Bài viết: 378 Tìm chủ đề
Chương 370: Ban đầu làm sao không cự tuyệt tôi?

[HIDE-THANKS]Đang nói chuyện, thanh âm Chu Minh truyền tới, Quách Dung giống như là nhất thời liền tìm được người giúp đỡ, vội vàng nói: "Thầy, thầy mau giúp em một tay, em em"

Chu Minh cau mày "Thế nào?"

Lục Hạo Đình chính là không nói lời nào, Cố Vân Tịch cũng trầm mặc nhìn, Quách Dung không biết làm sao, chỉ có thể tự nói "Lục Hạo Đình muôn đuổi em ra ngoài, còn nói muốn em ở giới y học biến mất, thầy, em em"

Câu nói kế tiếp đã không cần nói, Chu Minh cũng đã cực kỳ tức giận!

"Nói bậy, em đang học rất tốt ở giới y học sao lại biến mất?" Chu Minh nhìn về phía Lục Hạo Đình, nhìn thêm Cố Vân Tịch bên cạnh hắn chút nữa, nghĩ đến lời Quách Dung từng nói, giữa hai lông mày ông càng thể hiện sự chán ghét đối với Cố Vân Tịch càng rõ ràng.

"Cô có phải khích bác ly gián hay không? Dung Dung là học y, cả ngày đều học tập, em ấy cũng không nhiều thời gian đi tính toán như vậy, tiểu nha đầu, bọn họ hai người dầu gì cũng có tình ý từ nhỏ cùng nhau lớn lên, tôi khuyên cô chớ được cưng chiều một thời gian, liền không biết trời cao đất rộng!"

Chu Minh có chút cao ngạo, nhưng là bác sĩ mà! Nếu không có tính tình cổ quái một chút mà chung sống tốt người ta sẽ cảm thấy kỳ quái, cảm thấy đây là "Cá tính" cao nhân.

Ban đầu Lục Hạo Đình tìm hắn, muốn hắn phải đem Cố Vân Tịch ở bên người để cho hắn mang vào phòng giải phẫu dạy dỗ một phen, thời điểm đó trong lòng hắn liền rất không cao hứng rồi!

Những con em đế đô cao môn này, bên ngoài chơi nhiều đàn bà, nhưng lại muốn đem đàn bà đưa đến trước mặt hắn để đi cửa sau, hắn rất khinh bỉ làm chuyện như vậy.

Sau đó lại nghe Quách Dung nói vài lời, thì càng thêm xem thường Cố Vân Tịch!

Hắn tự nhiên, là tin tưởng đồ đệ của mình.

Nhưng mà lời này, lại để cho Lục Hạo Đình có chút ngẩn ra!

Hắn hoàn toàn không nghĩ tới, Chu Minh đối đãi Cố Vân Tịch, vậy mà sẽ có thái độ này.

Những ngày qua Cố Vân Tịch chỉ cần ở bệnh viện, vẫn luôn cùng đi phòng giải phẫu, Vân Tịch học tốt bao nhiêu hắn rõ ràng, Vân Tịch thông minh hắn cũng biết, hắn cho là có cơ hội học hỏi giải phẫu này, Cố Vân Tịch có thể học được rất nhiều.

Nhất là, còn có Chu Minh dạy dỗ, đối với Vân Tịch nhất định sẽ có trợ giúp.

Kết quả không nghĩ tới, đây chính là thầy Vân Tịch sao?

Hắn ngồi không nổi nữa, giật giật, muốn đứng lên.

Cố Vân Tịch vội vàng đỡ hắn "anh đừng động, có cái gì ngồi ở chỗ này nói là được, vết thương còn chưa có tốt đó!"

Lục Hạo Đình nhưng không muốn "Cũng nghỉ ngơi nhiều ngày như vậy, không có sao, đỡ anh đứng lên!"

Vết thương hắn dùng thuốc đều là Vân Tịch phối trí, hiệu quả so với thuốc bình thường tốt gấp mấy lần, tịnh dưỡng vài ngày như vậy, hắn nhúc nhích không có chuyện gì lớn.

Cố Vân Tịch đỡ Lục Hạo Đình xuống giường, Lục Hạo Đình đứng đi mấy bước về phía trước, đứng ở nơi đó nhìn Chu Minh, lạnh lùng nói: "Giáo sư, ông là trưởng bối, lại đối với Vân Tịch có thái độ này, điều này để cho tôi thật ngoài ý liệu"

Nói xong, Lục Hạo Đình nhìn về phía Cố Vân Tịch "Hắn những ngày qua có dạy em cái gì không? Hắn đối với em vẫn luôn là thái độ này sao?"

Nếu như là chuyện khác, người khác xem thường Cố Vân Tịch cảm thấy cô đi bằng quan hệ, có lẽ Lục Hạo Đình còn có thể hiểu được một chút, dẫu sao tuổi tác Vân Tịch quả thực quá nhỏ!

Nhưng trên phương diện y thuật không giống vậy, Cố Vân Tịch quá tinh thông cái này, một người chuyên môn như Chu Minh chỉ cần nhìn thoáng qua liền hiểu một chút, là có thể nhìn ra năng lực Cố Vân Tịch.

Biết cô có năng lực, liền tuyệt sẽ không là thái độ này.

Cố Vân Tịch nói: "Giáo sư bề bộn nhiều việc, chưa kịp dạy em cái gì, bất quá mỗi một ca giải phẫu, em đều là đi theo vào nhìn."

Nói cách khác, Chu Minh căn bản là xem Cố Vân Tịch không tồn tại.

Lục Hạo Đình tức giận dâng trào, đáng ghét!

Chu Minh nhưng coi thường "Hừ! Một tiểu nha đầu, có thể dạy cô ta cái gì? Dạy cô ta cô ta liền nghe hiểu không?"

Nói xong Chu Minh còn đặc biệt nhìn về phía Lục Hạo Đình "Lục thiếu, tôi biết các người là những nhà giàu có người bên ngoài cũng là vui vẻ chơi đùa thôi, nuôi người đàn bà mình thích, cưng chiều lên trời, ỷ vào gia thế của mình cái gì cũng đáp ứng."

"Nơi này là bệnh viện, cậu lại để cho một tiểu nha đầu vào phòng giải phẫu? Cậu chẳng lẽ không biết, tất cả sinh viên trong giới y học đều là tốn bao nhiêu cố gắng mới có cơ hội vào phòng giải phẫu không?"

Bất kể lúc nào, mọi người cũng chán ghét đi cửa sau, cho nên lời Chu Minh vừa ra, nhất thời đưa tới rất nhiều sự đồng tình của sinh viên!

"Đúng vậy, chúng ta khổ cực học lâu như vậy, cũng còn chỉ có thể thành thật làm một thực tập sinh, cô ta dựa vào cái gì có đãi ngộ như vậy?"

"Bằng dáng dấp xinh đẹp sao?"

"Phi!"

Lục Hạo Đình vốn chỉ là sinh khí, vào lúc này, là tuyệt sẽ không từ bỏ ý đồ!

Ánh mắt hắn khinh thường nhìn về phía Chu Minh "Nếu như ông xem thường Vân Tịch, vậy ban đầu tôi tìm ông giúp thời điểm đó ông làm sao không cự tuyệt chứ?"

Chu Minh ngừng một lát, sắc mặt nhất thời vô cùng khó coi.

Lục Hạo Đình ra đời tôn quý, mặc dù ban đầu hắn còn không biết Lục Hạo Đình rốt cuộc là ai, nhưng quân trưởng Đàm Bay tự mình đến tìm hắn hỏi chuyện giải phẫu, có thể thấy người này thân phận tuyệt đối không bình thường!

Giang Châu là đại quân khu, Đàm Bay ngồi lên vị trí quân trưởng lại là người ở đế đô mạch rộng lớn, cho nên Lục Hạo Đình đến tìm hắn thời điểm, hắn cho dù trong lòng bất mãn, cũng không dám đắc tội.

Thấy Chu Minh có bộ dáng kia, Lục Hạo Đình liền nhìn ra tình huống hắn là gì, lập tức càng khinh bỉ!

"Đường đường chính chính mà nói một chút chuyện đưa mọi người bất mãn đối với Vân Tịch, đây chính là giáo sư ông làm? Không khỏi cũng quá có mất thân phận!"

"Ông nếu đối với y học sùng kính, xem thường Vân Tịch như vậy thì lúc đó sao không trực tiếp cự tuyệt tôi đi. Còn nói tôi ỷ vào gia thế? A! Ông chính là nhìn nhà tôi nên không dám đắc tội, cho nên mới bề ngoài đáp ứng, kết quả đi làm khó một tiểu cô nương mười mấy tuổi như vậy sao?"

Sắc mặt Chu Minh nhất thời trở nên vô cùng khó coi "Tôi tôi có nói sai cái gì không? Nha đầu này bất quá mười mấy tuổi, cô ta có thể biết cái gì? Không phải dựa vào gương mặt dáng dấp đẹp mắt sao? Để cho cô ta vào phòng giải phẫu, cô ta"

"Bảy tuổi Vân Tịch đã cùng ông ngoại học y, từ nhỏ liền theo ông ngoại xem bệnh chữa bệnh, thành tích trong lớp một mực dẫn đầu, hôm nay ông ngoại em ấy qua đời, không người dạy em ấy, tôi nhìn nha đầu chăm chỉ khắc khổ, nhất là đối với y học có thiên phú hạng nhất, cho nên mới suy nghĩ tìm một thầy tốt dạy em ấy."

"Lần trước trong rừng rậm phương Nam các chiến sĩ bị rắn độc cắn, bác sĩ trong cả bệnh viện cũng không có biện pháp, cuối cùng vẫn là Vân Tịch chữa xong, ai nói em ấy cái gì cũng không hiểu? Em ấy nếu là cái gì cũng không hiểu tôi sẽ để cho em ấy vào phòng giải phẫu sao? Tiến vào em ấy cái gì cũng xem không hiểu tôi để cho em ấy đi vào làm gì?"

Nhắc tới chuyện lần trước ở rừng rậm phương Nam có người bị trúng độc, có vài người lập tức nhớ ra rồi!

"Đúng vậy! Ban đầu rắn độc lợi hại như vậy, chính là Vân Tịch giải độc đó!"
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 378 Tìm chủ đề
Chương 371: Bị thiên sứ hôn qua đại não!

[HIDE-THANKS]Cố Vân Tịch ở những phương diện này, làm việc rất chu đáo, Lục Hạo Đình vì bảo vệ cô, cũng không có tận lực tuyên dương qua, thậm chí, còn vô tình hay hữu ý đè tin tức, không để cho người khác biết quá nhiều.

Bởi vì, quá không thể tưởng tượng nổi!

Bây giờ Vân Tịch tuổi tác còn nhỏ, còn chưa nến cho thấy quá nhiều bản lãnh, rất khó cho người khác tin.

Lúc này nói cô thật lợi hại, không phải là chuyện tốt!

Đến khi tương lai tuổi tác cô lớn một chút, hắn an bài cho cô một ít chuyện để cho cô có chút trải qua, mọi người dĩ nhiên là sẽ tin tưởng cô hơn.

Lần này để cho cô đi theo Chu Minh học tập cũng là bởi vì một điểm này.

Kết quả không nghĩ tới, sẽ là loại kết quả này!

Chu Minh này, hắn trước đã đặc biệt điều tra, làm ở khoa ngoại giải phẫu, quả thật rất có năng lực, vừa vặn quân đội bên này an bài bác sĩ cho hắn chính là vị này, hắn liền vừa vặn để cho Vân Tịch đi theo học một ít.

Chu Minh quả thật có chút thanh cao, nhưng năng lực tốt, trước kia mọi người đối với cao nhân y học, đều là ôm sùng kính, không quá để ý tính khí người này.

Nhưng Lục Hạo Đình biết, Chu Minh mặc dù thanh cao, nhưng cũng không đến nổi như vậy!

Hắn sẽ đối với Cố Vân Tịch là có thái độ này, có một số nguyên nhân rất lớn, là bởi vì người đàn bà này!

Đến bây giờ Lục Hạo Đình, cũng còn không biết Quách Dung rốt cuộc là kia thế nào?

Ban đầu tâm tư hắn đều đặt ở trên người Cố Vân Tịch, đau lòng vì cô, cho nên cũng không quá mức để ý người đàn bà này.

Hôm nay tỉnh táo lại, suy nghĩ kỹ một chút tất cả sự việc, chỉ số thông minh lập tức trở về vị trí cũ.

Hắn nhìn ra, người đàn bà này là bởi vì cái gì đối với Vân Tịch có thái độ không tốt!

Làm nửa ngày, lại là bởi vì mình sao?

Lục Hạo Đình nhìn về phía Quách Dung, ánh mắt không kiềm được thể hiện sự khinh bỉ cùng chán ghét, loại đàn bà tự cho là đúng, hắn rất chán ghét!

Bên ngoài càng nhiều người vây quanh nhìn, nếu là trước kia, Lục Hạo Đình tuyệt không có tính khí nói nhiều như vậy.

Nhưng bây giờ chuyện liên quan đến Cố Vân Tịch, hắn không thể quá mức cương quyết được, hắn phải để ý tới danh tiếng Vân Tịch, cô là một ngôi sao, không cẩn thận thì có thể sẽ bị chuyện xấu, đến lúc đó, tâm huyết Vân Tịch bởi vì hai người này mà bị phá hủy, vậy thì quá không đáng giá!

Lục Hạo Đình nói: "Bản lãnh Vân Tịch, người cả bệnh viện đều biết, vừa vặn em ấy khoảng thời gian này còn phải ở lại bệnh viện chiếu cố tôi, cho nên tôi vừa mới nghĩ cho em ấy chút cơ hội để cho em ấy có nhiều kiến thức một chút."

"Giáo sư nếu như ban đầu liền không muốn, trực tiếp cự tuyệt tôi liền tốt, tôi sẽ tìm người khác cũng không phải là không thể được, cần gì phải bề ngoài đáp ứng sau lưng tôi lại đi khi dễ một cô gái nhỏ chứ?"

Sắc mặt Chu Minh đã trắng đen khó coi "Tôi tôi"

Lúc này, viện trưởng vừa vặn tới "Thế nào thế nào?"

Nghe nói là Lục Hạo Đình kêu hắn, viện trưởng vẫn là rất coi trọng, lập tức liền chạy tới xem.

Lục Hạo Đình nhìn về phía viện trưởng "Viện trưởng, Chu giáo sư không muốn đem Vân Tịch theo để chỉ dạy, tôi cũng sẽ không miễn cưỡng, tránh cho người khác cho là tôi ỷ vào gia thế đè người khác, cho là Vân Tịch thật không có bản lãnh!"

Viện trưởng sững sốt một chút!

"Không muốn sao? Tại sao vậy?"

Cố Vân Tịch còn nhỏ tuổi mà năng lực đã phi phàm, bọn họ là "Tiền bối" như vậy thấy trong vòng có một cô gái nhỏ lợi hại như vậy, đều rất vui mừng, mọi người đều rất hy vọng có thể đem kiến thức của mình đều truyền cho cô gái này, tương lai để cho cô vì giới y học mà dốc sức a!

Một bác sĩ có bản lãnh, trên người có thể nắm lấy chính là vô số sinh mạng người!

Viện trưởng nhưng là rất thích Cố Vân Tịch, cho là náo loạn đều là hiểu lầm, còn đang muốn làm hòa!

"Chu giáo sư, người đừng hiểu lầm a! Vân Tịch nha đầu này nhưng là rất thông minh rất có thiên phú, em ấy quả thật học y rất nhiều năm, từ nhỏ liền học, giá căn cơ so với rất nhiều bác sĩ đại học danh tiếng còn tốt hơn đây!"

"Ông ngoại em ấy đã từng là một lão Trung y rất nổi danh! Vân Tịch chính là hắn từ nhỏ được dạy, học không ít kinh nghiệm của ông ngoại, lần trước các chiến sĩ trúng độc rắn, chính là em ấy trị đó."

"Mặc dù nha đầu này luôn nói toa thuốc là ông ngoại cho, bất quá chúng ta lúc ấy là một mực đi theo nhìn, nha đầu này tuyệt đối là có khả năng, một sinh viên tốt như vậy, chú mang theo dạy bảo không có chỗ xấu đâu!"

"Bệnh viện chúng ta có không ít người cũng muốn thu em ấy làm đồ đệ đó! Chẳng qua là nha đầu này còn đang đi học, thời gian không còn kịp nữa mà thôi, mọi người cũng đang suy nghĩ phải làm công tác tư tưởng cho em ấy vào trong quân đội đó! Chú có phải hiểu lầm cái gì hay không?"

Viện trưởng nói càng nhiều, sắc mặt Chu Minh càng khó coi.

Nhưng mà những lời này của viện trưởng, người khác nghe càng khiếp sợ!

Lúc này không chỉ có y tá vây quanh xem náo nhiệt, mà còn có mấy người thân nhân bệnh nhân cũng ở nơi đây, vừa nói như vậy, mọi người đều kinh ngạc!

"Đây là Cố Vân Tịch sao? Nhìn ở ngoài còn xinh đẹp hơn trên ti vi a!"

"Mấu chốt là đẹp như vậy lại còn học y đó! Quần áo màu trắng như thiên sứ!"

"Nhìn viện trưởng có thái độ này, ông đối với Vân Tịch đánh giá rất cao a!"

Một y tá nhất thời nói: "Mọi người ở đây cũng không biết chứ? Vân Tịch rất lợi hại, tôi nhớ năm ngoái vị thủ trưởng này cũng ở nơi đây, chính là Vân Tịch ở chỗ này chiếu cố, đổi thuốc, tất cả mọi chuyện đều là cô ấy một thân lo liệu, căn bản cũng không cần các y tá bận tâm, mọi người đều nói cô ấy so với y tá chúng tôi còn chuyên nghiệp hơn đó!"

"Lợi hại như vậy a! Cố Vân Tịch, không phải là một diễn viên sao? Lạc Khinh Linh ư!"

"Không riêng gì diễn viên, lần trước trên tin tức tuôn ra tới, không phải nói thành tích của cô ấy rất trâu sao? Hạng nhất ở nhất trung thành phố Giang Châu a!"

"Oa tắc! Vân Tịch nhà tôi lợi hại như vậy a!"

"Ô ô ô cô ấy còn nhỏ như vậy, mà có thể ưu tú như vậy sao?"

"Ai.. nhân gia đại não, nhất định là bị thiên sứ hôn qua đại não!"

Bên cạnh một y tá nam một mặt bức mộng "Thiên sứ hôn qua đại não sao? Lời này làm sao nghe quen như vậy chứ?"
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 378 Tìm chủ đề
Chương 372: Bị thầy bán?

[HIDE-THANKS]Nữ y tá cười một tiếng "Đúng! Anh không có nghe lầm, bởi vì, đầu của anh là bị nhị cáp gặm qua óc, thần kinh ở não cũng bị đứt, không thông."

"Suy nghĩ gì cũng không nghĩ ra, tự nhiên học tập không giỏi thôi!"

"Phốc ha ha ha!" người chung quanh cười thành một đoàn!

Y tá Nam kia nhất thời hiểu ra "Ngọa tào! Đây không phải là nói Quách Dung sao? Lúc nào thì não của Quách Dung như vậy chứ?"

"Tôi phát minh!"

"Rất dễ tưởng tượng ra!"

Y tá nam: "..."

Nhưng là bởi lời của Lục Hạo Đình cùng viện trưởng, cũng không có để cho danh dự Cố Vân Tịch đi cửa sau mà ảnh hưởng đến, ngược lại để cho người khác biết càng thích cô!

Lục Hạo Đình nói: "Viện trưởng, không cần nói nhiều, nếu Chu giáo sư không có chỉ dạy, như vậy sau này Vân Tịch cũng sẽ không theo ông ấy, trong bệnh viện có nhiều người mà, Vân Tịch quả thật thiếu nhiều kinh nghiệm, tôi nghĩ Vân Tịch trong khoảng thời gian ở chỗ này, cô ấy có thể đi vào phòng giải phẫu học hỏi mỗi một ca giải phẫu trong bệnh viện!"

Viện trưởng lập tức nói: "Được a! Tôi sẽ đi an bài, chờ lát nữa tôi để cho em ấy một phần tài liệu, đem tài liệu giải phẫu gần đây an bài cho em ấy một phần, nhìn lúc nào có thời gian, em ấy có thể đi xem!"

Viện trưởng đáp ứng vô cùng sảng khoái!

"Cái này.. Vân Tịch a! Lập tức tới kỳ nghỉ hè phải không? Suy nghĩ chọn đại học xong chưa? Nghỉ hè có rãnh rỗi tới bệnh viện học tập a! Tôi an bài cơ hội học tập cho em ấy, bảo đảm để cho em ấy học được nhiều kiến thức hơn có được hay không?"

"Bất quá em ấy phải đáp ứng tôi, thi đại học nhất định phải vào đại học quân y, tốt nghiệp thì tới nơi này thực tập, nếu không, tôi cũng không để cho người dạy em ấy!"

Cố Vân Tịch: "..."

Viện trưởng nói chuyện cùng Cố Vân Tịch, bầu không khí sống động, khiến cho bầu không khí ở đây không có lúng túng như vậy, cũng sẽ không để cho người ta cảm thấy Cố Vân Tịch bên này ỷ vào phía sau có hậu đài khi dễ người.

Dĩ nhiên, cũng để cho tình cảnh Chu Minh càng lúng túng!

Viện trưởng này, thật là một người tinh!

Quách Dung cùng Chu Minh thấy cái tình huống này, đã muốn chạy trốn!

Nhưng là mới vừa bước chân, Lục Hạo Đình liền lạnh lùng nói: "Đứng lại, cùng Vân Tịch nói xin lỗi!"

Sắc mặt Chu Minh nhất thời giống như nuốt một con ruồi vậy.

Lục Hạo Đình nói: "Vân Tịch từ đầu tới đuôi một câu nói đều không nói, cô ấy vào phòng giải phẫu cũng là Chu giáo sư đáp ứng, nếu ông không hài lòng, kia liền trực tiếp cùng tôi nói, sau này tôi cũng không để cho Vân Tịch đi nữa."

"Nhưng là ông vô duyên vô cớ chê bai Vân Tịch, còn có tên đệ tử này của ông, mặc chẳng ra gì cả ngày ở trước mặt tôi đi qua đi lại, bộ dáng kia của cô ta có một chút nào giống như là người bác sĩ không, không giải thích được liền hướng về phía Vân Tịch nổi giận, chuyện này phải nói xin lỗi!"

Lời Lục Hạo Đình thốt ra, rất nhiều người bát quái nhất thời nhìn về phía Quách Dung!

Quách Dung ở bệnh viện cũng mấy ngày, mỗi ngày ăn mặc trang điểm lộng lẫy, còn đặc biệt xem thường người khác, luôn là một bộ dáng cao cao tại thượng.

Kết hợp với lời Chu ban đầu nói đã rõ, còn có lối ăn mặc của Quách Dung, cùng thái độ của cô ấy đối với Cố Vân Tịch, mọi người nhất thời hiểu!

Vị Lục thủ trưởng này quả thật đẹp trai mê người, trong bệnh viện có rất nhiều y tá quèn đều bị hắn mê, nên hô thích không thôi.

Mới vừa rồi giáo sư còn nói người ta ỷ vào gia thế khi dễ người khác, làm nửa ngày, là tên đồ đệ này của hắn ỷ vào nhà mình không coi trọng bạn gái người ta tự cho là thanh cao cảm thấy mình cùng người ta mới là một đôi chứ?

Rõ ràng chính là một tiểu tam, nhưng bày thái độ chính thất lý trực khí tráng đi khi dễ bạn gái người ta, vốn cho là thân phận bạn gái không cao nên Lục thủ trưởng sẽ không bảo vệ, kết quả không nghĩ tới, bạn trai người ta còn liền không để ý tới thiên kim tiểu thư này mà bảo vệ bạn gái mình!

Sách sách sách!

Sắc mặt Chu Minh khó coi, hắn kiêu ngạo cả đời, bằng vào năng lực mình, một mực được người ta tôn trọng, bị người truy phủng, lúc nào lại ức hiếp một một cô gái nhỏ như vậy?

Đây nếu là truyền đi ra bên ngoài, tương lai hắn còn mặt mũi nào gặp người khác chứ?

Viện trưởng nhìn tình huống này, đối với Lục Hạo Đình dùng mắt ra hiệu, sau đó, hù dọa mặt đối với Quách Dung nói: "Quách Dung, người Chu lão cả đời dốc lòng nghiên cứu y học, mặc dù tính khí có chút cổ quái, nhưng cũng không đến nổi đối với một cô gái nhỏ không quen biết mà có lớn thành kiến như vậy, có phải cô ở trước mặt lão sư nói gì hay không?"

Quách Dung sững sốt một chút!

Viện trưởng tiếp tục nói: "Các cô những cô gái nhỏ này, chính là không hiểu chuyện, lòng ghen tỵ quá lớn, sau này, không nên đem chuyện tình cá nhân mang tới trong công việc, làm hại lão sư cô đều bị cô ảnh hưởng! Nhanh nói xin lỗi với Vân Tịch đi!"

Nói xong, viện trưởng nhìn Chu Minh, cười nói: "Chu lão a! Chuyện này ông hẳn là hiểu lầm, chớ tin đồ đệ này của ông nói bậy nói bạ, Vân Tịch rất thông minh, chuyện này a! Ông liền chớ để ý, mới vừa rồi bệnh nhân bên kia đang tìm ông đó! Ông hay là mau đi qua nhìn một chút đi!"

Đây là rõ ràng cho Chu Minh xuống thang!

Chu Minh ho nhẹ hai tiếng, lập tức theo dưới bậc thang đi!

"Nguyên lai là như vậy, tôi nghe Dung Dung nói cô gái này cái gì cũng sẽ không biết, tới phòng giải phẫu chính là tò mò muốn vào vui đùa một chút, tôi lúc ấy thì bị chọc tức!"

"Giá chuyện y học, là có thể đùa giỡn sao? Đây có thể đều là quan hệ đến tánh mạng con người mà!"

Viện trưởng cười nói: "Đúng vậy đúng vậy!"

Chu Minh nhìn về phía Quách Dung, sắc mặt nghiêm túc nói: "Dung Dung, sau này không được phép nói như vậy, chuyện tình của người tuổi trẻ, thầy thấy chính con tự giải quyết đi!"

Nói xong, chắp tay sau lưng, một bộ dạng không liên quan, đi nhanh!

Quách Dung trợn tròn mắt!

Cô đây là.. Bị thầy bán?

Bán?
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 378 Tìm chủ đề
Chương 373: Miệng thật là độc!

[HIDE-THANKS]Chu Minh người này, làm việc vẫn là có chút địa vị.

Viện trưởng thấy, tương lai Vân Tịch nếu như muốn ở giới y học lăn lộn, cũng không cần đem người này đắc tội, tránh cho tương lai mang đến cho mình phiền toái.

Dạy dỗ một chút như vậy, hẳn cũng đủ rồi!

Hơn nữa Vân Tịch là một nguôi sao, cường ngạnh với một tiền bối trong giới y học bắt ông ấy nói nói xin lỗi với mình, cho dù là đối phương sai, truyền đi cũng sẽ có rất nhiều người cảm thấy Vân Tịch khắc nghiệt.

Nhưng là đối đãi Quách Dung đó cũng không giống nhau!

Để cho cô ta cúi đầu, mọi người chỉ biết cười trên sự đau khổ của người khác, vỗ tay tỏ vẻ khoái trá!

Dù sao chuyện cũng là cô ta gây ra, vốn là cô ta nên nói xin lỗi.

Lục Hạo Đình nhìn Quách Dung, ánh mắt kia, rất cứng rắn, bắt phải nói xin lỗi!

Trong đám người Lâm Kiêu đã nhìn một hồi, vào lúc này đi ra, cười nói: "U a! Nháo nhiệt như vậy sao a? Đây không phải là Dung Dung sao? Cái này.. Đây là thế nào?"

Quách Dung thấy Lâm Kiêu, nhất thời vui mừng, muốn hướng hắn cầu cứu.

Trong đại viện Lâm Kiêu cùng Lục Hạo Đình không hợp, một điểm này tất cả mọi người đều biết.

Nhưng là cô còn chưa kịp nói chuyện, Lục Hạo Đình liền lên tiếng, "Không giải thích chuyện mà đã tới đem Vân Tịch mắng một trận, biết rõ Vân Tịch là bạn gái tôi vẫn còn ở trước mặt tôi giả bộ, nói chút không giải thích được khích bác ly gián, vẫn còn ở trước mặt giáo sư Chu Minh chê bai Vân Tịch."

"Tôi để cho cô ta cùng Vân Tịch nói xin lỗi, nếu không, tôi tuyệt không từ bỏ ý định!"

"Lão tử căn bản cũng không biết cô ta là ai, nhưng chạy tới ủy khuất rồi nói tôi có lỗi với cô ta, tôi còn ủy khuất nữa đây!"

"Phốc.." Trong đám người, có người cười ra tiếng.

Trong mắt Lâm Kiêu có chút thâm ý, không nghĩ tới a!

Họ Lục này lại có thể vì Vân Tịch làm được như vậy, nếu hắn là trước kia, mới khinh thường giải thích những thứ này đây!

Lục Hạo Đình làm việc, cho tới bây giờ bất kể người khác nghĩ như thế nào, chỉ cần là mình phải làm, căn bản cũng sẽ không giải thích cái gì.

Lâm Kiêu liếc nhìn Quách Dung, cả kinh nói: "Không phải đâu? Cậu không nhận biết em ấy sao? Dung Dung a!"

Lục Hạo Đình cau mày!

Lâm Kiêu nhất thời không khỏi tức cười, bởi vì hắn đã nhìn ra, người này là thật không nhận biết.

"Con gái Quách gia, Dung Dung a!"

"Quách gia nào?"

Lâm Kiêu: "..."

"Đủ rồi!" Quách Dung hét lớn một tiếng, thật sự là không chịu nổi bị làm nhục như vậy.

"Lục Hạo Đình, tôi không sai, cũng tuyệt sẽ không nói xin lỗi, ả ta không xứng!"

Khóe miệng Lục Hạo Đình ngoắc ngoắc, ánh mắt càng âm ngoan "Nếu là như vậy, vậy cô có thể đi!"

Tôi tự nhiên có biện pháp có thể thu thập cô, muốn cho Vân Tịch thua thiệt, đó là không thể nào!

Quách Dung sững sốt một chút!

Cái này thì để cho cô đi sao?

Lục Hạo Đình nói: "Viện trưởng, sau này đừng để cho tôi gặp lại cô ta, ăn mặc với cái đức hạnh này, tôi nhưng là người huấn luyện binh lính, ngày này đó tôi cưỡng bách cô ta tiến vào, không nhịn được thì sẽ đem cô ta tiến vào đặc công, muốn động thủ xử lý!"

Viện trưởng: "..."

Quách Dung: "..."

Mọi người: "..."

Lâm Kiêu thổi phù một tiếng, cười!

"Xin nhờ, đặc công chúng ta muốn thật chui vào bệnh viện quân y, chỉ biết giả trang giống với y tá, nào có mặc nổi bật như vậy chứ?"

Cố Vân Tịch: "..."

Miệng này, thật là độc!

Quách Dung khóc rồi chạy đi!

Lâm Kiêu nhưng gọi cô lại "Quách Dung, tôi nhìn phân lượng cô cùng với tôi lớn lên chung trong một đại viện, ta nhắc nhở cô một câu, vẫn là nên kiểm điểm lại mình đi!"

"Bất kể cô đắc tội với ai, bây giờ cô mau nói xin lỗi, cô nếu vi phạm lời của cậu ấy nói, có thể là cô không có trái ngon mà ăn đâu"

"Từ nhỏ cùng nhau lớn lên trong một đại viện, cô hẳn biết, cậu ấy bá đạo thế nào, tôi đắc tội cậu ấy, còn bị cậu ấy chỉnh sửa qua đây! Cô chắc chắn, cô chịu nổi sao?"

Sắc mặt Quách Dung, nhất thời xanh!

Thủ đoạn Lục Hạo Đình, đứa trẻ trong cả cái đại viện đều sợ!

Quách Dung do dự một lúc lâu, cuối cùng vẫn là sợ Lục Hạo Đình, nên nói xin lỗi Cố Vân Tịch "Thật xin lỗi!"

"Lớn một chút đi!" Lục Hạo Đình bất mãn nói.

Lâm Kiêu: "..."

Mọi người: "..."

"Thật xin lỗi!" nước mắt Quách Dung rào rào rào rào, trong lòng hận Cố Vân Tịch!

Lần này Lục Hạo Đình mới hài lòng, để cho cô rời đi.

Quách Dung lập tức khóc chạy khỏi!

Tất cả mọi người giải tán, trong phòng bệnh chỉ còn lại Lâm Kiêu, Lục Hạo Đình cùng Cố Vân Tịch.

Hai người đang chuẩn bị ăn cơm, mắt Lâm Kiêu sáng rực lên!

"Tôi cũng muốn ăn, tôi cũng muốn ăn! Tôi còn chưa ăn cơm nữa!"

Lục Hạo Đình giận: "Cậu cố ý tới ăn cơm chùa có phải hay không?"

Lâm Kiêu cười mặt đầy rạo rực "Ai.. Lời đừng nói như vậy chớ! Tôi chẳng qua là vừa vặn đuổi kịp cơ hội a! Tôi là tới thăm cậu một chút, như thế nào? Bạn tâm giao chứ?"

Lục Hạo Đình trợn trắng mắt!

Lâm Kiêu được như nguyện ăn thức ăn Cố Vân Tịch làm, vừa ăn vừa nói: "Nói về chuyện lúc nảy, cậu thật không nhận biết Quách Dung hay là cố ý?"

Lục Hạo Đình: "Tôi quả thật không nhận biết!"

"Không phải đâu? Nha đầu kia nhưng là ở cùng với đại viện chúng ta, danh tiếng cũng không nhỏ a!"

"Tôi nơi nào chú ý những thứ này? Cậu nói tôi mới nhớ, Quách gia thật giống như là có một đứa con gái!"

"Phốc.." Lâm Kiêu cười phun "Cậu.. Thật! Nha đầu kia khi còn bé nhưng là thường xuyên đi theo sau phía sau cái mông của cậu đó! Cậu lại không nhận ra cáp cáp cáp cáp!"

Lục Hạo Đình cau mày, suy nghĩ một chút, "Hình như là vậy, khi còn bé tiểu nha đầu kia quả thật thích đi theo tôi, rất phiền, ở trước mặt tôi giả bộ rất khôn khéo, nhưng ở trước mặt nữa đứa trẻ khác giống như cọp cái tự đắc, kiêu ngạo không xem ai ra gì, còn tâm tư ác độc, tôi cũng thấy chừng mấy lần, cô ta khi dễ đứa trẻ khác!"

Lâm Kiêu: "..."

Quách Dung nếu biết, Lục Hạo Đình nhớ tới cô về những chuyện đó, đối với cô chính là có những ấn tượng này, đoán chừng tức điên!

Lúc này, điện thoại Cố Vân Tịch vang lên!

Tần Mạc gọi!
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 378 Tìm chủ đề
Chương 374: Mặt Lục lão đại đầy ép mộng!

[HIDE-THANKS]Lục Hạo Đình thấy điện thoại có hai chữ kia, liền biết là Tần Mạc gọi tới nói rõ tình huống Diêu gia cùng Cố Vân Tịch!

Cố Vân Tịch đi bên ngoài nghe điện thoại, Lục Hạo Đình không có ngăn cản.

Một lát sau, Cố Vân Tịch trở lại, biểu tình trên mặt vẫn như cũ.

Nhưng Lục Hạo Đình vẫn có thể nhìn ra biểu tình biến hóa nhẹ trên mặt nhỏ kia.

Tiểu nha đầu rất thất vọng!

Lục Hạo Đình không có nói.

Lâm Kiêu không có tim không có phổi, nhưng ăn vô cùng vui vẻ!

"Tôi nói họ Lục này, cậu làm sao có vận khí tốt như vậy? Đi vào trong thôn cái địa phương khó khăn như vậy, lại vẫn có thể gặp phải một cô dâu đẹp mà tài nấu nướng lại tốt nữa, cậu nói đời trước của cậu có phải cứu vớt toàn vũ trụ hay không?"

Lâm Kiêu một bên nhét thức ăn vào trong miệng, một bên chặc chặc lấy làm kỳ quái!

Trên mặt Lục Hạo Đình lộ ra tí ti đắc ý!

Cô dâu của hắn là tốt nhất!

"Cậu trước kia, không phải là ghét tôi lắm sao? Làm sao gần đây tôi cảm thấy cậu không giống như vậy nữa?"

Người này trước kia luôn vô cùng vui vẻ tìm hắn gây phiền toái, hắn nếu là có điểm không tốt, cái người thứ nhất nhảy ra cười nhạo hắn, tuyệt đối là Lâm Kiêu!

Nhưng là gần đây, thái độ hắn thật giống như hòa hoãn không ít a!

Lâm Kiêu nhét miệng đầy thức ăn, nghe vậy liếc mắt!

"Trước kia tôi quả thật đáng ghét cậu a! Tôi nãi á! Mẹ tôi! Chị tôi! Em gái tôi! Đều thích cậu, tôi không ghét cậu mới là lạ!"

Lục Hạo Đình: "..."

Mặt đầy mộng ép!

Khóe miệng Cố Vân Tịch quất thẳng tới!

Thấy mặt Lục Hạo Đình đầy biểu tình mộng ép, cười hì hì đi ra.

Anh Hạo Đình lúc này là thật mộng ép!

Ha ha!

"Vậy cậu bây giờ không ghét anh ấy sao? Là mẹ cậu, chị cậu, em gái cậu, đều không thích anh ấy?" Cố Vân Tịch hỏi.

Lâm Kiêu nói: "Cũng không phải!"

"Kia bởi vì sao?"

Lâm Kiêu vừa ăn, vừa nói: "Chị tôi gần đây nói chuyện yêu đương rồi, tôi nhất thời an tâm! Người này lại thích cô, tôi liền yên tâm hơn ha ha!"

Cố Vân Tịch: "..."

Lục Hạo Đình: "..."

"Người trong đại viện, đều thích người này, tất cả nữ giới trong nhà tôi đều thích cậu ta, tôi nói cho cô biết Vân Tịch, từ trước bà nội tôi cùng mẹ tôi cả ngày đều ở nhà tìm cách đem chị tôi cùng người này góp thành một đôi, nói một đứa trẻ tốt như vậy sao lại không sinh ra ở nhà mình, kia cũng phải nghĩ biện pháp quẹo vào nhà mình!"

"Chị tôi so với hắn còn lớn hơn sáu tuổi, sau đó bà của tôi cùng mẹ tôi liền nói, nữ năm thứ ba đại học ôm kim chuyên, nữ lớn hơn sáu tuổi, đó chính là ôm kim chuyên gấp đôi, nhìn sẽ giàu sang hơn! Rất xứng đôi!"

Cố Vân Tịch: "..."

Lục Hạo Đình: "..."

"Tôi lúc ấy có cái khí đó a! Từ nhỏ tôi liền nghe người nhà nói tên khốn này tốt, cả ngày nhìn tôi điểm nào cũng không vừa mắt, nhìn người này điểm nào cũng thuận mắt, cô nói có nhiều cô gái thích cũng được đi, thậm chí ngay cả lão gia tử nhà tôi đều thích hắn, lúc ấy tôi bị hắn đánh bại, thời điểm ấy người cười vui mừng nhất chính là lão gia tử nhà tôi, cô có biết lúc ấy trong lòng tôi có bao nhiêu đau khổ không?"

Cố Vân Tịch: "..."

"Tôi kiên quyết không thể để cho hắn cua được chị gái tôi, giá hắn nếu là cưới chị tôi, vậy tôi chẳng phải là kêu hắn là anh rể sao? Chị tôi là cọp cái đó, hơn nữa bà tôi, mẹ tôi em gái tôi, cô nói đi ở nhà tôi còn có địa vị sao?"

Cố Vân Tịch: "..."

Bây giờ tôi cũng không cảm thấy anh ở nhà có địa vị gì!

Lâm Kiêu vẫn còn tiếp tục "Sau đó tuổi tác chị tôi càng ngày càng lớn, người này còn chưa trưởng thành, tâm tư ở nhà liền hơi phai nhạt một ít, phỏng đoán cũng là cảm thấy thật giống như không quá có thể thành đi, tôi còn không có thở phào, kết quả người nhà phát hiện, em gái tôi ở trường dậy thì rồi, nhà tôi liền nghĩ tới em gái tôi."

"Tôi nói cho cô biết, em gái tôi kể từ khi biết có một cái nhiệm vụ nặng nề như vậy, cả ngày ở nhà trang điểm mặc quần áo có phong cách, nhất định phải đem người này thần hồn điên đảo quải về nhà, em gái tôi a! Đó là cả nhà bảo a! Tôi thật vất vả nuôi cải trắng, nếu như bị con heo này ủi, tôi không phải tức chết sao?"

Khóe miệng Cố Vân Tịch quất thẳng tới!

Lục Hạo Đình thật là hết ý kiến!

"Ai nha tôi nghiêm chỉnh mà nói, hai người làm gì có cái biểu tình này hả?"

Cố Vân Tịch: "..."

Lục Hạo Đình: "..."

"Bây giờ không giống nhau mà! Chị tôi nói yêu đương rồi, tôi nói cho cô biết a! Anh rể tương lai kia, vốn là hắn theo đuổi chị của tôi, tôi chuẩn bị đi trở về đánh hắn một trận, sau đó suy nghĩ một chút đây không phải là cậu ta, cũng tốt vô cùng, chỉ cần không phải cậu ta, còn dư lại, ai cũng có thể!"

"Đến nổi em gái tôi thì cậu ấy bây giờ đã thích Vân Tịch, hẳn sẽ không lại đi gieo họa cho em gái tôi đâu, em gái tôi nói tìm chồng kiên quyết không dùng đồ xài rồi, cậu ta không thể nào!"

Lục Hạo Đình: "..."

Lâm Kiêu vừa nói, bỗng nhiên tự mình cũng cười!

"Hơn nữa, chúng ta đánh nhau nhiều năm như vậy, cũng phối hợp tốt vô cùng không phải sao? Đúng không?"

Lục Hạo Đình quả thực không muốn để ý cái người thần kinh này, tự mình ăn cơm, không nói lời nào.

Lời Lâm Kiêu, hắn hiểu!

Những năm này hai người bọn họ mặc dù vẫn luôn bất hòa, nhưng cho tới bây giờ không nháo qua cái chuyện gì quá đáng, ngược lại bởi vì cái chuyện này trao đổi không ít tin tức.

Trong đại viện thân phận hắn tôn quý, nhưng thân phận Lâm Kiêu cũng không sai biệt lắm, hai người bọn họ bất hòa, âm thầm lấy lòng khoe tài hai bên gặp nghênh hoặc là người khích bác ly gián âm thầm tính toán, vừa vặn bọn họ đều biết, hai người trao đổi tin tức, bản tính rất nhiều người, nhìn một cái thì biết!

Những thứ có thể sử dụng không thể dùng, những thứ có thể nghĩ ra, những người muốn đề phòng, phần lớn trong lòng hai người đều biết.

Đây cũng tính là sự ăn ý nhiều năm như vậy giữa Lục Hạo Đình cùng Lâm Kiêu!

Lâm Kiêu chính là tới xem Lục Hạo Đình một chút, ăn cơm xong, hắn lau miệng, đặc biệt bình tĩnh đối với Lục Hạo Đình nói: "Tôi ăn no rồi, nhìn dáng vẻ này của cậu hẳn cũng không có bị gì, tôi cũng yên tâm, đi trước!"

Lục Hạo Đình: "..."

Cố Vân Tịch: "..."

Bộ dáng kia, thật sự là rất giống tới để ăn cơm chùa!

Trong phòng bệnh an tĩnh lại, Cố Vân Tịch nhìn Lục Hạo Đình, nhìn một chút, cười hì hì!

"Cáp cáp cáp cáp.."

Thật sự là chơi thật vui đi, Lâm Kiêu này, chính là một người tức cười đi, hắn đi nơi nào là nơi đó có tiếng cười!

Tối nay không có chuyện gì, Cố Vân Tịch dọn dẹp xong, sau liền nằm ở trên giường lướt điện thoại di động, Lục Hạo Đình nhìn cô có cái dáng vẻ kia, nói với cô: "Tới đây!"

"Ừ?"

"Tối nay em ở nơi này ngủ với anh đi!"

Cố Vân Tịch sững sốt một chút, giường bệnh hẹp như vậy, làm sao ngủ?

Lục Hạo Đình nói: "Đem giường nhập lại, anh ôm em ngủ!"

Cố Vân Tịch không lên tiếng, trầm mặc một hồi mới nói: "Thế nào?"

"Muốn ôm em một cái!"

"Anh trên người bị thương, vạn nhất đụng phải.."

"Em ngủ biết điều chút, sẽ không đụng phải anh"

Cố Vân Tịch: "..."

Do dự một hồi, Cố Vân Tịch vẫn là đem giường kéo lại cũng đến bên cạnh Lục Hạo Đình, hai người dựa vào nhau.

Lục Hạo Đình ôm cô, để cho cô nằm ở trong khuỷu tay của hắn, nói: "Khi nào bên đoàn phim kết thúc?"
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 378 Tìm chủ đề
Chương 375: Bắt đầu bị đen hóa

[HIDE-THANKS]Cố Vân Tịch nằm ở trong ngực hắn, tránh vết thương của hắn, nhẹ nhàng ôm hắn!

"Nhanh lắm, còn có một phân đoạn cuối cùng, ngày mai thì quay xong!"

Lục Hạo Đình nhẹ nhàng ừ một tiếng, sau đó nói: "Tiếp theo muốn làm cái gì?"

Cố Vân Tịch trầm mặc, chuyện cô muốn làm nhất, chính là đi đem cái người đàn bà lớn tuổi đó giết, một trăm lần!

Đáng tiếc, cô không làm được!

Lục Hạo Đình thấy cô không nói lời nào, nhẹ nhàng sờ mái tóc dài của cô, an ủi nói: "Mệt nhọc thì em liền đi ngủ đi! Nghỉ ngơi cho khỏe!"

"Dạ!"

Lục Hạo Đình khẽ thở dài, hắn có thể cảm giác được, tiểu nha đầu này không có cảm giác an toàn, mặc dù có hắn bảo vệ, thật giống như thời khắc cô vẫn căng thẳng, một mực ở phòng cái gì đó, lại đang mong đợi cái gì vậy!

Xem ra, hắn bảo vệ cô còn chưa đủ!

Có Lục Hạo Đình ôm, sợ hãi trong lòng Cố Vân Tịch kia, dần dần bình tĩnh, ngoan ngoãn ở trong ngực hắn ngủ!

Nhưng mà tối nay ở Diêu gia, tất cả mọi người cũng thức trắng đêm khó ngủ!

Diêu lão gia tử ở trong phòng một mực rơi lệ, ông khôn khéo cường hãn cả đời, quay đầu lại, lại rơi vào kết cuộc này.

Qua tối hôm nay, sự hòa thuận ấm áp ở Diêu gia, cũng không còn nữa!

Mà Diêu Văn Hoa, một mực ở trong phòng hút thuốc.

Sau khi nghe tiếng kêu thảm thiết truyền tới từ con gái, hắn rất muốn lao xuống ngăn cản, nhưng nghĩ đến em gái nhiều năm đau khổ như vậy, hắn cũng không biết phải thế nào đối mặt với ánh mắt em gái.

Nhất là sau đó, Tần Mạc nói cho hắn, thân thể lão gia tử cũng bởi vì bị người làm hại, bị độc dược mạn tính gây ra!

Nói như vậy, cũng rất có thể chính là Phan Chỉ Quân làm.

Tần Mạc không hỏi, bởi vì hắn biết Phan Chỉ Quân sẽ không thừa nhận.

Diêu Văn Hoa vô luận như thế nào cũng không tiếp thụ nổi, mình vợ lại là người như vậy!

Phan Chỉ Quân như cũ bị giam ở hậu viện, Tần Mạc để cho người giúp việc nhìn bà.

Mưa to vẫn như cũ, cả người Diêu Mộng Kỳ bị thương trở lại phòng của mình đang lúc cô tìm bác sĩ tới xử lý vết thương.

Hôm nay phát sinh hết thảy, quá mức khiếp sợ để cho đầu óc của cô, đến bây giờ cũng còn có chút mộng!

Trên người đau tê tâm liệt phế, bên tai vọng về, nhưng đều là tiếng kêu khóc tê tâm liệt phế của mẹ.

Đứng lên a! Không phải sợ nó, chúng ta không nợ nó, không phải sợ!

Nơi này là nhà cô, cô là thiên kim Diêu gia, nhưng là lại bị một người cô, giống như là chủ nhân vậy tùy ý hành hạ cô, ba của cô đều đang không có ra mặt ngăn lại!

A!

Cô nhớ nhà mẹ, có truyền thống sinh đôi, gia tộc đàn bà, sinh sinh đôi có khả năng nhiều hơn so với người nhà bình thường.

Nếu như năm đó mẹ nghi ngờ qua có sinh đôi, hơn nữa còn là đứa bé trai, lại sinh ra, như vậy cô có hai người em trai, hôm nay địa vị ở Diêu gia có phải hay không liền tuyệt không giống nhau?

Nếu như mẹ có chỗ dựa hai đứa con trai, cô còn dám đối với mẹ như vậy chứ?

Ba sẽ còn bất kể cô như vậy sao?

Ánh mắt Diêu Mộng Kỳ, dần dần âm trầm xuống!

Bác sĩ cho cô thuốc bôi lên, Diêu Mộng Kỳ nói: "Thương thế của tôi thế này, lúc nào có thể tốt? Có thể lưu lại vết sẹo hay không?"

Bác sĩ nói: "Đoán chừng nửa tháng, những chỗ sưng đỏ đều không sao, chính là thương thế kia có mấy chỗ tương đối nghiêm trọng, có chút khó nói."

Diêu Mộng Kỳ nhướng mày một cái!

Cô đây là bị roi quất, cũng không phải là mỗi một roi tơi xuống đều là trầy da sứt thịt, có rất nhiều chỗ, đều là vết đỏ kinh khủng, chỉ có vài chỗ bị thương tương đối nghiêm trọng chảy máu!

Chỗ bị sưng đỏ, mặc dù đau gần chết, nhưng sẽ không lưu lại, nhưng là vết thương này..

Sau khi bác sĩ đi, Diêu Mộng Kỳ suy nghĩ một lúc lâu, bỗng nhiên đi tìm Lạc Mưa Vi!

Lạc Mưa Vi cũng không nghĩ tới Diêu gia vậy mà sẽ phát sinh chuyện lớn như vậy, cô không biết nên làm cái gì, một mực đợi ở trong phòng mình, bây giờ muốn đi xem Tần Mạc.

Còn chưa có ra cửa, Diêu Mộng Kỳ đã tới rồi!

"Mộng Kỳ, chị làm sao tới? Không.. Không sao chứ?"

Diêu Mộng Kỳ lắc đầu một cái "Không có gì, đều là bị thương ngoài da thôi!"

Lạc Mưa Vi không muốn biết nói gì, do dự rất lâu, mới nói: "Chị tìm em có chuyện gì không?"

"Em cùng Cố Vân Tịch quen biết sao?"

Lạc Mưa Vi sững sốt một chút!

"Ông ngoại cô ấy không phải lão Trung y sao? Còn rất lợi hại, nếu không bệnh Tần Mạc làm sao cô ấy trị hết có đúng hay không? Mưa Vi, em đi giúp chị hỏi một chút, trong tay Vân Tịch có thuốc hay không, bác sĩ nói trên người chị có thể sẽ bị lưu lại sẹo, chị không muốn như vậy."

"Em giúp chị hỏi một chút đi! Tốt nhất là có thể lấy được thuốc, hơn nữa để cho chị nhanh lên một chút tốt, càng nhanh càng tốt!"

Lạc Mưa Vi cau mày, cũng lúc này, cô còn có tâm tư quan tâm trên người mình có thể hay không bị lưu lại sẹo sao?

Cô cảm giác, hôm nay Diêu Mộng Kỳ có chút kỳ quái?

"Mưa Vi?"

"A? Nga!" Lạc Mưa Vi tỉnh hồn, "Cái đó.. em giúp chị hỏi một chút đi! Tần Mạc cũng thân với Vân Tịch"

Diêu Mộng Kỳ gật đầu một cái, dặn dò: "Nhất định không thể bị lưu lại sẹo nha a! Hơn nữa, chị muốn chị tốt nhanh lên một chút, càng nhanh càng tốt, tốt nhất hai ba ngày là có thể đem những thứ sưng đỏ này trên người toàn bộ tiêu trừ đi"

Sắc mặt Lạc Mưa Vi có chút cứng ngắc, Diêu Mộng Kỳ như vậy quả thực quá kỳ quái!

"Được.. Được rồi! Em cùng cô ấy nói, xem cô ấy có hay không!"

Lúc này Diêu Mộng Kỳ mới gật đầu một cái, trở về phòng của mình.

"Ai.." Nhìn bóng lưng Diêu Mộng Kỳ rời đi, Lạc Mưa Vi muốn gọi cô ở lại, nhưng là lại không biết phải nói gì.

Từ trước Diêu Mộng Kỳ, chính là một thiên kim tiểu thư thông thường, có chút bệnh công chúa, nhưng rất đơn thuần, tâm địa cũng coi như hiền lành!

Nhưng là bây giờ..

Lạc Mưa Vi thở dài!

Có lẽ, có chút thời điểm, có một số việc, thật có thể để cho một người trong nháy mắt.. Lớn lên!

Phan Chỉ Quân ở hậu viện dính mưa cả đêm!

Giữa trưa ngày thứ hai, người giúp việc làm xong thức ăn, mọi người xuống lầu ăn cơm.

Tối ngày hôm qua một mực dày vò đến nửa đêm, sau đó mọi người thật ra thì ai cũng không ngủ, buổi sáng cơ bản liền chưa ăn cơm.

Diêu Mộng Kỳ thu thập xong mình, xuống lầu!

Cô bị đánh một trận tàn nhẫn, lại mắc mưa, bị bệnh!

Tối hôm qua trời cũng sắp sáng, cô mới ngủ, hôm nay rất khuya mới miễn cưỡng từ trên giường bò dậy.

Trước bàn ăn, cô ngồi xuống, bắt đầu ăn cơm.

Diêu Văn Tiếc nhìn cô, thấy thế nào cũng không vừa mắt.

Diêu Mộng Kỳ làm như không nhìn thấy, nên ăn thì ăn nên uống thì uống, ăn xong rồi sau đó, cô không nói lời gì, liền trực tiếp dùng chén của mình bới một chén cơm, thêm thức ăn, liền bưng đi.

"Đứng lại!" Diêu Văn Tiếc quát lên "Mày đi đâu vậy?"

"Đưa cơm cho mẹ tôi!"

Diêu Mộng Kỳ trả lời thời điểm, không có nửa điểm do dự!
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 378 Tìm chủ đề
Chương 376: Diêu Mộng Kỳ phản kích!

[HIDE-THANKS]Thái độ này, để cho Diêu Văn Tiếc sững sốt một chút!

Người trên bàn ăn, cũng hơi ngẩn người!

Từ trước Diêu Mộng Kỳ, khôn khéo nhát gan, nhưng cho tới bây giờ không có cùng Diêu Văn Tiếc nói qua lời như vậy.

Hôm qua mới phát sinh loại chuyện đó, ai cũng không nghĩ tới Diêu Mộng Kỳ sẽ là có thái độ này.

"Mày đây là có thái độ gì?" Diêu Văn Tiếc cả giận nói.

Diêu Mộng Kỳ không để ý tới bà, nhấc chân liền đi.

"Đứng lại!" Diêu Văn Tiếc nổi giận, lại dám coi thường bà "Ai bảo mày đi? Đem thức ăn buông xuống, tao nói cho mày biết, ai cũng đừng nghĩ cho cái đồ tiện nhân kia ăn cơm, chết đói nó đáng đời."

"Mày thành thật chút cho ta, nếu để cho tao biết mày đưa cơm, nhìn tao làm sao thu thập mày đi!"

Diêu Mộng Kỳ xoay người, khóe miệng lạnh lùng móc một cái "Đây là nhà tôi, không phải Tần gia, tôi đưa cơm cho mẹ tôi, dựa vào cái gì phải nghe lời bà chư?"

Toàn bộ phòng khách đều là yên tĩnh lại!

Ngay cả Diêu Văn Tiếc đều ngẩn ra!

Diêu Mộng Kỳ cười lạnh một tiếng, xoay người lần nữa đi về sau viện.

Thấy cô lại đi, Diêu Văn Tiếc giận dữ, liền vội vàng đứng lên kéo Diêu Mộng Kỳ lại "Mày phản có phải hay không? Tao nói không cho phép đi, chính là không cho phép đi!"

"Con tiện nhân kia chính là một người phạm tội giết người, nó là một độc phụ, đáng đời nó chịu tội, trở lại cho tao!"

Diêu Mộng Kỳ nhìn Diêu Văn Tiếc, cả giận nói: "Cô cũng là một tội phạm giết người, cô hại chết em trai tôi, hại chết mẹ của anh trai, cô giống như là một độc phụ, cô dựa vào cái gì mà ngồi ở chỗ này ăn cơm?"

"Cô nên đi hậu viện tìm cái lồng đem mình giam lại làm súc sinh đi a!"

Cho tới bây giờ Diêu Văn Tiếc cũng không có bị nhục mạ qua như vậy, nhất là từ trước nay bà luôn khôn khéo làm người hài lòng, mấy vãn bối đối với mình nói gì nghe nấy.

"Mày.. Càn rỡ!"

Diêu Văn Tiếc giận dữ, giơ tay cho Diêu Mộng Kỳ một bạt tai.

Ba!

Diêu Mộng Kỳ bị đánh mặt nghiên đến một bên, quay đầu, cô không chút do dự liền cầm chén cơm trong tay hướng trên mặt Diêu Văn Tiếc mà ném tới.

Thức ăn nhất thời đập vào đầy mặt và cổ Diêu Văn Tiếc!

"Cô dựa vào cái gì mà đánh tôi? Con trai cô ít nhất còn sống thật khỏe, con trai mẹ tôi lại bị cô hại chết, là hai mạng đó, người đáng chết là cô!"

Diêu Mộng Kỳ rống to "Mẹ anh trai cũng là bị cô hại chết, cô có tư cách gì ở Diêu gia quơ tay múa chân? Một người đàn bà gả ra ngoài, một chút tự giác cũng không có, cô nên chạy trở về Tần gia đi?"

Diêu Mộng Kỳ kinh thiên nghịch chuyển để cho tất cả mọi người đều không ra!

Diêu Văn Tiếc đang muốn lần nữa đánh bạt tay Diêu Mộng Kỳ, thời điểm này Diêu Văn Hoa đột nhiên từ trong khiếp sợ phục hồi tinh thần lại, bắt lại tay Diêu Văn Tiếc.

"Mộng Kỳ, con.. con nói gì?"

Diêu Mộng Kỳ nhìn ba mình, nhìn một chút, bỗng nhiên lệ rơi đầy mặt "Ô ô ô ba, mẹ đã từng mang thai một đôi song sinh, đều là đứa bé trai, cô nhưng sợ mẹ con sinh hạ đứa trẻ ở Diêu gia đứng vững gót chân, cố ý làm hại mẹ sinh non, con vốn chắc có hai đứa em trai, đều bị cô hại chết!"

"Còn có mẹ của anh trai, sở dĩ sẽ chết cũng có phần của cô, cô ghen tị mẹ anh trai ở Diêu gia được cưng chiều, cô sợ bị đoạt địa vị ở Diêu gia cho nên liền biết thời biết thế hại chết mẹ anh trai"

"Ô ô ô ba, mẹ là cực hận cô, vừa khổ với không có chứng cớ, ba cùng ông nội cũng cưng chiều cô, mẹ căn bản không có cửa, mẹ cực hận mới có thể làm như vậy."

"Dựa vào cái gì? Mẹ hại Tiểu Mạc thì phải rơi vào kết quả như vậy, mà cô hại hai đứa bé của mẹ nhưng chuyện gì cũng không có vẫn ở Diêu gia quơ tay múa chân? Dựa vào cái gì?"

Diêu Văn Hoa hoàn toàn mộng ép!

Năm đó quả thật nghi ngờ Phan Chỉ Quân có đứa trẻ, nhưng thời gian không lâu, khi đó sản nghiệp Diêu gia xảy ra vấn đề, hắn bên ngoài thời gian rất lâu.

Lão gia tử cũng vẫn bận không ở nhà, là Phan Chỉ Quân ở nhà một mình chiếu cố Diêu Mộng Kỳ cùng Diêu Vũ Thần, khi đó, Diêu Văn Tiếc quả thật thường xuyên trở lại.

Đứa trẻ?

Con trai?

Diêu Văn Tiếc mặt đầy không thể tin nhìn em gái mình!

"Em không có!" Diêu Văn Tiếc lớn tiếng nói, "Anh, anh không nên nghe nó khích bác ly gián, em làm sao có thể.."

"Mẹ tôi cũng không có, cô có chứng cớ gì chứng minh độc của Tiểu Mạc chính là mẹ tôi xuống tay?"

Diêu Văn Tiếc cả giận nói: "Những video kia chính là chứng cớ, trong thuốc kia còn có thuốc độc?"

"Không có, Cố Vân Tịch tuổi tác nhỏ như vậy, cô ta nói thì nhất định là có thật sao? Tôi làm sao biết cô có phải tìm tới hãm hại cho mẹ tôi chứ?"

"Cô nói mẹ tôi hại người, vậy tại sao mẹ tôi nói cô hại người cô lại không có nhận? Nói mẹ tôi là tội phạm giết người, kia báo cảnh sát đi!"

Diêu Mộng Kỳ tại chỗ này liền lấy ra điện thoại di động "Tôi nói cho các người biết, ai cũng đừng nghĩ oan uổng cho mẹ tôi, còn có em trai tôi, năm đó mẹ tôi rốt cuộc là làm sao sinh non, tôi muốn tra rõ ràng, tôi bây giờ liền báo cảnh sát, để cho cảnh sát tra chân tướng!"

Diêu Mộng Kỳ lập tức gọi điện thoại.

Diêu Văn Tiếc vội vàng đem điện thoại di động cô đoạt lại "Dừng tay, mà điên rồi có phải hay không? Chuyện mất mặt như vậy mà mày đi báo cảnh sát, Diêu gia còn cần mặt mũi hay không?"

"Cô chột dạ cái gì? Mặt mũi có trọng yếu bằng người mạng sao? Hay là cô hại chết em trai tôi, hại chết mẹ anh trai, cô sợ bị tra được a?"

"Mày.."

"Đủ rồi!" Diêu Văn Hoa hét lớn một tiếng.

"Anh, anh làm sao có thể như vậy? Nó căn bản là tranh cãi vô lý, nó.."

"Chớ nói!" Diêu Văn Hoa hét.

Diêu Mộng Kỳ nhưng là bất kể Diêu Văn Tiếc cùng ba cô nói như thế nào! Cô đi tới cạnh bàn ăn lần nữa cầm một bộ chén đũa, múc thức ăn liền bưng về hướng hậu viện.

Lần này, Diêu Văn Tiếc muốn ngăn, Diêu Văn Hoa không cho!

Diêu Mộng Kỳ bưng thức ăn, sau lưng nghe tiếng cãi vả Diêu Văn Tiếc cùng Diêu Văn Hoa, nhưng Diêu Văn Tiếc thủy chung không có tới ngăn cô, người giúp việc cũng không đến.

Khóe miệng cô hơi ngoắc ngoắc.

Tối hôm qua cô suy nghĩ một đêm, mới rốt cục nghĩ tới cái biện pháp này.

Báo cảnh sát!

Cô biết cô tuyệt sẽ không báo cảnh sát.

Gia tộc nhà giàu chính là như vậy, việc xấu trong nhà không để lộ ra ngoài, Diêu Văn Tiếc cho dù tra được thật là mẹ cô hạ độc, trước tiên nghĩ tới là trả thù mà không phải là báo cảnh sát.

Bởi vì cô cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ tới đem chuyện này vạch trần ra.

Mọi người ở toàn bộ Giang Châu đều biết bệnh Tần Mạc, nếu như cuối cùng tra được chính là mẹ cô làm, như vậy Diêu Văn Tiếc chỉ biết bị người khác chê cười thôi.

Mẹ hận cũng có nguyên nhân, Diêu Văn Tiếc hại chết em trai cô, chuyện này nói ra không ít người Giang Châu tin tưởng nhất định sẽ có.

Một khi báo cảnh sát, chuyện sẽ ra ánh sáng không nói, Diêu Văn Tiếc còn có thể sẽ bị điều tra!

Đường đường phu nhân Thi hành cao nhất tỉnh Giang Nam, lại bởi vì dính líu giết người mà bị điều tra, giá truyền đi danh tiếng Diêu Văn Tiếc liền hoàn toàn bị phá hủy!

Bất kể tương lai tra được kết quả Diêu Văn Tiếc có trong sạch hay không, bà cũng không có mặt mũi ở trong giới thượng lưu Giang Châu lẫn vào.

Những dấu chấm nhỏ đó là có thể trực tiếp chìm chết bà!
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 378 Tìm chủ đề
Chương 377: Lá Phồn: Tôi thất tình

[HIDE-THANKS]Tay Diêu Mộng Kỳ nắm chén chặt chẽ, cô đánh cuộc đúng!

Cô đánh cuộc đúng!

Tối ngày hôm qua cô suy nghĩ một đêm, cô quyết không thể để cho mẹ cứ như vậy bị Diêu Văn Tiếc hành hạ.

Cô tin tưởng, mẹ hận không phải không có nguyên nhân, nếu như không phải là Diêu Văn Tiếc tổn thương mẹ cô quá sâu, mẹ cô không thể nào ác độc như vậy.

Cô là Tần gia phu nhân, Tần Mạc là người thừa kế Tần gia, bọn họ tồn tại cũng đối với Diêu gia hữu ích, mẹ tại sao phải hại bọn họ?

Nhất định là có nguyên nhân!

Nếu như như vậy cô cũng không phải người tốt lành gì!

Tình huống Diêu gia, cứ như vậy giằng co tiếp.

Diêu Mộng Kỳ đi đưa thức ăn cho Phan Chỉ Quân, Phan Chỉ Quân ở hậu viện dầm mưa bị bệnh, cô đi lấy thuốc đưa cho bà.

Mấy ngày sau, Diêu Mộng Kỳ cũng không để cho Phan Chỉ Quân ở trong lồng nữa, mùa hè dần dần tới, nước mưa nhiều hơn, Phan Chỉ Quân ở trong lồng đó, không ngừng bị bệnh.

Diêu Mộng Kỳ muốn để Phan Chỉ Quân đi ra, Diêu Văn Tiếc kiên quyết không chịu.

Hai người thiếu chút nữa đánh nhau.

Liên quan tới chuyện này, người giúp việc Diêu gia đều ở trong phòng, họ chỉ biết một chút chuyện mà thôi.

Hậu viện kia, Diêu Văn Tiếc cùng Diêu Mộng Kỳ nháo, bởi vì không có Diêu Văn Hoa ủng hộ, Diêu Văn Tiếc cũng không có biện pháp xúi giục nhà người giúp việc, nhất là đối phương là tiểu thư Diêu Mộng Kỳ của Diêu gia.

Cho nên hoàn toàn chính là Diêu Văn Tiếc cùng Diêu Mộng Kỳ nháo.

Diêu Văn Tiếc này cuối cùng vẫn là thích thể diện, bà không chịu cho Diêu Mộng Kỳ thả ra, không có biện pháp Diêu Mộng Kỳ đành khóc lóc om sòm đánh nháo, cho nên cô thật đúng là không có cách nào.

Chìa khóa của cái lồng khóa ở trong tay Diêu Văn Tiếc, Diêu Mộng Kỳ bất kể như thế nào đều không có, cuối cùng liền trực tiếp đập khóa đem Phan Chỉ Quân ra ngoài.

Bất quá cô cuối cùng vẫn là không dám quá mức cương quyết, cho nên chẳng qua là đem Phan Chỉ Quân vào hậu viện một gian ở trong phòng người giúp việc.

Đây là phòng Diêu gia dùng để cho một ít người giúp việc ở, nhưng trước mắt còn trống không, Diêu Mộng Kỳ để cho người quét sạch sẽ, dọn giường đơn giản tới, cầm tới chăn cùng các loại đồ dùng hàng ngày cho Phan Chỉ Quân ở.

Hơn nữa như cũ khóa cửa, không để cho Phan Chỉ Quân đi ra.

Cô làm như vậy, chính là vì chận lại miệng Diêu Văn Hoa cùng Diêu lão gia tử.

Những ngày qua cô coi như đã nhìn ra, mẹ cô hại Tần Mạc, ba cùng ông nội quả thật sinh khí khổ sở, nhưng họ đối với mẹ nói chuyện cô hại mẹ sinh non, cùng chuyện cô hại chết mẹ anh trai, họ cũng không phải hoàn toàn cũng không tin.

Ít nhất có một chút, liên quan tới chuyện mẹ sinh non này, bọn họ tin càng nhiều một chút.

Cô là đứa trẻ Diêu gia, Tần Mạc là cháu ngoại Diêu gia, nhưng là em trai cô cũng là đứa trẻ Diêu gia, cho nên trước mắt cô chỉ cần cô cùng cô hai phe chớ quá mức, ba cùng ông nội sẽ không quản.

Ít nhất, tạm thời sẽ không quản.

Nói không chừng, bọn họ trong bóng tối điều tra cũng nói không chừng, bọn họ đang suy nghĩ rốt cuộc nên tin ai, rốt cuộc nên xử trí như thế nào?

Thời gian này, chính là cho cô có cơ hội.

Mẹ bệnh nặng, cả ngày mơ mơ màng màng, không được chăm sóc tốt, căn bản là hảo bất khởi lai.

Cô lo lắng mình, đầu óc nhưng hồ đồ không biết nên làm cái gì.

Diêu Mộng Kỳ không cần mẹ giúp cô nghĩ biện pháp, cô đã nghĩ đến biện pháp!

Mẹ nói cô không phải là một nữ nhân đơn giản, cô chẳng qua là một thời bị mình nháo không có biện pháp mà thôi, nhưng là cô khẳng định rất nhanh liền có thể tìm được biện pháp phản kích.

Người đàn bà kia tính toán tốt, ba cùng ông nội cũng chưa chắc là đối thủ của Diêu Văn Tiếc.

Cho nên thừa dịp Diêu Văn Tiếc còn không có phản kích, thời điểm này cô phải nắm chặc!

Lạc Mưa Vi đi lấy được thuốc từ Cố Vân Tịch, Cố Vân Tịch nhận được điện thoại Lạc Mưa Vi, liền đáp ứng!

Đối với gái này, cô vẫn rất thích.

Nhất là cô biết kiếp trước kết cục thế nào nên cô đối với Lạc Mưa Vi có chút đồng tình, đồng thời cũng rất thưởng thức!

Cho nên Lạc Mưa Vi muốn, cô liền cho!

Dĩ nhiên vẫn là thu phí.

Coi như là bán đi.

Lạc Mưa Vi gọi cho Diêu Mộng Kỳ.

Sau khi Diêu Mộng Kỳ dùng mấy ngày ngắn ngủi, vết thương trên người cô liền tốt hơn để cho cô thán phục không thôi.

Vốn là những vết đỏ trên người đã toàn bộ biến mất, khôi phục lại da thịt trắng nõn, mà mấy chỗ vết thương tương đối nghiêm trọng kia cũng đã khép lại, thịt như mới, chỉ để lại một chút xíu dấu vết màu hồng.

Diêu Mộng Kỳ nhìn ra chưa tới hai ngày, những vết thương này trên người cô phỏng đoán liền đều biến mất hết, một chút vết sẹo đều không lưu lại.

Cô thán phục không thôi, đột nhiên cảm giác được Cố Vân Tịch này, mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng thủ đoạn một chút cũng không đơn giản.

Vết thương mặc dù vẫn còn, nhưng đã không ảnh hưởng nhiều, không nhìn kỹ, căn bản không nhìn ra.

Diêu Mộng Kỳ không dám chậm trễ, cô sợ trễ một bước liền bị Diêu Văn Tiếc xé thành mảnh vụn!

Cho nên, cô bấm điện thoại gọi Tần Hiên.

Bên kia bệnh viện, vết thương Lục Hạo Đình đã khá nhiều, hôm nay đã có thể tự mình xuống giường đi lại, thật ra thì nếu là trước kia, hắn cũng có thể xuất viện về nhà mình dưỡng bệnh!

Có Vân Tịch chiếu cố, hắn căn bản cũng không cần một mực ở trong bệnh viện.

Nhưng gần đây Vân Tịch một mực ở bệnh viện học tập, cho nên thời gian liền trì hoãn xuống.

Lúc này hắn nhàn rỗi không chuyện gì, liền gọi điện thoại cho Lá Phồn.

Lúc đó Lá Phồn đang ở đế đô điên cuồng với công việc, hắn thất tình nên đem toàn bộ tinh lực đều đặt ở sự nghiệp.

Diệp thị tập đoàn mấy ngày nay, liền ký hết mấy đơn đặt hàng lớn, toàn bộ tập đoàn đều bị năng lực làm việc tổng tài làm bọn họ cho kinh động!

Diệp tổng đây là đánh máu gà sao?

Hay là ăn thuốc hưng phấn?

Nha làm sao có tinh lực như vậy?

Nào ngờ, tổng tài bọn họ nhưng thật ra là thất tình!

Hơn nữa, cũng thất tình lâu lắm rồi!

"A lô! Tìm tôi có chuyện gì? Tôi đang bận đâu!"

Thanh âm Lá Phồn mặc dù bận rộn, nhưng như cũ có thể nghe được rất có tinh thần.

Lục Hạo Đình nói: "Cậu gần đây nổi điên làm gì? Diệp thị tập đoàn còn không có phá sản đâu! Không cần cậu liều mạng như vậy!"

Lá Phồn cười một cái "Tôi cái này gọi là hóa bi phẫn có động lực, cậu không cảm thấy tôi rất chuyên tâm sao?"

Lục Hạo Đình:""
[/HIDE-THANKS]
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back