Bài viết: 13 Tìm chủ đề

Chương 193: Cuộc đàm phán


[HIDE-THANKS]
Tôi dìu Triệu Huyền Lang qua bên đó, vừa đi vừa an ủi, "Anh yên tâm, em sẽ tìm cách cứu anh, chắc chắn là thế."

Triệu Huyền Lang người như lả đi trên vai tôi, khẽ nói, "Đừng cố nữa, cứ ngoan ngoãn ở bên anh khi còn thời gian, có được không?

Tôi lắc đầu, nước mắt rơi xuống lã chã, tôi đau đớn nói," Em không muốn cứ ở đó chờ anh chết đi, anh nhất định sẽ không sao, tin em, anh phải tin em. "

Càng gần nơi phát ra ánh sáng, tôi càng nhìn rõ những người kia, họ chia thành hai phe, một bên là Điền Tư Thanh và Triệu Tĩnh Niên, một bên là hai cha con nhà Lý Ôn. Vậy lão Lý mù kia đâu? Lão ta làm cho Triệu Huyền Lang thành ra thế này? Thì phải tìm lão đó may ra có cơ hội cứu Triệu Huyền Lang.

Tôi dìu Triệu Huyền Lang đến bên cạnh Lý Ôn, hỏi anh ta," Anh thấy Lý Mù đâu không? "

Nghe thấy tôi hỏi, thì Lý Ly nói," Hắn chạy mất rồi, nhưng tóm được hai kẻ này. "

Bắt được? Tôi nhìn về phía Điền Tư Thanh và Triệu Tĩnh Niên giả, hai người đó đứng yên một chỗ, bao quanh là một vòng lửa làm hai người đó không thể thoát, đây chắc chắn là Lý Ôn làm, nhưng cương thi vương đâu? Sao không dụ được hắn đến?

Tôi bước gần hơn đến bên hai cha con nhà họ Lý, Lý Ôn lạnh lùng nói," Hai người không sao chứ? "

Tôi lắc đầu nói," Tôi thì không sao, nhưng Triệu Huyền Lang thì có, cầu xin anh, xin anh hãy nghĩ cách cứu anh ấy. "

Nói đoạn thì tôi quỳ xuống trước mặt Lý Ôn, rồi không kìm được mà nấc lên, nhưng tôi chưa kịp quỳ xuống thì Lý Ôn đã nắm lấy tay tôi kéo lên, anh ta liếc nhìn Triệu Huyền Lang rồi nhíu mày nói," Ba hồn bảy vía bị xé nát như vậy, chết chứ không cứu được. "

Cái gì cơ! Không thể cứu được, tôi đột nhiên cảm thấy trời đất xoay mòng mòng, người như muốn ngã vật ra đất vì không chịu nổi cú sốc, đến ngay cả Lý Ôn, một người tài giỏi xuất quỷ nhập thần như vậy mà còn phải lắc đầu, thì tôi biết phải làm thế nào?

Triệu Huyền Lang dựa vào người tôi, giọng nói của anh ta vang lên bên tai," Không sao đâu, anh còn có thể cố được một thời gian, Tần Diêu, anh muốn em làm giúp anh một việc cuối cùng, đó là em đừng làm gì khác, ngoài việc ở bên anh trong thời khắc cuối cùng này, sau nữa, anh.. không muốn em nhìn thấy cảnh tượng anh bị hồn phách tiêu tan.

Nước mắt của sự đau đớn, xót xa, hối hận đan xen, làm tôi như muốn chết đi ngay lúc này, tại sao những người yêu nhau lại phải rời xa nhau mãi mãi, tại sao tôi và Triệu Huyền Lang phải vượt qua nhiều thử thách đau thương như thế? Ông trời thật sự quá bất công với chúng tôi.

Tôi quỳ dưới đất, hai tay không biết làm gì chỉ biết bấu chặt vào đất, tôi muốn gào lên, nhưng cố cắn chặt môi để không phát ra tiếng, tôi cảm thấy phẫn nộ với định mệnh, rằng Triệu Huyền Lang cả đời phải chịu đắng cay, đến lúc này vẫn không được yên ổn, số mệnh an bài bắt chúng tôi phải rời xa nhau, tại sao chứ?

Triệu Huyền Lang mệt lả dựa vào tôi, tôi ngồi thừ dưới đất, vốn nghĩ sẽ cứu được anh ta, nhưng lại chẳng còn hi vọng nào, còn chút ít thời gian được ở cạnh Triệu Huyền Lang thôi, số mệnh thật biết trêu đùa người.

Tôi quẹt nước mắt trên mặt, nghẹn ngào nói với Triệu Huyền Lang, "Anh yên tâm, em sẽ ở bên cạnh anh, mãi mãi."

Thấy hai chúng tôi trong tình cảnh này, Điền Tư Thanh đắc ý cười, "Triệu Huyền Lang, anh chưa hồn bay phách tán sao? Tôi tưởng anh phải bị như này lâu rồi, còn được đến bây giờ, đúng là quá giỏi, giờ thì cũng đến lúc anh phải tan biến, từ nay sẽ không phải chịu đựng cô ả ngu dốt kia nữa."

Tôi chẳng thèm tiếp lời cô ả, biết là cô ta muốn nói vậy để khích bác tôi, tôi không biết tên cương thi vương vì sao lại đi cùng cô ta, một con rắn kịch độc.

Triệu Huyền Lang nhìn cô ta rồi nhếch mép nói, "Kẻ ngu ngốc là cô mới đúng, cô dùng hết mọi cách để dồn tôi vào chỗ chết, thì có tư cách gì mà quan tâm đến việc tôi vì ai mà nguyện hồn bay phách tán."

Triệu Huyền Lang đúng là miệng lưỡi vẫn cay độc như thế, lời nói của anh ta đủ để Điền Tư Thanh tức phòi máu mắt, ả ta dậm chân xuống đấy hậm hực, "Không biết trời cao đất dày, chết đáng lắm, tôi vốn có ý định sẽ cứu anh vì tình xưa nghĩa cũ, giờ thì tạm biệt."

Tôi nghe cô ta nói thế như chết đuối vớ được cọc, tôi nhìn về phía Điền Tư Thanh nói, "Cô nói sao? Cô có thể cứu được anh ấy?"

Điền Tư Thanh hứ một tiếng, mặt cô ta vênh váo, vòng lửa càng lúc càng thu hẹp, cô ta nhìn tôi nói cứng, "Chỉ cần cô bảo mấy người kia thu lại trận pháp, thì tôi sẽ nói cho cô cách."

Tôi nhìn sang Lý Ôn cầu cứu, anh ta mặt lạnh như tiền, chẳng thèm đáp lại, Lý Ly thấy sốt ruột thì nói với tôi, "Bà Thím này, thím đừng nghe lời ả ta, ả ta là người tâm địa độc ác, không thể thả ả ta đi, ba tôi nói rồi, Triệu Huyền Lang không cứu được, có nghĩa là không cứu được, thím chấp nhận đi."

Tôi lắc đầu vội nói, "Không, tôi không thể bỏ qua bất kì một cơ hội nào, cho dù thế nào tôi cũng muốn thử."

Nói đoạn thì tôi gượng đứng dậy, nhìn về phía Điền Tư Thanh, ả ta thấy tôi tin lời, nên đắc ý.

Tôi nhìn cô ta rồi nói, "Nếu cô không cứu được anh ấy, thì tôi sẽ bắt cô phải đền mạng, trước đây cô đối xử với anh ấy thế nào, thì tôi sẽ trả lại cô từng chút một, cô cứ thử thì thấy."

Điền Tư Thanh chẳng ngờ tôi nói vậy, nhưng chẳng thèm quan tâm lắm, "Hừ, nói ít thôi, cô có mau chóng bỏ cái trận pháp này đi không, cô muốn nhìn Triệu Huyền Lang chết vì cô hay sao?"

Chết vì tôi? Câu nói này in sâu trong lòng tôi, làm tôi thấy vô cùng nhức nhối, Triệu Huyền Lang đúng là vì tôi quá nhiều, mới bước đến con đường này, tôi không thể cứ mở to mắt mà nhìn anh ta tan biến một cách oan uổng, nên chỉ cần một cơ hội, cho dù là một tia hi vọng mỏng manh, tôi cũng muốn thử!

Tôi đưa ánh mắt cầu cứu nhìn Lý Ôn, anh ta liếc tôi, chậm rãi nói, "Cô phải nghĩ cho kĩ, vì cô ta có thể đang lừa cô, chỉ cần thả cô ta ra, thì cô ta có thể gọi được Cương Thi Vương đến, cô ả với Cương Thi Vương có liên kết tâm linh với nhau, vì cô ta chính là vật chủ của Cương Thi Vương, chỉ cần vật chủ chết thì kí sinh như tên Cương Thi Vương kia sẽ dễ đối phó hơn.

Vật chủ?

Lý Ôn lại nói tiếp, chính là kẻ chuyên cung cấp âm khí cho Cương Thi Vương, người đàn bà này không tiếc mạng đứa bé trong bụng, ả đã giết chết nó và dâng âm khí cho Cương Thi Vương để hắn tu luyện.

Gì cơ? Điền Tư Thanh trước đó thật sự có thai? Vậy rốt cuộc là của ai? Triệu Tĩnh Niên chẳng phải đã chết rồi sao? Đáng sợ hơn là ả ta lại làm chết đứa bé trong bụng, dùng oán khí của nó, để cung cấp âm khí cho Cương Thi Vương tu luyện, rốt cuộc là vì sao, tôi không thể hiểu nổi chuyện này

Chỉ thấy người đàn bà này quá đáng sợ, vì quyền lực tiền tài mà có thể làm ra cái chuyện động trời như thế.

Tôi cố bình tĩnh lại, nếu thật sự thả cô ta ra, thì cương thi vương nhất định sẽ tìm đến, nhưng nếu không thả cô ta ra, thì chắc chắn sẽ không nói cách cứu Triệu Huyền Lang.

Bây giờ tôi phải lựa chọn thế nào đây? Tôi biết lúc này không nên do dự, mình tôi thì không sao, nhưng tôi lại chẳng muốn liên lụy đến Lý Ôn bọn họ, cũng không đành để họ phí công sức, nếu như vì tôi mà hại đến họ, thì có chết tôi cũng không có mặt mũi nào để nhìn họ!

Điền Tư Thanh thấy tôi do dự không quyết, thì lại cười đắc ý," Sao thế? Xem ra cô cũng chẳng có yêu Triệu Huyền Lang đến thế, nếu là tôi, gặp người đàn ông yêu tôi như vậy, thì sẽ không do dự mà cứu anh ta. "

Tôi ngẩng đầu nhìn cô ta, cười khẩy," Thế sao? Vậy tại sao tôi lại nhớ rằng là cô đã hại Triệu Huyền Lang ra nông nỗi đó cơ chứ nhỉ? "

Điền Tư Thanh đuối lý, chỉ đành bực bội nói," Cô còn kéo dài, thì anh ta hết cứu nổi, đừng trách tôi không nhắc nhở cô."
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 13 Tìm chủ đề

Chương 194: Đừng động vào kẻ điên


Tôi quay đầu lại nhìn Triệu Huyền Lang, thấy anh ta mặt đã trắng bệch như tờ giấy, người lả đi đến tội nghiệp, tôi dường như đã thấy những phần hồn đang bị giằng xé bên trong, như chực xé ra bay mất.

Tôi bắt đầu hốt hoảng, tôi không thể mất Triệu Huyền Lang, cho dù có xảy ra hậu quả thế nào, tôi cũng không thể mất đi người mà tôi yêu.

Thế là tôi cắn răng nói, "Lý Ôn, cầu xin anh, giải trận pháp đó đi, nếu cô ta lừa tôi, tôi sẽ không tha cho cô ta."

Lý Ôn lạnh lùng nhìn tôi, dường như là chẳng bất ngờ với quyết định của tôi, Lý Ly đứng bên cạnh thì lo sốt vó gào lên, "Ba ơi, bà thím này đã ngu ngốc thì thôi, ba cũng không thể cứ theo ý được, chúng ta khó khăn lắm mới tóm được ả và bắt ả tách xa khỏi Cương Thi Vương!

Nhưng Lý Ôn chỉ nhếch mép cười nhạt, anh ta đã có quyết định của mình, chính là mở trận pháp theo lời cầu xin của tôi.

Nhưng Triệu Huyền Lang lại nắm lấy cổ tay tôi để ngăn lại, anh ta nói," Em đừng tin lời ả, cô ta là một người không hề đáng tin một chút nào, cô ta đang lừa em đấy, anh không còn thời gian, cũng không thể cứu được anh, em có hiểu không? Tần Diêu, em còn nhớ lần đó, khụ khụ.. "

Anh ta vừa nói vừa ho, tôi mau chóng vỗ lưng, mà không dám dùng sức quá mạnh.

Nhìn Triệu Huyền Lang thế này, trong lòng tôi cũng như bị dao cắt xé, tôi sao có thể đành lòng nhìn anh ta như vậy, tôi khóc nấc lên," Lần nào cơ? Anh muốn nói gì thì nói đi? "

Triệu Huyền Lang nắm chặt tay tôi, nhẹ nhàng đặt bàn tay tôi lên trái tim, dịu dàng cười nói," Lần mà anh xuống âm gian để mượn mạng cho em, Diêm Vương đã hỏi anh, có muốn đầu thai hay không, nếu cho em mượn mạng, thì chỉ có thể dùng mạng của kiếp sau cho em, nếu không thì em sẽ chết, anh không biết bà em đã dùng em để làm lá chắn tà, nhưng số mạng em đã tận, cho nên anh đã dùng hết số mạng của mình có được để đổi lại cho em, lần này hồn bay phách tán, thì anh sẽ mãi mãi biến mất, em không còn cách nào để cứu anh cả, và anh cũng không thể đầu thai. "

Tôi nhìn Triệu Huyền Lang, nước mắt cứ thế rơi xuống như mưa, mượn mạng! Vì điều này mà đến cả thọ mệnh của những kiếp sau cũng cho tôi! Triệu Huyền Lang điên rồi, sao anh ta có thể làm như vậy, chỉ vì một con bé chẳng ra gì như tôi.

Cứ nghĩ rằng, kiếp này dùng hết sức để báo thù, đến kiếp sau có thể thoải mái sống tiếp, nhưng tôi giờ mới biết, lý do mà anh ta phá bỏ lời nguyền quỷ đầu xanh mà không đi đầu thai! Là bởi anh ta không có được cơ hội đó nữa! Vì tôi mà hi sinh kiếp sau của mình, thậm chílà những kiếp sau sau nữa!

Giọng tôi lạc đi nói," Triệu Huyền Lang, giờ em mới biết anh mới là người nhẫn tâm nhất trên đời, tại sao anh không nói cho em? Tại sao lại cho em mượn mạng của anh để rồi anh mất đi quyền được đầu thai? Tại sao lại không cho em quyền lựa chọn cuộc đời mình? Tại sao phải hi sinh cho em? Tại sao? Anh dựa vào cái gì mà làm nhiều việc như thế cho em, anh bảo em làm sao để trả lại cho anh, Triệu Huyền Lang, em không ngờ anh lại làm như vậy với em? "

Tôi gào lên, vì tôi bức bối ư, vì tôi thấy không can tâm ư? Vì tôi thấy mình có lỗi ư? Tất cả những điều này đều đúng, cả vì tôi quá thương Triệu Huyền Lang nữa.

Tôi ôm mặt khóc, cảm giác nước mắt trào ra không thể ngừng nổi, giờ nước mắt có chảy thành sông, thì tôi cũng không thể ngừng được. Tôi xót xa cho số phận của Triệu Huyền Lang, tôi đau đớn thay phận mình, và thấy không can tâm vì tình yêu của tôi và Triệu Huyền Lang kết thúc mãi mãi trong đau khổ.

Tôi thấy vô cùng sợ hãi, vì có thể kiếp này tôi phải sống trong dằn vặt suốt cả quãng đời còn lại, nhưng vẫn còn lưu lại được tấm chân tình của Triệu Huyền Lang trong tâm trí, nhưng đến kiếp sau, và những kiếp sau nữa, khi Triệu Huyền Lang đã hoàn toàn biến mất, đến cả sự nhớ nhung đến Triệu Huyền Lang cũng không thể giữ nổi, tôi không thể chịu đựng nổi như thế, tôi thấy chẳng công bằng cho Triệu Huyền Lang. Tôi sẽ chỉ cảm thấy mình vô cùng nhẫn tâm, kiếp sau mình có thể vui vẻ sống tiếp những vòng đời mới, mà không hề có bóng dáng Triệu Huyền Lang, cũng sẽ vô tình quên đi tất cả những gì anh ta hi sinh vì mình.

Triệu Huyền Lang đưa tay ta nắm lấy hai bàn tay tôi kéo ra khỏi mắt, anh ta nhìn tôi, đôi lông mày giật giật lên vì xúc động," Bởi vì anh yêu em, cho nên anh không muốn em quên anh, kể cả kiếp này hay kiếp sau, kể cả khi em có người đàn ông khác, anh cũng muốn em nhớ đến anh, anh sẽ luôn ở trong trái tim em. "

Tôi nhìn Triệu Huyền Lang, nghẹn ngào nói," Em sẽ không để anh được như ý đâu, nếu anh hồn bay phách tán, thì em sẽ xóa sạch anh trong tâm trí của em. "

Đôi khi với như người yêu nhau và hiểu nhau như tôi và Triệu Huyền Lang, thì lời nói ra dù ác miệng đến thế nào, thì đối phương cũng hiểu lòng nhau. Triệu Huyền Lang nói muốn tôi nhớ đến anh ta mãi mãi, nhưng đó chỉ là một lý do anh đưa ra như vậy, để làm tôi đỡ đau lòng hơn, tôi cũng muốn anh ta hiểu rằng, tôi sẽ cố gắng hết sức vì anh ta, chứ không đơn giản là ngồi chờ sự hi sinh đó. Tôi muốn xóa sạch kí ức về Triệu Huyền Lang sao? Không hề, mà ngược lại, tôi muốn nhớ đến anh ta cả kiếp này, kiếp sau, và hàng vạn kiếp sau nữa. Và điều tôi mong muốn nhất bây giờ, chính là cứu lấy Triệu Huyền Lang, bất chấp!

Nghĩ vậy, tôi đứng phắt dậy, đi về phía Điền Tư Thanh, Lý Ôn hiểu ý, nên đã giải trận đồ, tôi thấy vòng lửa đã tan biến thì vừa tiến lại gần vừa hỏi cô ta," Trận pháp đã giải, giờ cô có thể cứu anh ấy được chưa? "

Điền Tư Thanh cười khẩy," Cứu ai? Tôi đã nói gì sao? "Nói xong thì rút một cây sáo và bắt đầu thổi.

Lý Ôn nhanh chóng ra lệnh," Cướp lấy cây sáo đó, nó dùng để gọi Cương Thi Vương. "

Tôi cáu tiết vì bị lừa, tôi vừa hét to vừa chạy về phía cô ta," Cô dám lừa tôi, đồ trơ trẽn. "

Điền Tư Thanh dường như rất tự tin vào bản thân cô ta, cũng tự tin rằng Triệu Tĩnh Niên giả sẽ vì cô ta mà hi sinh bản thân hắn. Cô ta cười khẩy, không di chuyển mà đứng nguyên ở chỗ đó, hất hàm ra lệnh cho Triệu Tĩnh Niên giả ngăn tôi lại.

Và cô ta cũng bất ngờ vì tôi đã thuận lợi áp sát được cô ả, một tay tôi bóp lấy cổ ả, rôi hét lên," Đừng chọc vào kẻ điên. "

Ả bị bất ngờ, gào lên," Đồ phế thải, sao dám để cô ta áp sát ta? "

Triệu Tĩnh Niên giả chẳng thèm động đậy chỉ đưa đôi mắt lười biếng nhìn ả, rồi nói," Tôi cũng chỉ là một phế thải, vậy mà cô muốn phế thải cứu cô à, buồn cười quá nhỉ, không thọc léc tôi mà tôi thấy buồn cười quá đi "

Điền Tư Thanh cáu tiết nói," Ngươi đừng quên mình chỉ là một súc sinh, là ta đã cứu ngươi, mà ngươi dám phản bội ta sao? "

Triệu Tĩnh Niên chẳng nói gì nữa, chỉ ngúng nguẩy tránh xa hai bước.

Con dao găm trên tay tôi, giờ đang dí sát bụng Điền Tư Thanh, còn bàn tay tôi trên cổ cô ta móng tay đã cắm sâu vào da thịt của cô ta, làm da thịt cô ta túa màu, mắt tôi đỏ ngầu, long lên xòng xọc, Điền Tư Thanh nhìn vào mắt tôi rồi mắt cô ta ánh lên sự sợ hãi.

Tôi cười lên ha hả," Cô không nên chọc vào kẻ điên, cho dù tôi có mềm yếu như thế nào, nhưng để chọc điên tôi, thì hậu quả khó lường, giờ tôi không còn gì để mất, giờ thì đã đủ tư cách để nói chuyện chưa? Mau nói cách cứu Triệu Huyền Lang, không thì con dao này không có mắt đâu! "

Điền Tư Thanh vẫn còn rất bướng bỉnh, tôi gằn giọng," Không nghe lời, đừng trách tôi vô tình, con dao này con người thì không sao, nhưng cái thai đầy âm khí kia của cô đang nuôi, sẽ tan thành mây khói trong một cái chớp mắt, muốn thử không? "

Tôi không có biết chắc công dụng thật sự của con dao gỗ đào này, nhưng cứ thử một lần nói cứng với ả, chẳng mất gì.

Quả nhiên là lời của tôi làm cô ta biến sắc, giọng cô ta run run," Đồ điên, cô dám động tới tôi, thì tôi sẽ sẽ cho cô chết không toàn thây! "

Tôi cười như điên dại, xoay cán dao thụi vào bụng cô ta một cái rõ mạnh, cô ta cúi gập người vì đau, rồi ngước mắt lên nhìn tôi như thể không tin vào sự thật này.

Tôi nói," Tôi chẳng tiếc cái mạng này, cô có cách nào cứu Triệu Huyền Lang, thì mau nói ra! "

Thấy ả vẫn còn bướng bỉnh, tôi cáu tiết, đâm luôn con dao vào bụng ả, ả đau đớn hét lên, cúi gập người toát hết mồ hôi trên trán, cô ta cắn răng nhịn đau rồi nói," Chịu thua cô, không những mua chuộc được người của tôi, lại có thể thâu tóm tôi, trước đây coi như tôi đã quá xem thường cô, thật hối hận và không giết cô khi ở căn chung cư kia! "

Tôi không chờ đợi được thêm bất kì giây phút nào, tôi tát mạnh vào mặt cô ta, rồi gằn giọng," Tôi chỉ hỏi một câu, có cách nào cứu Triệu Huyền Lang không? "

Cô ả nghiến răng kèn kẹt," Có thì sao, cô rút con dao khỏi bụng tôi đã. "

Tôi nào phải kẻ ngốc, bị xỏ mũi một lần vẫn tiếp tục chấp nhận vô số lần tiếp theo sao? Tôi chẳng thèm quan tâm đến lời đó của cô ta, cứ thế đâm con dao sâu hơn vào bụng ả. Tôi nhếch mép cười khẩy," Cô đã chẳng còn cái tư cách để đàm phán với tôi, muốn kéo dài thời gian để Cương Thi Vương đến cứu sao? Chẳng có mùa thu ấy. Khôn hồn thì mau nói ra.

Tôi thừa nhận cả đời tôi, việc tôi làm to gan lớn mật nhất chính là lúc này, đâm dao găm vào bụng một con người, uy hiếp ả, thậm chí có cả ý nghĩ muốn lấy mạng ả cho hả dạ.

Điền Tư Thanh nhìn tôi cười khẩy, ánh mắt cô ta ánh lên vẻ độc ác, mí mắt tôi khẽ giật liên hồi, cảm giác một điều gì đó không may sẽ xảy ra. Cô ta lôi viên ngọc bội màu đỏ trong người ra, nói,"Viên ngọc này của tôi có thể tụ hồn dưỡng phách, có giỏi cô lấy nó đi.
 
Bài viết: 13 Tìm chủ đề

Chương 195: Anh giết Triệu Huyền Lang rồi!


Không biết Trần Huyền rốt cuộc là người thế nào, nhưng P thương Trần Huyền quá.

[HIDE-THANKS]
Viên ngọc bội đỏ! Chính là viên ngọc mà tôi thấy ngày hôm đó, có thể giúp Triệu Tĩnh Niên giả thay da đổi thịt, lúc đó tôi nghĩ nó không hề đơn giản, nhưng thật sự là nó có thể cứu Triệu Huyền Lang không?

Ả ta cầm viên ngọc bội đung đưa lúc lắc trước mặt tôi, cứ như không lo lắng là tôi sẽ cướp mất, mặt ả câng câng, cho dù là một bên má đã bị tôi đánh cho sưng húp.

Tôi nhìn ả, hoài nghi nhìn ả, rồi giơ tay lên định cướp viên ngọc, nhưng một kẻ còn nhanh tay hơn tôi, hắn nhanh như cắt giật lấy viên ngọc, đó không ai khác chính là Triệu Tĩnh Niên.

Tôi nghiến răng nói, "Anh làm gì vậy? Đưa cho tôi!"

Triệu Tĩnh Niên giả cầm viên ngọc trong tay, nhìn tôi lạnh lùng nói, "Sao tôi phải đưa nó cho cô, điều kiện mà chúng ta hợp tác chính là viên ngọc bội này, giờ tôi đã lấy được nó, và cũng đã đưa cô ta đến đây, thì công việc hợp tác đã thành công mĩ mãn."

Nói đoạn Triệu Tĩnh Niên giả biến thành một con rắn to, miệng ngậm viên ngọc bội đỏ, rồi biến mất ngay trước mắt tôi.

Điền Tư Thanh cười ha hả, tôi nhìn cô ta rồi hiểu ra, cô ta trước đó không thể thoát, vì có Triệu Tĩnh Niên giả ở bên cạnh, nên dù có thoát khỏi tôi, cũng không thể thoát khỏi hắn. Ả ta cố tình đưa viên ngọc bội đó ra để làm kế ly gián giữa chúng tôi, rằng Triệu Tĩnh Niên giả chỉ cần đoạt được viên ngọc sẽ tẩu thoát, và ả ta cũng sẽ có cơ hội đối phó với tôi. Thậm chí còn để tôi và Triệu Tĩnh Niên giả phải đối đầu với nhau, thật là con mụ đàn bà thâm hiểm.

Tôi mắng xối xả, "Con mụ nham hiểm, lại dám lừa tôi lần nữa! Thật đáng ghét!"

Ả ta dùng tay đẩy bàn tay cầm dao găm của tôi ra khỏi người cô ta, rồi lùi nhanh mấy bước, mặt cô ta trắng bệch, máu tung tóe khắp nơi, cô ta cười đắc ý, "Con đàn bà đần độn như cô, rất xứng đôi vừa lứa với người đàn ông ngốc nghếch kia, cùng nhau hồn bay phách tan đi! Ha Ha Ha.."

Cô ta vừa cười vừa cố lùi ra sau, đột nhiên một bóng đen bay vèo từ đâu đến bên cô ta, túm lấy hông cô ta và định chạy trốn.

Đằng sau kẻ đó là một lá bùa có lửa đang bay vèo đến, tôi nhìn sang hướng người ném bùa, đó là một người mang dáng dấp của Triệu Huyền Lang, chỉ khác là trên tay anh ta đang cầm một thanh kiếm dài.

Tôi đột nhiên hiểu ra, người này chính là Trần Huyền! Anh ta đã dụ Cương Thi Vương đi, mục đích của anh ta là gì, cũng muốn đoạt lấy Cương Thi Vương? Hay là để đối phó với chúng tôi, đối phó với Triệu Huyền Lang?

Bóng đen kia ôm lấy Điền Tư Thanh, cô ta reo lên vui sướng, "Chủ nhân, ngài đến cứu tôi đấy ư?"

Trời cũng sắp sáng, mà cương thi vương lại sợ ánh sáng, hắn ta đội một cái mũ rộng vành màu đen, trùm một chiếc khăn voan màu đen để che mặt, trên người hắn cũng toàn một màu đen sì, cứ như diễn cảnh trong phim đại hiệp. Hắn chẳng đợi Điền Tư Thanh nói thêm lời nào, cắn phập vào cổ cô ả, Điền Tư Thanh đau đớn la lên thất thanh.

Trần Huyền dừng bước, ánh mắt anh ta nhìn về phía tôi, ngạc nhiên nói, "Sao em lại ra đây?"

Tôi lùi từng bước về phía Triệu Huyền Lang, lúc này Triệu Huyền Lang đã mất ý thức, anh ta dựa vào tảng đá, mắt nhắm nghiền như đang ngủ.

Tôi quay đầu nhìn Trần Huyền nói, "Trần Huyền, anh rốt cuộc muốn làm cái gì?"

Anh ta chậm rãi giơ thanh kiếm lên, nhìn tôi nói, "Tôi muốn làm gì? Em sẽ biết ngay thôi!"

Nói đoạn thì bay vèo đến bên cạnh tôi và Triệu Huyền Lang, tôi không kịp phản ứng, thì thanh kiếm trên tay anh ta đã cắm phập vào người Triệu Huyền Lang, chẳng một chút do dự.

Tôi thậm chí còn nghe thấy tiếng da thịt bị đâm xuyên một cách rất ngọt, Triệu Huyền Lang ngã vật ra đất, từ vết thương, bay ra một đám khói đen sì, có đến bảy phần hồn phách nhiều màu sắc bay ra khỏi người Triệu Huyền Lang, bay tản mát trên không trung.

Tôi xông đến bên Trần Huyền, căm phẫn tát cho anh ta một cái vào mặt, rồi gào lên, "Sao anh có thể làm vậy! Tại sao!"

Con dao găm trên tay tôi không ngừng đâm vào người Trần Huyền, anh ta không hề nhúc nhích, tôi quên mất một điều là con dao này chẳng xi nhê gì với anh ta, bởi anh ta là người. Tôi không hiểu sao anh ta lại hại Triệu Huyền Lang!

Tôi quỳ xuống đất, bò đến bên Triệu Huyền Lang, đưa tay ra cố nắm lấy hồn phách của anh ta đang bay trên không trung, nước mắt tôi cứ thế rơi lã chã lên mặt Triệu Huyền Lang.

Tôi ôm lấy cơ thể Triệu Huyền Lang, khóc tu tu, "Triệu Huyền Lang, đừng bỏ em, anh mà đi thì em sẽ xóa sạch anh khỏi kí ức, chẳng bao giờ thèm nhớ đến anh, chẳng lưu lại một chút gì về anh cả."

Triệu Huyền Lang không nói gì, hồn phách cứ thế bay mất, anh ta thậm chí còn không để lại một lời cuối cho tôi, tất cả đều là do Trần Huyền gây ra, đến cả một tia hi vọng cũng không để lại cho tôi.

Tôi nắm lấy lưỡi gươm trên ngực Triệu Huyền Lang, không thèm để ý thanh kiếm cứa rách bàn tay, máu chảy ra từng dòng nóng hổi, trong trí não tôi lúc này chỉ còn hận thù, người mà tôi tin tưởng, lại giết người tôi yêu, tất cả đều rời bỏ tôi, tôi cảm thấy vô cùng hận!

Tôi dùng sức rút thanh kiếm ra khỏi người Triệu Huyền Lang, rồi tiến về phía Trần Huyền mà chém xuống, anh ta nhẹ nhàng lách sang bên, nhìn tôi cười nói, "Sao? Em buồn bực đến hóa giận tôi, tôi đã nói với em rồi, đến một ngày tôi sẽ kết liễu con quỷ đầu xanh này để giải thoát cho em!"

Tôi nhìn anh ta, nước mắt đầy mặt, tôi gào lên muốn lạc giọng, "Giúp tôi? Vậy là giúp tôi? Trần Huyền, đồ súc sinh, anh dám giết chết Triệu Huyền Lang, tôi sống mái với anh!"

Tôi thừa nhận rằng giây phút này tôi đã điên, trong đầu tôi lý trí đã biến mất hoàn toàn, Trần Huyền nhìn tôi đầy thương xót, ngoài ra anh ta còn cảm xúc gì đó trong ánh mắt làm tôi không hiểu nổi, nhưng bây giờ tôi không còn tâm trí để ý đến.

Lý Ôn đang quýnh nhau với Cương Thi Vương, trời cũng sắp sáng, nên tên Cương Thi Vương đó cũng không muốn kéo dài thời gian, hắn ôm lấy Điền Tư Thanh và tẩu thoát, Lý Ôn thì chạy đuổi theo, chỉ có Lý Ly vẫn đứng một bên nhìn chúng tôi.

Trần Huyền bĩu môi, "hắn vốn dĩ là hồn bay phách tán, tôi chỉ có giúp hắn thêm một chút vậy thôi."

Tôi cáu tiết ném thanh kiếm đi, tự mình như con chó điên xông đến túm lấy Trần Huyền, anh ta cũng bất ngờ, nhưng cũng không có ý tránh khỏi, tôi nhằm vai anh ta mà cắn, anh ta nói đúng, Triệu Huyền Lang sẽ chết, chẳng phải chỉ vì một nhát kiếm của anh ta mà chết, nếu không có nhát kiếm đó, Triệu Huyền Lang vẫn sẽ hồn bay phách tán.

Tên Triệu Tĩnh Niên giả kia đã cướp mất viên ngọc bội đỏ, cũng sẽ không còn cách để cứu Triệu Huyền Lang nữa, nhưng điều tôi không thể chấp nhận được, chính là Trần Huyền ra tay kết liễu Triệu Huyền Lang trước mắt tôi!

Miệng tôi đầy máu của Trần Huyền, anh ta chẳng hề động đậy, thậm chí còn ôm tôi vào lòng, anh ta nhẹ nhàng nói, "Đây là lần đầu tiên em tặng quà cho tôi đấy nhỉ?"

Tôi thấy vậy thì hốt hoảng đẩy anh ta ra, cúi người cầm thanh kiếm lên định chém Trần Huyền, thì Lý Ly đã túm lấy cổ tay tôi.

Tôi hất tay cậu ta rồi nói, "Tiểu quỷ, tránh xa tôi ra, hôm nay tôi phải để tên này đền mạng."

Lý Ly nhìn tôi nói, "Thím nghỉ một nhịp giúp tôi với, tôi muốn nói rằng, Tôi thấy Triệu Huyền Lang có vẻ gì đó rất lạ."

LẠ? Là ý gì đây? Có phải là còn hi vọng, tôi quay đầu nhìn Triệu Huyền Lang, không để ý Trần Huyền lúc này đã cướp lại thanh kiếm trên tay tôi và chạy theo hướng Lý Ôn và Cương Thi Vương.

Nhưng tôi chẳng quan tâm nhiều đến thế, giờ cứu Triệu Huyền Lang mới là việc mà tôi quan tâm nhất. Tôi hồi hộp hỏi, "Có gì khác lạ?"

Lý Ly ngồi xuống bên cạnh Triệu Huyền Lang, đưa tay ra ấn lên vùng ngực, còn mở vết thương ra xem, vết thương lúc này có màu đỏ thẫm, có rất nhiều khí đen sì bay từ cơ thể anh ta qua vết thương đó.

Tôi mở to mắt nói, "Chuyện gì xảy ra đây?"

Lý Ly vò đầu bứt tai, tôi cũng không biết, nhưng có thể nhận ra, anh ta còn có một chút hi vọng, nhưng rõ ràng hồn phách của anh ta đã bị tiêu tán.

Tôi nói, "Làm sao bây giờ?"

Cậu ta nói, đưa anh ta về hỏi mẹ tôi, bà ấy chắc chắn có cách, đi thôi!
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 13 Tìm chủ đề

Chương 196: Tôi không thể để mất anh ấy!


Mấy chap này hay thật sự luôn, hức

[HIDE-THANKS]
Khi chúng tôi về đến khu nhà của gia đình họ Lý ở, suốt dọc đường thì không hề thấy Lý Ôn bọn họ, không biết họ đã đuổi Cương Thi Vương đến đâu nữa, nhưng giờ tôi phải mau chóng tìm cách cứu lấy Triệu Huyền Lang!

Vì tôi không thể để mất Triệu Huyền Lang được!

Về đến nhà họ lý thì bên trong nhà vô cùng yên tĩnh, Lý Ly giúp tôi dìu Triệu Huyền Lang lên sô pha, tôi nhìn khắp lượt căn phòng rỗng, tò mò hỏi, "Mẹ cậu đâu?"

Lý Ly vò đầu nói, "Thím đợi chút, mẹ tôi bị ba tôi nhốt trong phòng."

Tôi toát cả mồ hôi lạnh, xem ra là Lý Ôn không muốn Hứa Nguyện tham gia vào chuyện này, Lý Ly đi vào bên trong tìm Hứa Nguyện, tôi thì ở bên ngoài lo sốt vó, không biết làm gì, chỉ biết ôm lấy Triệu Huyền Lang.

Tôi đưa tay lên sờ mặt của Triệu Huyền Lang, anh ta lạnh buốt, cái xác anh ta mang lại chính là của Triệu Tĩnh Niên, chuyện gì đã xảy ra vậy? Hồn phách anh ta còn gì trong cái xác này không đây.

Tôi nhẹ nhàng cầm hai bàn tay anh ta lên xem, vết thương bị cây đinh đâm thủng, nhìn thôi cũng thấy xót xa, vậy mà anh ta nói anh ta không đau, sao có thể thế được.

Sức chịu đựng trong tôi có giới hạn, tôi không thể kìm nén được mình, nên khóc như điên dại, lúc nào cũng chọn cho mình con đường khấp khểnh để đi, Triệu Huyền Lang lúc nào cũng cứng đầu như vậy.

Nước mắt tôi rơi xuống vết thương của Triệu Huyền Lang, một điều kì diệu xảy ra trước mắt tôi, vết thương rất chậm thôi, nhưng đang khép miệng lại, có nghĩa là gì? Có phải điều này muốn nói, rằng Triệu Huyền Lang có cơ hội được cứu sống?

Một tia hi vọng dấy lên trong lòng tôi, chỉ cần cứu được Triệu Huyền Lang, thì đến việc xuống địa ngục cầu xin Diêm Vương, để hoàn trả lại mạng lại cho Triệu Huyền Lang thì tôi cũng cam lòng.

Tôi chấp nhận hết, cho dù là phải hi sinh vì Triệu Huyền Lang, cho dù là phải chấp nhận rời xa anh ta mãi mãi, chỉ cần anh ta có cơ hội được đầu thai, được sống một cuộc đời mới không hận thù, không đau khổ, tôi có thể chấp nhận mọi điều kiện.

Được một lúc thì Hứa Nguyện và Lý Ly cũng bước ra, nhưng Hứa Nguyện hầm hầm bước ra, tay còn véo tay Lý Ly đau điếng, miệng còn làu bàu, "Ly Nhi, con còn hùa theo để bắt nạt bà già này, muốn chết phải không?"

Hứa Nguyện bước ra ngoài thấy Triệu Huyền Lang đang bất tỉnh nhân sự trên sô pha, thì hốt hoảng bỏ Lý Ly ra, kêu lên, "Sao người này lại bị thương thành ra vậy?"

Tôi thấy Hứa Nguyện hỏi, thì đứng phắt dậy, chạy về phía Hứa Nguyện và quỳ xuống cầu xin, "Cầu xin cô, hãy cứu lấy Triệu Huyền Lang"

Tôi không cần giữ thể diện hay bất cứ thứ gì, chỉ cần cứu được Triệu Huyền Lang thì có hi sinh mạng tôi còn được nữa.

Hứa Nguyện ngây người nhìn tôi, "Cô quỳ trước mặt tôi làm gì, mau đứng dậy đi, cô quỳ nữa chỉ tổ mất thời gian của tôi, nói xem chuyện gì đã xảy ra nào, người này sao bị thương thê thảm như thế?

Hứa Nguyện đỡ tôi dậy, tôi sợ thời gian bị kéo dài sẽ nguy hiểm hơn, nên dùng thời gian nhanh nhất để kể lại một lượt cho Hứa Nguyện nghe, cô ta nghe xong thì không nói gì, chỉ quay đầu nhìn Triệu Huyền Lang!

Sau đó bước lại gần và nhấc tay anh ta lên quan sát, lúc này trên một bàn tay ẩn hiện một chiếc đinh đang cắm trên tay Triệu Huyền Lang, tôi dụi mắt để xem mình có nhìn nhầm hay không?

Hứa Nguyện nhíu mày nói," Đinh khóa hồn, chẳng trách, tôi bảo sao lại còn một phần hồn được giữ lại trên cái xác này, chậc chậc, nhưng chàng trai này đúng là tội nghiệp, bị thương nặng như vậy, còn thảm hơn ba của Ly Nhi chắc cũng cả trăm lần, Minh hôn, minh hôn, haizz, lời nguyền này sẽ không thoát được sao? Kẻ đó đến giờ vẫn không cho thoát? "

Hứa Nguyện nói một lèo làm tôi chẳng hiểu gì, chỉ hiểu được một vài ý trong câu nói của cô ta, minh hôn thì có vấn đề gì sao?

Tôi thắc mắc hỏi," Đinh khóa hồn là gì? Cô nói cái xác này còn sống là sao? Triệu Huyền Lang còn cứu được không? Tôi cầu xin cô, cho dù là cách nào, cũng phải cứu được Triệu Huyền Lang, chỉ cần anh ấy có thể sống tiếp, tôi nguyện đổi thọ mệnh của tôi cho anh ấy. "

Hứa Nguyện thấy tôi nói thế, thì chỉ thở dài nói," Cô có cho anh ta bao nhiêu năm thọ mệnh cũng không ích gì? Cái xác này giờ cũng chỉ là cái xác, hồn phách đã tiêu tán hết cả, là người thực vật cô hiểu chứ? "

Tôi ngẩn ngơ, nhìn sang Lý Ly, cậu bé chớp chớp mắt ngại ngùng nói," Bà thím đừng trách tôi, tôi thấy anh ta có phần khác lạ, là bởi, nếu như người khác, sau khi mượn xác mà linh hồn bay đi, thì cái xác cũng chỉ là cái xác, nhưng thím nhìn đi, rõ ràng anh ta kinh mạch vẫn còn lưu thông, vẫn là một con người sống mà. "

Hứa Nguyện nghe thế thì gãi gãi chiếc cằm xinh đẹp của cô ta nói," Ta sống từng này tuổi mà chưa gặp trường hợp nào thế này, chiếc đinh khóa hồn này là để hồn của anh ta không thể đào tẩu khỏi cái xác, kẻ làm ra cái đinh này quá ư hiểm ác. Cậu ta chết rồi mà vẫn không được yên thân, có phải là do phần mộ không được an táng hợp lý?

Đèn thất tinh bị tắt, cậu ta lại cố gắng tụ hồn lại, đã là một điều đại nghịch, cuối cùng thì hồn bay phách tán đấy cũng là lý tất nhiên, nhưng điều mà tôi không hiểu là vì sao cái thân xác này không hề chết, không những thế.. cô xem này."

Nói đoạn thì đột nhiên ra dấu niệm chú rồi rút chiếc đinh trên tay Triệu Huyền Lang ra, từ vết thương đó, những khí đen sì từ đâu cứ thế hút vào bên trong cơ thể qua miệng vết thương.

Tôi ngớ người, chuyện này rốt cuộc là sao?
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 13 Tìm chủ đề

Chương 197: Ba hồn bảy phách đều tiêu tán hết cả


[HIDE-THANKS]
Hứa Nguyện nhìn cây đinh, sau đó nhìn vào lòng bàn tay của Triệu Huyền Lang, chậm rãi nói, "Hóa ra là vậy, hai người mau chóng lấy cho tôi một chậu nước sạch đến đây, không, nước sạch không ăn thua, Ly Nhi con đi lấy chậu nước sông Nại Hà về đây."

Lý Ly vò đầu bứt tai, mặt mũi méo xệch, "Con không dám xuống âm gian, lần trước đi, mém chút không về nổi, chỉ xem Ngô Câu có lấy được chút nào về không thôi."

Cầu Nại Hà, Âm Gian? Tôi rùng cả mình, nhưng cố nói cứng, "Lấy kiểu gì, nói cho tôi nghe, tôi sẽ đi."

Hứa Nguyện nguýt tôi một cái dài, "Cô đi vào mắt à, cứ ở yên đó, cô tưởng vết thương trên người cô là nhẹ à, vì chưa hết số nên cô không chết, chứ không là chết ngắc từ lâu rồi, cô không lo cho bản thân, thì lo cho đứa bé trong bụng đi."

Hứa Nguyện nói làm tôi tỉnh ra, tôi còn đứa bé trong bụng, nhưng trước đó vì uy hiếp Lý Mù tôi đã đâm dao găm vào bụng mình, không biết có ảnh hưởng đến nó không?

Hứa Nguyện thấy tôi hoang mang không biết làm gì, thì cũng không đành lòng, kéo tôi ngồi lên sô pha, nói, "Cô yên tâm, Triệu Huyền Lang sẽ không rời bỏ cô, anh ta yêu cô, ích kỉ lại bá đạo, cô nghĩ anh ta sẽ bỏ cô lại một mình sao? Yên tâm đi, anh ta đã để lại một cái thể xác còn sống, thì còn có cơ may cứu, tôi hi vọng là đợi đến lúc cứu được anh ta thì cô chưa bị chầu diêm vương trước.

Thật là có thể cứu được sao? Triệu Huyền Lang đã thế này rồi, tôi thật sự sợ nghe từ miệng người khác nói anh ta không thể cứu nổi, tôi không có cách nào chấp nhận nổi, nhưng Hứa Nguyện nói cũng có lý, nếu anh ta không thể cứu nổi, thì tôi sẽ đi theo còn chưa muộn.

Nhưng bây giờ rõ ràng còn hi vọng, chẳng lẽ tôi bỏ cuộc? Không, không bao giờ.

Hứa Nguyện gãi cằm nói," Mà tôi thấy lạ à nha, vết thương này, vì sao lại có? "

Cô ta chỉ vào vết thương trên ngực Triệu Huyền Lang.

Tôi bực mình nghiến răng kèn kẹt, nghĩ đến mà thấy hận Trần Huyền, tôi nói là do Trần Huyền đã dùng thanh kiếm của anh ta để đâm vào Triệu Huyền Lang, Hứa Nguyện hỏi tôi về cây kiếm. Đó là một cây kiếm màu đỏ, chuôi kiếm khắc chữ rất lạ, giống với Hứa Nguyện bọn họ hay sử dụng trên lá bùa.

Hứa Nguyện nói," Chẳng lẽ.. "Rồi sau đó chỉ nói điều quan trọng là tìm hiểu vì sao cái thể xác này còn sống, và giờ muốn cứu Triệu Huyền Lang chỉ còn cách tụ hồn phách của anh ta lại.

Tôi vội nói," Làm thế nào? "

Hứa Nguyện nói," Còn phải xem cơ may thế nào, nếu cô và anh ta có duyên phận, thì ông trời sẽ giúp, anh ta là người có chấp niệm rất mạnh, tuy ba hồn bảy phách đã tiêu tán, nhưng bởi vẫn còn chấp niệm ở lại, nên chưa bị tiêu tán hết, có thể vẫn còn vất vưởng đâu đó, nhưng nếu để thời gian lâu, thì cũng không thể tìm lại được, ít ra có thể duy trì được bảy ngày, trong thời gian này, phải tìm cho bằng được hồn phách về.

Tôi nói, "Dùng thứ gì để dần hồn phách về vậy?"

Hứa Nguyện chậm rãi nhìn tôi nói, bởi vì người có ba hồn bảy vía, ba hồn là chủ hồn, bảy vía thì dễ tìm hơn, ba hồn kia hơi khó, nên phải đặc biệt cẩn thận, và đủ ba điều kiện: Một là người có cùng huyết thông, hai là cơ thể của anh ta, ba là người mà anh ta muốn gặp nhất.

Tôi nghĩ một hồi, thở dài nói, "Ba điều kiện trên thì chỉ có điều kiện thứ ba là có, chính là người mà anh ấy muốn gặp nhất, không ai khác chính là tôi, nhưng người có cùng huyết thống, thì gia đình họ Triệu đã chẳng còn ai, cái xác này lại là của Triệu Tĩnh Niên anh trai anh ấy, thể xác anh ta đã bị đốt thành tro bụi.

Hứa Nguyện xịu mặt nói," Vậy thì làm sao đây, nếu vậy thì tìm không ra rồi, giờ tôi cũng không còn cách nào, nhưng có điều này lạ này, cô nói cái xác này của Triệu Tĩnh Niên sao?

Tôi thật thà gật đầu, nhưng Hứa Nguyện lắc đầu nói, "Không, cơ thể này và linh hồn đều khớp với nhau, là cơ thể của nguyên chủ, không phải là mượn, có phải cô nhầm ở đâu không?"

Tôi nhầm sao? Đây là cơ thể của Triệu Huyền Lang, không phải là người đã chết Triệu Tĩnh Niên? Sao có thể thế được, xác của Triệu Huyền Lang đã bị đốt thành tro rồi, cơ thể này cũng là đào lên từ mộ của Triệu Tĩnh Niên. Có phải chúng tôi đã sai sót chỗ nào, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy, Triệu Tĩnh Niên đâu? Xác của Triệu Tĩnh Niên ở đâu mới được chứ?

Tôi cảm thấy đầu óc mình loạn cào cào, chẳng hiểu chuyện gì với chuyện gì, thậm chí còn nghĩ có phải Triệu Huyền Lang và Triệu Tĩnh Niên bị đánh tráo, hay họ cùng là một người! Nhưng tôi cũng nghĩ điều này có thể là rất hoang đường, giờ chỉ có thể để tạm đây, rồi sau này quay lại nghĩ tiếp vậy, chứ không bây giờ rối trí quá.

Tôi nói, "Nếu cô nói cơ thể này của Triệu Huyền Lang, thì chỉ còn một điều kiện nữa là đủ, chính là người có cùng huyết thống với anh ta đều đã chết, à không, không đúng, đợi chút, có thể vẫn còn một người chưa chết.

Mấy bạn nghĩ tui đang nghĩ đến ai đây?

Chính là mẹ của Triệu Huyền Lang! Chính là người trong tấm ảnh, và trong mộ của bà ấy không hề thấy xác, vậy bà ấy còn sống không? Nếu còn thì bà ấy đang ở đâu?

Hứa Nguyện an ủi," Nếu như theo cô nói, thì ba điều kiện đều có rồi, còn việc bà ấy còn sống hay không thì có một người có thể giải đáp.

Tôi ngờ vực nói, "Là ai?"

Hứa Nguyện nhìn tôi cười nói, cô đi rửa vết thương trên người đi, mai tôi đưa cô đi gặp Ngô Câu, là chuyện của nhà anh ta, để anh ta phải tự mình giải quyết chứ.

Tìm Ngô Câu? Tôi vẫn còn thấy khó chịu trong lòng, trước đây anh ta lừa tôi rằng Triệu Huyền Lang đi đầu thai, tuy không biết là nguyên nhân gì, nhưng tôi có nghi ngờ anh ta, lo rằng anh ta không phải là người tốt, hoặc giả dụ mà cái chết của người nhà họ Triệu năm đó, có liên quan đến anh ta thì phải làm thế nào?

Nhưng quan hệ của nhà Hứa Nguyện với Ngô Câu rất tốt, với một gia đình thích giúp đỡ người khác thế này, thì tôi lại rất tin tưởng họ, cuối cùng vẫn quyết định sẽ đi gặp Ngô Câu, xem Triệu Huyền Lang còn cứu được hay không.

Hứa Nguyện sắp xếp xong công việc, mới nhớ ra hỏi Lý Ly, "Ly Nhi, ba con đâu?"

Lý Ly im lặng, đôi mắt cậu ta đảo qua lại, không biết phải nói gì, vì Lý Ôn nói muốn giấu chuyện Cương Thi Vương với Hứa Nguyện, nên tôi mở lời nói dối giúp, tôi nói Lý Ôn đuổi theo tên Lý Mù, kẻ đó ác độc cần phải loại trừ!

Hứa Nguyện gật đầu, không hỏi thêm, dường như là đã tin lời tôi nói, tôi thở phào nhẹ nhõm vì qua chuyện, nhưng trong lòng thì thấy có lỗi với Hứa Nguyện.

Việc đã định sẵn, ba phần hồn phải đủ ba điều kiện kia, giờ còn mỗi mẹ của Triệu Huyền Lang còn sống, nếu như bà ấy cũng không còn, thì tôi chẳng còn hi vọng nào khác, tất cả những hi vọng tôi đều đặt hết vào đây, nếu không cứu được Triệu Huyền Lang, thì đúng thật là tôi không biết tôi sẽ làm việc điên rồ nào.

Tôi bước vào phòng mình, cơ thể tôi có trăm ngàn vết thương lớn nhỏ, thật không hiểu được tại sao tôi còn sống? Hay như Hứa Nguyện nói là do số mạng chưa tận, thì tôi không thể chết được? Thật sự là cuộc đời tôi ngoại trừ éo le, còn có vô số những điều không thể lý giải nổi, tôi cũng chỉ là một người bình thường, nhưng tôi lại có một số mệnh bất thường.

Bụng tôi đau nhói, đau đến mức làm tôi ngã ra sàn, mắt tôi hoa lên vì đau đớn. Đột nhiên một bóng đen mang dáng dấp của Triệu Huyền Lang bước tới, trên tay anh ta là viên ngọc bội màu đỏ, anh ta huơ huơ nó trước mặt tôi, thì thầm, "Hãy quên anh đi"

Quên anh ta đi?

Tôi quên anh ta thế nào được? Khi con người này đã in dấu đậm sâu trong tim tôi? Tôi không quên được! Tôi cắn răng cắn lợi muốn nhấc người dậy, với tay về phía Triệu Huyền Lang, nhưng ánh sáng của viên ngọc bội làm cho đầu tôi đau đớn, rồi tôi chìm vào hôn mê.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 13 Tìm chủ đề

Chương 198: Ác mộng


[HIDE-THANKS]
Có thứ gì đó ướt nhớp nháp chui ra từ phần dưới tôi, có một bàn tay bé nhỏ bỗng nhiên thò ta từng chút một, nó đang kêu thét, gào thét như thể muốn nói tôi vì sao lại bỏ nó.

Tôi đau đớn quằn quại nhìn con vật đó chui ra từ cơ thể mình, một cảm giác đau đớn như muốn xé toạc người tôi làm đôi, cho đến khi đôi mắt đỏ ngầu của nó mở to nhìn tôi, mãi lâu sau nó mới gào lên một tiếng, "Mẹ"

Tôi sợ hãi la hét thất thanh, bật người dậy, phát hiện thấy mình nằm trên giường, bên ngoài trời tối om, liếc thấy đồng hồ trên tường đã là giờ đêm. Mồ hôi trên trán tôi vã ra như tắm, tôi trợn mắt nhìn chăm chăm lên tường trắng trước mặt mình.

Tôi hốt hoảng kéo chăn ra khỏi người, và nhìn xuống, không có con vật mắt đỏ ngầu, không có bàn tay nhỏ bé, cũng chẳng có ai gọi tôi là mẹ, hóa ra chỉ là một cơn ác mộng mà thôi.

Nhưng đây thật sự chỉ là ác mộng? Cơn ác mộng này, tôi đã nằm mộng liên tiếp ba tháng nay, lần nào cũng tỉnh dậy khi đứa bé mắt đỏ đó gọi một tiếng mẹ.

Tôi là Tần Diêu, một sinh viên đại học, tôi không có bố mẹ, chỉ có một người bà, bà tôi nửa năm trước đã qua đời, trên đời còn lại mỗi một mình tôi côi cút, nhưng dạo gần đây không hiểu sao, tôi liên tiếp mơ thấy tôi yêu một người đàn ông, nhưng lại không thể nhớ nổi mặt anh ta, chỉ thấy rõ ở đuôi mắt của anh ta có một nốt ruồi lệ, anh ta vì tôi mà chết, tôi mơ thấy tôi tìm đủ mọi cách để cứu anh ta, chúng tôi còn có một đứa con, Nhưng đứa bé đó đâu?

Tôi chẳng nhớ được gì nữa, chỉ biết suốt ba tháng nay tôi cứ liên tiếp gặp cùng một cơn ác mộng, tôi không biết phải làm sao? Tôi xoa xoa cái bụng phẳng lì của mình, cảm giác như kí ức của mình có sai ở đâu đó.

Nhưng rốt cuộc là từ chỗ nào thì tôi không biết, chỉ biết tôi tìm đủ mọi cách để cứu người đàn ông kia, nhưng cuối cùng thì không thể, rồi tôi tỉnh lại, lúc tỉnh dậy thì mơ mơ hồ hồ, cứ có cảm giác một đôi mắt nào đó luôn nhìn mình.

Tôi không thể nhớ được tên của người đàn ông đó, cũng không thể nhớ nổi đã xảy ra chuyện gì, trong kí ức của tôi, tôi không thể phân biệt được bất kì thứ gì, nhưng cứ có cảm giác, tôi chỉ muốn quay lại giấc mộng của tôi, chứ không muốn ở ngoài hiện thực.

Tôi vớ lấy chiếc điện thoại ở đầu giường, màn hình điện thoại là ảnh một nam một nữ, người nữ đương nhiên là tôi, còn người nam là bạn trai tôi, anh ấy rất đẹp trai, ít ra trong mắt của các nữ sinh thì là thế, anh ấy là cử nhân tốt nghiệp từ trường tôi, trước đây là hội trưởng hội học sinh, lớn hơn tôi bốn tuổi, chúng tôi quen nhau ở lễ hội trường, sau đó thì yêu nhau.

Tên anh ấy là Trần Huyền.

Tôi cũng không còn mấy ấn tượng, thậm chí không biết vì sao chúng tôi lại thành một đôi, anh ấy rất đẹp trai, tính cách cũng rất tốt, gia cảnh thì tôi không biết nữa, nhưng có vẻ cũng được.

Tôi lại là một gái quê chính hiệu, chẳng có gì người thân thích nào khác, còn vì sao mà tôi với anh ấy đến với nhau, thì tôi cũng mơ hồ.

Trời sáng cũng nhanh, bạn cùng phòng ai cũng nghe chuông báo thức rồi dậy, họ thấy tôi dậy từ sớm, cũng không thấy kì lạ gì, chỉ chào hỏi một câu, chuông điện thoại reo vang, Trần Huyền gọi cho tôi, anh ấy nói đợi tôi dưới sân kí túc.

Bạn cùng phòng có chút đố kị, nói rằng tôi tốt số có anh bạn trai biết quan tâm chăm sóc, tôi chỉ cười không nói gì, nhưng tôi lại chẳng thấy vui gì cả, tôi thay xong quần áo thì đi xuống.

Một người đàn ông đang đợi tôi, anh ấy rất đẹp trai, như tôi vẫn cứ có cảm giác lạ lẫm khi đi cùng, anh ấy chính là người bạn trai mà tôi nói tới, Trần Huyền.

Suốt ba tháng này tôi cứ tự hỏi bản thân mình, rằng người bạn trai này là thế nào mà mơ hồ thế? Còn không có cảm giác thật như trong giấc mộng của tôi mỗi đêm.

Tôi không dám nói với Trần Huyền về người đàn ông trong mơ, vì trong đầu có một giọng nói cứ luôn nhắc nhở tôi là phải giữ kín.

Trần Huyền thấy tôi xuống đến nơi, thì cười ngọt như đường, vuốt tóc tôi, vừa nói, "Hôm nay thứ bảy, anh đến đón em đi chơi, em muốn đi đâu nào? Muốn ăn gì?"

Tôi không hiểu sao mình có chút phản cảm khi anh ấy động vào, bất giác lùi một bước để tránh, thấy anh ấy ngạc nhiên thì tôi vội vàng giải thích, "Nay vội quá em chưa gội đầu, đừng làm bẩn tay của anh."

Anh ấy lúc đó mới nhoẻn miệng cười tiếp, rồi nhìn xuống bụng tôi hỏi, "Sao thế? Đêm qua lại mơ thấy ác mộng về con quỷ nhỏ kia sao?"

Tôi gật đầu, day day thái dương, vừa đi vừa nói, "em không biết tại sao, suốt ba tháng nay cứ mơ đi mơ lại cùng một giấc mơ, có phải bụng em có vấn đề gì không?"

Trần Huyền nheo mắt, nhìn tôi, một tay khoác qua vai, một tay xoa xoa bụng tôi rồi nói, "Bụng em thì có vấn đề gì? Chắc chắn là muốn có em bé với anh rồi, uhm, đêm nay anh sẽ thỏa mãn điều này cho em."

Anh ấy cắn tai tôi và nói mơn trớn, vốn dĩ đây cũng chỉ là lời nói bình thường của một đôi yêu nhau, nhưng chẳng hiểu sao, tôi cứ thấy kinh kinh, còn rùng mình một cái, ngại ngùng nói, "Anh đừng nói thế, đi thôi, không phải là đã hẹn sư phụ chuyển mộ cho bà em hay sao?"

Việc này là nửa tháng trước đã quyết định, bà tôi nuôi tôi từ bé, lúc bà mất đi, tôi không về kịp, họ đã làm xong đám tang và đưa lại cho tôi hũ tro cốt.

Trần Huyền sau đó khuyên tôi nên đem tro cốt của bà về Trùng Khánh, sau này đỡ phải tốn công mỗi lần về quê, nói là thương lượng với tôi, nhưng đều là anh ấy quyết định, tôi nào có cơ hội được tự mình quyết định.

Tôi rất không thích kiểu như vậy, nhưng lại không dám từ chối, không hiểu sao tôi cảm giác Trần Huyền có gì giấu tôi, thậm chí dạo gần đây tôi còn có một suy nghĩ đáng sợ, chính là Trần Huyền đã hại người tôi yêu và giả dạng bạn trai tôi.

Suy nghĩ này lượn quanh trong đầu tôi, làm tôi cảm thấy hoang đường và buồn cười, trên đời làm gì có cái chuyện như vậy chứ?
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 13 Tìm chủ đề

Chương 199: Vết sẹo hoa mai trong lòng bàn tay


[HIDE-THANKS]
Tôi và Trần Huyền đến nơi hẹn, suốt cả chặng đường anh ấy không hỏi tôi gì nữa cả, tôi cũng không nói thêm gì, chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng, chỉ khi rời khỏi trường là tôi sẽ có cảm giác nôn nào này, cứ như có thứ gì đó bảo vệ tôi biến mất vậy.

Trần Huyền vỗ vai tôi nói, "Hay anh đưa em một lá bùa nhé, có nó thì em không còn gặp ác mộng."

Tôi xua tay nói không cần đâu, từ lúc thành đôi với Trần Huyền, tôi mới phát hiện anh ấy rõ ràng là một người học đại học ra, nhưng lại đặc biệt tin ma thần quỷ quái, phong thủy đạo sĩ, lần này cũng là anh ấy bảo tôi tìm đại sư để đưa bà tôi đến Trùng Khánh.

Hơn nữa, tôi lại có một nỗi sợ, chính là việc mình cầm lá bùa của Trần Huyền, thì mình không thể gặp người đàn ông có nốt ruồi lệ trong mơ nữa. Chẳng hiểu sao tôi lại có cái suy nghĩ kì cục như vậy. Thậm chí tôi còn to gan đến mức, tự mình đi đến những nơi đã nhìn thấy trong mơ để tìm người đàn ông kia, nhưng không tìm thấy một dấu vết nào.

Khi xuống xe thì cần đi bộ mười lăm phút mới đến nơi, tôi không biết tại sao tìm một người mà lại phải rắc rối thế, nơi này là khu danh lam thắng cảnh, không ngờ cũng có người ở.

Trần Huyền đi mua vé, để tôi một mình ngoài cổng, tôi nhìn quanh một vòng, đang muốn tìm nơi để ngồi xuống, thì đột nhiên một quả cầu nhỏ từ đâu lăn đến chân tôi, quả cầu có hình bát giác, mỗi góc gắn một cái lục lạc, trên đó có thêu những sợi chỉ bảy màu, nhìn rất đẹp.

Tôi cúi người nhặt lên, thì phát hiện quả cầu có hơi ấm, tôi cầm trên tay xoay xoay, nhìn về phía quả cầu lăn, thì lại chẳng thấy ai, quả cầu đẹp thế này bị ai vứt đi phí vậy chứ?

Tôi cầm quả cầu trên tay và có cảm giác tiếc cho người đã vứt nó, có thể là món quà của ông trời cho tôi chăng, tâm trạng tôi đột nhiên thấy vui hẳn lên, cứ cầm trên tay tung hứng, cho tới khi Trần Huyền mua vé quay lại.

Anh ấy nhìn thấy quả cầu trên tay tôi, nhíu mày nói, "Em đang cầm gì đấy?"

Tôi cảm thấy vui vẻ cười với anh ấy, "Em nhặt được đấy, quả cầu này đẹp quá."

Trần Huyền ngạc nhiên nhìn tôi, mãi mới nói, "Suốt ba tháng nay, lần đầu tiên thấy em cười, Em rất thích nó hả? Có phải là ai đó đã làm rơi nó không, nếu em thích thì mình tìm mua quả khác, những thứ nhặt được không nên lấy, vì không sạch sẽ, hơn nữa.. sợ là nó có gì đó không tốt cho mình."

Anh ấy nói câu cuối, rồi liếc nhìn quả cầu trong tay tôi, tôi cảm thấy trong ánh mắt có phần không thiện cảm, chẳng phải chỉ là một quả cầu hay sao, hà tất phải phản ứng mạnh như thế? Làm gì còn thứ gì khác? Hay là có ma quỷ? Nhưng tôi cũng không muốn vì chuyện này mà gây nhau với bạn trai.

Thế là để tránh không khí căng thẳng, tôi nhanh chóng chuyển đề tài, "Thôi được rồi, em cầm chơi một tý rồi vứt đi, anh mua được vé chưa? Vị đại sư mà anh tìm đang ở trong khu này sao? Sao hay vậy? Đi gặp ông ta mà lại còn phải mua vé cổng, anh xem có giống đi vườn bách thú không?"

Trần Huyền chán nản nhìn tôi, "Thôi, đừng trêu nữa, em cứ coi như là đi công viên bách thú đi, đi thôi, tiện thể xin cho em một bùa bình an, để em không còn gặp ác mộng nữa.

Vừa nói vừa chạm nhẹ tay vào mũi, động tác tuy nhanh, nhưng tôi cũng nhìn thấy, đột nhiên hỏi," Trần Huyền anh hút thuốc à? "

Anh ấy ngạc nhiên nói," Sao em hỏi thế? Nhưng đúng là bị em phát hiện ra rồi, trước đây thì có hút, nhưng khi có em thì anh đã cai thuốc, em quên rồi à, là động tác thì không sửa được, đi thôi."

Tôi nhìn theo bóng lưng của Trần Huyền, cứ cảm giác trong đầu mình lại lướt qua một lượt các hình ảnh, động tác vuốt mũi, nốt ruồi lệ ở đuôi mắt, đứa bé trong mơ, cứ như trước đây tôi từng xảy ra chuyện gì đó.

Tất cả có lẽ không chỉ là một giấc mơ, có những việc đã từng trải qua đều là thật, nhưng tất cả những gì đang xảy ra xung quanh tôi cũng đều là thật, những người tôi quen, cả Trần Huyền nữa, anh ấy là bạn trai tôi, mọi người cũng cảm thấy bình thường cả. Nhưng tôi vẫn cứ có một cảm giác là đã quên đi một phần kí ức nào đó.

Trong lúc tôi đang suy nghĩ mông lung, quả cầu trên tay tôi bắt đầu phát nhiệt, tôi cúi đầu nhìn thì phát hiện lòng bàn tay mình đang nóng dần lên, sau khi quả cầu hạ nhiệt, lòng bàn tay tôi dần hiện ra một vết sẹo màu hồng, hình dáng giống như một bông hoa mai.

Gì vậy, rốt cuộc là thứ gì đây? Tôi đưa lòng bàn tay lên sát mặt hơn để nhìn cho rõ, nhưng cùng lúc Trần Huyền quay người lại giục, nên tôi đút vội quả cầu vào túi áo, định bụng khi về nhà sẽ ngâm cứu lại.

Đột nhiên có một bóng người đi lướt qua tôi, một người đàn ông, đội mũ, mặc một bộ đồ thường ngày, dáng cao gầy.

Khóe mắt tôi chớp được bóng hình đó, thì chân cũng dừng lại, ngực tôi nhói đau, dường như có thứ gì đó nhói trong tim, nhưng lúc tôi quay người lại thì không thấy đâu nữa.

Lạ thật! Thật sự rất lạ, nay gặp nhiều chuyện lạ lùng, cứ nối tiếp nhau, hay tôi gặp ma? Nhưng sao tôi lại cảm thấy trái tim nhói đau?

Bóng dáng quen thuộc kia biến mất, tôi cứ nghĩ có thể mình hoa mắt nhìn nhầm.

Trần Huyền dẫn tôi đến đây, là một thắng cảnh thuộc Trùng Khánh, mùa xuân rất đông người đến, hoa cỏ thi nhau khoe sắc, nhất là hoa đào nở rộ một vùng rộng khắp, cánh hoa bay bay trong gió.

Được khoảng hai mươi phút. Trần Huyền kéo tôi rời khỏi dòng người đi ngắm hoa, đến một đường mòn lên núi, tôi cũng chẳng biết anh ấy dẫn tôi đi đâu, đợi đến khi ý thức lại, thì thấy mình đã ở trước mặt một ngôi nhà hai tầng nhỏ.

Trần Huyền kéo tôi, thuần thục bước vào từ cửa lớn, có vẻ như anh ấy đã rất quen thuộc nơi này. Không nhờ Trần Huyền lại thích phong thủy đến thế, có thật là có ích hay không đây?
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 13 Tìm chủ đề

Chương 200: Đại sư phong thủy


[HIDE-THANKS]
Bước vào ngôi nhà nhỏ này, thì phát hiện bên trong được bày trí theo phong cách cổ phong, sô pha đồ đạc đều thống nhất dùng gỗ thẫm màu, rất có phong cách, có cả đồ cổ, tôi ngạc nhiên nhìn quanh, hóa ra thầy phong thủy lại nhiều tiền thế, đầy một nhà đồ cổ cơ, cứ vớ bất kì cái này đem đi bán cũng ra cả núi tiền.

Trần Huyền ghé tai tôi thì thầm, "lát nữa cho dù là người ta nói gì, thì em cũng đừng vặc lại, cứ ngoan ngoãn đi theo anh, đừng chạy lung tung, người nào đó nói với em cái gì lạ cũng đừng có tin."

Tôi thấy anh ấy nói gì mà lạ thế, tôi đâu phải trẻ con, sao lại nghiêm túc dặn dò kiểu thế, chẳng có lẽ tôi chạy theo người lạ đi mất hay sao, nhưng tôi cũng không nghĩ gì sâu xa, coi như là anh ấy quan tâm mình nên nói thế thôi.

Từ trong phòng có một cậu thanh niên trẻ đi ra, anh ta nhìn tôi lấy một cái, rồi mới chậm rãi nói, "Hai người là khách đã đặt lịch lúc trước đúng không, ngài Trần và cô Tần?

Trần Huyền gật đầu, cậu trai trẻ kia không nói gì nữa, chỉ bảo chúng tôi đi theo cậu ta, rồi cậu ta đưa chúng tôi vào một căn phòng rộng rãi hơn, không ngờ rằng căn nhà nhìn từ ngoài thì nhỏ, nhưng bên trong thì lại vô cùng rộng lớn, tôi nhìn quanh thì phát hiện xung quanh có năm sáu người đàn ông, ăn mặc sang trọng, dường như là đang đợi vị đại sư này gọi vào.

Xem chừng thì cũng rất ra gì và này nọ đây, vị đại sư này hẳn có năng lực. Đang suy nghĩ mông lung, thì cậu trai trẻ mời tôi bước vào bên trong, vì đại sư đang ngồi đợi sẵn.

Trần Huyền kéo tôi bước vào bên trong, vừa bước vào thì cảm giác đầu tiên là bên trong tối và lạnh, căn phòng không hề có cửa sổ, cũng không có đèn, cái lạnh cắt da cắt thịt, đứng một chút đã cảm thấy không chịu nổi, nhưng Trần Huyền vẫn bắt tôi đứng đó.

Tôi nghĩ cũng đúng, dù sao thì cũng là chuyện của bà tôi, yêu cầu người nào khác làm giúp mình thì mặt tôi cũng dày quá, sau khi mắt tôi đã quen với bóng tối, thì tôi thấy trong căn phòng tối, có một chiếc bàn, và ba chiếc ghế, ngồi đối diện là một người đàn ông nhìn không rõ mặt.

Một lúc lâu sau người đàn ông này mới cất lên giọng khàn khàn nói," Mời ngồi, việc của hai người muốn làm thì tôi đã xem rồi, nhưng việc di chuyển mộ phần cũng không phải đơn giản, vì phải xem kĩ phong thủy, đặc biệt là mộ phần ông bà, vì sẽ có ảnh hưởng đến tiền đồ của con cháu. Người sống tự tìm nơi ở trên dương gian, thì người đã mất cũng thế, họ cũng phải tự đi tìm.

Tôi bật cười, "Người chết thì tìm kiểu gì mới được chứ?"

Vị đại sư đó cũng chẳng quan tâm đến câu nói của tôi, chỉ quay sang nói với Trần Huyền, "Làm người chết nói được cũng dễ thôi, chỉ cần gọi hồn về nhân gian là được, cũng chẳng phải việc gì to tát.

Trần Huyền dường như không vui lắm, đâu cần phí công thế, chỉ cần đưa xương cốt đến đây là được chứ gì, trước đây tôi chưa từng nghe ai nói phải gọi hồn người chết lên hỏi.

Vị đại sư đó cười quái dị, trên mặt còn có nhiều chỗ hằn sâu, chẳng nhìn rõ nét mặt," Tin hay không tùy hai người, tôi sớm đã xem quẻ, bà của cô Tần đây chết oan, nên với linh hồn như vậy thì chẳng biết mộ phần mình ở đâu. Nếu không xuống âm gian đưa linh hồn của bà ấy vào mộ, thì sau này con cháu không được yên.

Nhưng Trần Huyền nghe xong thì không thèm tin, nói, "Chẳng phải là muốn thêm tiền hay sao, anh chỉ cần ngoan ngoãn di dời mộ là được.

Vị đại sư không hề giận, chỉ cười ha hả, mãi lâu sau mới nói," Anh Trần, tôi khuyên anh nên suy nghĩ kĩ, nhưng nếu anh không đồng ý, thì tôi cũng sẽ không phiền gì đâu, phí thì cứ theo như thỏa thuận cũ là được.

Nhưng trong lời nói qua lại của hai người họ, tôi nghe ra một điều lạ, tại sao bà tôi lại chết oan? Có nghĩa là gì? Chẳng lẽ là bị hại chết? Nhưng Trần Huyền lại bảo với tôi là lúc bà tôi làm đồng, bị ngã từ trên núi xuống, nên đã chết? Tôi cũng vì hốt hoảng khi nghe tin dữ của bà, mà trên đường về bị tai nạn xe, bị ảnh hưởng đến não, và trên người tôi thì đầy vết thương do vụ tai nạn đó.

Đúng lúc này điện thoại của Trần Huyền reo vang, phá tan bầu không khí yên lặng rợn người, Trần Huyền lôi từ trong người ra một chiếc điện thoại, khi nhìn thấy số điện thoại hiển thị trên đó, thì mặt biến sắc, anh ấy đứng lên, "Anh đi nghe điện thoại, có việc gì nói sau, em ở yên đây đừng đi đâu."

Tôi trợn tròn mắt ngây ngô gật đầu, nhưng khi Trần Huyền vừa bước ra khỏi cửa, thì tôi ngay lập tức hỏi, "Anh nói bà tôi chết oan là sao?"

Vị đại sư đó chậm rãi, "Có nghĩa là không phải chết già, mà là bị hại chết, lúc chết thì đúng nơi âm khí nặng nề, không thể đầu thai, linh hồn không thể an nghỉ, đáng thương vô cùng!

Thật sự là có chuyện này sao? Bà tôi rốt cuộc là vì sao lại bị hại chết? Trong lúc tôi đang cố suy nghĩ, thì đầu tôi đau như búa bổ, cứ như trong não chạy qua một tia sáng màu đỏ, tôi cảm thấy có thứ gì đó mình đã quên, rồi lại cứ như đã nhớ lại.

Tôi ngẩng đầu nhìn vị đại sư rồi nói," Anh có thể mời bà tôi về nhân gian để hỏi, rốt cuộc vì sao bà tôi lại chết? "

Bà là người duy nhất đối xử tốt với tôi, tôi không thể biết bà chết oan mà lại không làm gì, hơn nữa tôi cứ thấy phản ứng hơi kì cục, chẳng lẽ cái chết của bà tôi có liên quan tới Trần Huyền? Hay.. Trần Huyền đã giết bạn trai tôi? Còn hại cả bà tôi? Tôi càng nghĩ càng thấy sợ, nên không dám nghĩ tiếp nữa.

Trần Huyền không phải là hung thủ giết người hàng loạt đấy chứ?

Vị đại sư nhìn tôi, không nói gì, anh ta đứng dậy lấy một chiếc đĩa tròn trên giá sách xuống, trên chiếc đĩa có một cái kim, trên mặt viết chữ cổ, tôi nhìn không hiểu lắm, nhưng cũng hiểu là anh ta đang muốn dùng nó để gọi hồn về.

Sau đó lại rút ba nén hương cắm vào bát hương ngay trước mặt tôi, rồi lấy ra một tấm bùa màu vàng, rồi bắt đầu hỏi tôi về bát tự, tên họ, và thời gian bà tôi mất, tôi biết bao nhiêu thông tin thì đều nói với anh ta.

Trước khi đến đây thì có đánh chết tôi, thì tôi cũng không tin mấy cái chuyện mê tín kiểu như này. Nhưng khi tôi nhìn những thứ mà người đàn ông này mang ra, lại có cảm giác vô cùng quen thuộc, cho nên tôi lại quyết định làm điều mà tôi không tin.

Anh ta viết xong bát tự, rồi với lấy nến đốt sáng lên, rồi dặn tôi," lễ gọi hồn không được cắt ngang, cũng không được rút lui nửa chừng, nên cô hãy chuẩn bị sẵn tâm lý. Lúc làm lễ cô sẽ phải nhỏ máu của mình lên chiếc đĩa này, đảm bảo bà cô có thể nghe thấy tiếng gọi của cô và lên nhân gian, khi ngọn nến này tắt, thì cũng có nghĩa là bà cô đã nhập vào tôi, thời gian chỉ có ba nén hương này, trước khi hương tắt phải bỏ tay ra khỏi đĩa gọi hồn này ngay."

Tôi gật đầu, trong lòng cảm thấy sốt sắng lại có chút uất ức, có thể gặp được bà tôi, còn có thể biết được chính xác kẻ đã hại chết bà, phải vậy không Trần Huyền, anh ấy rốt cuộc là có lừa tôi không đây.

Rất nhanh, vì đại sư kia đã ngồi lầm rầm khấn vái niệm chú, tôi lấy cây kim trên đĩa, rạch một đường trên ngón tay, máu rỉ ra, tôi đặt tay lên ngay chiếc đĩa.

Trần Huyền nghe điện thoại chưa về đến, tôi phải gọi được hồn của bà về nhân gian trước khi Trần Huyền quay lại, có rất nhiều chuyện cần phải làm rõ, trong phòng càng lúc càng lạnh, lạnh đến cắt da thịt, tôi khẽ rùng mình, và cố để mình có trạng thái bình thường nhất, mắt tôi nhìn chiếc đĩa không chớp lấy một cái.

Được mấy phút, đột nhiên ngọn nến duy nhất trong căn phòng khẽ động đậy, không hề có cửa sổ nhưng ngọn nến cứ nhảy nhót liên tục, một cơn gió đầy yêu khí thổi vào, tôi bắt đầu căng thẳng, chẳng lẽ, bà tôi đã hiện hồn về?
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 13 Tìm chủ đề

Chương 201: Biến thành ác quỷ hại người


[HIDE-THANKS]
Tôi cúi đầu nhìn chiếc đĩa, chiếc kim trên đĩa đang nằm im bất động bỗng nhiễn quay nhanh thành vòng tròn, sau khi quay mấy vòng, đột nhiên ngọn nến tắt ngúm, căn phòng lại bị bóng tối bao trùm, tôi run lên bần bật, muốn rút lại ngón tay đặt trên đĩa, nhưng không thể, vì ngón tay tôi như bị keo năm linh hai dính chặt vào không thể rút ra.

Tôi cứ như ngồi trên thảm đinh, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào đĩa tròn, vẫn cảm nhận được cây kim vẫn đang quay, nhưng nghe âm thanh phán đoán, thì tôi thấy cây kim đang dần quay chậm lại, và dừng lại, tôi cố gắng nhìn kĩ cây kim trong ánh sáng lờ mờ thì tôi hốt hoảng phát hiện, cây kim đang chỉ ra đằng sau tôi, toàn thân tôi gai ốc nổi lên ầm ầm, thật sự lúc này tôi không hề muốn quay đầu nhìn ra đằng sau một chút nào.

Tôi thật sự rất sợ, không biết tại sao, rõ ràng hồn ma này là người bà thân yêu của tôi, bà luôn đối xử với tôi vô cùng tốt, nhưng sao tôi lại thấy sợ thế này, và cảm giác nguy hiểm đang dần dần tiến gần đến tôi.

Tôi liếc mắt sang bát hương, ba nén hương bắt đầu cháy rất nhanh, hai cây dài một cây ngắn, nén nằm giữa cháy nhanh nhất, điềm báo xấu xảy ra, tôi rùng mình, thường trong trường hợp này, tốt nhất nên lạy ba lạy rồi chuồn sớm, nếu không thì hậu họa khó lường.

Từ nhỏ tôi lớn lên ở nông thôn, cũng đã từng chứng kiến nhiều những thứ thế này, nên rất hiểu, thường khi đốt hương ba nén mà có hai cây dài một cây ngắn quá rõ ràng thế này thì đều là điềm xấu cả, linh hồn của bà tôi có thể đã lên, nhưng có vẻ không được ổn lắm, cơ thể tôi sợ đến cứng đờ người, tôi nháy mắt ra hiệu cho đại sư, nhưng anh ta cũng ngồi im bất động, không thèm phản ứng gì.

Khi tôi đang không biết mình nên làm gì, thì đột nhiên mũi kim trên chiếc đĩa đột nhiên đổi hướng, quay nửa vòng và chỉ vào vị đại sư đang ngồi trước mặt tôi.

Tôi lo lắng, nhìn anh ta không hề có phản ứng gì, đúng lúc tôi tập trung hết mọi sự chú ý vào anh ta, thì đột nhiên đầu của anh ta ngẩng cao, đôi mắt lạnh lùng đến ghê người nhìn chằm chằm vào tôi, toàn thân tôi gai ốc nổi lên.

Tôi dè chừng hỏi, "Là bà phải không? Là con Tần Diêu đây, hôm nay con mời bà lên."

Người ngồi đối diện vẫn không hề có phản ứng gì, chỉ im lặng nhìn tôi, nhìn thần thái không giống vị đại sư lúc trước, có lẽ là bà tôi đã được gọi lên rồi! Tôi cố nén sự sợ hãi của mình, không ngừng nói với bản thân rằng không nên sợ, vì người này là bà của mình, bà đối xử với tôi rất tốt, bà sẽ không hại mình, cứ an ủi mình như vậy.

Rồi tôi mới nói tiếp, "Con mời bà lên vì hai việc, một là hỏi bà muốn đặt phần mộ ở đâu? Hai là con muốn biết vì sao bà lại chết?"

Không ngờ khi tôi hỏi xong, thì cảm giác nhiệt độ trong phòng bỗng nhiên giảm mạnh, tôi dám nói là nhiệt độ giống như bị giảm xuống âm độ, làm tôi lạnh run lập cập như muốn ngất đi được, nhưng vẫn cố nhìn chằm chằm vào vị đại sư mà bên trong đó có bà tôi kia.

Nhưng tôi không ngờ, người đối diện lại phát ra một điệu cười man dợ, nghe rất đáng sợ, tiếng cười phát ra từ tận trong cổ họng, bà cười rất lâu.

Cuối cùng mới phát ra giọng nói khàn khàn và quen thuộc, tôi chưa kịp xúc động vì nhận ra giọng của bà, mà chỉ thấy run sợ.

Giọng nói của bà vang lên chậm rãi.

"Mộ? Ha ha ha, ta làm gì có mộ, cháu yêu, con hỏi ta chết vì sao, chi bằng là hỏi bản thân mình, con câu kết cùng kẻ khác hại chết ta, là người bà đã nuôi dạy con suốt bao nhiêu năm này, mày đúng là loại nuôi ong tay áo, là mày đã cấu kết với con quỷ đầu xanh kia hại ta, hại ta bị mất một bên chân, sau đó lại làm ta mất đi cái mạng. Đều là do mày, là do mày cả!"

Những từ cuối cùng, bà tôi như muốn hét lên một cách điên cuồng, còn tôi thì bàng hoàng ngồi thừ ra, là ý gì đây, bà nói là tôi hại chết bà? Tôi sao lại có thể chứ, tôi và một con quỷ đầu xanh lên kế hoạch hại bà? Ai là quỷ đầu xanh, rốt cuộc là ai? Đầu tôi đột nhiên đau như búa bổ, cứ như đầu tôi bị ai đó khoét ra một khe hở, kí ức từ đâu đó cứ thế chui vào não mình thành từng đợt từng đợt một.

Nhưng không thèm đợi cho tôi hồi phục trí nhớ, bà tôi đã đứng phắt dậy, đôi bàn tay trắng bệch giơ thẳng ra muốn bóp cổ tôi, tôi cố gắng lùi lại phía sau, không ngờ là làm đổ cả ghế cả người ra sau, vừa hay thoát khỏi sự tấn công đó, đầu tôi bị đập mạnh xuống đất, đau đớn vô cùng, tôi lồm cồm bò dậy, thì phát hiện có ai đó đang túm lấy cổ chân tôi.

Tôi nhìn về phía bát hương, vị đại sư kia có nói là khi hương cháy hết, thì linh hồn của bà tôi sẽ quay trở lại âm gian, bà tôi bây giờ đã biến thành quỷ vô cùng đáng sợ, bà túm lấy chân tôi rồi kéo ngược trở lại, sức mạnh của bà rất mạnh, tôi không thể phản kháng lại, nhưng có vùng vẫy thế nào cũng không thể thoát.

Bà rất nhanh kéo tôi lại gần và vồ lấy tôi, hai bàn tay bóp cổ làm tôi không thể chạy thoát. Tay tôi cố gắng quờ quạng khắp nơi, miệng thì cố hét lên, "Bà ơi, sao bà lại làm thế, sao bà lại hại cháu?"

Nhưng bà tôi dường như chẳng thèm quan tâm đến lời tôi, chỉ dồn hết sức bóp cổ tôi, làm tôi không thể thở nổi, bà tôi gầm gừ, "Tao muốn mày chết, đền mạng cho tao, cái tên Lý Mù, Trần Huyền, tất cả các ngươi, từng đứa một, tao sẽ không bao giờ tha thứ!"

Phổi và não tôi dần cảm thấy khó chịu vì thiếu khí, lưỡi tôi thè ra, không còn cách nào để kiếm thêm chút không khí, mắt tôi bắt đầu hoa lên, Trần Huyền có đi gọi điện thoại mà sao lâu dữ thần? Sao còn chưa quay lại, nếu còn không quay lại thì tôi chết chắc.

Lúc tôi đang vùng vẫy, thì tay sờ vào quả cầu ngay cạnh mình, chắc là lúc tôi ngã ra thì nó cũng bị rơi ra, tôi cũng không biết mình nên làm gì, cứ thế ném quả cầu về phía bà tôi.

Không ngờ quả cầu phát ra một ánh sáng mạnh, tiếp đó là tiếng hét chói tai của bà tôi và cùng lúc hai bàn tay của bà bỏ ra khỏi cổ tôi.

Vị đại sư đột nhiên ngã ra đất, một người máu me be bét từ đằng sau lồm cồm bò dậy, đôi mắt ác độc nhìn tôi hằm hè, tuy nhìn hình dáng vô cùng đáng sợ, nhưng tôi vẫn nhận ra đó là bà tôi.

Tôi không hiểu sao bà biến thành như vậy, trước đó bà nhập vào người vị đại sư, nhưng sau đó thì bị quả cầu ném vào người làm linh hồn bật ra khỏi.

Bà tôi lại chuẩn bị tư thế vồ lấy tôi, tôi mau chóng bò theo quả cầu rồi cầm nó trên tay, thấy bà tôi có vẻ sợ quả cầu, nên tôi cũng thở phào, không ngờ là nhặt được một quả cầu lợi hại thế này, còn có thể đánh bay cả hồn ma quỷ dữ.

Tôi thấy bà tôi không động đậy, cố giữ khoảng cách với tôi, nên tôi cũng cảm thấy yên tâm một phần, mắt tôi liếc về phía bát hương, nén hương giờ chỉ còn một đốt ngón tay, chỉ cần cháy hết thì âm hồn của bà tôi cũng phải trở về âm gian.

Bà tôi dường như phát hiện ra điều này, nên tay giơ lên phất một cái, cuồng phong nổi lên, hất văng cả bát hương, tôi hốt hoảng đưa tay ra đỡ, nhưng nào kịp, hương bị rơi hết ra nên tắt mất mà vẫn còn một đoạn. Bà tôi nhìn tôi cười ha hả đắc ý, đúng lúc này tôi nghe thấy bên ngoài có tiếng đập cửa và gọi lớn của Trần Huyền.

Bà tôi thấy tình hình không được ổn, nhìn tôi với đôi mắt ác độc, bà tôi biến thành một đám khói xanh, bay ra khỏi cửa, đúng lúc Trần Huyền đập cửa xông vào.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 13 Tìm chủ đề

Chương 202: Conan phiên bản Trung Quốc


[HIDE-THANKS]
Căn phòng tối bỗng chốc ùa vào một ánh sáng khi Trần Huyền đạp cửa xông vào, mấy bước vội đến gần tôi, kéo tôi từ dưới đất lên, hốt hoảng hỏi, "Chuyện gì xảy ra. Sao em lại nằm dưới đất thế này?"

Tôi hoàn hồn, vội vàng túm lấy tay của Trần Huyền, hốt hoảng nói, "Là bà em, vừa nãy bà hiện hồn về, bà muốn giết em, làm thế nào bây giờ, em không hề biết đã xảy ra chuyện gì, tại sao bà nói em hại chết bà? Trước đây đã xảy ra chuyện gì, Trần Huyền anh nói cho em nghe, có phải anh lừa dối em?"

Trần Huyền vỗ lưng tôi, an ủi, sau đó nói, "Anh vừa ra nghe điện thoại, lúc quay lại đã phát hiện cửa bị khóa, chỉ đành đập cửa xông vào, nhưng lại đến muộn mất, xin lỗi em."

Tôi lắc đầu không trách Trần Huyền, Trần Huyền nói tiếp, "Nhưng sao bà em lại xuất hiện ở đây, nói anh nghe có phải em nhân lúc anh đi ra ngoài rồi gọi hồn bà em về? Chẳng phải anh nói không được làm thế hay sao?"

Tôi xịu mặt nói, "Nhưng đấy là bà em, em làm sao biết bà lại muốn hại em, còn nói em hùa nhau với con quỷ đầu xanh hại chết bà. Trần Huyền anh nói xem chuyện gì đã xảy ra trước đây vậy?"

Tôi đem toàn bộ sự việc kể lại cho Trần Huyền, và mong nhận được lời giải thích, tuy tôi không chắc Trần Huyền sẽ nói hết sự thật cho tôi nghe.

Trần Huyền xoa đầu tôi nói, "Em đừng nghĩ ngợi nhiều, bà em đã biến thành quỷ, nên đã mất lý trí của một con người, giờ chỉ có hại người thôi, tốt nhất em đừng nên để mấy lời đó làm mình mệt mỏi.

Tôi gật đầu, không hỏi tiếp nữa, nhưng việc này đã để lại ấn tượng trong tôi, linh hồn của bà sẽ không bao giờ nói dối, nếu không phải có hận trong lòng, thì bà tôi sẽ chẳng bao giờ làm thế với tôi, chắc chắn là có chuyện gì xảy ra.

Khi an ủi tôi xong, thì Trần Huyền đến cạnh vị đại sư, người này đang nằm sấp mặt dưới đất, nhưng khi Trần Huyền lật lên thì phát hiện đôi mắt của anh ta bị nổ tung, máu chảy đầm đìa, không còn thở.

Trần Huyền nhăn mặt nói," Người đã chết rồi. "

Gì cơ? Người chết rồi, sao đột ngột thế, rõ ràng còn bình thường, tôi ngẩn tò te.

Trần Huyền đứng lên nói," Chắc là bị bà em ép chết rồi, bà em chưa đạt được mục đích thì không buông tha đâu, nhưng khi nãy em làm sao thoát được? "

Thấy Trần Huyền hỏi, tôi lén cất quả cầu vào túi, không hiểu sao tôi cứ bị ai đó ngăn lại không được nói chuyện này với anh ấy.

" Lúc đó em mém chết, nếu không phải anh kịp thời xông vào, thì e là em đã bị bà bóp cổ chết rồi "

Trần Huyền nghe xong thì không hỏi nữa, chỉ kéo tay tôi muốn rời đi, tôi vội hỏi, thế vị đại sư này thì giải quyết làm sao? Không ngờ là một đại sư phong thủy mà lại chết dễ như vậy được.

Trần Huyền nói," Chúng ta không cần quan tâm, đi thôi "

Nói đoạn thì lôi tay tôi cắm đầu đi ra khỏi cửa, không ngờ chúng tôi vừa bước ra đến cửa thì còi xe cảnh sát đã hú vang, họ chặn chúng tôi ở cửa.

Tôi trợn mắt nhìn Trần Huyền," Anh báo cảnh sát đấy à? "

Trần Huyền lắc đầu, sắc mặt vô cùng khó chịu, như hiểu ra gì đó, miệng rủa." Chúng ta bị người ta bẫy rồi. "

Sao lại bị ai đó lừa chứ? Rốt cuộc là gì đây, ngày hôm nay thật quá nhiều những việc kinh thiên động địa xảy ra! Cảnh sát ngăn chúng tôi lại, hai người trong số họ đi vào phòng và lúc trở ra thì nói," Người trong này đã chết rồi. "

Rồi cả đám người vây lấy hai chúng tôi, cứ như chúng tôi là kẻ giết người đang chuẩn bị đào tẩu không bằng.

Chúng tôi nào có cơ hội thoát thân đã bị tóm về đồn cảnh sát. Tôi bị nghi là kẻ giết người còn Trần Huyền là kẻ tiếp tay, đám cảnh sát đã kết luận sơ bộ là như thế.

Một ông chú hơn ba mươi nheo mắt nhìn tôi, rồi cứ như là quen tôi lắm, nói." Sao lại là cô? Cô đi đến đâu, án mạng đến đó, hay cô là conan?

Tôi tròn mắt nhìn, không hiểu ông chú này đang nói gì. Ông chú cảnh sát không thấy tôi trả lời, cũng không tức giận, chỉ nói, "Sao thế? Hôm nay lại chuyện gì xảy ra? Cô kể lại tỉ mỉ tôi nghe xem nào."

Tôi nói, "Tôi không giết người, tôi cũng không biết vì sao người đó chết, tôi và Trần Huyền đi tìm thầy phong thủy để xem mộ phần cho bà tôi, vị đại sư nói phải gọi hồn, nhưng khi bà tôi xuất hiện thì lại không kiểm soát được, cuối cùng thì bỏ mạng.

Tôi nói xong, thì anh cảnh sát trẻ tuổi bên cạnh ông chú cảnh sát cũng ngừng bút, anh ta gắt với tôi," Nói gì vớ vẩn thế, đừng giả ngốc, nói thật đi! Đừng có giả thần giả quỷ.

Tôi nguýt một cái, "Không nói nữa vậy, tôi vốn dĩ nói thật, nhưng lời nói thật thì chẳng ai thèm tin, cũng không ai muốn nghe, chỉ trách bản thân tôi thôi."

Ông chú cảnh sát ngồi đối diện chẳng bất ngờ, chỉ bảo anh cảnh sát trẻ đi ra ngoài, rồi ông chú này tiến lại gần tôi, tôi còn tưởng bị anh ta đánh, nhưng không, anh ta mang cho tôi một ly cà phê.

Anh ta nhìn tôi rồi nói. "Tôi đã nói là chúng ta sẽ gặp lại nhau. Tin rồi chứ hả?"

Tôi lấy làm lạ, hồi lâu mới do dự nói, "Anh nói như vậy là trước đây có quen tôi?"

Ông chú ba mươi ngạc nhiên nhìn tôi. "Sao thế? Cô không nhớ tôi sao? Cô đã vào đây ba lần rồi, lần nào cũng là tôi hỏi cô, trí nhớ của cô sao kém thế?"

Tôi ngạc nhiên. "Ba lần vào đồn cảnh sát sao, từ khi nào vậy. Anh có nhầm tôi với ai không?"

Ông chú ba mươi nhìn tôi, không nói gì nữa, đứng dậy bước ra ngoài, lúc trở lại mang một tập hồ sơ, trên đó có cả chữ kí và số cmnd của tôi.

"Tên thì có thể nhầm, hình dáng có thể sai, nhưng cmnd của cô thì cô nhận ra chứ?"

Đúng vậy, nhưng tôi vào đồn lúc nào và vì sao chứ, tại sao tôi lại chẳng hề có ấn tượng gì?
[/HIDE-THANKS]
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back