Ngôn Tình [Edit] Chồng Trước Ra Lệnh Truy Bắt: Phúc Hắc Boss Ngốc Manh Thê - Trình Ninh Tĩnh

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Minh Nguyệt, 19 Tháng tám 2019.

  1. Minh Nguyệt Thanh Xuân

    Bài viết:
    503
    Chương 30: Anh nói, lại đây!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mặt mày Mục Lăng trầm xuống: "Anh nói, lại đây!"

    Cố Bình An không thể không thừa nhận, dáng vẻ này của Mục Lăng vô cùng đáng sợ, như là muốn nổi giận nhưng lại không thể hiện ra, gió êm sóng lặng, lộ ra vài phần khát máu, ánh đèn chiếu lên sườn mặt hắn khiến hắn càng thêm vẻ lạnh lùng.

    Tim cô đập loạn, Mục Lăng cũng vừa tắm xong, tóc còn chưa sấy khô, thoạt nhìn hắn so với ban ngày trẻ hơn vài tuổi, lần đầu tiên Cố Bình An nhìn thẳng vào hắn như vậy, bình tĩnh mà xem xét, Mục Lăng rất tuấn tú, chính là khi bạn nhìn thấy một người đàn ông, điều đầu tiên làm bạn nhớ nhất đó chính là vẻ đẹp bề ngoài của hắn. Vừa lạnh lùng, vừa đẹp trai, vào lúc không nổi giận thật sự là một soái ca, dáng người đẹp tới nỗi có thể làm một vị vương tử.

    Người đàn ông như vậy, khiến người ta rất khó khống chế.

    Đợi đã, việc này có quan hệ gì với cô chứ, chẳng lẽ cô thật sự muốn làm Mục Lăng yêu cô sao? Đùa gì chứ, chuyện này vừa thấy đã biết là không có khả năng hoàn thành, rốt cuộc là cô nghĩ sao mà đi làm cái chuyện này, lời nói của cô gái kia, nghe một chút rồi bỏ qua là được rồi.

    Cố Bình An đang muốn ngồi vào ghế sofa đối diện, đột nhiên Mục Lăng duỗi tay kéo cô ngã vào người hắn một cái, dùng sức ôm chặt Cố Bình An vào trong ngực, Cố Bình An giãy giụa, Mục Lăng tức giận, "Không cho phép nhúc nhích!"

    Cô sợ hết hồn, đôi mắt ướt át vô tội nhìn Mục Lăng, bị chuyện của Mục Phàm làm cho kinh hãi vừa mới hồi phục lại tinh thần, cô không muốn lại cùng Mục Lăng có bất kì hành động tiếp xúc da thịt nào hết, đôi mắt uất ức lại quật cường, khơi dậy ý muốn bảo vệ trong lòng người đàn ông, trong nháy mắt Mục Lăng cảm thấy bản thân mình thật không có tiền đồ, cô gái này nhiều lần chọc giận hắn, hắn lại chạy tới bảo vệ cô làm gì? Đúng là ăn no không có việc gì làm, hắn chỉ đơn thuần là muốn giữ lại mặt mũi mà thôi.

    Nếu tin em trai của hắn chơi người phụ nữ của hắn truyền ra, thì người có vợ ngoại tình là hắn, người mất mặt cũng là hắn.

    Nếu không phải vì mặt mũi, hắn cũng chẳng muốn quản sự sống chết của Cố Bình An, thế mà người phụ nữ này còn dám trừng hắn.

    Đáng chết!

    "Cố Bình An, hình như em đã quên mất một việc." Giọng điệu của Mục Lăng đầy nguy hiểm, "Anh đã cảnh cáo em, tối nay chúng ta cùng nhau ăn cơm, liên quan đến chuyện đính hôn, hai nhà muốn bàn bạc chi tiết hơn, nhưng còn em lại chạy lên giường của em trai anh là sao? Hửm?"

    Chữ cuối cùng kéo dài, mang theo lửa giận.

    "Em trai anh?" Cố Bình An hoàn toàn không chú ý đến chuyện lỡ hẹn, cô căn bản là không tính cùng hắn duy trì cái gì gọi là lễ nghĩa tôn trọng nhau như khách, cũng không muốn đi ăn cơm, chỉ là chuyện rơi vào tay Mục Phàm là chuyện nằm ngoài ý muốn của cô.

    "Em không biết?"

    Cố Bình An lắc lắc đầu, cô không biết một chút nào hết, Mục Lăng cười lạnh, "Người không quen biết, em cũng dám chạy theo, em thiếu đàn ông đến thế sao? Hửm?"

    "Anh vô sỉ!"

    Dường như Mục Lăng không nghe thấy lời kháng nghị của Cố Bình An, ngón tay đẩy vạt áo của cô ra, cười lạnh, "Nếu thiếu đàn ông như vậy, tại sao không đến tìm anh?"

    * * *

    Cố Bình An thẹn đến muốn chui xuống đất, giãy giụa rời khỏi hắn, lời nói của hắn càng ngày càng quá mức, cô chẳng qua là uống say, không có ý thức, cũng không phải là muốn đi theo Mục Phàm, dựa vào đâu mà nói cô như vậy?

    "Tìm anh, đảm bảo sẽ làm cho em thoải mái giống như ở trên thiên đường." Mục Lăng nói, đột nhiên ôm lấy đầu Cố Bình An, hung hăng mà hôn lên môi cô, thô lỗ dã man, không quan tâm chút nào đến sự phản kháng của Cố Bình An, trực tiếp đè cô xuống sofa, chặn môi Cố Bình An lại.

    Cướp đoạt một cách bá đạo, không ngừng nghỉ, Cố Bình An vừa thẹn lại vừa giận, nhưng không thể làm gì, sắc mặt đều trắng bệch, không biết nên làm như thế nào, sức lực của Mục Lăng mạnh hơn Mục Phàm rất nhiều, ép cô tới không thể động đậy được.

    "Cố Bình An, hắn còn động vào nơi nào của em nữa?"
     
    Kim Nhật Nguyệt thích bài này.
  2. Minh Nguyệt Thanh Xuân

    Bài viết:
    503
    Chương 31: Ông xã, anh là một cộng sự tốt

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Giọng của Mục Lăng tràn ngập nguy hiểm, Cố Bình An như con nai nhỏ đang chờ bị làm thịt, bị hắn khống chế, không thể động đậy, cô chỉ có thể nghe nửa hiểu nửa không những lời Mục Lăng nói, cái gì mà chạm vào nơi nào?

    "Câm sao?" Tính tình người đàn ông này hiển nhiên không tốt lắm, Cố Bình An hoảng sợ, Mục Lăng lạnh lùng nhìn cô, ngón tay chậm rãi cởi bỏ cúc áo ngủ trên cùng, Cố Bình An ý thức được cái gì, vội vàng giãy dụa, che hai tay ở trước ngực mình, khiếp sợ nhìn Mục Lăng.

    Cô vừa mới bị Mục Phàm quấy rối, chẳng lẽ cô lại còn bị rơi vào tay Mục Lăng sao?

    "Sợ? Nếu sợ thì em đến nơi đó làm gì? Hửm?" Ngữ khí của Mục Lăng không được tốt cho lắm.

    Cố Bình An lúng túng: "Sau này tôi sẽ không tới nữa."

    Nhìn gương mặt sưng đỏ của cô, Mục Lăng thật sự cũng không có ý định ăn cô ngay bây giờ, tương lai còn dài, muốn Cố Bình An, đó là một chuyện rất đơn giản, "Em nhớ kỹ cho anh, em là người phụ nữ của anh, nếu em dám ở bên ngoài cho anh đội nón xanh, cận thận anh sẽ giết chết em."

    Lời này tuyệt đối không phải đe dọa, nhưng Cố Bình An lại cười lên.

    Mục Lăng khó chịu hỏi, "Em cười cái gì?"

    Cố Bình An càng nghĩ càng cảm thấy thú vị, cười càng vui vẻ, Mục Lăng thầm nghĩ, cô nhóc này điên rồi sao?

    "Mặt sưng phù như cái đầu heo rồi, còn cười thành cái bộ dáng như này, xấu muốn chết." Mục Lăng ác độc tiến hành công kích nhân sinh, xem cô như một lũ vi khuẩn, buông cô ra, Cố Bình An ngồi dậy, kéo lại vạt áo, muốn rời khỏi chỗ Mục Lăng, lại bị hắn gắt gao mà ấn xuống bên người.

    Cố Bình An nói, "Mục Lăng, anh thật nực cười, tôi từ lúc nào đã biến thành người phụ nữ của anh? Coi như là anh và tôi đã đính hôn, nhưng mà cùng lắm cũng chỉ là một cuộc hôn nhân giả dối mà thôi, tôi muốn ở bên cạnh ai, anh không quản được, anh ở cùng ai tôi cũng không quản được."

    Cuộc hôn nhân này đã định sẵn sẽ luôn là như thế.

    Mục Lăng nhíu mày, "Cố Bình An, hình như em không hiểu rõ hoàn cảnh hiện tại của bản thân thì phải, em cảm thấy em có đủ tư cách nói điều kiện với anh sao?"

    "Tôi có!" Cố Bình An trầm giọng nói, hai ngày nay xảy ra quá nhiều chuyện, phiền đến mức cô chỉ lo chạy trốn, né tránh, đều không bình tĩnh suy nghĩ lại cách ứng phó ra sao, Mục Lăng thực sự đáng sợ, nhưng không phải là cô không có biện pháp nào, "Chọc tới tôi, cùng lắm là tôi bỏ đi luôn, nếu không đi được, anh muốn cái mạng này, thì cũng có cái gì đáng sợ, anh tưởng cả đời này tôi phải làm con rối của anh sao, nằm mơ đi."

    Tính Cố Bình An rất quyết liệt, Mục Lăng tiếp xúc một ngày đã nhìn thấu, cô nhóc này nếu nóng nảy, thực sự là chuyện gì cũng có thể làm được, lấy cái gạt tàn thuốc kia đánh cho Mục Phàm một mặt đầy máu, ra tay một chút cũng không lưu tình, hắn cũng cảm thấy có chút đau.

    "Em sẽ trốn không thoát khỏi lòng bàn tay của anh, em chết hay không cũng không quan trọng, em còn có một em gái thế thân giúp em." Mục Lăng nhẹ nhàng, làm sống lưng Cố Bình An một trận ngứa ngáy, sau khi cô chết, còn có một em gái thế thân?

    Đây là cái thù oán gì đây? Cô không nhớ rõ nhà cô với Mục Lăng có thâm thù đại hận gì, sao mà ngữ khí của Mục Lăng lại chứa đầy thù hận như vậy?

    Từ lúc mới bắt đầu, chính là một cái bẫy sao?

    "Anh có thù oán gì với nhà tôi?"

    Trong nháy mắt gương mặt Mục Lăng trầm xuống, Cố Bình An thông minh ngoài dự tính của hắn, hắn vốn tưởng rằng cô nhóc này chỉ có chút miệng mồm lanh lợi, tâm tư xoay chuyển nhanh, không ngờ tới lại nhạy cảm như vậy, hơn nữa, lại thông minh như vậy.

    Xưa nay hắn không hề thích người phụ nữ thông minh chút nào.

    "Em nói xem?" Mục Lăng cười lạnh, bóp lấy cằm nhỏ của Cố Bình An, giọng nói tràn ngập uy hiếp, "Đừng vọng tưởng bàn điều kiện với anh, em không đủ tư cách, anh bóp chết em, còn dễ dàng hơn bóp chết một con kiến, hiểu không?"
     
    Kim Nhật Nguyệt thích bài này.
  3. Minh Nguyệt Thanh Xuân

    Bài viết:
    503
    Chương 32: Bảo bối, ngủ ngon

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nói thật, Cố Bình An không hiểu.

    Ở trong thế giới của cô, giết người là phạm pháp, là phải đền mạng, làm gì có chuyện bóp chết cô còn dễ hơn bóp chết một con kiến, đây đơn thuần chỉ là Mục Lăng nói bậy bạ để uy hiếp cô, Cố Bình An không để ở trong lòng, vắt hết óc cũng không thể nghĩ ra được nhược điểm của Mục Lăng.

    Nhược điểm của hắn là cái gì chứ?

    Nếu như có thể nắm được nhược điểm của hắn, nói không chừng cô còn có thể có một tia hy vọng sống, cũng có thể bàn điều kiện, nếu không, một chút lợi thế cô cũng không có.

    Không lẽ cô thật sự phải nghe theo lời kiến nghị của người phụ nữ kia, làm Mục Lăng yêu cô sao?

    Đây hình như là một nhiệm vụ không thể hoàn thành nổi, cô nên làm như thế nào đây?

    Cố Bình An đang suy nghĩ lung tung, Mục Lăng đứng dậy lên lầu, "Em thích chọn phòng nào thì tùy em."

    ".........." Cố Bình An vốn tưởng rằng, buổi tối nay sẽ rất khó vượt qua, không nghĩ tới, lại đơn giản như vậy, Mục Lăng thế mà lại buông tha cho cô, "Đúng rồi, anh mới nói chuyện điện thoại với Cố thị trưởng, tối nay em sẽ ở lại đây."

    Trong nháy mắt sắc mặt Cố Bình An biến hóa đa dạng, ba cô sẽ nghĩ thế nào đây?

    Chắc chắn sẽ cảm thấy cô không đứng đắn, dám qua đêm ở nhà đàn ông, không biết ba cô có tức giận hay không nữa.

    Cố Bình An nhìn đồng hồ thấy đã 12 giờ rồi, khá muộn, điện thoại của cô cũng hết pin, nên cô dùng điện thoại trong nhà Mục Lăng, mới vang lên hai tiếng đầu dây bên kia đã nhấc máy, giọng của Cố Vân truyền tới, "Bình An sao?"

    "Ba!" Vừa nghe thấy giọng Cố Vân, từng giọt từng giọt nước mắt của Cố Bình An rơi xuống, vô cùng tủi thân, ngày thường 10 giờ Cố Vân đã ngủ, chưa bao giờ thức đêm, trừ phi là chính phủ có quyết sách quan trọng cần giải quyết, vậy mà hôm nay đã muộn như vậy mà ông vẫn còn canh điện thoại, chắc chắn là đang chờ điện thoại của cô. Cô có thể tưởng tới Cố Vân đang ngồi ở một bên trên ghế sofa, ngủ gà ngủ gật chờ điện thoại của cô, thế mà cô lại không nghĩ gọi điện thoại về nhà, hôm nay còn phát cáu không muốn về nhà nữa.

    "Con gái ngốc, đừng khóc, con không có chuyện gì là tốt rồi." Cố Vân thở dài, hai cha con đều trở nên trầm mặc, "Ba xin lỗi con."

    Cố Bình An cũng không nói gì, nước mắt căn bản không có cách nào ngừng chảy, ủy khuất mấy ngày qua lập tức bùng nổ, cô khóc khoảng mười phút, "Ba, con xin lỗi ba."

    Cô biết, nếu không phải hết cách, ba cô cũng sẽ không gả cô cho Mục Lăng, ông ngoại yêu thương cô như vậy, nếu không phải thật sự hết cách, ai nguyện ý gả cô cho ác ma.

    Trong lòng cô oán giận, quả thực không xứng phận làm con.

    Với tính cách kia của Mục Lăng, chắc chắn là bức đến cực điểm, mọi người trong nhà đều không bảo vệ được cô, pháp luật cũng không bảo vệ được cô, ai cũng không bảo vệ được cô.

    Nghĩ như vậy, Cố Bình An đã thông suốt rất nhiều chuyện.

    "Mục Lăng bắt nạt con sao?"

    Cố Bình An đem chuyện hôm nay kể lại một lần, "Anh ta đã cứu con, nhưng mà.... Ba, con không muốn gả cho anh ta."

    "Bình an, thực xin lỗi."

    Cố Bình An tủi thân khóc lóc, đây là lần cuối cùng cô nói, không muốn gả cho Mục Lăng, cô tủi thân khóc lóc kể lể, ba cô cũng chỉ có thể nói xin lỗi, thật sự là không còn cách nào, cô cũng hoàn toàn bình tĩnh trở lại.

    "Ba, con sẽ không làm ba khó xử nữa." Cố Bình An nức nở nói, "Con sẽ gả cho anh ta, sẽ không làm ba và ông ngoại khó xử, ba đừng lo lắng, ngày mai con sẽ về nhà, về sau con sẽ ngoan ngoãn nghe lời."

    Cố Vân cảm thấy sống mũi cay xè, con gái lớn xưa nay tâm địa lương thiện, nhưng lại hay làm theo ý mình, như là một cơn gió tự do, cuộc hôn nhân này mang đến cho nó hậu quả gì, trong lòng Cố Vân rất rõ, chỉ là, cho dù hắn không làm thị trưởng nữa, cũng cứu không được Bình An, cũng không đối đầu được với Mục Lăng.

    Hoàn toàn hết cách.

    "Sáng ngày mai hãy về nhà sớm."

    "Con biết." Cố Bình An nói, "Ba, ba đi ngủ đi, ngủ ngon."

    "Bảo bối, ngủ ngon."
     
    Kim Nhật Nguyệt thích bài này.
  4. Minh Nguyệt Thanh Xuân

    Bài viết:
    503
    Chương 33: Mục đại, ra ngoài nhớ đội nón xanh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cố Bình An cúp điện thoại, ôm đầu gối dựa vào sofa khóc thút thít.

    Từ nhỏ đến lớn, cô hầu như chưa bao giờ phải chịu ủy khuất, chưa bao giờ ủy khuất khóc lớn như vậy, cô nhớ tới cái tin tức kia, Quan Nhị Đại đụng chết người, trực tiếp nói ba hắn là ai, ngươi dám làm gì hắn sao? Ba hắn uy quyền trải khắp Đại Giang Nam Bắc. Còn cô xảy ra chuyện, kêu ba, hữu dụng không? Thành phố S là thành thị phồn hoa nhất cả nước, kinh tế phát triển nhanh chóng, ba cô là thị trưởng, sau kỳ tiến lên trung ương, chức vị cao như vậy, nhưng vẫn không bảo vệ được cô.

    Rốt cuộc Mục Lăng có thế lực lớn bao nhiêu, có thể một tay che trời đến mức này?

    Mục Lăng dựa vào cửa chính phòng ngủ ở trên lầu, hút thuốc lá, ánh đèn lờ mờ, chiếu lên trên người hắn khiến hắn trông càng thêm cô đơn, lạnh lẽo, cả người hắn bây giờ đều âm tình bất định, chỉ có ánh thuốc lá le lói, đặc biệt... quỷ dị.

    Dưới lầu, Cố Bình An vẫn khóc nức nở, hắn vẫn đứng ở trên lầu, thờ ơ lạnh nhạt.

    Không ai biết hắn đang suy nghĩ cái gì?

    Trong biệt thự yên tĩnh, chỉ có Cố Bình An, tiếng khóc giống như âm hồn, cố gắng kiềm chế tiếng khóc, khiến cho người nghe cảm thấy buồn bực.

    Đột nhiên hắn nhớ tới nhiều năm trước, mẹ hắn cũng đã từng khóc như vậy, nhưng lại không có cách nào.

    Mục Lăng cười lạnh, xoay người, 'rầm' một tiếng, đóng cửa lại.

    Cũng đóng lại tất cả âm thanh.

    Cố Bình An khóc mệt lả, ở dưới lầu tìm một gian phòng khách, cô có rất nhiều tâm sự, căn bản không ngủ được, cô nằm trên ghế ban công, nhìn hoa anh đào bên ngoài, ban đêm ngắm hoa anh đào thật là phong tình.

    Đột nhiên trên lầu có giọng nói, thậm chí mang theo một chút sủng nịch.

    Có người khe khẽ nói nhỏ, Cố Bình An lắng nghe, hình như là giọng của Mục Lăng, Cố Bình An chọn đại một phòng, không ngờ tới lại là phòng ở dưới phòng Mục Lăng.

    "Bảo bối, ngủ ngon."

    Cố Bình An ngừng thở, cũng không dám phát ra tiếng, 'Bảo bối' trong miệng Mục Lăng nói là ai? Nghe giọng nói này, dường như rất để tâm, hắn chưa từng đối với ai như thế, ngoại trừ lão thái gia đang nằm ở bệnh viện, không lẽ là người phụ nữ của hắn?

    Hắn đã có người phụ nữ mà hắn yêu, tại sao còn muốn trêu chọc cô?

    Bị thần kinh sao?

    Nga, Mục Lăng vốn bị bệnh thần kinh mà.

    Giọng nói trên lầu biến mất, khôi phục lại màn đêm yên tĩnh, Cố Bình An mất ngủ, mãi cho đến 5 giờ sáng mới mơ mơ màng màng ngủ, mùa xuân ở thành phố S mang theo một chút hơi lạnh, một đêm gió lạnh thổi qua Cố Bình An khiến đầu cô hơi choáng váng.

    7 giờ sáng cô đã bị thím Lâm đánh thức.

    "Thiếu phu nhân, đến giờ dùng bữa sáng rồi."

    Mặt mũi thím Lâm vô cùng hiền từ, Cố Bình An vừa nhìn đã có hảo cảm, thím Lâm chuẩn bị cho cô một bộ đồ mới, mác cũng chưa cắt, rõ ràng là mới vừa mua, rất vừa người, đôi mắt Cố Bình An sưng lên như hai quả hạch đào, thím Lâm cũng không hỏi nhiều, mỉm cười rồi chuẩn bị bữa sáng.

    Mục Lăng cũng vừa lúc từ trên lầu xuống, Cố Bình An cũng không thèm liếc nhìn hắn một cái, ngồi vào nơi cách chủ tọa xa nhất, bữa sáng Trung Quốc và Phương Tây kết hợp, vô cùng phong phú, có thể tùy chọn, Cố Bình An lấy mì xào cùng một ly sữa đậu nành, im lặng ăn bữa sáng.

    Mục Lăng cũng không nói gì, hắn ngồi xem tạp chí, chờ bữa sáng, tạp chí xem xong rồi, đột nhiên điện thoại vang lên, bạn tốt gửi một tin nhắn qua WeChat.

    'Hắc, Mục đại, xem báo giải trí buổi sáng hôm nay đi, buổi sáng ra ngoài nhớ đội nón xanh.'

    Mục Lăng nhíu mày, "Thím Lâm, báo hôm nay đâu?"

    Thím Lâm nói, "Ở cửa, để tôi đi lấy."

    "Đem mục giải trí đưa cho tôi là được." Mục Lăng nói, thím Lâm đưa báo giải trí cho hắn, Cố Bình An không quan tâm một chút nào, trong lòng còn điên cuồng nhổ nước bọt, cái tên này thế mà cũng xem báo giải trí?
     
    Kim Nhật Nguyệt thích bài này.
  5. Minh Nguyệt Thanh Xuân

    Bài viết:
    503
    Chương 34: Điên cuồng trả thù

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cô vừa mới kết thúc màn nhổ nước bọt xong thì nghe một tiếng ly vỡ vụn nát.

    Mục Lăng bóp nát một cái ly, làm Cố Bình An sợ đến súyt chút nữa làm đổ sữa đậu nành.

    Thím Lâm cũng thoáng giật mình một cái, nhưng lại đau lòng hơn, cuống quít lại kiểm tra xem hắn có bị thương hay không, Mục Lăng trầm giọng nói, "Thím Lâm, thím đi ra ngoài trước, tôi có việc muốn nói riêng với Cố Bình An."

    Trong lòng Cố Bình An nhảy dựng một cái, chuyện gì?

    Một loại dự cảm không tốt tự nhiên nảy sinh, Cố Bình An suy nghĩ một chút cũng không biết chuyện này có liên quan gì đến cô, thím Lâm lo lắng nhìn Cố Bình An một cái, rời khỏi phòng ăn, Mục Lăng ném thẳng tờ báo vào người Cố Bình An.

    "Tự mình xem đi!"

    Cố Bình An cầm lấy báo lên liền nhìn thấy một tấm ảnh vô cùng ám muội, cô và Mục Phàm bị chụp ở cửa khách sạn, đủ loại thân mật khăng khít, như một đôi tình nhân, trong lòng cô lạnh lẽo, một trận chột dạ.

    Đáng chết, tại sao lại bị chụp được chứ?

    Tiêu đề càng làm cho sắc mặt cô trắng bệch hơn, thiên kim Cố thị trưởng và Mục nhị thiếu gia có một đêm xuân, một gái hai chồng?

    Cái tiêu đề kinh khủng này, một chữ cũng không đề cập tới Mục đại, dù sao Mục đại cũng chưa bao giờ lên báo giải trí, đồng thời thủ đoạn vô cùng tàn ác, người người sợ hãi, không ai dám đưa tin của Mục đại, nhưng lại dám đưa tin Cố Bình An và Mục Phàm.

    Cố Bình An và Mục đại sẽ đính hôn, đột nhiên truyền ra một tin tức lớn như vậy, rốt cuộc truyền thông muốn cái gì?

    Không lẽ là nhắc nhở Mục Lăng, Cố Bình An lả lơi ong bướm có quan hệ với cả hai anh em hắn, đây là cố ý nhục mạ Mục Lăng sao?

    Cố Bình An không rảnh bận tâm nhiều như vậy, vừa thấy tiêu đề và hình ảnh thì đã biết, nội dung khó nghe cỡ nào, quả nhiên như cô đoán, nội dung vô cùng không thể chịu nổi, ảnh Mục Phàm mang theo cô vào bên trong mướn phòng đều bị chụp lại cả, bằng chứng như núi.

    Báo chí rất thành thật mà đưa tin một sự thật, cả da đầu Cố Bình An đều tê dại, cô có thể tưởng tượng người khác sẽ nói cô như thế nào.

    Lả lơi ong bướm? Một gái hai chồng?

    Vì sao lại biến thành bộ dạng như vậy? Mục Lăng phẫn nộ là phải, dù sao một người là vợ chưa cưới của hắn, còn một người lại là em trai của hắn, bị người anh em của mình cho đội nón xanh, quả thực chính là cho hắn một cái tát.

    Một cái tát vô cùng hung ác, có lẽ Mục đại chưa bao giờ phải chịu nhục nhã như vậy.

    Phòng ăn tràn ngập mùi phong ba bão táp, trong lòng Cố Bình An thấp thỏm bất an, thật sự sợ Mục Lăng sẽ giận đến giết người diệt khẩu, trực tiếp giết chết cô, đây cũng là chuyện rất có khả năng.

    Xem như thanh danh của cô đã bị hủy hoại hết.

    Đường đường là thiên kim thị trưởng, có hôn ước, lại cùng em trai của chồng chưa cưới lêu lổng, cô có thể tưởng tượng đến hai giới chính thương đến tột cùng sẽ nhìn cô bằng ánh mắt gì.

    Báo giải trí này là một làn sóng gây ra phong ba bão táp.

    Mục Lăng nổi giận, ngay tại chỗ gọi điện tìm ông chủ công ty giải trí, ném qua một câu uy hiếp, "Trong vòng 3 ngày, công ty của ông sẽ biến thành lịch sử."

    Phàm là dính đến chuyện truyền thông, đều bị Mục Lăng công kích như vậy.

    Trong chốc lát, giới báo trí thành phố S chấn động mạnh, mấy ngày nay một số công ty nhà văn hóa đóng cửa, Mục đại giết gà dọa khỉ.

    Đường Dạ Bạch gọi điện thoại tới: "Hắc, Mục đại, vợ ngoại tình mà thôi, có gì lớn đâu, đừng khiến cho kinh tế rung chuyển chứ. Đúng rồi, Đường gia chúng ta không đưa tin thất đức như vậy đâu, Đường thị rất nhỏ bé, cầu xin buông tha. Tối hôm qua tôi mới nhận được tin tức này, tôi cho rằng cậu đã biết, thế nhưng cậu lại không biết, aiz, Mục đại đội nón xanh có lẽ sẽ biến thành cụm từ phổ biến trong giới kinh doanh trong khoảng thời gian này."

    "Đường Dạ Bạch, cậu cút cho tôi!" Mục Đại mắng một cách thô bạo, "Còn nói nữa tôi sẽ cho cậu đội nón xanh ngay lập tức."

    Ai cũng có thể nghe được, Đường Dạ Bạch vui sướng cỡ nào khi cười trên nỗi đau của người khác!
     
    Kim Nhật Nguyệt thích bài này.
  6. Minh Nguyệt Thanh Xuân

    Bài viết:
    503
    Chương 35: Cơn thịnh nộ của Mục Boss

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cố Bình An nhìn Mục Lăng nổi giận ứng phó với Đường tổng cười trên nỗi đau của người khác, rồi lại ứng phó với các công ty lớn, trong lòng ngược lại là một mảnh nhẹ nhàng.

    Mục Lăng hẳn là sẽ không đính hôn với cô nữa.

    Biến thành người phụ nữ lả lơi trăng hoa, nếu như có thể làm Mục Lăng hủy bỏ hôn ước, cô cảm thấy rất đáng giá, chẳng sợ bị người đời chỉ trỏ, chỉ cần không cùng Mục Lăng trói buộc nhau cả đời, cô cũng cảm thấy đáng giá, cùng lắm thì cô đi du học ở nước ngoài rồi sinh sống ở đó, rời xa thành phố S phiền não này.

    Nghĩ như vậy, cả người cô đều trở nên nhẹ nhõm, cũng rất vui sướng.

    "Cố Bình An!" Mục Lăng từng chữ từng chữ như là từ kẽ răng nói ra, tràn ngập lửa giận, Cố Bình An dường như có thể nhìn thấy một cơn lửa giận hừng hực sau lưng Mục Lăng, chuyện quả thực chính là hai chữ, thoải mái.

    Chẳng qua, trên mặt Cố Bình An vẫn là bộ dạng vô tội.

    "Tôi không biết." Cố Bình An nói, "Chuyện này không liên quan gì đến tôi, tôi cũng chịu."

    "Bà nội nhà em nói lại lần nữa xem nào, không liên quan gì đến em?" Mục Lăng rít gào, đập mạnh xuống bàn, "Có tin là lão tử làm thịt em ngay bây giờ hay không!"

    Cô tin.

    Cho nên Cố Bình An câm miệng, không nói lời nào, dù sao cũng không làm gì sai.

    Giả bộ oan ức là được, Lý Hoan Tình từng nói, nước mắt người phụ nữ là vũ khí sắc bén nhất đối với đàn ông, tuy rằng cô không biết đối với Mục Lăng đến cùng có hiệu quả hay không, người đàn ông này còn đang tức giận trong lòng.

    Mục Lăng chỉ vào cô, "Em lập tức cút cho anh, đừng để cho anh thấy mặt em nữa!"

    Hắn sợ nếu Cố Bình An còn trong tầm mắt của hắn, hắn thật sự sẽ làm ra chuyện không thể tha thứ, Cố Bình An cầu mà không được, cơm sáng còn chưa ăn, tạm biệt cũng lười nói, chạy trốn còn nhanh hơn thỏ.

    Mục Lăng, "........"

    Hắn là ôn dịch sao? Chạy trốn nhanh như vậy, mẹ nó, Mục Lăng sắp nổi điên.

    Thịnh nộ qua đi, hắn bình tĩnh lại, đến tột cùng là ai có lá gan lớn như vậy, dám ở trên đầu hổ bứt lông hổ, rõ ràng là có liên quan đến Mục gia, một đống lão già sống dai lòng tham như quỷ, Mục Lăng tức giận vẫn là tức giận nhưng lý trí vẫn còn.

    Hắn giận chính là, cô nhóc Cố Bình An này dám cho hắn đội nón xanh.

    Biết rõ bọn họ thật sự không có gì phát sinh, Mục Phàm bị đánh đến mẹ cũng không nhận ra, bọn họ trong sạch, nhưng hắn vẫn rất tức giận, lại có người không biết sống chết tới khiêu chiến quyền uy của hắn, làm tốt lắm.

    Nếu không phải có những người khác của Mục gia ở sau lưng xúi giục, những nhà báo nhỏ kia dám đưa tin chuyện này sao?

    Không có khả năng.

    Xem Đường Dạ Bạch thông minh cỡ nào, tin tức lớn như vậy, Đường thị lại không đề cập tới, vài gia chủ dòng truyền thông cũng không đề cập tới, lại có mấy nhà báo nhỏ nhảy ra, hiển nhiên sau lưng có người sai khiến.

    "Đúng là mấy lão già sống dai!"

    Rất hiển nhiên, bọn họ muốn phá hỏng liên hôn giữa hắn và Cố gia, hắn là người sĩ diện cao như vậy, bị đội nón xanh chẳng lẽ lại không một cước đá Cố Bình An ra.

    Đúng, hắn thực sự nên một cước đá Cố Bình An ra.

    Dù sao còn có Cố Doanh Doanh.

    Nhưng mẹ kiếp!! Cố Doanh Doanh còn chưa thành niên.

    Mục Lăng tức giận, như là sư tử hung ác bị người khác chiếm lãnh thổ, đang tìm người khai đao.

    Đám pháo hôi, cứ chờ đấy, lão tử sẽ từng bước từng bước giải quyết hết.

    Cố Bình An ra khỏi biệt thự, bước chân nhẹ nhàng, nghĩ đến có thể thoát khỏi Mục Lăng, cô cảm thấy danh dự bị hao tổn thật là một chuyện nhỏ.

    Phía sau một chiếc xe cũng theo kịp, ngừng ở bên người cô, cửa sổ xe hạ xuống, "Thiếu phu nhân, lên xe đi, tôi đưa cô về nhà."

    Đây là người bên cạnh Mục Lăng – Tiểu Ngô.

    Cố Bình An ngẫm nghĩ, trên người cô lại không có tiền, không cần thiết làm bộ làm tịch, cô nói, "Vậy phiền anh rồi."
     
    Kim Nhật Nguyệt thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 14 Tháng mười một 2019
  7. Minh Nguyệt Thanh Xuân

    Bài viết:
    503
    Chương 36: Mẹ nhẫn tâm

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tại nhà lớn của Cố gia, cách đó không xa là một đống phóng viên, có lẽ đều là tới muốn phỏng vấn Cố Bình An, cảnh vệ ở xa đang chặn bọn họ ở bên ngoài, không cho phép tới gần biệt thự, còn phái ra hơn mười người cảnh vệ viên, còn có **, để phòng ngừa vạn nhất.

    Những phóng viên này cũng biết chừng mực, nhìn cảnh vệ ai ai cũng mặc vũ trang nên cũng không thực sự dám tới gần nhà lớn.

    Tiểu Ngô đưa Cố Bình An về nhà, cửa sổ xe được trải qua thiết kế đặc thù, bên ngoài nhìn không thấy bên trong, Cố Bình An có thể nhìn thấy bên ngoài là một loạt phóng viên, trong lòng bình tĩnh, có lẽ cô thật sự biến thành tâm điểm của cái thành phố S đệ nhất này rồi.

    Mục gia với cô tuyệt đối là bát tự không hợp.

    Tiểu Ngô lái xe đến cách nhà lớn Cố gia còn có mấy chục mét đã bị ngăn cản, Cố Bình An kéo cửa kính xe xuống, cảnh vệ nhận ra cô, lúc này mới cho đi, những phóng viên điên cuồng chụp ảnh, Tiểu Ngô thật vất vả mới có thể đưa được người trở về, Cố Vân tự mình ra nghênh đón, vẻ mặt Lâm Tú Lan đầy phẫn nộ, xông lên cho Cố Bình An một cái tát, "Tiện nhân không biết xấu hổ, mày làm mất hết mặt mũi nhà chúng ta rồi."

    Một màn này cũng bị các phóng viên điên cuồng chụp được.

    Cố Vân che chở Cố Bình An, "Bà đừng có quá phận."

    "Chính là tại ông cưng chiều nó như vậy, nó mới có thể làm ra cái thứ chuyện vô liêm sỉ này." Lâm Tú Lan nổi giận đùng đùng đi vào trong, Cố Bình An vẫn luôn cúi đầu, nước mắt trong mắt không dám rơi xuống.

    Xảy ra chuyện này, mẹ cô một câu an ủi cũng không có, chỉ có trách cứ.

    Cố Vân cảm thấy rất có lỗi, khách khí nói với Tiểu Ngô, "Cảm ơn cậu đã đưa Bình An trở về, vào uống ly trà rồi hẵng đi."

    "Cố thị trưởng không cần khách khí, đại thiếu gia bảo tôi đưa đại thiếu phu nhân trở về, đây là việc tôi nên làm." Tiểu Ngô nói lời từ biệt, lái xe rời đi, Cố Vân đau lòng ôm lấy Cố Bình An, "Chúng ta đi về trước, mẹ con còn đang giận dữ, lời của bà ấy con đừng để trong lòng."

    "Chị, chị không sao chứ?" Cố Doanh Doanh mới vừa biết tin tức, từ trên lầu chạy xuống, thấy trên mặt Cố Bình An hồng hồng, mẹ thì tức giận ngồi ở một bên, cô liền biết Cố Bình An bị đánh, Cố Doanh Doanh nói, "Mẹ, sao mẹ lại đánh chị, chị không có việc gì là tốt rồi."

    "Tốt cái gì mà tốt, mặt mũi đều mất hết, còn không bằng chết ở bên ngoài luôn đi cho xong, đỡ để người khác nói ta không biết dạy con gái." Lâm Tú Lan nói không kiêng nể gì, trái tim Cố Bình An như bị dao cứa qua.

    "Bà vừa vừa phải phải thôi, con gái bình an trở về, bà bực tức cái gì, tôi tin Bình An, người khác nói lời đàm tiếu quan trọng như vậy sao? Lại nói nếu Mục Lăng không cưới Cố Bình An, đó cũng là một chuyện tốt."

    Bê bối hôm nay, ảnh hưởng tới Cố Vân rất lớn.

    Con gái của thị trưởng có tiếng, thị trưởng tự nhiên cũng có tiếng theo, bạn bè của ông đều biết ông yêu thương con gái, vô cùng sủng ái, khi con gái làm ra chuyện này, ánh mắt thương hại của các đồng nghiệp đều khiến ông cảm thấy khó ưa.

    "Ba, con với Mục Phàm chưa hề phát sinh chuyện gì cả." Cố Bình An nói, "Con uống nhiều quá, bị hắn mang đi khách sạn, hoàn toàn không biết gì, sau đó Mục Lăng tới, còn đánh cho Mục Phàm một trận, con với hắn là trong sạch, báo chí đều là nói bậy, ba phải tin tưởng con."

    "Không cần giải thích, ba nhìn con trưởng thành, con là người như thế nào, ba đều biết, nếu con nói không có việc gì, vậy chính là không có việc gì, báo chí viết cái gì cũng mặc kệ bọn họ, cũng không cần phải giải thích với bọn họ, chuyện này con là người bị hại, không cần xin lỗi." Cố Vân nói, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm, con gái không bị người làm nhục, ông cũng nhẹ nhõm hẳn, ông cũng đã tính đến tình huống xấu nhất rồi.
     
    Kim Nhật Nguyệt thích bài này.
  8. Minh Nguyệt Thanh Xuân

    Bài viết:
    503
    Chương 37: Nó không phải là con gái của tôi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Ba nghe nói Mục Phàm đến bệnh viện." Cố Vân nói, "Những việc này con đừng quan tâm, để Mục Lăng đi xử lý đi, Bình An, ba đặt vé máy bay giúp con, đưa con qua Mỹ, nếu con không muốn gả cho Mục Lăng, vậy thì không cần nữa."

    Cố Bình An mở to hai mắt, Lâm Tú Lan đột nhiên từ trên sô pha đứng lên, "Lão Cố, ông nói cái gì? Tôi không đồng ý."

    "Không cần bà đồng ý, chỉ cần Bình An muốn đi, tôi sẽ cho con bé đi, tôi không quan tâm đến cái chức thị trưởng này nữa, tôi không thể hủy hoại cả đời Bình An được." Cả đêm Cố Vân không ngủ, ông suy nghĩ rất nhiều, ông ở quan trường chìm nổi cả đời, cuối cùng lại để bị mất hạnh phúc cả đời của con gái bảo bối, cái này làm cho ông không đành lòng, không bằng ông nên sớm rời cái nơi quan trường thị phi này.

    "Bình An đi rồi, anh của tôi phải làm sao bây giờ? Ba của tôi phải làm sao bây giờ? Gia nghiệp Lâm gia phải làm sao bây giờ?" Lâm Tú Lan phẫn nộ nói, "Thủ đoạn của Mục Lăng, ông không phải không biết, ba tôi đã lớn tuổi, ông ấy không chịu nổi đâu, ông muốn ông ấy phải chết sao hả?"

    "Con gái Lâm gia họ Lâm, không phải họ Cố, bà muốn bảo toàn gia nghiệp Lâm gia, bà bảo con gái Lâm gia đi gả, đừng tới tìm con gái tôi." Cố Vân tức giận nói, ánh mắt hung ác nhìn Lâm Tú Lan, "Đừng tưởng rằng tôi không biết bà suy nghĩ cái gì."

    "Ông cho rằng tôi muốn bán con cầu vinh sao? Tôi còn không phải là vì sản nghiệp của Lâm gia sao, muốn ba tôi không có nỗi lo nào sau này sao, Viện Viện là con một, nó chạy trốn không thấy bóng dáng thì tôi còn biện pháp gì đây, tôi lại không tìm được người."

    Cố Doanh Doanh nói, "Ba, mẹ, hai người đừng cãi nhau nữa, gần đây trong nhà toàn là chuyện xấu, thật là khó chịu muốn chết."

    Cố Bình An lau chùi nước mắt, "Ba, mẹ, hai người đừng cãi nhau nữa, con không đi, con sẽ gả cho Mục Lăng."

    "Bây giờ mày muốn gả cho hắn, hắn chưa chắc đã muốn mày." Lâm Tú Lan giận dữ quát Cố Bình An, "Nhìn xem bộ dáng của mày giống cái gì? Uống say, cùng người khác qua đêm, bây giờ cả thành phố S ai ai cũng đều biết mày là tàn hoa bại liễu, một con giày rách, thanh danh thối nát thành cái dạng này, ai còn muốn mày? Nếu cuối cùng mày còn liên lụy đến Doanh Doanh, tao sẽ không bỏ qua cho mày."

    Cố Vân tức giận giáng một cái tát xuống mặt Lâm Tú Lan khiến mọi người trong nhà kinh hoàng.

    Tính tình xưa này của ông luôn ôn hòa, Cố Bình An từ nhỏ đến lớn, trước nay chưa từng thấy Cố Vân đánh Lâm Tú Lan, hai người vẫn tính là vợ chồng ân ái, Cố Vân thân là thị trưởng cũng không có phụ nữ hay tin tức xấu bên ngoài, khi không có việc xã giao quan trọng đều ở nhà, tuy rằng Lâm Tú Lan hơi đanh đá, tương đối thiên vị Cố Doanh Doanh, nhưng đối với cái nhà này cũng là toàn tâm toàn ý.

    Nước mắt Lâm Tú Lan trong nháy mắt rơi xuống, Cố Vân nói, "Có người mẹ nào nói con gái mình như vậy sao? Bà thấy bộ dáng bây giờ của bà giống cái gì hả?"

    "Con gái sao? Nó không phải là con gái của tôi."

    Lâm Tú Lan hung hăng trừng mắt nhìn Cố Bình An một cái, xoay người chạy lên lầu, Cố Doanh Doanh cuống quít chạy theo an ủi, "Mẹ...ba, ba làm gì vậy a."

    Trong lòng Cố Bình An ủy khuất, cũng rất khiếp sợ, Lâm Tú Lan nói thật sự quá khó nghe, cô là con gái của bà, vì sao bà có thể nói như vậy với cô?
    Ánh mắt bà nhìn cô cũng giống như kẻ thù vậy.

    Cố Vân nói, "Bình An, ở trong lòng mẹ con, Lâm gia quan trọng hơn tất cả, so với ba, so với con còn quan trọng hơn, cho nên bà ấy sẽ nghĩ mọi cách cứu Lâm gia, con cũng đừng để ý những lời khi nóng giận của bà ấy."

    Cố Bình An biết tính cách của mẹ, một khi nổi nóng sẽ nói một cách không suy nghĩ, cô khổ sở thì khổ sở, nhưng sẽ không để trong lòng.

    "Ba, ba yên tâm đi, con biết." Cố Bình An hạ quyết tâm, "Ba đi xin lỗi mẹ đi, đừng vì chuyện của con mà hai người cãi nhau, gả cho Mục Lăng là lựa chọn của con, ba cũng không cần cảm thấy có gánh nặng."
     
    Kim Nhật Nguyệt thích bài này.
  9. Minh Nguyệt Thanh Xuân

    Bài viết:
    503
    Chương 38: Mục Lăng, anh đừng hối hận

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cô cũng không phải đi đến tuyệt cảnh, hôm nay có một con đường ở ngay trước mặt cô, cô không còn lựa chọn, cô chọn gả cho Mục Lăng, đây là quyết định của cô, tương lai nếu thật sự bất hạnh, cô cũng sẽ không oán trách bất cứ ai, cô sẽ chấp nhận lựa chọn của mình.

    Mục Lăng, cưới tôi, anh tốt nhất đừng hối hận.

    "Bình An...."

    "Ba, đừng nói nữa, con mệt rồi, con lên nghỉ ngơi trước đây." Cố Bình An nói, ôm Cố Vân một cái rồi lên lầu đi nghỉ ngơi, bận rộn một ngày, cô thật sự mệt muốn chết rồi.

    Điện thoại vừa mới sạc điện vào đã thấy tin nhắn để lại của Lý Hoan Tình, Cố Bình An vừa cầm điện thoại lên, điện thoại đã vang lên, "Bình An, cậu không sao chứ? Mình gọi cho cậu cả một ngày mà cậu cũng không nghe máy, cậu về nhà chưa?"

    "Về rồi." Trong lòng Cố Bình An cảm thấy ấm áp, "Cậu không cần sốt ruột như vậy, mình và Mục Phàm không xảy ra chuyện gì hết."

    Lý Hoan Tình thở phào nhẹ nhõm, "Cậu không biết thanh danh của Mục Phàm kém thế nào đâu, quả thực người gặp người hận, những gia đình có con gái trong thành phố S này đều không hy vọng con gái họ dính dáng gì đến Mục Phàm, cậu có thể tránh được một kiếp, thật là cảm tạ trời phật."

    Cố Bình An kể lại mọi chuyện một lần, Lý Hoan Tình kinh ngạc, "Mục Lăng sao có thể đến đúng lúc như vậy?"

    "Mình chạy đến đâu hắn cũng có thể kịp thời bắt mình lại, chuyện như vậy hắn làm sao có thể đến trễ được, có lẽ hắn phái người theo dõi mình a." Cố Bình An tưởng tượng đến bản thân làm cái gì cũng bị người khác nhìn chằm chằm, thật là không thoải mái.

    Nhưng không còn cách nào, người ta là Mục Lăng, cô còn có thể có cách nào được nữa đây?

    Cố Bình An nói, "Hoan Hoan, mình quyết định gả cho Mục Lăng rồi."

    "Thật sự quyết định rồi?"

    "Aiz, thật sự." Cố Bình An nói, "Mình không muốn trong nhà lúc nào cũng căng thẳng, cũng không muốn ông ngoại lớn tuổi như vậy rồi còn phải nhọc lòng chuyện thương trường, nếu mình gả cho Mục Lăng có thể giải quyết vấn đề, vậy gả cho hắn đi."

    "Hắn còn muốn cậu sao?"

    "Tùy hắn." Thật ra Cố Bình An cảm thấy chuyện này không quan trọng, "Không cần thì thôi, mình cũng sẽ không ép hắn."

    Vừa nghĩ tới bộ dáng nổi trận lôi đình của Mục Lăng hôm nay, trong lòng Cố Bình An liền thoải mái, "Cái tính cách này của hắn, gả cho hắn cũng khá tốt, dù sao người hay giận đều đoản mệnh, nói không chừng ngày nào đó hắn giận đến hộc máu mà chết, mình sẽ sở hữu gia sản hàng tỷ, nghĩ lại cũng thật tốt."

    "Bình An, mơ mộng chính là tốt đẹp, nhưng hiện thực lại tàn khốc, mình không đành lòng đả kích cậu, có điều, trí tưởng tượng của cậu đã đi quá xa rồi, cậu đừng có mà nằm mơ nữa." Lý Hoan Tình cười nhạt, "Mình cũng không giúp được cậu, nếu cậu đã quyết định, thì cứ tùy duyên đi, tốt nhất là khiến Mục Lăng yêu cậu, làm hắn cả đời đều mê luyến quấn lấy cậu, đây mới là phương thức trả thù tốt nhất."

    "Quân tử nhìn thấy kế sách giống nhau." Cố Bình An cũng nghĩ thông suốt.
    Trong vòng mấy năm cô chỉ có một mục tiêu duy nhất đó chính là nghĩ cách làm Mục Lăng yêu cô.

    Sau đó, cô sẽ vứt bỏ Mục Lăng.

    Nghĩ đến đã thích rồi.

    Lý Hoan Tình giơ ngón cái lên, "Dù chưa chắc thành công, đồng chí hãy cố gắng nỗ lực, đây chắc chắn là một nhiệm vụ gian khổ nhất, nhưng mà mình tin tưởng cậu."

    Cố Bình An cũng được coi là một cô gái quyến rũ, trong trường học người theo đuổi cô chỗ nào cũng có, nhưng đều là ngại thân phận của cô nên không dám đấy thôi, chứ không phải là không có ai theo đuổi, nếu cô là đàn ông, cô cũng sẽ yêu Cố Bình An.

    Mục Boss, tôi coi trọng anh rồi đấy.

    Lý Hoan Tình nói, "Trong mấy ngày tới, cậu không cần đi học đâu."
     
    Kim Nhật Nguyệt thích bài này.
  10. Minh Nguyệt Thanh Xuân

    Bài viết:
    503
    Chương 39: Chị và em

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Có phải ở trường học mọi người đều nói những lời rất khó nghe phải không?"

    "Cậu nói xem?"

    "Vậy mình càng muốn đi!" Cố Bình An nói, ai cũng cảm thấy làm ra loại chuyện bê bối này, cô nên trốn ở trong nhà, chuyện gì cũng không thể làm, nhưng cô lại cố tình muốn đi học, cái gì nên làm thì vẫn phải làm, cô không thẹn với lương tâm của mình là được, mấy lời gièm pha đó thì có là gì? Cô là Cố Bình An, sợ gì mấy lời đồn đại kia.

    Mục Lăng cô cũng không sợ, lời đồn đại kia thì tính là gì?

    Cố Bình An vẫn luôn có thói quen ghi nhật ký, ghi lại tâm tình của mình, còn có những chuyện quan trọng, cô lấy sổ nhật ký ra, ghi lại những chuyện đã xảy ra trong hai ngày nay, hơn nữa còn làm một cái tổng kết.

    Cô quyết định gả cho Mục Lăng, nhưng cô vĩnh viễn sẽ không yêu Mục Lăng, cô muốn làm cho hắn yêu cô rồi cô sẽ vứt bỏ hắn, làm hắn cũng nếm thử loại tư vị hối hận không kịp này.

    Tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không yêu Mục Lăng.

    Cô hận hắn.

    Mục Lăng, anh tốt nhất đừng có hối hận!

    Viết xong nhật ký, Cố Bình An nằm ở trên giường, nhắm mắt lại nghỉ ngơi, ba mẹ ở cách vách còn đang cãi nhau, nghe không rõ ràng lắm, cô chán nản nhắm mắt lại, Cố Doanh Doanh gõ nhẹ cửa phòng cô, "Chị, chị ngủ rồi sao?"

    "Đang định ngủ, có việc gì sao?" Cố Bình An nhìn Cố Doanh Doanh.

    Cố Doanh Doanh nhỏ hơn cô một tuổi, nói thật, cô và Cố Doanh Doanh cũng không phải đặc biệt thân thiết gì, hai người tuổi tác gần nhau, Cố Vân đi công tác quá bận, đều là Lâm Tú Lan nuôi lớn các cô, thứ gì Cố Doanh Doanh có một phần thì cũng có thêm một phần của Cố Bình An, Lâm Tú Lan bất công rõ ràng như vậy, Cố Bình An trời sinh phản cốt, trong lòng vẫn luôn hâm mộ ghen ghét em gái. Cũng vẫn luôn đem mình so sánh với Cố Doanh Doanh, so thành thích học tập, so thư pháp, so dương cầm, so tất cả.

    Cho nên, chị em hai người dĩ nhiên sẽ không thật sự thân thiết.

    Chỉ là, bình tĩnh mà nhìn lại, tuy Cố Doanh Doanh tính khí có hơi đại tiểu thư, còn lại thì không đến nỗi nào, tâm địa lương thiện, có thứ gì cũng chia sẻ với cô, chỉ là cô càng lớn, càng kiêu ngạo, càng không muốn thân thiết với em gái, dần dần trở nên xa cách.

    Cố Doanh Doanh ngồi ở mép giường, "Chị, có phải chị rất buồn phải không?"

    "Không có." Cố Bình An nói, bây giờ cô không buồn một chút nào, bởi vì cô chấp nhận sự thật rồi, cái cô muốn chính là phải làm thế nào để Mục Lăng yêu cô, không phải khổ sở.

    "Xin lỗi."

    "Em xin lỗi cái gì, chuyện này có liên quan gì đến em sao?"

    "Không phải, lúc nãy mẹ nói chuyện quá khó nghe, em biết chị vẫn luôn không thích em, bởi vì mẹ quá bất công nên chị cũng không muốn thân thiết với em." Cố Doanh Doanh có chút buồn bã, "Em vẫn luôn muốn gần gũi với chị, chỉ là... em không biết nên làm thế nào."

    Cố Bình An trầm mặc, "Em vĩnh viễn đều là em gái của chị."

    "Có những lời này của chị, em đã yên tâm rồi." Cố Doanh Doanh nói, máu mủ tình thâm, vĩnh viễn đều sẽ không thay đổi được, điều cô hâm mộ nhất đó chính là mình có một người chị gái, cho dù chị không thích cô, "Mẹ vừa mới cho em xuất ngoại đi du học, em đã đồng ý với mẹ."

    "Khi nào đi?"

    "Trong năm nay sẽ đi, làm xong thủ tục, mùa thu sẽ nhập học, em phải đi đến đó trước làm quen với hoàn cảnh."

    "Chuyện này cũng khá tốt." Trong lòng Cố Bình An cười lạnh, mẹ thật là bất công, sợ Cố Doanh Doanh bị cuốn vào chuyện này nên đã cho con bé rời đi, thật là làm khó cô, Cố Bình An nói, "Đi sớm một chút."

    Rời nơi thị phi này, có thể khiến em gái thanh tịnh an ổn, cô cũng yên tâm, trong nhà có một người không hạnh phúc là đủ, dù sao còn có em gái cô hạnh phúc.
     
    Kim Nhật Nguyệt thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...