Ngôn Tình [Edit] Chồng Trước Ra Lệnh Truy Bắt: Phúc Hắc Boss Ngốc Manh Thê - Trình Ninh Tĩnh

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Minh Nguyệt, 19 Tháng tám 2019.

  1. Minh Nguyệt Thanh Xuân

    Bài viết:
    503
    Chương 60: Lão tử đánh chính là anh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mục Lăng cũng không phải là chưa từng đánh qua phụ nữ, hắn ở hắc đạo lăn lộn nhiều năm như vậy, đánh phụ nữ nhiều vô số kể, kẻ địch phái phụ nữ tới ít nhất cũng mấy chục người, hắn ứng phó từng cái từng cái, muốn chơi cái gì cũng có thể, đánh so với ai cũng tàn nhẫn hơn, chưa bao giờ cảm thấy đánh phụ nữ là một việc không phong độ, không thân sĩ. Với Mục Lăng mà nói, phong độ là cái gì? Thân sĩ là cái gì? Có ăn được không?

    Mục Lăng luôn thẳng thẳng như vậy, thô lỗ, thô bạo.

    Nhưng mà, một cái tát này tiếp tục đánh, trong nháy mắt đó, có chút hối hận, lòng bàn tay tiếp xúc với da dẻ trắng nõn của Cố Bình An, trong nháy mắt trở nên nóng bỏng, hắn cũng có chút tia hối hận, đương nhiên, một tia hối hận này, cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt, trong chớp mắt, cũng không còn rồi.

    Không phải là tát Cố Bình An một cái thôi sao? Có gì đặc biệt, là do cô muốn ăn đòn.

    Cũng sắp trở thành vị hôn thê của hắn rồi, vậy mà còn dám nói yêu Dương Sâm, chính là yêu Dương Sâm, đây không phải là muốn ăn đòn sao?

    Cái tát này của Mục Lăng đánh cho gò má của Cố Bình An đỏ rát hết lên, lửa giận bốc sao kim, trong nháy mắt hốc mắt của cô tràn ngập nước, loại cảm giác đau đớn đến tê dại kia, còn có cảm giác bị nhục nhã nữa, lần đầu tiên cảm nhận rõ ràng cảm giác đó như vậy, từ nhỏ tới lớn không có ai dám động đến đầu ngón tay của cô, dù mẹ có tức giận cũng chỉ là mắng cô, sẽ không đánh cô, lần đầu tiên bị người ngoài đánh.

    Hơn nữa, vô cùng tàn nhẫn, lửa giận bốc sao kim.

    "Cố Bình An, đây là anh dạy dỗ em, đừng cho là anh không đánh phụ nữ, anh đánh so với ai đều tàn nhẫn hơn." Mục Lăng nói, "Em yêu Dương Sâm đúng không? Đây chính là cái giá phải trả cho cái yêu của em, em là vợ của người khác, không còn tư cách để yêu bất kỳ người nào nữa."

    Cố Bình An cúi đầu không nói lời nào, cơn choáng váng vẫn chưa đi qua, cô cảm giác nếu mình di chuyển một bước sẽ bị té ngã, cô không muốn yếu đuối ở trước mặt Mục Lăng, không chút nào nghĩ, nếu yếu đuối, cảm giác mình sẽ bị thua ngay.

    Tuyệt đối không chịu thua!

    Mục Lăng nói, một chữ cô cũng không nghe rõ, nhưng trong lòng bởi vì oan ức, làm một quyết định quan trọng.

    "Đi, theo anh về nhà!"

    Mục Lăng nắm lấy tay Cố Bình An đi về phía trước, vừa mới đi được hai bước Cố Bình An đã hất tay ra, hắn vừa mới quay đầu lại, trước mặt chính là một bạt tai, nặng nề tát vào mặt Mục Lăng.

    Mục Lăng ngây ngẩn cả người.

    Chính xác là ngây ngẩn cả người, nếu như Cố Bình An lại cho hắn một bạt tai, hắn chắc chắn không kịp phản ứng, Cố Bình An thấy hắn ngây ngẩn cả người, lại quyết đoán vung tay tát cho hắn một bạt tai nữa, hai lần đều tát vào một chỗ, mặt Mục Lăng cũng phồng lên, Cố Bình An phẫn nộ, sức lực cũng vô cùng lớn.

    Trong nháy mắt Mục Lăng nổi trận lôi đình, một tay tàn nhẫn bóp lấy cổ Cố Bình An, bóp đến nổi Cố Bình An không thở nổi, "Cố Bình An, em muốn chết sao!"

    Không phải muốn chết là cái gì?

    Mục Lăng hắn từ nhỏ đến lớn, ai dám cho hắn bạt tai? Xưa nay đều là hắn đánh người khác, làm gì có chuyện người khác đánh hắn.

    Đánh Mục Lăng?

    Đùa gì thế.

    Người khác suy nghĩ một chút đã cảm thấy, bạn không muốn sống nữa sao? Lại dám đánh Mục Lăng, hắn cũng không dự liệu được, Cố Bình An sẽ có lá gan tát hắn một cái, nha, không, là hai cái, thực sự là được!

    Ai cho em lá gan, em điên rồi sao?

    Dám động một sợi tóc trên người hắn, sớm đã bị hắn phanh thây, ai cho Cố Bình An em lá gan này.

    "Một cái tát là trả lại anh, một cái tát là lãi!" Cố Bình An bị hắn bóp khó thở, cũng không quên nói thêm một câu, có bản lĩnh thì bóp chết cô đi, dựa vào cái gì hắn có thể tùy tiện đánh người, còn cô thì không thể động hắn?

    Lão tử đánh chính là anh!
     
    UyenuyenthHoamoclan1111 thích bài này.
  2. Minh Nguyệt Thanh Xuân

    Bài viết:
    503
    Chương 61: Dương thiếu gia, hoan nghênh cậu đến tham gia lễ đính hôn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lực tay Mục Lăng không có nặng nhẹ, lại hơi dùng sức, sắc mặt Cố Bình An trắng bệch, trừng mắt lên súyt chút nữa tắt thở, đột nhiên Mục Lăng buông lỏng tay, Cố Bình An ngã tại trên bậc thang, nằm trên mặt đất nhất thời không dậy nổi, cả người choáng váng, trước mắt một màu đen kịt, có như vậy trong nháy mắt, cảm giác đau rát trên cổ giống như đang nhắc nhở cô, cô súyt chút nữa đã bị Mục Lăng bóp gãy cổ, thiếu một chút nữa là không còn mạng sống.

    Mất tới năm phút đồng hồ, Cố Bình An mới có thể trở lại bình thường, cô có thể nghe được tiếng hít thở tức giận của Mục Lăng, không cần ngẩng đầu cũng cảm giác được lồng ngực hắn đang phập phồng, quả nhiên đánh người thật là thoải mái, hành động này cô đã muốn làm từ rất lâu rồi, nhưng vẫn không tìm được cơ hội.

    Nếu Mục Lăng thực sự cảm thấy cô là một tiểu bạch thỏ, rất dễ bắt nạt, vậy thì hoàn toàn sai rồi.

    "Cố Bình An." Mục Lăng hung ác mà nghiến răng, nếu đổi thành người khác, hắn đã sớm một súng bắn chết rồi, nhưng mà lại là Cố Bình An, mới một giây trước hắn xin hề hắn sẽ làm cho Cố Bình An yêu hắn, một giây sau Cố Bình An cho hắn một cái tát, hắn lại giết chết Cố Bình An, dường như rất là mất mặt. Chỉ có điều, coi như là mất mặt, hắn cũng muốn đánh chết Cố Bình An, "Em phải cảm ơn mẹ em đã sinh em gái em trễ một năm, cô ấy vẫn chưa thành niên, nếu không, anh đã sớm một phát súng bắn chết em, rồi cho em gái em thay thế."

    Cố Bình An nắm chặt nắm đấm, đúng vậy, Doanh Doanh.

    Nha, không liên quan, Doanh Doanh sắp xuất ngoại rồi, hắn bá đạo như thế nào đi nữa cũng không sao, Doanh Doanh cũng sẽ ở nước ngoài sinh sống thật tốt, sẽ không dính dáng đến những chuyện dơ bẩn ở trong nước này nữa, đây đúng là một chuyện tốt.

    Cố Bình An cười lạnh nhìn hắn, "Ngoại trừ uy hiếp, đánh người, anh còn có bản lĩnh gì nữa?"

    Mục Lăng giận dữ, đột nhiên nắm lấy cổ áo Cố Bình An rồi nhấc cô lên, lạnh lùng nghiến răng, "Anh cần phải có bản lĩnh gì? Em tới nói cho anh biết, hửm?"

    Cố Bình An trầm mặc, đúng vậy a, hắn không cần có bản lĩnh gì cả, chỉ cần nói ra tên của hắn, tôi là Mục Lăng đã là lợi hại rồi, còn cần bản lĩnh gì nữa, tên và thân phận của hắn chính là giấy thông hành ở quốc gia này.

    Ngoài ra, cô cũng thật sự không nghĩ ra Mục Lăng cần phải có bản lĩnh gì, nếu như hắn không phải là Mục Lăng, hắn mới cần nhiều bản lĩnh, nhưng không có từ nếu như này, ngày hôm nay cô cũng học được điều tốt, không cần thiết phải quật cường với Mục Lăng, người cô cũng đã đánh thoải mái rồi, hắn tát cô một cái, cô tát hắn hai cái, trái lại là cô được lời.

    Mục Lăng bỏ qua cho cô, quay đầu lại lôi kéo cô đi ra ngoài, vừa mới đi ngang qua khu khách liền nhìn thấy Dương Sâm và một cô gái không biết đang nói gì, bọn họ vừa quay đầu lại thì đã thấy hắn và Cố Bình An, Dương Sâm hơi nheo mắt lại, ánh mắt rơi vào thân trên Cố Bình An, Cố Bình An bỗng nhiên cúi đầu, đột nhiên không đất dung thân, sức lực của cô đối với Mục Lăng mà nói, chỉ như gãi ngứa, đánh hai bạt tai cũng không có ảnh hưởng gì, da dẻ cũng không bị sao, chỉ là hơi hơi đỏ một chút, nhưng cũng chẳng có gì.

    Mục Lăng tát cô một cái, đó là một chút nương tay cũng không có, vốn cũng là không có tình cảm gì, da dẻ cô mỏng, lại trắng nõn, đỏ đến mức vô cùng rõ ràng, còn sưng lên, hai con mắt cũng ướt át như thế, vừa nhìn đã biết là bị người khác đánh.

    Ngoài Mục Lăng ra, còn ai dám đánh cô?

    Lửa giận của Dương Sâm, trong nháy mắt bốc lên tận trời, rồi lại liều mạng mà áp chế, vẫn là cô gái thấy Mục Lăng, mỉm cười chào hỏi, "Mục đại thiếu gia, xin chào."

    "Chào Dương tiểu thư." Mục Lăng gật đầu xem như là chào hỏi, rồi cúi đầu nhìn Cố Bình An một chút, nắm chặt tay Cố Bình An, nhìn Dương Sâm nói, "Tân Dương thiếu gia đúng không, ngày mai tôi và bà xã tổ chức lễ đính hôn, hoan nghênh cậu tới tham dự."
     
  3. Minh Nguyệt Thanh Xuân

    Bài viết:
    503
    Chương 62: Đánh phụ nữ thì làm sao?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Dương Sâm trầm mặc, ánh mắt nhìn chằm chằm Cố Bình An, đáng tiếc Cố Bình An vẫn cúi đầu, không cách nào ngẩng đầu nhìn thẳng hắn.

    Mục Lăng đánh cô?

    Đáp án hết sức rõ ràng, Mục Lăng nhìn Dương Sâm mà châm biếm, "Dương thiếu gia, xem ra cậu rất có hứng thú với vợ chưa cưới của tôi, nhìn chằm chằm như thế, không tránh nghi ngờ sao? Trên đời còn nhiều phụ nữ như vậy, cùng Mục Lăng tôi tranh giành một người phụ nữ, sẽ không có kết cục gì tốt đẹp."

    "Mục đại nặng lời rồi." Dương Sâm từ tốn nói, "Tôi đối với cô ấy một chút hứng thú cũng không có, chẳng qua là bạn học một thời. Tôi nhìn cô ấy vì cảm thấy, có người thật không đáng mặt đàn ông, dĩ nhiên lại ra tay đánh phụ nữ, cái thứ đồ gì đây."

    Đây coi như là lời nói trọng tâm nhất của Dương Sâm, chí ít ở Cố Bình An xem ra là đúng vậy.

    Mục Lăng cười ha ha, "Phụ nữ của tôi, tôi muốn đánh thì đánh, cậu có ý kiến sao?"

    "Không có ý kiến, chỉ là đơn thuần cảm thấy, làm người phụ nữ của anh thật là không dễ dàng." Dương Sâm mỉa mai nói, "Đàn ông đánh phụ nữ, căn bản cũng không phải là loại gì tốt."

    "Mơ tưởng phụ nữ của người khác, càng không phải là loại gì tốt." Mục Lăng đối chọi gay gắt.

    Dương Sâm trầm mặt, trước khi Mục Lăng lôi kéo Cố Bình An rời đi, thuận tiện để lại một câu nói.

    "Hoan nghênh cậu ngày mai đến tham dự."

    Cố Bình An xấu hổ đến nỗi hận không thể tìm một cái động chui vào, Dương Dung nhìn Dương Sâm, không nhịn được hỏi, "Anh, anh yêu Cố Bình An sao? Sao cứ luôn nhìn cô ấy vậy, em nghe lời đồn về cô ấy không tốt lắm, cô ấy với Mục Phàm từng có quan hệ, danh tiếng rất khó nghe, em cũng không biết tại sao Mục Lăng lại không hủy hôn nữa, danh tiếng đã xấu đến như vậy, nhưng vẫn muốn cô ấy, thật sự là không thể tưởng được."

    "Đây không phải là cô ấy tự nguyện." Cố Bình An đã nói, đây không phải là mong muốn của cô, nhưng cho tới bây giờ hắn vẫn không biết nguyên nhân là gì.

    "Anh, anh thích cô ấy hả?"

    Dương Sâm bác bỏ, "Không, chỉ là bạn học một thời, nhìn cô ấy bị đánh, có chút tức giận, em không thấy trên mặt cô ấy bị thương sao?"

    "Thấy a." Dương Dung nói, "Tính của Mục Lăng nóng như vậy, chịu đòn là chuyện rất bình thường, nghe đồn hắn rất bạo lực, cũng rất máu lạnh, đánh một cái tát xem như là nhẹ rồi, chắc chắc là Cố Bình An đã làm chuyện gì đó khiến hắn tức giận. Chỉ có điều, Cố Bình An tốt xấu gì cũng là thiên kim của Cố thị trưởng, đánh như vậy đúng là không khách khí chút nào, đánh phụ nữ không phải là quân tử, có thể Mục Lăng chưa bao giờ dính dáng gì tới quân tử."

    Đúng vậy a, ai nói Mục Lăng là quân tử đây?

    Rõ ràng hắn chính là một bạo quân.

    Dọc theo đường đi Cố Bình An không hề nói chuyện, Mục Lăng cũng không nói, cơn giận còn sót lại chưa tan, ngày hôm nay hắn đã bị Cố Bình An cho hai cái bạt tai, tâm tình vốn đang khó chịu, không nghĩ tới lại gặp Dương Sâm, quả thực chính là bám dai như đỉa.

    Cố Bình An lại vẫn muốn trốn tránh người khác, thế nào, rất mất mặt sao?

    Bị Dương Sâm chỉ vào mặt mắng không đáng mặt đàn ông, tính là cái thứ gì đây, hắn vô cùng căm tức, cậu ta thì làm gì có tư cách mắng lão tử chứ, là một kẻ hèn nhát mà thôi, lại dám mắng lão tử, quả thực chính là không muốn sống nữa mà.

    Mục Lăng nổi giận đùng đùng, trừng mắt nhìn Cố Bình An, "Em bị câm sao, sao lại không nói chuyện?"

    Cố Bình An làm sao có khả năng muốn để ý tới hắn, Mục Lăng tự nổi giận đúng là vô vị, lại quên mất Cố Bình An, nhưng mà bởi vậy, Cố Bình An sẽ càng cảm thấy hắn không phải người, hừ!"

    Phụ nữ, thực sự là phiền phức.

    "Cút đi!" Xe dừng lại ở trước cổng lớn Cố gia, vốn là muốn nói đưa cô vào trong, kết quả khi lên tiếng lại biến thành cút đi.

    Cố Bình An xuống xe rời đi, đầu cũng không quay lại, Mục Lăng giận, "Phụ nữ vô tình, tốt xấu gì cũng nên nói một tiếng cảm ơn chứ."

    Hắn càng nghĩ càng không cam lòng, gọi điện thoại hỏi Đường Dạ Bạch, "Tôi hỏi cậu, đánh phụ nữ đến tột cùng có tính là không đáng mặt đàn ông hay không, rất quá đáng sao?"
     
    Phúc long thiênHoamoclan1111 thích bài này.
  4. Minh Nguyệt Thanh Xuân

    Bài viết:
    503
    Chương 63: Bình An, mẹ rất hối hận

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cố Bình An cúi đầu bước vào trong nhà, cô vốn tưởng rằng không có ai ở nhà không ngờ tới ngoài ba ra, toàn bộ đều ở nhà, đầu đụng phải Lâm Tú Lan, Cố Bình An hơi sững sờ, "Ai đánh con?"

    "Không có gì, là tự con không cận thận té ngã." Cố Bình An nói, cũng không dám nói là Mục Lăng, nói rồi ba mẹ cũng không thể làm gì, dù sao đường cũng là do mình chọn, hậu quả ra sao, cô phải tự gánh chịu.

    "Con làm sao té thành như vậy?" Lâm Tú Lan giận, "Con nghĩ mẹ ngốc sao? Có phải là Mục Lăng đánh không?"

    "Mẹ, đừng hỏi nữa." Cố Bình An đẩy bà ra, chạy lên lầu, Lâm Tú Lan gọi đều không gọi được, trong lòng cũng vô cùng tức giận, thế nào Cố Bình An cũng là đứa con do một tay bà nuôi lớn, nắm trong lòng bàn tay, tuy rằng bà có yêu thương con gái út hơn, nhưng chưa bao giờ ngược đãi con gái lớn quá mức. Tuy rằng mấy ngày nay nói chuyện không êm tai, cũng là vì nhà mình mà suy nghĩ, kết quả con gái còn chưa đính hôn đã xảy ra sự cố, hơn nữa danh tiếng còn bị hỏng hết, bà cũng tức giận đến nổ phổi, nói một chút lời khó nghe, bà cũng rất hối hận, đang muốn xin lỗi Cố Bình An, ai biết được khi con gái vừa mới trở về đã bị sưng hết nửa khuôn mặt, rõ ràng cho thấy là bị người đánh, lại còn không dám nói cho bà biết nữa.

    Có phải là Bình An cảm thấy bà không thương nó một chút nào không, ngay cả khi bị đánh, cũng xem như là bà không nhìn thấy, trong lòng Lâm Tú Lan vô cùng khó chịu, cũng không nhịn được oán giận Lâm Viện Viện, nếu không phải Lâm Viện Viện chạy trốn, cần thiết hay không?

    Lúc đó bà chắc chắn là bị ma quỷ ám nên mới dám đề nghị để Cố Bình An thế thân, Mục Lăng vậy mà lại đáp ứng, quả thực là khó tin nổi, nếu Cố Bình An không thế thân, nhà bọn họ cũng không còn người nào có thể thế thân, nhà bọn họ chỉ có hai đứa con gái, nhưng đứa con gái nhỏ lại chưa đủi 20 tuổi.

    "Chị làm sao vậy?" Cố Doanh Doanh hỏi.

    Lòng Lâm Tú Lan bực bội, "Không có chuyện gì, con rảnh rỗi thì hãy dành nhiều thời gian hơn cho chị con đi, mẹ đi thăm ông ngoại."

    Cố Bình An vừa cảm giác ngủ thẳng đến tối, Cố Vân xã giao không về, Lâm Tú Lan về nhà sớm, đã làm xong bữa tối, còn cố ý làm những món Cố Bình An thích ăn, vô cùng phong phú, "Đi gọi chị con xuống ăn cơm đi."

    "Chị ngủ đã lâu, cũng không cho con làm phiền."

    "Không sao, đi gọi đi."

    Cố Doanh Doanh đi lên lầu gọi Cố Bình An, Cố Bình An vừa mới tỉnh ngủ, rửa mặt, nhìn lại khuôn mặt của mình, may mà đã bớt sưng, không nghiêm trọng lắm, nhưng vẫn còn một chút đỏ đỏ, tóc xả ra cũng che đi khá nhiều.

    "Bình An, mẹ nói có hơi quá đáng, con đừng để trong lòng nhé." Lâm Tú Lan nói, xưa nay Cố Bình An luôn ngoan ngoãn hơn Cố Doanh Doanh, bà cũng không cần nhọc lòng, chỉ là không ngờ tới chỉ vì vấn đề hôn nhân, hai mẹ con bà lại có nhiều mâu thuẫn như vậy.

    "Mẹ, con không để trong lòng." Mẹ con làm gì có chuyện thù dai, nói thật, cô chưa từng nghĩ tới Lâm Tú Lan sẽ nói lời xin lỗi, ở trong ấn tượng của cô mẹ là một người rất hung dữ, tâm tình Cố Bình An cũng trở nên không phiền muộn nữa.

    "Bình An, mẹ rất hối hận." Lâm Tú Lan nói, "Từ trước tới giờ chưa từng hối hận như vậy, nếu không phải hết cách rồi, mẹ cũng không đồng ý, đặc biệt ngày hôm nay nhìn thấy con... Mẹ càng hối hận, xin con hãy tha thứ cho mẹ."

    Mục Lăng hiển nhiên lại đánh Bình An, bà tức giận nhưng vẫn không nỡ đụng một ngón tay của nó, lòng dạ Mục Lăng độc ác như vậy, đánh Bình An, cuộc sống sau này, phải làm sao bây giờ?

    Bà nói xong, viền mắt lại đỏ, tràn ngập nước mắt, cũng không phải là bà kích động, thật ra là lòng hối hận rồi, cảm giác có lỗi với con gái do chính mình nuôi lớn, giống như là coi nó trở thành lễ vật mà đưa đi vậy, vô cùng không tôn nghiêm, ai mà lại không thích đem con gái mình nâng niu ở trong lòng bàn tay, yêu thương như ngọc châu chứ.
     
    Phúc long thiênHoamoclan1111 thích bài này.
  5. Minh Nguyệt Thanh Xuân

    Bài viết:
    503
    Chương 64: Ba vậy mà đã già rồi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cố Bình An kinh ngạc nhìn mẹ mình, trong lòng vô cùng khiếp sợ, tay chân cũng luống cuống, vội vã bước tới, cô cũng rất khó chịu, "Mẹ, mẹ đừng khóc nữa, con thực sự không trách mẹ, thật mà."

    Thật ra cũng có một chút oán giận, nhưng bây giờ đã mất hết rồi, vì mẹ cũng đã nói xin lỗi, như bà từng nói, bà cũng là không còn cách nào nên mới nghĩ ra cách tồi tệ như vậy, chỉ là bỏ quên ý nguyện của cô, hay là trong ấn tượng của trưởng bối, Mục Lăng cũng coi như là môn đăng hộ đối với cô, vì thế mới gả cô cho Mục Lăng, dù danh tiếng của Mục Lăng không tốt, người lại tàn nhẫn, nói êm tai một chút, Mục Lăng là con rể của tôi a, chí ít cô cũng cảm thấy như vậy.

    Mẹ nói xin lỗi, cô không kịp phản ứng.

    "Là mẹ sai, con oán giận mẹ cũng là phải." Lâm Tú Lan nói, "Là mẹ quá ích kỷ, Viện Viện chạy trốn không thấy tăm hơi, ai cũng không liên lạc, thật sự là không còn cách nào, ông ngoại lớn tuổi, cậu lại vô dụng, sự nghiệp của ba con lại đang thăng tiến, muốn vào trung ương, nếu Mục Lăng trở thành chướng ngại vật, tất cả đều sẽ uổng phí, vì thế mẹ mới ích kỷ một lần."

    "Mẹ, con không trách mẹ, mẹ đừng khóc, mẹ mà khóc, con cũng muốn khóc theo."

    "Thật sự không trách mẹ sao?"

    "Không, không trách." Cố Bình An nói, việc đã đến nước này, không trách ai được, "Ngày hôm nay hắn đánh con, cũng là do con phạm ngu xuẩn, chọc giận hắn, hơn nữa, con cũng đánh hắn, hoà nhau rồi, không có gì phải oan ức."

    "Con đánh hắn?"

    "Đúng vậy a, mẹ xem con có đáng khen hay không đáng khen, từ từ nhỏ mẹ đã dạy, không thể chịu thiệt thòi." Cố Bình An giả bộ sung sướng mỉm cười nói.

    Lúc cô còn rất nhỏ, ở nhà trẻ, khi đó Cố Vân vẫn là một viên chức nhỏ bé không có nhiều kinh nghiệm, cô rất ngang ngược, thường xuyên đánh nhau với bạn ở nhà trẻ, cô phải mời Cố Vân lên họp, không dám tìm Lâm Tú Lan. Mỗi lần Cố Vân đều dạy cô, phải sống hòa thuận, có một lần không tìm được Cố Vân, nên đã tìm Lâm Tú Lan, Lâm Tú Lan rất tức giận, nhưng nói cho cô biết, có người đánh con, con phải đánh trả lại, đánh không thắng mẹ giúp con đánh, không được vô duyên vô cớ bị bạn đánh.

    Cô vẫn luôn nhớ tới bây giờ.

    "Con a." Lâm Tú Lan càng hối hận và đau lòng hơn, bà thật khốn nạn mới nói ra những lời không trí lý như vậy, chẳng trách Cố Vân vẫn luôn mắng bà, con gái lớn tốt như vậy, bản thân bà lại chỉ lo cưng chiều con gái út, nếu đổi thành Cố Doanh Doanh, gặp chuyện này đã sớm tìm cái chết rồi.

    Người một nhà vui vẻ ăn cơm xong, Cố Bình An lên lầu nghỉ ngơi, Lâm Tú Lan dặn cô đi ngủ sớm một chút, ngày mai sẽ rất bận rộn, thân là cô dâu tương lai, Cố Bình An cũng không biết rõ những chi tiết ngày mai, vì sẽ có người xử lý tốt tất cả.

    Lúc Cố Vân trở lại, Cố Bình An còn chưa ngủ, vừa mới mười giờ, ông uống một chút rượu, Cố Bình An đưa canh giải rượu cho ông, Cố Vân hỏi, "Tại sao còn chưa đi ngủ?"

    "Chờ ba trở về a."

    "Chờ ba làm gì, đi ngủ đi, ngày mai sẽ mệt lắm."

    "Ba, ba uống rượu sao?"

    "Không có chuyện gì, gặp lại bạn già, uống nhiều một chút." Cố Vân ho khan, Cố Bình An vỗ về sống lưng ông, ngạc nhiên phát hiện Cố Vân cũng có tóc bạc, Cố Bình An có chút**, hoảng hốt nhớ tới, ba mẹ cũng già rồi.

    Năm tháng làm người già đi, cô cũng đã đến tuổi kết hôn, ba mẹ làm sao còn có khả năng không già đây.

    Có một số việc cũng là bất đắc dĩ, ba cũng không thể làm gì không phải sao?

    ....................

    Cô cũng đã trưởng thành rồi, là lúc nên chia sẻ một chút áp lực cho ba, để ba được như ước nguyện, tiến vào trung ương vẫn luôn là ước mơ của ba.
     
  6. Minh Nguyệt Thanh Xuân

    Bài viết:
    503
    Chương 65: Cố Bình An, đi theo anh đi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cố Vân ho khan cả năm phút đồng hồ, Cố Bình An đi lên lầu gọi Lâm Tú Lan, hai mẹ con đỡ người lên phòng ngủ chính, Cố Vân ngã đầu đã ngủ, Lâm Tú Lan vẫn nói lải nhải, Cố Bình An rất hâm mộ, tình cảm của ba mẹ vẫn luôn rất tốt, ba khá ít khuyết điểm, cũng rất nghe lời mẹ, tuy rằng mẹ hung dữ, nhưng cũng có lúc rất nghe lời ba, tình cảm vợ chồng của hai người vẫn luôn rất tốt, ngày đó Cố Vân đánh Lâm Tú Lan, cô nhìn thấy trong lòng cũng không thoải mái chút nào.

    Cuối cùng cũng tốt.

    "Ba con chắc chắn là vì chuyện của con mà bận tâm, đã lâu ông ấy không uống say rồi." Lâm Tú Lan nói, gần đây trong nhà toàn gặp cảnh bi thương, bà làm sao mà không biết được, nhưng có thể có biện pháp gì đây?

    Cố Bình An nói, "Mẹ, mẹ hãy khuyên ba đi, hai người không thể theo con đến hết cuộc đời được, chính là quyết định của con, thì mặc kệ sau này có như thế nào, con đều sẽ tự gánh vác hết, hai người cũng đừng tự trách khứ mình, nếu hai người vẫn luôn sầu não uất ức như thế, con cũng sẽ không hạnh phúc, nói không chừng tương lai con sẽ hạnh phúc đấy, ai biết được."

    Lâm Tú Lan nói, "Con có thể nghĩ như vậy là tốt, ai có thể đoán trước được tương lai chứ, Bình An của chúng ta tốt như vậy, chắc chắn sẽ được rất nhiều người yêu thích."

    "Cái này là tất nhiên." Cố Bình An giả vờ vui vẻ, "Mẹ, mẹ chăm sóc tốt cho ba đi, con đi về trước."

    "Ngủ ngon."

    Cố Bình An đi tới cửa, quay đầu lại nhìn ba mẹ một chút, thực ra bọn họ không tính là già chút nào, nhưng mà đầu ba lại có tóc bạc, dù sao cũng không còn trẻ nữa, hoài bão của chính mình không thực hiện được, lại càng không nên vì vấn đề của con gái mà khổ não.

    Cô trở về phòng, trong lòng có hơi suy sụp, rồi lại nhận được điện thoại của Dương Sâm.

    Đây là lần đầu tiên cô nhận được điện thoại của Dương Sâm, Cố Bình An cũng có chút**, cũng có chút không biết làm sao, là hắn gọi nhầm ư? Số điện thoại này cô phải xin Dương Sâm rất lâu, mặt dày mày dạng, Dương Sâm mới đồng ý cho cô, cô vẫn thường nhắn tin cho Dương Sâm, nhưng Dương Sâm ít khi nhắn lại, lâu lâu mới cùng cô nói đôi lời, cô cũng từng gọi cho hắn mấy lần, nhưng đều là gọi vào chủ nhật, có một lần còn ở thư viện, Cố Bình An vẫn luôn sợ quấy rầy hắn, vì thế không dám gọi nữa, sau đó cũng không gọi qua, trong ấn tượng, Dương Sâm chưa bao giờ gọi điện thoại cho cô, cũng không chủ động gửi qua một tin nhắn nào cả, chủ yếu đều là cô hỏi, Dương Sâm trả lời.

    Chuông điện thoại vang lên đến mười mấy lần, Cố Bình An mới khôi phục lại tinh thần, xác định là Dương Sâm đang tìm cô, cuống quýt nhấc máy, nhưng bên kia lại trầm mặc không nói gì, Cố Bình An có hơi hồi hộp, buổi chiều thực sự là quá khó xử.

    Cô đang nghĩ không biết sau này Dương Sâm có càng xem thường cô hay không, không nghĩ tới buổi tối, Dương Sâm lại gọi điện thoại cho cô.

    Cố Bình An không biết nên nói cái gì.

    Tại sao hắn gọi tới rồi lại không nói lời nào đây.

    "Sư huynh, là anh sao?" Cố Bình An dè dặt hỏi.

    "Ừ."

    "Có chuyện gì sao?"

    "Cố Bình An, em thực sự đồng ý ở lại bên cạnh một người đàn ông đánh em sao? Tại sao lại bị coi thường như vậy?" Dương Sâm hỏi, ngữ khí vô cùng bình tĩnh.

    Cố Bình An một trận thất vọng, cô nhịn không được cười khổ, cô lại đang chờ mong cái gì đây?

    Cố Bình An, mày có bị ngu không đây?

    "Sư huynh, Mục Lăng là hạng người gì, không cần mọi người nói cho em biết, em đều biết, thực sự, em vẫn luôn biết, hắn rất xấu, không phải là một người tốt, em đều biết, xin anh, không cần..."

    "Đi theo anh đi." Dương Sâm đột nhiên lên tiếng, cắt đứt lời nói của Cố Bình An.

    Cả người Cố Bình An đều sững sờ.

    Cô nghe nhầm rồi sao?

    Dương Sâm vừa nói cái gì?

    Để chứng thực cô không nghe nhầm, Dương Sâm lập lại một lần nữa, "Cố Bình An, em đi theo anh đi."
     
    Phúc long thiên thích bài này.
  7. Minh Nguyệt Thanh Xuân

    Bài viết:
    503
    Chương 66: Không kịp yêu người mình yêu

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cố Bình An rất chắc chắn mình đã nghe được Dương Sâm nói cái gì, tâm tình thật lâu không thể khôi phục lại, trong lòng một cổ cảm xúc mãnh liệt đang thiêu đốt, rồi lại tuyệt vọng, đã đến thời điểm không cách nào cứu vãn được nữa rồi, Dương Sâm mới nói, đi theo anh đi.

    Đi nơi nào?

    Bọn họ có thể đi chỗ nào, tại sao phải đi theo hắn?

    "Tại sao?" Cố Bình An nghe được giọng khàn khàn của chính mình.

    Dương Sâm nói, "Em không muốn gả cho Mục Lăng, tại sao phải gả cho hắn, đi theo anh không được sao?"

    Nước mắt Cố Bình An rơi xuống, "Em là một cô gái vẫn luôn theo đuổi anh, bị người ta nói không biết xấu hổ, không tự lượng sức mình, kẹo mạch nha, nhưng em đều nhịn không nói gì, bởi vì em yêu anh, em cũng thực sự đã làm một số chuyện khiến anh chán ghét. Anh nói những lời khó nghe kia với em, em cũng không chú ý, bởi vì em thực sự quá lơ là, chuyện đến nước này, ngay cả một câu nói thích em, anh cũng cảm thấy khó khăn đến vậy sao? Chắc có lẽ, anh chỉ là tội nghiệp em, vậy thì không cần thiết."

    Sư huynh, mở miệng nói một câu yêu thực sự khó khăn như vậy sao?

    Nếu như chỉ là tội nghiệp, vậy thì không cần thiết, giả bộ làm dáng vẻ thích cô, việc này chỉ càng làm cho cô thương tâm và đau khổ hơn mà thôi.

    "Cố Bình An...." Dương Sâm ẩn nhẫn cắn răng, "Đến cùng là em có đi theo anh hay không, chuyện lúc trước, cũng không quan trọng, anh mang em rời khỏi thành phố S, anh đã tốt nghiệp, có đầy đủ năng lực nuôi sống em, chăm sóc em rồi."

    "Nhưng em vẫn chưa tốt nghiệp, em còn có người nhà." Cố Bình An nói, "Em không gả thì em gái em sẽ bị gả."

    Nếu như nói sớm một chút thì tốt rồi.

    Tại sao lại là đêm nay nói? Cô vừa quyết định gả cho Mục Lăng, để ba mẹ yên tâm, để em gái bình an đi du học, ít nhất một trong hai chị em Cố gia, vẫn có một người có cuộc sống tự do theo ý muốn của mình, sống hạnh phúc, vậy là đủ rồi.

    Nếu như cô đi theo Dương Sâm rồi, cô có thể xác định, cô sẽ không hạnh phúc, em gái ở lại thành phố S, bị Mục Lăng bắt nạt, cũng sẽ không hạnh phúc, cả nhà bọn họ cũng đều sẽ không hạnh phúc, cô rất thương bản thân mình, nhưng sẽ không ích kỷ như vậy.

    "Ý của em là nói, em không muốn đi theo anh, thật sao?"

    "Không còn kịp."

    Cô vừa muốn giải thích, nhưng Dương Sâm đã cúp điện thoại, cô kinh ngạc mà nghe âm thanh khó nghe trong điện thoại, không nhịn được cười khổ, ngay cả một câu giải thích của cô cũng không muốn nghe, Dương Sâm chắc chắn cho rằng cô không thể chờ đợi được nữa muốn gả cho Mục Lăng, dù sao ở bên trong quan niệm của Dương Sâm, cô chính là một người phụ nữ như vậy, đã như vậy, cô cũng không hiểu nổi, tại sao hắn lại còn muốn gọi cuộc điện thoại này đây? Làm điều thừa.

    Nếu như thích cô, tại sao lại nói nhiều lời khó nghe với cô đến như vậy, tổn thương lòng cô, gọi điện thoại, nhưng dũng khí nói một câu thích cũng không có, cần gì phải như vậy?

    Cô lại ngu xuẩn mong đợi cái gì đây?

    Chuyện này thì không nên chờ mong bất cứ điều gì, bản thân cô ngu xuẩn, nhìn không hiểu, chỉ đến thế mà thôi.

    Dương Sâm có ý gì, không quan trọng, dù sao cũng không liên quan đến cô, hắn thích cô cũng được, không thích cũng được, kết thúc đoạn thầm mến không căm hận này, để nó trở thành bí mật vùi sâu trong lòng cô, cô cũng không biết, cô cần thời gian bao lâu mới có thể quên được Dương Sâm nữa, nhưng thời gian là thuốc chữa tình cảm hay nhất, một ngày nào đó, cô sẽ quên, cô có thể quên.

    Trong lòng không ngừng an ủi mình, nhưng vẫn đau khổ, Cố Bình An ôm hai chân mình lại, cúi đầu khóc lớn.

    Cận thận mà khóc một hồi.

    Tế cô không kịp yêu người mình yêu.

    Tế cô rời xa sung sướng.
     
    Phúc long thiên thích bài này.
  8. Minh Nguyệt Thanh Xuân

    Bài viết:
    503
    Chương 67: Lễ đính hôn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngày mai.

    Ánh nắng tươi sáng, khí trời sáng sủa.

    Cố Bình An thoáng có chút đau buồn, đây coi là cái gì đây? Có thể rơi xuống chút mưa để hợp với tình hình được không? Tốt xấu gì cũng tôn lên được tâm tình không tốt của cô, phim truyền hình đều là diễn như thế a, chỉ tiếc, khí trời tốt làm Cố Bình An rất ủ rũ.

    Tài xế trong nhà đã sớm chuẩn bị xong, đưa bọn họ đến khách sạn Shangri-La ở trung tâm thành phố, Mục Lăng lựa chọn tổ chức lễ đính hôn tại khách sạn, mời 50 bàn tiệc, cũng mời mười mấy đài truyền hình và bạn bè.

    Cố Bình An vừa đến đã được Tiểu Ngô mời đến phòng trang điểm, thay lễ phục.

    Lễ phục của cô dâu tương lai màu nude, không chói mắt như mạng che mặt, màu sắc rất hài hòa, may cũng rất khéo, vô cùng vừa vặn, giống như là trực tiếp đo thân thể của Cố Bình An vậy, không tìm ra được một chút gì để bắt bẻ, mặc lễ phục vào, dáng người cô trở nên thon thả, đẹp đến nỗi khó mà tin được, đong đưa thướt tha, tâm tình Cố Bình An cũng coi như là có một chút chuyển biến tốt.

    Nhìn chính mình xinh đẹp, tâm tình chắc chắn sẽ trở nên cực kỳ tốt.

    Chuyên gia trang điểm Anna đối với cô rất thân thiện, giúp cô nhấc làn váy lên, bắt đầu giúp cô trang điểm, làm tóc, Cố Bình An không nói một lời, cái gì cũng không muốn nói, Anna hỏi cô cái gì, cô cũng trả lời vô cùng nhỏ, để Anna nhìn làm là được, Anna cũng có thể nhận ra được tâm trạng của Cố Bình An không tốt lắm, cũng không nhiều lời nữa, một tiếng đồng hồ, trang điểm xong, tóc cũng làm xong, da dẻ Cố Bình An rất đẹp, trang điểm có vẻ rất đơn giản, thậm chí Anna còn cảm thấy lớp trang điểm xinh đẹp đã làm hỏng khí chất của Cố Bình An, nên cố ý trang điểm hết sức trang nhã.

    Vừa tinh tế, lại cao quý.

    Tóc búi lên, làm nền cho khuôn mặt nhỏ tròn của cô, thậm chí có thể so được với ánh ngọc long lanh, Cố Bình An nhìn mình trong gương lặng lẽ quyết định, sau này bắt đầu trang điểm đi, thật xinh đẹp.

    Giống yêu tinh vậy.

    "Rất đẹp." Cố Bình An cười, "Cảm ơn cô."

    "Cố tiểu thư thích là tốt rồi." Đồ trang sức còn chưa đưa tới, vì thế tạm thời chưa cho Cố Bình An đeo được, Cố Bình An vốn cho rằng người mình nhìn thấy đầu tiên sẽ là Mục Lăng, không ngờ tới là Lý Hoan Tình và Tần Mục.

    Lý Hoan Tình và Tần Mục đại diện cho Lý gia và Mục gia đến tham gia hôn lễ lần này, hai người từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, thanh mai trúc mã, cô chưa từng gặp một đôi nào xứng đôi vừa lứa như vậy, Tần Mục là người cao gầy, vóc dáng thon dài, ngũ quan thanh tú, cười lên rất ôn nhu, là người như gió xuân ấm áp, đi đến chỗ nào cũng là quý công tử phong độ nhẹ nhàng, còn Lý Hoan Tình vừa có tri thức lại xinh đẹp, hai người đứng chung một chỗ rất giống thần tiên quyến lữ, theo quan niệm của Cố Bình An, thanh mai trúc mã, thần tiên quyến lữ đẹp như vậy tốt như vậy chỉ để hình dung Lý Hoan Tình và Tần Mục, quả thực là đo thân đặt làm.

    "Hắc, bảo bối đính hôn vui vẻ." Lý Hoan Tình cười híp mắt nói, ôm cô rồi hôn một cái lên gò má.

    Mặt Cố Bình An không hề có cảm xúc, "Đâm vào chỗ đau của mình."

    "Lễ phục này cậu mặt thật đẹp." Lý Hoan Tình mỉm cười nói, "Thay đổi một kiểu tóc, một bộ đồ mới, cả người cũng khác hẳn, cảm giác khí chất cũng bị thay đổi theo, Bình An nhà chúng ta cũng có tiềm chất làm yêu tinh a, có lẽ mình nhìn nhầm rồi."

    "Có phải đã mê mẩn mình không?"

    "Có chút."

    Cố Bình An tự luyến chốc lát, cô cũng cảm thấy xinh đẹp, "Mình cũng súyt chút nữa đã yêu mình rồi."

    Tần Mục khẽ mỉm cười, hai cô gái này ở với nhau lâu nên cũng đã lây bệnh tự luyến cho nhau.

    "K thiết kế lễ phục, làm gì có sai sót, cái này là sản phẩm hot nhất mùa này, cả thành phố S chỉ có một cái, hắn đối với cậu cũng coi như là để tâm."

    "Có thể không nói đến Mục Lăng hay không?" Cố Bình An giận!!
     
    Phúc long thiên thích bài này.
  9. Minh Nguyệt Thanh Xuân

    Bài viết:
    503
    Chương 68: Thiếu niên nhà ai đủ phong lưu

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lý Hoan Tình nở nụ cười, "Mọi người mặc lễ phục, trang điểm, cậu còn chờ mong bạch mã hoàng tử từ trên trời giáng xuống đưa cậu đi sao? Cô gái à, thực tế một chút, tiếp nhận hiện thực đi."

    "Hoan Hoan." Tần Mục ôn nhu lên tiếng, "Đừng kích thích Bình An nữa."

    "Vẫn là anh Tần Mục tốt nhất." Cố Bình An cười nói.

    "Cậu chắc chắn là đang ghen tỵ với mình." Lý Hoan Tình nháy mắt.

    "Cố Bình An cắn răng, "Mình rất muốn chửi rủa cậu."

    Nếu không phải Tần Mục ở đây, cô rất muốn chửi rủa phải làm sao bây giờ?

    "Mục Lăng đâu?"

    "Mình làm sao biết."

    Lý Hoan Tình thở dài, "Được rồi, không chọc cậu nữa, chúng mình chỉ là sợ cậu buồn, nhất thời học theo cái gì mà cô dâu đào hôn trong phim truyền hình, nhấc làn váy lên trốn qua khỏi cửa sổ, vì thế nên ghé thăm cậu một chút."

    "Nói lời hay một chút đi."

    "Cậu thật xinh đẹp." Lý Hoan Tình quyết đoán đổi giọng, "Ngoại trừ mình, cậu là người phụ nữ xinh đẹp nhất mình từng gặp."

    "Này còn tạm được."

    Tần Mục bật cười, Cố Bình An thật đáng yêu, cũng rất đơn thuần, lời này rõ ràng cho thấy Lý Hoan Tình đang khen chính mình mà, cô nhất thời cũng không phản ứng lại, Lý Hoan Tình cũng vui vẻ như không có gì, mấy người nói chuyện phiếm một hồi, Cố Doanh Doanh và Lâm Tú Lan đến.

    "Oa, chị, chị thật xinh đẹp." Cố Doanh Doanh bước đến bên cạnh Cố Bình An, cầm điện thoại chụp một tấm.

    Tần Mục lễ phép chào hỏi Lâm Tú Lan, rồi kéo Lý Hoan Tình rời đi trước, cho người nhà bọn họ một không gian riêng, Lý Hoan Tình kéo cánh tay của hắn hỏi, "Ai, em thực sự rất đau lòng cho Bình An."

    "Anh biết." Tần Mục nở nụ cười dịu dàng.

    "Nhưng em đau lòng cho Bình An, em cũng không thay đổi được gì, coi như Lý gia không phải là mặt trời sắp lặn, đoán chừng em cũng không có năng lực chống lại Mục Lăng, làm sao cũng không thể bảo vệ được Bình An, Bình An cũng không thể rời đi, kết cục đều giống nhau, không bằng làm cho cậu ấy vui vẻ tiếp nhận." Trong lòng Lý Hoan Tình hơi cô đơn.

    Tần Mục nói, "Anh dẫn em xuống hoa viên dưới lầu giải sầu."

    "Được."

    Tiệc ở lầu hai, từ cửa sổ sát đất có thể nhìn thấy phong cảnh đẹp đẽ ở dưới lầu, lúc này mùa hoa nở rất đẹp, hoa viên một vùng mỹ cảnh, Tần Mục nắm tay Lý Hoan Tình xuống lầu, dẫn cô vào hoa viên ngắm hoa.

    "Hoan Hoan, chuyện của Lý gia, em không cần lo, một ngày còn có anh ở đây, chắc chắn sẽ giữ được." Đây là cam kết của Tần Mục đối với cô, chưa bao giờ phụ lòng, cũng không cần nói thêm gì, Lý Hoan Tình hiểu hắn.

    Dù cho sau lưng có bị chê trách, hắn vẫn muốn bảo vệ vợ mình, thì chắc chắn sẽ bảo vệ được.

    Mặc cho thời gian như con ngựa trắng quá khích, hắn vẫn chờ Lý Hoan Tình, trước sau như một.

    Giữa bọn họ không có sóng to gió lớn gì, thanh mai trúc mã, ở cùng nhau một cách rất tự nhiên, hắn vẫn còn nhớ lần đầu tiên viết thư tình cho Lý Hoan Tình là vào lớp 11, một mình trốn ở hành lang hoa tường vi, vắt hết óc, viết một bức thư tình.

    Hắn là nhân vật nổi tiếng ở trong trường học, có rất nhiều nữ sinh yêu thích, có nữ sinh ngẫu nhiên gặp, tỏ tình với hắn, Tần Mục nói, tôi đã yêu một cô gái rất nhiều năm, đang muốn viết thư tình, cô biết viết thư tình như thế nào không?

    Nữ sinh kia cũng rất thú vị, cho hắn rất nhiều ý kiến, hắn nói cảm ơn, rồi lại không thể nào hạ bút, cuối cùng đưa cho Lý Hoan Tình một bức thư tình trống không.

    Lý Hoan Tình không hiểu gì hỏi hắn, đây là ý gì?

    Hắn nghiêm trang mà nói, thư tình a.

    Lý Hoan Tình hỏi, tại sao thư tình không có chữ.

    Hắn nói, thư tình này, chúng ta cùng viết đi.

    Hắn còn nhớ khi đó Lý Hoan Tình cười rất đẹp, ánh mặt trời chiếu vào trên người cô, như là một tầng kim phấn di động, lay động con mắt của hắn, đẹp đến hơi choáng váng.

    Hắn thử đi dắt tay Lý Hoan Tình, Lý Hoan Tình thẹn thùng bỏ qua hắn, một đường chạy về phòng học.

    Sau đó, cứ một cách tự nhiên như vậy mà ở cùng nhau.
     
    Phúc long thiên thích bài này.
  10. Minh Nguyệt Thanh Xuân

    Bài viết:
    503
    Chương 69: Mục Vân Sinh xuất hiện

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bọn họ ở cùng nhau nhiều năm như vậy, xưa nay chưa từng hối hận qua.

    Tình cảm giữa bọn họ, giống như là đầu cành cây hoa ngọc lan vậy, trắng nõn, tỏa ra mùi hương thoang thoảng, không nồng nặc rồi lại thơm ngát.

    Sở thích của bọn họ rất giống nhau, đề tài tán ngẫu trời nam đất bắc, từ chính trị, quân sự, lịch sử và hiện đại, kỳ lạ, không có cái gì là không nói, hắn không bao giờ tìm được người nào có thể hiểu hắn hơn cả Lý Hoan Tình.

    Giữa bọn họ, cũng không có tiểu tam.

    Lý Hoan Tình tốt như vậy, có rất nhiều người theo đuổi, hắn cũng có rất nhiều người theo đuổi, nhưng chưa bao giờ dính thị phi.

    Ai cũng biết, bọn họ là một đôi, tương lai sẽ kết hôn.

    "Anh, nếu có một ngày em gặp phải chuyện giống Bình An, thì sẽ như thế nào?" Lý Hoan Tình nghiêng đầu hỏi hắn, "Có một ác, đột nhiên xuất hiện, đoạt em đi mất, thì anh sẽ làm gì?"

    "Ai có thể cướp em chứ?" Tần Mục nở nụ cười, không để ở trong lòng.

    Thành phố S ai có thể cướp người phụ nữ của hắn chứ?

    Mục Lăng, hắn sẽ không!

    Mục Lăng là dạng đàn ông xếp tính mạng người thân lên hàng đầu, nếu không là phải mâu thuẫn gì phải chết, hắn sẽ không vì một người phụ nữ mà đối nghịch với Tần gia và những người khác, cái giả thiết này không thể thành lập.

    "Chỉ là một ví dụ thôi a." Lý Hoan Tình nói, "Chúng ta cũng không biết ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì, đúng không?"

    Lý Hoan Tình vừa nghĩ tới có loại khả năng này, trong lòng cũng có chút không thoải mái, cô biết mình nghĩ quá nhiều rồi, nhưng lại không nhịn được nghĩ như vậy, Tần Mục nói, "Được rồi, nếu như có chuyện như vậy, anh sẽ nghĩ tất cả biện pháp đoạt em lại."

    "Thật sự?"

    "Đương nhiên."

    Lý Hoan Tình suy nghĩ một chút, "Anh là bạch mã hoàng tử của em, không phải là kỵ sỹ của em, anh muốn làm sao để đoạt lại em đây?"

    "Anh vừa là vương tử vừa là kỵ sỹ của em." Tần Mục nói, rồi trêu ghẹo, "Ai nói vương tử và kỵ sỹ không thể là một đây?"

    "Nói cũng có lý." Lý Hoan Tình quấy nhiễu nói, "Em chắc chắn là bị chuyện của Bình An làm cho tinh thần có chút**, thậm chí có điểm bị hồ đồ rồi, thành phố S này làm gì có ai không có mắt đến đối nghịch với hai nhà chúng ta chứ. Coi như là Mục Lăng, Đường Dạ Bạch, cũng không thể, còn ai có bản lĩnh thông thiên đây."

    "Hoan Hoan." Giọng của Tần Mục đột nhiên trở nên nghiêm túc, lấy ra một hộp nhung, quỳ một gối xuống sân cỏ, dọa Lý Hoan Tình giật mình một cái, Tần Mục nói, "Quen biết rất nhiều năm, đã ở cùng nhau rất nhiều năm, đời này, ngoại trừ tốt với em, yêu em, anh sẽ không bao giờ phản bội em. Vì thế, Lý Hoan Tình tiểu thư, em đồng ý gả cho anh không?"

    Cầu hồn?

    Lý Hoan Tình lấy lại lý trí, có một chút sững sốt.

    "Không muốn?"

    "Đồng ý." Dường như là sợ Tần Mục hối hận, Lý Hoan Tình vội vàng nói đồng ý, cầm lấy nhẫn đeo vào tay mình.

    Tần Mục, ".....Đây là chuyện của anh làm mà."

    "Vậy em ra lệnh cho anh hôn môi cô dâu tương lai."

    Tần Mục nở nụ cười, nhẹ nhàng ôm cô, dịu dàng hôn lên môi của cô.

    Lầu hai.

    Mục Lăng cùng một người đàn ông thân hình cao lớn đứng ở bên cạnh cửa sổ nói chuyện, không giống với Mục Lăng cuồng ngạo, người đàn ông này có khuôn mặt anh tuấn, sống nội tâm, vừa nhìn đã biết là người đàn ông vô cùng trầm ổn, đeo một cặp kính vô cực, sau thấu kính là một đôi mắt đen kịt mà ác liệt. Rõ ràng một thân quần áo thường, lại rất trầm ổn, nhưng trên người lại có một luồng sát khí ngang ngược, khí tràng vô cùng mạnh mẽ.

    "A Sinh, cậu đang ở đây nhìn cái gì vậy?" Mục Lăng theo ánh mắt của người đàn ông nhìn xuống, "Nha, cậu biết Tần Mục sao? Sao cứ nhìn hắn vậy, theo lý thuyết, át chủ bài và Tần gia không thể nào có quan hệ."

    Tay người đàn ông đặt trên lan can, hơi nắm chặt, gân xanh trên mu bàn tay hiện lên, bàn tay còn lại đẩy mắt kính.

    "Không quen, chưa từng gặp."
     
    Chỉnh sửa cuối: 30 Tháng mười một 2019
Trả lời qua Facebook
Đang tải...