Ngôn Tình [Edit] Sau Ly Hôn Chồng Trước Yêu Tôi - Chi Vi

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi phucnhi1202, 26 Tháng tư 2022.

  1. phucnhi1202

    Bài viết:
    4
    Sau Ly Hôn Chồng Trước Yêu Tôi

    [​IMG]

    Tác giả: Chi Vi

    Converter: Khóa luận tốt nghiệp được điểm 9

    Nguồn: Wikidth


    Editor: Nhi Nguyên

    Văn án:

    Truy thê trong lò thiêu là chuyện cổ quái, cẩu huyết, ngược văn.

    Chịu không nổi ngược, không quen nhìn cẩu huyết mời đi đường vòng.

    Cho tới bây giờ Tú Doanh chưa bao giờ nghĩ, trong lòng của chồng mình Lục Viễn Tắc, bản thân là một tồn tại như thế nào, cho đến khi cô nghe thấy cuộc nói chuyện giữa anh và Dư San khi họ đang tranh cãi.

    Dư San nói: "Năm đó lúc anh lấy cô ấy có phải anh đã thích cô ấy phải không? Cho nên mới không nỡ ly hôn."

    "Nói hưu nói vượn". Lục Viễn Tắc tức giận: "Năm đó nếu như cô không đi, làm sao tôi có thể lấy cô ấy!"

    Dư San không tin: "Trong lòng anh cô ấy chiếm vị trí như thế nào?"

    Lục Viễn Tắc suy nghĩ một chút, cuối cùng lắc đầu: "Không có vị trí."

    Tú Doanh rốt cuộc hết hy vọng, đứng ở phía trước cửa sổ, đờ đẫn nhìn anh: "Lục Viễn Tắc, từ nay về sau tôi với anh sẽ không còn chút quan hệ nào, tôi sẽ đem anh triệt triệt để để xóa đi. Lâm Tú Doanh tôi thề với trời, cả đời này sẽ không bao giờ yêu anh nữa."

    Vài năm sau, bên trong một cái sơn thôn nhỏ Lục Viễn Tắc gặp lại người "chết mà sống lại" - Lâm Tú Doanh.

    Lục Viễn Tắc: "Tú Doanh, trở lại bên cạnh anh đi."

    Tú Doanh cảm thấy buồn cười: "Lục Viễn Tắc, tôi đã kết hôn."

    Nhưng chồng hiện tại của Tú Doanh muốn cùng cô ly hôn, cô đứng trong mưa khóc thút thít. Lục Viễn Tắc căng một chiếc dù cho cô, Tú Doanh giọng lạnh lùng nói: "Lục Viễn Tắc tôi đã không còn yêu anh nữa".

    Anh đem cô ôm vào trong ngực, mặc dù trong lòng tuy đau đớn nhưng cũng mang theo chút vui sướng, anh nói: "Nếu lựa chọn giữa em không yêu anh cùng với việc mất đi em, anh tình nguyện lựa chọn em không yêu anh."

    Tag: Hào môn thế gia, Yêu sâu sắc, Ngược luyến tình thâm, Gương vỡ lại lành.

    Lập ý: Nữ nhân cũng nắm giữ nửa bầu trời.
     
    Chỉnh sửa cuối: 27 Tháng tư 2022
  2. phucnhi1202

    Bài viết:
    4
    Chương 1: Cặp đôi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lâm Tú Doanh nâng cổ tay lên nhìn một chút, đã 11 giờ đúng, cô ở ven đường đợi đã nửa tiếng, nhưng người cô đợi vẫn còn chưa đến.

    Lấy diện thoại bên trong túi ra, không có chút tin tức.

    Có lẽ anh quên mất, cô chuẩn bị gọi điện thoại cho anh.

    "Alo?"

    Đầu bên kia có vẻ hơi ngạc nhiên, Tú Doanh xác định chắc chắn anh đem sự tình quên mất rồi.

    Cô vội trả lời: "Phía cha bên kia, nếu anh bận việc thì tôi tự mình đi qua."

    Anh ồ một tiếng, quả nhiên anh đã quên mất chuyện này, anh nói: "Hiện tại tôi thật sự không thể đi được. Tôi sẽ phái một chiếc xe qua đưa cô đi?"

    Lâm Tú Doanh nói: "Vậy quên đi, tôi sẽ tự mình đi taxi. Anh kêu người lại đây cũng phải mất thời gian".

    Anh không có miễn cưỡng cô, Tú Doanh liền cúp điện thoại.

    Thời tiết đầu mùa xuân, trời lúc ấm lúc lạnh, cô liền bao chặt lại áo khoác ngoài, vẫy tay gọi taxi.

    Cô ôm bình giữ nhiệt ngồi ở trên ghế sau, tài xế hỏi cô đi đâu, cô liền nói địa chỉ của bệnh viện XX.

    Hai ngày trước, cha chồng bị bệnh viêm dạ dày phải nhập viện, bởi vì không nghiêm trọng, còn là bệnh cũ nên trong nhà cũng không có nói cho vợ chồng Tú Doanh. Cũng là Tú Doanh đêm qua gọi về trong nhà mới biết được cha chồng ở bệnh viện.

    Vốn dĩ đã nói cùng Lục Viễn Tắc hai người sẽ cùng nhau đi qua, kết quả anh lại không có thời gian.

    Mẹ chồng Hứa Phương đang ở trước giường hầu hạ, nhìn thấy Tú Doanh thì rất vui mừng, vội vàng tiếp nhận đồ trong tay cô.

    Cha chồng Lục Hải Thành không nhìn thấy Lục Viễn Tắc tới đây, không vui hỏi: "Viễn Tắc đâu rồi?"

    Tú Doanh nói: "Anh ấy không đi được ạ, nói tối nay còn có bữa tiệc."

    Lục Hải Thành hừ hừ khịt mũi không nói gì, Hứa Phương sợ con dâu không nhịn được, liền nói: "Bên ngoài rất lạnh phải không?"

    Lúc bà tiếp nhận đồ vật trong tay Tú Doanh đụng phải tay của cô, tay cô lạnh ngắt.

    Tú Doanh vội vàng đáp: "Thật ra vẫn còn tốt ạ."

    Nhìn thấy vẻ trầm mặc ủ rũ của cha chồng, cô liền giải thích giúp anh: "Có lẽ anh ấy thật sự bận đấy ạ. Gần đây con nghe nói trong công ty còn có hạng mục mới."

    Lục Hải Thành hừ một tiếng, trầm giọng nói: "Con cứ thay nó nói chuyện thôi."

    Hứa Phương cười nói: "Ông cái lão già này, Tú Doanh là vợ của Viễn Tắc, đương nhiên là muốn thay con trai ông nói chuyện rồi."

    Bà mặc kệ Lục Hải Thành đang không vui, chỉnh chỉnh lại góc chăn cho ông, bị Lục Hải Thành trừng liếc mắt một cái, bà lại hướng về phía Tú Doanh chép miệng, ý bảo nhìn xem lão già họm hẹm có bao nhiêu đáng ghét.

    Tú Doanh cười cười, cô rất hâm mộ cha mẹ chồng, tuy rằng thường xuyên đấu khẩu với nhau, nhưng mối quan hệ của hai người thật sự rất tốt.

    Tú Doanh đứng dậy lấy bình giữ nhiệt mở ra, nói với mẹ chồng: "Con có đem theo cháo tới, để con lấy một chén cho cha ạ."

    Hứa Phương gật đầu nói tốt, nhưng kết quả Lục Hải Thành lại trừng mắt nhìn bà, nói: "Bà không có tay sao? Còn phải để cho con dâu lấy."

    Đây là còn tức bà chống đối lão đây, Hứa Phương nhận lấy đồ trong tay Tú Doanh, nói: "Tôi làm, tôi làm, thật sự là phục ông đấy, lão già chết tiệt."

    Tú Doanh ngây ngô cười liền đứng qua một bên, cô thật sự không thể tưởng tượng được chính mình cùng Lục Viễn Tắc về già thì sẽ là bộ dáng gì nữa, ít nhất là không phải như thế này, đúng không? Bọn họ ngay cả nói chuyện còn mang theo cảm giác xa cách. Khi nói đùa, Tú Doanh giả ngu, mắng Lục Viễn Tắc là lão già chết tiệt? Dường như là không có khả năng.

    Ở lại hơn một giờ, Lâm Tú Doanh liền rời khỏi bệnh viện. Mẹ chồng tiễn cô đến hành lang, Tú Doanh kêu bà trở về nhưng bà không chịu. Tú Doanh liền biết bà có chuyện muốn nói cùng cô.

    Quả nhiên lúc đi đến thang máy trước mặt, Hứa Phương liền giữ chặt tay Tú Doanh, nói: "Tiểu Doanh, tính tình a Tắc có chút lạnh lùng, con hãy tha thứ cho nó, ngàn vạn lần con đừng cùng nó chấp nhặt."

    Tú Doanh không nghĩ tới mẹ chồng lại nói đến cái này, liền không biết phải đáp lại như thế nào, cô cười nói: "Anh ấy rất tốt ạ."

    Mẹ chồng do dự muốn nói lại thôi, Tú Doanh sợ bà lại nói ra cái gì mình không trả lời được, vội nói: "Anh ấy đối với con thật sự rất tốt. Mẹ, người không lo lắng cho chúng con đâu ạ."

    Bà gật gật đầu, Tú Doanh không dám nhìn vào mắt bà, sợ bà nhìn thấu suy nghĩ của mình.

    Cô bấm thang máy, nói với Hứa Phương: "Mẹ về chăm sóc cha đi ạ, con còn muốn đến cửa hàng nữa."

    Hứa Phương cũng không có miễn cưỡng nữa, gật đầu trở về, Tú Doanh cũng đi thang máy xuống lầu.

    Vách thang máy trông giống như tấm gương bình thường. Khuôn mặt cô bên trong có chút biến dạng, thân hình biến thành rất cao, càng dài càng gầy, chỉ có làn da tái nhợt trên khuôn mặt với nhan sắc tương đối, chính là trắng bệch không khỏe mạnh.

    Ở phía đông thành phố, cô hợp tác cùng với người khác mở một cửa hàng điểm tâm.

    Lúc cô đến đã 1 giờ rưỡi, đối tác của cô là Hải Tranh đang ở bên trong làm bánh kem, nghe thấy tiếng chuông gió ở trước cửa, cô nàng ngẩn đầu từ bên trong tủ kính nhìn ra, thấy là cô lại đem đầu rụt trở về, hỏi: "Làm sao trở về sớm vậy?"

    Tú Doanh ừ một tiếng, Hải Tranh lại hỏi: "Ăn cơm chưa?"

    Tú Doanh lắc lắc đầu nói: "Vẫn chưa đói, buổi sáng ăn còn chưa có tiêu hóa hết."

    Hải Tranh ở bên trong cười, nói ra: "Cậu cũng không nên bỏ bữa, nếu không sẽ gầy thành que củi đấy."

    Tú Doanh cười cười, đến phòng thay đồ đổi quần áo.

    Bánh kem của Hải Tranh cũng gần hoàn thành, cô ấy đang ngồi ở bên ngoài, nhìn xuyên qua cửa kính thưởng thức kiệt tác của chính mình.

    Tú Doanh thò mặt lại gần, ha lên một tiếng nói: "Đẹp quá."

    Hải Tranh bưng ly cà phê, lúc này quay mặt lại, cô ấy lớn lên rất đẹp, làn da cũng cực kì tốt, ở gần Tú Doanh đến mức Tú Doanh có thể nhìn thấy sợi lông tơ nhỏ xíu trên má cô ấy, nhưng không có lấy một lỗ chân lông nào.

    Hải Tranh quay đầu lại, sửng sốt, ngay cả dáng vẻ này cũng xinh đẹp, Tú Doanh quả thực ghen tị chết được, liếc mắt nói: "Ông trời thật không công bằng, làm sao lại để cậu xinh đẹp như vậy, làn da còn tốt như vậy chứ?"

    Hải Tranh đột nhiên nghiêng người về phía trước, làm Tú Doanh giật cả mình, lùi lại một bước, nhưng Hải Tranh lại cười ha ha nói: "Tớ còn ghen tị với cậu hơn."

    Tú Doanh lại bĩu môi, cô cũng không tin, cũng không coi trọng, mắt lại nhìn về phía chiếc bánh, nói: "Thật là đẹp mắt."

    "Tú Doanh, thực ra cậu cũng rất xinh." Hải Tranh cười nói, cô phát hiện bạn cô giống như không tự nhận biết bản thân.

    Tú Doanh sững sờ, hé miệng cười cười, chỉ cho rằng cô ấy khen mình, cũng không thật sự để trong lòng.

    Cô hỏi: "Đây là ai đặt vậy?"

    Hải Tranh thấy vậy nhướng mày, cô nàng quay mặt trở lại, chống cằm nói: "Sáng nay có một cô gái đến đây đặt, là một người phụ nữ xinh đẹp, chắc cô ấy biết điều này nên yêu cầu đặt hình của cô ấy lên. Đây, đây là ảnh của cô ấy." Cô nàng đẩy bức ảnh trong tay đến trước mặt Tú Doanh.

    Tú Doanh đem ánh mắt từ chiếc bánh chuyển qua, cúi đầu nhìn về phía ảnh chụp. Trong ảnh là một người phụ nữ mặc váy cưới đang cười rạng rỡ, khiến cho người ta cảm thấy được rằng cô ấy đang rất hạnh phúc, chỉ là bức ảnh này giống như đã bị cắt xuống từ chỗ nào đó.

    Thấy Tú Doanh nhìn đến mức cẩn thận, Hải Tranh cúi đầu sấn tới, xua xua tay với cô: "Làm sao thế?"

    Tú Doanh cảm thấy bối cảnh có chút khác biệt, nghĩ rằng hầu hết các bức ảnh cưới đều giống nhau, cô lắc đầu mỉm cười, hướng Hải Tranh cảm thán nói: "Người này thật xinh đẹp."

    Hải Tranh có chút chua ngoa, bĩu môi nói: "Cô ấy có thể đẹp hơn tớ sao?"

    Lần này Tú Doanh cười thật tươi, vỗ vỗ lên má Hải Tranh: "Đương nhiên so với cậu còn kém một chút."

    Hải Tranh cười ha ha, bắt được tay Tú Doanh không chịu buông ra, cù vào trong lòng bàn tay cô. Tú Doanh sợ nhất người khác chạm vào lòng bàn tay của mình, cười trốn khỏi cô nàng.

    Buổi tối Hải Tranh đưa Tú Doanh về nhà, cô nàng là một nữ hài tử lại cưỡi một chiếc xe vừa cao vừa to, bề ngoài thoạt nhìn cực kì cồng kềnh, lúc lên xe đều phải dẫm chân lên bàn đạp.

    Tú Doanh nói: "Cậu nói xem cậu lớn lên xinh đẹp như vậy, vì cái gì phải lái một chiếc xe nam tính như thế chứ?"

    Hải Tranh bỗng nhiên nhỏ giọng nói: "Nói cho cậu nghe một bí mật.."

    Tú Doanh chớp mắt chờ lời nói tiếp theo của cô nàng, cô nàng lại đè thấp thanh âm: "Tớ thực ra là đàn ông."

    Tú Doanh sửng sốt một lúc, trong lòng thực đang tưởng tượng ra đủ loại hình ảnh. Loại đàn ông gì có thể ăn mặc thành phụ nữ đẹp như Hải Tranh? Muốn xinh đẹp, phải có thân hình mảnh mai, có làn da đẹp, điều quan trọng nhất là lông tóc không thể quá nhiều.

    Cô nhìn chằm chằm cằm Hải Tranh, cằm của cô nàng tinh tế trắng nõn, chỉ riêng điểm này một người đàn ông cũng sợ không làm được.. Cô bị chính suy nghĩ miên man của mình chọc cười, cười nói: "Tớ so với cậu còn đàn ông hơn đấy."

    Cô giả vờ tùy tiện sờ lấy cằm Hải Tranh, chọc Hải Tranh cười to.

    Tú Doanh xuống xe, cô ấy cũng theo xuống, Tú Doanh khó hiểu: "Cậu làm gì thế?"

    Cô ấy đáp: "Hút điếu thuốc, cậu đi lên trước đi."

    Tú Doanh cảm thấy lúc cô ấy hút thuốc thực khốc, hỏi cô ấy: "Hút thuốc có hương vị gì?"

    "Cậu thử xem?" Hải Tranh đưa điếu thuốc đến bên môi cô, trong chốc lát, Tú Doanh thực sự muốn thử một chút. Nhưng cuối cùng lại từ bỏ, lắc lắc đầu: "Quên đi."

    Hải Tranh nhìn cô cười.

    Cô ấy để tóc ngắn, mặc quần áo hơi nam tính, trông cực bảnh bao và đẹp trai, đang nghiêng mình đứng trước xe. Nếu là một người đàn ông, lớn lên như thế này không biết bao nhiêu cô gái sẽ đổ gục vì anh ta.

    Tú Doanh đứng ở bên cạnh thưởng thức, Hải Tranh cười nói: "Như thế nào? Coi trọng tớ sao?"

    Một chuỗi vòng khói rơi trên mặt Tú Doanh, trong làn khói choáng váng mơ hồ, Tú Doanh phảng phất như thấy được một cậu ấm tuấn tú thời trước. Tú Doanh cau mày đưa tay vẫy vẫy khói, đùa giỡn diễn kịch cùng với cô ấy: "Nếu cậu không có hút thuốc, tớ còn có thể suy nghĩ một chút."

    Hải Tranh cười cà lơ phất phơ: "Được thôi, ngày mai tớ liền cai thuốc."

    Tú Doanh nhướng mày, "Được". Cô cảm thấy mình sắp mất bình tĩnh, vì vậy không kìm được cười nói: "Chờ một ngày nào đó cậu biến thành nam nhân hãy tới tìm tớ."

    Hải Tranh cười ha ha.

    Cả hai đã quen thường hay nói đùa, có đôi khi bọn họ không nghĩ nhiều về điều đó.

    Tú Doanh đứng cùng cô ấy hút hết điếu thuốc mới đi lên lầu.

    Tú Doanh bước vào tòa nhà, xe của Hải Tranh mới ầm ầm gào thét mà đi, cô nàng lái xe cực nhanh, giống như con trai vậy. Tú Doanh buồn bực tự hỏi, không rõ một cô gái xinh đẹp như vậy sao tính cách có thể phát triển thành bộ dáng của đứa con trai thế.

    Hiếm thấy được Lục Viễn Tắc đã về nhà rồi, một bộ mới trở về không lâu, quần áo trên người còn chưa có thay, anh đang đứng ở phía trước cửa sổ hút thuốc.

    Tú Doanh tiến vào, anh quay đầu nhìn cô một cái, sau đó quay mặt lại tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ.

    Tú Doanh bĩu môi, không biết ngoài cửa sổ có cái gì hấp dẫn anh.

    "Sao hôm nay anh trở về sớm vậy?" Tú Doanh đổi dép xong liền tiến vào.

    Anh quay người lại, bỏ điếu thuốc vào gạt tàn, ngước mắt liếc cô một cái, nói: "Như thế nào, tôi không thể về sớm?"

    Tú Doanh sửng sốt một chút, đây là có ý gì, giọng điệu này là sao chứ, trong đầu cô nhớ lại những việc xảy ra ngày hôm nay, giống như bản thân cũng đâu có đắc tội anh ta đâu.

    "Anh ăn cơm chưa?" Tú Doanh mặc kệ anh tính tình không tốt, liền hỏi.

    Anh ừ một tiếng, ngồi trở lại trên sô pha.

    Trong phòng toàn mùi thuốc lá, Tú Doanh đi đến bên cửa sổ, đem mấy cánh cửa mở ra, khi quay đầu lại thì thấy Lục Viễn Tắc đang cau mày.

    Cô cười nói: "Phòng hơi nghẹt thở".

    Anh tựa hồ cười cười, thản nhiên nói: "Không phải vừa rồi cô muốn nếm thử sao?"

    Tú Doanh ngẩn ra, nhớ lại lúc dưới lầu, dường như có một chiếc xe chạy ngang qua cô.

    Anh ấy rõ ràng là nghe được cô và Hải Tranh nói chuyện, không khỏi cười nói: "Cuối cùng tôi cũng đâu có nếm, không phải sao?"

    Lục Viễn Tắc hừ hừ không nói gì.

    Tú Doanh mặc kệ anh, chuẩn bị vào bếp nấu bát mì lót bụng.

    "Sau này cô với Hải Tranh kia cách xa nhau một chút."

    Tú Doanh bước chân dừng lại, xoay người lại nhìn anh rất khó hiểu hỏi: "Tại sao?"

    Lục Viễn Tắc lại nhíu lông mày lại, có chút không kiên nhẫn, "Tóm lại cô cách xa cô ta một chút."
     
    Minchi, THG Nguyen, VYVYVYVYVY2 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 26 Tháng tư 2022
  3. phucnhi1202

    Bài viết:
    4
    Chương 2: Người phụ nữ đặt bánh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Nhưng chúng tôi là đối tác, cửa hàng điểm tâm kia là do chúng tôi cùng nhau mở." Tú Doanh rất không vui nói.

    Lục Viễn Tắc lại cười: "Cái cửa hàng kia của cô? Không bằng cô ở nhà tôi sẽ phát tiền lương cho cô."

    Tú Doanh trong lòng không vui, nhưng cô cũng không muốn tranh luận với anh, anh luôn có rất nhiều lý do để bắt bẻ cô.

    Sau đó cô chạy vào trong nhà bếp.

    Lục Viễn Tắc không biết có chuyện gì, Tú Doanh quay đầu lại thì thấy anh đang đứng trên ngưỡng cửa nhìn cô.

    Đôi mi thanh tú của cô nhăn lại: "Anh làm gì thế? Làm tôi giật cả mình."

    Anh cười cười quay trở lại phòng khách, Tú Doanh bưng bát mì đến nhà ăn, thấy Lục Viễn Tắc vẫn còn trong phòng khách, chưa có đi thay quần áo, không khỏi dừng lại suy nghĩ một chút, hỏi anh: "Anh chưa ăn có phải không?"

    Lục Viễn Tắc thấy cô bưng bát của mình, giống như bưng bảo bối, rõ ràng là trong lòng không muốn, nhưng vẫn nói ra: "Nếu không tôi cũng làm cho anh một bát?"

    Lục Viễn Tắc cười nhạt: "Chính cô giữ lại ăn đi." Nói xong liền mặc kệ cô, đứng dậy về phòng thay quần áo.

    Lâm Tú Doanh nhướng mày, người này thật là kỳ quái, nghĩ xong cô liền tự mình đến nhà ăn ăn cơm.

    Buổi tối, Tú Doanh tắm xong liền leo lên giường lướt điện thoại, lướt hồi lâu vẫn không thấy Lục Viễn Tắc về phòng. Trước đây anh cũng sẽ như vậy, Tú Doanh cũng không thể nào quản anh, nhưng hôm nay Tú Doanh ngủ không được, muốn đi xem anh đang làm cái gì, vì thế cất điện thoại, xuống giường đến thư phòng tìm anh.

    Cửa phòng không có đóng, Tú Doanh đã nghe thấy tiếng anh nói chuyện từ xa, ngữ khí không kiên nhẫn, không biết là cấp dưới xui xẻo nào đêm hôm khuya khoắt còn bị mắng, cô quyết định đi qua chuẩn bị giúp cấp dưới này một chút.

    "Cô trở về thì trở về, vì sao phải cần tôi tới? Chuyện ngày mai rồi nói sau, tôi không chắc mình có thời gian hay không."

    Tú Doanh dừng lại, giống như không phải điện thoại công việc, hơn nữa lời nói của anh có chút kỳ quái.

    Anh đã cúp điện thoại, Tú Doanh còn ở đây đoán anh đang gọi điện thoại cùng ai.

    Điện thoại trong tay Tú Doanh bỗng nhiên vang lên, không biết cái gia hỏa nào giờ này còn gọi điện tới, muốn dập máy cũng đã không kịp.

    Lục Viễn Tắc từ trong thư phòng hỏi: "Ai?" Đại khái cảm thấy câu hỏi của mình có vấn đề, anh lập tức hỏi thêm: "Lâm Tú Doanh?" Người đã đi ra ngoài.

    Tú Doanh chỉ phải căng da đầu đi tới trước mặt anh, ngây ngô cười nói: "Tôi tới xem anh muộn rồi sao chưa trở về, muốn xem thử anh đang làm gì."

    Lục Viễn Tắc cau mày, lửa giận từ người trong điện thoại vẫn còn chưa biến mất, nói: "Cô về phòng trước đi, một lát nữa tôi về."

    Tú Doanh nói: "Anh còn chưa hết bận sao?"

    Lục Viễn Tắc gật đầu, Tú Doanh ngửi trên người anh nồng đậm mùi thuốc lá, bất mãn nói: "Anh lại hút thuốc sao?"

    Bộ dáng cô có chút trẻ con, Lục Viễn Tắc giống như an ủi, sờ sờ trên tóc cô như thể cưng chiều sủng vật nhỏ, nhưng Tú Doanh cũng không chán ghét, cô ngửa đầu nói: "Không thể hút thuốc ít một chút sao?" Thật sự là không tốt cho cơ thể chút nào.

    Anh ậm ừ gật đầu, Tú Doanh có chút khó hiểu khi thấy tâm trạng anh dường như không tệ như lúc nghe điện thoại.

    Ngón tay anh tuột khỏi tóc cô, dừng lại trên tai cô, véo nhẹ, nói: "Cho nên cách xa Hải Tranh một chút."

    Tú Doanh không hiểu, bọn họ nói chuyện thì cùng Hải Tranh có liên quan gì?

    Thấy cô đang trợn tròn mắt như đang nghe sách trời, Lục Viễn Tắc mím môi cười: "Không cho phép lại cùng cô ấy hút thuốc."

    Thì ra là ý này, Tú Doanh ngây ngô cười, lại có chút ngượng ngùng, cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Vậy tôi về phòng trước, anh cũng nên đi ngủ sớm một chút." Nói xong cô xoay người đi.

    Lục Viễn Tắc bỗng nhiên từ phía sau gọi cô lại: "Tú Doanh?"

    "Hả?" Tú Doanh quay đầu lại, đôi lông mày tinh tế nhướng lên, chỉ là động tác nhỏ vô tình lại khiến Lục Viễn Tắc nở nụ cười, anh nói: "Cha tôi không có việc gì chứ?"

    Tú Doanh biết anh đang muốn nói về Lục Hải Thành.

    Nhớ tới tình cảnh lúc cha mẹ chồng đấu võ mồm, trên mặt cô nở nụ cười, cô nói: "Ừm, cũng không tệ lắm, chắc là hai ngày nữa sẽ xuất viện." Cô cau mày giả bộ bất mãn, nhưng lại không che giấu được ánh sáng trong mắt, cô nói: "Cha vẫn luôn ghét bỏ mẹ hay lải nhải đấy."

    Anh vẫn luôn biết bộ dáng của cha mẹ mình, cười nhạo nói: "Bọn họ vẫn luôn như vậy, cả ngày cãi tới cãi lui."

    Tú Doanh có chút mê mang, không biết là anh thật sự không hiểu tình cảm vợ chồng của cha mẹ hay là giả vờ không hiểu.

    Hơn nữa anh có vẻ không thích phương thức ở chung này của bọn họ, hay là anh có ý kiến đối với cha mình?

    Cô trầm mặc xuống, mỉm cười không có đáp lại lời anh.

    Cô cúi đầu, Lục Viễn Tắc nhìn thấy khuôn mặc trắng nõn của cô bên dưới tóc mái, khuôn mặt sạch sẽ không trang điểm giống như trứng gà bóc, không một chút tạp chất, anh nói: "Tú Doanh, ngày mai buổi tối tôi.. có khả năng muộn một chút mới về."

    Tú Doanh ngẩn người, kỳ quái vì sao anh lại nói cho cô chuyện này, không phải anh thường xuyên về nhà muộn sao? Trước đây, anh chỉ gọi cho cô khi ở trước mặt anh, hoặc khi bận việc thì thư ký sẽ gọi cho cô, tại sao hôm nay anh lại nói cụ thể với cô?

    "Cũng có thể không cần đi." Anh lại nói thêm một câu, có vẻ hơi thất thần, rũ mí mắt, không biết đang suy nghĩ cái gì.

    Tú Doanh đột nhiên muốn cùng anh đùa một chút, vì vậy cô đến gần trước mặt anh nói: "Anh không phải muốn làm chuyện gì sau lưng tôi chứ? Bạn gái cũ? Không phải là muốn gặp mối tình đầu của anh sao?"

    Anh bỗng nhiên lạnh mặt hạ mí mắt xuống nhìn cô, trong mắt hiện lên một tia lạnh nhạt trào phúng.

    Tú Doanh hơi bối rối, trước ánh mắt anh, cô chột dạ cúi đầu, giống như đã làm sai chuyện, có chút không biết làm thế nào.

    "Cô để ý sao?" Anh bâng quơ hỏi.

    Tú Doanh lúng túng không biết nên trả lời như thế nào.

    Giống như đang bức bách cô, anh cảm thấy thật vô nghĩa, nhìn thấy vẻ mặt bị dọa sợ hãi của cô, anh có chút khó chịu, giọng điệu cũng không có tùy tiện như vừa rồi, anh nói: "Những lời này đó ở bên ngoài, cô nghe một chút là được rồi, không cần tin là thật đâu.'

    Tú Doanh ngơ ngác không nói, giống như đang ghen tị với những lời đồn đại kia, gần đây xác thực cô có nghe thấy mấy lời, nhưng hôm nay nói những lời này cũng không có ý hưng sư vấn tội a.

    Cô cúi đầu nói:" Tôi đi ngủ đây. "Giọng nói nhỏ nhẹ vang lên.

    Tính cách của cô là vậy, cô thường dễ thương và hoạt bát một chút, nhưng một khi anh mất bình tĩnh mà phát giận, cô liền không dám nói chuyện hay trả lời anh, chính xác là lá gan cô vẫn còn nhỏ.

    Đúng vậy a, dù sao cô cũng là người từ địa phương nhỏ tới, không thể so được với người ở địa phương lớn.

    Anh nhớ lại ban ngày, lời nói của nữ nhân kia, vẫn là một bộ dáng nghịch ngợm vui đùa, cong eo đến trước mặt anh, giễu cợt nói:" Nghe nói anh cưới một cô gái dễ thương, giống như một tiểu bạch thỏ hung dữ. "

    Bạn của anh bất mãn khi khen vợ anh, thế là nàng bất bình, hừ hừ nói:" Cái gì mà tiểu bạch thỏ, tôi xem ở nơi nào cũng là một con mèo hoang, ngày thường thì ngoan ngoãn thuận theo, lúc hung lên thì cũng không vừa. "

    Lúc đó anh cũng chỉ cười, nhưng giờ nghĩ lại, hình như anh chưa thấy con mèo hoang nhỏ bé này phát uy, dù lời nói của anh có ít nhiều khó nghe, cô vẫn luôn im lặng, sự im lặng này thường khiến anh mất kiên nhẫn trong việc tiếp tục nói chuyện với cô.

    Tú Doanh cảm giác giống như mình vừa nằm xuống lật người một cái trời liền sáng, thậm chí ngay cả một giấc mộng cũng không có mơ thấy, mở mắt ra đã thấy bên cạnh không có ai, giường đệm cũng lạnh lẽo.

    Cô cảm thấy kì quái, liền đi dép lê đi ra khỏi phòng ngủ.

    Lục Viễn Tắc thực sự đang ở thư phòng, anh nằm trên sô pha trong phòng ngủ rồi, trên bàn có sáu bảy tàn thuốc nằm trong gạt tàn.

    Tú Doanh hơi nhụt chí, không hiểu tại sao đàn ông lại thích hút thuốc đến vậy.

    Cô chạy đến bên cửa sổ, mở rèm cửa, đang định mở cửa sổ thì nghe thấy giọng nói của Lục Viễn Tắc.

    Cô quay lại thì thấy Lục Viễn Tắc đang giơ tay chặn ánh sáng, không cần lại gần, Tú Doanh đã đoán được anh đang cau mày. Cô vội vàng kéo rèm cửa lại, dựa vào phía trước cửa sổ, nhỏ giọng nói:" Tôi xin lỗi, tôi quên mất ánh sáng sẽ chiếu tới anh. "

    Lục Viễn Tắc đã đứng lên, cũng không trả lời cô, hỏi:" Mấy giờ rồi? "

    Tú Doanh thấy anh không tức giận, giọng điệu so với lúc trước đã nhẹ nhàng hơn rất nhiều, cô nói:" Gần bảy giờ rồi, anh có đói không? Tôi đi nấu cơm cho anh? "

    " Lại là mì sao? "Anh cười nhạt.

    Tú Doanh cười hắc hắc:" Mì thì không tốt sao? Tôi liền chỉ thích ăn mì. "

    Anh đã mất bình tĩnh, đứng dậy đi ra khỏi thư phòng.

    Tú Doanh theo ở phía sau, đi hai bước, sau đó xoay người, kéo rèm ra, đem cửa sổ mở ra. Sau đó liền đuổi theo hai bước, hỏi anh:" Rốt cuộc anh có ăn hay không? "

    Anh đáp không kiên nhẫn," Tùy cô. "

    " Vậy là ăn hay không ăn? "Tú Doanh hỏi theo.

    Anh dừng lại bước chân, Tú Doanh đập đầu vào sau lưng anh, cô vuốt vuốt cái trán mình, bất mãn nhìn anh.

    Anh nhìn bộ dáng tiểu hài tử của cô, hiện tại cũng không có tâm tình thưởng thức, nói:" Bây giờ tôi đi tắm, cô đi xuống trước đi. "

    Tú Doanh biết nói thêm gì nữa thì anh sẽ tức giận, bĩu môi ồ một tiếng, sau đó xoay người đi vào phòng bếp.

    Anh không ăn thì đổ, dù sao buổi sáng cô cũng muốn ăn mì.

    Hai bát mì sợi, mỗi bát có một quả trứng gà.

    Lúc Lục Viễn Tắc đi xuống, cô đã thay quần áo rồi ăn cơm, cũng chưa trang điểm, mặc đồ ở nhà, trong mắt của anh không có lấy một chút tinh xảo, ít nhất là không thể so sánh với người phụ nữ kia. Cô ấy chưa bao giờ để anh nhìn thấy cô khi không trang điểm.

    Anh đột nhiên có chút khó chịu, sao cứ hai lần ba lượt đều nghĩ tới người kia.

    Tú Doanh nhìn thấy anh, hỏi anh:" Ăn chứ? Của anh đây. "

    Anh nâng cổ tay nhìn nhìn giờ, cuối cùng vẫn lắc lắc đầu, nói:" Tự cô ăn đi. "

    Trong nhà có mời dì Triệu đến, nhìn thấy bát mì trước mặt Tú Doanh, có một chén cô còn không có ăn xong, biết cô tự mình nấu, vẻ mặt đồng tình hỏi Tú Doanh:" Nếu không sáng tôi đến sớm một chút nấu cơm cho cô và tiên sinh nhé. "

    Tú Doanh ngẩng đầu, xua xua tay nói:" Không cần, không cần, tôi tự nấu là được rồi. "

    Dì Triệu nói:" Nhưng bỏ bữa sáng là không tốt. "

    Tú Doanh kỳ quái:" Ngày nào tôi cũng ăn mà. "

    Dường như dì Triệu cảm thấy vấn đề này không có cách nào nói, tùy tiện đáp hai câu liền vào phòng thu dọn đồ đạc.

    Tú Doanh ăn xong rồi bỗng nhiên hiểu ra ý tứ trong lời nói của dì Triệu, cô đi qua nói với dì Triệu đang trong phòng bếp thu dọn:" Thực ra anh ấy cũng có ăn. "

    Dì Triệu vẻ măt mờ mịt, cuối cùng gật gật đầu:" Ra là vậy. "

    Tú Doanh có chút ngượng ngùng, đi ra khỏi phòng bếp.

    Khi cô đến cửa hàng, Hải Tranh lại đang bận việc, cô đến sớm, cái bánh kem được đặt ngày hôm qua lẳng lặng nằm ở nơi đó, cái đó chẳng qua là cô rãnh rỗi làm một cái hàng mẫu, còn vẫn là bắt tay vào làm những thứ khác.

    Có đôi khi Tú Doanh cảm thấy cô quá lãng phí, trong đầu có ý tưởng gì liền sẽ bận la, f một lúc, khi làm xong sẽ cho vào tủ kính trưng bày, nhưng có khi lại thu hút được vài khách hàng.

    Chuông gió trước cửa vang lên, Tú Doanh đang ngắm nghía cái bánh kem kia của Hải Tranh, ngẩng đầu nhìn lại, phát hiện đứng trước bánh kem chính là người đã đặt chiếc bánh kem đó.

    Bởi vì ngày hôm qua Tú Doanh đã nhìn qua bức ảnh kia, người trong ảnh thật sự quá lóa mắt, Tú Doanh liếc mắt một cái liền nhận ra được, nhưng mà buổi chiều mới phải đến lấy, sao bây giờ đã tới rồi?

    Cô tươi cười chào hỏi:" Hoan nghênh đã tới. "

    Người phụ nữ kia đánh giá cô, trên mặt mang nét mỉm cười.

    Tú Doanh trong lòng không nhịn được lại cảm thán một lần, đây thật sự là một mỹ nhân.

    Người phụ nữ mở miệng:" Ngày hôm qua tôi có đặt ở đây một cái bánh kem. "

    Tú Doanh kỳ quái nói:" Tôi nhớ là cô có hẹn buổi chiều nay lấy. "

    Nàng kia nhướng nhướng mày, có chút kinh ngạc:" Cô biết tôi sao? "

    Tú Doanh lắc đầu, nhưng lại gật đầu:" Ngày hôm qua tôi có thấy qua ảnh của cô. "

    Người phụ nữ có vẻ hơi thất vọng nhưng nhanh chóng nói:" Là như thế này, tôi muốn hẹn thời gian sớm hơn, nên tôi đến đây nói một chút. "

    Tú Doanh lấy ra xấp đơn hàng cô đã nhận, lục tìm đơn hàng của cô ấy, ngẩng đầu hỏi:" Cô muốn khi nào đưa qua? "

    " Năm giờ đi. "Cô ấy trả lời.

    Tú Doanh vùi đầu, cẩn thận thay đổi thời gian trên đơn hàng, cũng đem hai cái biên lai đạt lên, sau đó trả lại một tờ cần đưa cho khách:" Đã sửa xong, chúng tôi sẽ giao cho cô vào buổi chiều. "

    Người nọ lấy đơn hàng, gật đầu nói:" Cảm ơn cô. "

    Ánh mắt cô ấy dừng ở trên mặt Tú Doanh, điều này làm cho Tú Doanh rất kỳ quái, bị một người xinh đẹp như vậy đánh giá, cô không khỏi có chút tự ti, mỉm cười sờ sờ gương mặt mình, hỏi lại:" Dư tiểu thư, cô còn có chuyện gì sao? "

    " Cô, biết tôi?"
     
    Minchi, THG Nguyen, VYVYVYVYVY3 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 26 Tháng tư 2022
  4. phucnhi1202

    Bài viết:
    4
    Chương 3: Có phải là bạn gái cũ không?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đây là lần thứ hai trong hôm nay cô ấy hỏi câu này, Tú Doanh gãi gãi đầu, chỉ vào biên lai nói: "Trên đó có ghi họ của cô."

    Cô ấy cảm thấy chính mình đang thất thố, lè lưỡi nói: "Tôi xin lỗi, hôm nay có lẽ tôi quên uống thuốc."

    Tú Doanh ngơ ngác hỏi: "Cô bị bệnh à?"

    Cô ấy chỉ vào đầu mình, nghiêm túc nói: "Đầu óc nước vào."

    Cô ấy nói quá mức nghiêm túc, làm Tú Doanh ngẩn ra hồi lâu, mới hiểu được cô ấy là đang tự giễu, thấy cô ấy cười to, ngược lại Tú Doanh cảm thấy mình đang bị cô ấy trêu, đỏ mặt nói: "Cô nói đùa."

    Cô ấy lắc lắc đầu, nghiêm mặt nói: "Không, đúng là gần đây tôi có chút đầu óc bị nước vào."

    Tú Doanh chưa từng nghe qua người khác tự nói chính mình như vậy, này giống như ở trên mạng mắng người khác mới nói, cô cũng không dám phụ họa theo, chỉ là cười khan một tiếng.

    Người phụ nữ nói: "Hẹn gặp lại buổi chiều." Cô ấy mím môi cười rồi bước ra cửa.

    Hải Tranh từ trong phòng phía sau đi ra, chấp tay sau lưng, cô nàng vốn chính là tóc ngắn, người lại cao, Tú Doanh cảm thấy cô nàng đặc biệt giống một soái ca, chỉ là so với con trai thì thanh tú hơn một chút.

    Lâm Tú Doanh nói: "Nếu cậu là con trai, không biết sẽ có bao nhiêu cô gái gục ngã trước cậu."

    Hải Tranh biết ưu thế của mình, cũng không vì Tú Doanh nói mà vui vẻ thêm, nhưng cũng phối hợp với cô nói: "Thật không?"

    Tú Doanh đã quen với thói quen ba hoa của cô nàng, cười nói: "Đương nhiên."

    Hải Tranh nói: "Vậy tớ sẽ đi chuyển giới."

    Tú Doanh vẻ mặt ngốc ngốc, hỏi: "Tại sao?"

    "Để dành cho những cô gái đó."

    Vẻ mặt nghiêm túc của cô nàng làm Tú Doanh dở khóc dở cười, vỗ vai cô nàng một cái, nói: "Cậu cái người này có thể nói lời nghiêm túc chút không."

    Hải Tranh cười cười, nói: "Tớ nói thật, làm phụ nữ thì tớ không thể làm hài lòng cánh đàn ông được."

    Tú Doanh chỉ vào mũi cô nàng, cười nhạo cô đang dối trá, rõ ràng lớn lên xinh đẹp, đằng sau có không biết bao nhiêu chàng trai đang xếp hàng theo đuổi cô nàng đấy.

    Buổi chiều, Tú Doanh cùng Hải Tranh làm bánh cho Dư tiểu thư, cô cẩn thận chuyển bánh vào hộp, khi làm xong, cô thở phào nhẹ nhõm, quay mặt về phía Hải Tranh bên cạnh nói: "Hoàn hảo."

    Hải Tranh hai ngón tay cách xa nhau, sau đó lại đem lại gần nhau, học được từ vũ công nào đó: "Hoàn mỹ."

    Chọc Tú Doanh cười ha ha.

    Bởi vì ở xa nên Hải Tranh định lái xe đi giao, nhưng bây giờ lại có người đặt bánh ngọt, Hải Tranh liền đổi lại chủ ý: "Cậu đi qua giao đi, tớ ở nhà làm bánh cho."

    Tú Doanh vui vẻ, cô vừa lúc có thể đi ra ngoài hít thở không khí, nói: "Vất vả cho cậu."

    "Cậu rất vui." Cô nàng đốt một điếu thuốc để trên khóe môi, hỏi Tú Doanh: "Nếu không tớ đưa cậu đi?"

    Tú Doanh cảm thấy mọi người đều đi thì không có ai trông cửa hàng, vì vậy cô lắc đầu: "Không cần đâu, tớ tự bắt xe đi."

    Hải Tranh cầm bánh kem theo cô ra ngoài, khi lên xe thì đưa cho cô.

    Cô ấy đứng ở ven đường vẫy tay với cô, Tú Doanh ngồi trong xe cảm thấy Hải Tranh quả thực là thiên thần do thượng đế ban tặng cho cô.

    Lúc đến tòa tiểu khu kia, đồng hồ mới chỉ bốn giờ bốn mươi, cô gọi cho điện cho Dư tiểu thư để xác nhận địa điểm cụ thể.

    Dư tiểu thư nói: "Cô mang lên đây đi, trong nhà có người."

    Điều đó có nghĩa là cô ấy đang không ở nhà.

    Tú Doanh không coi đó là vấn đề, chỉ cần có người ký nhận là được.

    Bốn giờ năm mươi, cô bấm chuông cửa nhà khách.

    Trong phòng vang lên âm thanh hỗn loạn, xem ra là có không ít người, có lẽ là do nhiều người nên không có ai nghe tiếng chuông cửa, Tú Doanh lại ấn chuông lần nữa.

    Lúc này cửa mở ra, Tú Doanh ngước mắt lên, nhìn thấy người mở cửa, phát hiện người này chính là bạn của cô, bạn học đại học của Lục Viễn Tắc, Giang Thượng Dương.

    Tú Doanh vui vẻ, đang muốn nói chuyện, nhưng bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Giang Thượng Dương, lời nói trong miệng lại bị đè nén xuống.

    Giang Thượng Dương cũng không có cùng cô ôn chuyện, mà lại lạnh mặt hướng trong phòng hô: "Lục Viễn Tắc, cậu đi ra đây một chút."

    Ở trong đám người Lục Viễn Tắc quay mặt lại.

    Tú Doanh hoàn toàn bối rối, khóe miệng mỉm cười, đang định tiến lên thì nghe thấy phía sau có người nói: "A, hóa ra cô đã đến trước tôi."

    Người đến đúng là Dư tiểu thư đã đặt bánh, cô ấy còn xinh đẹp hơn buổi sáng, trang điểm và quần áo cũng không giống lúc sáng, trông cô ấy quả thực chính là tiên nữ trên trời.

    Tú Doanh đứng trước mặt cô ấy, cảm thấy có chút kém cỏi, cô ngơ ngác gật đầu.

    Dư San ngẩng đầu, giống như đột nhiên nhìn thấy Lục Viễn Tắc ở cửa, cô đi tới nắm lấy cánh tay anh, cười nói: "Viễn Tắc, không phải anh nói có thể không tới được sao?"

    Lục Viễn Tắc nhìn cô, trên mặt có chút tức giận, nhưng anh cũng không thể rũ bỏ cô ở nơi công cộng, anh tựa hồ có chút không làm được.

    Tú Doanh dường như đã hiểu được, hôm qua Lục Viễn Tắc nói về việc trở về muộn chính là vì chuyện này, xem ra vai chính hôm nay chính là vị Dư tiểu thư xinh đẹp trước mắt này, nhưng tại sao cô ấy lại kéo cánh tay của Lục Viễn Tắc? Hành động này có vẻ không phù hợp với những người khác phái.

    Xung quanh có người xúm lại, có người nói: "Mọi người sao không lấy bánh? Trời nắng nóng, sao lại để một cô gái đứng đó làm gì chứ?"

    Lục Viễn Tắc không nói chuyện, Tú Doanh cảm thấy có thể anh không muốn nói cho mọi người biết thân phận của cô.

    Tú Doanh nhìn thấy vẻ mặt căng thẳng của Giang Thượng Dương, ngoài Lục Viễn Tắc, anh ta chính là người duy nhất biết mối quan hệ giữa cô và Lục Viễn Tắc, chỉ là cô cũng không muốn anh ta vạch trần.

    Cô cảm thấy nếu mọi người biết được sẽ còn xấu hổ hơn bây giờ.

    Cô nhướng mày, tránh ánh mắt của đám người, cười nói: "Đúng vậy, bánh kem của tiểu thư phải đưa ai ạ?"

    Dư San đi tới nhận lấy bánh kem: "Thật xin lỗi, vất vả cho cô rồi."

    Cô ấy mỉm cười nhìn Tú Doanh, nhưng Tú Doanh không có dũng khí nhìn vào mắt cô ấy, cô đáp lại một câu không có gì, liền xoay người đi đến thang máy.

    Dư San quay mặt lại, đầu tiên là nhìn đến vẻ mặt lạnh lùng của Giang Thượng Dương, cười nói: "Thượng Dương, sao anh lại lộ ra vẻ mặt lạnh lùng thế?"

    Giang Thượng Dương cười cười, hỏi ngược lại: "Tôi làm mặt lạnh gì chứ, chịu ủy khuất cũng đâu phải là vợ của tôi." Anh ta quay đầu nhìn về phía Lục Viễn Tắc, tiếp tục nói: "Cậu nói phải không, Viễn Tắc?"

    Thấy Lục Viễn Tắc không để ý tới mình, anh ta nhún nhún vai, xua tay nói: "Hôm nay tôi không được khỏe, Dư San, cô cứ cùng mọi người chơi đùa, tôi đi trước."

    Không đợi Dư San nói chuyện, liền mở cửa rời đi.

    Dư San cũng không quan tâm lắm, nhìn thấy vẻ mặt tức giận của Lục Nguyên Trạch, cô vẫn cong môi cười, nói: "Viễn Tắc, anh sao vậy.."

    Lời còn chưa dứt người đã bị Lục Viễn Tắc kéo vào phòng ngủ, mặt kệ ánh mắt của mọi người trong đại sảnh, đóng sầm cửa lại, thân thể Dư San bị anh áp vào cửa, nheo mắt nói: "Cô muốn làm cái gì?"

    Dư San vẻ mặt bối rối, lắc đầu nói: "Anh đang nói cái gì? Em nghe không hiểu."

    Lục Viễn Tắc đáp: "Đừng tưởng rằng tôi đến buổi tiệc của cô là đã tha thứ cho những việc lúc trước cô đã làm."

    Dư San vẻ mặt vô tội đáp: "Anh đang nói gì vậy? Ai muốn anh tha thứ?" Gò má cô dựa trên cánh tay anh, nói: "Anh tốt nhất là hận tôi cả đời mới đúng."

    Lục Viễn Tắc ghét bỏ đem tay rút ra: "Tốt nhất là nên như thế."

    Khi Giang Thượng Dương đuổi theo ra ngoài, Lâm Tú Doanh đang đi về dọc đường, anh chạy hai bước liền đuổi kịp cô, vỗ vai cô hai cái.

    Tú Doanh giật mình, cô quay đầu lại thì thấy là anh, không khỏi có chút thất vọng, cô nói: "Sao anh lại ở đây?"

    Giang Thượng Dương nhìn cô, muốn nhìn ra dấu vết khóc trên mặt cô, nhưng rốt cuộc tìm không ra, trong lòng mắng cô một cái, nhưng lại nói: "Tôi nói, cô có tâm hay không?"

    Tú Doanh chỉ vào ngực cô: "Nó ở bên trong."

    Giang Thượng Dương theo ngón tay cô nhìn xuống, nơi đó lộ ra một mảnh làn da trắng nõn, làn da của cô vốn đã trắng mịn, nhìn dưới ánh mặt trời có chút phản quang, Giang Thượng Dương không dám nhìn thẳng, dời đi ánh mắt nói: "Cô rốt cuộc là phụ nữ sao? Tôi chưa thấy phụ nữ nào chỉ ngực chính mình cho người khác xem."

    Tú Doanh trợn tròn mắt, vỗ ngực nói: "Tôi là cho anh xem trái tim của tôi."

    Giang Thượng Dương cảm thấy không nên thảo luận thêm nữa, anh liếc cô một cái, hỏi: "Cô thật sự không khóc?"

    Tú Doanh im lặng, cô ấy không thể hiện ra thì không có nghĩa là cô ấy trong lòng đang vui, không người phụ nữ nào vui vẻ khi thấy chồng mình thân thiết với người phụ nữ khác, "Tôi không xứng với anh ấy, điều này tôi tự biết."

    Giang Thượng Dương có đôi khi cực ghét bỏ cô tự mình hiểu lấy, lại cảm thấy cô đáng thương, nói: "Vậy cô cứ liền như vậy?"

    Lâm Tú Doanh đột nhiên ngẩng mặt, kỳ quái nhìn Giang Thượng Dương, "Anh, tại sao anh lại giúp tôi? Không phải anh nên giúp bọn họ sao?"

    Giang Thượng Dương khịt mũi, lạnh lùng nói: "Tôi là đang giúp lý không giúp thân." Dường như cảm thấy lời mình nói không đúng, anh ta nói thêm: "Tôi đang giúp đúng người."

    Tú Doanh cười cười không nói chuyện, mặt trời quá chói chang, đi được một đoạn cô liền cảm thấy nóng.

    Giang Thượng Dương nói: "Cô định về như vậy sao?"

    Tú Doanh nhìn đồng hồ, cô đi ra cũng đã lâu, cô đi tới bên đường vẫy tay đón xe.

    Giang Thượng Dương duỗi tay kéo cô lại, nhìn vẻ mặt khó hiểu của cô nói: "Chờ ở đây."

    Tú Doanh biết anh định lái xe, nhưng cô không ngờ anh đến nhanh như vậy, mới vài phút xe đã dừng ở bên chân cô.

    Cô đang cảm thấy kỳ quái, nhưng khi ngẩng đầu nhìn thấy khuôn mặt Lục Viễn Tắc, nụ cười trên mặt nhanh chóng biến mất.

    Lục Viễn Tắc nói: "Lên xe."

    Tú Doanh không nhúc nhích, cũng không nói gì.

    Lục Viễn Tắc nhíu mày, không biết có phải đang tức giận hay không.

    Tú Doanh thoáng nhìn thấy xe của Giang Thượng Dương, anh ta hẳn đã thấy được xe của Lục Viễn Tắc, anh ta định lái đến bên cạnh cô, nhưng đột nhiên lại thay đổi hướng, lái xe về phía giữa đường.

    Tú Doanh nhìn xe của anh ta đi xa, có chút buồn bã.

    Cô mở cửa xe Lục Viễn Tắc, ngồi vào.

    Lục Viễn Tắc chuyển động tay lái, xe chạy vào đường cái.

    "Là Thượng Dương sao?" Lục Viễn Tắc cũng nhìn thấy.

    Tú Doanh há miệng thở dốc, cuối cùng ừ một tiếng.

    Lục Viễn Tắc cười lạnh: "Cậu ta nhưng thật ra là thương hương tiếc ngọc."

    Tú Doanh muốn đáp lại anh một câu: Ít nhất là tốt hơn anh.

    Nhưng lời nói đến bên miệng lại nuốt trở về, xoay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ không nói lời nào.

    Lục Viễn Tắc thấy cô rõ ràng có chuyện muốn nói, đột nhiên lại dừng lại, không khỏi tức giận.

    "Như thế nào? Không thể nói cậu ta sao?"

    Tú Doanh kỳ quái, tự hỏi sao hôm nay anh nói nhiều như vậy, nhưng lại lười giao tiếp với anh.

    Anh giống như ý thức được những gì xảy ra cùng với Dư San lúc nãy, nói: "Cô không tức giận chứ?"

    Đến tai Tú Doanh, câu hỏi của anh quá tùy ý và quá không thích hợp, giọng điệu của anh như thể đang nói, cô không nên tức giận và cô không có quyền tức giận.

    Nhiều năm như vậy, Tú Doanh đã quen với giọng điệu của anh, nói: "Vẫn còn tốt."

    Lục Viễn Tắc cười, anh thích cô hiểu chuyện, sờ lên tóc cô hai cái, nói: "Chỉ là diễn trò thôi, không nên coi là thật."

    Tú Doanh mím môi không nói gì, khổ sở hay không không phải do anh quyết định, Tú Doanh có chút nhụt chí, bởi vì việc này có vẻ cũng không phải do cô quyết định.

    Lục Viễn Tắc nói: "Về nhà hay là đến cửa hàng?"

    Tú Doanh nói: "Quay lại cửa hàng, Hải Tranh vẫn còn ở trong tiệm."

    Lục Viễn Tắc nhíu nhíu mày, nói: "Tại sao cô ấy lại để cô đi giao bánh?"

    Tú Doanh cảm thấy lời anh nói có ẩn ý, anh là hy vọng Hải Tranh tới đưa đi, nếu Hải Tranh tới, anh sẽ không chờ bữa tiệc bắt đầu liền bởi vì cô mà chạy ra.

    Xe dừng trước cửa hàng, Tú Doanh bước xuống.

    Lục Viễn Tắc nâng cổ tay nhìn thời gian nói: "Cô ở bao lâu?"

    Tú Doanh biết trong lòng anh vẫn còn khó chịu, anh cau mày, tỏ vẻ sốt ruột, giống như anh đưa cô tới đây là đã ban ân lớn.

    Thấy cô không lên tiếng, anh nhướng mày, nhìn cô đứng trước xe ngẩn người, ngón tay gõ vào vô lăng, khóe môi hơi nhếch lên, "Lâm Tú Doanh?"

    Tú Doanh hoàn hồn, nghe anh cười như không cười nói: "Cô còn có chuyện muốn nói phải không?"
     
    Minchi, THG Nguyen, VYVYVYVYVY1 người nữa thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 26 Tháng tư 2022
  5. phucnhi1202

    Bài viết:
    4
    Chương 4: Ép cưới

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tú Doanh sững sờ, nhất thời không hiểu được ý tứ trong lời nói của anh, một lúc sau mới nhớ ra câu hỏi của anh khi xuống xe, cô đáp: "Có lẽ tôi sẽ về muộn một chút, anh không cần phải lo lắng cho tôi, nếu anh bận thì đi đi."

    Lục Viễn Tắc cau mày nói: "Cô có ý gì?"

    Tú Doanh không trả lời, xoay người đi vào trong cửa hàng.

    Hải Tranh lại đang đứng trước cửa hút thuốc, gần đây cô ấy có hơi dữ dằn nên Tú Doanh quyết định quản cô ấy một chút.

    Kết quả cô ấy lại dạy cho Tú Doanh một bài học trước, nói: "Trong giờ làm việc, cậu lại lén lút đi gặp tình lang."

    Tú Doanh lập tức cười rộ lên, cô khoác tay Hải Tranh đi vào cửa hàng, nói: "Cậu thật nhiều chuyện."

    Lục Viễn Tắc thấy một màn này, hơi nhíu mày, giống như thói quen hút thuốc không tốt của Hải Tranh đã nhiễm lên người Tú Doanh.

    Nói đến cũng kỳ quái, bản thân anh cũng là người nghiện thuốc lá, nhưng anh lại không muốn cô bị nhiễm thói quen này.

    Tối hôm đó Tú Doanh ngồi xe buýt trở về, bởi vì đường xa, ở giữa lại phải chuyển hai chuyến xe buýt, cho nên phải hơn chín giờ cô mới về đến nhà.

    Lục Viễn Tắc vẫn chưa nghỉ ngơi, đang ngồi ở phòng khách xem tivi.

    Tú Doanh thay giày, đi tới, phát hiện trên tivi đang phát sóng thế giới động vật, một bầy động vật biển kỳ lạ đang sinh nở.

    Cô cũng không biết Lục Viễn Tắc làm sao lại thích xem cái này.

    Lục Viễn Tắc nói: "Sao cô trở về muộn vậy?"

    Tú Doanh nói: "Đường hơi bị tắc." Cô chợt nhớ tới bữa tiệc, hỏi anh: "Sao anh về sớm vậy?"

    Anh nhướng mày liếc cô một cái, nhưng không nói gì.

    Tú Doanh lại nói: "Anh ăn cơm chưa?"

    Anh ậm ừ một tiếng, Tú Doanh liền chạy đến phòng bếp nấu mì.

    Mỗi ngày đều như thế, lúc anh về thì hai người nói chuyện như trên, khi anh về muộn Tú Doanh cũng đã ngủ, cũng không có gì để nói.

    Lục Viễn Tắc không biết tại sao cô lại thích ăn mì như vậy, buổi sáng và buổi tối đều ăn, có lẽ buổi trưa vẫn ăn trong tiệm, một sợi mì được cô ăn như sơn hào hải vị.

    Tương tự, Tú Doanh cũng không hiểu anh vì sao lại ghét ăn mì như vậy, chán ghét liền chán ghét đi, còn không cho cô ăn, cô chính là không thích ăn rau, điều này cũng đâu có sai.

    Cô thực sự không thích ánh mắt này của anh.

    Cơm nước xong xuôi, dọn dẹp trong phòng bếp, Lục Viễn Tắc vẫn còn trong phòng khách, trên tivi đã chuyển thành động vật trên thảo nguyên đang giao phối.

    Tú Doanh nói đùa: "Anh có phải đang muốn sinh con?" Vì cái gì hình ảnh nào cũng là những thứ này.

    Lục Viễn Tắc đột ngột quay đầu lại, dường như bị lời nói của cô làm cho kinh ngạc, kinh hãi nhìn cô.

    Tú Doanh bị ánh mắt của anh làm cho giật mình, cô chỉ thản nhiên nói, không ngờ anh lại có phản ứng lớn như vậy, giống như là cô muốn sinh cho anh một đứa con, trong lòng cô quýnh lên, mặt đỏ bừng.

    "Cô muốn có con sao?" Lục Viễn Tắc nói lời này đã khôi phục trở lại bình thường, trên mặt mang theo ý cười, không giống như hỏi mà là đang nói đùa với cô.

    Tú Doanh không nói nên lời.

    Anh vẫn dùng giọng điệu giễu cợt nói: "Nếu cô muốn, tôi có thể hợp tác với cô."

    Tú Doanh làm sao không nhìn ra thái độ không nghiêm túc của anh ta, hối hận mình không nên nói lung tung, cô không biết nổi điên như thế nào mà nổi lên đề tài này: "Tôi không muốn."

    Tú Doanh cảm thấy anh hẳn là thở dài nhẹ nhõm một hơi, cười nói: "Như vậy là tốt nhất, hiện tại sinh con cũng không thích hợp."

    Tú Doanh không nói gì, ngồi trên sô pha, ôm gối và cùng anh xem những con vật kỳ lạ trên TV.

    Lục Viễn Tắc đã 27 tuổi, cô cũng đã 25. Lục Viễn Tắc có sự nghiệp thành công, phòng xe đã sớm không nói chơi, tuy cô không biết Lục Viễn Tắc giá trị con người nhiều ít, nhưng thỉnh thoảng cô vẫn có thể nhìn thấy anh trên bản tin truyền hình. Theo quan điểm này, công ty của anh hẳn là rất mạnh ở thành phố này. Còn cô, mặc dù thua kém anh nhiều, nhưng có thể tiết kiệm được một số tiền vừa đủ nuôi sống bản thân. Trong mắt người khác, chuyện này hoàn toàn đủ điều kiện để có một đứa con, nhưng ở trong mắt anh vẫn là không thích hợp.

    Tú Doanh không biết là người không thích hợp sinh con, hay thời gian không thích hợp, hay là đều không thích hợp?

    Cô đứng dậy, "Tôi về phòng trước."

    Anh không nói lời nào, gác chân lên bàn cà phê trước mặt, trông hoàn toàn thoải mái thả lỏng, anh không biết có nên xem TV trước mặt mình hay không.

    Tú Doanh vào phòng tắm xả một bồn nước tắm, kết quả vừa mới xả xong, Lục Viễn Tắc đi vào, bộ dạng giống như tính đi tắm, Tú Doanh gãi gãi đầu, nói: "Vậy anh tắm trước đi."

    Đương nhiên, anh muốn ngâm mình trước, thậm chí không muốn thương lượng với cô, dưới ánh nhìn của cô đã cởi bỏ quần áo của mình.

    Tú Doanh đi ra ngoài, nhớ lại cuộc nói chuyện giữa hai người ở phòng khách, cô mê man, chợt nghe thấy anh ở trong phòng tắm gọi cô.

    Tú Doanh nói: "Khăn tắm để ở tủ bên cạnh."

    Anh không lên tiếng, một lúc sau lại hét lên, Tú Doanh không làm gì được, đẩy cửa đi vào, trong phòng tắm sương mù lượn lờ, không biết anh làm gì mà xả nhiều nước nóng như vậy.

    Cô lấy khăn tắm trong tủ đặt lên giá cho anh, vừa định xoay người, cổ tay siết chặt lại bị anh kéo vào trong bồn tắm.

    Quần áo ở nhà của Tú Doanh đều bị ướt, cô hỏi: "Anh làm gì vậy?"

    Anh ôm cô, cởi quần áo của cô, đáp: "Làm cô."

    Tú Doanh hiểu được, vừa rồi cô thật sự hiểu lầm ý của anh, anh không muốn sinh con, anh chỉ muốn làm cô.

    Tú Doanh quần áo và tóc đều ướt, thập phần chật vật, trong khi Lục Viễn Tắc ở phía sau cô trông rất thoải mái.

    Anh ngả người vào bồn tắm, châm một điếu thuốc hút.

    Tú Doanh đứng dậy, nhưng chân cô trượt một cái lại ngã ra sau, cằm cô đập ở trên trán anh, cằm cô đang rất đau, Lục Viễn Tắc dường như không bị ảnh hưởng gì, chỉ liếc xéo cô một cái rồi mím môi nói: "Như thế nào, còn muốn làm tiếp sao?"

    Tú Doanh đỏ mặt trừng mắt nhìn anh, anh hút một điếu thuốc, làn khói anh thở ra tràn ngập khoảng không giữa hai người.

    Tú Doanh cau mày, lấy tay phẩy phẩy: "Nghẹn chết tôi."

    Lục Nguyên hiếm thấy suy nghĩ cho cô, liền ném điếu thuốc vào chiếc cốc bên cạnh, trong cốc vẫn còn nước, khi gặp nước liền mất đi tia lửa.

    Cằm của cô vẫn còn đau nhức, cô chạm vào đó nói: "Sao đầu anh cứng thế?"

    Anh mỉm cười, hạ mắt xuống nhìn khuôn mặt cô, khuôn mặt cô đỏ bừng, tẩy trang xong, làn da như trứng gà bóc.

    Anh không nhịn được sờ lên má cô, ở bên tai cô trêu chọc: "Chỉ là cái đầu cứng thôi sao?"

    Người này thực sự là..

    Tú Doanh cảm thấy anh không nghiêm túc, đưa tay nhỏ chống ngực anh, "Hôm nay anh uống say?" Giọng điệu của cô có chút trách cứ.

    Anh nghiêng người về phía trước, "Cô không ngửi thấy sao?"

    Tú Doanh thật sự ngửi ngửi, cũng không có mùi rượu, liếc mắt một cái nói: "Vậy chính là bởi vì anh bị kích thích."

    Cô nhớ lại những gì cô đã thấy vào chiều nay, nhanh chóng hỏi: "Cô gái đó thực sự không phải là người yêu cũ của anh sao?"

    Lời nói vừa ra khỏi miệng cô đã hối hận, quả nhiên khuôn mặt anh đã lạnh đi, bàn tay đang xoa má cô cũng rút trở về. Cô đem nửa người trên của anh đẩy ra, đứng dậy đi ra khỏi bồn tắm.

    Tú Doanh bị thương nhẹ, dựa vào thành bồn tắm không nhúc nhích.

    Lục Viễn Tắc quấn khăn tắm quanh người bước ra khỏi phòng tắm, không nhìn Tú Doanh hay nói chuyện với cô.

    Tú Doanh như người bị bỏ rơi, ôm gối ngâm mình trong làn nước lạnh.

    Lục Viễn Tắc không nguyện ý cưới cô, nếu không phải Lục Hải Thành, có lẽ anh đã không cưới cô.

    Tú Doanh biết anh không yêu cô, và anh cũng không bao giờ che giấu điều đó.

    Tú Doanh bây giờ vẫn nhớ cảnh khi cô bị Lục Hải Thành đẩy đến trước mặt anh.

    Lục Hải Thành chỉ vào Lâm Tú Doanh và nói với Lục Viễn Tắc, "Vợ tương lai của con chỉ có thể là cô ấy." Trong giọng điệu mang theo vẻ uy nghiêm khó cưỡng.

    "Chỉ vì cha cô ấy cứu cha sao?" Anh cười lạnh, nhưng cô cúi đầu không dám nhìn vào mắt anh.

    Đêm đó anh say rượu đẩy Lâm Tú Doanh xuống giường, Tú Doanh chống cự, anh trào phúng hỏi: "Sao? Không phải cô muốn gả cho tôi sao?"

    Tú Doanh nắm chặt áo sơ mi trên ngực thì thào nói: "Nhưng em không muốn.."

    "Nhưng tôi muốn!" Anh gục đầu xuống hôn vào cổ cô.

    Trong mắt Tú Doanh nổi lên tầng sương mù ướt át, cô không nói gì, cũng không phản kháng.

    Sau đó, khi cô tỉnh dậy trên giường của anh, cô thấy Lục Viễn Tắc đang nhìn cô với ánh mắt hơi buồn, anh nói: "Lâm Tú Doanh cô thật sự muốn tôi chịu trách nhiệm sao?"

    Tú Doanh lúc đó chỉ im lặng, cô không hiểu biết những người khác, nhưng Tú Doanh sẽ không nguyện ý cùng với người mình không yêu lên giường, khi đó anh đem quyền quyết định mối quan hệ giữa hai người vào tay cô, vì vậy trong lòng anh, cưới cùng với không cưới đều là không sao cả.

    Anh đưa cô đến gặp Lục Hải Thành với tư cách là bạn trai và bạn gái, sau khi trở về, anh cười với cô: "Lão già này rất vui đấy."

    Anh hỏi cô: "Cô có thực sự muốn lấy tôi không?" Tú Doanh suy nghĩ một hồi, cuối cùng gật đầu đồng ý.

    Anh dường như sững sờ, chắc không ngờ cô gái này ngốc nghếch như vậy, anh nhếch môi nhìn cô, có chút trịch thượng, anh nói: "Tú Doanh, tôi có thể cưới cô, nhưng với một điều kiện, về sau cô không được xen vào chuyện của tôi."

    Tú Doanh đồng ý một lần nữa.

    Lúc đó Giang Thượng Dương nghĩ thật không thể tin được, còn tưởng rằng bọn họ sẽ không bao giờ kết hôn, liếc Lâm Tú Doanh nói: "Lục Viễn Tắc sẽ lấy cô sao?" Anh ta rung đùi đắc ý, giống như thấy được một chuyện cười lớn, nói: "Tôi có thể cưới cô nhưng Lục Viễn Tắc sẽ không bao giờ cưới cô."

    Tú Doanh cũng kỳ quái, tự hỏi tại sao anh ta lại chắc chắn như vậy, hỏi nguyên nhân, thì anh ta do dự hồi lâu, nhưng cuối cùng vẫn không kiên nhẫn trả lời cô: "Dù sao Lục Viễn Tắc cũng sẽ không lấy cô."

    Nhưng Lục Viễn Tắc vừa mới tung tin kết hôn.

    Giang Thượng Dương lại vội vàng chạy tới hỏi cô: "Cô yêu anh ta sao? Các người thật sự lên giường rồi sao? Là cậu ta cưỡng bức cô?"

    Tú Doanh lúc ấy đặc biệt kỳ quái, bởi vì Giang Thượng Dương đầu tiên là không tin Lục Viễn Tắc sẽ cưới cô, sau đó lại cảm thấy cô không muốn gả cho anh ấy. Anh ta nhất định là biết điều gì đó.

    Thấy cô không nói lời nào, anh ta mới tin rằng hai bên đều là tự nguyện, anh lạnh lùng nhìn cô, cười nhạo một tiếng: "Lục Viễn Tắc hắn không yêu cô."

    Nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Tú Doanh, anh ta không khỏi chế nhạo, ném điếu thuốc trong tay, thô lỗ bóp nát, nói: "Tú Doanh, cô biết người trong lòng cậu ta không phải là cô, nhưng cô vẫn nguyện ý gả cho cậu ta."

    Tú Doanh ngẩng mặt lên, trả lời như một lẽ đương nhiên: "Bởi vì tôi yêu anh ấy, tôi yêu anh ấy là được."

    Giang Thượng Dương tức giận giậm chân, gần như là giọng điệu cơ hồ mang theo nguyền rủa, cuối cùng nói: "Tương lai có lúc cô sẽ hối hận."

    Tú Doanh không biết cô có hối hận hay không, nhưng Lục Viễn Tắc tính tình lạnh lùng, mặc dù không yêu cô cũng không làm ra những tin tức tình ái quá đáng.

    Tuy nhiên, Dư San này có vẻ hơi đặc biệt, anh đã hai lần nóng nảy với Tú Doanh vì cô ấy.
     
    Minchi, THG Nguyen, VYVYVYVYVY1 người nữa thích bài này.
  6. phucnhi1202

    Bài viết:
    4
    Chương 5: Bạn gái cũ là bạch nguyệt quang

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tú Doanh từ phòng tắm đi ra, nhưng Lục Viễn Tắc không có ở trong phòng, chắc hẳn anh lại đi thư phòng, buổi tối hôm nay có khả năng ở trong phòng khách ngủ.

    Tú Doanh không đi tìm nữa, cô tin rằng anh không muốn nhìn thấy cô vào lúc này.

    Mấy ngày sau Lục Viễn Tắc không có trở về, thư ký của anh gọi điện cho cô nói gần đây anh đi công tác xa, một tuần mới trở về.

    Tú Doanh không nói gì, nhờ anh ta chăm sóc anh một chút như bình thường.

    Mẹ chồng Hứa Phương gọi điện tới hỏi cô cuối tuần có thời gian về nhà cũ không, Tú Doanh mới nhớ ra rằng cô chưa hỏi chuyện cha chồng xuất viện.

    Cô cảm thấy áy náy, nói với mẹ chồng: "Cuối tuần con nhất định sẽ đi qua ạ."

    Cô nghe thấy tiếng cha chồng cô ở bên cạnh muốn nói chuyện điện thoại, sau đó Tú Doanh lại nghe thấy giọng của ông, ông nói: "Con cũng kêu Viễn Tắc qua đây, thằng này đã lâu không về, cho rằng để thư ký mang gì đó qua là xong. Có phải không? Thật là quá không tôn trọng lão tử."

    Tính khí của Lục Hải Thành luôn rất mạnh mẽ, Tú Doanh đã quen với điều đó, liên tục nói đồng ý qua điện thoại.

    Cô luôn có chút sợ hãi với người cha chồng này, Lục Hải Thành dường như không có ấn tượng tốt về cô, mặc dù cuộc hôn nhân này là do ông một tay thúc đẩy, nhưng Lâm Tú Doanh cảm thấy dường như ông đã hối hận khi ép buộc con trai mình kết hôn với người phụ nữ mà anh không yêu.

    Sau khi cúp điện thoại, Tú Doanh lo lắng, bởi vì cô không biết Lục Viễn Tắc có thể về vào cuối tuần hay không, không biết có nên gọi cho anh không.

    Hải Tranh xách túi chuẩn bị tan tầm thì thấy Tú Doanh chống cằm ngẩn người ở quầy thu ngân.

    "Sao cậu không đi?" Cô hất cằm: "Đi, tớ đưa cậu về."

    Tú Doanh thở dài nói: "Cậu đi trước đi, tớ chờ một lát nữa."

    Hải Tranh cho rằng Lục Viễn Tắc tới đón cô nên cũng không ép, đẩy cửa đi ra ngoài, mấy phút sau lại quay lại, nhíu mày nói: "Cậu nói Lục Viễn Tắc đi công tác, vậy ai đến đón cậu?"

    Tú Doanh không nói, chỉ nghịch điện thoại.

    Hải Tranh thấy cô có gì đó không ổn nên ngồi đối diện với cô, chống cằm như cũ nhìn cô: "Sao vậy?"

    Tú Doanh nói, "Cậu đã bao giờ thích một ai đó chưa?"

    Hải Tranh chế nhạo, trả lời không nghiêm túc lắm: "Đâu chỉ một cái."

    Tú Doanh nói: "Vậy người cậu thích đã có người khác trong lòng, cậu phải làm sao?"

    Hải Tranh mỉm cười, có chút cà lơ phất phơ mà đáp: "Theo lý mà nói, hẳn là rời đi, nhưng là không thể không ở lại."

    Tú Doanh im lặng, nằm trên bàn, ngón tay đẩy mép điện thoại, hơi tiến về phía trước.

    Lúc này, chuông điện thoại đột nhiên vang lên, cô giật mình ngồi thẳng dậy, nghe điện thoại.

    Hóa ra là một nhân viên bán hàng, cô ấy nói vài lần liên tiếp, cô phối hợp nói thực xin lỗi rồi cúp máy.

    Thấy cô có chút thất vọng, Hải Tranh không nhịn được cười hỏi: "Cậu đang đợi điện thoại của ai vậy?"

    Tú Doanh nói, "Không có." Cô nắm lấy chiếc túi bên cạnh và nói với Hải Tranh, "Cậu có thời gian không? Chúng ta đi ăn cơm."

    Hải Tranh đương nhiên không có phản đối, vì vậy hai người đến nhà hàng lẩu ăn lẩu.

    Tới nơi, thấy quán lẩu đã kín chỗ, họ lấy một số, trước mặt có hơn chục bàn.

    Tú Doanh không muốn ăn, cô quay người định bỏ đi, nhưng lại bị Hải Tranh kéo lại, lại móc vai cô, nói: "Tới cũng tới rồi, đợi lát nữa thì đợi lát nữa."

    Tú Doanh sốt ruột, nghĩ quay về cũng không có gì làm, nên cùng cô ấy ngồi xuống đợi một chỗ.

    Không biết có phải hai người đã quá thân thiết không, hai cô gái nhỏ phía sau bắt đầu xì xào, lúc đầu Tú Doanh không phát hiện họ đang nói về bọn cô, nhưng khi cô quay đầu lại nhìn, hai cô gái nhỏ đã trở thành hào phóng hơn, cười hì hì nói với Tú Doanh: "Hai vị cảm tình thật tốt, hơn nữa siêu cấp xứng đôi."

    Tú Doanh thực sự giật mình, cô vội vàng đẩy cánh tay Hải Tranh ra khỏi vai, xua tay, "Cô hiểu lầm, chúng tôi.."

    "Chúng tôi hiểu, chúng tôi hiểu." Một trong những cô gái nhỏ ngắt lời cô, sợ rằng cô sẽ xấu hổ, quay sang cùng bạn nói về chuyện khác.

    Tú Doanh nóng nảy, cô quay lại thì thấy Hải Tranh đang nhìn cô, đang nín cười, ánh mắt Tú Doanh nhìn đến cô ấy, cô ấy không nhịn được nữa mà cúi xuống cười to.

    Tú Doanh vỗ vai cô nàng nói: "Cậu còn cười? Về sau lúc ra ngoài nhớ mặc váy nhé!"

    Hải Tranh nói, "Không phải mặc váy càng giống một cặp vợ chồng hơn sao?"

    Nói xong cô ấy còn cười, Tú Doanh cũng không nhịn được cười, cô chưa bao giờ nghĩ mình sẽ bị hiểu lầm như thế này.

    Người phục vụ gọi đến, Tú Doanh lại lo lắng, trước mặt vẫn còn bảy cái bàn, cô vươn cổ nhìn người may mắn.

    Này vừa nhìn liền nhìn thấy Giang Thượng Dương, không biết anh ta có cảm nhận được ánh mắt cô không, anh ta quay mặt một lượt trước khi vào cửa, khi quay mặt lại thì đã thấy Lâm Tú Doanh đang ở phía sau.

    "Lâm Tú Doanh?" Anh ta đi về phía Tú Doanh, liếc nhìn Hải Tranh bên cạnh Tú Doanh, trước tiên nhíu mày, sau đó nói: "Tới ăn lẩu à?"

    Tú Doanh gật gật đầu, cười hỏi: "Còn anh?"

    "Không phải."

    Một cô gái chậm rãi bước tới, có lẽ sợ thất lễ nên chỉ đứng cách đó hai bước.

    Tú Doanh biết bọn họ là bạn đồng hành, cười nói: "Vậy thì đi ăn cơm đi, chúng tôi phải xếp hàng một lát."

    Giang Thượng Dương liếc cô gái sau lưng, cô gái dường như có chút sợ anh, cúi đầu không nói gì.

    Giang Thượng Dương nói: "Nếu không cùng nhau ăn?"

    "Không cần, hai người đi ăn đi." Tú Doanh không muốn quấy rầy buổi hẹn hò của hai người.

    Giang Thượng Dương cau mày nói: "Đi thôi, cùng nhau đi."

    Tú Doanh cũng muốn hỏi anh ta có muốn thảo luận với đồng bọn không, nhưng anh đã bước đi phía trước, cô quay đầu hướng Hải Tranh chu chu môi.

    Hải Tranh rất hào phóng, mỉm cười và nhướng mày đáp lại cô.

    Giang Thượng Dương không giới thiệu bạn đồng hành của mình với Tú Doanh, và rất ít giao tiếp với cô gái trong bữa cơm.

    Tú Doanh cảm thấy cô ấy bị bỏ rơi, chủ động bắt chuyện với cô gái vài lần, nhưng cô gái có vẻ rất béo và rụt rè, khi Tú Doanh nói chuyện với cô ấy chỉ gật đầu hoặc trả lời ngắn gọn.

    Giang Thượng Dương nhìn cô vài lần rồi chế nhạo: "Lâm Tú Doanh, cô trở nên nói nhiều từ khi nào vậy? Tôi nhớ rõ trước kia cô cũng là một cái hũ nút. Chẳng lẽ Lục Viễn Tắc dạy cô cách nói chuyện?"

    Anh ta chính là thế đấy, đôi khi miệng tiện làm người chán ghét, nhưng cũng may mắn thay họ quen nhau lâu, cô không thèm đếm xỉa đến anh.

    Thấy cô không nói lời nào, Giang Thượng Dương lại hỏi: "Tại sao cô không đi cùng Lục Viễn Tắc?"

    Tú Doanh ăn uống vui vẻ, thản nhiên đáp: "Đi công tác rồi."

    Giang Thượng Dương cau mày, nhìn thấy Hải Tranh bên cạnh đã gắp đũa rau vào bát của cô, anh lại liếc cô một cái, âm dương quái khí nói: "Cậu ta không ở nhà, cô liền quên?"

    Tú Doanh nghĩ miệng cô sạch sẽ, không vui nói: "Anh trong miệng ăn SHI?"

    Đồng hành của Giang Thượng Dương ho khan hai tiếng, Hải Chính cũng cười thành tiếng, Tú Doanh cảm thấy lời nói của mình quá thô lỗ, cô không thường làm như vậy, cũng chỉ có Giang Thượng Dương là người ép cô nói bẩn.

    Giang Thượng Dương nở nụ cười: "Đây là cô sao."

    Tú Doanh trừng mắt nhìn anh ta, sau đó cúi đầu tiếp tục ăn.

    Sau bữa tối, đã hơn tám giờ, bởi vì trên bàn cơm có uống chút rượu, Hải Tranh và Giang Thượng Dương đang dùng điện thoại di động gọi người lái thay, Tú Doanh không có việc gì, dựa vào lan can trong trung tâm mua sắm nhìn xuống.

    Bởi vì vào mùa hè, tám giờ vẫn có rất nhiều người ở trung tâm mua sắm.

    Tú Doanh đột nhiên kêu lên một tiếng "Hử", Hải Tranh nghe được, nghiêng người nhìn thấy cô đang nhìn chằm chằm một chỗ dưới lầu, không khỏi hỏi: "Sao vậy? Cậu không khỏe sao?"

    Tú Doanh vội vàng lùi lại hai bước, quay đầu lại nói với Hải Tranh: "Không sao, tớ tưởng là nhìn thấy người quen, nhưng nhìn nhầm rồi."

    Cô lại hỏi cô ấy: "Cậu không sao chứ?"

    Hải Tranh nói tốt, Tú Doanh đi về phía thang cuốn, Hải Tranh cảm thấy hành vi của cô ấy có chút kỳ lạ, vì vậy hướng về phía cô ấy vừa mới chú ý nhìn nhìn, đó là một nhà hàng, cũng không có gì đặc biệt.

    Họ chia tay với Giang Thượng Dương và cô gái ở lối vào của trung tâm mua sắm, Hải Tranh đưa Tú Doanh về nhà.

    Lúc Tú Doanh về đến nhà đã là chín giờ rưỡi, trong phòng trống không, Lục Viễn Tắc vẫn chưa trở lại.

    Cô xả nước vào bồn trong nhà tắm, chuẩn bị định tắm một cái, nhưng khi cô cởi quần áo và đi vào thì thấy nhiệt độ nước quá nóng nên ngồi lên mép bồn đợi nhiệt độ nước hạ thấp, để nguội trong mười phút.

    Có lẽ vì mệt mỏi nên cô lăn ra ngủ trong lúc chờ.

    Cô bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại di động, cô mơ màng cầm lấy điện thoại kết nối.

    "Alo?" Cô mồm miệng không rõ lắm.

    "Ngủ?" Lục Viễn Tắc hỏi.

    Tú Doanh đột nhiên thanh tỉnh, nhích người dậy, nhỏ giọng nói: "Tôi đang tắm."

    "Ngủ rồi?" Anh dường như có thể đoán được Tú Doanh đã làm gì, nhưng cô có phần khó chịu nên không trả lời anh.

    Anh cười cười nói: "Không sợ chết đuối sao?"

    "Diêm Tử, quên đi." Tú Doanh không biết tại sao lại đáp lại câu này, giọng điệu rõ ràng giống như đang giận dỗi.

    Lục Viễn Tắc dường như không nghĩ tới, nụ cười cũng không còn, hỏi: "Cô làm sao vậy?"

    Tú Doanh đột nhiên cảm thấy rất mệt mỏi, không muốn lòng vòng, cô hỏi thẳng anh: "Anh ở thành phố này à?"

    Anh rõ ràng là đang ngẩn người, dũng khí của Tú Doanh đã cạn kiệt trong cơn choáng váng, giống như trong lòng rất sợ anh nói dối, vội vàng nói: "Mẹ gọi điện nói cuối tuần qua đấy một chuyến, tôi nghĩ anh có khả năng sẽ chưa về, nên nói một mình tôi qua."

    Anh im lặng vài giây, Lâm Tú Doanh không đoán được anh đang nghĩ gì trong mấy giây này, nhưng anh đáp: "Tôi sẽ trở về."

    Tú Doanh nói: "Không sao đâu, anh cứ bận việc của mình là được."

    "Được" Anh đáp.

    Không có gì để nói, Tú Doanh muốn hỏi nhưng không dám hỏi, hình như anh không có thói quen cùng cô nói chuyện.

    Tú Doanh nói, "Tôi cúp máy đây."

    Anh ừ một tiếng, cô vội vàng cúp máy.

    Lục Viễn Tắc có chút thất thần cầm điện thoại, cảm thấy được Lâm Tú Doanh trong điện thoại có chút không bình thường.

    "Anh đã gọi cho cô ấy chưa?" Dư San đang ngồi bên cạnh, nghiêng đầu mỉm cười nhìn anh.

    Anh nheo mắt nhìn cô không nói lời nào, ánh đèn ngoài cửa kính xe chiếu vào, vừa sáng vừa mờ.

    Anh ta nói với người lái xe phía trước: "Đưa Dư tiểu thư về xong, quay lại vùng ngoại ô phía đông."

    Dư San có chút kinh ngạc hỏi anh: "Không phải chứ? Anh đang ly thân?" Cô nhớ rằng bọn họ sống trong một căn hộ ở nội thành.

    Lục Viễn Tắc cười nói: "Như thế nào? Cô rất mong đợi chúng tôi ở riêng?"

    Dư San mỉm cười, ôm một bên má, dáng vẻ đoan trang, nhưng lời nói lại không được tốt lắm, nói: "Em không chỉ mong các người ở riêng, còn mong các người ly hôn hơn đấy."

    Chỉ có người phụ nữ đanh đá như Dư San mới có thể nói ra những lời táo bạo như vậy.

    Anh cười nhạt, trả lời: "Điều đó có thể khiến cô thất vọng rồi, mối quan hệ của chúng tôi vẫn ổn."
     
    Thanh112000, Minchi, THG Nguyen2 người khác thích bài này.
  7. phucnhi1202

    Bài viết:
    4
    Chương 6: Giang Thượng Dương

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Dư San gật đầu: "Không phải chứ? Bình thường sao?"

    Cô ấy đột nhiên nghiêng người về phía anh, thì thầm: "Đó là lúc em có cơ hội được vào".

    Cô ở gần anh, gần như dưới mí mắt anh, đến nỗi anh hạ mắt xuống là nhìn thấy gò má quen thuộc một thời. Trên khuôn mặt cô luôn nở nụ cười, như thể cô rất tự tin vào con mồi mà mình săn được.

    "Cô muốn vào bằng cách nào?"

    Cô bật cười, hơi thở thở ra phun vào mặt Lục Viễn Tắc, hỏi anh: "Anh nghĩ thế nào?"

    Cô lại rướn người về phía trước, gần như chạm vào khóe môi anh.

    Lục Viễn Tắc vươn tay khó chịu che lưng cô, ngay khi cô nghĩ anh sẽ ấn gáy cúi đầu hôn cô, lòng bàn tay anh đột nhiên chuyển đến trước má cô, sau đó dùng sức một chút, anh đẩy đầu cô ra khỏi trước mặt mình.

    Anh lạnh lùng nói: "Tôi sợ cô sẽ không có cơ hội."

    Dư San không hề tức giận, cô cảm thấy anh đang giở trò trẻ con, cười nói: "Em không vội, em sẽ để cho anh hết giận xong đã."

    Anh cười lạnh, cô đột nhiên lợi dụng sự ngạc nhiên của anh, ngẩng đầu hôn lên khóe môi anh, cười nói: "Ít ra hôm nay anh về liền tới tìm em trước."

    Anh cau mày, Dư San thu lại cười, đưa tay đặt lên trán anh, hiếm khi có chút nghiêm túc nói: "Anh đừng cau mày, em sẽ đau lòng."

    Cô nhìn vào mắt anh, trong ánh mắt là vô vàn nhớ nhung.

    Cô ấy nói, "Viễn Tắc, em nhớ anh."

    Lục Viễn Tắc cho rằng cảm xúc của cô lúc này ít nhất là thật, trong lòng anh có chút mềm mại, anh không đành lòng đẩy tay cô ra, nhắm mắt lại, như thể trở về ba năm trước cô còn không có rời đi. Cô vẫn là người phụ nữ của anh ba năm trước.

    Lúc chuẩn bị đến chỗ ở của Dư San, cô ta đột nhiên cầm điện thoại nói: "Giang Thượng Dương người này luôn đăng mấy thứ kỳ lạ."

    Lục Viễn Tắc dường như đang suy nghĩ điều gì đó liền phớt lờ cô, cô không hài lòng nên vỗ vỗ cánh tay anh nói: "Anh nghe thấy em nói không?" Giọng điệu mang theo làm nũng.

    Lục Viễn Tắc tức giận chính mình vừa thất thố, sắc mặt lạnh lùng hỏi cô: "Cái gì?"

    Cô ấy quay màn hình và chỉ về phía anh ấy, nói: "SHI trong miệng của một chàng trai."

    Đúng vậy, từ trong giới bạn bè là: SHI trong miệng của một chàng trai.

    Lục Viễn Tắc nhịn không được cong cong khóe môi, đây quả thực là phong cách của Giang Thượng Dương, rõ ràng chụp nồi lẩu, thế nào cũng phải nói ghê tởm như vậy.

    Dư San nói, "Em phải bình luận cho anh ta một chút."

    Lục Viễn Tắc khóe mắt nhìn đến nội dung trả lời của cô: "Anh này là ai? Ăn ngon không?"

    Cũng là đủ nhàm chán.

    Về đến nơi ở, căn phòng vắng tanh, dù đã có người dọn dẹp thường xuyên, đầy đủ đồ gia dụng, nhu yếu phẩm nhưng vì không có người ở, vẫn là lạnh lẽo. Lục Viễn Tắc ngược lại có chút nhớ căn hộ ở thành phố, tuy rằng không lớn, nhưng ít nhất không phải ở một mình.

    Anh dựa vào ghế sô pha một lúc, cảm thấy những gì anh làm hôm nay thật hoang đường, vốn tính toán nói cho Lâm Tú Doanh mình trở về trước, kết quả cô lại đem lời nói trả ngược về cho anh.

    Anh lướt điện thoại đến vòng bạn bè của Giang Thượng Dương, phát hiện Giang Thượng Dương và Dư San đã trong khu bình luận nói chuyện một chuỗi rất dài, anh không nhìn kỹ mà chỉ mở hình ảnh nồi lẩu ra.

    Anh biết cửa hàng này, trước kia đã từng đi qua với Lâm Tú Doanh, cô còn có vẻ rất thích nơi này. Thật trùng hợp, hôm nay anh và Dư San cũng ở đây ăn cơm. Các cô gái có vẻ thích ăn trong trung tâm thương mại, chắc là vì muốn ăn xong bữa tối sẽ đi dạo phố.

    Anh chợt sững sờ và nhìn thấy một bàn tay quen thuộc ở góc bức ảnh.

    Anh nhìn thấy bình luận của Dư San bên dưới: Hôm nay chúng ta ở rất gần a, tôi ở ngay dưới lầu của anh đấy.

    Giang Thượng Dương không trả lời cô nữa.

    Anh phát hiện Lâm Tú Doanh vừa mới bình luận vào vòng kết bạn này, cô nói: Anh điên rồi!

    Anh chợt hiểu Lâm Tú Doanh nói gì trên điện thoại.

    * * *

    Nước trong bồn tắm rất lạnh, nhưng Tú Doanh không muốn tỉnh lại, cô cầm điện thoại di động lên một lúc, sau đó click mở Wechat lướt qua vòng bạn bè, vuốt ngón tay, cô đã nhìn thấy khoảnh khắc của Giang Thượng Dương.

    Người này, không biết chụp ảnh từ lúc nào, trong ảnh là cả nồi lẩu, nhưng mạc danh kỳ diệu* đã chụp ngón tay của Tú Doanh, chiếc nhẫn trên ngón áp út của cô nhấp nháy một cách kỳ lạ ở góc ảnh.

    *mạc danh kỳ diệu: Không hiểu ra sao, không nói rõ được, quái lạ.

    Cô không khỏi nâng cánh tay lên, thưởng thức chiếc nhẫn trên ngón tay mình.

    Đây là cô tự mình đi chọn, Lục Viễn Tắc có vẻ luôn bận rộn, trước khi kết hôn bận rộn công việc, ngay cả nhẫn cưới, Tú Doanh cũng một mình đến cửa hàng trang sức để mua. Nếu ảnh cưới không cần hai người chụp, thì có lẽ Lục Viễn Tắc cũng sẽ để cô chụp một mình.

    Giang Thượng Dương khi đó mắng cô là rẻ mạt, nhưng cô có biện pháp nào, cô nguyện ý mà.

    Kết quả cô tự nguyện cắn răng chịu đựng đến giờ, có khổ cũng không muốn ai biết, cũng đâu ai bắt cô, tự chính mình lựa chọn, cô làm tốt là may mắn, làm không tốt thì xứng đáng. Đây vốn dĩ là những gì cô đã tự nói với chính mình ngay từ đầu.

    Bây giờ có cái gì phải ủy khuất?

    Kết quả của việc tắm nước lạnh là Tú Doanh bị cảm vào ngày hôm sau, lúc đến trong tiệm chân cô vẫn còn đang phiêu.

    Hải Tranh cảm thấy cô không thích hợp làm việc, muốn đưa cô về nhà, nhưng cô đã té xỉu trước khi ra cửa.

    Khi cô tỉnh lại trong bệnh viện, Hải Tranh đã ở bên cạnh cô nói: "Rõ ràng đêm qua cậu ăn nhiều như vậy, sao hôm nay thân thể đã yếu rồi?"

    Tú Doanh cười nói: "Tớ bị cảm chứ không phải thân thể yếu."

    Sau khi truyền nước, bác sĩ kê một ít thuốc, Hải Tranh đưa cô về nhà.

    Trước khi đi, Hải Tranh hỏi cô có muốn gọi điện cho Lục Viễn Tắc không, Tú Doanh nghĩ lại, cảm thấy không gọi cũng không sao, liền không gọi cho anh.

    Hải Tranh rời đi, Tú Doanh ngủ từ chiều đến sáng hôm sau.

    Dù cơ thể vẫn chưa hoàn toàn bình phục nhưng cô vẫn nhớ đến nhà chồng, may mắn là hôm nay cô đã đỡ hơn rất nhiều.

    Cô gọi điện cho Hải Tranh rồi đến tiệm bún chả gần đó xếp hàng mua một gói bánh hấp, mẹ chồng cô luôn nói tiệm này rất ngon nên Tú Doanh và Lục Viễn Tắc thường thường sẽ mang theo một túi cho bà.

    Khi cô đến đó, mẹ chồng và a di ở trong nhà đang nhặt rau, Tú Doanh muốn đi qua giúp nhưng mẹ chồng đuổi cô ra ngoài, bảo cô vào phòng khách nghỉ ngơi một chút đi.

    Nhưng Tú Doanh nguyện ý ở trong phòng bếp, bởi vì Lục Hải Thành đang ngồi trong phòng khách, một ông lão nghiêm túc và nóng tính, mặc dù tính khí của ông không phát trên người cô, Tú Doanh vẫn có chút sợ hãi.

    "Nó đi công tác?" Lục Thành Hải hỏi.

    Tú Doanh ngồi nghiêm chỉnh, trả lời là có, tờ báo trong tay ông lão ném trên bàn trà khiến Tú Doanh hoảng sợ, ông kéo kính xuống, Tú Doanh sợ ông ném kính vội vàng tiến lên nhận lấy.

    "Anh ấy bận rộn đi công tác ạ", cô nói.

    "Nó bận đến nỗi cha mẹ nó còn không thèm nhìn?" Lục Hải Thành thổi râu trừng mắt.

    Tú Doanh cũng biết cha con họ chưa từng đối địch với nhau, nhưng từ khi cô gả vào, hai người liền không thế nào nói chuyện, chuyện này hoặc ít hoặc nhiều cũng có quan hệ đến cô.

    Ông càng tức giận hơn khi thấy Tú Doanh im lặng, nhưng ông cũng không thể tiếp tục mất bình tĩnh với con dâu, chỉ nói: "Nó đối xử với con như thế nào?"

    Tú Doanh cúi đầu, cố nặn ra một nụ cười: "Khá tốt.. Anh ấy đối với con khá tốt ạ."

    Nhìn dáng vẻ của cô, Lục Hải Thành có thể đoán được thái độ của Lục Viễn Tắc đối với cô, đột nhiên thở dài nói: "Tiểu Doanh, ta thật sự có chút hối hận khi để con gả lại đây, sau này ta cũng không biết giải thích với cha con như thế nào."

    Tú Doanh ngẩng đầu, nhìn về phía Lục Hải Thành, nghiêm túc nói: "Cha, đừng nói như vậy, con tự nguyện gả cho anh ấy.. Cha không cần làm anh ấy khó xử.."

    Đúng lúc này, chuông cửa nhà vang lên, a di ra mở cửa, Tú Doanh nhìn thấy Lục Viễn Tắc đứng ở ngoài cửa, mà Dư San đang đứng sau lưng anh.

    Nụ cười của Tú Doanh vốn dĩ đã đông cứng khi đáp lại Lục Hải Thành, nhưng Hứa Phương, người từ trong bếp bước ra vẫn không nhúc nhích, chỉ có vẻ mặt tức giận của Lục Hải Thành là sống động.

    Dư San nói: "Chú Lục, cháu nghe nói chú bị bệnh nên nhờ Viễn Tắc đưa cháu đến đây thăm chú."

    Lục Hải Thành khịt mũi không nói chuyện, Hứa Phương giống như huyệt đã được giải, cười nói: "Tiểu San trở về khi nào? Đã nhiều năm đều không có gặp cháu?"

    Dư San mắt đỏ hoe khi nghe vậy, cô bước tới ôm chầm lấy Hứa Phương: "Mẹ Hứa, con rất nhớ mẹ."

    Hứa Phương cũng rơi nước mắt, cảm tình của các nàng có lẽ là thật, chỉ là không biết đó là mối quan hệ gì.

    Tú Doanh cảm thấy mình là người thừa, cô vẫn luôn nói cho chính mình là cha mẹ chồng đối với cô thật tốt, nhưng cô nhịn không được vẫn ghen tị với tình cảm thực sự của Hứa Phương dành cho Dư San.

    Cô lặng lẽ ra khỏi, quay người đi vào bếp, a di ở nhà cũng đã ra ngoài chào khách, trên bàn vẫn còn bày một nửa đồ ăn, cô bước tới tiếp tục công việc họ chưa làm xong.

    Có thể nghe thấy tiếng khóc của Dư San và Hứa Phương từ phòng khách truyền đến, còn có các nàng kể ra tưởng niệm sau khi ly biệt.

    "Cô làm gì ở đây?" Giọng Lục Viễn Tắc vang lên từ phía sau.

    Tú Doanh không có đứng dậy, cô quay lưng về phía anh, "Đang nhặt rau."

    "Cứ để a di làm." Anh đi tới, Tú Doanh tưởng anh đến trước mặt cô, kết quả anh mở tủ lạnh bên hông, lấy ra bình nước đá, sau đó vặn mở, uống hai ngụm.

    "Anh về khi nào?" Tú Doanh nghe thấy giọng cô.

    Anh ngồi ở bên kia bàn, đối mặt với cô, "Lâm Tú Doanh."

    Tú Doanh ngước mắt lên, thấy ánh mắt của anh rơi vào trên mặt cô, cô cư nhiên có thể cười với anh, nói: "Hai người gặp ở trên đường đúng không? Anh nên gọi điện thoại cho tôi, ba người chúng ta sẽ cùng nhau đi."

    Anh mím chặt môi, sau khi Tú Doanh nói xong lời này, anh lại đột nhiên cười nhẹ, nghiêng người nói với Tú Doanh: "Tôi phải nói cái gì? Bà xã của tôi thật hiểu chuyện, tôi đã nói hết lời cho cô rồi."

    Tú Doanh mỉm cười, bờ vai khẽ run lên, "Tôi vẫn luôn chu đáo như thế, chỉ là anh trước kia không để ý."

    Ngón tay anh gõ trên mặt bàn, tựa hồ đang suy nghĩ điều gì, Tú Doanh lại cúi đầu xuống, chợt nghe anh nói: "Cô thật không thú vị."

    Tú Doanh không nói gì.

    Anh từ trên ghế đứng lên, đứng lên nhưng không có rời đi, chỉ nói: "Cô ấy chỉ là một người bạn bình thường, khi còn nhỏ chơi với nhau."

    Đây có phải là một lời giải thích? Có thể theo ý kiến của anh ấy đây là lời giải thích, Tú Doanh đã rất cố gắng thuyết phục chính mình rằng đây là sự thật, nhưng đơn giản như vậy sao? Thanh mai trúc mã..

    Sau bữa tối, Lục Viễn Tắc bị Lục Hải Thành gọi vào phòng làm việc, Tú Doanh vào bếp rửa bát, nhưng Dư San cũng vén tay áo nói: "Tôi cùng cô làm."

    Điều này làm cho a di rất xấu hổ.

    Dư San nói, "Tôi xin lỗi Tú Doanh, lúc ấy tôi không biết cô là vợ của Viễn Tắc."
     
    Thanh112000, Minchi, THG Nguyen2 người khác thích bài này.
  8. phucnhi1202

    Bài viết:
    4
    Chương 7: Không có lựa chọn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tú Doanh rửa cái đĩa đầy bọt, trả lời: "Không có gì đâu."

    Cô lạnh lùng nói, Dư San quay lại nhìn cô, hơi cúi thấp người xuống để xem khuôn mặt của cô, nhưng cũng không nhìn ra cái gì, vì vậy cô ấy nói: "Là thật."

    "Ừm." Tú Doanh không muốn nói chuyện với cô ấy, cô chỉ muốn rửa bát trước mặt cô càng sớm càng tốt rồi đi ra ngoài, nhưng Dư San vẫn không dứt: "Cô không trách tôi sao?"

    Tú Doanh còn chưa nói chuyện, Dư San cười: "Viễn Tắc nói cô tính tình đặc biệt tốt, tôi nghĩ cô sẽ không trách tôi."

    Tú Doanh cảm thấy rất bực mình, cô ném bát đĩa xuống rồi quay người bước ra khỏi bếp. Chính là Dư San đứng ở phía ngoài, xoay người liền chặn cô lại, trên mặt vẫn mang theo ý cười, cố tình làm vẻ mặt nghịch ngợm thò qua tới, mở mắt to nhấp nháy hỏi cô: "Cô sẽ không thật sự tức giận chứ?"

    Tú Doanh cởi găng tay ra, ngước mắt lên nói: "Cô nói xong chưa?" Cô ném găng tay xuống bồn nước, vươn tay đẩy Dư San ở trước mặt cô sang một bên rồi bước ra ngoài.

    Lục Viễn Tắc đứng trước cửa, cau mày nhìn cô, tựa hồ không ngờ cô cũng sẽ tức giận.

    Nhưng thỏ nóng nảy đều sẽ cắn người, mà cô là người.

    Tú Doanh nghĩ rằng anh thất vọng rồi, cho rằng mình đã tìm được một người phụ nữ tốt bụng ngoan ngoãn, nhưng đuôi cáo của cô đã lộ ra, cô căn bản là lừa dối anh, cái gì mà ngoan ngoãn hay tốt bụng, đều là cô giả bộ, rõ ràng là một người đàn bà xấu tính.

    Cô không nhìn anh lần nữa, đi vòng qua anh vào phòng khách, chào tạm biệt cha mẹ chồng rồi rời nhà họ Lục một mình.

    Cô bắt taxi, về đến nhà, không tắm đã đi ngủ.

    Khi tỉnh lại, trời đã tối, cô không bật đèn, đứng dậy chạy vào nhà vệ sinh, chỉ thấy Lục Viễn Tắc đang đứng ở bên ngoài.

    Anh bật đèn trong phòng.

    Anh dường như vừa trở về, đang cởi cúc cổ tay.

    "Vừa mới ngủ dậy?" Anh hỏi.

    Tú Doanh gật đầu.

    Anh liếc cô một cái, nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của cô, liền biết cô chưa ăn cơm, nhíu mày hỏi: "Đói bụng chưa?"

    Tú Doanh không nói nên lời, nhìn anh, không biết anh có gì muốn nói.

    Anh dường như cảm nhận được ánh mắt của cô, hơi quay mặt sang nhìn cô, liếc cô một cái rồi tiếp tục cởi quần áo.

    "Cô ghen à?" Anh cười khẽ nói.

    Tú Doanh đi tới gần anh, cách anh rất gần, cô ngẩng đầu nhìn anh: "Anh muốn tôi trả lời như thế nào?"

    Anh khẽ cau mày, cười nói: "Tôi không phải nói rồi sao? Cô ấy là bạn chơi cùng lúc nhỏ."

    Tú Doanh không tin, nhưng cô không có ý định vạch trần anh, cô lùi lại hai bước, từ xa nhìn anh.

    Anh thở dài, tựa hồ muốn cùng cô nói chuyện vui vẻ, nói: "Tú Doanh, cô còn nhớ trước khi kết hôn chúng ta đã nói gì?"

    Tú Doanh không nói chuyện, anh giữ vai cô, nhắc nhở điều kiện lúc trước: "Cô không được can thiệp vào chuyện của tôi."

    Tú Doanh cắn chặt môi để bản thân không cảm thấy khó chịu, cô không quên những gì anh đã nói, vì vậy cô luôn nói cho chính mình đừng thương tâm, nhưng cô không thể kiểm soát được lòng mình.

    Cô gật gật đầu, cuối cùng vẫn là tha thứ hai cái môi đỏ mọng, mím môi nói: "Tôi biết."

    Anh cười, có vẻ nhẹ nhõm một hơi, "Vậy nên tôi mới không muốn kết hôn, phiền phức lắm."

    Anh cởi quần áo đi thẳng vào phòng tắm, một lúc sau đã nghe thấy bên trong có tiếng nước chảy.

    Nửa đêm, Lục Viễn Tắc bị một âm thanh kỳ lạ đánh thức, theo bản năng anh sờ sờ vị trí xung quanh, nhưng không thấy Lâm Tú Doanh.

    Âm thanh từ phòng tắm phát ra, nghe không rõ là tiếng gì.

    "Lâm Tú Doanh?" Anh gọi tên cô, âm thanh kỳ quái kia đột nhiên biến mất, giọng nói của Lâm Tú Doanh từ trong phòng tắm truyền đến: "Là tôi, tôi đang tắm."

    Lục Viễn Tắc cầm lấy điện thoại di động ở đầu giường, phát hiện đã 2 giờ đêm, thật sự không thể hiểu được, không biết cô sao lại có nhiều chuyện cổ quái như vậy.

    Hôm sau Tú Doanh bị sưng mắt khi đi làm, Hải Tranh nhìn mặt cô một lúc lâu, cuối cùng hỏi cô: "Có phải là bị bệnh phù không?"

    Tú Doanh gật đầu: "Trước khi đi ngủ uống quá nhiều nước, nên tỉnh lại bị như vậy."

    Hải Chính sờ sờ mắt cô nói: "Đôi mắt một mí thật sự rất kỳ quái."

    Tú Doanh mỉm cười.

    Buổi chiều, chuông gió trong cửa hàng vang lên, Tú Doanh và Hải Tranh đang làm bánh ở phía sau, nghe thấy tiếng ở ngoài cửa sổ, liền nhìn thấy Dư San ở trước cửa.

    Hải Tranh nói, "Người này có chút quen thuộc."

    Dư San đã nhìn thấy các cô, cao giọng: "Tôi tìm Lâm Tú Doanh tiểu thư."

    Hải Chính kỳ quái: "Cậu biết cô ấy?"

    Tú Doanh cởi tạp dề và nói với Hải Tranh, "Tớ đi ra ngoài một lát."

    Cạnh cửa hàng có một quán cà phê, quán cà phê buổi chiều không có nhiều người, Tú Doanh chọn một chỗ gần góc.

    Dư San ngồi đối diện với cô. Hôm nay cô ấy mặc một chiếc váy hoa màu đỏ, tôn lên nước da của cô ấy.

    Cô ấy nói: "Xin lỗi, tôi có làm phiền công việc của cô không?"

    Tú Doanh cụp mi xuống, hỏi cô: "Cô có chuyện gì sao?"

    Dư San nói, "Không có, hôm qua anh ấy đã nói với tôi rằng tôi không nên quấy rầy cô. Anh ấy nói rằng cô không thích nói chuyện."

    Sau đó, tại sao lại đến? Tú Doanh trong lòng hỏi, rất khó chịu, nên nói: "Cô có chuyện gì sao? Nói thẳng được không?"

    Dư San sửng sốt một hồi, có lẽ không ngờ cô lại trực tiếp như vậy, suy nghĩ xong liền nói: "Cô có thể rời khỏi a Tắc không?"

    Tú Doanh sửng sốt, ngẩng đầu liền nhìn thấy nụ cười trên mặt Dư San, hình như cô ta cho rằng câu nói này rất bình thường.

    Nhìn thấy bộ dạng của cô, Dư San vội vàng nói: "Tôi biết tôi đòi hỏi quá đáng, nhưng cô và Viễn Tắc không yêu nhau mà."

    Tú Doanh vô cùng tức giận, cô hít một hơi thật sâu, cố gắng kìm nén lửa giận trong lòng nhưng thấy vô ích, cô đứng lên hất ly cà phê lên mặt Dư San.

    "Tiểu tam." Cô đứng dậy định đi, nhưng lại nghe Dư San nói: "Chẳng lẽ cô không phải là tiểu tam sao? Thực ra cô mới là tiểu tam giữa tôi và Viễn Tắc."

    Tú Doanh rời đi, Dư San dùng một tờ giấy lau cà phê trên mặt, người phục vụ cũng chạy tới hỏi cô có cần giúp không, cô mỉm cười đem người đuổi đi, rồi rót cốc cà phê trước mặt lên áo sơ mi trên người mình.

    Cô nhìn thấy sự ngạc nhiên trong mắt người phục vụ.

    Khi Lục Viễn Tắc nhìn thấy bộ dạng của cô, anh cảm thấy những gì mình đã nói nên rút lại, Dư San vẫn là có lúc lôi thôi.

    Anh vây quanh cô một vòng, cười nói: "Em đến gặp tôi để cho tôi xem bộ dạng luộm thuộm của em?"

    Cô có chút tức giận nói: "Con mèo hoang nhỏ của anh tức giận, vẫn là khá lợi hại."

    Anh hơi giật mình, nhướng mi liếc cô: "Em đi tìm cô ấy?"

    Cô lại cười: "Đúng vậy, em hỏi cô ấy có muốn ly hôn với anh không."

    Anh đã đi đến bàn của mình, nhưng bây giờ anh quay lại và hỏi cô, "Cô ấy nói gì?"

    Dư San cười hỏi: "Anh muốn cô ấy nói gì?"

    Anh nhìn cô, cười như không cười.

    Dư San đứng dậy đi tới trước mặt anh, ôm cánh tay anh: "Viễn Tắc, rốt cuộc anh đang nghĩ cái gì vậy?"

    Anh nói, "Dư San, tôi không muốn làm tổn thương cô ấy, vậy nên em cũng đừng làm tổn thương cô ấy."

    Dư San bật cười, cảm thấy những gì anh nói thật trẻ con, nói: "Anh không nghĩ rằng gạt cô ấy như vậy là không phải thương tổn sao? Em chỉ muốn cô ấy ly hôn với anh vì không muốn làm tổn thương cô ấy."

    Anh cụp mắt nhìn khuôn mặt quyến rũ của cô: "Nếu ly hôn thì sao?"

    Cô ấm ức nói: "Đương nhiên là cưới em? Còn muốn em làm tình nhân của anh sao? Anh nhẫn tâm vậy sao?"

    Anh chạm vào má cô, nói nửa thật nửa giả, "Nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc ly hôn."

    Dư San choáng váng, tức giận, cô ném anh ra, đạp đôi giày cao gót rời đi, cô nghĩ anh sẽ đuổi theo cô, ở trước cửa cô quay đầu lại, thấy anh đang đứng đó, mỉm cười với cô, như thể đang xem một con chó con cáu gắt.

    Cô mở cửa, nổi giận đùng đùng rời đi.
     
    Thanh112000, Minchi, THG Nguyen2 người khác thích bài này.
  9. phucnhi1202

    Bài viết:
    4
    Chương 8: Bực mình

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lục Viễn Tắc khó có được chạy tới đón Lâm Tú Doanh, ngay cả Hải Tranh cũng rất ngạc nhiên, cô chỉ vào người bên ngoài cửa hỏi Tú Doanh: "Là Lục Viễn Tắc sao?"

    Tú Doanh không trả lời cô ấy, nhìn anh đi vào cửa hàng.

    Đây có thể là lần thứ hai anh bước vào cửa hàng, lần đầu tiên là khi cửa tiệm khai trương.

    Anh nhìn vào cửa hàng, nói: "Khi nào cô tan tầm?"

    Tú Doanh đã thu dọn đồ đạc của mình, cầm túi nói: "Đi thôi."

    Cô chào Hải Tranh, rồi tự mình mở cửa bước ra.

    Ngồi vào trong xe, Lục Viễn Tắc nói: "Nghe nói cô ấy tới tìm cô."

    Tú Doanh không nói lời nào, cô đã đoán được anh tới đón cô là cùng Dư San có quan hệ.

    Anh liếc nhìn cô một cái, khẽ cười nói: "Cô đã trở nên có năng lực hơn, đã học được cách ném cà phê vào người khác rồi."

    Tú Doanh có chút bối rối, không phải anh nên tức giận sao? Tại sao vẫn cười.

    "Anh có thể nói cô ấy đừng đến tìm tôi không?" Giọng điệu của cô có chút khó khăn, cô cúi đầu vặn vẹo ngón tay mình.

    Anh gật gật đầu, "Quả thực là có vấn đề. Người phụ nữ này từ nhỏ đã hung hăng rồi, đừng để cô ấy làm tổn thương tới cô." Anh duỗi tay muốn sờ đầu Tú Doanh, kết quả chưa đụng tới liền bị Tú Doanh tránh đi.

    Anh cau mày liếc cô một cái: "Làm sao vậy?"

    Tú Doanh trầm mặc, quay mặt chỗ khác.

    Lục Viễn Tắc đoán có lẽ cô đang khóc, nhưng anh không giỏi dỗ con gái.

    "Sao vậy? Không chịu nổi?" Lục Viễn Tắc nói.

    Tú Doanh không quay mặt lại hỏi anh: "Anh có yêu cô ấy không?"

    Xe đột ngột dừng lại, thân hình Tú Doanh hung hăng dựa vào thành ghế sau, anh nhìn cô một cách kỳ lạ: "Sao cô lại hỏi như vậy?"

    Tú Doanh nói: "Nếu không muốn nói thì quên đi."

    Anh khịt mũi lạnh lùng, bất mãn nói: "Cô cho rằng cô dùng phép khích tướng tôi sẽ trả lời cô sao?"

    Tú Doanh không nói lời nào, cô thực sự cũng không muốn nghe nó, bởi vì cô sợ nghe thấy sự thật.

    Nhưng họ thực sự đang nói về chủ đề này, Tú Doanh cảm thấy chính mình đã không được bình thường.

    Xe lại chậm rãi chuyển động, Lục Viễn Tắc đột nhiên nói: "Nhớ kỹ, tôi chỉ hận cô ta."

    Tú Doanh muốn hỏi tại sao anh còn cái gì dây dưa không rõ với cô ấy, nếu chỉ có hận thì không nên tránh xa sao? Tại sao còn muốn trêu chọc cô ấy.

    Tú Doanh đột nhiên tò mò vị trí của cô trong lòng anh, hỏi: "Có phải là tôi làm chuyện gì, anh cũng sẽ không can thiệp vào chứ?"

    Anh thực sự bật cười khi nghe điều này, hỏi: "Cô muốn làm gì? Muốn tìm đàn ông?"

    "Không được sao?" Tú Doanh hỏi.
     
    Thanh112000, Minchi, THG Nguyen2 người khác thích bài này.
  10. phucnhi1202

    Bài viết:
    4
    Chương 9: Gặp

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Đương nhiên có thể." Xe dừng ở đèn đỏ, anh quay lại nhìn cô, thấy quanh mắt cô đỏ bừng, mí mắt có vẻ hơi sưng, không khỏi hỏi: "Mắt em bị sao vậy?"

    Tú Doanh có chút nản lòng, sau đó quay lại vẻ mặt đạo đức giả đối với câu hỏi vừa rồi, nếu không trả lời thì sẽ không cam lòng.

    "Anh nói có thể đúng không?" Cô quay lại hỏi.

    Anh sửng sốt một hồi, hiểu ý của cô, vừa nghĩ lại có chút buồn cười: "Được rồi, nhưng cô tìm ai vậy? Giang Thượng Dương sao? E rằng không tốt lắm, nghe nói gia đình anh ta sắp xếp một người hẹn hò với anh ta, tôi đoán anh ta sẽ không cùng cô, một người phụ nữ có chồng đâu."

    Tú Doanh cúi đầu, như thể anh đã quyết định cô là người phụ nữ không ai muốn, không có anh, cô chỉ có thể một mình sống cô độc quãng đời còn lại.

    Sự mất mát của cô khiến anh cảm thấy mình đang nói đùa quá đáng, cố nén cười, nghiêm nghị nói: "Lâm Tú Doanh, năm đó kết hôn cô nên biết trước cuộc hôn nhân của chúng ta sẽ là bộ dáng gì."

    Anh có vẻ hơi khó chịu trước bộ dạng của Lâm Tú Doanh nên quay mặt đi, nói tiếp: "Nếu sau này cô thật sự có người mình thích thì trực tiếp nói thẳng cho tôi biết, tôi sẽ không bao giờ bỏ rơi cô đâu, nhưng nếu cô muốn thử tôi, tôi khuyên cô nên đánh mất suy nghĩ này đi, cô sẽ không thấy tôi thương tâm đâu, cuối cùng chỉ làm tổn thương chính mình mà thôi."

    Câu này đối với Lâm Tú Doanh nghe quá nhục nhã, cô ngước mắt lên thì đã có nước mắt, đây là dáng vẻ mà Lục Viễn Tắc không thích nhất, hình như anh rất ghét con gái khóc.

    Anh cau mày, quay mặt đi, tựa hồ như vậy liền có thể làm như không nhìn thấy.

    Tú Doanh nói, "Lục Viễn Tắc, nếu tôi nói rằng người tôi thích là anh thì sao? Anh có thể yêu tôi không?"

    Âm thanh rất nhẹ, rất nhỏ.

    Anh không nói tiếng nào, xe nổ máy, anh chăm chú lái xe.

    Tú Doanh nghĩ rằng anh có thể không nghe thấy, nhưng một lúc lâu sau, cô nghe thấy anh nói: "Tôi xin lỗi Lâm Tú Doanh."

    Anh xin lỗi, anh không yêu em, và anh không thể khiến bản thân yêu em.

    Sau ngày hôm đó, Dư San không bao giờ đến gặp Tú Doanh nữa, và Lục Viễn Tắc dường như đã trở lại bộ dáng trước đây.

    Thật ra, ngoài Dư San ra, Tú Doanh không nhớ Lục Viễn Tắc bị ám ảnh bởi người phụ nữ nào, mặc dù anh không yêu cô, nhưng dường như anh cũng không làm gì có lỗi với cô.

    Nhưng Dư San là người đặc biệt, vì vậy Tú Doanh đã rất đau lòng ngay khi cô ấy nói ra, Lục Viễn Tắc cũng có khả năng ngại giải thích phiền phức, vì vậy anh đã nói ra những điều kiện trước khi kết hôn. Câu này có thể xua tan mọi nghi vấn của Tú Doanh, bởi vì có ước định, cô không đủ tư cách để hỏi bất cứ điều gì. Tú Doanh không khỏi tự hỏi liệu lúc trước anh nói ra câu đó có phải đã vì Dư San lưu lại đường lui hay không.

    Anh cũng ít về nhà hơn, có lẽ là vì xấu hổ, Tú Doanh cũng hối hận vì lẽ ra cô không nên nói rõ, thậm chí cô còn không duy trì vẻ ngoài hòa thuận hời hợt nữa.

    Ngày sinh nhật của mẹ chồng Hứa Phương vào tháng 9, cô đến trung tâm mua sắm để mua một chuỗi vòng cổ bằng ngọc trai, lúc tính tiền cô thấy thư ký Lưu Đồng của Lục Viễn Tắc đang thanh toán.

    Cô vô cùng kinh ngạc, muốn tiến lên chào hỏi nhưng Lưu Đồng quay mặt đi, Tú Doanh khẳng định anh ta đã nhìn thấy được cô. Tú Doanh không tiến lên nữa, Lưu Đồng hẳn là có nổi khổ riêng.

    Ngay sau đó, Tú Doanh đã phát hiện ra nổi khổ này là gì, khi lấy lại vé, cô nhìn thấy Dư San đang ở trong cửa hàng trang sức, Lục Viễn Tắc đứng bên cạnh cô ấy.

    Tú Doanh quay mặt đi gần như theo bản năng, rồi bước nhanh về phía trước, bởi vì bước quá nhanh nên cô đụng phải một người ở đối diện.

    "Lâm Tú Doanh, sao cô bước đi không nhìn người!"

    Giọng của Giang Thượng Dương từ trên đầu Tú Doanh cất lên, anh dừng lại ở đó xem cô có nhìn thấy anh không, kết quả cô liền thực sự cúi đầu đụng phải anh, lông mày của Giang Thượng Dương nhíu lại.

    Tú Doanh chưa kịp nói, cô đã nghe thấy một giọng nữ sau lưng cười nói: "Thượng Dương?" Là Dư San.

    Tú Doanh đứng đó không biết phải làm gì.

    Giang Thượng Dương đột nhiên hiểu ra, xoay người của Tú Doanh về phía Dư San, ôm bả vai cô nói: "Tôi cùng Tú Doanh đi dạo, hai người cũng ở đây sao?"
     
    Thanh112000, Minchi, THG Nguyen2 người khác thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...