Xuyên Không [Edit] Sau Khi Xuyên Sách Tôi Yêu Phải Đại Ca Ác Ma! - Giang La La

Thảo luận trong 'Đã Hoàn' bắt đầu bởi tientuni19, 25 Tháng ba 2021.

  1. tientuni19 Tiên Tử Ni

    Bài viết:
    102
    Chương 49: Bị nam sắc dụ dỗ.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem

    CÒN TIẾP..
     
    sweettttt, Cghjkljgv, Kanhiu258 người khác thích bài này.
  2. tientuni19 Tiên Tử Ni

    Bài viết:
    102
    Chương 50: Tính chiếm hữu của cậu ấy.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem

    CÒN TIẾP..
     
    sweettttt, Cghjkljgv, Kanhiu258 người khác thích bài này.
  3. tientuni19 Tiên Tử Ni

    Bài viết:
    102
    Chương 51: Bạn trai cặn bã.

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
    CÒN TIẾP..
     
    sweettttt, Cghjkljgv, Kanhiu240 người khác thích bài này.
  4. tientuni19 Tiên Tử Ni

    Bài viết:
    102
    Chương 52: Kết quả xét nghiệm ADN.

    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Kỷ Quốc Thịnh và Triệu Thục Nghi mang theo Kỷ Tâm Phi về nhà rất náo nhiệt, mấy người cầm trong tay túi lớn túi nhỏ đồ vật.

    Kỷ Ức cầm một quyển sách ngồi ở trên sô pha, Triệu Thục Nghi nhìn thấy cô, vội vàng đặt túi trong tay xuống, lại cầm lấy hai túi ở giữa đưa ra, cười đi về phía cô: "Tiểu Ức, đây là mẹ mua quà cho con, con xem có thích hay không."

    Kỷ Ức buông sách ra, ánh mắt nhìn qua mấy cái túi mua hàng.

    Rất nhiều lúc cô đối mặt Triệu Thục Nghi là một loại cảm giác bất lực.

    Thật giống như trong lòng Triệu Thục Nghi muốn đối xử tốt với con gái, nhưng gặp được chuyện luôn lựa chọn khuất phục, trong lúc lơ đãng mang đến tổn thương cho con gái.

    Dưới ánh mắt chờ mong của Triệu Thục Nghi, Kỷ Ức khẽ thở dài, nhận lấy đồ vật: "Cảm ơn mẹ."

    Đặt đồ vật ở sô pha, cô đứng lên buồn bã nói: "Con có một việc muốn nói với mọi người."

    Triệu Thục Nghi vội vàng nói tiếp: "Chuyện gì?"

    Kỷ Ức nhìn thoáng qua Kỷ Tâm Phi, lại nhìn thoáng qua Kỷ Quốc Thịnh, chậm rãi mở miệng: "Cô Nam Gia hy vọng con trở thành học sinh của cô ấy, con đồng ý rồi."

    "Đông.." Cái túi trong tay Kỷ Tâm Phi trực tiếp rơi trên mặt đất.

    Kỷ Quốc Thịnh kinh ngạc nhìn qua, không dám tin tưởng: "Con, con lặp lại lần nữa?"

    Thu hết phản ứng khiếp sợ của bọn họ vào đáy mắt, Kỷ Ức vừa lòng cong lên khóe môi, kể lại: "Nam Gia hiện tại là giáo viên âm nhạc của con."

    Kỷ Quốc Thịnh chỉ vào cô: "Nói bậy! Con.. Con làm sao sẽ.."

    Lần này muốn cãi lại nhưng không thể đúng tình hợp lý giống như lần trước được.

    Ông bắt đầu do dự: "Nam Gia rõ ràng hôm qua đã nhận Tâm Phi làm học sinh, sao lại nhận con? Hơn nữa con đến dương cầm.."

    Lúc trước học âm nhạc, Kỷ Ức vốn không thể đàn được dương cầm, người có tầm mắt cao như Nam Gia, sao có thể nhận Kỷ Ức làm học sinh?

    Sao nghe giống như nói dối.

    Trên mặt Kỷ Tâm Phi không thể cười nổi, cầm túi mua hàng cứng đờ ở giữa không trung: "Tiểu Ức, em còn chưa biết, ngày hôm qua cô Nam Gia đã nhận chị làm học sinh."

    Ẩn ý không cần lừa gạt mọi người.

    Ánh mắt Kỷ Ức lạnh lùng dời qua, giọng điệu không cao không thấp nói: "Chuyện này tôi biết, nhưng thật ra chị lại không biết, cô Nam Gia hôm nay đã nhận tôi làm học sinh."

    Kỷ Tâm Phi nhẹ giọng hỏi: "Có phải em mượn danh nghĩa của chị đi tìm cô Nam Gia không? Tuy rằng em là em gái của chị, nhưng chị sẽ không cho phép em làm những chuyện xấu hổ như vậy!"

    Biểu cảm của Kỷ Ức ngưng đọng lại vài giây.

    "Kỷ Tâm Phi, chị cũng quá tự tin rồi?"

    Nếu không phải từ nhỏ học tập lễ nghi, cô đều muốn mắng một câu: Đầu óc chị bị nước vào sao?

    "Con biết mọi người sẽ không tin, cho nên nhận điện thoại đi."

    Kỷ Ức gọi cho Nam Gia ở trước mặt mọi người.

    "Dạ chào cô giáo."

    "Em cần cô giúp em thuyết phục người nhà một chút ạ."

    Đây là chuyện hai người sớm đã nói trước, cho nên khi Kỷ Ức nói nguyên nhân, Nam Gia đồng ý nói chuyện với cha mẹ cô.

    Bọn họ đều nhìn thấy biểu cảm của Kỷ Quốc Thịnh từ nghi ngờ biến thành kinh ngạc, cuối cùng còn vui vẻ lại lần nữa mời cô giáo Nam Gia một bữa ăn.

    Cô giáo Nam Gia đã biết mình nhận hai học sinh là người một nhà, liền không lại từ chối.

    Sau khi trò chuyện kết thúc, Kỷ Quốc Thịnh kinh ngạc nhìn Kỷ Ức, ánh mắt kia giống như thấy bảo tàng.

    "Con gái ngoan, không nghĩ tới con giỏi như vậy!"

    "Ba ba về sau nhất định sẽ bồi dưỡng con thật tốt!"

    Thái độ Kỷ Quốc Thịnh đối với Kỷ Ức, trực tiếp xoay 180 độ.

    Kỷ Tâm Phi đứng ở một bên bị coi nhẹ, huyết sắc trên mặt dần dần biến mất.

    Xong rồi..

    Hiện tại Kỷ Ức đang từng bước từng bước lấy đi mọi thứ của cô ta.

    * * *

    Thừa dịp cô Nam Gia còn chưa rời khỏi Nham Thành, Kỷ Quốc Thịnh nắm chặt thời gian sắp xếp mở tiệc ăn mừng.

    Cô Nam Gia và Anna đến rất sớm.

    "Thật là không nghĩ tới, hai học sinh của tôi lại là một đôi chị em."

    Cô giáo Nam Gia cũng không biết rõ chuyện của nhà họ Kỷ, hiện giờ rất yêu thích duyên phận của hai cô học sinh.

    Kỷ Quốc Thịnh cao giọng cười to, phụ họa theo: "Cái này chứng minh chị em bọn họ có duyên với cô giáo Nam Gia."

    Sau đó nói chuyện quay xung quanh hai đứa nhỏ.

    Kỷ Quốc Thịnh không rõ vì sao Nam Gia lựa chọn Kỷ Ức, nói rõ trước tiên: "Tiểu Ức nhà tôi ở phương diện âm nhạc còn kém, mong rằng cô giáo chịu khó một chút."

    Không nghĩ tới cô Nam Gia không chút nào để ý, ngược lại đồng ý.

    "Không sao cả, nếu con bé đã gọi tôi một tiếng cô giáo, tôi sẽ dạy dỗ thật kỹ. Hơn nữa trước đó tôi đã đã nói với con bé, không cần giỏi giang tinh thông, nếu con bé càng thích vũ đạo, tôi cũng sẽ toàn lực ủng hộ."

    "Thật? Thật sự?"

    Kỷ Quốc Thịnh không nghĩ tới, cô giáo Nam Gia lại yêu thích Kỷ Ức hơn.

    "Tiểu Ức, sau này cần phải đi theo cô Nam Gia cố gắng học tập."

    Bởi vì có mặt cô giáo Nam Gia, Kỷ Quốc Thịnh phải giả vờ yêu thương cô. Bữa cơm này ăn đến trong lòng Kỷ Ức thoải mái.

    Nhưng Kỷ Tâm Phi lại cảm thấy thức ăn phong phú thơm ngon nhạt như nước ốc.

    Tiễn cô Nam Gia đi, cô ta tìm lấy cớ nói đi thư viện, thật ra ngồi xe đi bệnh viện.

    Cô ta cầm tóc của Kỷ Quốc Thịnh và Triệu Thục Nghi cùng với tóc của Kỷ Ức làm xét nghiệm ADN, nhưng hai kết quả đều cho thấy: Xác nhận cha mẹ ruột.

    Mà khi cô ta bắt được hai tờ kết quả xét nghiệm ADN, trong lòng càng lạnh vài phần.

    Cô ta suy nghĩ cái gì vậy?

    Không cùng huyết thống với nhà họ Kỹ rõ ràng là chính cô ta, thế nhưng còn bởi vì một câu "Thay đổi thành người khác" mà hoài nghi thân phận của Kỷ Ức.

    Kỷ Tâm Phi dựa lưng vào vách tường lạnh lẽo, xé tan hai tờ xét nghiệm kia thành từng mảnh.

    Sự thật chứng minh, Kỷ Ức là con gái ruột của Kỷ Quốc Thịnh và Triệu Thục Nghi, chỉ là giống như trời giúp, thay đổi tính cách, còn có được được tài năng ông trời cho.

    Kỷ Tâm Phi còn nhớ rõ lúc mình được nhận nuôi về nhà họ Kỷ..

    Khi đó tình cảm của Kỷ Quốc Thịnh và Triệu Thục Nghi còn rất tốt, sau khi con gái đi lạc, Triệu Thục Nghi khóc cả ngày lẫn đêm, Kỷ Quốc Thịnh liền nghĩ lại nhận nuôi một đứa nhỏ bằng tuổi để an ủi vợ.

    Khi đó cô ta là đứa nhỏ thông minh nhất trong viện phúc lợi, cho nên Kỷ Quốc Thịnh chọn trúng cô ta.

    Cô ta biết đây là cơ hội của bản thân, cho nên không ngừng cố gắng ở trường học, lấy lòng cha mẹ nhà họ Kỷ.

    Sau đó Kỷ Quốc Thịnh làm ăn càng làm càng lớn, Triệu Thục Nghi vì ổn định tình cảm với chồng, hàng năm đi theo bên cạnh ông.

    Kỷ Quốc Thịnh ở chuyện tình cảm không xảy ra chuyện ngoại tình gì cả, nhưng sau khi thành công, tính tình cũng càng ngày càng khó kiềm chế, hiệu quả và lợi ích dần dần rõ ràng.

    Ông ta có thể bồi dưỡng cô ta, tiêu tiền ở trên người của cô ta, nhưng cô ta cần phải thể hiện được bản thân cũng đủ giá trị.

    Khi biết được họ đã tìm lại được con gái ruột, cô ta cũng từng khủng hoảng, sợ hãi mọi thứ có được ở hiện tại sẽ hóa thành bọt nước. Cho nên cô ta càng thêm cố gắng học tập, đạt được thành tích, âm nhạc vũ đạo, cô ta cần phải đồng thời biết tất cả mới không bị bỏ rơi!

    Nhưng rất nhanh sau đó cô ta liền phát hiện, con gái ruột của họ không có sức uy hiếp.

    Bởi vì Kỷ Quốc Thịnh sẽ không thích con gái cái gì cũng không biết.

    Cho dù Kỷ Ức tranh giành phòng, tranh giành thứ gì, cô ta đều đồng ý nhường ra.

    Bởi vì Kỷ Ức tranh giành đồ vật của cô ta, Kỷ Quốc Thịnh và Triệu Thục Nghi ngược lại sẽ đối xử càng tốt với cô ta.

    Mà tài năng Kỷ Tâm Phi chân chính có được, là thứ mà Kỷ Ức không thể tranh giành!

    Cô ta vốn cho rằng sẽ vẫn luôn như vậy.

    Cô ta sẽ là học sinh giỏi nhất Nhất Trung, cô con gái nghe lời nhất trong mắt cha mẹ, thành công nhất trong mắt người khác.

    Nhưng hiện tại, mọi thứ đều thay đổi.

    Đơn giản là Kỷ Ức càng giỏi hơn cô ta, liền cướp đi vinh dự thuộc về cô ta.

    Cô ta nên làm cái gì bây giờ?

    Kỷ Tâm Phi ủ rũ cụp đuôi đi ở trên hành lang bệnh viện.

    Bác sĩ mặc áo blouse trắng, đeo khẩu trang màu xanh bước đi vội vàng, bọn họ mỗi người đều có mục tiêu của chính mình, cô ta lại không rõ ràng bản thân cố gắng mọi thứ cuối cùng mục tiêu là cái gì?

    Là ở lại Kỷ gia, được người khác chú ý sao?

    Nhưng cho tới bây giờ không ai hỏi qua cô ta, cả ngày học tập có mệt không, khiêu vũ nhảy đến trên chân sưng phồng có đau không..

    Tâm trạng Kỷ Tâm Phi mơ hồ, chờ cô ta ngước mắt nhìn xem khu vực đi đến, mới phát hiện đi nhầm cầu thang.

    Bệnh viện rất lớn, phân chia nhiều khu phòng, không cẩn thận liền bị lạc.

    Cô ta một bên xem bảng chỉ dẫn một bên đi lên phía trước, bỗng nhiên nghe được một trận âm thanh hỗn loạn.

    Kỷ Tâm Phi đứng ở chỗ rẽ nhìn qua, phát hiện một người trẻ tuổi đánh một người khác ở trên tường.

    Cô ta sợ hãi, trở về đường cũ, vừa vặn gặp được một bác sĩ mang theo hai hộ sĩ đi lại đây.

    Kỷ Tâm Phi vội vàng kêu người: "Bác sĩ, bên kia có hai người đánh nhau."

    Nghe vậy, biểu cảm của bác sĩ lập tức nghiêm túc: "Ở đâu? Dẫn chúng tôi qua."

    Trách nhiệm của bác sĩ không phải chỉ có trị liệu người bệnh.

    Kỷ Tâm Phi vội vàng mang theo người chạy tới nơi, hai người kia vẫn còn lăn lộn.

    Nói đúng ra, là một người đánh, bởi vì người dựa ở ven tường vốn không phản kháng.

    "Dừng tay! Dừng tay!"

    Bác sĩ nam tiến lên kéo hai người ra.

    Kỷ Tâm Phi xem đến hồn bay tứ phía, lại ngoài ý muốn phát hiện, người bị đánh nằm trên mặt đất thế nhưng là.. Hứa Việt.

    Ở trường học ai cũng không dám trêu chọc Hứa Việt, thế nhưng bị người đánh đến không hề chống cự?

    Hai tay Lục Dực bị bác sĩ và hộ sĩ một phải một trái lôi về sau, vẫn còn mạnh bạo đạp lên đùi Hứa Việt.

    Chân Hứa Việt run rẩy, Kỷ Tâm Phi nhìn thấy rất rõ ràng.

    Tóc tai chàng trai hỗn độn, trên mặt mang theo ứ thanh, khóe miệng còn có vết máu.

    Tim đập nhanh hơn, là bị dọa.

    Kỷ Tâm Phi thử đi lên phía trước vài bước: "Hứa Việt?"

    Nghe được tên của mình, Hứa Việt ngước mắt nhìn qua, trong mắt như phát ra băng lạnh.

    Kỷ Tâm Phi bị ánh mắt tàn nhẫn này làm cho hoảng sợ.

    Nhưng.. Kỷ Ức đều có thể nói chuyện với Hứa Việt hòa hợp như vậy, cô ta nhất định cũng có thể làm được!

    Kỷ Tâm Phi chạy chậm qua muốn dìu cậu.

    Nhưng còn không có tới gần Hứa Việt, đã bị cậu lạnh nhạt đẩy tay ra.

    "Cậu bị thương."

    Ánh mắt Hứa Việt dừng ở mặt đất phía trước, cũng không có phản ứng lại cô ta.

    Đã sớm biết tính tình Hứa Việt lạnh lẽo, Kỷ Tâm Phi còn có thể chịu đựng.

    Cô ta nhẫn nại nói chuyện: "Hiện tại cậu cần bác sĩ khám, tớ đưa cậu đi."

    Hộ sĩ cũng ở bên cạnh khuyên bảo.

    Lục Dực điên cuồng đã bị lôi ra ngoài, còn Hứa Việt không cho người chạm vào, bản thân cũng không chịu đi.

    Bọn họ đều cho rằng Hứa Việt đã bị thương nặng.

    Chàng trai lạnh lùng lau sạch máu tươi trên khóe môi, giống như không nghe thấy, kéo thân thể đầy vết thương đi về phía trước.

    Kỷ Tâm Phi đuổi theo, cầm lấy di động: "Hứa Việt, cậu có thể không nghe tớ, nhưng nếu tớ nói chuyện này cho Kỷ Ức, nó sẽ nghĩ như thế nào?"

    Hứa Việt quả nhiên bởi vậy dừng bước

    Tử Ni: Chương sau lại ngược hai bạn nhỏ rồi..

    CÒN TIẾP..
     
    sweettttt, Cghjkljgv, Kanhiu206 người khác thích bài này.
  5. tientuni19 Tiên Tử Ni

    Bài viết:
    102
    Chương 53: Thân thế của Hứa Việt bị phơi bày.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hứa Việt cuối cùng cũng chịu nghiêm túc liếc nhìn cô ta một cái, lộ ra vẻ mặt hung dữ, như dã thú nhe răng gào rống với cô ta: "Cậu ấy nghĩ như thế nào tôi không biết, nhưng nhất định cô sẽ hối hận!"

    Kỷ Tâm Phi không khỏi lui lại một bước, biểu cảm trên mặt dần dần đọng lại.

    Sau đó cô ta lén lút đi theo ở phía sau không hề ra tiếng, thấy Hứa Việt chân thấp chân cao đi vào thang máy.

    Lúc Kỷ Tâm Phi muốn bước vào, Hứa Việt lạnh lùng cảnh cáo một câu: "Không cần đi theo tôi."

    Kỷ Tâm Phi bước lên đi vào: "Thang máy bệnh viện không phải của mình cậu, tớ có thể tự do đi."

    "Xuy."

    Hứa Việt không nói thêm nữa.

    Cậu đi ra khỏi bệnh viện, trực tiếp gọi xe đi rồi.

    Kỷ Tâm Phi cũng đuổi không kịp.

    Hứa Việt đi phòng khám.

    Bác sĩ già nhìn thấy thấy cậu, mang kính viễn thị nhìn chằm chằm cậu một lúc lâu: "Lại đánh nhau?"

    "Thật lâu không thấy cậu lại đây."

    Hứa Việt trực tiếp lấy tờ tiền giấy màu đỏ trong túi ra đặt ở trên tủ kính: "Thuốc."

    Bác sĩ già thấy nhiều không trách, buông đồ trong tay ra, mở túi nilon trên quầy thu ngân ra, đứng dậy lấy vài hộp thuốc trong ngăn tủ bỏ vào đó.

    "Cầm đi đi."

    Hứa Việt cầm theo đồ vật xoay người liền đi.

    Bác sĩ già bỗng nhiên gọi cậu lại: "Từ từ."

    Hứa Việt dừng lại bước chân, nghiêng người qua.

    "Mỗi lần cậu tới ta nơi này đều mang theo vết thương, nghe cháu trai của ta nói, cậu ở trường học không còn đánh nhau." Nhìn vết thương trên người cậu, bác sĩ già không thể không thở dài: "Hứa Việt, nếu muốn thay đổi bản thân, phải triệt triệt để để buông qua."

    Hứa Việt buông xuống đôi mắt.

    Bác sĩ già cho rằng cậu sẽ không phản ứng, ông đỡ bàn ngồi xuống, tiếp tục làm việc.

    Nhưng khi ông đang làm, bỗng nhiên nghe được Hứa Việt mở miệng: "Con sẽ làm được."

    Hai tay bác sĩ già run lên, thiếu chút nữa làm đổ thuốc.

    Ông cũng coi như nhìn thấy đứa nhỏ mệnh khổ này lớn lên, nhiều năm như vậy Hứa Việt đều tự tra tấn bản thân.

    Đứa nhỏ này chưa bao giờ cảm thấy hiện trạng có thể thay đổi, dường như đang từ bỏ cuộc sống của mình, chỉ vì di ngôn của ông nội cậu, vì sinh mệnh của một người khác mà tự thân kiếm tiền.

    Hứa Việt đi rồi, bác sĩ già gỡ kính xuống, sờ soạng nước mắt nơi khóe mắt.

    "Là ai đã làm nó thay đổi.. Thật tốt."

    * * *

    Hứa Việt lại xin nghỉ.

    Nhưng Kỷ Ức lần này còn không kịp hỏi nguyên nhân, bởi vì video của cô truyền rộng rãi trên mạng.

    Lần trước chụp hán phục cho doanh nhân, Triệu Dĩnh Phong thu một video đàn hạc, cắt nối biên tập xong, cô và Triệu Dĩnh Phong đều rất vừa lòng.

    Cô đăng lên Weibo nhưng bởi vì không có danh tiếng, trừ bỏ fan trung thành, cũng không bao nhiêu người thấy.

    Trăm triệu không nghĩ tới, nhà kinh doanh tìm thấy ID, hỏi cô có thể sử dụng video này coi như tuyên truyền, đồng thời sẽ trả tiền thù lao rất cao.

    Kỷ Ức một lòng kiếm tiền đồng ý.

    Nhà kinh doanh có tiếng nên có nhiều fans, sau đó có nhiều người truy cập xem video, bỗng nhiên liền nổi lên.

    Weibo của Kỷ Ức trong một đêm fans từ bốn con số tăng lên đến năm con số.

    Còn có người lấy video đăng lên trang cá nhân, một truyền mười, mười truyền trăm, giữa bạn học cũng truyền nhau xem.

    Thật nhiều người chạy tới hỏi, người trên video có phải là cô hay không.

    Ngay từ đầu còn có thể mỉm cười đối mặt, sau đó lại bị hỏi đến phiền, trực tiếp mở sách ra che lại trên đầu.

    Thì ra nổi tiếng cũng có chỗ lợi có chỗ hại.

    "Kỷ Ức, người trên mạng này là cậu sao?"

    "Wow, không nghĩ tới Kỷ Ức mặc cổ trang đẹp như vậy!"

    "Cô ấy còn không phải là lần trước đạt quán quân vũ đạo sao? Còn biết chơi đàn Hạc, cũng quá giỏi đi!"

    "Lớp chúng ta sắp nổi tiếng rồi."

    Hiện tại kỹ thuật internet tiến bộ chỉ cần người cố ý tìm kiếm, liền có thể tìm được tin tức của cô.

    Kỷ Ức đã từng chụp ảnh thuộc về ảnh chụp tư nhân của nhà kinh doanh, cho dù có người đăng lại cũng không có gì đáng trách.

    Những người đó không chỉ có bắt đầu bàn luận video của cô, càng có nam sinh bắt đầu gửi thư tình cho cô.

    Giao diện wechat tin nhắn bùng nổ.

    Một người xin thêm bạn cô cũng chưa đồng ý.

    Hạ Hủ Hủ ngồi cùng bàn đều có điểm không chịu được: "Tiểu Ức, lại có người chạy đến lớp chúng ta tới xem cậu."

    Kỷ Ức đem đầu chôn ở khuỷu tay, gắt gao lắc đầu, thẳng đến chuông đi học vang lên, mới được thanh tĩnh.

    "Gần đây lớp học có điểm náo nhiệt."

    Cô Khương đứng ở trên bục giảng gõ bảng nói mấy câu.

    "Sắp đến thi học kỳ, các em thu lại hết suy nghĩ của mình cho cô, nếu ai thành tích kém, đến lúc đó đừng trách cô tăng thêm bài tập!"

    Sau khi tan học, Kỷ Ức quả nhiên bị kêu đi văn phòng.

    Cô đi theo cô Khương cùng nhau đi vào văn phòng, cô Khương đặt sách giáo khoa xuống, Kỷ Ức liền ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh, đang chờ nghe dạy dỗ.

    Cô Khương mở miệng nói: "Chuyện này xác thật có điểm khó, gần đây rất nhiều người chạy tới lớp học của chúng ta, hơn phân nửa là đi tìm em."

    Kỷ Ức gật đầu: "Xin lỗi cô, em cũng không nghĩ tới chuyện này sẽ biến thành như vậy."

    Cô Khương luôn luôn khoan dung với học sinh ngoan: "Không, cô không có trách em. Những chuyện em làm lại không phạm pháp, không có ai có thể trách cứ em, cô thật ra lo lắng những chuyện đó sự sẽ ảnh hưởng tâm trạng của em, sắp tới kỳ thi rồi."

    Nghe được lời này, trong lòng Kỷ Ức nhẹ nhõm hơn, ngay sau đó lộ ra tươi cười: "Cô Khương yên tâm, em sẽ giữ vững thành tích."

    "Vậy là tốt rồi."

    Cố tình gọi cô tới văn phòng, mục đích chính là muốn giúp cô nhẹ nhàng hơn.

    Bước ra cửa văn phòng, Kỷ Ức nhẹ nhàng thở ra.

    Thật ra trên thế giới này, người thiện lương lý trí cũng còn rất nhiều.

    Vốn tưởng rằng qua một khoảng thời gian, chuyện này liền sẽ dần dần hạ xuống.

    Nhưng mà liền ở hôm nay, Kỷ Ức nhận được một cuộc điện thoại xa lạ.

    "Xin chào."

    Bên kia trầm mặc một chút, tự nói tên: "Anh là Lục Dực."

    "Lục Dực?"

    Ấn tượng của cô với Lục Dực thực sự không tốt lắm.

    Chần chờ một lúc, giọng nói của Lục Dực truyền từ di động ra: "Kỷ Ức, anh đã từng nói qua em sẽ nổi tiếng, không nghĩ tới ngày này đến nhanh như vậy. Về sau phát triển thuận lợi, em sẽ trở thành một người mẫu ưu tú."

    Lục Dực bỗng nhiên nói những lời này, nghe thật kỳ quái.

    Kỷ Ức hạ mi, khó hiểu hỏi: "Anh muốn nói cái gì?"

    "Anh chỉ muốn nhắc nhở em một câu, không cần ở cùng Hứa Việt, cái loại không sạch sẽ này, nó sẽ huỷ hoại em." Lục Dực "Nhắc nhở" mang theo một ẩn ý đầy nguy hiểm.

    Cô nghe thật chói tai, xụ mặt nhấn mạnh: "Tôi nói rồi, cậu ấy là bạn của tôi! Cậu ấy rất tốt!"

    Lục Dực bỗng nhiên cười giả tạo: "Nếu em lại còn liên quan tới nó, cuối cùng em sẽ hối hận."

    Kỷ Ức chém đinh chặt sắt trả lời: "Tôi sẽ không."

    Bất luận như thế nào, cô sẽ không bởi vì thân thế của Hứa Việt mà từ bỏ cậu ấy.

    Lục Dực uy hiếp cùng cảnh cáo, chỉ làm cô nhớ tới Hứa Việt đã từng chịu qua đau khổ, càng đau lòng thôi.

    Mỏi mệt dựa vào ghế, buông di động, đè đè khóe mắt.

    Chờ mở mắt lại, ánh mắt hơi hơi xoay chuyển, nhìn qua giá đựng trang sức.

    Sợi dây màu trắng vẫn như cũ nằm ở phía trên, cô không muốn trả lại cho Hứa Việt, mà chỉ muốn cất giữ nó cho riêng mình.

    Giơ tay sờ soạng trên đầu, gỡ dây buộc tóc xuống.

    Dây buộc tóc có viên trân châu màu đỏ như quả anh đào đặt ở trên bàn, tâm trạng của cô liền tốt hơn rất nhiều.

    Lười biếng xoay điện thoại lại, ấn gọi cho số di động quen thuộc.

    Điện thoại vang lên một lúc lâu, chỉ có giọng nói lạnh băng trả lời "điện thoại tạm thời không có người nghe".

    Gọi không được, cô liền gửi tin nhắn qua.

    "Hứa Việt, hai ngày nay sao cậu không tới trường học?"

    "Có chuyện gì sao?"

    Hứa Việt mỏi mệt dựa vào ven tường, đôi mắt không chớp mắt nhìn chằm chằm di động kia sáng lên một lần lại một lần, nhiều lần vươn tay, nhưng sắp chạm vào lại lui về.

    Không biết qua bao lâu, ánh sáng ảm đạm xuống, di động cũng không lại vang lên.

    Sau đó cậu cầm di động lên, nhìn thấy trên điện thoại hiện lên tin nhắn chứa đầy quan tâm, cuối cùng vẫn gửi lại một cái tin nhắn, kêu cô yên tâm: "Không sao cả, đừng lo lắng."

    Lúc này mọi thanh âm đều im lặng, cô gái nằm ở trên giường đã tiến vào mộng đẹp.

    Di động đặt ở đầu giường sáng ngời, hiện ra một cái tin nhắn.

    Không được bao lâu, màn hình tự động tắt ánh sáng.

    * * *

    Ngày hôm sau, Kỷ Ức bị đồng hồ báo thức đánh thức.

    Cô xoa nhẹ đôi mắt, cầm điện thoại nhìn xem thời gian, phát hiện Hứa Việt gửi tin nhắn.

    Không sao thì tốt.

    Đứng dậy trang điểm, ăn cơm, đi trường học tự học.

    Ngẩng đầu nhìn thấy bàn học phía trước trừ bỏ sách vở, cái gì cũng đều không có, trong lòng cô hơi hơi mất mát.

    Buổi sáng, Tống Nhan Khả hàng phía sau bỗng nhiên chạy lên phía trước, cũng bất chấp chỗ ngồi của lão đại, mông ngồi ở chỗ của Hứa Việt, đối mặt Kỷ Ức, sốt ruột đưa điện thoại giơ trước mặt cô "Chuyện lớn rồi."

    Kỷ Ức ngước mắt vừa thấy màn hình di động màu đen.

    "Làm sao vậy?" cô hỏi đến.

    Tống Nhan Khả ấn di động mới phát hiện đã tắt, cô ấy nhanh tay mở màn hình, lại lần nữa đặt tới trước mặt Kỷ Ức: "Là lão đại xảy ra chuyện, còn cùng cậu có quan hệ."

    Trên diễn đàn của trường mới đăng trạng thái.

    Phía trên viết rõ thân phận của Hứa Việt, trọng điểm ở chỗ cậu là đứa con hoang sinh ra khi mẹ bị hãm hiếp, cha ruột vẫn còn ở tù.

    Lầu 3: Khó trách Hứa Việt tàn bạo như vậy, thì ra lai là con trai kẻ trong tù. "

    Lầu 4: Quá khủng bố, vậy không phải đặt bom tại bên người sao?

    Lầu 5: Vẫn là tội cưỡng hiếp, đáng khinh bỉ!

    Không có ai thương hại cậu, không có ai lo lắng cậu chịu qua bao nhiêu khổ cực.

    Tất cả mọi người đều thấy tội ác của cha cậu ấy, cũng lấy mọi tức giận chuyển đến trên người cậu, cảm thấy không thể chịu nổi đứa con được nuôi dạy trong hoàn cảnh đó!

    Mà Tống Nhan Khả nói, có quan hệ với cô là bởi vì người đăng bài đăng chủ đề của cô và Hứa Việt cùng nhau.

    Có người dựa vào sự nổi tiếng của cô, hoàn toàn nói ra thân phận của Hứa Việt.

    Ngoại trừ mắng chửi người khác, dần dần bắt đầu thống nhất.

    Bọn họ thậm chí yêu cầu trường học đuổi học Hứa Việt.

    Tống Nhan Khả thật cẩn thận hỏi:" Phía trên viết là sự thật sao? "

    Một giọt nước mắt trong suốt dừng ở trên màn hình di động tràn ra.

    Khóe mắt Kỷ Ức đựng đầy nước mắt, lắc đầu:" Không phải như thế, mới không phải. "

    Tống Nhan Khả bị phản ứng của cô dọa sợ, vội vàng dỗ dành:" Tiểu Ức đừng khóc, khẳng định là có người bịa đặt, tớ sẽ báo xấu. "

    Có người xóa bài đăng, nhưng nội dung sớm đã bị người chụp hình lại truyền ra ngoài.

    Kỷ Ức hoảng loạn cầm di động chạy ra khỏi phòng học, lại bị người bắt trở về.

    Kỷ Quốc Thịnh vội vàng tới trường học đen mặt lại:" Kỷ Ức, cùng ba về nhà. "

    Bởi vì bọn họ đang đi học, phát hiện sẽ chậm hơn. Nhưng mà sớm đã có người cố ý thông báo cho Kỷ Quốc Thịnh và Triệu Thục Nghi.

    Ông vẫn luôn không thích con gái lui tới với Hứa Việt, hiện giờ tuôn ra loại chuyện này, ông cảm giác bản thân mất hết thể diện.

    Kỷ Ức không chịu.

    Kỷ Quốc Thịnh lại lấy danh nghĩa làm cha bắt buộc đưa cô mang về nhà.

    " Tịch thu di động nó cho ta!"

    Tử Ni: Huhu, tội cho hai bạn nhỏ..

    CÒN TIẾP..
     
    Chỉnh sửa cuối: 24 Tháng bảy 2021
  6. tientuni19 Tiên Tử Ni

    Bài viết:
    102
    Chương 54: Đến cậu cũng không cần tớ?

    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem

    CÒN TIẾP..
     
    sweettttt, Cghjkljgv, Kanhiu245 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 24 Tháng bảy 2021
  7. tientuni19 Tiên Tử Ni

    Bài viết:
    102
    Chương 55: Cuối cùng tìm được cậu!

    [​IMG]

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
    CÒN TIẾP..
     
    sweettttt, Cghjkljgv, Kanhiu262 người khác thích bài này.
  8. tientuni19 Tiên Tử Ni

    Bài viết:
    102
    Chương 56: Nụ hôn đầu.

    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem

    CÒN TIẾP..
     
    sweettttt, Cghjkljgv, Kanhiu270 người khác thích bài này.
  9. tientuni19 Tiên Tử Ni

    Bài viết:
    102
    Chương 57: Đêm nay không về.

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
    CÒN TIẾP..
     
    sweettttt, Cghjkljgv, Kanhiu261 người khác thích bài này.
  10. tientuni19 Tiên Tử Ni

    Bài viết:
    102
    Chương 58: Thoải mái là được rồi.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cửa hàng quần áo đóng cửa từ 9 giờ rưỡi, Hứa Việt gọi xe qua đã 9 giờ.

    Xuống xe đi vào còn có một đoạn đường, cậu dường như là chạy tới.

    Một chàng trai bước vào cửa hàng nữ cũng không phải lạ, chủ cửa hàng muốn trước khi đóng cửa bán thêm một chút: "Xin chào quý khách, xin hỏi có cần giúp đỡ gì không?"

    Hứa Việt mở giấy ra nhìn thoáng qua: "Mua một bộ quần áo nữ.. Size S."

    Chủ cửa hàng tươi cười: "Là mua cho bạn gái đúng không ạ?"

    ".. Khụ." Tờ giấy hơi mỏng bị ngón tay cậu siết chặt, cậu căng da đầu gật gật đầu: "Ừ."

    "Xin hỏi bạn gái của quý khách thích phong cách gì?"

    Phong cách..

    Ngày thường đều ở trường học, Kỷ Ức toàn mặc đồng phục đúng theo quy định của trường học, cho dù là đổi mới cũng mặc quần áo thể dục.

    Chỉ có lần đó Kỷ Ức mặc một bộ sườn xám đứng ở dưới ánh đèn, trong mắt cậu cũng chỉ dư lại một bóng dáng kia.

    Hứa Việt vươn tay chỉ cái váy giống màu với sườn xám mặc lần trước: "Loại này đi."

    "Quý khách rất có mắt nhìn, rất nhiều cô gái tới trong tiệm chúng tôi đều thích kiểu dáng này, quý khách nhìn xem.."

    Chủ cửa hàng lập tức đem tới vài bộ quần áo, một cái ôm eo, một bộ tôn lên dáng người..

    Hứa Việt cũng không có nhìn lâu, không thèm hỏi giá cả mà trực tiếp kêu bà chủ đóng gói ba bộ.

    Hai cái váy, còn có một bộ quần áo thoải mái mặc ở nhà.

    Mang về cho bản thân cô tự chọn.

    Mua xong quần áo, cậu đi ngang qua cửa hàng nội y, chần chờ..

    Tiếng cười đắc ý của cô gái vẫn còn ở bên tai, cậu khẽ cắn môi rồi bước vào.

    "Xin chào quý khách, xin hỏi quý khách.." Nhân viên cửa hàng theo thói quen chào đón, ngẩng đầu vừa thấy lại là anh chàng đẹp trai.

    Hứa Việt đen mặt đưa tờ giấy kia ra, mặt không gợn sóng chỉ vào size kia nói: "Dựa theo cái này, mua hai bộ cho con gái mặc."

    Qua mười giây, nhân viên cửa hàng mới từ phía sau quầy thu ngân đi ra hỏi: "Quý khách yêu cầu loại phong cách nào ạ?"

    "Cái này cũng chia phong cách?"

    "Có loại khoe dáng người, còn có.."

    Nghe xong giới thiệu, sắc mặt Hứa Việt càng trầm tĩnh: "Mặc thoải mái là được."

    Nhân viên cửa hàng lấy hai bộ trên giá xuống đóng gói xong, đưa túi cho cậu ấy.

    Hứa Việt xách theo túi mua hàng, bình tĩnh xoay người.

    Chỉ là lúc bước ra cửa thiếu chút nữa đụng vào cửa kính..

    Sau đó mua một ít đồ dùng hằng ngày, cũng sẽ không xuất hiện tình huống xấu hổ như vừa rồi.

    Đem theo đồ vật về nhà phát hiện đèn từ phòng khách đến phòng ngủ đều mở ra, Kỷ Ức lại ôm di động ngủ rồi.

    Cậu thật cẩn thận rút điện thoại di động từ trong tay cô ra, lấy chăn mỏng đắp lên cho cô.

    Cậu ấn màn hình di động, sau khi mở khóa phát hiện vẫn còn ở trong giao diện trò chơi rắn tham ăn.

    "Thật là.." Chơi nghiện rồi.

    "Đông.."

    Đang muốn đóng cửa, WeChat bắn ra một tin nhắn, cậu theo thói quen click mở, nhìn thấy Tống Nhan Khả gửi tới tin nhắn: Bọn họ nếu lại nhốt cậu nữa, chúng tớ liền báo cảnh sát giúp cậu!

    Nhốt?

    Cậu híp lại đôi mắt, con ngươi hẹp dài xẹt qua một tia ác ý, ngón tay nhẹ vuốt màn hình lên trên.

    Dần dần sắc mặt càng thêm nặng nề, trên mặt hiện lên một tầng giận dữ.

    Cuối cùng hóa thành nhẫn nại.

    Chàng trai kiêu ngạo ngông cuồng hạ gối ngồi ở mép giường, ánh mắt dừng ở gương mặt ngủ say yên bình của cô, ngón tay nhẹ nhàng sờ sợi tóc mềm mại, khắc họa vẻ đẹp của cô vào trong lòng.

    "An An, từ nay về sau.."

    Lời nói còn lại bị cậu giấu ở trong lòng.

    Nhẹ chân nhẹ tay rời khỏi phòng ngủ, cậu đặt túi hàng ở phòng khách, đặt các vật dụng cần thiết hằng ngày lên trên bàn và bồn rửa tay, còn lại quần áo cậu trực tiếp lấy kéo cắt nhãn treo, rồi bỏ vào máy giặt.

    Khi cậu muốn đóng lại cửa máy giặt, cái váy màu trắng ánh vào trong mắt.

    Sau đó cậu khom lưng nhặt ra toàn bộ quần áo mới bên trong, dùng tay giặt sạch từng bộ từng bộ một, dường như không dám dùng sức sợ quần áo bị rách.

    Quần áo của con gái được treo trên ban công, gió đêm thổi vào làn váy hơi hơi tung bay.

    * * *

    Ánh mặt trời từ cửa sổ tiến vào, sau khi sáng hẳn đường phố bên ngoài cũng dần dần trở nên nhộn nhịp.

    Sáng sớm Kỷ Ức bị đói tỉnh.

    Có lẽ do hai ngày trước quá tốn sức lực, một giấc ngủ đến vô cùng thoải mái. Nhưng thời gian quá dài nên bụng liền đói.

    Cô mở mắt nhìn một lúc lâu, mới thích ứng hoàn cảnh, ngồi dậy từ trên giường mang dép vào.

    Người nằm ở trên sô pha còn chưa dậy, một người mét tám nằm trên sô pha thực sự quá chật hẹp, chân đều không thể duỗi thẳng.

    Thấy cảnh như vậy, trong lòng cô dâng lên tia áy náy.

    Cô ngồi bên cạnh sô pha, thử gọi một tiếng: "Hứa Việt, cậu vào phòng ngủ đi."

    Chàng trai bị đánh thức nhíu mày nhìn cô, bàn tay đặt ở trên trán, lại nhắm mắt lại.

    Kỷ Ức không dám lại quấy rầy.

    Cô đứng dậy đi vào phòng bếp, nhìn xung quanh bắt đầu tìm kiếm nồi, sạn, chén đũa, còn lấy đồ trong tủ lạnh ra.

    Lúc cô định để nồi vào bồn rửa chén chuẩn bị rửa, một bàn tay từ phía sau vươn tới, đè cái nồi lại.

    "Đói bụng sao?" Hứa Việt nghiêng đầu, giọng nói liền ở bên tai cô.

    Kỷ Ức thành thật gật đầu: "Ừ, ngày hôm qua còn dư lại nhiều đồ ăn như vậy, tớ muốn hâm lại ăn."

    "Tớ làm cho."

    "Không sao, tớ làm một lát liền xong rồi, cậu đi ngủ một lát đi, đều do vừa rồi tớ quấy rầy cậu."

    Hứa Việt nhẹ lắc lắc đầu, lấy lại cái nồi và cái sạn trong tay cô: "Đi ra ngoài, di động ở trên bàn trà, muốn chơi bản thân đi lấy."

    Không có đường bàn bạc cô lại bị Hứa Việt "Đuổi" ra khỏi phòng bếp.

    Kỷ Ức đứng ở cửa, dở khóc dở cười.

    Cô không đi ra, liền lười nhác dựa vào cửa, mũi chân điểm điểm phía trước, vô tình hỏi mang theo ý cười: "Hứa Việt, cậu đang nuôi con gái sao?"

    "Không."

    Khi cậu phủ nhận, vòi nước chảy ra nửa nồi nước. Ngón tay nhấn một cái tắt nước.

    Tiếng nước chảy biến mất, nghe được tiếng của cậu rất dứt khoát: "Là nuôi An An."

    Chỉ nuôi cậu thôi.

    Kỷ Ức bị những lời này chọc đến thiếu chút nữa chân mềm, sờ sờ trái tim, chột dạ chạy đi.

    Chạy chậm vào phòng khách, tìm được di động ở trên bàn trà.

    Đồng thời cũng nhìn thấy mấy cái túi mua hàng đặt ở bên cạnh.

    Còn nhớ rõ mấy thứ này chưa có trước khi cô ngủ, hẳn là sau đó Hứa Việt mang về tới.

    Cô sờ sờ túi trống không.

    Kỷ Ức nói vọng vào phòng bếp: "Đúng rồi, ngày hôm qua không phải cậu giúp tớ mua quần áo sao? Quần áo tớ đâu?"

    "Ở ban công, cậu nhìn xem khô chưa."

    "Được nha."

    Cô đặt điện thoại xuống, đứng dậy đi đến ban công, phát hiện phía trên thanh treo tất cả đều là quần áo đầy màu sắc, quần.. Còn có đồ lót..

    Hứa Việt trước nay đều mặc màu đen, chợt vừa thấy cảnh này thật là không khoẻ. Đặc biệt là làn váy kiểu thục nữ kia vô cùng bắt mắt.

    Kỷ Ức nhìn tất cả quần áo ở trên đều là mua cho cô?

    Nhanh chóng lấy quần áo trên thanh treo xuống, thử độ ấm đã khô. Cô bọc nội y vào váy trắng, đỏ mặt đi vào phòng ngủ, trở tay đóng cửa lại.

    Ánh mặt trời từ cửa sổ chiếu vào, phòng ngủ sáng ngời ánh mặt trời.

    Cô đặt đồ vật lên trên giường, gương mặt nóng bỏng.

    Hứa Việt thật sự giúp cô mua đồ! Còn giặt sạch?

    Chắc hẳn là giặt máy.. Nhất định là như vậy!

    Nhưng nghĩ lại, liền tính là giặt máy, vậy cũng phải tự tay Hứa Việt phơi.

    "Chán thật.." Sao đêm qua cô có thể ngủ sớm như vậy nha!

    Cúi đầu vừa thấy quần áo bản thân mặc vẫn là quần áo của Hứa Việt.

    Không khỏi nói thầm: "Mặc kệ."

    Dù sao chuyện này chỉ có cô và Hứa Việt biết, Hứa Việt cũng sẽ không nói ra.

    Bất chấp nhiều như vậy, nhanh chóng cởi quần áo ra, thay bộ quần áo thoải mái kia, lại gắp gọn quần áo vừa thay ra.

    * * *

    Trò chơi rắn ăn mồi đã qua, Kỷ Ức bắt đầu chơi tiêu diệt ngôi sao, một đường cô liền lên vài cấp.

    Lúc Hứa Việt đem bữa sáng tới trên bàn, phát hiện người kêu đói sớm đã đã quên cảm giác đói..

    "An An, lại đây ăn bữa sáng."

    "Tới liền."

    Một màn đơn giản qua cửa, cái này sẽ không nghiện.

    "Sợ cậu đói, làm nhanh cơm chiên trứng, cậu ăn trước."

    "Ừ ừ." Có ăn là được rồi, cô sẽ không bắt bẻ.

    Khi cô chuẩn bị ăn, lại phát hiện Hứa Việt đã đứng ở cửa lớn, giống như chuẩn bị đi ra ngoài.

    "Cậu muốn đi ra ngoài sao?"

    "Đi dưới lầu mua chút đồ, rất nhanh sẽ trở lại."

    "Đi thôi đi thôi." Không biết Hứa Việt muốn mua cái gì, cô cũng không hỏi nhiều.

    Cậu ấy nói rất nhanh liền thật sự rất nhanh, mới vài phút liền về tới trong nhà.

    Hứa Việt cầm theo một cái túi trở lại, lấy ra từ bên trong một lọ sữa bò đưa tới trước mặt cô, lại đặt túi lên trên bàn trà: "Đều là sữa bò, muốn uống thì tự lấy."

    Kỷ Ức cầm chai sữa bò, kinh ngạc hỏi: "Cậu đi ra ngoài để mua sữa bò?"

    "Ừ." Cậu trả lời rất bình thản.

    "Sao lại phiền phức như vậy, tớ uống nước sôi để nguội cũng có thể." Đây không phải không cảm kích cậu ấy, chỉ là ngại gây phiền phức cho người khác.

    "Tớ đã nói rồi.. An An không phải phiền phức của tớ." Chàng trai hơi mở môi mỏng, độ cong đại biểu cho tâm trạng vui vẻ, không có nửa điểm không muốn.

    Bởi vì thấy cô ở trường học thích uống loại sữa bò này, liền muốn mua cho cô, những thứ cô thích đều muốn đem đến trước mặt cô.

    Kỷ Ức ôm chai sữa bò, cười cong đôi mắt.

    Đã lâu không có thoải mái nhàn nhã như vậy, nếu Hứa Việt không cần luôn bất ngờ hỏi những câu khó trả lời.

    "Không cần về trường học đi học sao?" Cậu hỏi đến.

    "Hả.." Đôi mắt nhanh chóng chớp vài cái, miệng rất nhanh phản ứng: "Tớ xin nghỉ rồi."

    Là Kỷ Quốc Thịnh xin nghỉ với giáo viên, cũng không khác gì cô xin nghỉ.

    Chàng trai rũ mắt, giấu đi đáy mắt đầy u buồn, tận lực kiềm chế cảm xúc.

    Hỏi: "Vậy có muốn đi ra ngoài chơi không?"

    "Chơi cái gì?" Kỷ Ức một bên dùng ngón tay vuốt màn hình chơi trò chơi, một bên đáp lại cậu.

    Cô đang chơi di động, mà Hứa Việt tập trung tinh thần nhìn chăm chú cô: "Cậu muốn đi chỗ nào đều có thể."

    Cậu đem quyền lựa chọn giao cho Kỷ Ức, cho cô tự chọn.

    Kỷ Ức bỗng nhiên cất di động, bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ.

    Cô thật lâu không có tự do chơi đùa, mà Hứa Việt chủ động đưa ra chữ "Chơi", cô phải suy nghĩ thật kỹ.

    Hiện tại bọn họ trốn ở trong nhà, cố ý trốn tránh trên mạng đồn đãi vớ vẩn, nhưng sẽ có một ngày phải đi ra ngoài, còn không bằng tiến về phía trước chơi thật vui vẻ.

    Kỷ Ức lên APP tìm các chương trình du lịch gần đây, nhìn thấy đánh dấu chơi trò chơi, bỗng nhiên có ý tưởng.

    "Tớ đã biết, chúng ta đi thung lũng hạnh phúc!"

    (欢乐谷: Nơi này thuộc Bắc Kinh, Trung Quốc. Đây là một công viên giải trí hiện đại và quốc tế thuộc tập đoàn Thị Trấn Hoa Kiều)

    Cô đứng lên từ trên sô pha, đưa điện thoại lên trước mắt Hứa Việt: "Cậu xem, mua vé vào cửa liền có thể ở chơi một ngày bên trong này."

    Tác giả có lời muốn nói: Chương sau, cho các bạn chút kinh hỉ.

    CÒN TIẾP..
     
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...