Thông báo ngày 12/1/2023, hiện là ngày mai mình có chút bận, thế nên truyện có khả năng sẽ dời lại hoặc đăng muộn một chút. Xin lỗi mọi người vì sự bất tiện này.
Chương 40
Chương 40
Đáp lại lời chào của Đế Thiên là một thanh âm có phần bình tĩnh điềm đạm nhưng hơi khó nghe của một người đàn ông đã có tuổi phát ra. Qua thanh giọng này mà nói Nguyệt Lan đã đoán được người đàn ông này trông như thế nào.
Đúng với những gì mà cô đã nghĩ người mà Đế Thiên gọi là lão bá có phần lớn tuổi hơn cậu rất nhiều. Trông qua vẻ ngoài chắc đã ngoài năm hay sáu mươi rồi. Mái tóc đã bạc màu cùng bộ quần áo thô sơ cũ kĩ của ông khiến cô nhớ lại những người dân trong quốc gia của mình.
Họ cũng mộc mạc cũng chân chất cũng vui vẻ sống một cuộc sống đạm bạc qua ngày. Tuy có những ngày đói những ngày no, nhưng cô lại chưa bao giờ nhìn thấy vẻ muộn phiền hiện trên khuôn mặt họ.
Có lẽ theo lí mà nói một người nghèo sẽ không bao giờ hạnh phúc. Nhưng qua những người dân thường mà cô đã gặp, cô cảm nhận được từ họ rất nhiều thứ. Những trãi nghiệm đó có lẽ sẽ không còn có được nữa. Nghĩ đến đó nước mắt cô không hiểu sao bất giác lại rĩ ra, nhưng rồi liền nhanh chóng lau sạch nó đi, đối với cô có lẽ lúc này đã đủ rồi.
Lão bá bước đi trầm ổn nghe Đế Thiên gọi thì liền vô cùng vui vẻ mỉm cười với cậu còn vỗ vai cậu mấy cái, "Tiểu tử con cuối cùng cũng chịu xuống núi rồi sao, ta vẫn khỏe, nhưng mấy năm nay trông con kìa. Quả nhiên đúng là càng lớn càng phong độ nho nhã lên đó. Rất có phong phạm của ta hồi trẻ a,"
Đế Thiên mỉm cười với ông, giọng trầm ổn đáp lại, "Lão bá nói quá rồi. Lão bá dù lớn tuổi rồi mà trông cũng rất phong độ đấy thôi." Lão Bá trước lời khen này của cậu, đương nhiên là cũng có chút tự hào.
"Tiểu tử con đúng là rất biết nịnh đó. Ta giờ già rồi, cũng phải chấp nhận sự xuống dốc do tuổi tác, đương nhiên không còn phong độ như lúc trẻ giống con nữa. Nhưng mà sao lâu lắm rồi mới thấy con xuống núi vậy còn con bé kia đâu rồi, nếu ta nhớ không nhầm thì con bé tên Ngưng Nhi phải không?"
Đế Thiên nghe lão bá nói liền lễ phép đáp lại, "Lão bá nói quá rồi, mấy năm nay con sống trên núi cuộc sống cũng thoải mái với thức ăn còn dự trữ khá nhiều nên con mới không muốn xuống núi. Còn Ngưng Nhi thì con bé sau khi thức tỉnh được võ hồn phẩm chất rất cao nên đã được Thần Nữ Tông thu nhận làm đệ tử. Mấy năm nay con cũng không gặp qua con bé, cũng không biết muội ấy ở Thần Nữ tông thế nào?"
Lão bá nghe như thế liền cười với cậu, "Ra là vậy sao. Con bé Ngưng Nhi năm đó ta đã nhìn thấy con bé căn cốt rất kinh khủng. Võ hồn nhất định sẽ có phẩm chất rất cao. Tương lai của con bé chắc chắn sẽ đi rất xa, nhất định là vượt qua cả những thế hệ đi trước như chúng ta. Còn con thì sao mấy năm nay thể lực có cải tiến lên chút nào chưa hay vẫn như lúc trước?"
Đế Thiên nghe lão bá hỏi liền gãi đầu cười, "Mấy năm nay con tích cực rèn luyện, thể chất cũng đã tăng lên không ít. À mà phải rồi lão phu nhân và Như Lan dạo này vẫn khỏe phải không lão bá?"
Lão bá nghe như thế liền gật đầu cười lại với cậu, "Bà ấy vẫn khỏe lắm, bây giờ chắc là đang nấu đồ ăn ở trong bếp. Còn về phần Như Lan con bé vẫn khỏe mạnh năm ngoái con bé đã thức tỉnh được võ hồn lục phẩm, đã được Thần Nữ Tông thu nhận làm đệ tử rồi.
" Mấy năm nay cũng có gửi thư về hỏi thăm sức khỏe chúng ta nhưng mà lúc nào con bé cũng nhắc tiểu tử nhà con. Tiểu tử độ phong lưu của con đúng là làm ta ghen tị luôn đấy. "
Đế Thiên nghe lão bá nói như thế cũng chỉ có cách cười trừ với ông," Lão bá nói quá lời rồi. Mà Như Lan cũng đã thức tỉnh võ hồn rồi sao, còn là lục phẩm. Con bé quả nhiên là rất giỏi. "
Lão bá nghe như thế liền chen miệng vào," Con bé là con gái của bà ấy mà đương nhiên là giỏi rồi, nói chuyện của con đi. Cơ thể con chỉ còn lại hai năm nữa thôi đấy. Con bây giờ dù sao cũng đã mười lăm tuổi rồi nếu trước năm mười bảy tuổi không thức tỉnh được võ hồn là hết luôn đấy. "
Đế Thiên nghe những gì mà lão bá nói cũng chỉ biết biết mỉm cười. Một nụ cười mang đầy vẻ chua chát cho chính mình. Có lẽ là đang tự giễu chính bản thân mình chăng.
Lão bá thấy cậu như thế cũng không muốn nói nhiều nhưng liền bị một cái chảo lớn đập một cái khiến cho ông muốn bật ngữa. Thanh giọng này là của lão phu nhân vang lên mắng mỏ ông," Ông nói nhiều quá đó mau ra sau bưng thức ăn lên cho khách đi. "
Thanh giọng của bà cùng với cái chảo đang cầm trên tay khiến cho mấy thiếu niên trong quán cùng Đế Thiên bất ngờ đến rơi mồ hôi hột. Lúc đó mới nhìn sang chỗ Đế Thiên mà nói," Con đã tới rồi sao. Ta chờ con mãi mấy năm rồi đấy. Lúc nãy mấy lời ông ấy nói, con căn bản là không cần phải để tâm đâu. Ông ấy già rồi nên nhiều khi lú lẩn nói tào lao mà thôi. "
Đế Thiên nghe thấy âm giọng quen thuộc liền lên tiếng trả lời bà," Lão phu nhân con không sao đâu, chỉ là lão bá nói đúng nếu trong hai năm nữa không thể thức tỉnh võ hồn thì không còn cơ hội nào nữa."Từ trong lời nói của Đế Thiên bà cũng hiểu được cậu đau khổ đến mức nào với điều này.
Lúc nãy ở bên trong, bà cũng đã nghe được chuyện Ngưng Nhi đã thức tỉnh võ hồn thất phẩm. Đế Thiên có lẽ là người có tâm trạng buồn vui lẫn lộn nhất. Qua cách mà cậu nhắc về Ngưng Nhi thì bà càng hiểu được chuyện ấy quan trọng như thế nào.
Lúc trước Đế Thiên và Ngưng Nhi trong mắt bà mà nói chính là đôi thanh mai trúc mã rất giống hình ảnh của bà và phu quân bà khi còn trẻ, nhưng bây giờ có lẽ khoảng cách của cả hai người đã xa vời như trời với đất rồi, dù cố với vĩnh viễn cũng chỉ là công dã tràng. Hơn nữa bản thân Đế Thiên lại không thể thức tỉnh võ hồn, hai cái này có lẽ là một đã kích rất lớn đối với cậu.
Đúng với những gì mà cô đã nghĩ người mà Đế Thiên gọi là lão bá có phần lớn tuổi hơn cậu rất nhiều. Trông qua vẻ ngoài chắc đã ngoài năm hay sáu mươi rồi. Mái tóc đã bạc màu cùng bộ quần áo thô sơ cũ kĩ của ông khiến cô nhớ lại những người dân trong quốc gia của mình.
Họ cũng mộc mạc cũng chân chất cũng vui vẻ sống một cuộc sống đạm bạc qua ngày. Tuy có những ngày đói những ngày no, nhưng cô lại chưa bao giờ nhìn thấy vẻ muộn phiền hiện trên khuôn mặt họ.
Có lẽ theo lí mà nói một người nghèo sẽ không bao giờ hạnh phúc. Nhưng qua những người dân thường mà cô đã gặp, cô cảm nhận được từ họ rất nhiều thứ. Những trãi nghiệm đó có lẽ sẽ không còn có được nữa. Nghĩ đến đó nước mắt cô không hiểu sao bất giác lại rĩ ra, nhưng rồi liền nhanh chóng lau sạch nó đi, đối với cô có lẽ lúc này đã đủ rồi.
Lão bá bước đi trầm ổn nghe Đế Thiên gọi thì liền vô cùng vui vẻ mỉm cười với cậu còn vỗ vai cậu mấy cái, "Tiểu tử con cuối cùng cũng chịu xuống núi rồi sao, ta vẫn khỏe, nhưng mấy năm nay trông con kìa. Quả nhiên đúng là càng lớn càng phong độ nho nhã lên đó. Rất có phong phạm của ta hồi trẻ a,"
Đế Thiên mỉm cười với ông, giọng trầm ổn đáp lại, "Lão bá nói quá rồi. Lão bá dù lớn tuổi rồi mà trông cũng rất phong độ đấy thôi." Lão Bá trước lời khen này của cậu, đương nhiên là cũng có chút tự hào.
"Tiểu tử con đúng là rất biết nịnh đó. Ta giờ già rồi, cũng phải chấp nhận sự xuống dốc do tuổi tác, đương nhiên không còn phong độ như lúc trẻ giống con nữa. Nhưng mà sao lâu lắm rồi mới thấy con xuống núi vậy còn con bé kia đâu rồi, nếu ta nhớ không nhầm thì con bé tên Ngưng Nhi phải không?"
Đế Thiên nghe lão bá nói liền lễ phép đáp lại, "Lão bá nói quá rồi, mấy năm nay con sống trên núi cuộc sống cũng thoải mái với thức ăn còn dự trữ khá nhiều nên con mới không muốn xuống núi. Còn Ngưng Nhi thì con bé sau khi thức tỉnh được võ hồn phẩm chất rất cao nên đã được Thần Nữ Tông thu nhận làm đệ tử. Mấy năm nay con cũng không gặp qua con bé, cũng không biết muội ấy ở Thần Nữ tông thế nào?"
Lão bá nghe như thế liền cười với cậu, "Ra là vậy sao. Con bé Ngưng Nhi năm đó ta đã nhìn thấy con bé căn cốt rất kinh khủng. Võ hồn nhất định sẽ có phẩm chất rất cao. Tương lai của con bé chắc chắn sẽ đi rất xa, nhất định là vượt qua cả những thế hệ đi trước như chúng ta. Còn con thì sao mấy năm nay thể lực có cải tiến lên chút nào chưa hay vẫn như lúc trước?"
Đế Thiên nghe lão bá hỏi liền gãi đầu cười, "Mấy năm nay con tích cực rèn luyện, thể chất cũng đã tăng lên không ít. À mà phải rồi lão phu nhân và Như Lan dạo này vẫn khỏe phải không lão bá?"
Lão bá nghe như thế liền gật đầu cười lại với cậu, "Bà ấy vẫn khỏe lắm, bây giờ chắc là đang nấu đồ ăn ở trong bếp. Còn về phần Như Lan con bé vẫn khỏe mạnh năm ngoái con bé đã thức tỉnh được võ hồn lục phẩm, đã được Thần Nữ Tông thu nhận làm đệ tử rồi.
" Mấy năm nay cũng có gửi thư về hỏi thăm sức khỏe chúng ta nhưng mà lúc nào con bé cũng nhắc tiểu tử nhà con. Tiểu tử độ phong lưu của con đúng là làm ta ghen tị luôn đấy. "
Đế Thiên nghe lão bá nói như thế cũng chỉ có cách cười trừ với ông," Lão bá nói quá lời rồi. Mà Như Lan cũng đã thức tỉnh võ hồn rồi sao, còn là lục phẩm. Con bé quả nhiên là rất giỏi. "
Lão bá nghe như thế liền chen miệng vào," Con bé là con gái của bà ấy mà đương nhiên là giỏi rồi, nói chuyện của con đi. Cơ thể con chỉ còn lại hai năm nữa thôi đấy. Con bây giờ dù sao cũng đã mười lăm tuổi rồi nếu trước năm mười bảy tuổi không thức tỉnh được võ hồn là hết luôn đấy. "
Đế Thiên nghe những gì mà lão bá nói cũng chỉ biết biết mỉm cười. Một nụ cười mang đầy vẻ chua chát cho chính mình. Có lẽ là đang tự giễu chính bản thân mình chăng.
Lão bá thấy cậu như thế cũng không muốn nói nhiều nhưng liền bị một cái chảo lớn đập một cái khiến cho ông muốn bật ngữa. Thanh giọng này là của lão phu nhân vang lên mắng mỏ ông," Ông nói nhiều quá đó mau ra sau bưng thức ăn lên cho khách đi. "
Thanh giọng của bà cùng với cái chảo đang cầm trên tay khiến cho mấy thiếu niên trong quán cùng Đế Thiên bất ngờ đến rơi mồ hôi hột. Lúc đó mới nhìn sang chỗ Đế Thiên mà nói," Con đã tới rồi sao. Ta chờ con mãi mấy năm rồi đấy. Lúc nãy mấy lời ông ấy nói, con căn bản là không cần phải để tâm đâu. Ông ấy già rồi nên nhiều khi lú lẩn nói tào lao mà thôi. "
Đế Thiên nghe thấy âm giọng quen thuộc liền lên tiếng trả lời bà," Lão phu nhân con không sao đâu, chỉ là lão bá nói đúng nếu trong hai năm nữa không thể thức tỉnh võ hồn thì không còn cơ hội nào nữa."Từ trong lời nói của Đế Thiên bà cũng hiểu được cậu đau khổ đến mức nào với điều này.
Lúc nãy ở bên trong, bà cũng đã nghe được chuyện Ngưng Nhi đã thức tỉnh võ hồn thất phẩm. Đế Thiên có lẽ là người có tâm trạng buồn vui lẫn lộn nhất. Qua cách mà cậu nhắc về Ngưng Nhi thì bà càng hiểu được chuyện ấy quan trọng như thế nào.
Lúc trước Đế Thiên và Ngưng Nhi trong mắt bà mà nói chính là đôi thanh mai trúc mã rất giống hình ảnh của bà và phu quân bà khi còn trẻ, nhưng bây giờ có lẽ khoảng cách của cả hai người đã xa vời như trời với đất rồi, dù cố với vĩnh viễn cũng chỉ là công dã tràng. Hơn nữa bản thân Đế Thiên lại không thể thức tỉnh võ hồn, hai cái này có lẽ là một đã kích rất lớn đối với cậu.