Chương 150: Một Đời Một Kiếp Một Đôi Người
Tiểu bạch hồ ti hí mắt, nằm hưởng thụ bên cạnh Tống Thanh Liên.
Tống Thanh Liên đưa tay vuốt ve bộ lông trắng mềm mại, tiểu bạch hồ bỗng giật nảy mình, nhanh chân biến mất dạng. Tống Thanh Liên dở khóc dở cười, liếc mắt nhìn xuyên qua tấm màn che.
Như một cơn gió, nhanh chóng ập đến, Ngọc Lưu Ly đã ôm gọn người ngọc, ép sát nàng vào lồng ngực vững chắc.
"Đã tiếp đón xong đoàn sứ thần?" Tống Thanh Liên mấy ngày qua đã khá quen thuộc với cách xuất hiện của người này, chỉ cần Ngọc Lưu Ly này xuất hiện là tiểu bạch hồ nhanh chóng lủi đi. Thật đáng thương cho tiểu bạch hồ bé bỏng.
Ngọc Lưu Ly ghì chặt người ngọc, hít nhẹ mùi hương thoang thoảng tươi mát tỏa ra từ ôn hương nhuyễn ngọc.
"Bọn hắn đang trên đường quay trở về"
"Nhanh như vậy, bọn hắn người ngựa mỏi mệt, còn sức để quay về?"
Đi trong đêm, về trong ngày, Mộ Dung Cẩn Duệ cùng Ninh Thái Thuần kia chắc hẳn đã bị Ngọc Lưu Ly này bắt ép phải nhanh chóng quay về, việc nàng chạm mặt phải Mộ Dung Cẩn Duệ ắt hẳn đã đến tai Ngọc Lưu Ly. Thật quá mang thù.
Tống Thanh Liên cố sức đẩy ra lồng ngực, nàng ghắt gỏng: "Nơi này là khuê phòng của nữ tử"
"Thì sao?" Ngọc Lưu Ly vòng tay ôm Tống Thanh Liên càng chặt hơn, cúi đầu in lên cái trán trơn bóng một dấu hôn.
"Này! Nam nữ.." Tống Thanh Liên trợn mắt nhìn gương mặt phóng đại kề sát, hơi thở nam tính phả ra len lõi hòa cùng bầu không khí ám muội.
Ngọc Lưu Ly ngậm lấy đôi môi mềm mại, liếm láp, đưa vào đầu lưỡi mở ra hàm răng đang cố cắn chặt lại của người ngọc.
Tống Thanh Liên trợn mắt, mở ra hàm răng trắng bóng.
Phập!
"Nương tử.." Ngọc Lưu Ly oán hờn, đưa tay lâu đi vết máu trên vành môi.
"Là hoàng đế một nước há không hiểu phép tắc, lễ nghĩa, ta và ngươi là hai người khác biệt, nữ tử còn chưa xuất giá không thể..", khốn kiếp, tên này thật không biết sợ, muốn phải ăn phải lưỡi dập sao? Tống Thanh Liên thầm chửi.
Một mùi máu tanh nồng xông thẳng vào mũi, Tống Thanh Liên giờ đây như một miếng thịt béo bỡ để mặc sức Ngọc Lưu Ly gậm nhấm.
Không cưỡng lại được sức mạnh nam tính cùng diện mạo quá mức tuấn mỹ của Ngọc Lưu Ly, Tống Thanh Liên ỉu xìu mặc cho Ngọc Lưu Ly làm loạn. Hai chiếc lưỡi dây dưa quấn quýt không ngừng, đến khi không còn dưỡng khí để thở, Ngọc Lưu Ly hài lòng buông ra cánh môi đang sưng đỏ của Tống Thanh Liên.
"Nàng từ khi nào lằng nhằng đến vậy? Nàng trước sau gì cũng là nương tử của ta, là hoàng hậu của Đông Minh. Cái gì nam nữ khác biệt? Nói cho nàng biết, từ hôm này nàng chính thức trở thành người của Ngọc Lưu Ly ta" Ngọc Lưu Ly bá đạo tuyên bố.
Tống Thanh Liên ngồi bật dậy, vòng tay ôm lấy ngực, nuốt xuống nước bọt khó khăn nói: "Chớ làm loạn, trước tiên.. trước tiên phải thành thân." Đại hôn của Hoàng đế không thể tổ chức qua loa, Tống Thanh Liên nàng đến lúc đó sẽ tìm cách chống chế Ngọc Lưu Ly này, hiện tại chỉ có thể như vậy?
"Ha.. ha.." Ngọc Lưu Ly nhìn bộ dạng ấp úng của Tống Thanh Liên, không khỏi vui sướng bật cười, đợi ngày đại hôn? Biết đâu đến ngày đại hôn, công lực của nàng sẽ phục hồi, đến lúc đó cho dù đại hôn có thành nhưng liệu có thể động phòng hoa chúc? Ngày hôm nay lại xuất hiện thêm một Mộ Dung Cẩn Duệ, liệu ngày sau sẽ không tới thêm mấy kẻ khác? Hơn nữa sắp tới Mộ Dung Phúc Cảnh cùng Hạ Trường Thánh sẽ đến Đông Minh. Hai kẻ này lại chăm chăm muốn cướp đi nàng từ tay hắn. Ngọc Lưu Ly ha ha cười càng âm hiểm.
"Đại hôn tất nhiên sẽ có, nhưng mà ta đây lại không chờ đợi được đến ngày đó." Ngọc Lưu Ly chòm người kề sát mặt Tống Thanh Liên, nhanh tay cởi bỏ lớp y phục mỏng manh trên người, lộ ra vùng ngực săn chắc.
Tống Thanh Liên nhìn mảng ngực rộng lớn cùng màu da đồng khỏe khoắn, ừng ực nuốt nước bọt. Nàng cố gắng giữ bình tĩnh khi nhìn vào gương mặt quá mức yêu nghiệt của Ngọc Lưu Ly.
"Anna, người yêu lý tưởng của cậu là kiểu người như thế nào?"
"Không phải mẫu người như cậu"
Triệu Huyền ão não, gãi đầu: "Người yêu mà Triệu Huyền tớ nhắm đến cũng không phải là cậu, nói cho tớ biết mẫu người lý tưởng của cậu, biết đâu trong số đám bạn của tớ sẽ có đấy".
"Trước tiên phải là một mỹ nam tử, phải là người có đủ quyền lực để bảo vệ cho tớ."
Triệu Huyền gãi đầu suy nghĩ: "Vừa có tiền lại có quyền, còn là một đại mỹ nam. Chắc tớ phải bay ra khỏi trái đất để tìm kiếm mang về một kẻ thập toàn thập mỹ cho cậu"
"Thập toàn thập mỹ.." Tống Thanh Liên lẩm nhẩm.
"Nương tử đang nói đến vi phu? Vi phu còn trên cả thập toàn thập mỹ" Ngọc Lưu Ly bắt đầu tự kỷ, đôi tay không an phận rút ra sợi dây, kéo xuống vạt áo.
Tống Thanh Liên còn đang hồi tưởng lại lời nói của Triệu Huyền, hiện tại chẳng phải có sẵn một người được xem như thập toàn thập mỹ ở đây rồi hay sao?
Tống Thanh Liên cảm giác trống trống, nhìn xuống chỉ thấy mỗi cái yếm đỏ còn sót trên người.
"Ngọc Lưu Ly.."
"Vi phu ở đây"
"Thanh Mạch.." Tống Thanh Liên lại hô lên.
"Hắn đã hồi cung thay vi phu".
"Thiết Ngôn.." Tống Thanh Liên lại hô lên.
"Hắn không phải đối thủ của Đường Tam" Ngọc Lưu Ly chống tay đỡ đầu nói.
"Ngọc Lưu Ly, tên hỗn đản này!" Tống Thanh Liên gầm lên.
"Nương tử, động phòng được chưa?" Ngọc Lưu Ly nắm lấy bàn tay ngọc kéo người ngọc nằm lại vào lòng.
"Ta kiếp này không cùng chung trượng phu cùng kẻ khác" Tống Thanh Liên tuyên bố.
"Ta chỉ có mỗi mình nàng, một đời một kiếp một đôi người"
Tống Thanh Liên đưa tay vuốt ve bộ lông trắng mềm mại, tiểu bạch hồ bỗng giật nảy mình, nhanh chân biến mất dạng. Tống Thanh Liên dở khóc dở cười, liếc mắt nhìn xuyên qua tấm màn che.
Như một cơn gió, nhanh chóng ập đến, Ngọc Lưu Ly đã ôm gọn người ngọc, ép sát nàng vào lồng ngực vững chắc.
"Đã tiếp đón xong đoàn sứ thần?" Tống Thanh Liên mấy ngày qua đã khá quen thuộc với cách xuất hiện của người này, chỉ cần Ngọc Lưu Ly này xuất hiện là tiểu bạch hồ nhanh chóng lủi đi. Thật đáng thương cho tiểu bạch hồ bé bỏng.
Ngọc Lưu Ly ghì chặt người ngọc, hít nhẹ mùi hương thoang thoảng tươi mát tỏa ra từ ôn hương nhuyễn ngọc.
"Bọn hắn đang trên đường quay trở về"
"Nhanh như vậy, bọn hắn người ngựa mỏi mệt, còn sức để quay về?"
Đi trong đêm, về trong ngày, Mộ Dung Cẩn Duệ cùng Ninh Thái Thuần kia chắc hẳn đã bị Ngọc Lưu Ly này bắt ép phải nhanh chóng quay về, việc nàng chạm mặt phải Mộ Dung Cẩn Duệ ắt hẳn đã đến tai Ngọc Lưu Ly. Thật quá mang thù.
Tống Thanh Liên cố sức đẩy ra lồng ngực, nàng ghắt gỏng: "Nơi này là khuê phòng của nữ tử"
"Thì sao?" Ngọc Lưu Ly vòng tay ôm Tống Thanh Liên càng chặt hơn, cúi đầu in lên cái trán trơn bóng một dấu hôn.
"Này! Nam nữ.." Tống Thanh Liên trợn mắt nhìn gương mặt phóng đại kề sát, hơi thở nam tính phả ra len lõi hòa cùng bầu không khí ám muội.
Ngọc Lưu Ly ngậm lấy đôi môi mềm mại, liếm láp, đưa vào đầu lưỡi mở ra hàm răng đang cố cắn chặt lại của người ngọc.
Tống Thanh Liên trợn mắt, mở ra hàm răng trắng bóng.
Phập!
"Nương tử.." Ngọc Lưu Ly oán hờn, đưa tay lâu đi vết máu trên vành môi.
"Là hoàng đế một nước há không hiểu phép tắc, lễ nghĩa, ta và ngươi là hai người khác biệt, nữ tử còn chưa xuất giá không thể..", khốn kiếp, tên này thật không biết sợ, muốn phải ăn phải lưỡi dập sao? Tống Thanh Liên thầm chửi.
Một mùi máu tanh nồng xông thẳng vào mũi, Tống Thanh Liên giờ đây như một miếng thịt béo bỡ để mặc sức Ngọc Lưu Ly gậm nhấm.
Không cưỡng lại được sức mạnh nam tính cùng diện mạo quá mức tuấn mỹ của Ngọc Lưu Ly, Tống Thanh Liên ỉu xìu mặc cho Ngọc Lưu Ly làm loạn. Hai chiếc lưỡi dây dưa quấn quýt không ngừng, đến khi không còn dưỡng khí để thở, Ngọc Lưu Ly hài lòng buông ra cánh môi đang sưng đỏ của Tống Thanh Liên.
"Nàng từ khi nào lằng nhằng đến vậy? Nàng trước sau gì cũng là nương tử của ta, là hoàng hậu của Đông Minh. Cái gì nam nữ khác biệt? Nói cho nàng biết, từ hôm này nàng chính thức trở thành người của Ngọc Lưu Ly ta" Ngọc Lưu Ly bá đạo tuyên bố.
Tống Thanh Liên ngồi bật dậy, vòng tay ôm lấy ngực, nuốt xuống nước bọt khó khăn nói: "Chớ làm loạn, trước tiên.. trước tiên phải thành thân." Đại hôn của Hoàng đế không thể tổ chức qua loa, Tống Thanh Liên nàng đến lúc đó sẽ tìm cách chống chế Ngọc Lưu Ly này, hiện tại chỉ có thể như vậy?
"Ha.. ha.." Ngọc Lưu Ly nhìn bộ dạng ấp úng của Tống Thanh Liên, không khỏi vui sướng bật cười, đợi ngày đại hôn? Biết đâu đến ngày đại hôn, công lực của nàng sẽ phục hồi, đến lúc đó cho dù đại hôn có thành nhưng liệu có thể động phòng hoa chúc? Ngày hôm nay lại xuất hiện thêm một Mộ Dung Cẩn Duệ, liệu ngày sau sẽ không tới thêm mấy kẻ khác? Hơn nữa sắp tới Mộ Dung Phúc Cảnh cùng Hạ Trường Thánh sẽ đến Đông Minh. Hai kẻ này lại chăm chăm muốn cướp đi nàng từ tay hắn. Ngọc Lưu Ly ha ha cười càng âm hiểm.
"Đại hôn tất nhiên sẽ có, nhưng mà ta đây lại không chờ đợi được đến ngày đó." Ngọc Lưu Ly chòm người kề sát mặt Tống Thanh Liên, nhanh tay cởi bỏ lớp y phục mỏng manh trên người, lộ ra vùng ngực săn chắc.
Tống Thanh Liên nhìn mảng ngực rộng lớn cùng màu da đồng khỏe khoắn, ừng ực nuốt nước bọt. Nàng cố gắng giữ bình tĩnh khi nhìn vào gương mặt quá mức yêu nghiệt của Ngọc Lưu Ly.
"Anna, người yêu lý tưởng của cậu là kiểu người như thế nào?"
"Không phải mẫu người như cậu"
Triệu Huyền ão não, gãi đầu: "Người yêu mà Triệu Huyền tớ nhắm đến cũng không phải là cậu, nói cho tớ biết mẫu người lý tưởng của cậu, biết đâu trong số đám bạn của tớ sẽ có đấy".
"Trước tiên phải là một mỹ nam tử, phải là người có đủ quyền lực để bảo vệ cho tớ."
Triệu Huyền gãi đầu suy nghĩ: "Vừa có tiền lại có quyền, còn là một đại mỹ nam. Chắc tớ phải bay ra khỏi trái đất để tìm kiếm mang về một kẻ thập toàn thập mỹ cho cậu"
"Thập toàn thập mỹ.." Tống Thanh Liên lẩm nhẩm.
"Nương tử đang nói đến vi phu? Vi phu còn trên cả thập toàn thập mỹ" Ngọc Lưu Ly bắt đầu tự kỷ, đôi tay không an phận rút ra sợi dây, kéo xuống vạt áo.
Tống Thanh Liên còn đang hồi tưởng lại lời nói của Triệu Huyền, hiện tại chẳng phải có sẵn một người được xem như thập toàn thập mỹ ở đây rồi hay sao?
Tống Thanh Liên cảm giác trống trống, nhìn xuống chỉ thấy mỗi cái yếm đỏ còn sót trên người.
"Ngọc Lưu Ly.."
"Vi phu ở đây"
"Thanh Mạch.." Tống Thanh Liên lại hô lên.
"Hắn đã hồi cung thay vi phu".
"Thiết Ngôn.." Tống Thanh Liên lại hô lên.
"Hắn không phải đối thủ của Đường Tam" Ngọc Lưu Ly chống tay đỡ đầu nói.
"Ngọc Lưu Ly, tên hỗn đản này!" Tống Thanh Liên gầm lên.
"Nương tử, động phòng được chưa?" Ngọc Lưu Ly nắm lấy bàn tay ngọc kéo người ngọc nằm lại vào lòng.
"Ta kiếp này không cùng chung trượng phu cùng kẻ khác" Tống Thanh Liên tuyên bố.
"Ta chỉ có mỗi mình nàng, một đời một kiếp một đôi người"
Chỉnh sửa cuối: