Bạn được dey6y mời tham gia diễn đàn viết bài kiếm tiền VNO, bấm vào đây để đăng ký.
17,240 ❤︎ Bài viết: 362 Tìm chủ đề
Chương 70: Hiểu Lầm Chồng Chất

Mẹ của Minh Khải có nhiều thời gian rảnh rỗi, nên thỉnh thoảng sẽ đến trường đón Châu Ngọc đi mua sắm. Trưa hôm nay bà lại nhớ con gái nuôi thế là giành công việc của ba cô.

Đôi lúc Châu Ngọc cảm thấy mình vô dụng khi khiến mọi người bận rộn. Cô muốn tự đi học nhưng không biết chạy xe máy, xe hơi thì chẳng có tiền mua. Vả lại đang còn đi học, có tiền cũng không nên quá rêu rao.

Mẹ nuôi sợ Châu Ngọc trốn nên đã nói trước chỉ đưa cô ra ngoài ăn trưa và mua sắm, sẽ không có Minh Khải. Thật sự thì bây giờ Châu Ngọc nghe tên anh trai cũng không còn hốt hoảng nữa.

Tài xế thấy Châu Ngọc ra khỏi cổng trường liền bước xuống xe. Mẹ Minh Khải ngồi ghế sau cũng đã mở một cánh cửa. Châu Ngọc chui vô ghế ngồi cạnh bà. Tài xế giúp cô đóng cửa lại.

Anh ta biết hai người này là tính mạng của ông chủ lớn và cậu chủ nhỏ, phải đảm bảo an toàn cho họ, nếu không anh ta sẽ phải trả giá đắt.

"Sáng nay học có mệt không con?" Mẹ Minh Khải nắm tay Châu Ngọc tình cảm như hai mẹ con ruột.

Tài xế phía trước cảm thấy hâm mộ Châu Ngọc vì quá có phước. Cô chỉ là con gái nuôi mà được cưng chiều chẳng khác gì con ruột.

"Dạ không mệt. Hôm nay mẹ không ăn trưa cùng ba sao ạ?" Châu Ngọc được mẹ nuôi kéo lại gần cũng theo thói quen vòng tay qua người bà ôm chặt.

"Mẹ nhớ con. Lâu rồi không gặp, chỉ muốn ăn trưa và đi mua sắm với con. Ba con xếp phía sau đi."

"Con cũng nhớ mẹ." Châu Ngọc nũng nịu.

Trong một giây thoáng qua mẹ Minh Khải như thấy lại cô con gái nuôi ngây thơ ngày trước. Châu Ngọc dường như đã bình ổn. Vậy con trai có thể sớm ôm vợ ngủ cùng như ngày trước rồi. Chỉ cần kiên nhẫn đợi thêm thời gian.

Kỳ thực Châu Ngọc cũng không rõ bản thân. Qua một thời gian, sự ghê sợ của cô đã không còn. Đôi lúc cô rất nhớ cảm giác được ngủ trong vòng tay ấm áp của Minh Khải. Nếu bây giờ anh xuất hiện, có lẽ cô sẽ không khó chịu.

Mẹ Minh Khải trải qua buổi trưa đi mua sắm vui vẻ với con gái nuôi. Tối đến trên bàn ăn thấy vẻ mặt mất sổ gạo của con trai, bà không an ủi còn trêu chọc: "Bữa nay thua chứng khoán hả Khải?"

"Mẹ giỡn không vui." Minh Khải đưa cơm lên miệng nhưng chẳng cảm nhận được mùi vị.

Bà mẹ vẫn phớt lờ thái độ gây hấn của con trai: "Hôm nay mẹ đi mua sắm với Châu Ngọc. Tinh thần con bé có vẻ ổn. Dường như Châu Ngọc không còn bài xích khi nghe mẹ nhắc đến tên con."

Minh Khải lập tức nâng tinh thần: "Mẹ đi với Châu Ngọc sao?"

Bà mẹ bất mãn. Rõ ràng phút trước còn nhai cơm như bò nhai cỏ, giờ nghe thông tin về vợ tương lai, lập tức đổi thái độ. Kiểu này sớm muộn cũng làm tôi mọi cho vợ. Có điều thay vì khó chịu thì bà lại vui vẻ.

Trong nhà này nữ trọng nam khinh. Đàn ông phải thương yêu vợ mới đáng mặt đàn ông. Bà không hề ghen tị khi con trai chỉ biết vợ tương lai. Bà thương Châu Ngọc nên Minh Khải yêu cô, đỡ mắc công bà buồn bã tiễn cô đi lấy chồng.

Giọng bà bâng quơ: "Mẹ đi mua sắm với Châu Ngọc cả chiều nay. Tâm trạng con bé có vẻ tốt. Mẹ mong nó sẽ quay về đây."

"Ba cũng mong Châu Ngọc, để tâm trạng con trai bình thường trở lại." Ba Minh Khải cũng buông lời trêu chọc.

Khóe miệng Minh Khải cong nhẹ. Hai vợ chồng già âm thầm đưa ánh mắt cho nhau. Không hẹn mà cùng nghĩ xem ra ánh dương đã soi rọi vào nhà. Đợi thêm thời gian nữa, ông bà sẽ hối con trai đi rước con dâu.

Kỳ thật Minh Khải rất muốn chạy đi rước Châu Ngọc ngay lập tức, nhưng anh sợ mình nông nổi dọa cô. Tốt nhất hãy cho cô thêm thời gian để tự nhận ra tình cảm của mình.

Minh Khải cố gắng lạc quan nhưng không ngờ đường tình của anh thật sự quá đen đủi. Một buổi tối nọ, Châu Ngọc tìm sách để viết bài luận tốt nghiệp thì phát hiện nó còn nằm trong phòng anh trai.

Lẽ ra cô có thể mượn bạn, nhưng không hiểu thế nào cô lại nhờ ba ruột chở qua nhà Minh Khải. Cô chào ba mẹ nuôi và để ba ruột trò chuyện với họ, rồi mang tâm trạng hồi hộp đi lên cầu thang.

Ba mẹ Minh Khải muốn tạo bất ngờ cho con trai nên không thèm báo động. Ông bà không ngờ điều này lại nảy sinh vấn đề. Lúc này Ngọc Bảo đang ở trong phòng Minh Khải. Hai thanh niên bàn chuyện thiên hạ mà không đóng cửa.

Giọng Ngọc Bảo oang oang: "Em tức Anh Kiệt thật đại ca. Nếu hôm qua không nhịn là nó mềm xương với em rồi. Nó luôn tìm cách gây sự chú ý của chị dâu."

"Mày không đánh cho nó vỡ mồm, ở đây tức tối gì?" Minh Khải bực mình, đụng đến Châu Ngọc là anh tỏ ra hiếu chiến.

Châu Ngọc nghe vậy sửng sốt. Mới nãy cô còn hồi hộp và mong chờ khoảnh khắc anh trai mở cửa ra, giờ chỉ thấy giận. Thì ra Ngọc Bảo luôn kiếm chuyện với Anh Kiệt là do sự chỉ đạo của Minh Khải.

Hôm qua cô họp mặt bạn bè cũ trong lớp cấp ba, Ngọc Bảo cứ kiếm chuyện với Anh Kiệt. Châu Ngọc thấy hắn hung hăng như thành phần bất hảo. Trưởng thành rồi mà vẫn không thay đổi tính tình.

Châu Ngọc định chạy vào hét vô mặt Ngọc Bảo thì lại nghe tiếng hắn: "Đại ca yên tâm, từ giờ thấy Anh Kiệt lởn vởn trước mặt chị dâu thì em sẽ đập để nó chừa thói ve vãn bạn gái của người ta."

Anh Kiệt ve vãn cô khi nào? Với lại ai nói cô là bạn gái của anh trai? Tên này thật tào lao. Hóa ra hắn nghe lời anh trai ăn hiếp bạn của cô. Anh trai không cho ai đến gần cô thì cũng thôi đi, nhưng xúi giục Ngọc Bảo đánh Anh Kiệt là điều không thể chấp nhận.

Ngọc Bảo và Minh Khải bên trong chẳng cảm nhận được tai họa chuẩn bị ập tới. Ngọc Bảo vẫn oang oang: "May là đại ca không cho Châu Ngọc học y, nếu không thì em dám cá ngày ngày Anh Kiệt sẽ bám dính, có khi chị dâu sẽ thích hắn."

Thì ra Minh Khải muốn cô đổi chuyên ngành vì sợ cô tiếp xúc với Anh Kiệt. Châu Ngọc lao vào giữa phòng bạo phát: "Vậy ra chẳng phải anh quan tâm em, sợ em học y kiệt sức gì hết mà là sự ích kỷ của anh, buộc em từ bỏ ước mơ."

Minh Khải đang muốn lao đến ôm chầm người mình ngày nhớ đêm mong, thì bị mấy lời đau lòng của Châu Ngọc làm cho đứng hình.

"Không phải chị dâu. Chị đừng hiểu lầm." Ngọc Bảo đứng ra giải thích thay đại ca.

"Ai là chị dâu của ông. Im miệng!" Châu Ngọc hét vô mặt hắn.

Lần đầu tiên Minh Khải và Ngọc Bảo thấy được sự giận dữ của cô. Trước giờ cô nhu mì, lúc này vừa hét vừa khóc chẳng khác gì một oán phụ.

"Từ giờ em không muốn gặp anh nữa. Anh là người xấu." Châu Ngọc chạy ra khỏi phòng.

Minh Khải định lao theo nhưng bị cảm giác ghen tức cản lại. Châu Ngọc ở bên cạnh anh mười mấy năm nay vậy mà không hiểu anh, còn nói anh là người xấu. Anh sợ cô chết trẻ như kiếp trước nên mới cản cô học y, vậy mà lại bị cô nghi ngờ. Minh Khải bị sự thất vọng xâm chiếm.

Ngọc Bảo nóng ruột: "Đại ca, sao anh không chạy theo giải thích với Châu Ngọc?"

"Mày quá ồn ào." Minh Khải liếc đàn em.

Thấy ánh mắt băng lãnh của đại ca, Ngọc Bảo thức thời ngậm chặt mồm. Có điều nhìn đại ca bị hiểu lầm, hắn chịu không nổi thế là lao ra khỏi phòng.

Lúc này Châu Ngọc đang được mẹ Minh Khải vỗ về: "Sao lại khóc nữa rồi con gái?"

"Anh Khải xấu xa hức hức.." Châu Ngọc tức đến mức không nói được.

"Đại ca không xấu. Ngọc đừng hiểu lầm anh ấy." Ngọc Bảo vì Minh Khải phân trần.

"Bảo không cần phải biện minh. Bảo cũng là người xấu. Từ giờ tôi sẽ nói An An nghĩ chơi với ông luôn." Lời cô nói cứ như trẻ con. Thích thì chơi, giận thì nghỉ. Đúng là to xác nhưng vẫn chưa trưởng thành trong suy nghĩ. Cũng do Minh Khải bảo bọc mà ra.

Ngọc Bảo nghe Châu Ngọc nói vậy cũng cảm giác không thoải mái. Hắn không muốn bà già phớt lờ hắn chút nào. Hắn không chắc đây có phải là vì hắn có tình cảm với bà ta hay không. Nhưng thôi chuyện này để phân tích sau. Giờ phải giúp đại ca và Châu Ngọc làm lành trước đã.

Tiếc rằng hắn nói gì Châu Ngọc cũng không nghe. Cô còn mặc định đại ca ích kỷ nhỏ nhen, ở sau lưng xúi hắn làm khó Anh Kiệt. Làm như tên kia hiền lắm vậy. Tên đó trước mặt cô chỉ giả vờ đạo mạo, sau lưng cực kỳ đáng khinh.

Loại người gian xảo còn lâu mới sánh được với đại ca hắn. Đại ca không kêu hắn đi kiếm chuyện với Anh Kiệt, chỉ tại hắn ghét tên đó nên mới kiếm chuyện. Đại ca nói mấy lời khi nãy chỉ là theo thói quen độc miệng. Châu Ngọc hiểu lầm, đại ca không chịu giải thích thì ở yên trong phòng đi, sao lại đi ra thừa nhận, châm thêm dầu vào lửa.

Ngọc Bảo sẽ không tài nào hiểu được suy nghĩ Minh Khải. Anh tức giận có lý do. Anh chấp nhận để người khác hiểu sai về mình nhưng Châu Ngọc thì không thể. Lời buộc tội của cô khiến anh tự ái và càng phản ứng sai lầm. Châu Ngọc cũng đang mất bình tĩnh. Cơn tức của cô lên đến đỉnh điểm khi Minh Khải ở trước mặt mọi người thừa nhận:

"Đúng, anh chán ghét Anh Kiệt nên mới xúi Ngọc Bảo dằn mặt hắn. Anh cố tình không cho em học trường y cũng vì ghét em và hắn gặp nhau. Giờ em thích có thể đăng ký học lại để được ở bên cạnh hắn mỗi ngày."

Châu Ngọc giận điên cuồng. Cô và Anh Kiệt đâu có gì, sao anh trai lại chụp mũ? Châu Ngọc uất ức khóc đến không thở nổi.

Ba ruột và ba nuôi là đàn ông không để ý tiểu tiết, không nhận thấy sự bất thường của Châu Ngọc. Ngọc Bảo không sâu sắc, đương nhiên càng không cảm nhận được gì. Minh Khải thì giận nên mất đi sự thông minh, chỉ có mẹ anh phát hiện ra phản ứng kỳ lạ của Châu Ngọc.

Ngày thường tính cô mềm mại, hôm nay lại quá hung dữ. Nếu đó không phải Minh Khải, chắc chắn cô sẽ không phản ứng mạnh như vậy. Đây là kiểu uất ức vì bị người quan trọng hiểu lầm.

Châu Ngọc đã có tình cảm với Minh Khải mà chính cô không nhận ra. Thằng con của bà thì luôn thiếu tỉnh táo với bất kỳ chuyện gì liên quan đến Châu Ngọc. Nếu bà không ra tay, chắc chắn hai đứa này còn lâu mới làm hòa.

"Con gái ngoan đừng khóc nữa. Anh Khải không có ý la con. Giờ con theo ba về nhà học bài tốt nghiệp, mẹ sẽ mắng anh Khải cho con."

Minh Khải nghe mẹ dỗ Châu Ngọc về, cơn giận liền xẹp xuống. Bao nhiêu ngày không gặp, giờ cô vừa xuất hiện anh lại khiến cô buồn. Minh Khải hối hận không bút mực nào tả xiết.

"Anh xin lỗi!" Minh Khải bỏ qua mặt mũi, chỉ muốn dỗ người ta.

Tiếc rằng Châu Ngọc đang thương tâm, nên không thèm nhìn anh. Ngọc Bảo nói vào nhưng cô cũng không buồn ngó ngàng. Ba Châu Ngọc thấy con gái bướng bỉnh, chỉ biết lắc đầu khó xử.

Đợi hai cha con Châu Ngọc về, mẹ Minh Khải nhìn con trai như hết thuốc chữa: "Cũng tại con. Tại sao cứ đụng đến chuyện của Châu Ngọc là con không còn bình tĩnh? Mẹ thật không hiểu nổi con."

Minh Khải chẳng có tâm trạng trả lời mẹ. Anh buồn bực về phòng. Ngọc Bảo biết anh đang khó ở. Dù sợ nhưng hắn vẫn gồng mình an ủi. Thay vì cảm kích thì Minh Khải lại tuyệt tình đuổi hắn về.

Mấy ngày sau, Minh Khải bị nỗi nhớ giày vò nên tìm cớ gặp Châu Ngọc. Anh lại ra tay từ ba vợ tương lai. Ba Châu Ngọc cũng hy vọng hai đứa nhỏ có thể làm lành, nên để Minh Khải đi rước Châu Ngọc.

Minh Khải lái xe đến trường. Lúc này Ngọc Bảo đang ngồi phía xa ngó Châu Ngọc và Anh Kiệt cười nói với nhau. Hắn biết Châu Ngọc vô tư nhưng Anh Kiệt có ý. Duyên nợ từ kiếp trước có tránh cũng không thoát.

Nhưng chẳng phải sinh viên y khoa bận lắm sao, mắc gì tên này lại rảnh? Cứ một hai bữa lại xuất hiện chỗ này. Rõ ràng hắn muốn theo đuổi Châu Ngọc. Bản tính thích đi đào góc tường nhà người khác vẫn không bỏ được.

Nói tới cũng khéo, bà già An An lại bận lúc tên trời đánh kia viện cớ có việc đi ngang qua đây, và rủ người yêu của đại ca đi uống nước. Và trời xui đất khiến đại ca lại gọi hắn lúc dầu sôi lửa bỏng.
 
17,240 ❤︎ Bài viết: 362 Tìm chủ đề
Chương 71: Xát Muối Vào Tim Nhau

Ngọc Bảo tập trung tinh thần đối phó với Minh Khải: "Dạ em nghe đại ca!"

Minh Khải ngắn gọn: "Sắp hết tiết rồi phải không?"

"Hôm nay nghỉ tiết cuối đại ca.." Ngọc Bảo nói xong liền tự đấm vào đầu. Hắn đã quên báo đại ca chuyện này sớm hơn.

"Vậy mọi người đã về rồi sao?"

"Dạ chưa đại ca. Bọn em đang ngồi ở quán gần cổng trường."

"Tốt. Tao sắp tới trường."

Giọng Minh Khải nhẹ nhàng nhưng Ngọc Bảo lại giật mình. Hắn nghĩ thầm phen này tiêu chắc rồi.

"Đại ca, sao anh lại tới?"

Ngọc Bảo rối nên vuột miệng thiếu suy nghĩ. Hỏi lạ, người ta tới tất nhiên vì Châu Ngọc. Giờ này bận rộn công việc mà vẫn bỏ công ty chạy đến, nghĩa là muốn làm lành với người ấy. Nhưng tới giờ này liệu có gà bay chó sủa không?

"Đại ca, anh muốn gặp Châu Ngọc hả? Để em nói, nói Châu Ngọc ra cửa quán."

"Sao mày lại cà lăm?" Minh Khải hung hăng: "Chuyện gì xảy ra?"

Ngọc Bảo thầm kêu khổ: "Đại ca, anh bớt thông minh một chút được không?"

Nếu có một điều ước, Ngọc bảo chỉ muốn Minh Khải bận việc đột xuất và quay về bất thình lình. Tiếc rằng trời không chiều lòng hắn.

Châu Ngọc ở phía xa vẫn đang hồn nhiên nói chuyện với Anh Kiệt: "Vậy cuối tuần này có chương trình thiện nguyện hả? Ngọc sẽ tham gia."

"Ngọc đi hỗ trợ Kiệt rất vui. Thứ bảy Kiệt đón Ngọc nhé."

Châu Ngọc chưa từng ngồi xe lạ, theo bản năng cô định từ chối. Nhưng rồi nghĩ lại bản thân không biết chạy xe, đành ngậm miệng. Tự nhiên cô cảm thấy hai mươi mấy năm qua mình chẳng khác gì cây tầm gửi, chỉ biết sống bám. Cô thiếu bản lĩnh nên luôn phiền người thân trong gia đình. Cuối tuần này nếu cô nhờ ba chở đi sẽ khiến ba không thể nghỉ ngơi. Thôi thì quá giang bạn vậy.

Anh Kiệt được Châu Ngọc đồng ý liền vui vẻ. Cậu ta đang ở độ tuổi nhiều mơ mộng, cho nên rất dễ rung cảm. Sau khi tốt nghiệp cấp ba, Anh Kiệt đã biết mình mến Châu Ngọc. Tiếc là bốn năm qua bận học y không có thời gian, sự cảm mến mong manh từ từ tan biến.

Lần họp lớp cấp ba vừa rồi gặp lại Châu Ngọc, cảm xúc của Anh Kiệt đã quay về. Nhìn nụ cười rạng ngời của cô bạn, cảm tình của cậu ta càng tăng lên. Trong lòng Anh Kiệt lúc này chỉ mong cuối tuần đến nhanh, để cậu ta có thể gặp lại cô bạn dễ thương mình cảm mến.

Nhìn Anh Kiệt không rời mắt khỏi Châu Ngọc, Ngọc Bảo muốn điên máu. Đó là lí do hắn chẳng dám báo cho Minh Khải. Gần đây hắn đã nhận ra nên chắt lọc thông tin để báo cáo. Có những chuyện qua được thì nên cho qua, nếu không chỉ tổ khiến tình hình rối ren thêm.

Chỉ là trời thường bất dung gian. Hôm nay đại ca lại vi hành không đúng thời điểm. Lúc đại ca đến thì Châu Ngọc cũng đã xong cuộc trò chuyện với Anh Kiệt và cả hai đang song hành ra khỏi cửa quán. Mặt Minh Khải sạm lại. Ngọc Bảo cảm thấy luồn khí lạnh thổi đến.

Châu Ngọc đã qua cơn giận, nên lập tức chạy đến Minh Khải mừng rỡ gọi: "Anh trai!"

Đáp lại sự hân hoan của cô là thái độ lạnh nhạt của Minh Khải. Anh liếc Anh Kiệt sau lưng cô. Đây là lần đầu tiên Minh Khải nhìn trực diện tình địch kiếp trước. Bình thường Minh Khải sẽ không để ý mấy thanh tiên mới lớn, nhưng Anh Kiệt lại khác. Chỉ cần nhìn mặt cậu ta, Minh Khải đã ưa không vô.

Anh Kiệt có cảm tình với Châu Ngọc, nên cũng muốn làm thân với anh trai người ta. Vì vậy cậu ta nhìn Minh Khải cười lấy lòng: "Em chào anh!"

Minh Khải ép mình nặng ra nụ cười, nhưng nhìn sau cũng thấy khí thế bề trên. Anh Kiệt cảm thấy vị anh trai của bạn có vẻ khó gần, liền mất ý chí lại gần.

Minh Khải đang cực kỳ không thoải mái. Châu Ngọc hớn hở khi thấy anh, anh cũng nên vui vì mối quan hệ của hai đứa đã như xưa, nhưng anh lại để cơn ghen mù quáng điều khiển cảm xúc.

"Tôi hẹn khách ở khu này, nên chú nhờ tôi đón em." Nghĩa rằng đây chỉ là tiện đường, chứ không phải anh bỏ việc qua đây làm lành với cô.

Thái độ của Minh Khải khiến Châu Ngọc cảm giác bản thân vô dụng, luôn làm phiền người khác.

Ngọc Bảo ở phía sau phát sầu. Đại ca cua gái mà cứ muốn chọc điên người ta.

Châu Ngọc phút trước vui vẻ thì giây sau liền u sầu. Trong lòng cô đang nghĩ thì ra anh trai không muốn gặp mình, chỉ do ba cô nhờ nên anh mới đón giúp.

"Em xin lỗi đã làm phiền anh!" Giọng Châu Ngọc nghèn nghẹn.

Minh Khải chỉ cần thấy cô khóc thì cơn giận tiêu tán ngay. Anh định lên tiếng dỗ dành thì Anh Kiệt đã nhanh miệng: "Nếu anh Khải bận thì để Kiệt đưa Ngọc về."

"Mắc mớ gì đến mày?" Ngọc Bảo nổi khùng thay đại ca.

Anh Kiệt không dám thể hiện thái độ với Minh Khải, nhưng với Ngọc Bảo thì cậu ta chẳng ngán. Có điều cậu ta nghĩ anh trai Châu Ngọc đang ở đây, cậu ta không thể mất hình tượng nên nhịn Ngọc Bảo.

Ngọc Bảo thấy cậu ta như vậy lại càng điên tiếc: "Đồ giả tạo!"

Châu Ngọc bực mình: "Bảo làm loạn đủ chưa? Sao thích ăn hiếp người ta vậy hả?"

Cô hùng hổ với Ngọc Bảo nhưng quay sang Anh Kiệt lại nhẹ nhàng: "Ngọc tự về được, Kiệt đừng lo."

Cơn giận của Minh Khải bộc phát trở lại. Khi Anh Kiệt chào ra về, anh chẳng buồn phản ứng. Thấy thái độ của Minh Khải, Châu Ngọc cảm thấy như mình thật sự đã làm phiền.

"Anh không cần chở em đâu. Anh lo công việc đi." Nói xong mấy chữ cuối, giọng cô vỡ ra.

Minh Khải nhói lòng nhưng mồm miệng vẫn độc: "Ba em nhờ, tôi đã nhận lời."

Ngọc Bảo muốn cắm đầu xuống đất. Đại ca lại nói lời ngược tâm. Muốn rước người ta, chở người ta đi ăn trưa, sao không chịu xuống nước. Phải chọc người ta khóc mới được hả?

Châu Ngọc khổ sở, nước mắt thi nhau rớt xuống. Cô dặn lòng từ giờ sẽ hạn chế làm phiền Minh Khải, vì anh đã không còn kiên nhẫn với cô nữa rồi. Dù sao cô cũng chỉ là em gái nuôi, sao anh phải nhọc lòng với cô.

Châu Ngọc tự hứa đây là lần cuối cô đi nhờ xe của Minh Khải. Cô mở cửa băng sau ngồi vào, phớt lờ cánh cửa ghế phụ Minh Khải đang mở sẵn khiến anh giận điên cuồng.

Minh Khải dập mạnh cửa làm Ngọc Bảo run rẩy. Hắn nhẹ kéo áo anh: "Đại ca.."

Hắn muốn nói đại ca đừng dọa người ta, nhưng chẳng có can đảm.

"Về đi!" Minh Khải ra lệnh.

Ngọc Bảo tiu nghỉu đi qua xe nhà. Trong lòng hắn tự nhiên đồng cảm với Châu Ngọc. Đại ca quá đáng sợ. Hắn hy vọng đại ca tiết chế, nếu không Châu Ngọc sẽ xa lánh.

Minh Khải quả thật có khiếu khủng bố tinh thần người ta. Không khí trong xe anh lúc này thật lạnh lẽo. Minh Khải chưa ổn định được tâm trạng thì Châu Ngọc lại châm ngòi thuốc súng:

"Mai mốt anh không cần đón em. Lúc nào ba em bận, em sẽ quá giang bạn."

Cô vì Anh Kiệt mà trở mặt với anh. Tên kia bận học y mà vẫn ráng sắp xếp thời gian qua cô, hai người thân thiết đến mức nào rồi? Cơn tức nghẹn ngang lồng ngực Minh Khải, nên lời anh nói ra càng khó nghe:

"Em không cần nói với chú. Từ giờ tôi sẽ không nhận nhiệm vụ đưa đón nữa."

Sự ghen tuông đã làm đầu óc Minh Khải mụ mị. Châu Ngọc được cưng chiều lớn lên nên không quen nghe mấy lời nặng nề. Hai người ôm nỗi niềm riêng chìm vào im lặng.

Đến nhà Châu Ngọc, cô thút thít cám ơn rồi tự mở cửa xe bước xuống. Minh Khải dù giận ngút trời nhưng lại không dừng sự chu đáo vốn có. Anh đợi cô đi vào cổng chung cư an toàn, rồi mới nổ máy về công ty.

Cả ngày anh làm việc trong trạng thái bất ổn. Tâm trạng buồn bực kéo dài đến lúc về nhà. Ba mẹ anh không cần hỏi cũng biết nguyên nhân. Hai đứa nhỏ này bao giờ mới hết hờn nhau đây?

Châu Ngọc bên kia buồn bã, ba mẹ cô cũng rầu rĩ theo. Hai người sợ cô bị phân tâm, sẽ ảnh hưởng đến kỳ thi tốt nghiệp sắp tới nên gọi cho Minh Khải. Kỳ thực ông bà không gọi thì Minh Khải cũng sẽ làm lành với cô sớm.

Anh bị nỗi nhớ dày vò không thể tập trung vào bất kỳ việc gì. Sáng thứ bảy anh xuất hiện ở nhà Châu Ngọc. Anh lên kế hoạch sẽ xin lỗi người ta. Hai đứa sẽ ăn sáng cùng nhau và anh cùng học bài tốt nghiệp với người ta.

Minh Khải mang tâm trạng phơi phới chạy tới nhà Châu Ngọc, kết quả là: "Con bé đi với bạn từ sáng sớm rồi Khải. Con vô nhà đợi em nhé."

Mẹ Châu Ngọc kéo tay Minh Khải. Bà rất thích người con rể tương lai này. Hôm nay Minh Khải đến nghĩa là muốn làm lành với con gái của bà.

"Châu Ngọc đi học nhóm với bạn hả dì?" Minh Khải vừa theo bà vào nhà, vừa cất giọng quan tâm.

"Không phải con. Châu Ngọc đi từ thiện với bạn nào tên Anh Kiệt."

Mẹ Châu Ngọc vô tư nói ra. Bà không nghĩ con gái và người bạn kia có gì với nhau. Châu Ngọc đi từ thiện vì lòng tốt vô tư. Không ngờ Minh Khải nghe hai chữ Anh Kiệt liền bất ổn.

Trời sinh đã là oan gia. Dù Anh Kiệt không làm gì cũng khiến tâm trạng Minh Khải u ám. Trong đầu anh không ngừng tưởng tượng Châu Ngọc và cậu ta đang hẹn hò.

Trước giờ Châu Ngọc chỉ biết có anh. Thậm chí học chung với bà già bao nhiêu năm, cô cũng không đi chơi lung tung. Vậy mà giờ cô lại tháp tùng với Anh Kiệt. Cô thích cậu ta nên mới đi riêng.

Minh Khải bị nỗi thất vọng xâm chiếm. Dù ba mẹ Châu Ngọc cố giữ lại ăn sáng và đợi Châu Ngọc, nhưng anh vẫn trái lòng từ chối: "Con có việc gấp nên phải quay về. Để hôm khác con qua chơi với chú và dì."

Ba mẹ Châu Ngọc không thể hiểu sao tâm trạng con rể tương lai thay đổi thất thường. Ban nãy vui vẻ, giờ nghe Châu Ngọc đi với bạn liền khó chịu. Chẳng lẽ vì ghen? Thanh niên ghen kinh khủng như vậy sao?

* * *

Buổi trưa Châu Ngọc được Anh Kiệt đưa về. Cô vô tư nhưng cậu ta lại khác. Sáng giờ cùng trải qua mấy giờ thiện nguyện với cô, tâm tình cậu ta cực kỳ vui vẻ và muốn kéo dài thời gian bên cô. Ban nãy cậu ta mời cơm, nhưng Châu Ngọc từ chối khiến cậu ta tiếc nuối.

"Cám ơn Kiệt đưa Ngọc về." Châu Ngọc xuống xe quay đầu lại nói với Anh Kiệt.

"Kiệt phải cảm ơn Ngọc mới đúng." Anh Kiệt nhìn cô gái kín đáo che giấu sự yêu thích. "Nếu có chương trình từ thiện, Kiệt mời Ngọc tham gia nữa nhé?"

"Ừ, Ngọc sẽ đi." Châu Ngọc vui vẻ nhận lời.

Châu Ngọc tạm biệt bạn rồi đi vào cổng chung cư. Anh Kiệt vẫn đứng nhìn theo một lúc lâu mới cho xe chạy đi.

Châu Ngọc lên đến căn hộ của gia đình. Vừa mở cửa cô đã mẹ đã thông báo: "Anh Khải tìm con không được đã về nhà rồi."

Tim Châu Ngọc lỡ một nhịp. Trong một giây thoáng qua cô cảm thấy tiếc khi mình đã ra ngoài với Anh Kiệt sáng nay. Cô rất muốn gặp Minh Khải, nhưng không tự chạy xe được, làm phiền ba thì ngại.

Ba mẹ có thể nhìn ra. Hai người đều mong con gái và Minh Khải làm lành, nên chưa cần cô nhờ thì ba cô đã xung phong: "Ba đưa con qua nhà anh Khải nhé?"

Châu Ngọc cảm thấy tội lỗi: "Ngày mai ba tập xe cho con đi."

"Không được!" Ba mẹ cô lên tiếng cùng lúc.

"Trước giờ con không chạy xe máy, bị va quẹt sẽ không xử lý được." Mẹ cô lo lắng.

"Chạy một thời gian rồi sẽ quen, nếu không cố gắng con sẽ luôn lệ thuộc mọi người." Giọng Châu Ngọc tội nghiệp.

"Con nói cũng đúng." Ba Châu Ngọc đồng tình. "Con tập chạy xe máy cũng tốt. Có điều ngoài đường đông người, ba cũng không yên tâm."

Châu Ngọc không có tinh thần nói lại. Cô chỉ đang mong gặp Minh Khải, nên đành ngồi xe ba tới nhà anh. Châu Ngọc trò chuyện với ba mẹ nuôi với biểu tình nôn nóng.

Hai người nhận ra tâm tư cô gái nhỏ, nên giả vờ bận rộn để đuổi cô lên phòng con trai. Châu Ngọc mang tâm tình vui sướng gõ cửa căn phòng thân thuộc. Tiếng người bên trong lạnh lùng: "Vào đi!"

Châu Ngọc vội đẩy cửa. Chạm phải khuôn mặt lạnh nhạt xa vắng của Minh Khải liền chùng bước. Đã thế Minh Khải còn cất giọng lạnh lùng: "Em đến đây có gì không?"

"Em.." Minh Khải đã thành công chặn đường tiến của Châu Ngọc.

Anh khiến cô cảm nhận rằng anh chẳng muốn gặp cô. Sáng nay anh tới chỗ cô có lẽ chỉ thăm ba mẹ cô, không phải làm hòa với cô. Sự háo hức của Châu Ngọc tan trong không khí. Minh Khải đã không chào đón cô.
 
17,240 ❤︎ Bài viết: 362 Tìm chủ đề
Chương 72: Mụ Mị Vì Ghen

Châu Ngọc gian nan viện đại một lí do: "Em vào.. Lấy ít sách."

Cô lầm lũi đến kệ sách chung trong phòng học. Tâm tình Minh Khải hỏng bét. Lẽ ra anh nên ôm cô gái nhỏ vào lòng, thế mà anh bất động. Trong đầu anh vẫn đang hiện ra hình ảnh Châu Ngọc dung dăng với tình địch kiếp trước của mình.

Cô bây giờ đã thay đổi thái độ với anh. Cô không còn nhào vào lòng anh mỗi khi gặp. Minh Khải cảm thấy đau. Chim Hoàng Yến mình dưỡng, đến lúc trưởng thành đã bay đi tìm nơi trú ẩn mới.

Khi Minh Khải đang chìm đắm trong nỗi thất vọng mênh mông, thì giọng buồn khổ của Châu Ngọc vang lên: "Em tìm được sách rồi. Em về đây ạ."

Minh Khải cảm nhận cô chẳng muốn ở cùng anh thêm một giây phút nào nữa. Chỉ vì cần sách cô mới bất đắc dĩ bước vào phòng này.

"Sao không lấy hết sách về luôn, không cần vất vả chạy tới chạy lui." Minh Khải buông lời chỏi tai.

Nước mắt Châu Ngọc lăn dài. Anh trai thật sự ghét mình. Vài cuốn sách mà anh cũng không cho để nhờ.

"Để em mang đi." Châu Ngọc cất giọng mũi nghẹn ngào.

"Dọn luôn đồ của em để về sau đỡ mắc công quay lại." Minh Khải cao giọng.

Châu Ngọc cúi mặt khóc lặng lẽ. Cô tự hỏi bản thân đã làm gì sai đến mức Minh Khải chán ghét. Lúc trước cô tránh anh vì sợ cảm giác anh trai yêu em gái. Nhưng hiện tại cô đã bình thường, sao anh lại thay đổi?

Lồng ngực bên trái ẩn đau. Châu Ngọc đưa tay lên xoa nhẹ, rồi bước tới tủ quần áo dọn đồ của mình. Sự im lìm của Minh Khải làm Châu Ngọc cảm thấy cô hành động chậm chạp khiến anh mất kiên nhẫn.

Cô lấy đại cái vali trong phòng bỏ tất cả vào và nghẹn ngào cất tiếng: "Em dọn xong rồi hức hức.. Xin lỗi đã làm phiền anh. Cám ơn anh cho em ở nhờ mấy năm nay hức hức.."

Ngực trái Minh Khải cũng nhói đau. Thay vì giữ cô thì anh lại phát ngôn chẳng ra làm sao: "Dọn hết rồi cũng tốt. Đồ của em không còn sẽ có nhiều không gian hơn cho tôi."

Nước mắt Châu Ngọc phủ khắp mặt cô. Lời của Minh Khải càng nặng nề hơn: "Em khóc cái gì? Khóc vì vui sướng khi tôi đồng ý cho em đi hả?"

"Sao anh lại ghét em?" Châu Ngọc uất ức.

Minh Khải nở nụ cười khinh bạt: "Em chỉ là người xa lạ, sao tôi phải ghét em?"

Mấy lời này đả thương nghiệm trọng. Châu Ngọc hít mũi: "Từ giờ em sẽ không xuất hiện trước mặt anh nữa."

"Tốt! Từ giờ em không cần qua đây." Minh Khải bị cơn giận lấn át lý trí. Giọng anh mang âm vực rất lớn, thu hút hai người lớn chạy lên.

Nhìn Châu Ngọc uất ức, tủi thân, mẹ Minh Khải liền liếc con trai bất mãn. Sao bà lại sinh ra thằng con thần kinh. Thích con người ta mà cứ kiếm chuyện.

"Em mới về, sao con lại nói năng bậy bạ vậy Minh Khải?"

Rồi bà dằn vali ra khỏi tay Châu Ngọc, còn thuận tiện ôm cô vào lòng: "Con ở lại với mẹ. Con mà dọn đi mẹ sẽ buồn."

"Mẹ giữ làm gì người đã muốn đi." Minh Khải lại quạt lửa.

"Minh Khải!" Ba anh ném anh mắt cảnh cáo con trai, rồi lao theo vợ vỗ về con gái nuôi.

Tiếc rằng Châu Ngọc không nín khóc được: "Con sẽ về nhà ba mẹ con ở luôn hức hức.."

Giọng cô tang thương. Lòng Minh Khải càng khó chịu.

Châu Ngọc nhất quyết ra về. Hai người lớn không dỗ được. Ba cô đinh ninh con gái ở lại nên đã về trước, hai ông bà đành cho tài xế đưa cô về. Châu Ngọc đổ bướng, muốn tự mình gọi taxi. Ông bà phải làm dữ cô mới chịu ngồi vào xe.

Đợi xe lăn bánh ra khỏi nhà, hai người già bắt đầu làm việc với con trai. Mẹ Minh Khải chì chiết trước tiên:

"Con như vậy là sao hả Khải? Ngày thường con rất thông minh, xử lý mọi chuyện đâu ra đó. Mẹ chưa bao giờ nghi ngờ bản lĩnh của con. Thế sao đụng đến Châu Ngọc, con lại trở nên ấu trĩ? Thay vì nói ngọt ngào thì con lại nổi điên đẩy người ta ra xa. Con muốn mối quan hệ giữa hai đứa nát bét sao hả?"

Minh Khải không trả lời. Bà mẹ nhìn thái độ của con trai chỉ có thể bất lực vì đã sinh ra đứa con kỳ lạ. Minh Khải thông minh trong mọi phương diện, nhưng đụng đến Châu Ngọc liền trở nên ngu xuẩn.

Ông bố cũng phê bình và cho lời khuyên: "Con đầu tư tình cảm bao nhiêu năm, bây giờ vì giận hờn vu vơ mà khiến người ta ngại đến gần con. Ba thật không hiểu con đang nghĩ gì. Cố gắng làm lành với con bé đi."

Hai người già tiếp tục đưa cao kiến nhưng có vẻ chẳng cải tạo được bộ não khác người của Minh Khải, đành bất lực đưa nhau về phòng riêng.

* * *

Mối quan hệ giữa Minh Khải và Châu Ngọc ngày càng kém. Ba mẹ hai bên không hiểu vấn đề nằm ở đâu.

Gần thi tốt nghiệp, Châu Ngọc phải cố gắng hết mức để tập trung học. Minh Khải thì lao đầu vào công việc. Anh vẫn cho là Châu Ngọc đã không đặt anh ở vị trí quan trọng trong tim cô. Cô đi chơi với Anh Kiệt, nghĩa là cô thích người ta.

Cô không cho anh đưa đón, cũng không quấn quýt bên cạnh anh nữa. Cô khác xa người con gái thích nằm trong lồng ngực anh ngủ. Mỗi sáng đợi anh ôm dậy đến nhà vệ sinh, đợi anh đưa bàn chải đánh răng vào miệng mới chịu tỉnh giấc.

Người khác cũng có thể khiến cô vui, không chỉ có anh. Gần đây thông qua Ngọc Bảo, Minh Khải biết Châu Ngọc và Anh Kiệt gặp nhau thường hơn. Anh biết Ngọc Bảo sợ anh buồn nên nói giảm nói tránh.

Có bà già đi cùng cũng không chối bỏ được sự thật rằng Châu Ngọc đã dành thiện cảm cho tình địch của anh. Thiện nguyện chỉ là cái cớ để Châu Ngọc và Anh Kiệt lãng mạn cùng nhau.

Cuối cùng cô dâu nuôi từ bé của anh đã chạy theo người khác. Minh Khải tự nhiên thấy hận đời. Anh muốn buông tay, nhưng rồi lại không cam tâm.

Các bữa cơm tối đầm ấm vui vẻ gần đây đã không còn nữa. Thái độ lặng lẽ của Minh Khải khiến ba mẹ anh không nuối trôi cơm.

Bữa ăn tối nhạt nhẽo trôi qua. Hai vợ chồng già sợ con trai sớm muộn sẽ điên vì tình, nên nghĩ cách thay đổi tình thế. Bà vợ đại diện chồng đàm phán với con trai:

"Tội tình gì con phải đày đọa bản thân. Con không nhận ra mình ở vị trí cao nhất trong lòng Châu Ngọc sao? Rõ ràng con bé cũng có tình cảm với con. Con bé không xem con là anh trai nữa. Thay tiếp tục chiều chuộng yêu thương thì con lại đẩy con bé ra xa. Con muốn tan rã hết mới chịu sao Khải?"

Bà mẹ tiếp tục phân tích nhưng thằng con cứ lìm. Thái độ dầu muối không ăn của Minh Khải khiến bà mất kiên nhẫn tăng âm lượng:

"Tuần sau là lễ tốt nghiệp của Châu Ngọc. Con tham dự và làm lành với con bé cho mẹ. Nếu không thì con đừng về nhà này nữa."

Bà mẹ bực mình lao ra khỏi phòng, chạy đi tìm chồng an ủi nội tâm bị tổn thương do con trai cưng gây ra.

Minh Khải vẫn bất động một lúc lâu. Cách thể hiện của anh khiến mẹ hiểu lầm rằng anh đã để ngoài tai lời bà nói.

Ngày Châu Ngọc tốt nghiệp, mọi người thân quen đều đến chúc mừng, ngoại trừ Minh Khải. Người lớn hai nhà cảm thấy bất lực muốn từ bỏ.

Ngọc Bảo lại kiên nhẫn chưa từng có. Hắn gọi điện thoại liên tục cho Minh Khải, gần như năn nỉ anh đến, tận dụng cơ hội này để làm hòa với Châu Ngọc. Chuyện tình cảm của người ta mà hắn lại lo lắng bất an. Hắn gấp bao nhiêu thì đại ca hắn lại tỏ vẻ lạnh lùng đến đáng sợ.

Xem ra đại ca thật sự không đến. Ngày tốt nghiệp ai cũng vui vẻ nhưng Châu Ngọc u sầu, Ngọc Bảo có thể nhìn ra cô ngóng đại ca mình. Người hắn mong thì không đến, kẻ đáng ghét lại xuất hiện. Ngọc Bảo thầm than trong lòng. Đại ca thực sự muốn đẩy Châu Ngọc cho tay tên này sao?

Khi Ngọc Bảo chuẩn bị thuận theo tự nhiên thì di động hắn đổ chuông. Nhìn thấy tên người gọi là Minh Khải, ngón tay hắn vội nhấn trả lời.

Giọng Minh Khải âm u: "Bắt đầu lễ chưa?"

"Dạ sắp rồi. Anh đang ở đâu vậy đại ca?" Ngọc Bảo hỏi dồn.

Đáp lại hắn là tiếng tút tút. Minh Khải đã gác máy. Ngọc Bảo đang muốn chửi bậy thì thấy bóng dáng cao lớn đang đi tới với bước chân trầm ổn.

Ngọc Bảo dụi mắt, mồm miệng thì hưng phấn: "Sao đại ca đến trễ vậy? Em còn tưởng anh không tới nữa chứ. Anh chơi chiêu khó hiểu thật đó đại ca."

Minh Khải chiếu ánh mắt sắc bén lên người Ngọc Bảo. Hắn liền ngậm miệng. Thấy bó hoa trên tay anh, hắn lại há hốc mồm. Đại ca không tệ, còn biết ôm hoa tới chúc mừng.

"Hoa của đại ca đẹp ăn đứt bó hoa bèo bọt của thằng cô hồn kia."

Minh Khải đang vểnh môi thì nghe mấy chữ sau liền sạm mặt: "Tên cô hồn kia cũng tới hả?"

Ngọc Bảo thầm than. Hắn tự răn đe từ giờ về sau sẽ kiệm lời hơn.

"Dạ, Anh Kiệt đến từ sớm. Nhưng đại ca yên tâm, chị dâu không vui khi thấy hắn. Châu Ngọc nãy giờ chỉ nhìn ra cổng ngóng anh. Anh đi với em vô trong kia gặp cô ấy đi."

Ngọc Bảo nói xong tưởng Minh Khải sẽ vui, ai ngờ giọng anh ngang tàng: "Tao không đến đây chúc mừng Châu Ngọc. Bó hoa này tặng cho mày. Chúc mừng mày thoát khỏi khổ ải sách đèn. Tao về đây."

"Đại ca!" Ngọc Bảo khóc không ra nước mắt.

Đại ca lại giở chứng. Hoa này thật sự dành cho hắn sao? Hắn tin mới là lạ. Ngọc Bảo méo mặt đi vào giao hoa cho Châu Ngọc.

"Đại ca tặng cho Ngọc. Lẽ ra anh ấy định vào nhưng có cuộc điện thoại khẩn." Ngọc Bảo nói đỡ cho Minh Khải.

Nhưng cố gắng của hắn không mang lại kết quả. Trong lòng Châu Ngọc ôm hy vọng sự có mặt của Minh Khải sẽ là cầu nối cho hai đứa làm lành với nhau. Xem ra Minh Khải thật sự chán ghét cô. Anh gửi bó hoa chỉ là thủ tục. Có lẽ ba mẹ nuôi đã khuyên và anh ép lòng mới mua bó hoa này.

Ngọc Bảo lặng lẽ quan sát Châu Ngọc. Gia đình đã đến đông đủ, còn có Anh Kiệt, người cô thích ở đây, sao cô lại thương tâm? Hay do sự vắng mặt của đại ca mới khiến buổi lễ tốt nghiệp chẳng còn ý nghĩa đối với cô?

Ngọc Bảo đã không cảm nhận sai. Cả buổi sáng Châu Ngọc như người mất hồn. Ba mẹ Châu Ngọc bị lây nỗi buồn của con gái và cũng cảm thấy dường như họ không hiểu Minh Khải. Đứa nhỏ này hết thích con gái họ rồi sao?

Hai người cố không để lộ sự thất vọng ra ngoài, ngại khó xử cho ba mẹ Minh Khải. Dù sao thì con trai người ta giàu có và ưu tú như vậy, có chê con gái mình cũng là điều bình thường.

Nhưng hai người không biết rằng thực tế ba mẹ Minh Khải lại không nghĩ như vậy. Họ chỉ đang cảm thấy giận thằng con điên cuồng. Minh Khải thật sự muốn đẩy vợ tương lai cho người khác sao?

Ông bà đã nhìn ra người bạn sáng sủa ôm hoa đứng cạnh Châu Ngọc có ý với cô. Thằng con ngạo mạn không chịu cạnh tranh, còn khiến con gái nuôi buồn, giận thật không phải đùa.

Mẹ Minh Khải ôm Châu Ngọc dỗ dành: "Hôm nay anh Khải bận đột xuất. Đừng buồn nhé con gái. Anh Khải hết bận sẽ gọi cho con."

"Đúng đó, anh Khải mang hoa tới định tặng cho Ngọc. Anh ấy thật sự muốn chúc mừng chứ không phải vô tình với Ngọc đâu." Ngọc Bảo ra sức biện hộ cho đại ca một lần nữa.

Châu Ngọc vẫn chẳng tươi lên được chút nào. Mẹ Minh Khải muốn cô về nhà mình nhưng cô từ chối. Cô cũng không đi ăn cùng Anh Kiệt. Bà già rủ đi chơi, cô cũng chẳng có tâm tình.

Châu Ngọc theo ba mẹ ruột về nhà. Cả ngày cô ủ rũ, mong chờ cuộc gọi của một người nhưng cuối cùng chẳng nhận được gì. Nhiều ngày kế tiếp, Minh Khải cũng không liên lạc. Châu Ngọc buồn chỉ có thể giải sầu bằng cách theo Anh Kiệt đi thiện nguyện.

Bà già tháp tùng cùng cô. Ngọc Bảo liền bám theo hai người. Có điều hắn không mang lòng hướng thiện, hắn đi để kiếm chuyện với Anh Kiệt. Châu Ngọc và bà già mắng hắn thô lỗ cộc cằn. Hắn vì đại ca chỉ đành ngậm đắng nuốt cay.
 
17,240 ❤︎ Bài viết: 362 Tìm chủ đề
Chương 73: Giận Hờn Vô Cớ

Ngày qua ngày Châu Ngọc tích tụ cơn giận. Lúc trước Minh Khải nói đợi cô tốt nghiệp xong sẽ giao việc cho cô, bây giờ đã một thời gian dài anh không liên lạc. Châu Ngọc cảm thấy tự ái.

Lẽ ra Minh Khải nên lợi dụng dịp này để hòa giải với cô. Anh im lặng nghĩa là đã thật sự chán ghét cô. Vậy thì cô không cần chờ đợi. Dựa dẫm vào người khác không bằng tự vận động.

Châu Ngọc nghĩ bản thân nên thay đổi. Việc đầu tiên là phải tự chạy xe. Nhà không có điều kiện mua xe hơi, cô gồng mình nhờ ba tập xe máy và rồi vấp phải sự phản đối cả cả nhà.

Châu Ngọc không từ bỏ, tiếp tục thuyết phục với vẻ khổ sở: "Con không muốn lệ thuộc người khác. Con cần phải đi xin việc, ra đời nên độc lập một chút.."

Nói mấy lời này không hiểu sao Châu Ngọc nghẹn ngào. Có lẽ nhớ lại sự cưng chiều che chở của Minh Khải. Bây giờ cô từ nàng công chúa biến thành thường dân, phải tự vươn lên tìm kế sinh nhai.

Hai người lớn nhìn thấy con gái mắt mũi đỏ hoe đau lòng không chịu nổi. Cuối cùng phải chiều cô, tập xe cho cô nhưng trong lòng đều run, sợ Châu Ngọc không làm chủ được tay lái. Tự nhiên họ cảm thấy không biết sẽ ăn nói sau với Minh Khải nếu con gái xảy ra chuyện.

Họ không nhận ra sự lạ lùng trong suy nghĩ của mình. Hai người là cha mẹ sao lại quan tâm phản ứng của Minh Khải? Có phải vì cảm nhận được Châu Ngọc quan trọng với Minh Khải ra sao, nên họ mới sợ hãi chăng? Họ chùng bước nhưng rồi phải đầu hàng sự quyết tâm của con gái.

Châu Ngọc gồng mình tập chạy xe máy. Chưa dừng lại ở đây, cô còn tự nộp hồ sơ xin việc. Vì chưa chạy được xe nên cô nhờ ba mình chở đi phỏng vấn. Phỏng vấn vài công ty nhưng dường như thần may mắn không mỉm cười với cô.

Châu Ngọc thấy bản thân yếu kém. Ngày trước có Minh Khải lo mọi thứ, cô chưa bao giờ trải nghiệm cảm giác xin xỏ cầu cạnh ai. Giờ cô đã biết đời không như mơ. Những người phỏng vấn cô đa phần dùng tư thái bề trên nhìn xuống.

Liên tiếp thất bại, Châu Ngọc bắt đầu học được kỹ năng từ các cuộc phỏng vấn. Sau bao ngày vất vả, cô cũng được một công ty tuyển chọn. Vấn đề bây giờ là không thể hành ba đưa đón mỗi ngày.

Châu Ngọc điên cuồng tập xe và sau đó đánh liều chạy xe đi làm. Mỗi lần cô ra đường với chiếc xe máy là ba mẹ cô đứng ngồi không yên. Hai người nghĩ Minh Khải chê con gái họ, nên không nói gì với anh và cả gia đình anh.

Châu Ngọc cũng chỉ hỏi thăm ba mẹ nuôi qua điện thoại, mà không đá động đến anh trai. Mẹ Minh Khải kêu tới nhà chơi, cô luôn viện cớ từ chối. Kỳ thật cô đi làm nên cũng chẳng có thời gian rảnh đi lung tung.

Mẹ Minh Khải vì không biết Châu Ngọc đã đi làm, chỉ tưởng cô chẳng muốn thân cận với gia đình mình nữa, nên bắt đầu hụt hẫng và có hơi bất mãn. Châu Ngọc đành phải nói cho bà nghe tình hình hiện tại của mình.

Mẹ anh bị bất ngờ. Chỉ một thời gian ngắn không gặp Châu Ngọc đã trưởng thành. Nghe con gái nuôi bảo tự chạy xe đi làm, bà thấy giận con trai. Buổi tối trên bàn ăn, Minh Khải chưa cầm đũa đã bị bà kiếm chuyện:

"Con muốn đẩy Châu Ngọc vào vòng nguy hiểm phải không? Con bé đã làm gì con? Con không nói chuyện với Châu Ngọc, cũng không sắp xếp công việc. Con bé tự xin việc và tự chạy xe máy đi làm. Con muốn thế nào? Theo đuổi người ta mà con hành xử như vậy hả?"

Bà mẹ càng nói càng tức. Có điều bà không biết Minh Khải còn tức hơn bà. Mọi chuyện đã nằm ngoài tầm kiểm soát của anh. Châu Ngọc thật sự không cần anh nữa rồi. Người luôn lên xe xuống ngựa, giờ đã ép mình cầm tay lái.

Đã vậy cô còn dẹp bỏ nỗi sợ chạy tới công ty người ta phỏng vấn và làm việc. Anh chẳng muốn điều này. Không phải anh buông tay, chỉ là anh đang chờ cơn giận tiêu tán.

Bà mẹ vẫn đang chờ phản ứng của con trai, nhưng Minh Khải cứ im lặng khiến bà tức và chỉ muốn tẩn cho anh một trận. Bà thật sự sợ Minh Khải mất vợ. Từ Ngọc Bảo, bà đã biết nguyên nhân giận hờn giữa con trai và Châu Ngọc. Cũng do sự ghen tuông vô cớ mà ra.

Sao Châu Ngọc có thể thích bạn học cấp ba cho được. Tụi nó chỉ đi thiện nguyện cùng nhau. Nhưng nếu thằng con tiếp tục cư xử vô lý, lạnh nhạt hững hờ thì sớm muộn Châu Ngọc cũng từ ngưỡng mộ rồi tiến tới ưa thích mấy hồi. Ai có thể thương hoài người luôn khó chịu với mình?

Bà nghĩ mình phải làm gì đó sớm, nếu không tình hình sẽ tồi tệ thêm. Biết đâu cô con dâu nuôi từ bé của bà có thể bị người ta phỗng tay trên. Thế là cuối tuần, bà áp tải Châu Ngọc đi mua sắm.

Sau khi càn quét các trung tâm mua sắm, bà đưa Châu Ngọc về nhà. Dù cô cố gắng từ chối nhưng không qua được sự bắt ép của bà. Vất vả kéo người về nhà thì lại bị thằng con trời đánh phá đám.

Vừa thấy Châu Ngọc, Minh Khải đã nói lời mất kiểm soát: "Mẹ cần gì làm khó người ta. Em ấy đã không thích sang mẹ ép làm gì? Một người vong ơn phụ nghĩa như vậy nhà chúng ta không chứa nổi."

"Minh Khải!" Bà mẹ hết hồn. Lời này quá nặng nề, nếu đến tai ba mẹ Châu Ngọc sẽ thế nào? Châu Ngọc chẳng làm gì sai, nhưng Minh Khải cứ giữ thái độ thù địch.

Thấy Châu Ngọc tủi thân khóc đến lạc giọng, bà không đành lòng: "Anh con đang giận nên nói bậy. Con ngoan đừng khóc."

Nhưng bà dỗ thế nào cũng không ngăn được cơn tức tưởi của Châu Ngọc. Chẳng ai còn tâm trạng ăn uống. Châu Ngọc xin lỗi rồi nhất quyết ra về.

Đợi tài xế lái xe chạy đi, bà mẹ giận dữ với con trai: "Con muốn sao đây? Nếu không thích Châu Ngọc nữa cũng không nên nói lời thiếu suy nghĩ. Ba mẹ Châu Ngọc nghe thấy sẽ nghĩ sao về gia đình ta?"

Minh Khải vẫn im lìm mặc mẹ phát tiết. Bà mẹ nói không được con trai thì bất lực bỏ về phòng. Minh Khải cũng lê bước chân nặng nề về phòng mình. Lòng anh cũng đang hối hận.

Anh không muốn nói lời tổn thương Châu Ngọc, nhưng ai bảo cô thay lòng. Anh biết cô thường xuyên gặp Anh Kiệt. Bây giờ còn tự xin việc, nghĩ là cô thật sự muốn tách khỏi anh.

Minh Khải buồn bã. Ban nãy nhìn Châu Ngọc khóc, tim anh như có ai đang xát muối vào, đau không chịu nổi. Rồi anh lại cảm thấy lo lắng khi nghe cô chạy xe máy đi làm. Minh Khải bắt đầu quá trình tự ngược bản thân.

Mỗi sáng anh thức dậy sớm chạy đến nhà Châu Ngọc, rồi thầm lặng hộ tống cô đến công ty. Buổi chiều thì bảo tài xế chở mình đến trước công ty Châu Ngọc đang làm, và ngồi băng sau tranh thủ làm việc và chờ cô tan sở.

Lúc đầu tài xế chẳng hiểu Minh Khải bị làm sao mà mỗi chiều đều bắt anh ta chạy đến chỗ này, rồi cố thủ trong xe. Tài xế chẳng dám thở mạnh nhưng tinh thần bức bí không chịu nổi.

Rảnh rỗi thường sinh nông nổi. Không có chuyện khác để làm, tài xế bèn kín đáo nhìn kính chiếu hậu, quan sát vị sếp mặt lạnh phía sau. Quan sát một lúc thì sếp bất thình lình ngẩng mặt lên khiến anh ta hết hồn vội thu liễm.

Và rồi anh ta biết mình đã lo thừa. Minh Khải không rảnh quan tâm ai khác. Lúc này đã đến giờ tan làm, tầm mắt anh tập trung vào hướng xe đang chạy lên từ tầng hầm và dòng người đang đi ra từ cổng chính của một tòa cao ốc.

Tài xế kịp hiểu ra mục đích Minh Khải. Giờ anh ta không ngạc nhiên sao Minh Khải lại kiên nhẫn. Chiều nào Minh Khải cũng đợi Châu Ngọc và bảo tài xế lái xe chạy theo cô. Nếu cô tan làm trễ, Minh Khải vẫn kiên nhẫn đợi.

Tài xế phải vất vả nương theo xe máy của Châu Ngọc về đến chung cư. Anh ta thấy khâm phục sự dụng tâm của Minh Khải và tình cảm anh dành cho cô gái mình thương.

Minh Khải sẵn sàng chờ hằng giờ để thầm lặng đưa đón. Tài xế không thể hiểu sao Minh Khải vẫn chưa chịu hòa giải với Châu Ngọc. Minh Khải cứ âm thầm thì sao người ta nhận ra tình cảm của anh.

Tài xế nghĩ ngoại hình của Châu Ngọc không tệ, chắc chắn sẽ có vệ tinh vây quanh. Biết đâu một ngày nào đó cô thích người khác thì sao?

Quả thật tài xế tiên lượng chẳng sai. Vài ngày sau Minh Khải đã bắt gặp một hình ảnh vô cùng chói mắt. Châu Ngọc đi ra từ cao ốc văn phòng và đến gần một chiếc xe hơi đang đậu phía trước.

Minh Khải thấy Anh Kiệt mở cửa xe bước vội xuống và Châu Ngọc đã nở nụ cười thật tươi với cậu ta. Vẻ mặt Anh Kiệt vui vẻ, cử chỉ thì cưng chiều như một thói quen hằng ngày giữa hai người.

Anh Kiệt chu đáo đóng cửa xe cho Châu Ngọc, rồi mới vòng sang bên kia ngồi vào ghế lái. Dù không ưa nhưng Minh Khải vẫn phải thừa nhận cậu ta đẹp trai và rất xứng với Châu Ngọc.

Lúc này ở trong xe Anh Kiệt, Châu Ngọc hồn nhiên không biết có người mang tâm trạng u ám vì mình. Tối nay Anh Kiệt mời cô và An An đi ăn tối. Tiếc rằng phút cuối An An có việc khẩn. Châu Ngọc đi nhưng lòng không thoải mái.

Đến nhà hàng, Châu Ngọc lại phát hiện thêm sự kỳ lạ. Khung cảnh trước mặt có hơi lãng mạn. Anh Kiệt ga lăng kéo ghế cho cô. Thay vì ngồi đối diện thì cậu ta ngồi bên cạnh. Phục vụ mặc định hai người là một đôi.

Anh Kiệt càng săn sóc thì Châu Ngọc càng không thoải mái. Trước giờ cô chỉ thân với anh trai, và không thoải mái với bất kỳ sự va chạm của người khác giới nào khác. Giọng Châu Ngọc mất tự nhiên:

"Kiệt để tự Ngọc làm được rồi. Ăn tối giữa bạn bè không cần cầu kỳ như vậy."

Anh Kiệt nở nụ cười nhẹ: "Với Kiệt bữa tối nay rất đặc biệt. Kiệt rất vui khi đi cùng Châu Ngọc."

Anh Kiệt thẳng thắn bày tỏ nhưng Châu Ngọc tự nhiên thấy hoảng, ngoài ra chẳng cảm nhận được gì khác. Cô từ nhỏ đến lớn ở trong lồng son, chưa va chạm nhiều.

"Kiệt đừng nói mấy lời này." Giọng Châu Ngọc có hơi run: "Ngọc không có ý gì với Kiệt. Chúng ta chỉ là bạn. Nếu Kiệt muốn mối quan hệ đi xa hơn thì Ngọc xin lỗi, tình bạn của chúng ta không thể duy trì được nữa."

Anh Kiệt nhạy cảm phát hiện Châu Ngọc có vẻ sợ hãi bất thường. Cô dường như rất bài xích chuyện tình cảm trai gái.

Cậu ta đành xin lỗi và thu lưới lại: "Kiệt xin lỗi khiến Ngọc bất mãn. Nhưng Ngọc đừng vì chuyện này mà đoạn tuyệt quan hệ. Chúng ta hãy tiếp tục là bạn có được không?"

Cậu ta chân thành như vậy, Châu Ngọc không tiện nói gì nữa. Vả lại cô cũng không quen đối phó với người ngoài, đành bị động theo ước muốn của cậu ta.

Minh Khải không biết được sự thật giữa Anh Kiệt và Châu Ngọc, anh chỉ thấy hình ảnh hai người ngồi bên nhau ăn tối cùng, và nó khắc sâu vào trong tâm trí anh. Do vậy ý định làm lành với cô đã bị dẹp bỏ. Anh ôm nỗi tương tư và sầu muộn rời đi.

Châu Ngọc cũng kết thúc bữa tối với Anh Kiệt sớm. Cô đi ăn với bạn nhưng chẳng cảm thấy vui vẻ. Anh Kiệt không đủ sức vực dậy tinh thần cô. Châu Ngọc cũng không hiểu bản thân bị làm sao, chỉ thấy lòng vô cùng buồn bã.

* * *

Vì vẫn là bạn nên đến ngày tốt nghiệp của Anh Kiệt, Châu Ngọc mang hoa tới chúc mừng và chạm trán với một người tuổi trạc cô. Vẻ bề ngoài của cô gái này cho thấy gia cảnh không tệ.

Có vẻ cô nàng cũng được cưng chiều mà lớn, nên tùy tiện và chẳng sợ ai. Điều lạ lùng là thái độ của cô nàng dành cho Châu Ngọc. Chỉ mới gặp lần đầu mà cô ta đã tỏ ra thù địch.

Châu Ngọc chúc mừng rồi ra về mặc Anh Kiệt cố giữ. Cô cảm nhận được sự không hoan nghênh của cô gái bên cạnh cậu ta. Nhưng cô nàng này tỏ thái độ gì cũng không quan trọng. Lòng Châu Ngọc chỉ đang để ý mối quan hệ hỏng bét giữa cô và anh trai nuôi.

Người anh cưng chiều cô đã thay đổi. Anh mắng cô vong ơn phụ nghĩa. Anh chán ghét khi nhìn thấy cô. Châu Ngọc đã không dám qua nhà anh vì sợ chạm mặt. Cũng vì nguyên nhân này mà mối quan hệ giữa cô và ba mẹ nuôi cũng xa cách nhiều. Trước đây cô nhìn đời qua lăng kính màu hồng, giờ đã bắt đầu biết buồn khổ. Cô cũng đã cảm nhận được lòng mình. Cô thật sự rất nhớ anh trai.
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back