Bài viết: 65 

Trọng Sinh Cùng Thú Làm Bạn
Chương 111: Đích thân báo thù 2
Chương 111: Đích thân báo thù 2
Editor: Lacvuphongca_ dembuon
[HIDE-THANKS]
Sau khi bọn họ xuất hiện, ánh mắt Tô Diệc liền rơi vào trên người bọn họ. Tô Diệc không hề che giấu nhìn bọn họ, ánh mắt của cậu rất nhanh liền bị La Khê chú ý. La Khê nhìn về phía Tô Diệc, sau đó lộ ra một nụ cười ngượng ngùng. Tô Diệc cũng đáp lại một nụ cười, chẳng qua nụ cười của cậu không giống La Khê, trong nụ cười của cậu còn mang theo trào phúng nồng đậm.
La Khê sửng sốt một lát, sau đó sắc mặt lập tức có chút khó coi.
Tây Nặc Nhĩ nhìn thấy sự tương tác giữa hai người nhưng cũng không nói gì mà chỉ lặng lẽ đứng sau lưng Tô Diệc, như thể anh là chỗ dựa vững chắc nhất cho Tô Diệc.
Lăng Liệt thấy mọi người đến tương đối đông đủ, đột nhiên kéo Y Ân lên phía trước. Ánh mắt những người khác, lập tức đồng loạt tập trung trên người bọn họ. Y Ân không quen với ánh mắt như vậy, thân thể của anh như có như không run lên một cái. Lăng Liệt đưa tay vỗ nhẹ phía sau lưng anh, dường như đang khích lệ anh.
Y Ân cụp mắt xuống, đột nhiên mở miệng nói: "Chắc hẳn mọi người còn đang nghi ngờ, vì sao tôi lại đột nhiên đánh La Khê đúng không?"
Lời mở đầu này, khiến cho nhiều người đều sửng sốt. Cái này không giống những gì bọn họ tưởng tượng, không phải hôm nay Y Ân sẽ bị xét xử sao? Tại sao bọn họ lại cảm thấy có chút kỳ lạ.
Sắc mặt vốn không tốt lắm của La Khê đột nhiên tái nhợt, hắn tức giận quay đầu lại, sau đó trừng mắt nhìn Tô Diệc.
Tô Diệc mỉm cười, xem ra La Khê này thật sự rất thông minh, còn chưa có bắt đầu hắn đã nhìn ra manh mối.
Dường như Y Ân còn đang xoắn xuýt, anh không biết làm thế nào để kể lại câu chuyện về quá khứ bi thảm của mình. Ngay khi anh đang cố gắng lấy hết can đảm, Phí Nhược Dao đột nhiên chạy tới.
Động tác của Phí Nhược Dao rất nhanh, những người bên cạnh đều không kịp phòng bị, đã nhìn thấy Phí Nhược Dao đột nhiên lao tới trước mặt Y Ân, sau đó khi mọi người còn chưa kịp phản ứng, hắn đã tát vào mặt Y Ân.
Làn da Y Ân rất trắng, một cái tát này hạ xuống, trên mặt Y Ân lập tức xuất hiện một vệt màu đỏ.
Lăng Liệt lập tức nổi giận.
Hắn vươn tay một cái, bắt lấy tay Phí Nhược Dao đang định giơ lên lần nữa.
"Cậu đang làm gì vậy?"
Phí Nhược Dao bị Lăng Liệt ném ra ngoài ngã mạnh xuống đất.
Phí Nhược Dao lập tức đỏ mắt, chỉ vào Y Ân nói: "Y Ân này lại đang nghĩ đến việc bắt nạt La Khê. Tôi chẳng qua là thay La Khê đánh trả mà thôi."
Phí Nhược Dao nói lẽ thẳng khí hùng, hắn trừng mắt nhìn Y Ân, dường như muốn ăn tươi nuốt sống Y Ân vậy.
Lăng Liệt cau mày lạnh giọng quát: "Câm miệng, nói hươu nói vượn nữa, liền về nhà cho tôi."
Từ trước đến nay Lăng Liệt vốn là người ôn hòa hay cười, thế nhưng bây giờ hắn thật sự rất tức giận. Chủ yếu là Phí Nhược Dao này, quả thực giống như một tên ngốc.
Y Ân trước đó chưa kịp phản ứng, lúc này lấy lại tinh thần, anh có chút tức giận nhìn về phía La Khê.
Y Ân cũng không thèm để ý đến Phí Nhược Dao ngu ngốc. Điều khiến Y Ân phẫn nộ chính là, người đáng ghét thực sự là La Khê, nhưng La Khê lại tỏ vẻ như chuyện không liên quan gì đến hắn ta.
Trong lúc nhất thời, xung quanh trở nên hỗn loạn.
Tô Diệc thở dài, không nhịn được bước ra ngoài, Y Ân là người không giỏi ăn nói, so với những người biết ăn nói như Phí Nhược Dao và La Khê, đoán chừng Y Ân sẽ không có cơ hội sống sót. Tô Diệc biết Y Ân rất muốn tự mình trả thù, nhưng bây giờ tình thế có chút hỗn loạn, có lẽ Y Ân không thể ứng phó được.
Mọi người không khỏi ngậm miệng lại khi thấy Tô Diệc đi tới. Tô Diệc vừa đi tới bên cạnh Y Ân vừa mỉm cười, trên mặt Y Ân có vẻ lúng túng khi thấy Tô Diệc đến. Bởi vì trước đó, anh vừa mới nói với Tô Diệc anh muốn đích thân báo thù. Thế nhưng thù này còn chưa có bắt đầu báo, anh đã không có cách nào để kiểm soát tình hình.
Tô Diệc cũng không để ý đến chuyện lúc trước, cậu rất hiểu tâm tình của Y Ân nên không nói gì thêm mà chỉ bước tới trước mặt mọi người.
"Được rồi, tôi biết bởi vì chuyện lúc trước nên mọi người có rất nhiều ý kiến về tôi và Y Ân. Bây giờ tôi sẽ nhân cơ hội này để giải thích rõ với mọi người." Tô Diệc lớn tiếng nói, mọi người nhịn không được vội vàng nhìn về phía Tô Diệc chờ Tô Diệc giải thích.
Phí Nhược Dao vừa nhìn thấy Tô Diệc liền tức giận đứng dậy nói: "Mọi người không thể tin tưởng hắn, Tô Diệc này cùng Y Ân là cùng một bọn. Mọi người không nên tin hắn!"
Tô Diệc nhíu mày một cái, vẻ mặt bất thiện nhìn hắn: "Đoán chừng cha mẹ của cậu, không có dạy cậu, lúc người khác nói chuyện không được xen vào." Lúc Tô Diệc nói lời này, khoảng cách rất gần Phí Nhược Dao. Những người khác không nhìn thấy biểu cảm của Tô Diệc, thế nhưng mấy người ở khoảng cách tương đối gần, đều trông thấy vẻ mặt lạnh lùng của Tô Diệc khi nhìn xem Phí Nhược Dao.
Phí Nhược Dao giật nảy mình, thân thể không nhịn được co rụt lại. Không biết có phải là ảo giác của hắn hay không, hắn cảm thấy ánh mắt của Tô Diệc, giống như muốn giết hắn vậy.
Thấy Phí Nhược Dao đã ngậm miệng lại, Tô Diệc chỉ vào La Khê cười nói: "La Khê, cậu cũng đến đây đi. Không cần phải sợ, mọi người đều ở nơi này nhìn, tôi cũng không thể làm gì cậu ở trước mặt mọi người, đúng không?"
Nghe được Tô Diệc nói như vậy, những người khác lại nhìn về phía La Khê. Dưới ánh mắt như vậy của mọi người, nếu như hắn không đi qua ngược lại có vẻ như hắn đang chột dạ. Rơi vào đường cùng, hắn đành phải kiên trì đi tới.
Đọc ở trang chính chủ để ủng hộ editor lacvuphongca nhé! Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!
Đợi đến khi La Khê đi tới, Tô Diệc mới nói tiếp: "Nghe nói rất nhiều năm trước, La Khê cậu bị Thú Nhân bất thường bắt đi đúng không?" Tô Diệc không nóng không vội hỏi, đôi mắt lại nhìn chằm chằm vào La Khê. Tô Diệc dùng phương thức hỏi thăm, như vậy nếu là người thích thể hiện sẽ chủ động ra mặt kể lại chuyện này.
Quả nhiên, có một giống cái đột nhiên tiếp lời nói: "Đúng vậy, cuộc sống từ nhỏ của La Khê đã không tốt. Đầu tiên là bị Thú Nhân bất thường bắt đi, về sau lại bị Thú Nhân lang thang bắt đi." Giống cái này vừa nói, vừa nhìn La Khê một chút, vẻ thương cảm.
"Ừm, vậy ai có thể nói cho tôi biết ai đã đưa cậu ấy về vậy?" Tô Diệc hỏi với vẻ mặt hết sức tò mò, như thể đang nói chuyện phiếm với mọi người.
Về phương diện điều tra hình sự, Tô Diệc là một tay kì cựu, trước kia vì mang theo người mới, Tô Diệc cũng thường xuyên dùng biện pháp này. Cậu sẽ đưa ra các câu hỏi ra, sau đó để những người mới kia tự mình suy nghĩ vấn đề. Bởi vì cùng một việc, nếu như một người đơn phương tự thuật, nghe xong sẽ để mọi người cảm thấy đơn bạc không có sức thuyết phục. Nhưng là nếu như vấn đề sau khi đưa ra, sau đó từ mọi người cùng nhau thảo luận tìm đáp án, Tô Diệc lại ở bên cạnh hơi chỉ điểm một chút, như vậy sức thuyết phục sẽ mạnh mẽ hơn.
Nghe được vấn đề của Tô Diệc, những người khác lập tức bắt đầu hồi tưởng lại.
Mặc dù La Khê có chút khôn vặt, thế nhưng dù sao cũng có chút thông minh. Trước đó khi hắn trở về một mình, kỳ thật mọi người đều rất hiếu kì, cũng không tin La Khê có thể trở về bằng năng lực của chính mình. Bây giờ chuyện này lần nữa bị Tô Diệc nhấc lên, những người khác đều nhìn về phía La Khê với vẻ mặt kỳ lạ, dường như bọn họ đang chờ La Khê giải thích.
Tô Diệc cũng không nói chuyện, chờ xem La Khê sẽ nói gì?
Sắc mặt La Khê vẫn rất khó coi như cũ, hắn mở miệng nói: "Năm đó là có người đã cứu tôi."
"Là ai?" Không đợi Tô Diệc mở miệng hỏi, những người khác liền không nhịn được hỏi.
Đúng vậy, là ai vậy? Câu trả lời năm đó của La Khê rất mơ hồ.
"Một, một Thú Nhân lang thang." Thanh âm La Khê có chút run rẩy, dường như đang cố gắng để cho mình bình tĩnh lại.
La Khê sửng sốt một lát, sau đó sắc mặt lập tức có chút khó coi.
Tây Nặc Nhĩ nhìn thấy sự tương tác giữa hai người nhưng cũng không nói gì mà chỉ lặng lẽ đứng sau lưng Tô Diệc, như thể anh là chỗ dựa vững chắc nhất cho Tô Diệc.
Lăng Liệt thấy mọi người đến tương đối đông đủ, đột nhiên kéo Y Ân lên phía trước. Ánh mắt những người khác, lập tức đồng loạt tập trung trên người bọn họ. Y Ân không quen với ánh mắt như vậy, thân thể của anh như có như không run lên một cái. Lăng Liệt đưa tay vỗ nhẹ phía sau lưng anh, dường như đang khích lệ anh.
Y Ân cụp mắt xuống, đột nhiên mở miệng nói: "Chắc hẳn mọi người còn đang nghi ngờ, vì sao tôi lại đột nhiên đánh La Khê đúng không?"
Lời mở đầu này, khiến cho nhiều người đều sửng sốt. Cái này không giống những gì bọn họ tưởng tượng, không phải hôm nay Y Ân sẽ bị xét xử sao? Tại sao bọn họ lại cảm thấy có chút kỳ lạ.
Sắc mặt vốn không tốt lắm của La Khê đột nhiên tái nhợt, hắn tức giận quay đầu lại, sau đó trừng mắt nhìn Tô Diệc.
Tô Diệc mỉm cười, xem ra La Khê này thật sự rất thông minh, còn chưa có bắt đầu hắn đã nhìn ra manh mối.
Dường như Y Ân còn đang xoắn xuýt, anh không biết làm thế nào để kể lại câu chuyện về quá khứ bi thảm của mình. Ngay khi anh đang cố gắng lấy hết can đảm, Phí Nhược Dao đột nhiên chạy tới.
Động tác của Phí Nhược Dao rất nhanh, những người bên cạnh đều không kịp phòng bị, đã nhìn thấy Phí Nhược Dao đột nhiên lao tới trước mặt Y Ân, sau đó khi mọi người còn chưa kịp phản ứng, hắn đã tát vào mặt Y Ân.
Làn da Y Ân rất trắng, một cái tát này hạ xuống, trên mặt Y Ân lập tức xuất hiện một vệt màu đỏ.
Lăng Liệt lập tức nổi giận.
Hắn vươn tay một cái, bắt lấy tay Phí Nhược Dao đang định giơ lên lần nữa.
"Cậu đang làm gì vậy?"
Phí Nhược Dao bị Lăng Liệt ném ra ngoài ngã mạnh xuống đất.
Phí Nhược Dao lập tức đỏ mắt, chỉ vào Y Ân nói: "Y Ân này lại đang nghĩ đến việc bắt nạt La Khê. Tôi chẳng qua là thay La Khê đánh trả mà thôi."
Phí Nhược Dao nói lẽ thẳng khí hùng, hắn trừng mắt nhìn Y Ân, dường như muốn ăn tươi nuốt sống Y Ân vậy.
Lăng Liệt cau mày lạnh giọng quát: "Câm miệng, nói hươu nói vượn nữa, liền về nhà cho tôi."
Từ trước đến nay Lăng Liệt vốn là người ôn hòa hay cười, thế nhưng bây giờ hắn thật sự rất tức giận. Chủ yếu là Phí Nhược Dao này, quả thực giống như một tên ngốc.
Y Ân trước đó chưa kịp phản ứng, lúc này lấy lại tinh thần, anh có chút tức giận nhìn về phía La Khê.
Y Ân cũng không thèm để ý đến Phí Nhược Dao ngu ngốc. Điều khiến Y Ân phẫn nộ chính là, người đáng ghét thực sự là La Khê, nhưng La Khê lại tỏ vẻ như chuyện không liên quan gì đến hắn ta.
Trong lúc nhất thời, xung quanh trở nên hỗn loạn.
Tô Diệc thở dài, không nhịn được bước ra ngoài, Y Ân là người không giỏi ăn nói, so với những người biết ăn nói như Phí Nhược Dao và La Khê, đoán chừng Y Ân sẽ không có cơ hội sống sót. Tô Diệc biết Y Ân rất muốn tự mình trả thù, nhưng bây giờ tình thế có chút hỗn loạn, có lẽ Y Ân không thể ứng phó được.
Mọi người không khỏi ngậm miệng lại khi thấy Tô Diệc đi tới. Tô Diệc vừa đi tới bên cạnh Y Ân vừa mỉm cười, trên mặt Y Ân có vẻ lúng túng khi thấy Tô Diệc đến. Bởi vì trước đó, anh vừa mới nói với Tô Diệc anh muốn đích thân báo thù. Thế nhưng thù này còn chưa có bắt đầu báo, anh đã không có cách nào để kiểm soát tình hình.
Tô Diệc cũng không để ý đến chuyện lúc trước, cậu rất hiểu tâm tình của Y Ân nên không nói gì thêm mà chỉ bước tới trước mặt mọi người.
"Được rồi, tôi biết bởi vì chuyện lúc trước nên mọi người có rất nhiều ý kiến về tôi và Y Ân. Bây giờ tôi sẽ nhân cơ hội này để giải thích rõ với mọi người." Tô Diệc lớn tiếng nói, mọi người nhịn không được vội vàng nhìn về phía Tô Diệc chờ Tô Diệc giải thích.
Phí Nhược Dao vừa nhìn thấy Tô Diệc liền tức giận đứng dậy nói: "Mọi người không thể tin tưởng hắn, Tô Diệc này cùng Y Ân là cùng một bọn. Mọi người không nên tin hắn!"
Tô Diệc nhíu mày một cái, vẻ mặt bất thiện nhìn hắn: "Đoán chừng cha mẹ của cậu, không có dạy cậu, lúc người khác nói chuyện không được xen vào." Lúc Tô Diệc nói lời này, khoảng cách rất gần Phí Nhược Dao. Những người khác không nhìn thấy biểu cảm của Tô Diệc, thế nhưng mấy người ở khoảng cách tương đối gần, đều trông thấy vẻ mặt lạnh lùng của Tô Diệc khi nhìn xem Phí Nhược Dao.
Phí Nhược Dao giật nảy mình, thân thể không nhịn được co rụt lại. Không biết có phải là ảo giác của hắn hay không, hắn cảm thấy ánh mắt của Tô Diệc, giống như muốn giết hắn vậy.
Thấy Phí Nhược Dao đã ngậm miệng lại, Tô Diệc chỉ vào La Khê cười nói: "La Khê, cậu cũng đến đây đi. Không cần phải sợ, mọi người đều ở nơi này nhìn, tôi cũng không thể làm gì cậu ở trước mặt mọi người, đúng không?"
Nghe được Tô Diệc nói như vậy, những người khác lại nhìn về phía La Khê. Dưới ánh mắt như vậy của mọi người, nếu như hắn không đi qua ngược lại có vẻ như hắn đang chột dạ. Rơi vào đường cùng, hắn đành phải kiên trì đi tới.
Đọc ở trang chính chủ để ủng hộ editor lacvuphongca nhé! Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!
Đợi đến khi La Khê đi tới, Tô Diệc mới nói tiếp: "Nghe nói rất nhiều năm trước, La Khê cậu bị Thú Nhân bất thường bắt đi đúng không?" Tô Diệc không nóng không vội hỏi, đôi mắt lại nhìn chằm chằm vào La Khê. Tô Diệc dùng phương thức hỏi thăm, như vậy nếu là người thích thể hiện sẽ chủ động ra mặt kể lại chuyện này.
Quả nhiên, có một giống cái đột nhiên tiếp lời nói: "Đúng vậy, cuộc sống từ nhỏ của La Khê đã không tốt. Đầu tiên là bị Thú Nhân bất thường bắt đi, về sau lại bị Thú Nhân lang thang bắt đi." Giống cái này vừa nói, vừa nhìn La Khê một chút, vẻ thương cảm.
"Ừm, vậy ai có thể nói cho tôi biết ai đã đưa cậu ấy về vậy?" Tô Diệc hỏi với vẻ mặt hết sức tò mò, như thể đang nói chuyện phiếm với mọi người.
Về phương diện điều tra hình sự, Tô Diệc là một tay kì cựu, trước kia vì mang theo người mới, Tô Diệc cũng thường xuyên dùng biện pháp này. Cậu sẽ đưa ra các câu hỏi ra, sau đó để những người mới kia tự mình suy nghĩ vấn đề. Bởi vì cùng một việc, nếu như một người đơn phương tự thuật, nghe xong sẽ để mọi người cảm thấy đơn bạc không có sức thuyết phục. Nhưng là nếu như vấn đề sau khi đưa ra, sau đó từ mọi người cùng nhau thảo luận tìm đáp án, Tô Diệc lại ở bên cạnh hơi chỉ điểm một chút, như vậy sức thuyết phục sẽ mạnh mẽ hơn.
Nghe được vấn đề của Tô Diệc, những người khác lập tức bắt đầu hồi tưởng lại.
Mặc dù La Khê có chút khôn vặt, thế nhưng dù sao cũng có chút thông minh. Trước đó khi hắn trở về một mình, kỳ thật mọi người đều rất hiếu kì, cũng không tin La Khê có thể trở về bằng năng lực của chính mình. Bây giờ chuyện này lần nữa bị Tô Diệc nhấc lên, những người khác đều nhìn về phía La Khê với vẻ mặt kỳ lạ, dường như bọn họ đang chờ La Khê giải thích.
Tô Diệc cũng không nói chuyện, chờ xem La Khê sẽ nói gì?
Sắc mặt La Khê vẫn rất khó coi như cũ, hắn mở miệng nói: "Năm đó là có người đã cứu tôi."
"Là ai?" Không đợi Tô Diệc mở miệng hỏi, những người khác liền không nhịn được hỏi.
Đúng vậy, là ai vậy? Câu trả lời năm đó của La Khê rất mơ hồ.
"Một, một Thú Nhân lang thang." Thanh âm La Khê có chút run rẩy, dường như đang cố gắng để cho mình bình tĩnh lại.