ĐỀ BÀI ÔN TẬP NGỮ VĂN 12 THAM KHẢO - ĐỀ 01 (Biên soạn: Thùy Minh) I. ĐỌC HIỂU Đọc bài thơ: Nếu anh không về trong buổi chiều nay Em đừng buồn và âu lo quá nhé Nhớ đón con và động viên cha mẹ Bởi Tổ quốc cần, anh chẳng thể ngồi yên! Bao nhiêu người cũng rất muốn đoàn viên. Nhưng covid đang tràn lan đất nước Anh không thể, nghĩ tình riêng mình được Khi các bạn anh, bạc tóc, hao gầy! Ai cũng mong cho đất nước mỗi ngày Không còn tin, người nhiễm thêm ca mới Thương Tổ quốc, em ở nhà hãy đợi Hết dịch rồi, anh sẽ lại về thôi! Sáng nay tin từ nước Ý xa xôi Mấy ngàn người đã không còn sự sống Thương Iran, muôn trái tim lay động Hơn nghìn người trong tuyệt vọng, ra đi! Tây Ban Nha, rồi Đại Lục - Trung Hoa Cả thế giới chìm một mầu tang tóc Lo quê nhà, trái tim anh chợt khóc Sợ dịch đến mình, sợ mất một người thân! Anh không về, vì dân tộc đang cần Chào em yêu, đồng đội anh đang đợi Nếu ngày mai, anh mãi xa vời vợi Đừng khóc nghe em.. Anh chẳng yên lòng! (Nếu anh không về.. - Tác giả: Vũ Tuấn) Thực hiện các yêu cầu sau: Câu 1: Xác định thể thơ, phong cách ngôn ngữ, phương thức biểu đạt chính của bài thơ. Câu 2: Tìm trong bài thơ 3 câu thơ nói lên sự khốc liệt của dịch bệnh. Câu 3: Những câu thơ sau gợi cho anh/ chị suy nghĩ gì về vẻ đẹp phẩm chất của con người trong cuộc chiến chống dịch bệnh: "Bởi Tổ quốc cần, anh chẳng thể ngồi yên!" "Anh không thể, nghĩ tình riêng mình được", "Anh không về, vì dân tộc đang cần" Câu 4: Bài thơ gợi cho anh/ chị suy nghĩ gì về trách nhiệm của bản thân trong việc chung tay cùng cộng đồng đẩy lùi dịch bệnh? II. LÀM VĂN Câu 1: Anh/chị hãy viết một đoạn văn (khoảng 200 chữ) trình bày suy nghĩ về vai trò ý thức cộng đồng. Câu 2: Phân tích vẻ đẹp sông Đà qua đoạn văn: "Hùng vĩ của Sông Đà không phải chỉ có thác đá. Mà nó còn là những cảnh đá bờ sông, dựng vách thành, mặt sông chỗ ấy chỉ đúng lúc ngọ mới có mặt trời. Có vách đá thành chẹt lòng Sông Đà như một cái yết hầu. Đứng bên này bờ nhẹ tay ném hòn đá qua bên kia vách. Có quãng con nai con hổ đã có lần vọt từ bờ này sang bờ kia. Ngồi trong khoang đò qua quãng ấy, đang mùa hè mà cũng thấy lạnh, cảm thấy mình như đứng ở hè một cái ngõ mà ngóng vọng lên một khung cửa sổ nào trên cái tầng nhà thứ mấy nào vừa tắt phụt đèn điện. Lại như quãng mặt ghềnh Hát Loóng, dài hàng cây số nước xô đá, đá xô sóng, sóng xô gió, cuồn cuộn luồng gió gùn ghè suốt năm như lúc nào cũng đòi nợ xuýt bất cứ người lái đò Sông Đà nào tóm được qua đấy. Quãng này mà khinh suất tay lái thì cũng dễ lật ngửa bụng thuyền ra. Lại như quãng Tà Mường Vát phía dưới Sơn La. Trên sông bỗng có những cái hút nước giống như cái giếng bê tông thả xuống sông để chuẩn bị làm móng cầu. Nước ở đây thở và kêu như cửa cống cái bị sặc. Trên mặt cái hút xoáy tít đáy, cũng đang quay lừ lừ những cánh quạ đàn. Không thuyền nào dám men gần những cái hút nước ấy, thuyền nào qua cũng chèo nhanh để lướt quãng sông, y như là ô tô sang số nhấn ga cho nhanh để vút qua một quãng đường mượn cạp ra ngoài bờ vực. Chèo nhanh và tay lái cho vững mà phóng qua cái giếng sâu, những cái giếng sâu nước ặc ặc lên như vừa rót dầu sôi vào. Nhiều bè gỗ rừng đi nghênh ngang vô ý là những cái giếng hút ấy nó lôi tuột xuống. Có những thuyền đã bị cái hút nó hút xuống, thuyền trồng ngay cây chuối ngược rồi vụt biến đi, bị dìm và đi ngầm dưới lòng sông đến mươi phút sau mới thấy tan xác ở khuỷnh sông dưới. Tôi sợ hãi mà nghĩ đến một anh bạn quay phim táo tợn nao muốn truyền cảm giác lạ cho khán giả, đã dũng cảm dám ngồi vào một cái thuyền thúng tròn vành rồi cho cả thuyền cả mình cả máy quay xuống đáy cái hút sông.. - từ đáy cái hút nhìn ngược lên vách thành hút mặt sông chênh nhau tới một côt nước cao đến vài sải. Thế rồi thu ảnh. Cái thuyền xoay tít, những thước phim màu cũng quay tít, cái máy lia ngược contre-plongée lên một cái mặt giếng mà thành giếng xây toàn bằng nước sông xanh ve một áng thủy tinh khối đúc dày, khối pha lê xanh như sắp vỡ tan ụp vào cả máy cả người quay phim cả người đang xem. Cái phim ảnh thu được trong lòng giếng xoáy tít đáy, truyền lại cho người xem phim kí sự thấy mình đang lấy gân ngồi giữ chặt ghế như ghì lấy mép một chiếc lá rừng bị vứt vào một cái cốc pha lê nước khổng lồ vừa rút lên cái gậy đánh phèn." (Trích "Người lái đò sông Đà" - Nguyễn Tuân, SGK Ngữ văn 12, NXB Giáo dục) Từ đó, anh (chị) hãy đánh giá nét độc đáo trong quan niệm về cái đẹp của Nguyễn Tuân. GỢI Ý LÀM BÀI Bấm để xem I. ĐỌC HIỂU Câu 1. Thể thơ: Tự do Phong cách ngôn ngữ: Nghệ thuật Phương thức biểu đạt: Biểu cảm Câu 2 :3 câu thơ nói lên sự khốc liệt của dịch bệnh: Mấy ngàn người đã không còn sự sống Hơn nghìn người trong tuyệt vọng, ra đi! Cả thế giới chìm một mầu tang tóc Câu 3: Những câu thơ: "Bởi Tổ quốc cần, anh chẳng thể ngồi yên!" "Anh không thể, nghĩ tình riêng mình được", "Anh không về, vì dân tộc đang cần" Gợi suy nghĩ về lòng yêu nước, tinh thần tự nguyện hi sinh, cống hiến vì dân tộc, vì đất nước. Khi dịch bệnh chưa yên, khi Tổ quốc cần, có những con người sẵn sàng gạt tình riêng để đi làm nhiệm vụ chống dịch.. Câu 4: Bài thơ gợi những suy nghĩ về trách nhiệm của bản thân trong việc chung tay cùng cộng đồng đẩy lùi dịch bệnh: - Thực hiện tốt các biện pháp phòng dịch, vì giữ an toàn cho bản thân cũng là giữ an toàn cho cộng đồng - Tuyên truyền, nhắc nhở mọi người cùng có ý thức phòng dịch.. - Có tinh thần tương thân, tương ái, giúp đỡ đồng bào trong những khu bị ảnh hưởng nặng nề bởi dịch. II. LÀM VĂN Câu 1: Anh/chị hãy viết một đoạn văn (khoảng 200 chữ) trình bày suy nghĩ về vai trò của ý thức cộng đồng. Con người không giống với bất cứ giống loài nào khác bởi con người có ý thức, không chỉ là ý thức cá nhân mà còn là ý thức cộng đồng. Nếu ý thức cá nhân là nhận thức của riêng một cá thể về chính mình, thì ý thức cộng đồng lại là phần nhận thức về các giá trị chung, theo chuẩn mực đạo đức, mà mọi người có trách nhiệm tuân thủ, hướng đến một xã hội văn minh tốt đẹp. Ý thức cộng đồng có vai trò vô cùng quan trọng, bởi trước hết nó thể hiện phẩm chất đạo đức, trí tuệ và trình độ văn hóa của một con người . Người có ý thức cộng đồng, biết hướng đến cái chung, lợi ích chung của tập thể sẽ khẳng định được giá trị bản thân ở phương diện hiểu biết và văn hóa. Người có ý thức cộng đồng sẽ nhận được sự yêu mến của mọi người, từ đó có nhiều mối quan hệ hữu ích, sẽ học hỏi được nhiều điều trong cuộc sống, và hơn hết họ sẽ thấy tâm hồn mình được an nhiên, tự tại, thấy cuộc sống thật nhiều niềm vui.. Không chỉ có ý nghĩa đối với cá nhân, ý thức cộng đồng còn có ý nghĩa xã hội . Bởi mỗi cá nhân không phải là một thực thể riêng rẽ, mà là một tế bào của xã hội. Hành động, việc làm của mỗi người, ít nhiều sẽ tác động đến cộng đồng, tập thể. Nếu mỗi người đều có ý thức vì cộng đồng thì sẽ đem lại những điều tốt đẹp cho mọi người xung quanh. Trong bối cảnh hiện tại, khi dịch bệnh đang lan tràn và chưa có dấu hiệu kết thúc, mỗi người đều có ý thức thực hiện tốt các biện pháp phòng dịch như tuân thủ quy định giãn cách, đeo khẩu trang đến nơi công cộng, trung thực khai báo y tế, tự cách li khi đi đến những vùng có nguy cơ về.. thì sẽ giúp ích rất nhiều trong công cuộc chống dịch, giúp dịch bệnh được kiểm soát, giúp mọi người quanh ta được an toàn.. Ngược lại, chỉ cần số ít người không có ý thức vì cộng đồng, thì có thể sẽ gây nên những hậu quả khó lường cho rất nhiều người. Hiện tượng cô gái mang tên Hồng Nhung - bệnh nhân số 17 là một vị dụ điển hình. Không chỉ trong mùa dịch, mà trong bất cứ hoàn cảnh nào, nâng cao ý thức, trách nhiệm với cộng đồng cũng là điều cần thiết. Xã hội có văn minh, đất nước có phát triển – một phần không nhỏ phụ thuộc vào ý thức cộng đồng của mỗi cá nhân. Câu 2: Tham khảo link: Phân tích vẻ đẹp sông Đà qua đoạn: Hùng vĩ của sông Đà không chỉ có thác đá Xem thêm: Đề Bài Ôn Tập Ngữ Văn 12 Tham Khảo Mới - 5 Đề
ĐỀ BÀI ÔN TẬP NGỮ VĂN 12 THAM KHẢO - ĐỀ 02 (Biên soạn: Thùy Minh) I. ĐỌC HIỂU: Đọc đoạn trích sau và trả lời câu hỏi: Đây là một ý tưởng mạnh mẽ có thể cách mạng hóa cuộc sống và sự nghiệp nếu bạn bám vào tận gốc rễ của nó: Cuộc sống rộng ra hoặc co lại tùy vào ý chí muốn tiến thẳng vào nỗi sợ của mình. Hãy thực hiện những gì bạn sợ, bạn sẽ tỏa sáng. Chạy trốn nỗi sợ khiến bạn cũng lùi xa sự vượt trội. Điều đó nhắc tôi nhớ lời Frank Herbert đã viết trong tác phẩm Xứ cát: "Tôi không được quyền sợ. Sợ hãi là kẻ hủy diệt tâm trí. Sợ hãi là cái chết sẽ dần dẫn ta đến chỗ hoàn toàn tiêu vong. Tôi phải đối mặt nỗi sợ. Tôi sẽ cho phép nó đi qua đời mình. Và khi nó đi qua, tâm trí tôi sẽ quay lại nhìn chặng đường của nó. Nơi nỗi sợ đi qua sẽ không có gì. Chỉ mình tôi còn lại." Khi dám đối mặt với hoàn cảnh nào khiến bạn cảm thấy bất an, sợ hãi, kết quả đạt được sẽ rất đáng khích lệ. Thay vì chạy đến cánh cửa thoát hiểm nào đó, bạn vẫn đứng vững và thực hiện điều bạn biết mình nên làm. Trước hết, bạn sẽ thấy nỗi sợ chẳng qua chỉ là ảo giác. Thứ đến, bạn nhận được phần thưởng cho lòng can đảm, bởi vì bên kia cánh cửa của bất cứ nỗi sợ nào cũng đều có sẵn những món quà lộng lẫy, món quà của sự trưởng thành nhân cách, lòng tự tin, sự khôn ngoan. Tôi vẫn nhiều lần chứng kiến điều này trong cuộc đời. Tôi tin đó là qui luật của cuộc sống. Vậy hãy hướng đến nỗi sợ. Chỉ cần khởi đầu từng bước nhỏ thôi, nhưng trong các cuộc đua, chậm mà chắc sẽ luôn chiến thắng. Hãy chứng kiến thành công bạn đáng được hưởng đang dần hiện ra. Vào đúng lúc bạn cần nó nhất. (Trích "Đời ngắn lắm, đừng ngủ dài" - Robin Sharma) Câu 1. Xác định phương thức biểu đạt chính của đoạn trích. Câu 2. Theo tác giả, ý tưởng mạnh mẽ có thể cách mạng hóa cuộc sống và sự nghiệp của bạn là gì? Câu 3. Theo anh/ chị, thông điệp mà tác giả muốn gửi gắm qua đoạn trích là gì? Câu 4. Anh/chị có đồng tình với quan điểm cho rằng: "Chạy trốn nỗi sợ khiến bạn cũng lùi xa sự vượt trội" ? Vì sao? II. LÀM VĂN Câu 1. Từ đoạn trích phần đọc hiểu, anh/ chị hãy viết đoạn văn khoảng 200 chữ trình bày suy nghĩ của bản thân về những "phần thưởng" mà bản thân sẽ có được khi dũng cảm "tiến thẳng vào nỗi sợ". Câu 2. Phân tích vẻ đẹp của sông Hương trong đoạn văn từ đó nhận xét về ngòi bút giàu chất thơ của Hoàng Phủ Ngọc Tường: "Từ đây, như đã tìm đúng đường về, sông Hương vui tươi hẳn lên giữa những biền bãi xanh biếc của những vùng ngoại ô Kim Long, kéo một nét thẳng thực yên tâm theo hướng tân nam - đông bắc, phía đó, nơi cuối đường, nó đã nhìn thấy chiếc cầu trắng của thành phố in ngần trên nền trời, nhỏ nhắn như những vành trăng non. Giáp mặt thành phố ở Cồn Giã Viên, sông Hương uốn một cánh cung rất nhẹ sang đến Cồn Hến; đường cong ấy làm cho dòng sông mềm hẳn đi, như một tiếng" vâng "không nói ra của tình yêu. Và như vậy, giống như sông Xen của Pa-ri, sông Đa-nuýp của Bu-đa-pét; sông Hương nằm ngay giữa lòng thành phố yêu quý của mình; Huế trong tổng thể vẫn giữ nguyên dạng một đô thị cổ, trải dọc hai bờ sông. Đầu và cuối ngõ thành phố, những nhánh sông đào mang nước sông Hương tỏa đi khắp phố thị, với những cây đa, cây cừa cổ thụ tỏa vầng lá u sầm xuống những xóm thuyền xúm xít; từ những nơi ấy, vẫn lập loè trong đêm những ánh lửa thuyền chài của một linh hồn mô tê xưa cũ mà không một thành phố hiện đại nào còn nhìn thấy được. Những chi lưu ấy, cùng với hai hòn đảo nhỏ trên sông đã làm giảm hẳn lưu tốc của dòng nước, khiến cho sông Hương khi qua thành phố đã trôi đi chậm, thực chậm, cơ đồ chỉ là một mặt hồ yên tĩnh. Tôi đã đến Lê-nin-grát, có lúc đứng nhìn sông Nê-va cuốn trôi những đám băng lô xô, nhấp nháy trăm màu dưới ánh sáng của mặt trời mùa xuân; mỗi phiến băng chở một con hải âu nghịch ngợm đứng co lên một chân, thích thú với chiếc thuyền xinh đẹp của chúng; và đoàn tàu tốc hành lạ lùng ấy với những hành khách tí hon của nó băng băng lướt qua trước cung điện Pê-téc-bua cũ để ra bể Ban-tích. Tôi vừa từ trong khói lửa miền Nam đến đây, lâu năm xa Huế, và chính Lê-nin-grát đã đánh thức trong tâm hồn tôi giấc mơ lộng lẫy của tuổi dại; ôi, tôi muốn hóa làm một con chim như đứng co một chân trên con tàu thuỷ tinh để đi ra biển. Tôi cuống quýt vỗ tay, nhưng sông Nê-va đã chảy nhanh quá, không kịp cho lũ hải âu nói một điều gì với người bạn của chúng đang ngẩn ngơ trông theo. Hai nghìn năm trước, có một người Hi Lạp tên là Hê-ra-clít, đã khóc suốt đời vì những dòng sông trôi đi quá nhanh, thế vậy! Lúc ấy, tôi nhớ lại con sông Hương của tôi, chợt thấy quý điệu chảy lặng lờ của nó khi ngang qua thành phố.. Đấy là điệu slow tình cảm dành riêng cho huế, có thể cảm nhận được bằng thị giác trăm qua trăm nghìn ánh hoa đăng bồng bềnh vào những đêm hội rằm tháng Bảy từ điện Hòn Chén trôi về, qua Huế bỗng ngập ngừng như muốn đi muốn ở, chao nhẹ trên mặt nước như những vấn vương của một nỗi lòng." (Trích: "Ai đã đặt tên cho dòng sông"? – Hoàng Phủ Ngọc Tường) GỢI Ý LÀM BÀI Bấm để xem I. ĐỌC HIỂU: Câu 1. Phương thức biểu đạt chính của đoạn trích: Nghị luận Câu 2. Theo tác giả, ý tưởng mạnh mẽ có thể cách mạng hóa cuộc sống và sự nghiệp của bạn là: Hãy thực hiện những gì bạn sợ, bạn sẽ tỏa sáng. Câu 3. Thông điệp mà tác giả muốn gửi gắm: Đừng e ngại những điều mà bạn lo lắng, sợ hãi, hãy dũng cảm đối diện, vượt qua nó, bạn sẽ có được những phần thưởng xứng đáng. Câu 4. Đồng tình với quan điểm: "Chạy trốn nỗi sợ khiến bạn cũng lùi xa sự vượt trội" Vì: Nỗi sợ là rào cản, nhưng cũng là môi trường rèn luyện con người. - Không vượt qua được nỗi sợ, bạn sẽ không dám làm, từ đó không đạt được những điều mà mình ao ước. - Không vượt qua nỗi sợ, bạn sẽ không phát huy được sức mạnh tiềm ẩn của bản thân, không khẳng định được năng lực của mình. - Không vượt qua nỗi sợ, bạn sẽ ngày càng thoái bộ, lạc hậu, không thể "vượt trội". II. LÀM VĂN Câu 1. NLXH: Tham khảo các ý: "Phần thưởng" mà bản thân sẽ có được khi dũng cảm "tiến thẳng vào nỗi sợ". - Phần thưởng khi dũng cảm tiến thẳng vào nỗi sợ là bạn sẽ ngày càng trưởng thành: Sự tự tin, lòng dũng cảm, ý chí, nghị lực. - Phần thưởng khi dũng cảm tiến thẳng vào nỗi sợ là bạn sẽ làm được những điều mà bạn ước mơ, tin tưởng. - Phần thưởng khi dũng cảm tiến thẳng vào nỗi sợ là bạn có nhiều cơ hội để đi đến thành công, làm phong phú thêm cuộc sống của chính mình, thậm chí có những đóng góp lớn lao cho xã hội. - Phần thưởng khi dũng cảm tiến thẳng vào nỗi sợ là bạn nhận được sự yên mến, tin tưởng, ngưỡng mộ của mọi người.. Câu 2. Nguồn: Tổng hợp từ Internet: Hoàng Phủ Ngọc Tường là một tác giả sáng tác có nhiều thành công ở nhiều thể loại. Tuy nhiên, thành công chủ yếu của ông là ở thể kí. Nguyễn Tuân - một bậc thầy về thể kí đã cho rằng kí của Hoàng Phủ Ngọc Tường có rất nhiều ánh lửa. Nét đặc sắc trong sáng tác của ông là ở sự kết hợp nhuần nhuyễn giữa chất trí tuệ và chất trữ tình, giữa nghị luận sắc bén với tư duy đa chiều được tổng hợp từ vốn kiến thức phong phú về triết học, văn hóa, lịch sử, địa lí.. Tất cả được thể hiện qua lối hành văn hướng nội, súc tích, mê đắm và tài hoa. Bút kí Ai đã đặt tên cho dòng sông? của ông viết tại Huế năm 1981 là một trong những tác phẩm đặc sắc vừa thể hiện những nét đẹp độc đáo của sông Hương vừa thể hiện nét tài hoa, uyên bác của cái tôi Hoàng Phủ Ngọc Tường nhạy cảm, tinh tế, nhất mực say mê cái đẹp của quê hương, đất nước. Xét đến cùng, sức hấp dẫn của tác phẩm này chính là cái tôi của Hoàng Phủ Ngọc Tường- một cái tôi tài hoa với vốn văn hóa sâu rộng, tâm hồn nhạy cảm, tinh tế, ông đã đem đến cho người đọc được chiêm ngưỡng một thực thể thẩm mĩ tuyệt vời của tạo hóa ban tặng - đó là dòng sông Hương của xứ Huế với một vẻ đẹp phong phú, lung linh, huyền ảo, nhất là đoạn chảy về đồng bằng đến ngoại vi thành phố Huế. Nếu như sông Hương vùng thượng nguồn vừa hùng vĩ như "một bản trường ca của rừng già, rầm rộ giữa bóng cây đại ngàn, mãnh liệt qua những ghềnh thác, cuộn xoáy như con lốc vào những đáy vực thẳm", vừa mang vẻ đẹp "dịu dàng và say đắm giữa những dặm dài chói lọi màu đỏ của hoa đỗ quyên rừng" và nếu sông Hương vùng ngoại vi thành phố như người con gái đẹp đang "ngủ mơ màng" được đánh thức bởi "người tình mong đợi" để rồi "chuyển dòng một cách liên tục" duyên dáng, mềm mại.. thì sông Hương đoạn chảy qua thành phố Huế lại mang một sắc diện, một vẻ đẹp mới được khám phá ở góc độ mới. Sông Hương khi chảy vào thành phố Huế thân yêu - có lẽ đây là đoạn tác giả nói về vẻ đẹp của dòng sông đẹp nhất, duyên dáng, trữ tình nhất. Từ chùa Thiên Mụ trở đi, sông Hương lại mang một vẻ đẹp khác. Tác giả đã thấy sông Hương vui tươi hẳn lên giữa những biền bãi xanh biếc. Chi tiết này làm ta nhớ đến những câu thơ trong bài thơ Bên kia sông Đuống của Hoàng cầm nói về dòng sông ra đi giữa đôi bờ xanh bãi mía bờ dâu. Có lẽ đó cũng là nét đẹp thường thấy ở nhiều dòng sông khác. Nhưng nếu như Hoàng cầm chỉ gửi gắm nỗi niềm kín đáo thì Hoàng Phủ Ngọc Tường lại nói rõ sông Hương vui tươi hẳn lên vì. Nó đã tìm đúng đường về. Cái vui tươi của dòng sông lại cho ta liên tưởng đến cái vui tươi của con người, đến cuộc sống yên bình của người dân một miền đất với những bờ bãi xanh biếc, màu mỡ.. Sông Hương đã gặp cầu Tràng Tiền trên đường về. Tác giả thấy nhịp cầu với hình bán nguyệt in ngần trên nền trời, nhỏ nhắn như những vành trăng non. Có thể nói liên tưởng, so sánh ấy thật hợp lí và bất ngờ và cũng thật nên thơ bởi so sánh ấy đã nói được hình dáng, màu sắc của cây cầu và dường như nhịp cầu có phản chiếu một ít ánh sáng. Hình bán nguyệt bừng sáng ở phía xa ấy như vành trăng non để liên tưởng có tiếp ở người đọc là ánh mắt của người thiếu nữ. Có lẽ khi đi tới những liên tưởng, những so sánh này thi Hoàng Phủ Ngọc Tường đã nghĩ đến câu kiều: Mày ai trăng mới in ngần (bài kí hơn một lần cho thấy những liên tưởng về Truyện Kiều của Nguyễn Du). Niềm vui của dòng sông khi gặp cầu Tràng Tiền không ồn ào mà có gì đó sâu thẳm, lặng lẽ. Sông Hương đến gần với xứ Huế chỗ cồn Giã Viên thì tác giả thấy nó có những nét cong thật mềm mại và đã được so sánh, nhìn nhận: Dòng sông mềm hẳn đi, như một tiếng "vâng" không nói ra của tình yêu. So sánh này thật là độc đáo, tài hoa và tinh tế. Tác giả đã so sánh với những cái khá mơ hồ nhưng lại gợi được những liên tưởng: Cô gái ấy thuận tình nhưng lại không nói ra vì e lệ. Điều này làm ta liên tưởng đến nét đẹp của cô gái xứ Huế tình tứ, duyên dáng mà vẫn e lệ, vẫn kín đáo - Hàn Mặc Tử cũng đã có câu thơ nói về điều này: Sao anh không về chơi thôn Vĩ? (Đây thôn Vĩ Dạ). Sông Hương giữa lòng thành phố Huế có gì đó gợi nhắc đến sông Xen của Pa-ri, sông Đa-nuýp của Bu-đa-pét.. nhưng những dòng sông ấy vừa giống lại vừa khác với Hương Giang. Đó đều là những dòng sông gắn liền với thủ đô, kinh đô nhưng sông Hương vẫn khác với hai con sông đó ở chỗ sông Hương không hoàn toàn gắn với những gì hiện đại mà còn gắn với những xóm thuyền, với nhưng ánh lửa thuyền chài. Sông Hương chảy giữa lòng thành phố ở đây ta như thấy có sự đan cài giữa quá khứ với hiện đại. Sự cận kề và đan xen ấy tạo nên nét đặc thù cho xứ Huế và sông Hương. Như tâm trạng đằm thắm, dịu dàng của người con gái trong cuộc hội ngộ với người yêu, Hương Giang khi chảy qua thành phố Huế đã chảy "chậm, thực chậm, cơ hồ chỉ còn là một mặt hồ yên tĩnh". Đây cũng là một nét khác biệt nữa của dòng sông với sông Nê-va. Sông Nê-va chảy quá nhanh, quá xiết, còn dòng sông Hương chảy giữa lòng thành phố lại lặng lờ, êm đềm. Nó không còn vũ điệu cuồng nhiệt của cô gái Di-gan, chẳng còn nữa những gì là rầm rộ, là mãnh liệt. Điệu chảy khác thường ấy của sông Hương đã được tác giả gọi là điệu slow tình cảm dành riêng cho Huế. Nét êm đềm, lững lờ chảy của dòng sông chính là khuôn mặt kinh thành đã in dấu trong thơ của nhiều người: "Con sông dùng dằng con sông không chảy Sông chảy vào lòng Huế nên rất sâu" (Thu Bồn) "Hương Giang ơi, dòng sông êm Qua tim ta vẫn ngày đêm tự tình" (Tố Hữu) "Gió theo lối gió mây đường mây Dòng nước buồn thiu hoa bắp lay" (Hàn Mặc Tử) Và chính nét êm đềm, lững lờ ấy còn khiến người đọc nhận ra điểm tương đồng thú vị giữa dòng chảy sông Hương với tính cách con người Huế: Không ồn ào, cuộn nổi mà đằm thắm, lắng sâu. Sông Hương qua cảm nhận của tác giả chủ yếu được nhìn nhận theo chiều không gian, theo dòng chảy của con sông. Nhưng sẽ thật là thiếu sót nếu không nói đến vẻ đẹp của Hương Giang từ bình diện thời gian mà vẫn gắn với kinh thành, với đêm khuya trên dòng sông. Trong bài kí, tác giả đã nhắc đến tiếng đàn, tiếng cổ nhạc đêm khuya trên sông Hương. Dòng sông lúc ấy đã trở thành một người tài nữ đánh đàn lúc đêm khuya. Nhà văn thật có lí khi cho rằng không thể nghe tiếng nhạc Huế ban ngày, nghe ở nhà hát mà dứt khoát phải nghe lúc đêm khuya ở một khoang thuyền. Khi ấy, tiếng đàn sẽ hòa điệu với tiếng nước rơi trên mái-chèo để tạo nên một sự cộng hưởng lạ lùng. Từ đây, tác giả mới có liên tưởng đến Nguyễn Du. Thi hào có lẽ đã sống với những phiến trăng sầu, những đêm trên sông Hương với bao nỗi niềm, nghe tiếng đàn để có được câu thơ: Trong như tiếng hạc bay qua - Đục như tiếng suối mới xa nửa vời mà một nghệ nhân gắn bó với cổ nhạc xứ Huế nửa thế kỉ qua đã quả quyết đó chính là Tứ đại cảnh (một bản nhạc cổ Huế, tương truyền do vua Tự Đức sáng tác). Dòng sông Hương là nơi sinh thành cổ nhạc Huế với những điệu nam ai, nam bình không thể nào quên. Đó là môi trường diễn xướng để tiếng nước rơi trên mái chèo làm tôn thêm tiếng đàn. Môi trường ấy đã nuôi dưỡng hồn thơ của một thi hào để từ đó có những câu thơ tuyệt diệu về tiếng đàn đi suốt cuộc đời nàng Kiều. Ai đã đặt tên cho dòng sông? Của Hoàng Phủ Ngọc Tường là bài văn xuôi đặc sắc đầy chất thơ về dòng sông Hương. Với tình yêu say đắm, thiết tha dành cho dòng sông, cho Huế, cho đất nước, quê hương, và với vốn hiểu biết sâu rộng về văn hóa, lịch sử, địa lí.. cùng giọng văn uyên bác, tài hoa, nhà văn đã cống hiến cho người đọc một ấn tượng sâu đậm về vẻ đẹp của dòng sông xứ Huế mộng mơ, nhất là đoạn chảy trong lòng thành phố Huế. Hương Giang vốn đã đẹp ở ngoài nhưng trong những trang viết của mình, Hoàng Phủ Ngọc Tường đã khiến dòng sông đẹp hơn như một bức họa đồ, nhẹ nhàng êm ái như điệu slow tình cảm, hay dịu dàng cuốn hút như người tình trong mộng. Tất cả những điều đó làm dấy lên trong lòng người đọc nhưng khao khát được đến với sông Hương của xứ Huế thơ mộng. Dòng sông đúng là một công trình nghệ thuật mà tạo hóa đã ban tặng cho con người.
ĐỀ BÀI ÔN TẬP NGỮ VĂN 12 THAM KHẢO - ĐỀ 03 (Đề thi thử THPTQuỳnh Thọ) I. ĐỌC – HIỂU Đọc văn bản sau: Tuổi trẻ là đặc ân vô giá của tạo hóa ban cho bạn. Vô nghĩa của đời người là để tuổi xuân trôi qua trong vô vọng. () Người ta bảo, thời gian là vàng bạc, nhưng sử dụng đúng thời gian của tuổi trẻ là bảo bối của thành công. Tài năng thiên bẩm chỉ là điểm khởi đầu, thành công của cuộc đời là mồ hôi, nước mắt và thậm chí là cuộc sống. Nếu chỉ chăm chăm và tán dương tài năng thiên bẩm thì chẳng khác nào chim trời chỉ vỗ cánh mà chẳng bao giờ bay được lên cao. Mỗi ngày trôi qua rất nhanh. Bạn đã dành thời gian cho những việc gì? Cho bạn bè, cho người yêu, cho đồng loại và cho công việc? Và có bao giờ bạn rùng mình vì đã để thời gian trôi qua không lưu lại dấu tích gì không? Các bạn hãy xây dựng tầm nhìn rộng mở (), biến tri thức của loài người, của thời đại thành tri thức bản thân và cộng đồng, vận dụng vào hoạt động thực tiễn của mình. Trước mắt là tích lũy tri thức khi còn ngồi trên ghế nhà trường để mai ngày khởi nghiệp; tự mình xây dựng các chuẩn mực cho bản thân; nhận diện cái đúng, cái sai, cái đáng làm và cái không nên làm. Trường đời là trường học vĩ đại nhất, nhưng để thành công bạn cần có nền tảng về mọi mặt, thiếu nó không chỉ chông chênh mà có khi vấp ngã. (Theo Báo mới.com; 26/ 03/ 2016) Thực hiện yêu cầu: Câu 1: Hãy chỉ ra phong cách ngôn ngữ, phương thức biểu đạt chính của văn bản? Câu 2: Theo tác giả, điều cần làm trước mắt đối với mỗi người là gì? Câu 3: Nêu 02 bài học mà em rút ra từ đoạn trích trên. Câu 4: Em có đồng tình với quan điểm "Tài năng thiên bẩm chỉ là điểm khởi đầu, thành công của cuộc đời là mồ hôi, nước mắt và thậm chí là cuộc sống" không? Vì sao? II. LÀM VĂN Câu 1: Em hãy viết đoạn văn (khoảng 200 chữ) lí giải vì sao trong đoạn văn phần đọc hiểu, tác giả lại cho rằng: để thành công bạn cần có nền tảng về mọi mặt, thiếu nó không chỉ chông chênh mà có khi vấp ngã. Câu 2. Phân tích vẻ đẹp của sông Đà trong đoạn văn: "Tôi có bay tạt ngang qua Sông Đà mấy lần, và thấy đó cũng là thêm cho mình một góc độ nhìn một cách nhìn về con sông Tây Bắc hung bạo và trữ tình. Từ trên tàu bay mà nhìn xuống Sông Đà, không ai trong tàu bay nghĩ rằng cái dây thừng ngoằn ngoèo dưới chân mình kia lại chính là cái con sông hằng năm và đời đời kiếp kiếp làm mình làm mẩy với con người Tây Bắc và phản ứng giận dỗi vô tội vạ với người lái đò Sông Đà . Cũng không ai nghĩ rằng đó là con sông của câu đồng dao thần thoại Sơn Tinh Thuỷ Tinh" Núi cao sông hãy còn dài - Năm năm báo oán đời đời đánh ghen ". Hình như khi mà ta đã quen đọc bản đồ sông núi, thì mỗi lúc ngồi tàu bay trên chiều cao mà nhìn xuống đất nước Tổ quốc bao la, càng thấy quen thuộc với từng nét sông tãi ra trên đại dương đá lờ lờ bóng mây dưới chân mình. Con Sông Đà tuôn dài tuôn dài như một áng tóc trữ tình, đầu tóc chân tóc ẩn hiện trong mây trời tây Bắc bung nở hoa ban hoa gạo tháng hai và cuồn cuộn mù khói Mèo đốt nương xuân. Tôi đã nhìn say sưa làn mây mùa xuân bay trên Sông Đà, tôi đã xuyên qua đám mây mùa thu và nhìn xuống dòng nước Sông Đà. Mùa xuân dòng xanh ngọc bích, chứ nước Sông Đà không xanh màu xanh canh hến của Sông Gâm Sông Lô. Mùa thu nước Sông Đà lừ lừ chín đỏ như da mặt một người bầm đi vì rượu bữa, lừ lừ cái màu đỏ giận dữ ở một người bất mãn bực bội gì mỗi độ thu về. Chưa hề bao giờ tôi thấy dòng Sông Đà là đen như thực dân Pháp đã đè ngửa con sông ta ra đổ mực Tây vào mà gọi bằng một cái tên Tây láo lếu, rồi cứ thế mà phết vào bản đồ lai chữ. (TríchNgười lái đò Sông Đà, Nguyễn Tuân, Ngữ văn 12, Tập một, NXB Giáo dục) Từ đó nhận xét ngắn gọn về nét tài hoa trong cách sử dụng ngôn ngữ của Nguyễn Tuân. GỢI Ý LÀM BÀI Bấm để xem I. ĐỌC HIỂU Câu 1. Phong cách ngôn ngữ: Báo chí Phương thức biểu đạt: Nghị luận Câu 2. Theo tác giả, điều cần làm trước mắt là: " Trước mắt là tích lũy tri thức khi còn ngồi trên ghế nhà trường để mai ngày khởi nghiệp; tự mình xây dựng các chuẩn mực cho bản thân; nhận diện cái đúng, cái sai, cái đáng làm và cái không nên làm. " Câu 3. Hai bài học rút ra từ đoạn trích: - Cần quý trọng thời gian và tuổi trẻ. Bởi hai thứ đó mất đi thi không lấy lại được. - Cần tích lũy tri thức và xây dựng các chuẩn mực đạo đức cho bản thân. Vì đó là những yếu tố cần thiết để con người có được thành công. Câu 4. Đồng tình với quan điểm" Tài năng thiên bẩm chỉ là điểm khởi đầu, thành công của cuộc đời là mồ hôi, nước mắt và thậm chí là cuộc sống ". Lí giải: Đồng tình vì: Thành công đến với mỗi người không chủ yếu do tài năng thiên bẩm, mà thực chất là do quá trình con người học tập, rèn luyện, phấn đấu không ngừng, thậm chí phải đối diện với nhiều gian truân, thử thách, thất bài mới có được. II. LÀM VĂN Câu 1. NLXH: Tham khảo các ý chính sau: - Nêu vấn đề nghị luận, trích dẫn câu nói. - Giải thích: nền tảng là yếu tố cơ bản, yếu tố đầu tiên quan trọng và cần thiết đối với thành công của mỗi người. Nền tảng được đề cập đến trong đoạn văn đọc hiểu chính là nền tảng tri thức và đạo đức. - Bàn luận vấn đề: Để có thành công, ta cần có nền tảng về mọi mặt (tri thức, đạo đức) vì: + Nền tảng tri thức mang đến cho ta những hiểu biết về các lĩnh vực tự nhiên, xã hội, con người, kĩ năng sống.. Tri thức giúp bản thân ngày càng hoàn thiện hơn, là nền móng vững chắc để phát triển trí tuệ và kỹ năng thực hành. Tri thức vững vàng giúp ta dễ dàng hoàn thành công việc, giúp ta có được thành công. + Nền tảng đạo đức, nhân cách lại giúp ta phân biệt được đúng sai, phải trái, giúp ta xác định được việc nào nên làm, việc nào không nên, giúp ta có được sự tin yêu, quý mến của mọi người.. đó cũng là yếu tố cần thiết để ta có được thành công. + Nếu không có nền tảng về mọi mặt tri thức và nhân cách, con người sẽ không đủ hiểu biết để sống và làm việc hiệu quả, khô ng đủ tư cách để có được thành công thực sự.. - Chứng minh bằng dẫn chứng: Bác Hồ là tấm gương sáng thành công từ nền tảng tri thức và nhân cách, chính Bác cũng nói:" Có tài mà không có đức làm việc gì cũng khó/ Có đức mà không có tài là kẻ vô dụng". - Khẳng định lại vấn đề, nêu bài học nhận thức và hành động. Câu 2. Tham khảo link: Vẻ đẹp trữ tình của sông Đà qua đoạn văn: Tôi có bay tạt ngang qua Sông Đà mấy lần
ĐỀ BÀI ÔN TẬP NGỮ VĂN 12 THAM KHẢO - ĐỀ 04 (Biên soạn: Thùy Minh) I. ĐỌC- HIỂU Đọc đoạn trích sau và thực hiện các yêu cầu: Không phải là cổ tích Giấc mơ xưa tiên, Bụt hiện về Ta đang sống những ngày rất thực Bao tấm lòng nhân ái sẻ chia. Trời khi nắng khi mưa Cuộc đời cũng có nhiều số phận Rằng qua cơn hoạn nạn Mới tỏ tận lòng nhau. Các con ơi mai sau Đừng quên những tháng ngày này nhé Lũ lụt ngập nhà, cuốn trôi tất cả Nhưng còn đây triệu triệu tấm lòng. Vẫn còn đây ngọn lửa ấm mùa đông Đưa các con qua ngày giá rét Không phải là cổ tích Nhưng sẽ là cổ tích của mai sau. (Cổ tích của mai sau, Nguyễn Hữu Thắng, 25/10/2020). Câu 1. Xác định: Phong cách ngôn ngữ, phương thức biểu đạt chính sử dụng trong bài thơ. Câu 2. Chỉ ra và phân tích tác dụng của biện pháp nghệ thuật được sử dụng trong hai câu sau: Lũ lụt ngập nhà, cuốn trôi tất cả Nhưng còn đây triệu triệu tấm lòng. Câu 3. Anh/chị hiểu như thế nào về hai câu thơ: "Rằng qua cơn hoạn nạn/ Mới tỏ tận lòng nhau"? Câu 4. Theo anh chị, "ngọn lửa ấm mùa đông" mà tác giả nhắc đến trong bài thơ ẩn dụ cho điều gì? Điều đó có ý nghĩa như thế nào đối với những con người đang trong cơn hoạn nạn? II. LÀM VĂN Câu 1. Từ bài thơ phần đọc hiểu, anh /chị hãy viết đoạn văn khoảng 200 lí giải vì sao người cha lại khuyên các con: "Các con ơi mai sau Đừng quên những tháng ngày này nhé". Câu 2. Phân tích hình tượng sông Đà qua đoạn trích: "Còn xa lắm mới đến cái thác dưới [..] Thạch trận dàn bày vừa xong thì cái thuyền vụt tới". (Trích "Người lái đò sông Đà – Nguyễn Tuân). Từ đó, anh (chị) hãy đánh giá nét độc đáo trong quan niệm về cái đẹp của Nguyễn Tuân được thể hiện qua hình tượng trên. GỢI Ý LÀM BÀI Bấm để xem I. ĐỌC- HIỂU Câu 1. Phong cách ngôn ngữ: Nghệ thuật Phương thức biểu đạt chính: Biểu cảm Câu 2. Trong hai câu thơ: Lũ lụt ngập nhà, cuốn trôi tất cả Nhưng còn đây triệu triệu tấm lòng. - Tác giả sử dụng biện pháp nghệ thuật đối lập:" Cuốn trôi tất cả "><" còn đây triệu triệu tấm lòng ": Đối lập giữa cái mất đi và cái còn tồn tại. - Tác dụng: + Nhấn mạnh vẻ đẹp, sự ấm áp của tình người, của triệu triệu tấm lòng nhân ái. Những tấm lòng nhân ái ấy sẽ còn mãi, sẽ giúp những người trong cơn hoạn nạn vượt qua khó khăn, mất mát. + Tăng tính gợi hình, biểu cảm cho lời thơ. Câu 3 . Hai câu thơ:" Rằng qua cơn hoạn nạn/ Mới tỏ tận lòng nhau " có nghĩa là: Chính trong hoàn cảnh khó khăn, hoạn nạn, con người mới hiểu hết tình cảm mà người khác dành cho mình. Hoạn nạn khó khăn chính là" lửa thử vàng ", là hoàn cảnh giúp ta biết ai người tốt, ai người xấu, tình cảm ai đậm sâu, ai hời hợt xã giao.. Câu 4. -" Ngọn lửa ấm mùa đông"mà tác giả nhắc đến trong bài thơ ẩn dụ cho tình người ấm áp mà những tấm lòng nhân ái dành cho những người hoạn nạn, khó khăn. - Lòng nhân ái có vai trò, ý nghĩa: + Giúp những người gặp khó khăn vượt qua hoàn cảnh. + Giúp gắn kết con người – con người + Giúp cuộc sống trở nên tốt đẹp, xã hội văn minh, giàu tình nhân ái.. II. LÀM VĂN Câu 1. NLXH - MĐ: Giới thiệu hai câu thơ, nêu vấn đề nghị luận: Người cha khuyên các con không nên quên những tháng ngày hoạn nạn, những tháng ngày được đón nhận lòng nhân ái, sự đùm bọc của mọi người => khuyên con phải biết nhớ ơn những tấm lòng, những con người đã giúp đỡ mình. - TĐ: Giải thích: Biết ơn là sự bày tỏ thái độ trân trọng và những việc làm đền ơn đối với người đã giúp đỡ mình. Đó là truyền thống tốt đẹp làm nên giá trị văn hóa của dân tộc ta. Bàn luận: Người cha khuyên các con như vậy vì: Lòng biết ơn có ý nghĩa vô cùng quan trọng trong cuộc sống: + Khi nhận được sự giúp đỡ, ta phải ghi nhớ công ơn – đó mới là thái độ ứng xử cần có của người có nhân cách, có suy nghĩ. + Vì những người đó đã giúp đỡ mình, giúp mình vượt qua giai đoạn khó khăn, có cuộc sống tốt hơn. + Vì lòng biết ơn là cơ sở bền vững cho những tình cảm tốt đẹp như lòng yêu nước, thương dân, hiếu thảo với cha mẹ, kính yêu thầy cô.. ; giúp chúng ta biết trân trọng cuộc sống. + Người sống có lòng biết ơn sống ân tình, thủy chung, luôn được người khác yêu mến và kính trọng. + Vì biết ơn là cơ sở tạo nên mối quan hệ tốt đẹp, lành mạnh giữa con người với con người. Từ đó, cuộc sống có ý nghĩa hơn; góp phần xây dựng xã hội ngày càng tốt đẹp, nhân văn hơn. + Vì nếu không biết ơn, ta sẽ trở thành người bạc bẽo, lần sau sẽ không ai còn muốn giúp mình. - KĐ: Nêu bài học nhận thức, hành động. Câu 2. NLVH Link tham khảo: Phân tích hình tượng sông Đà qua đoạn văn: Còn xa lắm mới đến cái thác dưới
ĐỀ BÀI ÔN TẬP NGỮ VĂN 12 THAM KHẢO - ĐỀ 05 (Biên soạn: Thùy Minh) I. ĐỌC HIỂU: Đọc đoạn trích sau và trả lời câu hỏi: Khi ca thán rằng hoàn cảnh bất lợi, công việc khó khăn, bạn cần phải biết rằng kiếm tiền chưa bao giờ là dễ dàng. Bất kì thời đại nào, kiếm tiền luôn giống như lao vào rừng rậm để khai phá và mở ra một con đường mới. Lắm khi trải qua muôn trùng khó khăn, nằm gai nếm mật, vật vã cả năm trời mà chẳng thu được đồng nào, thậm chí mất cả vốn liếng. Mã Vân từng nói rằng, những ai bảo làm ăn dễ dàng đều là những kẻ bịp bợm. Thời đại nào cũng thế, làm ăn đều phải mạo hiểm, đều phải đổ rất nhiều mồ hôi, phải đầu tư công sức và trí óc.. Những chuyện như trở thành tỉ phú sau một đêm chỉ có trong phim truyền hình mà thôi. Những công việc tốt đều đòi hỏi tích lũy thời gian và tâm huyết. Bỏ thời gian và tâm huyết chưa chắc đã giúp cho công việc thuận lợi, nhưng không chịu bỏ thời gian và tâm huyết thì chắc chắc không thể có công việc thuận lợi! Khi bước trên hành trình của mình, hết ngó trái lại ngó phải xem lúc nào mới về đích, bạn cần phải hiểu rằng: Con đường đi đến thành công có vô số trở ngại và khó khăn, chỉ cần một vấn đề không thể giải quyết là rất có thể mọi công sức trước đó đều đổ sông đổ bể. Hấp tấp muốn mau chóng thành công rất dễ khiến chúng ta đi vào mê lộ. Thanh xuân là khoảng thời gian đẹp đẽ nhất trong đời, cũng là những năm tháng then chốt có thể quyết định tương lai của một người. Nếu bạn lựa chọn an nhàn trong 10 năm, tương lai sẽ buộc bạn phải vất vả 50 năm để bù đắp lại. Nếu bạn bươn chải vất vả trong 10 năm, chắc chắn bạn sẽ thu được 50 năm hạnh phúc. Tháng 11 năm 2015, Mã Vân – tỉ phú thích đi giày vải đã nói rằng: "Tôi nguyện dùng toàn bộ tài sản của mình để đổi lấy thanh xuân." Để nói, điều quý giá nhất không phải là tiền bạc mà là thời gian. Đừng lựa chọn cuộc sống an nhàn trong những năm tháng cần sự phấn đấu. Nhân khi còn ở độ thanh xuân, với sự nhiệt tình, năng động và những bài học thất bại, hãy bước về phía trước, dựng xây một cuộc đời khác biệt. Thế nên, bạn à: Đừng lựa chọn an nhàn khi còn trẻ. (Trích: Đừng lựa chọn an nhàn khi còn trẻ, Tác giả: Cảnh Thiên, Dịch giả: Đặng Quân) Câu 1. Xác định phương thức biểu đạt chính của đoạn trích. Câu 2. Tác giả quan niệm như thế nào về con đường đi đến thành công và về thanh xuân của mỗi người? Câu 3. Anh chị có đồng tình với lời khuyên của tác giả: đừng lựa chọn an nhàn khi còn trẻ? Câu 4. Bài học rút ra từ đoạn trích trên mà anh/chị tâm đắc nhất là gì? II. LÀM VĂN: Câu 1. Từ nội dung đoạn trích phần đọc hiểu, anh/chị hãy viết đoạn văn khoảng 200 chữ trình bày suy nghĩ của bản thân về những điều mà chúng ta có thể đánh mất nếu lựa chọn an nhàn khi còn trẻ. Câu 2. Phân tích đoạn thơ sau trong bài thơ Tây Tiến – Quang Dũng: ".. Doanh trại bừng lên hội đuốc hoa, Kìa em xiêm áo tự bao giờ Khèn lên man điệu nàng e ấp Nhạc về Viên Chăn xây hồn thơ Người đi Châu Mộc chiều sương ấy Có thấy hồn lau nẻo bến bờ Có nhớ dáng người trên độc mộc Trôi dòng nước lũ hoa đong đưa..". ( Tây Tiến , Quang Dũng) Từ đó nhận xét về cách nhìn đậm chất lãng mạn của Quang Dũng về thiên nhiên và con người miền Tây. GỢI Ý LÀM BÀI Bấm để xem I. ĐỌC HIỂU: Câu 1. Phương thức biểu đạt chính: Nghị luận Câu 2. Tác giả quan niệm: - Đường đi đến thành công "có vô số trở ngại và khó khăn, chỉ cần một vấn đề không thể giải quyết là rất có thể mọi công sức trước đó đều đổ sông đổ bể. Hấp tấp muốn mau chóng thành công rất dễ khiến chúng ta đi vào mê lộ." - Thanh xuân là"khoảng thời gian đẹp đẽ nhất trong đời, cũng là những năm tháng then chốt có thể quyết định tương lai của một người." Câu 3. Đồng tình với lời khuyên của tác giả: "đừng lựa chọn an nhàn khi còn trẻ" Vì: Tuổi trẻ là quãng thời gian quý giá nhất để phát triển bản thân. Nếu lựa chon an nhàn, ta sẽ đánh mất đi cơ hội phát triển ấy. Điều đó đồng nghĩa với việc ta không có được thành công lớn lao, thậm chí quãng đường phía sau tuổi trẻ còn trở nên rất vất vả.. Câu 4. Bài học rút ra: Phải biết quý trọng thời gian, quý trọng những năm tháng thanh xuân tuổi trẻ. Đặc biệt, cần phải biết nỗ lực, cố gắng ngay từ những năm tháng thanh xuân ấy. Chỉ như vậy, ta mới có được cuộc sống thực sự ý nghĩa, nhiều niềm vui. II. LÀM VĂN: Câu 1. NLXH: Tham khảo link: Đoạn NLXH: Đừng lựa chọn an nhàn khi còn trẻ Câu 2. NLVH: Tham khảo link: Phân tích 2 khổ thơ 2, 3 trong bài thơ Tây Tiến - Quang Dũng: Doanh trại bừng lên hội đuốc hoa Xem thêm: Đề Bài Ôn Tập Ngữ Văn 12 Tham Khảo mới - 5 đề