Ngôn Tình [Edit] Chồng Trước Ra Lệnh Truy Bắt: Phúc Hắc Boss Ngốc Manh Thê - Trình Ninh Tĩnh

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Minh Nguyệt, 19 Tháng tám 2019.

  1. Minh Nguyệt Thanh Xuân

    Bài viết:
    503
    Chương 40: Tổng giám đốc ngông cuồng tàn khốc

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Chị chưa từng không thích em." Chưa bao giờ là không thích con bé.

    Chỉ là ghen ghét và hâm mộ.

    Ghen ghét nó có mẹ yêu thương, hâm mộ nó có mẹ yêu thương, chỉ như vậy mà thôi.

    "Chị." Đột nhiên Cố Doanh Doanh ôm lấy cô, "Anh rể tương lai chắc chắn sẽ yêu chị."

    "Chắc chắn!"

    Đó là cần thiết a, nếu không phải như vậy, cô làm sao có thể trả thù được hắn đây.

    Thật ra, cũng không nhiều thù hận lắm, chỉ là nghẹn một hơi ở trong lòng, không xả ra được thì khó chịu.

    Nhà lớn Mục gia.

    Con cái của Mục gia thật sự là nhiều vô cùng, Mục lão thái gia sinh một đứa con trai, ba đứa con gái, ba của Mục Lăng là trưởng tử, Mục Lăng là người thừa kế danh chính ngôn thuận, ba người con gái đều gả ra ngoài, cũng là liên hôn gia tộc. Mục lão thái gia có ba anh em, ba anh em cũng có con gái, tạo thành một gia tộc khổng lồ.

    Lão thái gia chỉ có một em trai còn sống, Mục Lăng phải gọi là ông chú ba, Mục Phàm là con trai duy nhất của bác cả trong dòng họ, nên rất được quý trọng, chỉ nhỏ hơn Mục Lăng một tuổi, mặt khác dòng bên còn có năm người anh em họ, chị em họ thì càng không ít, mỗi lần gia tộc tụ hội, Mục Lăng đều rất khó chịu, ba mẹ Mục Lăng đã qua đời từ rất sớm, cô ba ở nước ngoài định cư, cô hai thì làm việc ở hội nghị hiệp thương chính trị, cô cả gả cho Từ gia, trừ cô ba ra, cô hai và cô cả cũng nhìn chằm chằm vào sản nghiệp trong nhà, mỗi người ai cũng cảm thấy phải lấy một phần, đặc biệt là anh em của lão thái gia, bọn họ cảm thấy mình có nhiều cống hiến đối với Mục gia, từ dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, dốc sức làm mấy chục năm, đánh hạ một mảnh giang sơn không lý do liền truyền cho lão đại toàn gia.

    Quan hệ bên trong Mục gia tương đối phức tạp, thậm chí Mục Lăng chém dưa xắt rau giận chém một nhóm người, vẫn như cũ là con rết trăm chân chết cũng không ngã xuống, từ trên xuống dưới còn quá nhiều quyền lợi vướng mắt, không thể lập tức làm rõ.

    Ngoại trừ Mục Lăng ra thì Mục Phàm ở ngoài cũng là một người có chút tài hoa, đã đảm nhiệm chức vị quan trọng ở xí nghiệp Mục thị, bây giờ bị người đánh vào bệnh viện, hơn nữa xương sườn bị gãy một cái, thiếu chút nữa mất mạng, những người khác ở Mục gia sao có thể bỏ qua như vậy.

    "Nói đủ chưa?" Mục Lăng ngồi ở trên ghế sofa, nghe một đám cô dì chú bác bảy lưỡi tám miệng quở trách, hắn bắt chéo hai chân, thái độ vô cùng ngông cuồng mà nhìn bọn họ, "Cho nên? Người là do tôi đánh, muốn thế nào đây?"

    Câu nói kia, đặc biệt muốn ăn đòn.

    Ông chú ba không có nhúng tay vào chuyện này, Mục Phàm cũng coi như là trưởng tôn của ông, nhưng ông chẳng muốn quản, giờ đang ở đảo Tần Hoàng nhàn nhã dưỡng lão, những người tới đều là một số chú bác.

    Bác cả Mục Nguyên Bằng, bác hai Mục Nguyên Lễ, chú ba Mục Nguyên Phong.

    Cô cả Mục Lệ Hoa, cô hai Mục Lệ Ảnh.

    Còn có một đám anh em họ.

    Phòng khách Mục gia có hơn hai mươi người, tất cả đều là người của Mục gia, trong lòng Mục Lăng vô số lần gào thét, vì sao năm đó kế hoạch hóa gia đình không thi hành sớm một chút, đỡ cho hắn phải chém từng người từng người một.

    Khi hắn còn nhỏ, mỗi lần mở hội nghị gia tộc, người khác không để ý.

    Hiện giờ lớn, hắn vẫn như cũ cảm thấy...... Mục gia sinh quá nhiều người.

    Gia tộc khổng lồ, chuyện lặt vặt cũng nhiều, Mục Lăng cũng rất bực bội.

    "Đây là cái thái độ gì hả? Cậu đánh Mục Phàm đến nhập viện? Cậu còn hỏi chúng tôi muốn sao?"

    "Các người tìm tôi hỏi tội, tôi hỏi các người muốn thế nào đây, không phải sao?" Mục Lăng buông tay, tư thái nhàn nhã, ngạo mạn vô lễ, quả thực chính là một tổng tài đại nhân ngang ngược tàn khốc, "Bác muốn hỏi tôi, vậy được, tôi đánh cậu ta, bác dám đánh lại tôi sao?"

    Thứ đồ gì đây, dám đến hỏi tội hắn, đúng là chán sống, chỉ cần một quyền của hắn là có thể đi gặp ba hắn rồi.
     
    Phúc long thiênHoamoclan1111 thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 8 Tháng mười một 2019
  2. Minh Nguyệt Thanh Xuân

    Bài viết:
    503
    Chương 41: Tổng giám đốc ngông cuồng tàn khốc (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mục Lăng cảm thấy, hắn chưa đánh chết Mục Phàm là tổ tông Mục gia đã phù hộ hắn rồi, hắn vẫn tính là nhớ mình với Mục Phàm cùng họ Mục, đổi lại là người khác, hắn đã sớm làm cho đoạn tử tuyệt tôn rồi, không được chết tử tế, nào có bỏ qua dễ dàng như vậy, bây giờ già trẻ Mục gia còn dám tới chỉ trích hắn, rõ ràng là hắn đã quá hạ thủ lưu tình rồi.

    "Mục Lăng, trong mắt cậu có còn những trưởng bối như chúng ta hay không hả?" Mục Nguyên Bằng nổi gân xanh, những lão già bọn họ chịu đựng Mục Lăng không phải ngày một ngày hai, đã sớm nhịn không được nữa rồi, coi như Mục Lăng quá đáng như thế nào cũng được, trước đây lúc đoạt quyền, xác thực cũng làm một ít chuyện vô cùng bạo lực, lúc trước con trai Mục Nguyên Lễ muốn đoạt quyền, cả nhà bọn họ đã chuẩn bị vô cùng đầy đủ, nhưng mà, Mục Lăng về nước, người súyt chút nữa biến thành tàn phế, cả nhà Mục Nguyên Lễ súyt chút nữa bị đưa đến Nam Phi, may mà có cô ba cầu xin, Mục Lăng mới đặc biệt khai ân, tiếp tục cho bọn họ ở lại thành phố S, chỉ cần không giở trò, vinh hoa phú quý đều đầy đủ.

    Bây giờ Mục Nguyên Lễ cũng vô cùng an phận, Mục Phàm ở xí nghiệp Mục thị đảm nhiệm chức tổng giám đốc ba năm, vẫn làm vô cùng tốt, Mục Lăng nắm quyền ở phía sau, thay đổi tổng giám đốc, giáng Mục Phàm xuống làm phó tổng giám đốc, Mục Phàm ghi hận trong lòng, cũng thường càu nhàu với Mục Nguyên Bằng, hắn cố gắng để Mục Phàm an phận một chút không trêu chọc tới Mục Lăng.

    Một mạch dòng chính Mục gia như hôm nay là một mạch đơn truyền, chỉ có duy nhất Mục Lăng, chỉ cần Mục Lăng không có đời sau, hắn gây thù oán với nhiều người, không biết lúc nào sẽ bị người khác giết chết, có người nói hắn và xã hội đen đã có không ít gút mắc, sớm đã có người tuyên bố muốn giết Mục Lăng.

    Bọn họ chỉ cần kiên trì chờ là được, không ngờ tới Mục Lăng sắp đính hôn, vợ chưa cưới lại có một đoạn nghiệt duyên với Mục Phàm, Mục Nguyên Bằng tức đến nỗi sắc mặt xanh lè, đức hạnh của con trai ra sao hắn cũng biết, có thể hư hỏng là do cuộc sống riêng không bị kiềm chế, con trai lúc còn trẻ, ai mà không ngông cuồng, làm ba cũng hiểu được, ai biết lần này lại chọc phải Mục Lăng, súyt chút nữa đã bị đánh chết.

    Có thể tưởng tượng được tâm tình của hắn gay go cỡ nào.

    Càng quá đáng hơn đó chính là, Mục Lăng vốn không đặt trưởng bối ở trong mắt.

    Nhìn hắn một cái, đây là thái độ gì?

    "Trưởng bối?" Mục Lăng cười lạnh, "Tôi phải cung kính bác sao? Có cần mỗi ngày phải thắp ba nén nhang cho bác hay không? Hả?"

    "Cậu!" Mục Nguyên Bằng nổi giận.

    Mục Lệ Hoa nói, "A Lăng, thu lại những lời vừa nói, ông ấy là bác cả của con, nếu ba con còn sống, đã sớm cho con một cái tát rồi."

    "Nếu không phải nhờ có ba tôi, các người cảm thấy, các người có đủ tư cách bước vào nhà lớn Mục gia sao?" Ánh mắt Mục Lăng sâu xa, đảo qua bọn họ, "Đừng cho là tuổi tôi còn nhỏ, năm đó cái gì cũng không biết, tại sao ông nội phải nhập viện, nếu là bị tôi tra được có người tay chân không sạch sẽ, vậy thì có trò hay xem rồi, nói rõ mất lòng trước được lòng sau, đến lúc đó đừng trách tôi không để các người làm người xem."

    "Cậu đây là có ý gì, ngậm máu phun người?"

    "Tôi còn chưa nói gì, vội vã phản bác cái gì?" Mục Lăng giận, "Mục Phàm là tôi đánh, tìm tôi tính sổ? Các người có tư cách tìm tôi tính sổ sao, tôi chưa đem người đánh chết là coi như hắn mạng lớn rồi, bác nên cảm ơn trời đất vì tôi còn nhớ hắn họ Mục đấy."

    "A Lăng, đừng nói nữa." Mục Lệ Ảnh lắc đầu một cái, không nói thêm gì nữa, sắc mặt người nhà họ Mục càng ngày càng khó coi.

    "Có một câu nói các người nghe rõ cho tôi." Mục Lăng nói một câu rồi ngừng lại một chút, nói một cách rõ rõ ràng ràng, "Chỉ cần tôi còn ở Mục gia một ngày, thì tôi chính là người nắm quyền Mục gia, mọi chuyện của Mục gia, đều do tôi quyết định, người khác nói không có hiệu lực. Các người hãy quản lí thật tốt tay chân của mình đi, đừng đến trêu chọc tôi, bằng không, Mục Phàm chính là vết xe đổ của các người."
     
    Vanmay33Phúc long thiên thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 10 Tháng mười một 2019
  3. Minh Nguyệt Thanh Xuân

    Bài viết:
    503
    Chương 42: Tôi yêu Cố Bình An

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mọi người đưa mắt nhìn nhau, thủ đoạn của Mục Lăng, bọn họ đều lĩnh giáo qua, vì lẽ đó không ai dám nghi ngờ Mục Lăng, lần này cùng Mục Nguyên Bằng đi trách tội Mục Lăng, quả thực chính là một quyết định sai lầm.

    Bây giờ Mục Lăng nắm quyền lớn nhất, tất cả chức vụ quan trọng ở Mục thị đều là tâm phúc của ông Mục, hoặc là người mà Mục Lăng an bài, lần trở về kia cương quyết tiến hành cải cách, Mục thị đổi mới hoàn toàn, phong cách xí nghiệp cũng thay đổi hình thức, bây giờ phát triển không ngừng, bọn họ ao ước đố kị, đều muốn nắm quyền lớn trong Mục gia, nhưng lại không dám công khai đối đầu với Mục Lăng.

    "Đừng nói bây giờ ông nội bất tỉnh, cho dù ông tỉnh rồi, Mục gia vẫn là tôi làm chủ." Ánh mắt Mục Lăng đảo qua bọn họ, nếu là muốn chờ mong ông nội tỉnh lại, để bọn họ có thể xoay mình, vậy thì quá ngây thơ rồi.

    Một đám người, giận mà không dám nói gì, Mục Lăng là chủ tàn bạo của Mục gia.

    Chỉ trách bọn họ không nhìn rõ.

    "A Lăng, bây giờ không nói chuyện Mục Phàm nữa, là do nó làm sai, cũng nhận được bài học rồi, chấm dứt ở đây đi." Mục Lệ Ảnh nói, "Ngược lại việc kết hôn của con và Cố Bình An, cô thấy hãy xóa bỏ đi, nếu không truyền ra ngoài nhiều cũng sẽ rất khó nghe, con cũng biết bây giờ thanh danh của cô ta khó nghe cỡ nào rồi, Mục gia không thể ném mặt mũi đi được."

    Cả nhóm người có người tán thành, có người cười trên nỗi khổ của người khác, lần đầu tiên vợ Mục Lăng ngoại tình, lần đầu tiên ngậm đắng nuốt cay, bọn họ thấy vô cùng thoải mái.

    Mục Lăng nói, "Cô cả, cô không cần phải lo lắng, Mục Phàm có sắc tâm có sắc đảm, chỉ tiếc, động tác quá chậm, hai người bọn họ chưa xảy ra chuyện gì cả, à, đúng rồi, cái trán bị thương của Mục Phàm chính là kiệt tác của Cố Bình An đấy, không phải do tôi làm đâu."

    Mục Nguyên Bằng sững sờ, trong lòng càng phẫn nộ hơn, mắng Mục Lăng một cách xối xả, nếu hai người bọn họ chưa từng xảy ra chuyện gì, sao Mục Lăng còn đánh Mục Phàm thảm hại ra như vậy, nếu thật xảy ra chuyện gì, vậy thì mạng của Mục Phàm có còn hay không?

    Chỉ là một người phụ nữ mà thôi.

    Mục Lệ Ảnh nói, "Mặc kệ có xảy ra chuyện gì hay không, cô cũng không muốn quản, chúng ta đều biết không xảy ra chuyện gì, nhưng người ngoài thì không biết, bây giờ ai cũng biết chuyện của Mục Phàm và Cố Bình An, truyền đi gây xôn xao, bao nhiêu người chờ xem chuyện cười của chúng ta, chân trời nơi nào không có cỏ thơm, cần gì phải cố chấp với Cố Bình An."

    Mục gia thật sự không chứa nổi người này, con dâu trưởng này còn chưa về nhà chồng đã lăng nhăng với em chồng, chưa về nhà chồng đã làm cho tình cảm giữa Mục Lăng và Mục Phàm bất hòa, sau này còn không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa đây.

    Không bằng sớm một chút cắt đứt đoạn tình này đi.

    Mặc dù Mục gia không tính là quý tộc lâu năm ở thành phố S, không giống môn quy nghiêm ngặt của Lý gia, nhưng cũng có quy cũ của mình, Mục Phàm cũng có sai, nhưng cũng có thể là do Cố Bình An không đứng đắn, nếu để cô ta vào cửa, thực sự là chó gà không yên.

    "Người ngoài nói gì thì kệ họ, có liên quan gì đến tôi, tôi cưới vợ chứ đâu phải bọn họ cưới vợ." Mục Lăng đốt một điếu thuốc, cà lơ phất phơ ngậm, ngữ khí đặc biệt ngông cuồng nói, "Ai có bản lĩnh, thì cho tôi đội nón xanh thử một lần coi, tôi sẽ gọi hắn một tiếng ông nội không thay đổi thế nào?"

    Tiểu Ngô suýt chút nữa bật cười, đại thiếu gia, anh có biết hay không, có bao nhiêu người nắm nắm đấm muốn đánh anh một quyền, anh thật sự rất muốn ăn đòn mà, đặc biệt ngậm đầu thuốc lá rất giống lưu manh, không để ai vào mắt, dáng vẻ không sợ trời không sợ đất, rất muốn ăn đòn.

    "A Lăng, trên đời còn rất nhiều người phụ nữ tốt, cần gì phải vì một Cố Bình An, làm cho danh tiếng của mình bị hủy hoại?"

    "Tôi yêu Cố Bình An."
     
    Vanmay33, thanhloan508Hoamoclan1111 thích bài này.
  4. Minh Nguyệt Thanh Xuân

    Bài viết:
    503
    Chương 43: Trò giải trí của Mục Lăng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Tôi yêu Cố Bình An."

    Mục Lăng yêu Cố Bình An?

    Này là đang mở chuyện cười gì đây? Bọn họ mới quen hai ba ngày, làm sao có khả năng yêu nhau? Hiển nhiên là người Mục gia không tin, Mục Lệ Ảnh nói, "A Lăng, đừng nói bừa, cô đang nói chuyện nghiêm túc với con."

    "Tôi cũng đang nói chuyện nghiêm túc." Mục Lăng phun ra một vòng khói, "Tôi yêu Cố Bình An, nếu không phải vậy thì sao cô ấy chưa bị gì mà tôi vẫn súyt chút nữa đánh chết Mục Phàm để hả giận."

    "Cô ta là con gái của Cố Vân."

    "Tôi biết, kết hôn vì lợi ích thương gia nhưng cũng có tình cảm, ai dám nói không thể có tình cảm thật lòng?" Mục Lăng nói, "Lễ đính hôn dựa theo kế hoạch mà tiến hành, không gì có thể thay đổi, Cố Bình An, tôi vẫn muốn."

    Ánh mắt Mục Lăng đảo qua Mục Nguyên Bằng, "Bác cả, bác tốt nhất nên nhắc nhở con trai của mình cách xa vợ tôi một chút, nếu không thì, lần sau ăn súng đừng trách tôi không nghĩ đến tình nghĩa anh em, vậy thì thật khó coi."

    Mọi người, ".........."

    Người nhà họ Mục tụm năm tụm ba đi ra khỏi nhà lớn Mục gia, ngoại trừ Mục Lệ Hoa và Mục Lệ Ảnh, những người khác đều ra về, trong lòng mọi người đều không nhịn được bồn chồn, Mục Lăng thật sự yêu Cố Bình An sao? Nghe hình như không giống đang nói đùa, nhưng làm sao bọn họ cũng không tin được, đây là thật.

    Những người khác của Mục gia đều đi rồi, Mục Lệ Hoa nói, "A Lăng, con thật sự muốn kết hôn với Cố Bình An sao?"

    "Đúng."

    "Nếu con muốn cưới Cố Bình An, cô cũng không còn gì để nói, ý của cô và cô hai của con đều như thế, Cố Bình An không thích hợp làm dâu Mục gia, còn chưa về nhà chồng đã gây ra chuyện bê bối như thế, một chút gia giáo cũng không có, người như vậy chơi đùa một chút thì được, nhưng không thể lấy về nhà."

    "Có thích hợp hay không là do tôi quyết định, tôi yêu là được rồi." Mục Lăng nói, dáng vẻ láu lỉnh, "Cô cả và cô hai đừng bận tâm hôn nhân đại sự của tôi, chính tôi sẽ tự sắp xếp, các cô không có chuyện gì thì về trước đi, buổi tối tôi còn muốn đi tìm Cố Bình An."

    Lời đồn không rời Cố Bình An, chẳng lẽ là sự thật?

    Mục Lệ Ảnh, "Con thực sự làm cô rất thất vọng, còn có, con nhớ kỹ, chúng ta đều là con cháu Mục gia, con xảy ra chuyện gì, nghĩ xem ai có thể giúp con, đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi ít người, thêm gấm thêm hoa nhiều người, con tự suy nghĩ một chút đi, đừng làm gì cũng nhằm vào các chú bác."

    Mục Lăng cười nhạt, ý tứ rõ ràng là tiễn khách, hai người cô Mục gia cũng không nhiều lời nữa, cùng nhau rời khỏi Mục gia.

    Nếu như hắn xảy ra chuyện thì những người khác ở Mục gia chắc chắn sẽ cười trên nỗi đau của hắn, bao gồm cả hai người cô bình thường xem như cũng thân thiết với hắn, bọn họ đều sẽ thờ ơ lạnh nhạt, nếu hắn còn sống, gia nghiệp Mục gia chỉ truyền cho dòng chính, không truyền cho con gái và dòng thứ, bọn họ nhiều lắm chỉ nắm mấy nơi bất động sản mà thôi, ngoài ra không còn gì khác, chỉ có dòng chính là nắm giữ quyền lớn của Mục gia, bọn họ đều vót nhọn đầu muốn hắn chết, ông nội lại bất tỉnh, bọn họ thoải mái phân chia Mục gia.

    Nghĩ hay lắm!

    Ai hắn cũng không tin, chỉ tin chính mình, phòng người, không phải kẻ địch mà là những người được gọi là người thân.

    Đâm sau lưng, sẽ chỉ là bọn họ.

    "Đại thiếu gia, buổi tối có hẹn với Đường tổng." Tiểu Ngô nhắc nhở Mục Lăng.

    Đường Dạ Bạch vừa mới cười trên nỗi đau của hắn, chờ nhìn xem chuyện cười của hắn, hắn điên rồi mới có thể chủ động đưa tới cửa để Đường Dạ Bạch có chuyện cười.

    Buổi tối kiếm chút gì giải trí đây?

    Nha, đúng rồi, Cố Bình An.

    Vừa nghĩ tới Cố Bình An, khóe môi Mục Lăng xẹt qua một ý cười gian xảo.

    Trước đây Mục đại chơi cổ phiếu, chơi xe thể thao, chơi du thuyền, chơi vũ khí, trên căn bản thú vị, kiếm tiền hắn đều chơi, bây giờ lại có thêm một người để làm trò giải trí.

    Chơi vợ.
     
    Vanmay33Hoamoclan1111 thích bài này.
  5. Minh Nguyệt Thanh Xuân

    Bài viết:
    503
    Chương 44: Trực tiếp gièm pha

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thời điểm Cố Bình An bị Mục Lăng đẩy ra ngoài chỉ muốn nói bốn chữ, đậu má. (Đây là 4 chữ ở bên Trung: 日了狗了)

    Những chuyện mà hai ngày nay trải qua quá kinh thiên động địa, cô chỉ muốn ở nhà nghỉ ngơi thật tốt, nhưng lại bị Mục Lăng phá hỏng, càng quá đáng hơn đó chính là, Mục Lăng hẹn cô, ngay cả cơ hội từ chối cô cũng không có, cô chỉ muốn qua một thời gian ngắn nữa mới lên kế hoạch làm sao để Mục Lăng yêu cô, cũng không muốn ở chung với Mục Lăng nhanh như vậy, không ngờ tới, hắn bám dai như đỉa, chỉ có thể nói bốn chữ.

    Bám dai như đỉa.

    Cố Bình An vốn đang suy xét có cần trang điểm một chút hay không, đàn ông đều yêu thích phụ nữ gọn gàng xinh đẹp, Mục Lăng cũng không ngoại lệ, cô trang điểm thật đẹp thử xem, nói không chừng sẽ có chút tác dụng, nhưng lúc sau lại nghĩ lại, bỏ đi, thay đổi quá lớn, người ta sẽ cho rằng cô bị bệnh thật kinh mất.

    "Hôm nay không đi học sao?"

    "Không đi." Cố Bình An nói, "Ngày hôm qua ngủ không ngon, ngày hôm nay ngủ bù."

    Mục Lăng gật đầu, hết sức hài lòng, xem ra cô bé này ngoan, Tiểu Ngô từng nói, về nhà bị phu nhân thị trưởng tát một cái, còn ngay cả trước mặt người ngoài, một chút tình cảm cũng không có, xem như là cho cô một bài học.

    Cố Bình An muốn móng vuốt của mình được mài một cách cận thận.

    Váy màu trắng, tóc sợi mì, nhìn thế nào cũng không hợp mắt, quá nhạt nhẽo rồi.

    "Chúng ta đi đâu?"

    "Hẹn hò a."

    "Bệnh thần kinh." Một vở kịch mà thôi, có cần diễn sâu như thế hay không, ngoại trừ nói hắn bị bệnh thần kinh, cô không còn gì để nói, còn có thể nói cái gì đây?

    "Anh có tiền sử bị bệnh thần kinh, em có muốn xem một chút hay không? Hả?"

    "Không cần!"

    "Quỷ nhát gan." Cố Bình An còn cho là Mục Lăng muốn dẫn cô đi đâu, không ngờ tới lại dẫn cô đi xem cuộc đua xe, đua xe Ferrari tổ chức ở vùng ngoại thành, siêu sao hội tụ, mỹ nhân như mây, khán giả đầy sân, đủ loại xe Ferrari đều trưng bày ở bên trong.

    Mục Lăng là hội viên Ferrari, lần này thi đấu cũng đặc biệt có khán đài vip, Mục Lăng và Cố Bình An vừa vào hội trường đã bị đèn flash truy đuổi, hắn dắt một tay Cố Bình An, cũng lười trả lời vấn đề của phóng viên, trực tiếp lên phòng triển lãm ở lầu hai.

    "Đó là Cố Bình An phải không?"

    "Hình như vậy, xem ra rất trẻ trung xinh đẹp, ánh mắt Mục đại luôn luôn không tệ, chỉ có điều khác một trời một vực với bạn gái trước đây của hắn."

    "Nghe nói vì Cố Bình An, mấy nhà tòa soạn và tạp chí bị hắn cường lực chèn ép, không thể thở nổi, khắp nơi cầu xin tha, tâm địa Mục đại sắt đá, không để ai vào mắt, đoán chừng ngày mai sẽ công khai xin lỗi, bọn họ thực sự là ngu xuẩn, loại tin tức này cũng dám tung ra, quả nhiên đã chọc giận Mục đại."

    "Thanh danh của Cố Bình An đã thành ra như vậy mà hắn vẫn muốn sao?"

    "Xem Cố Bình An người ta xinh đẹp kìa, lại là hòn ngọc quý trên tay thị trưởng, người đàn ông nào lại không muốn?"

    "Hắn không chê bẩn sao? Cố Bình An với em họ hắn....."

    "Đừng nói lung tung, câu nói như thế này trong lòng biết là được rồi, đừng nói ra, cận thận chọc giận Mục đại, xem kết cục của Mục Phàm là biết rồi, em họ cũng không tha, huống chi là người qua đường."

    .............

    Bọn họ mồm trăm miệng mười thảo luận, có mấy lời truyền tới tai Cố Bình An, mặt cô cũng không hề có cảm xúc, vẫn để Mục Lăng nắm tay.

    Cô nghĩ, cô chắc chắn phải xuất hiện.

    Đối mặt với những lời gièm pha này.

    Chỉ có trực tiếp đối diện với những lời gièm pha này, người khác mới không thể nói lại, bằng không, bạn càng trốn, người ta sẽ nói càng nhiều hơn, càng quá đáng hơn.

    Cho dù cô bị cô lập, cô cũng phải kiêu ngạo mà ngẩng đầu, đối mặt tất cả.

    Mục Lăng cũng nghe thấy những lời bàn luận kia, nhưng lại không phản ứng gì, miệng là miệng của người khác, mặc kệ bọn họ nói gì, hơn nữa ai lại dám nói hắn đội nón xanh, cùng lắm là nói Cố Bình An không biết liêm sỉ, đối với hắn mà nói chẳng hề hấn gì.
     
    Hoamoclan1111 thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 10 Tháng mười một 2019
  6. Minh Nguyệt Thanh Xuân

    Bài viết:
    503
    Chương 45: Bà xã, đây là người phụ nữ anh bao nuôi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cố Bình An đối với cuộc đua Ferrari một chút hứng thú cũng không có.

    Cô vốn tưởng rằng Mục Lăng sẽ dẫn cô ra ngoài ăn cái gì đó, diễn kịch, để người ta chụp hình, rồi đối mặt với tai tiếng mà thôi, không ngờ tới là đến cuộc đua xe, khán đài vip có tầm nhìn rất tốt, đối diện là khán giả đài, người tấp nập, Mục Lăng cầm một ly rượu, ngồi ở trên ghế sofa chờ thi đấu bắt đầu, Cố Bình An chơi điện thoại của mình, thỉnh thoảng chụp hình, dường như vừa bị người khác lời ra tiếng vào, một câu cô cũng không thèm để ý.

    Mục Lăng cũng có chút khâm phục cô.

    Cô nhóc này rất kiêu ngạo, cho dù bị người khác chỉ vào xương sống mà mắng, cô cũng rất kiêu ngạo, đứng nghiêm, vui buồn không hiện rõ, ngũ quan non nớt có thể nhìn thấy đang ngầm chịu đựng, cũng không bộc phát, thực sự làm người ta say mê.

    Không biết có phải là ảo giác của hắn hay không, luôn cảm giác Cố Bình An có một chút thay đổi, nhưng cận thận nhìn lại, vẫn là Cố Bình An.

    "Cố Bình An, đừng chơi điện thoại nữa, xem thật kỹ trận đấu đi."

    "Tôi không hứng thú."

    "Vậy em hứng thú với cái gì?"

    "Du lịch."

    "Còn không?"

    "Hết rồi!"

    "Thật vô vị."

    Cố Bình An cũng không cãi lại, lấy lại điện thoại, kính ở khán đài vip là kính cách không, ở hành lang có thể nhìn thấy rõ tình hình trận đấu, Cố Bình An nghe được có tiếng người gõ lên cửa kính, một người phụ nữ diễm quang bắn ra bốn phía đi tới.

    "Mục thiếu, không ngờ tới ở đây lại gặp được anh, thật là có duyên, anh cũng ở đây xem cuộc thi sao?" Mỹ nữ trông rực rỡ, da trắng nõn, thân toàn mùi thơm, vóc người cũng không thể bắt bẻ, gợi cảm hào phóng.

    Mục Lăng nói, "Thật là đúng dịp."

    "Mục thiếu, đã lâu lắm rồi anh không đến tìm người ta đấy." Mỹ nữ dính ở bên cạnh Mục Lăng, ôm cổ hắn, thân thể đều dựa vào người hắn, cặp môi thơm hôn lên môi Mục Lăng, tay Mục Lăng đặt ở trên eo mỹ nữ xoa xoa, nhào nặn, động tác thô lỗ.

    Hai người không coi ai ra gì cùng nhau ôm hôn, xoa xoa, coi Cố Bình An như không tồn tại. Cố Bình An xem như là mở rộng tầm mắt, trong đầu mười ngàn từ * mẹ mày điên cuồng đi qua, tôi còn ở chỗ này đây, các người có thể kiềm chế việc xằng bậy một chút được không, đi mà tìm phòng khác mà làm a.

    Không tiết tháo.

    Đàn không không tiết tháo thì thôi đi, theo tập quán của cô, phụ nữ cũng không tiết tháo như thế, ở trước mặt cô bắn ra nhiệt tình bốn phía như vậy, cô vẫn là một cô bé được không?

    Toàn bộ hành trình người phụ nữ đó giống như không nhìn thấy Cố Bình An, đang lúc ôm hôn, đắc ý nhìn Cố Bình An một chút, bên người Mục thiếu dẫn theo phụ nữ thì thế nào? Loại phụ nữ này không phong tình lại không đặc sắc, một chút uy hiếp cũng không có.

    Cố Bình An nghiêng cổ mỉm cười nói, "Xin lỗi, tôi quấy rầy một chút, các người chắc là cần một căn phòng khác, đối diện sân thể dục có một khách sạn, tuy rằng hoàn cảnh kém một chút, nhưng đánh pháo thì dư sức, không ngại suy tính một chút làm sao?"

    Người phụ nữ, "............"

    Mục Lăng, "............."

    Người phụ nữ vô cùng không muốn thả Mục Lăng ra, mặt mày điềm đạm đáng yêu, e thẹn vô hạn, nhìn thấy Cố Bình An muốn giơ thẳng ngón cái lên, giỏi quá, vẻ mặt vô cùng đúng chỗ, cô nhìn cũng bị cảm động làm sao bây giờ?

    Người phụ nữ đó mới nhìn đến Cố Bình An một chút, "Mục thiếu, vị này chính là?"

    Mục Lăng hững hờ cầm ly rượu đỏ, hơi lắc, chỉ vào Cố Bình An nói, "Cố Bình An vợ chưa cưới của anh, bà xã, đây là người phụ nữ mà anh bao nuôi, Quách Nhược Nhược."

    Cố Bình An không nói gì mà nhìn Mục Lăng, anh muốn ăn đòn như thế sao, ba mẹ của anh biết không?

    Anh giới thiệu như thế, anh có hỏi qua vợ và người phụ nữ anh bao nuôi sao?

    Trọng điểm được không?
     
    Hoamoclan1111 thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 16 Tháng mười một 2019
  7. Minh Nguyệt Thanh Xuân

    Bài viết:
    503
    Chương 46: Nhớ mang TT

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong lòng Cố Bình An điên cuồng nhổ nước bọt, nhưng trên mặt lại mỉm cười chào hỏi, người phụ nữ này đắc ý sao cô mặc kệ, trong lòng cô không để ý chút nào, cần gì quan tâm đây? Dưới cái nhìn của cô chẳng qua là một vở kịch mà thôi.

    "Quách tiểu thư, chào cô." Cố Bình An nói, "Da dẻ cô thật tốt, có thể hỏi một chút làm sao bảo dưỡng không? Trắng trẻo non nớt, một lỗ chân lông cũng không nhìn thấy, tôi thật hâm mộ."

    Quách Nhược Nhược, "............"

    Mục Lăng cười to, mặt Cố Bình An hướng lên trời, da nõn nà, nhỏ hơn Quách Nhược Nhược sáu tuổi, tuổi trẻ tướng mạo đẹp, da dẻ cũng được hơn Quách Nhược Nhược, xem ra da Quách Nhược Nhược trắng nõn là bởi vì bôi một lớp phấn dày đặc, hỏi một câu như vậy cảm giác thật sự là mỉa mai, cô cố ý tỏ ra dáng vẻ vô tội.

    "Thực ra cũng không có bảo dưỡng đặc biệt gì, uống nhiều nước, ăn nhiều hoa quả là được thôi."

    "Nha."

    Quách Nhược Nhược đã sớm nghe nói Mục Lăng đính hôn, vợ chưa cưới là thiên kim thị trưởng, cô ta cũng hiểu rõ thân phận của chính mình, sẽ không tranh gì hết, huống hồ, con người như Mục Lăng sẽ không bị đàn bà ràng buộc, ai biết chuyện của Cố Bình An và Mục Phàm náo động đến dư luận xôn xao, cô ta cũng cảm thấy trời cũng giúp cô ta.

    Vốn tưởng rằng Mục Lăng sẽ đá Cố Bình An một cái bay ra ngoài, làm cho cô trở thành trò cười, không nghĩ tới hôm nay lại mang Cố Bình An đến xem đua xe.

    "Các người có cần tiếp tục suy nghĩ không? Cần tiếp tục suy nghĩ đến tiết kiệm tiền mướn phòng thì tôi có thể đi ra ngoài đi bộ một vòng." Cố Bình An hỏi, vô cùng hiểu ý nói, "Cần không?"

    Mặt Quách Nhược Nhược e thẹn, nắm chắc phần thắng, "Cố Bình An, đừng nói như vậy, là tôi quấy rầy."

    Cố Bình An gật gù, "Đúng vậy."

    Quách Nhược Nhược không ngờ tới Cố Bình An lại thẳng thắng như vậy, hơi sửng sốt một chút, trong lòng vô cùng khó chịu, cô ta chỉ giả bộ nói một câu khách sáo không ngờ tới Cố Bình An còn tưởng là thật, nếu thực sự quấy rầy, xem vẻ mặt của Mục Lăng, một chút tức giận cũng không có, rõ ràng rất hoan nghênh cô ta ở lại đây.

    Mục Lăng có mấy người phụ nữ, thân là một trong số đó, Quách Nhược Nhược vẫn luôn an phận thủ thường, cô ta đã từng cùng bạn đi ra ngoài ăn cơm, thì gặp phải Mục Lăng và người phụ nữ khác cùng ăn cơm, vọng tưởng tranh sủng, lại bị Mục Lăng xem là một trò hay, cô ta thấy chưa từng làm chuyện ngu xuẩn như vậy.

    Cô ta từ một người mẫu xe, lại biến thành một trong ba minh tinh, tất cả đều dựa vào Mục Lăng.

    Có Mục Lăng là chỗ dựa, không lo không kiếm được tiền lời.

    Cô ta đang dùng chính thanh xuân và thân thể của mình để kiếm tiền, vì lẽ đó vẫn luôn rất quý trọng, không muốn bỏ qua Mục Lăng, cũng không muốn chọc giận Mục Lăng. Theo cô ta biết, Mục Lăng còn có năm người tình khác, một người trong số đó đã cùng cô ta ngẩng đầu không gặp cuối đầu thấy, nếu là ghen, có ăn, Mục Lăng làm sao có khả năng thiếu phụ nữ đây, cũng không thể bị một người phụ nữ đơn độc giữ lấy.

    Sau khi tin tức Mục Lăng đính hôn truyền tới, cô ta thực sự rất sợ, sợ Mục Lăng sẽ một chân đá mình ra, không dùng tiền nuôi cô ta nữa, vì thế hôm nay cố ý ở đây trông coi Mục Lăng.

    Cô ta biết, loại đua xe quy mô lớn này, Mục Lăng đặc biệt yêu thích, cũng sẽ không bỏ qua, khán đài này là dành riêng cho Mục Lăng.

    Không nghĩ tới, đụng phải Cố Bình An.

    May mắn là, cô ta mạo muội đi vào, Mục Lăng dường như không có ý nổi giận, trong khi nghe lời đồn về Cố Bình An với cô ta tưởng tượng thì ngoài đời đẹp và trẻ trung hơn, lại như một đóa hoa sen, không nhiễm một hạt bụi, có thể Mục Lăng đối với Cố Bình An, dường như không có chút nào để ý.

    Xem thái độ của Mục Lăng, hình như mặc kệ hắn có kết hôn hay không, cũng sẽ không ảnh hưởng đến tình cảm của cô ta với Mục Lăng.

    Cố Bình An mỉm cười nói, "Nha, nhắc nhở Quách tiểu thư một câu, cùng chồng người khác***, nhớ cho anh ta mang TT nhé."
     
    Hoamoclan1111 thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 16 Tháng mười một 2019
  8. Minh Nguyệt Thanh Xuân

    Bài viết:
    503
    Chương 47: Bà xã, em muốn hầu hạ anh sao?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cố Bình An mỉm cười nói, "Nha, nhắc nhở Quách tiểu thư một câu, cùng chồng người khác***, nhớ cho anh ta mang TT nhé."

    Quách Nhược Nhược, "..........."

    Mục Lăng, "..........."

    Cố Bình An đơ mặt nói một câu, "Không phải vậy thì sẽ mang thai, tôi sẽ rất khổ não, xử lý rất phiền phức, ông xã, anh nói đúng không?"

    "Rất có đạo lý." Mục Lăng phản ứng vô cùng nhanh, không hổ là người từng gặp sóng to gió lớn, tốc độ tỉnh táo lại rất nhanh, thậm chí còn có tâm tình nói với cô một câu, ánh mắt của hắn hiện lên một tia tán thưởng, cũng có chút thâm ý.

    Lần đầu tiên Cố Bình An gọi ông xã, ừ, cảm giác không tệ. Nếu giọng nói này mềm mại hơn một chút nữa thì tốt.

    Quách Nhược Nhược bị bỏ qua một bên như thế, vô cùng khó chịu, nhưng nhìn dáng vẻ hời hợt của Mục Lăng, cô ta cũng không dám nói gì, Cố Bình An đứng dậy, dự định làm một người vợ hiểu ý, để cho ông xã mình đi gạ gái, ai biết được vừa mới đứng dậy thì nghe Mục Lăng nói, "Nhược Nhược, em đi ra ngoài trước đi, anh có chuyện muốn nói với bà xã."

    Rất hiển nhiên, người đi là Quách Nhược Nhược, không phải là Cố Bình An.

    Không chỉ có Cố Bình An, Quách Nhược Nhược cũng có chút sững sờ.

    Quách Nhược Nhược vừa muốn làm nũng lại nghe Mục Lăng nói, "Anh thích phụ nữ nghe lời."

    Ý tứ của lời này rất rõ ràng, theo Mục Lăng lâu như vậy, Quách Nhược Nhược cũng có năng lực nhìn ánh mắt người, không dám nói thêm gì nữa, hung ác trừng Cố Bình An một cái, ra khán đài, Cố Bình An bình tĩnh nói, "Tôi có thể rời đi cho các người có không gian riêng, không cần cảm ơn."

    Mục Lăng vắt chân, "Bà xã với tình nhân, bà xã là lớn nhất, người đi đương nhiên là cô ấy, sao có thể là em được?"

    Cố Bình An ha ha, chẳng muốn tính toán với hắn, lại ngồi xuống.

    Ánh mắt Mục Lăng vẫn rơi vào trên người Cố Bình An, dù ánh mắt Cố Bình An vẫn luôn luôn dán vào màn hình điện thoại, ánh mắt của hắn cũng không rời khỏi Cố Bình An, nhìn tới sống lưng Cố Bình An tức giận, vô cùng khó chịu, "Anh nhìn cái gì?"

    "Ngày hôm nay anh mới phát hiện, thì ra bà xã của anh rất xinh đẹp."

    Cố Bình An cũng không ngẩng đầu lên, từ tốn nói, "Tôi vốn rất đẹp, cảm ơn anh cuối cùng cũng đánh bóng con mắt."

    Mục Lăng, "............"

    Hắn phát hiện, Cố Bình An cũng thật là mặt dày.

    Tự luyến như vậy, đúng là không biết xấu hổ.

    "Bà xã, anh muốn hỏi một chuyện, chuyện này vô cùng nghiêm túc." Mục Lăng nói.

    Cố Bình An linh cảm không có lời gì tốt đẹp, cũng không có vấn đề gì hay ho, híp mắt, nhàn nhạt nhìn hắn, toàn thân chuẩn bị chiến, nhất định toàn thân phải chuẩn bị chiến, nếu không thì, một chút cũng không đối phó lại Mục Lăng.

    "Anh có bao nuôi năm người phụ nữ." Mục Lăng từ tốn nói, "Mang TT vào bất cứ ngày nào cũng được sao?"

    Cố Bình An, "............"

    Từ nhỏ gia giáo của Cố Bình An vô cùng tốt, tiếp nhận giáo dục cũng đặc biệt cao, vẫn luôn là đại khuê tú văn nhã, thật sự có chút không chịu được lời nói thô tục của Mục Lăng, cô trợn mắt lên giận dữ nhìn Mục Lăng, "Mặc kệ anh, đây là vấn đề của anh, không cần hỏi tôi."

    "Em là vợ của anh, anh không hỏi em thì hỏi ai đây?" Mục Lăng bày ra bộ dáng vô cùng thành khẩn.

    "Nha, vậy tốt nhất anh nên cắt đứt mọi quan hệ với bọn họ." Cố Bình An nói xéo.

    Cô cũng không tin Mục Lăng sẽ nói cắt đứt quan hệ, nổi trận lôi đình cô đều có thể dự liệu được.

    Tính cách này của Mục Lăng, cũng là tự làm theo ý mình, ai nói cũng đều vô dụng, ghét nhất là bị người khác chỉ tay năm ngón.

    Chỉ tiếc, cô đã đánh giá thấp độ mặt dày của Mục Lăng rồi, Mục Lăng buồn bực nói, "Cả người lão tử khỏe mạnh, ngay lúc dũng mãnh, tinh lực dồi dào, một người phụ nữ cũng không cho, bà xã là muốn thỏa mãn anh sao, chỉ cần hầu hạ một ngày ba bữa thêm trà chiều và một bữa ăn khuya là được."
     
    Hoamoclan1111 thích bài này.
  9. Minh Nguyệt Thanh Xuân

    Bài viết:
    503
    Chương 48: Tình địch đến khiêu khích

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cố Bình An không nói gì mà nhìn Mục Lăng, giống như vừa mới nghe được chuyện gì đó rất khó tin, Mục Lăng thưởng thức sắc mặt của cô, ý đồ vô cùng xấu chế nhạo, "Bà xã, không ngờ da mặt của em lại mỏng như vậy a, dũng khí vừa nãy đi đâu hết rồi?"

    Nói đến mang TT sắc mặt không biến đổi, nhưng hắn vừa mới nói hai câu đã đỏ hết cả mặt, thực sự là quá thú vị.

    Mặt đỏ như đứa bé gái thực sự hiếm thấy đây.

    Cố Bình An không muốn nói nhiều với hắn, đơn giản không nói nữa, một câu cũng không muốn nói, Mục Lăng nói, "Hắc, bà xã, tại sao không nói chuyện nữa?"

    "Tôi không muốn nói chuyện với anh."

    "Đàn ông đều thích phất cờ màu bên ngoài, cờ đỏ trong nhà không ngã, em muốn anh cắt đứt cờ màu, ít nhất cũng phải cho anh ăn no chứ, nếu không em làm sao kiểm soát được anh không ra ngoài tìm cờ màu đây?" Mục Lăng cười hí hí hỏi. Hắn phát hiện một chuyện, vợ của hắn chơi rất vui, rất dễ trêu ghẹo.

    "Nói hay lắm xem anh có thể quản tốt tiểu huynh đệ của anh hay không." Cố Bình An vốn không tin.

    "Tin anh, anh chắc chắn quản được, nếu không quản được, thì em có thể cắt của anh, chỉ cần em đồng ý thỏa mãn anh, bất cứ lúc nào cũng có thể quản, dù sao tướng mạo của bà xã đẹp như vậy lại trẻ trung nữa, anh nghĩ anh không ngốc đến nỗi đi tìm những người phụ nữ khác đâu. Ngũ quan của bà xã tự nhiên thanh khiết, còn có thể động, so với... mặt qua phẩu thuật thẩm mỹ kia thì đẹp hơn nhiều."

    Cố Bình An ngoài cười nhưng trong không cười nói, "Cảm ơn đã khen ngợi."

    "Không cần cảm ơn, khen bà xã là điều đương nhiên."

    Cố Bình An, ".............."

    Da mặt người đàn ông này thật dày.

    Trình độ dày đến nỗi cái gì cũng nói được.

    "Tùy ý anh tìm phụ nữ, không có quan hệ gì với tôi." Cố Bình An nói, "Những lời Mục Lăng anh nói, một chút tôi cũng sẽ không tin."

    Mục Lăng giận, "Lão tử như vậy mà khiến người ta một chút cũng không thể tin tưởng sao?"

    "Đúng vậy, đặc biệt làm người khác không thể tin tưởng." Cố Bình An nói, tin hắn là người ngu, cô thông minh vẫn tính là bình thường, sẽ không phạm ngu xuẩn.

    "Sớm muộn gì cũng có một ngày lão tử làm thịt em!"

    "Câu này tôi tin." Cố Bình An thờ ơ nói, "Tùy ý anh."

    Bỗng chốc Mục Lăng bị Cố Bình An làm nghẹn lời, nhất thời kích động đến muốn chửi bậy, này quả thực là muốn ăn đòn đây mà, rất muốn cho một cái tát.

    Đúng lúc, đua xe bắt đầu.

    Sự chú ý của Mục Lăng cũng bị dời đi, cùng vợ đấu võ mồm, không bằng xem đua xe còn hứng thú hơn, Cố Bình An vẫn luôn nhìn trận thi đấu, nhưng một chút hứng thú cũng không có, nhìn một nửa, thấy Mục Lăng nhìn rất chăm chú, cô lấy cớ đi phòng rửa tay, sẵn tiện hóng mát một chút.

    Cô cảm thấy chờ ở cùng một phòng với Mục Lăng, rất buồn chán, đặc biệt có loại cảm giác hít thở không thông.

    Cô đi một chuyến tới phòng rửa tay, không nghĩ tới gặp được Quách Nhược Nhược, thực sự là oan gia ngõ hẹp mà, Quách Nhược Nhược đang trang điểm lại, Cố Bình An không nói gì, Quách Nhược Nhược mở miệng trước, "Cố Bình An, cô rất đắc ý sao?"

    Cố Bình An cười nhạt, "Tôi đắc ý cái gì?"

    Gần đây cô chắc là người xui xẻo nhất, buồn nhất thành phố S này, cảm giác giống như cảm giác uống nước cũng sẽ bị nghẹn chết, làm gì có cái gì để đắc ý, chẳng lẽ Quách Nhược Nhược bị tai điếc mắt mù, không biết tin tức gần đây sao?

    "Nhìn dáng vẻ đắc ý của cô, nếu không phải cô là thiên kim thị trưởng thì Mục Lăng đã sớm đá cô, đừng tự cho rằng anh ấy sẽ thực sự yêu cô." Quách Nhược Nhược nói, "Loại người không phong tình như cô dù có sắc đẹp hay không, Mục Lăng cũng không để ý."
     
    Hoamoclan1111 thích bài này.
  10. Minh Nguyệt Thanh Xuân

    Bài viết:
    503
    Chương 49: Dẫu gì tôi cũng là thiên kim thị trưởng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cố Bình An gật đầu, Mục Lăng có nhìn cô hay không, cô cũng không quan tâm chút nào, "Quách tiểu thư, cô theo Mục Lăng đã bao lâu."

    "Một năm." Quách Nhược Nhược kiêu ngạo mà nói, "Tôi là người ở bên cạnh Mục Lăng lâu nhất, Mục Lăng sẽ không tùy tiện để một người phụ nữ ở bên cạnh mình lâu như vậy, cô hiểu ý tôi không?"

    Cố Bình An cười nhạt, "Một năm à, tôi còn tưởng bao lâu."

    Chỉ có một năm mà cũng dám khiêu khích cô?

    Có lẽ, cô ta thực sự nên cảm thấy kiêu ngạo, như cô ta nói, người phụ nữ bên cạnh Mục Lăng tới tới đi đi, không quá một tháng, nhanh nhất là một ngày, có thể vượt qua một năm, chắc chắn là cô ta có chỗ thích hợp, chẳng hạn như, nghe lời?

    Mục Lăng rất thích phụ nữ ngoan ngoãn nghe lời, điểm này không thể nghi ngờ.

    Quách Nhược Nhược giống như bị khiêu khích vậy, cười gằn nói, "Cố Bình An cô cho rằng một năm này rất ngắn hay sao? Nói không chừng chưa tới một tháng, anh ấy đã đá cô rồi."

    "Quách tiểu thư, cô có gợi cảm, có sắc đẹp, lại kiêu ngạo ở bên cạnh anh ta đợi một năm, như vậy, tại sao vợ của anh ta không phải là cô?" Cố Bình An cười, ánh mặt trời sáng rực rỡ như một thanh đao đâm vào trái tim Quách Nhược Nhược.

    Sắc mặt Quách Nhược Nhược trở nên rất khó coi, "Cô cho rằng cô có thể có bản lĩnh gì? Cô cùng lắm là dựa vào mình có một gia thế tốt, có thể trợ giúp Mục Lăng, nếu không, một chút giá trị lợi dụng cô cũng không có, anh ấy sẽ không nhìn cô thêm một chút nào."

    Cố Bình An nói, "Cô cho rằng tôi bận tâm đến cái nhìn của Mục Lăng sao?"

    Thực sự ngây thơ, Cố Bình An cô có gia thế, có tài hoa, không cần đến Mục Lăng chăm sóc.

    Nói thật, cô không chịu đựng nổi.

    "Được lợi còn ra vẻ."

    "Cô đố kỵ với gia thế, xuất thân của tôi cũng vô dụng, không bằng kiếp sau đầu thai, cảnh giác cao độ một chút." Cố Bình An không khách khí châm biếm, từ nhỏ đến lớn, có rất nhiều người châm biếm xuất thân tốt của cô.

    Bởi vì Cố Bình An chưa bao giờ được xem là một học sinh chăm ngoan học giỏi, lúc còn trung học cùng với đàn em đi gây sự, mỗi ngày đều đánh nhau ẩu đả chuyện gì cũng từng làm, sau đó chức vị Cố Vân ngày càng cao, vì lo lắng cho hình tượng của ba, nên cô bớt phóng túng lại một chút.

    Vốn là học xong cấp ba sẽ được sắp xếp đi du học ở nước ngoài, nhưng bản thân cô chết cũng không muốn, chỉ muốn ở lại trong nước học cùng Lý Hoan Tình, cũng có một số người nói sau lưng cô là dựa vào ba để bước vào đại học.

    Vậy thì thế nào, có bản lĩnh thì các người cũng đến làm con gái Cố Vân đi.

    Châm biếm xuất thân của cô, xưa nay chưa từng tạo ra tổn thương cho cô, bởi vì thói quen.

    Huống chi, từ nhỏ Cố Bình An đã mồm miệng lanh lợi, chưa bao giờ phải chịu thiệt.

    Khi còn bé Lý Hoan Tình cùng với những đứa bé gái khác đã bày ra một câu chuyện cười nói.

    Xem ai đấu võ mồm mạnh hơn, ra ngoài đấu với Bình An ở sát vách.

    Người khác tới khiêu khích, cô chưa bao giờ khách sáo, Quách Nhược Nhược là cái thá gì chứ, tới đối nghịch với cô, không phải là muốn chết sao?

    "Cô!"

    Cố Bình An nhìn cô ta một cái rồi ra khỏi phòng rửa tay, Quách Nhược Nhược tức không nhịn nổi, cầm lấy cái túi xách ném Cố Bình An, túi xách đó cũng thật trúng đích, đập vào lưng Cố Bình An, cô lảo đảo vài bước, súyt chút nữa té ngã, Cố Bình An xoay người lại, cố kiềm chế tính khí, "Trước giờ tôi nhớ có một câu nói, phụ nữ tội gì phải làm khó phụ nữ, vì lẽ đó lần này tôi không làm khó dễ gì cô, nhưng nếu còn lần sau, đừng tưởng rằng cô là một trong ba minh tinh tôi không thể làm gì cô, tôi dẫu gì, cũng là một thiên kim thị trưởng."

    Cố Bình An chưa bao giờ cậy quyền ép người, Cố Doanh Doanh cũng biết việc này, xưa giờ cô chưa từng làm, đây là lần thứ hai cô đem thân phận của mình ra, lần thứ nhất chính là lúc bị Mục Phàm bắt nạt.
     
    Hoamoclan1111 thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...