Kinh Dị [Dịch] Âm Hôn Lúc Nửa Đêm - Mộ Hi Ngôn

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Băng Nhi Nguyễn, 7 Tháng bảy 2020.

  1. Băng Nhi Nguyễn

    Bài viết:
    4
    Chương 20: Quỷ Trắc Minh Vương.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tiểu Duy cười lấy lòng: "Minh Vương đại nhân thật biết đùa, mọi nơi trong Quỷ giới Minh Vương ngài đều bày kết giới. Người ngoại giới đi vào Quỷ giới, Minh Vương ngài nào có thể không biết. Đâu cần phải hỏi một người trông cửa hàng nhỏ như ta đây chứ."

    Tiểu Duy cô quả nhiên là thiên sứ trong lòng tôi.

    Minh Vương cười như không cười khẽ hừ nhẹ một tiếng, xoay người lướt qua. Tôi cảm thấy như là hắn vẫn đang nhìn tôi nên cúi đầu càng thấp.

    "Ngẩng đầu lên." Hắn đột nhiên nói.

    Đầu tôi như thể nặng ngàn vạn cân, không cam tâm tình nguyện mà chậm chạp ngẩng lên. Mặt vị Minh Vương đại nhân này lại có chút quen mắt, giường như mới gặp qua không lâu.

    Trên mặt hắn nở nụ cười nhàn nhạt, sau khi đánh giá tôi mấy lần nhìn về phía Tiểu Duy nói: "Đây còn không phải hay sao?" Giọng nói đầy ý vị như thể bắt gian tại giường.

    Tiểu Duy cười nói: "Đây là nguyên liệu mới của cửa hàng bọn ta, đại nhân ngài hiểu lầm rồi."

    Tiểu Duy, cô cứu tôi vì muốn lột da tôi sao?

    Khóe miệng Minh Vương khẽ nhếch, mày nhướng lên đầy vẻ chờ mong, lại cười như không cười nhìn Tiểu Duy một cái: "Ta chờ."

    Bắp chân tôi run lên, suýt chút ngã khụy xuống, cũng may Tiểu Duy lanh tay lẹ mắt đỡ lấy tôi.

    Minh Vương đã đi vào bên trong, Tiểu Duy thấp giọng thì thầm: "Không muốn chết thì đi vào với ta."

    Đi vào trong cũng sẽ vẫn là chết phải không?

    Tôi lắc đầu: "Tôi không muốn bị lột da.."

    Tiểu Duy trừng mắt nhìn tôi: "Nếu vậy bây giờ ngươi sẽ bị bọn họ lột da ngay lập tức, đi vào với ta!"

    Sau đó không nói gì nữa kéo tôi đi vào. Trong cửa hàng, Minh Hậu đang rất hứng thú đánh giá các mẫu da người trên tường. Minh Vương y phục đen đứng cách cô ta vài bước, tay chắp sau lưng như đang suy nghĩ gì đó. Thấy chúng tôi tiến vào, lại nhìn về phía chúng tôi. Nói đúng hơn là nhìn tôi, tôi có thể nhìn ra trong đôi mắt hắn không có chút gợn sóng nào nhưng lại ẩn dấu một lưỡi dao muốn băm tôi thành trăm mảnh.

    Xem ra, vẫn là Tiểu Duy đáng tin cậy hơn.

    "Toàn Cơ." Hắn đột ngột gọi một tiếng.

    Minh Hậu nghe tiếng quay đầu lại, trong nháy mắt nhìn thấy khuôn mặt cô ta, tôi ngẩn ra một chút. Sao Minh Hậu này nhìn quen mắt đến vậy.

    Khoan đã, đó không phải là mặt của tôi hay sao?

    Cho nên vừa rồi ra Tiểu Duy nhận nhầm tôi là cô ta sao?

    Tôi ngạc nhiên tột độ. Minh Vương nhìn thấy phản ứng của tôi lại như rất hài lòng. Ý bảo Minh Hậu nhìn về phía tôi. Minh Hậu lơ đãng nhìn về phía này khinh thường nói: "Bảo ta nhìn người xấu xí như vậy làm gì?"

    Cô ta lại nhìn về phía Tiểu Duy: "Không phải ngươi chỉ buôn bán mĩ nhân thôi sao? Bây giờ lại thay đổi khẩu vị à?"

    Tiểu Duy cười gượng gạo: "Khách hàng có nhu cầu, ta cũng đâu có cách nào khác."

    Minh Vương nhìn Tiểu Duy một cái không nói gì. Tôi đột nhiên hiểu được dụng ý vì sao khi ra cửa Tiểu Duy nhất nhất phải dán cho tôi một mặt nạ da người. Chỉ là Minh Vương này tôi cứ có cảm giác như hắn đã nhìn thấu tôi.

    Minh hậu xem xong tiệm da xong có chút mất hứng nói với Minh Vương: "Trở về đi, đi một vòng rồi đều không thấy hắn, hẳn là vẫn chưa tỉnh lại."

    Minh Vương nhìn về phía Tiểu Duy hỏi: "Ngươi thấy sao?"

    Tiểu Duy kính cẩn cúi đầu: "Tiểu Duy không biết hai vị đại nhân ám chỉ tới thứ gì."

    Minh Vương lại nhìn về phía tôi: "Vậy còn ngươi?"

    Tiểu Duy còn không biết là chuyện gì thì sao tôi biết. Tôi lắc đầu: "Tiểu nhân cũng không biết.."

    Minh Vương cười khẽ: "Giọng nói không tồi."
     
    ngngyvy thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 29 Tháng mười một 2020
  2. Băng Nhi Nguyễn

    Bài viết:
    4
    Chương 21: Ta lấy giọng nói của nàng ta cho chàng.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Minh Hậu nghe vậy thì nhìn về phía tôi, tôi đột nhiên nghĩ, Minh Vương kia hỏi tôi hay không không quan trọng mà cái chính là hắn muốn tôi mở miệng nói chuyện, muốn tôi tự lộ ra sơ hở.

    "Giọng nói không tồi?" Minh Hậu cười nhạo một tiếng: "Ta lấy giọng nói của nàng ta cho chàng, thế nào?"

    Ánh mắt cô ta nhìn về phía tôi vô cùng âm trầm.

    Phụ nữ khi ghen thật đáng sợ!

    Minh Vương không hề tỏ ra thái độ gì, trong mắt chỉ có một tia cười nhìn tôi xem kịch hay.

    Tiểu Duy vội nói: "Đây chỉ là một nguyên liệu trong tiệm của ta, không đáng để Minh Hậu làm bẩn tay mình."

    "Không bẩn." Minh Hậu âm dương quái khí: "Hiếm khi Minh Vương thích."

    Minh Vương nhìn ra ngoài cửa sổ cười: "Nếu được, nàng thử xem sao?"

    "Chuyện này có gì khó?"

    Minh Hậu duỗi tay về phía tôi, một ánh sáng đỏ bay lên người tôi làm tôi không thể nhúc nhích. Ngay sau đó cô ta vươn tay tới, rất nhanh xông về phía tôi. Tôi cứng đờ đứng yên tại chỗ, Tiểu Duy cũng không dám can ngăn. Ngay lúc Minh Hậu huyễn hóa móng tay dài hai mét chạm đến cổ họng tôi, trước mắt bỗng hiện lên một tia sáng. Một tiếng va chạm vang lên, một bóng dáng màu đen quen thuộc chắn trước người tôi.

    Là người đàn ông trong quan tài kia.

    Minh Hậu nhìn thấy hắn thì cực kì hoảng sợ, sửng sốt mất một lát mới phản ứng lại được. Cô ta có chút hoảng hốt, vội vàng lắc mình lui về sau đứng cạnh Minh Vương. Minh Vương đi lên trước một bước, không biết cố ý hay vô tình kéo dài khoảng cách với Minh Hậu, nở nụ cười ấm áp với người nọ: "Đại ca, lâu rồi không gặp."

    "Hừ." Người đàn ông kia cao ngạo chỉ hừ lạnh một tiếng.

    Minh Vương cũng chẳng bận tâm, mở quạt xếp đen tuyền trong tay ra quạt quạt đi tới trước mặt người nọ: "Đại ca, để chúc mừng huynh giải trừ phong ấn, ta đã chuẩn bị tiệc tẩy trần cho huynh ở Minh Cung."

    "Hồng Môn Yến." Trong giọng nói lạnh nhạt của anh ta có thêm một tia trào phúng.

    Minh Vương vẫn nhàn nhạt cười: "Không phải."

    Lúc này đây Minh Hậu cũng thu nét sợ hãi trên mặt lại, cố gắng nở ra một nụ cười lấy lòng: "Mặc Hàn, ta và Mặc Uyên nghe nói ngươi giải trừ phong ấn mới đặc biệt từ Minh Cung tới tìm ngươi.."

    Thì ra con hàng này tên gọi Mặc Hàn.

    Nhưng mà Minh Hậu giống như là đang nói chuyện với không khí, hai anh em Mặc Hàn, Mặc Uyên chẳng ai thèm để ý đến cô ta. Cô ta như có chút xấu hổ mà đi tới bên Mặc Uyên, khẽ kéo tay áo to rộng của hắn, cho hắn một ánh mắt ý vị.

    Mặc Uyên nhìn cô ta một cái, cười như không cười hỏi Mặc Hàn: "Đại ca, giải trừ phong ấn như thế nào? Lúc đó ta là khảm Ngọc Giản của nữ nhân kia vào quan tài để trấn áp huynh."

    Quả không hổ là Minh Vương, sau khi phong ấn anh trai ruột lại còn hỏi ra cái loại câu hỏi giải trừ phong ấn thế nào mặt không đỏ tâm không loạn với anh trai hắn.

    Ánh mắt Mặc Hàn yên tĩnh như sao trên trời, Minh Hậu nghĩ anh ta đang thất thần chợt rút trường kiếm huyết sắc ra chém về phía Mặc Hàn: "Nói những lời vô nghĩa này với hắn làm gì. Hôm nay ra đây không phải vì pháp lực của hắn chưa khôi phục mà kết liễu hắn sao?"

    "Hừ. Lăng Tuyền Ki."

    Lúc này Mặc Hàn mới khinh thường liếc cô ta một cái, phất tay áo về phía kiếm của Minh Hậu. Một pháp lực uy áp cường đại đánh đến, tôi thấy cả người như bị giáng xuống ngàn cân trên đỉnh đầu, hai tay bị ép căng mà quỳ gối trên mặt đất.

    Tiểu Duy cũng chẳng khá hơn tôi là bao, khuôn mặt cô ấy vố tinh xảo vô ngần lúc này cũng bị ép mà hiện ra vẻ âm trầm như quỷ: "Mặc Hàn đại nhân.. Xin thu uy áp.. Tiểu nhân không chịu nổi.. quỷ hồn trên phố âm cũng sẽ hồn phi phách tán.. Mặc Hàn đại nhân.."
     
    ngngyvy thích bài này.
  3. Băng Nhi Nguyễn

    Bài viết:
    4
    Chương 22: Bát quái cẩu huyết nhất Minh Giới.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Dịch: Băng Nhi.

    Lúc này Mặc Uyên đi tới cạnh tôi và Tiểu Duy: "Đại ca, nơi này còn có người thường."

    Uy áp ngay lập tức giảm đi không ít, tôi thở phào nhẹ nhõm, theo bản năng ngẩn đầu lên vừa lúc chạm phải nụ cười thần bí khó lường của Mặc Uyên dành cho tôi.

    Ánh mắt Mặc Hàn nhìn về phía tôi rồi liếc nhìn Mặc Uyên một cái rồi vung tay lên Tam Xích Thanh Phong đều nắm ở trong tay mà chỉ về phía Mặc Uyên: "Tốc chiến tốc thắng."

    "Thật sự không thể tâm sự sao? Ta không muốn động thủ với huynh." Mặc Uyên vẻ mặt bất đắc dĩ hỏi.

    "Không cần thiết." Mặc Hàn lạnh lùng đáp.

    "Thôi được, vậy ta sẽ bồi huynh luận bàn một chút." Mặc Uyên tiến lên phía trước, một tia sáng xanh hiện lên, trong tay hắn có thêm một thanh trường kiếm. "Đại ca, cẩn thận!"

    Hắn nói rồi vung kiếm xông lên. Minh Hậu cũng vội vàng vung kiếm giúp sức. Mặc Hàn lấy một địch hai rồi rời khỏi cửa hàng của Tiểu Duy. Pháp lực của hắn còn chưa khôi phục, không biết có thể ngăn cản được Minh Vương, Minh Hậu song kiếm hợp bích hay không.

    Thấy tôi lo lắng ngó ra bên ngoài, Tiểu Duy phụt cười: "Lo lắng cho hắn thì ra ngoài xem đi."

    Bên ngoài vang lên tiếng đùng đùng cùng với tiếng hét thảm thiết của không ít quỷ xui xẻo. Trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết, tôi đi ra ngoài không phải đi tìm đường chết hay sao? Nên tôi kiên định lắc đầu.

    Chợt nhớ ra vừa rồi Tiểu Duy gọi hắn là "Mặc Hàn đại nhân" nên tôi lân la hỏi về thân phận của hắn: "Chị Tiểu Duy, anh ta là ai?"

    Tiểu Duy kinh ngạc: "Ngươi không biết?"

    "Tại sao tôi phải biết?"

    "Ngươi không phải là nữ nhân của Mặc Hàn đại nhân sao?" Tiểu Duy hỏi.

    "Sao có thể, tôi không phải." Tôi nhất quyết phủ nhận, tôi không muốn viên phòng với sắc quỷ vừa mới tỉnh đã muốn đẩy tôi vào quan tài kia đâu.

    Tiểu Duy nghi ngờ nhìn tôi, hỏi đi hỏi lại câu hỏi vừa rồi, tôi vẫn kiên quyết phủ nhận. Sau đó cô ta chậc lưỡi một cái: "Không phải thì tốt rồi, vừa rồi ta ngửi được trên người của ngươi đều có mùi của Mặc Hàn đại nhân.."

    Nhất định là lúc hắn nhào vào quan tài nên bị ám mùi. Dưới sự truy hỏi của tôi, cuối cũng Tiểu Duy cũng chịu tiết lộ đại khái một chút. Lãnh Mặc Hàn vốn là Minh Vương của Minh Giới, một ngày vào ba ngàn năm trước bỗng nhiên mất tích. Lãnh Mặc Uyên em trai của hắn sau đó kế thừa vị trí Minh Vương còn cưới Lăng Toàn Cơ làm Minh Hậu. Tiểu Duy còn hé lộ một tin chưa được xác thực là Lăng Toàn Cơ vốn là vị hôn thê của Mặc Hàn. Tóm lại những thứ vừa nghe được thì đây hẳn là một chuyện xưa xửa xừa xưa một cậu em trai vì yêu mà phong ấn anh trai mình rồi bên nhau dài lâu với người mình yêu.

    Thật cẩu huyết!

    Nhưng thấy thái độ xa cách của Lãnh Mặc Uyên với Lăng Toàn Cơ kia thì thật sự là yêu sao? Tôi thật sự có chút thương cảm với Minh Vương Lãnh Mặc Hàn xui xẻo kia, bị cả tình thân lẫn tình yêu phản bội.

    Sau khi Tiểu Duy xác nhận tôi và Lãnh Mặc Hàn không có quan hệ gì với nhau một lần nữa, cô ta nở nụ cười thèm thuồng: "Vậy ngươi cho ta da toàn thân ngươi đi.. ngươi không phải nữ nhân của Mặc Hàn đại nhân ta có thể xuống tay rồi.."

    Mẹ nó! Bây giờ tôi nói tôi chính là nữ nhân của Lãnh Mặc Hàn thì còn kịp không?

    Đang muốn sửa lại lời nói thì trên miệng tôi bị Tiểu Duy dùng quỷ thuật gì đó khiến tôi không nói được. Trong nháy măt móng tay của cô ta hóa dài ba mét, mà tôi vẫn đứng tại chỗ không thể động đậy vì pháp thuật trước đó của Minh Hậu. Tiểu Duy đi ra phía sau tôi, móng tay sắc tựa như dao chạm vào tôi, chỗ sau gáy mới được Lãnh Mặc Hàn chữa khỏi giờ lại đau đớn mãnh liệt. Tôi có thể cảm nhận được máu chảy xuống, trên tay Tiểu Duy cũng đều là máu. Một bàn tay cô ta đặt trên vai tôi, tham lam liếm máu ở tay kia nói với tôi: "Uống ngon thật.. Đã lâu không được uống máu ngon như vậy.. Hôm nay, ta sẽ không bán thịt của ngươi đến nơi xay bột, ta sẽ tự mình ăn.."
     
    ngngyvy thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 29 Tháng mười một 2020
  4. Băng Nhi Nguyễn

    Bài viết:
    4
    Chương 23: Bí mật của Vô Cực Ngọc Giản.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Dịch: Băng Nhi.

    "Ta thấy ngươi đây là muốn đi huyết trì phải không?"

    Bỗng nhiên vang lên một giọng nam quen thuộc, Lãnh Mặc Hàn từ trong phòng đi ra. Tiểu Duy vô cùng hoảng sợ, lập tức thả tôi ra rồi quỳ xuống với hắn: "Tiểu Duy bái kiến Mặc Hàn đại nhân."

    Lãnh Mặc Hàn không thèm để ý cô ta, đi tới bên người tôi, lần nữa chữa khỏi vết thương cho tôi và giải trừ pháp thuật trên người tôi: "Lần này coi như trừng phạt, còn dám nói nàng không phải là nữ nhân của ta nữa sau này cũng đừng mong ta sẽ tới cứu nàng."

    Dưới ánh mắt uy hiếp của hắn, tôi chẳng chút cốt khí mà gật đầu.

    Bên ngoài vẫn nghe tiếng đánh nhau ầm ầm, tôi có chút tò mò Lãnh Mặc Hàn đã vào đây vậy ai ở ngoài đó đánh nhau?

    Tiểu Duy vẫn đang quỳ, lúc này Lãnh Mặc Hàn mới nhìn về phía cô ta: "Động vào nữa nhân của ta, ngươi nói nên xử lí như thế nào?"

    Tiểu Duy sợ hãi: "Đại nhân.. đại nhân, tiểu nhân thật sự không cố ý.. Tiểu nhân đã hỏi vài lần.. nàng ấy đều nói không phải là nữ nhân của ngài. Cầu xin đại nhân tha mạng."

    Bây giờ chắc cô ta chắc là hận chết tôi, sẽ cảm thấy tại tôi không nói thật mà hại đến cô ta.

    "Ta biết." Lãnh Mặc Hàn xé mặt nạ da người trên mặt tôi ra rồi ném sang một bên. Bàn tay lạnh lẽo khẽ xoa mặt tôi rồi hỏi: "Nàng nói nên xử lí thế nào?"

    Tôi lắc đầu: "Tôi không biết.."

    Trong lúc vô tình Tiểu Duy bị tôi hố một cách đáng thương. Nhưng cô ta muốn lột da, ăn thịt, uống máu tôi là thật.

    Tiểu Duy nhìn tôi cầu cứu, tôi thở dài trong lòng: "Từ nay về sau cô sẽ không hại tôi chứ?"

    Tiểu Duy lập tức lắc đầu: "Sẽ không, xin Minh Hậu đại nhân yên tâm."

    Ôi trời ơi, đã sửa cách xưng hô rồi.

    "Vậy chuyện này cô bồi thường cho tôi một chút, tôi sẽ xí xóa toàn bộ." Tôi nói rồi nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn: "Anh cảm thấy sao?"

    "Nàng ta chỉ có một cửa hàng da người, nàng xác nhận muốn nàng ta bồi thường?"

    Lãnh Mặc Hàn nói rồi dẫn tôi xoay người nhìn từng tấm da người treo đầy ắp trên tường: "Thích tấm nào?"

    Tôi co rút khóe miệng.

    "Thành quỷ ngần ấy năm, cô không có chút đồ nào mà người phàm có thể dùng sao?" Tôi thất vọng hỏi Tiểu Duy: "Vàng bạc, đồ cổ đều được. Tôi không kén chọn."

    Tiểu Duy lắc đầu.

    Tiểu Duy à Tiểu Duy, không phải là tôi không muốn giúp cô, mà là tôi giúp không nổi.

    Con hàng Lãnh Mặc Hàn này nhìn qua cũng biết hắn là kẻ không thể chịu thua thiệt, nếu tôi cầu xin hắn tha cho cô thì hắn sẽ tuyệt đối không đồng ý. Tiếng đánh nhau bên ngoài nhỏ dần, trên tay Lãnh Mặc Hàn xuất hiện một ngọn lửa u lam.

    Tiểu Duy khuôn mặt hoảng sợ nhìn ngọn lửa kia rồi bỗng nhiên cất tiếng nói: "Ta biết một bí mật về Vô Cực Ngọc Giản."

    Ngọn lửa lập tức sẫm lại.

    "Nói!" Mặc Hàn ra lệnh.

    "Cái này là lúc ta đổi da cho Minh Hậu nên ngẫu nhiên nghe được.. nghe nói, khi ngọc giản hấp thu quá nhiều quỷ khí.. tùy thời đều có thể vỡ tan.. Một khi bị vỡ.. phượng hoàng sẽ trở về.."

    Lần đầu tiên tôi thấy Lãnh Mặc Hàn nhíu mày. Chờ Tiểu Duy nói xong, một lúc lâu sau Lãnh Mặc Hàn mới mở miệng nói: "Chỉ có những điều này?"

    Tiểu Duy gật đầu. Lãnh Mặc Hàn tự hỏi một chút rồi nhìn về phía Tiểu Duy: "Cho ngươi chọn hai con đường, thứ nhất hồn phi phách tán, thứ hai tiếp tục mở cửa hàng của nhà ngươi."

    Hẳn là ngấm ngầm muốn cô ta làm tay sai cho hắn. Tiểu Duy như được đại xá cảm kích mà dập đầu: "Tiểu Duy nguyện ý vì đại nhân cúc cung tận tụy, đến chết mới thôi."

    Ngay lúc này bên ngoài vang lên tiếng mắng chửi đầy giận giữ của Lăng Toàn Cơ: "Là phân thân, Mặc Uyên chúng ta bị lừa rồi!"
     
    ngngyvy thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 29 Tháng mười một 2020
  5. Băng Nhi Nguyễn

    Bài viết:
    4
    Chương 24: Sống là người của ta, chết thành quỷ của ta.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Dịch: Băng Nhi.

    Lãnh Mặc Hàn nghe tiếng thì xoay người ôm lấy tôi, phi thân từ cửa sau cửa hàng dẫn tôi bay ra ngoài. Hai bên từng lớp nhà cổ u ám lùi dần về sau, vì bay lượn nên gió thổi mạnh làm tôi không mở được mắt ra. Hắn thân mật dùng một tay che kín mắt cho tôi. Phải một lúc lâu sau, tiếng gió gào thét mới biến mất, hắn thả lỏng tay ra, tôi lại phát hiện chúng tôi đã lại về sơn động. Cơ thể cao ngất của anh ta chợt ngã xuống mà không có bất cứ dấu hiệu gì, tôi phát hiện ra một nửa cơ thể của anh ta dần trở nên trong suốt.

    "Anh sao vậy?"

    Anh ta không phải rất mạnh sao, sao đột nhiên lại suy yếu nhanh như vậy?

    Anh ta ngồi xếp bằng dưới đất, tay túm cằm tôi: "Bảo nàng không được lộn xộn, vì sao lại xuống nước?"

    Vì tôi muốn chạy đấy.

    Tôi nhìn anh ta cố bày ra vẻ mặt chân thành: "Tôi là lo lắng anh không đối phó được những ma quỷ ở bên ngoài đó."

    Anh ta như có chút bất ngờ, chỗ cằm bị hắn siết đau cũng bớt đi không ít: "Đã giải quyết xong rồi, bọn chúng chỉ là một đám phế vật mà thôi."

    Anh ta nói xong thì ngẩng mặt lên hôn tôi thật lâu, mãi mới buông ra. Thấy hắn muốn đè tôi xuống, tôi vội vàng ngăn lại: "Thương thế của anh còn chưa khỏi, chữa thương trước đã."

    "Nàng chính là loại thuốc chữa thương tốt nhất của ta." Tay hắn đã ở trên vai tôi, đang sờ lần muốn cởi áo thun của tôi xuống.

    "Tôi đang nói nghiêm túc, anh có thể.. đừng như vậy được không? Anh chữa thương trước đi, chữa xong rồi chúng ta từ từ tâm sự." Tôi vừa hét vừa cản tay hắn lại. Rốt cuộc tay hắn cũng dần ngừng lại.

    "Nàng không muốn viên phòng với ta sao?"

    Tôi theo bản năng gật đầu. Ánh mắt hắn trầm hẳn xuống. Lòng tôi căng thẳng, hắn sẽ không vì bị từ chối mà thẹn quá hóa giận, sẽ không trực tiếp xử lí tôi chứ?

    Trong lúc tôi đang tự hỏi bây giờ xác suất chạy trốn thành công là bao nhiêu. Sau khi nhìn đánh giá tôi mấy lần, hắn từ trên đất đứng lên: "Cũng đúng, nơi này quá đơn sơ, không thể dùng làm tân phòng của chúng ta được."

    Đại ca, việc này không quan trọng.

    "Anh không nghĩ ra sao? Anh là quỷ, tôi là người, chúng ta người quỷ khác đường.." tôi vừa nói vừa nhìn sắc mặt hắn, nhỡ đâu chọc giận hắn thì lại toang.

    "Ta không bận tâm, nếu nàng để ý vậy ta có thể biến nàng thành quỷ."

    Tôi hít một hơi sâu, vội vàng xua tay: "Tôi không muốn! Không muốn biến thành quỷ! Tôi không muốn chết! Không muốn!"

    Hắn nhìn bộ dạng của tôi, kiên trì nói: "Vậy thì nàng làm người."

    Tôi thở phào nhẹ nhõm, tốt xấu gì cũng đã bảo vệ được tính mạng của mình.

    Giọng nói du dương của hắn lại vang lên: "Nàng sống là người của ta, chết là quỷ của ta. Nếu nàng nguyện ý làm người vậy ta sẽ bồi nàng ở nhân gian. Sau này nàng chết thành quỷ sẽ là Minh Hậu của Minh giới ta." Dừng một chút hắn lại nói: "Ta sẽ vì nàng mà đoạt lại Minh Giới."

    (Minh Vương, anh thật soái. Chuẩn soái ca "bên ngoài khí chất, bên trong nhiều tiền" ahihi)

    "Việc này.. Minh Vương đại nhân.. Anh muốn đoạt lại Minh giới, vậy nhất định rất rất bận.. không cần bận tâm tới tôi đâu.." Tôi cười cười lùi về sau, lại bị hắn kéo vào trong lòng lần nữa.

    Hắn nghiêm túc: "Không vội. Bồi phu nhân mới là chuyện lớn."

    Tôi bị hắn ôm mà thở không nổi: "Có thể buông tôi ra trước đã không?" Thấy hắn không nói gì tôi lại bổ sung: "Tôi sẽ không trốn."

    Dù sao cũng không trốn thoát.

    Nghe vậy hắn mới thả lỏng tay ra. "Tại sao lại là tôi?" Tôi không tin tất cả chỉ là ngẫu nhiên.

    "Nàng kết hôn với ta, lại khai giải phong ấn cho ta, dĩ nhiên sẽ là nàng." Hắn nói.

    "Đây là nguyên nhân sao? Sao tôi lại mơ thấy mình kết hôn với anh? Lúc ấy anh còn ở trong quan tài, vì sao lại dùng quỷ chiêu hồn với tôi?"
     
    ngngyvy thích bài này.
  6. Băng Nhi Nguyễn

    Bài viết:
    4
    Chương 25: Bị ma quỷ ám ảnh.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Dịch: Băng Nhi.

    "Lúc đó, ta tuy bị phong ấn, nhưng nguyên thần có thể đi ra ngoài. Ta dùng nguyên thần triệu hoán nàng, dẫn hồn phách của nàng tới một không gian khác, chúng ta đã bái đường ở nơi đó."

    "Vậy tại sao cứ phải là tôi?"

    Từ nhỏ đến giờ, tôi ngoài thành tích học tập tốt một chút ra, những thứ khác đều rất bình thường.

    Hắn cúi đầu ghé vào tai tôi thì thầm: "Có duyên thôi mà."

    "Nói không chừng duyên phận của chúng ta chỉ dừng lại ở chỗ tôi giúp giải trừ phong ấn cho anh, sau đó đường ai nấy đi thì sao?" Tôi gượng gạo cười.

    Hắn ném cho tôi một câu trả lời rất tùy hứng: "Ta nói không phải là không phải."

    Được, được, được.. anh là lão đại Minh giới, anh nói thế nào thì là thế đó. Nhưng anh đừng lôi tôi vào chuyện này có được không?

    Tôi suy nghĩ rất lâu rồi mới dám nói với hắn: "Minh Vương đại nhân, là thế này.. tôi nghĩ có thể sống đến hết đời thật tốt biết bao. Nếu sau này tôi sống thọ và được chết ở nhà, anh có thể nể tình vì chúng ta có chút quen biết mà để tôi đi đầu thai cửa sau không, vào một kiếp mới điều kiện tốt gì đó cũng được. Nhưng mà.. vinh hạnh được kết hôn với anh thì thật sự tôi không nhận nổi."

    "Ta nói nàng nhận được là nhận được. Sau này nàng muốn tới nhân gian, ta sẽ bồi nàng tới."

    Căn bản là không thể thương lượng với hắn được. "Gả cho anh, tôi có tài đức gì?"

    "Cưới được nàng, ta vô cùng may mắn."

    (Minh Vương, anh thật bá đạo)

    Mắt to trừng mắt nhỏ với hắn cả buổi rốt cuộc tôi cũng phải ngậm ngùi nhận thua. Hắn yêu như thế nào thì là như vậy đi dù gì tôi nói không lại hắn, đánh lại càng không. Lãnh Mặc Hàn như là rất vừa lòng với bộ dạng hiện giờ của tôi rồi cúi đầu hôn tôi một cái. Sau đó hắn xoay người nhìn về quan tài thủy tinh phía bờ bên kia, vung tay về phía quan tài một cái, quan tài bay về bên cạnh chúng tôi.

    "Nàng ở phố âm cũng biết rồi ta mới giải trừ phong ấn, pháp lực ban đầu cũng chưa khôi phục nhiều, ở phố âm đã hao phí không ít pháp lực. Bây giờ lại đang giờ Tý, âm linh bên ngoài quá nhiều, bọn chúng không dám vào trong sơn động này. Nàng ở chỗ này coi như là an toàn." Hắn nói xong thì mở quan tài ra: "Nếu nàng muốn làm người, sau hừng đông thì xuống núi. Để phòng ngừa âm khí tiết ra mà đưa tới nhiều âm linh tụ tập, hẳn là gần đây sẽ có thôn xóm của người phàm, dùng để trung hòa những âm khí tràn ra đó. Nàng tìm được thôn xóm là đến nơi."

    Hắn đi đến cạnh tôi, ôm ngang lên bỏ vào quan tài: "Ta nhớ rất rõ là trời tối thì người phàm cần phải đi ngủ." Nói xong hắn cũng nhảy vào, nghiêng người nằm bên cạnh ôm tôi: "Quan tài hơi cứng một chút, ta ôm nàng sẽ thoải mái hơn một chút."

    Tôi đột nhiên cảm thấy, nếu hắn là người tôi nhất định sẽ nguyện ý gả cho hắn. Quàn tài từ từ đóng lại, trước mắt tối thui, tôi bị chảy máu tận hai lần tuy vết thương đã được chữa khỏi, nhưng vẫn rất mệt mỏi. Giờ đây nằm trong quan tài, bên cạnh là cơ thể mềm mại rắn chắc của Lãnh Mặc Hàn, tôi thật sự mệt rã rời, không lâu đã ngủ thiếp đi.

    Lúc thức dậy thì trời đã sáng, vì quan tài bằng thủy tinh nên ánh nắng chiếu vào trong không ít. Đầu tôi gối lên tay Lãnh Mặc Hàn, tựa vào ngực hắn. Vừa ngẩng đầu đã đối diện với đôi mắt đen láy sâu thẳm của hắn.

    "Tỉnh rồi?" Hắn hỏi tôi.

    "Ừ.." tôi gật đầu, theo bản năng muốn ngồi dậy duy trì khoảng cách với hắn thì nghe "bốp" một tiếng. Đầu đụng phải nắp quan tài, đau chảy cả nước mắt. Hắn duỗi tay che đâu tôi lại, một cảm giác lạnh lẽo tê dại lan ra trên đầu, nháy mắt chỗ bị đụng đã không đau nữa.

    Cảm giác có vú em thật đã.

    "Cảm ơn."

    Hắn đẩy nắp quan tài ra rồi nói: "Nàng là phu nhân của ta, không cần nói lời cảm ơn, quan tài có nắp, nếu nàng ngủ không quen thì chúng ta đổi cái khác."

    Xong rồi! Tôi cảm giác bị ma quỷ ám ảnh nên bắt đầu có thiện cảm với hắn rồi..
     
    ngngyvy thích bài này.
  7. Băng Nhi Nguyễn

    Bài viết:
    4
    Chương 26: Vô Cực Ngọc Giản nhận chủ.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Dịch: Băng Nhi.

    Lãnh Mặc Hàn bước ra khỏi quan tài trước, tôi đang muốn tự mình bước ra ngoài cuối cũng vẫn là bị hắn ẵm ra. Lúc quay đầu vô tình thấy quan tài được đậy lại. Chính giữa nhô lên hình điêu khắc một quyển thẻ tre, trên thẻ tre còn điêu khắc một loại hoa văn gì đó nữa. Tôi tò mò vươn tay chạm khẽ một cái mới phát hiện thì ra thẻ tre này không phải là điêu khắc, mà là một quyển thẻ tre bằng ngọc di động. Lúc tôi chạm vào, ngọc giản xoay tại chỗ một vòng, một ánh sáng ngọc sắc hiện liên sau đó ngọc giản mất đi ánh sáng.

    Không phải là tôi làm hỏng rồi chứ?

    Tôi chột dạ nhìn về phía Lãnh Mặc Hàn, thấy hắn không nói gì, tôi lên tiếng xin lỗi trước: "Tôi xin lỗi, tôi không cô ý. Tôi chỉ chạm vào một chút mà thôi! Anh xem, nó chưa vỡ, hẳn là nó không hỏng đi."

    "Cầm lấy nó."

    Lãnh Mặc Hàn bỗng nhiên nói. Tôi ngoan ngoãn nghe theo cầm lấy ngọc giản, cũng không có chuyện gì xảy ra tiếp theo. Tôi mở nó ra nhìn qua một lượt, hình như đây chỉ là một quyển thẻ tre bằng ngọc mà thôi.

    Không đúng!

    Khi ở phố Âm, Lãnh Mặc Uyên và Tiểu Duy cùng đề cập đến ngọc giản, hẳn là ngọc giản này không phải thứ đơn giản gì.

    "Đây là gì?" Tôi hỏi.

    "Vô Cực Ngọc Giản." Lãnh Mặc Hàn nói xong thì cầm lấy một tay tôi, cắt đứt ngón tay giữa của tôi nhỏ máu tôi lên trên ngọc giản. Giọt máu nhỏ lên ngọc giản như mưa xuống biển khơi, giọt máu chìm vào trong ngọc giản, bên trong lại gợn sóng. Sau đó máu tản ra không thấy nữa, ngọc giản lại thoáng sáng lên những tia sáng khác thường.

    "Ngọc giản sao lại sáng lên?"

    "Nhận chủ." Lãnh Mặc Hàn nói rồi lại nhìn tôi: "Nó giờ là của nàng." Giọng nói của anh ta vô cùng bình thản, nhưng trong mắt lại ánh lên vài tia sáng mà tôi không hiểu được.

    "Không phải là của tôi, tôi không thể nhận." Nhất định thứ này là thần khí gì đó, nhận rồi nhỡ sau này bị đuổi giết thì phải làm sao?

    Cơ mà anh ta như đi dép trong bụng tôi: "Pháp lực của Vô Cực Ngọc Giản rất mạnh, nếu nó công nhận nàng là chủ thì nàng cứ cầm đi. Cho dù bị người khác đoạt cũng không sử dụng tốt được. Cho dù nàng không cần nó, nó cũng đi theo nàng."

    Nói tóm lại, những người tới cướp đều là cao thủ trong các cao thủ, tôi chính là ném không được miếng mồi béo bở này.

    Tôi đang nghĩ bây giờ cả người ngay cả túi cũng không có thì biết để ngọc giản ở đâu, lại như ngọc giản với tôi tâm ý tương thông mà hóa thành một luồng sáng quấn quanh tay tôi. Ngọc giản biến thành một vòng ngọc, dù có muốn cũng không thể tháo được. Vòng này vẫn rất đẹp. Vừa nhìn đã biết rất đáng giá.

    Nhìn ra cửa sơn động đã có ánh mặt trời chiếu vào từng mảng lớn, tôi tiến về phía đó hai bước, vai trái như có ai đó vỗ nhẹ. Tôi tưởng là Lãnh Mặc Hàn vỗ gọi tôi, khi quay lại thì phát hiện anh ta và quan tài thủy tinh đã không còn ở đó nữa. Tôi tìm một vòng nhưng cũng không tìm thấy anh ta, nên chỉ có thể hét lên với cái sơn động trống không: "Lãnh Mặc Hàn! Lãnh Mặc Hàn?"

    Vẫn không một tiếng đáp lại. Còn chưa kịp nói lời từ biệt mà hắn đã đi rồi, trái tim tôi có chút mất mát. Tôi nhớ tối qua hắn nói tôi đi về phía trước sẽ có đường núi thật dài. Tôi ra khỏi sơn động, ánh mặt trời chiếu lên người gần như xua tan hết tất cả âm khí dính trên người tôi mấy hôm nay đi. Cửa sơn động nhìn rất bí ẩn, hơn nữa lại ở giữa sườn núi. Xung quanh không có bất kì con đường nào.

    Con mẹ nó, đùa tôi à?

    Tôi ở cửa sơn động nhìn xung quanh cả nửa ngày, cân nhắc kĩ càng tôi chọn con đường thoạt nhìn dễ đi nhất mà leo xuống. Đang lúc cách mạng sắp hoàn thành, đang nhìn thấy thắng lợi thì một tảng đá dưới chân tôi bỗng nhiên vỡ ra. Tôi trượt tay, cả người ngã ra trực tiếp rơi xuống chân núi còn cách ít nhất mấy chục mét.
     
    ngngyvy thích bài này.
  8. Băng Nhi Nguyễn

    Bài viết:
    4
    Chương 27: Nhân quả tuần hoàn.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Dịch: Băng Nhi.

    Tôi nhất định là cầm tinh con mực nên ở giữa sườn núi mà còn ngã xuống vực hay sao?

    Cơ thể không kiểm soát được mà rơi xuống, gào thét trong lòng lại càng thêm sợ hãi. Trên vai trái bỗng truyền đến một cảm giác lạnh lẽo đến thấu xương giống như một tảng băng lạnh lan ra toàn thân. Ngay lúc này, tôi bỗng nhiên nghe được giọng nói của Ninh Ninh. Dưới chân như chạm vào cái gì đó, cơ thể tôi lại dừng ở giữa không trung. Lúc này tôi mới để ý, hình như dưới người có một con hạc giấy màu trắng. Gió trong sơn cốc rất lớn thổi hạc giấy lắc lư, tôi vội ôm chặt cổ hạc giấy ổn định lại cơ thể. Cảm giác lạnh băng trên người cũng biến mất ngay lúc này, chỉ là chỗ vai trái vẫn lạnh hơn những nơi khác trên cơ thể.

    "Tử Đồng! Ôm chặt hạc giấy của Cảnh Nhuận Đạo trưởng."

    Nhìn theo nơi phát ra tiếng nói, Ninh Ninh mặc áo sơ mi màu vàng nhạt đứng ở trên đường núi cách đó không xa. Đứng cạnh cô ấy là Lý bà bà và một người đàn ông xa lạ. Đôi tay người đàn ông kia bấm quyết, miệng lẩm bẩm khống chế hạc giấy từ từ hạ xuống đất. Tôi thở ra một hơi dài.

    Ninh Ninh chạy đến ôm chầm lấy tôi: "Tử Đồng! Cậu không sao chứ?"

    Tôi lắc đầu: "Mình không sao.. Sao cậu lại ở đây?"

    "Lý bà bà nói cậu bị rất nhiều lệ quỷ dẫn đi nên mình theo bà bà và Cảnh Nhuận Đạo trưởng đến đây." Ninh Ninh ý bảo tôi nhìn người đàn ông đứng cạnh cô ấy: "Người này chính là Cảnh Nhuận đạo trưởng."

    Thoáng nhìn tuổi cũng chỉ xấp xỉ chúng tôi, anh ta hơi cười chào tôi, vừa nhìn đã biết là một người ấm áp. "Cảm ơn anh đã cứu tôi." Tôi nói lời cảm ơn chân thành.

    "Nên làm mà." Anh ta nói mà vẫn mỉm cười, còn có chút e thẹn khi giới thiệu bản thân mình với tôi. Anh ta là Lam Cảnh Nhuận, đệ tử của Thanh Hư Quan.

    Khác với nụ cười của Mặc Uyên, nụ cười của anh ta rất ôn hòa không hề nham hiểm như Mặc Uyên kia.

    Tôi nhìn Lý bà bà: "Bà bà, bà không sao chứ? Còn Quế Hoa bà bà, bà ấy bị bám vào người bà ấy có sao không?"

    Lý bà bà nhíu chặt mày: "Bà ấy chết rồi."

    Tôi sững người.

    Lam Cảnh Nhuận giải thích: "Dương thọ của Quế Hoa bà bà vốn dĩ không còn nhiều. Sau khi bà ấy bị bám vào người đã tiêu hao rất nhiều dương thọ của bà ấy."

    "Là tôi đã hại chết bà ấy.." trong lòng tôi tràn ngập ấy náy.

    Ninh Ninh muốn an ủi tôi, tôi lại nghe vào: "Lúc ấy bà ấy ném vỡ chén trà là muốn đuổi tôi đi, bà ấy là muốn cứu tôi. Nhưng tôi lại để ma quỷ bên ngoài vào nhà.. nên bà ấy mới bị bám vào người.. là tôi hại bà ấy.."

    "Thật ra cũng không phải là lỗi của cô." Có lẽ là tôi đã quá tự trách mình, ngay cả Lam Cảnh Nhuận cũng nhìn không được: "Quế Hoa bà bà đã sớm hết dương thọ rồi.." Anh ta muốn nói nữa nhưng lại thôi, cứ nhìn về phía Lý bà bà. Lý bà bà thở dài một hơi, dáng vẻ như hận sắt không thể thành thép: "Mấy năm nay, có không ít người vào núi đào bảo vật. Nhưng không có mấy người có thể ra ngoài, đều là bà ấy hại."

    Tôi chấn động, Ninh Ninh vội vàng hỏi: "Bà ấy hại những người đó làm gì?"

    "Bà ấy và những ma quỷ đó chia nhau, những ma quỷ đó là hút tinh khí, hồn phách, còn bà ấy.. là lấy dương thọ của những người đó.." Cảnh Nhuận đạo trưởng có chút chua xót.

    Tôi nhớ ngày đầu tiên tới thôn Cây Hòe dạy học, đã bị người dân trong thôn cảnh báo tuyệt đối không được mạo hiểm đi vào trong núi. Hẳn là vì nguyên nhân này.

    "Nhân quả tuần hoàn, Tử Đồng cô cũng không nên tự trách mình. Cho dù không có cô, bà ấy cũng không thoát được bị trời phạt." Giọng nói ôn hòa của Lam Cảnh Nhuận lại vang lên, tôi nhìn anh ta, thấy khuôn mặt anh ta trầm trọng.

    Tôi đột nhiên nhớ tới một câu nói "trên thế gian này thứ đáng sợ không phải quỷ thần mà là lòng người". Chỉ sợ bây giờ anh ta cũng nghĩ như vậy.
     
    ngngyvy thích bài này.
  9. Băng Nhi Nguyễn

    Bài viết:
    4
    Chương 28: Ban ngày gặp quỷ.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Dịch: Băng Nhi.

    Nói chuyện với Ninh Ninh một lúc, té ra tôi đã mất tích ba ngày nay. Lý bà bà hỏi tôi ba ngày nay đã xảy ra những chuyện gì, tôi nói những chuyện xảy ra ở sơn động. Đang do dự xem có nên nói ra chuyện về Lãnh Mặc Hàn hay không thì phát hiện tôi một chữ cũng không thốt ra được. Thử lại vài lần nhưng cứ đề cập đến Lãnh Mặc Hàn hay Minh giới tôi đều nói không nên lời.

    Lam Cảnh Nhuận thấy vậy, sắc mặt có chút nghiêm trọng: "Tôi từng nghe sư phụ nói, thế gian này có một số thứ người phàm không thể nhắc đến. Cô nói không nên lời thì hẳn là vì những chuyện đó chúng tôi không thể biết."

    Các đại lão bát quái Minh giới quả thật người phàm nên thể biết tới.

    Bọn họ cũng không miễn cưỡng tôi nữa, Ninh Ninh an vẫn ủi tôi. Mặt trời sắp sửa xuống núi, Lý bà bà nói: "Chúng ta xuống núi trước đã, buổi tối nơi này không an toàn."

    Tôi theo mọi người đi về phía trước, trong lúc đi Ninh Ninh chợt phát hiện ra phía sau áo thun của tôi đều là máu thì rất kinh ngạc. Cuối cùng phải để cô ấy kiểm tra ba lần, khi xác nhận toàn bộ vết thương trên người tôi đã khép miệng cô ấy mới yên tâm.

    Nhưng Lam Cảnh Nhuận lại thay đổi sắc mặt: "Có quỷ giúp cô chữa thương sao?" Sắc mặt anh ta nặng như thái sơn.

    Tôi gật đầu, Ninh Ninh lại hớn hở: "Cơ mà nam quỷ kia cũng thật soái, quả thật đẹp chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn luôn."

    Chỗ vai trái bỗng truyền đến một cơn đau, tôi đưa tay sờ sờ nhưng chẳng có gì khác thường cả khả năng là ảo giác.

    Lam Cảnh Nhuận đi lên trước hai bước lại như là do dự mà dừng bước lại nói với tôi: "Tôi biết có khả năng tôi nói cô sẽ không tin, dù gì thì con quỷ kia cũng chữa thương giúp cô. Nhưng cô phải biết, người quỷ khác nhau, người sợ quỷ bởi vì quỷ sẽ hại người.."

    Tôi gật đầu ý rằng đã hiểu, dù sao mấy ngày này trải qua cửu tử nhất sinh cũng là vì bị những quỷ đó hại.

    Lúc này Lam Cảnh Nhuận mới yên tâm mà nói: "Tôi không biết vì sao con quỷ kia lại giúp cô, nhưng hắn ta nhất định là có mục đích. Trong thế giới của ma quỷ, có rất nhiều điều vượt xa tưởng tượng của chúng ta. Có rất nhiều thứ còn đáng sợ hơn cả cái chết.."

    Lòng tôi trầm xuống. Những chuyện Lam Cảnh Nhuận nói tôi cũng đã nghĩ tới. Lãnh Mặc Hàn quấn lấy tôi chắc chắn là có mục đích, nói là duyên phận cũng chỉ là cái cớ để tôi không nghi ngờ mà thôi.

    Đáng sợ hơn cả cái chết.. sẽ là gì đây?

    Tôi nhìn anh ta, muốn biết được càng nhiều tin tức từ chỗ anh ta một chút, không biết có phải tôi hoa mắt hay không mà mắt anh ta bỗng đỏ rực sau đó vội quay đầu đi.

    "Cô cũng đừng quá sợ hãi, sư phụ tôi hiện ở thôn Cây Hòe ông ấy nhất định có cách giúp cô. Cô.. cô sẽ không sao."

    Hi vọng là vậy đi.. Rốt cuộc đó chính là Minh Vương đời trước. Nghĩ đến đây, tôi quay đầu lại nhìn sơn động mình vừa mới đi ra khỏi kia lại nhận ra vị trí của sơn động cách đây không xa. Chuyện này là không thể nào. Bốn chúng tôi đã đi cả buổi trưa, không thể nào vẫn ở chỗ cũ được.

    Lam Cảnh Nhuận cũng chợt nhận ra có gì đó không đúng, mặt biến sắc: "Không ổn, chúng ta gặp phải Quỷ đánh tường rồi!"

    Quỷ đánh tưởng chỉ có thể vây hãm người ta ở một chỗ mà không thể đi nơi khác, so với những quỷ thuật khác thì không có gì đáng sợ. Sở dĩ Lam Cảnh Nhuận giật mình là vì bây giờ là ban ngày. Bình thường thì Quỷ đánh tường sẽ tự biến mất khi trời sáng.

    Mà chúng tôi lại gặp vào ban ngày..

    Anh ta bỗng rút kiếm đồng ở sau lưng ra: "Mọi người hãy đứng phía sau tôi."

    Tôi và Ninh Ninh vội trốn ra sau lưng anh ta, mà Lý bà bà vốn ở phía sau thì giờ này mặt lại hiện ra dáng vẻ xanh xanh trắng trắng như quỷ.
     
    ngngyvy thích bài này.
  10. Băng Nhi Nguyễn

    Bài viết:
    4
    Chương 29: Ảo cảnh.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Dịch: Băng Nhi.

    Tôi phát hiện trên mặt bà ấy nở ra một nụ cười quỷ dị. Bà ấy duỗi dài tay đánh về phía tôi, tội vội vàng kéo Ninh Ninh tránh đi.

    "Bà bà bị quỷ bám vào người." Tôi hét to cảnh báo Lam Cảnh Nhuận.

    Lam Cảnh Nhuận xoay người đâm kiếm vào giữa ngực bà ấy, trên ngực Lý bà bà thoát ra một làn khói xanh. Một bóng đen bị kiếm đẩy ra khỏi người Lý bà bà, bà ấy lập tức ngã xuống đất. Kiếm đồng không sắc cũng không thể đả thương người, nhưng đây lại là một loại vũ khí sắc bén tổn thương ma quỷ. Quỷ bám vào người Lý bà bà chạy ra cách đây không xa, ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng. Lập tức gần đó cũng truyền đến một tiếng thét dài đáp lại, lúc này chợt thấy từng bóng đen trong bụi cỏ gần đấy cũng đứng dậy.

    Ninh Ninh sốt sắng nói: "Tử Đồng.. ma quỷ bây giờ không sợ mặt trời sao?"

    Tôi ngẩng đầu nhìn mặt trời treo trên bầu trời, một tia ấm áp cũng không cảm nhận được, đột nhiên có một dự cảm không lành: "Có lẽ.. Mặt trời này vốn chỉ là ảo ảnh.."

    Lam Cảnh Nhuận nghe thấy vậy cũng vội ngước nhìn mặt trời, để tôi và Ninh Ninh đứng phía sau hắn, tế kiếm đồng, từ một cái hiện ra một chuỗi kiếm. Thân kiếm bay lên như mưa tên phóng về phía mặt trời.

    Tôi chỉ nghe thấy ầm vang một tiếng, trời đất bỗng nhiên tối sầm lại, nhất thời tầm mắt chỉ còn nhìn thấy những ánh sáng xanh phát ra trong mắt những ma quỷ đó. Lam Cảnh Nhuận đốt cháy một lá bùa vàng, tôi và Ninh Ninh vội đỡ Lý bà bà đứng dậy. Một con quỷ xông đến, Lam Cảnh Nhuận một kiếm đâm xuyên qua ngực, quỷ hồn đó dần dần trong suốt rồi biến mất. Một quỷ khác cũng lập tức xông đến, vũ khí của Lý bà bà là bút lông sói to bằng hai ngón tay. Bà ấy chọc bút tiêu diệt hết ma quỷ lao đến. Tôi cảm thấy rất kì lạ, ma quỷ đó xông đến nhưng tôi chẳng cảm nhận được chút âm khí nào.

    Chẳng có lẽ..

    Tôi nhắm mắt lại tinh tế cảm nhận, gần đây thật sự có không ít âm khí khác nhau, hẳn là có nhiều quỷ khác nhau. Nhưng những âm khí đó cách rất xa, chỉ có hai con ở gần. Nhưng mà cũng không gần chúng tôi cho lắm. Tôi mở mắt ra, Lý bà bà và Lam Cảnh Nhuận còn đang vật lộn với những con quỷ không có âm khí đó.

    Trên trán họ đã có mồ hôi, có lẽ sẽ không còn chống đỡ được bao lâu nữa, tôi vội nói ra suy nghĩ của mình: "Những con quỷ này rất có thể chỉ là ảo giác."

    Lam Cảnh Nhuận sửng sốt, lập tức nhắm mắt lại lẩm bẩm trong miệng chỉ lát sau nở ra nụ cười như trút được gánh nặng: "Cũng may là cô phát hiện ra!"

    Anh ta cười với tôi, miệng niệm quyết, chỉ huy kiếm đồng bay tới một nơi khác, chính là nơi tôi cảm nhận được âm khí. Quả nhiên quang cảnh xung quanh thay đổi, xung quanh nổi lên gió lớn lạnh thấu xương. Một đạo âm khí luôn quan sát chúng tôi cũng đột nhiên lao đến. Tôi chưa kịp nhắc Lý bà bà cẩn thận thì đã thấy bà ấy bị đạo âm khí kia hất đi. Âm khí đó đột nhiên quấn lấy cổ tôi, một nữ quỷ thè lưỡi đỏ tươi quấn từ cổ ra sau lưng tôi, nhe răng nanh sắc nhọn muốn cắn cổ tôi. Bỗng nhiên trên người tôi nổi lên một đạo hàn ý xưa nay chưa từng có, khuôn mặt dữ tợn của nữ quỷ nháy mắt hiện lên vẻ kinh sợ. Cô ta kêu lên thảm thiết, bóng dáng nữ quỷ bỗng biến thành một ánh sáng đỏ rồi chui vào vai trái của tôi.

    Hàn ý đó khi xuất hiện cũng kéo luôn lệ quỷ dưới kiếm của Lam Cảnh Nhuận ra, lệ quỷ đó cũng hóa thành một ánh sáng đỏ rồi chui vào vai trái tôi. Thế giới dần sáng lên, trên kia là đỉnh núi đầy sao trời, thì ra trời đã tối từ lâu. Tất cả mọi người lại đang nhìn tôi đầy kinh ngạc.
     
    ngngyvy thích bài này.
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...