Trọng Sinh [Edit] Cô Vợ Ngọt Ngào Mạnh Nhất Của Lãnh Chỉ Huy - Hoài Nha Đầu

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi AmiLee, 20 Tháng tư 2024.

  1. AmiLee

    Bài viết:
    126
    Trọng sinh mạt thế: Cô vợ ngọt ngào mạnh nhất của Lãnh chỉ huy.

    Tác giả: Hoài Nha Đầu

    Số chương: 370

    Editor: AmiLee

    Nguồn: Wikidich/ Ánh Nguyệt

    Lịch đăng: Tuần/ 1, 2 chương

    Link thảo luận và góp ý: [Thảo luận - Góp ý] - Các tác phẩm edit của AmiLee

    Thể loại: Nguyên sang, ngôn tình, hiện đại, HE, Tình cảm, Khoa học viễn tưởng, Huyền huyễn, mạt thế, dị năng, ngọt sủng, trọng sinh, song khiết, tùy thân không gian, nữ cường, ngược tra.

    [​IMG]

    Văn án:

    Được con trai đưa về trước khi mạt thế nổ ra, Hạ Mạt thề rằng kiếp này cô sẽ không bao giờ rời xa gia đình, cô phải để con trai mình từ từ lớn lên như một đứa trẻ bình thường, vì con trai và gia đình cô, cô phải trở thành một cường giả trong cường giả. Kiếp này, cô có không gian và vô số vật tư trong tay, cô tin rằng kiếp này mình sẽ có thể thay đổi vận mệnh của mình, cô không muốn mình và con trai trở thành vật thí nghiệm ở trong tay người khác. Chỉ là vị quân nhân này từ đâu xuất hiện, hắn có ý gì? Khi không có việc gì làm, hắn sờ vào bụng cô nói bụng quả thực hơi nhỏ, nhưng chuyện này có liên quan gì đến hắn?
     
    Chỉnh sửa cuối: 21 Tháng mười 2024
  2. AmiLee

    Bài viết:
    126
    Chương 1: Trọng sinh về trước mạt thế.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: AmiLee

    "Mẹ tỉnh lại đi."

    "Con trai."

    Cô gái trên giường đơn từ từ ngồi dậy, theo thói quen quan sát bốn phía.

    Không có các loại dụng cụ, không có các loại khay đựng, không có các loại tiêu bản khủng bố, cũng không có những nhà nghiên cứu mặc quần áo trắng.

    Cô gái hoang mang nhìn bốn phía, mình đây là đang nằm mơ, hay là thật sự đã được cứu ra.

    Vô số buổi sáng, vô số lần hôn mê rồi tỉnh lại cô đều sẽ giống như bây giờ quan sát khắp nơi, cô hy vọng cô vừa mở mắt ra sẽ ở chỗ khác chứ không phải trong phòng thí nghiệm. Nhưng dù là hiện thực hay là trong mơ cô đều không rời khỏi nơi đó, một lần cũng không được.

    Mà hiện tại tất cả trước mắt đều đã thay đổi, nhưng vì sao cô vẫn thấy hoang mang và sợ hãi.

    Còn có, con trai, con trai cô đâu rồi?

    "Con trai, con ở đâu rồi?"

    Cô gái vội vàng tìm kiếm khắp nơi, nhưng trong căn phòng nhỏ cơ bản không có bóng dáng con trai.

    "A a a! Đám súc sinh trả con trai lại cho tôi."

    Cô gái hét lên giống như người điên cầm lấy đồ vật xung quanh đập nát đến lúc căn phòng không còn gì để đập, mới lần nữa nghe được giọng nói non nớt kia.

    "Khụ khụ! Mẹ ơi, nếu mẹ còn tiếp tục gây rắc rối như vậy nữa thì con trai mẹ sẽ thực sự gặp rắc rối vì mẹ đấy."

    "Hả!"

    Cô gái cuối cùng cũng bình tĩnh lại, nhìn bốn phía tìm kiếm con trai, nhưng vẫn không nhìn thấy gì cả, hơn nữa giọng con trai hình như là trực tiếp truyền thẳng vào đầu, mà không phải truyền vào từ lỗ tai.

    "Con trai, con ở đâu, mẹ vì sao không nhìn thấy con."

    "Ai da! Hóa ra trước kia mẹ đã hồ đồ, khó trách ba của con là ai cũng không biết."

    "Con trai đừng trêu chọc mẹ nữa được không, nghe lời nhanh ra đây."

    Cô gái yếu ớt quỳ trên mặt đất nước mắt lại tí tách rơi xuống.

    Ngoại trừ con trai cô cũng không thèm quan tâm gì nữa, con trai chính là mạng của cô, chỉ cần gặp chuyện của con cô sẽ giống một kẻ điên không thể suy nghĩ đúng sai.

    Cô bị nhốt ở trong phòng thí nghiệm ba năm, nhìn thân thể nhỏ bé của con trai bị dao phẫu thuật cắt ra rồi khâu lại vô số lần, nhưng bản thân cô lại không có năng lực gì để bảo vệ con, cho nên chỉ cần gặp chuyện của con cô sẽ nổi điên, không thể suy nghĩ đúng sai.

    "Ha ha! Mẹ trước tiên con muốn mẹ đồng ý để con tự đặt tên cho mình, mẹ đặt cái tên Hạ Chí Bảo rất khó nghe, con không thích."

    Trình độ đặt tên của mẹ bé thật sự là quá tệ, tuy theo lời mẹ nói cậu là chí bảo của mẹ, nhưng thiệt sự không dễ nghe chút nào!

    "Được, mẹ đồng ý."

    Cô gái thật sự thực lo lắng cho con, cho nên lúc này chỉ cần có thể nhìn thấy con, cô không ngại đều nghe theo con.

    "Yeah, về sau con gọi là Hạ Dạ Hàn!"

    Nghe thấy giọng con vui vẻ, cô gái nhếnh miệng, con trai cô rõ ràng có một khuôn mặt mũm mĩm đáng yêu muốn chết nhưng cố tình lại muốn dùng cái tên lạnh lùng như vậy.

    Ôi! Cũng không biết con cô rốt cuộc nghĩ như thế nào, nhưng con cô bởi vì cái tên đã kháng nghị rất nhiều lần, hơn nữa cô cũng vừa mới đồng ý rồi, chỉ cần con trai đi ra sẽ để chính bé tự đặt tên, cho nên rõ ràng cảm thấy Dạ Hàn không dễ nghe bằng Chí Bảo, cô vẫn gật đầu đồng ý.

    "Rồi rồi, bảo bối, Tiểu Hàn ngoan ngoãn nghe lời, đi ra ngoài có được không?"

    Cô gái nhẹ giọng dỗ dành, hy vọng con nhanh một chút đi ra.

    "Vậy phải đợi năm tháng nữa con mới ra được ạ, nhưng hiện tại mẹ có thể cảm nhận được con, mẹ tới sờ bụng mình đi."

    Bụng.

    Cô gái khó hiểu, nhưng vẫn lấy tay đặt lên trên bụng mình, bụng cô hơi nhô ra, hơn nữa khi tay cô đặt ở trên bụng thì có một khối phồng lên, giống như đang đáp lại khi cô chạm vào.

    "Đây là.."

    Cô gái trợn tròn mắt cô nhớ rõ cảm giác này khi cô mang thai.

    "Mẹ, chúng ta trọng sinh, chúng ta trở về trước mạt thế, con còn ở trong bụng mẹ."

    Trọng sinh..

    Trở về trước mạt thế..

    Cô gái ngẩng đầu nhìn bốn phía, lúc này mới ý thức được hoàn cảnh hiện tại quả thật có chút quen thuộc, nơi này hình như là căn nhà thuê mà cô từng ở trước mạt thế.

    Thật sự trọng sinh?

    Cô đứng lên đi đến bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài, dưới lầu không có tang thi, chỉ có một số ông bà cụ ở dưới tàng cây đánh thái cực quyền, cô nhớ đó là một cái công viên, hầu như mỗi sáng sớm nơi đó đều có ông bà cụ đánh thái cực, thật sự trọng sinh, giống như mơ cô trọng sinh.

    "Mẹ chúng ta thật sự trọng sinh nha! Là con trai bảo bối của mẹ lợi dụng tư liệu của những lão già nghiên cứu ra thời không song song tìm được hố đen thời không mang chúng ta trở lại quá khứ, chỉ tiếc là dị năng của con dùng hết rồi chỉ có thể trở lại lúc mẹ mang thai năm tháng thôi.

    Mẹ người còn có một tháng thời gian để chuẩn bị, kiếp này có con ở đây, chúng ta đều sẽ sống tốt."

    Lời con trai nói cô tin mặc dù linh hồn con trai cô chỉ có ba tuổi, nhưng bé đã bị mấy tên nghiên cứu khoa học đó cải tạo, họ nói rằng trí thông minh của con trai cô lúc một tuổi đã phát triển toàn diện có được trí óc của một người trưởng thành, hơn nữa IQ cao tới hai trăm, lúc hai tuổi bọn họ đã không thể dùng máy để đo trí thông minh của bé nữa.

    Hơn nữa con trai cô lợi hại không chỉ có đầu óc mà còn có thực lực, chỉ là không biết trở lại quá khứ, mười loại dị năng trên người con trai cô có còn tồn tại nữa không.

    Đương nhiên chuyện này đều không quan trọng, quan trọng nhất là con trai cô rất thông minh, hơn nữa mẹ con bọn họ trọng sinh.

    Lần này bọn họ tuyệt đối sẽ không đi lại con đường như trước nữa, cô tuyệt đối sẽ không để cho mẹ con cô trở thành vật thí nghiệm trong tay những người đó.

    Cô gái sờ sờ bụng có chút hơi nhô lên, cô đã mang thai năm tháng, nhưng vẫn chưa lộ rõ, nhìn sơ qua chỉ giống như mập lên một chút mà thôi, cô biết ngay cả đến khi con trai cô ra đời bụng cô cũng chỉ bằng người mang thai bốn, năm tháng.

    "Mẹ, mẹ có nhớ là mạt thế chỉ còn có một tháng hay không? Bây giờ mẹ phải đi thu thập vật tư, còn phải rời khỏi thành phố này, không phải mẹ vẫn luôn hối hận không ở bên cạnh ông bà ngoại và bác hay sao? Hiện tại có cơ hội nhanh trở lại bên cạnh họ đi, như vậy sẽ không ở gặp được người không nên gặp, ông bà ngoại và bác sẽ không vì tìm mẹ mà bị đàn tang thi tấn công."

    "Đúng vậy, trở lại D thị."

    Được con trai nhắc nhở cô rốt cuộc lấy lại tinh thần, cô mở tủ quần áo thu thập vài món đồ, rồi lấy giấy tờ tùy thân kéo valy đi ra ngoài kêu taxi đến sân bay.

    "Mẹ, ở bên ngoài đừng tùy tiện nói chuyện với con! Nếu không, người khác sẽ cho rằng mẹ điên. Nếu mẹ có chuyện muốn nói thì cứ nói trong lòng với con, hiện tại con và mẹ là một thể, mẹ nghĩ gì con đều biết."

    Hạ Dạ Hàn biết mẹ mình đôi khi hơi hồ đồ, cho nên vì không muốn để cho người khác nghĩ mẹ mình bị điên bắt vào bệnh viện tâm thần, bé phải nhắc nhở một câu.

    Cô gái ở trong lòng ừ một tiếng, nhìn những hình ảnh lướt qua bên ngoài, suy nghĩ đã bay về phương xa.

    Hạ Mạt chúc mừng mày mang theo con trai trọng sinh trở lại năm 18 tuổi, kiếp này nhất định phải mạnh mẽ hơn và ở bên cạnh những người thân yêu của mình rồi cùng tiến cùng lùi với họ.

    Kiếp này cô nhất định phải bảo vệ con, ở cạnh con, nhìn con từ từ lớn lên..
     
  3. AmiLee

    Bài viết:
    126
    Chương 2: Thay đổi vận mệnh và về nhà.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: AmiLee

    ~Sân bay D thị~

    Hạ Mạt kéo valy đứng ở ngoài sân bay nhìn D thị đèn sáng rực rỡ khóe miệng nhẹ nhàng cong lên, đi ra khỏi sân bay này cô vẫn là bảo bối ngây ngốc và chân tay vụng về trong mắt ba mẹ rồi lại là cô công chúa nhỏ thông minh hơn người trong mắt anh trai.

    Về phần bà điên trong phòng thí nghiệm ở mạt thế, đó chẳng qua chỉ là một giấc mơ mà thôi.

    "Hạ Mạt cố lên, tuyệt đối không thể cô phụ nỗi khổ tâm của con trai."

    Sau khi Hạ Mạt tự cổ vũ cho chính mình trên mặt treo nụ cười nhẹ kéo valy bước nhanh ra khỏi sân bay, đón một chiếc taxi đọc địa chỉ nhà.

    Hai giờ sau xe taxi ngừng ở bên ngoài khu biệt thự Lan Hoa Viên, Hạ Mạt xuống xe, nhìn biệt thự trước mắt đứng sừng sững trong đêm tối.

    Đã lâu không gặp, nhà của cô.

    Trong biệt thự căn bản không chút ánh sáng, mà lúc này Hạ Mạt mới nhìn đồng hồ.. 1 giờ sáng.

    Hầy! Chẳng trách anh trai nói cô ngốc, cô nên tìm một khách sạn ở lại trước rồi ngày mai hãy trở về.

    Hiện tại làm sao bây giờ? Ấn chuông cửa đi vào, muộn quá rồi sẽ ảnh hưởng tới mọi người nghỉ ngơi.

    Rời khỏi? Nhưng từ đây lái xe ra đến con đường bên ngoài cũng mất nửa tiếng, kêu xe thì không cần phải suy nghĩ nữa đã nửa đêm rồi, dù là ban ngày cũng không có taxi.

    Đúng lúc cô đang do dự thì một chiếc xe chạy tới phía sau ánh đèn chói mắt chiếu vào làm cô phải nhắm mắt lại vì khó chịu.

    "Mạt Nhi."

    Người đàn ông trong xe mặt không biểu cảm nhưng ngay lập tức như tiêm máu gà vội vàng đạp phanh, sau đó nhảy xuống xe chạy tới đem Hạ Mạt ôm chặt vào lòng.

    "Mạt Nhi."

    Hạ Mạt sửng sốt vài giây mới nhìn đối phương nhẹ nhàng gọi một tiếng.

    "Anh."

    "Mạt Nhi, em đi đâu vậy? Em có biết em biến mất mấy tháng ba mẹ đều rất lo lắng hay không?"

    Mặc dù lời chỉ trích từ trong miệng Hạ Thần Vũ nói ra vẫn thân thiết và êm tai như vậy.

    Ah! Thật tuyệt cuối cùng cũng được về nhà, nhưng liệu ba mẹ và anh có chấp nhận con trai cô không?

    Hạ Mạt theo bản năng sờ bụng, cô không biết nên giải thích như thế nào về con trai.

    Không nghe được câu trả lời, Hạ Thần Vũ buông cô ra rồi vuốt mũi cô nói:

    "Con bé ngốc này, không muốn nói cho anh biết chuyện xảy ra mấy tháng nay à?"

    Hạ Mạt sờ mũi, thè lưỡi nói:

    "Anh, bây giờ là 1 giờ sáng, anh không mệt nhưng em mệt nha."

    Thật sự rất mệt, ngồi máy bay rồi ngồi xe một đường xóc nảy đến bây giờ đối với một bà bầu mà nói quả thực là quá mệt mỏi.

    "Ừ, về nhà thôi."

    Hạ Thần Vũ xoa xoa đầu cô, lấy một tấm thẻ quét lên bảng điều khiển cửa sắt, cánh cửa liền mở ra.

    "Vào đi.."

    Lời còn chưa có nói xong Hạ Thần Vũ đã ôm cô, đem cô nhét vào trong xe.

    "Anh vẫn nên tóm chặt lấy em! Nếu em ở trước mặt anh chạy mất, ba mẹ không đánh chết anh mới là lạ đó."

    Xe chạy vào gara, Hạ Thần Vũ còn kéo cô từ xe về phòng.

    "Được rồi, thím Ngũ mỗi ngày đều có dọn dẹp, nhanh trở về tắm rửa nghỉ ngơi đi, đã muộn rồi."

    "Dạ! Anh ngủ ngon."

    Hạ Mạt lè lưỡi nhìn Hạ Thần Vũ rời đi mới quen cửa quen nẻo từ tủ quần áo lấy đồ ngủ đi đến phòng vệ sinh, cởi quần áo trên người nhìn cái bụng có chút nhô ra của mình, cô đột nhiên không biết nên đối mặt với người nhà như thế nào? Mình chưa kết hôn đã mang thai sẽ bị người ta đàm tiếu, đến lúc đó người nhà đều sẽ bởi vì cô mà không dám ngẩng đầu.

    Tuy rằng con trai cô còn chưa sinh ra mạt thế đã tới rồi, nhưng mà ba mẹ và anh trai cũng không biết chuyện đó, vậy liệu họ có chấp nhận con trai cô không?

    Hạ Dạ Hàn đang ngủ ngon cảm nhận được tâm tình mẹ bé dao động liền mở mắt ra nói với mẹ bé.

    "Mẹ ơi, mẹ có phải suy nghĩ nhiều quá rồi không? Bây giờ dù mẹ có nghĩ nhiều đến thế nào? Sau này cũng phải nói với họ, hơn nữa cho dù họ chấp nhận hay không chấp nhận, mẹ cũng đã mang thai năm tháng rồi họ sẽ không giết hại sinh mạng buộc mẹ phá thai, còn nữa mẹ đã biến mất bốn tháng, khẳng định họ đều rất lo lắng. Bây giờ mẹ trở về, họ không dỗ dành mẹ mà làm mẹ buồn mới là lạ đó!"

    Hạ Mạt sờ bụng nói:

    "Con tỉnh rồi à?"

    "Tâm tình của mẹ cứ phập phồng không ngừng, con không bị mẹ đánh thức mới lạ đó."

    Hạ Dạ Hàn có chút bất mãn lẩm bẩm.

    Giọng nói kia nghe vào rõ ràng là có chút không vui. Được rồi! Con cô có tính khí rời giường rất nghiêm trọng, hiện tại có thể nói chuyện với mình kỳ thật đã tốt lắm rồi.

    Nghĩ đến đây khóe miệng Hạ Mạt cong lên, có thể cùng con trai trọng sinh thật tốt, nếu chỉ có mình cô, có thể cô không có biện pháp đối mặt với rất nhiều chuyện.

    Tuy rằng ngữ khí của con trai không tốt, nhưng cẩn thận ngẫm lại, con trai nói cũng rất có đạo lý, mặc kệ như thế nào sự tình đều đã như vậy rồi, tin tưởng ba mẹ và anh trai cũng không có khả năng làm gì cô.

    Sau khi nghĩ thông suốt Hạ Mạt tâm tình cũng ổn định, mở vòi nước nóng đi tắm.

    Từ phòng tắm đi ra, cô sấy khô tóc rồi nằm lên giường nghỉ ngơi, hôm nay cô thật sự rất mệt mỏi.

    Lúc này di động để quên trong túi quần áo tinh một tiếng phát ra âm thanh nhắc nhở có tin nhắn đến.

    Hạ Mạt lấy di động mở ra, tin nhắn là của Dương Nhược Y gửi tới, Dương Nhược Y hỏi cô đã đi đâu, cả buổi chiều cũng không gọi được.

    Hạ Mạt khinh thường bĩu môi, kiếp trước mình giống như con ngốc bị mê hoặc bởi các loại quan tâm của người phụ nữ tên Dương Nhược Y này, coi ả là người chị đáng tin cậy nhất, nhưng ả lại đối xử với chính mình như thế nào?

    Mạt thế đến bán đứng cô còn không nói, ả còn chính miệng thừa nhận tiếp cận mình chỉ vì thấy mình ăn mặc giá trị xa xỉ, biết mình sinh ra từ nhà giàu mới tới làm bạn với mình, như vậy ả sẽ sống tốt hơn.

    Tin nhắn, đúng rồi! Cô có thể gửi tin cho anh trai, để có thể nói hết một lần chuyện muốn nói, như vậy sẽ không bị ngắt lời, hơn nữa cũng sẽ không bị la mắng.

    Nghĩ rồi Hạ Mạt cầm di động, soạn một cái tin nhắn nói cho Hạ Thần Vũ biết năm tháng trước mình bị người ta bỏ thuốc rồi ném vào trong khách sạn bị người đàn ông xa lạ ức hiếp, sau một tháng cô phát hiện mình có thai, cũng sợ tới mức bỏ nhà ra đi.

    Soạn tin nhắn xong, cô nhìn lại vài lần rồi mới gửi đi.

    Người bỏ thuốc là ai?

    Kiếp trước sau khi thất thân, cô vẫn luôn không dám nhớ lại chuyện đó, ngay lúc đó đối với một cô gái ngoan ngoãn như cô mà nói chuyện đó là một chuyện rất khủng bố.

    Sau khi biết mình có thai cô vẫn luôn trốn tránh trong nhà thuê như con đà điểu, càng không muốn nhớ lại chuyện xảy ra ngày hôm đó.

    Rồi mạt thế tới, sau đó lại bị bắt vào phòng thí nghiệm, chuyện này cô lại càng không muốn nghĩ tới. Hiện tại bình tĩnh nhớ lại, trong nháy mắt mọi thứ được sáng tỏ.

    Là ả, bạn gái anh trai mình Chu Vận Đồng, ngày đó chính là ả ép mình đến một nơi như quán bar, rồi ả cho mình một ly nước trái cây, sau khi uống ly nước trái cây kia, thần trí mình mới bắt đầu trở nên mơ mơ hồ hồ, cuối cùng hình như còn nghe được giọng phụ nữ nói:

    "Đêm nay bọn mày hầu hạ tốt cô em chồng tao, chậc chậc! Đúng là một cô gái thuần khiết, thuần khiết đến mức tao nhìn là muốn huỷ hoại cô ta"

    Sau đó còn có giọng mấy người đàn ông gây ồn ào, rồi sau đó có chuyện gì cô đều không nhớ rõ.

    Hạ Mạt run rẩy, cô bị một đám đàn ông..

    Không không không, cô không tiếp thu được sự thật này.

    "A a a!"

    Hạ Mạt ôm đầu liều mạng lắc, chỉ cần tưởng tượng đến mình bị một đám đàn ông đè xuống giường, cô cảm thấy thật là kinh khủng và ghê tởm.

    "Mạt Nhi."

    Cửa phòng bị đẩy mạnh ra, Hạ Thần Vũ vội vàng lao vào phòng, nhìn thấy Hạ Mạt đau đớn vội vàng chạy tới đem Hạ Mạt ôm vào trong lòng.

    "Mạt Nhi đừng sợ, anh đang ở đây."
     
  4. AmiLee

    Bài viết:
    126
    Chương 3: Cha mẹ chấp nhận con trai của cô.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: AmiLee

    Hạ Thần Vũ nhận được tin nhắn liền tới đây, đứng dựa vào tường tự trách mình một hồi lâu, em gái phát sinh chuyện lớn như vậy mà hắn cư nhiên lại không biết, người anh trai như hắn thật sự quá thất bại, cũng may là hắn tới đây, nếu không em gái lại phải tự mình gánh chịu rồi.

    "Anh, hu hu.. Anh là Chu Vận Đồng, là Chu Vận Đồng, anh, là ả chính là ả ta, ả ả ả bỏ thuốc em, để một đám đàn ông cưỡng hiếp em."

    Hạ Mạt bắt lấy tay Hạ Thần Vũ, không ngừng run rẩy.

    Đôi mắt Hạ Thần Vũ lóe lên một tia tàn nhẫn, người phụ nữ Chu Vận Đồng kia là một cô gái rất đáng yêu, quả thật hắn cũng thích, nhưng cũng chỉ là thích mà thôi nếu so với em gái thì ả chẳng là gì cả, ả ta dám làm ra chuyện như vậy? Ả ta nhất định phải trả giá đắt.

    "Mạt Nhi đừng sợ, anh ở đây, có anh ở đây sẽ không có ai làm em tổn thương nữa. Anh hứa sẽ khiến những kẻ làm em tổn thương phải trả giá đắt."

    Hạ Thần Vũ nhẹ giọng dỗ dành, tức giận trong mắt lại không có giảm bớt, dám chạm vào em gái hắn, tất nhiên hắn sẽ trả lại toàn bộ cho bọn họ.

    "Anh, Mạt Nhi sợ quá, Mạt Nhi sợ quá."

    Hạ Mạt lao vào trong lòng Hạ Thần Vũ, thân thể bắt đầu run rẩy, ba năm ủy khuất, ba năm khủng hoảng được anh trai ôm vào trong lòng nháy mắt toàn bộ bùng nổ, cô gắt gao lôi kéo tay hắn, giống như là bắt lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng.

    Hạ Thần Vũ nhẹ giọng an ủi:

    "Đừng sợ, có anh ở đây."

    Hạ Thần Vũ an ủi cũng không làm Hạ Mạt bình tĩnh lại, ngược lại càng khóc càng lớn, đối mặt với anh trai yêu quý, những uất ức và hoảng sợ mà cô chịu đựng suốt ba năm qua giờ phút này toàn bộ đều tuôn ra hóa thành những giọt nước mắt nóng hổi, làm thế nào cũng không dừng lại được.

    Cuối cùng Hạ Mạt khóc mệt, từ từ nhắm mắt lại ngủ trong lòng Hạ Thần Vũ.

    Hạ Thần Vũ cẩn thận đem Hạ Mạt đặt lên giường, đắp chăn cho cô đàng hoàng rồi ngồi ở bên cạnh một lúc lâu, xác định Hạ Mạt đã thật sự ngủ say rồi hắn mới rời khỏi phòng Hạ Mạt trực tiếp xuống lầu, lái xe rời khỏi biệt thự.

    Em gái bị ủy khuất, hắn muốn đòi lại hết, một phút cũng không muốn trì hoãn.

    Đêm nay Hạ Mạt ngủ rất ngon, mà Hạ Thần Vũ lại ở bên ngoài bôn ba một đêm.

    Hạ Thần Vũ tìm được Chu Vận Đồng buộc ả phải gọi những tên đàn ông kia ra, sau đó cho người đem những tên đàn ông kia tới chỗ Chu Vận Đồng, rồi ép cung, những tên đàn ông kia lại nói bọn họ không có chạm vào Hạ Mạt.

    Buổi tối ngày hôm đó bọn họ quả thật đã mang Hạ Mạt đi khách sạn, nhưng lúc ấy bọn họ đụng phải người khác ở tầng dưới khách sạn.

    Vì không để người khác nhìn thấy Hạ Mạt, một người trong số bọn họ đem Hạ Mạt lên phòng đã đặt trước, tính chờ giải quyết xong chuyện ở tầng dưới rồi mới lên tiếp đón Hạ Mạt.

    Nhưng chờ bọn họ xử lý xong chuyện ở tầng dưới lúc lên lầu chỉ thấy đồng bọn của họ say ngã trên hành lang khách sạn còn Hạ Mạt thì không thấy tung tích.

    Mặc dù mỗi người trong số này đều thề rằng chưa bao giờ chạm vào Hạ Mạt, nhưng Hạ Thần Vũ vẫn ép họ ngủ với Chu Vận Đồng, đồng thời yêu cầu người ở lại hiện trường quay video, tiếp đó hắn đi đến khách sạn.

    Hắn muốn tìm ra sự thật, tìm ra người đàn ông làm tổn thương em gái mình.

    Hạ gia ở D thị cũng coi như có danh tiếng, khách sạn đương nhiên sẽ không công khai đắc tội Hạ gia. Vì vậy Hạ Thần Vũ đã yêu cầu khách sạn xem đoạn video về ngày hôm đó và khách sạn sẵn sàng đưa cho hắn một bản sao của đoạn video.

    Chờ hắn đi ra khỏi khách sạn mới thấy trời đã sáng rồi, nghĩ đến cha mẹ còn chưa biết em gái đã về nhà, hơn nữa chuyện xảy ra trên người em gái hắn vẫn muốn nói một tiếng trước với cha mẹ, cho nên hắn lại vội vàng lái xe trở về.

    Lúc Hạ Thần Vũ về nhà, vợ chồng Hạ Tân đã dậy, hai vợ chồng đang ăn sáng, thấy con trai từ bên ngoài trở về cũng không nói gì thêm, con trai rất bận bọn họ đều biết cho nên cũng không hỏi chuyện của con.

    Đi vào phòng khách, Hạ Thần Vũ lập tức nói với cha mẹ.

    "Ba mẹ, bữa sáng để lát nữa hãy ăn! Trước tiên hãy đến thư phòng con có lời muốn nói."

    Hạ Tân thấy con trai rất nghiêm túc, cho rằng công ty xảy ra chuyện gì đó, lập tức buông đũa đi theo Hạ Thần Vũ vào thư phòng.

    "Tiểu Vũ xảy ra chuyện gì à?"

    Mẹ Hạ Tô Hân lo lắng hỏi.

    Hạ Thần Vũ nhìn cha mẹ một hồi lâu mới nói.

    "Mạt Nhi đã trở lại."

    "Mạt Nhi."

    Tô Hân vội vàng từ trên sô pha đứng dậy đi ra ngoài.

    "Mẹ, người trước tiên ngồi xuống nghe con nói hết đã."

    Hạ Thần Vũ vội vàng ngăn cản Tô Hân.

    Tô Hân không thuận theo, còn có chuyện gì quan trọng hơn việc bà nhìn thấy con gái mình sao?

    "Em gấp cái gì, con gái đã trở lại rồi, em còn sợ không nhìn thấy được sao?"

    Hạ Tân đi qua kéo Tô Hân trở lại sô pha ngồi xuống trước, yên tĩnh chờ Hạ Thần Vũ nói tiếp.

    Hạ Thần Vũ suy nghĩ nửa ngày vẫn không biết mở miệng như thế nào. Vì thế lấy điện thoại ra, đem tin nhắn Hạ Mạt gửi cho vợ chồng Hạ Tân xem.

    "Cha mẹ tự mình xem đi! Con cũng không biết nói thế nào nữa."

    Xem xong tin nhắn, Hạ Tân gầm lên.

    "Là ai, rốt cuộc là ai dám làm chuyện này với con gái của ta."

    Tô Hân khóc ngã vào trong lòng Hạ Tân.

    "Hu hu! Trời ơi, rốt cuộc là ai đối xử với Mạt Nhi của tôi như vậy."

    "Là do Chu Vận Đồng thiết kế, ả cho mấy tên xã hội đen một ít tiền để bọn họ chuyện đó với Mạt Nhi.."

    Hạ Thần Vũ đem chuyện mình điều tra được nói một lần.

    Hạ Tân hừ lạnh nói.

    "Hừ! Chu gia thế mà lại dạy dỗ con gái như vậy, bọn họ sẽ phải trả giá đắt."

    "Ba, chuyện này con sẽ cho người đi làm, Chu gia dám khi dễ Mạt Nhi, con sẽ khiến cho bọn họ biến mất khỏi D thị, chỉ là chuyện con muốn nói chính là Mạt Nhi giống như bị kích thích rất lớn, cho nên lát nữa em ấy tỉnh thì cha mẹ không cần ở trước mặt em ấy nhắc tới chuyện này.

    Còn có Mạt Nhi hình như rất để ý đứa bé kia, tối hôm qua lúc khóc chết đi sống lại tay vẫn đặt ở trên bụng, ý con là em ấy muốn giữ thì giữ lại đi! Dù sao Hạ gia chúng ta cũng không phải không nuôi nổi."

    Tô Hân nhíu mày.

    "Nhưng.. Nếu giữ đứa bé kia thì cả đời Mạt Nhi sẽ bị hủy."

    Hạ Tân lại lập tức phản đối nói.

    "Cái gì mà hủy với không hủy, con gái của Hạ Tân này dù chưa kết hôn đã có con muốn loại đàn ông nào mà không được, sinh, phải để Mạt Nhi sinh, đó chính là cháu ngoại của chúng ta đó, tuyệt đối không thể bỏ được."

    Tô Hân mím môi, cuối cùng cũng không phản đối, chỉ cần con gái ổn thì những chuyện khác đều không quan trọng.

    "Ngoài ra, con đã đem sao chép toàn bộ video của khách sạn, lát nữa con muốn nhìn một chút, xem rốt cuộc là ai làm tổn thương Mạt Nhi. Nếu người đó chỉ là vô tình và nhân phẩm được, hơn nữa Mạt Nhi thấy ổn, con cảm thấy chúng ta vẫn có thể tiếp nhận hắn, vì muốn đứa nhỏ khỏe mạnh lớn lên trong một gia đình thì đó mới là điều tốt nhất. Đương nhiên nếu người đó làm chúng ta quá thất vọng, chúng ta cần phải loại bỏ hắn, tuyệt đối không thể để người này gây rắc rối cho Mạt Nhi hoặc là con của Mạt Nhi."

    Hạ Thần Vũ làm việc luôn luôn trầm ổn, Hạ Tân cũng đặc biệt ủng hộ hắn, gật đầu nói.

    "Được! Chuyện này con xem mà làm, chỉ cần con nhớ kỹ Mạt Nhi không thể để người khác dễ dàng ức hiếp là được, tóm lại một câu nếu không muốn cưới Mạt Nhi thì chết, đừng để về sau có người nhảy ra cướp con của Mạt Nhi."

    "Con biết rồi ba."

    Nói rồi Hạ Thần Vũ lại nhìn về phía Tô Hân.

    "Mẹ, Mạt Nhi thích nhất đồ ăn mẹ nấu, mẹ xuống nấu cho em ấy chút đồ ăn đi, con bé kia ở bên ngoài không biết sống như thế nào, người đều gầy đi một vòng, hơn nữa em ấy mang thai năm tháng, nhìn không giống đang có thai chút nào."

    "Ừ, để mẹ hầm canh gà cho Mạt Nhi, chờ nó tỉnh dậy sẽ có đồ ăn."

    Hạ Tân đứng lên kéo vợ đi, con trai muốn tìm ra sự thật, ông cũng nhanh muốn biết sự thật, cho nên không thể ở đây làm chậm trễ con trai.
     
  5. AmiLee

    Bài viết:
    126
    Chương 4: Gặp lại Lâm Ngữ.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: AmiLee

    "Nhìn không giống có thai năm tháng, con bé này rốt cuộc ở bên ngoài sống ra sao mà không ăn uống cho tốt còn làm cháu ngoại ta chịu khổ theo."

    Nhìn cha mẹ lải nhải rời đi, Hạ Thần Vũ thở dài một hơi đi đến bàn làm việc ngồi xuống, mở máy tính lên bắt đầu xem video của khách sạn về buổi tối hôm đó.

    Bởi vì những người đó nói họ đến khách sạn vào khoảng 10 giờ, hắn trực tiếp tìm được thời gian của đoạn video đó, rất nhanh hắn thấy Hạ Mạt trong video.

    Một gã đàn ông gầy gò ôm Hạ Mạt vào khách sạn, đi thang máy thẳng lên tầng năm, Hạ Mạt trong thang máy thoạt nhìn không ổn lắm, không ngừng lôi kéo cổ áo.

    Gã đàn ông có chút không kiên nhẫn bắt lấy tay Hạ Mạt, bởi vì bị bắt lấy tay, Hạ Mạt bắt đầu bực bội bất an trong miệng nói gì đó, thân thể không ngừng giãy giụa, sau đó từ trong lòng gã đàn ông thoát ra, ngã ngồi trên mặt đất.

    Gã đàn ông đó không biết nói gì đó, chờ thang máy tới nơi gã đó thô bạo lôi Hạ Mạt ra khỏi thang máy, một đường hùng hùng hổ hổ kéo Hạ Mạt đi vào bên trong, đi được một đoạn, Hạ Mạt đột nhiên nhào qua đem gã đó đẩy ngã, có lẽ gã đó thật sự uống quá nhiều, cũng có thể là vì bị va vào tường rồi trực tiếp ngã xuống ngất đi.

    Hạ Mạt ngã ngồi trên mặt đất, cô dường như rất khó chịu, không ngừng lôi kéo quần áo, gian nan đứng lên dựa vào tường bước từng bước một, sau đó đẩy cửa đi vào một căn phòng.

    "Con bé ngốc."

    Hạ Thần Vũ nhìn video mắng một câu, con bé này không phải là chủ động đưa tới cửa cho người ta sao?

    Trong video khoảng hai mươi phút sau, trong thang máy lại đi ra ba người đàn ông, người ở giữa không biết uống nhiều quá hay sao mà được hai người trái phải dìu đi, họ đi đến trước căn phòng Hạ Mạt vừa mới bước vào, họ nhìn người ở giữa kia nghiêng ngả lảo đảo đi vào phòng rồi thì mới rời đi.

    "Là hắn, hóa ra là hắn."

    Hạ Thần Vũ không thể tưởng tượng đem video lùi ra phía sau một chút, nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông kia trong video, hắn há miệng kinh ngạc.

    Vì muốn xác nhận sau đó không còn người khác nữa nên hắn kiên nhẫn nhìn chằm chằm video, sáng sớm hôm sau Hạ Mạt từ trong phòng hoảng sợ chạy ra, sau đó hơn nửa tiếng người đàn ông kia cũng xoa đầu từ trong phòng đi ra.

    Hắn châm một điếu thuốc rồi từ từ hút, ngồi một lúc lâu hắn mới đem video cắt nối biên tập lại, từ lúc Hạ Mạt vào thang máy đến lúc người đàn ông kia từ trong phòng đi ra, copy vào USB.

    "Nếu là hắn, thì xứng đôi với Mạt Nhi nhà mình."

    Hạ Thần Vũ cong cong khóe miệng, trong mắt loé lên tinh quang.

    Hạ Mạt ngủ một giấc đến trưa, bụng không ngừng biểu tình, cô mới mơ mơ màng màng mở mắt, nhìn hoàn cảnh vừa quen thuộc vừa xa lạ trước mặt, cô ngây ngốc một hồi lâu mới nhận ra mình đã trọng sinh, đây là nhà của cô.

    Hạ Mạt rời giường nhanh chóng rửa mặt rồi đi xuống lầu, cô nóng lòng muốn gặp ba mẹ mình.

    "Mạt Nhi dậy rồi à, chắc con đói rồi! Đến phòng ăn, mẹ hầm canh gà ác cho con đó."

    Vừa thấy Hạ Mạt từ trên lầu xuống, Tô Hân lập tức vẫy tay với Hạ Mạt.

    "Mẹ."

    Hạ Mạt đi qua đi kéo tay Tô Hân hai mẹ con cùng nhau đi đến phòng ăn.

    "Đứa nhỏ này cũng sắp làm mẹ rồi mà còn làm nũng với mẹ nữa."

    Hạ Tân bất đắc dĩ lắc đầu cùng đến phòng ăn.

    "Ba, Mạt Nhi là lớn nhất, con bé là bảo bối của chúng ta, con bé cả đời được làm nũng trước mặt chúng ta mà chúng ta cũng không chê con bé."

    Hạ Thần Vũ nhanh chóng theo sau, lại nghĩ đến người đàn ông trong video, hắn chỉ cần người kia tiếp nhận em gái và yêu thương con bé như hắn!

    Vừa rồi đã nói qua với cha mẹ, rõ ràng cha mẹ cũng vô cùng vừa lòng với người đó, cho nên nếu người này làm em rể mình, một nhà bọn họ vẫn có thể chấp nhận.

    "Nhìn con gầy đi nhiều rồi, ăn nhiều một chút, lát nữa mẹ dẫn con đi bệnh viện khám."

    Tô Hân một bên lải nhải một bên gắp thịt vào chén Hạ Mạt.

    Nhìn trong chén xếp thành núi thịt, Hạ Mạt có chút buồn nôn, nhưng cô vẫn ăn hết đồ ăn trong chén. Những thứ này ở trong mạt thế sẽ không có mà ăn, hơn nữa ý của mẹ là họ đã chấp nhận con trai của cô rồi.

    Cũng không biết anh trai dùng cách gì làm ba mẹ chấp nhận nhưng dù sao cô cũng rất vui.

    Người một nhà ăn cơm trưa vô cùng náo nhiệt, Hạ Thần Vũ có việc đến công ty, Hạ Tân hiếm khi tự làm tài xế cho vợ con đưa họ tới bệnh viện hơn nữa còn đồng hành trong suốt quá trình.

    Hạ Mạt làm các hạng kiểm tra tất cả đều đạt tiêu chuẩn, cuối cùng lúc siêu âm màu vợ chồng Hạ Tân đều vào theo, thông qua video nhìn thai nhi nhỏ xíu bên trong.

    Hạ Dạ Hàn tiểu bảo bối đang ngủ ngon lành, tay nhỏ đặt ở cằm, bộ dạng dễ thương này của bé làm vợ chồng Hạ Tân thấy rất đáng yêu, hai vợ chồng nhìn Hạ Dạ Hàn mà vui vẻ không ngừng.

    "Nhìn xem, rất giống Mạt Nhi khi còn nhỏ, rất đáng yêu."

    Tô Hân kích động kéo tay Hạ Tân, chỉ kém không nhảy dựng lên.

    "Lúc Mạt Nhi còn ở trong bụng em nào có đáng yêu như vậy, vẫn là cháu ngoại của chúng ta đáng yêu hơn."

    Ặc! Ba làm trò trước mặt con gái nói con gái không đáng yêu bằng cháu ngoại. Thật sự được sao?

    Nhìn cha mẹ vui vẻ, Hạ Mạt cảm thấy nhẹ nhõm, chỉ cần cha mẹ thích con trai cô thì tốt hơn bất cứ điều gì.

    "Ồ! Là một bé trai đi!"

    Hạ Tân nhìn video vui vẻ phấn chấn la lên.

    "Hạ tiên sinh, tôi không nói như vậy nha!"

    Bác sĩ cười nói, siêu âm màu không thể nói giới tính đứa nhỏ, cho nên bác sĩ dù là thấy được trên màn hình, cũng vô cùng có đạo đức nghề nghiệp bổ sung một câu hắn không có nói gì, đương nhiên ông bà Hạ Tân có thể thấy giới tính đứa nhỏ có quan hệ rất lớn đến hắn.

    Vợ chồng Hạ Tân tự nhiên biết quy củ chỉ cười cũng không có miệt mài hỏi rõ.

    Từ phòng siêu âm đi ra, ba người liền chuẩn bị về nhà, mà nguyên bản bạn nhỏ Hạ Dạ Hàn đang ngủ say như cảm ứng được gì đó, hưng phấn mở mắt ra.

    Hạ Dạ Hàn: Mẹ, nhanh quay lại.

    Hạ Mạt: Hả! Làm sao vậy?

    Hạ Dạ Hàn: Đi mau! Con không có thời gian để giải thích.

    Hạ Mạt bất đắc dĩ, chính là con trai yêu cầu cô sẽ không từ chối, cho nên lập tức xoay người bước đi.

    "Mạt Nhi, con làm sao vậy?"

    Vợ chồng Hạ Tân thấy Hạ Mạt đột nhiên xoay người đi ra đằng sau cũng vội vàng đi theo.

    Hạ Mạt dưới sự chỉ dẫn của Hạ Dạ Hàn đi qua hành lang rất nhanh ở trên hành lang khác gặp được một người phụ nữ mà đời này cô đều không muốn nhìn thấy Lâm Ngữ.

    Ả đã từng là chị em tốt nhất, nhưng anh trai ả lại đem mình bắt vào phòng thí nghiệm mà chính người chị em tốt nhất này lúc nhìn thấy cô bụng bự bị trói ở phòng thí nghiệm lại chưa từng vươn tay ra giúp đỡ.

    Thậm chí còn châm chọc mỉa mai nói mình không phải rất cao thượng lắm à? Cư nhiên lại mang thai đứa con hoang không biết của ai, hơn nữa hiện tại còn ở trong tay ả.

    Hạ Mạt nắm chặt nắm tay, thân thể không ngừng run rẩy, bây giờ cô muốn tiến lên bóp chết con ả này.

    "Tiểu Mạt cậu ở đây à, thật là tốt quá, Tiểu Mạt cậu nhất định phải giúp tớ."

    Lâm Ngữ cũng không có phát hiện Hạ Mạt không thích hợp nhào lên ôm lấy Hạ Mạt khóc bù lu bù loa lên.

    Hạ Mạt cảm thấy chán ghét, duỗi tay muốn đẩy Lâm Ngữ ra, mà lúc này bạn nhỏ Hạ Dạ Hàn lại nói chuyện.

    Hạ Dạ Hàn vui vẻ nói: Mẹ đây là ai vậy? Sao lại thân thiết với mẹ thế? Trên người cô ta có một thứ gì đó cổ xưa, mẹ nhanh nghĩ cách lấy được vật kia đi.

    Một thứ gì đó cổ xưa.
     
    Phượng Chiếu NgọcDana Lê thích bài này.
  6. AmiLee

    Bài viết:
    126
    Chương 5: Ngọc cổ.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: AmiLee

    Một thứ gì đó cổ xưa.

    Hạ Mạt nhớ tới trên người Lâm Ngữ hình như có một miếng ngọc cổ, nghe nói là của hồi môn của mẹ ả, là tổ tiên truyền lại.

    Hạ Mạt không biết miếng ngọc cổ này có lợi ích gì, nhưng nếu con trai muốn cô nhất định sẽ lấy.

    Hạ Mạt hít sâu mấy cái, mới dùng giọng nói cho là bình tĩnh hỏi:

    "Tiểu Ngữ cậu làm sao vậy?"

    "Hu hu! Tiểu Mạt cậu nhất định phải giúp giúp tớ, mẹ tớ xảy ra tai nạn xe, mà tài xế kia bỏ chạy. Huhu! Mẹ tớ chờ tiền làm phẫu thuật, nhưng mà tớ không tìm thấy anh tớ, Tiểu Mạt có thể cho tớ mượn mười vạn trước được không? Chờ anh tớ trở về, hoặc là mẹ tớ tỉnh lại, tớ nhất định sẽ đem tiền trả cho cậu."

    Lâm Ngữ, đây là chính mày đụng phải cũng không nên trách tao không tốt.

    Hạ Mạt mỉm cười, ra vẻ khó xử nói:

    "Mười vạn nhiều vậy à? Cậu biết đấy anh tớ cho tớ tiền tiêu vặt cũng không nhiều lắm, hơn nữa tiền tiêu vặt tớ lại ăn xài phung phí."

    Không nhiều?

    Một tháng năm vạn tệ tiền tiêu vặt cũng không phải là nhiều, hơn nữa con gái bà ăn xài phung phí khi nào? Bà biết trong thẻ con gái có ít nhất cũng phải bảy tám chục vạn.

    Tô Hân nhìn con gái, thật sự không rõ tại sao con gái mình lại nói như vậy! Không phải bình thường con gái bà có quan hệ rất tốt Lâm Ngữ à?

    Hơn nữa chuyện quan trọng liên quan đến tính mạng, có thể giúp được thì tất nhiên phải giúp.

    Đương nhiên Tô Hân sẽ không vạch trần con gái than nghèo, bà nghĩ có thể lấy danh nghĩa vợ chồng bà đem tiền cho Lâm Ngữ mượn trước, Tô Hân vừa định mở miệng, Hạ Tân lại nắm lấy tay bà rồi lắc lắc đầu.

    Hạ Tân ở trên thương trường lăn xả vài chục năm, nhìn người luôn rất chuẩn. Từ ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy Lâm Ngữ, ông đã vô cùng không thích.

    Đương nhiên vì Lâm Ngữ vẫn luôn là bạn thân của con gái nên ông cũng không tiện nói gì. Bây giờ con gái nói chuyện như này, Hạ Tân nghĩ giữa hai đứa khẳng định là có vấn đề gì đó, cho nên làm cha mẹ bọn họ tốt nhất không cần nhúng tay vào chuyện của con mình, trước tiên nhìn xem con gái tính làm gì rồi nói sau.

    "Tiểu Mạt cậu giúp tớ với, Tiểu Mạt cậu nhất định phải giúp tớ, không có tiền bác sĩ không cho làm phẫu thuật, mẹ tớ sẽ chết mất."

    Lâm Ngữ buông Hạ Mạt ra nước mắt lưng tròng nhìn Hạ Mạt.

    "Tiểu Mạt, làm ơn, Tiểu Mạt tớ cầu xin cậu."

    Lâm Ngữ cũng vừa mới thấy vợ chồng Hạ Tân, cho nên ả biết dù Hạ Mạt không có nhưng vợ chồng Hạ Tân nhất định sẽ có tiền.

    Đồng thời trong lòng ả vô cùng tức giận, Hạ Mạt cư nhiên lại từ chối mình, Hạ Mạt nên đồng ý ngay từ đầu sau đó tìm cha mẹ giúp mình.

    Hạ Mạt ra vẻ khó xử nhìn Lâm Ngữ.

    "Nhưng tớ thật sự không có nhiều tiền như vậy, thật ra tớ có thể giúp cậu mượn ba tớ trước, nhưng cậu cũng biết ba tớ là thương nhân, ông không có khả năng cho một cô gái trẻ vay nhiều tiền như thế."

    Sao con nhỏ này lại nói như vậy? Mười vạn thôi mà, bọn họ keo kiệt đến nỗi không cho mượn như vậy sao?

    Tô Hân buồn bực nhìn con gái, vì sao con gái mình muốn đem chồng bà nói thành người máu lạnh như vậy? Rõ ràng chồng bà là một người tốt.

    Hạ Tân có chút dở khóc dở cười, mười vạn đối với nhà bọn họ thật sự không tính là gì, đương nhiên ông tin tưởng con gái mình tuy có chút ngây thơ lãng mạn, nhưng chung quy cũng là hồ ly giống mình, con gái nói như vậy nhất định là có lý của con bé.

    "Nếu không thì như vậy, tớ giúp cậu vay tiền ba tớ, nhưng muốn cậu lấy đồ vật ngang giá thế chấp, chờ lúc anh cậu trở về cậu đem tiền trả lại cho ba tớ, tớ đem đồ trả lại cho cậu."

    Còn phải thế chấp, Hạ Mạt đáng chết, sao mày có thể đối xử với tao như vậy?

    Lâm Ngữ nước mắt lưng tròng nhìn Hạ Mạt mà trong lòng thì đã tức muốn chết, nhưng bây giờ ả không còn biện pháp nào khác, nếu mẹ còn không vào phòng phẫu thuật sẽ nguy hiểm đến tính mạng.

    Nhưng phải lấy cái gì thế chấp, mười vạn tệ, trên người mình làm gì có đồ quý như vậy.

    Đúng rồi ngọc phật, tuy rằng không biết giá trị ngọc phật, nhưng đó là đồ gia truyền của nhà mình, mình nhất định sẽ chuộc lại, điểm này tin tưởng Hạ Mạt cũng biết.

    Nghĩ rồi Lâm Ngữ đem ngọc phật từ trên cổ gỡ xuống, đưa cho Hạ Mạt.

    "Hạ Mạt cậu biết đấy, đây là đồ gia truyền của tớ dù thế nào tớ cũng sẽ chuộc lại, cho nên có thể đem cái này thế chấp cho cậu được không?"

    Hạ Mạt có chút khó xử, một lúc lâu mới nói.

    "Được!"

    Hạ Mạt nhìn về phía Hạ Tân.

    "Ba, có thể cho Tiểu Ngữ mượn mười vạn không? Mẹ bạn ấy đang chờ làm phẫu thuật, chúng ta giúp đỡ bạn ấy đi! Anh trai bạn ấy là làm nhà nghiên cứu khoa học mười vạn tệ tuyệt đối là lo được, hơn nữa bây giờ bạn ấy đã đem đồ gia truyền cho con rồi."

    Hạ Tân giả vờ bất mãn, nhưng vì thương con gái mới gật đầu.

    "Nếu Tiểu Mạt thật sự muốn giúp bạn con như vậy thì cứ cho mượn đi!"

    "Thật tốt quá, Tiểu Mạt cảm ơn cậu, cô chú cảm ơn hai người, chờ anh tớ trở về nhất định tớ ngay lập tức đem tiền trả cho mọi người."

    Lâm Ngữ thở phào một hơi nhẹ nhõm, mặc kệ nói thế nào chỉ cần tiền tới tay, mẹ có thể cứu chữa thì đáng giá hơn những thứ khác.

    Vì thế bốn người đi đến chỗ nộp viện phí, bác sĩ đưa hóa đơn cho Lâm Ngữ, vốn dĩ vào phòng giải phẫu bác sĩ nói chỉ cần đóng mười vạn, nhưng giờ lại nói còn có các loại viện phí khác cần phải đóng thêm hai mươi vạn nữa.

    Lâm Ngữ khó xử nhìn Hạ Mạt, Hạ Mạt không có so đo nhiều như vậy, trực tiếp cho mượn thêm hai mươi vạn nữa.

    Từ bệnh viện trở về, Hạ Mạt liền vào phòng, vốn dĩ cô có chút đói bụng, muốn uống chút canh gà, nhưng con trai cô rất gấp, cô chỉ có thể về phòng trước.

    Hạ Mạt: Con trai à, cái này có lợi ích gì mà con kích động như vậy?

    Hạ Dạ Hàn: Thứ tốt, mẹ nhanh cắt ngón tay lấy một giọt máu nhỏ vào ngọc cổ.

    Hạ Mạt trợn trắng mắt.

    "Lấy máu nhận chủ sao? Mẹ thấy con nghĩ nhiều quá rồi."

    Tuy Hạ Mạt nói thầm như vậy, vẫn làm theo ý Hạ Dạ Hàn cắt ngón tay đem máu nhỏ vào ngọc cổ.

    Ngọc cổ rất nhanh đem máu hấp thu, sau đó ngọc cổ phát ra ánh sáng chói mắt, Hạ Mạt theo bản năng nhắm mắt lại, chờ ánh sáng biến mất cô mới mở mắt.

    "Hả! Ngọc cổ đâu?"

    Hạ Mạt chết lặng khi nhìn thấy ngọc cổ trên tay phải của mình đã biến mất.

    Hạ Dạ Hàn: Mẹ nhìn chữ "Lãnh" trong lòng bàn tay của mình đi.

    Hạ Mạt xoè tay ra, giữa lòng bàn tay phải quả thật có một hình săm chữ "Lãnh" màu xanh lá.

    "Con trai à, từ khi nào mà con có dị năng bói toán thế?"

    Bạn nhỏ Hạ Dạ Hàn ngay lập tức đối với chỉ số thông minh của mẹ bé cảm thấy bi ai: Con còn là thai nhi đó!

    Hạ Dạ Hàn: Năng lực quan sát của mẹ thật kém, kẻ thù của mình mà cũng không quan sát rõ ràng, Lâm Tử Dịch có một chữ "Lãnh" màu lục trong lòng bàn tay, con đã nhiều lần thấy gã lấy đồ vật từ không khí ra, hơn nữa con vẫn luôn định vị gã, gã thường xuyên ở trước mặt con đột nhiên biến mất lại đột nhiên xuất hiện, khi đó con đã hoài nghi trong tay gã có một không gian chứa vật sống.

    Đương nhiên lần này cũng là trùng hợp lấy được ngọc cổ này, vốn dĩ con chỉ cảm nhận được cách đó không xa có một luồng ánh sáng lục rất mạnh, chỉ cảm thấy đó nhất định là một bảo bối rất lợi hại, khi phát hiện ra đó là em gái của Lâm Tử Dịch, Lâm Ngữ đang đeo trang sức nên con nghĩ có thể Lâm Tử Dịch đời trước cũng sử dụng không gian.

    "Không gian, là không gian dị năng sao?"

    Hạ Mạt ngay lập tức khắc vui mừng không thôi, nếu là như vậy cô có thể tích trữ được không ít lương thực.

    Hạ Dạ Hàn: So với không gian dị năng còn trâu bò hơn, mẹ hãy nhắm mắt lại và cảm nhận một chút đi.
     
  7. AmiLee

    Bài viết:
    126
    Chương 6: Ngọc cổ không gian.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: AmiLee

    Hạ Mạt nhắm mắt lại đột nhiên cảm thấy chung quanh có chút khác thường, không khí vô cùng trong lành còn có tiếng nước chảy róc rách.

    Hạ Mạt mở mắt ra, sững sờ khi nhìn thấy hoàn cảnh trước mắt.

    Có những dải đất đen trải dài, hồ nước xanh trông thấy đáy, ngôi nhà gỗ nhỏ và kho hàng lớn màu đen.

    "Đây chẳng lẽ là bên trong không gian, là cái loại không gian vật sống có thể sinh trưởng, có thể trồng trọt còn có linh tuyền nữa sao?"

    "Chúc mừng cô đáp đúng rồi, đây là một cái không gian có thể chứa vật sống có thể trồng trọt còn có cả linh tuyền, nhưng cô chỉ có thể sử dụng để chứa vật chết và vật sống, sử dụng linh tuyền chữa thương cùng với chính bản thân cô đi vào không gian bốn loại công năng mà thôi, các công năng khác chỉ có huyết mạch Lãnh gia mới sử dụng được.

    Nếu cô có thể tìm được huyết mạch Lãnh gia chính thống, để họ nhỏ máu vào không gian, cái không gian này sẽ thuộc về hai người, về sau sẽ có công năng mạnh mẽ gì khác nữa chờ về sau cô sẽ biết, nhưng ta có thể nói trước cho cô biết một chút, đó chính là đến lúc đó cô cũng có thể cho người khác tiến vào không gian."

    Huyết mạch Lãnh gia, người họ Lãnh tuy nhiều nhưng sao mà biết được đó là ai mới được chứ?

    Hạ Mạt mím môi, thực ra tâm trạng của cô bây giờ rất tốt, có thể chứa đồ vật, có thể gieo trồng, còn có dùng linh tuyền chữa thương.

    Không đúng, vừa rồi là ai đang nói chuyện với mình vậy?

    Hạ Mạt nhìn bốn phía, nơi này cũng không có người ngoài mà!

    "Tôi là một cây bồ đề vạn năm, tất cả nơi này đều dựa vào linh lực của tôi chống đỡ, thực lực của tôi càng mạnh diện tích không gian càng rộng lớn!"

    Lúc cây bồ đề nói chuyện, Hạ Mạt tìm chỗ giọng nói phát ra, sau căn nhà gỗ có một cây đại thụ che trời, cây đại thụ này rất to ít nhất phải năm người trưởng thành nắm tay mới có thể ôm hết được, trên cây cành lá tươi tốt còn có hơn chục trái trong suốt như pha lê treo trên cành, trong đó trên cao nhất có một trái lớn bằng quả bóng rổ trông đặc biệt dễ thấy.

    "Bồ đề, có thể ăn không?"

    Đôi mắt Hạ Mạt sáng lấp lánh nhìn trái trên cây, Ài da! Cô đói bụng.

    "Đương nhiên có thể ăn, nhưng cô đừng mơ đến, mấy trái này còn không đủ cho tôi nhét kẽ răng."

    Hạ Mạt rốt cuộc phát hiện nói chuyện chính là trái siêu to khổng lồ ở trên cao nhất kia.

    "Mi là trái siêu to khổng lồ kia."

    "Đúng vậy! Còn một khoảng thời gian nữa tôi mới có thể tu luyện thành hình người, cho nên những trái đó tôi muốn giữ lại để bổ sung linh lực cho chính mình, chờ sau khi tôi tu luyện thành hình người kết ra trái thì có thể cho cô ăn nhưng thân thể của cô quá kém có thể thử linh tuyền bên kia, linh tuyền kia rất ngon, chắc chắn rất tốt cho thân thể cô."

    Hạ Mạt hai mắt sáng lên, đến bên cạnh hồ nhỏ múc một ít nước uống vào, ngọt mát, hơn nữa uống nước xong cô đã cảm thấy khoan khoái hơn gấp trăm lần.

    "Cô còn có thể tắm, nước này có thể giúp cô cường thân kiện thể cũng có lợi rất lớn với đứa nhỏ của cô."

    Có lợi cho con trai.

    Nghe cây bồ đề nói như vậy, Hạ Mạt rất hứng thú, nhưng tắm ở đây sau đó lấy uống cảm giác hơi ghê tởm.

    "Bồ đề ơi, tôi lấy nước đi có được không?"

    "Được nha! Hơn nữa linh tuyền vĩnh viễn dùng không hết, cho nên cô thích dùng như thế nào thì dùng như thế đó."

    "Thật tốt quá, tôi muốn ra ngoài."

    Lấy một bồn nước để tắm Hạ Mạt còn chưa nói xong người đã ở bên ngoài.

    Hể! Cô vừa nói ra ngoài đã bị dịch chuyển tức thời ra ngoài phải không?

    Hạ Mạt lắc lắc đầu, thôi bỏ đi, rồi đi đến phòng tắm, lúc xoay người vô tình cô nhìn lên đồng hồ trên bàn, cô đi vào được mười phút, đồng hồ cũng trôi qua mười phút, nói như vậy thời gian bên trong giống với bên ngoài.

    Hả! Chẳng phải thời gian trong không gian sẽ chậm hơn bên ngoài sao?

    Thôi mặc kệ thời gian giống nhau cũng được, Hạ Mạt suy nghĩ rồi vui vẻ ôm đồ đi tắm, đầu tiên cô đổ một nửa nước linh tuyền vào bồn tắm rồi thêm một ít nước ấm, cởi quần áo đi vào bồn tắm để ngâm.

    Được ngâm mình trong nước ấm rồi thả lỏng cơ thể cảm giác thật tuyệt.

    Bạn nhỏ Hạ Dạ Hàn cũng cảm giác được một ít năng lượng quay chung quanh bé, ấm áp đặc biệt thoải mái.

    Hạ Mạt ngâm giữa chừng thì ngủ quên mất chờ lúc cô tỉnh lại nước đã lạnh, nhưng nước này cũng không có lạnh thấu xương.

    Cô đứng lên mặc xong quần áo, mới thấy bồn tắm có một lớp bùn đen.

    "Hả! Sao bẩn vậy? Mỗi ngày mình đều có tắm rửa mà!"

    Hạ Mạt nhìn nước đó, trong lòng buồn bực đến cực điểm.

    Cây bồ đề: "Đó là tạp chất trong cơ thể cô tiết ra, lần đầu tiên ngâm ra rất nhiều à? Điều đó có nghĩa là cơ thể của cô đang trong tình trạng rất kém, về sau chỉ cần cô kiên trì ngâm mỗi ngày, bảo đảm cơ thể của cô sẽ đạt tới trạng thái tốt nhất và ít tạp chất hơn trong nước ối cũng vô cùng tốt với đứa nhỏ của cô."

    Cái cây bồ đề này rất biết nói chuyện, hai ba câu lại nói tốt cho đứa nhỏ, cho nên Hạ Mạt sẽ kiên trì mỗi ngày vì con.

    Nhưng để về sau có thể sử dụng toàn nước linh tuyền, cô quyết định đi mua một cái bồn tắm lớn, đúng rồi còn phải mua một cái nồi to và bếp gas nhân tiện mua thêm mấy bình gas nữa.

    Vật tư, hiện tại quan trọng nhất là mua vật tư, nhưng với số tiền ít ỏi của mình, mua vật tư nhiều nhất chỉ đủ họ ăn mấy tháng, vậy mấy tháng sau thì sao?

    Vật tư sẽ càng ngày càng khó thu thập, thay vì lúc đó lo sứt đầu mẻ trán còn không bằng hiện tại chuẩn bị nhiều vật tư hơn một chút.

    "Này! Mạt Nhi ăn cơm thôi."

    Hạ Thần Vũ ở bên ngoài gõ cửa.

    Anh trai, đúng rồi, cô có thể để anh trai giúp mình thu thập vật tư, anh trai khống chế toàn bộ tập đoàn Hạ thị, để anh trai đi mua vật tư so với số tiền ít ỏi của mình còn nhiều hơn gấp mấy trăm lần.

    Nhưng làm thế nào để anh trai giúp mình thu thập vật tư đây?

    Bởi vì vừa mới được tắm thoải mái bạn nhỏ Hạ Dạ Hàn cảm giác được phiền não của mẹ, bé lập tức giúp mẹ bày mưu tính kế.

    Hạ Dạ Hàn: Mẹ có thể nói thẳng cho bác là mẹ đã có một giấc mơ rất dài, trong mơ một tháng sau sẽ là mạt thế, còn về chuyện không gian, mẹ đem đồ thu vào không gian rồi mẹ cũng tự mình đi vào không gian thì cho dù bác không tin cũng phải tin.

    Hạ Mạt: Anh trai của mẹ rất khôn khéo, cũng không biết có thể giấu diếm được không nhưng hiện tại cũng chỉ có thể thử xem sao.

    Hạ Dạ Hàn: Mẹ cố lên, mẹ có thể làm được, mẹ ơi, năng lượng của con tiêu hao hết rồi, con phải ngủ say một thời gian, mẹ không cần lo lắng nha!

    Hạ Mạt cảm thấy đau lòng, cô thật sự ngu ngốc, chuyện gì cũng phải để con trai giúp đỡ, làm thể lực của con chống đỡ hết nổi còn vì cô mà phiền lòng, Hạ Mạt sụt sịt cố gắng kiềm chế để mình không khóc.

    Hạ Mạt: Được, con nghỉ ngơi thật tốt nhé, mẹ sẽ thu thập nhiều vật tư tuyệt đối sẽ không phụ lòng con cố hết sức để chúng ta trọng sinh trở về, lần này mẹ nhất định sẽ bảo vệ con thật tốt, không để con rơi vào tay bọn khoa học biến thái đó.

    Bạn nhỏ Hạ Dạ Hàn im lặng một lúc mới nói: Mẹ không cần đặt áp lực quá lớn lên bản thân, chỉ cần cố gắng tránh những người đó ra, chờ sau khi con sinh ra có thể bảo vệ mẹ. Đến lúc đó, những kẻ khi dễ chúng ta đều phải trả giá đắt, con cũng sẽ giúp mẹ tìm được người đàn ông đã ức hiếp mẹ nhưng lại không phụ trách.

    Hừ! Ông ta dựa vào cái gì mà sống vô tư còn không biết đến sự tồn tại của mẹ con chúng ta!
     
  8. AmiLee

    Bài viết:
    126
    Chương 7: Anh ơi, anh tin có mạt thế không?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: AmiLee

    Hạ Mạt trong lòng đau xót, cô có thể không suy nghĩ gì, nhưng chuyện của con trai cô vô cùng để ý.

    Đây không phải lần đầu tiên con trai nhắc tới ba của bé mặc dù mỗi lần con trai nói tới người kia đều không phải lời tốt đẹp gì. Nhưng cô cảm thấy con trai rất để ý đến ba, hẳn là con rất muốn có ba.

    Hạ Mạt đặt tay lên bụng, anh trai nói cô không phải bị những người đó ức hiếp mà là vào nhầm phòng nhưng anh trai không nói người kia là ai, cô cũng không thèm hỏi, nhưng con trai vì bênh vực cho cô mới muốn tìm người đó sao?

    "Mạt Nhi.."

    Hạ Thần Vũ thấy trong phòng không có trả lời, lại gọi một tiếng.

    Hạ Mạt lập tức đi tới mở cửa, vừa mở ra đã thấy vẻ mặt lo lắng của Hạ Thần Vũ, cô biết mình vừa nói chuyện với con trai mà quên mất anh trai mình.

    "Dạ! Anh à, em không sao đâu, em chỉ ngủ một lát thôi."

    Hạ Thần Vũ thở phào nhẹ nhõm, cười hỏi.

    "Không sao là được, chúng ta xuống ăn cơm thôi."

    Hạ Mạt không nhúc nhích, im lặng một lúc mới hỏi.

    "Anh ơi, anh tin có mạt thế không?"

    "Mạt thế."

    Hạ Thần Vũ sửng sốt một chút sau đó cười nói.

    "Cái thể loại phim tang thi vây thành đó hả, em thích xem cái thể loại phim máu me này khi nào? Mạt Nhi bây giờ em là bà bầu đó đừng xem loại phim dọa cháu ngoại của anh sợ."

    Dọa ư! Con trai cô có vẻ rất phấn khích mỗi khi nhìn thấy tang thi.

    Trên môi Hạ Mạt hiện lên một nụ cười, sau đó nghiêm túc nhìn Hạ Thần Vũ nói.

    "Anh à, nếu em nói cho anh biết một tháng sau mạt thế sẽ đến, anh có tin không?"

    Hạ Thần Vũ nhìn Hạ Mạt không nói gì, như kiểu muốn nói em gái có phải bị sốt rồi không?

    Điều này khiến Hạ Mạt biết hắn hoàn toàn không tin.

    "Anh à, lúc đầu em cũng không tin nhưng bây giờ em tin rồi."

    "Mấy ngày trước, em thường xuyên có một giấc mơ. Trong mơ ngày 5 tháng sau sẽ là mạt thế, mạt thế sẽ là thảm họa do một viên thiên thạch từ ngoài vũ trụ rơi xuống Thái Bình Dương vào ngày 25 tháng này.

    Sau khi thiên thạch rơi xuống Thái Bình Dương đầu tiên nó sẽ gây ra một trận sóng thần lớn, sau đó sẽ có một trận mưa đỏ vào ngày 1 tháng sau, trận mưa đó kéo dài hai ngày mà từ trận mưa đó sẽ là sự khởi đầu thật sự của mạt thế, đến lúc đó người tiếp xúc với mưa đỏ sẽ bắt đầu sốt, người bị sốt sẽ biến thành tang thi sau năm ngày.

    Sau đó địa cầu mở ra một thảm họa lớn chưa từng có và nghênh đón mạt thế."

    Hạ Thần Vũ vẫn không lên tiếng chỉ nhìn Hạ Mạt, không biết em gái hắn vừa gặp ác mộng hay chuyện gì khác. Đương nhiên hắn cũng không nghi ngờ em gái mình đang nói đùa, em gái hắn chưa bao giờ nói đùa nhàm chán như vậy.

    "Anh à, em biết anh không tin. Thật sự lúc đầu em cũng không tin nhưng mấy ngày liên tục em chỉ mơ đi mơ lại cùng một giấc mơ, cho dù có phải thật hay không em cũng muốn về nhà ở cùng ba mẹ và anh. Sau đó, hôm nay em thật sự có được ngọc cổ không gian được nhắc tới trong mơ.

    Chuyện chiều nay cùng ba mẹ gặp được Lâm Ngữ đúng như trong mơ, miếng ngọc cổ trên người Lâm Ngữ có một cái không gian rất lớn, bên trong có thể chứa các loại vật phẩm, còn có thể gieo trồng, thậm chí em còn có thể tiến vào không gian."

    Vừa nói Hạ Mạt vừa nắm lấy chăn, trong lòng nghĩ thu, chăn liền bị thu vào không gian.

    Hạ Thần Vũ nhìn mà không thể tưởng tượng được, trong khoảng thời gian ngắn quên mất phản ứng.

    "Anh, chờ em một chút."

    Hạ Mạt nói xong, đã biến mất trước mặt Hạ Thần Vũ, sau đó lại ôm chăn xuất hiện ở chỗ vừa mới biến mất.

    Hạ Mạt bắt lấy tay Hạ Thần Vũ kích động nói.

    "Anh ơi, em tin giấc mơ kia, anh có tin không? Mạt thế thật sự sẽ đến. Anh à, anh không tin cũng không sao, chúng ta có thể mua trước một đám hàng hóa, anh coi như là mở cho em một cái siêu thị đi, đem toàn bộ hàng hóa tích trữ lại, chờ đến ngày 25 thật sự xuất hiện thiên thạch thì chúng ta lại bắt đầu thu thập một lượng lớn vật tư được không?"

    Hạ Thần Vũ bị Hạ Mạt nắm tay mới tỉnh táo lại.

    "Mạt Nhi, ba mẹ đang chờ chúng ta ăn cơm, chúng ta xuống trước đã! Còn chuyện em nói, để buổi tối anh suy nghĩ cho kỹ."

    "Dạ!"

    Hạ Mạt gật đầu, bất kỳ ai nghe thấy loại chuyện này cũng sẽ bị sốc. Vì vậy cô cần cho anh trai mình thời gian để tiêu hóa.

    Đêm nay Hạ Mạt ngủ rất ngon, có không gian cô có thể thu thập rất nhiều vật tư.

    Điều quan trọng nhất là cha mẹ và anh trai cô đều ở đây, gia đình họ nhất định sẽ sống tốt, cô tin rằng số phận của mình sẽ không như vậy nữa, tháng thứ hai mạt thế sẽ không bị bắt nhốt vào phòng thí nghiệm nữa.

    Mà Hạ Thần Vũ lăn qua lộn lại cũng ngủ không được, cuối cùng hắn ngồi dậy mở ipad tìm kiếm rất nhiều phim truyện về mạt thế để xem.

    Em gái có được một cái không gian trữ vật, tin rằng chuyện này hẳn là sự thật, cho dù đó không phải là thật thì cũng có sao đâu?

    Đúng như em gái nói trước tiên hắn sẽ thu thập một đống vật tư để một chỗ nào đó. Nếu mạt thế không đến, hắn lấy mấy thứ đó mở cho em gái một cái siêu thị.

    Trong phim truyện có rất ít thông tin hữu ích, cuối cùng Hạ thiếu gia chọn hai cuốn sách để đọc còn cố gắng xem hết.

    Hắn vừa đọc vừa ghi chép, đến lúc hừng đông hắn tổng kết ra mấy chữ: Ăn, mặc, dùng, vũ khí, đúng rồi em gái còn đang có thai phải chuẩn bị nhiều loại thiết bị y tế, còn có các loại hạt giống..

    Chờ sau khi xong mọi thứ bên ngoài trời đã sáng, Hạ Thần Vũ tắm rửa cho tỉnh táo một chút rồi mới ra khỏi phòng.

    Không nghĩ tới Hạ Mạt đã dậy và đang nói chuyện với Hạ Tân ở dưới lầu.

    Con bé lười này nóng lòng muốn biết mình suy nghĩ gì sao?

    Hạ Thần Vũ có chút buồn cười lắc đầu đi xuống lầu.

    "Anh."

    Hạ Mạt hai mắt sáng lấp lánh nhìn Hạ Thần Vũ, vẻ mặt đầy mong đợi.

    Hạ Thần Vũ ho khan một tiếng dưới ánh mắt mong chờ của em gái, chậm rãi mở miệng.

    "Khụ! Ba, Mạt Nhi năm nay đã 18 tuổi rồi đã đến lúc phải lập nghiệp, tài sản chúng ta bán vào tháng sau trùng hợp không phải được thiết kế làm một cái siêu thị quy mô lớn hay sao? Con muốn mở cho em ấy một cái siêu thị, để em ấy tự học kinh doanh, ba cảm thấy sao?"

    Hạ Tân nhìn qua con gái, trầm tư suy nghĩ rồi mới nói.

    "Cũng được, đúng lúc con bé không thể quay lại trường học, còn không bằng học thêm vài thứ, Mạt Nhi con đừng có áp lực, anh trai con sẽ dạy con, hơn nữa làm sai cũng sẽ không có người trách con."

    Hạ tiên sinh, ngài chiều chuộng con gái như vậy có thật sự ổn không?

    Hạ Mạt mấp máy miệng cuối cùng cũng không nói gì, cô cúi đầu hai mắt đỏ hoe, kiếp trước cô thật sự bị mỡ heo che mắt, chỉ bởi vì có thai mà bỏ đi, rõ ràng người nhà rất yêu thương cô, sao có thể vì một chuyện ngoài ý muốn mà làm khó cô.

    "Con bé ngốc có anh con giúp đỡ mà, không cần phải sợ."

    Hạ Tân cho rằng con gái sợ bản thân làm không được, cười vỗ vỗ đầu Hạ Mạt.

    "Dạ! Ba, con sẽ không làm người thất vọng."

    Quả thật không làm ba thất vọng, bởi vì siêu thị không mở được, mà những thứ đó sẽ trở thành vốn để bọn họ về sau sống sót trong mạt thế.

    Sau khi cả nhà ăn xong bữa sáng, Hạ Thần Vũ đến công ty, vợ chồng Hạ Tân cũng hẹn bạn bè đi đánh golf.
     
  9. AmiLee

    Bài viết:
    126
    Chương 8: Thu thập vật tư.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: AmiLee

    Buổi chiều Hạ Mạt tự lái xe đi siêu thị mua một cái bồn tắm, mấy cái nồi đủ kích cỡ, mấy cái bếp gas và bình ga, mua một đống quần áo dễ vận động cho bản thân, anh trai và cha mẹ cô, rồi đi tiệm bán đồ trẻ em mua đồ dùng và quần áo cho con.

    Sau khi về nhà lại chạy đến hồ chứa nước trên sân thượng cho linh tuyền vào hồ, nước nhà bọn họ dùng là nước máy đi vào hồ chứa nước rồi qua máy lọc mới đi vào trong nhà, cô không biết qua máy lọc hiệu quả của linh tuyền có giống nhau hay không? Nhưng nhất định sẽ tốt hơn nước máy bình thường.

    Chạy một buổi trưa như vậy cô cảm thấy rất mệt, có vẻ sức khỏe của mình thật sự quá kém.

    Bắt đầu từ ngày mai phải tập thể dục chăm chỉ mới được, tất nhiên không được phép vận động quá sức, cho dù con cô rắn chắc nhưng cô vẫn là một bà bầu, cũng không thể chỉ lo cho bản thân mà mặc kệ sống chết của con.

    Vì thế ngày hôm sau trời còn chưa sáng Hạ Mạt đã kéo cả nhà và cả thím Ngũ bảo mẫu bắt đầu tập thể dục buổi sáng.

    Hạ Thần Vũ biết em gái đang làm chuẩn bị cho mạt thế, đương nhiên sẽ không phản đối.

    Vợ chồng Hạ Tân cảm thấy Hạ Mạt thật nghịch ngợm, lỡ như ra ngoài tập thể dục buổi sáng làm đứa nhỏ bị thương thì sao?

    Nhưng bọn họ lại không nỡ nặng lời với Hạ Mạt nên chỉ có thể ngoan ngoãn làm theo Hạ Mạt, sợ Hạ Mạt xảy ra chuyện.

    Thím Ngũ không muốn đi bà đang bận nấu ăn làm gì có thời gian tập thể dục buổi sáng, nhưng Hạ Mạt nói thím Ngũ cũng là một thành viên của nhà bọn họ, ba mẹ đều đã đi thím Ngũ không đi là không coi bọn họ là người một nhà, vì thế thím Ngũ cũng ngoan ngoãn đi theo.

    Thím Ngũ ở Hạ gia 23 năm, giúp Tô Hân nuôi nấng hai anh em Hạ Mạt, mỗi người Hạ gia đều là người nhà của bà.

    Tập thể dục buổi sáng xong mọi người đi làm việc riêng của mình, Hạ Mạt cũng lái xe về vùng nông thôn, cô muốn mua một ít gia cầm, lương thực và hạt giống.

    Ngày kế tiếp Hạ Mạt đều chạy đến vùng nông thôn lân cận, vừa ra khỏi cửa chính là một ngày đến nửa đêm vô số xe tải chở vật tư cô mua đưa đến tầng hầm trong nhà, chờ xe tải rời đi cô lại đem toàn bộ mấy thứ kia thu vào không gian.

    Toàn bộ lương thực đặt vào ngay ngắn, một miếng đất được rào lại để nuôi nhiều loại gia cầm, hạt giống trái cây, rau dưa, ngũ cốc chỉ cần có thể ăn cô đều trồng không ít.

    Mấy ngày nay mỗi ngày cô đều ở trong không gian nấu một nồi nước để tắm, từ lúc bắt đầu ngâm mình trong bồn tắm có rất nhiều chất bẩn đến bây giờ đã ít hơn rồi.

    Tiểu Đề, cũng chính là cây bồ đề, Hạ Mạt cảm thấy luôn gọi nó là cây bồ đề quá phiền phức vì thế gọi thẳng nó là Tiểu Đề, đối với việc này Tiểu Đề cũng không phản đối, Tiểu Đề nói trong thân thể cô tạp chất đã được loại bỏ sạch sẽ.

    Chính cô cũng có thể cảm nhận được cơ thể mình rõ ràng tốt hơn trước, ngay cả người nhà nhìn trông cũng rạng rỡ, vì thế Hạ Mạt khuyến khích Hạ Thần Vũ dừng nước máy trong nhà, hồ chứa nước đều là linh tuyền của cô, như vậy mọi người sẽ ăn uống linh tuyền, biến hóa trên người sẽ càng rõ ràng hơn, mà cô cũng không cần phải đun nước trong không gian mỗi ngày.

    Hạt giống gieo trong không gian đã bắt đầu nảy mầm, những động vật kia cũng béo hơn, gà vịt đều đẻ không ít trứng những quả trứng đó cô cũng không lấy hết mà để lại một ít cho gà vịt ấp, như vậy về sau bọn họ mới có gà vịt ăn không hết.

    Chớp mắt đã trở lại được 10 ngày, còn 15 ngày nữa thiên thạch sẽ rơi xuống, Hạ Mạt bắt đầu cảm thấy bất an.

    Một buổi sáng Hạ Thần Vũ đột nhiên nói rằng muốn đến A thị, đồng thời còn bảo Hạ Mạt đi cùng mình, coi như là để Hạ Mạt giải tỏa căng thẳng, Hạ Mạt cảm thấy tìm được việc để làm thì sẽ không suy nghĩ nhiều nữa nên đồng ý đi.

    Vì thế hai anh em lên máy bay đến A thị.

    Sau hai tiếng, bọn họ tới A thị, và nghỉ tại khách sạn Đông Thành ở A thị.

    Buổi chiều Hạ Thần Vũ vội vàng làm việc của mình, Hạ Mạt lần đầu tiên tới A thị tất nhiên muốn đi dạo phố, nếu không chờ mạt thế tới A thị phồn hoa nhất cũng sẽ sụp đổ, đến lúc đó cho dù cô muốn đi cũng không được.

    Hạ Mạt cầm một ly trà sữa thảnh thơi dạo phố, thật ra cô cũng không muốn mua gì chỉ muốn tận hưởng một chút không khí náo nhiệt của A thị.

    "Cứu ông ấy hay không? Trông có vẻ bị bệnh rất nặng."

    "Tốt nhất là không nên cứu, ông cụ này già lắm rồi, tuy có thể là bị bệnh nhưng nếu là bệnh Alzheimer mà đến lúc đó ông ấy lại quên chuyện này thì sẽ bị ăn vạ."

    Đằng trước tụ tập rất nhiều người cũng không biết đang nói gì, Hạ Mạt cũng tò mò đi tới.

    Hóa ra là một ông cụ không biết sao lại thế này, đang nằm trên đất lấy tay che ngực, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy trắng.

    Bạn nhỏ Hạ Dạ Hàn vẫn luôn ngủ say không có phản ứng lúc Hạ Mạt tới gần đám người đột nhiên tỉnh lại.

    Hạ Dạ Hàn có chút vội vàng hỏi: Mẹ đang ở đâu vậy? Cách mẹ 1 mét là ai vậy?

    Hạ Mạt: Hả! Ở ngoài đường có rất nhiều người nha tất cả đều không quen biết, con hỏi cái này làm gì? Không phải nói không quan tâm đến mẹ con muốn nghỉ ngơi à?

    Hạ Dạ Hàn: Mẹ đi về phía trước khoảng 1 mét, nhanh lên mẹ.

    Hạ Mạt nghe lời đi về phía trước, con muốn cô làm cô cơ bản sẽ không từ chối.

    Hạ Mạt đẩy đám người ra đi về phía trước, cô dừng lại trước mặt ông cụ bị té ngã cách đó 1 mét. Trời! Chẳng lẽ con trai muốn cô dũng cảm làm việc nghĩa?

    Người vây xem quái dị nhìn cô, cô xấu hổ ngồi xổm xuống kiểm tra ông cụ, ở trong lòng báo cáo tình huống cho con trai.

    Hạ Mạt: Con trai, bên cạnh mẹ là một ông cụ bị ngã, sắc mặt khó coi, tay che ngực cũng không biết là bị làm sao nữa.

    Hạ Dạ Hàn: Bệnh tim, khẳng định là bị bệnh tim, mẹ nhanh gọi xe cấp cứu, sau đó đem ông ấy nằm thẳng ra để ép tim, mẹ chỉ cần lấy hai tay đặt lên vùng tim của ông ấy để tạo áp lực..

    Hạ Mạt vội vàng gọi 120, chỉ là ép tim thì cô có chút do dự.

    Hạ Mạt: Con trai à, như vậy ổn không? Mặc dù mẹ đã từng học qua sơ cứu đơn giản, nhưng nếu mẹ làm sai sẽ hại chết ông ấy.

    Hạ Dạ Hàn: Mẹ, cứu ông ấy đi, không biết tại sao con cảm thấy rất thân thiết với ông ấy, vì vậy con muốn cứu, mẹ nhất định phải cứu ông ấy. Mẹ, mẹ phải tin tưởng chính mình, cũng phải tin tưởng con trai người nha! Một cơn đau tim nhỏ bé cũng chẳng là gì, thật đấy, mẹ nhanh cứu người.

    Thân thiết? Chẳng qua là một ông cụ không quen biết, nhưng con trai yêu cầu như vậy, cô cũng chỉ có thể nhắm mắt làm theo.

    "Ông ơi, ông nằm thẳng ra, cháu đã từng học sơ cứu đơn giản tuy không thể cứu mạng nhưng có thể giảm bớt tình trạng bây giờ của ông."

    Ông cụ cố hết sức gật đầu, dưới sự trợ giúp của Hạ Mạt nằm thẳng trên đất, hai tay Hạ Mạt đặt ở trên ngực ông nhẹ nhàng ấn xuống, cô vẫn luôn nhìn ông, sợ ông không thoải mái.

    Hạ Mạt: Con trai, cứ ấn như vậy là được hả?

    Hạ Dạ Hàn: Ấn một lát, rồi đến hô hấp nhân tạo.

    Được rồi! Hô hấp nhân tạo.

    Aizz! Một bà bầu làm việc này thật sự rất mệt, nhưng người chung quanh lại không nguyện ý hỗ trợ, cô chỉ có thể nhắm mắt làm đại.
     
  10. AmiLee

    Bài viết:
    126
    Chương 9: Rất có duyên phận.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: AmiLee

    Khoảng hai mươi phút sau, hai chân Hạ Mạt quỳ trên mặt đất đã tê dại, sắc mặt ông cụ cũng đã tốt hơn trước, mà lúc này xe cấp cứu mới khoan thai tới muộn.

    "A! Ông ơi, ông được cứu rồi, xe cấp cứu đã tới."

    Hạ Mạt thở mạnh ra một hơi, hù chết cô rồi. May mắn ông cụ không sao, nếu không cô sẽ rất thảm.

    Các nhân viên y tế xuống xe kiểm tra tình huống của ông cụ sau đó đem ông lên cáng.

    Ông cụ bắt lấy tay nhân viên y tế, suy yếu nói:

    "Tôi là Lãnh Kiến Quốc, đưa tôi đi bệnh viện quân y, còn có giúp tôi lưu lại thông tin liên lạc của cô bé kia, cô ấy đã cứu tôi."

    Nói xong ông cụ rơi vào trạng thái hôn mê do yếu sức, nhân viên y tế lập tức kiểm tra tình trạng của ông một chút, xác định không có gì nghiêm trọng mới vội vàng đưa ông lên xe cấp cứu.

    Người vừa mới được ông cụ nhờ đi đến trước mặt Hạ Mạt nói:

    "Cô gái, xin để lại thông tin liên lạc, về sau Lãnh lão muốn đích thân cảm tạ."

    Hạ Mạt nghe được lời ông cụ vừa nói, ông cụ nói xong mới ngất đi. Chẳng lẽ ông ấy vì nói cho nhân viên y tế bệnh tình của ông ấy không có quan hệ tới mình, ông ấy kiên trì đến bây giờ vì không muốn cô bị liên lụy.

    Lòng cô chợt thấy ấm áp, ai nói trên đời này không có người biết tri ân báo đáp, nhìn ông cụ xem, ông ấy sẽ không tống tiền cô vì chuyện này, chỉ là không cần phải để lại thông tin liên lạc, cứu người cũng không phải vì muốn người khác báo đáp.

    "Thông tin liên lạc thì không cần để lại, 2 ngày sau tôi sẽ rời khỏi A thị."

    Nói xong Hạ Mạt xoay người rời đi không quay đầu lại.

    Khoảng 5 giờ rưỡi Hạ Thần Vũ gọi điện thoại nói buổi tối có việc sẽ trở về trễ, Hạ Mạt ăn tối bên ngoài mới về khách sạn nghỉ ngơi.

    Buổi chiều ngày hôm sau Hạ Thần Vũ mang Hạ Mạt đi dạo quanh con phố đồ cổ rất nổi tiếng ở A thị. Hạ Mạt rất vui vẻ, quyết định mua một ít binh khí chờ mạt thế tới vũ khí cũ này tuyệt đối sẽ tốt hơn dao thái dưa bình thường.

    Hạ Mạt nói suy nghĩ của mình cho Hạ Thần Vũ, Hạ Thần Vũ cảm thấy ý kiến rất hay, còn dẫn cô đến một tiệm đồ cổ rất lớn.

    Ngoại trừ một anh nhân viên nhìn trung thực trong tiệm đồ cổ không có người khách nào, Hạ Thần Vũ nói đồ bên ngoài bọn họ không cần, bọn họ chỉ cần đồ thật.

    Anh nhân viên mang bọn họ đi lên lầu, Hạ Mạt không hiểu đồ cổ, nên chỉ đứng bên cửa sổ hít thở không khí trong lành, phía dưới có một căn biệt thự nhìn rất độc đáo.

    Thật không nghĩ tới trước là cửa hàng cũ kỹ sau lại là một căn biệt thự rất lớn, được bao bọc bởi bốn bức tường cao còn có hàng rào điện bên trên.

    Mạt thế tới, biệt thự như vậy ít nhất có thể chống đỡ được nửa năm, bởi vì trong nửa năm đầu tang thi chỉ là tang thi bình thường tường cao như vậy bọn nó không qua được, chờ nửa năm sau tang thi bắt đầu từ từ tiến hóa, tường cao như vậy đối với tang thi cấp 3 nó vượt qua nhẹ nhàng giống như đi trên đất bằng.

    Hạ Mạt lắc lắc đầu, cảm thấy mình sắp tẩu hỏa nhập ma, vừa nhìn thấy nhà đã nghĩ đến nó có thể chặn tang thi hay không.

    "Mạt Nhi lại đây."

    Hạ Thần Vũ gọi một tiếng, Hạ Mạt cũng lấy lại tinh thần đi tới.

    "Thử xem, con dao này không tệ lắm."

    Hạ Thần Vũ đưa cho cô một con dao găm.

    "Có thể dùng để phòng thân, chém sắt như chém bùn, anh vừa mới thử rồi."

    Hạ Mạt cầm dao vung hai đường cảm giác rất thuận tay, hơn nữa nếu anh bảo cô xem khẳng định là vừa lòng mới đưa cho cô.

    "Được."

    "À! Còn có hai cái này, hẳn là mẹ cũng sẽ thích."

    Hạ Thần Vũ cầm hai cái nỏ, một cái lớn một cái nhỏ hơn một chút, thủ công vô cùng tinh xảo hơn nữa nỏ thuộc về tấn công tầm xa, cho dù là mẹ không có sức chiến đấu cũng có thể sử dụng từ xa, hơn nữa hiện tại mình tốt nhất không nên tới gần tang thi, làm tổn thương đến con trai thì mất nhiều hơn được, cho nên sử dụng nỏ quả thật rất tốt. Ừ! Anh trai suy nghĩ rất chu đáo.

    "Dạ! Rất tốt!"

    Hạ Mạt gật gật đầu, vô cùng vừa ý đồ anh trai chọn cho cô.

    "Vừa ý là được."

    Hạ Thần Vũ nói với nhân viên.

    "Vậy lấy mấy cái này đi!"

    Hạ Thần Vũ đem vũ khí vừa mới đưa cho Hạ Mạt xem cộng thêm mấy cái đường đao đưa cho anh nhân viên.

    "Vâng, anh đẹp trai là cà thẻ hay là trả tiền mặt."

    Anh nhân viên lập tức mỉm cười hỏi.

    Hạ Thần Vũ lấy ra một tấm thẻ đưa cho anh nhân viên, hai anh em lại đi theo anh nhân viên xuống lầu tính tiền, chờ đóng gói xong, Hạ Thần Vũ cũng không có vội vã rời đi, ngược lại cười nói:

    "Không biết Lãnh lão có ở đây không? Tôi có một cuộc mua bán muốn nói với Lãnh lão."

    Anh nhân viên không chút nghĩ ngợi nói thẳng.

    "Ông chủ chúng tôi thân thể không tốt lắm, không tiện gặp khách."

    "Có lẽ ông ấy sẽ gặp."

    Hạ Thần Vũ lấy ra một chiếc USB đặt lên quầy.

    "Nếu anh không tin thì đưa thứ này cho Lãnh lão coi, ông ấy nhất định sẽ cảm thấy hứng thú với nội dung bên trong."

    "Cái này.."

    Anh nhân viên do dự trong chốc lát rồi gật đầu.

    "Vậy hai vị ngồi chờ một lát."

    Nói rồi anh nhân viên cầm USB đi vào hậu đường, đồ ở đây đều là hàng nhái anh ta cũng không sợ có người đến lấy, hơn nữa người dám ở đồ cổ Lãnh Thị lấy đồ đến bây giờ còn chưa có sinh ra đâu!

    "Mạt Nhi ngồi xuống nghỉ ngơi một lát đi."

    Hạ Thần Vũ kéo Hạ Mạt ngồi xuống sô pha nghỉ ngơi, đợi khoảng hai mươi phút sau anh nhân viên vội vàng chạy ra.

    "Anh đẹp trai, chị xinh gái mời vào trong."

    "Ừ."

    Hạ Thần Vũ đứng dậy dắt Hạ Mạt đi theo anh nhân viên vào hậu đường.

    Anh nhân viên mang bọn họ tới căn biệt thự phía sau, chính là căn biệt thự Hạ Mạt vừa nhìn thấy.

    "Sức khỏe của ông chủ tôi thật sự không tốt, cho nên không thể ở bên ngoài tiếp đãi các vị, ông ấy ở trong phòng, mời vào."

    Anh nhân viên đem hai người đưa đến một căn phòng, chờ sau khi bọn họ ngồi xuống rót hai ly trà liền rời đi,

    Lãnh Kiến Quốc nửa dựa vào trên giường, truyền dịch, trên đùi để notebook đang chiếu đoạn video Hạ Mạt và người đàn ông thần bí trong khách sạn mà Hạ Thần Vũ đưa tới.

    Lãnh Kiến Quốc vẻ mặt vui mừng nhìn Hạ Mạt.

    "A! Cháu gái chúng ta lại gặp mặt."

    "A! Hóa ra ông chính là chủ ở đây."

    Hạ Mạt thấy Lãnh Kiến Quốc có chút hưng phấn, đây là ông cụ ngày hôm qua cô cứu.

    "Nhưng ông không nên ở bệnh viện sao?"

    "Chỗ bệnh viện kia ông già này không thể nằm."

    Lãnh Kiến Quốc cười tủm tỉm nhìn Hạ Mạt, đây là duyên phận, đứa nhỏ này ngủ với cháu ông, còn cứu ông nữa.

    "Ông ơi thân thể mới là tiền vốn cách mạng."

    Hạ Mạt bất đắc dĩ lắc đầu, ông cụ này không ở bệnh viện điều trị, khi mạt thế tới thì phải làm sao?

    "Cháu gái nói đúng, cháu xem ông không phải đang truyền dịch sao? Hơn nữa ông cũng chỉ là bệnh tim tái phát thôi, cũng không nghiêm trọng lắm, đúng rồi chúng ta còn chưa biết tên đâu! Ông là Lãnh Kiến Quốc."

    Hạ Mạt cười nói:

    "Cháu là Hạ Mạt, đây là anh trai cháu Hạ Thần Vũ."

    "Hạ Mạt à, gọn gàng lại rất dễ nghe."

    Lãnh Kiến Quốc cười gật gật đầu.

    "Mạt Nhi quen biết Lãnh lão?"

    Hạ Thần Vũ cười hỏi, nếu đã quen biết thì có phải chuyện kế tiếp mình muốn bàn bạc với Lãnh lão sẽ càng nắm chắc.

    "Dạ! Buổi chiều ngày hôm qua gặp được lúc đi ra ngoài dạo phố, lúc đó ông ấy bệnh tim tái phát, em hỗ trợ gọi điện thoại."

    Hạ Mạt nói đơn giản về việc quen biết Lãnh Kiến Quốc.

    Lãnh Kiến Quốc cười bổ sung nói:

    "Còn giúp ông làm sơ cứu, bác sĩ đã nói nếu cháu không làm sơ cứu cho ông, ông cũng không chờ được lúc đến bệnh viện!"

    "Ọt ọt!"

    Bụng Hạ Mạt rất không cho mặt mũi kêu một tiếng, cô ngại ngùng thè lưỡi.

    "Anh ơi, em đói bụng."
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...