Ngôn Tình [Edit] Ngoan ,Hôn Anh - Dạ Tử Sân

Discussion in 'Truyện Drop' started by Nguyệt Dạ Ly, Nov 8, 2021.

  1. Nguyệt Dạ Ly

    Messages:
    1
    Chương 10:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tần Hi vốn tưởng rằng cô sẽ bối rối khi bị gọi tên lên sân khấu, nhưng cô lại vô cùng bình tĩnh, thậm chí cô còn nghĩ tới việc lấy khăn giấy lau khóe miệng, sau đó xách làn váy, chậm rãi đi lên, xinh đẹp ưu nhã, mặt mày thanh tú, hấp dẫn không ít ánh mắt của mọi người.

    Bất cứ lúc nào, cô luôn có thể trở nên chói lọi như vậy.

    Người dẫn chương trình hỏi Sơ Nịnh về một số quan điểm cá nhân của cô về đồ trang sức mới, cô hết sức bình tĩnh mà kể ra cái ưu điểm của nó, như thể mọi lời nói đều xuất phát từ trái tim, chân thành thật tâm.

    Tần Hi nghĩ có chút buồn cười, lúc cô đang ăn có nghe người khác bàn luận về các món trang sức, thế nhưng lúc này lại có thể trả lời trôi chảy như thể cô đã xem qua.

    Người dẫn chương trình nhìn thấy sợi dây chuyền sapphire trên cổ cô, mỉm cười nói: "Sợi dây chuyền sapphire mà Sơ tiểu thư đang đeo là át chủ bài của WHOLE LIFE trong mùa hè này. Nó do Tần tổng thiết kế. Sơ tiểu thư cảm thấy thế nào?"

    Biểu cảm trên mặt Sơ Nịnh hơi dừng lại một chút, nhìn xuống, đem tất cả các cảm xúc giấu trong đáy mắt, mỉm cười nói: . "Màu xanh lam đại diện cho bầu trời và đại dương, tượng trưng cho sự vĩnh cữu, cùng tên WHOLE LIFE đều mang cùng ý nghĩa, công chúa tiên cá là hiện thân của tình yêu và cái thiện, viên đá nước mắt mỹ nhân ngư này cũng tượng trưng cho tình yêu cùng dũng cảm, được làm rất tính sảo, ý nghĩa sâu sắc, tôi rất thích."

    *WHOLE LIFE=Trọn đời

    Người dẫn chương trình cười lớn: "Sơ tiểu thư nói đúng. Chiếc vòng cổ này là trong bộ sự tập mới nhất của chúng tôi, tình cờ cũng gọi là Brave Love. Ý tưởng ban đầu của chiếc vòng cổ bắt nguồn từ Tần tổng. Tần tổng đã thiết kế Brave Love ở Luân Đôn và đã giành được huy chương vàng trong cuộc thi thiết kế đồ trang sức, tác phẩm đoạt giải vẫn được trưng bày trong phòng triển lãm tại trụ sở ở Luân Đôn."

    Nói đến đây, người dẫn chương trình thuận miệng hỏi: "Cô Sơ đã đến Luân Đôn chưa?"

    Sơ Nịnh tay cầm chặt micro, trong đầu chợt lóe lên cái gì đó.

    Cô mím môi dưới: "Đã từng."

    "Ấn tượng của Sơ tiểu thư về Luân Đôn như thế nào?"

    Sơ Nịnh nhìn chằm chằm ngọn đèn cách đó không xa, trong mắt trong veo lóe lên tia phức tạp, nhẹ giọng nói: "Tôi đi nơi đó vào ba năm trước, có chút vội vàng không có ấn tượng."

    Có vẻ như Sơ Nịnh không thích chủ đề này, người dẫn chương trình nhanh chóng chuyển chủ đề khác, nói về tổng bộ của WHOLE LIFE ở Luân Đôn.

    Bóng lưng của người đàn ông ở lan can lầu hai vô tình cứng đờ, khuôn mặt sắc bén càng thêm ngưng trọng, môi mỏng mím lại thành một đường thẳng.

    Tần Hi nghĩ đến vào mùa hè ba năm trước, bóng dáng rất quen thuộc bỗng dưng xuất hiện trên đường phố Luân Đôn, anh chưa kịp đi tìm đã biến mất trong đám đông.

    Những năm đó ở Anh, anh thường xuất thần, khi ăn uống, khi đi trên đường, khi đi học, anh luôn cảm thấy bóng dáng cô vụt qua, khi quay lại anh mới nhận ra tất cả chỉ là ảo giác.

    Nhưng lần gặp gỡ ba năm trước lại hoàn toàn không giống nhau.

    Ngày hôm đó anh rõ ràng đã nhìn thấy khuôn mặt của cô, ánh mắt của hai người còn giao nhau giữa dòng người đông đúc, cũng chính mắt anh nhìn thấy cô hốt hoảng chạy hòa vào đám đông không thấy bóng dáng.

    Anh như phát điên lao vào đám đông tìm cả một ngày, nhưng vẫn không tìm thấy cô.

    Sau này nghĩ lại, chính anh cũng không đoán ra được lần gặp gỡ đó rốt cuộc là thật hay là mộng.

    Cho đến ngày hôm nay, anh lại người được chính miệng cô thừa nhận đã đến Luân Đôn vào cách đây ba năm trước.

    Tần Hi cảm giác mình rốt cuộc bắt được cái gì đó, vội vàng đi xuống lầu.

    Bữa tiệc gần kết thúc, sau khi bước xuống sân khấu Sơ Nịnh liền đi và nhà vệ sinh.

    Sau khi rửa tay đi ra, cô định đến đại sảnh tìm Trì Diên, nhưng lại vô tình đụng phải Tần Hi ở đầu cầu thang.

    Anh dường như vừa mới xuống đây, khẩn trương tìm cái gì đó hướng vào đại sảnh mà đi, thấy được cô thân hình dừng lại, sải bước đi tới, nắm lấy cổ tay cô kéo đi đến chỗ không người.

    Sơ Nịnh bị anh kéo ra cửa hông của sảnh tiệc.

    Cửa có nhân viên bảo vệ canh giữ, Sơ Nịnh còn đeo trên cổ sợi dây chuyền sapphire át chủ bài năm nay của WHOLE LIFE, sợi dây chuyền đó trước khi rời đi phải trả lại nhưng vì cô đi theo Tần Hi nên bọn họ cũng không dám ngăn cản.

    "Anh đưa tôi đi đâu vậy?" Sơ Nịnh đuổi theo bước chân của anh, giãy giụa cổ tay hơi đau.

    Người được đưa tới ga ra dừng trước chiếc Bugatti màu đen quen thuộc, Tần Hi mở cửa xe, giọng nói lạnh nhạt đến mức không thể nghe thấy cảm xúc của anh: "Lên xe."

    "Đi đâu?"

    "Đưa em về nhà."

    "Tôi có thể tự mình đi về."

    Tần Hi cụp mi, trầm mặc nhìn cô: "Chúng ta nói chuyện đi."

    Sơ Nịnh muốn nói hai người bọn họ không có chuyện gì phải nói, nhưng nhìn thái độ của Tần Hi, từ chối e rằng không thể được.

    Rơi vào bước đường cùng, cô đành lên xe của Tần Hi, lấy điện thoại di động ra, gửi cho Trì Diên một tin nhắn WeChat để cho cô ấy về trước.

    Xe rời khỏi ga ra khách sạn rồi nhanh chóng chạy ra đường lớn hòa vào dòng xe cộ trên đường.

    Tần Hi không trực tiếp đưa cô về nhà.

    Sơ Nịnh rất quen thuộc với thành phố mà cô đã lớn lên, biết đây là đường đến Nhị Trung Trường Hoàn.

    Cô hơi căng thẳng, nghĩ đến câu nói vừa rồi "Chúng ta hãy nói chuyện" của Tần Hi, anh đưa cô đến chỗ này là muốn nói chuyện gì đây?

    Cả một quãng đường im lặng, cuối cùng đến cổng trường Nhị Trung Trường Hoàn, Tần Hi đậu xe sang một bên.

    Cả hai không vào trường mà đến con đường nhỏ ăn vặt phía sau Nhị Trung.

    Mặc dù đang là kỳ nghỉ hè nhưng gần đó có nhiều lớp dạy kèm khác nhau nên con đường ăn vặt vẫn nhộn nhịp khi về đêm, hương thơm nồng thoang thoảng khắp nơi.

    Trong bữa tiệc Sơ Nịnh đã ăn nhiều, hiện tại cũng không có cảm giác thèm ăn, nhìn đường phố sôi nổi như thế này không khỏi xúc động: "Ở đây xem ra không có gì thay đổi."

    Khi còn đi học, vào buổi tối cô và Tần Hi thường không đi nhà ăn ăn cơm mà đi tới con đường này, ăn no nê từ đầu đường đến cuối đường, mới chịu đi về.

    Cô bị dị ứng với ớt, mỗi ăn cái gì Tần Hi đều hết lần này đến lần dặn dò cho chủ quán không được bỏ ớt, dù một chút xíu cũng không được. Có một lần ăn giờ heo nướng ớt cay, chủ quán quên nên bỏ vào một ít kết quả vừa ăn xong trên người Sơ Nịnh nổi mấy đốm đỏ, cổ hưng sưng lên nói không ra lời. Tần Hi vừa tức giận vừa đau lòng, thiếu chút nữa đã chạy tới quán bán giò heo nước ớt cay đánh chủ quán một trận.

    Khi đó, cô là tất cả của anh.

    Sạch sẽ, tinh khiết, cũng ấm áp.

    "Quán bán giò heo nướng kia đã đóng cửa." Tần Hi nhìn một chỗ, đột nhiên nói.

    Sơ Nịnh nghe anh nói lienf nhìn qua, quán giò heo nướng trước đây giờ đã trở thành một quán bán đồ uống, với những ngọn đèn đủ màu nhấp nháy trên bảng hiệu với hình băng tuyết trên đầu.

    Phố ăn vặt vẫn là phố ăn vặt nhưng nhiều hàng quán đã sửa sang lại.

    Hai người đi trên đường, một người tây trang giày da, người kia mặc váy trễ vai màu trắng, không hề hợp với khung cảnh ở đây nên rất dễ gây chú ý, người đi qua đều nhìn hai người một lần.

    Cuối phố dần dần an tĩnh lại, quẹo phải vào một con ngõ hẹp hơn, đèn đường mờ mịt, vừa đủ chiếu sáng, tiếng bước chân càng được khuếch đại vô hạn trong màn đêm tĩnh mịch này.

    Sơ Nịnh mơ hồ nhớ tới năm cuối cấp ba, khi hai người bước ra phố ăn vặt, lần đầu tiên cô bị Tần Hi dẫn vào con hẻm nhỏ này.

    Đèn đường trong ngõ hẹp ngày hôm đó còn mờ hơn đêm nay, lúc này cô mới có chút sợ hãi mà ôm chặt lấy anh: "Tần Hi, chúng ta về đi.."

    Cô chưa kịp nói thì đã bị anh chặn trên tường, hormone nam mạnh mẽ bao trùm khiến cô đỏ bừng cả mặt.

    "Trở về đi đâu?" Anh cười vuốt ve gò má cô, giọng nói trầm khàn, lại gợi cảm khó hiểu, "Ông đây còn chưa có chiếm được chút tiện nghi của em đâu."

    Sơ Nịnh tim đập thình thịch, đỏ mặt không lên tiếng.

    Tần Hi cúi đầu đến gần cô, cắn nhẹ vành tai của cô, cảm thấy cô run lên, cười thầm, "Chậc, mẫn cảm như vậy?"

    "..."

    Vốn có ý muốn trêu chọc cô, Tần Hi chỉ vào môi cô: "Nào, em chủ động hôn anh, chúng ta liền đi về."

    Sơ Nịnh lúc đầu không vui, nhưng anh là người không đạt được mục đích là không chịu dừng lại.

    Cuối cùng rơi vào bước đường cùng, cô đành phải căng da đầu chủ động hôn anh.

    Vừa hôn xong, Tần Hi liền nở nụ cười: "Anh thường dạy cho em như thế nào, sao em còn chưa học được?"

    Anh ôm sau đầu cô, nhỏ giọng nói: "Mở miệng ra, ông đây dạy em như thế nào mới là hôn."

    "..."

    "Ba năm trước, em từng đến Luân Đôn?" Giọng điệu lạnh nhạt nghe không ra cảm xúc bỗng nhiên lên tiếng, kéo suy nghĩ của Sơ Nịnh trở về.

    Cô ngẩng đầu nhìn lên khuôn mặt lạnh như băng trước mắt mình.

    Hồi ức bị phá vỡ, những kỷ niệm thân mật của hai người trong quá khứ cũng trở thành hư vô.

    Trong lòng chợt thấy thiếu vắng cái gì đó, đau nhói.

    Đấm chìm trong hồi ức tốt đẹp khóe miệng vừa cong lên đã cứng đờ, không chút dấu vết mà mím thành một đường thẳng, đáy mắt hiện lên một tia ảm đạm.

    Đã 7 năm trôi qua, mối quan hệ giữa cô và anh từ lâu đã không thể trở lại như trước được nữa.

    Tần Hi dừng lại, rũ mắt xuống nhìn cô, dáng người cao lớn cường tráng bao lấy thân hình nhỏ nhắn của cô.

    Trong màn đêm, đôi mắt của anh tối đến mức không thể nhìn ra cảm xúc của anh.

    Cô không nói chuyện, anh hỏi lại lần nữa, giọng nói bình tĩnh như đang đè nén điều gì: "Ba năm trước, em từng đến Luân Đôn?"

    Sơ Nịnh mím môi, vẫn lựa chọn im lặng.

    Nhìn thấy anh tới gần, Sơ Nịnh theo bản năng lùi về phía sau.

    Vì phải tham gia tiệc tối nên cô mang giày cao gót, không cẩn thận dưới chân cô loạng choạng lùi lại thêm vài bước.

    Trước khi đập lưng vào bức tường trong ngõ hẹp, anh vội vàng đưa tay ra đằng sau bảo vệ cô khỏi cú va chạm.

    Cả người được bao bọc trong vòng tay của anh, cánh tay mạnh mẽ ôm eo cô, vòng qua ôm cô càng chặt hơn.

    Khoảng cách quá gần, như có thể cảm nhận được hơi thở của nhau.

    Xung quanh yên lặng, bóng dáng hai người dựa sát vào nhau được phản chiếu lên bước tường phía sau, giống như những cặp tình nhân đang âu yếm.

    Sơ Nịnh tim đập lỡ vài nhịp, quay đầu tránh khỏi hơi thở đang phả ra trên mặt, vặn vẹo eo hơi vùng vẫy.

    "Ba năm trước!" Anh nới lỏng cánh tay đang ôm eo cô, chống hai tay lên tường vây cả người cô lại, đôi mắt trầm tĩnh vẫn nhìn cô chằm chằm, bàn tay đang chống lên tường hơi nắm lại, nhấn mạnh từng câu từng chữ hỏi cô: "Em đến Luân Đôn để làm gì?"

    Sơ Nịnh đầu ngón tay khẽ run lên, rũ mắt bình tĩnh trả lời: "Tôi không có nghĩa vụ phải nói cho anh."

    Anh nâng cằm cô, bắt cô ngẩng đầu, ánh mắt có chút âm trầm, cố chấp lặp lại câu hỏi một lần nữa: "Nói cho anh biết, ba năm trước em đến Luân Đôn để làm gì?"

    Anh niết cằm cô đến phát đau, Sơ Nịnh dùng sức thoát khỏi tay anh, ánh mắt nhìn đi nơi khác: "Lúc đó vừa mới tốt nghiệp, đài truyền hình tổ chức giao lưu học thuật ở Anh, thực tập sinh đều được đi."

    "Đi vào khi nào?"

    "Tháng bảy, tô không nhớ rõ ngày."

    Tần Hi nhíu mày, như không tin: "Tháng bảy?"

    Anh nhìn thấy cô trên đường phố Luân Đôn vào tháng Sáu.

    Sơ Nịnh bình tĩnh đáp: "Ừ, tháng bảy."

    "Vậy thì em có.." Anh cố gắng đưa tay chạm vào mặt cô, nhưng khi gần chạm đến lại dừng lại, nhìn cô, lúc nói thanh âm dường như có chút run rẩy, "Vậy em đã bao giờ đi tìm anh chưa?"

    Sơ Nịnh khẽ cắn thịt mềm trong miệng.

    Tần Hi nhìn nàng, trong mắt cảm xúc dâng trào, lạnh lùng hỏi lại lầm nữa: "Có, hay không?"

    "Nói đi!" Anh nắm lấy vai cô, trên trán nổi lên gân xanh.

    Miệng vô tình bị răng cắn, trong miệng truyền đến mùi máu tanh.

    Sơ Nịnh lông mi run lên, nghe được chính mình nhẹ nhàng phun ra hai chữ: "Không có."

    Tần Hi nhếch mép cười như không cười truyền đến bên tai cô.

    Không có.

    Anh buông vai cô ra, lung tung kéo cà vạt một cái rồi lùi lại hai bước, mái tóc ngắn xõa xuống trán, nhíu mày, bóng đêm nhanh chóng che đậy sự đau thương cùng mất mát trong mắt anh.

    Ngõ hẹp vắng lặng đến lạ lùng, hai người im lặng nhìn nhau.

    Một lúc sau, Sơ Nịnh đánh tan sự im lặng: "Nếu nói xong rồi, vậy tôi về trước đi."

    Cô chuẩn bị rời đi thì bị anh kéo cổ tay giữ chặt, dùng sức rất lớn, có chút đau.

    Cô giãy giụa, lại nghe giọng nói của Tần Hi vang lên bên tai: "Cho anh một lý do."

    Cho anh một lý do để tiếp tục dựa vào.

    Sơ Nịnh nghi hoặc nhìn anh, lại bị anh thô lỗ kéo về, một lần nữa bị chặn ở trên tường, sau lưng bị bức tường phía sau đập vào, cô nhíu mày, nhưng cắn răng không kêu một tiếng.

    Anh dường như trở thành một con người khác, đôi mắt hằn lên sự tức giận cùng lạnh lừng, trông rất dữ tợn.

    "Sơ Nịnh." Hai mắt giăn đầy tơ máu, đầu ngón tay niết cằm cô, cưỡng ép nói: "Nói em yêu anh."

    Ngay cả khi đó chỉ là một cái gật đầu.

    Ngay cả khi em nói dối anh.

    * * *

    Đôi lời Tiểu Dạ: Chời ơi hai ông bà này ngược nhau tới chừng nào đây, nghe Hi ca nói mà đau lòng ghê:((.
     
  2. Nguyệt Dạ Ly

    Messages:
    1
    Chương 11:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vào tháng 9, Sơ Nịnh chính thức được chuyển đi trở thành một thành viên trong tổ tiết mục 《 Khách Mời Không Khoảng Cách 》.

    Ngày đầu tiên làm việc, Chị Hồng đã mở một cuộc họp triệu tập các thành viên, tóm tắt những vấn đề gặp phải trong buổi phỏng vấn cách đây một thời gian và đề xuất bước tiếp theo, thuận tiện cũng nói đến vấn đề mời tổng tài của WHOLE LIFE phỏng vấn nhiều lần điều không được.

    Thiệu Lâm thở dài: "Chị Hồng, không phải là chúng ta không cố gắng hết sức, nhưng cái vị Tần tổng kia thật sự rất khó mời, em đi đến WHOLE LIFE một ngày ba bốn lần đều không lần nào gặp được mặt ngài ấy, gọi điện thì toàn là thư kí bắt máy nhưng điều cự tuyệt rất dứt khoát, không muốn tham gia phỏng vấn, đúng là đường sống cũng không để lại cho chúng ta.

    Tề Thịnh nói theo:" Em cũng mời một thời gian đều không được, rất khó gặp mặt ngài ấy, Chị Hồng có muốn tiếp tục không? "

    " Tất nhiên rồi. "Chị Hồng sắp xếp hồ sơ trong tay rồi nói với mọi người," Tần Hi này không chỉ là tổng tài của WHOLE LIFE, mà còn là người thừa kế của tập đoàn Viễn Thương, vừa có danh vọng lại có địa vị, lại có giá trị nhan sắc cao, nếu có thể nhận phỏng vấn của chúng ta, lượng xem tiết múc lần này khẳng định không tồi. Huống chi, lần trước lại có scandal với đại minh tinh Kiều Nhiễm, đến hiện tại nhiệt độ vẫn chưa có giảm xuống, vì vậy chúng ta càng không thể từ bỏ cơ hội phỏng vấn này. "

    Kể từ khi những bức ảnh của Tần Hi cùng Kiều Nhiễm tại sân bay vào ngày anh trở về Trung Quốc lên hot search, lược tìm kiếm về hai người luôn rất cao.

    Kiều gia và Tần gia lại có quan hệ làm ăn thân thiết, có tin đồn rằng hai nhà sắp thành thông gia, rất có khả năng Tần Hi là vị hôn phu của Kiều đại minh tinh, lượt chú ý liền cao hơn.

    Chị Hồng nói:" Mọi người hãy làm việc chăm chỉ, vì ratings lần này phải nghĩ cách mời được Tần Hi. "

    Các thành viên khác vẻ mặt như đưa đám, thật đau đầu.

    " Đúng rồi. "Thiệu Lâm nghĩ tới điều gì đó, đột nhiên nhìn về phía Sơ Nịnh," Cô tưng tham dự dạ tiệc trang sức của WHOLE LIFE, có thấy ông chủ lớn Tần Hi không? "

    Sơ Nịnh trong lòng thở dài, Thiệu Lâm sẽ không muốn đem việc này giao cho cô chứ?

    Cô vừa hé miệng, định suy nghĩ như thế nào để trả lời liềm nghe Thiệu Lâm nhanh chóng đề nghị:" Chị Hồng, chúng ta mời Tần Hi như đụng phải bức tường*, bằng không cho Sơ Nịnh đi thử xem, lần trước WHOLE LIFE còn mời cô ấy tham gia dạ tiệc trang sức, có lẽ có chút ấn tượng với cô ấy, không chừng sẽ dễ nói chuyện hơn so với chúng ta. "

    *ý chỉ gặp khó khăn, rơi vào đường cùng

    Sau khi nói xong, lại hỏi ý kiến của mọi người:" Mọi người nghĩ sao? "

    Tất cả mọi người đều biết đây là củ khoai lang nóng phỏng tay* mà Thiệu Lâm muốn ném cho người mới Sơ Nịnh, tự nhiên cũng không có ai phản đối, đều đồng ý.

    Chị Hổng xem xét ý kiến của mọi người, đột nhiên nghĩ đến một chuyện, hỏi Sơ Nịnh:" Tôi nhớ, hồi cao trung học là Nhị Trung Trường Hoàn đúng không? "

    Sơ Nịnh tay cầm bút hơi dừng một chút, gật đầu:" Đúng vậy. "

    " Thật trung hợp "Hồng tỷ cười," Tần Hi cũng tốt nghiệp trường đó!" "

    Chị Hồng suy nghĩ rồi hỏi:" Tôi thấy hai người tuổi tác tương đương, có học chung lớp không? Trước kia có biết nhau chưa? "

    Nhiều chuyện không thể nào mở miệng nói, Sơ Nịnh mím môi, đầu ngón tay cầm bút có chút trắng bệch.

    Chị Hồng nghĩ sự im lặng của cô có nghĩa là không biết, cười nói:" Nhị Trung có hơn nghìn người, không quen cũng không có gì lạ, bất quá cô cũng xem như bạn học của anh ta. Tần Hi về nước liền tới Nhị Trung quyên hai tòa nhà thực nghiệm, cô là bạn học cũ không chừng sẽ chừa cho cô chút mặt mũi, nếu không cô đi thử xem, có thể chứ? "

    Sơ Nịnh trong lòng nói ngàn vạn cái" Không thể ", nhưng chỉ có thể căng da đầu mở miệng trả lời:" Được. "

    Chị Hồng an ủi:" Đừng quá áp lực, mời được anh ta thật sự rất khó, cứ cố gắng hết sức lag được. "

    Từ phòng họp đi ra, Sơ Nịnh cầm ly đi tới phòng trà nước, trong đầu hiện lên khung cảnh sau bữa tiệc tối hôm đó.

    Ở hẻm nhỏ phía sau Nhị Trung, cô và Tần Hi cãi nhau không mấy thoải mái.

    Trong hẻm nhỏ ảm đạm lại chật chội, cô bị anh chặn ở trên tường, cằm bị tay anh niết tới đau đớn.

    Đèn đường màu vàng mờ ảo chiếu vào một bên sườn mặt của anh, đôi mắt đào hoa kia nhuốm đầy tức giận, giọng nói mang theo hung ác bức bách nói:" Sơ Nịnh, nói em yêu anh. "

    Sự đau đớn nơi cằm càng thêm dữ dội, cơn đau làm cô không thể không chảy nước mắt, theo lông mi run rẩy mà rơi xuống," tách "rơi trên mu bàn tay anh, mang theo ấm nóng.

    Anh có vẻ sửng sốt, buông lỏng tay đang kiềm chế cô.

    Thấy cô cứ im lặng, môi anh mím chặt, đáy mắt như kết băng.

    Một lúc lâu sau, lạnh lùng nói với cô:" Từ nay về sau, tôi không muốn nhìn thấy em một lần nào nữa! "

    Kể từ khi Tần Hi trở về Trung Quốc đến nay, cả hai luôn trùng hợp mà gặp nhau.

    Tuy nhiên, Sơ Nịnh không thể hiểu được thái độ của anh khi mỗi lần gặp cô.

    Nếu nói anh tình cũ khó quên, nhưng mỗi lần gặp là bộ dáng cờ lơ phất phơ, kiêu ngạo đến cực điểm, mỗi lần mở miệng là như muốn lên trời, không hề giống như người bảy năm qua không quên được tình cũ.

    Nếu nói rằng anh đã quên cô từ lâu, nhưng mỗi lần gặp mặt, anh đều không lướt qua cô như người xa lạ.

    Đêm đó, lại không thể hiểu được bức bách cô nói ra ba từ kia.

    Cô thực sự không đoán được Tần Hi đang nghĩ gì.

    " Nước đầy rồi. "Phía sau truyền đến một giọng nói, Sơ Nịnh định thần lại thì phát hiện nước trong cốc sắp tràn ra.

    Cô nhanh chóng tắt đi, đem cái ly lấy ra, xấu hổ cười cười.

    Tề Thịnh cúi người hứng nước hỏi cô," Ngẩn người cái gì vậy, xem ra mời được Tần Hi gâp áp lực rất lớn với cô. "

    Sơ Nịnh từ bên cạnh lấy ra khăn giấy lau thành ngoài cốc, thuận miệng hỏi:" Anh ta, rất khó gặp mặt sao? "

    Tề Thịnh nói:" Không phải chỉ có tổ tiết mục chúng ta muốn phỏng vấn anh ta mà còn các kênh xã hội, truyền thông, kinh tế tài chính đều nghĩ đến việc mời nah ta nhận phỏng vấn, nhưng không có một ai thành công, đến mặt còn chưa gặp được cô nói có khó hay không? "

    " Thật sự rất khó. "Sơ Nịnh rũ mi, không chút đến ý trả lời.

    Tề Thịnh cảm thấy không nên nói lời làm người khác nản lòng, liền động viên Sơ Nịnh:" Nhưng cô lại không giống nha, không phải hai người là bạn học cũ sao, cùng tốt nghiệp một trường cao trung, nói không chừng sẽ cho cô mặt mũi, trước đừng có vội phủ định chính mình, nếu có cái gì cần giúp đỡ thì cứ việc nói với mọi người. "

    Sơ Nịnh cười đáp lại rồi cầm ly rời đi.

    Ngồi vào bàn làm việc, cô còn đang suy nghĩ về thái độ của Tần Hi đối với mình.

    Trong đầu chợt lóe lên một câu, là câu mà Tần Hi nói khi hai người còn ở bên nhau:" Anh là người có thù tất báo, ai dám làm ông đây không thoải mái, ông đây liền làm cho hắn cả đời này cũng không biết hai chữ thoải mái viết như thế nào! "

    Tần Hi quả thực là một kẻ tàn nhẫn, những kẻ đắc tội anh đều chưa từng có kết cục tốt đẹp.

    Nghĩ kỹ lại, lúc trước là cô nói chia tay với Tần Hi, vậy cô cũng xem như đã đắc tội anh đứng không?

    Suy nghĩ cuối cúng cũng thông suốt, Sơ Nịnh đoán: Tần Hi sớm không còn tình cảm gì với cô cả, nhưng vẫn nhớ rõ lúc trước cô nói chia tay đã khiến anh mất mặt, cho nên ghi hận cô, muốn từ trên cô tìm lại chút mặt mũi.

    Phân tích như vậy, liền có thể hiểu được mỗi lần hai người vô tình gặp nhau anh lại nói chuyện khó hiểu như vậy.

    Về phần cái đêm sau bữa tiệc đó, ở trong hẻm nhỏ anh ép cô nói ba chữ kia, rất có thể là muốn chờ cô nói xong, liền chế nhạo, tìm được thú vui khi báo thù, sau đó nói: Sơ Nịnh, em còn tưởng tôi coi em như bảo bối sao? Từ lâu tôi đã sớm quên em rồi.

    Tần Hi từ trước đến nay đều như là mặt trăng được các vì sao vây quanh*, là người kiêu ngạo từ trong xương cốt, khi đó lại bị cô nói chia tay có thể anh cảm thấy mình bị đùa bỡn, tình cảm bị giẫm đạp cho nên đến bây giờ vẫn còn ghi hận cô, nếu nghĩ như vậy thì không phải là không có khả năng.

    *là người nổi bật luôn được mọi người vây quanh.

    Tối hôm đó, anh nói rằng sau này anh không muốn gặp lại cô, có lẽ là đột nhiên tỉnh ngộ cảm thấy mình đường đường là một lão đại trong giới kinh doanh thế nào lại đặt quá nhiều tâm tư lên người một cô gái như vậy, nên liền từ bỏ?

    Nếu thật sự là như những gì cô đoán, Tần Hi rốt cuộc từ bỏ việc trả thù cô, mà cô lại tự mình tìm đến, chẳng phải là đưa dê vào miệng hổ sao?

    Vậy thì không phải bị anh tra tấn đến chết à?

    Cô sắp xong đời rồi!

    Nhưng cô mới chuyển về tổ tiết mục, đối với nhiệm vụ mà chị Hồng giao cho, cô vẫn phải cắn răng chịu đựng mà lao về phía trước.

    Bưa trưa hôm đó, cho dù Sơ Nịnh có ngàn vạn lần không muốn đi nữa cô vẫn phải cắn răng thu dọn đồ đạc đi tới WHOLE LIFE tìm Tần Hi.

    Trước khi đi, cô đặc biệt quay lại chung cư, lấy chiếc vòng cổ sapphire còn chưa được trả lại của bữa tiệc hôm đó.

    Khi chuẩn bị bước ra cửa, lại nhìn thấy chiếc áo khoác đen đã giặt sạch sẽ được xếp ngay ngắn chỗ huyền quan.

    Vào đêm lần đầu tiên hai người gặp lại nhau, Tần Hi chở cô về, đem áo khoác của anh trùm lên đầu cô, vẫn chưa có cơ hội trả lại, hôm nay liền thuận tiện mới tới trả cho anh.

    Buổi sang Tần Hi bị ba gọi về tập đoàn Viễn Thương mở cuộc họp hội nghĩ, buổi chiều mới trở lại WHOLE LIFE, còn không kịp uống hai ngụm nước, đã có đủ loại công việc đang chờ anh.

    Thư ký Giang gõ cửa bước vào:" Tần tổng, quầy lễ tân nói có một tiểu thư họ Sơ tự xưng là người của tổ tiết mục 《 Khách Mời Không Khoảng Cách 》 muốn gặp anh, cô ấy đang chờ ở dưới lầu. "

    Bên kia không hẹn mà gặp, thư ký Giang sẽ luôn trực tiếp từ chối những chuyện như vậy, không cần tới báo cáo Tần Hi.

    Nhưng hôm nay nghe nói người đó họ Sơ, họ này rất hiếm thấy, còn là người dẫn chương trình của đài truyền hình, đoán liền biết được thân phận của người này.

    Thư ký Giang đã đi theo Tần Hi nhiều năm, cũng ít nhiều hiểu tâm tư của ông chủ nhà mình nên không dám vội cự tuyệt, liền đến báo cáo.

    Vừa mới đọc xong bản hợp đồng trên tay, động tác ký tên của Tần Hi hơi dừng lại, sau đó hạ bút lưu loát kí tên của mình, đóng văn kiện lại để sang một bên, mi mắt cũng không nâng một cái, cầm một văn kiện khác lên:" Loại chuyện này, anh thường giải quyết như thế nào? Bây giờ sao lại hỏi tôi? "

    Thư ký Giang sững sờ, nhớ lại những gì vừa nói, cảm thấy đã ám chỉ mình đã rất rõ, ông chủ sao lại có thái độ này?

    Im lặng một hồi, Thư ký Giang suy nghĩ rồi nói:" Được, vậy tôi sẽ làm giống như trước, trực tiếp từ chối Sơ Nịnh tiểu thư. "

    Tần Hi không đáp lại, không biết có phải hay không là ngầm đồng ý.

    Khi Thư ký Giang vẫn còn do dự, Tần Hi đã ngẩng đầu lên, vẻ mặt lãnh đạm lại âm trầm, lạnh lùng hỏi:" Còn có chuyện gì không? "

    " Không, không còn nữa. "Thư ký Giang nắm tay ho khan một tiếng, rời khỏi văn phòng.

    Khi cửa phòng làm việc đóng lại, Tần Hi quai hàm căng chặt, bất giác ngón tay cầm bút tăng thêm lực, khớp ngón tay có chút trắng bệch.

    Không bao lâu, bên ngoài lại có một tiếng gõ cửa.

    Tần Hi hoàn hồn, lạnh nhạt lên tiếng cho vào.

    Thư ký Giang xách đồ đẩy cửa đi vào:" Tần tổng, đây là sợi dây chuyền và áo khoác do Sơ tiểu thư đưa tới, là của ngài. "

    " Còn người đâu? "Tần Hi nhìn chằm chằm màn hình máy tính, thỉnh thoảng gõ vài chữ, dường như không chút để ý hỏi.

    Thư ký Giang trả lời:" Tôi đã nói với Sơ tiểu thư rằng ngài sẽ không nhận bất kỳ cuộc phỏng vấn nào, bên kia đã rời đi. "

    Tần Hi bất giác nhíu mày, cười nhạo một tiếng.

    Đi rất nhanh.

    Những người mời anh phỏng vấn trước đây cũng không có đi nhanh chóng, gọn gàng như cô.

    Trong đầu anh bùng lên một tia bực bội, anh cố nén cơn tức giận không nói một lời nào.

    Thư ký Giang nhìn đồ đang cầm trên tay, thấy tâm trạng của Tần Hi không tốt, nhẹ giọng hỏi:" Tần tổng, những thứ này.. "

    " Ném nó đi. "

    ".. VÂNG. "

    Thư ký Giang rời đi, văn phòng yên tĩnh trở lại.

    Tần Hi không nhìn văn kiện trong tay mình nữa, trong ngực như có ngọn lửa khiến anh cảm thấy khó chịu.

    Đi đến máy lọc nước rót một ly nước lạnh ngửa đầu uống cạn, anh vừa kéo cà vạt vừa đi đến sô pha ngồi xuống, ngửa đầu nhéo nhéo giữa đôi lông mày.

    Trong đầu lại hiện lên hình ảnh đem ấy ở hẻm nhỏ, cảm giác khó chịu lại dâng lên khó mà tiêu tán được.

    Nhanh chóng đứng dậy, mở cửa bước ra khỏi phòng làm việc, đi tới bàn thư ký Giang:" Đồ đâu? "

    Thư ký Giang sững sờ đứng lên:" Cái gì? "

    Lại nghĩ tới điều gì đó, anh chợt tỉnh ngộ:" Tần tổng, ý của anh là đồ do Sơ tiểu thư gửi đến phải không? Không phải anh nói là vứt đi sao? "

    Tần Hi mí mắt nhảy lên, vẻ mặt càng thêm ngưng trọng:" Cậu vứt rồi? "

    " TÔI.. "

    Một bụng lửa giận Tần Hi bốc lên:" Cậu đã lập xong kế hoạch chiến lược cho quý sau chưa? Biên bản cuộc họp buổi sáng đã được sắp xếp xong rồi? Những văn kiên tôi phê duyệt qua cậu là xong chưa? Hiện tại là thời gian làm việc, những việc quan trọng lại không làm, cậu lại rất chú tâm mấy việc vặt nhỉ? "

    Sau khi mắng xong cúi đầu, thư ký Giang nhìn dáng vẻ tức giận của ông chủ, đẩy đẩy gọng kín:" Tần tổng, tôi còn chưa có vứt đi, nó không-- "

    Anh chỉ vào chiếc túi xách đặt ở góc bàn, yếu ớt nói:" Nó không phải đang ở ngay trước mắt ngài sao? "

    "... "

    Tần Hi khóe miệng giật giật, duỗi tay cầm lấy chiếc túi, nghiêm trang mở miệng nói:" Không phải là tôi hối hận, mà chợt nhớ tới trong này có phần văn kiện rất quan trọng, không thể vứt đi được. "

    Thư ký Giang gật đầu bày tỏ đã hiểu.

    Tần Hi liếc anh một cái rồi cầm đồ trở về phòng làm việc.

    Thư ký Giang nhún vai, lại ngồi xuống bàn làm việc, trầm giọng lẩm bẩm một mình:" Sếp bịa ra lý do này, cũng rất thuyết phục nha."
     
Trả lời qua Facebook
Loading...