Châu Ngọc đã quen hơi của Minh Khải nên chỉ cần không cảm nhận được, cô liền thức giấc. Người chịu khổ cuối cùng vẫn là Minh Khải. Anh cũng không muốn phải ngược bản thân, thế là hôm sau cho người mang thêm giường vào phòng.
Lời của Minh Khải luôn là chân lý đối với Châu Ngọc, nên anh làm sao cô cũng ngoan ngoãn thuận theo. Minh Khải yêu cầu đặt giường cô sát giường của anh. Như vậy hai đứa vẫn sinh hoạt cùng nhau. Minh Khải chỉ dính sát Châu Ngọc lúc dạy cô học, còn lại chẳng dám vượt rào.
Châu Ngọc sắp vào lớp mười hai, chương trình học rất nặng. Minh Khải rất chịu khó kìm cho cô. Anh có tình cảm với người ta nên chẳng thấy cực khổ, mà chỉ thấy đời màu hồng. Tâm trạng vui vẻ nên nhìn ai cũng thuận mắt.
Ngọc Bảo làm kỳ đà anh cũng không ghét bỏ, còn tốt bụng dạy nó học. Nhưng nếu Ngọc Bảo tập trung học mà không nhiều chuyện thì chẳng có gì để bàn, ai biết gần đây tên này bắt đầu thích náo nhiệt.
Ngọc Bảo mang hết chuyện xảy ra trong lớp kể cho Minh Khải. Chuyện khác thì anh không thèm nâng mắt, nhưng chỉ cần dính đến hai chữ Châu Ngọc là anh lập tức chú ý.
Và Ngọc Bảo cũng rất biết cách chọc Minh Khải cao máu. Đợi lúc tâm tình anh tốt đẹp thì nó mới tung tin:
"Thằng cô hồn Anh Kiệt kia cứ bám chị dâu. Ỷ vào nhan sắc và thành tích học tập tốt, nó khoe mẽ với mấy đứa con gái khác thì cũng thôi đi, chị dâu không để ý đến nó mà nó cứ lấy thước khều người ta hoài."
"Mày không biết tìm cách để nó ngưng mấy trò khỉ này sao?" Minh Khải chán ghét.
"Đại ca biểu em làm gì bây giờ. Bạn trong lớp lấy thước khều, rồi mượn vở là chuyện thường ở huyện. Không lẽ em đánh nhau với nó vì chuyện này?"
Anh Kiệt cũng chẳng làm gì quá đáng. Nữ sinh đẹp dịu dàng như Châu Ngọc thì nam sinh nào chẳng thích. Anh Kiệt cảm nắng cô cũng bình thường thôi.
"Tao bảo mày đánh hắn lúc nào? Mày chỉ cần ngăn bất kỳ ai tới gần Châu Ngọc, đơn giản vậy mà mày không làm được hả?"
"Đại ca à, chuyện này nói thì dễ làm mới khó. Người yêu dấu của đại ca dễ thương, đâu phải mỗi một mình Anh Kiệt thích, còn mấy nam sinh khác, làm sao em ngăn hết.."
Ngọc Bảo chưa nói hết câu đã bị Minh Khải cốc vào đầu. Nó vội vàng tự cứu: "Mấy tên đó chỉ nhìn chút thôi đại ca. Không ai tới gần Châu Ngọc hết."
Minh Khải tức khí đang muốn dạy dỗ Ngọc Bảo, thì may mắn Châu Ngọc quay lại từ nhà vệ sinh. Minh Khải đành thu tay và tiếp tục dạy học, nhưng mắt anh vẫn nhìn Ngọc Bảo uy hiếp, nếu nó còn để nam sinh nào đến gần Châu Ngọc thì anh sẽ không tha.
Hôm sau vào lớp, Ngọc Bảo liều mình viện lí do sức học yếu và xin cô chủ nhiệm đổi chỗ ngồi sát bàn của Anh Kiệt để hỏi bài. Nó ham học đương nhiên cô giáo vui vẻ. Ngọc Bảo thỏa mãn dưới cái nhìn khó hiểu của Anh Kiệt. Cậu ta cảm thấy có gì đó rất bất thường. Rõ ràng hai đứa chẳng thân nhau.
Anh Kiệt tuổi này chưa thật sự biết tình yêu là gì, chỉ cảm mến Châu Ngọc vì nụ cười dịu dàng khả ái của cô. Tập vở của cô lại sạch đẹp. Anh Kiệt học giỏi nhưng khả năng nhìn bảng kém, cho nên mỗi lần xong tiết đều mượn tập Châu Ngọc để dò lại.
Ngọc Bảo cảm thấy bực mình. Đã ngồi cạnh rồi mà vẫn vô dụng sao? Không được, đại ca mà biết Anh Kiệt quấy rối Châu Ngọc thì nó tàn đời. Vì vậy khi Anh Kiệt chuẩn bị khều Châu Ngọc là nó quăng quyển tập sang và cất giọng thiếu đòn:
"Nhìn đi thằng cận thị. Có vậy cũng làm phiền người ta."
Anh Kiệt cũng bực mình. Cậu ta có hỏi tên này đâu, sao lại sân si? Nhưng ngó bộ mặt ngang tàng của Ngọc Bảo, thôi thì một điều nhịn chín điều lành. Anh Kiệt thật sự muốn kiểm tra lại bài nên cầm tập của Ngọc Bảo lên. Có điều chữ Ngọc Bảo quá ngược mắt, cậu ta bèn trả quyển tập lại, còn tình thật phân trần:
"Chữ của bạn quá khó đọc.."
Ngọc Bảo đi theo Minh Khải và gần mực thì đen, nó cũng đã nhiễm thói bá đạo, không
hài lòng liền cốc vào đầu đối phương. Anh Kiệt tức tối nhưng trước giờ là học sinh ưu tú, không biết đánh nhau nên nín nhịn.
Có điều Ngọc Bảo không vừa mắt người ta nên càng ngang ngược. Và Anh Kiệt sau một thời gian nín nhịn cũng bùng nổ. Kết quả hai đứa bị mời lên phòng giáo vụ. Cha mẹ cũng được triệu tập.
Học sinh tốt như Anh Kiệt đương nhiên được ưu ái. Ngọc Bảo bị các thầy cô mặc định nó đã làm gì chọc Anh Kiệt nhịn không nổi. Gia đình Anh Kiệt thừa mứa tiền bạc, gia đình Ngọc Bảo cũng chẳng kém cạnh.
Tóm lại ai cũng không dễ chọc, cho nên các thầy cô chỉ có thể mệt mỏi hòa giải. Sau cùng mỗi đứa viết tờ kiểm điểm. Vẻ bề ngoài cho thấy chuyện đã được giải quyết, nhưng thực chất rắc rối mới đã xuất hiện.
Vì Ngọc Bảo làm loạn, không những Anh Kiệt mà cả học sinh trong lớp đều cho là nó thích Châu Ngọc, nên mới ghét Anh Kiệt làm thân với cô. Và lúc đầu Anh Kiệt chỉ chưa có cảm giác với Châu Ngọc, giờ thì nhờ phước của Ngọc Bảo mà cậu ta cũng chú ý cô hơn.
Ngọc Bảo thì cảm thấy khủng khiếp. Đại ca mà nghe mấy lời đồn thổi này thì nó sẽ chết. Mỗi lần Anh Kiệt bảo nó thích Châu Ngọc là nó run và có cảm giác đại ca đang quanh quẩn. Ngọc Bảo chỉ muốn lao đến tẩn cho Anh Kiệt một trận để chừa thói phát ngôn bậy bạ.
Nhưng mới viết kiểm điểm xong, Ngọc Bảo chẳng dám manh động nữa. Đại ca đã nói phải lấy học hành làm trọng, ít nhất phải tốt nghiệp cấp ba. Vất vả lắm hắn mới lên lớp mười hai, giờ mà đánh nhau có thể bị đuổi học. Nó không sợ cha mẹ buồn, chỉ sợ Minh Khải thất vọng về mình.
Ngọc Bảo dự định giấu chuyện mất mặt này với Minh Khải, tiếc rằng giấy không gói được lửa. Châu Ngọc không bao giờ giấu Minh Khải bất kỳ chuyện gì. Nghe xong cuộc xô xát, khuôn mặt Minh Khải âm u. Ban đầu Ngọc Bảo tưởng đại ca giận vì nó đánh nhau, nhưng vài giây sau nó chợt ngộ ra.
Sự phẫn nộ của đại ca bắt nguồn từ thái độ của Châu Ngọc. Cô đứng về phe của Anh Kiệt và quy lỗi do Ngọc Bảo hung hăng. Rõ ràng Châu Ngọc có cảm tình với Anh Kiệt, nên Minh Khải ôm cục tức. Đã thế Châu Ngọc còn khen hắn giỏi, bảo sao đại ca không điên.
Một lúc sau khi chỉ có hai đứa trong phòng riêng, Minh Khải nhìn Ngọc Bảo trút giận: "Mày canh người kiểu gì mà tên đó tới gần, còn khiến Châu Ngọc mộng thiếu nữ hả?"
Ngọc Bảo nghĩ mình sinh nhằm ngôi sao xấu, nằm không cũng dính đạn. Nó cảm thấy oan ức. Lúc trước nó chỉ mang tiếng học dở, giờ vì chuyện của đại ca, nó đã mang thêm tội thích đánh đấm. Bạn bè trong lớp bắt đầu ngán và xa lánh nó. Đại ca còn muốn nó sống sao?
Kỳ thực Minh Khải cũng biết mình vô lý khi nổi giận với Ngọc Bảo. Chỉ là Châu Ngọc nhắc Anh Kiệt quá nhiều khiến anh không thoải mái. Anh sợ tâm tình thiếu nữ của cô trỗi dậy, lại thích kẻ thù không đạp đất chung của anh ở kiếp trước. Công anh bắt tép nuôi cò, giờ đây cò lớn cò liền sang sông.
Có khi nào kiếp trước không đến được thì kiếp này Châu Ngọc và Anh Kiệt sẽ đến với nhau không? Minh Khải cảm thấy nguy cơ cao. Thấy Ngọc Bảo vẫn đang ngậm chặt miệng không dám trả lời, anh lại chỉ đạo nó:
"Mày tiếp tục quấy rối tên đó cho anh. Đừng có đánh nhau với nó, mắc công bị kỷ luật. Mày phải thông minh lên, trực diện không được thì đánh lén. Nhưng gì thì gì, mày phải lo học trước tiên."
Ngọc Bảo nghe vậy cảm động. Đại ca vẫn quan tâm nó, không bắt nó phải bất chấp vì chuyện của mình. Đại ca xứng đáng có được sự trung thành của nó. Ngọc Bảo bắt đầu chiến lược quấy rối Anh Kiệt. Vì không muốn lên phòng giám thị nên nó chỉ làm mấy trò vặt vãnh, chọc Anh Kiệt điên tiếc.
Bà già kia không giúp thì thôi, lại còn cản trở nó. Bà ta đã quên bản thân dù là thiếu nữ nhưng tâm hồn đã già cõi, sao lại học đòi mấy cô trong lớp mộng xuân. Bởi vậy Ngọc Bảo mỗi ngày trải qua không mấy dễ chịu. Nó vừa căng não đấu với Anh Kiệt, còn phải cãi nhau như chó mèo với bà già.
Nó ra sức giúp đại ca phá rối tình địch, nhưng xem ra chẳng mang lại kết quả, bởi vì quan trọng nhất vẫn là người trong cuộc. Nếu Châu Ngọc rung cảm trước Anh Kiệt, thì một trăm Ngọc Bảo cũng chẳng làm được gì. Cho nên sóng gió lại đến.
Hôm nay sau giờ tan học, Châu Ngọc đã thành công khiến Minh Khải mất khống chế: "Em đừng nhắc tên người bạn này nữa được không?"
Trước giờ Minh Khải chỉ có cưng chiều Châu Ngọc. Giờ anh quát lên khiến cô tủi thân. Minh Khải nhìn thấy nước mắt của cô, cơn giận liền xẹp xuống. Châu Ngọc là đầu quả tim của anh. Anh không muốn hung dữ với cô, ai bảo cô cứ nhắc tên Anh Kiệt.
Châu Ngọc hít mũi: "Sao anh la em hức hức.. Anh Kiệt không làm gì, sao anh ghét người ta hức hức.."
Cô bênh vực tình địch khiến Minh Khải lại bực tức: "Em ngưỡng mộ tên đó sao? Em muốn yêu đương sớm sao?"
Minh Khải bị cảm xúc bất ổn che mờ lý trí. Anh ám ảnh chuyện duyên phận, sợ Anh Kiệt và Châu Ngọc được trời xui khiến buộc vào nhau.
Châu Ngọc là cô nhóc mới lớn và ngại ai đó nói mình yêu đương. Minh Khải đã không hiểu còn trách mắng. Tuổi của cô rất dễ nổi loạn. Sự vô lý của anh làm cô trở nên ngang bướng.
Hai đứa cãi nhau khiến ba mẹ Minh Khải sửng sốt. Chuyện hy hữu này chưa bao giờ xảy ra. Châu Ngọc vừa khóc vừa tuyên bố: "Em sẽ không ở phòng anh nữa."
Minh Khải cũng nổi khùng: "Từ giờ chúng ta sẽ tách ra."
Một giây sau lời nói mất kiểm soát này khiến anh hối hận, nhưng chẳng thể rút lại. Kết quả Châu Ngọc dọn qua phòng khác. Hai đứa đi hai hướng.
Mẹ Minh Khải hiểu lòng con trai. Bà ra hiệu cho chồng về phòng trước, rồi đi vào phòng anh.
"Chuyện gì xảy ra vậy con?"
"Dạ không có gì." Giọng Minh Khải rời rạc.
"Con gái phải dỗ ngọt, con thích người ta mà sao cứ nạt nộ. Mẹ thấy con thô lỗ rồi đó."
Minh Khải chẳng phản ứng lời mẹ nói. Bà bất lực chỉ có thể đi qua phòng mới của con gái nuôi. Lúc này Châu Ngọc đang khóc rắm rứt. Bà dỗ dành:
"Anh Khải không đúng, mai mẹ sẽ mắng anh Khải. Con đừng khóc nữa, sưng mắt hết rồi."
Châu Ngọc nhào vào lòng bà khóc lớn: "Con không làm gì, tự nhiên anh Khải mắng con, rồi bảo con yêu đương sớm hức hức.."
Châu Ngọc vừa khóc vừa nói đứt quãng, bà phải ráng chấp vá mới hiểu được. Thì ra con trai bá đạo ghen tuông bậy bạ. Thay vì dịu dàng để Châu Ngọc không thể rời xa, thì lại quát tháo khiến người ta khổ sở.
Bà có thể nhìn ra trong lòng Châu Ngọc có Minh Khải. Con bé thích Minh Khải nhưng bị mối quan hệ anh trai em gái tạm thời che mờ tình cảm ngủ sâu trong lòng. Tự nhiên bà muốn xử thằng con ngu ngốc của mình.
Bây giờ nói gì nó cũng không nghe lọt tai. Thôi thì bà chờ Minh Khải xin lỗi Châu Ngọc. Giờ chỉ có thể an ủi con gái nuôi nín khóc. Và đúng như bà đã tiên lượng, chỉ vài phút sau Minh Khải đã làm lành và kéo người ta về phòng ngủ, dù phải khổ sở đè nèn chính mình.
Hết giận nhau, Châu Ngọc tiếp tục kể chuyện trường lớp và Minh Khải lại mặt nặng mày nhẹ với cô. Đã thế anh còn thì thầm với Ngọc Bảo thường xuyên không cho Châu Ngọc nghe, hại cô cảm thấy hai người nói gì đó về mình.
Châu Ngọc cảm thấy như mình và anh trai bắt đầu có khoảng cách. Một lần khác Châu Ngọc bị trừ điểm bài kiểm tra vì lỗi bất cẩn, thay vì an ủi thì Minh Khải lại trách móc:
"Vì em không tập trung, chỉ lo nói chuyện với Anh Kiệt."
Gần đây Châu Ngọc đã cảm nhận Minh Khải sẽ bực khi cô kể về Anh Kiệt, cho nên đã hạn chế nói tên cậu ta. Cô và bạn nữ ngồi cạnh có trao đổi thoáng qua với Anh Kiệt trước giờ kiểm tra. Cô không nói cho Minh Khải mà anh vẫn biết thì tội đồ là Ngọc Bảo già chuyện. Châu Ngọc thầm mắng trong lòng.
Cô đang muốn phân trần thì Minh Khải đã lấn át: "Em lo yêu đương nên sức học giảm sút."
Châu Ngọc tự ái: "Em học ngu kệ em, không cần anh quan tâm. Anh đáng ghét!"
Hai đứa lại chiến tranh lạnh, trên bàn ăn không ai nhìn ai.