Bài viết: 362 Tìm chủ đề
Chương 60: Đạt Được Ước Nguyện

[HIDE-THANKS][BOOK]Khi mở cửa ra nhìn thấy toàn cảnh, hai vợ chồng biết đây là nhà mới, chẳng phải đang cho thuê mới lấy lại. Mẹ Châu Ngọc cảm động: "Gia đình nhà Minh Khải thật tốt với chúng ta."

"Để đền đáp ơn nghĩa này, anh sẽ cố gắng cống hiến cho công ty." Ba cô đồng tình với vợ.

"Vợ đoán họ sẽ không lấy tiền thuê nhà của chúng ta. Hay là.." Mẹ Châu Ngọc ngập ngừng một lúc rồi mới hạ quyết tâm: "Vợ không chắc tương lai thế nào nhưng mình đã lên đây rồi, sướng khổ gì cũng sẽ không quay đầu vì tương lai của con gái. Mình bán nhà ở làng chài trả lại tiền nhà cho anh chị. Nếu không đủ thì mình xin trả dần. Ông xã thấy sao?"

"Vợ nói đúng, ông xã nghe vợ. Chỉ cần vợ chồng chúng ta không cách xa, chuyện ở nơi nào đối với ông xã không quan trọng."

Hai vợ chồng nhìn nhau tình tứ. Bao lâu rồi họ không gần gũi nhau, giờ nhà bên kia giữ Châu Ngọc, xem như cho họ có không gian riêng hâm nóng tình cảm. Vậy nên thời gian này cứ như giai đoạn tân hôn của hai vợ chồng.

Một thời gian sau lo xong thủ tục bán nhà, cầm được tiền rồi hai vợ chồng liền sang nhà Minh Khải. Châu Ngọc giờ đã quen sống ở đây. Mới vài tháng mà bé con khác hẳn, được gia đình Minh Khải chăm như công chúa.

Đến giờ ba mẹ cô cũng chưa hiểu sao họ lại thương con gái mình, đặc biệt là Minh Khải. Nếu ngày nào hai người mang Châu Ngọc về căn hộ, cậu nhóc này sẽ đi theo, sau đó kiếm chuyện ngủ lại và ở lì nhà họ cho đến khi ba mẹ triệu tập quay về.

Và rồi đến lượt bé con Châu Ngọc nước mắt ngắn dài. Giải pháp cuối cùng được đặt ra là hai đứa nhỏ sẽ ở luân phiên giữa hai nhà. Hai gia đình bây giờ rất thân thiết và đã nhận định mình có hai đứa con chung.

Điều bất tiện là ba mẹ Châu Ngọc bận làm việc không thể đưa đón bọn nhỏ đi học. Cuối cùng nhà Minh Khải chịu trách nhiệm đưa rước. Mẹ Minh Khải rảnh rang nhất, vì vậy vui sướng nhận mệnh.

Mỗi lần thả Châu Ngọc ở cửa lớp, bé con sẽ ngọt ngào hôn má tạm biệt. Dễ thương đến mức bà chỉ muốn giữ bên cạnh. Lúc trước bà mắng Minh Khải chạy loạn, bắt bà dẫn xuống làng chày, giờ thì lại thầm cám ơn, nhờ con trai tào lao bà mới có cô con gái ngang hông.

Nhưng thằng con ích kỷ bệnh hoạn, Châu Ngọc hôn mẹ nuôi thì có vấn đề gì? Thế mà mỗi lần bé con thể hiện tình cảm với bà là mặt Minh Khải sa sầm. Châu Ngọc chưa hôn được cái thứ hai đã bị Minh Khải giữ chặt. Có điều bà cũng không ủy khuất, tại vì ba mẹ Châu Ngọc cũng chịu chung số phận. Họ không thể ôm hôn con gái khi có sự xuất hiện của Minh Khải.

Hôm nay hai vợ chồng mang cả vốn liếng sang nhà. Ban đầu mua căn hộ, chủ ý của Minh Khải là sau này sẽ sang tên cho Châu Ngọc. Giờ ba mẹ cô trả tiền, thôi thì bỏ tất cả vào ngân hàng cho cô. Tâm trạng của Minh Khải cực kỳ tốt. Ba mẹ vợ bán nhà xem ra đã quyết ở lại thành phố. Châu Ngọc không còn cơ hội tách khỏi anh nữa.

Ngày ngày Minh Khải song hành cùng Châu Ngọc. Anh còn muốn học chậm lại để đợi cô lên lớp cùng anh. Tiếc rằng hiện tại cô chỉ mới học lớp lá và anh thì nhảy lớp liên tục. Anh cũng muốn hoàn thành chương trình sớm để san sẻ gánh nặng với ba mẹ. Nếu không lùi lại được thì nên tiến tới thật nhanh.

Minh Khải hiện tại có thể khiến ba mẹ Châu Ngọc an tâm giao con gái. Châu Ngọc bé con ngây thơ đúng nghĩa, ở bên cạnh tên đàn ông già đời núp trong thân xác trẻ thơ, nên bị anh thao túng tâm lý.

Ban đầu không có mẹ, Châu Ngọc không ngủ được. Nhưng giờ quen hơi anh Khải, nên không cần mẹ vẫn có thể ngủ ngon. Ở trường Châu Ngọc cũng chẳng thích chơi với bạn, chỉ chờ tới giờ tan học để gặp anh trai.

Minh Khải dạy bé học. Mới lớp lá, Châu Ngọc đã có thể viết chữ và làm toán. Hai đứa bé ở trong phòng cùng nhau thường không giống mấy đứa trẻ khác xem phim hoạt hình, hay chơi đồ chơi.

Lúc nào ba mẹ Châu Ngọc gõ cửa phòng, đều thấy con gái ngồi trong lòng Minh Khải, được thằng nhóc cầm tay tập viết, nếu không thì vừa xem ti vi vừa đúc ăn. Hai người không chiều con bằng Minh Khải, cho nên mất con là điều hết sức bình thường.

* * *

Minh Khải nuông chiều Châu Ngọc, nhưng lại chán ghét Ngọc Bảo. Mỗi lần thằng nhỏ tới gần là bị đá, vậy mà nó vẫn mặt dày vào phòng Minh Khải. Nó còn biết tự an ủi bản thân rằng kiếp này đại ca đánh chẳng đau.

Có lẽ ở trước mặt Châu Ngọc nên đại ca không dám mạnh bạo. Cho nên qua hai kiếp, Châu Ngọc vẫn là vị cứu tinh của nó. Dù Minh Khải không ưa nó tới gần hai người thì nó vẫn liều mạng bám dính.

Ba mẹ nó rất sầu. Họ không muốn con trai bị ngược đãi nên ngăn con trai sang nhà Minh Khải. Nhưng xui xẻo sinh ra thằng con thích bị ngược, chỉ đành bó tay bất lực.

Thằng con còn bào chữa rằng Minh Khải chỉ dạy nó học, không có đánh nó. Do nó học ngu nên Minh Khải mới bực. Hai người chẳng thể phản bác gì. Đúng là con mình qua đây có tiến bộ. Chưa vào lớp một đã biết đọc biết viết. Xem như chơi với Minh Khải cũng không thiệt thòi.

Thật ra Minh Khải dạy vợ bé bỏng, nhưng Ngọc Bảo cứ làm ồn và nói chuyện với Châu Ngọc nên anh phải tìm việc cho nó. Vì vậy dạy nó học để nó không còn rảnh rang. Bất đắc dĩ anh trở thành thầy giáo của hai đứa nhỏ.

Minh Khải còn muốn mang Châu Ngọc đi học võ cùng, nhưng thể chất của cô căn bản không học được. Nhìn cô bầm dập, anh cũng không chịu được. Ngọc Bảo bằng tuổi Châu Ngọc, về sau học cùng nhau, nó có thể bảo vệ Châu Ngọc.

Chiều nào tài xế cũng phải chở ba đứa nhỏ đi học võ. Châu Ngọc ngồi nhìn Minh Khải và Ngọc Bảo đánh đấm. Có thể nói ba đứa trẻ lớn lên bên nhau. Ba mẹ Châu Ngọc bên này lại cảm thấy như mình thật sự đã mất con gái.

Mỗi khi hai người tới nhà Minh Khải đón Châu Ngọc, đều bị thằng nhỏ tìm mọi cách cản trở. Mẹ Minh Khải cũng kiếm chuyện giành con gái. Minh Khải còn lưu manh nghĩ đủ mọi chiêu để ba mẹ Châu Ngọc có không gian riêng, rảnh rỗi tạo em bé và chẳng còn sức đòi Châu Ngọc với anh.

Và rồi không biết có phải trời muốn giúp Minh Khải hay không mà sau đó mẹ của Châu Ngọc mang thai. Minh Khải ra vẻ quan tâm. Anh nói mẹ vợ an tâm dưỡng sức, anh sẽ chăm sóc Châu Ngọc, dỗ cô không khóc. Mẹ Châu Ngọc thấy Minh Khải hiểu chuyện lại càng thương.

Ba mẹ anh nhìn ra sự gian xảo của con trai chỉ âm thầm xấu hổ. Sao mình có thể sinh ra đứa con lưu manh đến mức này. Tính cách chiếm hữu bá đạo này được di truyền từ ai? Ông bà cảm thấy khó hiểu.

Giờ Minh Khải vừa là anh trai, vừa là ba của Châu Ngọc. Anh lo lắng chăm sóc Châu Ngọc từng phút giây. Ngày đầu tiên cô vào trường cấp một cũng là Minh Khải đưa đi.

Ngọc Bảo đã được Minh Khải giao nhiệm vụ, nên nằng nặc ép ba mẹ xin học cùng lớp Châu Ngọc. Nó có nhiệm vụ cao cả là phải bảo vệ vợ tương lai của đại ca. Nếu Châu Ngọc bi xước một miếng da, đại ca sẽ lột nguyên lớp da của nó.

Ông bố nhí Minh Khải bận học vẫn dành thời gian dạy hai đứa. Xui xẻo là hai đứa tiếp thu chậm. Minh Khải càng dạy, hai kẻ này vẫn ngáo ngơ. May mắn vợ đại ca cũng học ngu nên đại ca chưa bỏ nghề.

Mỗi lần đến giờ học không khí vô cùng vui nhộn. Mấy người lớn len lén nhìn ba đứa nhỏ. Vài phút lại nghe giọng nũng nịu của Châu Ngọc và tiếng phân trần của Ngọc Bảo.

Ngọc Bảo cảm thấy ủy khuất. Đại ca gõ đầu nó nhưng chẳng làm gì Châu Ngọc. Mà thôi, vợ người ta thì người ta thiên vị. Thân ăn nhờ, ở đậu, học ké như nó biết điều thì im miệng cho xong.

Đại ca muốn sao thì nó làm theo. Ở trong lớp nó không cho ai tới gần Châu Ngọc. Mỗi khi xếp hàng vào lớp, bất kỳ ai dám xô vợ tương lai của đại ca, nó sẽ ăn thua đủ.

Lần nọ có một tên đô con ăn hiếp Châu Ngọc. Ngọc Bảo thấy tướng tá thằng nhỏ gấp đôi mình cũng ngán. Nhưng đại ca đã dặn nếu Châu Ngọc bị ăn hiếp, hắn phải liều mạng cứu.

Đánh không lại thì đâm đầu vào bụng nó, chuyện còn lại có đại ca lo. Bởi vậy Ngọc Bảo dùng hết sức bình sinh lao vào người thằng nhỏ kia, kết quả cả hai đều ngã ra đất. Ngọc Bảo khiến ba mẹ bị giáo viên mời họp nhưng chẳng thấy áy náy.

Nó đã được đại ca nhìn bằng cặp mắt khác vì đã liều mạng bảo vệ Châu Ngọc không đứt sợi tóc nào. Đại ca an tâm giao nó tiếp tục giám sát mấy kẻ thích kiếm chuyện, hoặc muốn làm quen với Châu Ngọc.

Ngày qua ngày Minh Khải tiếp tục nhảy lớp, còn Ngọc Bảo và Châu Ngọc bình bình lên lớp. Do học cùng lớp nên Châu Ngọc xem Ngọc Bảo là bạn thân. Có điều tên này vô cùng khó hiểu. Hắn thường xanh mặt mỗi khi cô xáp tới gần.

Châu Ngọc sẽ không bao giờ hiểu được nỗi lòng của Ngọc Bảo. Nó không dám thân cận là vì ngán Minh Khải. Nó bảo vệ thì được nhưng nhìn chằm chằm cô thì sẽ bị đại ca xử đẹp.

Châu Ngọc được bảo bọc nên vẫn mãi ngây thơ. Từ nhỏ đến lớn ngủ chung với Minh Khải đã trở thành thói quen và không cảm thấy bất thường. Vấn đề là cô được nuôi hoàn hảo nên phát triển tốt, lẽ ra phải bắt đầu giữ khoảng cách thì cô lại lệ thuộc vào anh.

* * *

Thời gian thấm thoát thoi đưa, chẳng mấy chốc ba đứa trẻ đã thành thanh thiếu niên. Tuy nhiên Châu Ngọc vì sống trong sự chở che của Minh Khải mà suy nghĩ mãi ngây thơ. Bây giờ cô đã mười ba nhưng non nớt như trẻ con.

Có một lần Châu Ngọc khóc mếu máo nói với Minh Khải: "Ngực của em rất đau, em bị bệnh nan y rồi hu hu.."

Châu Ngọc thân với mẹ nuôi và cũng có mẹ ruột, nhưng chẳng hiểu sao cô lại ngượng khi nói với họ mà thật tự nhiên kể với Minh Khải.

Minh Khải nghe vậy hết hồn. Não chưa kịp suy nghĩ thì miệng đã nhanh hơn: "Đau thế nào, đưa anh xem."

Châu Ngọc vừa vén áo vừa khóc thảm thiết. Biểu hiện trầm trọng của anh trai cho thấy cô thật sự bệnh nặng, có khi sắp chết rồi cũng nên.

Minh Khải nhìn vùng ngực trắng trẻo của Châu Ngọc, có gì đó hơi không bình thường, nhưng lòng anh lúc này chỉ lo lắng, suy nghĩ chẳng còn minh mẫn. Giọng anh bất an: "Em đau chỗ nào?"

Châu Ngọc chỉ một chỗ gần đỉnh nhọn: "Chỗ này, chung quanh chỗ này đau lắm. Có cục sưng nữa hu hu.. Em bị ung thư rồi hu hu.."

Châu Ngọc vừa khóc vừa nắm tay anh đè lên khu vực sưng chung quanh nụ hoa nhỏ. Minh Khải như bị bỏng. Anh vội rụt tay lại. Vành tai anh lặng lẽ đỏ lên.

"Kéo áo xuống." Minh Khải gian nan mở miệng: "Từ giờ không được tùy tiện kéo áo lên, cũng không được cho ai xem, không được nói như nãy giờ."

"Nhưng em sắp chết thật rồi phải không?" Châu Ngọc vẫn khóc như mưa gió.

Minh Khải theo bản năng thấy cô khóc liền đau lòng. Anh dang tay ôm ôm cô vào ngực. Minh Khải tập võ và ăn uống đủ chất nên cao lên rất nhiều. Bởi vậy Châu Ngọc đứng gọn trong lòng anh.

"Châu Ngọc không chết, đây là dấu hiệu của sự trưởng thành." Giọng anh yêu thương.

Châu Ngọc nghe vậy thở ra. Cô ngây thơ không cảm thấy mình đã lớn và không nên thân cận anh trai. Từ nhỏ cô đã ăn ngủ cùng anh trai. Anh trai còn thân hơn cả ba mẹ ruột. Anh trai nói gì cũng đúng. Chỉ cần không chết là tốt.

Buổi tối cô lại ngủ cùng. Có điều Minh Khải sau khi chạm vào khuôn ngực của cô, hocmon nam tính ngủ sâu đã trỗi dậy, cứ nhắm mắt lại nhớ đến khuôn ngực trắng ngần. Bình thường chẳng có gì kích thích, anh sẽ không suy nghĩ bậy. Chính Châu Ngọc đã thức tỉnh bản năng của anh và anh đã lần đầu mộng tinh.

Vì vậy đêm thứ hai Minh Khải không cho Châu Ngọc rút vào lòng mình nữa. Cô ủy khuất: "Anh không thương em nữa sao?"

"Thương.." Minh Khải gian nan ngồi dậy: "Nhưng bé ngủ trước đi, anh nhớ ra còn bài tập chưa làm xong."

Châu Ngọc phụng phịu: "Vậy anh làm đi, em đợi anh ngủ cùng."

Minh Khải chỉ đang tìm cớ hoãn binh. Anh định đợi cô ngủ rồi sẽ nằm xuống cách xa. Ai biết cô bé bướng bỉnh không thỏa hiệp. Cũng chính anh tạo ra cục diện hôm nay. Trước giờ anh ôm Châu Ngọc ngủ nên giờ cô không chịu ngủ một mình. Châu Ngọc muốn khóc. Minh Khải chịu không nổi đành nằm xuống.[/BOOK][/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 362 Tìm chủ đề
Chương 61: Rắc Rối Tuổi Mới Lớn

[HIDE-THANKS][BOOK]Châu Ngọc hồn nhiên cố chui vào lòng anh, còn gác chân lên đùi anh. Minh Khải nhấc xuống thì cô lại bám như bạch tuột. Anh hết cách chỉ đành nằm im chịu trận. Máy lạnh chạy vù vù nhưng người Minh Khải đẫm mồ hôi.

"Anh nóng sao? Trán anh nhiều mồ hôi quá đi."

Châu Ngọc dùng tay áo dịu dàng lau cho Minh Khải, hại anh không thở nổi, cảm giác lúc này không hề dễ chịu.

"Nằm qua kia, đừng có kề sát anh như vậy. Anh đang nóng." Minh Khải hơi lớn giọng.

Châu Ngọc trước giờ quen nghe lời ngọt ngào, lần đầu tiên thấy anh trai thiếu kiên nhẫn với mình, còn không cho mình chạm vào người, nước mắt liền chảy xuống. Nhưng Minh Khải chẳng mềm lòng. Anh quay lưng về phía cô. Bất chợt anh có suy nghĩ tách ra khỏi cô, nếu không anh sợ mình sẽ phạm tội.

Châu Ngọc không hiểu nỗi lòng của Minh Khải. Cô khóc thút thít vì tủi thân, vậy mà chẳng ai dỗ dành. Châu Ngọc hờn giận bắt đầu quay lưng. Cô không biết là Minh Khải đang ép bản thân cứng rắn. Anh im lặng để mặc Châu Ngọc khóc một lúc mệt mỏi rồi thiếp đi.

Lúc này Minh Khải mới quay lại dựng cái gối ôm giữa hai đứa. Anh vốn định qua phòng khác ngủ, nhưng sợ phải giải thích với ba mẹ. Minh Khải không ngờ sáng hôm sau có chuyện rắc rối chào đón mình. Anh thấy bản thân bồng bềnh, một cái gì đó nhẹ nhè mềm mại chạm vào kích thích các giác quan của anh.

Minh Khải cảm nhận sự sung sướng hạnh phúc từ đâu đó khiến anh thư thái muốn bay lên thiên đường. Mở mắt ra thì thấy khuôn mặt say ngủ dịu dàng của Châu Ngọc. Mặt cô vùi sâu trong ngực anh. Minh Khải cảm thấy bên dưới của mình bất thường. Chẳng cần nghĩ sâu anh cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Chỉ cần ôm cô gái đã khiến anh mộng tinh. Minh Khải gỡ nhẹ tay Châu Ngọc đang vòng quanh người mình. Dù cử chỉ nhẹ nhàng nhưng vẫn làm cô thức giấc. Châu Ngọc theo thói quen dụi mắt, miệng thì nhõng nhẽo: "Sáng rồi hả anh trai?"

Ngày trước Minh Khải sẽ hôn trán cô rồi trả lời yêu thương. Lần này anh vội quay lưng như không muốn nhìn thấy cô. Châu Ngọc nhớ lại tối qua mình khóc cho đến lúc thiếp đi mà anh trai vẫn không dỗ dành. Vậy là anh đã hết thương mình. Sự giận hờn tìm về. Châu Ngọc không thèm nói chuyện với Minh Khải.

Minh Khải muốn giải thích nhưng hiện tại anh không tiện, đành chạy vào toilet xử lý. Châu Ngọc lại mặc định anh muốn xa lánh mình. Vì vậy hôm nay xuống lầu, cô chào ba mẹ nuôi và im lặng ăn sáng.

Hai người nhìn Minh Khải và Châu Ngọc, nhưng chẳng ai lên tiếng. Lần đầu tiên thấy hai đứa giận nhau, cảm giác hơi kỳ lạ. Có điều ông bà cũng không lo lắng. Hai đứa này từ nhỏ bên nhau, để xem chúng giận được bao lâu.

Châu Ngọc mất hứng cả ngày, Minh Khải thì vào lớp không tập trung. Lúc này anh đang học lớp mười hai. Dù có trí nhớ kiếp trước nhưng anh muốn kết quả tốt nhất, vì vậy phải cố gắng nhiều. Nhưng hôm nay bé con giận, cộng thêm sự cố thủ tiêu chiếc quần con sáng nay khiến anh mất tinh thần.

Buổi trưa anh đón Châu Ngọc như thường lệ. Cô im lìm lên xe không thèm nhìn anh. Buổi chiều cũng không nói chuyện và không thân cận anh. Minh Khải đang rầu rĩ thì Ngọc Bảo sang chơi. Nó không biết có sự giận hờn vu vơ giữa hai người, chỉ vô tư báo cáo:

"Đại ca, hôm nay chị dâu bị gì đó. Chị dâu trông rất buồn, tiết nào cũng không tập trung."

Tim Minh Khải tự nhiên nhói lên. Não đang nghĩ cách làm hòa với Châu Ngọc, nhưng miệng mồm vẫn độc địa với Ngọc Bảo: "Mày luôn nhìn chằm chằm cô ấy hả?"

Tim Ngọc Bảo run lên. Nó á khẩu và nội tâm vô cùng không phục. Nó rất muốn nói mình không có gan làm loạn. Chỉ tại đại ca bảo để ý người ta, nên có chuyện phải báo cáo ngay. Nó đang làm đúng chức trách, sao đại ca không chịu nói lý?

Mà nó có thể làm gì? Phản đối đại ca mà được à. Nó sợ và nể đại ca từ trong xương tủy. Đại ca nói con mèo là con chó, nó tuyệt đối sẽ tin con mèo đó đã qua Thái Lan chuyển giới thành chó. Lời của đại ca luôn là chân lý đối với nó. Thế nên dù uất ức, nó cũng nhỏ giọng phân trần:

"Em không dòm ngó người của đại ca mà."

Nghe hai chữ dòm ngó, Minh Khải lại chiếu tướng. Ngọc Bảo cảm thấy ủy khuất tập hai.

"Hôm nay cô bé như thế nào?"

Ngọc Bảo âm thầm bĩu môi. Không cho người ta dòm ngó thì sao người ta có cái để báo cáo? Nhưng thôi, gan hắn nhỏ nên một tia bất mãn cũng chẳng dám thể hiện.

"Dạ em thấy tinh thần chị dâu bất ổn suốt năm tiết. Bộ anh với chị dâu.. cãi nhau hả?"

Minh Khải lại liếc qua: "Không phải chuyện của mày."

"Vậy bảo vệ chị dâu cũng không phải là chuyện của em luôn hả đại ca?" Ngọc Bảo vuột miệng thiếu suy nghĩ.

"Mày muốn chết nhẹ nhàng hay tử tế?"

Ngọc Bảo rụt cổ. Đang sống sung sướng được ba mẹ cưng chiều, ông bà nội ngoại hai bên nâng trong lòng bàn tay, ngu sao chết. Thế nên nó phải tiếp tục thần phục đại ca. Nhưng mà nó rất tò mò chuyện xảy ra giữa hai người, tiếc là đại ca một từ cũng không hé môi. Quá không công bằng!

Chuyện gì nó cũng kể cho đại ca, vậy mà đại ca lại chẳng thèm chia sẻ với nó. Nó rất muốn nói đại ca hành xử như vậy thì nên vô rừng chơi với dế. Sống trên đời phải có qua có lại chứ. Đại ca không thèm để ý đến cảm nhận của nó thì thôi, còn tuyệt tình đuổi nó về.

Kỳ thực Minh Khải cũng chẳng muốn đối xử tệ với Ngọc Bảo, chỉ là anh đang không có tâm trạng. Suy nghĩ lúc này đang ngổn ngang trăm mối. Anh tự hỏi mình có nên tách rời Châu Ngọc. Nhưng anh đã vất vả giành cô từ tay ba mẹ cô, giờ không nỡ trả cô về lại cho hai người.

Hôm nay hai đứa bất ổn, mẹ Minh Khải đã gọi kể tình hình cho mẹ Châu Ngọc. Mẹ Châu Ngọc bị sốc khi nghe bà nói bọn trẻ giận nhau. Phải biết từ nhỏ đến lớn Minh Khải không rời Châu Ngọc nửa bước, luôn ăn chung và ngủ chung. Một tay anh chăm lo cho cô. Chuyện giận hờn khiến người ta khó tin. Mẹ Châu Ngọc nhờ mẹ Minh Khải để ý hai đứa nhỏ và sẽ sắp xếp sang sớm.

Đến giờ ăn tối tình hình vẫn chẳng khá hơn. Một đứa cúi mặt, một đứa lặng lẽ quan sát. Minh Khải vẫn để ý Châu Ngọc nhưng biểu hiện của anh rất lạ, nửa muốn thân mật, nửa rối rắm.

"Hai đứa hôm nay xảy ra chuyện gì?" Ba Minh Khải lên tiếng.

"Dạ không có gì ạ!" Châu Ngọc ngước lên trả lời rồi lại cúi xuống.

Minh Khải vẫn im lìm chăm chú vào chén cơm. Suy nghĩ vẫn rối rắm, vì cô dậy thì mà hai đứa giận nhau. Anh chỉ sợ không cẩn thận làm ra hành động dọa thiên thần bé nhỏ. Anh muốn Châu Ngọc vô tư, nhưng bây giờ cô công chúa của anh đã sắp trưởng thành.

Chẳng phải anh muốn lạnh nhạt với cô, chỉ là không tự tin vào bản lĩnh kiềm chế của mình. Bé con của anh thật sự ngây thơ đáng yêu. Tối qua anh dặn không mang chuyện hai đứa ra nói cho ai và cô đã nghe lời nên mới không đá động trên bàn ăn.

Minh Khải không biết làm sao với bé con mới tốt. Anh bận tâm suy nghĩ mà không hay ba mẹ đang quan sát mình. Hai đứa nhỏ khiến ông bà khó hiểu. Mà thôi kệ, bọn nhóc có mối lương duyên kiếp trước sẽ tự động hòa giải thôi.

Ăn tối xong Châu Ngọc buồn bã về phòng, chẳng còn líu lo như trước. Một giây sau là Minh Khải cũng đi theo. Ông bố bà mẹ chỉ ầm thầm lắc đầu cười. Chúng nó không thể rời nhau một giây phút nào. Thằng con hai người cũng lạ, luôn anh minh trước người khác nhưng với Châu Ngọc thì trở nên thiếu quyết đoán.

Minh Khải vào phòng, Châu Ngọc cảm nhận được dù không nhìn ra sau. Anh trai không còn quan tâm cô, cô cũng sẽ không thèm để ý đến anh trai. Có điều não nghĩ như vậy nhưng lòng lại buồn khổ.

Chẳng biết tính tình kiếp trước có theo đi đầu thai hay không, mà kiếp này cô cũng hiền lành thành thật. Đã thế còn bị Minh Khải dưỡng trong tháp ngà nên tâm hồn như tờ giấy trắng.

Châu Ngọc buồn buồn đi tới bàn học. Ngày thường Minh Khải sẽ đến ngồi cạnh và dạy cô học dù cô không yêu cầu, thế mà hôm nay anh chẳng quan tâm gì.

Cô không hề biết nãy giờ Minh Khải rất khổ sở. Anh đang quyết định tách Châu Ngọc ra và chờ ngày cô thật sự trưởng thành.

Minh Khải ngồi học cách xa cô, nhưng không tập trung vì vẫn để ý động tĩnh của cô. Châu Ngọc uất ức nghĩ mình đã làm gì phật ý, nên anh trai mới giận đến mức này. Cô vừa học vừa lặng lẽ lau nước mắt.

Minh Khải nghe tiếng hức hức của Châu Ngọc liền chịu không nổi. Anh bước tới dỗ dành: "Đừng khóc nữa."

Châu Ngọc càng nức nở: "Anh trai không thương em nữa hu hu.."

"Ai nói vậy? Anh thương Châu Ngọc nhất trên đời."

"Anh không để ý đến người ta hức hức.."

Minh Khải khổ sở. Anh ôm cả cơ thể mềm mại vào lòng, giọng anh yêu chiều trên đỉnh đầu cô: "Đừng nghĩ lung tung, trên đời này không ai thương Châu Ngọc bằng anh hết, hiểu không? Chỉ là bây giờ Châu Ngọc lớn rồi, chúng ta phải tách ra, không thể ngủ cùng nhau nữa."

Cô gái nhỏ phụng phịu: "Không chịu hức hức.. Em phải ngủ với anh trai."

Minh Khải càng dỗ cô càng không nín. Cuối cùng chỉ có thể đầu hàng thỏa hiệp. Châu Ngọc khiến anh khổ sở vì bản tính trẻ con. Cô đòi ngồi trong lòng anh, hoặc kề sát cạnh cùng nhau học bài. Minh Khải phải cố tập trung vào trang vở trước mặt. Châu Ngọc đúng là khắc tinh của cuộc đời anh.

Vất vả một lúc cũng hoàn thành xong bài tập. Anh bảo Châu Ngọc đi ngủ trước nhưng bé con không hợp tác. Trước giờ đều lên giường cùng nhau, cô sẽ không ngủ trước anh. Vả lại cô phải ở trong lòng anh mới ngủ ngon.

Minh Khải sầu trong bụng. Không thể để cô gái nhỏ thức khuya tổn hại sức khỏe, đành cắn răng lên giường. Anh giả vờ đắp mền để tránh đụng chạm da thịt. Không ngờ cô nhóc cũng chui vào chăn.

Hồi trước Minh Khải sung sướng cùng chung chăn gối với Châu Ngọc thì giờ lại thấy khổ sở. Độ tuổi của thanh thiếu niên thường thích tìm hiểu và khám phá điều mới lại, và sẽ dễ làm chuyện bậy bạ.

May mắn Minh Khải đã trải qua hai đời, nên không bồng bột. Anh sẽ kiên nhẫn chờ Châu Ngọc lớn. Có điều cô bám dính như vậy là đang hành hạ anh. Đợi Châu Ngọc ngủ sâu, Minh Khải ngồi dậy, cố vượt qua sự cám dỗ.

Anh lấy một bộ chăn màn đã chuẩn bị sẵn trải dưới đất ngủ. Mới thiu thiu được vài phút đã nghe tiếng khóc. Châu Ngọc chân trần định bước xuống giường tới chỗ anh.

Minh Khải vội vàng ngồi dậy, hai tay giữ chân cô: "Đừng xuống đây, lạnh chân đó."

"Sao anh không ngủ cùng em hu hu.. Anh không thích ngủ cùng Châu Ngọc nữa sao?"

"Không phải đâu." Minh Khải khổ sở: "Tại anh lớn rồi, sợ tối ngủ không cẩn thận làm đau em."

"Em không sợ mà. Không có anh, em không ngủ được."

Minh Khải mềm tim, đành nhận mệnh leo lên giường. Anh nằm ôm bảo bối nhưng tâm can co quắp. Anh cũng chỉ là người bình thường, nên khó mà không nghĩ xa. Cứ như vậy sáng hôm sau một cái quần con lại bị quăng sọt rác. Và dì giúp việc nhận ra cậu chủ nhỏ quá phung phí. Đồ mới tinh mà vứt đi.

Dì ấy nói với mẹ Minh Khải. Bà bắt đầu thấy lo. Con trai đã lớn, tiếp tục ngủ chung như vậy sẽ có chuyện. Bà bàn với chồng lựa lời thảo luận với con trai. Minh Khải dù không sợ trời, không sợ đất nhưng ngại chuyện tế nhị bị phơi bày. Có sống qua hai kiếp thì anh vẫn là trai tân.

Trong một giây thoáng Minh Khải cảm thấy mình đã sai khi dưỡng ra một Châu Ngọc không rành thế sự như vậy. Biết ba mẹ lo lắng nên dù ngại thì anh vẫn nói để hai người yên tâm. Giải pháp tạm thời là báo ba mẹ bên kia tìm cách mang Châu Ngọc về nhà.

Châu Ngọc được nuông chiều từ nhỏ đến lớn nên trẻ con hơn cả em trai ở nhà. Bị bắt về ở phòng riêng, dù cũng có chăn nệm ấm êm nhưng cô lại không ngủ được. Vì vậy cố gắng được vài ngày, cô lại chạy sang nhà ba mẹ nuôi, cố thủ trong phòng Minh Khải.[/BOOK][/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 362 Tìm chủ đề
Chương 62: Người Quen Của Kiếp Trước

Thấy Châu Ngọc quyến luyến mình, Minh Khải cũng hạnh phúc. Có điều anh lo lắng mình sẽ khiến cô sợ hãi nếu sơ sẩy mất khống chế. Nhưng anh đã lỡ dưỡng ra một cô bé bám người, nên phải vất vả kìm chế mỗi tối để cô có giấc ngủ ngon. Minh Khải khổ sở thêm một thời gian thì cũng được giải thoát.

Châu Ngọc lần đầu có kinh nguyệt, không được tự nhiên, vì vậy lần này không cần Minh Khải trốn cô, thì cô cũng tự tránh anh, cho nên cô dọn sang phòng khác. Có điều thói quen thật đáng sợ, không được nằm trong lòng anh trai, cô chẳng thể ngủ ngon.

Châu Ngọc lăn lộn mãi vẫn không ngủ được. Minh Khải bên này cũng chẳng khác gì cô. Những tưởng tách ra anh sẽ không phải chịu sự tra tấn, ai ngờ Châu Ngọc đã bén rễ trong lòng anh.

Không có cô, anh cảm nhận căn phòng quen thuộc của mình trở nên xa lạ và chỉ muốn sang phòng Châu Ngọc ẵm cô về. Nhưng anh biết mình phải trấn tĩnh nếu không hậu quả sẽ khó lường.

Định lực của anh đủ mạnh, còn Châu Ngọc thì không bằng. Hết chu kỳ kinh, cô lại chạy về phòng leo lên giường anh. Lúc Minh Khải đang mơ màng thì có cái đầu nhỏ chui vào chăn, rồi nhè nhẹ rút trong lòng anh.

Minh Khải không tiện hất cô ra, đành phối hợp không biết gì để cánh tay nhỏ bé của cô vòng sang ôm lấy người anh chìm vào giấc ngủ. Đến sáng Minh Khải lại thủ tiêu chiếc quần nhỏ của mình. Mất mặt không còn gì để nói.

Tình hình chật vật cho đến lúc anh được học bổng du học nước ngoài. Minh Khải thật ra không muốn đi, nhưng phải trang bị để gánh vác với ba và bảo vệ những người anh yêu quý.

Ban đầu anh định dẫn theo Châu Ngọc, bởi vì không muốn tách rời cô. Tiếc là kiếp này thành tích học tập của cô chẳng được như đời trước. Thêm nữa mẹ cô cũng không muốn con gái xa nhà.

Anh đi du học cũng là giải thoát tình trạng khổ sở với cảm giác ôm Châu Ngọc và mộng tinh. Nhưng ngày tiễn biệt buồn đến thắt lòng. Nhìn Châu Ngọc khóc thương tâm đến mức anh muốn bỏ mọi thứ ở lại với cô.

Hai cánh tay trắng ngần ôm lấy thắt lưng anh, cả khuôn mặt đầy nước mắt vùi sâu trong lồng ngực anh, giọng cô nức nở: "Anh trai giữ gìn sức khỏe và mỗi ngày phải nhớ Châu Ngọc."

Minh Khải hôn trán cô: "Mỗi ngày học bài xong thì gọi anh, không được lười biếng. Không được ăn đồ lạnh, gặp chuyện phải gọi cho anh dù đêm hay ngày, có nhớ chưa?"

Châu Ngọc gật đầu hít mũi. Minh Khải tay ôm cô, mắt ngước nhìn Ngọc Bảo: "Ở trong lớp phải theo sát Châu Ngọc, có chuyện gì thì gọi cho anh ngay."

Ngày thường Minh Khải bá đạo xưng ông gọi mày rất láu cá. Hôm nay có nhiều người lớn chung quanh nên giữ hình tượng. Ngọc Bảo lại không nghĩ gì, đại ca ra đi hắn chỉ cảm thấy buồn nẫu ruột.

"Anh yên tâm, em sẽ để ý Châu Ngọc." Ngọc Bảo ngoan ngoãn hứa hẹn.

Bịn rịn thêm một lúc, Minh Khải theo ba mình lên máy bay vì trong mắt người ngoài anh vẫn chưa đủ tuổi, lần đầu ra nước ngoài phải có người lớn đi cùng. Mẹ Minh Khải đã định tháp tùng hai cha con, nhưng sức khỏe bà không đủ. Ba phải sắp xếp ổn thỏa cho anh mới có thể quay lại Việt Nam.

* * *

Vắng Minh Khải khiến nhà trống trải. Ba mẹ Châu Ngọc muốn con gái về nhưng thấy mẹ Minh Khải cố giữ cô. Con trai không ở cạnh, phải có con gái nuôi an ủi tinh thần.

Mẹ Minh Khải đã bắt đầu học sự gian xảo của con trai, bày trò không trả con gái cho người ta. Châu Ngọc hiện tại như con gái ruột của bà, hai mẹ con luôn dính nhau. Mẹ Minh Khải dạy dỗ và nuôi dưỡng cô như tiểu thư.

Có được sự yêu thương của mọi người nhưng Châu Ngọc vẫn buồn, bởi vì trong lòng rất nhớ anh trai. Cô có gia đình bên cạnh còn khổ sở thì Minh Khải ở nước ngoài một mình càng thảm thương.

Anh biết trước sẽ nhớ cô gái nhỏ, nhưng không ngờ nó lại da diết đến mức này. Đôi lúc anh muốn bỏ tất cả quay về Việt Nam, nhưng nghĩ đến tương lai đành cố gắng vượt qua. Bất cứ khi nào có thời gian, anh đều gọi cho Châu Ngọc.

Cô gái của anh mỗi ngày lớn thêm một chút, nét dễ thương trên mặt càng hiện rõ. Được mẹ anh chăm chút càng trở nên đài các kiêu sa. Vẻ đẹp của cô không sắc sảo mà hiền lành, thánh thiện, khiến người ta nhìn lâu.

Mẹ bảo không có anh, Châu Ngọc thường xuống lầu với vẻ mặt uể oải, dấu hiệu của trạng thái thiếu ngủ. Xem ra anh đã thành công giáo dưỡng cô chỉ quen hơi mình.

Châu Ngọc không ngủ được, Minh Khải cũng chẳng khá hơn. Mỗi tối không còn được ôm cô trong vòng tay, anh cũng trằn trọc không an giấc, thế là lại lao đầu vào học để trấn áp nỗi nhớ.

Mỗi lần hai đứa trò chuyện, Châu Ngọc luôn kể cho anh nghe mọi chuyện xảy ra hằng ngày. Nhìn cô líu lo bên màn hình, Minh Khải cảm thấy hạnh phúc. Anh bảo tập trung học tập và cô hoàn toàn nghe lời.

Sang năm lớp chín, thành tích của Châu Ngọc đã được cải thiện. Một góc tâm tư của cô gái nhỏ Minh Khải đã không biết được. Cô gắng sức mình cũng vì ngưỡng mộ anh. Cô muốn làm vui lòng anh.

Hôm nay được điểm cao, Châu Ngọc vội vàng khoe: "Em được điểm 10. Anh thấy em giỏi không?"

"Châu Ngọc của anh đương nhiên giỏi rồi." Minh Khải nhìn màn hình cưng chiều.

Vẫn chưa ai nhận ra khi Minh Khải xưng hô với cô, luôn luôn là Châu Ngọc của anh. Ngay từ lúc còn nhỏ anh đã gọi như vậy. Người lớn ban đầu cho là đứa nhỏ bá đạo, mặc định bạn thân giống đồ chơi mình ưa thích. Minh Khải gọi hoài quen tai, mọi người dần dần đã cảm thấy bình thường.

"Em nghe lời anh trai, không làm thân với bạn nam nào trong lớp hết." Châu Ngọc trưng biểu cảm chờ được khen.

"Châu Ngọc của anh rất ngoan. Anh thương Châu Ngọc nhất."

Cứ như vậy hai anh em tiếp tục trò chuyện hoài không chán. Châu Ngọc trưởng thành theo ngày tháng và bắt đầu thấy lời anh trai nói đúng, nam nữ phải có khoảng cách, nên ngày đó anh trai không cho mình ngủ cùng là có lí do.

Giữa anh trai và em gái cũng phải có khoảng cách và không được hôn nhau. Vì vậy về sau, mỗi lần Minh Khải bảo hôn tạm biệt trước khi ngắt điện thoại, cô đã chần chừ.

Minh Khải nhướng mắt: "Sao không hôn tạm biệt anh?"

"Anh trai cũng nói nam nữ khác biệt, không thể hôn nhau mà."

Minh Khải cảm giác mình đã tự bê đá đập chân. Nhưng anh vẫn có thể trợn mắt nói lời điêu ngoa: "Anh và Châu Ngọc khác người ta. Nếu em giữ khoảng cách với anh, anh sẽ rất buồn."

Châu Ngọc bị anh dẫn dắt, chỉ có thể thuận theo. Minh Khải ép buộc cô đưa mặt sát màn hình rồi hôn anh và cho anh hôn lại. May mắn nụ hôn qua màn hình, Châu Ngọc cũng không cảm giác được gì.

Thêm một năm nữa trôi qua, Minh Khải bước sang tuổi mười sáu và Châu Ngọc mười lăm. Dù người lớn trong nhà mong cô mãi ngây thơ thì vào trường, cô cũng thấy được vài cặp bạn bè yêu sớm, nên ít nhiều đã biết chuyện yêu đương.

Và rồi cô nhận ra mình không nên ngủ trong phòng anh trai nữa. Cô muốn dọn phòng khác, nhưng rồi lại nghĩ anh không ở đây nên tiếp tục mượn tạm giường của anh, bởi vì cô không thể ngủ trên giường lạ.

Hè đến, Minh Khải liền bay về Việt Nam. Nhìn thấy Châu Ngọc đứng đón cùng ba mẹ, anh bước tới ôm cô thật chặt. Châu Ngọc quẫn bách ngọ nguậy trong lòng Minh Khải, anh mới chịu buông ra quay sang ôm mẹ.

Và cả ngày sau đó cô gái nhỏ tránh anh. Buổi tối, cô cũng ôm gối mền sang phòng khác. Minh Khải lúc này tạm thời đã quên khổ sở trước lúc xa nhà. Thấy cô gái nhỏ đột nhiên xa lạ, liền giận hờn:

"Không muốn ngủ cùng anh nữa sao? Châu Ngọc ghét anh rồi phải không?"

"Không có." Châu Ngọc vội vàng phủ nhận.

"Vậy sao anh về thì em qua phòng khác? Chẳng phải trước đây chúng ta luôn ngủ cùng nhau sao?"

"Nhưng giờ em đã lớn." Giọng cô ngượng ngùng: "Anh trai cũng đã từng nói chúng ta nên tách ra mà."

Đấy là lúc trước. Còn hiện tại cô có biết anh nhớ cô đến điên đảo không? Anh bay nửa vòng trái đất về để chịu sự xa cách của cô sao. Minh Khải ép Châu Ngọc phải ngủ cùng. Lần này đến lượt Châu Ngọc nằm im thin thít

Minh Khải theo thói quen vươn tay kéo cô gái nhỏ vào lòng, nhưng anh không ngờ hành động này đã hại anh. Cô gái của anh đã phát triển hơn trước, khi ôm cô cảm xúc thật ngọt ngào và nỗi thống khổ cũng trầm trọng.

Châu Ngọc thì cảm nhận có vật gì đó căng cứng chọc vào người vô cùng khó chịu, nhưng cô chưa biết đó là gì. Cô chỉ cảm nhận anh trai như đang không thoải mái.

Có lẽ tại cô lạnh nhạt nên anh trai buồn. Nghĩ vậy nên Châu Ngọc vòng tay ôm Minh Khải. Ai ngờ lại hại anh khổ sở hơn. Minh Khải ngồi dậy đi vào toilet khóa trái cửa.

Châu Ngọc đứng bên ngoài lo lắng: "Anh trai có sao không?"

Không có hồi đáp từ Minh Khải, chỉ nghe tiếng rên nhỏ xen lẫn vui sướng của anh. Một lúc lâu Minh Khải mới bước ra, trạng thái lúc này đã ổn.

Châu Ngọc gặng hỏi nhưng anh chỉ kéo cô lên giường, vùi mặt sâu trong tóc cô, cất giọng nỉ non: "Anh nhớ Châu Ngọc."

Châu Ngọc nghe vậy cảm động, lại càng ôm chặt anh. Hành động của cô vô tình hại Minh Khải. Anh thật sự muốn chạy vào toilet lần thứ hai. Khổ sở như vậy nhưng anh lại cam tâm tình nguyện. Mỗi buổi tối đều ôm Châu Ngọc ngủ cùng dù có ngược bản thân.

Ngày quay lại Mỹ học tập, Minh Khải dặn dò Châu Ngọc phải học hành chăm chỉ, không được yêu đương. Nhưng dù anh không dặn thì cô cũng đã phát huy hết tiềm lực. Cô noi gương anh trai. Thật ra gen nhà cô cũng là gen trội, chỉ vì được Minh Khải bao bọc, cho nên ngày trước cô không phấn đầu.

Giờ thấy anh du học bằng học bổng, nên mới quyết tâm học giỏi để được giống anh. Châu Ngọc không muốn anh trai thấy cô kém cạnh so với bạn nữ cùng lớp nào của anh.

Ngày ngày Châu Ngọc giữ liên lạc với anh, có điều cô đã biết giữ khoảng cách. Minh Khải không quen thấy cô như vậy, cho nên mỗi lúc trước khi tạm biệt anh thường khua môi múa mép:

"Anh nói ở bên ngoài thì giữ khoảng cách với người con trai khác, chứ không phải là anh. Hôn tạm biệt anh mà em do dự là thế nào?"

Châu Ngọc chậm trong suy nghĩ, cảm nhận lời nói của anh trai kỳ lạ, nhưng không biết cách phản kháng. Hơn nữa cô đã bị anh thao túng tâm lý từ nhỏ, lời của anh luôn là chân lý đối với cô, cho nên cô sẽ nghe. Hơn nữa anh trai sẽ không dạy cô điều sai, không cần phản ứng thái quá.

Châu Ngọc xem Minh Khải là thần tượng mà không biết anh thật ra lưu manh vô cùng. Ngày ngày cô bị anh giám sát từ xa. Ngọc Bảo là tai mắt của anh. Bạn nam sinh nào đến gần đều bị nó thừa lệnh đại ca tiêu diệt gọn.

Vì hành động này mà vài người đã hiểu lầm nó có tình cảm với Châu Ngọc. Ngọc Bảo nghe lời đồn muốn run tim. May mà đại ca không biết, bằng không sẽ lột da nó.

Ngọc Bảo vẫn đang làm đúng bổn phận, có chuyện gì lập tức báo cho Minh Khải. Một năm đại ca đi, tình hình vẫn bình yên và những tưởng mọi thứ sẽ suôn sẻ cho đến lúc anh về.

Nhưng rồi trời không chiều lòng người, sang năm lớp mười đã xảy ra biến cố nho nhỏ. Lão bà chiếm số giàu sang của Châu Ngọc tự nhiên chuyển vô lớp họ. Lúc bà ta tới gần Châu Ngọc, Ngọc Bảo đã muốn đuổi đánh.

Có điều cộng tuổi hai đời, người ta dù sao cũng đáng bậc ông bà của mình, đâu thể đấm đá. Nhưng bà già này rất quá đáng. Bà ta ỷ có trí nhớ kiếp trước bày đặt lên mặt.

Ban đầu Ngọc Bảo không nhận ra bà ta, nhưng thấy biểu hiện lạ lùng của bà ta, thích tiếp cận và chở che cho Châu Ngọc. Ngọc Bảo để ý và nghe cách bà ta nói chuyện đã ngộ ra. Bà ta là hàng giống mình và muốn đền bù cho Châu Ngọc.

Bà ta con nhà giàu, tra một chút là biết Châu Ngọc học ở đâu. Xem ra người ta nói những người nợ nhau từ kiếp trước sẽ tự tìm đến nhau là có cơ sở. Đám bọn họ là một minh chứng rõ ràng.

Nhưng bà ta muốn đền bù là chuyện của bà ta, nhiệm vụ của Ngọc Bảo là ngăn bất kỳ ai đến gần người của đại ca. Ngọc Bảo luôn kiếm chuyện mỗi khi bà ta tiếp cận Châu Ngọc.

Thấy Ngọc Bảo phản ứng thái quá, bà ta kéo nó ra một góc ở sân trường nhìn nó ghét bỏ: "Oắt con, mi và ta cùng hệ còn làm khó nhau."

"Hệ gì?" Ngọc Bảo bực mình. Con nhỏ này rõ ràng bị khùng. Khác người thường thì giấu đi. Nói ra như vậy bộ muốn người ta mang đi làm thí nghiệm hả?

"Chúng ta từ đó đi lên." Bà già nhìn Ngọc Bảo cười cười. Hình dáng nữ sinh của bà ta lúc này có chút tinh nghịch.

"Thì sao bà già?"

"Mi nói ai già?" Con nhỏ hung hăng không phục. Người ta già ở kiếp trước. Bây giờ đã trẻ trung xinh đẹp. Thằng quỷ này có mắt không tròng.
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back