
Chương 70: Vào Cung (2)
Kinh thành Đông Minh, cũng như mọi đêm, đèn lồng đủ mọi sắc màu giăng sáng khắp nẻo đường.
Xe ngựa từ mọi ngõ ngách, nối tiếp nhau đi đến đường lớn, thẳng hướng tiến vào hoàng cung.
Kiều Nguyên Tô vén rèm bên cửa hông, bà ta đảo mắt nhìn ra bên ngoài, nét mặt phấn khởi, chấp lưỡi nói với Mộ Đàm: "Chủ quân, tối nay những nhân vật lớn khắp ngũ quốc đều tề tụ. Thật không ngờ, đại hôn của nữ nhi lại oanh động tứ phương, rầm rộ tưng bừng đến vậy. Tướng phủ có nữ nhi bảo bối này, địa vị ngày càng thêm vững chắc, mấy phu nhân quan lại khác ngưỡng mộ thiếp đến chết mất! Ha ha"
Mộ Đàm chau mày, nét mặt tối sầm, lên tiếng quát: "Đàn bà trong nhà thì biết gì? Suốt bao nhiêu năm qua tính tình vẫn không thay đổi, suy nghĩ vẫn là nông cạn."
Thấy phu quân nổi giận không vui, Kiều Nguyên Tô liền im bặt, nửa lời cũng không dám thốt ra khỏi miệng.
Mộ Đàm nhắm chặt mắt, tựa lưng ra sau ghế dựa mềm mại, mở miệng nói: "Thiệp mời gửi đi ngũ quốc chỉ là làm cho có lệ. Còn bên ấy, bọn hắn muốn gửi quà hay sai sử sứ thần tiến đến là tùy. Lần này lại khác, bọn hắn trên danh nghĩa đến là để tham dự đại hôn của Thái tử, nhưng thực chất là vì sự xuất hiện của trưởng môn Thanh Sơn mà tới. Phu nhân bà có biết, ai là người thỉnh được vị trưởng môn này không?"
Kiều Nguyên Tô tuy tính tình nóng nảy nhưng cũng là người phụ nữ có hiểu biết, hơn nữa bao nhiêu năm ở cạnh Mộ Đàm cũng khiến bà ta rèn luyện được tư duy sắc bén.
Kiều Nguyên Tô trên mặt liền nổi lên nét kinh hãi, lời nói ra cũng run lên bần bật: "Là nó? Ta cứ ngỡ ngài vì giữ thể diện cho tướng phủ nên mới mặc kệ nó ngang ngược hỗn xược. Thật không ngờ, nó lại có bản lĩnh này!"
Mộ Đàm gật đầu, mở mắt nhìn sang Kiều Nguyên Tô, căn dặn phu nhân nhà mình: "Tuyệt đối không được đắc tội với nàng ta."
Ngay cả Nguyên Hoàn Đan mà 'Mộ Ngọc Ngưng' cũng có thể dễ dàng giao ra hai viên. Như vậy, thân phận không chỉ là một cái đệ tử nho nhỏ của Bạch Thanh Liên kia. Mộ Đàm thầm nghĩ.
Ý nghĩ vừa mới lóe lên, toàn thân Mộ Đàm lông tơ dựng đứng.
Kiều Nguyên Tô trong lòng thầm chửi rủa Tần Hoài Ngọc. Tiện phụ Tần Hoài Ngọc đã bị bà ta đẩy đi, giờ lại mọc lên thêm một cái tiểu tiện phụ. Biết thế, năm xưa bà ta đã bóp cái tiểu oa nhi Mộ Ngọc Ngưng thâm độc rồi.
"Chủ quân, liệu nó có hay không sẽ bêu xấu chúng ta.."
"Nó dám.." Mộ Đàm nghiến răng quát.
Mà lúc này, phía sau cỗ xe của Mộ Đàm. Bạch Thanh Liên nhuếch môi cười trào phúng, duy mạo mang trên mặt cũng lay động theo.
Mộ Đàm này không hổ là cáo già. Sở dĩ hắn chưa trở mặt là vì còn đang ngồi xem nàng rốt cuộc có bao nhiêu thực lực. Rất tiếc! Hắn chỉ là một con tép nhãi nhép, chỉ cần Bạch Thanh Liên nàng muốn thì mạng của hắn sẽ còn sao?
* * *
Tấn vương phủ
Thư phòng
Ngọc Lưu Long ngồi an vị trên ghế, nhướng mày nhìn sang Trương Khúc Nhạc.
Trương Khúc Nhạc cười cười chấp tay về phía trước: "Tấn vương điện hạ"
Ngọc Lưu Long tùy ý ngã lưng ra sau ghế, không một chút bất ngờ khi nhìn thấy Trương Khúc Nhạc. Người này, ngay cả Tam Sơ cũng không thể chống cự, quả nhiên có vài phần bản lĩnh, đáng để thưởng thức!
"Điện hạ, ngài vẫn chưa tiến cung sao?" Trương Khúc Nhạc tùy tiện với tay chộp lấy một cái bánh ngọt nho nhỏ cho vào miệng, "Ừm! Bánh đậu đỏ của Tấn vương phủ hương vị thật khác biệt"
"Nếu bổn vương đã vào cung thì lấy ai tiếp đón Trương lão bản đây?" Ngọc Lưu Long nói.
"Ầy! Quả nhiên Tấn vương ngài không có hứng thú. Thật may! Tại hạ đón không sai biệt!"
Trương Khúc Nhạc lại tùy tiện hớp ngụm trà, ừng ực nuốt xuống, rồi nói: "Tại hạ cũng không dài dòng. Điều ngài cần tại hạ điều tra, nay đã tra rõ, chỉ có điều.. ngài không nuốt lời chứ?"
"Đã tra rõ?" Ngọc Lưu Long khóe miệng cứng ngắc, muốn cười khẩy cũng không thể. Cứ tưởng Trương Khúc Nhạc này mấy năm nay tại Đông Minh đánh bậy đánh bạ, nào ngờ thực sự phía sau có thế lực chống lưng. Mà thế lực này, lại chính là Sở gia!
"Bổn vương là người có thể nuốt lời?"
Trương Khúc Nhạc vểnh môi càng rộng, hắn vỗ tay nói: "Điện hạ thật hào sảng, điều kiện của ta tất nhiên không làm khó dễ cho ngài. Việc rất đơn giản"
Ngọc Lưu Long lúc này mới thẳng lưng, vểnh tai lắng nghe.
"Không cầu ngài mười dặm hồng trang, chỉ cần ngài tuân theo ý chỉ của hoàng đế Đông Minh, tự ngài đích thân đón dâu rước vào Tấn vương phủ" Trương Khúc Nhạc dõng dạt nói.
Nghe xong lời nói của Trương Khúc Nhạc, đôi mày đen nhánh của Ngọc Lưu Long liền xích lại gần hơn, gương mặt khuynh thành liền hóa thành tu la tức khắc: "Ngươi đang ép buộc bổn vương?"
Trương Khúc Nhạc lắc đầu: "Không! Chúng ta trao đổi điều kiện, tôi ép ngài ư? Nào dám!"
"Ha hả.. Trương lão bản đã đổi nghề rồi ư? Nay lại sang tận đây mai mối?" Ngọc Lưu Long nét mặt không vui trêu chọc.
Trương Khúc Nhạc vô cùng bình tĩnh nói: "Ý chỉ của hoàng đế đã ban, ngài không tuân theo đó là kháng chỉ. Nhưng ngài sẽ không kháng chỉ đâu nhỉ? Vì lúc này không thể đối đầu cùng hoàng đế đi! Như vậy, đến ngày đại hôn ngài sẽ tùy tiện cắt cử một cái a miêu a cẩu làm tân lang? Tàn nhẫn hơn chính là tân nương vào cửa chưa được ba ngày đã yểu mệnh. Ầy ầy! Đây là những suy nghĩ của người cùng cảnh ngộ thôi, mong Tấn vương chớ trách"
"Ha ha.. Mộ Ngọc Ngưng không ngờ lại có bản lĩnh này! Bảo sao hoàng đế lại dễ dàng ban hôn như vậy"
Mộ Ngọc Ngưng sáu năm ở cạnh Bạch Thanh Liên. Nàng ta không biết rằng Ngọc Lưu Long hắn ái mộ sư phụ của nàng ta sao? Quả nhiên, nữ nhân không người nào không thâm độc, ngoại trừ mẫu phi cùng Liên nhi của hắn. Hừ!
"Điện hạ, nam nhân ba vợ bốn nàng hầu là chuyện thường tình. Sau này ngài muốn bao nhiêu có bấy nhiêu. Ngài khư khư giữ thân sẽ tổn hại thân thể, xem xem.. ngay cả con ruồi trong phủ cũng toàn là giống đực"
"Cút.." Ngọc Lưu Long gầm lên giận dữ.
"Điện hạ bình tĩnh, bình tĩnh, tại hạ đi liền đi liền"
Trương Khúc Nhạc nhanh chân chạy khỏi Tấn vương phủ. Trong lòng thầm nguyền rủa Trương Khúc Nguyên, cũng thầm oán trách Bạch Thanh Liên. Mộ Ngọc Ngưng kia nếu không phải là đệ tử của Các chủ thì hắn đã bãi bỏ cái nhiệm vụ này rồi. Tự dưng lại trở thành ông mai, xém tí là không còn mạng quay về rồi.
Sau khi Trương Khúc Nhạc rời khỏi, Ngọc Lưu Long gọi Tam Sơ từ bên ngoài tiến vào thư phòng.
"Chuẩn bị xe ngựa. Bổn vương phải vào cung"
Xe ngựa từ mọi ngõ ngách, nối tiếp nhau đi đến đường lớn, thẳng hướng tiến vào hoàng cung.
Kiều Nguyên Tô vén rèm bên cửa hông, bà ta đảo mắt nhìn ra bên ngoài, nét mặt phấn khởi, chấp lưỡi nói với Mộ Đàm: "Chủ quân, tối nay những nhân vật lớn khắp ngũ quốc đều tề tụ. Thật không ngờ, đại hôn của nữ nhi lại oanh động tứ phương, rầm rộ tưng bừng đến vậy. Tướng phủ có nữ nhi bảo bối này, địa vị ngày càng thêm vững chắc, mấy phu nhân quan lại khác ngưỡng mộ thiếp đến chết mất! Ha ha"
Mộ Đàm chau mày, nét mặt tối sầm, lên tiếng quát: "Đàn bà trong nhà thì biết gì? Suốt bao nhiêu năm qua tính tình vẫn không thay đổi, suy nghĩ vẫn là nông cạn."
Thấy phu quân nổi giận không vui, Kiều Nguyên Tô liền im bặt, nửa lời cũng không dám thốt ra khỏi miệng.
Mộ Đàm nhắm chặt mắt, tựa lưng ra sau ghế dựa mềm mại, mở miệng nói: "Thiệp mời gửi đi ngũ quốc chỉ là làm cho có lệ. Còn bên ấy, bọn hắn muốn gửi quà hay sai sử sứ thần tiến đến là tùy. Lần này lại khác, bọn hắn trên danh nghĩa đến là để tham dự đại hôn của Thái tử, nhưng thực chất là vì sự xuất hiện của trưởng môn Thanh Sơn mà tới. Phu nhân bà có biết, ai là người thỉnh được vị trưởng môn này không?"
Kiều Nguyên Tô tuy tính tình nóng nảy nhưng cũng là người phụ nữ có hiểu biết, hơn nữa bao nhiêu năm ở cạnh Mộ Đàm cũng khiến bà ta rèn luyện được tư duy sắc bén.
Kiều Nguyên Tô trên mặt liền nổi lên nét kinh hãi, lời nói ra cũng run lên bần bật: "Là nó? Ta cứ ngỡ ngài vì giữ thể diện cho tướng phủ nên mới mặc kệ nó ngang ngược hỗn xược. Thật không ngờ, nó lại có bản lĩnh này!"
Mộ Đàm gật đầu, mở mắt nhìn sang Kiều Nguyên Tô, căn dặn phu nhân nhà mình: "Tuyệt đối không được đắc tội với nàng ta."
Ngay cả Nguyên Hoàn Đan mà 'Mộ Ngọc Ngưng' cũng có thể dễ dàng giao ra hai viên. Như vậy, thân phận không chỉ là một cái đệ tử nho nhỏ của Bạch Thanh Liên kia. Mộ Đàm thầm nghĩ.
Ý nghĩ vừa mới lóe lên, toàn thân Mộ Đàm lông tơ dựng đứng.
Kiều Nguyên Tô trong lòng thầm chửi rủa Tần Hoài Ngọc. Tiện phụ Tần Hoài Ngọc đã bị bà ta đẩy đi, giờ lại mọc lên thêm một cái tiểu tiện phụ. Biết thế, năm xưa bà ta đã bóp cái tiểu oa nhi Mộ Ngọc Ngưng thâm độc rồi.
"Chủ quân, liệu nó có hay không sẽ bêu xấu chúng ta.."
"Nó dám.." Mộ Đàm nghiến răng quát.
Mà lúc này, phía sau cỗ xe của Mộ Đàm. Bạch Thanh Liên nhuếch môi cười trào phúng, duy mạo mang trên mặt cũng lay động theo.
Mộ Đàm này không hổ là cáo già. Sở dĩ hắn chưa trở mặt là vì còn đang ngồi xem nàng rốt cuộc có bao nhiêu thực lực. Rất tiếc! Hắn chỉ là một con tép nhãi nhép, chỉ cần Bạch Thanh Liên nàng muốn thì mạng của hắn sẽ còn sao?
* * *
Tấn vương phủ
Thư phòng
Ngọc Lưu Long ngồi an vị trên ghế, nhướng mày nhìn sang Trương Khúc Nhạc.
Trương Khúc Nhạc cười cười chấp tay về phía trước: "Tấn vương điện hạ"
Ngọc Lưu Long tùy ý ngã lưng ra sau ghế, không một chút bất ngờ khi nhìn thấy Trương Khúc Nhạc. Người này, ngay cả Tam Sơ cũng không thể chống cự, quả nhiên có vài phần bản lĩnh, đáng để thưởng thức!
"Điện hạ, ngài vẫn chưa tiến cung sao?" Trương Khúc Nhạc tùy tiện với tay chộp lấy một cái bánh ngọt nho nhỏ cho vào miệng, "Ừm! Bánh đậu đỏ của Tấn vương phủ hương vị thật khác biệt"
"Nếu bổn vương đã vào cung thì lấy ai tiếp đón Trương lão bản đây?" Ngọc Lưu Long nói.
"Ầy! Quả nhiên Tấn vương ngài không có hứng thú. Thật may! Tại hạ đón không sai biệt!"
Trương Khúc Nhạc lại tùy tiện hớp ngụm trà, ừng ực nuốt xuống, rồi nói: "Tại hạ cũng không dài dòng. Điều ngài cần tại hạ điều tra, nay đã tra rõ, chỉ có điều.. ngài không nuốt lời chứ?"
"Đã tra rõ?" Ngọc Lưu Long khóe miệng cứng ngắc, muốn cười khẩy cũng không thể. Cứ tưởng Trương Khúc Nhạc này mấy năm nay tại Đông Minh đánh bậy đánh bạ, nào ngờ thực sự phía sau có thế lực chống lưng. Mà thế lực này, lại chính là Sở gia!
"Bổn vương là người có thể nuốt lời?"
Trương Khúc Nhạc vểnh môi càng rộng, hắn vỗ tay nói: "Điện hạ thật hào sảng, điều kiện của ta tất nhiên không làm khó dễ cho ngài. Việc rất đơn giản"
Ngọc Lưu Long lúc này mới thẳng lưng, vểnh tai lắng nghe.
"Không cầu ngài mười dặm hồng trang, chỉ cần ngài tuân theo ý chỉ của hoàng đế Đông Minh, tự ngài đích thân đón dâu rước vào Tấn vương phủ" Trương Khúc Nhạc dõng dạt nói.
Nghe xong lời nói của Trương Khúc Nhạc, đôi mày đen nhánh của Ngọc Lưu Long liền xích lại gần hơn, gương mặt khuynh thành liền hóa thành tu la tức khắc: "Ngươi đang ép buộc bổn vương?"
Trương Khúc Nhạc lắc đầu: "Không! Chúng ta trao đổi điều kiện, tôi ép ngài ư? Nào dám!"
"Ha hả.. Trương lão bản đã đổi nghề rồi ư? Nay lại sang tận đây mai mối?" Ngọc Lưu Long nét mặt không vui trêu chọc.
Trương Khúc Nhạc vô cùng bình tĩnh nói: "Ý chỉ của hoàng đế đã ban, ngài không tuân theo đó là kháng chỉ. Nhưng ngài sẽ không kháng chỉ đâu nhỉ? Vì lúc này không thể đối đầu cùng hoàng đế đi! Như vậy, đến ngày đại hôn ngài sẽ tùy tiện cắt cử một cái a miêu a cẩu làm tân lang? Tàn nhẫn hơn chính là tân nương vào cửa chưa được ba ngày đã yểu mệnh. Ầy ầy! Đây là những suy nghĩ của người cùng cảnh ngộ thôi, mong Tấn vương chớ trách"
"Ha ha.. Mộ Ngọc Ngưng không ngờ lại có bản lĩnh này! Bảo sao hoàng đế lại dễ dàng ban hôn như vậy"
Mộ Ngọc Ngưng sáu năm ở cạnh Bạch Thanh Liên. Nàng ta không biết rằng Ngọc Lưu Long hắn ái mộ sư phụ của nàng ta sao? Quả nhiên, nữ nhân không người nào không thâm độc, ngoại trừ mẫu phi cùng Liên nhi của hắn. Hừ!
"Điện hạ, nam nhân ba vợ bốn nàng hầu là chuyện thường tình. Sau này ngài muốn bao nhiêu có bấy nhiêu. Ngài khư khư giữ thân sẽ tổn hại thân thể, xem xem.. ngay cả con ruồi trong phủ cũng toàn là giống đực"
"Cút.." Ngọc Lưu Long gầm lên giận dữ.
"Điện hạ bình tĩnh, bình tĩnh, tại hạ đi liền đi liền"
Trương Khúc Nhạc nhanh chân chạy khỏi Tấn vương phủ. Trong lòng thầm nguyền rủa Trương Khúc Nguyên, cũng thầm oán trách Bạch Thanh Liên. Mộ Ngọc Ngưng kia nếu không phải là đệ tử của Các chủ thì hắn đã bãi bỏ cái nhiệm vụ này rồi. Tự dưng lại trở thành ông mai, xém tí là không còn mạng quay về rồi.
Sau khi Trương Khúc Nhạc rời khỏi, Ngọc Lưu Long gọi Tam Sơ từ bên ngoài tiến vào thư phòng.
"Chuẩn bị xe ngựa. Bổn vương phải vào cung"
Chỉnh sửa cuối: