Chương 20:
( Xin lỗi mọi người nha, dạo gần đây bài học nhiều quá mới hoàn thành nốt mấy bài thi giữa kì với tiểu luận rồi hôm nay mới rảnh rổi ra tiếp truyện cho mọi người) ok tiếp truyện cho ai đang theo dõi đây.
( Xin lỗi mọi người nha, dạo gần đây bài học nhiều quá mới hoàn thành nốt mấy bài thi giữa kì với tiểu luận rồi hôm nay mới rảnh rổi ra tiếp truyện cho mọi người) ok tiếp truyện cho ai đang theo dõi đây.
Đế Thiên vừa nói dứt lời, thì liền đi ra ngoài để cho cô nương này ở bên trong từ từ tắm rửa. Đế Thiên ra bên ngoài không có chuyện gì làm liền đi chuẩn bị một vài thứ cần thiết cho chuyến đi xuống thị trấn.
"Xem ra lần rất mệt và phiền phức đây. Lâu lắm rồi mình cũng không có xuống thị trấn lần này mong sẽ bán được mấy bức tranh này. Toàn bộ số tiền nên tập trung vào việc mua gạo nếu như may mắn gặp một tên nhà giàu nào đó mua bức tranh của mình với giá cao thì may ra có thể mua thêm một chút đồ nữa."
"Nếu đủ thì mình nên mua gì đây nhỉ? À, phải rồi cần mua thêm một chút rau củ quả còn cần phải mua thêm chăn với gối cho cô nương này nữa. Hình như nhà mình còn thừa một tấm chiếu cũ nhỉ vậy thì đỡ phải mua. Xem nào nhà mình hình như không còn thiếu gì đâu nhỉ. À nên mua cho cô nương kia một vài bộ quần áo mới chứ nhỉ, để một cô nương mặc đồ cũ của nam nhân đúng là có chút không được đúng lắm."
Đang mãi nghĩ về những thứ cần mua thì đột nhiên từ phía sau lưng cậu một cái vỗ vào vai khiến cậu có phần hơi giật mình luống cuốn hết cả người mới liền quay về phía sau nhìn một cái.
Cô nương ở phía sau lúc này nhìn chằm chằm vào cậu làm cho chính cậu cũng hơi giật mình một cái, "Cô nương đã tắm xong rồi sao?"
Nguyệt Lan lúc này đứng ngay sau lưng, cô đang mặc bộ đồ mà lúc nãy cậu đã đưa cho. Trông tuy có vẻ đơn sơ nhưng mà quả thật không thể không nói, dù cho quần áo như thế nào mỹ nhân vẫn là mỹ nhân, vẫn có sức hút mê người đến lạ thường. Nhưng mà Đế Thiên cũng có thấy gì đâu. Cậu khua tay mấy cái với cô nương này.
"Cô nương nếu đã tắm xong rồi thì ăn cháo đi, ta để nó ngay ở trên bếp ấy. Cô lấy cái bát gần đó rồi tự múc ăn đi. Hôm nay ta phải xuống thị trấn mua thêm một ít đồ nữa. Có lẽ sẽ đến tối hoặc mai mới về. Cô đừng lo buổi tối sẽ có một đại xà lớn đến đây canh nhà. Mấy người muốn làm hại cô không làm nổi đâu."
Nói rồi liền quay mặc đi tiếp tục chuẩn bị đồ đạc. Cô nương đứng ngay phía sau âm thầm quan sát cậu, Đế Thiên thấy cô vẫn chưa rời đi mới lên tiếng hỏi lại, "Cô nương sao cô không đi ăn đi, à cũng phải chắc là cô cũng muốn xuống núi chung đúng không?"
Chỉ cảm nhận thấy cô nương này lại khẽ gật đầu một cái nhẹ nhàng, khiến cậu cũng vui vẻ hơn phần nào. "Cô không cần quá lo lắng đâu dù sao nơi này cũng nằm trong lãnh thổ Thần Đại Đế Quốc rồi. Kẻ truy sát cô cũng không có cơ hội tấn công cô lần nữa."
Nói rồi mới đảo mắt ra bếp. "Phải rồi ta chưa chỉ cho cô chỗ mà ta cất mất cái bát đũa mà nhỉ?" Dứt lời cậu liền đứng dậy hướng mắt về phía cô. Phải nói cậu phản ứng hơi nhanh làm cô cũng chưa hiểu được chuyện gì chỉ thấy Đế Thiên nắm chặc lấy tay cô từ từ kéo cô về phía sau bếp.
Đế Thiên nắm tay cô rất cẩn thận, chỉ nắm phần cổ tay không có ý dám mạo phạm, nhưng mà Nguyệt Lan thì lại vô cùng ngại ngùng dù sao cô cũng chưa từng trãi qua loại chuyện giống như này, còn Đế Thiên thì chẳng quan tâm đến hiểu phong tình nên mấy chuyện như này, cậu cũng xem như là loại chuyện bình thường mà thôi.
Đế Thiên dẫn cô đi một mạch liền tới chỗ nhà bếp. Cậu nhìn qua lại một cái rồi mới chỉ tay tới một cái tủ cũ nằm ngay trong góc tường rồi lên tiếng nói, "Được rồi cô nương, cái tủ đó là chỗ đượng bát đĩa trong nhà, ngăn ngay bên cạnh là đựng đũa với mấy cái thìa."
Sau đó mới hướng qua chỗ cái bếp chỉ, "Còn chỗ đó là chỗ nấu ăn của nhà ta, cháo lúc nãy ta nấu giờ vẫn còn ấm nóng đấy cô qua lấy bát rồi tự múc ăn nha. Ta đi chuẩn bị chút đồ để ta với cô xuống núi."
Nguyệt Lan lúc này đang chăm chú quan sát Đế Thiên cách mà cậu nói cùng với cữ chỉ quả thật mỗi một điều đều khiến cho trái tim cô đập liên hồi. Bất giác chỉ quan sát cậu chứ chẳng nghe Đế Thiên nói gì.
Đế Thiên sau khi nói xong thì liền định rời đi dù sao thì trời cũng sáng rồi nếu xuống núi sớm may mắn gặp một tên công tử nhà giàu nào đó biết thưởng thức hay gặp một tiểu thư nào đó rồi bán cho họ cũng có thể giúp cậu kiếm được thêm một bộn tiền. "
Đế Thiên rời đi hơi bất ngờ lúc này Nguyệt Lan đang tựa người vào người cậu tay cô thì nắm chặc áo của Đế Thiên. Dù sao thể lực cô vẫn chưa khôi phục, cố một chút chỉ có thể đứng, đi lại với cô lúc này quả nhiên có một chút miễn cưỡng.
Việc Đế Thiên rời đi bất ngờ làm cô đột nhiên bị mất thăng bằng ngã ngay về phía trước. Đế Thiên vừa định đi thì bị cô nắm kéo lại liền lúc đó đỡ lấy cô. Kết quả là cả hai đều ngã nhàu nằm dài trên sàn nhà gỗ.
Đế Thiên lúc này còn hơi bất ngờ còn phải đỡ cho cô nương này một cái nên cơ thể có chút đau nhức dữ dội kéo đến khiến cậu cũng kêu lên một cái," Ây da đau."
Về phần Nguyệt Lan cô lúc này thì đang nằm ngay trên người Đế Thiên vừa thấy cậu kêu lên một cái thì liền chống tay xuống sàn sau đó cố lăn sang một bên.
Đế Thiên lúc này cũng hết cách, lần té vừa rồi thực khiến cậu bị mất rất nhiều sức hơi thở cũng bị loạn nhịp đi rất nhiều. Cậu nằm dài trên mặt đất cố gắng hít thở từng hơi từng hơi một. Sau một chút nhịp thở cũng dần đều đặn hơn rất nhiều,
"Xem ra lần rất mệt và phiền phức đây. Lâu lắm rồi mình cũng không có xuống thị trấn lần này mong sẽ bán được mấy bức tranh này. Toàn bộ số tiền nên tập trung vào việc mua gạo nếu như may mắn gặp một tên nhà giàu nào đó mua bức tranh của mình với giá cao thì may ra có thể mua thêm một chút đồ nữa."
"Nếu đủ thì mình nên mua gì đây nhỉ? À, phải rồi cần mua thêm một chút rau củ quả còn cần phải mua thêm chăn với gối cho cô nương này nữa. Hình như nhà mình còn thừa một tấm chiếu cũ nhỉ vậy thì đỡ phải mua. Xem nào nhà mình hình như không còn thiếu gì đâu nhỉ. À nên mua cho cô nương kia một vài bộ quần áo mới chứ nhỉ, để một cô nương mặc đồ cũ của nam nhân đúng là có chút không được đúng lắm."
Đang mãi nghĩ về những thứ cần mua thì đột nhiên từ phía sau lưng cậu một cái vỗ vào vai khiến cậu có phần hơi giật mình luống cuốn hết cả người mới liền quay về phía sau nhìn một cái.
Cô nương ở phía sau lúc này nhìn chằm chằm vào cậu làm cho chính cậu cũng hơi giật mình một cái, "Cô nương đã tắm xong rồi sao?"
Nguyệt Lan lúc này đứng ngay sau lưng, cô đang mặc bộ đồ mà lúc nãy cậu đã đưa cho. Trông tuy có vẻ đơn sơ nhưng mà quả thật không thể không nói, dù cho quần áo như thế nào mỹ nhân vẫn là mỹ nhân, vẫn có sức hút mê người đến lạ thường. Nhưng mà Đế Thiên cũng có thấy gì đâu. Cậu khua tay mấy cái với cô nương này.
"Cô nương nếu đã tắm xong rồi thì ăn cháo đi, ta để nó ngay ở trên bếp ấy. Cô lấy cái bát gần đó rồi tự múc ăn đi. Hôm nay ta phải xuống thị trấn mua thêm một ít đồ nữa. Có lẽ sẽ đến tối hoặc mai mới về. Cô đừng lo buổi tối sẽ có một đại xà lớn đến đây canh nhà. Mấy người muốn làm hại cô không làm nổi đâu."
Nói rồi liền quay mặc đi tiếp tục chuẩn bị đồ đạc. Cô nương đứng ngay phía sau âm thầm quan sát cậu, Đế Thiên thấy cô vẫn chưa rời đi mới lên tiếng hỏi lại, "Cô nương sao cô không đi ăn đi, à cũng phải chắc là cô cũng muốn xuống núi chung đúng không?"
Chỉ cảm nhận thấy cô nương này lại khẽ gật đầu một cái nhẹ nhàng, khiến cậu cũng vui vẻ hơn phần nào. "Cô không cần quá lo lắng đâu dù sao nơi này cũng nằm trong lãnh thổ Thần Đại Đế Quốc rồi. Kẻ truy sát cô cũng không có cơ hội tấn công cô lần nữa."
Nói rồi mới đảo mắt ra bếp. "Phải rồi ta chưa chỉ cho cô chỗ mà ta cất mất cái bát đũa mà nhỉ?" Dứt lời cậu liền đứng dậy hướng mắt về phía cô. Phải nói cậu phản ứng hơi nhanh làm cô cũng chưa hiểu được chuyện gì chỉ thấy Đế Thiên nắm chặc lấy tay cô từ từ kéo cô về phía sau bếp.
Đế Thiên nắm tay cô rất cẩn thận, chỉ nắm phần cổ tay không có ý dám mạo phạm, nhưng mà Nguyệt Lan thì lại vô cùng ngại ngùng dù sao cô cũng chưa từng trãi qua loại chuyện giống như này, còn Đế Thiên thì chẳng quan tâm đến hiểu phong tình nên mấy chuyện như này, cậu cũng xem như là loại chuyện bình thường mà thôi.
Đế Thiên dẫn cô đi một mạch liền tới chỗ nhà bếp. Cậu nhìn qua lại một cái rồi mới chỉ tay tới một cái tủ cũ nằm ngay trong góc tường rồi lên tiếng nói, "Được rồi cô nương, cái tủ đó là chỗ đượng bát đĩa trong nhà, ngăn ngay bên cạnh là đựng đũa với mấy cái thìa."
Sau đó mới hướng qua chỗ cái bếp chỉ, "Còn chỗ đó là chỗ nấu ăn của nhà ta, cháo lúc nãy ta nấu giờ vẫn còn ấm nóng đấy cô qua lấy bát rồi tự múc ăn nha. Ta đi chuẩn bị chút đồ để ta với cô xuống núi."
Nguyệt Lan lúc này đang chăm chú quan sát Đế Thiên cách mà cậu nói cùng với cữ chỉ quả thật mỗi một điều đều khiến cho trái tim cô đập liên hồi. Bất giác chỉ quan sát cậu chứ chẳng nghe Đế Thiên nói gì.
Đế Thiên sau khi nói xong thì liền định rời đi dù sao thì trời cũng sáng rồi nếu xuống núi sớm may mắn gặp một tên công tử nhà giàu nào đó biết thưởng thức hay gặp một tiểu thư nào đó rồi bán cho họ cũng có thể giúp cậu kiếm được thêm một bộn tiền. "
Đế Thiên rời đi hơi bất ngờ lúc này Nguyệt Lan đang tựa người vào người cậu tay cô thì nắm chặc áo của Đế Thiên. Dù sao thể lực cô vẫn chưa khôi phục, cố một chút chỉ có thể đứng, đi lại với cô lúc này quả nhiên có một chút miễn cưỡng.
Việc Đế Thiên rời đi bất ngờ làm cô đột nhiên bị mất thăng bằng ngã ngay về phía trước. Đế Thiên vừa định đi thì bị cô nắm kéo lại liền lúc đó đỡ lấy cô. Kết quả là cả hai đều ngã nhàu nằm dài trên sàn nhà gỗ.
Đế Thiên lúc này còn hơi bất ngờ còn phải đỡ cho cô nương này một cái nên cơ thể có chút đau nhức dữ dội kéo đến khiến cậu cũng kêu lên một cái," Ây da đau."
Về phần Nguyệt Lan cô lúc này thì đang nằm ngay trên người Đế Thiên vừa thấy cậu kêu lên một cái thì liền chống tay xuống sàn sau đó cố lăn sang một bên.
Đế Thiên lúc này cũng hết cách, lần té vừa rồi thực khiến cậu bị mất rất nhiều sức hơi thở cũng bị loạn nhịp đi rất nhiều. Cậu nằm dài trên mặt đất cố gắng hít thở từng hơi từng hơi một. Sau một chút nhịp thở cũng dần đều đặn hơn rất nhiều,
Chỉnh sửa cuối: