Bài viết: 4 

Chương 20: Quỷ Trắc Minh Vương.
Tiểu Duy cười lấy lòng: "Minh Vương đại nhân thật biết đùa, mọi nơi trong Quỷ giới Minh Vương ngài đều bày kết giới. Người ngoại giới đi vào Quỷ giới, Minh Vương ngài nào có thể không biết. Đâu cần phải hỏi một người trông cửa hàng nhỏ như ta đây chứ."
Tiểu Duy cô quả nhiên là thiên sứ trong lòng tôi.
Minh Vương cười như không cười khẽ hừ nhẹ một tiếng, xoay người lướt qua. Tôi cảm thấy như là hắn vẫn đang nhìn tôi nên cúi đầu càng thấp.
"Ngẩng đầu lên." Hắn đột nhiên nói.
Đầu tôi như thể nặng ngàn vạn cân, không cam tâm tình nguyện mà chậm chạp ngẩng lên. Mặt vị Minh Vương đại nhân này lại có chút quen mắt, giường như mới gặp qua không lâu.
Trên mặt hắn nở nụ cười nhàn nhạt, sau khi đánh giá tôi mấy lần nhìn về phía Tiểu Duy nói: "Đây còn không phải hay sao?" Giọng nói đầy ý vị như thể bắt gian tại giường.
Tiểu Duy cười nói: "Đây là nguyên liệu mới của cửa hàng bọn ta, đại nhân ngài hiểu lầm rồi."
Tiểu Duy, cô cứu tôi vì muốn lột da tôi sao?
Khóe miệng Minh Vương khẽ nhếch, mày nhướng lên đầy vẻ chờ mong, lại cười như không cười nhìn Tiểu Duy một cái: "Ta chờ."
Bắp chân tôi run lên, suýt chút ngã khụy xuống, cũng may Tiểu Duy lanh tay lẹ mắt đỡ lấy tôi.
Minh Vương đã đi vào bên trong, Tiểu Duy thấp giọng thì thầm: "Không muốn chết thì đi vào với ta."
Đi vào trong cũng sẽ vẫn là chết phải không?
Tôi lắc đầu: "Tôi không muốn bị lột da.."
Tiểu Duy trừng mắt nhìn tôi: "Nếu vậy bây giờ ngươi sẽ bị bọn họ lột da ngay lập tức, đi vào với ta!"
Sau đó không nói gì nữa kéo tôi đi vào. Trong cửa hàng, Minh Hậu đang rất hứng thú đánh giá các mẫu da người trên tường. Minh Vương y phục đen đứng cách cô ta vài bước, tay chắp sau lưng như đang suy nghĩ gì đó. Thấy chúng tôi tiến vào, lại nhìn về phía chúng tôi. Nói đúng hơn là nhìn tôi, tôi có thể nhìn ra trong đôi mắt hắn không có chút gợn sóng nào nhưng lại ẩn dấu một lưỡi dao muốn băm tôi thành trăm mảnh.
Xem ra, vẫn là Tiểu Duy đáng tin cậy hơn.
"Toàn Cơ." Hắn đột ngột gọi một tiếng.
Minh Hậu nghe tiếng quay đầu lại, trong nháy mắt nhìn thấy khuôn mặt cô ta, tôi ngẩn ra một chút. Sao Minh Hậu này nhìn quen mắt đến vậy.
Khoan đã, đó không phải là mặt của tôi hay sao?
Cho nên vừa rồi ra Tiểu Duy nhận nhầm tôi là cô ta sao?
Tôi ngạc nhiên tột độ. Minh Vương nhìn thấy phản ứng của tôi lại như rất hài lòng. Ý bảo Minh Hậu nhìn về phía tôi. Minh Hậu lơ đãng nhìn về phía này khinh thường nói: "Bảo ta nhìn người xấu xí như vậy làm gì?"
Cô ta lại nhìn về phía Tiểu Duy: "Không phải ngươi chỉ buôn bán mĩ nhân thôi sao? Bây giờ lại thay đổi khẩu vị à?"
Tiểu Duy cười gượng gạo: "Khách hàng có nhu cầu, ta cũng đâu có cách nào khác."
Minh Vương nhìn Tiểu Duy một cái không nói gì. Tôi đột nhiên hiểu được dụng ý vì sao khi ra cửa Tiểu Duy nhất nhất phải dán cho tôi một mặt nạ da người. Chỉ là Minh Vương này tôi cứ có cảm giác như hắn đã nhìn thấu tôi.
Minh hậu xem xong tiệm da xong có chút mất hứng nói với Minh Vương: "Trở về đi, đi một vòng rồi đều không thấy hắn, hẳn là vẫn chưa tỉnh lại."
Minh Vương nhìn về phía Tiểu Duy hỏi: "Ngươi thấy sao?"
Tiểu Duy kính cẩn cúi đầu: "Tiểu Duy không biết hai vị đại nhân ám chỉ tới thứ gì."
Minh Vương lại nhìn về phía tôi: "Vậy còn ngươi?"
Tiểu Duy còn không biết là chuyện gì thì sao tôi biết. Tôi lắc đầu: "Tiểu nhân cũng không biết.."
Minh Vương cười khẽ: "Giọng nói không tồi."
Tiểu Duy cô quả nhiên là thiên sứ trong lòng tôi.
Minh Vương cười như không cười khẽ hừ nhẹ một tiếng, xoay người lướt qua. Tôi cảm thấy như là hắn vẫn đang nhìn tôi nên cúi đầu càng thấp.
"Ngẩng đầu lên." Hắn đột nhiên nói.
Đầu tôi như thể nặng ngàn vạn cân, không cam tâm tình nguyện mà chậm chạp ngẩng lên. Mặt vị Minh Vương đại nhân này lại có chút quen mắt, giường như mới gặp qua không lâu.
Trên mặt hắn nở nụ cười nhàn nhạt, sau khi đánh giá tôi mấy lần nhìn về phía Tiểu Duy nói: "Đây còn không phải hay sao?" Giọng nói đầy ý vị như thể bắt gian tại giường.
Tiểu Duy cười nói: "Đây là nguyên liệu mới của cửa hàng bọn ta, đại nhân ngài hiểu lầm rồi."
Tiểu Duy, cô cứu tôi vì muốn lột da tôi sao?
Khóe miệng Minh Vương khẽ nhếch, mày nhướng lên đầy vẻ chờ mong, lại cười như không cười nhìn Tiểu Duy một cái: "Ta chờ."
Bắp chân tôi run lên, suýt chút ngã khụy xuống, cũng may Tiểu Duy lanh tay lẹ mắt đỡ lấy tôi.
Minh Vương đã đi vào bên trong, Tiểu Duy thấp giọng thì thầm: "Không muốn chết thì đi vào với ta."
Đi vào trong cũng sẽ vẫn là chết phải không?
Tôi lắc đầu: "Tôi không muốn bị lột da.."
Tiểu Duy trừng mắt nhìn tôi: "Nếu vậy bây giờ ngươi sẽ bị bọn họ lột da ngay lập tức, đi vào với ta!"
Sau đó không nói gì nữa kéo tôi đi vào. Trong cửa hàng, Minh Hậu đang rất hứng thú đánh giá các mẫu da người trên tường. Minh Vương y phục đen đứng cách cô ta vài bước, tay chắp sau lưng như đang suy nghĩ gì đó. Thấy chúng tôi tiến vào, lại nhìn về phía chúng tôi. Nói đúng hơn là nhìn tôi, tôi có thể nhìn ra trong đôi mắt hắn không có chút gợn sóng nào nhưng lại ẩn dấu một lưỡi dao muốn băm tôi thành trăm mảnh.
Xem ra, vẫn là Tiểu Duy đáng tin cậy hơn.
"Toàn Cơ." Hắn đột ngột gọi một tiếng.
Minh Hậu nghe tiếng quay đầu lại, trong nháy mắt nhìn thấy khuôn mặt cô ta, tôi ngẩn ra một chút. Sao Minh Hậu này nhìn quen mắt đến vậy.
Khoan đã, đó không phải là mặt của tôi hay sao?
Cho nên vừa rồi ra Tiểu Duy nhận nhầm tôi là cô ta sao?
Tôi ngạc nhiên tột độ. Minh Vương nhìn thấy phản ứng của tôi lại như rất hài lòng. Ý bảo Minh Hậu nhìn về phía tôi. Minh Hậu lơ đãng nhìn về phía này khinh thường nói: "Bảo ta nhìn người xấu xí như vậy làm gì?"
Cô ta lại nhìn về phía Tiểu Duy: "Không phải ngươi chỉ buôn bán mĩ nhân thôi sao? Bây giờ lại thay đổi khẩu vị à?"
Tiểu Duy cười gượng gạo: "Khách hàng có nhu cầu, ta cũng đâu có cách nào khác."
Minh Vương nhìn Tiểu Duy một cái không nói gì. Tôi đột nhiên hiểu được dụng ý vì sao khi ra cửa Tiểu Duy nhất nhất phải dán cho tôi một mặt nạ da người. Chỉ là Minh Vương này tôi cứ có cảm giác như hắn đã nhìn thấu tôi.
Minh hậu xem xong tiệm da xong có chút mất hứng nói với Minh Vương: "Trở về đi, đi một vòng rồi đều không thấy hắn, hẳn là vẫn chưa tỉnh lại."
Minh Vương nhìn về phía Tiểu Duy hỏi: "Ngươi thấy sao?"
Tiểu Duy kính cẩn cúi đầu: "Tiểu Duy không biết hai vị đại nhân ám chỉ tới thứ gì."
Minh Vương lại nhìn về phía tôi: "Vậy còn ngươi?"
Tiểu Duy còn không biết là chuyện gì thì sao tôi biết. Tôi lắc đầu: "Tiểu nhân cũng không biết.."
Minh Vương cười khẽ: "Giọng nói không tồi."
Chỉnh sửa cuối: