Kinh Dị [Dịch] Âm Hôn Lúc Nửa Đêm - Mộ Hi Ngôn

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Băng Nhi Nguyễn, 7 Tháng bảy 2020.

  1. Băng Nhi Nguyễn

    Bài viết:
    4
    [​IMG]

    Âm Hôn Lúc Nửa Đêm

    Tác giả: Mộ Hi Ngôn

    Thể loại: Linh dị, minh hôn

    Dịch bởi: Băng Nhi

    Link thảo luận - góp ý: Thảo Luận - Góp Ý] Truyện Edit Của Băng Nhi

    Văn án:​

    Trên đường dạy từ thiện trở về, tôi mơ liên tiếp hai giấc mơ quái dị, bà đồng trong thôn nói đó không phải là mơ mà là quỷ chiêu hồn.

    Từ đó, bên cạnh tôi có thêm một người chồng âm đẹp trai, lúc nào cũng muốn hạ gục tôi.. Cũng từ đó, tôi bước vào con đường không ngừng gặp phải những chuyện linh dị, quỷ quái dài đằng đẵng..

    "Mộ Nhi.."

    "Mặc Hàn.."
     
    Chỉnh sửa cuối: 8 Tháng chín 2020
  2. Đăng ký Binance
  3. Băng Nhi Nguyễn

    Bài viết:
    4
    Chương 1: Hôn lễ quỷ dị.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Dịch: Băng Nhi.

    Ánh sáng màu đỏ lờ mờ, bên tai tiếng kèn Xô-na vang lên không ngừng, rõ ràng đang thổi khúc nhạc kết hôn nhưng khi nghe lại vô cùng thấm người. Tôi đội một cái khăn voan đỏ rực, không ngừng đi về phía trước, dưới khăn voan đỏ thẫm tôi nhìn thấy một điều dọa người. Hỷ mama đi bên cạnh tôi không hề có chân!

    Tôi rùng mình một cái. Trong lòng bây giờ vô cùng muốn rời khỏi nơi quỷ quái này, nhưng thân thể như không tự chủ được mà tiếp tục đi về phía trước.

    "Tân nương tới!"

    Giọng nói the thé và tiếng cười khanh khách của Hỷ mama vang lên, tiếng kèn Xô-na quỷ dị càng thổi thêm náo nhiệt, gần như muốn đâm thủng màng nhĩ của tôi. Tôi tiếp tục bị dẫn đi bước qua một ngạch cửa gỗ mun cao, bước vào một nơi khác. Một bàn tay lạnh như băng không một chút hơi ấm bỗng đặt ở trên tay tôi. Tôi bị anh ta nắm tay kéo đi lên phía trước hai bước. Vì đi lại nên khăn voan đỏ trên đầu cũng đong đưa qua lại, mơ hồ nhìn thấy bên cạnh đứng thật nhiều người giấy.. loại người giấy giống như là thời xưa dùng để táng cùng.

    Nghe tư nghị nói, thân thể của tôi không thể làm chủ được mà bái đường với người ta. Chớp mắt tôi đã thấy mình ngồi trên một cái giường lớn có màn lụa đỏ, khi khăn voan bị nhấc lên, rốt cuộc cũng nhìn thấy rõ mặt anh ta. Khuôn mặt kiên nghị, góc cạnh rõ ràng, đôi mắt phượng đen sâu hun hút giống như có thể giam giữ người ta trong đôi mắt ấy.

    Anh ta là ai?

    "Rốt cuộc nàng cũng là của ta."

    Giọng nói anh ta kiêu ngạo, mị hoặc lại vô cùng dễ nghe, nhưng tôi chỉ cảm thấy sợ hãi. Nến long phụng đỏ dùng để chiếu sáng ở phía sau phát ra ánh sáng xanh lục chập chờn như quỷ hỏa ở sâu dưới Âm gian.

    Tay anh ta lạnh lẽo vuốt ve khuôn mặt tôi gần như có thể đông cứng tôi ngay lập tức.

    Chẳng lẽ.. chẳng lẽ anh ta là quỷ? Anh ta rốt cuộc muốn làm gì?

    Tôi đã hoảng sợ đến cực điểm, như là nhìn ra được sợ hãi trong lòng tôi, anh ta khẽ cười phun ra hai từ: "Động phòng."

    Nghe vậy tôi lập tức ngây ngốc nhìn khuôn mặt anh tuấn không ngừng phóng to trước mắt. Không biết lấy sức lực từ đâu tôi đẩy anh ta ra.

    "Tử Đồng, cậu sao vậy?"

    Bỗng nhiên nghe được giọng nói của khuê mật Ninh Ninh, tôi mở mắt ra thì nhìn thấy nửa người của cô ấy đều ngã xuống ghế, giống như vừa bị ai đó đẩy vậy. Tôi mịt mờ nhìn xung quanh mới phát hiện ra hiện giờ mình vẫn đang trên xe để trở về trường, trên người cũng bị cảnh vừa rồi dọa sợ mà chảy mồ hôi lạnh. Phần lớn bạn học đang hát bài "tình bạn thiên trường địa cửu" chúc mừng việc dạy từ thiện kết thúc suôn sẻ. Mặt trời bên ngoài đã lên cao như con sào, không có bất kì điều gì kì quái. Thì ra, vừa rồi chỉ là mơ. Tôi khẽ thở phào nhẹ nhõm, vội vàng kéo Ninh Ninh vẫn ngã trên ghế lên rồi xin lỗi: "Thật sự xin lỗi, Ninh Ninh vừa rồi tớ gặp ác mộng.."

    "Tớ còn tưởng cậu làm sao cơ. Làm tớ sợ muốn chết, mơ gì thế? Bỗng nhiên đẩy ngã mình." Mặt Ninh Ninh đầy dấu hỏi tiến lại gần tôi.

    A.. Mộng xuân quỷ dị đi.. Chàng trai kia thật sự tuấn tú. Cơ mà sao tôi dám nói ra chứ. Đang mải suy nghĩ, đột nhiên không biết thứ gì rơi thật mạnh trên xe. Trong xe vang lên đầy những tiếng hét chói tai hoảng loạn. Tôi nghe tài xế nói gặp phải lở đất.

    Thân xe bị đất đá đè nghiêng một góc bốn mươi độ, tay tôi nắm chặt lưng ghế trước phòng khi mình có thể rơi ra ngoài cửa sổ. Ngay lúc này xe lại lún xuống một khoảng lớn. Do mải ổn định cơ thể mình không biết ai đó đụng vào Ninh Ninh đứng cạnh tôi, Ninh Ninh lại đụng phải tôi, tôi trực tiếp bị đẩy ra ngoài cửa xe ngã khỏi xe.

    "Tử Đồng."
     
    Alissa, Phong ca 123, makebyGau1 người nữa thích bài này.
    Last edited by a moderator: 8 Tháng chín 2020
  4. Băng Nhi Nguyễn

    Bài viết:
    4
    Chương 2: Trời ơi! Quan tài thành tinh.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Dịch: Băng Nhi.

    Từ xa, tôi nhìn thấy Ninh Ninh muốn bắt lấy cánh tay tôi, nhưng không hiểu sao, tôi như không có chút sức lực, giống như đây không phải cơ thể tôi vậy.

    Phía dưới là vực sâu không thấy đáy, ngã xuống dưới nhất định thịt nát xương tan. Xe của trường dần dần biến mất khỏi tầm mắt tôi, Trong giây lát, tôi cảm thấy như bị một mảng đen đánh úp, còn chưa kịp sợ hãi, cả người như ngã trên thứ gì đó rồi dần mất đi ý thức.

    Lần nữa tỉnh lại, tôi thấy mình ở trong bóng tối, không biết đã qua thời gian bao lâu. Tôi thực sự rất sợ hãi, cách đó không xa, có một vật dài dài và hẹp tỏa ra ánh sáng u lam lạnh lẽo. Tôi kiềm chế sự sợ hãi bước lên hai bước. Đợi lúc nhìn thấy rõ là vật gì thì tôi đã bị dọa đến ngay cả hít thở cũng dường như quên mất.

    (Đừng bê chất xám của Nhi đi nhé)

    Vật phát sáng kia lại là một quan tài!

    Trời ơi! Quan tài thành tinh sao?

    Do quá sợ bắp chân của tôi gần như nhũn ra, tê liệt mà ngã trên đất, cuộn mình lại trong một góc tường. Chỉ hy vọng gia hỏa trong quan tài kia không đột nhiên vùng dậy. Như vậy cũng không phải kế sách lâu dài, bị nhốt ở đây sớm muộn cũng chết đói.

    Nghĩ vậy tôi ổn định tinh thần rồi đứng lên, thận trọng đi về phía quan tài kia, muốn xem xem là ai đang nằm đó.

    Tôi từ từ đi lên trước, tâm hồn treo ngược cành cây. Nhìn xuyên qua lớp thủy tinh trong suốt tôi thấy bên trong là một nam nhân mặc cổ trang. Bất ngờ hơn lại chính là nam nhân xuất hiện trong giấc mơ của tôi.

    Trong mơ chỉ nhìn thấy gò má anh ta, bây giờ lại thấy lần nữa. Ngắm nhìn gương mặt tuấn mỹ đó, tôi thoáng chút ngẩn người.

    Trường bào đen tuyền viền bạc. Trên cổ áo thêu Minh Hỏa và đóa Mạn Châu Sa thêu trên vạt áo nhìn càng yêu dã. Sắc mặt của anh ta trắng như tuyết, cứ như vậy an yên nằm trong quan tài không nhúc nhích.

    Anh ta là ai?

    Sao anh ta ở nơi này?

    Tôi sao lại ở đây?

    Anh ta và giấc mơ của tôi trên xe kia có quan hệ thế nào?

    Những nghi vấn cứ xoay vòng vòng trong đầu tôi, nhưng lại không tìm ra câu trả lời. Quan tài vẫn phát ra ánh sáng xanh nhạt, tôi đi vòng quanh quan tài một vòng cũng không tìm được nguyên nhân gì làm quan tài sáng lên.

    Lại lần nữa nhìn người đàn ông trong quan tài, anh ta có sườn mặt góc cạnh. Một cảm giác quen thuộc không nói nên lời khiến trái tim tôi lỡ mất một nhịp.

    Đột nhiên lông mi dài thật dài của anh ta chợt rung lên, một đôi mắt đen không gợn sóng dần mở ra. Tròng mắt sâu không đáy như có thể nhốt tâm phách người ta lại đó.

    Tôi cứ thế mà trơ mắt nhìn anh ta. Nhìn nhau một hồi, anh ta bỗng nhiên đứng lên từ trong quan tài, duỗi tay ôm tôi vào ngực, đôi môi anh ta phủ xuống, một cảm giác lạnh như băng trên môi truyền tới. Anh ta bá đạo mà hấp dẫn, tôi không có được chút phản kháng nào. Chỉ cảm thấy cả người thật quái dị, không còn sức lực mà ngã vào lòng anh ta. Sức lực như đều bị rút cạn. Trên môi bỗng truyền tới một cảm giác đau đớn kì dị, cơ thể tôi run lên như sắp mất đi ý thức. Cũng không biết sức lực đã khôi phục thế nào mà run rẩy đẩy anh ta một cái, chỉ thấy trên môi anh ta dính máu đỏ tươi, một sự quyến rũ quỷ dị không thốt nên lời.

    Khóe môi anh ta cũng nở ra một nụ cười tà quỷ dị, như chưa thỏa mãn mà liếm vệt máu đỏ đọng lại trên khóe môi và nhìn về phía tôi.

    (Đừng bê chất xám của Nhi đi nhé)

    Là anh ta cắn tôi!

    "Khi hôn phải chú tâm." Giọng nói anh ta có chút không vui rồi lại cúi đầu hôn như một sự trừng phạt dành cho tôi.

    Đau đớn trên môi dần lan ra khắp cơ thể, tôi loáng thoáng nghe được có ai đó đang gọi mình, hình như là giọng của Ninh Ninh. Mà bóng dáng người đàn ông trước mắt này lại dần trở nên mơ hồ. Trước khi bóng dáng anh ta hoàn toàn biến mất tôi thoáng nghe được giọng nói của anh ta hơi tức giận.

    "Mất hứng!"
     
    Phong ca 123, makebyGaungngyvy thích bài này.
    Last edited by a moderator: 8 Tháng chín 2020
  5. Băng Nhi Nguyễn

    Bài viết:
    4
    Chương 3: Quỷ chiêu hồn.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mở mắt thêm lần nữa, trước mắt bỗng xuất hiện gương mặt phóng to của Ninh Ninh. Nhận thấy là cô ấy, tôi thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng.

    "Tỉnh lại là tốt! Tỉnh lại là tốt rồi!"

    Bình tĩnh nhìn lại tôi mới phát hiện mình nằm trên một cái giường. Bốn phía cảnh vật có chút quen thuộc, hình như tôi đang ở trong nhà mà lúc trước đi dạy từ thiện đã ở nhờ. Trên mặt Ninh Ninh nở nụ cười tươi như thấy mình sống sót sau tai nạn mà kể cho tôi chuyện xảy ra trong hai ngày này nên tôi cũng biết được đại khái.

    Trên đường trở về trường, đầu tiên tôi mơ một giấc mơ như mình minh hôn vừa mới thoát khỏi mà tỉnh lại đã xui xẻo gặp phải lở đất mà ngã ra ngoài xe rồi hôn mê ở đáy cốc. Về sau thôn dân tự tổ chức đội cứu viện nên mới tìm được mà đưa về.

    "Sao ngay cả chút sức lực tớ cũng không có vậy?" Không phải lúc rơi vào đáy cốc mà hỏng người luôn rồi chứ?

    Nghe tôi hỏi mặt Ninh Ninh lộ vẻ buồn rầu, cô ấy nhìn quanh tứ phía rồi cố gắng đè thấp giọng thì thầm: "Lý bà bà cuối thôn nói.. nói cậu bị quỷ chiêu hồn.."

    Lý bà bà là bà đồng khá nổi tiếng ở thôn Cây Hòe nhà ai có việc đều tìm bà ấy giúp xem phong thủy. Nghe nói còn có thể mời ma quỷ nhập vào người, giúp người ta nói chuyện với người thân đã khuất. Tôi đã từng gặp Lý bà bà này khi lần đầu tới đây nên có ấn tượng khá sâu với bà ấy. Vì bà ấy vừa nhìn thấy tôi thì nếp nhăn trên mặt đã trở nên rất khó coi, sau đó còn vừa dập đầu vừa lẩm bẩm: "Có trách xin chớ trách", "tha mạng"..

    Thiếu chút nữa dọa chết tôi.

    Cơ mà Lý bà bà này có chút hồ đồ nhưng bản lĩnh khẳng định vẫn có. Một lần có một bạn học nam nửa đêm đi vệ sinh mà mãi đến hừng đông vẫn chưa về, mọi người trong thôn đều đi tìm, tìm cả nửa ngày mới thấy ở nghĩa địa sau núi. Lúc tìm thấy, hắn vẫn đang ôm bia mộ ngủ say. Chúng tôi gọi thế nào hắn cũng không tỉnh, nên con trai dì Hoa đi gọi Lý bà bà tới. Lý bà bà đến niệm chú lại đốt bùa vàng rồi phun nước bùa lên mặt hắn, hắn mới tỉnh lại.

    Lúc tỉnh lại hắn nói hắn gặp được một đại mỹ nữ, hắn muốn cưới mỹ nữ kia. Lúc ấy Lý bà bà mắt lạnh băng lườm hắn một cái rồi nói ra bốn chữ: "Bị ma quỷ ám."

    Sau đó nhỏ vào mắt hắn hai giọt gì đó, sau đó mặt bạn học kia lập tức thay đổi khóc lóc ầm ỹ rồi bắt xe về ngay trong ngày.

    Không ai biết hắn đã nhìn thấy gì, nhưng cho dù nhìn thấy gì đi nữa nhìn phản ứng của hắn ai cũng kính nể Lý bà bà thêm ba phần.

    Khi chúng tôi nói chuyện thì Lý bà bà bưng một chén nước từ ngoài đi vào.

    "Uống cái này vào." Bà ấy đưa qua chén nước đầy tro bùa.

    Ninh Ninh nâng kẻ vô lực là tôi ngồi dậy.

    Lý bà bà giải thích: "Cháu bị quỷ chiêu hồn nên mới không còn chút sức nào, chén nước bùa này có thể giúp cháu củng cố hồn phách."

    "Quỷ chiêu hồn là thế nào? Cháu.. cháu không có đụng tới thứ đó.." Sau khi nói xong tôi chợt nhớ tới những giấc mơ thấy anh chàng kia.

    Nghe vậy đôi mắt nhỏ dài của bà bà híp lại còn như một đường chỉ: "Nếu cháu không phải bị quỷ chiêu hồn vậy sao ngay cả một chút sức lực cũng không có?"

    Nghe vậy tôi cả kinh trong lòng.

    Lý bà bà lại nói: "Có phải cháu mơ thấy thứ gì không tầm thường không?"

    Vâng! Đúng vậy, lại còn mơ thấy tận hai lần.

    Tim tôi đập thình thịch.

    Lý bà bà đưa tay đến mạnh mẽ đổ bát nước bùa kia vào miệng tôi.

    "Khụ.. khụ.. khụ.."

    Vị nước bùa mang theo mùi cháy chảy vào miệng như một ngọn lửa xông vào lan từ đỉnh đầu xuống tận gót chân.
     
    Phong ca 123, makebyGaungngyvy thích bài này.
    Last edited by a moderator: 8 Tháng chín 2020
  6. Băng Nhi Nguyễn

    Bài viết:
    4
    Chương 4: Linh Linh đã chết rồi.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sao chén nước kia lại có cảm giác kì quái như vậy? Chẳng lẽ là vì có tro của bùa vàng? Ninh Ninh vội vỗ vỗ lưng cho tôi nhuận khí. Không hiểu sao tôi có cảm giác như có một luồng khí lạnh thổi tới bên người. Sắc mặt Lý bà bà kinh biến, ánh mắt phức tạp nhìn tôi một cái rồi xoay người như muốn rời đi. Tôi vội vàng gọi bà ấy lại: "Bà bà, nói cho cháu biết quỷ chiêu hồn kia là thứ gì?"

    Khuôn mặt Lý bà bà trầm ngâm nhìn về phía tôi: "Quỷ chiêu hồn chính là có Quỷ tướng triệu hoán đi hồn phách, cháu mơ thấy thứ gì mà ngay cả hồn phách cháu cũng bị chiêu đi?"

    Vậy nên tôi mơ mình kết hôn với một người đàn ông xa lạ là tôi đã kết hôn với một quỷ tướng sao?

    Tôi lại hỏi: "Vì sao phải chiêu hồn phách của cháu đi?"

    Lý bà bà lắc đầu: "Trừ quỷ kia, bất cứ ai cũng không thể biết lí do."

    "Vậy người đó là ai?" Tôi không cam tâm.

    Lý bà bà vẫn lắc đầu, bà ấy đi ra hai bước rồi quay đầu lại dặn dò: "Buổi tối cho dù nghe thấy cái gì cũng không cần đáp lại, càng không được mở cửa."

    Tôi cứ suy nghĩ mãi rồi lại hỏi: "Bà bà, cháu sẽ không bị quỷ chiêu hồn đi nữa chứ?"

    Sắc mặt Lý bà bà càng thêm nghiêm trọng, bà trầm mặc một hồi lâu mới trả lời: "Phải xem tạo hóa của chính cháu, bà đây bất lực.. hắn quá mạnh."

    Trong lúc vô tình tôi thấy khóe môi mình bị sứt một chút giống như nơi bị người kia cắn trong mơ.

    Chẳng lẽ.. đó không chỉ đơn giản là một giấc mộng?

    Tôi hỏi Ninh Ninh môi mình bị sứt khi nào, cô ấy còn ngạc nhiên hơn tôi: "Vừa rồi, lúc bà bà bảo mình ấn vào nhân trung cậu mình cũng không để ý. Miệng cậu sao lại sứt vậy, kiểu này thì vài ngày tới cậu không thể ăn cay."

    Cảm ơn, mình không có ăn cay.

    Nhưng tôi lại nhớ rõ trong mơ vì ở nhân trung phát ra đau đớn nên mới tỉnh lại. Nói lại còn phải cảm ơn Ninh Ninh. Tôi tỉnh dậy vào buổi trưa nhưng đến tận tối mới khôi phục sức lực. Không biết do nghỉ ngơi hay là vì chén nước bùa của Lý bà bà kia. Chạng vạng sau khi ăn cơm tối xong dì Hoa còn dặn dò chúng tôi y như lời của Lý bà bà trước đó. Tôi cảm thấy kì quái, tôi và Ninh Ninh đã tới thôn Cây Hòe hai tháng, nơi này vẫn luôn rất thái bình, duy chỉ có một chuyện kì lạ của bạn học nam ôm bia mộ bị dọa chạy mất dép kia thôi. Vậy mà hôm nay tôi lại cảm thấy khuôn mặt của Lý bà bà và dì Hoa lại đặc biệt nghiêm trọng. Tôi thử hỏi một câu, dì Hoa cũng chỉ trả lời cho có lệ. Vẫn là Tiểu Hổ con trai dì Hoa sau khi được hối lộ một que kẹo thần bí hé lộ tình hình: "Chị, em nói trộm với chị nha em nghe trưởng thôn và Lý bà bà nói thôn chúng ta đang trấn áp một đại ma đầu."

    Tôi đã đến đây lâu như vậy cũng chưa nghe nói chuyện này nên lập tức hứng thú: "Đại ma đầu gì?"

    Tiểu Hổ lắc đầu: "Em cũng không biết.. Bà bà nói lần núi lở này pháp bảo trấn áp ở cửa thôi đã hỏng rồi.. ma đầu muốn xông ra ngoài.. thôn không còn thái bình nữa rồi.."

    Tôi mơ hồ nhớ đến ngũ quan của tượng chó đen kia, vô cùng béo, vô cùng xấu.

    Tiểu Hổ liếm que kẹo trong tay trong mắt bỗng hiện lên tia bi thương: "Chị Linh Linh bên cạnh đã chết rồi, chị ấy cũng thích đồ ngọt.."

    Linh Linh đã chết rồi! Tôi bị thông tin không ngờ tới này dọa sợ. Cô ấy còn trẻ như vậy, sao lại.. Tuy cha cô ấy là con ma cờ bạc, mẹ lại tham tiền, nhưng cô ấy vẫn rất đơn thuần, quan hệ với chúng tôi cũng không tồi. Cho nên dù thế nào tôi cũng không tin được tin dữ này.

    Thật lâu sau tôi mới hỏi: "Cô ấy chết như thế nào?"

    "Nghe nói là lúc núi lở bị đá đập trúng, nhưng mà.."
     
    Last edited by a moderator: 8 Tháng chín 2020
  7. Băng Nhi Nguyễn

    Bài viết:
    4
    Chương 5: Kết hôn với người chết.

    Dịch: Băng Nhi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ninh Ninh thấp giọng: "Tử Đồng cậu biết không, nghe nói trước lúc núi lở không lâu cô ta còn làm việc ở Địa Lý Cân nhưng đột nhiên bị người ta gọi đi. Hơn nữa cũng không ai thấy thi thể cô ta được đưa về."

    "Bị ai gọi đi?" Tôi thấy việc này có chút cổ quái.

    Ninh Ninh lắc đầu: "Vốn mình định sang nhà họ bái thế, kết quả bị ba cô ta đuổi ra ngoài, những bạn học khác cũng vậy."

    "Thôi, nếu người ta không muốn chúng ta bái tế thì đừng đi, quy củ nơi này khác biệt. Chúng ta làm gì cũng không tốt cứ an tâm ở nhà dì Hoa đi."

    Ninh Ninh gật đầu đồng ý.

    Buổi tối chúng tôi chui vào ổ ngủ sớm, đến nửa đêm tôi loáng thoáng nghe như ngoài cửa có ai đó gọi tên mình. Bản năng muốn đáp lại một tiếng nhưng chợt nhớ tới lời Lý bà bà nên giật mình một cái lập tức tỉnh hẳn.

    Tôi nín thở nghe ngóng động tĩnh bên ngoài thì thật sự có người đang gọi tôi, còn có tiếng kèn xô-na thổi hết đợt này đến đợt khác.

    Âm thanh âm lãnh vọng đến làm cả người tôi nổi hết da gà da vịt: "Tử Đồng.. Ninh Ninh.. tôi muốn kết hôn.. các cô không tới đưa tiễn tôi sao?"

    Tôi chợt thấy tiếng kèn xô-na kia sao lại quen đén vậy thì ra là tiếng kèn mà đám người giấy thổi trong giấc mơ của tôi sao?

    Tôi bị dọa sợ che miệng không dám kêu. Giọng nói nhỏ kia hết gọi tên tôi lại gọi đến Ninh Ninh, rốt cuộc Ninh Ninh đang ngủ say cũng bị đánh thức dậy.

    "Ai thế?" Ninh Ninh bị đánh thức tâm trạng không vui chẳng hề nghĩ ngợi tức giận hỏi lại một tiếng.

    Bên ngoài truyền đến một giọng nữ âm lãnh: "Khặc khặc.. tôi biết các cô đang ở bên trong, vì sao không để ý tới tôi? Chúng ta thân nhau như vậy mà.."

    Rốt cuộc cũng nghe ra được là giọng của Linh Linh.

    Không phải cô ra chết rồi hay sao?

    Bóng dáng màu đen bên ngoài mơ hồ tụ thành một hình dáng, xuyên qua khe hở cửa sổ đi vào trong nhà.

    Ngay tức khắc trong nhà nổi lên một sự lạnh lẽo trước nay chưa từng thấy.

    Tôi vội vàng kéo Ninh Ninh xuống giường mà chạy ra ngoài, ngay cả giày cũng không kịp đeo.

    "Các cô trốn không thoát đâu.. Hắn đã đồng ý để các cô làm nô lệ cho tôi, cả đời phải hầu hạ tôi.."

    Giọng nói khủng bố từ sau lưng vọng đến, ra khỏi phòng tôi xoay người lại thấy bóng đen xuyên của đi vào kia hình thành một bóng người.. là.. là Linh Linh, cô ta mặc bộ quần áo trắng.

    Mặt cô ta không cảm xúc nhìn chúng tôi, hai mắt trống không, mặt mảng xanh mảng trắng, bên miệng lộ ra hai cái răng nanh sắc nhọn, móng tay dài ghê người.

    Tôi kéo Ninh Ninh mở cửa chạy ra ngoài, bên trái là nhà Linh Linh đang tổ chức tang lễ. Khỏi cần nghĩ tôi cũng chọn bên phải, ngay lúc này một trận gió lạnh từ rào tre thổi đến khiến tôi không mở được mắt ra. Chúng tôi chỉ có thể dựa vào trực giác mà chạy sang bên phải.

    Chạy được một lúc lâu, Ninh Ninh chợt siết chặt tay tôi run rẩy nói: "Tử Đồng cậu có thấy không, nhạc của đám tang càng lúc nghe càng gần."

    Chưa dứt lời tôi đã nhìn thấy rõ cảnh tượng trước mắt, chúng tôi thế mà lại đứng trong sân nhà Linh Linh.

    Ninh Ninh kinh hãi: "Sao lại ở đây, chẳng phải chúng ta chạy về bên phải sao?"

    Lần nữa tiếng cười âm trầm của Linh Linh lại vang lên, không biết bóng dáng trắng kia đã tiến vào từ khi nào, cô ta nhìn chúng tôi bằng khuôn mặt vặn vẹo: "Đương nhiên là tôi đưa các cô tới rồi!"

    Chẳng có lẽ lại gặp quỷ đánh tường!

    Ninh Ninh vô cùng tức giận. Lá gan cũng lớn lên không ít: "Chúng tôi vẫn luôn coi cô là bạn mà cô lại muốn hại chúng tôi. Oan có đầu, nợ có chủ, chúng tôi không hại cô, cô lại làm hại chúng tôi làm gì?"

    "Ai bảo không phải các cô làm hại tôi." Linh Linh đột nhiên nổi giận.
     
    Phong ca 123, makebyGaungngyvy thích bài này.
    Last edited by a moderator: 9 Tháng chín 2020
  8. Băng Nhi Nguyễn

    Bài viết:
    4
    Chương 6: Linh Thể Thuần Âm.

    Dịch: Băng Nhi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Chúng tôi hại cô khi nào?" Tôi khó hiểu hỏi lại.

    "Tôi không cam tâm! Dựa vào cái gì mà các cô không làm gì cũng được hưởng thụ sống cuộc sống tốt đẹp mà tôi thì phải đi làm công!" Linh Linh vừa nói vừa vung mạnh tay tôi sợ hãi vội cúi đầu, chỉ cảm thấy như có làn gió gào thét xoẹt qua tai. Khi định thần lại đã thấy bức tường đất phía sau có một cái khe.

    Ninh Ninh thấy tôi suýt nữa bị thương càng thêm tức giận: "Chính cô không cố gắng thì ai nuôi cô được? Tôi và Tử Đồng rảnh rỗi cũng phải đi làm công kiếm thêm thì sao?"

    Lại một làn gió thổi về phía Ninh Ninh, tôi vội kéo cậu ấy ra cũng may chỉ là đứt vài cọng tóc của cậu ấy.

    "Bốp, bốp bốp." Một tiếng vỗ tay từ trong phòng truyền ra, từ trong cánh cửa đen bay ra một bóng người khô khốc. "Thật không hổ là người sinh ngày âm tháng âm, mới thành quỷ năng lực đã lớn như vậy." Ông ta rất là tán thưởng.

    Linh Linh nũng nịu nhìn hắn: "Phu quân."

    Cô ta gọi ông bác mặc cổ trang này là phu quân?

    Tôi nén sợ hãi xuống rồi nhìn về phía nam quỷ vừa bay ra kia một lần nữa, thoạt nhìn ông ta tầm năm sáu mươi tuổi. Toàn thân là da bọc xương khô không có lấy một chút thịt nào. Ông ta vẫy tay với Linh Linh, Linh Linh lập tức lướt qua như gió nép vào ông ta như chim non. "Phu quân, chàng đồng ý với ta.. giết bọn họ đi.. chúng ta kết hôn nên ta muốn hai nha đầu làm của hồi môn." Linh Linh nũng nịu nói làm tôi sởn tóc gáy.

    "Chuyện này không dễ." Nam quỷ cười dâm đãng đặt tay lên ngực Linh Linh.

    Móng tay bén nhọn hiện ra vung tay về phía tôi và Ninh Ninh tách chúng tôi về hai phía. Ông ta đi qua vừa muốn xuống tay với Ninh Ninh nhưng đột nhiên dừng bước như ngửi ra được thứ gì đó. Ông ta ra sức hít hà trong không khí, quay đầu nhìn về phía chân tôi bị xước da do không kịp đeo giày. "Linh huyết thuần âm." Ông ta kinh ngạc kêu lên một tiếng, tiện thể nhìn về phía tôi: "Ngươi là Linh Thể Thuần Âm?"

    Nam quỷ như phát hiện bảo bối tuyệt thế mà cười ha hả: "Ha ha ha.. thật không ngờ ta có thể gặp được Linh Thể Thuần Âm!"

    Thấy nam quỷ chần chờ không động thủ Linh Linh như không chờ nổi, một ngọn gió sắc bén từ tay cô ta bay ra lại bị nam quỷ hất trở ra: "Nhiều chuyện!" Nam quỷ cả giận mắng.

    Linh Linh bày ra bộ mặt nhu nhược đáng thương: "Phu quân, chàng đồng ý với ta rồi mà, để bọn họ làm nô tì cho ta.."

    "Bây giờ chưa phải lúc, dám động vào cô ấy ta sẽ khiến ngươi hồn phi phách tán!" Nam quỷ tức giận mắng.

    Linh Linh ủy khuất kinh ngạc hỏi: "Vì sao?"

    "Bởi vì cô ấy là Linh Thể Thuần Âm, còn ngươi.." Ông ta khẽ hừ một tiếng lộ rõ vẻ khinh thường: "Cũng chỉ là thân thể nửa âm, sinh ngày âm tháng âm mà thôi." Ông ta nói xong lại tham lam nhìn về phía tôi: "Chỉ cần song tu với ngươi, không chỉ công lực của ta được khôi phục toàn bộ, còn có thể càng ngày càng mạnh hơn. Ha ha ha.."

    Một cơn lạnh nhanh chóng lan ra toàn thân tôi. Nam quỷ cười man rợn muốn đưa tay ra bắt lấy tôi, tôi nhanh chóng lui về sau nhưng tốc độ không nhanh bằng ông ta. Ngay lúc cánh tay như cành củi khô của ông ta chạm được vào tôi, một ánh sáng xanh đột nhiên hiện lên ở đầu ngón tay ông ta. Nam quỷ như bị điện giật thu tay về đau đớn hét lên một tiếng. Tôi cảm nhận được cổ hàn khí quen thuộc kia.

    Nam quỷ run rẩy kinh hãi lùi về phía sau. "Ai? Là ai làm hỏng chuyện tốt của ta?" Hàn khí trước mặt ngưng tụ thành một ánh sáng u lam, một bóng người cao lớn hiện ra trong ánh sáng ấy. Anh ta lại là người xuất hiện trong giấc mơ của tôi.
     
    Phong ca 123, makebyGaungngyvy thích bài này.
    Last edited by a moderator: 9 Tháng chín 2020
  9. Băng Nhi Nguyễn

    Bài viết:
    4
    Chương 7: Nữ nhân của ta, ngươi cũng dám động sao?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Nữ nhân của ta, ngươi cũng dám động sao?" Anh ta lạnh lùng mở miệng, giọng nói mang theo tia phẫn nộ và uy nghiêm.

    Nam quỷ kia vừa nhìn thấy hắn vội quỳ xuống liên tục dập đầu: "Đại nhân, ra là ngài.. Tiểu nhân sai rồi! Tiểu nhân không biết!.. Thật sự không biết! Cầu xin đại nhân ta mạng! Đại nhân xin ta mạng! Về sau tiểu nhân nhất định cúc cung tận tụy với ngài.."

    "Ngươi?" Anh ta nhướng mày: "Có tư cách sao?"

    Lời còn chưa dứt trong ánh mắt kinh hãi của nam quỷ một ánh sáng lam từ tay hắn bốc lên trong nháy mắt đã xuyên qua cơ thể. Nam quỷ bắt đầu trở nên trong suốt dần dần biến mất không vết tích.

    Anh ta lại nhìn về phía Linh Linh, cô ta giật mình một cái, một trận cuồng phong nổi lên, cơ thể cô ta cũng biến mất trong sân.

    "Hừ." Anh ta nhìn chỗ Linh Linh biến mất đầy vẻ kinh thường, không hề đuổi theo mà quay đầu nhìn về phía tôi.

    Dịch: Băng Nhi

    Trên tay bỗng truyền đến một cảm giác lạnh như băng, anh ta nắm tay tôi khẽ xoa lên miệng viết thương không biết bị cắt qua mu bàn tay lúc nào rồi khẽ nhíu mày: "Thật không cẩn thận chút nào."

    Lời nói của anh ta mang ba phần trách cứ, ngón tay khẽ xoa nhiệt độ lạnh lẽo tê dại lan khắp miệng vết thương tôi lại thấy có chút thoải mái.

    Khi ngón tay anh ta dần rời đi, tôi phát hiện miệng vết thương trên mu bàn tay đã khép lại trong cảm giác tê dại kì lạ kia. Tôi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía hắn muốn nói lời cảm ơn, anh ta lại cúi đầu hôn tôi trước: "Chờ ta." Anh ta thấp giọng nỉ non.

    Độ lạnh trên môi dần biến mất, bóng dáng anh ta cũng dần trở nên trong suốt dần lại biến thành ánh sáng u lam. Ánh sáng đó bao quanh người tôi một vòng, rồi đến bên chân tôi chữa trị tất cả vết thương ở đó rồi mới tan đi. Hai chân tôi vốn để trần lại có thêm một đôi giày đỏ thêu phượng hoàng rực rỡ. Ở mép giày còn thêu từng đóa Mạn Châu Sa rất đẹp.

    Ninh Ninh kinh ngạc hồi lâu mới từ dưới đất đứng dậy đi đến cạnh tôi: "Tử Đồng cậu bị người ta hôn."

    "Cậu nhìn lầm rồi!" Tôi kiên quyết phủ nhận.

    "Mình tận mắt nhìn thấy! Anh ta còn nói cậu là nữ nhân của anh ta, đó là ai vậy?" Vẻ mặt Ninh Ninh đầy dấu hỏi, xem ra đã xem nhẹ hiểm ngu vừa rồi của chúng tôi.

    "Mình không biết.." tôi nhanh chóng lảng sang chuyện khác: "Ninh Ninh, trước tiên chúng ta không nên bận tâm việc này, chuyện đêm nay với Linh Linh mình cảm thấy vẫn nên đi tìm Lý bà bà hỏi một chút.."

    "Cũng đúng."

    Cảnh sắc xung quanh bỗng nhiên biến đổi, cảnh sắc đen tối trong nhà Linh Linh bỗng sáng lên. Ở giữ phòng có đặt một quan tài, phía trước còn có một chậu than. Mẹ Linh Linh đang khóc lóc rồi đốt tiền giấy cho cô ta.

    Vừa rồi chúng tôi không nhìn thấy tình hình trong này, chợt nghĩ có lẽ là nam quỷ kia hoặc Linh Linh làm thuật che mắt chúng tôi cũng nên.

    Thoáng nhìn thấy Linh Linh trong quan tài, Ninh Ninh kéo tôi vội lui nhanh về sau vài bước: "Chúng ta nên đứng xa một chút, biết đâu cô ta còn muốn giết chúng ta thì sao.."

    "Ai muốn giết các cháu?"

    Phía sau bỗng vang lên một giọng nói quỷ dị. Tôi và Ninh Ninh hoảng sợ xoay người thì ra là Lý bà bà.

    "Bảo các cháu buổi tối không được ra ngoài sao còn đi ra? Lại còn tới đây là muốn tìm chết sao?" Lý bà bà nổi giận đùng đùng mắng.

    Tôi với Ninh Ninh chưa kịp giải thích thì mẹ Linh Linh từ trong lao ra mắng chửi: "Bà không cho Linh Linh minh hôn thì thôi đi, Linh Linh nhà chúng tôi minh hôn còn tới quấy rối!"

    "Cũng không xem xem Linh Linh của chúng mày minh hôn với ai! Rồi đến lúc bị nam quỷ kia hại thì ngay cả cơ hội đầu thai cũng không có." Lý bà bà tức giận mắng.
     
    Phong ca 123, Gillngngyvy thích bài này.
  10. Băng Nhi Nguyễn

    Bài viết:
    4
    Chương 8: Nguyên nhân cái chết của Linh Linh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nếu tôi đoán không nhầm thì nam quỷ vừa bị giết kia là đối tượng minh hôn của Linh Linh.

    Nhìn thấy mẹ Linh Linh còn đang hung hăng nói con rể của mình tốt thế nào, tôi chặn lời bà ta: "Mẹ Linh Linh.. hình như con rể của dì lại chết lần nữa rồi.."

    Mẹ Linh Linh không tin nên mắng tôi: "Tử Đồng, cô nói bậy gì đó, Linh Linh nhà tôi chọc gì tới cô mà cô nguyền rủa nó như vậy? Có cô mới chết! Chồng của Linh Linh nhà tôi là lợi hại nhất trong phạm vi trăm dặm này.."

    Nói được một nửa bà ta như nhận ra nói hớ thứ gì lập tức che miệng lại.

    "Lợi hại nhất là gì?" Tôi tò mò hỏi.

    "Dâm quỷ lợi hại nhất." Lý bà bà ghét bỏ nói.

    Tôi nhớ lại bộ dạng của nam quỷ kia, quả nhiên là bộ dạng túng dục quá độ.

    Lý bà bà nhìn tôi và Ninh Ninh đầy kinh ngạc rồi chỉ vào mẹ Linh Linh tức giận nói: "Bọn họ vì vinh hoa phú quý mà bán con gái mới chết của mình cho dâm quỷ kia."

    "Tôi muốn bán con gái cho ai thì bán cho người đó, không tới phiên các cô xí mồm vào. Nó sống là chúng tôi nuôi, chết thì phải nuôi chúng tôi có làm sao?" Ba Linh Linh nồng nặc mùi rượu từ trong nhà đi ra.

    Mẹ Linh Linh vốn đang chột dạ, nghe thấy những lời này lá gan lại to lên, thắng lưng nói: "Đúng, chúng tôi nuôi con gái chính là để khi về già có con gái nuôi. Bây giờ nó chết, chúng tôi không thể lỗ vốn như vậy được."

    Còn chưa dứt lời thì giọng của Linh Linh chợt vang lên: "Hôm nay tôi sẽ đưa các người cùng đi."

    Tôi không ngờ Linh Linh vẫn còn ở đây, một trận cuồng phong chợt đánh úp lại đây, Lý bà bà đứng che chắn trước mặt tôi và Ninh Ninh, tay kết ấn, miệng lẩm bẩm nên gió bên cạnh chúng tôi mới từ từ giảm xuống.

    Linh Linh giơ móng vuốt muốn cắt đứt cổ mẹ cô ta. Lại vì chú ngữ của Lý bà bà mà khuôn mặt trở nên vặn vẹo. Cô ta bỏ qua mẹ mình, quay lại nhìn Lý bà bà đầy oán hận rồi bất chợt xông lại đây: "Lão thái bà dám cản trở ta."

    Nhìn thấy móng vuốt muốn đưa đến trước mắt, Lý bà bà hét lớn một tiếng: "Phá!"

    Linh Linh như bị thứ gì đánh mạnh vào mà hung hăng lùi về phía sau, cơ thể cũng dần trở nên trong suốt.

    Cô ta cả cơ thể giật giật đầy khó khăn từ trên mặt đất bò dậy, nhìn lần lượt mọi người ở đây tàn nhẫn nói: "Tôi sẽ còn trở về!"

    Nói xong liền biến mất ngay tại chỗ, Lý bà bà vẫn luôn đứng vững như thái sơn bỗng chốc lảo đảo rồi phun ra một ngụm máu tươi.

    Tôi và Ninh Ninh vội đỡ bà ấy về nhà dì Hoa, không lâu sau cha mẹ Linh Linh khóc lóc chạy đến. Vừa thấy Lý bà bà vội quỳ xuống.

    "Thím, thím đã cứu chúng cháu!" Mẹ Linh Linh ôm đùi Lý bà bà khóc lóc không ngừng, tôi và Ninh Ninh kéo bà ta thế nào cũng không được.

    Lý bà bà uống miếng nước, sắc mặt quả nhiên tốt hơn nhiều. Bà bà thấy dáng vẻ của bọn họ mà hừ lạnh nói: "Tao hỏi lại chúng mình một câu, rốt cuộc Linh Linh chết như thế nào?"

    Quả nhiên, Linh Linh chết không đón giản là do núi lở.

    Sắc mặt cha mẹ Linh Linh nhăn nhó rất lâu, rốt cuộc mẹ Linh Linh không nhịn được mà chỉ vào cha Linh Linh mắng: "Đề là do tên ma men này! Ông ta nói nhà thiếu nợ nhiều như vậy chi bằng dựa theo cách lão đạo sĩ kia dạy để Linh Linh minh hôn với người ta."

    Bà ta nói xong thì khí thế yếu đi, ánh mắt nhìn tôi và Ninh Ninh đầy kinh hãi vội vàng giải thích nói: "Chúng tôi không hại Linh Linh, chỉ là dựa theo cách lão đạo sĩ kia dạy để Linh Linh uống chén nước bùa kia, ai ngờ.. ai ngờ Linh Linh lại chết."

    Mẹ Linh Linh nói xong thì lại gào khóc.
     
    Phong ca 123, Gillngngyvy thích bài này.
  11. Băng Nhi Nguyễn

    Bài viết:
    4
    Chương 9: Đôi giày thêu đỏ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Dịch: Băng Nhi

    Ba Linh Linh vứt tàn thuốc trên tay xuống, dẫm lên di đi di lại: "Lỗ mũi trâu nói là sẽ không hại đến Linh Linh nên chúng tôi mới tin, hơn nữa không phải bà cũng cho người ta uống nước bùa hay sao?" Ông ta có chút khó chịu, một mực cho rằng mình không sai.

    Lý bà bà lườm ông ta một cái.

    Mẹ Linh Linh thấy bà bà như vậy càng khóc to hơn: "Thím, thím cũng không thể mặc kệ chúng cháu! Nếu chúng cháu bị Linh Linh hại chết mà bà lại thấy chết không cứu sẽ tổn hại âm đức."

    Bà bà liếc bà ta một cái: "Giết người đền mạng, thiên kinh địa nghĩa, tổn hại gì âm đức của tao?"

    Ba Linh Linh nghe vậy, chân như mềm nhũn tê liệt mà ngã xuống ghế phía sau.

    Dì Hoa bưng trà cho Lý bà bà, có chút không đánh lòng nói: "Thím, không thì giúp bọn họ một lần đi. Mọi người ngẩng đầu không thấy, cúi đầu lại thấy nhau. Huống chi họ là bị lừa."

    Chung quy cũng không muốn làm khó ba mẹ Linh Linh nữa, bà bà thở dài nói: "Đạo sĩ kia hẳn là quỷ biến ảo ra, không tin chúng mày về nhà nhìn xem, tiền hắn cho chúng mày có phải đều là tiền âm phủ."

    "Còn về phía Linh Linh, uống chén nước bùa kia nếu tao đoán không sai thì hẳn là Tụ Sát Phù, bằng không nó sẽ không phải mới chết đã có bản lĩnh lớn vậy."

    "Linh Linh vốn là thân thể nửa âm, sau khi chết sẽ là hạt giống tốt để hóa thành lệ quỷ. Có Tụ Sát Phù giúp nó thu thập sát khí khi còn sống nó mới trở nên lợi hại như vậy."

    Nghe xong những lời này đôi vợ chồng kia bị dọa đến nỗi môi trắng bệch, run rẩy chạy về nhà, mộ lát sau lại khóc lóc chạy đến trên tay còn kéo theo một rương giấy.

    Cái rương bị bọn họ ném ở nhà chính nhà dì Hoa, vàng bạc trong đống giấy cùng tiền âm phủ rơi đầy đất.

    "Thím, sao tiền và vàng bạc lại biến thành như vậy?" Ba Linh Linh tức muốn thổ huyết hỏi.

    Lý bà bà lườm lão ta một cái: "Các người bị quỷ che mắt đương nhiên sẽ nhìn thấy thứ mình muốn."

    Hai người họ khóc muốn long trời lở đất như cha mẹ chết.

    Đột nhiên mẹ Linh Linh ngừng khóc mà nhìn thẳng vào chân tôi: "Tử Đồng, giày vải đỏ của cô từ đâu mà có vậy? Thật là đẹp! Còn đẹp hơn giày Linh Linh nhà tôi đeo khi Minh hôn."

    Nghe bà ta nói, mọi người đều không tự giác nhìn vào chân tôi.

    Tôi có chút xấu hổ thu chân lại nói: "Là có người cho.."

    Hô hấp của Lý bà bà chợt trầm xuống, ánh mắt nhìn tôi như lần đầu gặp tôi vậy. Kinh ngạc, sợ hãi, thậm chí còn có chút đáng sợ.

    Ninh Ninh vẫn luôn ở cạnh tôi, sự chú ý của cô ấy vẫn ở trên những người kia nên không để ý chân tôi có thêm đôi giày khi nào, nên tò mò hỏi: "Ai cho?"

    Tôi lược bớt một số chi tiết bị người kia khinh bạc kể lại chuyện xảy ra đêm qua một lượt.

    Nghe xong, mẹ Linh Linh bĩu môi: "Không phải cô cũng minh hôn chứ? Tôi nói cho cô nghe, quỷ không phải là thứ tốt đẹp gì."

    Tôi cũng là minh hôn chỉ thiếu có động phòng, được chứ?

    Lý bà bà mắng mẹ Linh Linh một câu: "Muốn sống thì câm miệng!"

    Bà ta ngượng ngùng ngậm miệng, dì Hoa có chút lo lắng cho tôi mà hỏi Lý bà bà: "Thím, tuy giày này của Tử Đồng rất đẹp, nhưng giày thêu đỏ này cháu thấy thế nào cũng không may mắn.."

    Lý bà bà chần chừ một lúc mới chậm rãi nói: "Giày này, quả thật giống giày để đeo khi minh hôn.."

    Thấy mắt Lý bà bà vẫn nhìn chằm chằm chân tôi, tôi tự mình an ủi một câu: "Anh ta chắc sẽ không hại cháu.. bằng không sẽ chẳng tới cứu tụi cháu.."

    Nhưng chưa biết chừng hắn còn có mục đích khác.
     
    Phong ca 123, Gillngngyvy thích bài này.
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...