Bài viết: 13 Tìm chủ đề

Chương 223: Trốn khỏi sự đuổi bắt


Trần Huyền đã đi đâu? Tôi vẫn có nhiều điều muốn hỏi anh ta, Triệu Huyền Lang vì sao phải trốn khỏi sự truy bắt của âm sai? Tại sao lại phải xóa đi kí ức của tôi? Gia đình Hứa Nguyện đã đi đâu? Gia đình chỉ thị cho Trần Huyền tiếp cận tôi là ai? Hay có ai khác đã đặt bẫy chúng tôi? Đứa trẻ của tôi vì sao mà chết?

Tôi gượng dậy, rồi chạy ra ngoài, bên ngoài trời đã sáng rõ, tôi hét gọi tên Trần Huyền, nhưng không một lời đáp.

Tôi lững thững bước đi về phía trường tôi, vì bây giờ là ban ngày nên Điền Tư Thanh có gan cũng không thể điều khiển ma quỷ ra tấn công tôi.

Mà giờ tôi phải tìm Triệu Huyền Lang, Trần Huyền giờ đã mất tích, giờ tìm được Triệu Huyền Lang chắc chắn sẽ hiểu được chân tướng sự việc, giờ tôi đã khôi phục trí nhớ, nhưng còn rất nhiều câu hỏi tôi chưa được giải đáp.

Tôi trở về trường, vì Triệu Huyền Lang nói anh ta là thầy phong thủy được trường mời đến, nên chắc chắn là đang ở trường! Tôi phải tìm anh ta để hỏi cho rõ, những chuyện đã xảy ra sau đó. Tôi về đến trường thì chạy đi tìm khắp nơi, đến ngay cả trên sân thượng mà anh ta đưa tôi lên hôm qua, cũng chẳng thấy anh ta ở đâu. Rốt cuộc là đang ở đâu cơ chứ?

Tôi đang chuẩn bị lôi điện thoại ra để gọi, thì đột nhiên chú ý thấy trong lùm cây không xa, có đôi nam nữ đang giằng co, có vẻ như họ đang cãi nhau.

Tôi vốn không định quan tâm đến họ, nhưng đột nhiên lại nghe thấy ba từ "Triệu Huyền Lang", tôi giật mình lại gần nhìn kĩ, thì bóng người nam kia chẳng phải là Triệu Huyền Lang sao? Còn người nữ là ai, tôi lại không quen.

Triệu Huyền Lang dường như quen với người nữ này, đang giải thích gì đó với cô ta, còn cô ta thì cứ lôi lôi kéo kéo cánh tay của anh ta. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy anh ta nhẫn nại với một người phụ nữ ngoài tôi, trong lòng tôi cảm thấy bức bối vô cùng, vì trông họ vô cùng thân thiết.

Chẳng lẽ trong khoảng thời gian này Triệu Huyền Lang lại quen với người khác? Tôi không hiểu sao mình thấy tức giận vô cùng tận, mà vẫn kìm nén được bản thân không xông về phía họ. Sau một hồi giằng co, Triệu Huyền Lang mới giật tay lại và bước đi, xem chừng đang rất tức giận.

Người nữ này chẳng giận, trái lại còn cười và vòng hai tay trước ngực, tôi nhìn điệu cười của cô ta mà lòng chẳng thấy vui, tôi đang định chạy theo Triệu Huyền Lang thì bị cô ta chặn lại.

Người này mặt mũi xinh xắn như búp bê, trắng trẻo môi hồng, cho dù là không trang điểm thì nét nào ra nét ấy, tôi khẽ chạnh lòng.

Tôi lạnh lùng nhìn, cũng không mở lời, cứ như giờ kẻ nào nói trước sẽ thua, tôi không đẹp bằng cô ta, thì nên giữ cho mình khí chất sang xịn mịn!

Khi tôi đang nhìn cô ta với tâm thế dò xét, thì cô ta cũng nheo mắt nhìn tôi, mắt dường như không được tỏ lắm, nhìn tôi mãi một lúc mới tặc lưỡi, "Âm thân quỷ mẫu, hóa ra người mà Triệu ca ca xả thân cứu lại là cô?"

Tôi nhìn cô ta vì chẳng hiểu cô ta nói cái gì, nhưng cách cô ta gọi Triệu Huyền Lang là Triệu ca ca là tôi rất không ưng cái bụng rồi.

Tôi chẳng nể gì nói luôn, "Mời cô tránh ra, tôi cần phải qua đó."

Cô ta nhìn tôi cười, tôi sao lại phải tránh đường cho cô qua đó, chẳng phải lúc nãy cô đã trông thấy hết rồi sao?

Chẳng ngờ ả ta lại phát hiện từ lâu, Triệu Huyền Lang thì sao? Anh ta không phát hiện ra tôi? Hay cố tình trốn tôi, không muốn để tôi biết giao dịch của anh ta và Trần Huyền là gì?

Thế là tôi quyết định giả ngu, nói, "Cô nói gì thế nhỉ, tôi chẳng nhìn thấy gì, tôi không có hứng với cô, tôi chỉ muốn tìm Triệu Huyền Lang."

Tôi muốn vòng qua cô ta để đi đường nhỏ, nhưng lại nghe cô ta đột nhiên cười ha hả, "Cô đi à, tôi thấy là cô đã khôi phục trí nhớ, thì sao nào, muốn chất vấn Triệu ca ca sao? Không bằng là cứ hỏi luôn tôi đây, thời gian mà cô mất đi kí ức, thì tôi rõ hơn ai hết.

Tôi ngầm hiểu ý trong lời mà cô ta nói, tôi quay người lại hỏi," Cô biết? Biết những gì? Cô là ai? Tại sao lại gọi Triệu Huyền Lang là Triệu ca ca?

Cô ả đắc ý nhếch mép cười, "Cái này thì cô khỏi phải hỏi, những điều mà cô muốn biết, tôi sẽ nói, cho dù là Triệu ca ca không muốn nói, tôi cũng sẽ cho cô biết, nhưng phải có qua có lại, cô sẽ phải cho tôi biết một chuyện, thế nào?

Tôi nhìn cô ta, nghe giọng điệu giống như cô ta nghĩ tôi dễ dãi, dễ bị người ta dắt mũi," Cô gái này, tôi với cô chẳng có liên quan gì đến nhau, tôi tin cô thế nào được. Hơn nữa cô lại lôi lôi kéo kéo chồng tôi, chỉ từ điểm này là thấy nhân phẩm của cô có vấn đề, cô nghĩ là tôi nên tin cô à? Sao tôi phải làm thế, trong khi tôi hoàn toàn có thể hỏi chồng tôi, anh ấy không bao giờ lừa tôi. "

Cô ả thấy tôi nói vậy thì ngạc nhiên, nhưng rất nhanh sau đó cô ta lại nói," Cô nghĩ là anh ấy sẽ không lừa cô? Chẳng lẽ những điều như khi sắp hồn bay phách tán mà tại sao lại sống lại, hay cô vì sao mất đi đứa trẻ, hay vì sao cô mất đi kí ức, lại ở bên cạnh Trần Huyền? Cô nghĩ anh ấy sẽ nói cho cô biết nguyên nhân thật sự sao? "

Tôi khựng lại, tôi nhớ ra, là Triệu Huyền Lang và Trần Huyền khi nói về nguyên nhân với tôi, thì trạng thái đều rất không được tốt, có vẻ như đã thề độc? Vậy nếu tôi có đi hỏi thì cũng không thể hỏi ra vấn đề.

Tôi nghiến răng, cô ả này rốt cuộc là ai, sao lại biết nhiều thế, cả việc tôi bị mất trí nhớ?

Tôi nhìn chằm chằm vào cô ta, nhường một bước," Cô thật sự là sẽ nói cho tôi biết sao? "

Cô ta hứ một tiếng," Tôi ăn no rửng mỡ à mà lừa cô, đi thôi, chỗ này không tiện nói chuyện. "

Tôi nghi hoặc nhìn cô ta, người này nhìn không mấy thiện cảm, cứ dựa vào giác quan thứ sáu mà nói, thì cô ta không dễ đối phó, chủ yếu là do không biết được cô ta như thế nào, Điền Tư Thanh thì nhìn rõ là người có tâm địa, nhưng cô ả này lại là một kiểu khác, cô ta kiêu ngạo, xấc xược nhưng Triệu Huyền Lang còn không thấy khó chịu với cô ta, có phải suốt ba tháng này anh ta không xuất hiện là do đang ở cùng ả?

Mà đáng sợ hơn, cô ta lại biết về tôi quá rõ. Nếu muốn hại tôi thì đúng là tôi chết không kịp ngáp đâu.

Tôi cố gắng nén sự tức giận trong lòng, đợi tôi hỏi kĩ lưỡng rồi sẽ đi tìm Triệu Huyền Lang làm cho ra nhẽ.

Tôi đi theo cô ả ra khỏi trường, đi thẳng ra bên ngoài có quán cà phê Starbucks, cô ta chọn một chỗ khuất rồi ngồi xuống, tôi cũng theo và điềm tĩnh ngồi xuống." Chuyện là như thế nào cô nói đi. "

Cô ta nói," Có phải cô chẳng còn ấn tượng gì về những sự việc đã xảy ra sau khi hôn mê? "

Tôi gật đầu xác nhận.

Cô ả trước mặt cười hi ha chẳng vội vàng nói tiếp, biểu cảm trên khuôn mặt cô ta lúc này làm tôi không hiểu là ý gì.

Tôi thấy cô ta có thái độ như vậy thì không nhịn được nên nói," Cô này, đã đến nơi thích hợp để nói chuyện, thì cô cũng nên bắt đầu, đừng làm mất thời gian của nhau. "

Cô ta uống một ngụm cà phê, rồi mới chậm rãi nói," Tôi tên là Tiểu Vũ, trước khi kể cho cô nghe, thì tôi muốn hỏi cô một chuyện. "

Tôi nói cô ta cứ việc hỏi.

Cô ta nói," Nếu để cô lựa chọn giữa Triệu ca và con cô thì cô sẽ chọn ai? "

Tôi nhìn chằm chằm vào cô ta," Tại sao tôi phải lựa chọn? "

Cô ta nói," Trả lời là được rồi, chỉ cần cô trả lời, tôi mới biết có nên nói cho cô nghe không? "

Tôi nhắm mắt nghĩ đến đứa bé gọi tôi là mẹ, trông nó đáng thương vô cùng, nhưng để lựa chọn, thì thật sự người mà tôi muốn chọn chính là Triệu Huyền Lang. Vì thế tôi nói," Triệu Huyền Lang "

Cô ta gật đầu tỏ thái độ hài lòng," Cô biết vì sao Triệu Huyền Lang sống lại không? Có phải cô hận Trần Huyền đã đâm anh ấy một kiếm? Nhưng thực ra nhát kiếm đó lại có chủ đích cả. Nhớ khi xưa anh ấy có xuống địa phủ để sửa số mạng cho cô chứ? "

Tôi gật đầu, vì chuyện đó vốn dĩ là thứ ghi sâu vào lòng tôi, chẳng phải anh ta không còn đầu thai được nữa hay sao? Hay ở đây có bí mật nào đó?

Tiểu Vũ dường như hiểu thấu suy nghĩ của tôi, cô ta vừa nhấp một ngụm cà phê vừa nói," Chuyện đó thì anh ấy không nói dối cô, vì cứu cô nên anh ấy phải kí kết một giao kèo với địa phủ, chính là làm âm sai cho diêm vương, chuyên đi bắt những hồn ma bóng quế hại người, vì trên người anh ấy toát ra một khí phách chính trực, nên Diêm Vương rất xem trọng.

Nhưng anh ấy lại vì không muốn xuống đó làm âm sai, nên muốn tạo ra một màn kịch, dùng cách để mình hồn bay phách tán để báo cho Diêm Vương rằng Triệu Huyền Lang đã không còn trên đời. Trần Huyền đã dùng nhát kiếm đó để tụ tập hồn phách lại cho Triệu Huyền Lang.

Và giao kèo của họ chính là Trần Huyền sẽ giúp Triệu Huyền Lang điều đó và giúp anh ấy giấu bí mật đó.

Đổi lại Triệu Huyền Lang sẽ làm cho cô quên anh ta, và bỏ đi đứa bé trong bụng cô.
 
Bài viết: 13 Tìm chủ đề

Chương 224: Cú lừa​


[HIDE-THANKS]
Đôi mắt tôi đỏ ngầu, tức giận nói, "Sao có thể thế được, anh ấy sẽ không bao giờ làm thế, cô nói láo!"

Tiểu Vũ nhìn cái dáng vẻ mất bình tĩnh của tôi, thì tâm trạng vô cùng phấn khởi, cô ta dùng giọng nói thỏ thẻ yếu ớt của mình để tiếp tục nói chuyện với tôi, "Sao lại không chứ? Tôi đã nói rồi, đó là do cứ tự cho là vậy, cô dựa vào đâu để khẳng định, Triệu ca ca không lừa cô, cứ dựa vào năng lực của anh ấy, thì Lý Mù bọn họ tuổi gì? Và Trần Huyền đột nhiên lại hợp tác với Lý Mù? Thật sự là vì Cương Thi Vương sao? Chẳng qua là để lòe cô và ba người nhà họ Lý.

Tôi day huyệt thái dương của mình, vì vừa mới hồi phục trí nhớ, lại nghe Tiểu Vũ kể lại chuyện, thì tôi cảm thấy vô cùng bất an, tôi vốn là người đã mất đi cảm giác an toàn từ nhỏ, nhưng tôi không tin Triệu Huyền Lang sẽ vì sự tự do của anh ta, mà hi sinh đứa con của chúng tôi, hi sinh kí ức của tôi và đẩy tôi đến với Trần Huyền!

Không, Thật sự là tôi không tin, Trần Huyền nói có một gia tộc đã ra lệnh cho anh ta tiếp cận tôi, mục đích chính là lấy được đứa bé trong bụng tôi, Tiểu Vũ khi nhìn thấy tôi cũng nhận ra là tôi cơ thể toát ra âm khí và còn là mẹ của tiểu quỷ. Nhưng tôi nghĩ Triệu Huyền Lang chắc chắn vì muốn cứu tôi nên mới làm vậy, anh ta chắc chắn sợ khi sinh con ra thì tôi sẽ chết. Giờ tôi chỉ còn lý do này để vực dậy tinh thần cho bản thân mình, một con người có giả vờ thì cũng phải có lúc để lộ ra, vì chúng tôi ở cạnh nhau lâu như thế, với cả anh ta cũng mong chờ đứa bé chứ không phải không.

Thế là tôi cố gắng trấn tĩnh, ngẩng đầu nhìn Tiểu Vũ," Ồ, nếu cô đã nói thế, thì có nghĩa là tất cả những gì Triệu Huyền Lang làm từ trước đều là khổ nhục kế, tất cả đều là âm mưu sắp đặt? Vì muốn thoát khỏi công việc đã giao ước với Diêm Đế, nên cố ý lừa tôi, chẳng nề hà tất cả mà nhường tôi cho Trần Huyền? Cô muốn lên kịch bản lừa tôi thì cũng nên chắp bút mà viết ra cho nuột trước khi diễn nhé! Tôi tuy không biết cô từ lỗ nào chui ra, nhưng tôi tin là cô quen Triệu Huyền Lang không nhiều bằng tôi, cô nghĩ là tôi sẽ tin vào lời một người xa lạ hay sao? "

Tiểu Vũ ngạc nhiên nhìn tôi, chắc hẳn đang nghĩ là tôi không dễ đối phó, nhưng rồi cô ta cũng chẳng bỏ cuộc, tiếp tục nói," Xem ra là não cô có vấn đề thật rồi, nhưng tôi nói nghe này, cô không thấy cô ở bên cạnh Triệu Ca Ca, thì cũng chẳng giúp được gì anh ấy sao? Tuy tôi chưa quen được anh ấy lâu, nhưng thời gian này anh ấy dựa vào tôi rất nhiều, chẳng phải sao? Vừa nãy cô cũng nhìn thấy rồi đấy. "

Triệu Huyền Lang phải dựa vào cô ả? Tôi thấy ả càng nói càng nực cười, còn suýt nữa thì không nhịn nổi cười bật ra, anh ta mà lại phải dựa vào phụ nữ? Thật buồn cười, cho dù có thật, thì tôi là vợ kết âm hôn với anh ta, thì nên là dựa vào tôi mới đúng chứ.

Tiểu Vũ lại nói," Cô không tin sao? Thế thì cô tại sao không nghĩ tôi từ đâu mà biết hết chuyện của cô, còn biết rất rõ, đều là Triệu Ca Ca nói tôi biết chứ ai. "

Tôi không muốn cãi tay bo với cô ta, tôi còn muốn biết thêm vài điều từ cô ta nữa, vì tôi chưa biết con tôi vì sao lại chết, và vì sao lại phải xóa đi kí ức của tôi.

Tôi tiếp tục nói," Tôi còn điều thắc mắc, gia đình Hứa Nguyện đâu rồi? "

Trước đây Triệu Huyền Lang từng nói vì chúng tôi mà người đã phải hi sinh, chẳng lẽ?

Tôi ả cười thần bí," Họ thì ai làm gì được chứ, việc nhà họ không phải là việc cô nên quan tâm, cứ yên tâm đi. "

Tôi thở phào một cái.

Nhưng không ngờ là lời tiếp theo của Tiểu Vũ làm tôi hoang mang.

Ồ, quên nói cô nghe, là vì để cứu sống Triệu Ca Ca nên gia đình tôi đã mất rất nhiều công sức, nhưng vì tôi đã thích anh ấy, nên khi cô với anh ấy giải trừ giao ước minh hôn, thì giờ tôi mới là vợ chưa cưới của anh ấy.

Tôi bóp chặt tay trên cốc cà phê gằn giọng," Cô tưởng là tôi tin sao? Âm hôn là cả đời cũng không giải được, trừ khi tôi chết! "

Tiểu Vũ không nói tiếp, chỉ ngẩn người nhìn ra phía sau tôi, tôi còn tưởng là vì lời nói của tôi nên cô ta có biểu hiện như thế, nhưng rồi tôi cũng nhận ra sự khác lạ.

Tôi đang lấy làm lạ, thì đột nhiên một người bước đến từ phía sau tôi, tôi còn chưa kịp phản ứng, thì một giọng nói quen thuộc vang lên.

" Tiểu Vũ, Em làm gì thế? "

Anh ta không gọi Tần Diêu, mà lại gọi Tiểu Vũ, tôi nhìn thấy cô ả đang dương dương tự đắc, lòng tôi trào dâng một cảm giác khó tả, tôi vẫn quay lưng lại với anh ta, đương nhiên biết anh ta là ai, chẳng phải là Triệu Huyền Lang sao, có phải anh ta cố ý hay vô tình, để Tiểu Vũ nói với tôi hết tất cả những lời này.

Và giờ thì bước ra để ngăn Tiểu Vũ nói câu đó.

Anh ta bước lại gần hơn, mùi hương trên cơ thể anh ta nhẹ nhàng tỏa ra, cứ như đang muốn che giấu điều gì đó, tôi cố nén nước mắt trực trào, cúi đầu xuống đưa cốc cà phê lên miệng uống, cà phê đắng, không bằng cảm giác trong lòng tôi.

Tôi không ngờ, tôi cứ nghĩ rằng mình sẽ không tin vào lời nói của Tiểu Vũ, và sẽ tin anh ta vô điều kiện, nhưng giờ tôi khác nào con ngốc đâu, anh ta không cần quan tâm đến cảm nhận của tôi, cũng không chờ tôi đồng ý, cứ thế quyết định xóa đi kí ức của tôi. Triệu Huyền Lang, anh thật nhẫn tâm!

Tiểu Vũ nhìn Triệu Huyền Lang, lại nhìn tôi, nhướn mày cười," Em thì làm được gì chứ? Chỉ đơn giản là chỉ đường cho một nai ngơ ngác đạp lá vàng biết lối mà đi, Triệu Ca ca, tiếp theo đến lượt anh, Tiểu Vũ em chỉ làm được đến thế. "

Tiếp đó, cô ta uống thêm một ngụm cà phê, rồi cầm túi xách bỏ đi. Tiểu Vũ đi khỏi, tôi chỉ biết im lặng, vì trong lòng tôi lúc này là hận, tôi không hiểu anh ta nghĩ gì mà quyết định cuộc đời tôi, sắp đặt hết tất cả cho dù là tôi có muốn hay không.

Triệu Huyền Lang không ngồi xuống chiếc ghế đối diện mà ngồi xuống ngay cạnh tôi, anh ta đưa tay muốn ôm lấy tôi, nhưng tôi lại dịch sang bên để tránh.

Anh ta cười nói," Em khôi phục được trí nhớ rồi à? "

Hai tay tôi vẫn cầm cốc cà phê, mắt nhìn vào khói bốc lên từ đó, khẽ đáp ừ một tiếng, tiếp đó tôi nói luôn," Tiểu Vũ đã nói hết rồi."
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 13 Tìm chủ đề

Chương 225: Anh đã thay đổi


[HIDE-THANKS]
Triệu Huyền Lang cũng im lặng, hai người chúng tôi ngồi trên cùng một chiếc ghế sô pha, nhưng cảm giác như cách xa nhau đến vạn dặm, tôi cố nén nước mắt trực trào ra, chủ động lên tiếng, "Có phải anh cũng nên cho em một lời giải thích?"

Tôi ngẩng đầu nhìn anh ta, khuôn mặt anh ta trắng, nhưng lại có phần sắc của người thường, tôi nhìn chằm chằm vào anh ta, đợi chờ một câu trả lời xác đáng.

Anh ta nói, "Em muốn anh giải thích thế nào đây?"

Tôi nhìn anh ta, cảm giác lời này của anh ta thật quá đáng, lừa tôi như vậy, thì ngay cả một lời giải thích tôi cũng không được nghe sao?

Tôi cố nén sự tức giận đang trào dâng trong lòng, "Triệu Huyền Lang, anh rốt cuộc coi em là gì đây? Là đồ chơi sao? Anh diễn kịch trước mặt em, không cần quan tâm xem lúc em biết anh sẽ hồn bay phách tán, em đã đau đớn biết nhường nào? Anh có biết nếu anh không còn trên đời, em cũng sẽ theo anh! Anh có thể nói kế hoạch đó cho Trần Huyền, nhưng không nói cho em nghe? Anh có thể lừa dối em, thì em cũng chịu, vì em biết là anh cũng vì muốn cứu mạng em, nhưng con của chúng ta và việc đẩy em vào vòng tay của Trần Huyền thì anh giải thích thế nào?"

Triệu Huyền Lang đột nhiên cười rồi nói, "Thế em bảo anh phải làm sao đây? Nếu không bỏ đứa bé thì em sẽ chết, nếu giữ lại kí ức của em thì em sẽ hận, vậy em nói cho anh nghe, nếu là em lúc đó, thì em sẽ làm gì?"

Anh ta nhìn xoáy sâu vào tôi, đôi mắt ánh lên sự bi thương, tuy là cười, nhưng không khác đang khóc là mấy.

Tôi muốn mở miệng nói, nhưng lưỡi tôi như đang quấn vào nhau, đúng vậy, đứng trước lựa chọn ấy, tôi sẽ phải lựa chọn như thế nào? Là cứu lấy Triệu Huyền Lang và bỏ đứa bé, hay ngược lại. Cả hai điều này tôi đều không biết nên lựa chọn ra sao.

Tôi cứng họng không biết nói gì, chỉ biết cúi đầu tay tôi giờ đặt lên đùi và nắm chặt lấy quần mình.

Anh ta lại nói, "Anh quá hiểu em, nếu anh nói bỏ đứa bé, thì em chắc chắn sẽ không đồng ý, nhưng để cứu em thì anh chắc chắn sẽ làm vậy, và để em hận anh cả đời, chi bằng là xóa đi kí ức của em, để em quên anh đi, như vậy, trong lòng em sẽ không thấy đau khổ dằn vặt."

Tôi nghe đến đây, thì nghiêng đầu lên nhìn anh ta, đôi mắt tôi đỏ lự, "Em quên anh đi? Nếu là vì để quên anh, thì tại sao anh lại phải xuất hiện thêm lần nữa? Chẳng phải đã đẩy em cho Trần Huyền sao? Lúc đầu cũng là anh nói muốn giữ lại đứa bé, cho dù thế nào cũng phải bảo vệ nó, rồi anh lại quyết định bỏ nó đi, thậm chí sợ em oán hận anh nên xóa đi kí ức của em! Triệu Huyền Lang, có phải anh nghĩ cứ việc anh quyết là đúng và ai cũng phải theo! Người ích kỷ đến mức đấy cũng chỉ có anh thôi!"

Anh ta nhìn tôi sắc mặt trắng bệch, cứ như bị tôi nói trúng tim đen, anh ta miễn cưỡng cười, "Giờ câu nào của em cũng như gai con nhím vậy."

Tôi phẫn nộ, đứng phắt dậy, và hét lên, "Đúng, em như con nhím, ai động vào, em sẽ đâm người đó! Em nói anh nghe, Triệu Huyền Lang, nếu còn gan lừa dối em, chơi em, em sẽ không để anh chết yên đâu, để anh biến mất ngay khỏi mắt em!

Lời khó nghe nên nói trước ra đây, là để dằn mặt anh ta, nhưng không ngờ Triệu Huyền Lang lại ôm lấy hông tôi, vùi mặt vào lòng tôi.

Tôi đột nhiên cứng đờ người, chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, rõ ràng là đang đấu khẩu, mà lại làm gì thế này.

Mãi sau anh ta mới nói," Anh vốn đã chết một lần, chẳng lẽ chết thêm lần nữa được sao? "

Sự phẫn nộ trong lòng tôi đột nhiên tan biến, anh ta luôn như vậy, lúc tôi lửa giận bừng bừng là anh ta luôn có cách để dập tắt nó, sao lại có người mặt dày như thế? Không anh ta không phải là người, mà anh ta chính là con quỷ mặt dày.

Tôi bình tâm trở lại, quyết định ngồi xuống nói chuyện rõ ràng, tôi ngồi xuống, nhìn Triệu Huyền Lang," Được, những chuyện đó em cũng không truy cứu nữa, nhưng hi vọng sau này anh không được lừa dối em nữa, và anh giờ phải trả lời thật lòng với em. "

Anh ta nghiêm túc gật đầu, dường như là sợ tôi lại tức giận.

Tôi chán nản nhìn anh ta, thực ra là tôi vẫn rất giận, nhưng giờ giận cũng vô ích, chẳng phải mục đích của tôi chính là hai chúng tôi có thể bình an ở bên nhau sao? Giờ chẳng phải đã đạt được mục đích đó, chúng tôi vẫn được ở cạnh nhau như thế này!

Nhưng nếu như tôi tức giận với Triệu Huyền Lang, thì chỉ đẩy anh ta xa khỏi tôi, và thậm chí là đẩy sang cho Tiểu Vũ luôn, như vậy chẳng phải là tôi sẽ mất đi Triệu Huyền Lang hay sao?

Tôi hít một hơi rồi nói," Sao anh lại sống lại được? Em nhớ trước khi hôn mê thì có một người rất giống anh đã đến nhà Hứa Nguyện và đem theo một viên ngọc bội đỏ, đó là anh hay là Trần Huyền? "

Triệu Huyền Lang lắc đầu nói, lúc đó hồn phách của anh còn chưa tích tụ đủ, nên có thể đó là Trần Huyền.

Tôi nhíu mày nhìn anh ta rồi nói," Vậy lúc đó anh có biết anh ta sẽ đến và xóa đi kí ức của em không? "

Anh ta nhìn tôi, dường như là không dám trả lời, tôi trừng mắt nhìn, anh ta lại gãi gãi mũi, rồi mới nói," Anh chỉ biết có người đã ra lệnh cho Trần Huyền lấy đi đứa bé trong bụng em khi nó được sinh ra, nhưng nếu đợi đến lúc đó thì em sẽ chết, nên anh đã quyết định hợp tác với Trần Huyền, làm cho em hôn mê, rồi lấy đi đứa trẻ.

Tôi nhìn chăm chăm vào anh ta nói, "Vậy đứa bé đâu? Ngày nào em cũng mơ thấy một đứa bé gọi em là mẹ? Nó chẳng thể nào chết dễ thế, chẳng phải nó là quỷ vương sao? Khi nó nằm trong bụng em cũng đã rất phi phàm rồi, thì sao có thể chết đi dễ thế, và dạo gần đây có nhiều vụ án mạng xảy ra, anh nói thật cho em nghe, vì hôm qua em đã thấy nó xuất hiện."

Triệu Huyền Lang thấy tôi hỏi thì sắc mặt nghiêm túc, "Mãi sau mới nói," Việc này không biết có nên nói cho em ngay lúc này không? "

Tôi lại trừng mắt nhìn," Anh không nói ngay thì muốn đợi đến khi nào? Vẫn muốn giấu em nữa sao? "

Anh ta cắn môi nói," Khi nãy Tiểu Vũ đã nói gì với em? "

Tôi không ngờ anh ta lại chuyển chủ đề, nhưng nghĩ hai chuyện này có thể có liên quan, suốt ba tháng anh ta không hề xuất hiện, anh ta đã đi đâu làm gì thì tôi cũng không biết. Tôi giả vờ vô ý nói," Em tưởng anh nghe hết rồi, tất cả mọi chuyện, bao gồm.. việc cô ta nói, cô ta là vị hôn thê của anh? "

Tôi lạnh lùng nhìn anh ta, nếu anh ta dám xác nhận việc đó, là việc đầu tiên tôi làm chính là nhảy bổ vào và cắn chết anh ta, quyết không nhẹ tay!

Nhưng anh ta lại nói," Theo lý là thế, nhưng cũng chỉ là một lý do để che đi thân phận thật sự của anh. "

Tôi châm chọc," Thân phận gì? Là không đi làm quỷ sai, giờ lại muốn làm con rể trên Dương gian? "

Triệu Huyền Lang không để ý câu nói của tôi, vẫn nhẫn nại nói," Trong khoảng thời gian em mất đi kí ức, đã xảy ra rất nhiều chuyện, bao gồm cả Điền Tư Thanh và Cương Thi Vương, câu chuyện đã theo một chiều hướng rất khác. Anh chỉ có thể nói, là anh sắp tìm ra chân tướng sự việc vì sao Triệu Gia lại bị diệt vong, còn vì cứu đứa bé của hai ta, nhưng trong lúc đó lại quá nhiều người xuất hiện, và quá nhiều các âm mưu đằng sau đó, một chốc một lát không thể nói hết được, dù sao em vẫn cần cẩn thận, Điền Tư Thanh đã phát hiện ra con mắt âm khí trong trường, cô ta chắc chắn sẽ đợi cơ hội, mà phía sau Tiểu Vũ có một chỗ dựa vô cùng vững chắc để anh có thể dựa vào. "

Tôi nghe xong không nói gì, chỉ ngầm quan sát sắc mặt của Triệu Huyền Lang, hồi lâu mới lên tiếng," Triệu Huyền Lang, anh đã thay đổi rồi. "

Anh ta khựng lại hỏi," Anh thay đổi gì cơ? "

Tôi tiếp lời," Ngày trước anh không phải là loại người vì đạt được mục đích sẽ đi lợi dụng người khác, hơn nữa, em có thể thấy anh thật sự muốn diễn kịch thành thật luôn với cô Tiểu Vũ đó, chẳng trách cô ta nói, cô ta có thể giúp được anh, thật như vậy sao. Em không có gì cả, cũng không biết làm gì hết, em không thể giúp anh."
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 13 Tìm chủ đề

Chương 226: Thiếu một lá bùa​


[HIDE-THANKS]
Tôi không biết vì sao bây giờ tôi cảm thấy vô cùng thất vọng, thất vọng vì Triệu Huyền Lang ngày trước đã không còn, tôi biết Triệu Huyền Lang, không bao giờ làm như vậy, anh ta có thể bất cần đời, miệng luôn cay độc, nhưng không bao giờ vì muốn đạt được mục đích mà lợi dụng tôi, nhưng giờ thì anh ta đã khác, và làm tôi cảm thấy sợ hãi, vì muốn đạt được mục đích mà rời xa tôi, thậm chí đẩy tôi cho người khác.

Nhưng tôi không biết phải làm gì lúc này, tôi yêu Triệu Huyền Lang, nhưng không dám yêu Triệu Huyền Lang của hiện tại.

Tôi ôm mặt khóc như không thể ngừng được, tất cả những uất ức trong lòng, những hoang mang bất an, và nỗi sợ hãi trong lòng, đã làm cho tôi không thể kìm nén nổi mình, tôi nghĩ nếu tôi còn tiếp tục như vậy thì sẽ không thể nào chịu đựng nổi.

Triệu Huyền Lang kéo tay tôi khỏi mặt và ôm tôi vào lòng, nói với tôi, "Anh xin lỗi, anh không nghĩ là chuyện này lại làm em đau khổ như thế, nhưng em nên biết, trên đời này sẽ chẳng có người thứ hai nào nữa ngoài em, được Triệu Huyền Lang này dốc hết lòng, anh yêu em và sẽ không bao giờ yêu người khác, em tin anh có được không? Những chuyện này cũng chỉ là hiểu lầm.

Tôi không kìm nén nổi, ôm chặt lấy Triệu Huyền Lang mà khóc, đến mức nước mắt muốn khô cạn.

Mãi lâu sau khi bình tâm trở lại, tôi mới quẹt ngang nước mắt, rồi hỏi," Em không truy cứu việc anh với cô ta, việc em muốn biết bây giờ là đứa trẻ của em, chẳng phải nói là đã bỏ nó đi rồi sao? Sao lại xuất hiện thêm nhiều nhân vật lạ như vậy nữa? Có liên quan gì đến họ? "

Triệu Huyền Lang lấy tay che miệng tôi lại, thì thầm," Quỷ Vương xuất thế, chính là vũ khí chống lại Cương Thi Vương, tuy tên cương thi vương đó lợi hại thật, nhưng phong ấn của hắn chưa được giải hết, em nhớ lúc ở dưới động có một nửa âm binh bị hút vào bụng em không? Thực ra nếu bỏ đứa bé đi, thì rất có lợi cho Cương Thi Vương.

Tôi nghe vậy thì hiểu đứa bé của chúng tôi vẫn còn và được giấu ở đâu đó.

Triệu Huyền Lang làm khẩu hình miệng mấy từ, tôi nhìn và hiểu anh ta đang muốn nói, "Bên dưới trường học."

Hóa ra là đúng với suy nghĩ của tôi, vậy thì những việc gần đây là nó gây ra? Chứ không sao mấy nữ sinh kia lại bị đâm thủng bụng? Tôi không tin đứa bé của tôi và Triệu Huyền Lang lại làm thế, cho dù nó là quỷ, nhưng cũng phải giống với Triệu Huyền Lang mới đúng chứ!

Tôi đang muốn hỏi tiếp, thì Triệu Huyền Lang đã kéo tôi đi, Tôi hỏi anh ta là đưa tôi đi đâu, nhưng anh ta cũng chẳng nói gì, chỉ kéo tôi đi về phía trường tôi, chẳng lẽ về đó tìm đứa bé?

Tôi phấn khởi nhưng cũng sợ hãi, nếu thật như lời của Triệu Huyền Lang nói, thì đúng thật là đứa bé mà tôi nhìn thấy chính là nó? Nó trở nên vô cùng đáng sợ, tôi rất lo lắng nó sẽ tiếp tục hại người, đến lúc đó thì biết làm thế nào đây, Triệu Huyền Lang đang muốn bắt lấy nó, nhỡ đến lúc bắt được lại giết nó mất thì biết làm thế nào thế nào, cứ thế mà để họ phụ tử tương tàn hay sao?

Một là diệt trừ nó, hai là bị kẻ khác tóm được và dùng nó để giải ấn cho cương thi vương? Có phải là hiểu như vậy không nhỉ?

Sau khi về trường, thì tôi phát hiện trường tôi có gì đó không ổn, thường thời gian này có rất nhiều người đi lại, mà bây giờ tuyệt nhiên không có một ai.

Tôi thì thầm, "Em thấy hôm nay lạ lắm, anh có cảm thấy thế không?"

Triệu Huyền Lang kéo tôi đến một tòa nhà, lôi từ trong túi ra một la bàn, vừa nhìn là thấy đây là loại la bàn đắt tiền, vì trông rất tinh xảo, trên mặt còn khắc tám đầu quỷ, mỗi khuôn mặt đều có những sắc thái khác nhau.

Tôi nhìn một hồi thì thấy quen quen, nghĩ mãi hóa ra là những mặt quỷ giống hệt với mấy lá bùa mà Triệu Huyền Lang ném ra lúc trước, "Anh định làm gì vậy? Cái này có phải đồ của anh không? Sao em chưa nhìn thấy bao giờ."

Triệu Huyền Lang nhìn khắp lượt tứ phía, hồi lâu mới đáp, "Đây là của Tiểu Vũ, anh mượn của cô ấy, cùng bộ với tám lá bùa kia, đây là một pháp khí lợi hại đấy, nằm trong tay cao nhân cả chục năm lận, có pháp lực cao, nay âm khí trong trường nặng quá, anh đoán là âm nhãn kia có vấn đề!"

Tôi nghe cái tên Tiểu Vũ lại thấy buồn bực trong lòng! Cái cô Tiểu Vũ này ghê gớm thế sao? Giờ tôi càng ngày càng tò mò về thân phận của cô ta, Triệu Huyền Lang có nói họ có hôn ước với nhau, cô ta lại đưa cho Triệu Huyền Lang pháp khí lợi hại như vậy, chứng tỏ cô ta có thế lực cũng mạnh, nhưng tại sao Triệu Huyền Lang lại quen được người như thế? Xem ra là phải tìm hiểu thêm vấn đề này nữa.

Tôi nói, Âm Nhãn xảy ra vấn đề gì? Hôm qua anh nói những âm binh đó bị nhốt bên dưới trường? Ban ngày dương khí nặng, chúng không dám ra ngoài.

Triệu Huyền Lang không trả lời, chỉ nhìn lên bầu trời, tôi nhìn theo thì thấy mặt trời đã bị mây che mất, bầu trời như bị đẩy xuống thấp.

Anh ta lẩm bẩm, "mây đen giăng kín che mặt trời, không thấy ánh sáng, quỷ khí ngút trời, điềm báo đại hung, có người đã động chạm đến âm nhãn, thả đám âm hồn ra! Tần Diêu, tối qua có phát hiện ra điều gì lạ ở trường không?"

Hôm qua khi tôi ở trường sao, tôi vỗ trán nghĩ đến Điền Tư Thanh, lúc đó cô ta nhập vào Tống Lương Thần, còn suýt kéo cả đám đến tấn công tôi.

Tôi nói, "hôm qua em gặp Điền Tư Thanh, nhưng điều lạ là cô ta ở bên trong cơ thể của Tống Lương Thần, cô bạn cùng phòng của em, hơn nữa còn có năng lực lớn, cô ta có thể điều khiển âm binh oan hồn đến để tấn công em, những oan hồn đó đều nhập vào những bạn cùng kí túc xá của em, sau đó Trần Huyền đã chạy đến, em đã bắt anh ta phải khôi phục lại trí nhớ cho em."

Triệu Huyền Lang nhíu mày, "Hóa ra là cô ta chạy thoát đến đây, còn nhập vào cơ thể người khác để trốn. Ngày đó cô ta bị cương thi vương hút cạn sinh khí, sau khi chết thì tìm cách trốn khỏi quỷ sai. Nhưng không ngờ là trốn ở đây, xem ra là cô ta biết chuyện âm nhãn này, anh sợ rằng cô ta biết cách nuốt lũ quỷ nhỏ, để tự mình biến thành quỷ vương."

Tôi ngạc nhiên, "Cái gì cơ? Hóa ra Điền Tư Thanh đã chết, là do bị tên cương thi vương kia hút cạn sinh khí mà chết, giờ chắc hắn đã tìm thấy một cơ thể vật chủ nào đó, rồi trốn mất rồi."

Triệu Huyền Lang ừ một tiếng, hai tay chắp lại, ngón trỏ và ngón giữa để thẳng, các ngón còn lại đan vào nhau, bắt đầu niệm thần chú, rồi chỉ vào la bàn, tiếp đó những lá bùa từ đâu bay về, chính là những tấm mà tối qua tôi nhìn thấy.

Những lá bùa bay từ đâu về, mấy cái miệng cứ liến thoắng những gì mà tôi nghe không hiểu, tôi không dám nói gì, chỉ dám im lặng quan sát.

Một lúc sau Triệu Huyền Lang mới nhặt những lá bùa lại, và thuận miệng nói, "Hiểu rồi, ấy, tại sao chỉ còn bảy lá?"

Mấy cái mặt nhìn quanh hỏi nhau, nhưng cũng không có kết quả gì, Triệu Huyền Lang cau mày, rồi cất tất cả vào ba lô.

Sau đó mới quay đầu lại giải thích với tôi, "Đây là những phù linh, dùng để thám thính âm nhãn, nhưng không thấy kết quả, mà âm khí trong trường nặng nề như vậy, thì có vẻ là có người đã mở âm nhãn ra, anh nghi là Điền Tư Thanh đã làm điều đó, cô ta ở trong tối, chúng ta lại ở ngoài sáng, nên sẽ rất bất lợi cho chúng ta.

Tôi gật đầu nói," Em cũng thấy trường hôm nay rất kì lạ, cứ như là bị hoang phế nhiều năm, chẳng còn chút hơi người ở, còn ghê hơn là mấy ngôi nhà ma. "

Tôi nói," Vừa nãy anh nói thiếu mất một lá bùa là thế nào? "

Triệu Huyền Lang nói, anh đã ném ra tám lá, nhưng chỉ lấy lại được bảy, còn mất đi một.

Tôi nói," Vậy có tìm được nữa hay không? Còn xảy ra gì nữa? Hoặc có thể lá bùa đó đã tìm thấy con mắt âm khí thì sao?
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 13 Tìm chủ đề

Chương 227: Phòng kí túc nữ


[HIDE-THANKS]
Triệu Huyền Lang gật đầu nói, "Anh tìm theo lá bài bị mất tích xem sao, anh đoán là bị cái gì đó giữ chân lại."

Nói đoạn thì nhắm mắt nhập tâm tìm kiến, tôi nhìn Triệu Huyền Lang, mà cảm thấy lòng nóng như lửa, không thể để Điền Tư Thanh tìm thấy con của tôi trước, nếu không nó sẽ bị Điền Tư Thanh nuốt mất! Tôi cảm thấy mình vô dụng, vì trong lúc này không giúp được gì Triệu Huyền Lang.

Tôi không thể cho anh ta pháp bảo lợi hại, đầu óc cũng không nhanh nhạy, gia đình cũng không bề thế, lúc nào tôi cũng phải dựa vào Triệu Huyền Lang, nói ra lại thấy cái cô Tiểu Vũ mà ở cạnh Triệu Huyền Lang thì hợp hơn cả tôi, càng sớm giúp anh ta tìm được chân tướng sự việc để báo thù.

Nhưng tôi ở trên đời này, chỉ còn có Triệu Huyền Lang, thật không dám tưởng tượng rằng có ngày chúng tôi sẽ rời xa nhau, lúc đó tôi sẽ phải làm thế nào? Không được, tôi không thể để Triệu Huyền Lang bị kẻ khác cướp mất.

Tôi nhìn Triệu Huyền Lang mãi không thấy động tĩnh gì, tôi cũng cố nghĩ xem âm nhãn ở đâu, âm nhãn chắc chắn là nơi âm khí nặng nề, vậy trong trường này nơi nào có thể là âm nhãn đó? Thường nơi âm khí nặng nề chính là nơi không được ánh sáng mặt trời chiếu vào, nhà vệ sinh, và như ở trường tôi chính là kí túc nữ, mà dạo gần đây mấy vụ án đều tập trung ở khu kí túc nữ cả. Đứa bé hôm qua tôi cũng thấy ở khu kí túc nữ, thì có thể âm nhãn cũng ở đó.

Nơi này toàn là nữ sinh, và ít khi được ánh nắng chiếu vào, nên cũng có phần ẩm ướt! Nếu không thế thì tại sao những nữ sinh của kí túc xá lại gặp nạn.

Tôi dè dặt mang suy nghĩ của mình nói với Triệu Huyền Lang, sau khi nghe tôi phân tích, thì đôi mắt anh ta sáng lên, búng ngón tay lên trán tôi, nói, "Sao anh không nghĩ ra nhỉ, giờ chỉ còn nơi này, là có khả năng nhất! Đi nào!"

Nói đoạn thì kéo tôi chạy về phía kí túc xá nữ, kí túc nữ cách khu giảng đường cũng khá xa, đi bộ mất khoảng gần hai mươi phút, chúng tôi đi một chặng đường xa như vậy mà cũng không thấy một bóng người.

Nhưng rất lạ là có mấy nữ sinh đứng dưới sân kí túc, hơn nữa mấy người đó tôi cũng quen, có cảnh sát Thẩm, anh Trần Mình và trợ lý Tiểu Lương của anh ta tôi gặp ở chung cư vụ án của Vương Quyên, xung quanh còn có cả mấy người phụ trách của trường.

Triệu Huyền Lang và tôi dừng lại, chúng tôi nghi hoặc nhìn mấy người đó, Triệu Huyền Lang chủ động bước lên, chào hỏi hiệu trưởng.

"Hiệu trưởng? Sao mọi người lại ở đây?"

Hiệu trưởng nhăn mặt, chỉ về phía cảnh sát Thẩm, tôi đành bước đến gần ông chú cảnh sát và hỏi, "Tại sao mọi người ở đây vậy?"

Cảnh sát Thẩm nói, "Nơi này xảy ra nhiều vụ án mạng, nên cấp trên hạ lệnh phải nhanh chóng điều tra cho ra, cô nhìn anh ta, anh ta được cử đến, và nhất quyết nói bên dưới kí túc nữ có âm nhãn, kẻ gây ra mọi chuyện không phải người mà một thứ gì đó siêu nhiên. Nên bảo chúng tôi vây lấy nơi này, để bắt cho bằng được thứ đó.

Tôi ngạc nhiên, nhìn cái anh chàng õng ẹo đó, không ngờ anh ta lại có cái tài đó, đến cả âm nhãn cũng biết, có vẻ như cũng hiểu biết, nhưng tôi nhìn anh ta chẳng có chút tin tưởng nào.

Về lý mà nói thì người biết về âm nhãn phải là người của trường, sao người từ bên trên điều xuống lại biết rõ thế? Còn dễ dàng biết được chính xác ở khu kí túc nữ này, có phải là có vấn đề gì không? Bây giờ Cương Thi Vương và Điền Tư Thanh đều đang tìm con quỷ nhỏ, chưa biết chừng còn nấp trong đám người này chờ bắt nó.

Thời khắc nhạy cảm này, ai cũng đáng ngờ, kể cả tôi lẫn Triệu Huyền Lang!

Tôi tiếp tục nói, bên trong còn ai khác không? Không làm tổn thương đến người vô tội chứ!

Cảnh sát Thẩm nói, chúng tôi đã thông báo với hiệu trưởng, và đã thông báo cho học sinh toàn trường nghỉ một ngày, kí túc xảy ra chuyện thì cũng chẳng ai dám ở, nên không còn ai nữa.

Tôi gật đầu, chẳng trách đi khắp trường không lấy một mống người, hóa ra họ đều đã nghỉ học, cũng tốt, nếu có ma quỷ thoát ra cũng không nhập vào người các bạn học sinh sinh viên, cũng sẽ dễ bắt hơn.

Tôi nghe ngóng xong điều mình cần hỏi, chuẩn bị quay lại nói với Triệu Huyền Lang, thì không ngờ anh ta và hiệu trưởng cùng bước về phía tôi và cảnh sát Thẩm, Hiệu trưởng giới thiệu với cảnh sát Thẩm," Đây là thầy phong thủy mà trường chúng tôi mời đến, là con cháu của nhà họ Triệu, Triệu Tĩnh Niên, Sư phụ Triệu. "

Ánh mắt của cảnh sát Thẩm dừng lại trên người Triệu Huyền Lang, tôi cũng thế," Gì kì vậy? Triệu Huyền Lang từ lúc nào biến thành Triệu Tĩnh Niên? Tôi cũng sắp ngớ ngẩn mất rồi, nhưng khi nghĩ kĩ lại thì thấy cũng hợp lý, Triệu Huyền Lang đã chết, nên bắt buộc sống lại bằng cái tên Triệu Tĩnh Niên. Muốn xuất hiện trước mặt người khác, thì phải dùng tên của Triệu Tĩnh Niên, là con cháu của nhà họ Triệu, thì việc anh ta xem phong thủy cho trường mới hợp lý.

Triệu Tĩnh Niên và hiệu trưởng đã nhiều lần qua lại nói chuyện mật thiết với nhau, nói không chừng là biết gì về trường này, mà đợi chút, nói như vậy, thì tên Triệu Tĩnh Niên giả kia, có thể cũng biết bí mật của trường rồi còn đâu.

Chẳng lẽ đó là lý do Điền Tư Thanh xuất hiện ở đây, thôi chết, chẳng lẽ cô ta đã vào đó? Hôm nay là thời cơ của cô ta! Tôi không thể để cô ta bắt được đứa bé! Nó là con tôi, tôi phải bảo vệ nó! Cho dù là nó có làm gì, thì người trừng phạt nó cũng chỉ là tôi, tôi đã để mất nó một lần, tôi không thể lại để mất nó lần nữa.

Thế là đầu tôi bốc hỏa, chẳng nghĩ thêm gì chạy thẳng về phòng kí túc, nhưng vừa chạy được mấy bước thì bị Trần Minh giữ lại.

Anh ta nhíu mày nói,"Bạn sinh viên này, nơi này là nơi cảnh sát làm việc, xin cô đừng tự động xông vào hiện trường.

Tôi vùng vẫy nói, đừng chắn đường tôi, nếu để muộn sẽ không kịp nữa, âm nhãn nếu bị mở ra hoàn toàn, thì tất cả chúng ta đều chết!

Thực ra tôi không biết khi âm nhãn mở ra thì chuyện gì sẽ xảy ra với chúng tôi, nhưng tôi cũng phải nhấn mạnh một chút, không thì anh ta không biết sự quan trọng của âm nhãn, vấn đề quan trọng là tôi phải cứu con của tôi!
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 13 Tìm chủ đề

chương 228 Mất kiểm soát


[HIDE-THANKS]
Trần Minh nhìn tôi, cứ như thấy gì đó thú vị lắm, anh ta nhếch mép nói, "Sao cô biết là tất cả chúng ta sẽ chết? Cô có liên quan gì đến âm nhãn đó? À, nhớ rồi, cô chẳng phải là người có thể nhìn thấy ma quỷ hay sao? Sao cô lại ở đây?

Tôi vốn không muốn dành thời gian nói chuyện với anh ta, mà anh ta lại cứ đứng chắn đường tôi, tôi cũng không còn cách nào để vào đó, chỉ biết tức xì khói nhìn trừng trừng vào anh ta.

Triệu Huyền Lang bước lên phía trước nắm lấy cổ tay tôi, dùng ánh mắt ra hiệu tôi đừng vội vàng, tôi bị Triệu Huyền Lang lôi ra khỏi đó, lúc ra đến bên ngoài thì không đợi anh ta nói gì, tôi liền lên tiếng trước.

Triệu Huyền Lang, không kịp nữa rồi! Chúng ta mau vào đó, em nghi Điền Tư Thanh đã biết trường có âm nhãn, mục đích của cô ta lại chính là đứa bé trong bụng em, và có thể cô ta đã biết nó ở dưới đó, và đang ở đó, em phải ngăn cô ta lại!

Triệu Huyền Lang nói thì thầm bên tai tôi," Em đừng vội, giờ còn chưa đến lúc, anh thấy hôm nay có thể là ngày thích hợp nhất để tìm ra âm nhãn, vì trời bị mây bao phủ, không có mặt trời, nên cô ta ở trong trường lâu thế mà vẫn chưa động thủ. "

Tôi vội vàng nói, vậy phải làm sao? Chúng ta không còn thời gian nữa, phải nhanh chóng ngăn cô ta lại, không thì cô ta sẽ hại đứa bé.

Triệu Huyền Lang vẫn đứng một chỗ không hề động đậy, dường như không nghe thấy tôi đang nói gì, chỉ nhíu mày nhìn khắp lượt mấy người cảnh sát đang vây lấy khu kí túc nữ, tôi thì lòng như lửa đốt, rõ ràng bây giờ đang ở thế ngàn cân treo sợi tóc, mà anh ta lại chẳng vội chẳng vàng, chẳng lẽ đó không phải là con anh ta sao?

Tôi vẫn cứ giục giã Triệu Huyền Lang, nhưng anh ta vẫn không để ý đến lời tôi, tôi bực mình nói cứng, Triệu Huyền Lang, có phải anh không muốn làm tổn thương đến Điền Tư Thanh? Đúng rồi, cô ta chính là người mà anh yêu nhất trước đây, giờ bảo anh giết cô ta, đánh cho cô ta hồn bay phách tán, thì anh không nỡ phải không? Đã thế, thì anh không nên đi, để em tự đi một mình!

Tôi dẫm chân xuống đất, trong lòng cảm thấy vô cùng bất an, có khả năng là do thời tiết hôm nay, hoặc cũng có thể là do thái độ của Triệu Huyền Lang làm tôi bực mình, tôi lại nói khích anh ta.

Quả nhiên là Triệu Huyền Lang sau khi bị khích đểu mới chú ý đến lời nói của tôi, muốn đưa tay ra kéo tôi, nhưng đã bị tôi giằng ra, tôi chạy đến bên cảnh sát Thẩm kéo tay anh ta rồi nói," Anh Thẩm, anh cho tôi vào đó đi, tôi có việc quan trọng cần làm. "

Cảnh sát thẩm chỉ lắc đầu bó tay," Trần Minh đã nói không cho ai vào đó, trước mười hai giờ, nếu vào thì hết đường ra, tuy tôi không biết lý do vì sao, nhưng có khi vào đó sẽ mất mạng. "

Tôi vội nói," Tôi phải vào đó, chỉ có tôi mới có thể ngăn chặn con quỷ đó xổng ra hại người, anh Thẩm, anh có thể cho tôi vào đó không, nếu không thì sẽ có nhiều người bị hại nữa. "

Cảnh sát Thẩm lưỡng lự, đột nhiên tôi thấy trợ lý của Trần Minh, cậu tên Tiểu Lương, nhìn tôi với ánh mắt lạnh lùng, tôi chợt có cảm giác ánh mắt đó quen thuộc, nhưng lại không nhớ là nhìn thấy nó ở đâu, thì thấy cậu ta túm lấy Trần Minh thì thầm gì đó.

Tiếp đó, Trần Minh nhướn mày lên, rồi đột nhiên lộ ra nụ cười đầy ẩn ý rồi bảo tôi có thể vào trong.

Chỉ thời gian ngắn mà Trần Minh đã thay đổi ý định? Không hiểu sao tôi đưa ánh nhìn sang Tiểu Minh, vì cậu ta thì thầm to nhỏ với Trần Minh nên anh ta mới đổi ý, hai người này rất lạ, tôi cần phải đề phòng họ.

Nhưng lúc này đầu tôi như một mớ bòng bong, trong lòng đang có một tiếng hét, bảo tôi kệ tất cả rồi xông vào bên trong, tôi phải cứu đứa bé của tôi, tôi phải trở nên mạnh mẽ, tôi muốn mình có đủ sức mạnh để giúp Triệu Huyền Lang.

Trần Minh nói xong thì cảnh sát Thẩm không còn cách nào ngăn tôi lại nữa, anh ta đưa loa lên miệng ra hiệu cho cảnh sát đang bao vây tòa nhà, rằng để tôi vào đó. Được cho phép nên tôi xông thẳng vào, nhưng khi sắp vào đến nơi, thì một người nào đó túm lấy tôi từ đằng sau, người đó không ai khác mà chính là Triệu Huyền Lang, anh ta không đi cứu thì thôi, lại còn ngăn cản tôi?

Tôi đang sắp mở miệng nói, thì đột nhiên anh ta đưa tay lên trong tay vẫn cầm chiếc la bàn, rồi đập thẳng vào sau gáy tôi, tôi ngay lập tức ngã xuống không biết gì nữa cả.

Tôi tỉnh dậy thấy bất an, cố nén những cảm xúc đó, tôi lạnh lùng nói," Vừa nãy chuyện gì đã xảy ra vậy?"

Triệu Huyền Lang thở dài, âm khí ở đây nặng nề vô cùng, mà vì thế nên em như bị mất kiểm soát, suýt nữa xông vào đó.

Thảo nào mà tôi bực tức, đến mức mất đi lý trí.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 13 Tìm chủ đề

Chương 229 Kinh tĩnh tâm


[HIDE-THANKS]
Tôi thực ra vẫn khống hiểu vì sao Triệu Huyền Lang lại nói vậy, việc tôi bị mất đi lý trí là lý do vì sao chứ?

Đang cảm thấy thắc mắc không biết vì sao, thì Triệu Huyền Lang đã thì thầm giải thích, "Em xem những cảnh sát kia kìa, họ đang được lệnh vây quanh khu kí túc nữ, vì cảnh sát dương khí nhiều, nên có thể át được âm khí, nhưng biểu hiện của họ càng lúc càng kì quái, họ ngày càng khó chịu và ngứa ngáy chân tay, cứ như bị thứ gì đó ảnh hưởng nên mới thế, biểu hiện của họ giống em khi nãy, chỉ là nhẹ hơn thôi, biểu hiện cũng không rõ ràng, nhưng anh vẫn có thể nhìn ra.

Có thể dưới kí túc nữ không chỉ là âm nhãn, mà còn có thứ gì đó kinh khủng hơn, nó phát ra làm cho người ta cảm thấy bức bối khó chịu, người yếu vía là có thể sẽ phát điên.

Tôi nhớ lại cảm giác lúc tôi đang chuẩn bị khùng điên, đúng là cứ có cái gì đó thôi thúc tôi phải phát điên, làm tôi không thể kiềm chế nổi cảm xúc của mình, tôi ngước mắt lên hỏi," Thế giờ phải làm sao? Hay em bảo cảnh sát Thẩm để nói họ tránh đi? Chứ không thì sẽ xảy ra chuyện không hay. "

Triệu Huyền Lang lắc đầu," Giờ mấy anh cảnh sát này mà đi hết thì càng nguy hơn, vốn dĩ họ chính là vòng bảo vệ, để âm khí không bị lọt ra ngoài, các hồn ma cũng không thể thoát được. Em yên tâm, anh có cách này. "

Nói đoạn thì Triệu Huyền Lang lôi ra một tờ giấy nhỏ, đưa cho tôi, bảo tôi đọc thuộc, rồi giải thích," Đây là kinh tĩnh tâm, em đọc và ghi nhớ nó, rồi nhẩm trong đầu, như vậy em sẽ không bị ảnh hưởng, sau đó em đưa cho anh Thẩm mà phải tránh Trần Minh và trợ lý không để họ biết, bảo anh Thẩm tìm cách đưa đoạn kinh này cho những cảnh sát đang vây thành vòng kia, bảo họ đọc.

Tôi nhìn vào tờ giấy, bên trong toàn từ hán việt mà tôi không hiểu hết nghĩa, tôi cứ đọc lẩm nhẩm trong miệng.

Tôi lẩm nhẩm đọc xong cảm thấy lòng thư thái nhẹ nhàng hẳn, nhưng nhìn thấy một đống chữ không hiểu nghĩa thế này, thì tôi cũng không biết phải học thuộc kiểu gì. Tôi đưa ánh mắt cầu cứu sang Triệu Huyền Lang, anh ta nhún vai, "Em tự tìm cách đi, nếu em muốn vào đó."

Tôi nghiến răng, tôi nhất định phải đọc thuộc nó, rồi tôi đi về phía cảnh sát Thẩm, thì thầm dặn dò anh ta theo đúng lời Triệu Huyền Lang nói và dặn thêm là không được cho Trần Minh biết.

Anh Thẩm biết tôi có thể nhìn thấy ma quỷ, lại biết thân phận của Triệu Huyền Lang là gì, thì chẳng nghi ngờ, mà đi làm theo lời dặn. Trước khi chạy đi không quên dặn tôi, đừng bước vào trong kí túc nữ để chuốc thêm phiền toái.

Sau khi xong việc, tôi ngoái đầu tìm Triệu Huyền Lang thì thấy anh ta đã bước đến gần cửa kí túc nữ, và đang lôi trong ba lô ra thứ gì đó, tôi chạy đến gần, thì phát hiện ra thứ đó chính là Môn Thần (Thần cửa). Đang tò mò thì đột nhiên ông thần cửa trong bức vẽ trừng mắt nhìn tôi, đôi mắt tôi như bị thứ gì đó chọc vào mắt đau điếng, tôi chỉ biết la oai oái, ôm lấy mắt mình.

Triệu Huyền Lang lo lắng hỏi tôi có sao không? Tôi mở mắt thấy mình không sao nên cố tránh thật xa, và ra hiệu cho Triệu Huyền Lang rằng tôi ổn.

Triệu Huyền Lang giải thích đây là thần cửa, bất cứ âm hồn nào cũng không thể ra vào qua cánh cửa này, tôi nhíu mày suy nghĩ, không hiểu vì sao khi nhìn vào mắt ông thần này lại làm cho mắt của tôi đau đớn như thế? Đột nhiên tôi nhớ tới Tiểu Vũ từng gọi tôi là âm thân quỷ mẫu, điều này có liên quan gì không?

Tôi đang ngẩn người suy nghĩ thì Triệu Huyền Lang đã dán xong ông thần cửa và bước về phía tôi, anh ta nhìn tôi rồi nói, "Sắc mặt em không được khỏe kìa, hay rời khỏi trường đi, chỗ này để anh xử lí, anh nhất định sẽ cứu được đứa bé của chúng ta."

Tôi mệt mỏi nhìn anh ta, lưng tựa vào tường, "Anh định cứu thế nào? Tại sao nó bị nhốt dưới đó?"

Triệu Huyền Lang nhìn tôi ngập ngừng một chút mới nói, "Anh đưa nó đến đây, vì nơi này âm khí nặng, nên sẽ là nơi thích hợp để giấu nó, mà không làm nó bị tổn thương, lúc đó nó chưa hề có ý thức, không biết vì sao nó lại có lại được ý thức và thoát ra ngoài.

Với cả em còn nhớ viên ngọc bội đỏ trong tay Điền Tư Thanh không? Nó chính là bảo vật dùng để trấn tà trên âm nhãn, không biết vì lý do gì mà lọt vào tay Điền Tư Thanh.

Mất đi ngọc bội, nên âm nhãn mở ra, âm khí âm binh đều thoát ra từ đó, mà dưới âm nhãn có một âm mạch."

Đứa bé đó muốn thoát ra ngoài, nên nó xuất hiện trong giấc mơ của tôi, tìm cách gọi tôi? Trong lòng tôi bỗng dưng cảm thấy xót xa, thương cho đứa con bé bỏng của mình, khi không lại bị bắt trở thành quỷ vương, đến cơ hội đầu thai cũng không có.

Tôi cố nén hai dòng nước mắt nóng hổi như chực trào ra, tôi nắm lấy tay của Triệu Huyền Lang nói, "Anh nhất định phải cứu con bằng bất kỳ giá nào."

Triệu Huyền Lang vỗ tay tôi nói, "Em yên tâm, anh nhất định sẽ cứu con."

Tôi không biết nên làm gì lúc này, nên nhìn quanh khắp lượt, tôi thấy hiệu trưởng dường như đang bị ảnh hưởng, vì ông ấy như đang đứng ngồi không yên, hết ngọ nguậy lại đi quanh, nhìn có vẻ như đang rất khó chịu.

Tôi đảo mắt quanh quất thì đột nhiên phát hiện một bóng người đang đứng bên cửa sổ.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 13 Tìm chủ đề
Chương 230

[HIDE-THANKS]
Bóng người đó đang đứng bên cạnh cửa sổ, khi tôi nhìn kĩ thì hốt hoảng nhận ra đó là Tống Lương Thần, à, giờ đây cô ta chính là Điền Tư Thanh, cô ta đang cười một nụ cười nham hiểm, và vẫy tay với tôi.

Cô ta quả nhiên là đang ở trong tòa kí túc nữ, nếu như tôi xông vào từ nãy, thì có khi là tôi đã bị cô ta làm gỏi, con người cô ta lúc sống thì theo đuổi tiền tài danh vọng, đến chết thì theo đuổi hận thù. Dù thế nào cũng phải lôi bằng được tôi xuống địa ngục cùng mới chịu sao?

Điền Tư Thanh chỉ tay về phía Triệu Huyền Lang nhếch nếp cười, anh ta đang không chú ý đến điều đó, tôi vừa nhìn xuống Triệu Huyền Lang theo chỉ tay của ả, lúc nhìn lên thì đã chẳng biết ả biến đâu mất rồi. Không biết bây giờ cô ta sẽ định làm gì nữa đây.

Tôi lo lắng, Triệu Huyền Lang sẽ bị ả lừa phỉnh lần nữa, anh ta có khi nào lại mềm lòng với ả, rồi hi sinh đứa bé cho ả?

Tôi đột nhiên lại nghĩ, từ từ đã, có phải mình đã kết luận quá vội vàng, nghĩ thế tôi bắt đầu niệm kinh tĩnh tâm, quả nhiên lòng tôi nhẹ nhàng hơn hẳn.

Xem ra Điền Tư Thanh đột nhiên xuất hiện như vậy, mục đích chính là làm loạn, hoặc chính là để làm tôi tức giận, dụ tôi xông vào kí túc nữ. Tuy không biết cô ta định làm gì, nhưng tôi cứ phải đọc kinh tĩnh tâm đã. Tôi thấy Trần Minh đang loanh quanh tòa nhà kí túc nữ, không biết đang có ý đồ gì đây. Anh ta muốn nhốt đám âm binh trong kí túc nữ, nhưng trường học chỉ được nghỉ một ngày, qua ngày mai thì cách đó sao có thể làm được đây?

Lúc tôi đang quan sát Trần Minh, thì cậu bé trợ lý bước về phía tôi, tôi giật mình lùi về phía sau, cứ có cảm giác cậu ta chẳng hề đơn giản như vẻ bề ngoài.

Cậu ta tiến lại gần tôi, đột nhiên nói, "Bà chị không muốn vào đó sao?"

Tôi lắc đầu, "Giờ chưa phải lúc, nhưng cậu hỏi tôi chuyện đó làm gì?"

Cậu ta tiếp tục nói, "Bà chị muốn biết vì sao, thần giữ cửa lại trừng mắt nhìn chị thế không?"

Trái tim trong lồng ngực tôi đánh binh một cái, tôi dè chừng lùi về sau một bước, toàn thân cứng đờ nhìn cậu ta, sao cậu ta biết thần giữ cửa đã trợn mắt lên với tôi? Triệu Huyền Lang chưa từng nói với tôi là tôi có gì khác biệt?

Tôi nhìn chằm chằm vào Tiểu Lương.

Không nén được hỏi, "Cậu là ai? Tại sao hỏi tôi những điều này?"

Tiểu Lương không hề thay đổi sắc mặt, cậu ta đang định nói, thì Triệu Huyền Lang đã gọi tôi, tôi do dự, rồi cũng quyết định chạy về phía Triệu Huyền Lang.

Khi tôi đến gần cửa kí túc, lúc ngoái đầu quay lại vẫn thấy Tiểu Lương nhìn tôi chằm chằm. Triệu Huyền Lang thấy tôi đang nhìn về phía Tiểu Lương thì hỏi, "Em đang làm cái gì thế?"

Tôi nói, "Em thấy hai người kia lạ lắm. Sợ chút nữa sẽ nguy hiểm."

Triệu Huyền Lang xoa đầu tôi, "Em yên tâm đi, anh sẽ không để em bị đau, giờ chúng ta vào đó thôi."

Tôi nói, nhưng pháp bảo chúng ta không có, thì dùng thứ gì để phong ấn âm nhãn đây?

Triệu Huyền Lang xòe la bàn và bộ bùa ra nói, "mấy thứ này được, vì niên đại dễ có đến trăm năm, giờ ra dùng để phong ấn, đợi khi nào lấy lại được viên ngọc bội mà đỏ tính sau. Viên ngọc bội đỏ nằm trong tay Trần Huyền. Anh không biết phòng em ở đâu, em dẫn đường cho anh."

Tôi gật đầu, vui mừng trong lòng vì Triệu Huyền Lang chịu dẫn tôi theo, cứ tưởng anh ta sẽ lấy lý do gì để ngăn tôi vào trong đó.

Tôi theo Triệu Huyền Lang vào trong kí túc nữ, lúc đi qua cửa, thần cửa cứ trợn mắt với tôi làm tôi chùn bước, Triệu Huyền Lang thấy tôi không chịu vào, thì vỗ tôi một cái và đẩy tôi vào trong.

Tôi liếc thấy ông thần cửa giơ đao muốn chém mà sợ mất mật, tôi nép sau Triệu Huyền Lang rồi bước thẳng vào trong. Thường thần cửa là ông thần canh giữ cửa, không cho yêu ma quỷ quái thâm nhập vào nhà, nhưng tôi có phải ma quỷ đâu mà không cho tôi vào cơ chứ, tôi nghĩ đến câu nói vừa nãy của Tiểu Lương, "Chị biết vì sao thần giữ cửa lại trợn mắt với chị không?"
[/HIDE-THANKS]
 
Last edited by a moderator:
Bài viết: 13 Tìm chủ đề
Chương 231: Hương dẫn đường

[HIDE-THANKS]
Tôi không biết câu nói của cậu bé kia có ý gì, nhưng giờ cũng chẳng còn thời gian mà nghĩ đến nó, vì bây giờ Triệu Huyền Lang đưa cho tôi một nén hương, có một mùi hương rất đặc biệt, tôi hỏi đó là thứ gì, thì Triệu Huyền Lang nói đó là hương dẫn đường, rằng ở trong này nếu không có nó thì tôi sẽ bị lũ ma quỷ làm cho lạc hướng.

Tôi ngạc nhiên hỏi Triệu Huyền Lang, "Chẳng lẽ chúng ta không kè kè bên nhau hay sao? Sao cần nén hương này?"

Triệu Huyền Lang nhìn tôi rồi nói, "Giờ chúng ta phải tách ra, anh phải đi xuống bên dưới để tìm long mạch, còn em thì lên phòng của em để tìm con, chắc chắn nó ở đó đợi em, anh sẽ dùng bảo bối anh có để trấn giữ long mạch đó, còn em thì tìm cho bằng được con trước khi bị người khác tìm thấy."

Tôi định nói với Triệu Huyền Lang rằng trong căn phòng ấy, ngoại trừ đứa bé, có thể còn có cả Điền Tư Thanh, và ả ta đang muốn làm gỏi tôi, nhưng nghĩ đến việc, bản thân mình chỉ biết dựa dẫm vào Triệu Huyền Lang như vậy, thì tôi cũng không thể nào cho phép mình tiếp tục như vậy. Vì thế nên tôi im lặng, gật đầu đồng ý với kế hoạch đó.

Triệu Huyền Lang ôm lấy tôi rồi hôn lên trán một chiếc hôn sâu, rồi quay người đi xuống phía dưới. Còn tôi sau khi nhìn bóng anh ta đi khuất thì cũng bước lên trên. Nhưng tôi đi hết một tầng thì bắt đầu nghe thấy tiếng trẻ con nhảy nhót và cười đùa, kí túc xá đương nhiên chẳng có đứa trẻ con nào ngoài những âm hồn của trẻ con dưới âm nhãn.

Tôi bước chầm chậm từng bậc, vừa bước vừa quan sát. Đột nhiên một đám trẻ con từ đâu ùa đến vây lấy tôi, chúng không giống những đứa trẻ bình thường, mà đứa nào đứa nấy nhìn sứt sẹo không hề lành lặn chút nào, hay nói cách khác là nhìn rất kinh dị. Một đứa trong số chúng có đôi mắt lồi ra như sắp rớt xuống, và đúng là một bên mắt của nó rớt thật, con mắt rơi bịch xuống đất và nảy lên lại rơi xuống về phía tôi, tôi hãi hùng nhảy tránh mấy lần, thật không may là đạp trúng nó nghe cái bép một tiếng, đứa bé mắt lồi gào lên, "Trả con mắt lại cho tôi"

Tôi nhìn xuống chân mình, con mắt đã bẹp dí tôi làm cách nào để trả lại nó đây?

Đứa bé tức giận giơ tay vồ về phía tôi, tôi hãi quá thì cố lùi về phía sau nhưng vì vòng vây đã ngày càng xiết chặt nên tôi cũng không biết phải chạy về đâu? Tôi luống cuống đưa nén hương lên, chỉ khắp lượt vào lũ trẻ ma, thì chúng có vẻ sợ và lùi lại. Hóa ra loại hương này, không những tránh bị ma quỷ dẫn lối, còn có thể khiến chúng sợ khi đối mặt.

Tôi thừa thế xông lên, niệm luôn kinh tĩnh tâm mà Triệu Huyền Lang dạy tôi, thật bất ngờ là có hiệu quả, những đứa bé ma lần lượt biến mất. Sau khi chúng biến mất, tôi liền chạy tiếp lên tầng trên, miệng không quên niệm kinh tĩnh tâm, và tôi thuận lợi lên được tầng của phòng kí túc của tôi.

Hành lang tối thui đến lạ, vì nén hương trên tay, nên lũ ma quỷ không dám lại gần, tôi lấy can đảm hét lên, "Điền Tư Thanh cô mau ra đây đi, chẳng phải muốn dụ tôi lên sao? Giờ không dám xuất hiện hay sao? Rùa rụt cổ!"

Theo tính cách của Điền Tư Thanh thì chắc hẳn cô ta sẽ không chịu nổi sự khích bác này, nhưng không hiểu sao chẳng thấy cô ta đáp trả. Tôi ghé mắt nhìn vào cánh cửa phòng kí túc của tôi thì lúc này đang được khép hờ, tôi nuốt nước bọt rồi quyết định bước tới.

Đám âm hồn lượn qua lượn lại trước mặt tôi, nhưng tuyệt nhiên không dám lại gần, mỗi con một vẻ, nhìn vô cùng gớm guốc. Tôi bước gần đến cánh cửa, thì đưa tay đẩy cánh cửa mở ra, bất ngờ một vật gì đó rơi xuống suýt nữa trúng người tôi, tôi may mắn né được, nhưng khi nhìn kĩ thì tôi suýt ngất, vì đó là một cái đầu người, nó rơi xuống đất, lại động đậy rồi bay lên không trung, đợi đợt tấn công tiếp theo, tôi bàng hoàng phát hiện ra đó là cái đầu của Trần Mộng, cô bạn cùng phòng bị chết hôm qua. Và cái đầu đó đang bay trở lại về phía tôi, miệng cô ta ngoác rộng, chỉ trực cắn tôi. Trong cơn hoảng loạn, tôi ném luôn nén hương đang chỉ còn một mẩu nhỏ xíu về phía cái đầu, thì đột nhiên một tiếng nổ rung trời phát ra. Thật không ngờ sức công phá của loại hương này lại kinh khủng như thế.

Lúc này một bóng người thoắt ẩn thoắt hiện ở bên cửa sổ, tôi nhận ra đó là Điền Tư Thanh, tóc cô ta xõa ra che gần hết mặt, mặt trắng bệch, mắt đỏ lòm, nhìn rùng cả mình. Từ miệng cô ta phát ra những tiếng kin kít dựng tóc gáy, làm tôi không thể chịu đựng được.

Cô ả nói, "Cuối cùng thì cô cũng tới, tôi đợi cô lâu quá."

Lúc này tôi mới để ý Tống Lương Thần đang nằm bất động dưới đất, hóa ra Điền Tư Thanh luôn ở cạnh tôi và đợi thời cơ, cứ nghĩ đến điều đó là cũng đủ gai người.

Tôi lạnh lùng nói, "Hóa ra từ trước đến nay cô đều loanh quanh cạnh tôi? Bút tiên là trò cô bày ra, không những thế còn cô còn giết người để đạt mục đích, thật quá ghê tởm."

Điền Tư Thanh cười một tràng man rợ, hất hàm nói, "Giờ mới biết tôi luôn ở cạnh cô, thì cũng quá muộn rồi. Nhưng những người đó không phải tôi giết, mà chính là con quỷ nhỏ đó, nó chui vào bụng của mấy cô gái đó và ăn đứa trẻ trong bụng."

Con quỷ nhỏ? Là đang nói đến đứa bé của tôi sao? Là đứa bé tôi đã nhìn thấy vào đêm Trần Mộng bị giết? Tôi không tin!

Tôi nghiến răng, "Tôi sẽ không tin cô, cô tưởng đổ hết tội cho nó là cô sẽ trong sạch? Không ngờ cô chết rồi mà vẫn không biết hối cải! Cô không sợ bị đày xuống mười tám tầng địa ngục sao?"

Điền Tư Thanh nghe thấy tôi nói vậy thì quắc mắt lên, nhanh như chớp đã áp sát tôi, lúc này tôi mới nhìn rõ cô ta, phần da thịt trên người cứ như bị con quái vật nào đó nhai nát.

Cô ta nhìn chằm chằm vào tôi, tôi sợ hãi nhưng vẫn cố đứng vững và nín thở, "Mười tám tầng địa ngục, hừm, nếu tôi phải xuống đó, thì cô cũng phải xuống theo, bởi chính cô là người đã phá hỏng kế hoạch mà tôi đã dày công xây dựng, để rồi cuối cùng tôi thất thế và phải hiến xác cho tên cương thi vương kia."

Tôi bình tĩnh nói, "Tất cả những điều đó đều là do cô gây ra, bởi cô quá tham lam, cô đã có một người đàn ông yêu mình và xả thân vì mình nhưng cô lại không giữ, rồi hại anh ấy phải chết vì mình. Sau đó cô theo anh trai anh ấy, giết anh ta lấy được tài sản của anh ta, thậm chí đến đứa con trong bụng cũng hi sinh. Vậy mà cô nói là tôi đã gây ra cho cô?"
[/HIDE-THANKS]
 
Last edited by a moderator:
Bài viết: 13 Tìm chủ đề

Chương 232: Đều là cùng một người


Điền Tư Thanh nhìn tôi như muốn ăn tươi nuốt sống tôi, cô ta cười lớn, "Cô nói tôi tham lam? Nói tôi không biết điều? Nhưng tôi có tội gì đâu, là những người đàn ông đó xin chết vì tôi, bao gồm cả anh chàng Triệu Huyền Lang đó của cô."

Câu nói này dường như là muốn làm tôi bực mình, thêm cái mùi tanh tưởi từ người cô ta xộc vào mũi tôi, mấy câu này với tôi nào có khích bác được tôi, tôi thấy kinh tởm nên tránh ra xa một chút rồi nói, "Đó là lúc anh ấy trẻ người non dạ, không nhìn thấy dưới lớp vỏ bọc đẹp đẽ của cô là một trái tim của rắn độc."

Cô ta dường như đã nhận ra là không thể nói khích được tôi. Tôi cũng cấu chặt móng tay vào da thịt mình để tỉnh táo, tôi không thể thua cô ta dễ thế được, tuy nhìn thôi cũng đủ biết là tôi yếu thế hơn, nhưng dường như là cô ta đang tránh tôi, không dám động đến tôi, còn vì sao lại thế, thì tôi không biết.

Cô ta cười khẩy, "À thế à? Cô không tò mò sao, cái xác mà cô đào lên ở nghĩa địa vì sao lại giống Triệu Huyền Lang như đúc? Tôi nghĩ là anh ta không hề nói cho cô biết, Triệu Tĩnh Niên sớm xanh cỏ, vậy đứa bé trong bụng tôi là của ai?"

Mí mắt của tôi giật liên hồi, rõ ràng cái xác là của Triệu Tĩnh Niên, nhưng sau này thì tôi lại nghe Hứa Nguyện nói là mức độ trùng khớp giữa cơ thể đó và linh hồn của Triệu Huyền Lang lại gần như là một? Anh ta đã hồn bay phách tán, vậy ai đã giúp anh ta thu thập hồn phách nhập làm một? Ai đã nói cho anh ta biết về âm nhãn? Những điều này nếu anh ta biết từ trước thì sẽ nói với tôi, nhưng gần đây anh ta mới biết, và thực ra đứa bé của chúng tôi đã bị anh ta dùng để trấn áp âm nhãn, những việc mà anh ta không bao giờ muốn làm trước đây.

Tôi nhìn Điền Tư Thanh đợi cô ta nói tiếp, Điền Tư Thanh thấy tôi đang chú ý đến lời của cô ta, thì lúc này cười ha hả và nói, "Triệu Huyền Lang hay Triệu Tĩnh Niên từ trước đến nay đều là một người, gia đình họ Triệu từ trước đến nay chỉ có một người con trai, kẻ hại chết Triệu Huyền Lang không phải là tôi, cái xác dưới ngôi mộ đó là của anh ta, và.. đứa bé trong bụng tôi cũng là của anh ta."

Tôi ngạc nhiên bất giác lùi ra sau hai bước, hai chân như muốn khuỵu xuống, tôi không hiểu Điền Tư Thanh đang nói gì, sao Triệu Huyền Lang và Triệu Tĩnh Niên lại là một người, gia đình họ không có hai anh em, sao có thể thế được?

Tôi lắc đầu không tin, "Cô nói láo, sao có thể, trước đây chúng tôi tìm thấy tro cốt của Triệu Huyền Lang, được chôn dưới cây ma quái ở Long Đầu Tự, anh ta luôn xuất hiện trong trạng thái hồn ma ở bên cạnh tôi, làm sao có thể có con với cô, cô đừng có đặt điều."

Điền Tư Thanh cười ha hả, "Thôi được, có đứa bé thì không phải của Triệu Huyền Lang, tro cốt đó cũng là của người khác. Cô còn nhớ viên ngọc đỏ đó chứ? Nó có công dụng thay đổi kí ức người thậm chí là khi đã thành ma, cô nghĩ cô đã biết được chân tướng sự việc và kết thúc cuộc chơi ở đây sao? Tôi nói cô nghe, bây giờ trò chơi mới thật sự bắt đầu."

Cô ả nói xong thì cười một tràng dài không dứt, khí đen bao trùm lấy cô ta ngày một nhiều, tôi bất giác nhìn xuống đồng hồ của mình, giờ đã hơn mười hai giờ, còn ba phút là âm nhãn sẽ mở ra, chết dở, hóa ra cô ta nói chuyện câu giờ với tôi từ nãy đến giờ.

Tôi đoán là cô ta không động được vào tôi, bởi trên người tôi có gì đó, tôi đưa hai tay ra trước định đẩy cô ta, nhưng cô ta lại biến mất và xuất hiện sau lưng tôi, cô ta gằn giọng, "Cô nghĩ là tôi không dám động vào cô sao?"

Tôi xoay người ra sau, thì cũng đúng lúc Điền Tư Thanh muốn túm lấy tôi, lúc này một bóng hình nhỏ bé nhảy xổ ra từ trong bóng tối, chặn giữa tôi và Điền Tư Thanh, nó nhe răng dọa ả, rồi nhảy phốc về phía trước bụng tôi.

Mắt nó lúc này to tròn như đang lo lắng tôi sẽ sợ hãi rồi vứt nó đi, sau khi tôi lùi ra xa Điền Tư Thanh thì con quỷ nhỏ cũng nhảy khỏi lòng tôi xuống đất, nó như đang sợ rằng tôi khinh rẻ nó, nên nó rụt rè, tuy thế nhưng nó vẫn chặn giữa tôi và Điền Tư Thanh. Tôi thấy vậy thì mắt cay cay. Nó là con tôi nhưng lúc nguy hiểm tôi lại không thể bảo vệ cho nó, mà ngược lại. Tôi nghẹn ngào khẽ gọi, "Con ơi.."

Tôi mới chưa kịp nói gì nữa, thì Điền Tư Thanh như lên cơn điên, ả hét lên trong tức tối, "Con quỷ nhỏ kia, định làm hỏng kế hoạch của tao? Tao sẽ đánh cho mày chết không kịp ngáp."

Con quỷ nhỏ đứng chắn giữa chẳng thèm nhúc nhích, cũng chẳng đáp lời.

Điền Tư Thanh vội bói, "Ta chẳng còn thời gian đâu mà chơi với các người, mau cút đi, vì cứu con đàn bà vô dụng đó mà hi sinh mạng mình sao? Dù sao ngươi cũng là quỷ vương, cứ đi theo ta, ta có cơ hội hồi sinh, thì ngươi cũng sẽ được xuất đầu lộ diện."

Thấy con quỷ nhỏ không thèm đáp lại, Điền Tư Thanh cáu tiết đánh một chưởng xuống người nó, nhưng nó đã nhanh nhẹn tránh khỏi, rồi nhảy bổ lên đùi của Điền Tư Thanh và bám chặt lấy.

Điền Tư Thanh thấy khó nhằn, cô ta bắt đầu chuyển sang tôi, "Cô không ngăn đứa bé của cô lại sao? Triệu Huyền Lang đã dùng xác của nó để trấn giữ âm nhãn, chẳng lẽ cô mong nó vì thế mà mất đi cái cơ thể đó, rồi hồn bay phách tán?"
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back