Trọng Sinh Ban Mai - Uất Kim Hương

Discussion in 'Truyện Drop' started by lalisha96, Feb 22, 2021.

  1. lalisha96 Uất Kim Hương

    Messages:
    11
    Chương 50

    Bấm để xem
    Đóng lại
    [​IMG]

    Cửa hàng của vợ chồng cô út khá lớn, nằm chình ình ngay ven con đường quốc lộ, trong gara luôn đầy các xe cộ đủ các trọng tải mà tài xế thì đang dùng cơm.

    Hôm nay dự cảm có điều bất thường lên những người làm cứ đứng ngồi không yên. Ngay khi thấy một đoàn ô tô con đỗ xịch trước biển hiệu thì có một người nhanh nhẹn chạy vào báo với ông chủ. Tôi bước xuống xe nhìn cơ ngơi của cô út một lượt lòng thầm lên tiếng khen ngợi.

    Người đàn ông tên Kiên - chồng cô út vẫn dáng vẻ không lấy gì làm đường hoàng, rõ ràng rất chột dạ khi thấy đoàn người xuất hiện ngoài cửa. Ông ta nói thầm vào tai người bên cạnh cái gì đó thằng nhỏ chạy biến đi chỉ muốn lúc sau đã thấy phóng xe máy hướng vào trong làng. Lúc ấy ông ta mới cười giả lả:

    - Các anh, có chuyện gì mà đầy đủ ban bệ vậy, vào trong nhà uống nước đã.

    Tôi híp mắt nhìn về phía thằng nhóc vừa biến mất, cười khẩy một cái sau đó theo chân những người đàn ông vào trong phòng.

    Khi đã yên vị xong đâu đấy, không để ai lên tiếng, tôi gật đầu với vị luật sư, bảo ông ta nói chuyện.

    - Theo quy định của pháp luật..

    Lão Kiên càng nghe càng đờ người ta không ngờ tội của mình lại nặng đến thế. Chỉ là đánh cho con vợ già vài cái, nhà ai mà chẳng thế, đến lượt lão lại phải đi tù. Lại còn luật ly hôn nữa chứ cứ theo những điều mà người luật sư đã nêu, nếu bỏ vợ, lão không những chẳng được gì lại còn phải bồi thường, đã vậy lại còn phí nuôi con. Chỉ vì lão trót thích một người đàn bà khác không phải vợ của mình. Đây là cái bộ luật quái quỷ gì vậy? Nhìn những gương mặt lạnh lùng chĩa về mình, lão toát hết mồ hôi hột, run rẩy đọc lại tờ đơn tố cáo một lần nữa "Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam.."

    Vụ việc còn chưa ngã ngũ thì bên ngoài có tiếng ồn ào, thì ra là mẹ và anh em của lão đến. Nhìn vẻ mặt vững tâm hẳn của lão tôi nhếch môi khinh thường, chẳng giúp ích gì được đâu, ông bạn ạ.

    Dẫn đầu là một người đàn ông khoảng 70 tuổi nhăn nhau như một quả mướp đắng sắp lìa cuống. Theo sau ông ta là bốn người đàn ông trung niên, người nào cũng có nét hao hao nhau với những người còn lại. Sau rốt là mấy người thanh niên được thừa hưởng khuôn mặt nhọn hoắt của những thế hệ đi trước.

    Vị luật sư lại trình bày lại một lần nữa khi 7 người đàn ông đến sau an vị ở chỗ ngồi. Câu cuối cùng vừa dứt, cả căn phòng chợt rơi vào sự im lặng trân trối, trong lòng ai cũng rõ ràng lão chồng sai bét ra và dính dáng đến pháp luật đâu phải chuyện đùa.

    Rốt cục, gừng càng già càng cay ông lão mướp đắng thở dài một hơi sau đó là màn nhận lỗi dài lê thê với thị trưởng họ. Như tỉnh khỏi cơn mê, lão Kiên cũng méo mó nhận hết lỗi lầm về mình, còn hứa từ nay sẽ sửa đổi không bao giờ tái phạm nữa.

    Với sự hòa giải của chủ tịch xã- vị cán bộ đại diện cho các cấp chính quyền, 3 vị anh trai của cô Út liếc nhau, cuối cùng bác cả lên tiếng:

    - Chuyện này để gia đình chúng tôi trở về bàn bạc lại và hỏi ý kiến cô ấy. Nếu cô ấy tha thứ cho chú thì là cái tốt, ai cũng muốn mọi việc êm xuôi. Còn không.. -bác cả cố ý dừng lại sau đó mới nói tiếp- đây cũng là chuyện của hai vợ chồng chú, bọn anh cũng không thể nói nhiều.

    Tôi vốn im lặng từ đầu đến cuối, không gây chú ý nên chẳng ai hỏi đến, nghe bác cả nói vậy tôi thấy mình cũng nên có đôi lời:

    - Người kia đâu? Chú cho tôi gặp cô ta một lát.

    * * *
     
    AnBinh2908 likes this.
  2. lalisha96 Uất Kim Hương

    Messages:
    11
    Chương 51

    Bấm để xem
    Đóng lại
    [​IMG]

    Tôi phớt lờ những cái nhìn xung quanh, lặp lại một lần nữa:

    - Kẻ muốn sinh con trai cho chú đấy.

    Vì bố, bác cả và chú 3 không lên tiếng, vì vậy chẳng ai có tư cách hạch hỏi một con nhóc như tôi.

    Cố ý đổi một chiếc mũ rộng vành và đeo một chiếc kính mát đề phòng những rắc rối không cần thiết nên chưa ai lên tiếng đến thân phận của tôi lúc này.

    - Đúng đấy!

    Bố nói, tỏ rõ thái độ ủng hộ cho tôi.

    Ở trong nhà có lục đục nhau thế nào nhưng trước mặt người ngoài gia đình phải là một khối, đoàn kết mới có sức mạnh mà. Rõ ràng bác cả và chú ba cũng ý thức được như vậy nên không do dự gật đầu hưởng ứng. Vì vậy 5 phút sau, đứng trước mặt tôi là một người phụ nữ khoảng 30 tuổi, có chút nhan sắc và đôi mắt lá răm đen láy như trải qua rất nhiều sự đời.

    Tôi chỉ nói với bà ta 2 câu:

    - Có thai chưa?

    Bà ta nhìn tôi một lát, bĩu môi nói:

    - Đồ con nít ranh.

    Thoáng thấy vẻ chột dạ của bà ta, tôi khẳng định mọi chuyện vẫn còn cứu vãn được.

    - Có hai lựa chọn, một là mang ông ta - tôi chỉ vào lão Kiên - về nhà mà nuôi, không được đem theo một đồng một cắc nào của cô tôi hết. Hai là biến khỏi đây ngay nếu không bà sẽ được vào nhà đá bóc lịch với nhân tình đấy.

    Bà ta nghe vậy trợn mắt nhìn lão Kiên, bắt gặp thái độ lảng tránh của lão ta thì bù lu bù loa:

    - Thế là thế nào? Anh Kiên? Anh nói với tôi những gì? Sao mọi chuyện lại thế này?

    Tôi phẩy tay một cách mất kiên nhẫn:

    - Hai ông bà giải quyết việc riêng đi, hiện tại chúng tôi không có thời gian nghe ông bà cãi vã.

    Nói rồi tôi bỏ ra xe, theo bước chân là ông luật sư nọ.

    - Cảm ơn ông! - Tôi nói, sau đó đưa cho ông ta một chiếc phong bì.

    Ông ta chậm rãi nhận lấy, sau đó nở một nụ cười chuyên nghiệp:

    - Không có gì, là may mắn của tôi.

    Vừa lúc đó đó những người còn lại cũng ra ngoài, tất cả lên xe trở về để lại căn nhà đầy tiếng cãi cọ với những những người dân hiếu kỳ bu kín xung quanh.

    Sáng hôm sau lão Kiên cùng với người cha mướp đắng của mình trịnh trọng đến cửa xin lỗi với bà thông gia và xin phép được đón cô Út về nhà. Bà không nói nhiều chỉ dặn dò hai vợ chồng tu chí làm ăn, lo cho con cái học hành đến nơi đến chốn. Cô út vẫn còn mặt nặng mày nhẹ nhưng đã dắt con theo chồng về nhà. Trước khi bước ra cửa, chợt cô Út ngoái đầu lại nhìn tôi một cái, khẽ gật đầu rồi quày quả bước đi. Vụ việc tuy có ầm ĩ hết làng trên xóm dưới nhưng cũng lắng xuống rất nhanh. Tình thoảng ghé thăm mấy bà cháu, từ cô bé tôi biết dân làng đã lưu truyền một câu nói: "Con gái nhà họ Đồng, không bao giờ được đánh!"

    * * *
     
    AnBinh2908 likes this.
  3. lalisha96 Uất Kim Hương

    Messages:
    11
    Chương 52

    Bấm để xem
    Đóng lại
    [​IMG]

    Khi vụ việc của cô út lùi vào dĩ vãng, hai vợ chồng lại trở về thái độ bình thường, cùng dắt tay về thăm bà được ba bận, thì ngày cưới của đôi trẻ Tôn- Linh cũng đến.

    Chẳng biết cánh nhà báo đánh hơi thế nào mà biết được tôi đang có mặt ở quê. Vừa mới vài hôm trước trong lúc vô tình Lài bắt gặp một tay săn tin thập thò trước cổng và kịp thời báo cho tôi biết. Vậy là từ việc ít khi ra khỏi cửa, bây giờ tôi giống hệt một cô gái cấm cung. Không sao, bên ngoài cũng chẳng có gì thú vị, ở nhà chơi với Sắn rồi rảnh thì lướt net cũng được lắm. Xuất hiện trên báo lá cải với một cái tít giật gân nào đó, đúng là chuyện mà tôi không mong muốn nhất hiện nay.

    Vốn đang xây dựng hình tượng vừa sạch sẽ vừa có chút bí ẩn nên tôi rất hạn chế nhận lời phỏng vấn. Đời có một quy luật rất hay, càng kỳ bí càng khiến người ta tò mò mà càng tò mò thì bạn càng nổi tiếng. Không thể ngày nào cũng chường mặt lên báo được, xuất hiện khá thường xuyên với một hình tượng chẳng có gì làm dấu ấn sẽ chỉ làm người hâm mộ nhanh chóng chán nản với bạn mà thôi. Quán triệt phương châm này nên tôi cực thì để ý đến những khả năng bị lọt hình không mong muốn ra ngoài, giống như trường hợp của Linh dạo trước vậy. Hình ảnh của tôi hiện nay đang mỗi ngày một có giá, không thể xuất hiện một cách vô tội vạ được, như vậy phí của lắm. ([​IMG] )

    Đám cưới của Tôn được chuẩn bị rất rầm rộ, gia đình cô dâu ở trên Thị trấn làm kinh doanh quán net nên có chút của cải. Bác tôi sở hữu cái nhà nghỉ 4 tầng to nhất nhì nơi đây nên hai gia đình cũng coi như tương xứng. Cô dâu mặc chiếc áo dài đỏ thẫm, eo hơi to vì đã lộ bụng bầu. Trong bữa tiệc đâu cũng thấy những trẻ vị thành niên, bạn của cả cô dâu và chú rể. Tôi ngồi trên lầu, trong tay là bé con xúng xính trong chiếc váy lụa hồng phấn, trông đáng yêu hệt như từ tranh vẽ bước ra. Để hợp với bộ đầm tôi đã tỉ mỉ uốn mái tóc mềm mại của bé thành những lọn to thả rũ xuống vai và kẹp mái bằng một chiếc vương miện xiu xíu. Ở mỗi nơi bé xuất hiện luôn nhận được những tiếng xuýt xoa khen ngợi khiến tôi phổng mũi tự hào hệt như họ đang tán thưởng con gái mình vậy. Cô tư đã nhiều lần trách tôi tốn kém nhưng tôi mặc kệ, đâu đáng bao nhiêu tiền vả lại chưng diện cho bé con luôn khiến tôi vui vẻ. Đang cùng bé gấp những tờ giấy đủ màu thành những cánh hoa thì cửa phòng bật mở sau đó Tùng - người con trai thứ hai của bác cả, ghé đầu vào thông báo:

    - Xuống chụp ảnh gia đình thôi!

    Tôi khẽ gật đầu lấy lược chải lại từng búp tóc xoăn của Sắn, hai chị em vừa cười vừa giúp nhau trang điểm lại rồi mới thong thả dắt nhau xuống lầu.

    Cô dâu vừa được đoàn ô tô đón về, đang ra mắt họ hàng, làng xóm. Quả thực, chúng tôi không cố ý nổi bật hơn một cô gái trong ngày cưới, vì vậy mới rút lên phòng nhưng việc chụp ảnh gia đình là không thể tránh khỏi. Xuất hiện ở cửa với bộ đồ đôi y chang nhau, đúng như tôi dự đoán, mọi ánh nhìn của những người có mặt không thể rời đi nơi khác được nữa. Tôi cúi xuống nhìn khuôn mặt đáng yêu của bé con, sau đó mỉm cười dắt bé bước đi trong những ánh mắt ngập tràn ngưỡng mộ. Những bé gái khác như Tình, Khanh và Lúa đều bận rộn với việc tiếp nước và chào đón bà con xóm làng. Chỉ có tôi - đứa tầm tuổi được việc nhưng lại rảnh rỗi, nhìn quanh một lượt tôi dắt bé con chậm rãi đi về phía bà sau đó cùng nhập vào câu chuyện cháu con của những ông bà lão.

    * * *
     
    AnBinh2908 likes this.
  4. lalisha96 Uất Kim Hương

    Messages:
    11
    Chương 53

    Bấm để xem
    Đóng lại
    [​IMG]

    Tôi và Sắn ngồi cạnh bà, cùng chụm đầu vào xem album ảnh của đôi vợ chồng trẻ. Khách quan mà nói so về ngoại hình đôi trẻ cũng được xem như trai tài gái sắc, con cái sau này chỉ cần không có đột biến thì sẽ rất ưa nhìn.

    Chợt ngoài cổng có tiếng ồn ào lẫn trong sự xôn xao là tiếng gào khóc, ai nấy đều tò mò ngóng cao cổ trông về cái cổng được tết bằng hai tàu dừa đầy những chùm bong bóng. Tôi đợi không lâu, chỉ một lát sau là thấy bóng Tình chạy lại, mặt cô bé nhăn nhúm không dễ coi chút nào, tôi thấy vậy thì dò hỏi:

    - Sao vậy?

    Tình ngồi xụp xuống ghế, nghiến răng nói:

    - Có người đến phá đám, người yêu cũ anh Tôn đang gào lên ăn vạ ngoài cổng đó.

    Tôi thở dài, chợt nghĩ đến từ 'Nợ phong lưu', lôi thôi đến tận ngày cưới như vậy cũng thật không dễ dàng. Nhưng cô gái này suy nghĩ cái gì mà hành động lạ đời như thế, người thiệt thòi là cô ta kia mà. Nói ra thì đúng là có chút tò mò, không đợi tôi lên tiếng Tình đã than thở:

    - Chị đã nói rồi mà, dây vào đứa con gái như thế thì rắc rối lắm. Vậy mà anh Tôn chẳng chịu nghe, gái dân tộc dai như đỉa không cẩn thận nó bỏ bùa cho thì hâm dở cả đời chứ chả đùa. Trước đây học cùng lớp nên thích nhau, bố mẹ chị gàn mãi đấy, chia tay được một năm rồi vậy mà vẫn chưa chịu cắt đứt.

    - Sao bố mẹ chị lại không đồng ý?

    Tình đảo mắt, khoé môi trễ xuống:

    - Tại nhà chị ta nghèo, lại đông con, nghèo có tiếng đó em.

    Tôi lấy khăn giấy, lau khoé mép dính vụn bánh cho bé con, sau đó mới tiếp tục câu chuyện:

    - Hiện tại, cô ta ăn vạ cái gì?

    Ánh mắt Tình long lên giận dữ, giọng hơi sẵng:

    - Ngoài tiền ra thì còn cái gì nữa, đền bù tuổi xuân? Chẳng biết nghe ở đâu được không biết. Mới 19 tuổi, xuân với hè, thế mà cũng nói được.

    Tôi nhếch khoé miệng, có chút trào phúng:

    - Không lẽ cứ để thế, cho cô ta chút tiền cho êm chuyện đi.

    - Không đâu, mẹ chị đang cãi nhau với nó đấy, gì chứ cãi vã không ai là đối thủ của mẹ đâu.

    Tôi liếc vẻ mặt hơi là lạ của Tình, buông thõng một câu:

    - Là ngày cưới của anh Tôn mà.

    Tình cúi đầu suy nghĩ một lát sau đó quày quả bỏ đi chen vào đám người đông đúc ngoài cổng. Cuộc cãi vã dần im ắng sau đó đột ngột kết thúc. Cuối cùng tôi cũng trông thấy cô gái lạ đời kia, tóc có hơi rối, quần áo có chút xộc xệch, tuy nhiên khuôn mặt đẫm nước mắt vẫn lộ ra đôi chút xinh đẹp. Cô ta theo chân Tình đi xuống nhà sau một lúc lâu mới thấy đi ra ngoài, bộ dạng đã được sửa sang gọn gàng trông đúng là có chút nhan sắc.

    Tôi nhìn Tình nắm lấy tay cô ta nói gì đó vẻ mặt cô nhóc cực kì thông cảm, sau đó cô gái ấy từ cổng sau buồn bã trở về. Đám cưới vẫn ổn ào như trước, buổi chụp hình do vậy mà bị hoãn loại. Xảy ra chuyện kiểu như vậy trong đám cưới của mình chẳng cô gái nào vui vẻ hết, vì vậy trông thấy nụ cười còn khó coi hơn cả khóc của Linh, tôi có thể hiểu được. Chẳng biết nghĩ thế nào Linh kiên quyết bỏ về phòng ngủ, khóa trái cửa ai gọi cũng không ra, chẳng còn thiết tha gì nữa trong khi đám cưới mới đang dở dang chưa được một nửa.

    Thực là trần đời chưa thấy cái bữa tiệc lạ lùng như vậy bao giờ, mẹ chồng cãi nhau với tình cũ của con trai, chú rể mặc kệ sự đời cắm đầu vào cái điện thoại chơi game, cô dâu thì ở riết trong phòng. Tôi cũng không nghĩ nhiều về họ nữa, tập hợp mấy chị em lại với nhau cho chúng chụp hình thỏa thích.

    * * *
     
    AnBinh2908 likes this.
  5. lalisha96 Uất Kim Hương

    Messages:
    11
    Chương 54

    Bấm để xem
    Đóng lại
    [​IMG]

    Chuyện đất đai lại gây nên sóng gió!

    Đôi vợ chồng trẻ mới cưới chưa được mấy ngày mà cứ 3 hôm một trận nhẹ 5 hôm một trận nặng, từ chửi nhau đã thăng cấp lên thành đánh đấm. Vợ chồng bác cả chừng không chịu nổi nữa bàn bạc với nhau quyết cho hai người ra ở riêng. Chẳng biết tính toán thế nào mà bác ta nghiễm nhiên cho rằng bà sẽ để lại nhà từ đường cho cháu đích tôn. Dĩ nhiên bố và chú ba không đồng ý rồi, thế là sự việc lại nháo lên y hệt vài năm về trước.

    - Các chú là thứ tranh giành gì? Sau này thằng Tôn mới là trưởng, thờ cúng tổ tiên do nó lo, để vợ chồng nó ở đây là sai à?

    Bác cả ung dung nói, nhận ngay được lời phản bác của thím ba:

    - Đâu phải chỉ có nhà anh có con trai, với lại là anh hai xây nhà từ đường chứ.

    Bác cả nghẹn lời, nhìn sang bố và dì Quỳnh phía đối diện, ngẫm nghĩ một lát bèn vẫn vin vào cớ cũ:

    - Nhưng nó mới là cháu đích tôn.

    Tôi để cho họ cãi vã chán, chẳng buồn lên tiếng. Chợt thấy giọt nước trong veo trên gò má nhăn nheo của bà, tôi nắm lấy bàn thấy xương xảu, khẽ nói:

    - Chuyện này con nghe theo bà.

    Bà nhìn tôi, ánh mắt hơi mờ đục, sau đó hơi gật đầu, ngay lập tức tôi lên tiếng:

    - Tất cả im lặng!

    Nghe vậy, cuộc cãi vã đang hồi gay cấn chợt tắt ngấm, tất cả dõi mắt chăm chú nhìn bà chờ đợi.

    - Chuyện đất cát, bà để cho con Mai quyết định.

    Tôi ngạc nhiên ngước mắt lên, chợt bàn tay bị vỗ nhẹ, bà nói tiếp:

    - Con thay bà.

    Vừa lúc đó tiếng la ó truyền đến, rõ ràng nhất là của hai người thím. Tôi nhìn vẻ chờ đợi của bà, mỉm cười gật đầu. Chuyện này tôi sẽ giải quyết đâu ra đấy cho bà yên lòng.

    - Mảnh đất sẽ chia làm ba xuất, ai vào ở sẽ trả tiền cho hai người còn lại, theo giá cả thị trường hiện tại.

    Tôi vừa dứt lời xung quanh một mảnh im phăng phắc. Công bằng và rạch ròi như vậy, xem ai còn có lòng riêng nữa hay không.

    - Đất tổ không được bán, không được sang tay chuyển nhượng. Người ở sẽ phụ trách thờ cúng tổ tiên, truyền thừa hương khói cho các thế hệ sau này.

    Im lặng cả buổi, cuối cùng chẳng có ai lên tiếng, tôi nhìn vẻ mặt rối rắm của mọi người, mỉm cười:

    - Bác, bố và chú suy nghĩ thế nào?

    Không ai nhìn tôi, cũng không ai nói chuyện.

    - Vậy thế này nhé - tôi nói ra quyết định của mình - cháu sẽ trả tiền cho bác và chú, từ nay về sau đừng ai có ý định với mảnh đất của bà nữa.

    Cả 2 người nghe vậy đều nhăn mặt, muốn nói lại thôi. Nhưng người ngồi không yên lại là bố và dì Quỳnh, hai người có vẻ rất hưng phấn. Tôi nhếch môi, nói tiếp câu cuối:

    - Cháu sẽ trả tiền dưới danh nghĩa của bà, hợp đồng sẽ đến tay mọi người trong vòng 24 tiếng nữa.

    Tôi tự tin như vậy vì biết, với giá trị của mảnh đất hiện tại, không ai trong 3 người con của bà có thể đủ chi trả cho nó. Nhưng tôi lại khác, 'Phượng Hoàng' đã bước vào giai đoạn hoàn công và trong 4 năm qua đã được giao bán gần hết.

    Chỉ còn các công trình công cộng đợi hoàn thiện để cho thuê mà thôi. Số tiền mà dự án này mang lại cho tôi đúng là khiến những người trước đây không tin vào 'Phượng Hoàng phải đỏ mắt.

    Mà nguồn thu của tôi đã không còn là một vài như trước nữa rồi!

    * * *
     
    AnBinh2908 likes this.
  6. lalisha96 Uất Kim Hương

    Messages:
    11
    Chương 55

    Bấm để xem
    Đóng lại
    [​IMG]

    Mạnh vì gạo, bạo vì tiền, tôi nhanh chóng hoàn thành những hợp đồng và thủ tục cần thiết để đảm bảo quyền lợi cho bà và tương lai của mình. Các điều khoản ràng buộc được xem tỉ mỉ đến giọt nước cũng không lọt như vậy khiến tôi hết sức hài lòng. Xong việc, tôi đã rất rộng rãi trả thù lao gấp đôi cho công ty luật mà mình vẫn hợp tác.

    Chồng đầy đủ hai cọc tiền trước mặt bác cả và chú Ba tôi mỉm cười nói:

    - Hai người nhận đi ạ!

    Bằng các mánh lời tinh vi, tôi sở hữu vài tài khoản đen để đề phòng cho những trường hợp cần thiết, số tiền mặt này đúng là được rút ra từ đó.

    Hai người đó có chút ngại ngùng, có chút hưng phấn nhìn sấp giấy bạc. Ánh mắt vợ con họ cũng chưa từng rời đi lấy một giây. Đợi họ ôm tiền về, phòng khách chỉ còn lại những người trong gia đình.

    Bố đứng dậy, đi vòng quanh phòng, vẻ mặt khoan khoái:

    - Mảnh đất này thuộc về chúng ta rồi ư?

    Tôi liếc nhìn ông, cười cười không nói gì.

    Chợt dì Quỳnh lên tiếng, nhắc nhở cho bố biết một sự thật:

    - Trong di chúc, người thừa kế là Mai.

    Bố khựng lại, khó tin hỏi:

    - Sao lại như vậy? Nó là con gái mà.

    Không ai trả lời ông, tôi liếc nhìn cửa buồng của bà, vừa người hộ lí bước ra, khẽ gật đầu. Vậy là bà đã nghỉ ngơi rồi.

    - Trên giấy tờ thôi - tôi nói, nhìn vẻ mặt khó dò của dì Quỳnh, sau đó vuốt má Quyền một cái, nói thêm một câu trước khi bỏ về phòng - chuyện tương lai ai mà biết trước được!

    Chuyến về quê này chỉ ngắn ngủi một tháng mà xảy ra biết bao nhiêu chuyện. Cứ tưởng như vậy là kết thúc, ai ngờ vài hôm sau lại có rắc rối phát sinh.

    Hưng- đứa con út của chú ba, chẳng biết dây dưa gì đến bọn cho vay nặng lãi, cùng đường bèn lấy trộm tiền trong két đi trả nợ. Chuyện vỡ lở, nó không dám về nhà, bỏ đi đâu đã được 3 hôm.

    Tôi ngồi trên sập, lơ đãng hỏi Lúa:

    - Năm nay nó bao nhiêu tuổi nhỉ?

    - Vừa lên lớp 9, 14 tuổi chị ạ - nói rồi, cô bé than thở- Trẻ con bây giờ hư quá chẳng như ngày xưa, vài năm thôi chứ mấy. Trước đây mấy ngày ở làng thêm còn rộ lên việc mất trộm gà, thì ra làm mấy đứa trẻ con trộm bán để lấy tiền chơi điện tử. Nói đâu xa, ngay ở cạnh nhà em đây này, ngày xưa con bé rõ là ngoan, em nhớ nó suốt ngày đi chăn trâu cắt cỏ. Vậy mà vài năm không gặp đến nay đổi thay nhiều quá, mới vài thằng trước bỏ đi theo trai giờ đã về nhà đâu.

    Rồi lúa dõi ánh mắt xa xăm ra tán cây sanh ngoài cửa giọng nặng trĩu lo âu:

    - Không biết thằng Khoai, thằng Ngô sau này thế nào? Như vậy thì đến hỏng mất, em lo quá.

    Tôi nhớ đến hai thằng nhóc con cô Tư, một đứa đang học lớp 6 một đứa đang học lớp 4, đúng là phải tuổi cần chú ý. Trông ngoan ngoãn hiền lành vậy đấy, nhưng ai biết được chúng sẽ đổ đốn vào lúc nào. Vào đứa có ý thức tự giác còn đỡ nếu không thì đúng là đáng lo ngại.

    - Chị à, em muốn về quê, kèm cặp hai đứa em học hành, chị thấy thế nào?

    Lúa nhỏ giọng hỏi.

    Tôi bất ngờ nhìn cô bé, đúng là có tinh thần chị cả. Ở với nhau 4 -5 năm trời nói không có tình cảm là nói dối. Nếu cô bé về quê thật đúng là tôi cũng có chút tiếc, nhưng xét điều kiện ở đây và những vấn đề mà Lúa lo lắng, tôi nghĩ mình không giữ được cô bé ở bên cạnh được nữa rồi. Mười bảy tuổi cũng nên tự quyết định tương lai cho bản thân.

    * * *
     
    AnBinh2908 likes this.
    Last edited: Feb 23, 2021
  7. lalisha96 Uất Kim Hương

    Messages:
    11
    Chương 56

    Bấm để xem
    Đóng lại
    [​IMG]

    Lúa không lên thành phố nữa, trừ tôi không vui bà và dì Quỳnh cũng buồn ra mặt. Vốn thân thiết với Lúa như người chị ruột, thằng nhóc Quyền còn phản ứng dữ dội hơn, òa khóc tại đường trường, đúng là con nít. Chỉ có mấy đứa em của Lúa là vui như Tết, vợ chồng cô Tư dù cố kìm nén cũng cười không khép miệng được. Vốn có thói quen chăm lo cho Lúa như đứa em gái nhỏ, tôi chẳng còn biết làm gì hơn là nhét vào tay nó một chiếc điện thoại di động và một cọc tiền khá khá lắm vốn riêng. Tôi biết dì Quỳnh và bà cũng làm y chang vậy, ai cũng quý cô bé vừa hiền lành vừa thật thà này mà. Bảo mãi nó mới chịu nhận cho, nghĩ ngợi vẫn không thấy yên lòng, lấy cớ khen thưởng về thành tích học tập tốt đưa tiền cho dì Quỳnh lên thị trấn mua cho ba chị em Lúa ba cái xe đạp thật tốt để đi học. Chiếc xe mà anh em Ngô, Khoai dùng để đèo nhau cũng cũ quá rồi, mà con đường đến trường tỉnh của Lúa thì dài những 6km.

    Trước khi về thành phố vợ chồng cô Tư cùng mấy đứa nhỏ nhét lên xe cơ man nào là quà cáp, toàn những thứ nhà nuôi trồng được, gà vịt, trứng, trái cây.. Để cho mọi người cùng vui, chẳng ai từ chối.

    Chuyến Về quê lần này tôi lỗ nặng chẳng những hao tiền hao của mà còn hao cả người nữa. Tôi ngắm Sắn - đứa con gái của cô Tư lòng xẹt qua 1 tính toán:

    - Cô à, bà ở nhà cũng buồn, cô cho bé Sắn lên ở với bà cho vui.

    Vừa nghe tôi nói xong mắt cô liền đỏ lên ngay lập tức, ôm chặt lấy con như sợ tôi cướp nó đi vậy. Chồng cô thì há miệng ra mãi không thốt lên lời. Lại nhìn mấy chị em đứng thành một trận tuyến bảo vệ cho em gái út, tôi chỉ có thể thở dài từ bỏ.

    Chợt thím ba đẩy Khanh đến trước mặt tôi, cười khanh khách nói:

    - Hay để em nhà thím giúp chào chăm sóc bà nhé.

    Tôi nhìn đứa nhóc trạc tuổi mình đang bất an đứng đó, đây là lần đầu tiên để ý kỹ đứa em họ này. Khanh khá xinh xắn, giống về họ nội nhiều hơn, mái tóc dài cột gọn thành một dải thả sau lưng. Giống như những người trong gia đình của mình, vóc dáng cô bé khá mảnh khảnh. Thoạt trông chẳng lớn như số tuổi mà nó mang. Tôi nhìn thím ba giọng nửa đùa nửa thật:

    - Chú thím nỡ xa con gái rượu sao?

    Nụ cười của thím ta héo đi một chút, ánh mắt trông con gái có chút buồn bã. Tuy nhiên chẳng hề thay đổi quyết định.

    - Nhớ chứ, nhưng có nó bà cũng đỡ buồn.

    Lúc này tôi quay qua Khanh dò hỏi:

    - Có thể lên thành phố sống với bà và chị không?

    Khanh hoang mang nhìn mẹ, thấy vẻ động viên của thím ba bèn cắn môi suy nghĩ một lát, rốt cục quyết tâm gật đầu.

    Chuyến đi đó tôi đem theo Khanh lên thành phố.

    Tính Khanh có chút khép kín, không hòa đồng như Lúa, cũng có thể do hoàn cảnh lạ lẫm, tuy nhiên dù sao thì có nó, ngôi nhà lớn cũng đỡ rộng.

    * * *
     
    AnBinh2908 likes this.
  8. lalisha96 Uất Kim Hương

    Messages:
    11
    Chương 57

    Bấm để xem
    Đóng lại
    [​IMG]

    Sau một tháng nghỉ ngơi tôi lại sẵn sàng cho những thử thách mới, hiện tại từ diễn xuất tôi bắt đầu tìm hiểu về lĩnh vực người mẫu, bắt đầu một công cuộc lấn sân sang con đường chuyên nghiệp. Trước đây tôi cũng từng thử qua vai trò người mẫu nhí tuy nhiên với mục tiêu trở thành một vedette, tôi còn phải cố gắng nhiều. Gặp lại ông bạn thân đang phất như cờ sau một thời gian xa cách, tôi không do dự mời anh ta một chầu bia đến khi say mèm. Hơn 30 tuổi đẹp trai và thành công, thứ duy nhất Hùng còn thiếu chính là một người vợ. Tuy nhiên anh ta không hề tỏ ra vội vàng trong vấn đề lập gia đình, cặp kè với rất nhiều người đẹp nhưng chưa một lần mang ý định nghiêm túc. Được tin anh ta mới chia tay bạn gái, tôi hỏi mà chẳng để tâm:

    - Lại sao vậy?

    - Chán rồi chứ sao - anh ta khề khà - cũng chỉ đến thế mà thôi, đàn bà ai cũng thế cả.

    Tôi nhếch môi cười khẩy, chấm miếng thịt bò cuốn lá cải vào bát mù tạt, sau đó nhai ngấu nghiến:

    - Ai cũng vậy thì thay đổi làm gì?

    Hắn dằn mạnh cốc bia xuống bàn, thẹn quá hóa giận:

    - Con nít biết cái gì?

    Tôi bĩu môi, liếc hắn một cái, vẻ khinh thường ta đây không thèm chấp. Hắn lai rai miếng thịt trâu sấy, ánh mắt lơ đãng liếc nhìn cái quán bia vỉa hè đông đúc này, vẻ mặt rất là phởn phơ

    Nhác thấy vài ánh mắt hiếu kỳ, tôi kéo cao cổ áo rồi kéo xụp mũ xuống trán, xong xuôi thì thò đũa sang đĩa ốc hấp. Hai người chuyển đề tài bắt đầu bàn tán chuyện khác:

    - Vợ chồng xếp tổng ly hôn rồi à? Mới 5 năm thôi mà.

    Tôi lên tiếng, nhớ lại cái bản nhạc ngủ ngốc thuở xưa, lòng có chút thoáng buồn.

    Mạnh Hùng gật gù:

    - Đúng rồi, nghe đâu gã ngoại tình. Vợ đẹp, con ngoan..

    Nghe giọng tiếc hận của anh ta, tôi tò mò đoán:

    - Vợ đệ đơn trước à?

    - Ừ, dứt khoát lắm, ầm ĩ một thời gian đấy!

    - Bồi thường có nhiều không?

    Hùng nhìn tôi, trề môi coi thường:

    - Người ta không thèm, chỉ mang hai con gái đi thôi.

    Tôi lắc đầu, tiếc thay cho cô ta:

    - Dại quá!

    Anh ta nghe vậy thì ném cho tôi một ánh nhìn sinh vật hạ đẳng:

    - Xin lỗi tình yêu, bà ta giàu hơn giám đốc của chúng ta không biết bao nhiêu lần, cần gì mấy đồng bạc ấy.

    Tôi không cho là đúng:

    - Ít cũng là tiền, đúng là lãng phí!

    Hùng tợp một ngụm lớn bia tươi, phẩy tay một cách mất kiên nhẫn:

    - Dẹp chuyện tiền nong đi.

    Tôi gật đầu, cùng nâng ly rồi theo anh ta nói những chuyện được cho là thanh cao khác. Đúng là một tên khùng thiếu thực tế.

    * * *
     
    AnBinh2908 likes this.
  9. lalisha96 Uất Kim Hương

    Messages:
    11
    Chương 59

    Bấm để xem
    Đóng lại
    [​IMG]

    Đến hẹn lại lên, mỗi tháng tôi sẽ tham gia buổi họp tổng kết ở Tổng bộ Phượng Hoàng một

    Lần - với bố.

    Gặp nhau trong thang máy tôi giơ tay niềm nở chào hắn ta:

    - Chú Long, đã lâu không gặp!

    Anh ta bắt tay với bố, khẽ gật đầu với tôi rồi nói về câu vô thưởng vô phạt trong thời gian đợi chờ. Chợt hắn ta quay sang tôi cười hỏi:

    - Kì nghỉ thế nào?

    Tôi nhún vai, vẻ không muốn nói nhiều thêm:

    - Không tệ!

    - Còn chú thì sao? Bao giờ mới để bà không phải cằn nhằn về chuyện lấy vợ nữa vậy? Lần trước gặp mặt, cháu đã thấy bà rất sốt ruột rồi đấy.

    Hắn ta đáp trả lại cho tôi bằng cái nhún vai khi nãy. Vừa lúc đó cửa thang máy mở ra, còn anh ta bị bao vây bởi khoảng nửa tá thư ký và trợ lý đi vào phòng họp.

    Lợi nhuận liên tục tăng dần đều mỗi tháng, những bản báo cáo tài chính làm hài lòng tất cả những người có mặt trong phòng. Tôi lâng lâng bay bổng khi biết được tiền bạc như nước đang không ngừng chảy về túi mình. Tâm hồn tràn ngập hạnh phúc khiến tôi dễ tính hơn hẳn, bắt gặp cái nhìn của người đối diện cũng không lấy thì làm phiền lòng, thậm chí còn nghịch ngợm đá lông nheo một cái. Long bình thản quay mặt đi chăm chú nhìn lên màn hình như không có việc gì. Tôi mặc kệ hắn ta vẫn vui vẻ vì cuộc đời quả là đáng vui.

    Vẻ mặt hồng hào, bố rời khỏi công ty giọng nói rổn rảng:

    - Hôm nay bên bà thằng Quyền có việc vui, con ghé qua nhé?

    Bố luôn gọi bố mẹ dì Quỳnh như vậy trước mặt tôi. Ngẫm nghĩ một lát tôi bèn gật đầu, dù sao thì hôm nay cũng rảnh.

    Ông bà ngoại của nhóc Quyền sống 1 tuổi già khá nhàn nhã với việc cho thuê vài ngôi nhà mặt phố. Khi chúng tôi đến, căn phòng khách đã chật kín người bởi những người anh chị của dì Quỳnh cùng gia đình của họ. Tôi đến đây không nhiều, mỗi năm khoảng vài bàn vào những lúc cao hứng.

    Trong ấn tượng của tôi gia đình này khá là đông đúc với 9 người con. Tôi thậm chí không nhớ hết mặt mũi của những thành viên trong gia đình họ. Dì Quỳnh không phải người tốt số nhất trong đám anh chị em, nhưng là người giàu có nhất, tính theo hiện tại là vậy. Tôi là con riêng của bố cộng với tính tình có chút không được nhiệt tình cho lắm, vì vậy mỗi khi xuất hiện tôi không được quá chào đón, cũng không cảm thấy bị lạnh nhạt.

    Bà Thái - mẹ dì Quỳnh, luôn cố gắng đối xử tốt với tôi bình đẳng giống như với những đứa cháu ruột thịt. Còn chồng bà thì ngoài những đứa cháu trai, không bao giờ quan tâm xem những đứa cháu gái của mình đang nghĩ gì.

    Hôm nay, cậu út - em trai chỉ hơn tôi 2 tuổi của dì Quỳnh nhận được kết quả thi đại học. Việc cậu ta đỗ vào Học viện Cảnh sát khiến cả gia đình rất vui mừng, vì vậy mới có bữa tiệc này. Cả gia đình quây quần ăn uống, gặp mặt một bữa, thiếu duy nhất một dì năm đang định cư ở nước ngoài, còn lại đầy đủ cả 8 người con. Tôi trông đám con cháu chắt của nhà họ mà hoa hết cả mắt, thật khó để mà ghi nhớ tên tuổi của từng đây con người vào đầu.

    * * *
     
    AnBinh2908 likes this.
  10. lalisha96 Uất Kim Hương

    Messages:
    11
    Chương 59

    Bấm để xem
    Đóng lại
    [​IMG]

    Bà Thái có một tay nghề làm trứng vịt muối rất ngon, mỗi lần đến chơi bà ta không quên dành cho tôi khoảng hai tá trứng vịt muối về nhà ăn dần. Vài lần rồi quen tôi cũng không còn thấy khó xử mỗi khi bị tiếp đón một cách nhiệt tình như vậy nữa. Nhân vật chính hôm nay có vẻ không mặn mà lắm, luôn chúi trong phòng mặc cho bao nhiêu người gọi cũng không xuất hiện, đúng là cao giá quá thể.

    Đang ngồi xem tivi chợt có tiếng gì Quỳnh vang lên từ dưới bếp:

    - Mai giúp dì gọi cậu út xuống nhé, rồi chuẩn bị ăn trưa thôi.

    Tôi liếc nhìn dì ta, không nói gì, chậm chạp đứng dậy rồi bước lên tầng. Gõ cửa ba lần mà trong phòng vẫn không có động tĩnh gì, tôi hơi bực mình không kìm được đưa chân đá một cái. Ai ngờ ngay lúc đó cánh cửa bật mở, cú đá của tôi giáng trọn và ống chân người mới xuất hiện. Thực ra tôi cũng không dùng sức mấy tuy nhiên vì đang đi giày mũi nhọn nên lực sát thương quả thực cũng có chút nặng đô. Tôi đứng ngoài cửa có chút ái ngại nhìn cậu nhóc nhảy lò cò quanh phòng cuối cùng ập xuống chiếc giường bừa bộn giấy trong đó. Ống chân anh ta tím dần, sau đó từ từ phồng lên, tôi nhấc chân bước vào phòng, khoanh tay trước ngực thông báo:

    - Ông bà gọi cậu xuống ăn cơm!

    Cậu nhóc xoa ống chân, mặt mũi nhăn lại một nhúm liếc tôi một cách ác liệt, môi mím lại như đang kìm nén vài tiếng mắng chửi. Vừa quay lưng chợt tôi để ý thấy mớ giấy tờ vung vãi từ trên giường xuống dưới sàn, sau đó lại nhìn mấy cây guitar ở trong góc phòng. Tưởng đóng cửa làm gì, hóa ra là sáng tác nhạc. Học Cảnh sát, sáng tác nhạc hai cái này hình như không liên quan đến nhau mấy. Rõ ràng con người này rất mâu thuẫn, tuy nhiên chẳng phải chuyện mà tôi quan tâm. Trên đời này đầy rẫy những con người lạ lùng mà, không thể ngạc nhiên mãi như vậy được.

    Tôi vừa ngồi vào bàn thì có tiếng bà Thái vang lên lo lắng:

    - Chân sao thế con?

    Tôi ngoảnh mặt lại vừa vặn chạm phải cái liếc của cậu nhóc, tôi bình thản quay đi.

    - Con bị ngã.

    - Cẩn thận chứ, để mẹ xem xem, thật là..

    * * *

    Ngồi cạnh tôi là một đứa con gái, bố mẹ nó chắc là thứ sáu hay bảy gì đó. Nó có vẻ ngoài y hệt một đứa con trai quả thực chẳng tìm ra nét dịu dàng nữ tính nào cả. Không biết có phải vì không có mà nó đâm ra ghét những đứa con gái điệu đà như tôi hay không. Nó nhìn chiếc áo cổ sen màu sữa và chiếc váy Midi chấm đen của tôi rồi bĩu môi lườm nguýt. Tôi thấy vậy thì càng làm dáng đến độ nó tức quá hét toáng lên:

    - Mày làm gì mà hất tóc hoài vậy? Đập hết vào mặt tao rồi!

    Tôi nín cười, dài giọng:

    - Xin lỗi nhaaaaaaa!

    Nó rùng mình, vội kéo ghế xích ra thật xa, chỗ tôi trở nên thật rộng rãi, vì vậy tôi khoái tỷ vô cùng.

    Xong bữa cơm lũ cháu gái từ 13 tuổi trở lên sẽ phải rửa bát. Tôi nhìn đống mâm bát chất đống trong mấy cái chậu, tỉnh bơ đứng dậy nói:

    - Buổi chiều con có lịch, con xin phép đi trước.

    Rồi trước những con mắt căm tức của lũ nhóc, tôi ung dung xách giỏ trứng, leo tót lên ô tô đi mất.

    * * *
     
    AnBinh2908 likes this.
Trả lời qua Facebook
Loading...