Mặt Người Dạ Thú. Chương 18. Cái chết khó hiểu của Uông Tuyền
Đường Huy xoa xoa cằm đứng dậy.
Mấy người chúng tôi mới định chạy lại hỏi cậu ta có sao không, Đường Huy lập tức xua tay: "Tôi không sao! Mẹ hắn chứ, đánh cảnh sát. Giờ có cớ để bắt hắn rồi." Đường Huy vừa chửi vừa lấy điện thoại ra báo cáo tình hình với đội.
Khi cảnh sát tới, mấy người bảo vệ của Sơn Thủy Gia Viên cũng đưa ra được đáp án chính xác: Không có bất kỳ người nào nhìn thấy Uông Tuyền đi khỏi Sơn Thủy Gia Viên, mà mỗi tuần Giang Đào đều đến đây, lý do là để báo cáo công việc với Uông Tuyền.
Mặc dù Giang Đào đã chạy, nhưng hắn cũng đã lộ ra sơ hở, tiếp đến là cảnh sát có đầy đủ lý do để truy bắt hắn.
Nhưng mà, Giang Đào đột ngột phản ứng kịch liệt như thế hoàn toàn nằm ngoài dự tính của tôi. Tôi cho rằng hắn sẽ tiếp tục nói dối, nhưng hắn lại chạy. Sự lạnh lùng, bình tình, nham hiểm hắn để lại ấn tượng cho tôi hoàn toàn biến mất. Không còn nghi ngờ gì nữa, sự mất tích của Uông Tuyền mới làm cho Giang Đào mất kiểm soát.
Vậy thì giờ Uông Tuyền ở đâu?
Nếu như Uông Tuyền bị Giang Đào giết hại, vậy thi thể giờ ở chỗ nào?
Hoặc là Uông Tuyền bị Giang Đào trói nhốt ở chỗ khác, mỗi tuần đều đến nhà Uông Tuyền làm trò cho người khác thấy. Nhưng tại sao hắn lại cởi cả tất như đang ở trong nhà mình vậy?
Địa chỉ của nhà Uông Tuyền rất dễ để tìm ra. Nếu như là tôi, tôi tuyệt đối sẽ đưa ra hiện tượng giả là Uông Tuyền ra nước ngoài du lịch, sau đó cách thật xa nhà Uông Tuyền ra, làm như vậy thì ổn thỏa hơn. Nhưng tại sao hắn lại chọn cách mạo hiểm nhất, mà dễ lộ nhất?
Nguyên nhân cái chết của Tôn Trung Khánh và Hồng Thế Khôn là thế nào? Là bởi vì họ đến sơn sửa nhà phát hiện Uông Tuyền không có ở đây? Vậy thì không đúng, bởi vì như vậy chính Giang Đào cũng không có lý gì lại đưa họ tới đây. Lẽ nà Giang Đào giấu thi thể ở trong tường, mà bắt đầu bị lộ ra hài cốt, cho nên Giang Đào mới tìm người tu sửa lại?
Những câu hỏi khó giải đáp lại càng nhiều hơn, tôi cần có thời giàn để suy nghĩ thật kỹ, nghĩ ra một khả năng có thể xâu chuỗi mọi nghi vấn lại.
Công việc điều tra tiếp về căn biệt thự số 4 này do cảnh sát tiếp quản, sau khi tôi trả lời mấy câu liền trở về nhà. Cả đêm đó tôi không ngủ được, bởi vì chỉ cần tôi nhắm mắt lại, những câu hỏi chưa được giải đáp cứ quanh quẩn trong đầu tôi, khiến cho tôi không thể nào ngủ yên giấc.
Sau một đêm bị giày bò, 9h sáng hôm sau, Đường Huy nói cho tôi một tin điều tra quan trọng: Nhà của Uông Tuyền quả thực gần đây có sơn sửa lại, nhưng trong trường không có thi thể, trong phòng không hề có dấu vết bị đào bới.
Tin tức này đã đẩy tôi vào góc chết không ngã rẽ.
Giống như Giang Đào nói, quả thực Tôn Trung Khánh và Hồng Thế Khôn đến nhà họ Uông để sơn sửa lại tường nhà. Nhưng trong tường không hề có thi thể, Giang Đào cũng không cần phải sơn sửa lại để che giấu bất cứ điều gì, hắn gọi hai người đó đến rốt cuộc là với mục đích gì? Lẽ nào đơn thuần chỉ là để giết người?
Đột nhiên, trong đầu tôi nảy ra ý nghĩ về một người, chính là ông chủ Hoàng. Trước đó ông chủ Hoàng đã ý thức được tình hình nguy hiểm, nhưng hắn ta không nói gì, sau này tôi trực tiếp giao chiến với Giang Đòa, hoàn toàn quên mất nhân vật ông chủ Hoàng.
Thế là tôi lập tức nhắc nhở Đường Huy nên tìm ông chủ Hoàng hỏi chuyện xem sao.
Đường Huy nói cậu ta cũng đã nghĩ tới ông chủ Hoàng, nhưng ông chủ Hoàng đã mất tích hai ngày rồi. Điện thoại tắt máy, cũng không mua vé xe, vé tàu gì, hình như sau khi người này báo tin cho Giang Đào thì cũng bốc hơi khỏi thế giới này.
Liên tưởng đến chuyện Giang Đào làm với những người khác, tôi gần như có thể khẳng định ông chủ hoàng đã bị diệt khẩu.
"Các cậu liên lạc được với vợ cũ của Uông Tuyền chưa?" tôi hỏi.
Đường Huy trả lời bảo đã liên lạc được, nhưng vợ trước của Uông Tuyền chỉ nói một câu, Uông Tuyền đã chết từ mười năm trước rồi. Nói xong bà ta liền dập máy, về sau cho dù gọi thế nào bà ta cũng không nghe máy nữa.
Đường Huy lại bổ sung nói bọn họ đã điều tra những nhân viên cũ của công ty Đại Phú Quý, nghe đâu vào ba năm trước Uông Tuyền vẫn thường xuất hiện ở công ty cho đến trước khi Giang Đào tiếp quản công việc, cho nên Đường Huy cho rằng ý nghĩa câu nói của Trương Dĩnh Hoa là: Uông Tuyền mười năm trước đã có hiện tượng thay đổi, cả con người đã thay đổi không còn giống như trước nữa.
Nếu như theo cách nghĩ thông thường, lý giải của Đường Huy hoàn toàn hợp lý. Nhưng không hiểu tại sao, trong đầu tôi lại đột nhiên nảy ra bốn chữ "mượn xác hoàn hồn".
Nếu như câu nói của Trương Dĩnh Hoa muốn biểu đạt là Uông Tuyền đã chết rồi thì sao? "
Hoặc là nhân vật thần bí Giang Đào này đột nhiên xuất hiện căn bản không phải là người sống, mà là một thi thể mang linh hồn của Uông Tuyền.
Có thể cách nghĩ này hơi buồn cười, nhưng cũng là một bước đột phá. Cho nên sau khi kết thúc cuộc nói chuyện với Đường Huy tôi lập tức liên lạc với Kiều Vỹ, hỏi những chuyện liên quan đến" mượn xác hoàn hồn ".
Kiều Vỹ trả lời nói mượn xác hoàn hồn là có, nhưng cực khó, giữa thi thể và linh hồn phải có nhiều sự liên hệ. Nhưng quan trọng nhất là, thi thể chính là thi thể, cho dù hoàn hồn cũng không thay đổi được sự thật là thân thể đã chết, mà Giang Đào nhìn thế nào cũng đều là người sống, cho nên có thể loại trừ khả năng hắn mượn xác hoàn hồn.
Giả thiết của tôi bị Kiều Vỹ phủ định, nhưng tôi không nản lòng, tôi vẫn muốn liên hệ Giang Đào với câu nói của Trương Dĩnh Hoa. Cuối cùng tôi lại đi cầu cứu bà lão họ Đồng, xem xem có thể dùng mối quan hệ của bà để tôi nói chuyện trực tiếp mấy câu với Trương Dĩnh Hoa không.
Thế là mười giờ sáng, tôi gọi Kiều Vỹ cùng đến nhà bà lão họ Đồng ở Sơn Thủy Gia Viên, và nói rõ lý do đến tìm bà.
Bà lão họ Đồng rấ nhiệt tình giúp, quả nhiên Trương Dĩnh Hoa nhận điện thoại của bà lão họ Đồng gọi đến. Hai người nói chuyện với nhau khoảng nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng, Trương Dĩnh Hoa cũng đồng ý nói chuyện với tôi.
Tôi nhận được điện thoại từ tay của bà lão họ Đồng liền bật loa ngoài để Kiều Vỹ cùng nghe. Sau đó tôi chào hỏi một tiếng, và tự giới thiệu:" Cháu là Lôi Thanh, mẹ cháu hiện nay là cô giáo của đoàn văn nghệ. "
" Chào cậu. Tôi có nghe tiểu Đồng nói rồi, sau khi tôi đi khỏi đó đến năm thứ hai thì mẹ cậu tới đoàn văn nghệ, nghe nói chuyện biểu diễn của cả đoàn là do một mình bà ấy tổ chức sắp xếp, thật là vất vả quá. "Giọng Trương Dĩnh Hoa rất nhỏ, cổ họng dường như có cảm giác bị ma sát, nghe vô cùng già yếu.
" Quả thực có vất vả, nhưng mẹ cháu cũng chơi rất vui vẻ. "Những lời hàn huyên cũng chỉ nói đến đây, tiếp đó tôi bèn chuyển chủ để sang vấn đề tôi quan tâm" Vữa này bác Đồng cũng nói với bác rồi, cháu là muốn hỏi chuyện liên quan đến Uông Tổng, bác nói mười năm trước ông ấy đã chết, chuyện này rốt cuộc là thế nào ạ? "
" Hắn nên chết từ mười năm trước. Tôi cũng coi như hắn chết rồi. "
Trương Dĩnh Hoa chỉ trả lời mơ hồ một câu, sau đó không nói gì nữa, bà ta dường như không định nói rõ mọi chuyện cho tôi.
Tôi liền nói:" Cháu nên gọi bác một tiếng bác Trương, bác có thể không nắm rõ tình hình xảy ra chỗ bọn cháu. Hiện nay có một người tên là Giang Đào quản lý công ty Đại Phú Quý, hắn ta đã hại chết hai người công nhân, và một người làm quản lý, lần này hắn ta còn đánh bị thương cảnh sát, còn suýt chút nữa lấy mạng cháu. Bây giờ Uông tổng mất tích, cháu nghĩ giữa Giang Đào và Uông Tổng có liên hệ gì đó, hy vọng bác có thể giúp đỡ, bác nói là Uông Tổng chết rồi là sao vậy ạ? "
Bên kia trầm mặc hồi lâu cuối cùng cũng lên tiếng:" Hắn không phải là người! Hắn là tên súc sinh! Cả ba đứa con đều là bị hắn hại chết.."Trương Dĩnh Hoa nghẹn ngào nói, rồi khóc nấc lên.
Mấy người chúng tôi mới định chạy lại hỏi cậu ta có sao không, Đường Huy lập tức xua tay: "Tôi không sao! Mẹ hắn chứ, đánh cảnh sát. Giờ có cớ để bắt hắn rồi." Đường Huy vừa chửi vừa lấy điện thoại ra báo cáo tình hình với đội.
Khi cảnh sát tới, mấy người bảo vệ của Sơn Thủy Gia Viên cũng đưa ra được đáp án chính xác: Không có bất kỳ người nào nhìn thấy Uông Tuyền đi khỏi Sơn Thủy Gia Viên, mà mỗi tuần Giang Đào đều đến đây, lý do là để báo cáo công việc với Uông Tuyền.
Mặc dù Giang Đào đã chạy, nhưng hắn cũng đã lộ ra sơ hở, tiếp đến là cảnh sát có đầy đủ lý do để truy bắt hắn.
Nhưng mà, Giang Đào đột ngột phản ứng kịch liệt như thế hoàn toàn nằm ngoài dự tính của tôi. Tôi cho rằng hắn sẽ tiếp tục nói dối, nhưng hắn lại chạy. Sự lạnh lùng, bình tình, nham hiểm hắn để lại ấn tượng cho tôi hoàn toàn biến mất. Không còn nghi ngờ gì nữa, sự mất tích của Uông Tuyền mới làm cho Giang Đào mất kiểm soát.
Vậy thì giờ Uông Tuyền ở đâu?
Nếu như Uông Tuyền bị Giang Đào giết hại, vậy thi thể giờ ở chỗ nào?
Hoặc là Uông Tuyền bị Giang Đào trói nhốt ở chỗ khác, mỗi tuần đều đến nhà Uông Tuyền làm trò cho người khác thấy. Nhưng tại sao hắn lại cởi cả tất như đang ở trong nhà mình vậy?
Địa chỉ của nhà Uông Tuyền rất dễ để tìm ra. Nếu như là tôi, tôi tuyệt đối sẽ đưa ra hiện tượng giả là Uông Tuyền ra nước ngoài du lịch, sau đó cách thật xa nhà Uông Tuyền ra, làm như vậy thì ổn thỏa hơn. Nhưng tại sao hắn lại chọn cách mạo hiểm nhất, mà dễ lộ nhất?
Nguyên nhân cái chết của Tôn Trung Khánh và Hồng Thế Khôn là thế nào? Là bởi vì họ đến sơn sửa nhà phát hiện Uông Tuyền không có ở đây? Vậy thì không đúng, bởi vì như vậy chính Giang Đào cũng không có lý gì lại đưa họ tới đây. Lẽ nà Giang Đào giấu thi thể ở trong tường, mà bắt đầu bị lộ ra hài cốt, cho nên Giang Đào mới tìm người tu sửa lại?
Những câu hỏi khó giải đáp lại càng nhiều hơn, tôi cần có thời giàn để suy nghĩ thật kỹ, nghĩ ra một khả năng có thể xâu chuỗi mọi nghi vấn lại.
Công việc điều tra tiếp về căn biệt thự số 4 này do cảnh sát tiếp quản, sau khi tôi trả lời mấy câu liền trở về nhà. Cả đêm đó tôi không ngủ được, bởi vì chỉ cần tôi nhắm mắt lại, những câu hỏi chưa được giải đáp cứ quanh quẩn trong đầu tôi, khiến cho tôi không thể nào ngủ yên giấc.
Sau một đêm bị giày bò, 9h sáng hôm sau, Đường Huy nói cho tôi một tin điều tra quan trọng: Nhà của Uông Tuyền quả thực gần đây có sơn sửa lại, nhưng trong trường không có thi thể, trong phòng không hề có dấu vết bị đào bới.
Tin tức này đã đẩy tôi vào góc chết không ngã rẽ.
Giống như Giang Đào nói, quả thực Tôn Trung Khánh và Hồng Thế Khôn đến nhà họ Uông để sơn sửa lại tường nhà. Nhưng trong tường không hề có thi thể, Giang Đào cũng không cần phải sơn sửa lại để che giấu bất cứ điều gì, hắn gọi hai người đó đến rốt cuộc là với mục đích gì? Lẽ nào đơn thuần chỉ là để giết người?
Đột nhiên, trong đầu tôi nảy ra ý nghĩ về một người, chính là ông chủ Hoàng. Trước đó ông chủ Hoàng đã ý thức được tình hình nguy hiểm, nhưng hắn ta không nói gì, sau này tôi trực tiếp giao chiến với Giang Đòa, hoàn toàn quên mất nhân vật ông chủ Hoàng.
Thế là tôi lập tức nhắc nhở Đường Huy nên tìm ông chủ Hoàng hỏi chuyện xem sao.
Đường Huy nói cậu ta cũng đã nghĩ tới ông chủ Hoàng, nhưng ông chủ Hoàng đã mất tích hai ngày rồi. Điện thoại tắt máy, cũng không mua vé xe, vé tàu gì, hình như sau khi người này báo tin cho Giang Đào thì cũng bốc hơi khỏi thế giới này.
Liên tưởng đến chuyện Giang Đào làm với những người khác, tôi gần như có thể khẳng định ông chủ hoàng đã bị diệt khẩu.
"Các cậu liên lạc được với vợ cũ của Uông Tuyền chưa?" tôi hỏi.
Đường Huy trả lời bảo đã liên lạc được, nhưng vợ trước của Uông Tuyền chỉ nói một câu, Uông Tuyền đã chết từ mười năm trước rồi. Nói xong bà ta liền dập máy, về sau cho dù gọi thế nào bà ta cũng không nghe máy nữa.
Đường Huy lại bổ sung nói bọn họ đã điều tra những nhân viên cũ của công ty Đại Phú Quý, nghe đâu vào ba năm trước Uông Tuyền vẫn thường xuất hiện ở công ty cho đến trước khi Giang Đào tiếp quản công việc, cho nên Đường Huy cho rằng ý nghĩa câu nói của Trương Dĩnh Hoa là: Uông Tuyền mười năm trước đã có hiện tượng thay đổi, cả con người đã thay đổi không còn giống như trước nữa.
Nếu như theo cách nghĩ thông thường, lý giải của Đường Huy hoàn toàn hợp lý. Nhưng không hiểu tại sao, trong đầu tôi lại đột nhiên nảy ra bốn chữ "mượn xác hoàn hồn".
Nếu như câu nói của Trương Dĩnh Hoa muốn biểu đạt là Uông Tuyền đã chết rồi thì sao? "
Hoặc là nhân vật thần bí Giang Đào này đột nhiên xuất hiện căn bản không phải là người sống, mà là một thi thể mang linh hồn của Uông Tuyền.
Có thể cách nghĩ này hơi buồn cười, nhưng cũng là một bước đột phá. Cho nên sau khi kết thúc cuộc nói chuyện với Đường Huy tôi lập tức liên lạc với Kiều Vỹ, hỏi những chuyện liên quan đến" mượn xác hoàn hồn ".
Kiều Vỹ trả lời nói mượn xác hoàn hồn là có, nhưng cực khó, giữa thi thể và linh hồn phải có nhiều sự liên hệ. Nhưng quan trọng nhất là, thi thể chính là thi thể, cho dù hoàn hồn cũng không thay đổi được sự thật là thân thể đã chết, mà Giang Đào nhìn thế nào cũng đều là người sống, cho nên có thể loại trừ khả năng hắn mượn xác hoàn hồn.
Giả thiết của tôi bị Kiều Vỹ phủ định, nhưng tôi không nản lòng, tôi vẫn muốn liên hệ Giang Đào với câu nói của Trương Dĩnh Hoa. Cuối cùng tôi lại đi cầu cứu bà lão họ Đồng, xem xem có thể dùng mối quan hệ của bà để tôi nói chuyện trực tiếp mấy câu với Trương Dĩnh Hoa không.
Thế là mười giờ sáng, tôi gọi Kiều Vỹ cùng đến nhà bà lão họ Đồng ở Sơn Thủy Gia Viên, và nói rõ lý do đến tìm bà.
Bà lão họ Đồng rấ nhiệt tình giúp, quả nhiên Trương Dĩnh Hoa nhận điện thoại của bà lão họ Đồng gọi đến. Hai người nói chuyện với nhau khoảng nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng, Trương Dĩnh Hoa cũng đồng ý nói chuyện với tôi.
Tôi nhận được điện thoại từ tay của bà lão họ Đồng liền bật loa ngoài để Kiều Vỹ cùng nghe. Sau đó tôi chào hỏi một tiếng, và tự giới thiệu:" Cháu là Lôi Thanh, mẹ cháu hiện nay là cô giáo của đoàn văn nghệ. "
" Chào cậu. Tôi có nghe tiểu Đồng nói rồi, sau khi tôi đi khỏi đó đến năm thứ hai thì mẹ cậu tới đoàn văn nghệ, nghe nói chuyện biểu diễn của cả đoàn là do một mình bà ấy tổ chức sắp xếp, thật là vất vả quá. "Giọng Trương Dĩnh Hoa rất nhỏ, cổ họng dường như có cảm giác bị ma sát, nghe vô cùng già yếu.
" Quả thực có vất vả, nhưng mẹ cháu cũng chơi rất vui vẻ. "Những lời hàn huyên cũng chỉ nói đến đây, tiếp đó tôi bèn chuyển chủ để sang vấn đề tôi quan tâm" Vữa này bác Đồng cũng nói với bác rồi, cháu là muốn hỏi chuyện liên quan đến Uông Tổng, bác nói mười năm trước ông ấy đã chết, chuyện này rốt cuộc là thế nào ạ? "
" Hắn nên chết từ mười năm trước. Tôi cũng coi như hắn chết rồi. "
Trương Dĩnh Hoa chỉ trả lời mơ hồ một câu, sau đó không nói gì nữa, bà ta dường như không định nói rõ mọi chuyện cho tôi.
Tôi liền nói:" Cháu nên gọi bác một tiếng bác Trương, bác có thể không nắm rõ tình hình xảy ra chỗ bọn cháu. Hiện nay có một người tên là Giang Đào quản lý công ty Đại Phú Quý, hắn ta đã hại chết hai người công nhân, và một người làm quản lý, lần này hắn ta còn đánh bị thương cảnh sát, còn suýt chút nữa lấy mạng cháu. Bây giờ Uông tổng mất tích, cháu nghĩ giữa Giang Đào và Uông Tổng có liên hệ gì đó, hy vọng bác có thể giúp đỡ, bác nói là Uông Tổng chết rồi là sao vậy ạ? "
Bên kia trầm mặc hồi lâu cuối cùng cũng lên tiếng:" Hắn không phải là người! Hắn là tên súc sinh! Cả ba đứa con đều là bị hắn hại chết.."Trương Dĩnh Hoa nghẹn ngào nói, rồi khóc nấc lên.