuẩn bị cơm trưa.

"Uông Tiểu Long cậu đi vào với tôi, tôi có chuyện muốn nói với cậu, Khiêm đỡ hắn một chút."

Lãnh Mộ Bạch cầm lấy đèn pin trong tay Hùng Vũ, đi sâu vào trong nhà.

"Tiểu Băng, em đứng đây một lát, chút nữa anh sẽ ra."

Uông Tiểu Long nói với Lạc Băng một câu, mới để Vương Khiêm đỡ hắn đi sâu vào trong nhà chỗ để vật tư.

Đây là một nhà kho, ở bên trong còn có một phòng chuyên dùng để nuôi cá, mấy ngày nay Uông Tiểu Long cùng Lạc Băng đều ở đây.

Vương Khiêm đỡ Uông Tiểu Long ngồi xuống cạnh bể, rồi đứng sang một bên.

"Chuyện gì đã xảy ra?"

Lãnh Mộ Bạch hỏi.

"Ta cũng không biết sao lại thế này, không phải anh bảo tôi tới điều tra Hạ Mạt à? À! Chính là cô gái mà anh nói, cô ấy tên Hạ Mạt, Hạ gia khá nổi tiếng ở D thị, lúc xem camera giám sát bảo vệ nói với tôi rằng, cô ấy tên Hạ Mạt là đại tiểu thư Hạ gia. Sau khi tôi ra khỏi khách sạn, hơn ba mươi người xông tới bắt tôi, họ đem tôi đến một cái kho bỏ hoang, tôi chỉ nghe thấy họ gọi điện thoại nói rằng đã bắt được người và tư liệu đối phương muốn đã được gửi qua.

Sau đó tôi thừa dịp người trông coi tôi ngủ say, chặt đứt dây thừng chạy thoát, lúc đó tôi còn lấy đi máy tính họ, phát hiện tư liệu mà họ đã gửi đều là tư liệu của tiểu thư Hạ Mạt, mà hộp thư bọn họ gửi tới, tôi lại không chuyên nghiệp như Dương Tử cho nên tìm không ra, mà sau đó tôi lại không liên lạc được với anh, cũng chỉ có thể gửi tin nhắn đi, còn những người đó vẫn bám theo tôi, làm sao cũng không thoát khỏi họ, sau đó có một lần họ đánh gãy chân của tôi. Sau khi tôi trốn thoát đã được Lạc Băng mang về nhà."

"Ý của cậu là người sau lưng họ nhằm vào Hạ Mạt."

Lãnh Mộ Bạch nhíu mày, nếu là như vậy, sao mấy tháng nay Hạ Mạt vẫn bình an còn Uông Tiểu Long lại bị đuổi giết.

"Có phải thế không? Có một lần tôi trốn dưới gầm xe họ nghe được họ nói chuyện, ý của họ là không cho phép tôi đem tin tức của Hạ Mạt truyền cho anh, nếu tôi đem tin tức truyền cho anh, họ cũng chỉ có thể giết Hạ Mạt, tôi nghe họ nói Hạ Mạt hình như không ở D thị, mà bên cạnh Hạ Mạt cũng có người trông coi."

Lãnh Mộ Bạch trầm tư thật lâu mới nói.

"Những người này muốn ngăn cản tôi gặp Hạ Mạt, nói chính xác hơn là bọn họ không cho phép Hạ Mạt làm người phụ nữ của Lãnh Mộ Bạch tôi, người sau lưng họ chắc là quen biết tôi, hơn nữa còn là cao tầng quân khu, hắn cũng tham dự hội nghị ngày hôm đó."
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 126 Tìm chủ đề
Chương 41: Thì ra là người quen.

Editor: AmiLee

[HIDE-THANKS]
Vương Khiêm hỏi.

"Ưng Vương ý của anh là, họ biết anh sẽ cưới chị dâu mà không do dự chỉ vì buổi tối ngoài ý muốn đó, cho nên mới ngăn cản Uông Tiểu Long đem tin tức truyền cho anh, đồng thời sắp xếp người đuổi giết hắn, còn bố trí người trông coi chị dâu."

"Không chỉ như thế, ngay cả hai nhiệm vụ của chúng ta cũng được bọn họ cố ý sắp xếp, vì ngăn cản Uông Tiểu Long liên lạc với tôi, ngăn cản tôi tới D thị tìm Hạ Mạt."

Lãnh Mộ Bạch xoa xoa lông mày, hắn cũng không nghĩ tới rõ ràng chỉ là chuyện giữa hắn và Hạ Mạt, mà trong đó lại cất giấu âm mưu lớn đến như vậy.

"Người này phí nhiều sức như vậy, mục đích cuối cùng là gì?"

Uông Tiểu Long tức giận hỏi, những người này đầu óc có bệnh à? Tại sao phải đi một vòng lớn như vậy làm gì? Hại hắn chỉ có thể trốn đông trốn tây, bây giờ còn thành một phế nhân.

"Uông Tiểu Long à, tôi bắt đầu hoài nghi sao cậu lên làm binh sĩ tình báo của Ưng Vương được vậy?"

Vương Khiêm không khách khí vỗ một cái vào đầu Uông Tiểu Long.

"Cậu nói xem, cậu đi theo Ưng Vương cũng đã được ba năm, sao một chút thông minh và tài trí của Ưng Vương cũng không có học được vậy hả? Những người đó mất công như vậy đương nhiên là vì vị trí thiếu phu nhân Lãnh gia, phu nhân thiếu tướng.

Trong quân khu ai mà không biết trong tay Lãnh lão gia tử binh quyền nhiều nhất, chỉ cần Lãnh lão gia tử ra lệnh một tiếng là toàn bộ quân khu ai mà không cúi đầu xưng thần, chuyện đó Ưng Vương tuy rằng chưa bao giờ để ý, nhưng người khác để ý nha! Trong mắt họ những thứ đó sớm hay muộn đều là của Ưng Vương, chỉ cần để con gái nhà mình gả cho Ưng Vương, vậy tương đương với việc có quyền hô mưa gọi gió trong quân khu."

Uông Tiểu Long gãi gãi đầu.

"Vậy tiểu thư Hạ Mạt chẳng phải là rất nguy hiểm sao? Nhưng bây giờ nhiều quái vật như vậy, Ưng Vương làm sao tìm được cô ấy, xong rồi xong rồi đều tại tôi không tốt chậm trễ đại sự, cũng không biết tiểu thư Hạ Mạt hiện tại thế nào, còn ở đây không?"

Lãnh Mộ Bạch đốt một điếu thuốc, hút một hơi mới nói.

"Em ấy đang ở bên ngoài, hiện tại cùng chúng ta đến A thị, nhưng em ấy cũng không biết tôi chính là người ngày hôm đó, về sau cậu đừng nói gì trước mặt em ấy, đặc biệt là quân khu có người muốn mạng của em ấy, còn có người nhìn chằm chằm em ấy nên một chữ cũng không được nhắc tới."

Uông Tiểu Long đứng dậy nói.

"Ưng Vương, nếu anh đã gặp tiểu thư Hạ Mạt rồi sao không nói cho cô ấy biết! Anh nói xem, anh làm như vậy tôi không phải là bị đuổi giết vô ích rồi à? Còn những chuyện sau đó không cũng vô ích sao?"

"Không vô ích, sớm hay muộn tôi với em ấy cũng sẽ quen nhau, chỉ là hiện tại thời cơ còn chưa đủ chín muồi. Được rồi, đi ra ngoài thôi! Thuận tiện để Hạ Mạt xem chân hắn có thể trị khỏi hay không?"

Lãnh Mộ Bạch xoay người vô tình nhìn lướt qua bể cá, trong đó chỉ còn lại có mười mấy con, mà trong góc còn nửa con cá nướng.

"Hai người vẫn luôn ở đây ăn cá."

Uông Tiểu Long thở dài, sốt ruột nói.

"Đúng vậy! Cũng chỉ còn lại hơn chục con cá. Nếu các anh mà không tới, cá ăn hết rồi, tôi cũng chỉ có thể mang theo Tiểu Băng tìm đường thoát thân, ít nhất muốn đem em ấy ra ngoài, không thể để em ấy chết ở chỗ này."

Lãnh Mộ Bạch không nói gì xoay người đi ra ngoài, mà trong lòng hắn lại nghĩ đến một chuyện khác.

Đó chính là nếu bọn họ tới chậm mấy ngày, Uông Tiểu Long cuối cùng chỉ có thể giết ra ngoài, bên ngoài nhiều tang thi như vậy, chân hắn còn bị gãy, đi ra ngoài khẳng định là chuyện không có khả năng.

Như vậy kiếp trước hắn không ở cùng Hạ Mạt. Có phải vì mình không kịp cứu Vương Tiểu Long hay không?

Cho nên không biết người kia chính là Hạ Mạt, mà cũng không đúng hắn xem tin nhắn không thể không biết Hạ Mạt.

Nhưng biết một cái tên có ích lợi gì? Hoàn cảnh mạt thế như vậy biết một cái tên lại chưa từng gặp mặt, hắn muốn tìm đến em ấy có nói dễ hơn làm, còn có em ấy nói kiếp trước em ấy và con bị nhốt trong phòng thí nghiệm ba năm.

Chuyện này có quan hệ với người sau lưng hay không?

Lúc ba người Lãnh Mộ Bạch đi ra, Hạ Mạt và những người khác đã đang ăn mì, Lạc Băng cùng Hạ Mạt và Mộc Hi Âm đứng chung một chỗ vừa ăn mì vừa trò chuyện gì đó, hình như ở chung với nhau rất hòa hợp. Điều này hoàn toàn bất đồng với dáng vẻ khiếp sợ vừa rồi.

"Ưng Vương các anh ra rồi à, mì ở trong nồi, tự đi lấy đi."

Hồ Hạo Dương vừa ăn vừa nói.

"Ừ!"

Lãnh Mộ Bạch đi tới tự lấy ba chén mì.

"Tiểu Băng, cậu có dị năng không?"

Sau khi ăn uống no đủ, Mộc Hi Âm cười hỏi Lạc Băng.

"Dị năng là cái gì? Tui không biết nhưng tui biết cái này."

Lạc Băng xòe bàn tay ra, trong lòng bàn tay hiện lên một ngọn lửa nhỏ.

"Hệ hỏa, cậu là hệ hỏa. Huhu! Vì sao tớ lại là hệ không gian yếu nhất chứ?" Mộc Hi Âm muốn khóc, dị năng của mọi người đều có thể đánh có thể chặn, nhưng cô chỉ có thể làm hậu cần thu vật tư.

"Người khác muốn hệ không gian còn không có đâu!"

Hạ Mạt cười lắc đầu.

"Cậu cũng không cần ghét bỏ, tuy rằng hơi yếu nhưng rất tiện lợi, không cần mang nhiều đồ, cậu xem nếu không phải có cậu, xe của chúng ta cũng không có chỗ để."

Mộc Hi Âm buồn bực bĩu môi.

"Nhưng tớ muốn làm nữ vương bạo lực."

Lạc Băng che miệng nở nụ cười.

"Ha ha! Tiểu Âm à, thật không nhìn ra cậu còn có khát vọng lớn như vậy?"

"Tiểu Băng, các em quen nhau à?"

Uông Tiểu Long vừa húp mì sợi vừa hỏi.

"Dạ! Bạn cùng trường và cùng một câu lạc bộ, cho nên quan hệ khá tốt." Lạc Băng cười đáp.

"Cái gì mà khá tốt? Rõ ràng là rất tốt."

Mộc Hi Âm bất mãn nói.

Lạc Băng cười gật đầu.

"Ha ha! Đúng vậy, chỉ là tui không có thân thiết như hai người mà thôi."

Bên này ba cô gái nói chuyện vui vẻ, nhóm Lãnh Mộ Bạch cũng đã ăn xong.

Lãnh Mộ Bạch hỏi.

"Uông Tiểu Long, cậu có dị năng không?"

"Tôi biết khống chế đất."

"Hệ thổ, giống A Lăng về sau các cậu có thể thảo luận và trao đổi kinh nghiệm với nhau."

Lãnh Mộ Bạch gật đầu, lại nói với Hồ Hạo Dương và Lâm Tử Kiệt.

"Tử Kiệt và Dương Tử các cậu đến trước mặt cửa tiệm nhìn xem tình huống bên ngoài."

Hắn vừa nói vừa đi tới bên cạnh Hạ Mạt.

"Hạ Mạt, chân Tiểu Long bị gãy rồi, em giúp hắn xem có thể chữa trị được không?"

"Tiểu Mạt cậu có thể chữa trị hả? Vậy cậu nhanh xem giúp anh Tiểu Long với."

Lạc Băng lập tức kéo Hạ Mạt đi về phía Uông Tiểu Long.

"Được được được, kiểm tra ngay đây, cậu không cần vội."

Hạ Mạt bất đắc dĩ lắc đầu, thật không biết Lạc Băng vội vã như vậy làm cái gì? Cô ở đây cũng không chạy mất.

Hạ Mạt ở phương diện tình cảm thần kinh hơi thô, nhưng Mộc Hi Âm lại không phải, cô lập tức đi tới cười ranh mãnh hỏi.

"Nha! Khẩn trương như vậy, Tiểu Băng Nhi, nhanh thành thật khai báo hai người có quan hệ gì?"

"Khụ khụ!"

Lạc Băng ho khan hai tiếng, mặt đỏ bừng như quả táo.

Uông Tiểu Long thấy Lạc Băng như vậy, lập tức giải vây cho cô.

"Tôi xem như là vị hôn phu của em ấy, cha em ấy đã giao em ấy cho tôi, để tôi cưới em ấy, tôi cũng đã thề chỉ cần có thể rời khỏi nơi này tôi sẽ cưới em ấy."

"Cái thằng nhóc chết tiệt này, chuyện quan trọng như vậy sao vừa rồi không báo cáo?"

Vương Khiêm táng một cái vào đầu Uông Tiểu Long.

Uông Tiểu Long vô tội xoa đầu.

"Tôi không phải xấu hổ sao?"

"Bây giờ không biết xấu hổ nữa à?"

Lãnh Mộ Bạch trừng hắn một cái.

Uông Tiểu Long không dám hé răng, đuối lý nha! Sớm biết thế tôi đã báo ngay cho Ưng Vương và những người khác rồi.

"Để tôi nhìn xem trước."

Hạ Mạt lắc đầu ngồi xổm xuống, tay đặt ở trên đùi Uông Tiểu Long.

"Từ từ đã."

Lãnh Mộ Bạch kéo Hạ Mạt đứng dậy.

"Mộc Hi Âm chỗ cô hẳn là có ghế nhỏ, lấy một chiếc ra cho Tiểu Mạt ngồi."
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 126 Tìm chủ đề
Chương 42: Luyện tập dị năng.

Editor: AmiLee

[HIDE-THANKS]
"Tôi không sao đâu."

Hạ Mạt cảm thấy bản thân mình không có yếu đuối vậy đi đến đâu cũng phải có ghế ngồi.

"Đừng để đau bụng."

Lãnh Mộ Bạch nói xong, Mộc Hi Âm đã đưa qua một chiếc ghế nhỏ, Lãnh Mộ Bạch đặt trên đất để Hạ Mạt ngồi xuống, rồi đứng sang một bên nhìn.

Uông Tiểu Long mở to hai mắt nhìn Vương Khiêm: Đây là sao? Chị dâu có thai?

Người sau khẽ gật đầu, xem như trả lời hắn.

Uông Tiểu Long còn chưa lấy lại tinh thần, tay Hạ Mạt đã đặt ở lên đùi hắn, đốm sáng màu lục tiến vào chân hắn, chân Uông Tiểu Long đã bắt đầu hoại tử, nếu chậm thêm hai ngày nữa, cô cũng không thể bảo đảm chữa được cho hắn, biết chân Uông Tiểu Long không thể kéo dài được nữa, Hạ Mạt cũng không dám trì hoãn, bắt đầu trực tiếp chữa trị cho hắn.

Đầu tiên cô đem dị năng rót vào tế bào đã bắt đầu hoại tử, chỉ làm như thế tế bào hoại tử được tái tạo trở lại, chân mới có thể khôi phục lại như cũ.

Chữa trị tế bào hoại tử cần rất nhiều dị năng, Hạ Mạt cảm giác được dị năng của mình sắp dùng hết, cô xòe tay ra muốn lấy một viên tinh hạch màu lục trong không gian, nhưng cô phản ứng lại rất nhanh hiện tại cũng không phải chỉ có mình cô, cho nên chỉ có thể lựa chọn gắng gượng tiếp.

Nhưng mà ngay lúc này, một viên tinh hạch màu lục đặt vào tay cô, cô cũng không quan tâm ai đưa, nắm lấy tinh hạch màu lục vừa hấp thu vừa đưa dị năng vào chân Uông Tiểu Long.

Khóe miệng Lãnh Mộ Bạch nhếnh nhẹ, kỳ thật ngay cả chính hắn cũng không biết vì sao khi nhìn thấy động tác của cô, hắn liền nghĩ đến cô đang muốn tinh hạch màu lục, cũng may hắn đoán đúng rồi.

Chữa trị chân của Uông Tiểu Long tốn rất nhiều thời gian, Hạ Mạt hấp thu hai viên tinh hạch màu lục, mới chữa trị hết được những tế bào hoại tử đó, kế tiếp chính là đem gân cốt bị đứt nối lại lần nữa quá trình vẫn kéo dài và tốn thời gian, lại dùng hết một viên tinh hạch màu lục, cô mới chữa trị xong chân của Uông Tiểu Long.

"Được rồi, đứng dậy thử xem."

Hạ Mạt thở phào, sắc mặt có chút tái nhợt.

"Cho em, viên cuối cùng."

Lãnh Mộ Bạch lập tức đưa viên tinh hạch màu lục cuối cùng cho cô.

Hạ Mạt cầm tinh hạch màu lục dựa vào tường, bắt đầu hấp thu năng lượng của tinh hạch.

Vương Khiêm và Hùng Vũ giúp đỡ Uông Tiểu Long đứng dậy, Uông Tiểu Long giật giật chân trước.

"A! Không còn đau nữa."

"Đi lại một chút xem." Lãnh Mộ Bạch nói.

Vương Khiêm và Hùng Vũ chờ Uông Tiểu Long đứng vững xong mới buông hắn ra, Uông Tiểu Long thử bước nửa bước chân, cảm thấy không có bất kỳ vấn đề gì cũng đi nhanh về phía trước vài bước, nhảy vài cái.

"Tốt quá, thật sự tốt quá rồi, chị, khụ! Hạ tiểu thư cô thật lợi hại, cảm ơn cô."

Ôi! Cũng may Vương Khiêm vừa mới nhéo hắn một cái, bằng không hắn gọi chị dâu sẽ chết chắc.

Hạ Mạt đang hấp thu tinh hạch, Mộc Hi Âm giúp cô trả lời.

"Chúng ta là đồng đội, giúp đỡ cho nhau cũng là chuyện nên làm, hơn nữa anh còn là bạn trai của Tiểu Băng, vậy càng không cần khách khí, đúng không? Tiểu Băng?"

Nói rồi Mộc Hi Âm còn nháy mắt với Lạc Băng.

Lạc Băng trừng mắt liếc Mộc Hi Âm một cái, đỏ mặt đi đến bên cạnh Uông Tiểu Long.

"Anh Tiểu Long, chân của anh thật sự không sao chứ?"

"Ừ! Không có vấn đề gì."

Uông Tiểu Long ngây ngô gãi đầu.

"Chờ quay lại A thị, anh sẽ cưới em ngay."

"Nhìn hắn tốt chưa kìa."

Hùng Vũ nhịn không được liếc trắng mắt nhìn Uông Tiểu Long.

"Cậu hâm mộ à, sớm biết thế lúc trước bảo cậu đến đây."

Lãnh Mộ Bạch nói đùa.

Hùng Vũ lập tức nói.

"Nếu tôi đến đây, cũng không có thất bại như hắn."

Lâm Tử Kiệt và Hồ Hạo Dương lúc này từ bên ngoài đi vào, Lâm Tử Kiệt nói.

"Ưng Vương, những tang thi kia đều đã đi rồi, trên đường phố chỉ còn lại mười mấy con tang thi náo nhiệt."

"Ừ! Nơi này hẳn là còn nhiều vật tư trong siêu thị, tuy rằng tang thi nhiều, nhưng chúng ta cũng không gấp. Vậy ở lại đây vừa thu thập vật tư vừa giết tang thi lấy tinh hạch, ít nhất trong chúng ta phải có năm người đạt cấp 2 thì đường đi đến A thị mới có thể an toàn."

Vừa rồi Hạ Mạt chữa trị cho Uông Tiểu Long, hắn đã suy xét hướng đi của bọn họ, tinh hạch cần phải thu thập, mà thực lực hiện tại cũng là mấu chốt, trên đường trở về còn không biết sẽ gặp được bao nhiêu phiền toái. Vậy vì sao bọn họ không thừa dịp lúc tang thi còn chưa đủ mạnh không làm cho chính mình mạnh mẽ trước?

Lãnh Mộ Bạch quyết định sẽ không có ai phản đối, lần này đương nhiên cũng không có người phản đối.

Chờ Hạ Mạt hấp thu xong tinh hạch, dị năng khôi phục, đoàn người đi về phía trước, quan sát tình hình bên ngoài trước qua ô cửa sổ.

Bên ngoài chỉ có mười mấy con tang thi, vài người bọn họ là có thể thu phục.

"Sau khi rời khỏi đây, hãy sử dụng toàn bộ dị năng để đối phó với tang thi."

Trước khi mở cửa, Lãnh Mộ Bạch nói với mọi người.

Mấy ngày nay ngoại trừ Lãnh Mộ Bạch và Hạ Mạt, những người khác đều không có thật sự sử dụng dị năng đối phó với tang thi, nghe Lãnh Mộ Bạch nói như vậy, cả nhóm đột nhiên mất đi tự tin lúc trước.

Bọn họ phóng thích dị năng thật sự có chút khó coi!

Nhưng Lãnh Mộ Bạch đã tự mình cảm nhận được tầm quan trọng của dị năng. Lúc đối mặt với tang thi cấp 2 không có dị năng phối hợp thì quả thật rất khó đối phó chúng.

Lãnh Mộ Bạch đi tới cửa mở cửa.

"Gào!"

Vừa nghe thấy tiếng động, mười mấy con tang thi lập tức gầm lên và lao về phía này.

Hạ Mạt là người đầu tiên ra tay, một quả cầu băng nhỏ ném ra ngoài, cầu băng nện lên đầu một con tang thi, giống như trứng gà đập vào tảng đá, nháy mắt chia năm xẻ bảy.

Hạ Mạt cũng không thất vọng, tiếp tục ném ra cầu băng, vẫn đánh vào đầu con tang thi đó, dù sao hiện tại chính là luyện tập sử dụng dị năng, bởi vì cô không có hấp thu tinh hạch hệ băng nên dị năng hệ băng của cô rất yếu, nếu không luyện tập nhiều hơn về sau nó sẽ bị loại bỏ mất.

Nghị lực của Hạ Mạt làm cả nhóm cũng bắt đầu luyện tập, dù dị năng của bọn họ tệ đến đâu, ít nhất hiện tại vẫn có thể ngăn cản tang thi tiến về phía trước, để cho bọn họ có thể luyện tập thêm một thời gian nữa.

Hạ Mạt chỉ ném vào đầu con tang thi đó, chờ con tang thi đó lắc lư tới gần, trán đã bị Hạ Mạt đập nát, Hạ Mạt ném ra một dây leo, xuyên qua đầu con tang thi, con tang thi lập tức ngã xuống đất.

Những người khác cũng dần dần nắm giữ được dị năng, cảm thấy rằng dị năng cũng không khó sử dụng nên họ cũng có khoảng thời gian chơi vui vẻ với chúng.

"Hạ Mạt, Mộc Hi Âm, Hùng Vũ cùng tôi đi thu thập cá."

Lãnh Mộ Bạch thấy mọi người chơi vui vẻ, cũng mặc kệ họ, dẫn Hạ Mạt, Mộc Hi Âm và Hùng Vũ đi tới tiệm cá gần đó.

Tất cả các bể thủy tinh trong tiệm đều bị đập vỡ, họ nghĩ rằng cá thật sự đã bị tang thi ăn, nhưng không sao cả. Phía sau những tiệm thủy sản đều có bể nhỏ, cá bên trong chắc là không bị tang thi phát hiện.

Bọn họ tìm được bể nhỏ phía sau, bên trong có mấy chục loại cá.

Lãnh Mộ Bạch cầm lấy cái vợt bắt một con cá ra ngoài.

"Đại Hùng, cậu thử xem có thể đem con cá này đóng băng lại."

"Được! Ý kiến hay đấy."

Hạ Mạt hai mắt sáng ngời, đóng băng không phải giống như đông lạnh trong tủ lạnh sao?

Như vậy có thể để được lâu mà cá sẽ không bị ươn.

Hùng Vũ đưa tay ra! Thử rất nhiều lần lãng phí mấy con cá mới có thể thật sự đóng băng được con cá.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 126 Tìm chủ đề
Chương 43: Tin vào duyên phận.

Editor: AmiLee

[HIDE-THANKS]
Hạ Mạt giơ tay ném một quả cầu băng, lập tức bao bọc lấy con cá.

Ừ! Cũng không tệ lắm, có kinh nghiệm kiếp trước, để cô không đến mức thử đi thử lại nhiều lần giống như Hùng Vũ.

"Cũng được đấy, cậu nên đóng băng hai con cá, như vậy sẽ không dễ dàng bị hư."

Lãnh Mộ Bạch nói xong lại vớt ra mấy con cá.

Bởi vì có luyện tập trước đó lần này Hùng Vũ làm một lần đã đóng băng được con cá.

Mộc Hi Âm cũng cầm một cái vợt, vớt cá cho Hạ Mạt, bốn người rất nhanh thu hết cá trong bể.

Vừa bước ra ngoài, hơn chục con tang thi không biết từ đâu lao tới, nhóm Hạ Thần Vũ đang luyện tập dị năng, mọi người hứng thú tưng bừng.

Lãnh Mộ Bạch lại dẫn họ tới tiệm tiếp theo, tiếp tục thu cá, đóng băng rồi thu vào không gian của Mộc Hi Âm. Mà Mộc Hi Âm hợp tác với Hạ Mạt, khi đó Hạ Mạt thừa dịp Lãnh Mộ Bạch không chú ý thu mấy con cá vào không gian của mình, cô cũng không tham lam, mỗi loại cá chỉ thu bốn con, cô cũng không hiểu cá sinh sản thế nào!

Dù sao thu bốn con vào có thể sinh sôi nẩy nở thì sinh sôi nẩy nở, cô cũng không tin cô thu nhiều chủng loại như vậy mà không có con nào có thể sinh sôi nẩy nở.

Trước 5 giờ chiều, họ đã ghé thăm tất cả các cửa tiệm ở đây, nhìn thấy tang thi càng ngày càng nhiều tụ tập về phía này, bọn họ tìm một cửa tiệm đi vào, đóng cửa thả xe ra, mọi người về xe ngủ.

Mọi người mệt mỏi một ngày, hơn nữa vốn dĩ đã không có hạng mục giải trí nào. Sau bữa tối, mọi người trở về phòng mình, Lãnh Mộ Bạch gọi Mộc Hi Âm và Hạ Mạt đang trên đường đi lên lầu đừng lại.

"Hạ Mạt, em ngủ phòng tôi đi, bốn người ở cùng nhau, lỡ đè lên bụng em thì sao?"

"Hả! Vậy còn anh!"

Tôi ở cùng em.

Trong lòng Lãnh Mộ Bạch nghĩ như vậy, nhưng hắn biết lời này bây giờ còn chưa thể nói ra, vì thế chỉ có thể đem những lời này nghẹn trở về, trầm giọng nói.

"Tôi cùng với bọn Khiêm chen chúc với nhau là được, chúng tôi đều là đàn ông trưởng thành cũng không có việc gì nhưng em thì khác."

Vương Khiêm cũng nói tiếp.

"Đúng vậy! Hạ tiểu thư cô cứ yên tâm ở phòng Ưng Vương, hắn cũng không phải chưa từng chen chúc với chúng tôi."

Hùng Vũ lập tức cũng nói.

"Đúng vậy, giường của chúng tôi rất lớn! Thêm hai người nữa cũng được."

Hạ Thần Vũ cũng lên tiếng.

"Mạt Nhi, em cứ nghe theo lời Mộ Bạch nói đến phòng hắn ngủ đi, em cũng đừng khách sáo, cẩn thận làm nghĩ của anh bị thương."

"Vậy cảm ơn anh."

Hạ Mạt nuốt lại lời từ chối của mình, cùng mọi người trở lại tầng hai, sau đó đến phòng Lãnh Mộ Bạch.

Nằm ở trên giường hắn, một mùi thuốc lá nhàn nhạt xông vào mũi, hắn còn hút thuốc, hình như cô chưa nhìn thấy bao giờ.

"Cộc cộc."

Trong tay Lãnh Mộ Bạch ôm khăn trải giường và vỏ chăn gõ cửa.

"Hạ Mạt em ngủ chưa? Tôi đem khăn trải giường và vỏ chăn cho em thay."

Bởi vì mạt thế Hạ Mạt không có thói quen mặc quần áo ngủ, nếu có tình huống khẩn cấp có thể lập tức chạy trốn, cho nên cô đứng dậy, mở cửa phòng ra.

"Tự anh đổi đi!"

Hạ Mạt hơi xấu hổ nói, chiếm giường của người ta, còn để người ta giúp cô thay khăn trải giường, hình như hơi kiêu ngạo.

"Em chắc chắn chứ? Anh trai em nói em từ trước đến giờ chưa từng thay chăn."

Lãnh Mộ Bạch cười nói.

Đúng là trước đây cô không làm được, nhưng trong ba năm mạt thế sao cô có thể không biết được chứ? Nhưng chuyện này cô lại không thể nói ra.

Hạ Mạt sờ mũi để Lãnh Mộ Bạch đi vào, đứng một bên nhìn Lãnh Mộ Bạch nhanh nhẹn lấy chăn và khăn trải giường ra rồi khéo léo trải giường và chăn.

"Lãnh Mộ Bạch anh nói xem anh có thể đánh có thể đỡ, còn có thể làm việc nhà, vị hôn thê của anh khẳng định rất hạnh phúc!"

Cô gái trùng tên trùng họ với cô thật là may mắn!

"Tôi không có vị hôn thê."

Lãnh Mộ Bạch lập tức trả lời, hắn nhưng không muốn cô hiểu lầm nếu không con đường theo đuổi vợ của hắn sẽ càng khó khăn.

"Hả!"

Không có?

Vậy, cô gái trùng tên trùng họ với cô đâu?

Chẳng lẽ bọn họ gặp nhau lúc mạt thế, nhưng hiện tại Lãnh Mộ Bạch đi cùng bọn họ, liệu hắn có còn gặp được cô gái kia không?

"Hạ Mạt, em có tin vào duyên phận không?"

Không đợi Hạ Mạt trả lời, Lãnh Mộ Bạch lại tiếp tục nói.

"Chúng ta quen biết nhau chính là duyên phận, em cảm thấy sao?"

Hạ Mạt sửng sốt một chút mới gật đầu, nếu quen biết cũng là duyên phận thì bọn họ cũng coi như là có duyên phận đi!

"Em tin là được, bởi vì tôi cũng tin." Lãnh Mộ Bạch mỉm cười, đem khăn trải giường thu hồi lại.

"Nghỉ ngơi sớm một chút, chúc ngủ ngon."

"À! Chúc ngủ ngon."

Sau khi nhìn Lãnh Mộ Bạch rời đi, Hạ Mạt lại nằm lên giường, nghĩ không hiểu tại sao hắn lại đột nhiên nhắc tới vấn đề duyên phận.

Cô lắc đầu không nghĩ đến vấn đề này nữa, cô muốn ngủ một giấc thật ngon để ngày mai có sức đánh với tang thi và thu thập vật tư.

Sáng sớm hôm sau tỉnh lại, ăn xong cá cháo nóng hổi, Chu Tín quan sát bên ngoài thì thấy thêm hơn chục con tang thi, kéo cửa cuốn đi ra ngoài các loại dị năng bay ra rất nhanh giải quyết những con tang thi đó, đào tinh hạch xong bọn họ đi đến con phố bên cạnh, đây là khu đông lạnh, con phố này nhiều tang thi hơn khu thuỷ sản.

Bọn họ vừa xuất hiện, những con tang thi đó lập tức phát hiện ra bọn họ, loạng choạng gào rú tới gần.

Mọi người tiếp tục luyện tập dị năng, trong lúc đó Vương Hạo còn chạy tới tiệm đông lạnh để nhìn, đá trong tủ đông đã tan hết, đồ bên trong đã có mùi, không thể ăn.

Nhìn vô số tảng thịt lại không thể ăn mọi người đều rất thất vọng, cả nhóm hóa đau thương thành lực lượng càng thêm hung ác giết tang thi.

Giết sạch tang thi ở đây, bọn họ đi thẳng đến khu tiếp theo, nơi này là khu trái cây, tang thi không ăn trái cây, hơn nữa rất nhiều loại trái cây có thể cất giữ rất lâu, mọi người lập tức phân thành từng nhóm thu thập toàn bộ trái cây trong tiệm, bận rộn một ngày mọi người cũng đều mệt mỏi. Sau khi ăn cơm tối, mỗi người đều vui vẻ ôm lấy một quả gặm.

Sáng sớm ngày thứ ba, bọn họ lại đến khu lương thực, lấy hết gạo trong mỗi tiệm, trong vòng ba ngày xe của bọn họ có thể chất đống đều bị chất đống các loại vật tư, không gian của Mộc Hi Âm cũng bị nhét đầy.

Xe đã không thể bỏ vào trong không gian, hơn nữa cũng không có nhiều chỗ để vật tư.

Gần một nửa số tang thi ở đây cũng bị bọn họ giết chết, tinh hạch đã lấy được mấy túi to.

Đêm đó Lãnh Mộ Bạch đem tinh hạch phân chia cho mọi người và thông báo rằng họ sẽ khởi hành vào sáng sớm mai, tiếp tục đến nhà máy điện.

Ăn uống no say mọi người về phòng sớm, muốn nhanh chóng hấp thu những tinh hạch đó, nâng cao dị năng của mình.

Nhưng đêm nay cũng không được yên bình cho lắm.

Nửa đêm đám tang thi bên ngoài bắt đầu càng ngày càng hung bạo, âm thanh gầm rú vẫn luôn không ngừng, khắp nơi đều là tiếng va chạm cửa cuốn.

Hạ Mạt từ trên giường ngồi dậy, mặc áo khoác đi ra ngoài, tiếng tang thi gầm khiến cô có chút bất an, cứ cảm thấy đêm nay sẽ không yên bình.

Tầng dưới nhóm Lãnh Mộ Bạch đã tụ tập ở trong phòng khách, nhìn thấy cô đi xuống, Hạ Thần Vũ đẩy Vương Hạo dời ra một chỗ trống.

"Mạt Nhi lại đây ngồi."

Hạ Mạt đi tới bên cạnh Hạ Thần Vũ ngồi xuống.

"Bên ngoài có ít nhất hai ngàn con tang thi."

Lãnh Mộ Bạch nhìn Hạ Mạt nghiêm túc nói.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 126 Tìm chủ đề
Chương 44: Người phụ nữ của mình, tôi tự mình bảo vệ.

Editor: AmiLee

[HIDE-THANKS]
Hai ngàn con..

Chợ nông sản không phải chỉ có một ngàn con tang thi sao?

Ở đâu chui ra tới hai ngàn con?

Nghi ngờ của Hạ Mạt, cũng là nghi ngờ của Lãnh Mộ Bạch, nhưng bên ngoài quả thật có nhiều tang thi đột nhiên xuất hiện như vậy.

"Chúng nó tụ tập lại với nhau giống như có tổ chức, đi từng con phố như thể đang tuần tra, không đúng, chúng nó giống như đang tìm kiếm thứ gì đó."

Có tổ chức, tụ tập, như đang tuần tra, giống như đang tìm thứ gì.

Trong đầu Hạ Mạt nghiền ngẫm đến tin tức này, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, sắc mặt nhất thời cũng nên căng thẳng.

"Là tang thi cấp 3, tang thi cấp 3 có thể khống chế tang thi cấp 1. Nếu tôi đoán không sai thì chúng nó đang tìm chúng ta, tang thi cấp 3 đã có một ít suy nghĩ, nó biết ăn dị năng giả có thể nâng cao thực lực của nó lên. Vì vậy, nó khống chế những tang thi cấp 1 đó đi từng con phố tìm kiếm chúng ta."

Lời cô nói, làm những người đàn ông có mặt ở đây căng thẳng thần kinh, lúc trước Lãnh Mộc Bạch vì giết một con tang thi cấp 2 đã khiến bản thân chật vật như vậy, hiện tại họ đều là dị năng cấp 1, một con tang thi cấp 3 đến, làm sao họ có thể sống sót được?

Lãnh Mộ Bạch đặt tay lên trán suy nghĩ. Sau đó đột nhiên đứng dậy nói.

"Lập tức chuẩn bị rời khỏi đây."

Nếu không có Hạ Mạt ở đây, hắn còn có thể lựa chọn chiến một trận, trong ý thức của quân nhân chưa từng có từ chạy trốn.

Nhưng bây giờ hắn có một người phụ nữ cần bảo vệ, còn có một đứa con không lâu nữa sẽ cất tiếng khóc chào đời, hắn không thể chỉ nghĩ đến lòng tự tôn của mình mà không quan tâm đến an toàn của hai mẹ con họ.

"Đúng vậy."

Nhóm Vương Khiêm lập tức giải tán không có bất kỳ do dự nào, chuẩn bị chặt chẽ và có trật tự.

Kỳ thật cũng không cần phải chuẩn bị gì cả, Hùng Vũ ngồi vào phòng điều khiển khởi động xe, Vương Khiêm ngồi ở ghế phụ sẵn sàng loại bỏ chướng ngại vật phía trước.

Còn những người khác cũng đứng bên cửa sổ xe, nếu gặp phải đàn tang thi, nhiệm vụ của họ là ngăn chặn những tang thi đó leo lên xe.

Vương Hạo cũng chạy nhanh lên lầu, gõ cửa từng phòng đánh thức những người đang ngủ.

Hạ Mạt lập tức mặc quần áo, cũng chuẩn bị gia nhập với mọi người, Lãnh Mộ Bạch nhíu mày, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài, cô gái này không phải người là nhàn rỗi, hắn kéo Hạ Mạt đến bên cửa sổ ở giữa xe, nói với Hồ Hạo Dương.

"Dương Tử, bảo vệ Hạ Mạt."

"Đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ."

Hồ Hạo Dương lập tức kính chào Lãnh Mộ Bạch, lớn tiếng đảm bảo.

"Tôi vô dụng đến vậy sao?"

Hạ Mạt méo miệng.

Lãnh Mộ Bạch không để ý đến cô, đã đi lên đầu xe cùng bọn Vương Khiêm.

Lãnh Mộ Bạch nhìn cửa cuốn hỏi Vương Khiêm.

"Có thể dời cánh cửa này không? Nếu kéo lên âm thanh quá lớn, tang thi rất nhanh sẽ đuổi đến đây."

"Để tôi thử xem."

Vương Khiêm đưa tay khỏi cửa kính ghế phụ nhắm vào cửa cuốn sử dụng dị năng.

Cửa cuốn chỉ phát ra âm thanh rất nhỏ, ở giữa phá ra một cái lỗ đủ rộng để xe đi qua.

Hùng Vũ không đợi Lãnh Mộc Bạch chỉ dẫn đã lập tức dẫm chân ga lao ra ngoài.

"Bên trái."

Lãnh Mộc Bạch lập tức nói.

Hùng Vũ nhanh chóng quay tay lái và lái xe về phía bên trái.

Lãnh Mộ Bạch cầm bộ đàm bình tĩnh nói.

"Những người ở cuối xe hãy lên tinh thần, một khi phát hiện tang thi thì lập tức báo cáo."

"Nhận được."

Giọng Lưu Lăng từ bộ đàm truyền tới.

Hạ Mạt đứng ở bên cửa sổ, lòng bàn tay toàn là mồ hôi, hơn hai ngàn con tang thi họ không thể đối phó, huống chi sau lưng còn có một con tang thi cấp 3.

Sự khủng bố của tang thi cấp 3 chắc chắn nằm ngoài sức tưởng tượng của cô, tốc độ của tang thi cấp 3 vốn đã rất nhanh, hơn nữa thân thể còn rất cứng rắn, súng lục bình thường không thể bắn xuyên qua đầu nó, mà bọn cô thấp hơn nó không chỉ một bậc dị năng vậy càng không thể làm nó bị thương.

Làm sao bây giờ?

Nên làm gì bây giờ?

Một khi tang thi cấp 3 phát hiện ra bọn họ thì bọn họ trốn không thoát.

Xe nhanh chóng xuyên qua các khu vực, chẳng mấy chốc họ đã thấy cổng chợ nông sản nhưng trong lòng Hạ Mạt lại càng sợ hãi hơn trước, vẫn cảm thấy tang thi cấp 3 đang ở rất gần mình.

Hạ Mạt giật lấy bộ đàm trong tay Hồ Hạo Dương.

"Lãnh Mộ Bạch, tôi cảm thấy chúng ta đã bị tang thi cấp 3 nhắm tới."

Lãnh Mộ Bạch xoa xoa lông mày, mặc dù không thể cảm ứng được tang thi cấp 2 trở lên nhưng hắn cũng cảm giác được nguy hiểm, hắn không nói chỉ là không muốn làm mọi người hoảng sợ.

"Đừng lo lắng, tôi sẽ nghĩ cách giữ chân nó lại để cho các người an toàn rời đi."

Hạ Mạt trong lòng trầm xuống, lớn tiếng quát.

"Anh không phải là đối thủ của nó, ở lại chỉ có chết."

"Chỉ cần em còn sống, đừng sợ, tất cả đã có tôi, em chỉ cần ngoan ngoãn ở trong xe, cùng mọi người chạy đi là được."

Chỉ cần em còn sống..

Không, không phải chỉ có mình cô còn sống là được.

Hạ Mạt dùng sức lắc lắc đầu, trọng sinh một đời, cô chỉ muốn mình cùng người nhà sống sót, cô không muốn quan tâm đến chết sống của người khác.

Nhưng Lãnh Mộ Bạch thì khác, cô không biết điều gì khiến cô cảm thấy hắn khác biệt. Nhưng cô không muốn hắn chết, vô cùng không muốn hắn chết.

"Mạt Nhi, nghe lời, ở trong xe cùng mọi người, tôi sẽ cố gắng sống sót sau đó đi tìm em.

Thành viên đội cảm tử Phi Ưng đều nhớ kỹ cho tôi, mặc kệ tôi còn sống hay không? Các cậu đều phải đến căn cứ A thị dựa theo lộ trình đã được sắp đặt trước đó, bảo vệ những người mà tôi muốn bảo vệ, không được để bất kỳ một ai gặp chuyện."

"Mở cửa."

Lãnh Mộ Bạch buông bộ đàm, ra lệnh cho Hùng Vũ.

"Ưng Vương."

Hùng Vũ và Vương Khiêm lập tức hét lên không đồng ý.

"Nó đã tới."

Lãnh Mộ Bạch nhìn sang một bên, chỉ thấy trên nóc nhà một bóng đen nhanh chóng lướt qua những phòng ốc chạy tới bên này.

"Nhưng.."

Vương Khiêm nhíu mày vẫn không đồng ý.

"Khiêm, cậu là phó đội trưởng, nếu tôi không ở đây, mọi việc cậu quyết định, nhớ kỹ dẫn mọi người đến A thị. Nếu có thể không thiếu một người thì phải tận lực để không thiếu một người, còn có bảo vệ tốt cho vợ và con của tôi, đưa họ đến chỗ ông nội của tôi. Nếu.. Tôi là nói nếu trong vòng ba tháng tôi không thể quay về, để tất cả mọi người không được phép nói cho em ấy cha của đứa nhỏ là tôi, ít nhất như vậy em ấy và con còn có một cái niệm tưởng."

"Ưng Vương, tôi đi."

Hùng Vũ vội vàng nói.

"Không, tôi đi, Ưng Vương, tôi không có vướng bận, anh thì khác ít nhất anh nên nhìn con của mình ra đời, nhìn hắn trưởng thành."

Vương Khiêm đứng lên nói.

Lãnh Mộ Bạch đem Vương Khiêm ấn ngồi lại vị trí.

"Đừng hồ đồ, Lãnh Mộ Bạch tôi là loại người vì bảo vệ người phụ nữ của mình mà để cho anh em đi chịu chết sao? Đừng náo loạn, mở cửa, người phụ nữ của mình tôi tự mình bảo vệ. Đây là vấn đề nguyên tắc."

Hùng Vũ đỏ hai mắt nhìn Lãnh Mộ Bạch, cuối cùng mở cửa xe ghế phụ ra.

Lãnh Mộ Bạch đẩy Vương Khiêm, nhảy xuống xe không quay đầu lại. Cùng lúc đó, tang thi cấp 3 cũng đã dừng lại cách Lãnh Mộ Bạch không xa.

Tang thi cấp 3 nghẹn ngào nhếch miệng nhìn Lãnh Mộ Bạch, bên mép chảy chất lỏng màu đỏ tươi.

Hạ Mạt từ cửa sổ thấy Lãnh Mộ Bạch đứng một mình trong gió, mà tang thi đối diện đang chuẩn bị săn bắt mỹ thực của nó.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 126 Tìm chủ đề
Chương 45: Sống chết có nhau.

Editor: AmiLee

[HIDE-THANKS]
"Gào!"

Tang thi gầm rồi nhảy lên, lao nhanh như bay về phía Lãnh Mộ Bạch, Lãnh Mộ Bạch nắm chặt dao găm chuẩn bị ứng chiến.

Nhưng mà tang thi nhảy qua đầu hắn, nhanh chóng lao về phía xe.

Nó vì ai?

Lãnh Mộ Bạch hơi nhíu mày, cũng đuổi theo tới.

"Con tang thi kia đuổi đến đây."

Hùng Vũ nói mới vừa nói xong, tang thi cấp 3 đã tới trước cửa sổ giữa xe, vươn tay bắt lấy bả vai Hạ Mạt, đem cô kéo ra ngoài.

"Hạ tiểu thư."

Hồ Hạo Dương cả kinh, hắn vội vàng vươn tay bắt lấy chân Hạ Mạt, cũng bị kéo ra ngoài.

Hạ Mạt vội vàng ném dây leo, cuốn lấy tang thi cấp 3 làm tang thi cấp 3 bị trói lại, cũng buông Hạ Mạt ra.

Hạ Mạt và Hồ Hạo Dương nhanh chóng rơi xuống, Hồ Hạo Dương lập tức buông Hạ Mạt ra, ít nhất Hạ Mạt sẽ không bởi vì bị hắn nắm lấy, càng nặng ngã càng nhanh.

"Mạt Nhi."

Lãnh Mộ Bạch hét to một tiếng, lập tức lao tới đón được Hạ Mạt rơi xuống.

"Ôi! Làm tôi sợ muốn chết."

Hạ Mạt vỗ vỗ ngực. Sao cô lại xui xẻo như vậy chứ luôn bị tang thi ném ra ngoài? Con trai của cô chịu không nổi té ngã.

"Tôi mới bị em hù chết."

Lãnh Mộ Bạch thở phì phò, hắn thật sự sắp bị dọa điên rồi.

"Gào!"

Tang thi cấp 3 thoát khỏi dây leo, lại chộp tới Hạ Mạt, cũng may lần này Lãnh Mộ Bạch phản ứng nhanh, ôm Hạ Mạt nhanh chóng lui lại mấy chục bước.

"Kétttt!"

Xe phía trước nhanh chóng ngừng lại.

"Để bọn họ đi, tang thi nhằm vào tôi, nếu bọn họ ở lại đều sẽ chết."

Hạ Mạt tóm lấy cổ Lãnh Mộ Bạch nói.

Lãnh Mộ Bạch đương nhiên cũng phát hiện ra đám tang thi tới tìm Hạ Mạt, thay vì mọi người ở lại còn không bằng để mọi người chạy thoát.

"Dương Tử, cậu trở về cùng mọi người rút lui đi."

"Ưng Vương.."

Hồ Hạo Dương lập tức muốn phản bác.

Lãnh Mộ Bạch vừa ôm Hạ Mạt né tránh tang thi cấp 3 vừa nhanh chóng nói.

"Đi mau, đến nhà máy điện lấy cho tôi một ít máy phát điện loại nhỏ, việc này họ cũng đều không biết chỉ có cậu biết, còn có lấy những thứ như máy siêu âm và điện tâm đồ cho tôi, chờ tôi dẫn Mạt Nhi trở về cần phải dùng, em ấy nhảy nhót lung tung như vậy, đứa nhỏ cũng không biết có xảy ra chuyện gì không?"

"Các người đến căn cứ D thị chờ chúng tôi một tháng. Nếu một tháng sau chúng tôi không đi tìm các người thì các người hãy về A thị trước."

"Ưng Vương."

Hồ Hạo Dương ở bên ngoài kêu to.

Hạ Mạt lo lắng đến mức hét lên.

"Dương tử, anh đi mau, ba mẹ tôi, anh trai và chị em tôi đều ở trên xe, bọn họ đều phải an toàn, còn có nói với anh trai tôi, kêu hắn tin tưởng tôi, tôi có thứ dựa vào để sống sót, tuyệt đối sẽ không có việc gì."

Hồ Hạo Dương nắm chặt tay, cuối cùng cắn răng nói.

"Được, chúng tôi chờ hai người ở căn cứ D thị."

Nói rồi hắn nhanh chóng chạy về phía xe.

"Kỳ thật anh cũng có thể rời đi, nó muốn chính là tôi."

Hạ Mạt nhỏ giọng nói, trong lòng biết hắn không có khả năng bỏ lại mình, nhưng cô lại không khống chế được lời nói của mình.

Lãnh Mộ Bạch nhìn Hạ Mạt, vô cùng không vui nói.

"Hừ! Em cứ như vậy hy vọng tôi đi."

"Đúng vậy, vô cùng hy vọng, anh ở lại với tôi chỉ có con đường chết. Nếu chúng ta tách ra sẽ sống sót."

Hạ Mạt nói thật, cô có không gian chờ Lãnh Mộ Bạch đi rồi cô có thể vào không gian, lúc ấy chờ là có thể tránh được một kiếp. Nhưng Lãnh Mộ Bạch ở lại, cô không thể vào không gian, nếu cô biến mất tang thi cấp 3 sẽ truy lùng Lãnh Mộ Bạch, người ta ở lại vì cô, cô lại trốn mất, chuyện như vậy cô làm không được.

"Nói nhảm nhiều như vậy, sao không nghĩ cách giải quyết cái con tang thi cấp 3 kia đi!"

Lãnh Mộ Bạch tâm tình rất kém, cảm giác bị Tiểu Bạch Thỏ đẩy ra vô cùng đau lòng.

Hạ Mạt ngậm miệng, chuyện không gian cô không phải không muốn nói, Lãnh Mộ Bạch có thể đi qua sinh tử cùng cô cũng đã xem như là người đáng tin. Nhưng bây giờ mà nói với Lãnh Mộ Bạch thì hắn cũng sẽ bảo cô đi vào, sau đó hắn dẫn tang thi rời đi, đến lúc đó hắn vẫn phải chết, cho nên hiện tại tuyệt đối không thể nói chuyện mình có không gian và mình có thể đi vào.

"Bỏ đi, chúng ta nghĩ xem tại sao nó lại đuổi theo em?"

Lãnh Mộ Bạch thở dài, muốn cô nghĩ cách vậy còn mình làm cái gì chứ?

Tại sao?

Thứ nhất mình không có bị thương, thứ hai không có mang theo bất cứ thứ gì tang thi thích, vậy tại sao con tang thi kia lại đuổi theo mình?

Hạ Mạt nhíu mày, cô thật sự không hiểu tại sao tang thi đuổi theo cô

"..."

Hạ Mạt hét to một tiếng.

Lãnh Mộ Bạch lập tức khẩn trương hỏi.

"Sao vậy? Có phải cảm thấy khó chịu chỗ nào không?"

"Không phải, nhưng tôi nghĩ tới một biện pháp, Lãnh Mộ Bạch tìm một bãi đất trống không có tang thi."

"Được."

Lãnh Mộ Bạch lên tiếng, chạy hết tốc lực đến chỗ đất trống không có tang thi.

Mà trên tay phải Hạ Mạt lại có thêm một nhánh cây.

"Gào!"

Tang thi cấp 3 hưng phấn gào lên, tốc độ nhanh hơn trước.

Nhìn thấy tang thi đã đến gần, Hạ Mạt dùng dây leo cuốn lấy nhánh cây ném sang hướng khác, tang thi vội vàng đuổi theo nhánh cây, nó bắt lấy nhánh cây, trong mắt lóe hưng phấn, há miệng nhét một chiếc lá cây vào nhai.

Cô thật sự đã đoán đúng rồi.

Hạ Mạt thở ra một hơi, may mắn là cô đã đoán đúng, nếu không lần này thật sự trốn không thoát.

Kiếp trước cô bị nhóm nghiên cứu bắt giữ ở L thị rồi mang đến A thị, có thể nói hành trình vô cùng nguy hiểm nhưng lần nào cô cũng có thể tránh được nguy hiểm, mà kể cả là người trước hay người sau đều bị Lâm Tử Dịch dẫn đến.

Lâm Tử Dịch giống như một tên khốn đi đến đâu cũng có thể khiêu khích tang thi cấp cao, mỗi lần gặp được tang thi cấp cao Lâm Tử Dịch cũng sẽ để đội quân lớn đi trước, hắn ở lại phía sau, thường chỉ mất khoảng hai mươi phút là hắn có thể thoát khỏi lũ tang thi đó và hội hợp với đội quân lớn.

Đồng đội nhóm nghiên cứu tò mò về cách hắn làm điều đó khi họ không ở đó. Có lần, một người đàn ông trốn trên xe để lại cho Lâm Tử Dịch, sau đó hắn nhìn thấy được sự thật khi trở về hắn đem chuyện này nói cho người yêu mà lúc đó họ đang đứng gần chiếc xe cô bị nhốt, cho nên cô cũng nghe thấy.

Người đó nói kỳ thật Lâm Tử Dịch cũng không làm gì cả, chỉ là không biết từ đâu lấy ra một nhánh cây to bằng cổ tay vứt xuống đất, sau đó tang thi không còn đuổi theo Lâm Tử Dịch nữa mà dừng lại bên nhánh cây rồi bắt đầu gặm lá.

Người đó và người yêu của hắn đã chết vào đêm đó, tất nhiên không ai biết họ chết như thế nào ở mạt thế cũng sẽ không có ai đi truy cứu họ chết thế nào.

Nhưng Hạ Mạt rất tò mò, cuối cùng cô nghĩ đến chắc chắn là bị giết người diệt khẩu, còn tại sao lại thế thì Hạ Mạt không biết.

Bây giờ nghĩ lại, có lẽ là vì Lâm Tử Dịch không muốn bại lộ chuyện không gian, cho nên mới giết người diệt khẩu.

Không phải.

Cái này không phải trọng điểm.

Trọng điểm là sở dĩ Lâm Tử Dịch luôn khiêu khích tang thi cấp cao là vì cây bồ đề, thứ hắn ném cho tang thi chắc là cành cây bồ đề.

Vừa rồi cô đã hỏi Tiểu Đề, mất đi một nhánh cây đối với nó không có bất kỳ tổn thương nào, nhưng nếu mất đi cành cây sẽ ảnh hưởng đến tu vi của nó, một cành cây nó phải tốn mấy năm mới có thể khôi phục.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 126 Tìm chủ đề
Chương 47: Nâng cao thực lực bảo vệ em.

Editor: AmiLee

[HIDE-THANKS]
"Ôi! Đói quá."

Hạ Mạt thở ra một hơi, bụng kêu như trống.

"Tôi đến phòng bếp nhìn xem còn có cái gì thể ăn không?"

Lãnh Mộ Bạch xoay người đi vào phòng bếp.

"Không vội, ở đây chắc không tìm được gì để ăn đâu, cho dù có cũng không thể ăn. Thật ra tôi có rất nhiều đồ ăn nhưng tôi lại không biết nấu, nếu không ăn mì đi! Tôi chỉ biết pha mì."

Không gian đã lộ ra trước mặt hắn, cứ nói ra hết cũng được.

"Tôi còn có dị năng không gian, lớn hơn Mộc Hi Âm mấy lần, hơn nữa tôi còn có thể đi vào."

Lãnh Mộ Bạch nhìn Hạ Mạt một hồi lâu mới nói.

"Đây có tính là em tin tưởng tôi không?"

Lời nói đột ngột của Lãnh Mộ Bạch khiến Hạ Mạt nhất thời không hiểu hắn nói gì.

"..."

"So với lúc vừa mới gặp đã thử tôi, hiện tại chắc là em đã có lòng tin với tôi rồi, đúng không?"

Lãnh Mộ Bạch kiên nhẫn nói.

"Thử.."

Hạ Mạt suy nghĩ một chút, lập tức nghĩ đến lúc vừa đến tiệm xe trọng tải, hắn đã để đám người Vương Khiêm đi kiểm tra phòng triển lãm, mình hỏi hắn sao không dùng dị năng tinh thần? Khi đó hắn đã nói cô thử hắn, lúc đó cô cũng không giải thích, nhưng hiện tại cô cảm thấy mình cần phải giải thích một chút.

"Tôi thật sự không có ý thử anh, chỉ đơn thuần cảm thấy tò mò thôi, mạt thế mới vừa bùng nổ được mấy ngày, anh cũng vừa thức tỉnh dị năng, hơn nữa còn là dị năng tinh thần rất trâu bò, nếu là những người khác thức tỉnh dị năng tinh thần khẳng định sẽ cảm thấy mình rất lợi hại. Trong tình huống đó, sẽ trực tiếp dùng dị năng tinh thần của mình để kiểm tra xung quanh thay vì bảo cấp dưới đi kiểm tra, lúc ấy tôi rất tò mò sao anh lại để nhóm Vương Khiêm đi kiểm tra."

Khuôn mặt Lãnh Mộ Bạch vạn năm bất biến có nụ cười vui vẻ.

"Ồ! Nói như vậy ngay từ đầu em đã tin tưởng tôi rồi."

"Ừm! Cứ xem như vậy đi! Tuy rằng trước mạt thế chúng ta chưa từng gặp nhau, nhưng tôi đã nghe nói qua về anh, đối với nhân phẩm của anh tôi vẫn có tin tưởng."

Bé lừa đảo, xem em còn không rơi vào bẫy của tôi, Lãnh Mộ Bạch nhếnh miệng cười hỏi.

"Ha ha! Vậy bây giờ thì sao? Đem bí mật lớn như vậy lộ ra trước mặt tôi, hẳn là không chỉ có tin tưởng thôi nhỉ?"

Sao người này nhất định phải dò hỏi tới cùng chứ?

Hạ Mạt bĩu môi.

"Có thể nói rằng tôi để lộ không gian của mình vì không còn lựa chọn nào khác vào thời khắc sinh tử chứ sao?"

Lãnh Mộ Bạch cúi người, đến gần mặt Hạ Mạt, nhìn chằm chằm vào mắt cô nói.

"Phải vậy không? Hình như em vừa mới nói có thể tự mình đi vào không gian, vậy vì sao vừa nãy không đi vào? Chỉ cần em đi vào, tôi tìm không thấy em, cũng sẽ không biết em có không gian."

"Tinh hạch cấp 3 rất đáng giá, không phải sao?"

Hạ Mạt ánh mắt loé lên, mất tự nhiên quay mặt tránh đi tầm mắt hắn, cứ cảm thấy cặp mắt kia của hắn có thể nhìn thấu được cô.

"Ha ha! Muốn ăn gì? Tôi sẽ làm cho em."

Lãnh Mộ Bạch đứng thẳng lên, không ép buộc cô, con thỏ bị ép nóng nảy cũng sẽ cắn người, huống chi con thỏ nhỏ trước mắt này còn rất bướng bỉnh.

Lãnh Mộ Bạch đột nhiên nói sang chuyện khác, Hạ Mạt hơi sửng sốt, sau đó lấy ra nồi chén gáo bồn, dầu muối tương dấm cùng gạo, bình gas, một xô nước, cùng với một giỏ tre đựng tôm.

"Tôm thì sao?"

"Không gian của em còn có thể chứa đựng sinh vật sống."

Lãnh Mộ Bạch biết Hạ Mạt lúc ở khu thuỷ sản thu thập một ít cá, nhưng hắn không nghĩ tới cô trực tiếp thu động vật sống.

"Người có thể đi vào, đương nhiên cũng có thể nuôi sống vật."

Hạ Mạt lè lưỡi, đưa giỏ tre trong tay cho Lãnh Mộ Bạch.

Lãnh Mộ Bạch nhận giỏ tre trong tay Hạ Mạt, trong lúc vô tình thấy chữ 'Lãnh' trong lòng bàn tay cô, hắn cũng không hỏi mà cầm mấy thứ đó đi vào phòng bếp.

Chữ 'Lãnh' trong lòng bàn tay Hạ Mạt đến từ Lãnh Thị Nhất Tộc, chữ này nhìn qua không có gì, nhưng chỉ cần là truyền nhân của Lãnh Thị Nhất Tộc nhìn thoáng qua cũng có thể nhìn ra chữ đó khác với chữ bình thường, mà chỗ khác nhau chính là ở màu sắc của chữ.

Thời kỳ thượng cổ, tổ tiên của Lãnh Thị Nhất Tộc đã phát minh ra nhạc luật, hậu nhân Lãnh Thị Nhất Tộc không chỉ kế thừa nhạc luật mà còn tự chế ra các loại nhạc cụ.

Bởi vì nhạc luật và nhạc cụ của Lãnh Thị Nhất Tộc ngày càng phát triển và được phổ biến hơn trong công chúng.

Từ đó xuất hiện các loại nhạc phổ và nhạc cụ giả mạo làm mất đi thanh danh của Lãnh Thị Nhất Tộc ở bên ngoài.

Vì không để cho đồ vật giả mạo bôi đen Lãnh Thị Nhất Tộc nên đã nghiên cứu ra một loại mực đặc biệt có thể viết chữ lên bất cứ thứ gì, mà chữ viết ra nhìn như màu lam đậm nhưng chỉ cần là truyền nhân Lãnh Thị Nhất Tộc sẽ nhìn thấy những màu sắc mà người khác không nhìn thấy. Ngoài ra còn có một lớp màu lục, một lớp màu đen và một lớp màu tím đậm trong chữ.

Nhưng tại sao chữ này lại xuất hiện trên tay Hạ Mạt, em ấy không có khả năng là truyền nhân của Lãnh Thị Nhất Tộc.

Lãnh Mộ Bạch không thể xác định được chuyện này, nhưng hắn cũng không suy đoán quá nhiều, dù sao em ấy chính là vợ của hắn, là người của Lãnh gia, còn chuyện khác tin tưởng sớm hay muộn sẽ có một ngày hắn hiểu được.

"Có muốn thêm chút rau xanh không?"

Hạ Mạt mang theo một ít rau xanh vào phòng bếp, đây là lứa rau đầu tiên trong không gian được cô dùng thần thức hái.

"Có! Về sau chắc cũng chỉ mình em mới có thể lấy ra được những loại rau dưa xanh thế này."

Lãnh Mộ Bạch mỉm cười, cầm lấy rau xanh, tiếp tục nấu ăn.

Hạ Mạt không trả lời, nhưng cô biết vào mạt thế năm thứ ba, khi vật tư của các căn cứ đều trong tình trạng cạn kiệt, các căn cứ sẽ bắt đầu chú trọng đến việc trồng trọt.

"Đúng rồi, tôi nhớ cách chỗ này không xa có một chợ hạt giống, tôi muốn đi thu thập một số hạt giống, kỳ thật hệ mộc có thể dựa vào hạt giống để chiến đấu."

Nếu đã để lộ bí mật trước mặt hắn thì cô cũng không thèm giấu giếm nữa, đem suy nghĩ của mình nói ra.

Lãnh Mộ Bạch gật đầu.

"Ừ! Ngày mai tôi sẽ đi thu thập những tinh hạch đó rồi chúng ta đi đến chợ hạt giống."

"Những tinh hạch đó, chẳng lẽ.."

Hạ Mạt hai mắt sáng ngời, chợ nông sản lúc đó có hơn hai ngàn con tang thi, nếu chết hết thì chẳng phải bọn họ sẽ kiếm được lời rồi sao?

"Đúng vậy, bọn chúng đều chết hết rồi, trước khi chúng ta rời đi, đám tang thi đó hình như đã không còn bị khống chế, tất cả đã đến bãi đỗ xe, vụ nổ mạnh vừa nãy đã khiến đám tang thi bị thổi bay thành từng mảnh."

Lãnh Mộ Bạch mơ hồ cảm thấy thứ làm tang thi điên cuồng chính là nhánh cây mà Hạ Mạt đặt ở bãi đỗ xe.

Lúc hắn ngắm bắn trái bom thì thấy tang thi cấp 3 đang hưng phấn gặm nhánh cây Hạ Mạt để lại, mà đám tang thi cấp thấp hình như cũng muốn lao đễn chỗ nhánh cây đó nhưng có vẻ chúng nó muốn cướp lại sợ hãi tang thi cấp 3.

"Ai! Xong rồi, hành trình chúng ta đến A thị không còn yên bình nữa."

Hạ Mạt đá đá vách tường.

"Trong không gian có một cây bồ đề thành tinh, vì nó nên đám tang thi đó mới đến, nếu tôi không đoán nhầm thì tang thi cấp 3 trở lên sẽ có thể cảm giác được sự tồn tại của nó."

Tiểu Đề: Chị Mạt Nhi, chờ Tiểu Đề tu luyện thành hình người thì có thể che giấu bản thân, đến lúc đó sẽ không bị đám quái vật đó nhắm đến nữa.

Hạ Mạt trợn trắng mắt: Chờ em tu luyện thành người còn không biết đến khi nào đâu!

"Em sẽ tăng tốc độ nâng cao thực lực của mình, không giống như bây giờ không thể bảo vệ chị."

Hạ Mạt ngây ngốc nhìn bóng lưng Lãnh Mộ Bạch, tại sao hắn phải liều mạng bảo vệ mình như vậy? Chẳng lẽ chỉ đơn giản là báo ân?

"Không phải đói bụng sao? Lấy ra trước nếm thử xem mùi vị thế nào!"

Lãnh Mộ Bạch đưa một đĩa tôm cho Hạ Mạt.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 126 Tìm chủ đề
Chương 48: Hạnh phúc giản đơn.

Editor: AmiLee

[HIDE-THANKS]
"Thơm quá."

Hạ Mạt lấy lại tinh thần dùng tay cầm một con tôm bỏ vào miệng.

"Ôi! Nóng quá, a! Ăn rất ngon."

Lãnh Mộ Bạch buồn cười lắc lắc đầu, cô gái này lúc đối mặt với đồ ăn thì giống y như Tiểu Bạch Thỏ.

"Em không biết chờ một chút à?"

"Ai bảo anh nấu thơm như vậy chứ?" Hạ Mạt bưng đĩa ra đặt lên bàn trà bên ngoài.

Nấu ăn ngon cũng sai sao?

Lãnh Mộ Bạch không nói nên lời, mình nấu ăn ngon không phải tiện nghi cho cô à?

Sau khi rau xanh được xào chín bưng ra, Hạ Mạt ngồi ngay ngắn trên sô pha, cầm đũa trong tay, miệng cắn đũa, nhìn tôm trong đĩa không chớp mắt.

Nhìn Hạ Mạt dáng vẻ tham ăn đáng yêu khiến Lãnh Mộ Bạch phì cười.

"Phụt! Sao không ăn? Không phải em đói bụng à?"

"Chờ anh!"

Hạ Mạt từ nhỏ đã được giáo dục tốt, rất có lễ phép, bây giờ chỉ có hai người, đồ ăn còn là Lãnh Mộ Bạch nấu. Nếu cô chỉ lo ăn không biết chờ hắn thế thì không tốt chút nào.

"Ha ha! Nhanh ăn đi! Về sau không cần chờ tôi, em là bà bầu, không được để đói bụng."

Lãnh Mộ Bạch bất đắc dĩ lắc lắc đầu, cũng ngồi xuống sô pha, gắp thêm tôm cho Hạ Mạt.

Hạ Mạt nhét tôm vào miệng, mơ hồ không rõ hỏi.

"Lãnh Mộ Bạch, quân nhân các anh đều như vậy sao?"

"Cái gì." Lãnh Mộ Bạch hỏi.

"Dành sự quan tâm đặc biệt cho bà bầu đó!"

Hắn luôn nói cô là bà bầu, cô muốn làm gì thì làm, không cần làm gì cả, đôi khi cô còn ảo tưởng rằng hắn còn khẩn trương hơn cả một bà bầu thực sự như cô.

"Quân nhân phiền phức quá, còn phải học cách chăm sóc bà bầu và hiểu những điều kiêng kị của bà bầu, ngay cả một bà bầu như tôi cũng không biết nhiều như vậy."

Kiếp trước năm tháng đầu cô trải qua trong hoảng loạn, hai tháng tiếp theo cô lại trải qua trong hoảng sợ, còn hai tháng cuối thì bị trói trên giường còn bị tiêm vô số loại thuốc mỗi ngày.

Sau trọng sinh lại ở kiếp này, cô dành phần lớn thời gian để chuẩn bị cho mạt thế, cho nên bà bầu cần phải kiêng kị cái gì? Thì ngoại trừ Tô Hân và thím Ngũ cằn nhằn ra, cô thật đúng là không biết gì.

"Quân nhân không học cái này, tôi chỉ trùng hợp biết một chút mà thôi."

Quân nhân sao có thể học những thứ này, chẳng qua lúc ở trên đường tới đây hắn mới download một ít tư liệu về thai sản.

"Tôi còn tưởng rằng quân nhân còn phải học cả thứ đó nữa chứ? Nhưng anh thật sự rất cẩn thận."

Lãnh Mộ Bạch không nói gì, lại gắp cho Hạ Mạt ít tôm.

Một bữa ăn phong phú..

Bữa sáng thêm cơm trưa cứ như vậy kết thúc vui vẻ, Hạ Mạt sờ cái bụng căng phồng của mình và duỗi thẳng người, chầu này rất hợp khẩu vị của cô.

Lãnh Mộ Bạch đi ra ban công nhìn về phía chợ nông sản đối diện còn đang chìm trong biển lửa, hắn quay lại phòng khách dọn dẹp chén đũa vào phòng bếp rửa sạch sẽ rồi đi ra nói với Hạ Mạt.

"Ở chỗ đó có gà không? Tôi hầm canh gà cho em, buổi chiều đói thì có thể uống. À! Bắt hai con đi, hầm nhiều một chút, lên đường rồi khẳng định không tiện nấu nướng, hầm trước để sẵn trong không gian. Nếu em đói bụng, lấy ra hâm nóng là có thể ăn."

"Có, nhưng bọn nó đều đang đẻ trứng! Giết thì tiếc lắm."

Lúc này Hạ Mạt bắt đầu hối hận lúc trước sao không mua thêm một ít gà trống nữa, như vậy không phải có thể hầm ăn rồi sao!

"Đúng rồi, ở chỗ tôi còn có còn mấy con rùa đen, rùa đen có thể hầm không?"

Hạ Mạt nhớ lúc mình về nông thôn mua lương thực còn tiện tay mua thêm sáu con rùa đen, sáu con rùa đen đều được bắt từ dưới sông, đem chúng nó ném vào không gian trong vòng mấy ngày đã đẻ rất nhiều trứng, trước mạt thế những quả trứng đều đã nở, hiện tại đã to bằng bàn tay, trên thị trường lớn như vậy đều có thể ăn.

Lãnh Mộ Bạch gật gật đầu.

"Đương nhiên có thể, giá trị dinh dưỡng của rùa đen cao hơn, còn có các loại nguyên liệu khác thêm vào canh không? Ví dụ như táo đỏ, cẩu kỷ, gừng.. gì đó."

"Để tôi coi lại."

Hạ Mạt tìm một lúc lấy ra vô số nguyên liệu nấu ăn đặt lên bàn.

"Anh muốn gì tự tìm đi, tôi không biết mấy thứ này."

Lãnh Mộ Bạch biết cô ở trong nhà cũng không phải học nấu ăn, không biết mấy thứ này cũng là bình thường, cho nên hắn cũng không có nhiều lời từ trong ba lô lấy ra giấy bút, đem mỗi loại nguyên liệu nấu ăn trên bàn phân loại ra, sau đó dán tờ giấy lên mỗi bọc nguyên liệu nấu ăn.

"Ok, như vậy về sau em không cần phải lấy tất cả ra."

Lãnh Mộ Bạch cầm một ít táo đỏ, cẩu kỷ, gừng, bách hợp, phục linh, nhân sâm, rồi để cho Hạ Mạt thu lại những thứ khác.

Hạ Mạt bắt hai con rùa đen ra, lại từ trong ruộng bẻ hai trái bắp.

"Có thể thêm bắp vào không? Trước kia lúc thím Ngũ hầm canh xương sườn đều thêm vào, ngòn ngọt ăn rất ngon."

"Thêm quá nhiều thứ, sẽ mất đi dinh dưỡng bổ máu của rùa đen, nhưng có thể thêm một chút bắp, tôi luộc bắp cho em, để làm đồ ăn vặt lúc đói."

"Vậy luộc thêm hai trái."

Hạ Mạt lập tức lại lấy ra hai trái, bắp trồng trong không gian nhìn là muốn ăn, khẳng định sẽ rất ngọt.

"Được."

Lãnh Mộ Bạch gật đầu, cầm nguyên liệu nấu ăn vào bếp.

Lúc Lãnh Mộ Bạch bưng bắp luộc chín ra, Hạ Mạt đã dựa vào sô pha ngủ rồi, hắn đặt bắp xuống, đi tới nhẹ nhàng ôm Hạ Mạt đặt nằm xuống sô pha, lấy áo khoác trong ba lô của hắn đắp lên người cô.

Hắn đi vào bếp rửa tay, đi ra ngồi bên cạnh Hạ Mạt, cầm bắp lên tẽ ra, bắp nguội cũng có thể ăn, đặt ở trong không gian, em ấy đói bụng là có thể lấy ra lót dạ.

Hạ Mạt ngửi được mùi thịt tỉnh lại, cô ngồi dậy đi vào bếp, Lãnh Mộ Bạch đang thêm muối vào canh.

"Tỉnh rồi à? Muốn uống một chén canh không? Vừa mới nấu xong."

Lãnh Mộ Bạch không có xoay người, lại biết người phía sau là nghe thấy mùi thơm mà tỉnh ngủ.

Hạ Mạt lập tức gật đầu.

"Muốn."

Lãnh Mộ Bạch múc cho cô một chén canh, giúp cô mang sang đặt lên bàn.

"Em từ từ hãy uống, còn rất nóng."

Hạ Mạt gật đầu, dùng muỗng nhỏ quấy canh, thơm quá, nhìn có vẻ rất ngon.

"Không gian của em có thể để mấy thứ này, vậy có thể nấu cơm hay không?"

Hạ Mạt không có ngẩng đầu, chuyên tâm quấy canh.

"Có thể nha!"

"Vậy lát nữa để nồi vào bếp trong không gian, dùng lữa nhỏ hầm canh, đói bụng thì có thể múc một chén ra ăn, tôi đã tẽ bắp ra rồi, luộc cùng nhau, ăn đồ ăn nóng tốt cho dạ dày."

Hạ Mạt ngẩng đầu về phía Lãnh Mộ Bạch mỉm cười.

"Lãnh Mộ Bạch, anh sắp thành bà mẹ già rồi."

"Chê tôi dong dài."

Lãnh Mộ Bạch cười nhìn Hạ Mạt.

"Không có, chỉ là không nghĩ tới anh sẽ chu đáo như vậy."

Hạ Mạt cúi đầu uống một ngụm canh nhỏ.

"Ưm! Rất ngon."

"Em thích là tốt, uống từ từ thôi."

"Dạ!"

Hạ Mạt gật đầu, uống từng miếng nhỏ.

Lãnh Mộ Bạch nhìn Hạ Mạt, trong lòng vô cùng thỏa mãn.

Từ nửa đêm hôm qua đến bây giờ hắn chưa được nghỉ ngơi chút xíu nào nhưng hắn lại không cảm thấy mệt.

Hắn nghĩ, cứ như vậy canh giữ ở bên cạnh em ấy, nhìn em ấy vui vẻ ăn đồ ăn do chính mình làm, buổi tối ăn cơm xong lại cùng em ấy đi tản bộ, sinh hoạt vô cùng đơn giản như vậy cũng rất hạnh phúc.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 126 Tìm chủ đề
Chương 49: Gặp lại kẻ thù.

Editor: AmiLee

[HIDE-THANKS]
"Ọt ọt!"

Hạ Mạt mở mắt nhìn căn phòng sáng trưng, chớp chớp mắt, một hồi lâu mới nhớ ra mình đang ở chung cư đối diện chợ nông sản, sờ bụng đang kêu, ngồi dậy sau đó đi rửa mặt rồi ra khỏi phòng.

Lãnh Mộ Bạch tối hôm qua ngủ ở phòng khách. Nhưng hiện tại bên ngoài đã không thấy bóng dáng hắn, trên bàn có tờ giấy bị ly đè lên, cô cầm lấy tờ giấy.

Hạ Mạt, tôi đến chợ nông sản thu tinh hạch, trong nồi có cháo, dậy rồi thì nhanh ăn sáng, sau đó thu dọn một chút, chờ tôi trở lại chúng ta sẽ đi chợ hạt giống.

Hạ Mạt cầm tờ giấy ra ban công, chợ nông sản đã bị đốt trụi lủi, mơ hồ có thể thấy một bóng người đi qua đi lại bên trong.

Aiiz! Còn có rất nhiều vật tư chưa thu đó! Thật là đáng tiếc.

Đứng ở ban công trong chốc lát cô mới vào bếp ăn bữa sáng, ăn xong bữa sáng đem mọi thứ cần thiết đều thu vào không gian.

Lãnh Mộ Bạch còn chưa trở về, cô đợi ở đây cũng chán nên định đi tìm hắn.

Vì con tang thi cấp 3 lúc trước đem tang thi ở chung cư này đều gọi đi hết, hôm qua lúc họ đến đây thì không còn thấy một con tang thi, hôm nay cũng không có, cả tòa nhà không bóng người, một người cô đi trên cầu thang cảm giác trống vắng đến hoảng.

Xuống tầng dưới xác định không có tang thi cô mới đi ra ngoài, đến chợ nông sản đối diện.

Cả con phố không có tang thi, không có người, an tĩnh có chút áp lực, đã quen với loại đường phố không có người này, Hạ Mạt cũng không cảm thấy gì, cô đi nhanh qua đường cái đến chợ nông sản.

"Kít.."

Một tiếng phanh xe chói tai vang lên phía sau cô, cô xoay người nhìn lại, hai chiếc xe jeep ngừng ở ven đường, chiếc xe jeep đầu tiên cửa sổ xe được hạ xuống.

Lâm Ngữ ngồi ở ghế phụ trên mặt chợt lóe một tia chán ghét, sau đó vẻ mặt ý cười chào hỏi Hạ Mạt.

"Tiểu Mạt, là cậu à? Sao chỉ có một mình vậy?"

Lâm Ngữ cho rằng ả che giấu rất tốt, nhưng Hạ Mạt thấy được sự chán ghét trên mặt ả, không đợi Hạ Mạt nói chuyện, người lái xe đã xuống xe chạy đến trước mặt Hạ Mạt.

"Hạ Mạt, cùng chúng tôi đến căn cứ D thị đi! Một mình bạn không an toàn."

"Tôi cũng không phải đi một mình."

Hạ Mạt nhàn nhạt đáp lại một câu.

Lâm Ngữ lập tức nói.

"Tiểu Mạt, cậu không cần cậy mạnh, nơi này một người cũng không có cậu có thể đi cùng ai, A Phi có ý tốt, cậu đừng từ chối đi chung với bọn tớ! Bọn tớ tổng cộng có sáu người, bốn người có dị năng, cậu đi theo bọn tớ sẽ rất an toàn."

Hạ Mạt không thèm nhìn Lâm Ngữ, cười với người đối diện.

"Lớp trưởng cảm ơn cậu, tớ thật sự không phải đi một mình."

Người trước mặt là Tạ Phi lớp trưởng đại học của Hạ Mạt, người này có quan hệ rất tốt với mọi người trong trường học, chưa từng đắc tội với ai, người trong ban đề cập đến hắn, đều là khen không dứt miệng.

Tạ Phi đã từng cùng một câu lạc bộ với Hạ Mạt, quan hệ của bọn họ cũng tàm tạm, cho nên cô cũng không có lạnh mặt với hắn.

"Vậy kêu bạn của cậu đi cùng với bọn tớ đi! Mọi người đều là bạn học, nếu gặp được thì cùng nhau đi."

Hạ Mạt còn muốn từ chối, chẳng qua lời nói còn chưa nói ra, đã bị đánh gãy.

"Em gái à, nhìn da thịt em mềm mại mỏng manh, nếu như bị tang thi ăn mất thì thật đáng tiếc, nếu em cũng là bạn của Lâm tiểu thư thì đi cùng chúng tôi đi! Chúng tôi sẽ bảo vệ em."

Giọng nói rất quen thuộc.

Hạ Mạt nhìn qua, cửa kính của ghế sau chiếc xe cũng được hạ xuống, lộ ra một gương mặt trắng nõn xinh đẹp.

Nhưng ở trong mắt Hạ Mạt, gương mặt dài đó chính là một ác ma.

Người này cho dù hóa thành tro, Hạ Mạt cũng nhận ra được, đây là một trong những người lúc trước bắt cô đi.

Hạ Mạt nắm chặt tay, nhanh chóng cúi đầu che giấu sự tức giận và sợ hãi của chính mình.

Vẫn là gặp được, rõ ràng cô đã trở lại D thị nhưng vẫn sẽ gặp được mấy người này.

"Mạt Nhi, nếu bạn học em có ý tốt, chúng ta đi cùng họ đi!"

Lãnh Mộ Bạch cõng ba lô đi tới, hắn đi đến bên cạnh Hạ Mạt, giúp cô sửa sang lại tóc, nắm tay cô gắt gao.

Đi cùng nhau..

Rõ ràng biết những người này có thể là tới bắt cô, cô còn chui đầu vô lưới sao?

Không đúng, nếu bọn họ thật sự là tới bắt cô, nhưng cô không đi cùng bọn họ, bọn họ cũng sẽ tìm mọi cách bắt cô, nhưng nếu đi theo bọn họ, lại có Lãnh Mộ Bạch đi cùng, bọn họ muốn động vào mình cũng không phải một việc dễ dàng.

"Được!"

Hạ Mạt ngoan ngoãn gật gật đầu, dựa vào người Lãnh Mộ Bạch.

"Hạ Mạt vị này là.."

Tạ Phi hỏi, kỳ thật nhìn thấy Lãnh Mộ Bạch nắm tay Hạ Mạt hắn đã mơ hồ biết quan hệ của bọn họ, nhưng hắn còn ôm một tia may mắn, hy vọng bọn họ không phải loại quan hệ mà hắn nghĩ.

"Hắn là vị hôn phu của tôi."

"Tôi là vị hôn phu của Hạ Mạt."

Hạ Mạt và Lãnh Mộ Bạch đều đồng thời mở miệng nói, nói xong hai người nhìn và mỉm cười với nhau.

Hạ Mạt tính một tấc cũng không rời khỏi hắn.

Cứ như vậy, những người đó muốn bắt cô, cũng phải nhìn xem bọn họ có phải đối thủ của Lãnh Mộ Bạch hay không đã.

Mà Lãnh Mộ Bạch sở dĩ nói như vậy, cũng là muốn cho Hạ Mạt luôn ở bên cạnh hắn, người đàn ông trên chiếc xe thứ vừa nhìn đã biết không phải người tốt, hơn nữa người này còn chủ động bảo Hạ Mạt ở lại, còn bảo đảm sẽ bảo vệ Hạ Mạt, điểm này rất không thích hợp, hẳn là chồn chúc tết gà tuyệt đối không có ý tốt.

Hơn nữa Hạ Mạt vừa mới kìm nén sự phẫn nộ, làm hắn vô cùng xác định Hạ Mạt quen biết người này, hơn nữa còn vô cùng hận người này.

Lãnh Mộ Bạch lại nghĩ đến chuyện Hạ Mạt có thể là người trọng sinh, trong đầu lập tức xuất hiện một cái phỏng đoán, chính là người này kiếp trước đã bắt Hạ Mạt đi.

Hơn nữa người này hẳn là từ A thị đến đây, có thể là cùng một đám người đuổi giết Uông Tiểu Long, còn là người được phái tới bắt Hạ Mạt.

"Xin chào! Tôi là Lãnh Mộ Bạch."

Lãnh Mộ Bạch nhàn nhạt nói chuyện với Tạ Phi.

Nếu hắn không có nhìn sai thì khi hắn vừa mới nói là vị hôn phu với bọn họ, đôi mắt Tạ Phi hiện lên bi thương.

Người trước mặt này chắc là người ái mộ Tiểu Bạch Thỏ nhà mình.

"Xin chào! Tôi là Tạ Phi, là bạn học của Hạ Mạt, chiếc xe này của bọn tôi còn có hai chỗ trống, các người ngồi chiếc xe này đi!"

Tạ Phi miễn cưỡng mỉm cười, cho dù người đàn ông này đã đính hôn với Hạ Mạt rồi hắn cũng không muốn từ bỏ.

"Chúng ta còn đi lấy một số thứ ở gần đây, bây giờ mấy người đi đâu, trễ một chút chúng tôi sẽ qua đi tìm mấy người."

Lãnh Mộ Bạch không có quên, Hạ Mạt muốn hạt giống.

Tạ Phi suy nghĩ rồi nói.

"Vậy, nếu không thì chúng tôi đi lấy cùng hai người."

Lãnh Mộ Bạch mỉm cười từ chối.

"Không cần, tự chúng tôi đi là được, mấy người các cậu dừng chân ở đâu, cậu nói cho tôi là được."

Cuối cùng Tạ Phi đem chỗ dừng chân trong kế hoạch của hắn nói cho Lãnh Mộ Bạch, Lãnh Mộ Bạch mang theo Hạ Mạt đi đường vòng vài vòng, xác định không có người đi theo họ, mới bảo Hạ Mạt lấy ra một chiếc quân dụng Hammer.

Hai người lái xe đi chợ hạt giống, dọc theo đường đi còn tính yên bình, chủ yếu là kỹ thuật lái xe của Lãnh Mộ Bạch thật sự rất tốt, tang thi đều bị hắn ném ở phía sau, đuổi theo cũng không kịp.
[/HIDE-THANKS]
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Nội dung nổi bật

Xu hướng nội dung

Back