Bài viết: 362 

Chương 60: Đạt Được Ước Nguyện
[HIDE-THANKS][BOOK]Khi mở cửa ra nhìn thấy toàn cảnh, hai vợ chồng biết đây là nhà mới, chẳng phải đang cho thuê mới lấy lại. Mẹ Châu Ngọc cảm động: "Gia đình nhà Minh Khải thật tốt với chúng ta."
"Để đền đáp ơn nghĩa này, anh sẽ cố gắng cống hiến cho công ty." Ba cô đồng tình với vợ.
"Vợ đoán họ sẽ không lấy tiền thuê nhà của chúng ta. Hay là.." Mẹ Châu Ngọc ngập ngừng một lúc rồi mới hạ quyết tâm: "Vợ không chắc tương lai thế nào nhưng mình đã lên đây rồi, sướng khổ gì cũng sẽ không quay đầu vì tương lai của con gái. Mình bán nhà ở làng chài trả lại tiền nhà cho anh chị. Nếu không đủ thì mình xin trả dần. Ông xã thấy sao?"
"Vợ nói đúng, ông xã nghe vợ. Chỉ cần vợ chồng chúng ta không cách xa, chuyện ở nơi nào đối với ông xã không quan trọng."
Hai vợ chồng nhìn nhau tình tứ. Bao lâu rồi họ không gần gũi nhau, giờ nhà bên kia giữ Châu Ngọc, xem như cho họ có không gian riêng hâm nóng tình cảm. Vậy nên thời gian này cứ như giai đoạn tân hôn của hai vợ chồng.
Một thời gian sau lo xong thủ tục bán nhà, cầm được tiền rồi hai vợ chồng liền sang nhà Minh Khải. Châu Ngọc giờ đã quen sống ở đây. Mới vài tháng mà bé con khác hẳn, được gia đình Minh Khải chăm như công chúa.
Đến giờ ba mẹ cô cũng chưa hiểu sao họ lại thương con gái mình, đặc biệt là Minh Khải. Nếu ngày nào hai người mang Châu Ngọc về căn hộ, cậu nhóc này sẽ đi theo, sau đó kiếm chuyện ngủ lại và ở lì nhà họ cho đến khi ba mẹ triệu tập quay về.
Và rồi đến lượt bé con Châu Ngọc nước mắt ngắn dài. Giải pháp cuối cùng được đặt ra là hai đứa nhỏ sẽ ở luân phiên giữa hai nhà. Hai gia đình bây giờ rất thân thiết và đã nhận định mình có hai đứa con chung.
Điều bất tiện là ba mẹ Châu Ngọc bận làm việc không thể đưa đón bọn nhỏ đi học. Cuối cùng nhà Minh Khải chịu trách nhiệm đưa rước. Mẹ Minh Khải rảnh rang nhất, vì vậy vui sướng nhận mệnh.
Mỗi lần thả Châu Ngọc ở cửa lớp, bé con sẽ ngọt ngào hôn má tạm biệt. Dễ thương đến mức bà chỉ muốn giữ bên cạnh. Lúc trước bà mắng Minh Khải chạy loạn, bắt bà dẫn xuống làng chày, giờ thì lại thầm cám ơn, nhờ con trai tào lao bà mới có cô con gái ngang hông.
Nhưng thằng con ích kỷ bệnh hoạn, Châu Ngọc hôn mẹ nuôi thì có vấn đề gì? Thế mà mỗi lần bé con thể hiện tình cảm với bà là mặt Minh Khải sa sầm. Châu Ngọc chưa hôn được cái thứ hai đã bị Minh Khải giữ chặt. Có điều bà cũng không ủy khuất, tại vì ba mẹ Châu Ngọc cũng chịu chung số phận. Họ không thể ôm hôn con gái khi có sự xuất hiện của Minh Khải.
Hôm nay hai vợ chồng mang cả vốn liếng sang nhà. Ban đầu mua căn hộ, chủ ý của Minh Khải là sau này sẽ sang tên cho Châu Ngọc. Giờ ba mẹ cô trả tiền, thôi thì bỏ tất cả vào ngân hàng cho cô. Tâm trạng của Minh Khải cực kỳ tốt. Ba mẹ vợ bán nhà xem ra đã quyết ở lại thành phố. Châu Ngọc không còn cơ hội tách khỏi anh nữa.
Ngày ngày Minh Khải song hành cùng Châu Ngọc. Anh còn muốn học chậm lại để đợi cô lên lớp cùng anh. Tiếc rằng hiện tại cô chỉ mới học lớp lá và anh thì nhảy lớp liên tục. Anh cũng muốn hoàn thành chương trình sớm để san sẻ gánh nặng với ba mẹ. Nếu không lùi lại được thì nên tiến tới thật nhanh.
Minh Khải hiện tại có thể khiến ba mẹ Châu Ngọc an tâm giao con gái. Châu Ngọc bé con ngây thơ đúng nghĩa, ở bên cạnh tên đàn ông già đời núp trong thân xác trẻ thơ, nên bị anh thao túng tâm lý.
Ban đầu không có mẹ, Châu Ngọc không ngủ được. Nhưng giờ quen hơi anh Khải, nên không cần mẹ vẫn có thể ngủ ngon. Ở trường Châu Ngọc cũng chẳng thích chơi với bạn, chỉ chờ tới giờ tan học để gặp anh trai.
Minh Khải dạy bé học. Mới lớp lá, Châu Ngọc đã có thể viết chữ và làm toán. Hai đứa bé ở trong phòng cùng nhau thường không giống mấy đứa trẻ khác xem phim hoạt hình, hay chơi đồ chơi.
Lúc nào ba mẹ Châu Ngọc gõ cửa phòng, đều thấy con gái ngồi trong lòng Minh Khải, được thằng nhóc cầm tay tập viết, nếu không thì vừa xem ti vi vừa đúc ăn. Hai người không chiều con bằng Minh Khải, cho nên mất con là điều hết sức bình thường.
* * *
Minh Khải nuông chiều Châu Ngọc, nhưng lại chán ghét Ngọc Bảo. Mỗi lần thằng nhỏ tới gần là bị đá, vậy mà nó vẫn mặt dày vào phòng Minh Khải. Nó còn biết tự an ủi bản thân rằng kiếp này đại ca đánh chẳng đau.
Có lẽ ở trước mặt Châu Ngọc nên đại ca không dám mạnh bạo. Cho nên qua hai kiếp, Châu Ngọc vẫn là vị cứu tinh của nó. Dù Minh Khải không ưa nó tới gần hai người thì nó vẫn liều mạng bám dính.
Ba mẹ nó rất sầu. Họ không muốn con trai bị ngược đãi nên ngăn con trai sang nhà Minh Khải. Nhưng xui xẻo sinh ra thằng con thích bị ngược, chỉ đành bó tay bất lực.
Thằng con còn bào chữa rằng Minh Khải chỉ dạy nó học, không có đánh nó. Do nó học ngu nên Minh Khải mới bực. Hai người chẳng thể phản bác gì. Đúng là con mình qua đây có tiến bộ. Chưa vào lớp một đã biết đọc biết viết. Xem như chơi với Minh Khải cũng không thiệt thòi.
Thật ra Minh Khải dạy vợ bé bỏng, nhưng Ngọc Bảo cứ làm ồn và nói chuyện với Châu Ngọc nên anh phải tìm việc cho nó. Vì vậy dạy nó học để nó không còn rảnh rang. Bất đắc dĩ anh trở thành thầy giáo của hai đứa nhỏ.
Minh Khải còn muốn mang Châu Ngọc đi học võ cùng, nhưng thể chất của cô căn bản không học được. Nhìn cô bầm dập, anh cũng không chịu được. Ngọc Bảo bằng tuổi Châu Ngọc, về sau học cùng nhau, nó có thể bảo vệ Châu Ngọc.
Chiều nào tài xế cũng phải chở ba đứa nhỏ đi học võ. Châu Ngọc ngồi nhìn Minh Khải và Ngọc Bảo đánh đấm. Có thể nói ba đứa trẻ lớn lên bên nhau. Ba mẹ Châu Ngọc bên này lại cảm thấy như mình thật sự đã mất con gái.
Mỗi khi hai người tới nhà Minh Khải đón Châu Ngọc, đều bị thằng nhỏ tìm mọi cách cản trở. Mẹ Minh Khải cũng kiếm chuyện giành con gái. Minh Khải còn lưu manh nghĩ đủ mọi chiêu để ba mẹ Châu Ngọc có không gian riêng, rảnh rỗi tạo em bé và chẳng còn sức đòi Châu Ngọc với anh.
Và rồi không biết có phải trời muốn giúp Minh Khải hay không mà sau đó mẹ của Châu Ngọc mang thai. Minh Khải ra vẻ quan tâm. Anh nói mẹ vợ an tâm dưỡng sức, anh sẽ chăm sóc Châu Ngọc, dỗ cô không khóc. Mẹ Châu Ngọc thấy Minh Khải hiểu chuyện lại càng thương.
Ba mẹ anh nhìn ra sự gian xảo của con trai chỉ âm thầm xấu hổ. Sao mình có thể sinh ra đứa con lưu manh đến mức này. Tính cách chiếm hữu bá đạo này được di truyền từ ai? Ông bà cảm thấy khó hiểu.
Giờ Minh Khải vừa là anh trai, vừa là ba của Châu Ngọc. Anh lo lắng chăm sóc Châu Ngọc từng phút giây. Ngày đầu tiên cô vào trường cấp một cũng là Minh Khải đưa đi.
Ngọc Bảo đã được Minh Khải giao nhiệm vụ, nên nằng nặc ép ba mẹ xin học cùng lớp Châu Ngọc. Nó có nhiệm vụ cao cả là phải bảo vệ vợ tương lai của đại ca. Nếu Châu Ngọc bi xước một miếng da, đại ca sẽ lột nguyên lớp da của nó.
Ông bố nhí Minh Khải bận học vẫn dành thời gian dạy hai đứa. Xui xẻo là hai đứa tiếp thu chậm. Minh Khải càng dạy, hai kẻ này vẫn ngáo ngơ. May mắn vợ đại ca cũng học ngu nên đại ca chưa bỏ nghề.
Mỗi lần đến giờ học không khí vô cùng vui nhộn. Mấy người lớn len lén nhìn ba đứa nhỏ. Vài phút lại nghe giọng nũng nịu của Châu Ngọc và tiếng phân trần của Ngọc Bảo.
Ngọc Bảo cảm thấy ủy khuất. Đại ca gõ đầu nó nhưng chẳng làm gì Châu Ngọc. Mà thôi, vợ người ta thì người ta thiên vị. Thân ăn nhờ, ở đậu, học ké như nó biết điều thì im miệng cho xong.
Đại ca muốn sao thì nó làm theo. Ở trong lớp nó không cho ai tới gần Châu Ngọc. Mỗi khi xếp hàng vào lớp, bất kỳ ai dám xô vợ tương lai của đại ca, nó sẽ ăn thua đủ.
Lần nọ có một tên đô con ăn hiếp Châu Ngọc. Ngọc Bảo thấy tướng tá thằng nhỏ gấp đôi mình cũng ngán. Nhưng đại ca đã dặn nếu Châu Ngọc bị ăn hiếp, hắn phải liều mạng cứu.
Đánh không lại thì đâm đầu vào bụng nó, chuyện còn lại có đại ca lo. Bởi vậy Ngọc Bảo dùng hết sức bình sinh lao vào người thằng nhỏ kia, kết quả cả hai đều ngã ra đất. Ngọc Bảo khiến ba mẹ bị giáo viên mời họp nhưng chẳng thấy áy náy.
Nó đã được đại ca nhìn bằng cặp mắt khác vì đã liều mạng bảo vệ Châu Ngọc không đứt sợi tóc nào. Đại ca an tâm giao nó tiếp tục giám sát mấy kẻ thích kiếm chuyện, hoặc muốn làm quen với Châu Ngọc.
Ngày qua ngày Minh Khải tiếp tục nhảy lớp, còn Ngọc Bảo và Châu Ngọc bình bình lên lớp. Do học cùng lớp nên Châu Ngọc xem Ngọc Bảo là bạn thân. Có điều tên này vô cùng khó hiểu. Hắn thường xanh mặt mỗi khi cô xáp tới gần.
Châu Ngọc sẽ không bao giờ hiểu được nỗi lòng của Ngọc Bảo. Nó không dám thân cận là vì ngán Minh Khải. Nó bảo vệ thì được nhưng nhìn chằm chằm cô thì sẽ bị đại ca xử đẹp.
Châu Ngọc được bảo bọc nên vẫn mãi ngây thơ. Từ nhỏ đến lớn ngủ chung với Minh Khải đã trở thành thói quen và không cảm thấy bất thường. Vấn đề là cô được nuôi hoàn hảo nên phát triển tốt, lẽ ra phải bắt đầu giữ khoảng cách thì cô lại lệ thuộc vào anh.
* * *
Thời gian thấm thoát thoi đưa, chẳng mấy chốc ba đứa trẻ đã thành thanh thiếu niên. Tuy nhiên Châu Ngọc vì sống trong sự chở che của Minh Khải mà suy nghĩ mãi ngây thơ. Bây giờ cô đã mười ba nhưng non nớt như trẻ con.
Có một lần Châu Ngọc khóc mếu máo nói với Minh Khải: "Ngực của em rất đau, em bị bệnh nan y rồi hu hu.."
Châu Ngọc thân với mẹ nuôi và cũng có mẹ ruột, nhưng chẳng hiểu sao cô lại ngượng khi nói với họ mà thật tự nhiên kể với Minh Khải.
Minh Khải nghe vậy hết hồn. Não chưa kịp suy nghĩ thì miệng đã nhanh hơn: "Đau thế nào, đưa anh xem."
Châu Ngọc vừa vén áo vừa khóc thảm thiết. Biểu hiện trầm trọng của anh trai cho thấy cô thật sự bệnh nặng, có khi sắp chết rồi cũng nên.
Minh Khải nhìn vùng ngực trắng trẻo của Châu Ngọc, có gì đó hơi không bình thường, nhưng lòng anh lúc này chỉ lo lắng, suy nghĩ chẳng còn minh mẫn. Giọng anh bất an: "Em đau chỗ nào?"
Châu Ngọc chỉ một chỗ gần đỉnh nhọn: "Chỗ này, chung quanh chỗ này đau lắm. Có cục sưng nữa hu hu.. Em bị ung thư rồi hu hu.."
Châu Ngọc vừa khóc vừa nắm tay anh đè lên khu vực sưng chung quanh nụ hoa nhỏ. Minh Khải như bị bỏng. Anh vội rụt tay lại. Vành tai anh lặng lẽ đỏ lên.
"Kéo áo xuống." Minh Khải gian nan mở miệng: "Từ giờ không được tùy tiện kéo áo lên, cũng không được cho ai xem, không được nói như nãy giờ."
"Nhưng em sắp chết thật rồi phải không?" Châu Ngọc vẫn khóc như mưa gió.
Minh Khải theo bản năng thấy cô khóc liền đau lòng. Anh dang tay ôm ôm cô vào ngực. Minh Khải tập võ và ăn uống đủ chất nên cao lên rất nhiều. Bởi vậy Châu Ngọc đứng gọn trong lòng anh.
"Châu Ngọc không chết, đây là dấu hiệu của sự trưởng thành." Giọng anh yêu thương.
Châu Ngọc nghe vậy thở ra. Cô ngây thơ không cảm thấy mình đã lớn và không nên thân cận anh trai. Từ nhỏ cô đã ăn ngủ cùng anh trai. Anh trai còn thân hơn cả ba mẹ ruột. Anh trai nói gì cũng đúng. Chỉ cần không chết là tốt.
Buổi tối cô lại ngủ cùng. Có điều Minh Khải sau khi chạm vào khuôn ngực của cô, hocmon nam tính ngủ sâu đã trỗi dậy, cứ nhắm mắt lại nhớ đến khuôn ngực trắng ngần. Bình thường chẳng có gì kích thích, anh sẽ không suy nghĩ bậy. Chính Châu Ngọc đã thức tỉnh bản năng của anh và anh đã lần đầu mộng tinh.
Vì vậy đêm thứ hai Minh Khải không cho Châu Ngọc rút vào lòng mình nữa. Cô ủy khuất: "Anh không thương em nữa sao?"
"Thương.." Minh Khải gian nan ngồi dậy: "Nhưng bé ngủ trước đi, anh nhớ ra còn bài tập chưa làm xong."
Châu Ngọc phụng phịu: "Vậy anh làm đi, em đợi anh ngủ cùng."
Minh Khải chỉ đang tìm cớ hoãn binh. Anh định đợi cô ngủ rồi sẽ nằm xuống cách xa. Ai biết cô bé bướng bỉnh không thỏa hiệp. Cũng chính anh tạo ra cục diện hôm nay. Trước giờ anh ôm Châu Ngọc ngủ nên giờ cô không chịu ngủ một mình. Châu Ngọc muốn khóc. Minh Khải chịu không nổi đành nằm xuống.[/BOOK][/HIDE-THANKS]
[HIDE-THANKS][BOOK]Khi mở cửa ra nhìn thấy toàn cảnh, hai vợ chồng biết đây là nhà mới, chẳng phải đang cho thuê mới lấy lại. Mẹ Châu Ngọc cảm động: "Gia đình nhà Minh Khải thật tốt với chúng ta."
"Để đền đáp ơn nghĩa này, anh sẽ cố gắng cống hiến cho công ty." Ba cô đồng tình với vợ.
"Vợ đoán họ sẽ không lấy tiền thuê nhà của chúng ta. Hay là.." Mẹ Châu Ngọc ngập ngừng một lúc rồi mới hạ quyết tâm: "Vợ không chắc tương lai thế nào nhưng mình đã lên đây rồi, sướng khổ gì cũng sẽ không quay đầu vì tương lai của con gái. Mình bán nhà ở làng chài trả lại tiền nhà cho anh chị. Nếu không đủ thì mình xin trả dần. Ông xã thấy sao?"
"Vợ nói đúng, ông xã nghe vợ. Chỉ cần vợ chồng chúng ta không cách xa, chuyện ở nơi nào đối với ông xã không quan trọng."
Hai vợ chồng nhìn nhau tình tứ. Bao lâu rồi họ không gần gũi nhau, giờ nhà bên kia giữ Châu Ngọc, xem như cho họ có không gian riêng hâm nóng tình cảm. Vậy nên thời gian này cứ như giai đoạn tân hôn của hai vợ chồng.
Một thời gian sau lo xong thủ tục bán nhà, cầm được tiền rồi hai vợ chồng liền sang nhà Minh Khải. Châu Ngọc giờ đã quen sống ở đây. Mới vài tháng mà bé con khác hẳn, được gia đình Minh Khải chăm như công chúa.
Đến giờ ba mẹ cô cũng chưa hiểu sao họ lại thương con gái mình, đặc biệt là Minh Khải. Nếu ngày nào hai người mang Châu Ngọc về căn hộ, cậu nhóc này sẽ đi theo, sau đó kiếm chuyện ngủ lại và ở lì nhà họ cho đến khi ba mẹ triệu tập quay về.
Và rồi đến lượt bé con Châu Ngọc nước mắt ngắn dài. Giải pháp cuối cùng được đặt ra là hai đứa nhỏ sẽ ở luân phiên giữa hai nhà. Hai gia đình bây giờ rất thân thiết và đã nhận định mình có hai đứa con chung.
Điều bất tiện là ba mẹ Châu Ngọc bận làm việc không thể đưa đón bọn nhỏ đi học. Cuối cùng nhà Minh Khải chịu trách nhiệm đưa rước. Mẹ Minh Khải rảnh rang nhất, vì vậy vui sướng nhận mệnh.
Mỗi lần thả Châu Ngọc ở cửa lớp, bé con sẽ ngọt ngào hôn má tạm biệt. Dễ thương đến mức bà chỉ muốn giữ bên cạnh. Lúc trước bà mắng Minh Khải chạy loạn, bắt bà dẫn xuống làng chày, giờ thì lại thầm cám ơn, nhờ con trai tào lao bà mới có cô con gái ngang hông.
Nhưng thằng con ích kỷ bệnh hoạn, Châu Ngọc hôn mẹ nuôi thì có vấn đề gì? Thế mà mỗi lần bé con thể hiện tình cảm với bà là mặt Minh Khải sa sầm. Châu Ngọc chưa hôn được cái thứ hai đã bị Minh Khải giữ chặt. Có điều bà cũng không ủy khuất, tại vì ba mẹ Châu Ngọc cũng chịu chung số phận. Họ không thể ôm hôn con gái khi có sự xuất hiện của Minh Khải.
Hôm nay hai vợ chồng mang cả vốn liếng sang nhà. Ban đầu mua căn hộ, chủ ý của Minh Khải là sau này sẽ sang tên cho Châu Ngọc. Giờ ba mẹ cô trả tiền, thôi thì bỏ tất cả vào ngân hàng cho cô. Tâm trạng của Minh Khải cực kỳ tốt. Ba mẹ vợ bán nhà xem ra đã quyết ở lại thành phố. Châu Ngọc không còn cơ hội tách khỏi anh nữa.
Ngày ngày Minh Khải song hành cùng Châu Ngọc. Anh còn muốn học chậm lại để đợi cô lên lớp cùng anh. Tiếc rằng hiện tại cô chỉ mới học lớp lá và anh thì nhảy lớp liên tục. Anh cũng muốn hoàn thành chương trình sớm để san sẻ gánh nặng với ba mẹ. Nếu không lùi lại được thì nên tiến tới thật nhanh.
Minh Khải hiện tại có thể khiến ba mẹ Châu Ngọc an tâm giao con gái. Châu Ngọc bé con ngây thơ đúng nghĩa, ở bên cạnh tên đàn ông già đời núp trong thân xác trẻ thơ, nên bị anh thao túng tâm lý.
Ban đầu không có mẹ, Châu Ngọc không ngủ được. Nhưng giờ quen hơi anh Khải, nên không cần mẹ vẫn có thể ngủ ngon. Ở trường Châu Ngọc cũng chẳng thích chơi với bạn, chỉ chờ tới giờ tan học để gặp anh trai.
Minh Khải dạy bé học. Mới lớp lá, Châu Ngọc đã có thể viết chữ và làm toán. Hai đứa bé ở trong phòng cùng nhau thường không giống mấy đứa trẻ khác xem phim hoạt hình, hay chơi đồ chơi.
Lúc nào ba mẹ Châu Ngọc gõ cửa phòng, đều thấy con gái ngồi trong lòng Minh Khải, được thằng nhóc cầm tay tập viết, nếu không thì vừa xem ti vi vừa đúc ăn. Hai người không chiều con bằng Minh Khải, cho nên mất con là điều hết sức bình thường.
* * *
Minh Khải nuông chiều Châu Ngọc, nhưng lại chán ghét Ngọc Bảo. Mỗi lần thằng nhỏ tới gần là bị đá, vậy mà nó vẫn mặt dày vào phòng Minh Khải. Nó còn biết tự an ủi bản thân rằng kiếp này đại ca đánh chẳng đau.
Có lẽ ở trước mặt Châu Ngọc nên đại ca không dám mạnh bạo. Cho nên qua hai kiếp, Châu Ngọc vẫn là vị cứu tinh của nó. Dù Minh Khải không ưa nó tới gần hai người thì nó vẫn liều mạng bám dính.
Ba mẹ nó rất sầu. Họ không muốn con trai bị ngược đãi nên ngăn con trai sang nhà Minh Khải. Nhưng xui xẻo sinh ra thằng con thích bị ngược, chỉ đành bó tay bất lực.
Thằng con còn bào chữa rằng Minh Khải chỉ dạy nó học, không có đánh nó. Do nó học ngu nên Minh Khải mới bực. Hai người chẳng thể phản bác gì. Đúng là con mình qua đây có tiến bộ. Chưa vào lớp một đã biết đọc biết viết. Xem như chơi với Minh Khải cũng không thiệt thòi.
Thật ra Minh Khải dạy vợ bé bỏng, nhưng Ngọc Bảo cứ làm ồn và nói chuyện với Châu Ngọc nên anh phải tìm việc cho nó. Vì vậy dạy nó học để nó không còn rảnh rang. Bất đắc dĩ anh trở thành thầy giáo của hai đứa nhỏ.
Minh Khải còn muốn mang Châu Ngọc đi học võ cùng, nhưng thể chất của cô căn bản không học được. Nhìn cô bầm dập, anh cũng không chịu được. Ngọc Bảo bằng tuổi Châu Ngọc, về sau học cùng nhau, nó có thể bảo vệ Châu Ngọc.
Chiều nào tài xế cũng phải chở ba đứa nhỏ đi học võ. Châu Ngọc ngồi nhìn Minh Khải và Ngọc Bảo đánh đấm. Có thể nói ba đứa trẻ lớn lên bên nhau. Ba mẹ Châu Ngọc bên này lại cảm thấy như mình thật sự đã mất con gái.
Mỗi khi hai người tới nhà Minh Khải đón Châu Ngọc, đều bị thằng nhỏ tìm mọi cách cản trở. Mẹ Minh Khải cũng kiếm chuyện giành con gái. Minh Khải còn lưu manh nghĩ đủ mọi chiêu để ba mẹ Châu Ngọc có không gian riêng, rảnh rỗi tạo em bé và chẳng còn sức đòi Châu Ngọc với anh.
Và rồi không biết có phải trời muốn giúp Minh Khải hay không mà sau đó mẹ của Châu Ngọc mang thai. Minh Khải ra vẻ quan tâm. Anh nói mẹ vợ an tâm dưỡng sức, anh sẽ chăm sóc Châu Ngọc, dỗ cô không khóc. Mẹ Châu Ngọc thấy Minh Khải hiểu chuyện lại càng thương.
Ba mẹ anh nhìn ra sự gian xảo của con trai chỉ âm thầm xấu hổ. Sao mình có thể sinh ra đứa con lưu manh đến mức này. Tính cách chiếm hữu bá đạo này được di truyền từ ai? Ông bà cảm thấy khó hiểu.
Giờ Minh Khải vừa là anh trai, vừa là ba của Châu Ngọc. Anh lo lắng chăm sóc Châu Ngọc từng phút giây. Ngày đầu tiên cô vào trường cấp một cũng là Minh Khải đưa đi.
Ngọc Bảo đã được Minh Khải giao nhiệm vụ, nên nằng nặc ép ba mẹ xin học cùng lớp Châu Ngọc. Nó có nhiệm vụ cao cả là phải bảo vệ vợ tương lai của đại ca. Nếu Châu Ngọc bi xước một miếng da, đại ca sẽ lột nguyên lớp da của nó.
Ông bố nhí Minh Khải bận học vẫn dành thời gian dạy hai đứa. Xui xẻo là hai đứa tiếp thu chậm. Minh Khải càng dạy, hai kẻ này vẫn ngáo ngơ. May mắn vợ đại ca cũng học ngu nên đại ca chưa bỏ nghề.
Mỗi lần đến giờ học không khí vô cùng vui nhộn. Mấy người lớn len lén nhìn ba đứa nhỏ. Vài phút lại nghe giọng nũng nịu của Châu Ngọc và tiếng phân trần của Ngọc Bảo.
Ngọc Bảo cảm thấy ủy khuất. Đại ca gõ đầu nó nhưng chẳng làm gì Châu Ngọc. Mà thôi, vợ người ta thì người ta thiên vị. Thân ăn nhờ, ở đậu, học ké như nó biết điều thì im miệng cho xong.
Đại ca muốn sao thì nó làm theo. Ở trong lớp nó không cho ai tới gần Châu Ngọc. Mỗi khi xếp hàng vào lớp, bất kỳ ai dám xô vợ tương lai của đại ca, nó sẽ ăn thua đủ.
Lần nọ có một tên đô con ăn hiếp Châu Ngọc. Ngọc Bảo thấy tướng tá thằng nhỏ gấp đôi mình cũng ngán. Nhưng đại ca đã dặn nếu Châu Ngọc bị ăn hiếp, hắn phải liều mạng cứu.
Đánh không lại thì đâm đầu vào bụng nó, chuyện còn lại có đại ca lo. Bởi vậy Ngọc Bảo dùng hết sức bình sinh lao vào người thằng nhỏ kia, kết quả cả hai đều ngã ra đất. Ngọc Bảo khiến ba mẹ bị giáo viên mời họp nhưng chẳng thấy áy náy.
Nó đã được đại ca nhìn bằng cặp mắt khác vì đã liều mạng bảo vệ Châu Ngọc không đứt sợi tóc nào. Đại ca an tâm giao nó tiếp tục giám sát mấy kẻ thích kiếm chuyện, hoặc muốn làm quen với Châu Ngọc.
Ngày qua ngày Minh Khải tiếp tục nhảy lớp, còn Ngọc Bảo và Châu Ngọc bình bình lên lớp. Do học cùng lớp nên Châu Ngọc xem Ngọc Bảo là bạn thân. Có điều tên này vô cùng khó hiểu. Hắn thường xanh mặt mỗi khi cô xáp tới gần.
Châu Ngọc sẽ không bao giờ hiểu được nỗi lòng của Ngọc Bảo. Nó không dám thân cận là vì ngán Minh Khải. Nó bảo vệ thì được nhưng nhìn chằm chằm cô thì sẽ bị đại ca xử đẹp.
Châu Ngọc được bảo bọc nên vẫn mãi ngây thơ. Từ nhỏ đến lớn ngủ chung với Minh Khải đã trở thành thói quen và không cảm thấy bất thường. Vấn đề là cô được nuôi hoàn hảo nên phát triển tốt, lẽ ra phải bắt đầu giữ khoảng cách thì cô lại lệ thuộc vào anh.
* * *
Thời gian thấm thoát thoi đưa, chẳng mấy chốc ba đứa trẻ đã thành thanh thiếu niên. Tuy nhiên Châu Ngọc vì sống trong sự chở che của Minh Khải mà suy nghĩ mãi ngây thơ. Bây giờ cô đã mười ba nhưng non nớt như trẻ con.
Có một lần Châu Ngọc khóc mếu máo nói với Minh Khải: "Ngực của em rất đau, em bị bệnh nan y rồi hu hu.."
Châu Ngọc thân với mẹ nuôi và cũng có mẹ ruột, nhưng chẳng hiểu sao cô lại ngượng khi nói với họ mà thật tự nhiên kể với Minh Khải.
Minh Khải nghe vậy hết hồn. Não chưa kịp suy nghĩ thì miệng đã nhanh hơn: "Đau thế nào, đưa anh xem."
Châu Ngọc vừa vén áo vừa khóc thảm thiết. Biểu hiện trầm trọng của anh trai cho thấy cô thật sự bệnh nặng, có khi sắp chết rồi cũng nên.
Minh Khải nhìn vùng ngực trắng trẻo của Châu Ngọc, có gì đó hơi không bình thường, nhưng lòng anh lúc này chỉ lo lắng, suy nghĩ chẳng còn minh mẫn. Giọng anh bất an: "Em đau chỗ nào?"
Châu Ngọc chỉ một chỗ gần đỉnh nhọn: "Chỗ này, chung quanh chỗ này đau lắm. Có cục sưng nữa hu hu.. Em bị ung thư rồi hu hu.."
Châu Ngọc vừa khóc vừa nắm tay anh đè lên khu vực sưng chung quanh nụ hoa nhỏ. Minh Khải như bị bỏng. Anh vội rụt tay lại. Vành tai anh lặng lẽ đỏ lên.
"Kéo áo xuống." Minh Khải gian nan mở miệng: "Từ giờ không được tùy tiện kéo áo lên, cũng không được cho ai xem, không được nói như nãy giờ."
"Nhưng em sắp chết thật rồi phải không?" Châu Ngọc vẫn khóc như mưa gió.
Minh Khải theo bản năng thấy cô khóc liền đau lòng. Anh dang tay ôm ôm cô vào ngực. Minh Khải tập võ và ăn uống đủ chất nên cao lên rất nhiều. Bởi vậy Châu Ngọc đứng gọn trong lòng anh.
"Châu Ngọc không chết, đây là dấu hiệu của sự trưởng thành." Giọng anh yêu thương.
Châu Ngọc nghe vậy thở ra. Cô ngây thơ không cảm thấy mình đã lớn và không nên thân cận anh trai. Từ nhỏ cô đã ăn ngủ cùng anh trai. Anh trai còn thân hơn cả ba mẹ ruột. Anh trai nói gì cũng đúng. Chỉ cần không chết là tốt.
Buổi tối cô lại ngủ cùng. Có điều Minh Khải sau khi chạm vào khuôn ngực của cô, hocmon nam tính ngủ sâu đã trỗi dậy, cứ nhắm mắt lại nhớ đến khuôn ngực trắng ngần. Bình thường chẳng có gì kích thích, anh sẽ không suy nghĩ bậy. Chính Châu Ngọc đã thức tỉnh bản năng của anh và anh đã lần đầu mộng tinh.
Vì vậy đêm thứ hai Minh Khải không cho Châu Ngọc rút vào lòng mình nữa. Cô ủy khuất: "Anh không thương em nữa sao?"
"Thương.." Minh Khải gian nan ngồi dậy: "Nhưng bé ngủ trước đi, anh nhớ ra còn bài tập chưa làm xong."
Châu Ngọc phụng phịu: "Vậy anh làm đi, em đợi anh ngủ cùng."
Minh Khải chỉ đang tìm cớ hoãn binh. Anh định đợi cô ngủ rồi sẽ nằm xuống cách xa. Ai biết cô bé bướng bỉnh không thỏa hiệp. Cũng chính anh tạo ra cục diện hôm nay. Trước giờ anh ôm Châu Ngọc ngủ nên giờ cô không chịu ngủ một mình. Châu Ngọc muốn khóc. Minh Khải chịu không nổi đành nằm xuống.[/BOOK][/HIDE-THANKS]