[HIDE-THANKS][BOOK]Sau khi bọn họ xuất hiện, ánh mắt Tô Diệc liền rơi vào trên người bọn họ. Tô Diệc không hề che giấu nhìn bọn họ, ánh mắt của cậu rất nhanh liền bị La Khê chú ý. La Khê nhìn về phía Tô Diệc, sau đó lộ ra một nụ cười ngượng ngùng. Tô Diệc cũng đáp lại một nụ cười, chẳng qua nụ cười của cậu không giống La Khê, trong nụ cười của cậu còn mang theo trào phúng nồng đậm.
La Khê sửng sốt một lát, sau đó sắc mặt lập tức có chút khó coi.
Tây Nặc Nhĩ nhìn thấy sự tương tác giữa hai người nhưng cũng không nói gì mà chỉ lặng lẽ đứng sau lưng Tô Diệc, như thể anh là chỗ dựa vững chắc nhất cho Tô Diệc.
Lăng Liệt thấy mọi người đến tương đối đông đủ, đột nhiên kéo Y Ân lên phía trước. Ánh mắt những người khác, lập tức đồng loạt tập trung trên người bọn họ. Y Ân không quen với ánh mắt như vậy, thân thể của anh như có như không run lên một cái. Lăng Liệt đưa tay vỗ nhẹ phía sau lưng anh, dường như đang khích lệ anh.
Y Ân cụp mắt xuống, đột nhiên mở miệng nói: "Chắc hẳn mọi người còn đang nghi ngờ, vì sao tôi lại đột nhiên đánh La Khê đúng không?"
Lời mở đầu này, khiến cho nhiều người đều sửng sốt. Cái này không giống những gì bọn họ tưởng tượng, không phải hôm nay Y Ân sẽ bị xét xử sao? Tại sao bọn họ lại cảm thấy có chút kỳ lạ.
Sắc mặt vốn không tốt lắm của La Khê đột nhiên tái nhợt, hắn tức giận quay đầu lại, sau đó trừng mắt nhìn Tô Diệc.
Tô Diệc mỉm cười, xem ra La Khê này thật sự rất thông minh, còn chưa có bắt đầu hắn đã nhìn ra manh mối.
Dường như Y Ân còn đang xoắn xuýt, anh không biết làm thế nào để kể lại câu chuyện về quá khứ bi thảm của mình. Ngay khi anh đang cố gắng lấy hết can đảm, Phí Nhược Dao đột nhiên chạy tới.
Động tác của Phí Nhược Dao rất nhanh, những người bên cạnh đều không kịp phòng bị, đã nhìn thấy Phí Nhược Dao đột nhiên lao tới trước mặt Y Ân, sau đó khi mọi người còn chưa kịp phản ứng, hắn đã tát vào mặt Y Ân.
Làn da Y Ân rất trắng, một cái tát này hạ xuống, trên mặt Y Ân lập tức xuất hiện một vệt màu đỏ.
Lăng Liệt lập tức nổi giận.
Hắn vươn tay một cái, bắt lấy tay Phí Nhược Dao đang định giơ lên lần nữa.
"Cậu đang làm gì vậy?"
Phí Nhược Dao bị Lăng Liệt ném ra ngoài ngã mạnh xuống đất.
Phí Nhược Dao lập tức đỏ mắt, chỉ vào Y Ân nói: "Y Ân này lại đang nghĩ đến việc bắt nạt La Khê. Tôi chẳng qua là thay La Khê đánh trả mà thôi."
Phí Nhược Dao nói lẽ thẳng khí hùng, hắn trừng mắt nhìn Y Ân, dường như muốn ăn tươi nuốt sống Y Ân vậy.
Lăng Liệt cau mày lạnh giọng quát: "Câm miệng, nói hươu nói vượn nữa, liền về nhà cho tôi."
Từ trước đến nay Lăng Liệt vốn là người ôn hòa hay cười, thế nhưng bây giờ hắn thật sự rất tức giận. Chủ yếu là Phí Nhược Dao này, quả thực giống như một tên ngốc.
Y Ân trước đó chưa kịp phản ứng, lúc này lấy lại tinh thần, anh có chút tức giận nhìn về phía La Khê.
Y Ân cũng không thèm để ý đến Phí Nhược Dao ngu ngốc. Điều khiến Y Ân phẫn nộ chính là, người đáng ghét thực sự là La Khê, nhưng La Khê lại tỏ vẻ như chuyện không liên quan gì đến hắn ta.
Trong lúc nhất thời, xung quanh trở nên hỗn loạn.
Tô Diệc thở dài, không nhịn được bước ra ngoài, Y Ân là người không giỏi ăn nói, so với những người biết ăn nói như Phí Nhược Dao và La Khê, đoán chừng Y Ân sẽ không có cơ hội sống sót. Tô Diệc biết Y Ân rất muốn tự mình trả thù, nhưng bây giờ tình thế có chút hỗn loạn, có lẽ Y Ân không thể ứng phó được.
Mọi người không khỏi ngậm miệng lại khi thấy Tô Diệc đi tới. Tô Diệc vừa đi tới bên cạnh Y Ân vừa mỉm cười, trên mặt Y Ân có vẻ lúng túng khi thấy Tô Diệc đến. Bởi vì trước đó, anh vừa mới nói với Tô Diệc anh muốn đích thân báo thù. Thế nhưng thù này còn chưa có bắt đầu báo, anh đã không có cách nào để kiểm soát tình hình.
Tô Diệc cũng không để ý đến chuyện lúc trước, cậu rất hiểu tâm tình của Y Ân nên không nói gì thêm mà chỉ bước tới trước mặt mọi người.
"Được rồi, tôi biết bởi vì chuyện lúc trước nên mọi người có rất nhiều ý kiến về tôi và Y Ân. Bây giờ tôi sẽ nhân cơ hội này để giải thích rõ với mọi người." Tô Diệc lớn tiếng nói, mọi người nhịn không được vội vàng nhìn về phía Tô Diệc chờ Tô Diệc giải thích.
Phí Nhược Dao vừa nhìn thấy Tô Diệc liền tức giận đứng dậy nói: "Mọi người không thể tin tưởng hắn, Tô Diệc này cùng Y Ân là cùng một bọn. Mọi người không nên tin hắn!"
Tô Diệc nhíu mày một cái, vẻ mặt bất thiện nhìn hắn: "Đoán chừng cha mẹ của cậu, không có dạy cậu, lúc người khác nói chuyện không được xen vào." Lúc Tô Diệc nói lời này, khoảng cách rất gần Phí Nhược Dao. Những người khác không nhìn thấy biểu cảm của Tô Diệc, thế nhưng mấy người ở khoảng cách tương đối gần, đều trông thấy vẻ mặt lạnh lùng của Tô Diệc khi nhìn xem Phí Nhược Dao.
Phí Nhược Dao giật nảy mình, thân thể không nhịn được co rụt lại. Không biết có phải là ảo giác của hắn hay không, hắn cảm thấy ánh mắt của Tô Diệc, giống như muốn giết hắn vậy.
Thấy Phí Nhược Dao đã ngậm miệng lại, Tô Diệc chỉ vào La Khê cười nói: "La Khê, cậu cũng đến đây đi. Không cần phải sợ, mọi người đều ở nơi này nhìn, tôi cũng không thể làm gì cậu ở trước mặt mọi người, đúng không?"
Nghe được Tô Diệc nói như vậy, những người khác lại nhìn về phía La Khê. Dưới ánh mắt như vậy của mọi người, nếu như hắn không đi qua ngược lại có vẻ như hắn đang chột dạ. Rơi vào đường cùng, hắn đành phải kiên trì đi tới.
Đọc ở trang chính chủ để ủng hộ editor lacvuphongca nhé! Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!
Đợi đến khi La Khê đi tới, Tô Diệc mới nói tiếp: "Nghe nói rất nhiều năm trước, La Khê cậu bị Thú Nhân bất thường bắt đi đúng không?" Tô Diệc không nóng không vội hỏi, đôi mắt lại nhìn chằm chằm vào La Khê. Tô Diệc dùng phương thức hỏi thăm, như vậy nếu là người thích thể hiện sẽ chủ động ra mặt kể lại chuyện này.
Quả nhiên, có một giống cái đột nhiên tiếp lời nói: "Đúng vậy, cuộc sống từ nhỏ của La Khê đã không tốt. Đầu tiên là bị Thú Nhân bất thường bắt đi, về sau lại bị Thú Nhân lang thang bắt đi." Giống cái này vừa nói, vừa nhìn La Khê một chút, vẻ thương cảm.
"Ừm, vậy ai có thể nói cho tôi biết ai đã đưa cậu ấy về vậy?" Tô Diệc hỏi với vẻ mặt hết sức tò mò, như thể đang nói chuyện phiếm với mọi người.
Về phương diện điều tra hình sự, Tô Diệc là một tay kì cựu, trước kia vì mang theo người mới, Tô Diệc cũng thường xuyên dùng biện pháp này. Cậu sẽ đưa ra các câu hỏi ra, sau đó để những người mới kia tự mình suy nghĩ vấn đề. Bởi vì cùng một việc, nếu như một người đơn phương tự thuật, nghe xong sẽ để mọi người cảm thấy đơn bạc không có sức thuyết phục. Nhưng là nếu như vấn đề sau khi đưa ra, sau đó từ mọi người cùng nhau thảo luận tìm đáp án, Tô Diệc lại ở bên cạnh hơi chỉ điểm một chút, như vậy sức thuyết phục sẽ mạnh mẽ hơn.
Nghe được vấn đề của Tô Diệc, những người khác lập tức bắt đầu hồi tưởng lại.
Mặc dù La Khê có chút khôn vặt, thế nhưng dù sao cũng có chút thông minh. Trước đó khi hắn trở về một mình, kỳ thật mọi người đều rất hiếu kì, cũng không tin La Khê có thể trở về bằng năng lực của chính mình. Bây giờ chuyện này lần nữa bị Tô Diệc nhấc lên, những người khác đều nhìn về phía La Khê với vẻ mặt kỳ lạ, dường như bọn họ đang chờ La Khê giải thích.
Tô Diệc cũng không nói chuyện, chờ xem La Khê sẽ nói gì?
Sắc mặt La Khê vẫn rất khó coi như cũ, hắn mở miệng nói: "Năm đó là có người đã cứu tôi."
"Là ai?" Không đợi Tô Diệc mở miệng hỏi, những người khác liền không nhịn được hỏi.
Đúng vậy, là ai vậy? Câu trả lời năm đó của La Khê rất mơ hồ.
"Một, một Thú Nhân lang thang." Thanh âm La Khê có chút run rẩy, dường như đang cố gắng để cho mình bình tĩnh lại.[/BOOK][/HIDE-THANKS]
[HIDE-THANKS][BOOK]Tô Diệc bình tĩnh nhìn La Khê, hiện tại cậu không cần nói gì, những người khác tràn ngập lòng hiếu kỳ sẽ tự mình hỏi.
"Thú Nhân lang thang? Thú Nhân lang thang sao có thể bảo vệ anh?" Một tiểu giống cái, đột nhiên há miệng hô lên. Tô Diệc nhớ kỹ, tiểu giống cái này gần đây khá thân thiết với Dino.
Phí Nhược Dao lập tức đi tới, chỉ vào Y Ân ở bên cạnh nói: "Không phải hôm nay muốn đưa Y Ân ra xét xử sao, tại sao các người nhất định phải nắm lấy La Khê không buông?"
"Bởi vì giữa Y Ân cùng La Khê có chút hiểu lầm. Nếu như không nói rõ ràng, mọi người làm sao có thể hiểu được lúc trước tại sao Y Ân lại phải đánh người?" Tô Diệc mỉm cười không nóng không vội nói, người xung quanh hiển nhiên đã bị chuyện đã qua của La Khê câu lên hứng thú. Nghe vấn đề của Phí Nhược Dao, mọi người lại không có ai để ý đến.
Bây giờ, điều khiến bọn họ tò mò là tại sao La Khê lại bị bắt đi hai lần, hơn nữa cả hai lần đều có người giải cứu anh ta?
Theo lời của La Khê, lần đầu tiên hắn được Thú Nhân lang thang cứu, lần thứ hai hắn cũng được một Thú Nhân lang thang bảo vệ hắn rời đi.
Mọi người đều biết Thú Nhân lang thang là hạng người gì, nếu như La Khê được cứu một lần, có thể ứng phó là hắn may mắn gặp được một Thú Nhân lang thang tốt bụng, thế nhưng nếu như lần hai thì sao? Làm sao sẽ có chuyện trùng hợp như vậy, lại có nhiều Thú Nhân lang thang lương thiện như vậy sao?
La Khê thấy mọi người thì thầm với nhau nghị luận chuyện này, hắn há hốc mồm vừa định nói chuyện. Lại nghe thấy Tô Diệc nói tiếp: "Như vậy đi, chúng ta không nói về chuyện nhiều năm trước nữa, liền nói một chút về chuyện xảy ra trong thời gian gần đây đi."
Tô Diệc nói xong liền đi về phía La Khê sắc mặt vẫn tái nhợt như cũ, hắn đã nhìn ra hôm nay Tô Diệc có ý định giết hắn.
"Cách đây không lâu, để trục xuất Thú Nhân lang thang. Mọi người trong sơn cốc cùng với người Dực Báo tộc đã chứng kiến La Khê được Thú Nhân lang thang đưa ra khỏi hang ổ của Thú Nhân lang thang. Lúc ấy tôi cũng ở đó, còn có Jill." Tô Diệc nói, nhìn sang Jill bên cạnh đang có vẻ mặt bất thiện.
Jill không ngờ tới Tô Diệc lại đột nhiên gọi tên mình, có chút bực bội nhìn về phía Tô Diệc, sau đó không cam lòng gật đầu.
Sau khi nhận được lời khẳng định của Jill, lúc này Tô Diệc mới nói tiếp: "Lúc ấy La Khê cũng không giải thích rõ ràng về Thú Nhân bên người kia. Về sau, Thú Nhân kia đột nhiên chết. Cái này, càng không có người nào có thể nói rõ, quan hệ giữa La Khê cùng Thú Nhân kia như thế nào. Một Thú Nhân lang thang, sẽ không vô duyên vô cớ đối xử tốt với một giống cái, về phần quan hệ giữa bọn họ thế nào, cái này phải hỏi chính người trong cuộc là La Khê một chút."
Nghe đến đó, mọi người xung quanh lập tức sôi trào. Mọi người đều có các loại suy đoán khác nhau, khiến cho sắc mặt của Jill càng ngày càng khó coi. Mà Phí Nhược Dao, càng thêm phẫn nộ trừng mắt nhìn Tô Diệc. Nếu như không phải đánh không lại Tô Diệc, Tô Diệc dám khẳng định Phí Nhược Dao này nhất định sẽ nhào tới đánh cậu.
"Cậu nói bậy, cậu nói bậy! La Khê là người lương thiện nhất trong bộ lạc của chúng tôi, cậu dựa vào cái gì mà nói xấu La Khê?" Phí Nhược Dao đỏ mặt lớn tiếng chất vấn Tô Diệc.
Tô Diệc cũng không tranh cãi với hắn, mà tiếp tục nói với mọi người: "Tôi nghĩ, người này hẳn là có thể giải quyết được nghi vấn của mọi người."
Sau khi Tô Diệc nói xong, một người vốn vẫn được giấu kín sau lưng mấy người Lăng Liệt đột nhiên đi ra. Toàn thân người này đều là tổn thương, thời điểm đi đường cũng lung la lung lay, trông dáng vẻ như có thể ngã sấp xuống bất cứ lúc nào. Ngay khi người này đi ra, chân La Khê lập tức mềm nhũn, trực tiếp co quắp ngồi trên mặt đất.
Khi Jill nhìn thấy người kia, vừa định há miệng nói gì đó, thế nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ của La Khê, đột nhiên đem tất cả lời muốn nói đều nuốt trở lại. Bởi vì dáng vẻ bị dọa đến co quắp hiện tại này của La Khê, không thể nghi ngờ đã tự mình thú nhận tội ác của mình.
Mấy người đi theo nhóm của Tô Diệc ra ngoài xua đuổi Thú Nhân lang thang, lập tức nhận ra người này.
"Cái này, cái này đây không phải là Thú Nhân lang thang đã cứu La Khê sao?"
"A. Đúng, đúng, không phải hắn đã chết rồi sao?"
Thú Nhân Lang thang kia run rẩy đi về phía La Khê, động tác của hắn rất chậm, thế nhưng mỗi khi hắn tới gần một chút, La Khê liền bị dọa đến mức toàn thân run rẩy.
Phí Nhược Dao vội vàng chạy tới bảo vệ La Khê, lớn tiếng hét lên: "Người này là ai? Bẩn chết! Sao không nhanh đuổi hắn đi?"
Thế nhưng lại không có người nào đáp lại tiếng hét của Phí Nhược Dao, tất cả mọi người đều nhìn La Khê co quắp ngồi dưới đất với vẻ mặt phức tạp.
"La Khê, tôi vẫn chưa chết, có phải cậu rất ngạc nhiên hay không?" Thú Nhân lang thang nở một nụ cười dữ tợn với La Khê, lập tức dọa cho La Khê liên tiếp lui về phía sau.
"Tôi vì cứu cậu, đã phản bội hết thảy mọi người. Cậu nói, chỉ cần tôi có thể cứu cậu, cậu.."
"Câm miệng! Câm miệng!" La Khê đột nhiên giống như nổi điên hét lên, cắt ngang lời nói tiếp theo của Thú Nhân lang thang kia. Từ trước tới nay mọi người chưa từng thấy bộ dạng điên cuồng như vậy của La Khê, bọn họ đều không nghĩ tới một La Khê vốn hiền lành lương thiện, sẽ có một ngày lộ ra vẻ mặt như vậy.
La Khê bịt tai lại, một đôi mắt trừng lớn, hắn đột nhiên nhìn chòng chọc vào Tô Diệc.
Bên trong ánh mắt kia, mang theo hận ý thấu xương.
Tô Diệc cũng không khỏi kinh ngạc.
"Là mày, tất cả đều bởi vì mày. Nếu không có mày, nếu không có mày, sẽ không có người biết.. Vì sao mày lại xuất hiện? Tất cả đều là tại mày, hai người đáng lẽ phải chết, đều sống lại? Mày là ma quỷ sao!" La Khê vừa nói vừa chậm rãi tới gần Tô Diệc.
Tô Diệc khẽ nhíu mày một cái, hiện tại La Khê có chút quỷ dị, rút đi tất cả ngụy trang, lộ ra vẻ mặt ngoan độc vốn có của mình. Y Ân đưa tay giữ chặt tay Tô Diệc, vẻ mặt cảnh giác nhìn La Khê. Ngay khi ánh mắt La Khê tiếp xúc với Y Ân, trên mặt hắn đột nhiên nở nụ cười giễu cợt.
"Y Ân, mày là Thú Nhân ngu xuẩn nhất tao từng gặp qua, ngay cả hóa thú cũng không biết, lại còn hi vọng xa vời có được giống cái? Một Thú Nhân bất thường không thể hóa thú, mày dựa vào cái gì để tao đáp ứng đi cùng với mày? Sử dụng thân thể rách nát từng bị thú nhân khác đùa bỡn kia sao?"
Tay Y Ân run rẩy dữ dội, huyết sắc trên mặt lập tức hoàn toàn rút đi. Dường như anh nhớ tới gì đó, trên mặt hiện lên vẻ đau khổ.
Mà Phí Nhược Dao lại hoàn toàn sững sờ tại chỗ, người này đã từng là người bạn tốt nhất của hắn, lúc này mỗi một câu hắn nói ra có thể so với lưỡi đao tẩm độc, người này vẫn là La Khê mà hắn quen biết sao?
"Cậu câm miệng lại cho tôi!" Địch Nhĩ Sâm phẫn nộ nói.
La Khê cười lớn, sau đó chỉ vào Địch Nhĩ Sâm và những người khác xung quanh.
"Tô Diệc là mày bức tao, mày muốn hủy hoại tao, tao cũng sẽ hủy hoại hắn!" Ánh mắt ác độc của La Khê lần nữa rơi vào trên người Y Ân.
"Hủy hoại cậu ấy? Chỉ bằng cậu?" Ánh mắt Lăng Liệt lóe lên một tia lãnh ý, hắn đi đến bên người Y Ân, nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Y Ân động viên anh.
"Các người cho là tôi không biết sao? Bởi vì dung mạo Y Ân xinh đẹp, mỗi người các anh đều ôm tâm tư gì? Nếu như tôi nói ra, các người cũng đừng nghĩ tiếp tục sinh hoạt ở nơi này." La Khê tiếp tục uy hiếp.
Jill, người vẫn luôn theo dõi một màn này, cuối cùng cũng không nhịn được gầm lên: "Đủ rồi! La Khê, đủ rồi!"
Nghe thấy tiếng gầm của Jill, khuôn mặt đầy vẻ mặt độc ác của La Khê đột nhiên cứng đờ. Hắn nhìn về phía Jill, đôi mắt ánh lên một tia ủy khuất, hoàn toàn khác với dáng vẻ mặt mũi tràn đầy cừu hận trước đó.
"Jill, em thực sự không phải cố ý. Thế nhưng em bị người bắt đi, để thoát ra, em phải nhờ đến sự giúp đỡ của người khác. Thế nhưng từ trước tới giờ, em vẫn luôn thích anh, anh phải hiểu cho em."[/BOOK][/HIDE-THANKS]
[CREDITS=500;1861754378238]Biểu lộ phẫn nộ của Jill nhạt dần, vừa định mở miệng nói chuyện. Liền nghe được La Khê giống như làm ảo thuật, đột nhiên trào phúng nói: "Có phải anh muốn nghe lời giải thích của tôi không, đáng tiếc nha, cho tới bây giờ tôi đều chưa từng thích anh. Tôi càng thích Thú Nhân cường đại hơn, thế nhưng Thú Nhân của bộ lạc chúng ta, đều quá yếu ớt."
La Khê chuyển biến quá nhanh, Jill hoàn toàn không theo kịp dòng suy nghĩ của hắn, liền sững sờ ngay tại chỗ.
"La Khê này, vậy mà lại là người như vậy, thật buồn nôn!" Một Thú Nhân, không thể nhịn được nói. Những người khác, lập tức cũng lên tiếng phụ họa. Trong lúc nhất thời, xung quanh đều là tiếng chửi rủa.
La Khê bị những người này mắng như vậy, cũng lập tức nổi giận. Hắn phẫn nộ đi đến bên người Y Ân, chỉ vào Y Ân nói: "So với hắn, tôi không biết tốt hơn hắn bao nhiêu đâu. Các người không biết hắn.."
"Ba!"
Lập tức lời nói tiếp theo của La Khê bị một bạt tai mạnh mẽ đánh gãy.
Tô Diệc mặt không biểu cảm rút tay lại, sau đó khi La Khê còn đang khiếp sợ, bình tĩnh nói: "Bịt miệng, trói hắn lại."
Địch Nhĩ Sâm, người đang cố kìm nén cơn tức giận, nghe vậy ngay lập tức bước tới túm lấy La Khê.
Lúc này Phí Nhược Dao mới phản ứng lại, hắn nhanh chóng chạy tới, tất cả mọi người đều cho rằng hắn sẽ giúp La Khê giải vây lần nữa, nhưng bọn họ không ngờ hắn lại đột nhiên giơ tay tát vào mặt La Khê.
"Không ngờ, cậu lại là loại người này." Nói xong, Phí Nhược Dao đột nhiên cúi đầu xuống, nói thêm một câu bên tai La Khê.
Trên mặt La Khê, lập tức hiện lên một tia tuyệt vọng cùng không cam tâm. Ánh mắt của hắn nhìn chòng chọc vào Phí Nhược Dao, giống như muốn chọc ra một lỗ thủng trên người hắn ta.
"Tôi biết mọi người nhất định rất tò mò năm đó giữa Y Ân và La Khê đã xảy ra chuyện gì. Thế nhưng tôi muốn nói cho mọi người biết, năm đó Y Ân bị hắn dụ dỗ lợi dụng, cuối cùng xém chút nữa chết trong rừng rậm. Ngày xưa đúng là Y Ân không may mắn, nhưng bây giờ Y Ân lại rất hạnh phúc. Bởi vì anh ấy có một gia đình lớn, những người bạn tốt nhất và những tộc nhân tử tế nhất. Tôi hy vọng rằng sau sự việc lần này, mọi người sẽ hiểu được sự thật. Đừng cố gắng sống sót bằng cách dẫm lên vết thương của người khác, đây là là điều ti tiện vô sỉ đáng khinh bỉ nhất."
Mọi người lập tức lớn tiếng nói: "Trục xuất La Khê, trục xuất La Khê!"
Chạm vào cơn thịnh nộ của đám đông, cuối cùng La Khê đã bị trục xuất khỏi bộ lạc. Phụ trách đuổi người, hết thảy có bốn người. Đối với kết quả như vậy, rất nhiều người đều hài lòng. Trong lòng của những người này, dù cho giống cái phạm phải sai lầm lớn đến đâu, đều không đến mức giết hắn. Kỳ thật trục xuất không khác gì lấy mạng hắn ta.
Sau khi La Khê bị trục xuất, Kiệt La bí mật đưa Y Ân ra khỏi sơn cốc. Tô Diệc nói, để Y Ân tự mình chấm dứt cơn ác mộng này.
Về việc cuối cùng Y Ân có giết La Khê hay không, Tô Diệc cũng chưa từng hỏi.
Những ngày tiếp theo, mọi người bắt đầu chuẩn bị cho mùa lạnh. Trong mùa lạnh, sẽ có một số lượng lớn dã thú đói khát trong mùa tuyết rơi sẽ tấn công các bộ tộc lân cận. Vì lý do an toàn, những người trong sơn cốc bắt đầu đào đường hầm, đợi đến khi xuất hiện nguy hiểm, liền để người già yếu tàn tật trốn ở bên trong.
Đọc ở trang chính chủ để ủng hộ editor lacvuphongca nhé! Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!
Tô Diệc dạy bọn họ cách chế tạo vũ khí và cách đặt cạm bẫy đơn giản. Đợi đến khi đàn thú đến, bọn họ có thể che kín cạm bẫy ở gần đó. Coi như không có đàn thú, những cạm bẫy này cũng có thể trở thành một tòa pháo đài bảo hộ sơn cốc.
Thú Nhân lang thang, người làm chứng buộc tội La Khê, cuối cùng cũng định cư bên ngoài sơn cốc. Tô Diệc quan sát anh ta một thời gian, phát hiện hắn mặc dù tính khí hơi nóng nảy một chút, nhưng lại không phải người đại gian đại ác gì.
Thỉnh thoảng, sơn cốc sẽ thả giống cái cùng bọn trẻ ra khỏi sơn cốc. Trong vòng một trăm mét quanh sơn cốc, đều không có cạm bẫy. Đây là nơi để giống cái cùng bọn trẻ chơi đùa, mặc dù trong sơn cốc rất lớn, thế nhưng người ngốc lâu ở một chỗ cũng sẽ khó chịu.
Có một lần, một giống cái không cẩn thận đi ra ngoài khu vực an toàn, xém chút nữa đã bị cạm bẫy ở gần đó làm bị thương, chính Thú Nhân lang thang kia đã giúp đưa người đó trở lại. Sau đó người nhà giống cái kia, thường xuyên mang thức ăn thơm ngon đến cảm ơn Thú Nhân lang thang kia đã trợ giúp.
Khoảng thời gian này, bụng Đường Ngọc không tiếp tục to lên một cách điên cuồng nữa, nhưng khẩu vị Đường Ngọc lại càng ngày càng tốt.
Tô Diệc thường lấy ra một ít trái cây cùng rau củ tươi mới cho Đường Ngọc, mỗi lần Kiệt La nhìn thấy đều sẽ giả vờ như không biết.
Nửa tháng cuối cùng của mùa tuyết rơi đã nghênh đón đợt tấn công đầu tiên từ đàn thú.
Lúc đó, Đường Ngọc đang ngủ, y được Kiệt La bế đưa đến nhà Tô Diệc. Bởi vì đàn thú không nhiều, cho nên mọi người cũng không cần trốn trong đường hầm.
Gần đây Tô Diệc có chút lười biếng, khi nghe nói bên ngoài có đàn thú, cậu cũng không đứng dậy sát cánh chiến đấu với mọi người mà đặt Đường Ngọc vào phòng bé Eli, cùng Tây Nặc Nhĩ vào bếp làm ra các loại đồ ăn vặt ngon miệng.
Đột nhiên Tô Diệc muốn ăn thịt viên, liền chọn một ít thịt tươi non mềm, để Tây Nặc Nhĩ giúp băm nhỏ. Hai người bọn họ bận rộn trong phòng bếp, Đường Ngọc thì tiếp tục nằm ngáy o o. Hai đứa trẻ bị tiếng ồn bên ngoài đánh thức, liền ra sân đắp người tuyết. Người tuyết còn chưa đắp xong, liền bị mùi thịt viên chiên mê người trong phòng bếp hấp dẫn.
Bé Eli ngước mắt nhìn Tô Diệc, một đôi mắt sáng long lanh, Tô Diệc gắp một cái nhét vào miệng bé. Có rất nhiều loại nhân thịt viên, trong đó có thịt viên nguyên chất, có loại thêm thịt tôm. Ngoài ra còn có nhiều loại thịt và rau. Bé Eli ăn một cái, lập tức bưng lấy khuôn mặt nhỏ hô lên ăn ngon.
Tô Diệc lấy một cái ghế nhỏ, để bé Eli và Dino ngồi một bên ăn.
"Rất nóng, hai con cẩn thận một chút." Tô Diệc vừa dặn dò vừa vớt thịt viên ra khỏi nồi.
"A, cay quá!" Bé Eli đột nhiên kêu lớn lên, thằng nhóc bị cay dậm chân tại chỗ, Tô Diệc nhất thời dở khóc dở cười.
Trong số thịt viên Tô Diệc làm, cũng có loại thịt viên cay, là đặc biệt làm riêng cho Tây Nặc Nhĩ. Thịt viên này Tô Diệc đã cố tình vớt ra đặt sang một bên. Thế nhưng bé Eli không ăn trong chén của mình, hết lần này tới lần khác còn hiếu kì nhìn thịt viên chất đống để ở một bên.
Tô Diệc nhìn con trai bị cay mà vành mắt đỏ đỏ, cái miệng hồng hồng, lập tức vừa muốn mắng người, lại không nhịn được đau lòng.
Khi trời sáng, Tô Diệc bảo Tây Nặc Nhĩ ra ngoài xem, cậu biết Tây Nặc Nhĩ muốn đi ra ngoài xem đàn thú một chút.
"Anh đi đi, nhưng là phải chú ý an toàn đó." Tô Diệc nói, dùng ống trúc nhỏ bỏ một ít thịt viên vào, để Tây Nặc Nhĩ ăn khi đói bụng ở bên ngoài.
Tây Nặc Nhĩ mỉm cười, hôn lên trán Tô Diệc, liền cầm lấy cung tên ra khỏi nhà.
Đường Ngọc bị đánh thức bởi mùi súp thơm nồng trước mũi, bị thèm tỉnh. Vừa mở mắt ra, y liền bưng bát lên uống hết. Chờ uống xong, y mới chú ý tới nơi này không phải là nhà mình.
"Sao tôi lại ở nhà cậu vậy?" Đường Ngọc mơ hồ hỏi, đưa thay sờ sờ bụng của mình.
Tô Diệc đưa trái cây cho Đường Ngọc, Đường Ngọc cầm lấy nhưng không ăn.[/CREDITS]
[BOOK]"Mùa lạnh sắp đến, có một đàn thú đang tiến về phía chúng ta. Bọn họ vì muốn ăn thịt thú tươi mới, sáng sớm liền ra ngoài đi săn."
Tô Diệc đang nói thì tìm một miếng thịt viên đưa cho Đường Ngọc, Đường Ngọc há miệng cắn một miếng, lập tức bị thu hút bởi món thịt viên bên ngoài chiên giòn, bên trong mềm mại này, cắn một cái miệng đầy hương thơm còn đọng lại.
"Cái này ăn ngon nha!" Đường Ngọc khó khăn ngồi dậy, Tô Diệc lập tức tìm cái đệm, đệm ở sau lưng Đường Ngọc. Nếu như không dựa vào bất cứ thứ gì, Đường Ngọc sẽ không thể chống đỡ được mà ngã xuống.
Một khi Đường Ngọc ngã xuống, giống như thế giới bị đảo lộn, muốn dựa vào chính mình đứng dậy quả thực là nói chuyện viển vông.
Lúc Đường Ngọc ở nhà, có một lần Kiệt La đi ra ngoài, khi quay lại thì thấy Đường Ngọc nằm ngửa trên giường với vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc nữa. Trước khi Kiệt La rời đi, anh đã đỡ Đường Ngọc dậy, thế nhưng khi Đường Ngọc đưa tay lấy một miếng trái cây, không cẩn thận lần nữa nằm xuống, sau khi nằm xuống lại không thể đứng dậy được nữa. Thế là Đường Ngọc cứ ôm cái bụng to của mình như vậy, vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc chờ Kiệt La trở về.
Sau sự việc lần đó, Đường Ngọc luôn sợ ở một mình, nên lần này khi Kiệt La ra ngoài, liền đưa Đường Ngọc tới, không chỉ vì ở nhà Tô Diệc an toàn hơn mà còn có thể phòng ngừa Đường Ngọc lần nữa ngã xuống.
Tô Diệc cùng Đường Ngọc, hai người bọn họ vừa trò chuyện vừa ăn một chút. Trong lúc bất tri bất giác, hai người liền người ăn sạch những gì có thể ăn.
Tô Diệc đột nhiên lấy lại tinh thần, lập tức ghét bỏ vỗ nhẹ bụng của mình: "Thôi xong, quả nhiên ăn hàng cũng sẽ bị truyền nhiễm. Còn tiếp tục ăn như vậy, dáng người hoàn mỹ của tôi sẽ biến dạng mất."
Đường Ngọc khinh bỉ liếc mắt nhìn Tô Diệc, lập tức đưa thay sờ sờ bụng của mình.
"Hắc hắc, tôi luôn cảm thấy như mình có một quả bóng rổ."
Bóng rổ? Tô Diệc nhìn thoáng qua, không khỏi tiến về phía Đường Ngọc, đưa tay ra, sau đó nhìn chằm chằm vào bụng Đường Ngọc.
Đường Ngọc bị cậu nhìn như vậy liền cảm thấy bất an, vội vàng nói: "Muốn sờ liền cẩn thận một chút."
Tô Diệc lập tức duỗi móng vuốt ra, nhưng khi móng vuốt duỗi ra được một nửa, đột nhiên lại rút lại. Bởi vì cậu nhớ mẹ cậu từng nói, khi mang thai Tô Diệc, dì hàng xóm bên cạnh đến nhà xin được chạm vào bụng bà vì dì ấy chưa từng có con. Nói cái gì mà có thể mượn một chút may mắn, nói không chừng cũng có thể mang thai. Sau đó, mẹ của Tô Diệc, thấy bọn họ đáng thương nên mới để dì ấy sờ sờ, sau đó điều kỳ diệu là dì thật sự mang thai.
Mặc dù thuyết pháp này không đáng tin, nhưng Tô Diệc vẫn cảm thấy không nên mạo hiểm như vậy. Mặc dù cậu rất thích trẻ con, nhưng trong nhà cậu đã có hai đứa, hiện tại vẫn nên hưởng thụ thế giới hai người một chút.
Thấy Tô Diệc xuất thần, Đường Ngọc cho là Tô Diệc là sợ gây ra cái gì nguy hiểm đến tính mạng không dám động thủ, nên Đường Ngọc đưa tay nắm lấy tay Tô Diệc, không hề báo trước bỏ vào trên bụng mình.
Vẻ mặt Đường Ngọc rất hào phóng nói: "Tô đội, về sau cậu chính là cha đỡ đầu của đứa bé, có cái gì mà phải sợ chứ?"
Tô Diệc giống như bị điện giật, lập tức ngốc luôn.
Cậu cụp mắt nhìn chằm chằm vào tay mình đặt lên bụng Đường Ngọc, trong lòng đột nhiên có một loại dự cảm không tốt.
Đường Ngọc nhìn ra sắc mặt Tô Diệc đại biến, có chút lo lắng hỏi: "Tô đội, cậu không sao chứ?"
Tô Diệc chậm rãi thu tay lại, sau đó cười khổ một cái: "Hẳn là sẽ không có chuyện gì."
Đọc ở trang chính chủ để ủng hộ editor lacvuphongca nhé! Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!
Cái gì gọi là sẽ không có chuyện gì? Đường Ngọc liếc mắt một cái, có chuyện gì mà y không biết sao?
Đến buổi chiều, Kiệt La và những người khác quay trở lại mang về con mồi phong phú.
Có lẽ cảm nhận được điều gì đó, Kiệt La học theo Tây Nặc Nhĩ, đem con mồi toàn bộ xử lý tốt, sau đó mang tất cả đến nhà Tô Diệc.
Trước đó Kiệt La cũng là người đi săn đưuọc nhiều nhất, nhưng mỗi lần nhà bọn họ cũng ăn không hết, Kiệt La sẽ giữ lại một ít mang cho những người khác. Thế nhưng lần này, tất cả mọi người đều có đầy đủ con mồi, nếu như vứt đi lại quá đáng tiếc. Cho nên lần này Kiệt La mặt dầy, đem toàn bộ con mồi đến nhà Tô Diệc.
Những người khác mặc dù tò mò, nhưng bọn họ cũng không hỏi nhiều. Bọn họ cũng đều biết trong nhà Tô Diệc có một căn hầm lớn, có lẽ nhiều con mồi như vậy, đều được Kiệt La cất giữ trong hầm nhà Tô Diệc.
Sau đó, Tây Nặc Nhĩ mang theo Tô Diệc ra ngoài một chuyến, hóa ra Kiệt La cùng Tây Nặc Nhĩ vì muốn che giấu tai mắt mọi người, đã đem rất nhiều con mồi, bỏ vào sơn động ngoài sơn cốc.
Tô Diệc nhìn con mồi chất đầy trong sơn động, mặt không khỏi co giật một chút. Những con mồi này còn chưa được xử lý, Tô Diệc liền cam chịu kéo một con đi về phía bờ sông.
Thế nhưng đi chưa được mấy bước, Tô Diệc đột nhiên cảm thấy đầu mình choáng váng.
"Em sao vậy, sắc mặt sao lại kém như vậy?" Tây Nặc Nhĩ lập tức phát giác được Tô Diệc khó chịu, vội vàng ném đồ trong tay xuống, liền ôm Tô Diệc về nhà.
Ngược lại, Tô Diệc không cảm thấy có chỗ nào không thoải mái, nhưng lại cảm thấy cả người lười biếng. Sau đó, tất cả con mồi đều được hai người Kiệt La cùng Tây Nặc Nhĩ lén lút xử lý lúc nửa đêm.
Khi trời gần sáng, Tây Nặc Nhĩ nấu nước tắm rửa xong, mới dám vào phòng. Thế nhưng cho dù như thế, Tô Diệc vẫn ngửi thấy mùi máu tươi nồng nặc trên người anh.
Tô Diệc vừa định mở miệng, trong dạ dày bỗng cuộn lên.
Thấy sắc mặt Tô Diệc đại biến, Tây Nặc Nhĩ vội vươn tay ra định đỡ cậu, lại bị Tô Diệc đẩy ra.
Tây Nặc Nhĩ sửng sốt một chút, liền nhận ra có lẽ chính mùi trên người mình đã khiến cho Tô Diệc cảm thấy không thoải mái.
Nhưng từ trước tới nay, đừng nói là mùi máu tươi, cho dù Tô Diệc tự tay đi săn cũng không có vấn đề gì. Thế nhưng bây giờ, đã xảy ra chuyện gì vậy?
Trong lòng Tô Diệc và Tây Nặc Nhĩ đều rất bối rối.
Rơi vào đường cùng, Tô Diệc cùng Tây Nặc Nhĩ lần đầu tiên chia phòng ngủ.
Liên tiếp mấy ngày, Tô Diệc đều ngủ không ngon giấc, lúc nào cũng mơ thấy đủ loại trẻ con, hoặc là mơ thấy những con thú nhỏ chạy nhảy lung tung trong rừng.
Mà mấy ngày nay, Thú Nhân lại bề bộn nhiều việc. Bởi vì mấy ngày trước, có một đàn thú dữ kéo đến. Các thú nhân đã giết một lượng lớn dã thú, khiến cho mùi máu tươi xung quanh sơn cốc mấy ngày mà vẫn còn nồng nặc, có lẽ sẽ thu hút càng nhiều dã thú hơn.
Vì sự an toàn của sơn cốc, mấy ngày nay mọi người đều rất bận rộn, cần phải xây dựng thêm nhiều cạm bẫy, tăng cường phòng thủ trong sơn cốc, làm cho đường hầm trở nên thoải mái hơn, đồng thời tích trữ lương thực và nước uống trong đường hầm. Bởi vì bọn họ không muốn giống cái và bé con nhà mình phải chịu ủy khuất.
Cứ như vậy, lại qua hai ba ngày. Lớp băng trên sông đã tan hoàn toàn. Vào giữa đêm, một bên đập nước đột nhiên truyền đến tiếng va đập.
Trong sơn cốc, lập tức vang lên tiếng tù và.
Tây Nặc Nhĩ nghe thấy tiếng động liền đứng dậy đi ra ngoài. Một lúc sau Tây Nặc Nhĩ quay lại, quấn Tô Diệc kín mít bằng da thú rồi mang theo hai đứa bé ra khỏi nhà.
Bên ngoài rất ồn ào, người đến người đi rối loạn.
Tô Diệc có chút không thoải mái hừ hừ nói: "Có chuyện gì vậy anh? Lạnh quá!"
Tây Nặc Nhĩ cúi đầu xuống hôn lên trán Tô Diệc một chút, sau đó bước nhanh về phía đường hầm.[/BOOK]
[HIDE-THANKS][BOOK]Sau khi sắp xếp cẩn thận cho Tô Diệc cùng hai đứa trẻ xong, lúc này Tây Nặc Nhĩ mới nói: "Em cứ yên tâm ngủ đi, không cần lo lắng."
Tô Diệc giật giật mí mắt: "Ừm, anh cẩn thận nha." Lúc này Tô Diệc đã có chút tỉnh táo, chẳng qua hiện tại cậu lười không muốn động đậy. Cậu biết bên ngoài hẳn là xuất hiện đàn thú, chắc hẳn số lượng rất nhiều. Sau khi Tây Nặc Nhĩ rời đi, nhiều giống cái cùng trẻ em cũng được đưa vào.
Đường Ngọc là người được đưa đến cuối cùng, dường như y không muốn ở lại đây, liên tục cáu kỉnh với Kiệt La. Kiệt La mặt lạnh đặt người bên cạnh Tô Diệc, sau đó đặt một đống lớn đồ ăn vào trong ngực Đường Ngọc.
Bởi vì trong đường hầm không ấm áp như ở nhà nên Kiệt La không mang trái cây tươi gì đến cho Đường Ngọc, ngược lại có không ít quả khô.
Đường Ngọc đang cầm một cái bình được đậy kín, trong đó đựng món canh xương hầm do Kiệt La nấu. Tuy tài nấu nướng của Kiệt La không giỏi lắm nhưng may mắn là Đường Ngọc cũng không kén chọn đồ ăn.
Đường Ngọc ôm lấy cái bình bắt đầu uống, Tô Diệc lúc này mới lấy lại tinh thần một chút, duỗi đầu ngón tay ra chỉ vào cái lọ trong tay Đường Ngọc.
Đường Ngọc liếc mắt nhìn Tô Diệc, luôn cảm thấy dáng vẻ sai sử người khác này của Tô Diệc rất muốn ăn đòn.
Đường Ngọc đưa bình cho Tô Diệc, miệng nói: "Ầy, tôi còn tưởng cậu sẽ đi săn cùng mọi người chứ?"
Tô Diệc uống một ngụm, sau đó liền nhắm mắt lại không muốn nói chuyện. Ngược lại là hai đứa nhỏ, rất có tinh thần. Bé Eli đầu tiên chạy đi tìm tiểu đồng bọn chơi, sau đó lại chạy về chen vào trong ngực Tô Diệc.
So với bé Eli hoạt bát hiếu động, Dino ngoan hơn nhiều. Bé thỉnh thoảng giúp Đường Ngọc lấy đồ ăn thức uống, thỉnh thoảng cũng tự mình ăn hai miếng. Trông thấy Tô Diệc xoay người, chăn da thú rơi ra, liền đưa tay giúp Tô Diệc đắp chăn lại.
Đường Ngọc nhìn mà hâm mộ không thôi, y thầm nghĩ: Chờ y có bé con, bé con nhà y, nhất định phải nuôi giống như Dino.
Thế nhưng Đường Ngọc không biết là bé con nhà y sao có thể giống Dino được chứ? Kỳ thật bé con nhà y càng giống y hơn, là một Tiểu Ma Vương khiến cả nhà không bớt lo.
Lần này đàn thú đến rất đông, nhiều Thú Nhân đã bị thương, Mễ Nặc và Y Ân không vào đường hầm, hai người ở bên ngoài giúp chữa trị cho Thú Nhân.
Sau khi ngột ngạt trong đường hầm một ngày, Tô Diệc rốt cục nhịn không nổi nữa liền đi ra ngoài xem một chút. Thú Nhân chịu trách nhiệm canh gác đường hầm, thấy Tô Diệc mơ mơ màng màng đi ra, cũng không lên tiếng ngăn cản. Nếu như là giống cái bình thường đi ra, đương nhiên bọn họ sẽ không ngồi yên không để ý đến, thế nhưng người đi ra chính là Tô Diệc thì khác. Năng lực của Tô Diệc, mọi người đều rõ như ban ngày, dù là lúc này sắc mặt cậu nhìn không tốt lắm, nhưng mọi người đều biết Tô Diệc rất lợi hại.
Tô Diệc được mệnh danh là "rất lợi hại", ngẩng đầu nhìn trời, chẳng trách lần này lại đưa bọn họ vào đường hầm, hóa ra lần này trong đàn thú lại có dã thú biết bay?
Tô Diệc rất ít nhìn thấy dã thú biết bay, cho nên không khỏi cau mày. Sơn cốc có thể ngăn cản dã thú bên ngoài, nhưng không thể ngăn cản được những dã thú biết bay này.
Tô Diệc chưa đi được mấy bước, dã thú đang xoay quanh trên không trung, lập tức liền nhắm vào thân ảnh của Tô Diệc.
Lúc này trong sơn cốc đã không còn giống cái cùng đứa trẻ nào. Những con dã thú biết bay kia, bay vào tàn phá sân của mọi nhà, có người phơi thịt khô trong sân, lúc này gần như đã bị ăn sạch.
Bây giờ đột nhiên nhìn thấy thân thể chuyển động của Tô Diệc, những dã thú này lập tức đều bay về phía Tô Diệc. Tô Diệc giật nảy mình, lập tức trốn vào một căn nhà phía sau.
Vừa chui vào, Tô Diệc liền thuận tay lấy ra một bộ cung tên từ trong không gian. Cậu nhắm chuẩn vào một con cách mình gần nhất, con dã thú này cũng không lớn lắm, nhưng lại có móng vuốt và hàm răng rất sắc bén.
Tô Diệc bắn một mũi tên xuyên qua đầu con thú, não lập tức bắn tung tóe khắp nơi. Đúng lúc Tô Diệc định tiếp tục bắn tiếp mũi tên khác, cậu liền cảm thấy choáng váng, Tô Diệc cảm thấy trong lòng ớn lạnh lập tức đóng cửa lại, ngã ngồi ngồi xuống đất.
Đọc ở trang chính chủ để ủng hộ editor lacvuphongca nhé! Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!
Tô Diệc cảm thấy bất an, cậu bị sao vậy? Chẳng lẽ căn bệnh tóc trắng trước đó vẫn chưa khỏi hẳn? Tô Diệc nghi hoặc, lúc này bên ngoài có rất nhiều dã thú vây quanh.
Động tĩnh bên này, lập tức thu hút sự chú ý của người khác.
Một Thú Nhân hóa thành hình thú chạy về hướng này, lý do thu hút sự chú ý của nhiều dã thú như vậy chỉ có thể là có giống cái hoặc đứa trẻ nào đó bị mắc kẹt. Thú Nhân kia nổi giận gầm lên một tiếng, lập tức dọa được một hai con dã thú lùi lại.
Nhưng bởi vì thức ăn, nhiều dã thú hoàn toàn không chịu lùi bước. Bọn chúng gầm lên với Thú Nhân kia, lộ ra nanh vuốt của mình.
Tô Diệc hít sâu một hơi, nhìn xuống qua khe hở trên cửa, lúc này mới phát hiện ra Thú Nhân bên ngoài, vậy mà lại là Thú Nhân lang thang kia?
Trên người Thú Nhân lang thang kia còn có vết thương cũ, lần này nhiệm vụ thanh lý dã thú ngoài sơn cốc, cũng không để hắn tham dự. Cho nên hắn liền lưu lại trong sơn cốc, ứng phó những dã thú biết bay nhưng lực công kích lại không mạnh này.
Mặc dù những dã thú biết bay này không lợi hại lắm, nhưng số lượng lại nhiều, Thú Nhân lang thang kia cũng sắp không ứng phó nổi.
Rất nhanh trên người Thú Nhân lang thang kia lại nhiều thêm mấy vết thương. Tô Diệc lại lấy cung tên ra lần nữa, liên tiếp bắn ra hai mũi tên.
Hai mũi tên này bay qua người Thú Nhân lang thang kia, bắn chính xác vào đầu hai con dã thú.
Thú Nhân lang thang kia sửng sốt nhìn dã thú ngã xuống, sau đó lại nhìn về phía cửa phòng khép hờ ở một bên.
Hắn không nói gì thêm, động tác càng thêm lưu loát giải quyết dã thú trước mặt.
Tô Diệc thỉnh thoảng giúp đỡ bắn ra một mũi tên, cứ như vậy rất nhanh dã thú vốn tụ tập liền ít đi, lúc này Tô Diệc mới che miệng mũi đi ra ngoài.
Khi Thú Nhân lang thang trông thấy Tô Diệc, hắn hơi sững sờ, sau đó trong mắt lập tức lộ ra một tia hiểu rõ. Hắn nhìn thần sắc Tô Diệc một chút, do dự đi vào trong nhà, sau đó tìm một khối da thú lớn đi ra.
"Cái kia, ủy khuất một chút." Thú Nhân Lang thang nói, quấn da thú lên người Tô Diệc. Tô Diệc cũng không cự tuyệt, lúc này cậu cảm thấy đầu nặng chân nhẹ.
"Ừm, đưa tôi đến chỗ Mễ Nặc, còn nữa đừng nói chuyện tôi ra ngoài cho Tây Nặc Nhĩ." Tô Diệc nói. Thú Nhân lang thang chần chờ một chút. Lúc đầu, hắn định trực tiếp đưa người đến chỗ Tây Nặc Nhĩ. Mặc dù hắn không thông minh, thế nhưng hắn nhìn ra được có vẻ Tô Diệc không ổn lắm. Giống cái không thoải mái, luôn muốn đến bên người bạn lữ nhà mình. Hắn cho rằng Tô Diệc mạo hiểm ra ngoài, là vì muốn tìm Tây Nặc Nhĩ.
Thú Nhân lang thang đưa Tô Diệc đến chỗ Mễ Nặc, khi Mễ Nặc vén da thú lên, đã nhìn thấy Tô Diệc với sắc mặt tái nhợt ở bên trong.
Mễ Nặc lập tức đặt đồ trong tay xuống, cẩn thận bắt đầu kiểm tra thân thể cho Tô Diệc. Y Ân đang ở bên kia cũng lập tức đi tới.
"Có chuyện gì vậy?" Y Ân nhìn thấy vẻ mặt của Tô Diệc có chút hoảng sợ. Anh chưa bao giờ thấy Tô Diệc yếu đuối như vậy.
Mễ Nặc kiểm tra, đột nhiên sửng sốt một chút, sau đó cậu kiểm tra lại một lần nữa với vẻ mặt không thể tin được.
Lập tức, những người khác trong phòng cũng loạn thành một đoàn, mang thai là một chuyện vui. Những Thú Nhân bị thương kia, bất chấp vết thương của mình, nhất định phải tới xem một chút cái gì là "Dựng phu"?
Còn có người bởi vì rất vui vẻ, liền khập khiễng đi ra ngoài.
Tô Diệc mê man, chỉ nghe thấy tiếng những người xung quanh nghị luận ầm ĩ.[/BOOK][/HIDE-THANKS]
[CREDITS=1000;1351754642786]Tô Diệc bị ồn ào làm phiền, nhưng lại lười mở mắt nói chuyện, đành miễn cưỡng nhắm mắt lại, nửa tỉnh nửa mê.
Mễ Nặc kiểm tra cho Tô Diệc xong, rồi nhìn Thú Nhân lang thang vẫn một mực canh giữ ở bên ngoài. Đối với Thú Nhân lang thang này, Mễ Nặc luôn cảm thấy hắn thật đáng thương, nhất là hắn cũng giống như Y Ân, đều bị La Khê đáng ghét kia giày vò. Chẳng qua bây giờ La Khê đã biến mất, ngược lại thật là hả giận.
"Trên người anh cũng có cũng có vết thương, tôi giúp anh xem một chút nhé?" Mễ Nặc vừa nói vừa đi về phía Thú Nhân đang lang thang.
Thú Nhân lang thang sững sờ một lát, bất ngờ được quan tâm, khiến cho hắn có chút trở tay không kịp. Vẫn là những người khác ở một bên, lôi kéo hắn tiến đến, hắn mới phản ứng được.
Mễ Nặc thấy Thú Nhân lang thang này có chút câu thúc, trong lòng không khỏi buồn cười. Nhớ tới bản thân mình trước kia, hình như cũng là cái dạng này, chẳng qua cậu chính là rụt rè nhút nhát. Mà Thú Nhân lang thang này lại là không được tự nhiên.
Khi Tây Nặc Nhĩ được cho biết mình sắp làm cha, còn cho là mình xuất hiện ảo giác nghe nhầm. Sau khi Thú Nhân bị thương đến thông báo lớn tiếng lặp lại lần nữa, lúc này Tây Nặc Nhĩ mới vội vàng chạy ngược về sơn cốc. Liên tưởng tới đoạn thời gian trước, Tô Diệc chịu không được mùi máu tươi, Tây Nặc Nhĩ vừa chạy về, vừa nhịn không được trách cứ mình đã không đủ cẩn thận không đủ quan tâm em ấy.
Nơi Mễ Nặc điều trị cho Thú Nhân bị thương là nhà của cậu, bởi vì thường xuyên có bệnh nhân tới, nên sân nhà cậu đã được sửa sang lại, mặt khác còn xây thêm một số phòng.
Khi Tây Nặc Nhĩ chạy tới, Tô Diệc còn đang mê man. Khi nhìn thấy Tô Diệc nằm trên da thú vô cùng bẩn, bộ dáng suy yếu vô lực, trong lòng Tây Nặc Nhĩ lập tức quặn đau.
Tô Diệc từ trước đến nay thích sạch sẽ, anh vội vàng run rẩy vươn tay, cẩn thận bế Tô Diệc lên. Nơi này đã có mấy người bị thương nằm, người đến người đi mười phần lộn xộn. Tây Nặc Nhĩ muốn ôm cậu về, lại bị người ngăn lại.
Ngay khi anh ngẩng đầu nhìn lên, đã nhìn thấy Thú Nhân lang thang kia, đang cau mày nhìn anh.
"Khi tôi tìm thấy cậu ấy, cậu ấy đang bị một đàn dã thú bao vây trong một ngôi nhà. Nếu tôi không đến kịp, đứa con của cậu ấy sẽ gặp nguy hiểm." Thú Nhân lang thang cảm thấy Tây Nặc Nhĩ không phải là Thú Nhân tốt, nếu không tại sao ngay cả giống cái nhà mình mang thai Bảo Bảo cũng không biết?
Tây Nặc Nhĩ sững sờ một lát, sau đó nhẹ giọng cảm ơn hắn. Anh biết đây là Thú Nhân lang thang đang chỉ trích mình, thế nhưng anh lại không nói gì phản đối. Lần này đúng là lỗi của anh, gần đây quả thực anh quá tập trung vào việc của sơn cốc, mới có thể không phát hiện ra nhiều điều bất thường như vậy ở Tô Diệc.
Sau đó Tây Nặc Nhĩ bế Tô Diệc về, thay quần áo mới cho cậu rồi chọn loại da thú mềm mại, cẩn thận từng li từng tí quấn người cậu lại.
"Tô Diệc, Tô Diệc?" Tây Nặc Nhĩ thấp giọng nói bên tai Tô Diệc.
Tô Diệc mơ mơ màng màng mở mắt ra, có chút ngạc nhiên nhìn thoáng qua Tây Nặc Nhĩ "Sao anh lại trở về?"
"Được rồi, nghe lời, bây giờ em mang theo anh vào trong không gian của em đi." Tây Nặc Nhĩ không trả lời cậu, mà là nhẹ giọng dỗ dành Tô Diệc.
"Đi vào đó làm gì?" Tô Diệc nhíu mày.
"Chúng ta vào trước rồi nói sau!" Tây Nặc Nhĩ nói.
Tô Diệc không cách nào, đành vươn tay giữ chặt tay Tây Nặc Nhĩ, sau đó hai người cùng nhau đi vào trong không gian.
Tây Nặc Nhĩ ôm Tô Diệc trong tay, xe nhẹ đường quen đi vào bên trong.
"Tô Diệc, em có Bảo Bảo. Bên ngoài quá loạn, hơn nữa lại còn quá lạnh. Em vẫn nên ở trong này nghỉ ngơi đi, chờ nghỉ ngơi tốt rồi em mới ra ngoài được không?" Tây Nặc Nhĩ đặt người lên giường, sau đó buồn cười nhìn dáng vẻ nũng nịu của Tô Diệc trong ngực mình.
"Vậy bên ngoài thế nào rồi, chờ một chút?" Tô Diệc đột nhiên cảm thấy, hình như mình đã bỏ sót cái gì đó?
Đọc ở trang chính chủ để ủng hộ editor lacvuphongca nhé! Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!
Bảo Bảo? Cái gì Bảo Bảo?
Người còn đang buồn ngủ mông lung bỗng nhiên ngồi dậy, bởi vì động tác quá mạnh, Tô Diệc liền có cảm giác trời đất như quay cuồng.
Tây Nặc Nhĩ cẩn thận che chở cậu, sau đó đưa thay sờ sờ bụng Tô Diệc, bây giờ bụng cậu vẫn còn bằng phẳng, ngược lại chưa thể cảm nhận được gì.
"Anh, anh mới vừa nói, nói em có cái gì vậy?"
Mái tóc của Tô Diệc rối bù trên đầu, một đôi mắt mở to, phối hợp với vẻ mặt có chút ngốc manh, khiến cho Tây Nặc Nhĩ lập tức cảm thấy tim mình ngứa ngáy.
Tây Nặc Nhĩ nghiêng đầu hôn lên má cậu một chút: "Bảo Bảo, em có Bảo Bảo."
Tô Diệc đang định nói gì đó, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Tây Nặc Nhĩ, bỗng nhiên không dám nói gì. Cậu không muốn Tây Nặc Nhĩ biết, thực ra cậu không muốn có con. Vẻ mặt Tô Diệc thay đổi, lập tức lộ ra một nụ cười ngọt ngào.
"Ha ha ha, mang thai, mang thai, thật, thật tốt, thật tốt quá."
Tô Diệc nói, trong lòng sông cuộn biển gào. Chẳng trách dạo gần đây xảy ra nhiều chuyện như vậy, hóa ra đây là triệu chứng của việc mang thai? Cậu còn cho là mình, đang bị ảnh hưởng bởi mùa xuân chứ.
"Tốt, trong này ấm áp, vừa yên tĩnh lại an toàn, em ngoan ngoãn ở bên trong nghỉ ngơi. Bên ngoài có lẽ ngày mai liền an toàn rồi, ngày mai lúc em ra khỏi không gian nhớ cẩn thận nhé, nếu như anh không ở trong nhà chờ em, em cũng không cần tự mình ra ngoài." Tây Nặc Nhĩ cẩn thận dặn dò, đồng thời đỡ Tô Diệc nằm lại trên giường.
Sau khi đưa Tây Nặc Nhĩ ra khỏi không gian, Tô Diệc tâm tình phức tạp vén chăn lên, cậu đưa tay vuốt vuốt bụng mình. Vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, lại có một sinh mệnh nhỏ bé sinh ra trong thân thể mình.
Mặc dù trước đó, cậu chết sống không muốn sinh con, thế nhưng một khi đã thật sự mang thai, Tô Diệc cũng không thể không sinh ra. Cậu còn có một ưu điểm nữa là, tầm nhìn tương đối cởi mở, ngay như chuyện sống lại phát hiện mình thành lão bà của người khác vậy.
Bất kỳ người đàn ông nào, sau khi biết tin tức này, tuyệt đối sẽ không giống như cậu, chỉ sợ không nháo đến anh chết tôi sống là không được.
"Chuyện người khác cầu còn không được, kết quả là mình cùng Đường Ngọc lại liên tiếp mang." Tô Diệc lẩm bẩm, sau đó lần nữa lảo đảo ngã xuống giường.
Giấc ngủ này, khi mở mắt ra lần nữa, đã một ngày trôi qua.
Tô Diệc cảm thấy rất đói, liền cầm một quả căng mọng lên, vừa gặm vừa ra khỏi không gian.
Vừa ra tới nơi, liền bị một người kéo vào trong ngực.
Ngay khi Tây Nặc Nhĩ nhìn thấy Tô Diệc bước ra, nhịn không được thở dài một hơi, anh sợ Tô Diệc ngủ thiếp đi mà quên ra ngoài.
Tô Diệc hít hà mùi trên người Tây Nặc Nhĩ. Trên người Tây Nặc Nhĩ thơm thơm, trước đó hẳn là mới tắm rửa xong, còn bôi thứ gì đó lên.
Tây Nặc Nhĩ thấy động tác này của Tô Diệc, nhịn không được cười nói: "Đây là hương liệu Mễ Nặc điều chế, cậu ấy nói em phản ứng lớn với mùi máu tươi như thế, rất có khả năng mang thai giống cái."
Giống cái?
"Cái này mà cũng có thể nhìn ra á?" Tô Diệc cảm thấy thật thần kỳ.
"Đúng vậy, có thể nhìn ra. Em nhìn Đường Ngọc mà xem, đều không có phản ứng gì khác. Lúc nào cũng tham ăn tham ngủ, bởi vì trong bụng cậu ấy là tiểu thú nhân. Mà em vừa mang thai, liền có phản ứng lớn như vậy nhất định là mang thai giống cái."
Tây Nặc Nhĩ vừa nói vừa vui vẻ hôn lên miệng Tô Diệc. Giống cái vốn đã mảnh mai, hai năm này, trong từng bộ lạc tiểu giống cái được sinh ra, cũng càng ngày càng ít. Trong mắt người khác, Tô Diệc là có phúc khí rất lớn, mới có thể mang thai một tiểu giống cái.[/CREDITS]
[HIDE-THANKS][BOOK]Hiển nhiên Tây Nặc Nhĩ rất thích đứa bé này, bởi vì từ trước đến nay người vốn không thích nói chuyện, một khi nói đến chuyện bụng của Tô Diệc liền nói không ngừng.
"Tô Diệc, thời gian mang thai của dực xà tộc rất ngắn, mặc dù bởi vì mang thai giống cái em phải chịu ủy khuất, chẳng qua đến mùa nóng hẳn là em đã có thể sinh rồi."
Tô Diệc cũng không ngắt lời Tây Nặc Nhĩ, cậu hết sức phối hợp gật đầu, một đôi mắt nhìn chằm chằm vào Tây Nặc Nhĩ. Hiện tại cả người Tây Nặc Nhĩ như đang tỏa sáng. Tây Nặc Nhĩ vốn đã là một người có dáng dấp phi phàm tuấn mỹ, lúc này lại càng thêm hăng hái, đẹp mắt. Đôi mắt như bảo thạch của anh, lúc nói chuyện liền lóe ra hào quang chói mắt.
"Tô Diệc, nếu là tiểu giống cái, chúng ta nhất định phải làm cho con làm một gian phòng thật xinh đẹp. Anh nghe Mễ Nặc nói, tiểu giống cái đều thích cái đẹp, tốt nhất là có thể làm cho con một căn phòng đầy hoa thật xinh đẹp. Giống như nhà của Mễ Nặc vậy, trên cửa sổ có đủ các loại hoa.."
Lúc Tây Nặc Nhĩ nói chuyện, môi mỏng khẽ đóng khẽ mở, màu môi của anh nhạt hơn người bình thường, mang theo ánh nước óng ánh quyến rũ.
Ánh mắt Tô Diệc bắt đầu đăm đăm, đột nhiên kéo cổ Tây Nặc Nhĩ xuống, nhón chân lên dán vào đôi môi mỏng kia.
Không đủ nóng, nhưng lại sưởi ấm nơi mềm yếu nhất trong trái tim Tô Diệc.
Quả nhiên, khi một người mang thai, tâm tình sẽ trở nên vui buồn bất thường, còn có chút đa sầu đa cảm.
Tô Diệc từ từ nhắm hai mắt lại, cẩn thận cảm thụ nhiệt độ của Tây Nặc Nhĩ, khi Tô Diệc đột nhiên hôn anh, Tây Nặc Nhĩ cũng không nhịn được có chút mất khống chế.
Nếu như không có người này, bây giờ Tây Nặc Nhĩ anh sẽ như thế nào?
Vẫn đang lưu lạc khắp nơi, không có mái nhà ấm áp, càng không có nhiều bạn bè như vậy. Có khả năng đã chết trong mùa tuyết rơi lần trước, bị tuyết trắng mênh mông bao phủ dưới đất.
"Tô Diệc, vất vả cho em rồi."
Tô Diệc ghé vào trong ngực Tây Nặc Nhĩ, lại lề mà lề mề nửa ngày, mới mở miệng hỏi: "Chuyện của bầy thú thế nào rồi anh?"
"Chuyện đã giải quyết xong rồi, em đừng lo lắng." Tây Nặc Nhĩ nói, ôm Tô Diệc đi ra ngoài, anh biết hẳn là Tô Diệc đã đói bụng rồi.
"Hai đứa bé đâu?" Tô Diệc không chịu đi xuống, giống như bạch tuộc bám vào người Tây Nặc Nhĩ.
Tô Diệc coi hành vi của mình, đương nhiên hiểu thành hội chứng trong thời gian mang thai. Cậu cảm thấy hiện tại mình là Bảo Bảo, cần Tây Nặc Nhĩ yêu thương.
"Tụi nhỏ đang giúp đỡ quét dọn sơn cốc, đoán chừng buổi tối sẽ trở lại." Tây Nặc Nhĩ nói, một tay ôm chặt Tô Diệc, một tay khác linh hoạt bắt đầu nấu ăn. Gần đây Tô Diệc lười biếng, trù nghệ của Tây Nặc Nhĩ dần dần được cải thiện, mặc dù vẫn vẫn không ngon bằng Tô Diệc nấu như cũ, nhưng đã coi như là rất giỏi trong những thú nhân rồi.
Đợi đến khi Tô Diệc mỹ mãn ăn no xong, bé Eli liền dẫn theo một nhóm các bạn nhỏ của bé, đột nhiên vội vàng trở về.
"Ba ba, ba ba! Con nghe Mễ Nặc thúc thúc nói con sắp được làm anh trai đúng không?"
Tô Diệc nhìn bé Eli nện chân ngắn chạy từng bước nhỏ, vẻ mặt vô cùng lo lắng. Đột nhiên nhớ tới thật lâu trước đó, dường như bé Eli cũng không muốn để Tô Diệc sinh Bảo Bảo, Tô Diệc muốn trêu chọc bé, liền nói: "Đúng vậy nha."
Tô Diệc nằm trong ngực Tây Nặc Nhĩ, nhìn bé Eli vểnh cái mông nho nhỏ lên, phí sức cởi giày ra. Bé trèo lên giường, đi tới trước mặt Tô Diệc.
Đọc ở trang chính chủ để ủng hộ editor lacvuphongca nhé! Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!
"Ba ba, ba ba phải nghỉ ngơi thật tốt, Mễ nặc thúc thúc còn nói, đây là một tiểu giống cái, về sau con muốn bảo vệ em. Còn có các bạn của con, các bạn ấy đều sẽ bảo hộ em nha."
Bé Eli vẻ mặt nghiêm túc nói, chỉ vào nhóm củ cải nhỏ ở cửa, những cái đầu nhỏ kia sau khi nghe được lời nói của bé Eli liền liền điên cuồng gật đầu.
Tô Diệc vốn cho rằng, bé Eli sẽ nói: Ba ba, con không muốn ba ba sinh Bảo Bảo gì gì đó. Lại không nghĩ tới, bé Eli lại có thể nói như vậy.
Lúc này, Dino cũng leo lên giường, bé gần như rất cẩn thận tiến tới chỗ Tô Diệc, khuôn mặt nhỏ nhắn căng thẳng.
Dino nói với vẻ mặt nghiêm túc: "Ba ba, con có thể sờ em trai con không?"
Nghe vậy, hai mắt bé Eli chợt sáng lên.
"Con cũng muốn!"
Tây Nặc Nhĩ nhíu mày: "Không được, hiện tại vẫn chưa ổn định, các con không biết nặng nhẹ."
Hai đứa bé lập tức tỏ ra thất vọng, Tô Diệc buồn cười vén quần áo lên, nhìn bụng dưới phẳng lì săn chắc của mình.
"Hiện tại em trai vẫn còn nhỏ, căn bản sờ không ra, như vậy đi, đợi đến khi em trai lớn, lại để cho các con sờ, được không?"
Nghe Tô Diệc nói xong, hai đứa nhỏ nhìn vào bụng Tô Diệc, quả nhiên không nhìn thấy gì cả. Lúc này hai bé mới không cam lòng nhảy xuống giường đi ra ngoài chơi.
Những ngày sau đó, Tô Diệc trôi qua không được tự nhiên. Lúc trước cậu vốn là người năng động, bất cứ chuyện gì cậu cũng muốn nhúng tay vào. Nhưng từ khi mang thai, cậu liền lười biếng muốn chết.
Gần đây, nghe nói Thú Nhân lang thang kia nhặt được một tiểu giống cái ở bên ngoài. Bởi vì giống cái còn nhỏ, hắn liền đưa đến gặp Lăng Liệt, hi vọng Lăng Liệt có thể giúp đứa nhỏ tìm được một gia đình tốt.
Nhưng đứa trẻ có lẽ không cảm thấy an toàn ở một nơi xa lạ, vì vậy nó không muốn đi đâu cả. Cuối cùng, quanh đi quẩn lại đứa trẻ lại ở cùng Thú Nhân lang thang bên ngoài sơn cốc.
Về sau có người cảm thấy, một Thú Nhân mang theo đứa nhỏ, sống bên ngoài sơn cốc không an toàn. Liền đề nghị để Thú Nhân lang thang dẫn theo đứa trẻ cũng chuyển vào trong sơn cốc sống.
Hai ngày này, mọi người trong sơn cốc đang giúp Thú Nhân lang thang xây nhà.
Tô Diệc lại nghe nói, gần đây tính tình Đường Ngọc càng ngày càng kém, giống như triệu chứng lo lắng trước khi sinh vậy.
Sau đó, nghe nói Reger thổ lộ với Y Ân nhưng bị Y Ân từ chối. Hiện tại trái tim Y Ân đã rộng mở, cả người đều hoạt bát lên, thường xuyên đi săn cùng các thú nhân, thân thể cũng càng ngày càng cường tráng.
Mà ở nhà Tô Diệc, thay đổi lớn nhất là ở hai đứa trẻ, đặc biệt là bé Eli.
Bé Eli vốn có chút ít bốc đồng, dường như đã trưởng thành chỉ sau một đêm, không còn luôn quấn lấy Tô Diệc nữa, bắt đầu tự học cách mặc quần áo, thậm chí thỉnh thoảng còn giúp làm việc nhà.
Chẳng qua chỉ là một đứa trẻ ba tuổi, lại ra hình ra dáng mà nói, con phải nhanh lớn lên mới có thể bảo vệ em trai cùng ba ba.
Dino gần đây đã bắt đầu học cách đi săn, thỉnh thoảng còn giúp Mễ Nặc thu thập một số loại thảo dược. Bình thường không có tiểu thú nhân nào có được sự kiên nhẫn như vậy, thế nhưng Dino lại rất thích học tập.
Bởi vì được cả nhà cưng chiều, Tô Diệc cảm thấy mình đã hoàn toàn biến thành một con sâu gạo.
Cứ như thế lại qua một đoạn thời gian, lại có thêm một đàn thú khác tập kích sơn cốc, số lượng đàn thú này cũng không nhiều, cũng không kinh động tới những người khác trong sơn cốc.
Chẳng qua khi bọn họ đang xua đuổi bầy thú, lại ngoài ý muốn cứu được một đôi bạn lữ. Đối với sự xuất hiện của hai người xa lạ, mọi người dường như cũng rất tò mò, ngay cả Tô Diệc cũng có chút hiếu kì.
Vào ngày này, Đường Ngọc đột nhiên muốn sinh.
Tô Diệc muốn qua nhìn xem, nhưng lại bị Tây Nặc Nhĩ ra lệnh cưỡng chế ở nhà không cho phép đi.
Tô Diệc đếm đếm trên đầu ngón tay, phát hiện Đường Ngọc mang thai khoảng tám tháng, thời gian tương đối dài hơn so với các loài thú nhân khác. Thời gian mang thai của Tô Diệc chỉ có năm tháng, vừa mới qua mùa lạnh, gần như đến mùa nóng là có thể sinh rồi.
Đường Ngọc đau đớn suốt một ngày, đến tận đêm khuya, cuối cùng không chịu đựng được nữa, nhất định phải đòi Tô Diệc tới, nếu không y sẽ không sinh.
Mễ nặc cũng có chút sốt ruột, đành phải cho người gọi Tô Diệc tới.
Khi Tô Diệc vội vội vàng vàng chạy đến, Mễ Nặc vội túm lấy tay cậu nói: "Là sinh trứng, đứa trẻ có vẻ hơi lớn, đoán chừng cậu ấy sẽ phải chịu khổ."[/BOOK][/HIDE-THANKS]
Tô Diệc có chút lo lắng nên vội quay người đi vào phòng. Mà Kiệt La yên vị trong đại sảnh, sắc mặt của anh rất kém, mặc dù chưa hề nói một câu nào, thế nhưng Tô Diệc biết giờ khắc này trong lòng Kiệt La rất khó chịu.
Tô Diệc và Mễ Nặc bước nhanh vào trong, sắc mặt cả hai người đều không tốt lắm. Phòng ngủ được Kiệt La phủ đầy da thú loại tốt nhất và mềm mại nhất. Tô Diệc đi chân trần vào, vừa đẩy cửa phòng ra đã ngửi thấy mùi máu tươi nồng nặc.
Lúc này, trong dạ dày Tô Diệc rất không thoải mái, nhưng trong lòng cậu lại càng thêm khó chịu, máu này là máu của máu Đường Ngọc, dường như đã chảy rất nhiều.
Đường Ngọc vốn là một đại thiếu gia, luôn được nuông chiều hơn những người khác. Mặc dù sau khi trùng sinh, y đã học được cách tự lực cánh sinh, cũng phải chịu khổ rất nhiều. Nhưng sau này gặp được Kiệt La, Đường Ngọc lại bắt đầu sống như một thiếu gia.
Hơn nữa, trong khoảng thời gian này Đường Ngọc có thai, Kiệt La lại cưng chiều người ta hơn. Bây giờ Đường Ngọc đã chịu đau đớn như vậy một ngày, có lẽ trong lòng Kiệt La cũng đau một ngày.
Thực lòng mà nói, trong lòng Tô Diệc vẫn có chút sợ hãi. Cậu cũng không biết, nếu Đường Ngọc vẫn tiếp tục đau như thế, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ? Vạn nhất xảy ra chuyện, dựng phu uống ước ao trong không gian có tác dụng gì không nữa?
Ngay khi Tô Diệc còn đang lo lắng thấp thỏm, đột nhiên truyền đến tiếng kêu thống khổ của Đường Ngọc: "A a a! Tô đội! Tôi không sinh nữa đâu!"
Không sinh nữa? Tô Diệc cười khổ, nói không sinh nữa liền có thể không sinh sao? Cậu chọn một khối da thú, cẩn thận che mũi miệng của mình lại.
Cậu đi đến bên giường, nhìn cả phòng chật vật, lập tức đưa tay giữ chặt tay Đường Ngọc. Cánh tay Đường Ngọc run rẩy, trắng bệch.
"Không có việc gì, đừng sợ. Mẹ tôi nói khi bà ấy sinh tôi ra, đã đau ròng rã một ngày một đêm. Vậy nên cậu phải cố gắng, không cần lo lắng." Tô Diệc vừa nói, vừa không ngừng hỗ trợ lau mồ hôi lạnh trên trán Đường Ngọc.
Sau đó, bởi vì trong phòng hơi nóng sắc mặt Tô Diệc tái nhợt đến đáng sợ, trong lòng cảm thấy hoảng sợ, trên trán cậu cũng đầy mồ hôi lạnh.
Mễ Nặc nhìn thấy sắc mặt Tô Diệc không tốt, không khỏi có chút lo lắng: "Cậu không sao chứ? Hay là cậu ra ngoài đi."
Tô Diệc lắc đầu, nhìn chằm chằm sắc mặt Đường Ngọc càng ngày càng tái nhợt, lo lắng trong lòng càng sâu. Cậu có thể cảm giác được, sắc mặt Đường Ngọc càng ngày càng kém, tiếng kêu đau đớn càng lúc càng yếu ớt.
Cảm giác này khiến Tô Diệc cảm thấy sinh lực của Đường Ngọc đang dần cạn kiệt, cảm giác này rất đáng sợ, nhất là người này chính là người mà Tô Diệc rất quan tâm, Tô Diệc nắm tay Đường Ngọc, không khỏi nắm càng lúc càng chặt.
"Tô đội, tôi thật sự không muốn sinh, thật là khó chịu, có phải, có phải tôi sắp chết không?" Đường Ngọc vẫn đau khổ cầu xin, chẳng qua đã không còn lớn tiếng như trước đó.
"Đường Ngọc, Đường Ngọc, cậu đừng ngủ!" Sắc mặt Tô Diệc đại biến.
Trong lúc tuyệt vọng, Tô Diệc vẫn lấy nước ao ra, cẩn thận đút cho Đường Ngọc. Đường Ngọc biết đây là cái gì, y cũng biết mình không còn sức lực nữa.
Ngược lại, Mễ Nặc lại không nói gì thêm, cậu còn tưởng Tô Diệc đang cho Đường Ngọc uống chút nước để bổ sung thể lực.
Y Ân đi tới đi lui, mang nước nóng từ bên ngoài vào. Sau đó, Đường Ngọc đột nhiên ngừng la hét, khiến cho Kiệt La càng thêm lo lắng, anh không nhịn được đi tới cửa gọi: "Đường Ngọc?"
Đường Ngọc mơ mơ màng màng mở mắt ra: "Tô đội, hình như tôi nghe thấy giọng nói của Kiệt La.."
Bờ môi Đường Ngọc nứt nẻ, vẻ mặt hoảng hốt, nhìn y chật vật không chịu nổi. Tô Diệc biết Đường Ngọc rất muốn để Kiệt La vào. Thế nhưng y lại sợ sau khi Kiệt La đi vào mình sẽ trở nên yếu đuối.
"Tôi nhớ anh ấy.." Đường Ngọc nói, thanh âm nhẹ nhàng run rẩy, thế nhưng khi nói lời này, giọng nói của y rất nhỏ.
Trong mắt Tô Diệc có chút ê ẩm, bởi vì hiện tại cậu cũng đang mang thai, từ khi mang thai đến giờ cảm xúc của cậu vẫn luôn không tốt. Bây giờ nhìn thấy dáng vẻ này của Đường Ngọc, không khỏi đặt mình vào vị trí của y. Đường Ngọc có chút sĩ diện còn rất thích thể diện, y không muốn Kiệt La nhìn thấy dáng vẻ xấu xí khi sinh con của mình, cho nên ngay trước khi sinh, đã nói xong với Kiệt La, không để Kiệt La vào phòng sinh với y.
"Vậy tôi gọi anh ấy vào nhé?" Tô Diệc thận trọng nói.
Đường Ngọc lại đột nhiên trừng lớn mắt, toàn thân y đều đang run rẩy: "Không.."
Đường Ngọc còn chưa nói hết, lại đột nhiên bị một người đánh gãy: "Đồ ngốc."
Lập tức, một mái tóc dài màu đen hơi xoăn hiện lên trong tầm mắt của Đường Ngọc, mà hai chữ nhẹ nhàng kia, càng khiến cho Đường Ngọc cảm thấy chua xót.
Đọc ở trang chính chủ để ủng hộ editor lacvuphongca nhé! Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!
Tô Diệc ngoan ngoãn bước sang một bên, Kiệt La lập tức ngồi cạnh Đường Ngọc, đôi mắt Đường Ngọc đỏ hoe, vừa nhìn thấy Kiệt La, chúng lại ươn ướt.
Mỗi người đều giống nhau, lúc sinh bệnh luôn sợ nhìn thấy người thân hoặc người mà mình ỷ lại. Bởi vì nếu không cẩn thận, họ sẽ lộ ra dáng vẻ yếu ớt nhất của mình. Lúc này, Đường Ngọc chính là người như thế, lúc Tô Diệc nắm chặt tay y, y còn có thể ráng chống đỡ. Thế nhưng khi nghe thanh âm của Kiệt La, y lập tức muốn khóc lên thật lớn, sau đó nũng nịu trong vòng tay của Kiệt La.
Bàn tay của Kiệt La rất đẹp, nắm lấy bàn tay Đường Ngọc thật chặt, sau đó cẩn thận kéo người vào trong ngực mình.
Ngay khi Đường Ngọc vừa kề sát vào trong ngực Kiệt La, y lập tức càng khóc dữ dội hơn, y vừa nấc vừa khóc: "Kiệt La, em em, Mễ Nặc nói trứng quá lớn, cho nên không thể sinh được.. Đều tại em, em ăn quá nhiều.." ^_^
Kiệt La cụp mắt xuống, hàng mi dài giấu đi nỗi đau trong mắt: "Sau này chúng ta sẽ không bao giờ sinh nữa."
Đường Ngọc rất muốn trợn mắt, nhưng lúc này y không còn sức lực, chỉ có thể nấc lên, ngẩng đầu nhìn vào mắt Kiệt La.
Đường Ngọc rất thích đôi mắt của Kiệt La, sâu thăm thẳm rất xinh đẹp, mỗi lần nhìn y, ánh mắt Kiệt La đều rất chuyên chú.
"Thế nhưng là, em, em không sinh, anh sẽ khổ sở, hức!" Đường Ngọc nói, bởi vì đang nấc xém chút đã cắn vào đầu lưỡi của mình.
"Không, không khổ sở." Lông mi Kiệt La khẽ run lên, hóa ra sinh con lại đau đớn như vậy? Anh chợt cảm thấy Đường Ngọc khổ cực như vậy đều là lỗi của mình.
Mà lúc này, sân nhà Kiệt La đã đã đứng đầy người. Tây Nặc Nhĩ đã đứng như vậy cả ngày, bởi vì hiện tại anh rất lo lắng cho Tô Diệc ở bên trong. Trong phòng truyền đến mùi máu tươi, đứng ở trong sân mà anh đều có thể nghe được, bên trong lại là không gian bịt kín, anh thật sự rất lo lắng Tô Diệc sẽ không chịu được? Đứng như vậy hồi lâu, Tô Diệc mới được Y Ân đỡ ra.
Vừa nhìn thấy Tô Diệc, Tây Nặc Nhĩ liền cuống quít tiến tới, động tác của anh cẩn thận từng li từng tí, ôm Tô Diệc vào trong ngực mình.
"Em không sao chứ?" Tây Nặc Nhĩ nhẹ giọng hỏi.
Tô Diệc khoát tay, chỉ là mệt mỏi tựa ở trong ngực Tây Nặc Nhĩ: "Chúng ta đi về nghỉ ngơi đi, đã không có việc gì rồi."
Trên đường về nhà, Tô Diệc mệt mỏi ngủ thiếp đi. Sau khi ngủ thiếp đi, Tô Diệc nằm mơ thấy một mảnh trắng xóa, cậu đi chân trần trên bãi cỏ mềm mại, cứ thế bước đi không mục đích. Đi được một lúc lâu, cậu đột nhiên nhìn thấy có rất nhiều trứng.