
Chương 50: Xích Đảo
Ngọc Lưu Long suốt ba ngày quấn quýt Bạch Thanh Liên, đến sáng ngày thứ tư hắn lại gấp gáp rời đi.
Bạch Thanh Liên cũng không hỏi nhiều, chỉ cảm thấy Ngọc Lưu Long gần đây vô cùng bận rộn. Hắn tại một tháng trước một mẫu tin tức cũng không rãnh truyền đến.
Thời gian mười ngày tiếp theo lại trôi qua. Buổi sáng ngày thứ mười hai, Bạch Tịnh Đàm cho đệ tử mời Bạch Thanh Liên qua hội trường. Đúng là Bạch Thanh Ngôn đã tới nơi.
Tin tức Bạch Thanh Ngôn tới Thanh Mạch học viên, trong một buổi sáng đã lan truyền khắp ngũ quốc.
Bạch Thanh Ngôn trưởng môn của Thanh Sơn phái. Người được xem như một truyền kỳ. Bởi không ai biết rõ niên kỷ của hắn nhưng rõ ràng hắn đã ngồi ở vị trí trưởng môn suốt một ngàn năm. Hắn rõ ràng là một lão quái vật trong suy nghĩ của người thiên hạ.
Hội trường Thanh Mạch học viện
Mười hai vị lão sư ngồi đúng theo trật tự số ghế. Bạch Tịnh Đàm ngồi ở vị trí số mười ba. Kế bên Bạch Tịnh Đàm là Mộ Dung Chính Khánh.
Mộ Dung Chính Khánh nhìn chiếc ghế trống đối diện hắn. Nội tâm hắn vô cùng rối rắm. Hắn hôm nay mới biết được Bạch Thanh Liên sắp phải rời đi. Mà người sẽ mang nàng rời đi đang ngồi bên trên cao kia.
Bên trên bục cao. Bạch Thanh Ngôn dáng vẻ của độ tuổi sáu mươi, một đầu tóc bạc trắng xóa. Trên đầu búi một búi tóc được xuyên qua một cây trâm bạch ngọc. Gương mặt hồng nhuận, đôi mắt sáng rõ, cả người toát ra khí chất xuất trần, một khí độ tiên phong đạo cốt.
Bạch Thanh Ngôn đưa mắt nhìn Mộ Dung Chính Khánh: Nam tử độ tuổi hai mươi lăm, hai mươi sáu, dưới tầm mắt của Bạch Thanh Ngôn hắn vẫn thong dong bình tĩnh. Nam Việt hai mươi năm gần đây ngày một hưng thịnh không phải không có nguyên nhân. Mộ Dung Chính Khánh quả là ưu tú. Bạch Thanh Ngôn thầm đánh giá một hồi Mộ Dung Chính Khánh xong, mới nói: "Mộ Dung trưởng sự, thời gian hai mươi năm kế tiếp có dự định gì chưa?"
Mộ Dung Chính Khánh đứng lên chấp tay, mắt hướng thẳng lên trên: "Chính Khánh còn chưa nghĩ tới" Thời gian hai mươi năm sau quả thật hắn có tính toán nhưng còn chưa chuẩn bị.
"Mộ Dung trưởng sự, học thức uyên bác, tinh thông luật ngũ hành. Há không nghĩ đến ngày này của hai mươi năm sau?" Bạch Thanh Ngôn ôn tồn nói.
Bạch Tịnh Đàm cùng mười hai vị lão sư lấy làm ngạc nhiên. Tò mò trộm nhìn Bạch Thanh Ngôn.
"Chính Khánh chút tài học thô thiển, không có khả năng nghĩ tới thế cục của hai mươi năm sau" Mộ Dung Chính Khánh nói.
Bạch Thanh Ngôn mỉm cười nói: "Thiên hạ này có trãi qua bao nhiêu thập niên thì vẫn không chút liên quan cùng Thanh Mạch học viện. Hai mươi năm sau, Mộ Dung trưởng sự biết đâu sẽ lên Thanh Sơn thì sao?"
Bạch Tịnh Đàm khó tin lời hắn vừa mới nghe được. Mười hai vị lão sư lại lần nữa đưa mắt quan sát Mộ Dung Chính Khánh.
Mộ Dung Chính Khánh cũng kinh ngạc không kém. Thanh Sơn đúng là nơi ai ai cũng muốn lên. Nhưng Nam Việt còn cần tới hắn, thiên hạ này vẫn còn chờ hắn thống nhất. Lên Thanh Sơn sao? Hắn chưa từng nghĩ tới.
"Mọi người đang nói gì thế?"
Tiếng nói thanh lãnh truyền đến, đánh gãy tâm tư của mỗi người.
Bạch Thanh Liên đứng tựa nơi cửa, vẫn là bạch y như tuyết, hướng mắt nhìn lên Bạch Thanh Ngôn, nàng mỉm cười nói: "Trưởng môn, ta chờ ngài thật lâu à!"
Bạch Thanh Liên bước chân đi đến chiếc ghế đối diện Mộ Dung Chính Khánh, nàng ngồi xuống, vô cùng nhàn nhã, hướng người bên trên bục nói: "Hai mươi năm sau sao? Trưởng môn ngài còn có tài tiên đoán?"
"Ha ha.. Trưởng sự Thanh Phong viện, ngươi vẫn cứ thích trêu lão phu"
Lão phu?
Trừ Bạch Thanh Liên, tất cả mọi người vô cùng ngạc nhiên. Mới vừa rồi người bên trên cao một hai lời nói đều xưng 'bổn trưởng môn', lúc này lại coi bản thân là một lão nhân tầm thường.
"Được rồi, được rồi các ngươi ai về chỗ nấy, lão phu có chuyện cần bàn luận cùng trưởng sự Thanh Phong viện"
Bạch Tịnh Đàm cùng mười hai vị lão sư đồng loạt hướng Bạch Thanh Ngôn, cung kính: "Đệ tự xin cáo lui"
Mộ Dung Chính Khánh nheo mắt nhìn Bạch Thanh Liên một hồi, cũng chấp tay, rời đi.
Đợi tất cả mọi người đi hết, chỉ còn Bạch Thanh Liên ngồi bên dưới. Bạch Thanh Ngôn liền từ trên cao vội bước xuống. Hắn đứng trước mặt Bạch Thanh Liên cung kính cúi người nói: "Tôn Thượng"
Nếu Bạch Tịnh Đàm, Mộ Dung Chính Khánh cùng mười hai vị lão sư vừa rồi có mặt, nhìn thấy một màn cung kính của Bạch Thanh Ngôn ắt hẳn phải hộc máu tại chỗ.
"Ừm! Ngồi đi"
Bạch Thanh Ngôn liền ngồi đối diện Bạch Thanh Liên. Hắn nói: "Đệ tử sở dĩ tới trễ vì có chút chuyện phát sinh"
Bạch Thanh Liên nâng mắt.
Bạch Thanh Ngôn nói tiếp: "Gần đây hải vực phát sinh biến động."
"Hải vực? Vùng đảo nổi tiếp giáp Hải Hà quốc?" Bạch Thanh Liên nhíu mày hỏi.
Từ khi Bạch Thanh Liên rời thủy động, nàng liền ở tại Đào Hoa viên suốt sáu năm. Quả thực chưa hề tìm hiểu tình hình bên ngoài. Hải vực trước đó nàng biết, chính là một quần thể gồm hai mươi ba đảo nổi giữa biển. Mà Hải Hà quốc chính là một quốc gia được tạo thành bởi mười hòn đảo.
"Tôn thượng, thời gian người bế quan tình hình bên ngoài chắc người chưa rõ. Hải vực gồm hai mươi ba đảo nổi, mười đảo nổi kia hợp thành một Hải Hà quốc. Suốt hơn một trăm năm trở lại đây, mười ba hòn đảo còn lại luôn bị nhiều thế lực ngấm ngầm tranh giành. Qua thời gian có một vài gia tộc lánh đời đã chiếm hầu hết một nửa trong số đó. Còn sáu đảo còn lại vị trí phức tạp, tài nguyên nghèo nàn nên không đáng để chiếm lấy"
"Bảy năm trước, Sáu đảo nổi hung hiểm hoang vắng bỗng dưng có người chiếm đóng, xưng là Xích Đảo. Vì sáu đảo này khá xa các đảo khác nên không mấy ai để tâm. Dần dần qua thời gian sáu năm Xích Đảo này lại trở thành nơi giao thương hùng mạnh. Hiện tại Xích Đảo chính là nơi các thế lực ngấp nghé"
Bạch Thanh Liên khá ngạc nhiên với tình hình của Hải vực.
"Xích chủ kia đã bỏ ra sáu năm khai hoang, lại một mạch phát triển nhanh vọt. Trong vòng sáu năm đã khiến Xích Đảo thay đổi chóng mặt, quả là thiên tài kinh thương" Bạch Thanh Liên khen ngợi.
"Xích Đảo đã công khai lớn mạnh há lại không thể bảo trụ? Những kẻ rình rập chắc cũng không mấy khả quan"
Bạch Thanh Ngôn lại nói: "Tôn Thượng nói không sai. Mười ngày trước, Xích chủ đã càn quét không ít bang phái rình rập. Hơn nữa Xích chủ kia còn thuận tiện chiếm lấy hai hòn đảo của Diệm Phái."
"Ngươi vì tò mò Xích chủ nên mới đi một chuyến tới Xích Đảo?"
"Dạ phải" Bạch Thanh Ngôn lúng túng gật đầu.
Bạch Thanh Liên cũng không hỏi nhiều, chỉ cảm thấy Ngọc Lưu Long gần đây vô cùng bận rộn. Hắn tại một tháng trước một mẫu tin tức cũng không rãnh truyền đến.
Thời gian mười ngày tiếp theo lại trôi qua. Buổi sáng ngày thứ mười hai, Bạch Tịnh Đàm cho đệ tử mời Bạch Thanh Liên qua hội trường. Đúng là Bạch Thanh Ngôn đã tới nơi.
Tin tức Bạch Thanh Ngôn tới Thanh Mạch học viên, trong một buổi sáng đã lan truyền khắp ngũ quốc.
Bạch Thanh Ngôn trưởng môn của Thanh Sơn phái. Người được xem như một truyền kỳ. Bởi không ai biết rõ niên kỷ của hắn nhưng rõ ràng hắn đã ngồi ở vị trí trưởng môn suốt một ngàn năm. Hắn rõ ràng là một lão quái vật trong suy nghĩ của người thiên hạ.
Hội trường Thanh Mạch học viện
Mười hai vị lão sư ngồi đúng theo trật tự số ghế. Bạch Tịnh Đàm ngồi ở vị trí số mười ba. Kế bên Bạch Tịnh Đàm là Mộ Dung Chính Khánh.
Mộ Dung Chính Khánh nhìn chiếc ghế trống đối diện hắn. Nội tâm hắn vô cùng rối rắm. Hắn hôm nay mới biết được Bạch Thanh Liên sắp phải rời đi. Mà người sẽ mang nàng rời đi đang ngồi bên trên cao kia.
Bên trên bục cao. Bạch Thanh Ngôn dáng vẻ của độ tuổi sáu mươi, một đầu tóc bạc trắng xóa. Trên đầu búi một búi tóc được xuyên qua một cây trâm bạch ngọc. Gương mặt hồng nhuận, đôi mắt sáng rõ, cả người toát ra khí chất xuất trần, một khí độ tiên phong đạo cốt.
Bạch Thanh Ngôn đưa mắt nhìn Mộ Dung Chính Khánh: Nam tử độ tuổi hai mươi lăm, hai mươi sáu, dưới tầm mắt của Bạch Thanh Ngôn hắn vẫn thong dong bình tĩnh. Nam Việt hai mươi năm gần đây ngày một hưng thịnh không phải không có nguyên nhân. Mộ Dung Chính Khánh quả là ưu tú. Bạch Thanh Ngôn thầm đánh giá một hồi Mộ Dung Chính Khánh xong, mới nói: "Mộ Dung trưởng sự, thời gian hai mươi năm kế tiếp có dự định gì chưa?"
Mộ Dung Chính Khánh đứng lên chấp tay, mắt hướng thẳng lên trên: "Chính Khánh còn chưa nghĩ tới" Thời gian hai mươi năm sau quả thật hắn có tính toán nhưng còn chưa chuẩn bị.
"Mộ Dung trưởng sự, học thức uyên bác, tinh thông luật ngũ hành. Há không nghĩ đến ngày này của hai mươi năm sau?" Bạch Thanh Ngôn ôn tồn nói.
Bạch Tịnh Đàm cùng mười hai vị lão sư lấy làm ngạc nhiên. Tò mò trộm nhìn Bạch Thanh Ngôn.
"Chính Khánh chút tài học thô thiển, không có khả năng nghĩ tới thế cục của hai mươi năm sau" Mộ Dung Chính Khánh nói.
Bạch Thanh Ngôn mỉm cười nói: "Thiên hạ này có trãi qua bao nhiêu thập niên thì vẫn không chút liên quan cùng Thanh Mạch học viện. Hai mươi năm sau, Mộ Dung trưởng sự biết đâu sẽ lên Thanh Sơn thì sao?"
Bạch Tịnh Đàm khó tin lời hắn vừa mới nghe được. Mười hai vị lão sư lại lần nữa đưa mắt quan sát Mộ Dung Chính Khánh.
Mộ Dung Chính Khánh cũng kinh ngạc không kém. Thanh Sơn đúng là nơi ai ai cũng muốn lên. Nhưng Nam Việt còn cần tới hắn, thiên hạ này vẫn còn chờ hắn thống nhất. Lên Thanh Sơn sao? Hắn chưa từng nghĩ tới.
"Mọi người đang nói gì thế?"
Tiếng nói thanh lãnh truyền đến, đánh gãy tâm tư của mỗi người.
Bạch Thanh Liên đứng tựa nơi cửa, vẫn là bạch y như tuyết, hướng mắt nhìn lên Bạch Thanh Ngôn, nàng mỉm cười nói: "Trưởng môn, ta chờ ngài thật lâu à!"
Bạch Thanh Liên bước chân đi đến chiếc ghế đối diện Mộ Dung Chính Khánh, nàng ngồi xuống, vô cùng nhàn nhã, hướng người bên trên bục nói: "Hai mươi năm sau sao? Trưởng môn ngài còn có tài tiên đoán?"
"Ha ha.. Trưởng sự Thanh Phong viện, ngươi vẫn cứ thích trêu lão phu"
Lão phu?
Trừ Bạch Thanh Liên, tất cả mọi người vô cùng ngạc nhiên. Mới vừa rồi người bên trên cao một hai lời nói đều xưng 'bổn trưởng môn', lúc này lại coi bản thân là một lão nhân tầm thường.
"Được rồi, được rồi các ngươi ai về chỗ nấy, lão phu có chuyện cần bàn luận cùng trưởng sự Thanh Phong viện"
Bạch Tịnh Đàm cùng mười hai vị lão sư đồng loạt hướng Bạch Thanh Ngôn, cung kính: "Đệ tự xin cáo lui"
Mộ Dung Chính Khánh nheo mắt nhìn Bạch Thanh Liên một hồi, cũng chấp tay, rời đi.
Đợi tất cả mọi người đi hết, chỉ còn Bạch Thanh Liên ngồi bên dưới. Bạch Thanh Ngôn liền từ trên cao vội bước xuống. Hắn đứng trước mặt Bạch Thanh Liên cung kính cúi người nói: "Tôn Thượng"
Nếu Bạch Tịnh Đàm, Mộ Dung Chính Khánh cùng mười hai vị lão sư vừa rồi có mặt, nhìn thấy một màn cung kính của Bạch Thanh Ngôn ắt hẳn phải hộc máu tại chỗ.
"Ừm! Ngồi đi"
Bạch Thanh Ngôn liền ngồi đối diện Bạch Thanh Liên. Hắn nói: "Đệ tử sở dĩ tới trễ vì có chút chuyện phát sinh"
Bạch Thanh Liên nâng mắt.
Bạch Thanh Ngôn nói tiếp: "Gần đây hải vực phát sinh biến động."
"Hải vực? Vùng đảo nổi tiếp giáp Hải Hà quốc?" Bạch Thanh Liên nhíu mày hỏi.
Từ khi Bạch Thanh Liên rời thủy động, nàng liền ở tại Đào Hoa viên suốt sáu năm. Quả thực chưa hề tìm hiểu tình hình bên ngoài. Hải vực trước đó nàng biết, chính là một quần thể gồm hai mươi ba đảo nổi giữa biển. Mà Hải Hà quốc chính là một quốc gia được tạo thành bởi mười hòn đảo.
"Tôn thượng, thời gian người bế quan tình hình bên ngoài chắc người chưa rõ. Hải vực gồm hai mươi ba đảo nổi, mười đảo nổi kia hợp thành một Hải Hà quốc. Suốt hơn một trăm năm trở lại đây, mười ba hòn đảo còn lại luôn bị nhiều thế lực ngấm ngầm tranh giành. Qua thời gian có một vài gia tộc lánh đời đã chiếm hầu hết một nửa trong số đó. Còn sáu đảo còn lại vị trí phức tạp, tài nguyên nghèo nàn nên không đáng để chiếm lấy"
"Bảy năm trước, Sáu đảo nổi hung hiểm hoang vắng bỗng dưng có người chiếm đóng, xưng là Xích Đảo. Vì sáu đảo này khá xa các đảo khác nên không mấy ai để tâm. Dần dần qua thời gian sáu năm Xích Đảo này lại trở thành nơi giao thương hùng mạnh. Hiện tại Xích Đảo chính là nơi các thế lực ngấp nghé"
Bạch Thanh Liên khá ngạc nhiên với tình hình của Hải vực.
"Xích chủ kia đã bỏ ra sáu năm khai hoang, lại một mạch phát triển nhanh vọt. Trong vòng sáu năm đã khiến Xích Đảo thay đổi chóng mặt, quả là thiên tài kinh thương" Bạch Thanh Liên khen ngợi.
"Xích Đảo đã công khai lớn mạnh há lại không thể bảo trụ? Những kẻ rình rập chắc cũng không mấy khả quan"
Bạch Thanh Ngôn lại nói: "Tôn Thượng nói không sai. Mười ngày trước, Xích chủ đã càn quét không ít bang phái rình rập. Hơn nữa Xích chủ kia còn thuận tiện chiếm lấy hai hòn đảo của Diệm Phái."
"Ngươi vì tò mò Xích chủ nên mới đi một chuyến tới Xích Đảo?"
"Dạ phải" Bạch Thanh Ngôn lúng túng gật đầu.
Chỉnh sửa cuối: