Ngôn Tình [Edit] Chồng Trước Ra Lệnh Truy Bắt: Phúc Hắc Boss Ngốc Manh Thê - Trình Ninh Tĩnh

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Minh Nguyệt, 19 Tháng tám 2019.

  1. Minh Nguyệt Thanh Xuân

    Bài viết:
    503
    Chương 10: Ông xã, anh thật dã thú (3)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Có chút thú vị, hắn cho rằng thiên kim thị trưởng là tiểu thư khuê các, không ngờ cô lại đào hôn giữa đường, nhanh mồm nhanh miệng, xem ra đây là loại người thông minh nhanh trí được người khác yêu thích.

    "Mục Lăng?" Cố Bình An nghi hoặc hỏi.

    Mục Lăng gảy gảy tàn thuốc, "Cô rất thông minh."

    Cố Bình An càng nghi ngờ, "Không phải khi còn nhỏ anh bị lửa thiêu nửa khuôn mặt nên dẫn đến hủy cả khuôn mặt luôn sao?"

    "Con mẹ nó cô nghe ai nói?" Mục Lăng ném điếu thuốc lá đi, dẫm tắt trên đất, bộ mặt tức giận.

    Hắn bị hủy khuôn mặt?

    Tên khốn khiếp nào dám bịa đặt?

    "Đại ca, đại ca, anh bình tĩnh, bình tĩnh.... Xem ra người ta nói tính khí anh không tốt, đúng là không sai." Cố Bình An lùi về sau hai bước, lại không sợ chết nói thêm một câu, trong lòng vô cùng không vui, "Anh phái người giám sát tôi?"

    Mục Lăng cười, "Nếu lão tử không phái người giám sát cô, thì làm sao biết được cô nửa đường chạy trốn? Người mà Mục Lăng tôi muốn, nửa đường chạy mất, cô xem mặt mũi của tôi nên đặt ở chỗ nào?"

    Cố Bình An cũng cười, "Thứ cho tôi nhắc nhở anh một câu, cô dâu tương lai là Lâm Viện Viện, đã chạy mất, mặt mũi của anh đặt ở trong áo hay trong chăn đã sớm mất rồi, nhìn chằm chằm tôi làm cái gì, dù sao đây cũng không phải là lần đầu tiên vợ chưa cưới của anh chạy mất."

    "Cố Bình An, cô muốn chết sao?" Mục Lăng một cái đã nhanh chân bước đến, có một loại khí thế giống như muốn bóp chết Cố Bình An vậy.

    Trong nháy mắt Cố Bình An lúng túng, "Đại ca, có chuyện gì từ từ nói, từ từ nói nha, chúng ta là người văn minh, phải biết lễ độ."

    "Văn minh?" Mục Lăng buồn cười nhìn cô, "Trong tự điển của Mục Lăng tôi không có cái từ này!"

    Cố Bình An thầm nghĩ, quả nhiên lãnh khốc, thô bạo, dã man.

    Lý Hoan Tình đánh giá thật sự rất đúng "Nhất châm kiến huyết." (*)

    (*) Nhất châm kiến huyết: Một châm thấy máu.

    "Đào hôn trốn thoát được thật sự rất vui vẻ sao?" Mục Lăng hỏi, nhìn từ trên cao nhìn xuống Cố Bình An, khoảng cách gần như thế, Cố Bình An mới phát hiện, người đàn ông này thật cao, khí thế càng bộc lộ tính xâm lược, lần đầu tiên Cố Bình An tiếp xúc với loại đàn ông này, căng thẳng đến nỗi tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, không nhịn được lùi về sau một bước, Cố Bình An thừa nhận kinh hãi luôn là một kỹ năng hộ mệnh của cô, cái này vừa nhìn đã biết cô đánh không lại rồi.

    "Sợ?" Mục Lăng nheo mắt lại, "Để tôi cho cô biết thế nào gọi là văn minh, mang người ra đây."

    Mục Lăng nói xong, trở về đầu xe, vẫn tựa người vào đầu xe, một tên áo đen đè Dương Sâm lại, đột nhiên đẩy về phía trước, Dương Sâm nho nhã yếu ớt bị ngã xuống đường, Cố Bình An kinh hãi, cuốn quýt chạy tới đỡ hắn, "Sư huynh, anh không sao chứ?"

    Cô ngẩng đầu trợn mắt lên giận dữ nhìn Mục Lăng, "Anh khốn nạn!"

    Mục Lăng giơ ngón cái hướng về phía cô, thái độ thô bạo, ngữ khí trào phúng, "Cô đúng là có dũng khí, lần trước có người mắng tôi khốn nạn, tôi đã quăng thi thể của người đó ở giữa dòng sông rồi."

    Trên đoạn đường tối thui, hoang vu có một chiếc xe, bình thường xe đến xe đi qua nơi này, trong nháy mắt đã biến thành đường núi hoang vắng.

    "Bình An, chuyện gì thế này?" Dương Sâm hỏi, hắn không hiểu tại sao lại bị đánh ngất rồi trói lại, đến khi tỉnh lại đã bị ngã ở giữa đường, đầu óc mơ hồ, có thể nhìn thấy người có tư thế ở trước mắt cũng không phải dễ trêu vào.

    "Sư huynh, xin lỗi." Cố Bình An cắn răng, nhìn về phía Mục Lăng, "Anh muốn thế nào?"

    Mục Lăng nói, "Còn chạy không?"

    "Không chạy nữa."

    "Ba ngày sau chính là lễ đính hôn...."

    "Tôi sẽ xuất hiện đúng giờ."

    Mục Lăng cười, nụ cười như thế kết hợp với mặt mũi của hắn, nhìn sao cũng không giống là thiện ý, "Sớm ngoan như vậy thì đâu có xảy ra chuyện gì."

    "Bình An, anh ta là ai, anh ta là đang bức hôn, tại sao em lại đồng ý...." Dương Sâm nói cũng chưa nói xong, cũng không nhìn thấy động tác của Mục Lăng như thế nào, chỉ cảm thấy có một cơn gió thổi qua, người hắn đã bị Mục Lăng đánh cho một quyền, ngã văng lên thân xe việt dã, Dương Sâm hoa hết cả mắt, bụng đau giống như là bị lửa đốt vậy, Mục Lăng nắm lấy cổ của hắn, "Tôi nói chuyện với bà xã, chỗ nào đến lượt con tin như cậu xen mồm vào hả?"
     
    Chỉnh sửa cuối: 2 Tháng chín 2019
  2. Minh Nguyệt Thanh Xuân

    Bài viết:
    503
    Chương 11: Bà xã, em nóng tính quá

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cố Bình An chạy tới bảo vệ Dương Sâm, "Mục Lăng, anh thả sư huynh ra."

    "Bà xã, em nghĩ cho kĩ, em chạm vào một đầu ngón tay của hắn, anh sẽ chặt một đầu ngón tay của hắn, em chạm vào một cánh tay của hắn, anh sẽ chặt một cánh tay của hắn, em thử xem." Mục Lăng cười hí hí hỏi, Cố Bình An thấy ý của nụ cười này vừa khát máu vừa tàn nhẫn.

    Cô vội vàng rút tay ở giữa không trung về, không dám đụng vào Dương Sâm, chỉ có thể trợn mắt lên giận dữ nhìn Mục Lăng.

    "Ai là bà xã của anh."

    "Rất nhanh sẽ đúng thôi." Mục Lăng thả Dương Sâm ra, nhìn Dương Sâm ôm bụng thống khổ kêu rên, một mặt khinh thường, "Thật yếu ớt, Cố Bình An, con mắt của em thật kém, khi làm chồng của em, anh cảm thấy thật tự hạ thấp bản thân mình."

    Cố Bình An giận mà không dám nói gì, thật sợ hắn sẽ thay đổi rồi thật sự nhìn thấy đỗ máu ở nơi này.

    "Vị tiên sinh này, anh đây là đang phạm pháp... A......" Dương Sâm chưa kịp nói xong, Mục Lăng đã tàn nhẫn đá một cái vào bụng hắn, tức giận thét lên, "Tiếng tăm của lão tử không đủ lớn sao, cậu nghe không hiểu tiếng người thật à? Cần cậu xen mồm vào phân tranh sao?"

    Bọn đàn em vây xem, ai nấy đều cảm thấy bi thương thay Dương Sâm, chọc đại thiếu gia của bọn họ, quả thực chính là trêu chọc ác ma.

    Cố Bình An quýnh lên, mệt mỏi ôm lấy eo của Mục Lăng, kéo hắn lại, "Anh dừng lại ngay, đừng bắt nạt sư huynh của tôi."

    Cô đau lòng muốn chết, bị Mục Lăng đạp như vậy, ai biết cô vừa định thả Mục Lăng ra lại bị hắn kéo một cái, cả người cô rơi vào lồng ngực hắn, một tay của Mục Lăng nắm lấy eo của cô, ánh mắt hung ác giống như đang suy nghĩ cái gì đó, trong nháy mắt từ bạo hỏa long biến thành một tên bỉ ổi, "Bà xã, em ôm anh nhiệt tình như vậy, chồng em có chút được sủng ai mà lo sợ đấy, cảm giác không tồi."

    Vừa nói, thừa dịp Cố Bình An không đề phòng, một tay xoa xoa nơi mềm mại của cô, rồi lại bóp bóp, thỏa mãn nhíu mày, vẻ mặt vô tội chứng minh hắn đang thử cảm giác.

    "Lưu manh!" Khuôn mặt Cố Bình An đỏ bừng lên, giương tay lên định đánh hắn, Mục Lăng bắt được tay cô, nắm chặt đưa về phía sau, "Anh còn có thể lưu manh hơn nữa."

    Dứt lời, hắn cúi đầu hôn lên môi cô, tay còn lại nắm lấy eo Cố Bình An, giam chặt chẽ ở trong lòng ngực, bá đạo cướp đoạt nơi ngọt ngào thuộc về hắn, đây là cô gái của hắn, vị hôn thê của hắn, ý thức được chuyện này, trong lòng Mục Lăng dâng lên một luồng cảm giác mãnh liệt ý muốn sở hữu, giống như cô đã là vật sở hữu của hắn.

    Hắn đã đánh dấu chủ quyền của hắn trên người cô.

    Cố Bình An trợn mắt ngoác mồm, nhất thời đầu óc đều trống rỗng, không biết phản ứng như thế nào, cô chưa bao giờ thân mật với người khác quá mức như vậy, ở thế bị động bị hắn ôm vào ngực, tùy ý để hắn cướp đoạt, tấn công chớp nhoáng, giống như muốn đoạt đi hết hô hấp.

    Hôn bá đạo, ý muốn sở hữu mãnh liệt, chính xác là cô chưa bao giờ được lĩnh hội qua cảm xúc mãnh liệt như vậy, hơi thở của đàn ông như rơi vào trên người cô, không cách nào thoát ra, sống lưng Cố Bình An đều tê dại, lại không biết nên làm như thế nào, thật giống người bị cố định vậy.

    Môi Cố Bình An bị hôn có hơi tê, sắc mặt đỏ lên, chờ cô phản ứng lại, cảm thấy hô hấp rất khó khăn, liều mạng đẩy Mục Lăng ra, Mục Lăng nhận ra được cô không chịu nổi nữa, buông cô ra, trong đôi mắt lập lòe hiện ra tia chiếm giữ cùng thỏa mãn.

    Cô gái trước mắt, môi sưng đỏ, vẻ mặt ngỡ ngàng vô tội, sắc mặt đỏ bừng, trông giống một bức tranh cô gái vô tội bị người khác chà đạp, nhìn thế nào cũng thấy đẹp không sao tả xiết, đôi mắt ngập nước, chỉ có hai chữ.

    Câu dẫn!!

    Thật con mẹ nó câu dẫn!!

    Cố Vân đúng là sinh ra một đứa con gái thật tốt, hắn thật sự là diễm phúc không cạn đây.

    Dương Sâm ở một bên nhìn thấy, cả hai mắt đều đau.

    Cố Bình An.... Cố Bình An.....

    Ngón tay của Mục Lăng nhẹ nhàng lướt qua môi của cô, nửa là mỉm cười nửa là sủng nịch, đối với người phụ nữ sạch sẽ như vậy, hắn bằng lòng sủng nịch: "Nụ hôn đầu?"
     
  3. Minh Nguyệt Thanh Xuân

    Bài viết:
    503
    Chương 12: Ông xã, đây đâu phải là lần đầu tiên vợ chưa cưới của anh chạy

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Thả tôi ra." Cố Bình An hơi giận, thật sự xấu hổ vô cùng, cô vậy mà lại chìm đắm trong nụ hôn của hắn, bái phục kỹ thuật hôn cao siêu của hắn, quả thực mất mặt, Mục Lăng cười ha ha ha, tâm tình đặc biệt vui vẻ.

    "Ngay cả tỏ tình với hắn em cũng dám, sao lại không dám hiến hôn cho hắn, nếu như em hiến hôn cho hắn, nói không chừng hắn sẽ yêu em, em cũng sẽ không biến thành trò cười cho cả toàn trường." Mục Lăng nói, "Cởi hết quần áo ngủ ở trên giường hiệu suất càng tốt hơn."

    "Vô liêm sỉ!" Quả thực Cố Bình An không dám nhìn vào mắt của Dương Sâm, đối với cô mà nói, đây là chuyện rất mắc cỡ, bị Mục Lăng nói ra như thế, lần đầu tiên cô cảm thấy mình dại dột hết thuốc chữa, bị người ta lấy làm trò cười.

    Đột nhiên Mục Lăng cúi đầu, lại tàn nhẫn hôn lên môi cô, lần này Cố Bình An giãy dụa kịch liệt, một mực cắn môi Mục Lăng, Mục Lăng bị đau buông cô ra, lau đi máu tươi ở khóe môi, bộ dạng khát máu lại mang theo ma tính, phóng đãng lãnh khốc, "Tính khí còn rất mạnh mẽ, anh thích nhất là thuần phục loại phụ nữ có tính khí hoang dã, càng mạnh mẽ chơi càng vui."

    "Biến thái!"

    "Cố Bình An, em nhớ kỹ, nếu lần sau nói cái gì làm anh mất hứng, anh cứ ngăn chặn miệng em bằng cách như vậy." Một tay Mục Lăng kéo cô, ôm vào lồng ngực, ánh mắt tức giận nhìn về phía Dương Sâm, "Nhớ kỹ cho tôi, đây là người phụ nữ của tôi, tôi rất ghét có người mơ tưởng đến đồ vật của tôi, hiểu chưa?"

    Cố Bình An cắn chặt răng, Dương Sâm cũng là dám giận nhưng không dám nói, dù sao cũng quý trọng sinh mạng, sợ Mục Lăng thực sự kích động, lại tới thêm một lần nữa, hắn thực sự sẽ không chịu nổi, cũng sợ chọc phải loại đàn ông giống như ác ma này.

    "Mục Lăng, anh đủ rồi." Cố Bình An nói.

    Mục Lăng cười, "Nếu giải quyết được rồi, bà xã, chúng ta về nhà thôi."

    Không thèm để ý đến sự phản kháng của Cố Bình An, hắn lôi cô nhét vào trong xe, "Đi."

    Dương Sâm nằm ở trên mặt đất, bóng người càng ngày càng nhỏ, trong lòng Cố Bình An cảm thấy lo lắng, đã trễ thế này, Dương Sâm lại nằm ở đó, nếu như gặp phải người xấu thì phải làm sao bây giờ? Hiển nhiên Mục Lăng mặc kệ sự sống chết của Dương Sâm, cứ ném hắn ở giữa đường như thế.

    "Đại thiếu gia, cục giao thông bên kia điện thoại tới, có thể khôi phục giao thông chưa?"

    "Ừ." Mục Lăng nhắm hờ mắt, giống như đang giải lao, vừa giống như đang suy nghĩ việc gì đó, Cố Bình An nghe được trong lòng loạn lung tung tùng phèo, cô đã nói đường này là con đường đi đến sân bay, sao có thể bị phong tỏa như thế, thì ra là chuyện tốt của Mục Lăng.

    Chỉ vì một Cố Bình An mà phong tỏa cả một con đường lớn, hừ, Mục Lăng, anh cũng thật là giỏi.

    Trong xe, yên lặng một hồi, Cố Bình An ôm ba lô núp ở một bên, cố gắng thu mình đến nhỏ nhất, không nhìn Mục Lăng ở bên cạnh, hơi thở trên người đàn ông này rất là bá đạo, hơi hơi tiếp xúc gần một chút là giống như đều sẽ bị ảnh hưởng.

    Lâm Viện Viện chạy trốn, hắn lại không có động tĩnh gì. Có bản lĩnh thông thiên như vậy chắc chắn sẽ tìm ra Lâm Viện Viện, nhưng lại dựa vào cái gì mà nhìn chằm chằm Cố Bình An cô?

    Lẽ nào có lý đó!!

    "Cố đại tiểu thư, rất tức giận?" Mục Lăng hỏi.

    Cố Bình An nói, "Tôi căn bản không phải là người phụ nữ mà anh chỉ định, anh không phải rất có bản lĩnh sao? Lâm Viện Viện mới là vị hôn thê của anh, cô ta chạy, sao anh không đi tìm cô ta?"

    "Muốn nghe lời thật?" Mục Lăng nhíu mày, trong lòng Cố Bình An nghĩ, chắc chắn là không phải nói lời gì tốt lành, Mục Lăng nói, "Anh cảm thấy Cố thị trưởng có giá trị lợi dụng hơn tổng giám đốc Lâm, giá trị của em cao hơn so với Lâm Viện Viện, hiểu chưa?"

    Cố Bình An nhíu mày, "Coi như tôi gả cho anh, ba của tôi cũng sẽ không hợp tác với anh đâu."
     
    Chỉnh sửa cuối: 6 Tháng chín 2019
  4. Minh Nguyệt Thanh Xuân

    Bài viết:
    503
    Chương 13: Ông xã, anh bắt nạt đàn ông tròng ghẹo đàn bà

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Tốt nhất là em nên cầu nguyện cho ba của em có thể hợp tác với anh, nếu không, em sẽ không có tác dụng, đối với anh người phụ nữ vô dụng, kết cục chắc chắn sẽ rất thảm." Mục Lăng mở mắt ra, ánh mắt sắc bén như là sói, "Đặc biệt là người phụ nữ mà anh đã dùng qua."

    "Vô liêm sỉ!" Mặt Cố Bình An đỏ lên, gia giáo tốt đẹp cũng không ngăn nổi cô kích động muốn chửi người.

    "Tiểu thư khuê các đúng là tiểu thư khuê các, mắng tới mắng lui cũng chỉ có hai chữ, cần anh dạy em hai câu không?"

    Cố Bình An im lặng, quyết định không để ý tới Mục Lăng, người đàn ông này thực sự quá bá đạo, cũng quá vô liêm sỉ, cô cứ coi như không nhìn thấy là được rồi.

    "Coi như tôi gả cho anh, lúc nào thì anh có thể thả tự do cho tôi." Cố Bình An không nhịn được hỏi, dù sao mọi chuyện cũng đã định, nhưng dù sao cô cũng phải tranh thủ dành một chút quyền lợi cho mình, cô phải biết mình bị phán mấy năm hình phạt chứ.

    Đột nhiên Mục Lăng nắm chặt cằm Cố Bình An, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị, "Em là tiền tài của tôi, nhớ kỹ một câu, tiền tài không có tư cách bàn điều kiện."

    Cố Bình An giãy khỏi lòng bàn tay của hắn, Mục Lăng cũng không làm khó cô, "Khuyên em một câu, ngoan một chút, nghe lời một chút, có thể, cuộc sống của em sẽ dễ chịu hơn."

    "Thiên đạo luân hồi, tôi sẽ nhớ kỹ lời nói ngày hôm nay của anh." Cố Bình An cắn răng, "Anh đừng hối hận!!"

    "Ha ha ha ha, trong tự điển của Mục Lăng tôi không có cái từ này!"

    "Bắt đầu từ hôm nay, trong tự điển của anh không có những từ nào, tôi sẽ dạy anh những từ đó."

    Văn minh, lễ phép, xin lỗi, hối hận, đừng nóng vội, tôi sẽ dạy anh từng cái một.

    Hừ, xem ai dạy được ai!

    Người lái xe áo đen thầm nghĩ, thiếu phu nhân này thật có dũng khí, dám tranh cãi với đại thiếu gia, hơn nữa đúng mực, nếu như là những người phụ nữ khác, thấy Mục Lăng, đã sớm sợ đến tay chân nhũn ra, chứ đừng nói chi là thực lực nói chuyện ngang hàng, quả thực chính là một chuyện lạ.

    "Cố Bình An, khẩu khí của em không nhỏ a." Mục Lăng nghiêng đầu nhìn cô, lúc này mới lần đầu chân chính đánh giá Cố Bình An.

    Một mái tóc đen dài, không nhuộm cũng không uốn, xã xuống rất tự nhiên, da dẻ đặc biệt trắng không tỳ vết, đường nét khuôn mặt hài hòa, mắt to, mũi xinh xắn, môi đỏ hồng, tuổi còn nhỏ, gò má hơi hơi mập giống trẻ con. Mặc kệ nhìn từ góc độ nào, tuy không đẹp như tiên nữ, nhưng cũng là một mỹ nhân trăm dặm mới tìm được.

    Người xinh đẹp, khí chất cao thượng, có thể nguyên nhân là do di truyền từ Cố phu nhân, nên trên người cũng có một luồng khí khái anh hùng.

    Tinh thần phấn chấn của tuổi thanh xuân có chút chói mắt, hắn nổi bật lên giống như là ác ma trong bóng tối không ai nhận ra.

    Hừ, Cố Bình An.

    Đáng tiếc, một đóa hoa đẹp đẽ như thế, nhưng lại bị Lâm gia bán đi như vậy.

    Trên đường không nói gì nữa, đến nhà lớn Cố gia, Cố Bình An mở cửa xe, Cố gia bao phủ một màu đen, cô trốn đi không tới hai tiếng đã bị bắt về, bất kể là người nào cũng sẽ bị kinh động, trong lòng Cố Bình An thoáng cảm thấy khó chịu.

    Nếu ngày hôm nay cô đi rồi, ba có biết không?

    "Cố Bình An, em lại trốn một lần nữa, anh sẽ chặt một tay của Dương Sâm, trốn hai lần, anh sẽ chặt hai tay của hắn."

    Cố Bình An trợn lên giận dữ nhìn Mục Lăng, nghiến răng nghiến lợi, "Tùy anh!"

    Cô biết, cô không đấu lại Mục Lăng.

    Cô cũng sẽ không tự lượng sức mà bỏ trốn nữa.

    Ngày hôm sau.

    Cố Doanh Doanh vui vẻ mặc một chiếc váy nhỏ xinh xắn, theo Lâm Tú Lan đi tham gia một tiệc rượu, Cố Bình An thu dọn đồ đạc đi học, trước khi đi, Cố Vân gọi cô lại, "Bình An, đừng trách ba."

    Cố Bình An không trả lời, nói không oán giận ba mẹ, đó là lừa gạt mình thôi, trong lòng cô không thoải mái chút nào, luôn cảm thấy thiếu hụt cái gì đó, mẹ không coi trọng cô, yêu thương em gái, xảy ra chuyện, ba đẩy một mình cô ra ngoài chịu chết, đây được coi là cái gì?
     
  5. Minh Nguyệt Thanh Xuân

    Bài viết:
    503
    Chương 14: Bạn thân, mình rất không cam tâm

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Hắc, thật đúng giờ, mình tưởng ngày hôm qua cậu đã chạy mất rồi chứ." Lý Hoan Tình mỉm cười chào hỏi, xe của Lý gia dừng ở bên cạnh cô, Cố Bình An lên xe, không nhịn được nhổ nước bọt, "Ngày hôm qua mình thực sự đã chạy."

    "Nha, mình đã đoán đúng mà, cậu bị bắt trở về sao?"

    "Hừ, đừng tưởng là mình không biết cậu đã nhìn thấy." Ngày hôm qua lúc đi ngang qua nhà Lý gia, rõ ràng thấy phòng của Lý Hoan Tình vẫn sáng đèn.

    Lý Hoan Tình nói, "Trời đất chứng giám, mình thật sự không nhìn thấy."

    "Tin cậu là con ngốc."

    "Cậu thực sự chạy sao, chỉ số thông minh đâu? Cậu chạy như thế nào mà lại bị Mục Lăng tóm vào trong lòng bàn tay?"

    "Lâm Viện Viện có thể chạy, sao mình không thể chạy?" Cố Bình An cũng rất không phục, Lâm Viện Viện là bông hoa nhà ấm lại có thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay của Mục Lăng, còn cô sao lại không thể chạy thoát được?

    Lý Hoan Tình hơi run, "Cậu nói cũng rất có lý, đúng vậy, Lâm Viện Viện làm sao có thể chạy thoát được?"

    "Bỏ đi, mặc kệ hắn, cậu không biết Mục Lăng biến thái như thế nào đâu, bắt cóc sư huynh để uy hiếp mình, nếu không phải như thế thì mình đã chạy thoát rồi." Cố Bình An nghĩ đến Dương Sâm, trong lòng đau khổ, "Một chút nữa mình sẽ đi xin lỗi, tối hôm qua đã liên lụy đến anh ấy."

    Vừa đến trường học, Cố Bình An đã đi tìm Dương Sâm, bạn cùng phòng của Dương Sâm nói thân thể của hắn không khỏe nên đang nghỉ ngơi ở trên lầu, Cố Bình An chỉ có thể đợi ở dưới lầu, đợi hơn một tiếng, Dương Sâm mới xuống lầu.

    Người Dương Sâm xem ra có chút không khỏe, Cố Bình An cúi đầu áy náy nói, "Sư huynh, xin lỗi."

    "Em thật sự phải gả cho người đàn ông đáng ghét kia sao?"

    Cố Bình An gật đầu, việc đã đến nước này, cô không thể nào không lấy chồng được, nói cho cùng, điều này cũng không thể nói là có bằng lòng hay không, Mục Lăng một tay che trời ở thành phố S, cô không thể nào trốn thoát được, nếu ba không phản đối, cô chỉ có thể gả cho Mục Lăng thôi.

    "Sư huynh, em không còn cách nào khác, chắc chắn phải gả cho Mục Lăng." Cố Bình An nhẹ giọng nói.

    "Anh thấy em muốn gả cho hắn thì đúng hơn, ba em là thị trưởng, ai dám bắt nạt em như thế nào, hà tất gì phải kiếm cớ." Vẻ mặt Dương Sâm lạnh lùng, "Cố Bình An, em thật sự làm người quá buồn nôn rồi."

    Cố Bình An kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Dương Sâm, không ngờ Dương Sâm lại nói những lời như vậy với cô.

    Cô buồn nôn?

    Tình huống của ngày hôm qua đó, cô có thể tự quyết định sao? Mặc dù ba cô là thị trưởng, nhưng mà, thế lực của Mục Lăng mạnh hơn, ở hai giới hắc bạch đều có quyền lực, đã khống chế hết tất cả sức mạnh ở thành phố S, một chút biện pháp cô cũng không có.

    Trốn lại trốn không thoát, có thể có biện pháp gì đây?

    "Sư huynh, anh cần gì phải nói đến khó nghe như vậy, đó cũng không phải là ý muốn của em."

    "Tự do kết hôn, ai có thể ép em, ba em lại là thị trưởng, ai có thể bắt em làm cái gì? Trừ phi là chính em đồng ý, anh thấy Mục Lăng tuổi trẻ tài cao, lại là tổng giám đốc xí nghiệp Mục gia, chính em muốn gả vào hào môn thì có, đã như vậy, em tỏ tình với anh để làm gì? Có thấy buồn nôn hay không?

    Cố Bình An cười khổ, cô không hối hận vì đã đến xin lỗi sư huynh, chuyện này là cô liên lụy Dương Sâm, cô nên đến xin lỗi, chỉ là không ngờ tới sẽ nghe những lời khó nghe như vậy, cũng coi như đây là bài học khó quên đi.

    Như vậy cũng tốt, cắt đứt sự nhớ nhung của cô.

    "Sư huynh, xin lỗi, em đã quấy rầy anh, em không hối hận khi đã tỏ tình với anh, cũng cám ơn anh để em biết, em ở trong mắt anh là hạng người gì." Cố Bình An đứng thẳng sống lưng, từng bước từng bước rời đi.

    Bước chân nặng nề đến gần như không bước nổi, trong lòng oan ức cũng không cách nào nói hết.

    Tuy rằng từ nhỏ đến lớn, mẹ rất bất công với em gái, nhưng mà, thật ra đối với cô cũng không tính là tệ, em gái có, cô cũng có, ba và ông ngoại rất thương cô, hơn nữa gia đình quan chức, Lâm gia lại có tiền có thế, Cố Bình An chưa bao giờ cảm thấy có cái gì oan ức.
     
  6. Minh Nguyệt Thanh Xuân

    Bài viết:
    503
    Chương 15: Bà xã, em đi đâu vậy

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mấy ngày nay, những chuyện oan ức trên thế gian đều ùn ùn xảy ra với cô, không cách nào giải quyết.

    Dương Sâm nắm chặt nắm đấm, cắn chặt răng, hắn tuyệt đối không thừa nhận, mình ghen tị với Mục Lăng, cũng tuyệt đối không thừa nhận, hắn hối hận rồi.

    Hối hận ngày đó không đồng ý với Cố Bình An, cần mặt mũi cái gì chứ, ai mà biết bỏ lỡ một ngày, thì đã thật sự bỏ lỡ mất rồi.

    Hắn vẫn luôn cho rằng Cố Bình An sẽ là luôn cô bé không ngừng truy đuổi theo phía sau lưng hắn, không có chút mưu tính nào, ngây thơ hoàn mỹ, hắn muốn tốt nghiệp thật nhanh, để có thể gánh vác trách nhiệm của một người bạn trai.

    Vì thế, hắn không vội vàng, hắn cũng không thích scandal, Cố Bình An luôn tìm hiểu chuyện của hắn, huyên náo dư luận xôn xao, hắn cũng bị ảnh hưởng, đi chỗ nào cũng trốn không thoát khỏi ba chữ Cố Bình An, hắn cũng hơi buồn phiền.

    Nhưng hắn tuyệt đối chưa bao giờ chán ghét Cố Bình An.

    Nếu không, vì sao không cự tuyệt cô chứ?

    Cố Bình An đi vào phòng cũng cảm giác được ánh mắt khác thường của các bạn học, vừa giống thẩm phán, lại vừa giống giễu cợt, trong lòng cô thoáng kinh ngạc, Lý Hoan Tình phất tay một cái, Cố Bình An bước đến bên cạnh cô, mơ hồ nghe có tiếng người xì xào bàn tán ở phía trước, tình cờ quay mặt lại nhìn cô, ánh mắt rất không thiện cảm.

    "Tại sao bọn họ lại nhìn mình như vậy?"

    Lý Hoan Tình, "Ơ, cậu không biết sao? Cậu đã biến thành trò cười của toàn trường rồi, tất cả mọi người đều nói cậu không biết tự lượng sức đi tỏ tình với nam thần, kết quả bị nam thần từ chối." Lý Hoan Tình thở dài, "Bình An của mình ơi, sao dây thần kinh của cậu lại đơn giản như vậy?"

    Cố Bình An giận, "Mắc mớ gì đến bọn họ?"

    "Được rồi, miệng là miệng của người khác, bọn họ thích nói cái gì thì nói cái đó, có bản lĩnh thì trải qua mạnh mẽ hơn cậu đi."

    Cố Bình An uể oải nằm xuống, "Hiện tại người nào đang trải qua đau khổ hơn mình."

    Lý Hoan Tình, "........"

    Tiết học buổi sáng của Cố Bình An kết thúc, buổi chiều lại không có tiết, nên vừa tan học liền về nhà, buổi chiều Lý Hoan Tình còn tiết, không cùng cô về nhà được, cô cũng lười gọi điện thoại cho tài xế riêng, không ngờ vừa ra khỏi cổng trường, còn chưa kịp đón xe thì đã thấy có một chiếc xe thể thao quen thuộc đậu ở cổng trường học.

    Tối hôm qua chiếc xe này dừng ở giữa đường cao tốc, một thân huyền khốc, còn có một cái biển số xe đỏ mắt, sợ người ta không biết giá trị của chiếc xe này, đặc biệt là người đàn ông đang hút thuốc tựa vào bên cạnh chiếc xe.

    Đeo mắt kính che đi con mắt sắc bén hung ác, dáng người cao to, quần áo thường vừa vặn, người đàn ông này rõ ràng không thích hợp mặc quần áo thường, hai lần đều thấy hắn mặc quần áo thường, tóc ngắn gọn gàng.

    Một người một xe ở cổng trường học giống như là mô hình xe.

    Đặc biệt huyền khốc.

    Nhiều cô gái xinh đẹp không kiềm chế được đến gần, Mục Lăng ai đến cũng không cự tuyệt, ôm ấp đuề huề, vô cùng vui vẻ.

    "Nam cặn bã!" Cố Bình An nhổ nước bọt một câu, làm bộ không nhìn thấy, đi đường vòng mà qua.

    Vừa nhìn đã biết là bạo quân, lại còn là **, nhìn dáng vẻ như vậy chắc hưởng thụ không ít, khó trách vợ chưa cưới của hắn bỏ chạy.

    Lâm Viện Viện, coi như cô chạy trốn nhanh, cô làm sao cứ hận đến sợ như vậy đây?

    Ai biết đột nhiên thấy Mục Lăng đẩy cô gái xinh đẹp ở trong ngực ra, hướng cô chào hỏi, có thể nói được ví như ánh mặt trời xán lạn, "Bà xã, anh ở đây, em muốn đi đâu thế?"

    Mục Lăng tháo mắt kính xuống, dung nhan lạnh lùng, khí thế hung hăng, tỏa ra một loại thô bạo không cho cự tuyệt, làm cho cô gái xinh đẹp ở bên cạnh càng thêm chết mê chết mệt, loại đàn ông này, cho dù có vợ cũng sẽ ăn vụng.

    Cố Bình An hơi nghiến răng, bà xã?

    "Ai là bà xã của anh?"

    Mục Lăng nghiền ngẫm nhìn cô, "Nếu em không phải là bà xã của anh, anh gọi bà xã, em đáp lại anh làm gì?"

    Cố Bình An, "..........."

    Nói đạo lí thật hay, nhưng cô không có nói đối diện, thật là...Ngu!
     
  7. Minh Nguyệt Thanh Xuân

    Bài viết:
    503
    Chương 16: Bà xã, em thật ngọt

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cố Bình An cũng không biết hắn muốn làm gì, nhíu mày nhìn hắn, Mục Lăng đẩy cô gái xinh đẹp ở bên cạnh ra, dường như cô gái xinh đẹp kia không cam lòng, vốn cũng là học sinh của trường, đương nhiên nhận ra Cố Bình An, "Mục thiếu, em biết điều hơn Cố Bình An nhiều, cô ta có chỗ nào tốt hơn em, cùng uống một ly được không, rồi đi ra ngoài chơi một chút? Theo anh chơi kiểu gì cũng được."

    Mục Lăng đẩy cô gái xinh đẹp bên cạnh ra, "Bà xã của tôi chỗ nào cũng tốt hơn cô nhiều, cút."

    Cô gái nào là cô gái đẹp, cô gái nào là cô gái xấu, chỉ cần là người có mắt đều có thể nhìn thấy.

    Loại phụ nữ nào thích hợp làm vợ, loại phụ nữ nào thích hợp làm tình nhân, tùy tiện vui đùa một chút, chỉ cần một mắt của Mục Lăng cũng có thể nhìn thấu.

    "Mục thiếu không biết cô ta "hồng hạnh xuất tường" sao, cô ta đã từng tỏ tình với Dương sư huynh, chỉ tiếc rằng, bị Dương sư huynh từ chối, tính lẳng lơ của người phụ nữ đó, Mục thiếu cảm thấy được không?" Cô gái xinh đẹp vô cùng không cam lòng trách mắng Cố Bình An.

    Trái lại Cố Bình An bình tĩnh lại, đứng ở một bên xem cuộc vui.

    "Cút!" Mục Lăng giận, ánh mắt quét qua, lạnh lùng nghiêm nghị bức người, "Vợ của tôi tôi tự biết dạy, không cần cô phải nói luyên thuyên."

    Cô gái xinh đẹp bị ánh mắt của hắn làm cho hết hồn, không dám nhiều lời nữa, vội vàng rời khỏi Mục Lăng, loại đàn ông này nếu không có hứng thú với cô, vậy tuyệt đối chết cũng không được dây dưa, nếu không kết cục chắc chắn sẽ rất thảm.

    "Bà xã, lên xe." Mục Lăng nhìn về phía Cố Bình An, thái độ vẫn tính là ôn hòa, nhưng không có chút nào ăn khớp với dáng dấp của hắn, cho dù là thái độ ôn hòa, dáng dấp lại anh tuấn, nhưng vẫn nhìn ra Mục Lăng là một người vô cùng hung ác.

    Nét mặt quá dữ, Cố Bình An chẳng muốn có quan hệ gì với hắn, "Tôi từ chối."

    Cô xoay người vừa mới đi được hai bước vai đã bị người kéo lại, chống đỡ ở trên thân xe, tiếp theo nụ hôn của Mục Lăng rơi xuống, thân thể cứng rắn ép chặt cô, không thể động đậy, môi lưỡi của Cố Bình An bị bá đạo cướp đoạt, tay kia đè lại eo cô, kề sát ở bên người hắn, tạo thành một tư thái vô cùng thân mật, Cố Bình An quay trái quay phải cũng trốn không thoát, trong lòng lại sốt ruột, hận không thể cho hắn một cái tát.

    Cổng trường học, có người xì xào bàn tán, có người húyt gió.

    Trình diễn một màn nhiệt tình, khán giả sẵn tiện xem cuộc vui, cũng không biết là ai nói một câu, a, đó là Cố Bình An kìa.

    Cố Bình An hận không thể đào một lỗ chui vào, từ đây không gặp lại ai nữa.

    Hôn nhiệt tình, kéo dài đúng một phút, Mục Lăng mới nguyện buông cô ra, môi Cố Bình An bị hôn đến sưng đỏ, môi phấn nhuận đỏ bừng như đào, đôi mắt long lanh mang theo phẫn nộ, càng ngày càng để Mục Lăng cảm thấy giai nhân như họa, tú sắc khả xan.

    "Bà xã, em thật ngọt." Trán Mục Lăng dựa vào cô, môi gần như dán vào môi cô, mùi thuốc lá nhàn nhạt mang theo một luồng hơi thở hương bạc hà vây quanh cô, Cố Bình An lúng túng quay đầu đi.

    "Vô liêm sỉ!"

    "Anh hôn môi vợ anh, là chuyện thường tình, sao lại là vô liêm sỉ? Vậy thì cứ coi là vô liêm sỉ đi, biết làm sao bây giờ?" Lời nói của Mục Lăng mang theo thâm ý, cả người Cố Bình An đều nổi giận, ngẩng đầu lên đánh, "Anh cút ngay."

    Sao mà da mặt của người đàn ông này lại dày như vậy?

    Lúc này hời hợt đùa giỡn, ở trong mắt Mục Lăng Cố Bình An chính là kiêu ngạo, tâm tình của hắn trở nên vô cùng vui vẻ, không để ý sự thô lỗ của cô chút nào.

    Nhiều người vây xem ở cổng trường học như vậy, Cố Bình An xấu hổ đến muốn chui xuống đất.

    Mục Lăng cũng có chừng mực, kéo cô nhét vào trong xe, quyết định làm theo ý mình, "Bà xã, chúng ta đi ăn cơm, vì chờ em, anh đã sắp đói chết rồi."

    Trong lòng Cố Bình An nghĩ, sao anh không đói chết luôn đi.

    Vừa mới quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ thì thấy Dương Sâm đứng ở cổng trường học, nét mặt xa lạ nhìn bọn họ.

    Trong nháy mắt, toàn thân Cố Bình An lạnh lẽo.
     
  8. Minh Nguyệt Thanh Xuân

    Bài viết:
    503
    Chương 17: Bà xã, anh coi trọng em nha

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tình cảnh vừa nãy, sư huynh đã thấy toàn bộ?

    Rốt cuộc là Mục Lăng cố ý, hay là thật sự không nhìn thấy sư huynh đứng ở ngay cổng, anh ấy đã đứng bao lâu rồi? Bỏ đi, không nghĩ nữa, này cũng không tính là chuyện gì, ngược lại cũng không có cái gọi là, cô và Dương Sâm còn có thể có kết cục gì.

    Chỉ là một đoạn yêu thầm không đau khổ mà kết thúc.

    Cô thậm chí còn không thể nói là một cuộc tình, yêu thầm tỏ tình rồi bị từ chối, trở thành trò cười của toàn trường, bây giờ lại gặp phải một ác bá, cả đời không thể trốn thoát khỏi lòng bàn tay hắn, cô còn tâm tư đâu mà suy nghĩ đến chuyện của Dương Sâm.

    Ở trong lòng Dương Sâm, chắc cô chỉ là một người phụ nữ khiến người ta ghét bỏ mà thôi.

    Mục Lăng, Mục Lăng chết tiệt!

    "Bà xã, dáng vẻ khi tức giận bừng bừng của em thật là đẹp mắt."

    "Cút" Kỹ năng nói lời ngon tiếng ngọt của Mục Lăng thật là cao siêu, điều này làm cho Cố Bình An không nghĩ tới, "Tên khốn khiếp nào lần đầu gặp mặt nói vẻ đẹp của tôi chỉ thường thường rất thất vọng, nói một đằng làm một nẻo, vô liêm sỉ, hạ lưu."

    "Đúng vậy a, tên khốn khiếp nào, nói cho anh biết, anh sẽ chém hắn." Mục Lăng quyết đoán nói, "Thật cái tên mù nào dám nói bà xã của anh không đẹp."

    Cố Bình An, "............"

    Đấm một đấm vào bông cảm giác vô cùng tồi tệ, đầu Cố Bình An như muốn nổ tung.

    Lần đầu gặp mặt, Mục Lăng chính là ác ma, ngang ngược thô bạo, chính là một bạo quân, ấn tượng đầu tiên đặc biệt tồi tệ.

    Lần thứ hai gặp mặt, Mục Lăng lại biến thành một tên nhã bĩ, hiển nhiên đùa giỡn?

    Người đàn ông như vậy mà lại đùa giỡn?

    Tuy rằng một chút nụ cười cũng không có, nhưng đây là chuyện cười sao?

    Hắn bị cái gì nhập sao? Một người có thể thay đổi nhiều tính cách như vậy? Cố Bình An ngược lại xem không hiểu, đơn giản không nói lời nào, rầu rĩ không vui co lại ở một bên, trong lòng vô cùng phiền muộn và rối rắm.

    Cô không muốn có một chút quan hệ nào với Mục Lăng.

    Vận mệnh cứ cố ý mang bọn họ lại gần với nhau, thật là hoang đường.

    "Anh cảm thấy em mà uốn tóc xoăn, chắc chắn càng quyến rũ, càng phong tình hơn." Mục Lăng nhận xét về kiểu tóc của Cố Bình An, "Bà xã, chúng ta đổi kiểu tóc mới được không, tóc xoăn mì tôm một chút phong tình cũng không có."

    Cố Bình An giận, "Ngày mai tôi sẽ đi cạo trọc."

    Tôi để tóc xoăn mì tôm thì liên quan gì đến anh?

    Mục Lăng đập vô lăng, "Đẹp, trong lòng anh luôn thích ni cô đầu trọc, qua lại với nhiều phụ nữ như vậy, nhưng chưa từng có một người nào có dáng vẻ ni cô, anh vẫn rất tiếc, bà xã, em đi cạo nhanh đi, anh thật coi trọng em nha."

    Cố Bình An xém chút nữa là phun một ngụm máu ra ngoài, con mắt trợn lên tròn tròn, trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Mục Lăng, vốn tưởng rằng Mục Lăng sẽ tức giận, dù sao trong tự điển của người đàn ông này hẳn là không cho phép người khác cự tuyệt.

    Kết quả tới đây chỉ một câu, đối với Cố Bình An thuần khiết mà nói, đây quả thực là vô liêm sỉ.

    "Sao lại giận rồi?" Trong đôi mắt như sói của Mục Lăng, dường như ẩn giấu một chút ý cười, nhìn kỹ lại không giống, vẫn là một dáng vẻ hung tàn, "Là em nói muốn cạo trọc, anh cũng nói anh có tiếc nuối, bà xã, em muốn hi sinh thỏa mãn tiếc nuối của anh, anh rất cảm động, nói sai ở đâu sao."

    "Có người nào từng nói anh rất muốn ăn đòn hay không?" Cố Bình An hỏi.

    Thật sự rất muốn ăn đòn!!

    Cô rất muốn đấm vào mặt hắn một quyền cho sưng phù lên, làm sao bây giờ?

    Mặt mày Mục Lăng chìm xuống, khí thế bức người, "Ai dám nói anh muốn ăn đòn? Người nào nói anh muốn ăn đòn sẽ bị anh đánh cho đến vợ của hắn cũng không nhận ra, nếu không phải vậy thì cũng bị dìm xuống giữa sông."

    "Nha." Cố Bình An cũng không biết dũng khí đến từ đâu, "Mục Lăng, anh thật muốn ăn đòn, tôi rất muốn đánh anh."
     
    Kim Nhật Nguyệt thích bài này.
  9. Minh Nguyệt Thanh Xuân

    Bài viết:
    503
    Chương 18: Bà xã, anh sẽ không ghét bỏ em

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mục Lăng nhìn về phía trước con đường, chăm chú suy nghĩ, "Bà xã, còn chưa chơi qua em, đem em đánh đến không thành hình người thì khá là đáng tiếc, em còn có giá trị lợi dụng, thi thể chìm giữa sông thì cũng có chút đáng tiếc, em nói, nên làm sao bây giờ?"

    Cố Bình An, ".........."

    "Bà xã, về nhà anh liền chơi em, sau đó sẽ đánh em được không?" Mục Lăng thành tâm thỉnh cầu, dáng vẻ hết sức chính nhân quân tử.

    Mặt Cố Bình An đều đỏ hết lên, "Mục Lăng, anh thật xấu a, nói chuyện đừng có vô liêm sỉ như vậy được không?"

    "Nơi nào vô liêm sỉ? Trên là một động từ a, anh nói có đúng không? Thế nào?"

    Cố Bình An giận, đầu óc của cô bị lừa đá nên mới đi đấu võ mồm với Mục Lăng, thật là làm cho cô tức đến nội thương, Cố Bình An vẫn luôn là một cô gái lạc quan thích ứng với mọi hoàn cảnh, đây là lần đầu tiên bị một người chọc tức đến nỗi phong độ đều mất hết.

    Quá ghê tởm.

    Mục Lăng lại trêu Cố Bình An vài câu, Cố Bình An lười biếng nhắm mắt dưỡng thần, không muốn đáp lại hắn chút nào, lãng phí lời nói.

    Đến chỗ đèn xanh đèn đỏ, Mục Lăng dừng xe lại, nghiêng đầu nhìn Cố Bình An, buổi trưa ánh mặt trời vừa vặn, màu vàng kim nhàn nhạt bao phủ lên trên mặt cô, sợi tóc màu đen nhẹ nhàng lay động, mang theo một mùi hương thoang thoảng sạch sẽ.

    Mục Lăng không nhịn được hít sâu, hưởng thụ loại hương thơm sạch sẽ này.

    Người phụ nữ bên cạnh đều trang điểm dày đặc, mang theo hương nước hoa, cho dù là người phụ nữ trong lòng hắn thích, cũng hầu như mang theo một luồng nước hoa nhàn nhạt, lần đầu tiên dựa gần một người phụ nữ như vậy, trên người cô lại không có chút mùi hương nhân tạo nào.

    Da thịt trắng nỏn, không tỳ vết, dưới ánh sáng rực diễm lệ như vậy, trên mặt cũng không tìm ra một chút tỳ vết nào, chỉ có thể nhìn thấy lông tơ lờ mờ, da dẻ hồng hào, tràn đầy sức sống và trẻ trung.

    Buổi tối ngày hôm ấy sắc trời quá đen, Cố Bình An lại đi quá vội vàng, hắn nhìn lầm.

    Hắn thu hồi lời nói của hắn.

    Sắc đẹp chừng này, hắn không thất vọng chút nào, Cố Bình An so với trong hình, ngoài đời đẹp và trẻ trung hơn rất nhiều, vượt qua mong đợi của hắn.

    Mục Lăng cười nhạt, Cố Vân, ông đúng là sinh ra một đứa con gái thật đẹp để trả nợ.

    Cho dù Cố Bình An là người chết, bị người khác nhìn chằm chằm như thế, cũng sẽ nhảy ra khỏi quan tài, cô quay đầu qua, ngoài cười nhưng trong không cười nhìn Mục Lăng, "Có phải cảm thấy bản cô nương ta xinh đẹp như hoa, như tiên nữ hạ phàm phải không?"

    Mục Lăng chăm chú suy nghĩ, thực sự nghiêm túc, "Không đến mức tiên nữ hạ phàm, nhưng xinh đẹp như hoa thì đúng thật."

    Cố Bình An, "............."

    Đột nhiên được Mục Lăng khen ngợi như thế, cô lập tức cảm thấy toàn thân không thoải mái, Mục Lăng nói, "Sắc đẹp như hoa, chí ích coi như là cảnh đẹp ý vui, phụ nữ mà, giống như một cái bình hoa, làm một cái bình hoa thật đẹp đó chính là thành công của một người phụ nữ."

    Cố Bình An giận, "Chủ nghĩa đàn ông."

    "Ngoài việc sinh con, em có thể làm gì?" Mục Lăng hỏi, phụ nữ đối với Mục đại mà nói, chính là sinh con, làm bình hoa, mang đi ra ngoài để có mặt mũi, còn mặt khác thì không có, một chút tác dụng cũng không có, không thể đánh không thể giết, quả thực chính là cây bông trắng.

    Cố Bình An, "Cút đi, tôi cảm thấy một người có chỉ số thông minh bình thường cũng không muốn nói chuyện với anh."

    "Ồ, giao lưu với anh đều là loại người có chỉ thông minh nhất, em xác định chỉ số thông minh của em không theo kịp?"

    "Bà xã, không sao, anh sẽ không ghét bỏ em."

    Cố Bình An không còn gì để nói.

    Tại sao xe chạy chậm như vậy, tại sao giao thông lại tắc như vậy, tại sao cô lại ở trên xe nghe Mục Lăng nói lời vô nghĩa, nói cận thận trầm mặc ít nói tính khí thô bạo đâu? Tính khí thô bạo thiệt, nhưng trầm mặc ít nói đi đâu rồi?

    Chó ăn rồi sao?

    Thực sự là..... Lý Hoan Tình cậu lại gạt mình!
     
    Kim Nhật Nguyệt thích bài này.
  10. Minh Nguyệt Thanh Xuân

    Bài viết:
    503
    Chương 19: Bà xã, em thật xinh đẹp

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nghênh đón là một đường trầm mặc, Mục Lăng cũng không nói thêm gì nữa một đường chạy tới khu cổ bên kia đường, đây là một con đường phố tràn đầy hơi thở văn hóa, Cố Bình An cũng rất thích đi đến đây dạo phố, gần đó có mấy cửa hàng điểm tâm ngọt rất ngon, cô cũng được xem là khách quen ở đây.

    Đang độ mùa hoa anh đào nở, một mảnh tuyết trắng, ngắm một chút rồi lướt qua, tựa như là mùi thơm của tuyết hải, tầng tầng lớp lớp tuyết trắng, vô cùng xinh đẹp. Đặc biệt là mấy cửa hàng có chút cổ điển ở hai bên kia đường, các loại đồ chơi nhỏ được thiết kế theo phong cách cổ điển, vô cùng nghệ thuật.

    Cô và Lý Hoan Tình thường đi dạo phố, mua một ít đồ chơi nhỏ, mua đồ tráng miệng, nói chuyện phiếm, lười biếng kết thúc một ngày phơi nắng thoải mái như vậy.

    "Bà xã, xuống xe đi."

    Cố Bình An nhìn hắn, trong lòng hoảng loạn, "Có phải anh đã điều tra hết toàn bộ về tôi phải không?"

    Nếu không phải đã điều tra hết toàn bộ thì làm sao biết được thói quen của cô.

    Bắt được cô lúc đang chạy trốn, trước thời gian trốn, quấn lấy học trưởng, bây giờ ngay cả cô thích gì, thói quen là gì cũng đều biết rõ hết, chớ nhìn hắn suốt dọc đường tính khí vô cùng tốt, đặc biệt muốn ăn đòn, thấy cũng không có gì đáng sợ lắm. Nhưng mà, trong lòng Cố Bình An lại rất sợ hãi, người đàn ông này thật đáng sợ, dường như hắn đã nắm hết tất cả nhược điểm của cô, đem cô ăn đến sạch sẽ.

    Này thật là đáng sợ.

    "Anh thích biết người biết ta." Mục đại nheo mắt lại, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị liếc qua Cố Bình An, "Không ngờ bà xã của anh lại ngây thơ như vậy, thích đến nơi này."

    Cố Bình An xuống xe, bắt đầu đánh giá tình cảnh giữa mình và Mục đại, lúc này mới phát hiện, ngay cả một chút lợi thế cô cũng không có, cô đối với Mục Lăng không biết gì cả, còn Mục Lăng đối với cô lại rõ như lòng bàn tay, loại cảm giác này hết sức đáng sợ.

    Tin tức không chính xác là..... là người kinh khủng nhất.

    "Sợ?" Vẻ mặt Mục Lăng như cũ, Cố Bình An nhìn ánh mắt cũng không có một chút ý đùa giỡn.

    Cố Bình An giận dữ cười, sợ? Đúng vậy a, cô thật sự đang sợ hãi, nhưng mà, vậy thì tính là gì? Chuyện sợ hãi gì, cô cũng từng trải qua, ngày đó đào hôn, cô tưởng sẽ bị Mục Lăng đánh chết đấy.

    "Coi như anh điều tra kỹ càng thì đã làm sao, tôi không tin anh có thể thật sự điều tra hết tất cả mọi thứ về tôi." Cố Bình An thực sự không tin, hắn có thể điều tra rõ ràng như vậy, chẳng lẽ còn có thể điều tra được cô bao nhiêu tuổi thì có kinh nguyệt sao?

    "Trên cơ bản anh đều biết, cũng rõ ràng, về mấy thứ khác, anh không có hứng thú." Mục Lăng nói, "Chí ít em dám chạy sao? Hả?"

    Cố Bình An cười lạnh lùng, "Đúng vậy, chỉ là một Cố Bình An có thể khiến cho anh phí sức như thế, tôi thực sự được sủng mà sợ đấy."

    "Em đáng giá, dù sao lớn lên cũng thật xinh đẹp."

    Cố Bình An không nói gì mà nhìn hắn, "Cùng lắm là anh lợi dụng tôi mà thôi, cần gì phải lãng phí thời gian đến cùng tôi bồi đắp tính cảm, thật dối trá a."

    "Cố Bình An, em khéo ăn khéo nói như vậy, cận thận một ngày nào đó anh sẽ đem hàm răng em nhổ từng cái từng cái một."

    Cố Bình An, ".........."

    Hù dọa ai không biết?

    "Anh đói chết rồi, em không đói bụng sao?"

    Cô cũng sắp đói chết rồi, chỉ là, cùng hắn ăn cơm, thật sự không thấy ngon miệng, cô không muốn cùng Mục Lăng ăn cơm một chút nào.

    "Đói bụng." Dù Cố Bình An không muốn đến mấy cũng không trụ được, giày vò lâu như vậy, thực sự sắp chết đói rồi.

    "Đi, ăn cơm." Mục Lăng nói, sau đó cầm lấy tay cô kéo đến một tiệm cơm Tây gần đó.

    Tiệm cơm kiểu Tây này là Cố Bình An đến nhiều nhất trong các tiệm cơm kiểu Tây, bản thân cô không thích ăn món Tây lắm, cô thích ăn món Trung hơn, Mục Lăng quả nhiên hiểu cô rõ như lòng bàn tay, điều này làm cho cô hết sức bất mãn.

    "Cô gái, lại tới nữa rồi, đây là bạn trai cô hả?"
     
    Kim Nhật Nguyệtthanhmai2706 thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...