Chương 229: Đế Tiểu Vân và Sở Y Y (3) Bấm để xem Đế Tiểu Vân vốn còn muốn đấu với Sở Y Y một phen, nghe được lời đám người cảm thán, lập tức nổi trận lôi đình. "Cái gì? Bán cháu ta? Còn muốn phóng hỏa thiêu hắn? Là tên hỗn đản nào làm?" Hắn là Thái tử Yêu giới, thân phận tôn quý cỡ nào? Còn có người muốn bán hắn? Vừa nhắc tới chuyện này, Sở Y Y nghiến răng nghiến lợi: "Đâu chỉ thế, những người kia vì một viên đan dược Tam phẩm còn muốn bán Bạch Nhan làm thiếp, nếu không phải Bạch Nhan chạy nhanh, Tiểu Thần Nhi có được sinh ra hay không còn chưa biết." "Còn có chuyện này?" Tẩu tử của nàng sau này thuộc về Yêu giới, được chú định làm thê tử lão ca, lại có người lỗ mãng như thế? Đây là không để Yêu giới vào mắt đúng không? Lúc này vì Đế Tiểu Vân quá giận nên quên mất, căn bản Bạch Nhan và Bạch Tiểu Thần còn không biết đến chuyện Yêu giới. "Đương nhiên! Bạch gia kia thực sự vô cùng ghê tởm! Những ngày qua, Bạch Nhan một mình bên ngoài, mang theo Tiểu Thần Nhi lưu lạc tứ phía, không biết ngậm bao nhiêu cay đắng, chịu bao nhiêu tủi nhục, đến khi nhóm sư công mang theo bọn họ về, trên người Bạch Nhan không có chỗ nào không bị thương." Mũi Đế Tiểu Vân chua chua, có cảm giác muốn rơi lệ. Nàng từ nhỏ đã được nuông chiều, chưa từng chịu cực khổ, nhưng nàng có thể tưởng tượng được quãng thời gian mà Bạch Nhan và Bạch Tiểu Thần chịu đựng. Mà tất cả, đều do những kẻ đã làm tổn thương bọn họ! "Đợi một chút, ngươi nói Bạch gia sao? Tại sao cái họ này lại quen như thế?" Đế Tiểu Vân nhíu mày, trầm tư. Sở Y Y liếc nhanh một cái: "Mẫu thân Tiểu Thần Nhi họ Bạch." "Không. Không đúng!" Nhất thời Đế Tiểu Vân không nhớ nổi, ánh mắt thoáng liếc qua, trông thấy Bạch Chỉ đứng bất động sau đám người, lập tức nhảy dựng lên, "Họ Bạch hỗn đản kia, vừa rồi chính nàng gạt ta!" Hỗn đản này chẳng những tự nhận quen lão ca, còn ở trước mặt nàng hãm hại tẩu tử và Thần Nhi! Thật sự xem nàng ngu sao? Sở Y Y nhìn theo ánh mắt Đế Tiểu Vân, trông thấy Bạch Chỉ ngây ngốc trong đám người, hai con ngươi phun trào lửa giận. "Tiện nữ này còn dám nghênh ngang tứ phía? Năm đó Bạch Nhan còn ở Bạch gia, không ít lần bị nàng khi dễ!" Tục ngữ nói, mặc kệ cừu hận lớn bao nhiêu, một khi gặp chung địch nhân, đều sẽ chung một mối thù. Hiện tại Đế Tiểu Vân và Sở Y Y chính là như vậy! * * * Giờ khắc này, Bạch Chỉ đứng sau đám người, đáy mắt một mảnh ngu dại, nàng không rõ chuyện này là sao? Đế cô nương không phải sẽ trừng phạt con hoang sao? Tại sao lại biến thành nhận thân? Bởi vì Bạch Chỉ không nghĩ ra điểm này, dẫn đến nàng bỏ lỡ cơ hội trốn thoát. Đợi đến lúc nàng muốn đi, đã thấy Đế Tiểu Vân và Sở Y Y hung hăng đi tới, khí tức kia khiến nàng khó khăn nuốt nước miếng một cái. "Đế cô nương, có phải ngươi hiểu lầm rồi không.. Hắn không thể nào là nhi tử Đế Thương." Đế Tiểu Vân đá Bạch Chỉ ngã xuống đất, hung hăng giẫm lên. "Ngươi đang mắng ta ngu? Ngay cả cháu cũng không nhận ra?" Trò cười! Đế Tiểu Vân nàng ngu, cũng không có chuyện không nhận ra cháu trai! "Ta.." Bạch Chỉ vừa định giải thích, Sở Y Y lại cho một cước, đá đúng vào cột sống của nàng, khiến nàng ta đau mà thét lên. "Y Y, các ngươi đang làm gì thế?" Đúng lúc này, giọng nói quen thuộc truyền tới. Khi Sở Y Y quay đầu lại, liền gặp Lam Tiểu Vận ôm trong ngực một con hỏa hồ đi vào.
Chương 230: Đế Tiểu Vân và Sở Y Y (4) Bấm để xem Có lẽ là muốn đi khoe yêu thú mới một phen, khuôn mặt nhỏ của nàng ửng đỏ, đáy mắt đều là ý cười, nhưng khi thấy Bạch Chỉ ngã dưới đất, ánh mắt thêm thâm trầm. "Thì ra các ngươi đang ở đây đánh Bạch Chỉ, ta có thể tham gia không?" tay nàng hưng phấn, trong mắt đầy chờ mong. Mặt Đế Tiểu Vân tràn đầy nghi hoặc, không rõ cô nương này từ đâu ra? Sở Y Y liếc Đế Tiểu Vân, xem như nàng không thích nữ nhân muốn cướp Tiểu Thần Nhi nhưng vẫn giải thích một câu: "Biểu muội Bạch Nhan." Biểu muội tẩu tử? Vậy chính là người mình? Hai mắt Đế Tiểu Vân sáng rực, nhiệt tình kéo Lam Tiểu Vận: "Biểu muội, ngươi không cần khách khí, tùy tiện đánh, đánh chết ta chịu trách nhiệm." Bạch Chỉ suýt hộc máu, cái gì gọi là không cần khách khí? Đế Tiểu Vân xem nàng là cái gì rồi? So với nàng ta, Lam Tiểu Vận càng ngơ ngác hơn, từ lúc nào mà nàng thành biểu muội nữ nhân này rồi? Tại sao nàng không biết? "Các ngươi đủ chưa! Ta.." Lời còn chưa dứt, một chân liền đạp xuống, giẫm lên mặt Bạch Chỉ, khiến lời nàng cũng ngậm lại. "Ai cho phép ngươi nói chuyện?" Đế Tiểu Vân hừ một tiếng, "ta chưa tính sổ với ngươi xong, ngươi còn dám nói chuyện? Ngươi cho là ta sẽ bỏ quên ngươi sao?" Lam Tiểu Vận thấy Đế Tiểu Vân đánh rất thoải mái, trong mắt cười âm hiểm: "Bạch Chỉ, ngươi cũng có ngày hôm nay! Trước đó đánh ngươi còn chưa đủ, hôm nay tiếp tục!" "Ô ô ô!" Bạch Chỉ không ngừng nức nở, không phát ra được một lời, trong mắt tràn đầy lệ và tuyệt vọng, nỗi hận dần gặm nhấm đáy lòng. Sức của ba nữ nhân không thể xem thường, các nàng một cước dưới đùi, phút cuối Bạch Chỉ muốn khóc cũng không được, cuối cùng bị bọn họ đạp cho hôn mê bất tỉnh. Xương sườn cũng gãy mấy cây "Để xem sau này ngươi có xem ta là đồ ngu hay không!" Đế Tiểu Vân hận nhất là bị người lừa gạt. Dù sao lúc còn ở Yêu giới, nàng chưa từng bị người lừa gạt, cũng may có lão ca và quốc sư trông chừng, mới không khiến nàng tổn thương. "Tiểu cô cô," Bạch Tiểu Thần đến bên Đế Tiểu Vân, kéo ống tay áo nàng: "Vừa tới đã có chuyện gì xảy ra? Tại sao ngươi lại quen Bạch Chỉ?" Đế Tiểu Vân bĩu môi, nói hết chuyện ra, nói xong, còn cho Bạch Chỉ thêm mấy đạp, khiến nàng ta không chịu nổi. Bạch Tiểu Thần kinh ngạc mở to mắt, đây là.. Muội muội của cha bại hoại? Không phải là giả mạo chứ? Không phải hồ tộc rất xảo trá âm hiểm? Tại sao cô cô hắn ngốc như vậy? Suýt chút nữa liền tin người khác? "Thần Nhi, đây là cô cô ngươi?" Lam Tiểu Vận chớp chớp mắt, tò mò nhìn Đế Tiểu Vân. Nàng xác thực dáng dấp rất xinh đẹp, nhưng tình tình này.. Không thể tin nổi, nàng lại là muội muội Đế Thương! "Đương nhiên ta là cô cô Tiểu Thần Nhi!" Hai tay Đế Tiểu Vân chống nạnh, "Hàng thật giá thật, lần này ta ở xa tới, chính là muốn gặp cháu trai và tẩu tử." Lam Tiểu Vận ngẩn người: "Không phải ngươi muốn tìm ca ca sao?" "Cái này.." Đế Tiểu Vân rối rắm, nghĩ nghĩ, quyết định vẫn thành thật, "Hắn là phụ thôi, gặp hay không cũng không quan trọng." Bạch Tiểu Thần lần nữa ngơ người, sao hắn có cảm giác đôi huynh muội này không hề bình thường? Trước đó cha bại hoại muốn treo tiểu cô cô lên đánh, bây giờ tiểu cô cô mấy năm không gặp cha bại hoại, tới một chuyến lại nói chỉ là phụ thôi? Có gặp hay không cũng không quan trọng?
Chương 231: Cùng chung kẻ địch Bấm để xem "Tiểu cô, người nói như vậy, phụ thân xấu sẽ thương tâm đấy." Bạch Tiểu Thần chớp chớp đôi mắt to, khuôn mặt đáng yêu hiện lên vẻ đồng tình. "Sẽ không đâu", Đế Tiểu Vân chép miệng, "Lão ca vẫn luôn mắng ta vừa ngốc vừa phiền, còn nói muốn sớm đem ta gả đi, đỡ phãi nhìn thấy ta mỗi ngày, hắn không muốn nhìn thấy ta, ta cũng đâu muốn nhìn thấy hắn, quốc sư so với hắn ôn nhu hơn rất nhiều!" Đế Tiểu Vân thực không biết chính mình tạo cái nghiệt gì mới có một ca ca như vậy, lại còn bị hắn áp bức nhiều năm. "Tiểu Thần nhi, mẫu thân ngươi đang ở nhà chờ chúng ta, chúng ta trở về." Sở Y Y nắm tay Bạch Tiểu Thần, xoay người đi về phái đường phố. Đế Tiểu Vânđi sau bọn họ, yên lặng theo sát. "Ngươi đi theo ta làm gì?" Sở Y Y quay đầu trừng mắt nhìn Đế Tiểu Vân, tức giận nói. Đế Tiểu Vân nhướng mày: "Đương nhiên là về nhà." Sở Y Y bị nàng chọc cười: "Đó là nhà của Bạch Nhan và Thần Nhi, nhà ngươi ở Thương Vương phủ, ta có thể cho người đưa ngươi về." "Bạch Nhan là tẩu tử của ta, Thần Nhi là cháu trai của ta, nhà bọn họ cũng là nhà ta, ta về nhà cũng phải sợ ngươi sao?" Không có biện pháp, ai bảo Tiểu Thần nhi là nhi tử thân sinh của ca ca nàng, chỉ dựa vào điểm này, Sở Y Y đã không tư cách cản nàng. "Này.." Lam Tiểu Vận có chút không rõ tình huống, chen vào một câu, "Vừa rồi không phải còn hòa thuận, các ngươi sao lại cãi nhau rồi?" Rõ ràng này hai người vừa rồi phối hợp ăn ý như thế, vì sao một lời không hợp lại vung tay đánh nhau? "Ai bảo nàng muốn cướp cháu trai của ta," đôi tay Đế Tiểu Vân chống nạnh, "Tiểu Thần nhi là của ta, tẩu tử cũng là của ta! Ta sẽ không nhường cho ngươi." "Muốn đánh nhau? Được! Ta đãi ngươi!" Sở Y Y nổi giận, buông tay Bạch Tiểu Thần, tức giận nâng cằm trừng mắt nhìn Đế Tiểu Vân. Phỏng chừng trong đám người này, người không hiểu tình huống nhất chính là Lam Tiểu Vận, nàng có chút sốt ruột gãi đầu, đột nhiên mắt sáng lên: "Y Y, Đế cô nương, mấy năm nay biểu tỷ của ta rời Lưu Hỏa quốc, có không ít người mắng nàng sau lưng.." Trong nháy mắt, hai thiếu nữ đang tức giận nhìn nhau phục hồi lại tinh thần, tầm mắt chứa lửa giận lập tức nhìn sang Lam Tiểu Vận. "Tiểu Vận, nói cho ta, ai mắng Bạch Nhan? Ta tìm nàng tính sổ!" "Đám điêu dân này thật to gan, dám mắng cả tẩu tử của ta!" Hai người gần như đồng thời mở miệng, giọng nói tức giận vang trên đường phố. Mi mắt Lam Tiểu Vận cong cong: "Không chỉ như thế, đặc biệt sau khi biết Thần Nhi là nhi tử của Thương Vương, những nữ nhân ái mộ Thương Vương ở Lưu Hỏa quốc đều nhục nhã biểu tỷ bằng những lời khó nghe ở sau lưng, nhưng ta đã kịp lập danh sách ghi tên những người đó rồi, vừa lúc chúng ta cùng đi tính sổ!" "Người đầu tiên, bắt đầu từ lục công chúa của hoàng thất đi, nàng chẳng những mắng biểu tỷ, còn khi dễ Thần Nhi, rồi phóng hỏa Thương Vương phủ, dù Thương Vương đã giáo huấn nàng, nwhng ta cảm thấy.. chúng ta vẫn nên khai đao từ nàng trước đi!" Lam Tiểu Vận lấy danh sách ra, chỉ vào cái tên trên cùng nói. "Đi, chúng ta đi tìm những tiện nhân đó tính sổ!" Đế Tiểu Vân xắn tay áo lên, bộ dáng sắp đi đánh lộn. Sở Y Y gật đầu: "Tiểu Vận, ngươi đi phía trước dẫn đường, chúng ta đi tìm bọn họ giã một trận!" Nhìn thấy này hai người có chung kẻ địch, Lam Tiểu Vận rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra, mặc kệ như thế nào, trước ngăn bọn họ đánh nhau mới là việc cấp bách. Còn lục công chúa kia.. coi như nàng ta xui xẻo vậy. "Sở tỷ tỷ, tiểu cô, chúng ta.." Bạch Tiểu Thần vốn định nói chúng ta nên đi tìm mẫu thân trước, nhưng hai người này tâm tâm niệm niệm đều là tìm lục công chúa tính sổ, biến mất trước mặt hắn như một cơn gió. Để lại hắn một mình giữa trận gió hỗn độn..
Chương 232: Ca ca ta là Đế Thương Bấm để xem Phủ công chúa. Trăm hoa đua nở, tranh nhau khoe sắc. Hậu hoa viên, thiếu nữ căm giận ngắt cánh hoa, khuôn mặt thanh tú đầy căm hận. Từ ngày đó, sau khi nàng vô duyên vô cớ bị hãm hại phóng hỏa thiêu Thương Vương phủ, phụ hoàng lệnh nàng đến vương phủ chịu đòn nhận tội. Nhưng nàng ngay cả mặt Thương Vương cũng không nhìn thấy, cứ như vậy mà quỳ trong đống phế tích kia một ngày một đêm, cuối cùng còn.. bị một con hỏa điểu từ nội lao vương phủ lao ra cắn một cái. Nhát cắn kia, thiếu chút nữa cắn đứt cả cánh tay nàng, sợ tới mức nàng ngất tại chỗ, khi tỉnh lại đã thấy mình bên trong phủ. "Thương Vương nam nhân cái loại này, thật không biết thương hương tiếc ngọc, ta tốt xấu gì cũng là một đại mỹ nhân, vì sao hắn lại bỏ qua ta?" Trong mắt Lục công chúa đều là không cam lòng, nàng thế nào cũng không hiểu, Bạch Nhan nữ nhân này có gì tốt, sao có thể khiến Thương Vương che chở nàng như vậy. Đúng lúc này, từ phía sau truyền đến tiếng cười khẽ, khiến lục công chúa hoảng sợ. Nàng vội xoay người, nhìn thấy Lam Tiểu Vận một thân váu lụa màu lam đứng trước mặt nàng, mà phải trái hai bên người Lam Tiểu Vận, mỗi bên là một thiếu nữ, giờ phút này đều dùng ánh mắt tức giận nhìn nàng chằm chằm. "Lam Tiểu Vận, sao ngươi lại ở chỗ nàng?" Lục công chúa hung tợn cắn răng. Nàng sợ hãi Đế Thương, không dám động vào mẹ con Bạch Nhan, chẳng lẽ lại sợ cả một Lam Tiểu Vận? "Ta nghe nói, ngươi muốn câu dẫn ca ca ta? Còn mắng tẩu tử của ta, khi dễ chất nhi của ta?" Đôi tay Đế Tiểu Vân chống nạnh, cao ngạo giơ cằm lên, khinh thường nhìn lại lục công cháu đang kinh hoảng. "Ngươi.. Ca của ngươi là ai?" "Ca của ta là Đế Thương." Nói xong lời này, Đế Tiểu Vân không để lục công chúa kịp mở miệng, thân hình chợt lóe, vọt tới trước người lục công chúa như tia chớp, một đòn đầu tiên đã đánh lục công chúa lên tận trời, rồi rơi xuống rất nhanh. Đáng tiếc, nàng không rơi xuống đất, Sở Y Y bay lên đá một cước, lị lần nữa đá lục công chúa lên trời cao.. Lam Tiểu Vận kinh ngạc trừng lớn hai mắt, nhìn Đế Tiểu Vân cùng Sở Y Y phối hợp ăn ý, lại nhìn lục công chúa bị đánh qua đánh lại trên không trung, đáy mắt nàng dần xuất hiện một mảnh đồng tình. Càng nhiều, vẫn là vui sướng khi thấy người gặp họa. * * * Mấy ngày nay toàn bộ Lưu hỏa quốc đều không yên ổn. Một Sở Y Y cũng đã đủ lật trời đục đất Lưu Hỏa quốc, hiện tại lại thêm Đế Tiểu Vân, toàn bộ hoàng thành lăn qua lộn lại trong tay bọn họ không biết bao giờ mới xong. Giờ phút này, Bạch Nhan đang luyện chế đan dược cho Bạch Triển Bằng, tất nhiên không biết chuyện này. "Đây là ngũ phẩm sinh cơ tái hiện đan", Bạch Nhan đi đến đại sảnh, đặt cái chai trong tay ra trước mặt Bạch Triển Bằng chờ đã lâu, khóe môi cong lên, "Ở đây có tổng cộng một trăm cái, cũng đủ để ngươi dùng, đan dược dư lại ngươi không có việc gì dùng, vậy cứ coi như thù lao." Bạch Triển Bằng vốn đang bình tĩnh lập tức kích động, hắn thật cẩn thận cầm lấy bình đan trước mặt, thanh âm có chút khàn khàn: "Bạch cô nương, cảm ơn ngươi, ngươi lần này đã cứu ta, sau này nếu cần trợ giúp, Bạch Triển Bằng ta tất nhiên sẽ không chối từ." Bạch Nhan cười cười: "Ngoài việc cho ngươi sinh cơ tái hiện đan, ta cũng chẳng làm gì khác, cho nên, chúng ta thanh toán xong." "Ân cứu mạng vĩnh viễn không bao giờ thanh toán xong", Bạch Triển Bằng đứng lên, "Bạch cô nương, ta và ngươi cũng rất hợp duyên, không bằng ta gọi ngươi một tiếng Nhan Nhi, ngươi gọi ta một câu Bạch thúc, thế nào?" Bạch Nhan sửng sốt, nàng ngẩng đầu nhìn Bạch Triển Bằng nghiêm túc mà chân thành tha thiết, khẽ gật đầu: "Được, Bạch thúc."
Chương 233: Chỉ cần nhìn là tốt rồi Bấm để xem Bạch Triển Bằng lộ ra nụ cười, hắn nhìn nha đầu trước mặt, phảng phất như muội muội hắn còn ở trước mặt hắn.. Thế nhưng, tuổi muội muội hắn khi mất tích không sai biệt so với nha đầu này, hiện tại đã qua hơn hai mươi năm, xem như còn sống, có thể trạc tuổi mẫu thân Bạch Nhan. "Nhan Nhi, thời gian này Bạch thúc sẽ ở trong hoàng thành, cần thiết ngươi hãy tới khách điếm Long Phượng tìm ta. Cổ lão, chúng ta đi." Hắn quay đầu nhìn Bạch Nhan, rồi đi khỏi đại môn. Sau khi ra khỏi cổ trạch, Cổ lão mới nói chuyện: "Thiếu gia, hiện giờ ngài bình phục khá tốt, Sinh Cơ Tái Hiện đan cũng đã có trong tay, chúng ta không phải về Dược Môn trước sao?" Bạch Triển Bằng lắc đầu, hắn nhìn tòa cổ trạch sau lưng, gương mặt anh tuấn hiện lên nụ cười ôn hòa. "Thật vất vả mới gặp được nha đầu giống nàng đến thế, ta làm sao buông được mà đi? Cổ lão, chúng ta ở đây nửa tháng nữa, bây giờ ta thực sự.." Hắn thực sự không muốn đi. Cổ lão hít sâu một hơi: "Nhưng rốt cuộc nàng vẫn không phải đại tiểu thư." "Ta biết," Nụ cười trên mặt Bạch Triển Bằng hơi chua xót, "Cổ lão, ngươi không cần nói thêm, ý ta đã quyết, huống gì.. Ta chỉ cần nhìn nàng là tốt rồi." Hắn không cầu điều gì khác, chỉ cần thấy gương mặt kia là tốt rồi. Hắn sao có thể ảo tượng có nàng bên cạnh.. Cổ lão nhìn vẻ kiên quyết trên gương mặt Bạch Triển Bằng, cũng không nói thêm, chỉ thở dài một tiếng: "Vậy trước đó ta viết một phong thư nói cho môn chủ chuyện của ngài." "Được," Bạch Triển Bằng nhíu mày, "Nhưng, Cổ lão, ta không muốn ngươi nói chuyện Nhan Nhi ra." "Vì sao?" Cổ lão kinh ngạc hỏi. "Nàng có thiên phú luyện đan rất mạnh, còn giải quyết được chuyện mà Dược Môn khó xử rất lâu, ta không muốn có bất kỳ kẻ nào quấy rầy yên tĩnh của nàng." Khóe môi Bạch Triển Bằng hơi giương, nhàn nhạt phân phó. Lúc này Cổ lão mới chợt hiểu, nếu thiên phú của Bạch Nhan cô nương bị truyền đi, tất nhiên những trưởng lão Dược Môn sẽ chạy tới Lưu Hỏa quốc, khi đó, Bạch Nhan cô nương sẽ chịu không ít sự quấy nhiễu. "Ta hiểu, thiếu gia, yên tâm đi, chuyện này ta sẽ không nói cho bất kỳ kẻ nào." Vẻ mặt Cổ lão nghiêm túc, để Bạch Nhan cô nương không bị làm phiền, đây là biện pháp thỏa đáng nhất. "Đi thôi, nửa tháng sau, ta sẽ rời khỏi đây rồi về Dược Môn." Bạch Triển Bằng khẽ thở dài một tiếng, nửa tháng cũng đã đủ rồi, nếu ở lâu dài, chỉ sợ phụ thân sẽ lập tức phái người tới đây, đến lúc đó, chuyện của Bạch Nhan liền bại lộ.. * * * Trong cổ trạch. Sau khi Bạch Triển Bằng đi khỏi, Bạch Nhan định về phòng tiếp tục luyện đan, nhưng khi nàng quay đầu, trông thấy Bạch Tiểu Thần lén lút lộ ra cái đầu nhỏ, nhìn xung quanh. Khóe môi nàng câu lên đường cong: "Tiểu Thần Nhi, ngươi đang làm gì?" Tiếng nói này khiến Bạch Tiểu Thần giật nảy mình, hắn thận trọng đi ra từ sau cây, hơi lo lắng nhìn Bạch Nhan. "Mẫu thân.." "Sao?" Bạch Nhan khẽ cau mày, luôn cảm giác Bạch Tiểu Thần có gì đó không đúng. Bạch Tiểu Thần chỉ chỉ tay, khẽ cắn môi: "Mẫu thân, người phải chuẩn bị tâm lý thật tốt.." "Có chuyện gì xảy ra?" Bạch Nhan khẽ giật mình, hỏi. "Lúc nãy.. Sở tỷ tỷ và biểu di ra ngoài gây chuyện, người chuẩn bị sẵn sàng trước, đoán chừng sẽ có không ít người tìm tới mẫu thân." Danh sách mà Lam Tiểu Vận lấy ra, trên cơ bản bao gồm tất cả nữ tử khuê các trong hoàng thành, nếu những người này bị đánh, toàn bộ hoàng thành sẽ bị nháo tới lật trời.. Mặc dù, Bạch Tiểu Thần cũng cho rằng cách làm của Sở Y Y và Lam Tiểu Vận không có gì là không đúng..
Chương 234: Tẩu tử, thu nhận ta đi Bấm để xem Sắc mặt Bạch Nhan tối sầm: "Sở Y Y đưa Lam Tiểu Vận ra ngoài gây chuyện thị phi?" "Mẫu thân, người nói oan cho Sở tỷ tỷ rồi, lần này không phải Sở tỷ tỷ kéo biểu di đi gây chuyện, mà là biểu di đưa nàng đi." Bạch Tiểu Thần chu cái miệng nhỏ, kéo ống tay áo Bạch Nhan, vô cùng đáng thương: "Ghê tởm hơn chính là, bọn họ đi gây chuyện mà không đưa Thần Nhi theo." Nói nửa ngày, sở dĩ bọn họ khiến Bạch Tiểu Thần bất mãn là gì, loại chuyện gây rắc rối cho người khác, sao có thể quên hắn? Sắc mặt Bạch Nhan càng đen hơn, khẽ cốc lên đầu Bạch Tiểu Thần: "Ngươi an phận một chút cho ta, có gì chờ ta giải quyết xong rồi hãy nói." Sở Y Y gây chuyện chưa từng xem xét đúng sai, nhìn ai khó chịu liền đánh người đó, thanh niên tài tuấn trong thánh địa từng bị nàng đánh nhiều vô số. Nhưng tính tình Lam Tiểu Vận không như thế, nếu nàng cầm đầu, vậy trong đó chắc có nguyên nhân mà nàng không rõ.. "À, đúng rồi," Bạch Tiểu Thần nghiêng đầu, đôi mắt to sạch sẽ một mảnh tĩnh lặng, "Mẫu thân, người có nhớ lời của phụ thân trước khi đi không?" "Nhớ," Bạch Nhan gật đầu, "Hắn nói muốn đi tìm muội muội." "Thần Nhi nhớ ra còn chuyện muốn nói chính là nó đó," Bạch Tiểu Thần xoắn xuýt nửa ngày, "Cô cô nàng.." "Biểu tỷ!" Đúng lúc này, giọng mừng rõ của Lam Tiểu Vận truyền đến, đồng thời cắn ngang lời Bạch Tiểu Thần. Bạch Nhan ngẩng đầu, sau khi thấy Lam Tiểu Vận đứng trước sân viện, liền có một thân ảnh nhanh hơn gió, vọt tới chỗ Bạch Nhan.. Đáy mắt Bạch Nhan hiện lên tia cảnh giác, thân thể phản ứng theo bản năng, nàng trực tiếp giơ chân, "bịch" một tiếng đá vào thân thể người nọ. Lam Tiểu Vận và Sở Y Y đều chấn kinh há hốc mồm, trơ mắt nhìn thân thể thiếu nữ hóa thành một đạo hình cung bay ra ngoài, lại chật vật ngã từ trên không xuống, nằm chổng vó trên đất. Có lẽ nàng còn choáng váng, đôi mắt to xinh đẹp mở lớn, nằm trên đất thật lâu chưa có phản ứng.. "Ngươi là ai?" Bạch Nhan sầm mặt lại, lạnh giọng hỏi. "Mẫu thân," Bạch Tiểu Thần ở sau lưng kéo áo Bạch Nhan, mắt nhìn thiếu nữ trên đất chứa vẻ đồng tình, "Kia là tiểu cô cô.." "Tiểu cô cô?" Bạch Nhan nhíu mày. "Chính là.. Muội muội của phụ thân bại hoại đó." Bạch Nhan khẽ giật mình, kinh ngạc nhìn thiếu nữ còn mơ màng dưới đất: "Ngươi là cô cô Thần Nhi?" Cô cô Thần Nhi sao lại ở chung với bọn Sở Y Y? Đế Tiểu Vân rốt cuộc cũng rời khỏi trạng thái mơ màng, nàng lắc đầu mạnh, bò dậy từ dưới đất, phủi bụi trên ống tay áo. "Tẩu tử.." Nàng bĩu môi, ủy khuất sắp rơi nước mắt, "Ngươi thật ác, ta chỉ muốn ôm ngươi mà thôi, thế mà ngươi lại đá ta.." Đầu lông mày Bạch Nhan giãn ra: "Ta cho là ngươi muốn đánh lén ta." Cho dù ai trông thấy người xa lạ đột nhiên vọt tới, đều sẽ không thu tay, hành động chào hỏi của Đế Tiểu Vân thật thiếu đánh. "Tẩu tử.." Bộ dạng Đế Tiểu Vân vô cùng đáng thương, "Hiện giờ ta không có nhà để về, ngươi có thể thu nhận ta không?" "Ca của ngươi đang tìm ngươi khắp nơi, ngươi có thể tới tìm hắn." Nghe nói lão ca ở khắp nơi tìm nàng, Đế Tiểu Vân nhịn không được sợ run cả người, nàng rụt cổ một cái, cười ha hả: "Tẩu tử, ta tự ý bỏ nhà, ca ca ta bắt được sẽ đánh chết ta, ta cảm thấy nơi này tương đối an toàn, ngươi cho ta ở lại đi."
Chương 235: Ngươi nhất định phải ở lại? Bấm để xem "Ngươi nhất định phải ở lại?" Ánh mắt Bạch Nhan lấp lóe mấy lần, khóe môi câu lên một đường cong, cười nhẹ mà hỏi. Mắt Đế Tiểu Vân sáng lên: "Ta thật sự có thể ở lại?" "Ngươi muốn ở lại thì ta hoan nghênh, chỉ mong.. ngươi đừng hối hận là được." Hiện tại Đế Tiểu Vân còn chưa biết, Đế Thương vẫn luôn ở lại phủ đệ Bạch Nhan, đợi nàng phát hiện ra, đã muộn.. "Nhan tỷ tỷ!" Sở Y Y chu cái miệng nhỏ nhắn, không cam lòng trừng mắt với Đế Tiểu Vân, ánh mắt nàng vô cùng đáng thương nhìn sang Bạch Nhan, "Ngươi thật sự muốn cho nữ nhân này ở lại?" Đế Tiểu Vân hừ lạnh một tiếng, ngạo kiều nâng gương mặt xinh đẹp: "Tại sao ta không thể ở lại? Đây là nhà tẩu tử ta, cũng không phải của ngươi, không cần ngươi nói nhiều." "Đế Tiểu Vân, có phải ngươi muốn đánh nhau hay không?" Sở Y Y giương khuôn mặt đỏ bừng, phẫn nộ nói. "Đánh thì đánh, Đế Tiểu Vân ta chẳng lẽ lại sợ ngươi?" Cho dù từ nhỏ Đế Tiểu Vân bị Đế Thương áp bách, nhưng những trưởng lão Yêu giới đều sủng nàng vô pháp vô thiên, lại thêm chuyện quốc sư đều thuận theo ý nàng. Cho nên.. Tính cách nàng lạ thường là giống như Sở Y Y, đều là hai tiểu công chúa được nuông chiều. Ầm! Mắt thấy hai người muốn lôi ra đánh nhau, một đạo âm thanh nặng nề truyền tới, nhất thời, Sở Y Y và Đế Tiểu Vân đều giật mình, vội vàng quay đầu nhìn lại. Bắt gặp Bạch Nhan tung một quyền vào khung cửa, vẻ mặt điềm nhiên, lúc thấy hai nữ tử nhìn mình, ngữ khí lạnh lùng truyền ra. "Muốn đánh nhau thì đi ra ngoài mà đánh cho ta! Đánh xong rồi muốn lăn đi đâu thì lăn, không cần quay về!" Sở Y Y cùng Đế Tiểu Vân bị dọa lùi về sau hai bước, ngay cả thở mạnh cũng không dám thở, đều ủy khuất nhìn Bạch Nhan. "Đã ở chỗ ta phải tuân theo quy củ của ta," Bạch Nhan thấy hai người đã yên tĩnh, ngữ khí dần dần hạ xuống, "Nếu không nghe lời, ta lập tức mang các ngươi đi, Thần Nhi, chúng ta đi." Bạch Nhan quay đầu, kéo tay Bạch Tiểu Thần, lại xách Tiểu Mễ đang xem trò vui, chậm rãi đi về hậu viện. Sau khi đạo hồng y tuyệt diễm biến mất, Đế Tiểu Vân không kìm nén liền phun ra, nàng đưa tay vuốt ngực một cái, bộ dáng sau kinh hãi. "Làm ta sợ muốn chết.." Khó trách lâu như vậy mà lão ca không chinh phục được tẩu tử, nữ nhân mạnh mẽ như vậy, lão ca có thể tùy tiện chinh phục mới là lạ. "Ngươi xem như còn nhẹ," Thần sắc Sở Y Y buông lỏng, "Năm đó ta thả lửa đốt Tàng Bảo Các của mấy sư công Bạch Nhan, suýt chút nữa là chết.." "Đáng sợ như vậy?" Đế Tiểu Vân cảm giác ngực mình nhảy binh binh, nàng nhìn Sở Y Y bên cạnh, cảm giác đồng bệnh tương liên, "Ta cảm thấy đồng tình với ngươi.." Ánh mắt Sở Y Y nhìn qua: "Nếu ngươi đồng tình với ta, không bằng nhường tẩu tử cho ta đi?" Vẻ đồng tình trên mặt Đế Tiểu Vân còn chưa hết, nghe một câu bất thình lình như vậy, gương mặt xinh đẹp giận lên đỏ bừng. "Ngươi nằm mơ! Tẩu tử đẹp như vậy, làm cái gì cũng đúng, ta tuyệt đối sẽ không tặng cho ngươi!" Nhìn hai người lại muốn cãi nhau, cuối cùng Lam Tiểu Vận cũng lấy lại tinh thần, nàng kinh ngạc hô một tiếng: "A, biểu tỷ.. sao ngươi ra đây làm gì?" Một câu kia, dọa cho hai người tim ngừng đập, Đế Tiểu Vân cái khó ló cái khôn, duỗi hai tay dùng sức ôm Sở Y Y. "Y Y, lúc trước ta chỉ đùa một chút với ngươi thôi, sau này nhất định không đánh nhau với ngươi đâu."
Chương 236: Đế Tiểu Vân đúng tình hợp lí Bấm để xem Khóe miệng Sở Y Y hơi cứng lại, nhưng vẫn phối hợp nói: "Ta biết gần đây có mấy quán trà không tệ, ngày mai ta dẫn ngươi đi thưởng thức một chút." "Được," Mặt Đế Tiểu Vân cười tươi như hoa, ánh mắt nàng nhìn sang một bên, đôi mắt xinh đẹp dường như biết nói chuyện, rực sáng động lòng người: "Tẩu tử, ngươi muốn đi cùng không? Ấy? Tẩu tử đâu?" Bên cạnh các nàng.. một mảnh trống rỗng, làm gì có bóng người? Sở Y Y cũng ngẩn người, sau đó lấy lại tinh thần: "Lam Tiểu Vận gạt chúng ta!" "Cái gì?" Đế Tiểu Vân kêu lên một tiếng, muốn tìm Lam Tiểu Vận tính sổ, đột nhiên phát hiện Lam Tiểu Vận luôn bên cạnh đã biến mất.. Sở Y Y cắn môi: "Chúng ta còn muốn đánh nữa không?" "Đánh cái gì mà đánh? Vạn nhất thật sự bị tẩu tử đuổi rồi ngươi sẽ thu lưu ta à?" Đế Tiểu Vân liếc nàng một cái, "Còn nữa, ngươi vừa nói quán trà, ngày mai đưa ta đi!" "Ngươi trả tiền?" "Ta không có bạc." Đế Tiểu Vân rất thẳng thắn nói, trong túi trữ vật của nàng có rất nhiều trân bảo, chỉ thiếu mỗi bạc. "Xem như ta không may!" Sở Y Y tức tới bỏ bừng mặt. Nàng còn chưa thấy mời khách lại có bộ dạng này. Đế Tiểu Vân nghe thấy Sở Y Y đồng ý mời khách, sắc mặt tốt hơn nên hứa hẹn: "Xem ở phần ngươi muốn mời ta uống trà ăn điểm tâm, ta liền tha thứ cho ngươi vụ cướp tẩu tử của ta." Sở Y Y tức khí, nàng cuối cùng đã tin nha đầu này là muội muội Đế Thương. Ngày đó, Đế Thương ở trước mặt Bạch Nhan, cũng mặt dày vô sỉ như thế! * * * Trong thư phòng. Hoa La từ ngoài cửa đi vào, nàng nhìn nữ tử hồng y đưa lưng ra phía ánh nắng, hơi khuất thân nói: "Chủ tử, người tìm ta có gì phân phó?" "Hoa La, ngươi tới vương phủ một chuyến, gặp thị vệ Đế Thương, nói là.. người hắn muốn tìm tới rồi." Bạch Nhan giương môi, thản nhiên nói. "Dạ." Hoa La nhận lệnh lui ra. Thời điểm nàng muốn rời đi, tiếng Bạch Nhan lần nữa truyền tới: "Đợi chút." "Chủ tử còn gì phân phó?" "Tiện thể ngươi cho người báo với Đế Thương, dù Đế Tiểu Vân tự ý rời khỏi nhà là có lỗi, nhưng nguyên nhân cũng vì hắn bỏ rơi nàng nhiều năm mà ra, nếu hắn ở đây nói những lời quá đáng, đời này, ta sẽ không để hắn đặt chân vào địa bàn ta một bước." Bạch Tiểu Thần an tĩnh đùa giỡn với tiểu Mễ, bỗng dưng nghe Bạch Nhan nói vậy, hắn sửng sốt một chút, sầu mi khổ kiếm. Hắn có nên nói cho mẫu thân biết, tiểu cô cô nói có gặp phụ thân bại hoại hay không đều không quan trọng? "Dạ." Hoa La cười một tiếng. Đừng nhìn chủ tử nhà nàng vừa rồi khiển trách vị Đế cô nương kia, kỳ thật rất quan tâm nàng, nếu không, cũng sẽ không để người chuyển Đế Thương câu này. Sau khi Hoa La đi khỏi, Bạch Tiểu Thần trưng lên khuôn mặt non nớt, cắn chặt môi xoắn xuýt nửa ngày: "Mẫu thân đang lo cho tiểu cô cô?" "Nàng là một tiểu cô nương từ nơi xa xôi chạy tới tìm huynh trưởng đã không dễ dàng, nếu vì chuyện này mà Đế Thương trách móc nặng nề nàng, vậy không phải nàng sẽ rất thương tâm sao?" "Tiểu cô cô.. Nàng không phải vì phụ thân bại hoại đâu." Nhìn gương mặt ngây thơ của Bạch Tiểu Thần, Bạch Nhan xoa đầu hắn cười: "Không phải vì hắn, thì tiểu cô cô ngươi tìm tới đây làm gì? Mà ta trông thấy Đế Tiểu Vân, liền nghĩ tới Tiêu Nhi.." Không phải nàng đã bỏ rơi Tiêu Nhi nhiều năm? Làm Tiêu Nhi đợi nàng nhiều năm? Kiểu chờ đợi này khó mà chịu nổi, nếu như Đế Tiểu Vân bị trách móc nặng nề, nàng còn đáng thương hơn Tiêu Nhi..