Chương 90
Huyền gia chủ nghe như vậy liền cười một sắc, ông cũng là người kinh doanh nhiều năm, đương nhiên hiểu được ý của người này muốn nói điều gì, có chút suy nghĩ rồi mới nói nhỏ với hắn, "Ngươi tìm cô gái đó lại đây đi, ta có chút chuyện muốn hỏi mà thôi, sẽ không làm mất nhiều thời gian của cô ấy đâu." Nói rồi liền ném cho hắn thêm một nén bạc nhỏ nữa.
Tên này nghe như vậy, bàn tay liền nhanh chóng cầm lấy nén bạc bỏ vội vào túi, nhanh chân nhanh tay mà chạy đi tìm cô nương kia qua cho ông. Huyền gia chủ nhìn theo người này rồi nhíu mày, dẫu biết đây là chuyện thường tình khi nhờ cậy người khác, nhưng tên này độ giảo hoạt cũng quá cao rồi. Nghĩ rồi thở nhẹ một hơi, chỉ một chốc lát sau tên đó đã quay lại và mang thêm cả cô nương Hoa Lan kia cùng tới.
Lúc này Huyền gia chủ đã nhìn thấy mấy người họ, mới liền khuất tay ra hiệu, tên đó thấy như thế cũng liền hiểu ý muốn của ông rồi rời đi ngay lập tức, chỉ để lại Hoa Lan đứng đó. Huyền gia chủ lúc này mới liền cung kính với cô nương kia, khiến chính cô cũng có một chút lấy làm bất ngờ không hiểu lắm, "Hoa cô nương làm phiền cô nương rồi."
Hoa Lan nghe như vậy liền khua tay mấy cái, "Huyền gia chủ đừng nói vậy, ngài là Khách Hàng thượng hạng của Tụ Bảo đường, nếu để những người khác nghe được, tiểu nữ sẽ bị đuổi việc đó." Huyền gia chủ nghe như vậy cũng hiểu ý, liền lấy bức thư ra cầm trên bàn tay mình mới nói tiếp, "Lần này ta có một bức thư mong Hoa Lan cô nương có thể gửi nó cho người quen ở đây."
Hoa Lan nghe như vậy liền bị bất ngờ, cô không hiểu sao Huyền gia chủ lại nói ra lời này, nhưng xác thực là cần có một chút cảnh giác với ông, Huyền gia chủ nếu là đã đến đây tìm người, sao lại nhờ ta đi tìm, ta cũng đâu có danh khí lớn như vậy. Vậy thì cứ tùy cơ ứng biến theo thử xem sao.
Nói rồi liền cúi người đáp lại lời ông, "Huyền gia chủ đừng đùa như vậy. Tiểu nữ cũng chỉ là một người phụ trách nhỏ ở đây thôi. Người mà Huyền gia chủ quen nhất định danh khí không thấp. Huyền Gia chủ nhất định là có nhầm lẫn rồi. Ngài vẫn nên nhờ người khác thì hơn. Tiểu nữ sợ là không hỗ trợ được cho người chuyện này."
Huyền gia chủ nghe thấy cô nói mà hụt hẫn, bức thư trên tay ông cố đưa đến, cô còn chẳng thèm nhìn qua chứ đừng nói là cầm đến, lúc này mới chợt lại nhớ đến lời của Đế Thiên đã dặn, ông liền khẽ lấy lập tức từ trong áo mình ra một cây trâm ngọc được điêu khắc vô cùng tinh xảo. Lén đưa cho Hoa Lan rồi mới lên tiếng, "Hoa Lan cô nương đừng hiểu nhầm. Có một vị y sư, căn dặn ta đưa bức thư đến đây, còn nói là chỉ cần đưa cây trâm ngọc này ra nhất định cô nương sẽ hiểu."
Hoa Lan nhìn thấy cây trâm ngọc trong bàn tay của Huyền gia chủ liền nhận ra ngay, trên gương mặt hiện lên vẻ bất ngờ tột độ, cây trâm ngọc này không phải chính là Thiên Ly trâm, là bảo vật quan trọng mà tiểu thư yếu thích nhất, vẫn luôn ở bên người của tiểu thư sao. Mà ông ấy có nhắc đến một vị y sư, hình như mình nhớ không nhầm, trâm ngọc này là vật mà tiểu thư nói người đã đưa cho một vị y sư từng cứu mình.
Lúc này Hoa Lan mới từ từ cầm lấy Trâm ngọc trong bàn tay, chầm chậm quan sát thật kĩ, phải một lúc sau mới lên tiếng hỏi lại cả hai người, "Huyền gia chủ nói là trâm ngọc này là một vị y sư đã đưa cho ngài, vậy Huyền gia chủ cho ta hỏi vị y sư ấy, khoảng bao nhiêu tuổi, sống ở nơi nào. Dung mạo có điểm gì đặc biệt hay không?"
Huyền gia chủ nghe như vậy mới định thần mình lại, từ từ nhớ lại thật kĩ hình dáng của Đế Thiên để miêu tả lại cho cô nương Hoa Lan cô nương này.
"Vị y sư này ta thấy qua, là một người thiếu niên rất trẻ, dáng vẻ chắc tầm mười lăm mười sáu tuổi, dáng người cao, vô cùng thanh tú, là ngươi có phong thái giống như tiên nhân nhất mà ta từng gặp qua, ta cũng không biết ngài ấy sống ở đâu. Nhưng ngài ấy là có quen biết với Mã Lương đại sư. Còn điểm đặc biệt trên thân thể thì hình như đôi mắt ngài ấy không được tốt lắm. Vì ta thường thấy ngài ấy phải dùng gậy để dò đường."
Hoa Lan lúc này đứng bên cạch, cẩn thận nghe từng lời miêu tả ngoại hình của Huyền gia chủ nói và phân tích, theo như Huyền gia chủ nói, vậy thì chắc hẳn chỉ có vị y sư ấy mà thôi. Hơn nữa trâm ngọc này cũng là đồ thật. Cũng không biết tiểu thư sẽ háo hức như thế nào khi nghe được tin tức này đây, dù sao tiểu thư cũng đã chờ đợi thư từ người đến gần cả năm rồi mà.
Nghĩ rồi liền cúi đầu một cái với cả hai, "Nếu như Huyền gia chủ xác thực là đã có quen biết với vị y sư kia, vậy thì ta liền đem bức thư này đến cho người quen của ngài ấy. Mong Huyền gia chủ qua ghế bên kia ngồi, chờ đợi ta một chút. Ta liền đi thông báo."
Cô nói xong rồi mới liền ngay lập tức rời đi. Huyền phu nhân ngay bên cạnh ông, bàn tay bà đan xem lấy tay ông giọng nói cất lên vừa mừng vừa lo, dù sao lúc nãy nếu như không có trâm ngọc ấy thì chắc là đã bất thành rồi, "La nhi có cơ hội được cứu rồi, phải không phu quân?"
Mà Huyền gia chủ nghe như vậy liền gật đầu đáp lại lời bà, "Nhất định là con bé sẽ được cứu mà. Phu nhân cứ yên tâm đi. Giờ để ta dìu nàng qua bên kia ngồi nghỉ ngơi trước rồi chúng ta cùng chờ đợi." Nói rồi liền nhẹ nhàng dìu Huyền Phu Nhân qua một góc, nơi có bày biện nào bàn nào ghế cho những người có địa vị lớn ngồi chờ đợi.
Còn Hoa Lan ngay lúc này cũng đã nhanh chóng chạy nhanh hết tốc lực lên tầng lầu cao nhất ở phía bên trên. Mỗi tầng lầu đều có không ít người mua bán nhưng đi đến phía trên, liền đã không còn một ai nữa, có hai người họ vệ đứng canh chừng, vừa nhìn thấy Hoa Lan chạy tới liền tránh đường sang một bên. CÔ hướng đi thêm một chút liền dừng lại trước một căn phòng lớn có cánh cửa được trang hoàng lộng lẫy tuyệt đẹp. Bên trên còn được thếp vàng.
Lúc này đứng ở bên ngoài mới gõ nhẹ cánh cửa mấy cái rồi liền đứng yên bên ngoài chờ đợi. Nhưng chẳng mất là bao thời gian thì cũng đã có những âm thanh từ phía bên trong vọng ra hỏi, "Là ai?" Hoa Lan lúc này mới dám lên tiếng đáp lại người kia, "Bẩm Đường chủ là Hoa Lan." Người ở bên trong nghe như vậy liền đáp lại bằng một thanh giọng băng lãnh
"Ngươi vào đi, cẩn thận một chút." Hoa Lan lúc này ở bên ngoài mới dám nhẹ nhàng mở cửa rồi từ từ bước vào, vừa đi còn vừa phải đánh ánh mắt quan sát, nếu không sợ là trúng phải loại bẫy được tạo ra để bảo vệ thì lại khổ. Bước mấy bước liền ngay lập tức đứng lại ngước mắt lên trên quan sát và chờ đợi người kia.
Lúc này mới hiện lên trong mắt Hoa Lan, Đường chủ là một nữ nhân cô nương vô cùng xinh đẹp. Dáng vẻ yêu kiều tuyệt đỉnh, mặc trên mình một bộ quần áo cách điệu ôm sát lấy cơ thể, làm nổi hiện lên từng đường cong mền mại. Trên trán còn hiện lên một ấn kí hồng hào của một bông hoa sen vô cùng mỹ mìu.
Tên này nghe như vậy, bàn tay liền nhanh chóng cầm lấy nén bạc bỏ vội vào túi, nhanh chân nhanh tay mà chạy đi tìm cô nương kia qua cho ông. Huyền gia chủ nhìn theo người này rồi nhíu mày, dẫu biết đây là chuyện thường tình khi nhờ cậy người khác, nhưng tên này độ giảo hoạt cũng quá cao rồi. Nghĩ rồi thở nhẹ một hơi, chỉ một chốc lát sau tên đó đã quay lại và mang thêm cả cô nương Hoa Lan kia cùng tới.
Lúc này Huyền gia chủ đã nhìn thấy mấy người họ, mới liền khuất tay ra hiệu, tên đó thấy như thế cũng liền hiểu ý muốn của ông rồi rời đi ngay lập tức, chỉ để lại Hoa Lan đứng đó. Huyền gia chủ lúc này mới liền cung kính với cô nương kia, khiến chính cô cũng có một chút lấy làm bất ngờ không hiểu lắm, "Hoa cô nương làm phiền cô nương rồi."
Hoa Lan nghe như vậy liền khua tay mấy cái, "Huyền gia chủ đừng nói vậy, ngài là Khách Hàng thượng hạng của Tụ Bảo đường, nếu để những người khác nghe được, tiểu nữ sẽ bị đuổi việc đó." Huyền gia chủ nghe như vậy cũng hiểu ý, liền lấy bức thư ra cầm trên bàn tay mình mới nói tiếp, "Lần này ta có một bức thư mong Hoa Lan cô nương có thể gửi nó cho người quen ở đây."
Hoa Lan nghe như vậy liền bị bất ngờ, cô không hiểu sao Huyền gia chủ lại nói ra lời này, nhưng xác thực là cần có một chút cảnh giác với ông, Huyền gia chủ nếu là đã đến đây tìm người, sao lại nhờ ta đi tìm, ta cũng đâu có danh khí lớn như vậy. Vậy thì cứ tùy cơ ứng biến theo thử xem sao.
Nói rồi liền cúi người đáp lại lời ông, "Huyền gia chủ đừng đùa như vậy. Tiểu nữ cũng chỉ là một người phụ trách nhỏ ở đây thôi. Người mà Huyền gia chủ quen nhất định danh khí không thấp. Huyền Gia chủ nhất định là có nhầm lẫn rồi. Ngài vẫn nên nhờ người khác thì hơn. Tiểu nữ sợ là không hỗ trợ được cho người chuyện này."
Huyền gia chủ nghe thấy cô nói mà hụt hẫn, bức thư trên tay ông cố đưa đến, cô còn chẳng thèm nhìn qua chứ đừng nói là cầm đến, lúc này mới chợt lại nhớ đến lời của Đế Thiên đã dặn, ông liền khẽ lấy lập tức từ trong áo mình ra một cây trâm ngọc được điêu khắc vô cùng tinh xảo. Lén đưa cho Hoa Lan rồi mới lên tiếng, "Hoa Lan cô nương đừng hiểu nhầm. Có một vị y sư, căn dặn ta đưa bức thư đến đây, còn nói là chỉ cần đưa cây trâm ngọc này ra nhất định cô nương sẽ hiểu."
Hoa Lan nhìn thấy cây trâm ngọc trong bàn tay của Huyền gia chủ liền nhận ra ngay, trên gương mặt hiện lên vẻ bất ngờ tột độ, cây trâm ngọc này không phải chính là Thiên Ly trâm, là bảo vật quan trọng mà tiểu thư yếu thích nhất, vẫn luôn ở bên người của tiểu thư sao. Mà ông ấy có nhắc đến một vị y sư, hình như mình nhớ không nhầm, trâm ngọc này là vật mà tiểu thư nói người đã đưa cho một vị y sư từng cứu mình.
Lúc này Hoa Lan mới từ từ cầm lấy Trâm ngọc trong bàn tay, chầm chậm quan sát thật kĩ, phải một lúc sau mới lên tiếng hỏi lại cả hai người, "Huyền gia chủ nói là trâm ngọc này là một vị y sư đã đưa cho ngài, vậy Huyền gia chủ cho ta hỏi vị y sư ấy, khoảng bao nhiêu tuổi, sống ở nơi nào. Dung mạo có điểm gì đặc biệt hay không?"
Huyền gia chủ nghe như vậy mới định thần mình lại, từ từ nhớ lại thật kĩ hình dáng của Đế Thiên để miêu tả lại cho cô nương Hoa Lan cô nương này.
"Vị y sư này ta thấy qua, là một người thiếu niên rất trẻ, dáng vẻ chắc tầm mười lăm mười sáu tuổi, dáng người cao, vô cùng thanh tú, là ngươi có phong thái giống như tiên nhân nhất mà ta từng gặp qua, ta cũng không biết ngài ấy sống ở đâu. Nhưng ngài ấy là có quen biết với Mã Lương đại sư. Còn điểm đặc biệt trên thân thể thì hình như đôi mắt ngài ấy không được tốt lắm. Vì ta thường thấy ngài ấy phải dùng gậy để dò đường."
Hoa Lan lúc này đứng bên cạch, cẩn thận nghe từng lời miêu tả ngoại hình của Huyền gia chủ nói và phân tích, theo như Huyền gia chủ nói, vậy thì chắc hẳn chỉ có vị y sư ấy mà thôi. Hơn nữa trâm ngọc này cũng là đồ thật. Cũng không biết tiểu thư sẽ háo hức như thế nào khi nghe được tin tức này đây, dù sao tiểu thư cũng đã chờ đợi thư từ người đến gần cả năm rồi mà.
Nghĩ rồi liền cúi đầu một cái với cả hai, "Nếu như Huyền gia chủ xác thực là đã có quen biết với vị y sư kia, vậy thì ta liền đem bức thư này đến cho người quen của ngài ấy. Mong Huyền gia chủ qua ghế bên kia ngồi, chờ đợi ta một chút. Ta liền đi thông báo."
Cô nói xong rồi mới liền ngay lập tức rời đi. Huyền phu nhân ngay bên cạnh ông, bàn tay bà đan xem lấy tay ông giọng nói cất lên vừa mừng vừa lo, dù sao lúc nãy nếu như không có trâm ngọc ấy thì chắc là đã bất thành rồi, "La nhi có cơ hội được cứu rồi, phải không phu quân?"
Mà Huyền gia chủ nghe như vậy liền gật đầu đáp lại lời bà, "Nhất định là con bé sẽ được cứu mà. Phu nhân cứ yên tâm đi. Giờ để ta dìu nàng qua bên kia ngồi nghỉ ngơi trước rồi chúng ta cùng chờ đợi." Nói rồi liền nhẹ nhàng dìu Huyền Phu Nhân qua một góc, nơi có bày biện nào bàn nào ghế cho những người có địa vị lớn ngồi chờ đợi.
Còn Hoa Lan ngay lúc này cũng đã nhanh chóng chạy nhanh hết tốc lực lên tầng lầu cao nhất ở phía bên trên. Mỗi tầng lầu đều có không ít người mua bán nhưng đi đến phía trên, liền đã không còn một ai nữa, có hai người họ vệ đứng canh chừng, vừa nhìn thấy Hoa Lan chạy tới liền tránh đường sang một bên. CÔ hướng đi thêm một chút liền dừng lại trước một căn phòng lớn có cánh cửa được trang hoàng lộng lẫy tuyệt đẹp. Bên trên còn được thếp vàng.
Lúc này đứng ở bên ngoài mới gõ nhẹ cánh cửa mấy cái rồi liền đứng yên bên ngoài chờ đợi. Nhưng chẳng mất là bao thời gian thì cũng đã có những âm thanh từ phía bên trong vọng ra hỏi, "Là ai?" Hoa Lan lúc này mới dám lên tiếng đáp lại người kia, "Bẩm Đường chủ là Hoa Lan." Người ở bên trong nghe như vậy liền đáp lại bằng một thanh giọng băng lãnh
"Ngươi vào đi, cẩn thận một chút." Hoa Lan lúc này ở bên ngoài mới dám nhẹ nhàng mở cửa rồi từ từ bước vào, vừa đi còn vừa phải đánh ánh mắt quan sát, nếu không sợ là trúng phải loại bẫy được tạo ra để bảo vệ thì lại khổ. Bước mấy bước liền ngay lập tức đứng lại ngước mắt lên trên quan sát và chờ đợi người kia.
Lúc này mới hiện lên trong mắt Hoa Lan, Đường chủ là một nữ nhân cô nương vô cùng xinh đẹp. Dáng vẻ yêu kiều tuyệt đỉnh, mặc trên mình một bộ quần áo cách điệu ôm sát lấy cơ thể, làm nổi hiện lên từng đường cong mền mại. Trên trán còn hiện lên một ấn kí hồng hào của một bông hoa sen vô cùng mỹ mìu.