Tên truyện: Quang Âm Chi Ngoại Tác giả: Nhĩ Căn Dịch giả: Bánh bao không nhân Thể loại: Tiên hiệp Nguồn: Qidian Văn án: Trời đất là nhà trọ của chúng sinh vạn vật, quang âm là khách qua đường từ xưa đến nay. Sự khác biệt của sự giống và cái chết, cũng giống như sự khác biệt giữa tỉnh và thức, biến đổi hỗn loạn, không thể nghi ngờ. Như vậy vượt qua sống và chết, đã vượt qua thiên địa, bên ngoài ánh sáng và bóng tối, điều gì đang chờ đợi chúng ta? Đây là bộ tiểu thuyết thứ sáu « Quang Âm Chi Ngoại » Nhĩ Căn sáng tác sau « Tiên Nghịch » « Cầu Ma » « Ngã Dục Phong Thiên » « Nhất Niệm Vĩnh Hằng » « Tam Thốn Nhân Gian ».
Chương 1: Sống sót Bấm để xem Tháng ba, đầu xuân. Một góc phía đông Nam Hoàng Châu. Bầu trời mù mịt, một mảnh đen tối, lộ ra vẻ ngột ngạt nặng nề, như thể có ai đó vẩy mực nước lên giấy Tuyên Thành, mực thấm đẫm cả bầu trời, làm nhòe cả những đám mây. Những đám mây trùng điệp, giao hòa với nhau, đánh ra từng tia chớp đỏ rực, theo sau đó là tiếng sấm ầm ầm. Giống như một vị Thần đang gầm thét, vang vọng nhân gian. Nước mưa màu máu, mang theo bi thương, rơi xuống trần gian. Vùng đất mịt mờ, có một tòa thành trì đổ nát, nằm yên lặng trong làn mưa máu đỏ tươi, không chút sức sống. Nội thành tường đổ nát, vạn vật khô héo, đâu đâu cũng thấy những ngôi nhà sụp đổ, cùng với những thi thể xanh đen, thịt nát, phảng phất giống như lá mùa thu nát vụn, im ắng tàn lụi. Con phố ngày xưa nhộn nhịp rộn ràng, bây giờ đìu hiu. Con đường đất đã từng người đến người đi, bây giờ cũng không còn ồn ào nữa. Chỉ còn lại thịt nát, bụi đất, mảnh giấy trộn lẫn cùng với máu bùn, không thể phân biệt, nhìn thấy mà giật mình. Không xa, một chiếc xe ngựa hư hỏng, ngập sâu trong vũng bùn, đầy vẻ thê lương, trước xe chỉ treo một con thỏ bông bị bỏ lại, đu đưa trong gió. Bộ lông trắng muốt đã sớm bị thấm đỏ, tràn đầy âm trầm quỷ dị. Đôi mắt đục ngầu, tựa như còn sót lại tia oán niệm, lẻ loi trơ trọi nhìn tảng đá loang lổ phía trước. Nơi đó có một bóng người đang nằm sấp. Đó là một thiếu niên mười ba mười bốn tuổi, quần áo tả tơi, đầy là vết bẩn, trên eo cột một túi da rách. Thiếu niên híp mắt, không động đậy, lạnh lẽo thấu xương từ bốn phía xuyên qua chiếc áo cũ nát, lan khắp cơ thể, dần dần mang đi thân nhiệt của hắn. Dù cho nước mưa rơi trên mặt, đôi mắt cũng không nháy một cái, lạnh lùng như chim ưng nhìn chằm chằm phía xa. Theo ánh mắt của hắn nhìn sang, ở cách xa hắn bảy tám trượng, có một con kền kền gầy còm đang rỉa xác một con chó hoang, thình thoảng cảnh giác quan sát xung quanh. Giống như ở trong tòa phế tích nguy hiểm này, chỉ cần có chút gió thổi cỏ lay, nó lập tức sẽ bay lên. Mà thiếu niên thì giống như thợ săn, đang kiên nhẫn chờ đợi cơ hội. Sau một hồi lâu, cơ hội đã đến, kền kền tham lam cuối cùng cũng đưa đầu hoàn toàn chui vào trong ổ bụng chó hoang. Ngay lập tức, thiếu niên nheo mắt, ánh mắt hắn lóe lên tia lạnh lẽo. Thân thể của hắn giống như một mũi tên rời cung, nhanh chóng lao ra, hướng thẳng về phía con kền kền, tay phải hất ra, một cái xiên sắt đen bị hắn rút ra từ chiếc túi da bên hông. Đầu mũi xiên sắt lóe lên tia sắc lạnh. Có lẽ là cảm nhận được sát cơ, trong nháy mắt khi thiếu niên lao ra, kền kền lập tức phát hiện, dưới sự hoảng sợ vội vàng vẫy cánh bay lên, muốn bay đi ngay. Nhưng đã muộn. Xiên sắt màu đen, từ thiếu niên với vẻ mặt không biểu tình phóng ra, hóa thành một vệt đen, lao đi. Phốc! Xiên sắt sắc bén trong nháy mắt đâm vào đầu kền kền, xương đầu vỡ thành nhiều mảnh, lập tức toi mạng. Lực đẩy mạnh mẽ khiến thi thể của nó xiên vẹo rơi xuống, phịch một tiếng, ghim vào xe ngựa cách đó không xa. Thỏ bông màu máu cũng bởi vì xe ngựa rung chuyển, càng ngày càng đung đưa nhiều hơn. Vẻ mặt thiếu niên bình tĩnh, từ đầu đến cuối không tốc độ không ngừng lại chút nào, chạy thẳng đến đó, vừa đến liền một tay nắm lấy que sắt cùng với thi thể kền kền nhấc lên. Lực quá lớn khiến phần xe ngựa bị que sắt ghim vào cũng bị nhấc lên một mảnh. Làm xong những việc này, hắn nhanh chóng rời đi dọc theo đường phố, không hề quay đầu lại. Gió, vào thời điểm này giống như càng lớn, thỏ bông màu máu trên xe ngựa trong khi lung lay, phảng phất như đang nhìn chằm chằm vào thiếu niên đi xa. Càng đi càng xa. Gió quả lực càng lớn, mang theo nước mưa lạnh lẽo, tạt vào thiếu niên quần áo mỏng manh. Thiếu niên bất giác run lên, khẽ cau mày, thu lại vạt áo, hít sâu một tiếng. Hắn ghét lạnh giá. Mà biện pháp tránh lạnh, là tìm một nơi che mưa tránh giớ nghỉ ngơi, nhưng mà thiếu niên đang đi trên đường, tốc độ lại không hề dừng lại, từng gian cửa hàng đổ nát lướt qua trước mắt hắn. Hắn không có nhiều thời gian. Bởi vì đi săn kền kền đã phí quá nhiều thời gian, hôm nay, hắn còn có một nơi chưa đi. "Chắc là không xa." Thiếu niên tự nhủ, chạy nhanh dọc theo con phố. Trên đường đi đến, khắp nơi có thể nhìn thấy những thi thể xanh đen, khuôn mặt của bọn họ đã mất đi hy vọng, tràn đầy dữ tợn, tựa như đã hóa thành làn khí tuyệt vọng, muốn ô nhiễm tâm trí của thiếu niên. Thiếu nhiên giống như đã quen, chẳng thèm liếc một cái. Thời gian từng chút trôi qua, thỉnh thoảng thiếu niên nhìn về phía bầu trời, vẻ mặt có chút lo lắng, tựa như đối với hắn mà nói, sự thay đổi trên bầu trời còn đáng sợ hơn những thi thể kia. Cũng may không lâu lắm, khi thiếu niên nhìn thấy hiệu thuốc, hắn nhẹ nhàng thở ra, tiến lên. Hiệu thuốc không lớn, trên nền đất rải rác rất nhiều tủ thuốc, tỏa ra mùi ẩm mốc, giống như một ngôi mộ thất bị người ta mở ra, rất lộn xộn. Bên trong góc còn có một bộ thi thể của một ông lão, toàn thân xanh đen, dựa lưng vào tường, giống như là không kịp nhắm mắt, vô thần nhìn ra bên ngoài. Thiếu niên bước vào nhìn lướt qua, hắn lập tức bắt đầu tìm kiếm. Hầu hết các loại thảo mộc nơi đây cũng giống những xác chết kia, biến thành màu xanh đen, chỉ có một số là vẫn bình thường. Trong những dược liệu bình thường này, thiếu niên cẩn thận phân biệt một hồi. Như thể nhớ lại kinh nghiệm trong quá khứ, cuối cùng hắn nhặt lên một cây Kim sang thảo thường gặp, cởi ra lớp áo mỏng manh trên người, lộ ra một vết thương lớn trước ngực. Vết thương chưa khép lại hoàn toàn, có thể nhìn thấy bên rài vết thương đã bắt đầu bị đen, thậm chí có một chút máu thấm ra. Thiếu niên cúi đầu nhìn, sau khi vò nát thảo dược, hít sâu cắn chặt hàm răng, dùng tay từng chút một bôi lên vết thương. Trong nháy mắt, cơn đau dữ dội từ vết thương ập đến đột ngột, giống như sóng biển cuộn trào, khiến thân thể thiếu nhiên không kìm được run lên, hắn cố gắng nhẫn nhịn, nhưng mà mồ hôi trên trán không có cách nào kìm được, từng giọt xuôi theo gương mặt rơi trên đất tối. Thấm nhòe. Toàn bộ quá trình kéo dài hơn mười nhịp thở, sau khi bôi xong thảo dược lên vết thương, thiếu niên phảng phất giống như mất hết khí lực, vịn tủ thuốc bên cạnh, đợi một lúc lâu, mới thở ra một hơi dài, từ từ mặc áo vào. Nhìn sắc trời bên ngoài một chút, sau khi suy nghĩ, hắn lấy ra một tấm bản đồ đã bị tàn phá từ chiếc túi da bên hông, cẩn thận mở ra. Bản đồ cực kỳ thô sơ, thể hiện chính là thành trì này. Ở trên đó các vị trí hiệu thuốc đều đã bị đánh dấu, mà ở phí đông bắc bản đồ, có rất nhiều chỗ đều bị người dùng móng tay vạch qua, chỉ còn lại hai nơi chưa vị vạch đến. "Sau những ngày tìm kiếm này, nó nên ở trong hai nơi này." Thiếu niên giọng khàn khàn, khẽ thì thào, sau khi cất kỹ bản đồ xong muốn rời khỏi đây. Nhưng khi chuẩn bị đi, hắn quay đầu nhìn về phía thi thể ông lão kia, ánh mắt đặt lên quần áo của thi thể. Đó là một cái áo khoác da, có lẽ do chất da đặc biệt, độ ăn mòn của áo không lớn. Thiếu niên suy nghĩ, đi đến, cởi áo da trên người ông lão, mặc lên người mình. Áo da hơi to, nhưng sau khi bao bọc lấy thân thể gầy gò của hắn, thiếu niên cuối cùng cũng cảm thấy ấm áp một chút, vì vậy hắn cúi đầu nhìn đôi mắt đang mở trừng trừng của ông lão, đưa tay vuốt nhẹ để nhắm mắt. "An nghỉ." Thiếu niên nói khẽ, kéo tấm rèm bên trong cửa hàng xuống, che lại thân thể ông lão, quay người rời khỏi hiệu thuốc. Khi đi ra, một tia sáng nhạt chiếu từ dưới chân hắn qua, thiếu niên cúi đầu nhìn xem, bên trong bùn máu có một tấm gương vỡ cỡ bằng bàn tay. Trong gương, hắn nhìn thấy mặt mình. Khuôn mặt bên trong mảnh gương vỡ, tuy là đầy vết bẩn, nhưng vãn có thể mơ hồ nhìn ra đó là một khuôn mặt cực kỳ thanh tú. Chỉ là không có sự non nớt của một thiếu niên mười ba mười bốn tuổi, nó đã bị sự lạnh lùng thay thế. Thiếu niên yên lặng nhìn mình trong tấm gương dưới đất, sau một lúc lâu giơ chân đạp lên trên. Két một tiếng. Từng vết nứt vỡ xuất hiện. Sau khi đạp vỡ mảnh gương, thân thể của hắn thoáng một cái, nhanh chóng đi xa. Trên mặt đất, mảnh gương vỡ vụn tuy tràn đầy khe nứt, nhưng vẫn phản chiếu bầu trời, tựa như che đậy thế giới, che đậy chúng sinh, phảng phất như tàn diện với nửa khuôn mặt khổng lồ của Thần Linh. Tàn diện nhắm mắt lạnh lùng, cao cao tại thượng, chỉ có từng sợi tóc khô héo uốn lượn rũ xuống. Đó là sự tồn lại tự nhiên của thế giới này, tựa như mặt trăng và mặt trời vậy. Giống như dưới Thần, chúng sinh đều là giun dế, lại như kinh trập, hiện tượng sinh trưởng của vạn vật đều bị Thần ảnh hưởng, không thể không thay đổi. Mà giờ phút này, sắc trời cùng ở dưới tàn diện của vị Thần này, dần dần mất đi ánh sáng. Bóng mặt trời lặn giống như một đám mây mù đen kịt, tràn ngập trong thành trì đổ nát, bao trùm cả vùng đất, tựa như muốn nuốt hết tất cả. Mưa càng lớn. Theo màn đêm dần dần chìm xuống, gió cũng vậy, truyền ra từng tiếng rít gào. Tựa như lệ quỷ gào thét, bắt đầu đánh thức những tồn tại quỷ dị bên trong tòa thành này, khiến đủ loại thanh âm rợn người, nhiếp lấy nhân tâm lần lượt đáp lại. Thiếu nhiên đang chạy càng lức càng nhanh, động tác càng lúc càng vội vàng, trong lúc chạy đua với màn đêm buông xuống, hắn linh hoạt xuyên thẳng qua những con đường. Cho đến khi hắn đi ngang qua một ngôi nhà đổ náp, vào lúc hắn đang muốn lấy lực nhảy xa, con ngươi thiếu niên bỗng nhiên co rút lại. Khóe mắt hắn nhìn thấy cách đó không xa, giữa đống đổ nát, hình như có một người. Từ xa nhìn lại, người nọ quần áo chỉnh tề, giống như không có tổn thương nào, dựa vào vách tường ngồi ở đó. Quan trọng nhất là, làn da đối phương lộ ra bên ngoài lại có màu sắc bình thường, không phải màu xanh đen! Bộ dạng như vậy ở trong thành trì này, trừ phi là người sống, nếu không không thể xuất hiện tình trạng như vậy! Về phần người sống.. trong những ngày vừa qua, thiếu niên ngoài chính mình chưa gặp người thứ hai. Cảnh tượng này khiến hắn sửng sốt, dường như nghĩ đến điều gì, hô hấp hắn trở nên dồn dập. Cẩn thận đi đến, chỉ là mà đêm tối tăm đằng sau đã đến. Thiếu niên hơi chần chừ, nhớ kỹ vị trí này, nhanh chóng rời đi. Chạy nhanh một mạch, cuối cùng trước khi màn đêm tối tăm đuổi tới, thiếu niên về đến chỗ ở lâm thời của hắn trong tòa thành trì này. Đây là một hầm ngầm, bên trong rất nhỏ, đều là lông chim. Cửa vào không lớn, người trưởng thành không thể tiến vào, chỉ có thiếu niên có thể miến cưỡng đi vào đây. Sau khi tiến vào, hắn thuần thục dùng sách vở, cục đá cùng các loại tạp vật chặn cửa vào. Ngay khi vừa lấp kín, màn đêm tối tăm bên ngoài vừa bao trùm đi qua. Thiếu niên không có nơi lỏng cảnh giác, tay nắm chặt thấy xiên sắt, ngừng thở, ngồi ở đó nghe ngóng một lúc lâu. Dần dần có tiếng dị thú gào thét một cách thê lương truyền đến, thỉnh thoảng còn kèm theo tiếng cười quỷ dị. Mãi đến khi có một tiếng gầm rú rõ ràng vang lên, dưới sự lo lắng của thiếu niên, âm thanh đi ngang qua, dần dần nhỏ lại, hắn mới thở phào nhẹ nhõm rồi ngồi sang một bên. Bên trong hầm ngầm đen kịt, thiếu niên lặng lẽ ngồi ở đó, thời gian vào giờ phút này như ngừng lại. Hắn ngẫn người một hồi, bình ổn lại dây thần kinh đã căng thẳng cả ngày, cầm lấy chai nước bên người, uống vài ngụm, mặc kệ những âm thành bên ngoài, lấy con kền kền từ trong túi ra. Trong bóng đêm, đưa nó vào miệng cắn từng miếng. Cổ họng truyền đến hương vị tanh chát, nhưng hắn bình tĩnh đem nó từ từ nuốt xuống, nhét thức ăn từ cổ họng đi xuống dạ dày. Mà lúc này dạ dạ đang đói khát cũng đang mạnh mẽ có bóp, muốn nhanh tiêu hóa thức ăn để làm dịu cơn đói. Rất nhanh một con kền kền hoàn chỉnh bị hắn ăn hết, thiếu niên thở dài, từng cơn mệt mỏi lan tràn toàn thân, hai mắt cũng từ từ khép lại. Nhưng trong tay hắn, từ đầu đến cuối vẫn nắm chặt cây xiên sắt màu đen nhánh kia, giống như một con cô lang đang chợp mắt. Dường như chỉ cần có bất kỳ điều gì dị thường, hắn sẽ lập tức mở mắt. Bên ngoài lúc này, đêm tối như một tấm màn bao trùm lấy thành trì, bao trùm lấy cả vùng đất, cũng bao trùm lấy cả bầu trời này. Thế giới dưới bầu trời có phạm vi cực kỳ rộng lớn, Nam Hoàng châu ở hải ngoại chỉ là một trong số đó. Cụ thể toàn bộ thế giới có bao nhiêu rộng lớn, rất ít người biết, nhưng Tàn diện uy nghiêm trên bầu trời kia, chấn động mạnh mẽ khiến ai cũng có thể ngước nhìn. Thời gian chính xác khi Tàn diện này đến vẫn chưa thể xác định. Người ta chỉ biết được từ vài dòng mô tả trong một cuốn sách cổ từ rất xa xưa, từ rất rất lâu trước kia, thế giới này tràn ngập tiên linh chi khí, phồn vinh thịnh vượng, tràn đầy sức sống, cho đến khi Tàn diện khổng lồ này từ trong hư không xa xôi mang theo hủy diệt bị hấp dẫn đến. Trong quá trình đó, chúng sinh của thế giới này đã sử dụng hết taatsc cả mọi biện pháp để ngăn cản, nhưng đều thất bại, cuối cùng chỉ có một số ít Cổ Hoàng Chú Tể, đem theo một phần tộc nhân, vứt bỏ chúng sinh, lựa chọn di cư. Không lâu sau, Tàn diện đến, treo lơ lửng trên bầu trời, từ đó ác mộng ập đến. Khí tức đến từ Thần tràn ngập toàn bộ thế giới, núi non, biển cả, chúng sinh cùng vạn vật, thậm chí bao gồm linh lực mà tu sĩ dựa vào để tu hành cũng đều bị Thần xâm nhiễm. Vạn vật khô héo, chúng sinh diệt vong, trăm không còn một. Từ đó về sau, những người khó khăn còn sống sót trong trận tai nạn này, đem khuôn mặt to lớn này gọi là Thần Linh. Gọi thế giới này là Mạt Thổ, mà nơi những Cổ Hoàng Chúa Tể đến, gọi là Thánh Địa. Tên gọi đó, trải qua nhiều kỷ nguyên, từ đời này qua đời khác truyền lại. Mà tai nạn mà Thần Linh mang đến này, không chỉ có vậy, uy nghiêm của Thần không có giờ phút nào không đè ép chúng sinh, bởi vì.. Cứ cách mấy năm hoặc là mấy chục năm, mấy trăm năm, Thần sẽ ngẫu nhiên mở mắt ra, duy trì liên tục mấy hơi thở. Mỗi khu vực khi hắn mở mắt ra nhìn, đều sẽ lập tức bị khí tức của Thần Mạnh mẽ ô nhiễm. Sinh linh đồ thán, trở thành cấm khu mãi mãi. Nhiều kỷ nguyên qua đi, cấm khu trên thế giới càng ngày càng nhiều, khu vực có thể ở lại càng ngày càng ít. Mà chín ngày trước, Thần Linh lại một lần nữa mở mắt ra, địa phương Thần nhìn đến chính là khu vực nơi thiếu niên ở. Trong khu vực kia tất cả các giống loài cùng với khu vực hơn mười thành trì của con người, bất kể ở đâu, dù là nội thành hay khu ổ chuột ngoại thành, đều trong chớp mắt bị ô nhiễm mãnh liệt, hóa thành cấm khu của những sinh mệnh. Dưới sự ô nhiễm khủng bố này, chúng sinh vạn vật có một số trực tiếp hóa thành sương máu, có một số biến dị trở thành dị thú không có linh trí, có một số thì hồn phi phách tán để lại thi thể bị ô nhiễm đến xanh đen. Chỉ có cực kỳ ít người cùng thú, mới có thể may mắn sống sót. Thiếu niên chính là một trong số đó. Lúc này, bên ngoài hầm ngầm đen tối, có một âm thanh thê lương từ xa đến gần, thiếu niên đang ngủ say nhanh chóng mở mắt. Theo bản năng nâng xiên sắt lêm, cảnh giác nhìn về phía khe cửa đang bị chặn lại. Mãi đến khi âm thanh thê lương quanh quẩn một vòng ở phụ cận rồi rời đi, thiếu niên mới thở dài nhẹ nhõm. Hắn không buồn ngủ, sờ lên áo da, từ trong áo lấy ra mọt thẻ tre. Trong bóng tối hắn sờ lên chữ viết trên thẻ tre, trong mắt lóe lên một tia gì đó, sau đó ngồi thẳng thân thể, nhắm hai mắt lại điều chỉnh hô hấp. Thiếu niên tên là Hứa Thanh, từ nhỏ một thân một mình chật vật sinh sống trong khu ổ chuột ngoại thành của tòa thành trì này. Chín ngày trước trong khi xuất hiện tai nạn này, hắn trốn ở khe đá, khác với những người hoảng sợ một cách điên cuồng, hắn tỉnh táo nhìn Thần Linh trên bầu trời mở mắt, trong đôi mắt thập phần đặc biệt hình như đã mất đi sự sợ hãi. Cho đến khi hắn thấy một tia sáng màu tím từ trên trời giáng xuống, rơi vào khu vực đông bắc của tòa thành. Trong chớp mắt, cả người hắn lâm vào hôn mê. Sau khi tỉnh lại, hắn trở thành người sống sót duy nhất trong cả nội ngoại tòa thành này. Nhưng đầu tiên hắn vẫn chưa rời đi. Bởi vì hắn biết cấm khu hình thành do Thần Linh mở mắt, lúc ban đầu có mưa máu bao phủ, tạo thành một kết giới. Người bên trong ra không được, người bên ngoài cũng không có cách bước vào, trừ khi cấm khu đã hình thành triệt để. Mà tiêu chí hình thành, đó là mưa máu ngừng lại. Trận tai nạn này, đối với Hứa Thanh từ khu ổ chuột lớn lên giống như cũng không có gì. Bởi vì trong khu ổ chuột, đủ kiểu kẻ lang thang, chó hoang, hay là một đợt bệnh tật, thậm chí là một đêm giá rét, đều có thể tùy lúc lấy đi sinh mệnh một người, rất khó khăn mới có thể sống sót. Mà miễn là còn sống, những thứ khác không có gì đáng ngại. Đương nhiên dưới sự tàn khốc của khu ổ chuột, thỉnh thoảng vẫn có một chút ấm áp. Như là một số học giả nghèo khổ sẽ dạy học cho đám trẻ con biết chữ để sống, trừ điều đó ra, là ký ức về những người thân. Chỉ là trong đầu Hứa Thanh, ký ức về người thân theo thời gian trôi qua, cho dù hắn cố gắng nhớ lại, sợ mình sẽ quên, nhưng cuối cùng cùng dần dần mơ hồ. Nhưng hắn biết mình không phải mồ côi, mình còn có người thân, chỉ là đã thất lạc từ lâu. Cho nên lý tưởng của hắn là sống tiếp. Nếu như có thể sống tốt hơn một chút, nếu như có cơ hội gặp lại người thân của mình, thì càng tuyệt vời hơn. Thế là hắn may mắn không chết, lựa chọn đi vào nội thành. Hắn muốn đi đến nơi ở của những vị quan lớn cao tầng trong thành, tìm kiếm thứ lưu truyền trong khu ổ chuột, phương pháp tu hành khiến bản thân mạnh lên, hơn nữa còn phải đi tìm thứ ánh sáng tím rơi vào thành kia. Mà con đường mạnh lên, luôn được lưu truyền trong khu ổ chuột, bị tất cả mọi người đều mong muốn, bọn họ gọi là tu hành, mà người nắm giữu phương pháp tu hành, gọi là tu sĩ. Vậy nên trở thành tu sĩ là nguyện vọng lớn nhất của Hứa Thanh ngoại trừ những ký ức người thân. Tu sĩ không hiếm thấy, mấy năm nay Hứa Thanh ở khu ổ chuột, từng thấy qua những người này tiến vào thành từ xa xa. Đặc điểm điển hình của họ, là khi nhìn chằm chằm vào họ, bản năng cơ thể sẽ gây ra rùng mình. Thậm chí Hứa Thanh còn nghe người ta nói, Thành chủ còn là một tu sĩ, hộ vệ ở bên cạnh hắn, cũng là tu sĩ. Thế là sau khi tìm kiếm bên trong thành trì một hồi lâu, vào năm ngày trước, cuối cùng hắn cũng tìm thấy được cái thẻ tre trong tay, từ trên một thi thể trong phủ thành chủ. Nơi đó rất nguy hiểm, vết thương trên ngực hắn chính là khi đó bị. Thẻ tre ghi lại, đúng là phương pháp tu hành hắn mong muốn. Tất cả nội dung trên đó, hắn đã sớm thuộc làu, thậm chí trong vài ngày nay cũng đã bắt đầu thử tu hành. Hứa Thanh chưa từng thấy công pháp tu hành khác, thẻ tre này là cái duy nhất hắn thu được, hắn không biết tu luyện chính xác là như thế nào. Cũng may trên đó đa số là ghi các chữ đơn giản dễ hiểu, tập trung vào việc hô hấp chủ yếu. Cho nên, sau khi đi từng bước, hắn cũng có một chút thành tựu. Phương pháp này, tên là Hải Sơn Quyết. Phương pháp tu hành là nghĩ đến đồ đằng khắc trên thẻ tre trong tâm trí, phối hợp với hô hấp hít vào thở ra một cách đặc biệt. Đồ án này rất quỷ dị, là một tồn tại dị hình, đầu lớn thân nhỏ, chi có một chân, toàn thân đều là màu đen, bộ mặt dữ tợn như lệ quỷ. Hứa Thanh chưa từng thấy loài sinh vật này, trên thẻ tre gọi nó là Tiêu. Theo tu hành bây giờ, đồ án này hiện lên trong óc không lâu, hô hấp Hứa Thanh dần dần thay đổi, không khí xung quanh dần dần có dòng chảy ngầm đang dần lan tỏa. Từng tia từng tia linh lực từ bốn phía tràn vào, từ từ chui vào trong cơ thể hắn, chảy dọc toàn thân, tạo ra từng đợt lạnh lẽo thấu xương, những bộ vị mà nó đi qua, giống như bị ngâm trong nước đá. Hứa Thanh sợ lạnh, nhưng cố nén không từ bỏ, vẫn tiếp tục kiên trì. Sau một lúc lâu, khi hắn cuối cùng cũng kết thúc lần tu hành này dựa theo yêu cầu trên thẻ tre, thân thể đã ướt đẫm mồ hôi lạnh. Mà vừa mới ăn xong thịt kền kền, bụng đã lại có cảm giác đói. Hứa Thanh lau đi mồ hôi lạnh, lại sờ lên cơ bắp, trong mắt toát ra sự kiên định. Từ khi tu hành môn công pháp đến giờ, sức ăn của hắn rõ ràng tăng lên, thân thể cũng linh hoạt hơn so với trước kia. Tất cả những điều này khiến cho hắn có khả năng chịu đựng hơn đối với cái lạnh trong lúc tu luyện. Hiện tại Hứa Thanh ngẩng đầu, từ khe hở ở lối vào nhìn ra bên ngoài. Bên ngoài, một màu đen kịt, chỉ có tiếng gào thét kinh khủng, lúc to lúc nhỏ, quanh quẩn bên tai. Hắn không biết nguyên nhân thật sự mình trở thành người duy nhất sống sót, có lẽ là may mắn, cũng có lẽ là vì.. hắn thấy được ánh sang tím kia. Cho nên trong những ngày này, trong khi tìm công pháp, hắn cũng không ngừng đi đến khu vực đông bắc, tìm kiếm nơi ánh sáng tím kia rơi xuống, tiếc là từ đầu đến cuối chưa tìm được. Trong khi suy nghĩ, Hưa Thanh nghe tiếng gào thét bên ngoài, trong đầu không khỏi hiện ra cảnh tượng trở về lúc mặt trời lặn, nhìn thất thi thể dựa vào vách tường kia, thế là con mắt chậm rãi nheo lại. Nơi đối phương ở, vừa là khu vực Đông Bắc, dường như lại mà một người sống. "Chẳng lẽ có liên quan với ánh sáng tím kia?
Chương 2: Dị chất Bấm để xem "Nếu như là người sống, thực sự có liên quan đến ánh sáng màu tím kia.. Nhưng cũng có thể là một cái bẫy." Đôi mắt Hứa Thanh lộ vẻ suy tư, trầm ngâm. Trong những ngày gần đây hắn ở trong thành trì này, hiểu rất rõ những thứ bị khí tức Thần Linh ô nhiễm kia, những tồn tại đã hóa thành dị thú, mỗi con đều vô cùng hung tàn và mạnh mẽ vô cùng. Nhưng có lẽ do cấm khu còn chưa hình thành hoàn toàn, vào ban ngày những dị thú này phần lớn ngủ say. Trừ phi hắn đột nhập vào khu vực bên ngoài nơi bọn chúng ngủ say, như là khi hắn thu hoặc được thẻ tre lúc trước. Chỉ cần bình thường hắn cẩn thận một chút, cũng không đáng ngại. Mà so sánh với chúng, Hứa Thanh cảnh giác hơn với người sống, bởi vì ở một số thời điểm, lòng người so với hung thú càng hiểm ác. Thế nên sau khi suy tư, ánh mắt của hắn dần trở nên lạnh lùng, bất kể có phải người sống hay không, có phải cạm bẫy hay không, khu vực đó.. hắn phải đi một lần. Chỉ là trước khi đến đó, cần chuẩn bị đủ mười phần. Nghĩ đến đây, Hứa Thanh nắm chặt thẻ tre tu hành trong tay. Những ngày tu luyện vừa qua, sự thay đổi của cơ thể khiến hắn tự tin hơn, trong đầu không khỏi hiện lên nội dung bên trong, ngoại trừ công pháp, còn có giới thiệu về tu hành. Tu hành, được truyền thừa từ những năm tháng xa xưa trước khi Tàn diện Thần Linh đến. Tuy bây giờ đã cải biến, nhưng tổng thể vẫn kéo dài qua từng thế hệ. Chia làm Ngưng Khí, Trúc Cơ, Kết Đan, Nguyên Anh. Còn sau Nguyên Anh, có lé do cảnh giới quá cao, trên thẻ tre không có ghi chép, nhưng trên đó lại chỉ ra sự bất lực trong tư hành của các tu sĩ. Bởi vì khí tức của Thần Linh ô nhiễm linh lực, sử dụng linh lực bị ô nhiễm, sự ô nhiễm này đối với vạn vật là kịch độc. Không biết từu khi nào bắt đầu, người ta gọi khí tức của Thần Linh là dị chất. Hứa Thanh biết rõ, sự lạnh lẽo mình cảm nhận được lúc tư luyện kia, nguyên nhân tu hànhực sự là do linh lực hút vào có chứa dị chất. Những dị chất này một khi tích lũy đến một mức độ nhất định trong cơ thể, nó sẽ khiến tu sĩ trở nên dị hóa, hoặc là chết bất đắc kỳ tử trở thành sương máu, hoặc là hóa thành linh thú không có thần trí. Mà khu vực mà Thần Linh mở mắt nhìn đến, nồng độ dị chất trong nháy mắt tăng vọt, trên thực tế là khiến sự thay đổi này gia tốc trong nháy mắt mà thôi. Tu hành, luôn có nguy hiểm. Không tu hành, ở thế giới Mạt Thổ tràn ngập khí tức ô nhiễm của Thần Linh, tuổi thọ mọi người đa phần đều giảm xuống, lại thêm các bệnh hiểm nghèo, giống như sống trong Cửu U Luyện Ngục, gần như không ai có thể kết thúc yên lành. Cho nên tu hành, sau khi không có lựa chọn nào khác, liền trở thành con đường duy nhất. Thế nên vô số năm qua, con người đã phát triển các thế hệ phương pháp tu hành dựa trên sự truyền thừa. Hiện tại lưu truyền, là trong khi hấp thụ linh lực, lợi dụng công pháp, đem dị chất lẫn trong linh lực tách ra, nén chúng lại vào một vị trí nào đó trong cơ thể. Vị trí này được gọi là điểm Dị hóa. Vì vậy, tỷ lệ tách dị chất cũng trở thành tiêu chuẩn quan trọng dùng để phân chia ưu nhược điểm của công pháp. Mà gần như các công pháp có tỷ lệ tách dị chất cao, đều bị những thế lực lớn hoặc gia tộc nắm giữ, đó là tài nguyên quan trọng của họ, việc này, dù Thần Linh có đến cũng vậy. Mà dựa vào sự khác biệt công pháp, trình độ tách dị chất khác nhau, cho nên điểm Dị hóa ở vị trí nào cũng khác nhau. Nhưng bất kể như thế nào, chỉ cần tu luyện, thì sẽ có dị chất, cũng sẽ dần dần hình thành điểm Dị hóa. Trên lý luận điểm Dị hóa là không thể thay đổi, nhưng có thể giải quyết thông qua một số loại đan dược, dù là trị ngọn không trị được tận gốc. Còn về phương pháp tịnh hóa hoàn toàn điểm Dị hóa, trên thẻ tre cũng nhắc đến một câu. Trong thế giới Mạt Thổ, ngoại trừ Nam Hoàng Châu, còn tồn tại một đại lục hùng vĩ, tên là Vọng Cổ. Nơi đó là vùng đất khởi nguyên của con người, mặc dù cũng chịu khí tức Thần Linh ô nhiễm, nhưng hình như đã tìm được biện pháp có thể tình hóa hoàn toàn. Nhưng rất rõ ràng phương pháp này chưa thể định lượng, và chỉ có những người cực kỳ tôn quý mới có thể sử dụng. Tầm thường tu sĩ, có muốn cũng không được. Còn như tán tu cấp thấp có số lượng nhiều nhất, thì càng không có khả năng lấy được. Mà công pháp của tán tu có trình độ phân tách cực thấp, cho nên chẳng những tu luyện khó khăn, mà nguy cơ dị hóa cũng sẽ lớn hơn. Dù cho việc tu hành nguy hiểm lớn như vậy, nhưng đối với đa số người mà nói, hình ảnh tu sĩ vẫn thường gặp. Ví như Hứa Thanh, hắn biết mình bây giờ cũng có thể xem như một vị tán tu. Mặc dù dựa theo ghi chép trên thẻ tre, tu sĩ thế giới Mạt Thổ, mỗi người đều bước lên con đường gian nguy không có đường về, giống như phàm nhân bơi về phái biển sâu, chạy về phía bến bờ không thể với tới. Nhưng thường, trước khi nhìn thấy bến bờ trong truyền thuyết kia, họ đã chết vì kiệt sức. Nhưng Hứa Thanh từ khu ổ chuột lớn lên, đã hiểu được một cách sâu sắc, một lần xung đột, một trận bệnh tật, đều sẽ khiến người ta mất đi sinh mệnh. "Cho nên, thay vì lúc nào cũng lo lắng tương lai mình dị hóa, không bằng lo lắng việc ngày mai còn sống hay không." Hứa Thanh nói thầm, sờ lên vết thương trên ngực, nhìn sắc trời phía ngoài qua khe hở. Lúc này bên ngoài không còn bao lâu nữa đến hừng đông, tiếng gào thét cùng những âm thanh thê lương cũng ít đi rất nhiều. "Hình như mưa máu vẫn còn tiếp tục rơi, nếu như vẫn không tìm thấy ánh sáng tím kia, sẽ phải suy xét đến việc rời đi, đến những thành trì khác tiếp tục tìm kiếm thảo dược." Hứa Thanh cúi đầu nhìn về phía vết thương của mình. Bởi vì khí tức Thần Linh tràn ngập cùng với mưa máu tiếp tục rơi, gần như những đồ vật trong thành trì đều bị ô nhiễm nghiêm trọng, dược thảo cũng vậy, tài nguyên rất thiếu thốn. Hứa Thanh nâng tay ấn một cái lên trên vết thương của mình, máu rịn ra một chút. Sắc mặc của hắn tái nhợt, hít sâu, cởi chiếc áo bên trong áo da ra, vòng ra sau lưng, sau khi băng lại miệng vết thương của mình, hắn lấy lại tinh thần, yên lặng chờ đến hừng đông. Không lâu lắm, tiếng gào thét thê lương bên ngoài càng lúc càng giảm. Cho đến khi hoàn toàn biến mất, Hứa Thanh nhìn qua khe hở phát hiện sắc trời trên ngoài đã tảng sáng. Dựa vào kinh nghiệm trước kia, thời điểm này đã có thể ra ngoài. Nhưng hắn không lên đường ngay, mà đứng lên hoạt động thân thể đã cứng ngắc của mình một chút. Đến khi ấm lên, hắn lấy những cục đá cùng với tạp vật che chắn ở khe hở ra, nương theo ánh sáng từ ngoài truyền vào, mở ra túi da của mình chỉnh đốn lại một chút. Một cái dao găm tràn đầy gỉ sắt bị hắn buộc vào bắp chân. Cái xiên sắt đen nhánh được hắn đặt ở vị trí thuận tay cầm nhất. Còn có một đầu rắn, được hắn dùng vải bố bọc lại, cẩn thầnj mở ra kiểm tra một chút, lại cần thận cất kỹ. Làm xong những việc này, Hứa Thanh nhắm mắt lại, sau mấy hơi thở đột nhiên mở mắt ra, ánh mắt được thay thế bằng sự bình tĩnh. Hắn nhanh chóng chui ra khe hở, dùng lại ở cửa. Sau khi cảnh giác xem xét bốn phía, xác định không có vấn đề, Hứa Thanh vội vàng tiến lên, dưới sắc trời dần dần sáng rõ, hắn ra bên ngoài. Đi cực nhanh về phía trước. Bởi vì mưa máu không ngừng, tầng mây dày đặc, cho nên buổi sáng ở đay không thấy mặt trời, càng không có ánh nắng rực rỡ. Ánh ban mai mờ ảo tựa như một ông lão với những đốm đồi mồi đang kéo dài sinh mệnh, đôi mắt đục ngầu kia, giống như vẫn lưu lại sự lánh gia của sương đêm. Mà hơi thở thổi ra, hóa thành gió sớm, thổi đến mùi vị của cái chết, rất lạnh, rất lạnh. Nếu không làm nóng người, cơ thể sẽ bất giác run lên khi có gió thổi qua. Nhưng đối với Hứa Thanh mà nói, cơ thể của hắn vẫn còn sót lại chút ấm áp từ trước, cho nên không bị ảnh hưởng quá lớn. Tốc độ bây giờ không giảm, mãi đến khu vực hôm qua nghi ngờ có người sống tồn tại. Từ xa nhìn lại, trong thành trì trống trải, bóng hình Hứa Thanh nhanh như báo, nhảy qua trên những mảnh tường vỡ nát, mấy trôi nước chảy không dùng lại chút nào. Mà theo sau hắn, một bầy chim bay ngang trời, chỉ là chúng bay quá cao, không thể bắt lấy. Trong khi chạy, Hứa Thanh ngầng đầu nhìn những con chim đang bay trên bầu trời kia, liếm môi một cái. Hắn cũng không biết do nguyên nhân nào, sau khi Thần Linh mở mắt, chúng sinh vạn vật bị ô nhiễm, gần như toàn bộ tử vong, cũng bao gồm các loài thú, duy chỉ có loài chim là sống sót nhiều nhất. Mà những con chim này, mà mục tiêu hàng đầu trong những cuộc đi săn chống đói của hắn vào thời gian này. Đồng thời, mặc dù những loài chim cũng bị giam trong mưa máu, nhưng bản năng của bọn chúng dường như có thể tìm được các vị trí an toàn, như hầm ngầm của Hứa Thanh kia, cũng nhờ vào tung tích của chim mà phát hiện. Điểm trú ẩn như vậy thực ra cũng không phải an toàn tuyệt đối, chỉ là so với nhưng nơi quỷ dị, có vẻ như lại dễ dàng bị những dị thú bỏ qua. Bây giờ Hứa Thanh phát hiện ra hai nơi, một nơi là hầm ngầm hắn ở, một nơi khác là bên ngoài phủ thành chủ. Nhưng hiện tại hắn chỉ liếc qua bầu trời rồi thu hồi ánh mắt, khóa lại một vị trí trong thành, càng lúc càng gần. Rất nhanh, Hứa Thanh đến gần khu vực hôm qua hắn thấy, hắn không có tiến đến ngay, mà đi một vòng tìm một vị trí cao hơn. Sau khi cẩn thận leo lên, hắn nằm xuống, bất động, nheo đôi mắt lại nhỏ hết mức, từ từ cúi đầu nhìn sang. Nhìn một cái, con ngươi Hứa Thanh thu lại, hắn lại thấy người hôm qua kia lần nữa! Đối phương ngồi tựa ở bên cạnh đống đổ nát, quần áo chỉnh tề, làn da bình thường. Quan trọng nhất chính là.. phong thái, thân hình và mọi thứ của anh ta đều giống hệt như những gì Hứa Thanh trông thấy ngày hôm qua. Như thể cả đêm, đối phương không có nhúc nhích chút nào. Điều này cực kỳ vô lý. Nếu đối phương là người sống, những tồn tại nguy hiểm trong tòa thành này, không thể không nhìn thấy hắn ta. Nếu đối phương là người chết, thi thể này không có bị ô nhiễm, là thức ăn tốt nhất của những dị thú kia, cho nên cũng không thể tồn tại đến bây giờ. Hứa Thanh trầm ngâm, trong lòng suy nghĩ liền nằm đó bất động, người từ khu ổ chuột lớn lên như hắn, không thiếu lòng kiên nhẫn. Cứ thế, dưới sự quan sát cẩn thận của hắn, thời gian dần dần trôi đi, mãi đến khi quá trưa, người kia vẫn không nhúc nhích như cũ. Hứa Thanh đã đợi ba canh giờ, sau khi suy nghĩ, tay phải nhẹ nhàng giờ lên, hắn nắm trong tay một hòn đá, ném về vị trí của đối phương. Tốc độ của cục đá này rất nhanh, lực va chạm không nhỏ, khi rơi vào thân hình bên cạnh đống đổ nát, tạo ra một tiếng phịch. Thân hình kia vì vậy mà lắc lư, lại giống như một cái thi thể ngã sang một bên. Mà trong khoảnh khắc hắn ta ngã xuống, một tia sáng tím lộ ra từ trên mặt đất, nơi hắn đã ngồi. Trong nháy măt nhìn thấy ánh sáng tím kia, mắt Hứa Thanh lóe sáng, hô hấp dồn dập. Hắn đã tìm những ngày qua, điều hắn tìm kiếm đó là tia sáng tím giáng xuống tòa thành mà hắn đã nhìn thấy. Hiện tại hắn đang kìm nén sự xúc động muốn đi đến đó ngay lập tức, chật vật chờ đợi một lát, xác định không có trở ngại gì, hắn vộ vàng đi ra. Tốc độ nhanh chóng giống như sử dụng tất cả sức lực, cả người giống như một con chim ưng lao thẳng đến vị trí của tia sáng tím kia. Sau khi nhanh chóng đến gần, hắn đưa tay tóm lấy ánh sáng tím kia lên, thân hình không có chút do dự nào rút lui nơi này. Toàn bộ quá trình có rất nhanh chóng, cho đến khi lui ra hơn mười trượng, Hứa Thanh mới thở hổn hển dừng bước lại, nhìn về phía vật phát ra ánh sáng tím kia. Đó là một viên pha lê màu tím, óng ánh trong suốt, có một vẻ đẹp lóa mắt. Trái tim Hứa Thanh đập nhanh, khi ngẩng đầu lên, hắn nhìn thấy thi thể đã ngã xuống kia, dường như bởi vì mất đi sự che chở của tia sáng tím, hiện giờ có thể nhìn thấy quần áo bị ăn mòn, làn da cũng trong nháy mắt trở thành màu xanh đen bằng mắt thường. Cảnh tượng này khiến cho Hứa Thanh theo bản năng càng nắm chặt lấy viên pha lê màu tím trong tay, quay người chạy nhanh trở lại hầm ngầm của mình. Mà mới chạy chưa được bao lâu, bước chân Hứa Thanh đột nhiên ngừng lại, nét mặt có vẻ nghi hoặc. Cúi đầu cởi ra sao khoác da, nhìn lồng ngực đang băng bó của mình. Chỗ đó đã không có máu chảy ra, ngược lại lại có cảm giác hơi ngưa ngứa. Hứa Thanh nheo mắt lại, mở ra cái áo đang băng lại vết thương của mình, khi nhìn thấy vết thương, tâm thần hắn rung động mạnh mẽ. Hắn nhớ rõ ràng vào buổi sáng kiểm tra, vết thương còn chưa khép lại, thậm chí lại càng thêm đen, nhưng bây giờ.. Vết thương trên ngực hắn, không ngờ đã khép lại hơn nửa, rìa vết thương chỉ còn lại vết sẹo mờ! "Cái này.." Hô hấp Hứa Thanh trở nên dồn dập, sau đó đột nhiên nhìn vào viên pha lê tím trong tay mình.