Chương 219: Bổn vương chỉ sủng nàng (3) Bấm để xem Sắc mặt Mộ Khinh Ca ngày càng trắng: "Ít nhất Cầm Âm Cốc chúng ta, khinh thường dùng thân thể làm giao dịch!" Cầm Âm Cốc cùng Phượng Lâu đều có nhiều nữ tử, thường xuyên bị người đời đối đãi như vậy, nhưng trong miệng người đời, Phượng Lâu luôn bị bọn họ khinh thường, mà mỗi khi nhắc tới Cầm Âm Cốc, người nào không khen ngợi một câu? Nữ tử Cầm Âm Cốc các nàng đều có một thân cốt khí cao ngạo, Phượng Lâu kia sao có thể so sánh cùng được? "Ngươi khinh thường dùng thân thể giao dịch, không bằng.. Ta phế đi ngươi, khiến ngươi tiếp khách giúp Hoa La, thế nào?" Đáy mắt Bạch Nhan chứa đầy ý cười. Mộ Khinh Ca lớn lên xinh đẹp như vậy, hơn nữa thân phận cốc chủ Cầm Âm Cốc này, để nàng tiếp khách, tất nhiên có thể kiếm được thu hoạch lớn. "Không!" Mộ Khinh Ca lui về phía sau hai bước, sắc mặt càng thêm trắng bệch, "Bạch Nhan, ngươi không sợ những việc này bị Đế Thương biết, hắn sẽ thấy rõ gương mặt thật của ngươi, từ đây rời xa ngươi?" Ngay khi lời nàng vừa dứt, một giọng nói hơi lạnh bỗng nhiên truyền đến, làm sắc mặt Bạch Nhan lập tức trầm xuống. "Chuyện gì không thể để bổn vương biết?" Thanh âm này làm lòng Mộ Khinh Ca run lên, nàng chậm rãi xoay người, trong nháy mắt kia, một thân ảnh như thần nhân xuất hiện bên trong hai tròng mắt nàng. Nam nhân dung nhan tuyệt diễm nhếch miệng lên tươi cười, đôi mắt phượng hơi hơi nghiêng, yêu nghiệt cùng tà tứ không kể xiết, môi đỏ như thấm đẫm máu, chỉ cong lên một độ cung nhợt nhạt, liền đẹp đến khiến người khác hít thở không thông. Cách đây mấy tháng, giọng nói của nam nhân này đã vọng lại vô số lần từ trong giấc mơ của nàng, bây giờ nhìn thấy, trong lúc nhất thời ánh mắt đều có chút ngây người. Nàng cảm giác được tim mình đập rất nhanh, thiếu chút nữa từ lồng ngực nhảy ra, ánh mắt quấn quýt si mê đều không thể thu hồi từ trên người nam nhân. Chỉ là.. Nam nhân thản nhiên vòng qua người nàng, một cái liếc mắt cũng không lưu lại, cất bước đi về phía Bạch Nhan. "Ai lại không có mắt làm ngươi tức giận?" Bạch Nhan đem đàn cổ trong tay ném xuống, xách vạt áo Đế Thương lên, lạnh lùng cười nói: "Lạn đào hoa của ngươi tới làm phiền Lam gia, nếu không có ta vừa rồi tới Lam gia xử lý, ta đây nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi." Đế Thương quét mắt nhìn vạt áo của hắn bị Bạch Nhan nắm trong tay, hắn cũng không buồn bực, khóe môi cong lên một nụ cười: "Ngươi muốn không buông tha ta như thế nào? Trên giường?" "Đế Thương!" Nam nhân này nói ba câu, mất hai câu đều là lên giường? Bạch Nhan áp chế buồn bực trong lòng, trừng mắt nhìn thẳng vào mắt Đế Thương: "Ta sẽ mang theo nhi tử của ngươi trốn chạy, khiến ngươi tìm không thấy chúng ta." Sắc mặt Đế Thương lập tức trầm xuống, mây đen giăng đầy người. Đám người Lam lão gia tử vừa mới phục hồi lại tinh thần từ kinh hách phía trước, lại bị khí thế âm trầm này của Đế Thương dọa sợ, vội vàng hướng về Bạch Nhan dùng mắt ra hiệu: "Nhan Nhi, ta xem việc này Thương Vương cũng là vô tội, hắn là thực tình đối với ngươi, ngươi vẫn nên cùng hắn nói chuyện ổn thỏa, ngàn vạn lần đừng tức giận!" Bạch Nhan trầm mặc không nói, nhìn thẳng nam nhân trước mặt, mắt đen một mảnh thâm thúy. "Bạch Nhan, ngươi thật đúng là cậy sủng mà kiêu", Mộ Khinh Ca cũng đã nhận ra lửa giận của Đế Thương, cười lạnh một tiếng, "Nam nhân tốt như Đế Thương ngươi không biết quý trọng, nếu là ta, ta tuyệt đối sẽ không làm hắn tức giận!" Ầm! Lời này vừa nói xong, nam tử phía trước bỗng nhiên giơ tay lên, một đạo bạch quang quét đến, nhanh đến mức làm Mộ Khinh Ca không thể phản ứng kịp. Kế tiếp là một tiếng vang nặng nề. Trong đôi mắt đẹp đang trợn to của Mộ Khinh Ca, bạch quang tiến đến, đập vào ngực nàng, trong nháy mắt, thân thể của nàng liền giống như mũi tên rời dây cung bắn ra ngoài, chật vật ngã xuống.
Chương 220: Bổn vương chỉ sủng nàng (4) Bấm để xem "Đế Thương, ngươi.." Nàng nâng khuôn mặt tái nhợt lên, kinh ngạc nhìn chằm chằm bóng dáng khí phách của nam nhân, một câu hoàn chỉnh cũng không thể nói ra. Dưới gió nhẹ, mái tóc bạc của nam nhân nhẹ bay, mắt phượng của hắn hơi nhíu lại, đôi mắt đầy khí phách như đang sáng lên. "Từ nay về sau, Cầm Âm Cốc không còn tồn tại nữa!" Chỉ một câu đã quyết định sống chết của Cầm Âm Cốc! Mộ Khinh Ca phun ra một ngụm máu tươi, khuôn mặt trắng bệch tràn đầy khiếp sợ: "Vì cái gì?" Đế Thương nhếch môi, tươi cười đầy âm lãnh. "Ngươi thiếu chút nữa đã khiến thê tử của bổn vương đem nhi tử trốn chạy, ngươi còn dám hỏi bổn vương sao?" Thân mình Mộ Khinh Ca run lên, nàng chật vật bò dậy từ trên mặt đất: "Ngươi vậy mà tin tưởng hài nhi nàng sinh chính là nhi tử của ngươi? Chẳng lẽ ngươi đã lấy máu nhận thân sao?" "Bổn vương còn không nhận ra nhi tử của chính mình? Còn cần lấy máu nhận thân? Là ngươi nghĩ bổn vương quá ngu xuẩn, hay chính ngươi quá ngu xuẩn đây?" Đế Thương cười lạnh liên tục, mắt phượng tràn đầy sát ý. Giờ khắc này, tâm Mộ Khinh Ca như bị xé rách, máu tươi chảy ròng ròng, đau thương không dứt. "Ngươi chẳng lẽ không biết nàng là một độc phụ? Phượng Lâu vốn là một nơi phong lưu, nàng vậy mà muốn đem ta phế đi rồi bán đến Phượng Lâu, nữ nhân ác độc như vậy, sao có tư cách trở thành thê tử của ngươi?" "Nàng dù độc ác cũng có bổn vương sủng, huống hồ.." Đế Thương cười lạnh một tiếng, "Bổn vương cảm thấy biện pháp của tiểu Nhan Nhi không tồi, không bằng bây giờ phế ngươi đi, đưa đến Phượng Lâu tiếp khách." Thân thể mềm mại của Mộ Khinh Ca run lên: "Ngươi nói cái gì?" Hắn muốn đưa nàng đến Phượng Lâu tiếp khách? Nam nhân này, sao có thể tàn nhẫn như vậy? Phụt! Một đạo bạch quang hung hăng đâm vào ngực Mộ Khinh Ca, đan điền ở ngực nàng cũng bị bạch quang phá đi. Khoảnh khắc đan điền rách nát, nàng kích động phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt như đã chết. "Ta chưa từng nghĩ đến, nam nhân ta tìm lâu như vậy lại tuyệt tình thế này." Đáng tiếc, nàng tìm lầm người, cũng yêu sai rồi người.. Nam nhân như vậy, sao đáng giá để nàng giao phó chân tình? Nhưng tưởng tượng đến cách hắn che chở Bạch Nhan, ghen ghét lại như móng vuốt hung hăng gãi trái tim nàng, khó chịu không thôi. "Đem nàng đưa đến Phượng Lâu." Đế Thương thu tay lại, lãnh đạm đưa ra mệnh lệnh. Một người thị vệ từ chỗ tối đi ra, cung kính nắm tay: "Tuân lệnh, vương gia." Dứt lời, hắn cầm cánh tay Mộ Khinh Ca, hung hăng lôi về phía cửa. Đế Thương không thèm liếc mắt nhìn Mộ Khinh Ca một lần, phất tay áo xoay người, đi đến chỗ Bạch Nhan. Nhìn sắc mặt khó coi của Đế Thương, Bạch Nhan lui về phía sau hai bước, cười mỉa hai tiếng: "Còn có chuyện gì?" Đế Thương âm trầm: "Ngươi thật sự muốn mang nhi tử của bổn vương đi?" "Ta.. chỉ đùa chút thôi." "Bổn vương không thích vui đùa kiểu này!" Đế Thương không coi ai ra gì đem thân mình Bạch Nhan đè trên cây, hung hăng cắn môi nàng một ngụm, "Nếu có lần sau trực tiếp lên giường xử lý!" Sắc mặt Bạch Nhan đen lại: "Trước mặt mọi người ngươi có thể chú ý chút được không?" "Ngươi cũng biết sợ? Xem ngươi lần sau còn dám uy hiếp bổn vương không!" Mắt phượng của Đế Thương nheo lại, đè trên thân thể Bạch Nhan, hung tợn nói. "Khụ khụ," Lam lão gia tử xấu hổ ho khan hai tiếng, vội vàng đưa mắt ra hiệu cho Lam Tiểu Vận, "Còn thất thần làm gì? Nãi nãi của ngươi chịu kinh hách không nhẹ, mau đỡ bà đi nghỉ ngơi, ta cũng phải đi tìm lão bằng hữu uống trà." Lão phu nhân xác thật chịu kinh hách không nhẹ, lại là kinh hách liên tiếp. Đầu tiên là một câu xong đời kia của Bạch Tiểu Thần, làm bà tưởng rằng Bạch Nhan thua dưới tay Mộ Khinh Ca, sợ tới mức thiếu chút nữa đã ngất xỉu.
Chương 221: Bổn vương chỉ sủng nàng (5) Bấm để xem Kế tiếp.. Bạch Nhan bộc phát thực lực, càng khiến bà bị dọa sợ. Quân giai! Đó là thực lực gì? Ngay cả đệ nhất cường giả Lưu Hỏa quốc cũng chỉ là vương giai thôi! Còn cách quân giai một khoảng cách rất dài. Nhưng ngoại tôn nữ này của bà, vậy mà chỉ dùng mấy năm ngắn ngủi đã có thể đạt đến quân giai? Bà có thể không bị dọa sợ sao? Ai ngờ kinh hách này còn chưa hết, lại bị khí tràng âm trầm của Đế Thương dọa sợ.. Cho nên đến bây giờ, nhiều lần bị kinh hách lão phu nhân nhiều lần bị kinh hách ngay cả chân cũng mềm nhũn, phải có Lam Tiểu Vận đỡ lấy mới có thể đứng vững. "Bổn vương muốn đi ra ngoài mấy ngày", Đế Thương không để ý đến người Lam gia đã đi xa, nói, "Nếu ngươi có việc cần, sẽ có người thông báo cho bổn vương." Bạch Nhan sửng sốt, theo bản năng hỏi một câu: "Khi nào thì trở về?" Lời này vừa hỏi xong nàng liền hối hận, hận không thể vả miệng của chính mình. Nàng đây là đang hỏi cái gì? Giống như ước gì hắn trở về vậy. Đế Thương nhìn thấy biểu tình quẫn bách của Bạch Nhan, khóe môi cong lên: "Bổn vương muốn đi tìm người, nếu không tìm được nàng.. Có khi nàng ở bên ngoài, bị người bán còn giúp người ta đếm tiền." Bạch Nhan nhấp môi không nói gì. "Không hỏi ta tìm ai?" Giọng nói Đế Thươngtrầm vài phần. Bạch Nhan nhăn mày: "Liên quan đến ta sao?" Đế Thương như không nghe thấy lời nói của nàng, tiếp tục nói: "Ta đi tìm tiểu cô của Thần Nhi." Tiểu cô của Thần Nhi? Chẳng phải là muội muội của Đế Thương hay sao? Bạch Nhan ngẩn ra, quay đầu nhìn về phía Đế Thương: "Có cần ta hỗ trợ hay không?" "Không cần", có lẽ là một câu này của Bạch Nhan khiến tâm tình Đế Thương rất sung sướng, sắc mặt hắn hòa hoãn xuống, "Ta tự có biện pháp tìm được nàng." Nghe được cuộc đối thoại của hai người, Bạch Tiểu Thần tung ta tung tăng chạy tới, đôi mắt to đáng yêu chớp chớp: "Thần Nhi ngoài cữu cữu còn có tiểu cô? Tiểu cô liệu có thích Thần Nhi hay không?" "Nàng dám không thích?" Đế Thương phát ra một tiếng cười lạnh khí phách, "Nếu nàng dám không thích ngươi, bổn vương lập tức đem nàng trói lại đánh!" * * * Ở một sơn cốc nào đó không xa, thiếu nữ đột nhiên hắt xì một tiếng, nàng xoa xoa cái mũi, cảm thấy có người mắng nàng sau lưng.. "Đều tại quốc sư không nói cho ta Vương huynh ở nơi nào, hại ta còn muốn vượt qua muôn ngàn đắng cay tìm hắn," cái miệng nhỏ của thiếu nữ chu lên, mặt đầy ai oán nói, "Cũng không biết Vương huynh của ta có thu phục được tẩu tử hay không." Nàng rất muốn gặp tiểu chất nhi đáng yêu nha, nếu quốc sư nói cho nàng tiểu chất nhi ở nơi nào, có lẽ hiện tại đã gặp được rồi. Thiếu nữ càng nghĩ càng tức, hung hăng dùng cành cây chọc các trong nước, trong đầu tưởng tượng mấy con cá này đều là quốc sư đáng giận kia.. * * * Đình viện nội Lam gia. Đế Thương ôm eo Bạch Nhan, đặt một nụ hôn trên môi nàng, nụ hôn này không giống lúc trước, tràn đầy ôn nhu. "Bổn vương rất nhanh sẽ trở về." Nói xong lời này, hắn buông nữ tử trong ngực ra, xoa xoa đầu Bạch Tiểu Thần, rồi chậm rãi xoay người đi về cửa lớn của Lam gia. "Mẫu thân, người vừa rồi.. thật sự muốn mang Thần Nhi đi sao?" Bạch Tiểu Thần nhìn về phía phụ thân nhà mình rời đi, ngây thơ hỏi Bạch Nhan. Khóe miệng Bạch Nhan cứng đờ, thở dài: "Chuyện này Đế Thương cũng vô tội, hắn cũng không thể khiến mọi người không thích mình, cho nên.. Ta chưa từng trách hắn.." "Vậy vì sao mẫu thân lại nói những lời đó?" Bạch Tiểu Thần cắn ngón tay, không rõ nguyên do hỏi. "Thực ra ta chỉ muốn nhìn một chút thái độ của hắn thôi.." "Thái độ của phụ thân xấu kia như thế nào?" Đôi mắt sáng ngời mà ngây thơ của Bạch Tiểu Thần nhìn Bạch Nhan không chớp mắt. Bạch Nhan cong môi cười nhạt: "Cũng không tồi.."
Chương 222: Sau này người sẽ thích hắn sao? Bấm để xem Cũng không tồi? Bạch Tiểu Thần nghiên đầu đầy nghi hoặc, đôi mắt sáng ngời như sao đêm. "Mẫu thân, có phải người đã tiếp nhận phụ thân xấu kia rồi không?" Bạch Nhan sửng sốt, lắc đầu nói: "Không." "Mẫu thân về sau sẽ thích hắn sao?" "Ta.. Không biết." Bạch Nhan trầm mặc nửa ngày, chậm rãi ngẩng đầu nhìn trời xanh chăm chú, khóe miệng hơi cong: "Sự tình ở tương lai, ai có thể biết trước được? Thần Nhi, chúng ta trở về trước đi." "Vâng." Bạch Tiểu Thần chạy chậm vài bước đến bên Bạch Nhan, vươn tay nhỏ nắm tay Bạch Nhan. Sau khi rời khỏi Lam gia hắn mới nhớ, lần này hắn tới đây để đưa biểu dì đi chọn linh thú, nhưng hiện tại hắn thế mà quên chuyện này. Bạch Tiểu Thần rất rối rắm, khuôn mặt nhỏ đáng yêu nhăn lại: "Mẫu thân, ta muốn quay lại Lam gia một chút." Nói xong lời này, Bạch Tiểu Thần bỏ tay Bạch Nhan ra, xoay người chạy về phía Lam gia. Bạch Nhan cũng không ngăn cản hắn, sau khi Bạch Tiểu Thần rời đi, nàng mới xoay người đi về phía Lam gia nốt. * * * Phượng Lâu vốn nổi tiếng, Cầm Âm cốc so với Phượng Lâu thanh danh càng thêm vang dội. Thế nhưng chỉ trong một đêm, tin tức Cầm Âm cốc bị hủy diệt như gió mưa thổi quét lan ra khắp nơi, khiến Bạch Nhược đang chờ tin tức tốt trở tay không kịp. "Tại sao lại như vậy?" Nàng lập tức ngồi dậy từ trên giường, lại không cẩn thận đụng đến miệng vết thương trên lưng, đau đớn khiến nàng phải hít một ngụm khí lạnh, "Liễu Nguyệt, tin tức này có đáng tin cậy không?" Vị cung nữ tên Liễu Nguyệt kia cung kính trả lời: "Thái tử phi, chuyện này.. đã truyền ra khắp toàn bộ Lưu Hỏa quốc, ngay cả cốc chủ Cầm Âm cốc cũng bị đưa đến Phượng Lâu bán mình, hiện giờ có rất nhiều nam nhân đến Phượng Lâu chỉ vò muốn nhìn ngắm nhan sắc của cốc chủ Cầm Âm cốc." Sắc mặt Bạch Nhược trắng bệch, nàng gắt gao nắm chặt tay, khẽ nhắm mắt lại, thật lâu sau mới mở ra: "Bổn cung đã hiểu rồi, Liễu Nguyệt, ngươi lui xuống đi." "Vâng, thái tử phi." Liễu Nguyệt lui xuống. Liễu Nguyệt vừa rời đi, Bạch Nhược ngồi một mình trong phòng phát ngốc, có lẽ vì tin tức này quá mức chấn động, chấn động đến nỗi.. nàng như thế nào cũng không muốn tin. Vì sao Bạch Nhan lại có lá gan này? Nàng không sợ Đế Thương trách tội sao? Chẳng lẽ nàng thực sự cho rằng Đế Thương sủng nàng, nàng liền có thể muốn làm gì thì làm? Nàng tự hỏi hồi lâu, mới vừa rồi cố chống đỡ thân mình, khuôn mặt xinh đẹp hiền dịu lại hiện lên một nụ cười lạnh. "Người tđâu, chuẩn bị kiệu, bổn cung muốn xuất cung!" Nàng muốn tự thân nghiệm chứng tin tức này! * * * Hiện giờ tình thế của Bạch gia không được tốt lắm, nhưng Bạch Nhược tốt xấu gì cũng là thái tử phi, là thành viên hoàng thất, thân phận tôn quý vẫn còn, cho nên đám người trên đường phố thấy kiệu thái tử phi đến đều lập tức tản ra hai bên nhường đường. Chỉ trong chốc lát, kiệu của Bạch Nhược đã đến Phượng Lâu. Nàng được cung nữ đỡ lấy, gian nan nhấc chân bước vào Phượng Lâu. Giờ phút này khách khứa ở Phượng Lâu cực kì đông, vô số nam nhân kích động, rên mặt ửng hồng, còn có người hò hét hoan hô. Theo ánh mắt của đám người kia, Bạch Nhược liếc mắt một cái liền thấy được nữ tử tuyệt sắc bị trói trên cây cột. Nữ tử này đã không còn như nữ thần cao ngạo nữa rồi, ánh mắt nàng tràn đầy hối hận cùng đau thương, thân thể mềm mại run rẩy không thôi. Chỉ liếc mắt nhìn một cái đã khiến cho Bạch Nhược kinh hoảng đến sắp hỏng rồi. "Thái tử phi!" Các cung nữ thấy thân thể Bạch Nhược run rẩy, lo lắng kêu lên, vội đỡ nàng. "Lá gan của Bạch Nhan.. thực sự rất lớn! Nàng ta làm ra động tĩnh lớn như vậy, sao Đế Thương còn chưa ra mặt?"
Chương 223: Bạch Nhược ghen ghét Bấm để xem Tay Bạch Nhược đặt trên cổ tay cung nữ, giọng nói có chút run rẩy, hỏi. Mà cuộc đối thoại của mấy nam nhân bên cạnh lại vừa vặn giải thích nghi hoặc trong lòng nàng. "Vị cốc chủ Cầm Âm cốc này, thoạt nhìn vô cùng thanh cao, không ngờ lại là một nữ nhân đê tiện, bất quá xét về dung mạo xinh đẹp kia, ta cũng nguyện ý bỏ tiền ra mua lần đầu tiên của nàng." "Hả? Nàng ta sao lại vào đây bán thân?" "Ngươi vẫn chưa biết sao? Nàng Mộ Khinh Ca kia thầm mến Thương Vương, nhưng Thương Vương đã có người trong lòng, nàng yêu mà không có được, liền đến làm phiền Bạch Nhan cùng Lam gia! Ai ngờ lại chọc giận Thương Vương, Mộ Khinh Ca trực tiếp bị ném tới Phượng Lâu." Nam nhân dừng một chút, cowfi ha hả: "Trùng hợp ngày đó ta đang ở chỗ ấy, ta tận mắt nhìn thị vệ của Thương Vương lôi Mộ Khinh Ca ném xuống, ngay cả chuyện Cầm Âm Cốc bị hủy diệt, đều là chỉ định của Thương Vương." "Xem ra vị Thương vương này lòng dạ trước sau như một, vì Bạch cô nương mà cự tuyệt một nữ tử tuyệt sắc như cốc chủ Cầm Âm cốc." "Này, sao có thể nói như vậy được, cốc chủ Cầm Âm cốc dù xinh đẹp thế nào, so với Bạch Nhan vẫn có chênh lệch, nếu ta là nam nhân, ta cũng sẽ lựa chọn Bạch Nhan, nhưng vị cốc chủ này đem về làm thị thiếp cũng không tồi.." * * * Bạch Nhược suýt té ngã mấy lần, may mà cung nữ phía sau cẩn thận đỡ nàng nên thân mình mới đứng vững được. "Thái tử phi.." Cung nữ quan tâm hỏi thử một tiếng. "Bổn cung không sao, chúng ta trở về." Đôi mắt Bạch Nhược hơi hơi nhắm lạt, lại từ từ mở ra, nàng giơ tay đẩy tay cung nữ, chậm rãi đi ra ngoài Phượng Lâu. Chỉ là giờ khắc này, chân nàng đều run rẩy, dung nhan trắng bệch không chút huyết sắc, so với giấy còn trắng hơn Thái tử yêu nàng như vậy, lại cũng vẫn cưới thiếp Huống hồ phàm là nam nhân, đều sẽ có lòng thương tiếc đối với mỹ nhân. Vì sao Đế Thương lại có thể vì Bạch Nhan mà cự tuyệt dụ hoặc như vậy? Vì cái gì nam nhân như vậy, cố tình lại yêu Bạch Nhan? Trái tim Bạch Nhược vẫn luôn run rẩy, nàng dùng sức hít vào mấy ngụm khí, vẫn không kìm nén được nội tâm chua xót cùng ghen ghét.. Lần hồi cung này, nàng có lẽ là muốn điều chỉnh lại tâm tình nên không ngồi trên kiệu, ngược lại đi lang thang không có mục tiêu trên phố. Có lẽ do trong lòng đang rối loạn, nàng đi đường không nhìn phía trước, lại đụng phải thiếu nữ lỗ mãng ngay trước mặt. "Rầm!" Không biết vì sao thiếu nữ kia sức lực rất lớn, một cú va đập này khiến bước chân nàng lui về phía sau hai bước, lập tức ngã ngồi trên mặt đất. Miêng vết thương trên lưng rách ra, máy chảy không ngừng, đau đớn khiến Bạch Nhược nhíu chặt mày. "Thái tử phi!" Các cung nữ kinh hoảng thất sắc, nhanh chóng tiến lên nâng Thái tử phi dậy. Mấy tên thị vệ tốc độ cũng rất nhanh, trong giây lát đã vây quanh thiếu nữ lỗ mãng kia. "Lớn mật, vậy mà dám va chạm Thái tử phi! Ngươi chán sống rồi!" Đế Tiểu Vân thấy chính mình không cẩn thận đụng vào người khác, vốn định xin lỗi, lại bị mấy tên thị vệ này quát lớn, tính tình cũng nóng nảy, nàng cao ngạo nâng cằm nhỏ, hừ một tiếng. "Chính nàng đi không nhìn đường, bị ta đụng phải trách ai?" "Làm càn!" Sắc mặt thị vệ trầm xuống, đang muốn động thủ, phía sau lại truyền đến giọng nói của Bạch Nhược "Khoan đã," Bạch Nhược chậm rãi từ trên mặt đất bò lên, đôi mắt nàng nhìn thẳng lệnh bài bên hông thiếu nữi, ánh mắt lóe lên, "Lệnh bài này khá đẹp, không biết có thể cho ta xem một chút được không?" "Để làm gì?" Đế Tiểu Vân lập tức bảo vệ lệnh bài, biểu tình kia giống như đang ôm con gà mái vậy.
Chương 224: Ca ca ta ở đâu? Bấm để xem Khóe miệng Bạch Nhược khẽ cười: "Chỉ là ta từng trùng hợp gặp qua lệnh bài giống như đúc cái này thôi, ta tò mò hỏi một câu, cô nương đừng trách móc." Nàng xác thực là từng trùng hợp gặp qua. Nam nhân tuyệt mỹ như Đế Thương, bất luận nữ nhân gì đều khó tránh khỏi động tâm, kể cả nnữ nhân đã gả đi như nàng. Cho nên mấy năm Đế Thương vừa tới Lưu Hỏa quốc, nàng sẽ thường xuyên trùng hợp xuất hiện ở những nơi hắn đi ngang qua, cũng từng nhìn thấy mấy lần hắn lấy ra yêu tự lệnh bài giao cho một yêu thú. Không nghĩ tới một lần nữa nhìn thấy lệnh bài kia, lại là ở trong tay thiếu nữ này. Thiếu nữ sửng sốt, kích động: "Ngươi đã nhìn qua lệnh bài giống thế này? Chủ nhân của lệnh bài đâu? Hắn đang ở nơi nào?" Bạch Nhược cong khóe môi: "Ta cùng hắn.. là bằng hữu, không biết vị cô nương này có quan hệ thế nào với hắn?" "Bằng hữu? Không có khả năng, lão ca của ta ghét nhất là nữ nhân." Đương nhiên trừ bỏ tiểu tẩu tử của nàng. Nghxi đến việc khi tìm được lão ca liền có thể nhìn thấu tiểu tẩu tư cùng tiểu chất nhi, trong lòng Đế Tiểu Vân rất vui sướng, đôi mắt xinh đẹp cong lên. Nhìn khuôn mặt nhỏ xinh đẹp của Đế Tiểu Vân, khóe môi Bạch Nhược cười càng sâu: "Cho dù là một người nam nhân chán ghét nữ nhân cũng sẽ có một ít ngoại lệ, không phải sao?" Đế Tiểu Vân nhìn Bạch Nhược, lắc lắc đầu: "Nhiều năm gần đây, mữ nhân muốn làm tẩu tử của ta có rất nhiều, ca ca ta chỉ cần gần các nàng một chút đều tức giận, càng đừng nói có bằng hữu là nữ nhân!" Lão ca nhà mình có thói ở sạch đến mực độ nào cơ chứ? Ngay cả có người đứng gần hắn trong vòng trăm mét vuông hắn cũng không cho phép, chưa kể đến hơi thở động dục của các yêu thú làm hắn chán ghét thập phần, nếu có người dám làm trái ý hắn, hắn mà giận lên thì ai cũng không can nổi. Từ đó về sau, ở Yêu giới không còn có nữ nhân dám xuất hiện trong vòng trăm mét xung quanh hắn. "Ta chỉ nói sự thật", sắc mặt Bạch Nhược trầm một lát liền phục hồi tinh thần lại, tiếp tục dùng giọng nói nhu hòa, "Hơn nữa, ta có thể mang ngươi đến chỗ hắn.." Đế Tiểu Vân cắn cắn ngón tay: "Nhưng mà, khi ta ời khỏi nhà, lão quốc sư đã dặn ta không được tin tưởng bất cứ kẻ nào, nếu không.. ta đưa ngwoi một địa chỉ, ngươi gửi ca ca của ta để hắn tới tìm ta đi." Nếu nàng đi cùng nữ nhân này, quốc sư khẳng định sẽ tức giận. Thấy nha đầu này dầu muối không ăn, sắc mặt Bạch Nhược có chút khó coi, nếu không phải vì nàng là muội muội của Đế Thương, nàng đã sớm tát một cái rồi. Bỗng nhiên ánh mắt Bạch Nhược sáng lên, nàng nhìn bóng hình quen thuộc phía trước, vội vàng hô: "Chỉ Nhi!" Thiếu nữ đứng không xa nghe thấy tiếng gọi, lập tức sửng sốt, theo tiếng gọi nhìn lại liền thấy được Bạch Nhược đang đứng phía trước. Trong nháy mắt, nước mắt Bạch Chỉ rơi xuống: "Tỷ!" Sau khi Bạch Nhược bị phạt trượng hình, đã lâu rồi nàng không thấy tỷ ấy, hiện giờ lại lần nữa gặp Bạch Nhược, thực sự nhịn không được mà khóc lớn, òa một tiếng bổ nhào vào lồng ngực Bạch Nhược. "Tỷ, Bạch Nhan thật đáng giận, nàng đem cha phế đi, còn vu hãm mẫu thân cùng người khác tằng tịu, thế mà phụ thân cứ như tin Bạch Nhan vậy, thường xuyên đánh đòn hiểm với mẫu thân, ta nên làm gì bây giờ?" Ghê tởm hơn chính là, Bạch Nhan không biết cho Đế Thương ăn mê hồn dược gì mà khiến Đế Thương bảo vệ nàng chặt chẽ như vậy! "Cái gì?" Sắc mặt Bạch Nhược biến đổi, "Phụ thân vậy mà dám đánh mẫu thân? Chờ hai ngày nữa ta cùng Thái Tử trở về một chuyến." Bạch Chỉ lau nước mắt, lúc này mới nhìn sang nữ nhân xinh đẹp bên cạnh. "Tỷ, nữ nhân này là ai?" Thần sắc Bạch Nhược khẽ động: "Nàng là muội muội của Đế Thương, ta đã đồng ý giúp nàng đi tìm ca ca, chỉ là gần đây ta có một số việc, vậy ta giao nàng cho ngươi."
Chương 225: Có người thông đồng với ca ca ta hay không? Bấm để xem Chuyện nha đầu này khó làm, nàng thực sự không muốn tiếp tục dây dưa nữa. Huống gì, Chỉ Nhi yêu Đế Thương sâu như vậy, có lẽ đây là một cơ hội. Chỉ cần giúp muội muội hắn, còn lo Đế Thương không chấp nhận nàng sao? "Muội muội Thương Vương?" Bạch Chỉ khẽ giật mình, ánh mắt lóe lên, "Tỷ, ngươi xác định sao?" "Xác định." Hai chữ khẳng định này, khiến tim Bạch Chỉ một lần nữa rung động, trên mặt nàng nở nụ cười, thân thiện nói. "Đế cô nương, ngươi mới tới, có lẽ còn chưa quen Lưu Hỏa quốc chúng ta, để ta tới làm chủ, đưa ngươi đi dạo quanh một chút, thấy sao?" Đế Tiểu Vân bĩu môi: "Ta muốn gặp ca ca." Bạch Chỉ cười xán lạn: "Ca ca ngươi gần đây không ở hoàng thành, chờ hắn trở về, ta nhất định thông báo cho hắn tới gặp ngươi." "Được, hi vọng các ngươi đừng lừa ta!" Đế Tiểu Vân hất cằm: "Nếu để ta phát hiện các ngươi lừa gạt ta, ta nhất định sẽ khiến các ngươi hối hận cả đời." Bạch Nhược liếc mắt ra hiệu cho Bạch Chỉ: "Ta có việc phải hồi cung, nha đầu này liền giao cho ngươi." Nói xong lời này, nàng không để ý vết thương trên lưng, quay người rời đi. Đế Tiểu Vân cũng không nhìn Bạch Nhược một chút, quay đầu nhìn Bạch Chỉ: "Ngươi có quan hệ gì với ca ca ta?" Nữ nhân vừa rồi đã là thê tử người khác, nên nàng mới lười hỏi nhiều, nhưng bây giờ người này, nhất định phải hỏi một câu. Bạch Chỉ hơi ngượng ngùng cúi đầu, ngón tay vò góc áo: "Ta.. Ta và hắn.. A, ngươi làm gì vậy?" Một câu còn chưa nói hết, Bạch Chỉ thấy Đế Tiểu Vân bất ngờ tiến tới trước mặt nàng, dùng mũi nhỏ ngửi ngửi cái gì đó. Đế Tiểu Vân rụt đầu về, sờ lên cái mũi nhỏ: "Ta ngửi thấy mùi động tình." Sắc mặt Bạch Chỉ chuyển sang trắng, rồi chuyển sang xanh, bảy màu liên tục. Nữ nhân đáng chết này, dám vũ nhục nàng như súc sinh? Còn nói nàng động tình? Nếu như nàng không phải muội muội Đế Thương, bằng vào câu nói kia, nàng ta đã đem nàng đánh chết! "Đế cô nương, ngươi đang nói gì vậy? Làm sao ta có thể động tình được?" Nàng lúng túng cười hai tiếng, giải thích. Hai tay Đế Tiểu Vân chống nạnh, hất cằm: "Vậy ngươi nói cho ta, ở chỗ này, có nữ nhân nào muốn câu dẫn ca ca ta hay không?" Lúc đầu Bạch Chỉ muốn cự tuyệt trả lời vấn đề này, bỗng nhiên, khuôn mặt Bạch Nhan hiện ra trong đầu nàng, khóe môi cười lạnh. "Đương nhiên là có! Tỷ tỷ Bạch Nhan của ta, chẳng những câu dẫn Đế Thương, còn mang hài tử của nam nhân khác, đồng thời khiến Đế Thương ngộ nhận là con hắn! Đế Thương vì phụ trách với hài tử, bất đắc dĩ phải chấp nhận nữ nhân kia!" Nàng cười rất đắc ý, đắc tội muội muội Đế Thương, Bạch Nhan làm sao có thể gả cho Đế Thương nữa. Nhưng thật lâu, nàng không được Đế Tiểu Vân đáp lại, chưa phát giác ngẩng đầu nhìn, hiện lên trong mắt nàng là gương mặt nhỏ đầy kinh ngạc. Đế Tiểu Vân hết sức ngạc nhiên: "Ngươi nói.. Ca ca ta ngộ nhận hài tử?" Yêu thú bọn họ dùng mũi nhận người, lão ca làm sao có thể ngay cả con mình cũng không nhận ra? Bạch Chỉ không hiểu chuyện gì, chợt gật đầu: "Bạch Nhan rất có tâm kế, nếu không, Thương Vương cũng sẽ không phạm sai lầm như vậy, ngay cả nhỏ máu nhận thân cũng không làm, không phải là nhận con hoang kia là con hắn.." Nói xong, nàng đột nhiên thấy phía trước có thân ảnh quen thuộc. Tiểu nhân nhi dáng người nhỏ nhắn, vốn là trong đám người rất khó phát hiện, cố tình là gương mặt nhỏ xinh, phấn điêu ngọc trác giống như búp bê, đứng ở trong đám người rất là chói mắt.
Chương 226: Ta là cô cô ngươi đây Bấm để xem "Đế cô nương, chính là đứa bé kia!" Mắt Bạch Chỉ sáng lên, lập tức chỉ vào Bạch Tiểu Thần nói, "Hắn là con hoang cũng là quân cờ mà Bạch Nhan dùng để bức bách Đế Thương!" Theo hướng mà Bạch Chỉ chỉ, Đế Tiểu Vân vừa quay đầu, ánh mắt liền rơi vào khuôn mặt ngây thơ đáng yêu. Vẻ mắt nàng ban đầu là kinh ngạc, cuối cùng biến thành mừng rỡ, thân thể cũng như một đạo sấm sét, vụt một tiếng vọt tới chỗ Bạch Tiểu Thần. Bạch Chỉ không nhìn thấy biến hóa của Đế Tiểu Vân, thấy nàng xông về phía Bạch Tiểu Thần, khóe môi gợi lên độ cong tà ác. "Bạch Nhan, Bạch Tiểu Thần, các ngươi không để ta sống tốt, ta cũng không cho phép các ngươi được như ý!" Hiện tại nàng đã tiết lộ âm mưu của bọn họ cho muội muội Đế Thương, như thế, Bạch Nhan muốn gả cho Đế Thương, chỉ sợ không có cách nào đạt được. * * * "Sở tỷ tỷ, bao giờ cha nuôi mới tới?" Bạch Tiểu Thần hơi rầu rĩ không vui, hắn rất muốn nói chuyện với mấy sư công, còn có cha nuôi.. "Ta đã viết thư cho ca ca ngươi, nếu hắn biết cha ruột ngươi xuất hiện, nhất định sẽ chạy tới." Ánh mắt Sở Y Y sáng lên, chỉ cần ca ca tới, Bạch Nhan sẽ không bị người cướp mất. Bạch Tiểu Thần chần chờ, nếu cha nuôi tới, có thể đánh nhau với cha bại hoại không? Đến lúc đó, hắn sẽ giúp ai? Ngay lúc lòng Bạch Tiểu Thần đầy rối rắm, một trận cuồng phong thổi tới. Trong cuồng phong, một thiếu nữ đầu tóc rối bời vọt tới trước mặt hắn, một tay liền ôm hắn vào trong ngực, hung hăng hôn một cái trên mặt hắn. Bạch Tiểu Thần ngơ ngác, là bị dọa. Mắt hắn mở rất lớn, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. "Ngươi làm gì?" Sở Y Y xù lông, một tay xách Bạch Tiểu Thần ra, phẫn nộ trừng mắt, "Dã nha đầu ở đâu ra, dám khi dễ Tiểu Thần Nhi nhà ta." Nếu như ngày trước, bị Sở Y Y đối xử như thế, Đế Tiểu Vân nhất định sẽ đại chiến một trận với nàng. Như lúc này, mọi ánh nhìn đều đổ dồn lên Bạch Tiểu Thần, khuôn mặt xinh đẹp đầy ý cười. "Ngươi gọi là Thần Nhi? Ta có thể gọi ngươi như vậy hay không?" Bạch Tiểu Thần kinh ngạc chớp mắt, luống cuống nhìn sang Sở Y Y, lần đầu tiên gặp phải tình huống này, hắn biết phải làm sao bây giờ? Lúc Sở Y Y muốn nổi giận, trong nháy mắt biểu lộ của thiếu nữ trở nên vô cùng đáng thương. "Tiểu Thần Nhi, ngươi không biết ta sao?" Bạch Tiểu Thần hoàn toàn ngơ ngác. Hắn nên biết nàng sao? "Vị a di này," Bạch Tiểu Thần hơi xoắn xuýt, "Không phải ngươi nhận lầm người chứ? Ta không biết ngươi.." Đế Tiểu Vân ủy khuất muốn khóc, nàng vì muốn gặp được cháu nhỏ đáng yêu, thật vất vả lấy được lời từ miệng quốc sư, lại thật vất vả thừa dịp phong ấn yếu đi mà vào đại lục. Càng quan trọng hơn, trên đường đi nàng chịu bao nhiêu cay đắng, chịu bao nhiêu khuất nhục? Tội nghiệp bao nhiêu? Nàng đâu dễ dàng? Kết quả là, hắn vậy mà không biết nàng! Thấy Đế Tiểu Vân sắp rơi lệ, tâm Bạch Tiểu Thần mềm nhũn: "Có lẽ trước đây chúng ta đã từng gặp nhau, có thể trí nhớ Thần Nhi không tốt nên quên đi, a di có thể nhắc Thần Nhi hai câu được không." Đế Tiểu Vân lập tức nín khóc mỉm cười, nàng lau nước mắt, ném xuống một câu. "Tiểu Thần Nhi, ta là cô cô ngươi đây, làm sao ngươi có thể quên ta?" Lời này, tựa như sấm sét giữa trời quang, nện cho Bạch Tiểu Thần choáng váng. Cái gì gọi là sao hắn có thể quên nàng? Căn bản đây là lần đầu tiên bọn họ gặp mặt!
Chương 227: Đế Tiểu Vân và Sở Y Y (1) Bấm để xem Sở Y Y còn ngơ ngác hơn Bạch Tiểu Thần. Nàng.. Là bị người trước mặt đào góc tường? Nghĩ đến đấy, nàng lập tức nổi giận, gương mặt xinh đẹp động lòng người đỏ bừng: "Ngươi nói bậy bạ gì đó? Tiểu Thần Nhi không phải cháu của ngươi! Hắn chỉ có thể làm cháu của ta! Tiểu Thần Nhi, sau này không cần gọi ta là tỷ tỷ, ta muốn ngươi gọi ta là cô cô." Câu cuối đương nhiên là nói cho Bạch Tiểu Thần, nói xong rồi, còn không nhịn được khiêu khích nhìn Đế Tiểu Vân. Mặt Đế Tiểu Vân tràn đầy kinh ngạc: "Lúc nào mà ca ca ta thu thêm muội muội rồi?" Thời khắc này Bạch Tiểu Thần nghẹn tới mặt đỏ lên, hắn chờ nửa ngày, nói ra: "Sở tỷ tỷ là muội muội cha nuôi ta, không phải cha bại hoại." "Cha bại hoại? Xưng hô thế rất thích hợp với hắn," Đế Tiểu Vân hất tay Sở Y Y, nhéo nhéo khuôn mặt Bạch Tiểu Thần, "Mặt mũi ngươi giống y đúc ca ca hồi nhỏ, quả nhiên là cháu ruột ta, với lại hiểu chuyện có lễ phép, tốt hơn ca ca ta nhiều." Nàng không thể tin nổi, khéo léo hiểu chuyện, hài tử còn đáng yêu, sẽ là con của lão ca đáng giận kia. Sở Y Y thấy thiếu nữ này nhiều lần không nhìn nàng, tức giận đến đầu bốc hỏa, tiến lên mấy bước kéo Bạch Tiểu Thần ra sau lưng nàng. "Làm gì vậy?" Đế Tiểu Vân trừng mắt nhìn Sở Y Y, tức giận nói, "Trả cháu trai lại cho ta!" "Ta không cho ngươi, ngươi làm được gì ta?" Sở Y Y hừ một tiếng, ngạo kiểu nâng mặt. Nếu như chỉ nhìn bề ngoài, Sở Y Y và Đế Tiểu Vân không cùng một dạng. Sở Y Y là thiếu nữ xinh xắn, Đế Tiểu Vân thì ngọt ngào xinh đẹp, nhưng cố tình tính cách hai người này lại tương tự nhau, động một chút là xù lông. Cho nên, khi thấy Sở Y Y cướp cháu trai của mình, Đế Tiểu Vân giận dữ. "Ngươi muốn đánh nhau phải không? Tới tới tới, ngươi nói đi, ngươi muốn dùng vũ khí hay đánh tay không? Bản công chúa có thể tiếp ngươi ba chiêu!" Lúc này, hai người đã bộc phát ra khí tức, toàn bộ người đi đường xung quanh đều tản ra, nhường cho bọn họ một khoảng trống lớn. Bạch Tiểu Thần gấp, hắn nhìn Sở Y Y, lại nhìn Đế Tiểu Vân, trong lúc nhất thời không biết nên giúp ai. Mắt thấy hai người muốn xông lên, Bạch Tiểu Thần cái khó ló cái khôn, òa khóc. Tiếng khóc của hắn để khí tức trên hai người giảm đi, cùng lúc đi tới chỗ Bạch Tiểu Thần. "Uy, ngươi đẩy ta cái gì!" Đúng lúc này, Đế Tiểu Vân đẩy Sở Y Y một cái, hành động này suýt chút nữa làm Sở Y Y nổi điên. Đế Tiểu Vân trừng mắt: "Hắn là cháu ta, để ta tới trấn an là được rồi." "Hiện tại là cháu ngươi, sau này chưa nhất định," Sở Y Y chế giễu, "Chẳng lẽ ngươi không biết Bạch Nhan còn chưa chấp nhận ca ca ngươi? Ngược lại, ca ca ta nhiều năm ở cùng Bạch Nhan, càng có hi vọng ôm mỹ nhân về hơn Đế Thương." Mắt Đế Tiểu Vân mở lớn. Không phải chứ, lão ca nhà mình vô dụng như vậy? Còn sắp bại bởi người khác? "Vậy ta cũng mặc kệ, lão ca ta là cha ruột Thần Nhi, quan hệ máu mủ vĩnh viễn không thay đổi." Đầu lông mày Đế Tiểu Vân tràn đầy đắc ý. Không quản lão ca có hữu dụng hay không, Tiểu Thần Nhi đều là cháu ruột nàng, Bạch Nhan cũng là tẩu tử nàng, có hi vọng hơn ca ca của dã nha đầu này. "Ta thấy Bạch Nhan gả cho ca ca ta tốt hơn nhiều, Tiểu Thần Nhi thích tiền tài như vậy, sau này tất cả đều là của hắn!"
Chương 228: Đế Tiểu Vân và Sở Y Y (2) Bấm để xem Nhìn hai người liên tục giằng co, Bạch Tiểu Thần rất thương tâm. Các nàng không thấy hắn đang khóc sao? Tại sao không tới trấn an hắn trước? "Tiểu Thần Nhi," Đế Tiểu Vân nghe thấy Bạch Tiểu Thần thích tiền tài, hai mắt sáng lên, nàng vội vàng lấy túi trữ vật bên hông ra, nhét vào trong tay Bạch Tiểu Thần, "Đây là toàn bộ tài sản của ta, mặc dù không phải đồ trang sức gì, nhưng nếu ngươi cầm đi bán, đoán chừng có thể bán được không ít tiền, hiện tại xem như là lễ vật gặp mặt tặng cho ngươi." Sở Y Y thấy vậy, cũng không do dự tháo túi trữ vật của mình xuống, nhét vào tay Bạch Tiểu Thần. "Ta cũng cho ngươi." Bạch Tiểu Thần nhìn hai túi trữ vật trong tay, không biết nên làm thế nào cho phải.. "Ngươi so với ta?" Đế Tiểu Vân bị chọc giận mà cười lên, nàng huýt sáo, trong lúc này, một đạo bạch quang xẹt ngang trời, lập tức đáp xuống đất. Ầm! Sau khi đám người hoàn hồn, thấy một con phượng hoàng trắng đáp xuống đất, lông vũ tuyết trắng lóa mắt dưới ánh mặt trời, đẹp đến mức khiến người không thể rời mắt. "Đây là Bạch Phượng mà ta bắt được trên đường đi, ta thấy Tiểu Thần Nhi thiếu một tọa kỵ, Phượng Hoàng này cho ngươi làm tọa kỵ!" Đế Tiểu Vân vỗ vỗ đầu Bạch Phượng, "Nhưng mà, Bạch Phượng là cấp thấp nhất trong Phượng Hoàng, đáng tiếc ta không phát hiện được loài nào cao hơn, cho nên, sau này có cơ hội, ta đổi cho ngươi con khác." Phượng hoàng? Tọa kỵ? Nhìn gương mặt xinh đẹp ngọt ngào của thiếu nữ, quần chúng vây xem đều trợn tròn mắt. Mặc dù Bạch Phượng thấp nhất trong phượng hoàng, nhưng không thay đổi được chuyện nó mang huyết thống phượng hoàng, vậy mà nàng trực tiếp tặng làm tọa kỵ? Còn nói sau này sẽ đổi một con? Sở Y Y nhận thua, nàng có thể cho Bạch Tiểu Thần tài sản, nhưng nàng không thể thuần thú, ngay cả một con chim lớn nàng cũng không thuần nổi. "Cô cô, Sở tỷ tỷ, từ nhỏ mẫu thân đã dặn ta, quân tử ái tài, lấy chi có đạo, mặc dù Thần Nhi yêu tiền, nhưng đồ của hai người không thể nhận." Bạch Tiểu Thần không ngừng nhìn túi trữ vật trong tay, lại nhìn Sở Y Y và Đế Tiểu Vân. Thấy thất vọng trong mắt Đế Tiểu Vân, Bạch Tiểu Thần hơi không đành lòng: "Nhưng mà, cô cô cho lễ vật gặp mặt, Thần Nhi sẽ không từ chối, tài sản của ngươi ta không cần, nhưng con phượng hoàng này sẽ nhận." Kỳ thực, nếu hắn muốn Bạch Phượng, mẫu thân sẽ đi bắt cho hắn, nhưng hắn thực sự không đành lòng tiếp tục từ chối Đế Tiểu Vân, lúc này mới nhận phượng hoàng. Đế Tiểu Vân cười, không quên khiêu khích Sở Y Y, khiến Sở Y Y nổi trận lôi đình. Nhưng nàng chỉ trừng mắt với Đế Tiểu Vân, quay đầu dùng khuôn mặt điềm đạm đáng yêu nhìn Bạch Tiểu Thần. "Sở tỷ tỷ," Bạch Tiểu Thần cười ngây thơ, "Cho dù Thần Nhi không nhận lễ vật của Sở tỷ tỷ, nhưng Thần Nhi vẫn thích Sở tỷ tỷ lẫn cha nuôi, mặc kệ cuối cùng mẫu thân chọn ai, các ngươi vĩnh viễn là thân nhân của Thần Nhi." Đứa trẻ hiểu chuyện.. Những quần chúng vây xem không nhịn được mà thở dài. Đầu tiên là bị một câu "quân tử ái tài, lấy chi có đạo", để người ta cảm nhận được Bạch Tiểu Thần đã được giáo dục, bây giờ hắn không quên an ủi người khác, khéo léo như thế, thật không biết lúc trước sao có người nhẫn tâm tổn thương hắn. Có người cảm thán trong lòng, lại có người nói thẳng ra. "Bạch Nhan giáo dục nhi tử tốt như vậy, nhất định không giống huyết thống Bạch gia kia, lúc trước Bạch gia suýt bán đi đứa nhỏ nhu thuận này, cũng bởi hắn không muốn, còn phóng hỏa thiêu hắn."