Kinh Dị [Dịch] Âm Hôn Lúc Nửa Đêm - Mộ Hi Ngôn

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Băng Nhi Nguyễn, 7 Tháng bảy 2020.

  1. Băng Nhi Nguyễn

    Bài viết:
    4
    Chương 10: Không tốt, hắn tức giận rồi.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Dịch: Băng Nhi Lý bà bà bảo tôi đưa giày cho bà ấy xem. Đôi giày này đeo rất thoải mái, vốn nghĩ lúc cởi ra sẽ xảy ra chuyện kì quái gì đó, không ngờ lại rất bình yên. Tôi đưa giày cho bà bà và đeo dép lê do Ninh Ninh mang tới. Lý bà bà xem giày rất lâu rồi lại nhìn ba mẹ Linh Linh và hỏi tôi: "Tử Đồng, cháu đồng ý cứu bọn họ không?" Mẹ Linh Linh lập tức khóc lóc kể lể với tôi.

    Tôi thật sự không nghe được bọn họ khóc lóc thế nào: "Ác quỷ giết người dù sao cũng không phải chuyện tốt gì, huống hồ Linh Linh lại muốn giết cha mẹ, tội nghiệt càng nhiều.. bọn họ.." Tôi dừng một chút cơ mà ba mẹ ích kỉ như thế tôi cũng không thích nhưng lại là hai mạng người tôi không thể thấy chết không cứu: "Bà bà, cháu phải làm gì mới giúp được?"

    Ánh mắt Lý bà bà sáng lên nhưng vẫn nghiêm trọng nói: "Tử Đồng, trên giày này có một ấn kí rất lợi hại mà Linh Linh không dám chọc vào. Tạm thời để giày này ở chỗ bọn họ, có thể bảo vệ bọn họ bình an."

    Ba mẹ Linh Linh vừa nghe xong muốn đưa tay đoạt giày vẫn là Ninh Ninh tay lanh mắt lẹ cầm giày về trước bọn họ một bước giọng đầy bất mãn: "Lỡ Linh Linh còn muốn hại Tử Đồng thì sao? Giày cho bọn họ thì Tử Đồng phải làm sao bây giờ?"

    Lý bà bà không nhanh không chậm nói: "Giày chỉ là cho bọn họ mượn tạm thời. Linh Linh mới hóa quỷ, cho dù là cơ duyên xảo hợp hóa lệ quỷ trong thời gian ngắn này cũng không có cách nào rời khỏi thôn. Tử Đồng, ngày mai cháu đi Thôn Nội định hồn với bà, hồn phách cháu bị hai quỷ ăn mòn như vậy không tốt. Không sớm bảo vệ hồn phách về vị trí vốn có, sớm muộn gì hồn phách của cháu cũng tan."

    Thôn Nội vốn là thôn Cây Hòe xưa, gần như ngăn cách với thế nhân, chỉ còn thôn dân thế hệ trước đây còn có chút ấn tượng với địa danh này.

    Nếu hai ngày tới tôi phải rời đi, vậy đưa cho ba mẹ Linh Linh mượn tạm giày hẳn cũng không có vấn đề gì, nên tôi đồng ý. Còn cố ý phóng đại dặn dò họ một câu: "Chủ nhân giày này cũng không phải dễ chọc vào cho nên ngàn vạn lần phải bảo vệ giày thật tốt. Cẩn thận hắn lại tìm tới các người."

    Ba mẹ Linh Linh vội vàng gật đầu mặt mày hớn hở vì nghĩ mình có thể bảo toàn mạng sống, ý nói không thành vấn đề. Ngay lúc tay bọn họ sắp chạm vào giày trên tay tôi, một luồng gió lạnh xưa nay chưa từng có từ bên người tôi thổi lên. Thổi trúng tôi lạnh thấu xương.

    Lý bà bà kinh hô: "Không tốt, hắn tức giận rồi!" Chỉ thấy giày thêu đỏ trên tay tôi hiện lên một ngọn lửa màu lam. Ngọn lửa chạm tới đầu ngón tay tôi đầy lạnh lẽo khiến tôi theo bản năng thả lỏng tay ra. Giày dừng ở không trung ba mẹ Linh Linh không màng tất cả muốn đoạt về, nhưng mà còn chưa chạm tới ngọn lửa trên giày càng mạnh hơn nháy mắt giày bị thiêu ngay cả tro bụi cũng không còn.

    Không còn hy vọng, ba mẹ Linh Linh tuyệt vọng ngã xuống đất. Gió lạnh thấu xương như ngày đông giá lạnh vòng quanh ở người tôi, tức giận gào thét.

    Sắc mặt Lý bà bà nôn nóng quỳ gối trên đất không ngừng dập đầu: "Đều tại lão phụ sai! Xin đại nhân bớt giận mà tha cho người vô tội!"

    Những người khác đều bị gió lạnh vây quanh không thể nhúc nhích, thấy bọn họ sắp bị đông lạnh môi đã tím tái, ánh mắt tôi cũng dần trở nên mơ hồ. Khí lạnh xuyên qua da xâm nhập vào tủy cốt, cánh mũi chợt có cảm giác ấm áp. Tôi thấy một giọt máu rơi trên cánh tay tôi ẩm ướt, tôi vội lau đi nhưng chợt nhận ra không thể ngăn được máu mũi chảy ra ngoài. Càng ngày máu càng chảy nhiều, ngay cả mắt cũng như nhuộm thành màu đỏ. Gió lạnh xoẹt qua vệt máu trên tay tôi dần ngừng lại. Ninh Ninh chạy vội đến đỡ lấy cơ thể sắp ngã xuống của tôi. Tôi chợt cảm thấy trên mặt chợt lạnh như một bàn tay không chút hơi ấm khẽ xoa lên.
     
    ngngyvy thích bài này.
  2. Băng Nhi Nguyễn

    Bài viết:
    4
    Chương 11: Thôn Nội thần bí.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Dịch: Băng Nhi

    Cảm xúc trên mặt chợt lóe lên rồi biến mất. Trong phòng lại khôi phục nguyên dạng ban đầu. Chỉ là tôi cảm giác thấy cỗ hàn ý kia vẫn vây xung quanh tôi cả ngày giờ phút này lại không còn nữa.

    Ninh Ninh đỡ tôi ngồi xuống một bên, dì Hoa đỡ Lý bà bà đứng dậy mà ánh mắt Lý bà bà nhìn tôi càng thêm quái dị.

    Bà ấy đến kiểm tra mắt, mũi, lỗ tai của tôi, mày nhíu chặt: "Nếu gió lạnh kia không kịp thời dừng lại, cháu nhất định sẽ mất máu mà chết."

    Tôi kinh hãi, không ngờ tới tính mạng mình lại yếu ớt vậy.

    "Cũng còn may chỉ có mắt và mũi cháu chảy máu, ngày mai đi định hồn với bà hồn phách cháu sẽ không còn dễ hao tổn vậy nữa."

    Tôi nghe thế thì khẽ thở phào. Lúc này ba mẹ Linh Linh lại gào khóc hỏi tôi còn có giày thêu đỏ không để cho họ mượn để bảo mệnh. Thật là, còn dám mở miệng hỏi, không thấy vừa xong tôi cho mượn giày vị kia đã tức giận thế nào sao?

    Tôi lắc đầu.

    Lý bà bà thở dài nói: "Chủ nhân giày này không muốn cho chúng mày mượn, chúng mày cũng đừng nghĩ tới nữa."

    Ba mẹ Linh Linh khóc càng thê thảm: "Thím, Thím phải cứu chúng cháu, bao nhiêu tiền cũng được."

    "Chút tiền ấy chúng mày giữ lại chuẩn bị cho mình một cỗ qua tài thật tốt đi." Lý bà bà tức giận mắng.

    Tôi chợt nhớ ra một chuyện nên đưa ra một ý tưởng: "Bà bà, không phải là Linh Linh tạm thời không ra khỏi thôn được sao? Vậy để bọn họ sáng mai rời khỏi thôn chẳng phải Linh Linh không thể giết được họ sao?"

    Khuôn mặt Lý bà bà trầm xuống: "Đây cũng coi như là một biện pháp nhưng Linh Linh là lệ quỷ, nếu không cố gắng trấn áp sớm, bọn chúng đi rồi chỉ sợ thôn dân không thoát khỏi tai ương."

    Nếu bọn họ ở đây còn có khả năng cảm hóa được Linh Linh. Nhận ra điều này tôi cũng không nói gì nữa. So với loại cha mẹ ích kỷ này, tính mạng thôn dân vẫn là quan trọng hơn, huống chi lại chính bọn họ đã hại chết con gái mình.

    Ba mẹ Linh Linh hẳn là hiểu, nhưng bọn họ vẫn giận giữ nói: "Bà già chết tiệt này, bà muốn dùng mạng của chúng tôi đổi lấy mạng của các người sao? Đừng có mơ! Đêm nay ông đây sẽ đi."

    Bọn họ nói xong thì bỏ đi, chỉ lát sau bên cạnh đã truyền đến tiếng leng keng đoán chừng bọn họ đang thu dọn đồ chuẩn bị trốn. Đêm đó, tôi rửa mặt lau toàn bộ vết máu trên mặt đi, nhìn bóng của mình trong chậu nước trong chớp mắt tôi lại cảm thấy giương mặt này có chút xa lạ. Đầu tôi đau như búa bổ, Lý bà bà nói vì hồn phách không ổn định nên vậy. Tôi đặt người xuống gối thì ngủ luôn, mãi đến sớm hôm sau Ninh Ninh gọi rất lâu tôi mới tỉnh dậy được.

    "Mình tưởng cậu lại bị quỷ chiêu hồn đi, gọi thế nào cậu cũng không dậy." Ninh Ninh cười nói.

    Ra ngoài ăn sáng, dì Hoa nói tôi ra cửa thôn chờ Lý bà bà rồi đi Thôn Nội.

    Ninh Ninh vốn muốn đi cùng tôi kết quả lại bị dì Hoa cản lại: "Cháu gái, Thôn Nội không phải là nơi ai cũng có thể đến. Cháu nghe lời ở lại nhà dì nhé."

    Tôi có chút tò mò, nơi đó chẳng phải là địa chỉ cũ của thôn này sao: "Dì, sao không thể tùy tiện đi vậy?"

    Dì Hoa thở dài: "Dì chũng chỉ là nghe nói lại, cháu nghe xong đừng sợ nhé.."

    Tôi gật đầu dì lại nói: "Sở dĩ mọi người từ Thôn Nội dọn đến nơi này là vì.. ở đó có ma quỷ gây rối.." "Ma quỷ lộng hành còn có người ở lại đó sao?"

    Ninh Ninh lại càng khó hiểu: "Sao mọi người không dọn hết đến đây?"

    "Bọn họ còn phải trông coi nơi đó, cụ thể thì dì cũng không rõ." Dì Hoa nói rồi nhìn tôi an ủi: "Cô gái, cháu cũng đừng sợ, mấy chục năm nay cũng chưa nghe nói nơi đó xảy ra chuyện gì cả, sẽ không sao đâu."

    Nhưng mà thôn Cây Hòe này mấy chục năm qua cũng không có quỷ lộng hành gì mà đêm qua xuất hiện tận ba con..
     
    ngngyvy thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 13 Tháng chín 2020
  3. Băng Nhi Nguyễn

    Bài viết:
    4
    Chương 12: Thôn Nội hoang tàn, vắng vẻ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Dịch: Băng Nhi

    Tôi tạm biệt dì Hoa, đi ra cửa thôn tìm Lý bà bà, ngoài trời có một lớp sương mù hơi mỏng. Lúc đi ngang nhà Linh Linh, tôi nhìn thấy bọn họ đóng chặt cửa, quan tài Linh Linh đặt trong sân còn mở nắp ra.

    Ninh Ninh tiễn tôi cũng nhìn thấy khẽ hừ một tiếng khinh thường: "Thi thể Linh Linh không có ở đây, hóa ra là bên trong đặt vài bộ quần áo, hôm qua lúc ba mẹ cô ta đi còn mang theo quần áo bên trong, còn nói là để bán lấy tiền. Thật là chưa từng gặp loại ba mẹ nào như vậy!"

    Bọn họ đi rồi, cũng không biết thôn dân ở đây phải làm sao bây giờ. Nhà ở cửa thôn là quầy bán đồ ăn vặt, Lý bà bà đang dựa vào quầy gọi điện thoại. Trưởng thôn cũng đang ở đó vừa buồn rầu vừa hút thuốc, lại vừa đánh giá tượng chó đen xấu xí ở cửa thôn kia. Tượng đá cao bằng cẳng chân tôi, phía dưới còn lót một phiến đá. Tuy tượng đá này không hợp gu thẩm mỹ của tôi nhưng tất cả thôn dân đều kính trọng nó. Nhưng bây giờ tượng đá đã vỡ vụn thành từng mảng rơi ở một bên.

    "Trưởng thôn, sao tượng đá lại thành ra như vậy?" Tôi vô cùng kinh ngạc.

    Trưởng thôn cũng lắc đầu: "Cũng không biết đứa nào làm, thật tức chết ta!"

    Ninh Ninh đánh giá: "Có phải lúc bị núi lở chấn động vỡ hay không? Lúc đó cháu quay lại thôn đã thấy nứt rồi nhưng mà chưa vỡ ra."

    Trưởng thôn xua xua tay: "Không phải! Tượng đá này lúc ông nội ta sinh ra đã có, núi lở bé cũng trên trăm lần vẫn luôn rất tốt mà! Hẳn là đứa nào ngứa chân đạp đổ, nhất định phải bắt được nó!"

    Lý bà bà không nói gì vội thúc giục tôi lên đường vì bà ấy nói đi một ngày là có thể về. Tôi cũng không cần mang theo gì. Trên đường đi, tôi và bà bà có nhắc chuyện lo lắng cho mọi người sau khi ba mẹ Linh Linh rời đi: "Bà đã gọi điện cho người quen, hắn chuyên đối phó với lệ quỷ, hắn sẽ qua thu thập Linh Linh."

    Bà ấy nhìn tôi: "Chờ hắn tới, cháu cũng cho hắn xem xem."

    Tôi biết tôi bị một con lệ quỷ âm thầm quấn vào. Đi một mạch đến giữa trưa, lại đi qua một quả núi, lại sờ soạng trong sương trắng nửa ngày tôi và Lý bà bà mới tới Thôn Nội. Trong núi thường xuyên có sương mù, sương mù nơi này lại đặc biệt dày. Cách năm bước chân cũng không nhìn rõ người, tôi chỉ có thể nắm chặt tay của bà bà.

    Cơ mà không biết có phải ảo giác không, tôi luôn cảm thấy như có người đi qua sương mù này. Thấy Lý bà bà vẫn bình thường, vậy hẩn điều là dân trong thôn chứ không phải ma quỷ gì. Lý bà bà dẫn tôi đến gõ cửa một ngôi nhà, nơi đây có chút giống với bố cục của thôn Cây Hòe, vị trí này tương ứng với nhà Lý bà bà ở thôn. Bên trong không có ai trả lời, Lý bà bà nghĩ ngợi một lát lấy từ trong túi ra một cái chìa khóa mở cửa. Cửa vừa mở ra, một mùi mốc meo ập vào cánh mũi.

    "Quế Hoa, ta vào đây."

    Bà ấy nói vọng vào một tiếng. Vẫn không có ai trả lời. Trong nhà không bật đèn, cửa sổ lại đóng hết, dưới ánh sáng tối tăm, tôi miễn cưỡng nhìn quanh nhà một cái. Thấy Lý bà bà đi vào, thôi bịt mũi lại cũng đi theo vào. Lý bà bà vào phòng bếp, vừa lúc tôi đinh đi theo chợt cảm giác trên vai như bị ai đó vỗ nhẹ tôi sởn cả tóc gáy.

    Thính lực của tôi rất tốt, trong phòng lại yên tĩnh như vậy nhưng tôi hoàn toàn không nghe thấy tiếng bước chân phía sau.

    Nhớ tới sáng nay dì Hoa nói Thôn Nội có quỷ lộng hành, lại nhớ tới trước kia từng nghe qua quỷ thổi đèn. Tôi không dám quay đầu cũng không dám bước lên.

    "A, a.." Tiếng nói quỷ dị vang lên sau lưng, tôi giật mình cầm túi xách trong tay đập ra phía sau.
     
    ngngyvy thích bài này.
  4. Băng Nhi Nguyễn

    Bài viết:
    4
    Chương 13: Chị, em có thể vào hay không?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Dịch: Băng Nhi

    Thật sự tôi đã đánh trúng một người, người đó trốn tránh lại không ngừng kêu: "A, a", "a, a".

    Lý bà bà nghe thấy tiếng động, từ tronv bếp đi ra, vội vàng bảo tôi dừng tay rồi chắn giữ tôi và người kia.

    "Bà là người câm chứ đâu phải kẻ điếc, gọi bà nửa ngày sao không biết ra mở cửa?" Lý bà bà cả giận nói về phía người nọ.

    Thì ra bà cụ lưng còng gầy chỉ còn da bọc xương này không phải quỷ mà là "Quế Hoa" trong miệng Lý bà bà.

    Người kia: "A, a" một câu, Lý bà bà lại kéo tôi để bà ấy xem nói chuyện tôi bị quỷ chiêu hồn một lượt.

    "Chuyện chính là vậy, Quế Hoa bà giúp tôi củng cố hồn phách." Lý bà bà nói.

    Quế Hoa đánh giá tôi, chợt nổi điên lập tức muốn đuổi người, Lý bà bà vội cản bà ấy: "Bà muốn đuổi người. Người Thanh Hư Quan phải mấy hôm mới tới được đây, không phải tôi không tìm được biện pháp mới tìm đến bà hay sao? Chẳng lẽ bà tàn nhẫn muốn đứa bé này hồn phi phách tán."

    Quế Hoa bà bà cầm một cái chén sứ trên bàn ném xuống dưới chân tôi đuổi người càng thêm nhiệt liệt, quơ chân múa tay muốn đẩy tôi ra ngoài.

    Lý bà bà thấy vậy càng thêm tức giận: "Tử Đồng, cháu chờ ở đây. Ta có chuyện muốn nói với bà già này!" Nói xong bà ấy kéo Quế Hoa bà bà đi vào trong bếp.

    Tôi bất đắc dĩ phải chờ ở bên ngoài. Loáng thoáng nghe được Lý bà bà đang khuyên Quế Hoa nên hiểu và hành động bằng lý trí.

    Sương mù bên ngoài càng dầy, tôi nhìn sâu vào sương trắng lại cảm thấy như có một đám bóng đen lướt qua.

    Thấy hai bà bà còn trong bếp chưa lải nhải xong, tôi xoay người đi thêm hai bước sang bên kia. Tinh tế xem xét tranh treo trên tường. Nhìn kĩ thì tôi thấy đây không phải là tranh mà là bùa Chu Sa. Nhìn lại lần nữa thì thấy cả tường đều là dạng bùa chú này.

    "Chị, em có thể vào hay không?"

    Ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng của một đứa trẻ, tiếng Lý bà bà vẫn còn đang nói trong bếp chắc hẳn là hai người họ không nghe thấy tiếng hỏi này. Tôi nghĩ chắc hẳn là ai đó có việc muốn tìm Quế Hoa bà bà nên nói luôn: "Vào đi, bà bà đang ở trong bếp."

    Nhưng tôi đợi mãi cũng không thấy người bên ngoài đi vào.

    Trẻ con nhà nào đùa dai vậy?

    Dư quang nơi khóe mắt bỗng hiện lên một ánh đỏ như là từ những bùa chú trên tường phát ra. Nhưng khi quay đầu lại thì tất cả vẫn bình thường.

    Rốt cuộc tiếng nói trong bếp cũng nhỏ dần, Lý bà bà từ trong đi ra giọng đầy căm giận: "Bà già này, tôi đã cố nói hết lời rồi, bà còn cố chấp."

    Quế Hoa bà đi sau Lý bà bà mấy mét, đột nhiên run cầm cập, sau đó bà ấy ngẩng đầu lên nhìn tôi, trong mắt lóe lên tia quỷ dị làm tôi nổi cả da gà.

    Nhưng lúc tia sáng kia lóe lên, tôi muốn nhìn kĩ nó thì bà ấy đã cúi xuống. Bà ấy đến bên tôi, ánh mắt lại vẩn đục, quơ chân múa tay với tôi và Lý bà bà một lúc giống như muốn nói gì đó. Thì Lý bà bà vẫy tay nói: "Bà làm đi, nếu tôi đã tìm tới bà thì chính là tôi tin tưởng bà, chuyện cố định hồn phách Tử Đồng sẽ do bà làm."

    Quế Hoa bà bà rũ đầu đi vào bếp, lát sau bưng ra ba chén trà.

    Lý bà bà và bà ấy tranh luận nửa ngày đã sớm khát nước nên lập tức uống vào.

    Tôi có chút băn khoăn ánh mắt vừa rồi của Quế Hoa bà bà, nhưng đi đường núi cả buổi sáng, một ngụm nước cũng chưa uống, bây giờ miệng đắng lưỡi khô. Thấy Quế Hoa bà bà cũng uống, Lý bà bà cũng đã uống mà không vấn đề nên tôt cũng uống.

    Nhưng uống trà xong không bao lâu, cả người tôi vô lực ngã xuống đất.
     
    tsuki977ngngyvy thích bài này.
  5. Băng Nhi Nguyễn

    Bài viết:
    4
    Chương 14: Trúng kế.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Dịch: Băng Nhi

    Lý bà bà cũng tê liệt ngã trên ghế, khuôn mặt kinh hãi: "Trần Quế Hoa, bà bỏ gì vào trà!"

    Tôi cố ngẩn nhìn người duy nhất còn đứng trong phòng, chỉ thấy bà ta cười dữ tợn kéo tay tôi ra ngoài.

    Tiếng Lý bà bà bên trong gọi theo cành ngày càng bé, tôi chỉ thoáng nghe thấy cái gì mà bị bám vào người.

    Tôi nhớ tới chị Thanh ngày trước. Trong nhà có môn thần, nếu không có chủ nhân mời mà quỷ đều không thể vào. Mà tôi lại vừa lỡ mời rồi..

    Trong sương trắng đi ra rất nhiều bóng người, tôi ngã xuống đất, nhìn thấy không ít người vây quanh đây, nhưng mũi chân họ đều là lướt trên đất.

    Bọn họ tất cả đều là quỷ!

    Một đoàn quỷ vây lại xung quanh, bọn họ hầu hết đều nhìn trung tuổi, già nua. Bọn họ âm khí dày đặc cứ nhìn tôi chằm chằm, rồi đồng loạt nở nụ cười đáng sợ. Nhất thời tiếng cười quỷ dị vang khắp Thôn Nội.

    Tôi bị bỏ thuốc, cả người vô lực ngay cả nói cũng không nói được nhưng ý thức vẫn rất tỉnh táo.

    Dịch: Băng Nhi

    Hình như người cầm đầu vỗ tay một cái, một cỗ kiệu trắng từ trong sương mù trên đỉnh đầu bay đến. Còn có bốn người giấy môi hồng, răng trắng sinh động như thật làm kiệu phu.

    Quỷ cầm đầu làm một thủ thế, Quế Hoa bà bà một tay lôi tôi ném vào trong kiệu. Cỗ kiệu giấy này thoạt nhìn mỏng manh tôi vốn chuẩn bị sẽ ngã đau kết quả sau khi bị ném vào một chút tổn thương cũng không có.

    Rèm kiệu thả xuống, qua khe hở dưới rèm, tôi thấy người giấy nâng kiệu lên sau đó lại nghe thấy tiếng kèn xô- na quen thuộc.

    Ha.. tôi lại Minh hôn lần hai..

    Vị vi phu kia có tức giận không?

    Cỗ kiệu được nâng vào chỗ sâu nhất trong sương trắng. Quế Hoa bà bà sắc mặt xanh trắng, như là hỷ mama thời cổ khi người ta kết hôn.

    Một vài nhánh cây sắc nhọn ven đường quẹt qua kiệu tạo thành từng vệt xước. Tôi có chụt hoài nghi, kiệu bây giờ có thể chứa được tôi thì tôi có thể không phải là người.

    Tôi rùng mình một cái không biết những con quỷ này định đưa tôi đi đâu?

    Không biết qua bao lâu, rốt cuộc tôi cũng bị người ta xách ra từ trong kiệu.

    Đây là một sơn động, bên trong còn có một hồ nước to, phu kiệu vô lực ngã ở một bên. Một ngọn lửa đỏ tươi từ trên cao từ từ thiêu đốt họ.

    Quế Hoa bà bà giống như bị quỷ bám xách tôi lên, lúc này tôi mới nhìn thấy tất cả số quỷ còn lại đều đứng ở ngoài cửa sơn động. Trên gương mặt xanh trắng của bọn họ đầy giữ tợn lúc này lại nhìn về một phía trong sơn động chỉ toàn là sợ hãi.

    Tôi bị đặt trên một đóa hoa súng màu đỏ sẫm, Quế Hoa bà bà không biết từ đâu lấy ra một con dao, vòng ra sau tôi rạch một đường sau cổ thôi.

    Đau đớn kịch liệt làm tôi cảm thấy như bị người ta cắt đầu lìa khỏi cổ.

    Sau đó ngoại từ cổ, sau cổ và bả vai đều cảm nhận được đau đớn thấu trời còn kèm theo một tiếng như là tiếng xé rách. Tôi cảm nhận rõ ràng sau gáy bị lột đi một miếng da to.

    Tôi đau muốn chết, cơ thể vẫn không thể nhúc nhích được. Còn chẳng thể mở miệng để kêu cứu.

    Hoa súng đỏ sậm dần nhuộm sang màu đỏ tươi. Dòng máu lớn tản ra ở dưới người tôi. Quế Hoa dùng sức đẩy tôi vào trong hồ, tôi nằm trên hoa súng trôi theo dòng nước chảy. Một ánh sáng màu lam xoẹt qua khóe mắt tôi, tôi nhìn theo ánh sáng thấy trên đầu treo cỗ quan tài mà tôi từng thấy trong mơ.
     
    ngngyvy thích bài này.
  6. Băng Nhi Nguyễn

    Bài viết:
    4
    Chương 15: Vô sỉ! Cút đi!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Quan tài treo trên không trung bằng tám dây xích sắt thô cứng. Qua lớp thủy tinh phát sáng, có thể thấy bên trong nằm một bóng người.

    Hồ nước sâu không đáy dần bị máu của tôi nhuộm đỏ, trên xích sắt đen cũng dần hiện lên ám văn màu máu. Ngay cả quan tài theo thời gian cũng bị máu nhuộm mà hiện lên từng đóa Mạn Châu Sa giương nanh múa vuốt.

    Vì mất máu quá nhiều mà ý thức của tôi dần trở nên mơ hồ, chỉ cố dốc hết sức để giữ mình tỉnh táo. Bằng không, nếu nhắm mắt thì tôi không dám chắc mình có thể tỉnh lại hay không.

    Dịch: Băng Nhi

    Bên bờ hồ đã không còn ai, Quế Hoa bà bà bị quỷ bám vào ngã ở cửa sơn động. Ngoài đó chỉ còn lại vài con quỷ, thoạt nhìn pháp lực không thấp đứng đó.

    Bọn họ kính sợ ánh mắt lấy lòng nhìn quan tài kia, chỉ ghét máu tôi chảy quá chậm.

    Rốt cuộc trong sơn động đang im lặng như tờ cũng vang lên một tiếng xích sắt chấn động. Quan tài thủy tinh treo trên đầu tôi rung lên, ma quỷ ngoài sơn động phát ra những tiếng rít, không biết chúng sợ hay là vui mừng. Âm thanh như muốn đâm thủng màng nhĩ của tôi.

    Xích sắt bị đứt, những tưởng quan tài kia sẽ rơi vào đầu tôi, bỗng nhiên mặt nước vỗn yên tĩnh bỗng hình thành một cái lốc xoáy thật lớn ngay cạnh tôi.

    Hoa súng tôi đang ngồi bị lốc xoáy hút vào, quan tài thủ tinh rơi ngay chỗ tôi vừa ngồi không sai một li nào. Nhưng mà mặt nước lại không hề gợn sóng.

    Quan tài phát ra tiếng như là đá bị cọ xát, tôi và hoa súng trên mặt nước bị xoay tròn rất nhanh. Tôi cứ ngỡ mình sẽ bị hút thẳng vào xoáy nước kia.

    Đột nhiên trong quan tài thủy tinh nhảy ra một bóng người, nhanh chóng xoẹt qua mặt nước vớt lấy người tôi kéo ra khỏi lốc xoáy kia. Bàn tay lạnh lẽo ấy khẽ xoa lưng tôi, ngón tay đầy những máu, anh ta nhíu mày, sau gáy truyền đến cảm giác tê dại, cuối cùng tôi cũng không trụ được nữa từ từ nhắm mắt lại.

    Lúc tỉnh lại tôi thấy mình nằm trong quan tài thủy tinh, ngay bên cạnh hắn.

    Thấy tôi tỉnh lại, anh ta nhàn nhạt liếc nhìn tôi một cái nói: "Đám gia hỏa quỷ thôn kia gây ra sao?"

    "Tôi.. tôi cũng không biết.." Tôi cố gắng bò từ quan tài ra, đứng đối diện với hắn.

    Quan tài của thủy tinh đang ở trên hồ, thân thể của tôi cũng đã khôi phục. Nhưng mà từ chỗ tôi cách cửa sơn động rất xa.

    Cơ mà tôi không biết bơi!

    Nhìn người đàn ông trong giấc mơ giờ đang đứng trước mắt này, tôi cứ nghĩ mãi, đắn đo mãi mới dám hỏi: "Có phải anh dùng quỷ chiêu hồn với tôi phải không?"

    Hắn gật đầu, cường điệu đáp: "Nàng là thê tử của ta."

    Tôi lập tức phản bác: "Tôi không phải."

    Lời còn chưa dứt, hắn đã ở trước mắt tôi, ngay sau đó cơ thể bị đẩy mạnh, ngã xuống quan tài phía sau.

    Cơ thể hắn đè lên người tôi, nhiệt độ lạnh lẽo trên người anh ta lan dần sang tôi. Mặt anh ta cách tôi không đến 1cm, một tay đặt trên vai tôi, một tay nắm cằm tôi.

    (Đừng bê chất xám của Nhi đi nhé)

    Hơi lạnh từ môi lan ra toàn thân, tôi dùng cả tay lẫn chân để đẩy hắn ra. Hắn nằm trên người tôi, đè chặt tôi phía dưới làm tôi không thể nhúc nhích. Lại dùng một tay nắm tay tôi, tay kia ổn định đầu tôi không cho tôi trốn.

    Đây hẳn là sắc quỷ!

    Hắn hôn càng cuồng nhiệt, hai người gần như dính vào nhau, lúc phản kháng tôi thấy lông mi dài thật dài của anh ta khẽ rung. Mãi một lúc sâu, lúc tôi gần như sắp không thở nổi hắn mới ngẩng đầu lên, tôi vội vàng thở hổn hển mấy hơi.

     
    ngngyvy thích bài này.
  7. Băng Nhi Nguyễn

    Bài viết:
    4
    Chương 16: Ngực nhỏ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Dịch: Băng Nhi.

    Biết đánh không lại, tôi chỉ cố gắng thuyết phục hắn: "Vị đại ca này, có gì thì nói chuyện, đừng hơi tí thì động miệng."

    Anh ta hơi nhíu mày, tay đang nắm lấy tay tôi cũng thả lỏng dần ra, tôi lấy tay che kín miệng, ánh mắt hắn dời xuống phía dưới càng thêm nghiền ngẫm. Hơi ghét bỏ phun ra hai chữ rất là vũ nhục: "Thật nhỏ."

    Ngực nhỏ thì liên quan gì tới anh?

    Nhà anh có trẻ nhỏ sao?

    Tôi lấy tay che ngực, lếc xéo sắc quỷ vô sỉ này một cái. Tốt thôi, bị nói hai câu vậy cũng chẳng sao, toàn mạng mới quan trọng, mạng sống vẫn là quan trọng hơn!

    Tự tẩy não xong, rồi tự ép bản thân phớt lờ chuyện này, tôi nói với hắn: "Anh đứng lên được không? Ở trong này không thích hợp nói chuyện.."

    Anh ta lại nhìn tôi: "Như này rất thích hợp viên phòng rồi!" Nói xong lại muốn đè xuống tiếp.

    Tôi không thể động đậy, chỉ có thể quay đầu né tránh nụ hôn của anh ta, lại không thể ngờ khi quay đầu sẽ bị lộ gáy, liền bị anh ta hôn lên cổ.

    Sắc quỷ vô sỉ này thật là không biết xấu hổ!

    Tôi lập tức quay đầu lại dùng đầu mình chọi vào đầu anh ta: "Anh tránh ra! Vô sỉ! Cút đi!"

    Dịch: Băng Nhi.

    Hắn ta cũng chẳng mảy may để ý, cũng không tóm lấy tay tôi cứ vậy để mặc tôi đẩy thế nào cũng được. Đôi tay hắn ta lại di chuyển loạn xị trên người tôi.

    Bên ngoài sơn động truyền đến tiếng thét dài sắc nhọn đầy sát ý mãi không dứt. Rốt cuộc đôi tay làm loạn trên người tôi cũng dừng lại.

    Hắn ngẩng đầu, ánh mắt không vui nhìn về phía cửa sơn động: "Tìm đường chết."

    Trực giác mách bảo, đám quỷ hồn kia đã quay lại.

    "Ở chỗ này chờ ta." Hắn ném lại một câu, bóng dáng màu đen chợt lóe lên, chớp mắt đã ở cửa sơn động.

    Tôi vội vội vàng vàng bò ra khỏi quan tài.

    Đùa chứ, có ngốc mới ở đây chờ hắn!

    (Đừng bê chất xám của Nhi đi nhé)

    Hắn đã đi ra ngoài, bên ngoài trời cũng đã tối rồi, tôi loáng thoáng nghe được tiếng ma quỷ kê rên hẳn là đều bị hắn xử lí.

    Tôi nhớ rất rõ là có rất nhiều ma quỷ đưa tôi tới đây, nhất thời hắn cũng không quay lại đây ngay được. Lúc này trốn đi là tốt nhất.

    Trên hồ lay động vài đóa hoa súng, thứ này tôi đã từng nằm lên. Thoạt nhìn có vẻ yếu đuối mong manh, cơ mà sức nâng rất lớn, vừa lúc có thể làm thuyền sang bờ bên kia.

    Tôi chọn đóa hoa nhìn chắc chắn một chút rồi cẩn thận bò lên, suýt chút nữa rơi xuống nước mấy lần. Cuối cùng cũng ngồi lên hoa súng thành công.

    Tôi mừng thầm, hắn ta còn chưa quay lại, vội dùng tay làm mái chèo chèo đi. Tay mới chạm vào nước, một cảm giác âm hàn lạnh như băng xưa nay chưa từng có chui thẳng vào đầu rồi lan ra toàn bộ xương tủy. Tôi không tự chủ được rùng mình một cái.

    Nhưng mà đây là cơ hội duy nhất để tôi có thể thoát khỏi đây, quanh đây không có gì dùng để làm mái chèo hết, cho dù lạnh tôi cũng phải thử một phen.

    Một lần nữa cho tay vào trong nước, tôi cắn chặt răng dùng sức vung về phía sau. Hoa súng di chuyển được một chút mà linh hồn tôi thiếu chút nữa bị đông cứng mà nhảy ra ngoài.

    Tay chạm vào nước kia đã quá lạnh mà chuyển thành màu tím, tôi chợt nhớ trước lúc mình ngất xỉu, quan tài thủy tinh kia rơi xuống nhưng lại không có lấy một giọt nước bắn lên.

    (Đừng bê chất xám của Nhi đi nhé)

    Xem ra, đây không phải là một hồ nước bình thường.

    Trời đất chợt quay cuồng, trong nước như có vô số linh hồn đang gào thét đến chói tai như thể muốn đâm thủng màng nhĩ tôi.

    Khuôn mặt bọn họ lộ rõ vẻ dữ tợn, vươn tay muôn tóm lấy tôi, muốn biến tôi thành như bọn họ.

    Cơ mà lốc xoáy càng ngày cành lớn, chả mấy chốc tôi đã bị nuốt vào trong đó..
     
    ngngyvy thích bài này.
  8. Băng Nhi Nguyễn

    Bài viết:
    4
    Chương 17: Vào nhầm phố Âm.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Dịch: Băng Nhi.

    Lúc nhìn rõ cả thế giới thêm lần nữa, đã không còn là cảnh sắc trong sơn động nữa. Tuy cảnh sắc vẫn tối tăm như cũ, nhưng nơi này rõ ràng là một nơi khác, hình như là một khu phố. Đây là một phố cổ rất lâu đời, cửa hàng dùng đều là loại ván cửa thời cổ, ván cửa không dỡ xuống hết chỉ mở ra một cái để đi qua.

    Trên đường lác đác chỉ vài người qua lại, khi đi lại chỉ gục đầu nhìn chân, không biết đang suy nghĩ cái gì.

    Đột nhiên một người đi ngang qua sát tôi chợt dừng chân lại, rồi quay đầu nhìn về phía tôi. Thoáng cái nhìn thấy mặt của hắn, tôi suýt bị dọa hét lên.

    Hắn ta có một con mắt rơi bên ngoài, đầu lưỡi đỏ sẫm vươn ra dài thật dài giống như quỷ treo cổ.

    (Đừng bê chất xám của Nhi đi nhé)

    Giờ đây hắn kinh ngạc nhìn tôi như không thể tin được.

    "Người sống.." hắn ngơ ngác nói. Một giây sau đó trên mặt lại lộ ra vẻ tham lam y hệt lũ ma quỷ trong sơn động: "Ăn ngươi tròng mắt của ta sẽ không rơi xuống nữa."

    Không phải mình lại vào nhầm nơi quái quỷ nào nữa chứ? Tôi khổ quá mà..

    Tôi lắc mình né tránh khi hắn lao tới. Hắn vồ hụt thì hét ầm lên: "Có người sống! Có người sống này! Người sống đi vào quỷ giới chúng ta!"

    Có đồ tốt không phải nên giấu đi sao? Còn kêu cái quỷ gì vậy?

    Tôi tức giận thầm mắng chửi trong lòng. Trên đường ma quỷ ít qua lại bị tiếng gọi của hắn tò mò nhìn về phía tôi, trong mắt đều là tia hung ác: "Quả nhiên là người sống!"

    "Ta muốn ăn đầu của nàng ta."

    "Tay phải cho ta."

    "Chân trái của ta."

    Tôi đã đồng ý để các người phanh thây tôi sao?

    Bọn họ chạy về phía tôi, tôi chạy đi nhưng quỷ trên đường đều đang chạy theo.

    Cứ thế này hẳn không phải là biện pháp hay. Chạy trên phố thế này lại càng hấp dẫn nhiều ma quỷ hơn.

    Quá sợ hãi, tôi đánh cược một phen chạy vào một nhà cách mình gần nhất. Vừa vào cửa đã gửi thấy một mùi hương kì quái. Vừa giống mùi son phấn, lại vừa giống mùi formalin pha tạp.

    Ma quỷ phía sau lại đồng loạt dừng chân. Tôi loáng thoáng nghe được bọn họ nói cái gì mà xui xẻo lại vào cửa hàng của Tiểu Duy.

    Thấy những ma quỷ đó kiêng kị ngôi nhà này như vậy, tôi cảm thấy chắc mình đã làm ra một điều gì ngu ngốc.

    Tôi xoay người muốn chạy ra ngoài thì phía sau lại nghe được một giọng nói mị cốt doanh doanh: "Vừa mới vào đã muốn đi là sao?"

    Chân tôi khự lại, muốn vờ như không nghe thấy mà đi ra ngoài thì có một bóng người xuất hiện trước mắt tôi. Tôi vội lùi lại một bước duy trì khoảng cách với người đó.

    Đây là một cô gái vô cùng xinh đẹp, trên mặt, trên người từ động tác giơ tay nhấc chân đều không thể tả hết phong thái kiều mị. Nếu tôi là đàn ông, nhất định sẽ quỳ dưới váy của cô ấy. Cô ấy nhìn thấy tôi thì sửng sốt, chớp mắt nét mặt dữ dằn biến mất mà nở một nụ cười mị hoặc: "Sao vậy, da này của đại nhân là tuyệt thế mĩ nhân, dùng cái này mấy ngàn năm không thích sao? Muốn tới tiểu điếm của ta đổi da sao?"

    Đại nhân?

    Là đang gọi tôi sao?

    Thấy tôi cứ nhìn mình, Tiểu Duy khẽ cười một tiếng: "A, không phải đại nhân muốn da trên người ta đấy chứ? Như vậy không thể được, ta phải mặc tấm da này chờ một người.. Nếu lại đổi e là hắn sẽ không nhận ra ta.."

    Trong mắt cô ấy mơ hồ hiện lên một tia thương nhớ và thương cảm.

    Tôi nên tiếp lời như thế nào đây?

    Ngay cả việc cô ta nhận nhầm tôi thành ai tôi cũng chẳng biết, thể nào cũng bị lộ cho coi. Sau đó hẳn là tôi có thể thấy viễn cảnh mình trở thành một tấm da treo trên cửa hàng của cô ta cho mà xem.
     
    ngngyvy thích bài này.
  9. Băng Nhi Nguyễn

    Bài viết:
    4
    Chương 18: Bị lộ thân phận.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Dịch: Băng Nhi.

    Tiểu Duy đang chằm chằm nhìn tôi, không thể xảy ra sơ suất.

    Nếu cô ta gọi tôi một tiếng "đại nhân" lời nói còn khách khí như vậy, hẳn là cô gái mà cô ta nhầm thành tôi kia có địa vị rất cao.

    Tôi cố gắng bày ra dáng vẻ uy nghiêm nói với cô ta: "Ta chỉ tùy tiện tới xem."

    Cặp mày lá liễu thon dài của cô ta khẽ nhíu, sau đó cười càng thêm sáng lạn: "Đại nhân, mời xem." Cô ta vung tay lên, trên tường đối diện xuất hiện liên tiếp từng hàng thi thể, dọa tôi ngây ngẩn suýt chút nữa hét lên.

    Chỗ treo những thi thể đó chỉ cách tôi có hai bước chân, ngọn nến cháy phát ra ánh sáng màu xanh lục. Lúc này tôi mới nhìn rõ đây rõ ràng không phải là thi thể mà là da người lột ra.

    Từ đầu đến ngón chân đều như nhau, lại còn mặc đủ kiểu y phục giống như của hàng bán quần áo. Tôi nhìn đến da đầu tê dại, lúc quay lại nhìn Tiểu Duy lòng lại càng luống cuống. Tôi rất muốn chạy, nhưng nhìn thấy còn rất nhiều ma quỷ đang ở ngoài cửa hàng đi đi lại lại dĩ nhiên là đang chờ tôi đi ra để xé xác.

    Nhưng trốn ở đây sớm muộn gì cũng bị Tiểu Duy nhìn ra sơ hở. Đang lúc tôi khó xử, Tiểu Duy liếc mắt nhìn những quỷ hồn đi lại bên ngoài cười nói: "Đại nhân, quỷ bên ngoài đều đang chờ người sao?"

    "Không phải!" Tôi khẳng định nói.

    Tiểu Duy mắt đầy hứng thú nhìn về phía tôi rồi đột ngột vươn tay ra, vội vàng né tránh liền bị cô ta đẩy một cái. Thân thể tôi bị ép xoay một vòng, cô ta ớ phía sau xách cổ áo tôi lên. Một vật lạnh lẽo chạm vào cổ tôi, tôi biết đó hẳn là bàn tay cô ta.

    Chẳng lẽ cô ta đã nhìn ra, hazzz không lẽ tôi phải để cô ta lột da sao?

    Khi tôi quay lại, thấy trên mặt cô ta đầy vẻ kinh ngạc: "Không phải da của người khác.."

    Cô ta nhìn tôi chằm chằm, trên mặt lại hiện ra nét dữ tợn, móng tay cũng dần duỗi dài ra: "Thật tốt, ta lại có được tấm da này."

    Đương nhiên là cô ta đã biết tôi không phải vị "đại nhân" kia.

    Tôi vội thay đổi sang kế sách khác: "Chị Tiểu Duy, cầu xin chị thả tôi ra!"

    Tiểu Duy như có chút ngoài ý muốn, nhìn tôi không chút tiền đồ mà xin tha mạng như vậy. Mà cẩn thận nhìn tôi vài lần trầm giọng hỏi: "Rốt cuộc ngươi là ai?"

    "Tôi là một người bình thường, không biết sao lại tới nơi này. Chị Tiểu Duy, cầu xin chị thả tôi quay trở lại nhân gian đi." Tôi cố gắng bày ra bộ mặt yếu ớt, đáng thương.

    Ma quỷ bên ngoài không dám bước vào đây, hẳn là tu vi của Tiểu Duy này cao hơn bọn chúng rất nhiều. Nếu ngay cả bọn họ còn nhận ra được tôi là người sống thì đương nhiên Tiểu Duy cũng vậy, nên tôi chẳng cố giấu làm gì.

    "Người bình thường?" Tiểu Duy lặp lại mấy chữ này rồi nhìn tôi vài lần lắc đầu: "Ta không tin." Cô ta như là nghe thấy cái gì đó, nhắm mắt rồi ra sức dùng mũi ngửi ngửi trong không trung: "Lại là hắn.." rồi kinh ngạc mở mắt ra.

    Là ai tôi không quan tâm, thứ tôi quan tâm là làm thế nào để rời khỏi nơi quỷ quái này.

    Ngay lúc này tôi nghe được trên đường vọng đến một tiếng kẻng, sắc mặt của Tiểu Duy lập tức thay đổi: "Không hay rồi."

    Lại thêm một tiếng kẻng thấm người, ma quỷ bên ngoài như kiểu gặp phải người nào đó mà vô cùng sợ hãi. Lập tức tản ra bên đường mà quỳ rạp xuống, đường phố vẫn không một bóng người.

    Phía đối diện các chủ tiệm cũng chạy ra quỳ gối ở trên phố.
     
    ngngyvy thích bài này.
  10. Băng Nhi Nguyễn

    Bài viết:
    4
    Chương 19: Minh Vương, Minh Hậu.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Dịch: Băng Nhi.

    Không biết từ nơi nào, Tiểu Duy lấy ra một tấm da chẳng nói chẳng rằng chụp lên mặt tôi, vô cùng nghiêm túc nói với tôi: "Muốn sống thì nghe lời ta, từ bây giờ ngàn vạn lần không được nói chuyện, biết chưa?"

    Tôi gật đầu, cô ta muốn giết tôi thì dễ, đâu cần mất công như vậy. Thứ cô ta chụp lên mặt tôi chắc hẳn là một tấm mặt nạ đi, lại còn giống với mặt nạ da người trên phim truyền hình. Chẳng qua trên phim là dùng nguyên liệu khác một chút để làm, cái mặt nạ này của tôi thì..

    Tôi có chút ghê tởm, buồn nôn nhưng thôi không nghĩ tới cái này nữa.

    Tiếp đó Tiểu Duy lại lấy ra một đoạn huân hương, hơ quanh tôi từ đầu đến chân. Mùi này rất khó ngửi, vài lần tôi muốn hắt hơi nhưng vì ánh mắt sắc lẻm của Tiểu Duy nên đành phải nhịn: "Đây là mùi của người chết dùng để che bớt mùi người sống của ngươi. Lát nữa người ra ngoài quỳ gối cùng ta, ngàn vạn lần không được làm gì dư thừa."

    Tôi thật sự không thích cái việc Hoàng Đế cổ đại đi tuần phố này: "Chị Tiểu Duy, tôi trốn trong tiệm của chị được không?"

    Tiểu Duy trừng mắt nói: "Ngươi thì hiểu cái gì? Ngươi cho rằng trốn trong tiệm của ta thì sẽ không bị phát hiện sao? Đến lúc đó ngươi có sống không bằng chết thì cũng đừng trách ta."

    Tôi lấy tay che kín miệng, bị cô ta kéo ra ngoài cửa không tình nguyện mà quỳ xuống. Nhưng tôi ương bướng nhón mũi chân lên, đầu gối cũng không chạm đất. Chỉ là tôi cúi người sâu một chút chứ không hề quỳ. Vạt áo Hán phục màu đen to rộng của Tiểu Duy đặt ở bên người tôi, nhìn màu đen kia, tôi chợt nhớ tới gia hỏa bị nhốt cùng tôi trong sơn động kia. Cũng không biết tôi đang ở nơi nào? Còn hắn đang ở đâu?

    Ngay lúc tôi đang thất thần này, tiếng kẻng đinh ta nhưc óc đến càng thêm gần. Từng bóng dáng màu đen xuất hiện trong mắt, tôi thấy một đám ma quỷ không có bóng dáng đang trật tự đi về phía trước. Đám ma quỷ đó đi quanh một chiếc kiệu tám quỷ khiêng.

    Kiệu liễn gió lùa, tứ phía đều trang trí bằng màn lụa đỏ rỉ máu. Bên trong có thể thoáng thấy hai bóng người nửa nằm nửa ngồi. Qua dáng người thì hẳn là một nam một nữ, Hắc Sơn Lão Yêu và Tiểu Thiến hay sao?

    Kiệu liễn đi đến đâu, ma quỷ phủ phục bên đường cúi đầu càng thấp như là rất sợ người trong kiệu kia. Tôi càng thêm tò mò hai người đó là ai, cơ mà vẫn mong bọn họ nhanh đi qua chỗ này. Sau đó tôi còn phải làm quen Tiểu Duy để cô ấy đưa tôi quay về nhân gian.

    Nhưng mà người tính không bằng trời tính, kiệu liễn kia lại dừng trước mặt tôi và Tiểu Duy.

    Một bóng dáng màu đỏ uyển chuyển đứng trước mặt chúng tôi, Tiểu Duy cung kính nói: "Tiểu Duy bái kiến Minh Vương đại nhân, Minh Hậu đại nhân."

    Tôi lại là gặp được nhóm "lão đại" Minh Giới.

    "Đứng lên đi." Người đó cười khanh khách nói.

    Tiểu Duy trộm dùng cánh tay khẽ chọc tôi ý bảo đứng lên, tôi vội vàng đứng lên theo. Người trước mặt mặc y phục đỏ như hỷ phục, nhưng lại không vui như khi kết hôn. Ngược lại có phần giống hỷ phục khi Minh hôn, là màu đỏ như máu, tanh tưởi vô cùng.

    Bóng dáng màu đỏ đi qua tôi và Tiểu Duy vào trong cửa hàng, tôi sợ bị phát hiện nên cứ cúi đầu. Đang định bụng chờ cô ta đi vào thì ngẩng lên nhìn một chút thì bóng dáng màu đen lại đi tới.

    Tôi lại vội vàng cúi đầu xuống.

    Người nọ đi đến gần tôi và Tiểu Duy thì không vào trong mà đứng lại đó đánh giá vài lần, hỏi Tiểu Duy: "Hôm nay có người dị giới tới sao?"

    Tim tôi đập mạnh một cái.
     
    ngngyvy thích bài này.
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...