Đam Mỹ [Edit] Thái Y Vận An (Tống Quỳnh Dao) - Tử Nguyệt Điệp Lạc

Thảo luận trong 'Đã Hoàn' bắt đầu bởi GiangNgan, 19 Tháng bảy 2024.

  1. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 76 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nói là chôn, tu sửa một phần mộ tốt nhất cũng đã đủ rồi! Nhưng vẫn còn thừa, nàng lại vẫn không đáp ứng?

    - Đa Long, không được lấy tiền dơ bẩn của ngươi vũ nhục Ngâm Sương!

    Phú Sát Hạo Trinh xông lên che trước mặt Bạch Ngâm Sương:

    - Ngâm Sương đã quyết định đi theo ta, cầm bạc dơ bẩn của ngươi rời khỏi trước mặt ta cùng Ngâm Sương!

    Phú Sát Hạo Trinh nói xong, lấy ra năm mươi lượng bạc bỏ vào trong tay Bạch Ngâm Sương.

    Lúc này Bạch Ngâm Sương khóc, tràn ngập cảm kích nhìn Phú Sát Hạo Trinh, tình ý tràn đầy kêu một tiếng:

    - Bối lặc gia.

    Phú Sát Hạo Trinh cảm thấy được trái tim mình đều bị kêu mềm nhũn, trong lòng nhu tình tràn đầy, nhẹ giọng nói:

    - Không phải để nàng kêu ta Hạo Trinh là được sao?

    Bạch Ngâm Sương xiết chặt bạc trong tay, nhẹ nhàng một tiếng:

    - Hạo Trinh.

    Phú Sát Hạo Trinh sững sờ, sau một lúc lâu bị vui sướng nhồi, gọi tới người hầu nhà mình để bọn họ khiêng đi thi thể Bạch Thắng Linh, sau đó lôi kéo Bạch Ngâm Sương đứng lên, đi về hướng cái kiệu. Cả quá trình đều không liếc mắt nhìn Đa Long cái nào.

    Không khí giữa hai người tựa hồ không hề nhìn thấy bất luận người nào xung quanh, đều chứng kiến được bọt khí phấn hồng ghê tởm người.

    - Nữ nhân này, vừa chết cha đi!

    Nhìn bộ dáng đối diện với bối lặc gia gì đó, biểu tình hoài xuân:

    - Thật sự là nữ nhân bất hiếu!

    - Năm mươi lượng.. sẽ không vũ nhục sao?

    Người vây xem há hốc mồm.

    - Năm mươi lượng không phải nhiều hơn hai mươi lượng sao.

    Bán mình chôn cha đi theo "bối lặc gia" ra tay xa xỉ đi rồi, người vây xem cũng dần dần tan.

    Cố Vận An kéo Dận Chân đi tới trước mặt Đa Long:

    - Ngươi thật sự chuẩn bị đem Bạch Ngâm Sương mua về?

    - Cố huynh nói đùa gì vậy.

    Đa Long đem bạc cầm trong tay tung tung, nhét vào trong túi:

    - Loại nữ nhân này mua về nhà khẳng định không thể an bài, a mã tôi sẽ đánh chết tôi.

    Hắn chỉ trêu chọc Phú Sát Hạo Trinh là được:

    - Hai mươi lượng này tôi tình nguyện cấp cho ăn mày, cũng sẽ không cho Bạch Ngâm Sương.

    Nữ nhân làm ra vẻ kia, chỉ có Phú Sát Hạo Trinh xem là bảo bối.

    - Nhưng vì sao nàng không đợi Vĩnh Bích rồi hãy đi đây?

    Đa Long nhìn theo bóng hai người kia, vẫn đang suy nghĩ vấn đề này.

    - Việc này quan hệ gì với Vĩnh Bích?

    Cố Vận An hỏi.

    - Ai? Cố huynh không biết sao? Bạch Ngâm Sương coi trọng Vĩnh Bích.

    Phốc! Cố Vận An quay đầu hỏi tiểu công khó chịu nhà hắn:

    - Là tôi vừa nghe lầm sao?

    - Ngươi không có nghe sai.

    Dận Chân mặt đen, nghĩ tới thái độ của Bạch Ngâm Sương, lại có cỗ xúc động muốn cho người đem ra đi chém.

    - Bạch Ngâm Sương vì sao coi trọng Vĩnh Bích?

    Chẳng lẽ hắn nghĩ lầm nam nữ diễn viên sao?

    - Thấy thế nào Vĩnh Bích cũng tốt hơn con chuột kia rất nhiều đó thôi!

    Giữa Vĩnh Bích cùng Phú Sát Hạo Trinh, dù có mù cũng chọn Vĩnh Bích.

    - Vậy.. hiện tại Bạch Ngâm Sương đi theo chuột, là vì chuột cấp nhiều bạc?

    Bất tri bất giác chuột thành tên của Phú Sát Hạo Trinh.

    Đa Long gật đầu, hắn cảm thấy là có khả năng.

    Xem diễn xong hai người quay về Thái An đường.

    - Hì hì, Dận Chân, cảm giác như thế nào?

    Cố Vận An không sợ chết cợt nhả nhìn Dận Chân.

    - Chuột bối lặc kia là Hoằng Lịch phong?

    Nếu Cố Vận An gật đầu, ngay sau đó Dận Chân có thể làm cho Huyết Tích tử kêu người tới mắng một trận.

    - Hẳn là tự phong a.

    Cố Vận An nói:

    - Vĩnh Bích cùng Đa Long đều chưa từng nghe qua có chuyện như vậy.

    - Hừ, Thạc thân vương phủ thật to gan!

    Hiện giờ cũng dám tự phong bối lặc, qua vài năm có phải cần tự lập làm vua thay đổi triều đại hay không a!

    - Dận Chân, ngài tuyệt đối nhìn cao bọn hắn.

    Với đầu óc của Nhạc Lễ, cùng nước tiểu tính của Phú Sát Hạo Trinh, bọn hắn tuyệt đối sẽ không nghĩ tới ý nghĩ cao cấp như vậy.

    - Thạc thân vương phủ, không thể để lại!

    Lưu trữ chính là bôi đen hoàng gia!

    Lời này của Dận Chân trực tiếp quyết định vận mệnh tương lai của Thạc thân vương phủ.

    Ngày thứ hai, thánh chỉ của Càn Long đi tới Thạc thân vương phủ, trực tiếp đem tước vị hoàng thân của Nhạc Lễ triệt thành quận vương, thái giám tuyên chỉ còn được dặn riêng, nói thêm một câu:

    - Hoàng thượng nói, nếu ngài còn không an phận, thì chính mình hái xuống mũ miện đi!

    Nói xong nhìn khuôn mặt bị đả kích của Thạc quận vương, tiếp tục nói:

    - Bảng hiệu ngoài cửa phủ của ngài cũng nhanh chóng hái xuống đi, đừng làm hoàng thượng tiếp tục mất hứng.

    Nói xong không cấp cho Thạc quận vương cơ hội phản ứng, mang người rời đi.
     
  2. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 76 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Vì sao lại như vậy, hoàng thượng vì sao lại đối đãi ta như vậy!

    Công công tuyên chỉ đi rồi, Thạc quận vương vẫn quỳ nơi đó, người giống như già thêm mười tuổi. Hắn luôn đắc chí vì mình từng cứu Càn Long, sau khi được phong làm hoàng thân liền cảm giác mình được Càn Long coi trọng, hiện giờ một đạo thánh chỉ trực tiếp đem Thạc quận vương đánh về nguyên hình.

    - Hạo Trinh đâu!

    Sau một lúc lâu, Nhạc Lễ trực tiếp vọt tới phòng ngủ của phúc tấn, hướng Tuyết Như rống to.

    - Ngươi làm sao vậy, sao cơn tức lớn như thế.

    Tuyết Như có chút khó hiểu hỏi.

    - Ngươi cũng có phần! Nếu không phải ngươi luôn mặc kệ, ta làm sao bị giáng chức thành quận vương!

    - Cái gì? Cái gì quận vương?

    Tuyết Như cũng bị sợ hãi, đời này nàng tự hào nhất là gả cho nam nhân có tiền đồ, được hoàng thượng phong hoàng thân, hiện giờ một câu nói của Nhạc Lễ đối với Tuyết Như chẳng khác gì sấm sét giữa trời quang.

    - Ngươi đi hỏi đứa con tốt của ngươi! Bối lặc là có thể tùy tiện tự xưng sao? Thế tử là hắn nói muốn làm thì có thể làm sao? Hiện tại tốt lắm, ta bị giáng chức thành quận vương, mẹ con ngươi đủ cao hứng!

    Nhạc Lễ nói xong vung tay muốn ném đồ vật, nhưng nhìn thấy thánh chỉ trong tay mình, nếu ném thậm chí chức quận vương cũng không cần làm, trực tiếp bị kéo ra Ngọ môn thì tốt hơn.

    - Nhạc Lễ, ngươi đừng làm ta sợ.

    Xem bộ dáng của Nhạc Lễ, Tuyết Như cũng sợ.

    - Ngươi xem xem! Hoàng thượng đã hạ thánh chỉ, còn giả bộ được sao?

    Tuyết Như run rẩy mở ra thánh chỉ, từng tiếng gằn giọng làm toàn thân nàng run lên.

    Xưng hô Phú Sát Hạo Trinh là bối lặc từ đâu mà tới? Đó là Tuyết Như kêu đi ra. Xưng hô thế tử làm sao tới, cũng là Tuyết Như cho người hầu kêu được. Vì muốn cho Hạo Tường biết, có nhiều thứ hắn không thể ngấp nghé! Hơn nữa theo Tuyết Như xem ra, con trai của mình ưu tú như thế, trở thành thế tử bối lặc chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi, ai nghĩ tới cũng bởi vì ý kiến đàn bà của nàng, làm cho Thạc thân vương phủ biến thành Thạc quận vương phủ.

    Lúc Cố Vận An nghe tin cũng không thấy giật mình, chỉ cảm thán một tiếng: Nam nhân nhà ta uy vũ!

    Quầng sáng diễn viên tính cái gì, ở trước mặt nam nhân của hắn không phải cũng ảm đạm thất sắc?

    Sau đó không ngăn được cảm giác tự hào, nam nhân này là nhà ta!

    Tin tức Thạc hoàng thân trở thành Thạc quận vương, hai ngày sau Phú Sát Hạo Trinh mới hay biết.

    Hai ngày trước, hắn đem Bạch Ngâm Sương mua về, nhưng cũng không nóng vội đem người mang vào phủ thân vương, bởi vì tuy chuột không thèm để ý thân phận Bạch Ngâm Sương, nhưng ngạch nương của hắn để ý, vì bảo hộ Ngâm Sương của hắn, hắn dẫn nàng đi tới ngõ nhỏ Mạo Nhi bên thành đông, nơi đó có một tiểu tứ hợp viện, là lúc nhỏ hắn bởi vì "thể hội nhân dân vất vả" làm cho a mã của mình mua xuống, nhưng vẫn luôn không có dịp sử dụng, hiện giờ đem Bạch Ngâm Sương ổn định trong này vừa lúc. Bởi vì mọi người cơ hồ đã quên nơi này, trừ hắn cũng chỉ có tiểu Khấu tử biết, mà tiểu Khấu tử tuyệt đối sẽ không bán đứng hắn.

    Bởi vì thời gian thật lâu không người ở, nơi này tro bụi không ít, lại sai người hầu quét dọn xong, mua thêm chăn bông đệm giường hết thảy làm xong thì đã tối. Bởi vì hắn cậy mạnh, tổn thương trên mông bị vỡ, lại muốn biểu hiện trước mặt Bạch Ngâm Sương nên sắc mặt còn kém hơn cả nàng.

    Bạch Ngâm Sương thấy sắc mặt hắn không tốt lắm nên giữ lại một chút, hắn liền thuận thế lưu lại một đêm.

    Sáng hôm sau, tuy hắn lưu luyến không rời nhưng cũng phải đành chịu đau tạm biệt tiên tử trong lòng mình, trên đường hồi phủ gặp được một cô nương bị ác bá trêu chọc, trong lòng lại dâng lên hiệp nghĩa, làm cho người hầu đi tới cứu người.
     
  3. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 77 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tiểu cô nương tên Hương Khỉ, khoảng 17-18 tuổi, mi thanh mục tú, thoạt nhìn hoạt bát thông minh, Phú Sát Hạo Trinh liền làm cho Hương Khỉ làm bạn với Bạch Ngâm Sương, hỏi qua ý kiến của Hương Khỉ xong hắn lại đưa nàng quay về ngõ nhỏ Mạo Nhi. Nương cơ hội này hắn lại lưu lại nơi đó thêm một đêm.

    Ngày đầu tiên bởi vì Bạch Ngâm Sương vừa có đại tang, hơn nữa mới chuyển vào địa phương xa lạ, sớm đi nằm ngủ, Phú Sát Hạo Trinh cũng không quấy rầy. Hiện tại thời gian còn sớm, hắn liền nhỏ giọng hỏi nàng một sự tình.

    Nhắc tới thân thế của mình Bạch Ngâm Sương không ngừng khóc, sau đó Bạch Ngâm Sương đem những lời Bạch Thắng Linh đã nói trước khi chết cho Phú Sát Hạo Trinh nghe qua.

    - Nói như vậy nàng còn là đại tiểu thư!

    Sắc mặt Phú Sát Hạo Trinh vui mừng, bởi vì nếu Bạch Ngâm Sương là con cháu đại gia đình, như vậy hắn cưới nàng ngạch nương của hắn cũng sẽ không ngăn cản, tuy tương lai thê tử của hắn là hoàng gia công chúa, nhưng Ngâm Sương có thể trở thành trắc phúc tấn của hắn, người duy nhất mà hắn yêu.

    Bạch Ngâm Sương gật đầu, lại lấy tã lót đưa cho hắn xem.

    - Ngâm Sương cũng không phải nếm không hết khổ, nhưng hiện giờ cha đã qua đời, trên đời này chỉ còn lại một mình Ngâm Sương, Ngâm Sương..

    - Ngâm Sương, nàng yên tâm đi! Mảnh tã lót này không phải nhà bình thường có được, ta nhất định sẽ tra được thân thế của nàng, cho nàng nhìn thấy mẹ ruột của mình!

    Phú Sát Hạo Trinh son sắt hứa hẹn.

    - Ngâm Sương đương nhiên tin huynh, Hạo Trinh.

    Bạch Ngâm Sương yếu ớt cười, ý cười phát ra từ nội tâm.

    Vì sao nàng phải đi theo Hạo Trinh rời khỏi Long Nguyên lâu? Một là bởi vì nàng không có nắm chắc có thể đợi được Vĩnh Bích, hai là bởi vì Đa Long xuất hiện làm cho nàng có chút sợ hãi, ba là vì thân phận của Phú Sát Hạo Trinh. Hắn là bối lặc, nếu hắn giúp đỡ tra thân thế của nàng, khả năng tra được rất lớn, sau khi nhận tổ quy tông nàng có đầy đủ thân phận xứng được Vĩnh Bích, huống chi Hạo Trinh ra ngân lượng thật không ít.

    Phú Sát Hạo Trinh đương nhiên không biết tính toán của Bạch Ngâm Sương, hắn chỉ ngóng trông hôm sau đến nhanh. Nếu không phải đã muộn, hắn hiện tại cũng muốn về phủ, sau đó nhanh chóng giúp Ngâm Sương điều tra thân thế của nàng.

    Nhưng ai ngờ hắn vừa trở về liền nhìn thấy người hầu đang thay đổi tấm biển trước cửa, nổi giận đùng đùng liền tiến lên ngăn cản, khi được biết a mã bị giáng chức thành quận vương, hắn đều ngây ngốc sững sờ.

    Nghe được tin tức Phú Sát Hạo Trinh về phủ, cơn tức chưa tiêu Nhạc Lễ chạy ra lôi kéo hắn vào phủ, trực tiếp cho hắn một bạt tai, đem người đánh tỉnh. Nhưng Nhạc Lễ còn chưa nguôi giận, chụp lấy cây gậy lại quất cho Hạo Trinh một gậy, đem hắn đánh càng thêm bị thương. Nếu không phải Tuyết Như chạy tới, phỏng chừng cũng mất nửa cái mạng.

    Nhìn tổn thương trên người Hạo Trinh có chút nặng, làm Nhạc Lễ có chút hối hận. Tuyết Như khóc rống, làm cho Nhạc Lễ tâm phiền ý loạn rống to:

    - Đều ngẩn người làm gì! Còn không nhanh đi mời thái y!

    Người hầu vội vàng chạy ra ngoài, nhớ lại huynh đệ từng kể qua về Thái An đường, liền vội vàng chạy tới đó.

    Cố Vận An nhìn thấy người hầu Thạc vương phủ chạy vào, trong lòng có chút rối rắm. Cuối cùng vẫn cầm hòm thuốc đi theo tới Thạc vương phủ.

    Vừa đi tới trong sân, hắn liền nghe được thanh âm tiếng khóc của nữ nhân cùng tiếng mắng tức giận, người hầu đi vào bẩm báo, không qua bao lâu bên trong truyền ra tiếng kêu.

    - Thái y đã tới chưa? Mau vào!
     
  4. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 77 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cố Vận An vào phòng, liền chứng kiến Nhạc Lễ đang đứng bên trong, vì thế chắp tay xem như chào hỏi.

    - Thái y, mau đến xem thương thế của Hạo Trinh!

    Mặc dù đã qua bốn mươi tuổi, nhưng cuộc sống sung sướng lại dưỡng thích đáng nên Tuyết Như thoạt nhìn chỉ hơn ba mươi, còn giỏi về trang điểm, cũng có chút xinh đẹp, hơn nữa lúc này vì lo lắng cho Hạo Trinh nên nhìn nhu nhược hơn không ít, cũng khó trách đường đường quận vương như Nhạc Lễ lại tùy ý cho phúc tấn của mình chửi rủa.

    Nhưng vì sao phúc tấn Tuyết Như này nhìn quen mắt như vậy đây?

    Mặc dù Cố Vận An hiếu kỳ, nhưng hiện tại nơi này có người bệnh, cũng không thời gian nghĩ nhiều, tuy hắn cũng không ưa bệnh nhân này.

    Bắt mạch cho Phú Sát Hạo Trinh xong, lại kêu nha hoàn người hầu tránh mặt, cởi quần Hạo Trinh nhìn bờ mông huyết nhục mơ hồ.

    Phía trước Hoằng Trú cho người đánh không nhẹ, hơn nữa còn chưa dưỡng tốt thì người này lại chạy ra ngoài đi làm anh hùng cứu mỹ nhân, cùng Đa Long phân cao thấp, thương thế có chút tăng thêm, hiện tại nhận mấy gậy của Nhạc Lễ chỗ vảy kết lại tổn thương, sinh mủ, thoạt nhìn càng có vẻ vô cùng thê thảm.

    - Quý công tử chỉ là ngoại thương nghiêm trọng, bị hôn mê là bởi vì hai ngày mang thương mệt nhọc mà ra, không có trở ngại gì.

    Cố Vận An nói xong đi tới chỗ hòm thuốc mở ra, lấy bình sứ nhỏ giao cho Tuyết Như:

    - Rửa sạch miệng vết thương cho hắn, tốt nhất sử dụng rượu mạnh, sau đó đem thuốc bột rắc lên miệng vết thương mấy ngày sau sẽ vô sự.

    Thuốc này là lúc hắn rảnh rỗi nghiền nát, trị liệu ngoại thương thật hữu hiệu. Kỳ thật hắn còn có thuốc mỡ loại trừ vết sẹo, nhưng đại nam nhân bị vài đạo vết sẹo tính cái gì!

    - Mấy ngày nay tốt nhất đừng cho hắn xuống giường, miệng vết thương tiếp tục tái phát còn muốn điều dưỡng sẽ phiền toái.

    Phỏng chừng chờ vết thương tốt lắm, mông của chuột cũng thành than tổ ong.

    Nghe vậy Nhạc Lễ cũng thả lòng, lấy ra một khối bạc vụn xem như là khen thưởng.

    Nhạc Lễ "hào sảng" ra tay làm Cố Vận An phải nhìn với cặp mắt khác xưa, con trai bảo bối của hắn vì chuộc thân cho Bạch Ngâm Sương bỏ ra năm mươi lượng, hắn xem bệnh cho con trai bảo bối chỉ trả một lượng, nên nói gì mới tốt đây?

    Tùy tay nhét vào trong túi, Cố Vận An gật đầu xem như cáo từ, sau đó bước nhanh khỏi Thạc quận vương phủ. Nơi này là trại tập trung thiếu não, vạn nhất hắn không cẩn thận bị cuốn hút làm sao bây giờ!

    Trên đường "trở về", Cố Vận An một mực tự hỏi rốt cục mình gặp được phúc tấn Tuyết Như ở đâu.

    Hắn có thể khẳng định đây là lần đầu tiên gặp mặt nàng, nhưng loại cảm giác quen thuộc tràn đầy, tựa hồ mấy ngày nay hắn đã gặp qua người thập phần tương tự với Tuyết Như.

    Ở đâu đây.. trong cung? Vị nương nương nào đó?

    Hắn chợt nhớ tới Lệnh phi. Vị phúc tấn kia chứng thật có chút tương tự Lệnh phi, nhưng khí chất tương tự mà thôi. Nếu không phải Lệnh phi vậy là cung nữ trong cung nào? Suy nghĩ một lần cũng không có phát hiện, rốt cục là thấy ở đâu a a a a!

    Nghĩ mãi có chút buồn bực hắn ngẩng đầu nhìn thấy tiểu lâu giăng lưới bắt chim trước mắt, Thiên Túy phương, Vạn Hoa lầu chẳng hạn.. vì sao mình lại đi tới chỗ Bát Đại ngõ nhỏ đây?

    Bát Đại ngõ nhỏ! Hắn nhớ ra rồi!

    Tìm một góc không ai, Cố Vận An tâm niệm vừa động, liền thông qua ngọc bội đi tới trước mặt Dận Chân.

    - Đi khám bệnh tại nhà sao?

    Dận Chân nhìn hòm thuốc, nhẹ giọng hỏi. Kỳ thật hắn muốn hỏi, lại lạc đường?
     
  5. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 78 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cố Vận An gật gật đầu:

    - Dận Chân, ngài tuyệt đối không thể tưởng được tôi đi nhà nào khám bệnh!

    -!

    Dận Chân nhìn hắn, nét mặt y đúc lúc trước từ Uy Vũ tướng quân phủ trở lại:

    - Thạc quận vương phủ.

    -!

    Thế nhưng thật sự đã đoán đúng!

    - Ngài làm sao mà biết được!

    - Nhìn ra.

    Dận Chân nói.

    Cố Vận An mò mò mặt mình, còn tự cho mình là cao thủ diễn cảm đâu.

    Cố Vận An phồng mặt, nói:

    - Ngươi cảm thấy vị phúc tấn Thạc quận vương nhìn rất quen mắt?

    Cố Vận An gật gật đầu, nhe răng cười:

    - Chân tướng vĩnh viễn chỉ có một! Tôi trinh thám, khụ, trực giác thầy thuốc của tôi luôn đúng lắm!

    Trực giác thầy thuốc? Dận Chân nhíu mày:

    - Là Bạch Ngâm Sương?

    Dận Chân có ấn tượng thập phần khắc sâu với nữ nhân này, mà Cố Vận An nói trực giác cũng chính là nói qua về thân thế Bạch Ngâm Sương, còn dị thường kiên trì ý kiến của mình. Hiện tại vừa nói Dận Chân lập tức nghĩ tới.

    - Đúng vậy.

    Hắn gật gật đầu:

    - Lúc tôi đi khám bệnh cho Phú Sát Hạo Trinh, chứng kiến phúc tấn kia lập tức cảm giác đã gặp nhau ở nơi nào, sau đó.. (đi ngang qua ngõ nhỏ Bát Đại) liền nghĩ tới, mặt mày Bạch Ngâm Sương cùng vị phúc tấn kia giống nhau như đúc! Chẳng những tướng mạo giống, khí chất cùng thần thái càng giống!

    - Bạch Ngâm Sương thật sự là con gái của phúc tấn Thạc quận vương?

    Dận Chân kinh ngạc, không ngờ bị tiểu tử này đoán đúng rồi.

    - Mười phần chắc!

    Cố Vận An ghé sát vào Dận Chân.

    - Huyết Tích tử còn chưa tra được sao?

    Biết mình đoán đúng, hắn liền bức thiết muốn biết lý do gì làm cho Bạch Ngâm Sương lưu lạc bên ngoài.

    - Dù sao đã là chuyện 18 năm trước.

    Huyết Tích tử cũng không phải vạn năng, hơn nữa bọn họ chủ yếu phụ trách ám sát, điều tra là việc của Niêm Can xử.

    - Chúng ta theo dõi vị phúc tấn Thạc quận vương cùng Bạch Ngâm Sương, không bao lâu thì sẽ biết.

    Cố Vận An đắc ý nói:

    - Hiện tại Phú Sát Hạo Trinh si mê Bạch Ngâm Sương, vị phúc tấn kia lại một lòng muốn hắn cưới công chúa, trước không cần lo lắng chuyện cưới công chúa có thành hay không, chỉ nói trong lòng chuột còn có người khác thì vị phúc tấn kia nhất định sẽ không bỏ mặc, sẽ đi tìm Bạch Ngâm Sương yêu cầu nàng rời khỏi chuột, đến lúc đó hai người gặp mặt, vấn đề gì đều sẽ giải quyết rõ ràng!

    Cố thái y vô cùng hăng hái nói.

    Dận Chân có chút ngoài ý muốn nhìn Cố Vận An, không nghĩ tới hắn lại thật để bụng chuyện này, bình thường chỉ một lòng một dạ học y luyện đan mà thôi.

    - Nhưng mà..

    Cố Vận An sờ cằm:

    - Khẩu vị chuột có phải hơi nặng hay không?

    - Ân?

    Nhất thời Dận Chân vẫn không hiểu ý Cố Vận An.

    - Bạch Ngâm Sương có khuôn mặt rất giống vị phúc tấn kia, mà chuột lại mối tình thắm thiết với Bạch Ngâm Sương, đây không phải muốn nói, chuột kỳ thật.. ẩn tính.. khụ..

    Câu nói kế tiếp bị cách âm, hắn cảm giác mình đã phát hiện chân tướng.

    Mặc dù Cố Vận An không nói hết lời, nhưng Dận Chân hoàn toàn hiểu được, sau đó khuôn mặt còn đen hơn đáy nồi.

    Nhìn khoảng cách mình cùng cửa phòng, lại tiếp tục nhìn Dận Chân mặt đen không ngừng phát ra áp suất thấp, Cố Vận An quyết đoán trốn chạy, hắn còn cần đi chiếu cố Thái An đường!

    Sau khi Cố Vận An bỏ chạy, Dận Chân gọi Huyết Tích tử, làm cho bọn họ đẩy nhanh tiến độ, nhanh chóng điều tra phúc tấn Thạc quận vương!

    Thái An đường mở cửa một thời gian, danh tiếng trong nhân dân cũng rất tốt, trong ngày thường người đến xem bệnh không ít.
     
  6. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 78 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhân lúc không ai, Cố Vận An lấy ra quyển sách thuốc vô danh, bắt đầu nhận chân tiếp tục nghiên cứu.

    Ngoại trừ đối với đủ loại thảo dược giới thiệu, còn có một bộ phận làm châm cứu. Ban đầu bởi vì hắn quá độ quan tâm thảo dược cùng y lý trong không gian nên đem châm cứu xem nhẹ, trải qua sự kiện của Bạch Thắng Linh, hắn quyết định chuyên tâm học tập thêm châm cứu!

    Dù sao trong Đan kinh ghi chép những đan dược kia không thích hợp mang ra ngoài, mà châm cứu phối hợp thuốc thang hiệu quả sẽ càng tốt hơn.

    Hơn nữa đan dược trong Đan kinh cũng không dễ luyện chế như vậy, xác suất thành công thật sự là quá thấp, có lẽ có thể tìm được nguyên nhân trong sách thuốc cũng nói không chừng.

    Mặt trời dần hạ xuống phương tây, Cố Vận An duỗi lưng mệt mỏi đem sách thuốc bỏ vào không gian, đóng cửa về phủ.

    Ban đêm, Cố Vận An lại vào không gian, đem dược thảo luyện Tẩy Tủy đan chuẩn bị xong, đi tới chỗ lò luyện đan chuẩn bị luyện thuốc.

    Thí luyện thêm nhiều lần, nhất định bắt được bí quyết!

    Lúc này Huyết Tích tử đã từ phúc tấn Tuyết Như của Thạc quận vương tra được lên người tỷ tỷ của nàng là phu nhân đô thống Tuyết Tình.

    Mười tám năm thời gian quá lâu dài, cho dù là Huyết Tích tử cũng thật khó khăn mới tra được mười tám năm trước lúc Phú Sát Hạo Trinh sinh ra, Tuyết Tình từng đi qua nhà Nhạc Lễ.

    Ngay lúc đó Nhạc Lễ chỉ là nhị phẩm đại thần trong triều, thủ vệ trong nhà cũng không quá chặt chẽ cẩn thận, không ít người đợi qua kỳ hạn văn tự bán mình đến lúc thì liền rời đi. Huyết Tích tử thật khó khăn tìm được người canh cổng nhà Phú Sát Hạo Trinh khi đó, nghe được hắn nói ngày đó Tuyết Tình đi còn mang theo một cái rổ hơi lớn một chút, mà cái rổ đủ đựng một đứa trẻ con. Vị đô thống phu nhân đi tới không bao lâu thì Phú Sát Hạo Trinh được sinh ra, rồi sau đó lúc Tuyết Tình rời đi lại cầm cái rổ kia mang theo ra ngoài.

    Những chuyện này xâu chuỗi lại, nếu nói không liên quan gì Tuyết Tình hiển nhiên là điều không thể nào.

    Bạch Ngâm Sương là nữ nhi của Thạc quận vương, vậy Phú Sát Hạo Trinh đây?

    Có đầu mối cần tra cũng dễ dàng hơn không ít, không vài ngày thân thế Phú Sát Hạo Trinh cũng sáng tỏ.

    Tháng mười mười tám năm trước, Tuyết Tình dùng lý do đi dạo ra kinh thành, ở một thôn trang cách kinh thành không xa bỏ hai mươi lượng mua một nam anh mới ra đời, sau đó lập tức chạy về kinh thành đem nam anh mang vào phủ đệ Nhạc Lễ. Nguyên bản Tuyết Như sinh nữ nhi lại để cho Tuyết Tình mang theo ra ngoài.

    Sở dĩ Tuyết Như từ bỏ đứa con ruột của mình, là vì sợ Phiên Phiên sinh con trai sẽ uy hiếp vị trí phúc tấn của chính mình.

    Cố Vận An cùng Dận Chân nghe xong hội báo lặng im hồi lâu.

    - Nàng quả nhiên vẫn không có đầu óc đi.

    Sau một lúc lâu Cố Vận An lên tiếng.

    - Ý nghĩ đàn bà!

    Dận Chân đánh giá:

    - Vì lý do này, dám lẫn lộn huyết mạch vương thất!

    Theo lý nên xử tử!

    - Khụ, Dận Chân, lúc lẫn lộn huyết mạch, Nhạc Lễ còn chưa làm vương gia.

    Cho nên nhiều lắm trị tội trị gia không nghiêm.

    Cố Vận An cũng biết Dận Chân chướng mắt vương gia khác họ đã lâu, cho nên làm một "tiểu công" săn sóc, cần phải bày mưu tính kế cho người yêu thân ái của mình!

    - Kỳ thật tôi cảm thấy được không cần chúng ta động thủ, chính bọn hắn có thể gây sức ép chết chính mình.

    Nói xong khóe môi Cố Vận An co giật:

    - Vị phúc tấn quận vương vì muốn làm cho con của mình cưới công chúa, đã phí không ít tâm tư.

    - Dám vọng nghị hoàng gia cách cách.

    Đó cũng là tội chết.

    Kế tiếp phải xem vị phúc tấn Thạc quận vương lựa chọn chết nhanh hay là chết chậm.

    Trong cung không bao lâu truyền ra tin tức, hoàng hậu đang lựa chọn các thanh niên đầy hứa hẹn trong bát kỳ, chỉ nhìn Lan Hinh cách cách đã tới tuổi lấy chồng liền biết, hoàng hậu là muốn lựa chọn ngạch phụ cho Lan Hinh cách cách.
     
  7. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 79 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tuyết Như vẫn luôn một mực chờ đợi cơ hội này, theo nàng xem ra, con cháu bát kỳ đều không có ai vĩ đại như con của mình, Hạo Trinh chính là ngạch phụ chắc chắn. Nguyên bản khi Nhạc Lễ còn là hoàng thân Tuyết Như không lo lắng gì, nhưng hiện tại Nhạc Lễ bị biếm thành quận vương, nếu muốn làm cho con của nàng vào mắt hoàng hậu, cũng chỉ có thể chủ động. Hơn nữa vì tương lai hạnh phúc của đứa con, nàng chủ động một chút cũng không sao cả.

    Quyết định chủ ý ngày hôm sau Tuyết Như trình bài tử trong cung, xin gặp.. Lệnh phi nương nương.

    Đúng vậy, Tuyết Như không xin gặp hoàng hậu, mà là Lệnh phi nương nương!

    Sau khi tin tức đứa con của Tuyết Như "biểu hiện xuất sắc" truyền ra, nàng từng đi thỉnh an Lệnh phi, khi đó Lệnh phi còn chưa bị cấm túc. Nếu như có thể dùng nghĩa nữ của hoàng hậu làm cho Thạc hoàng thân đứng về phía mình, đây là chuyện tốt! Tuyết Như dám ở dân gian tung lời đồn con mình chính là ngạch phụ tương lai, cũng bởi vì Lệnh phi vỗ ngực nói sẽ giúp đỡ nàng.

    Nhưng có một chút Tuyết Như không thể ngờ, hiện tại Lệnh phi bị cấm túc, vấn an cũng miễn, nàng dù có tâm muốn giúp Tuyết Như cũng vô lực hỗ trợ.

    Tuyết Như chỉ ở trong câu khích lệ của Lệnh phi rời khỏi Duyên Hi cung, đi về hướng Khôn Trữ cung.

    Lệnh phi bị cấm túc, người xem chừng Duyên Hi cung thật không ít, hoàng hậu Na Lạp thị tự nhiên cũng sẽ không bỏ qua cơ hội này. Phúc tấn Thạc quận vương tiến cung đầu tiên không phải đi vấn an nàng mà đi chỗ Lệnh phi, đủ làm cho hoàng hậu khó chịu. Hiện tại từ chỗ Lệnh phi đi ra mới đi Khôn Trữ cung, làm cho lửa giận của Na Lạp thị dâng lên, nếu không phải Lan Hinh ngăn cản hiện tại Tuyết Như đã bị nàng oanh ra khỏi cung.

    Tuyết Như vào Khôn Trữ cung, chỉ hành lễ qua với hoàng hậu xong, sau đó qua quýt vài câu liền đi thẳng vào vấn đề, nói Lan Hinh cách cách hào phóng nhã nhặn lịch sự, khéo hiểu lòng người, còn tự khen Hạo Trinh nhà mình văn võ song toàn, tài hoa lan tràn, còn kém trực tiếp nói thẳng vào mặt hoàng hậu "Hạo Trinh nhà mình cùng Lan Hinh cách cách là trời sinh tuyệt phối" vân vân. Cuối cùng Tuyết Như xem hoàng hậu có chút "ý động", liền đem chuyện Hạo Trinh bắt bạch hồ phóng bạch hồ lấy ra nói thêm một lần.

    Vẻ mặt Lan Hinh lạnh như băng, Phú Sát Hạo Trinh là hạng người gì, nàng nhìn thấy thập phần rõ ràng! Loại chuyện bắt bạch hồ phóng bạch hồ nhỏ nhặt cũng làm cho bọn họ nói ra thời gian dài như vậy! Hơn nữa ngẫm lại thái độ của Phú Sát Hạo Trinh lúc ở trong tửu lâu, Lan Hinh không mở miệng mắng thẳng vào mặt Tuyết Như đó cũng là nhờ tu dưỡng của nàng tốt lắm.

    - Thạc quận vương phúc tấn, chuyện ngạch phụ bổn cung cùng hoàng thượng đã có định đoạt.

    Hoàng hậu luôn yêu thương Lan Hinh như con gái ruột, tự nhiên không có khả năng tùy tiện liền định ra.

    - Hoàng hậu nương nương, nô tì..

    Tuyết Như còn chuẩn bị tiếp tục nói gì đó thì tiểu thái giám bên ngoài giương giọng thông báo:

    - Hoàng thượng giá lâm!

    Một đạo màu vàng sáng đi vào Khôn Trữ cung.

    Càn Long đến Khôn Trữ cung giờ này là do có người hướng dẫn.

    Tuy hoàng hậu rất xinh đẹp, nhưng tính cách không được Càn Long thích, mỗi tháng ngoại trừ mùng một mười lăm, nếu không Càn Long tuyệt đối sẽ không bước chân vào Khôn Trữ cung.

    Na Lạp thị cũng hiểu rõ điểm này, cho nên lúc này nghe nói Càn Long đến cũng tỏ vẻ kinh ngạc.

    Càn Long hờ hững miễn lễ cho Na Lạp thị, ánh mắt nhìn Lan Hinh ôn hòa hơn vài phần.

    Ánh mắt nhìn qua Tuyết Như tuy vẫn ôn hòa, nhưng tràn ngập lãnh ý.

    - Thạc quận vương phúc tấn?

    - Hồi hoàng thượng, chính là nô tì.

    Nghe Tuyết Như tự xưng, Na Lạp thị hừ một tiếng, khó nén tức giận.

    - Ha ha, không cần giữ lễ tiết như vậy.

    Càn Long cười khoát tay:

    - Trẫm đã gặp Hạo Trinh, chứng thật là "văn võ song toàn", "nhân tài khó gặp"! Về việc ngạch phụ của Lan Hinh trẫm sớm có nhân tuyển, phúc tấn yên tâm đi.

    Nghe lời này Tuyết Như khó nén ý mừng. Ý của hoàng thượng là Hạo Trinh của nàng chính là ngạch phụ sao?

    - Trẫm cùng hoàng hậu còn có chuyện cần nói, nếu phúc tấn không còn gì thì sớm lui ra đi.

    Càn Long thản nhiên nói.

    - Dạ, nô tì cáo lui.
     
  8. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 79 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nói xong, Tuyết Như liền rời đi Khôn Trữ cung, thậm chí đã quên quỳ thỉnh an!

    - Hoàng thượng! Chẳng lẽ ngài thật sự muốn đem Lan Hinh phân phối cho Phú Sát Hạo Trinh sao?

    Na Lạp thị bạo phát. Dù là Lan Hinh cũng có chút ưu thương nhìn lên Càn Long, tuy rằng nàng không trông cậy có thể tự làm chủ hôn nhân của mình, nhưng vừa nghĩ ngạch phụ tương lai là Phú Sát Hạo Trinh, Lan Hinh tuyệt vọng.

    - Hoàng hậu, ngươi nói chuyện với trẫm như vậy sao!

    Vừa nghe ngữ khí chất vấn, Càn Long cũng nổi giận, hắn cùng Na Lạp thị tựa hồ là bát tự không hợp, nói không được vài câu sẽ tranh cãi. Theo sau chứng kiến biểu tình của Lan Hinh, Càn Long mới bình phục lại tâm tình:

    - Trẫm khi nào thì nói qua đem Lan Hinh gả cho Phú Sát Hạo Trinh sao?

    Hắn chỉ là "khen" một chút mà thôi, có minh xác nói qua sao?

    - Hoàng a mã, ngài muốn nói..

    Vẻ vui sướng thản nhiên hiện lên trên mặt, Lan Hinh vội vàng truy vấn.

    - Thứ đồ chơi như Phú Sát Hạo Trinh, sao có thể xứng đôi Lan Hinh của trẫm đây?

    Không nói xuất thân, chỉ nói hành vi thường ngày của Phú Sát Hạo Trinh, Càn Long cũng sẽ không đem Lan Hinh gả cho hắn!

    - Thật tốt quá!

    Lan Hinh cao hứng vỗ tay, lập tức xấu hổ đỏ mặt cúi đầu, nhìn nàng càng thêm diễm lệ.

    - Hoàng a mã lựa chọn vài người cho ngươi, Lan Hinh có muốn nhìn xem hay không?

    Càn Long ra hiệu cho Ngô Thư, Ngô Thư lập tức tiến lên lấy ra vài tờ giấy giao cho Lan Hinh.

    - Vừa vặn, nô tì cũng chọn lựa mấy người cho Lan Hinh, hôm nay cùng nhau nhìn xem đi.

    Mặc dù Lan Hinh có chút ngượng ngùng, nhưng dù sao cũng là lựa chọn ngạch phụ cho chính mình, cho nên nhẫn nhịn xấu hổ nhìn danh sách.

    Từng bước xem xuống, khi nhìn thấy một cái tên, nàng thở nhẹ một tiếng, mặt càng đỏ hơn.

    - Làm cho trẫm nhìn xem Lan Hinh chọn trúng ai.

    Càn Long liền biết nàng đã chọn được người.

    - Đông Cao thị Đa Long?

    Càn Long nhẹ nhàng nhíu mày, hắn biết Đa Long, nhờ phúc của ngũ đệ hắn, biết cũng thật rõ ràng, thái độ làm người quả thật không tệ, tuy văn không như ý người, nhưng võ thì không có vấn đề, so sánh với kẻ bị phủng như Phú Sát Hạo Trinh tốt hơn không ít, hơn nữa còn là bối tử được hắn thân phong, cũng là nhân tuyển không sai.

    Lan Hinh gật nhẹ đầu, nàng đối với người kia cảm giác không tệ. Thay vì cùng một người lạ qua cả đời, chi bằng lựa chọn một người mình thích.

    Càn Long thấy Lan Hinh gật đầu, liền vuốt tóc nàng:

    - Sau khi trở về trẫm sẽ nghĩ chỉ, ngươi chuẩn bị làm tân nương tử đi.

    Trong cung, Càn Long cùng hoàng hậu đã chọn xong ngạch phụ cho Lan Hinh, ngoài cung Tuyết Như sảng khoái tinh thần quay về Thạc quận vương phủ.

    Nhìn bảng hiệu, Tuyết Như tự tin cười, bây giờ là quận vương thì thế nào, chờ vị Lan Hinh cách cách được sủng ái gả vào, khôi phục thành thân vương phủ còn là vấn đề sao?

    Vào trong phủ, nàng cho tâm phúc Tần ma ma tìm vài người hướng ra ngoài truyền hoàng thượng khen Hạo Trinh văn võ song toàn, hơn nữa còn đem Hạo Trinh định là ngạch phụ của Lan Hinh cách cách.

    Lần này dám trực tiếp gọi thẳng tên của Lan Hinh cách cách.

    Tin tức trong khoảng thời gian ngắn truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ, trà lâu tửu quán thường xuyên bị người nói.

    Tuyết Như hài lòng, chỉ tưởng tượng một chút sau khi mình trở thành ngạch nương của công chúa làm cho trong lòng nàng thật hưng phấn.

    - Nàng thật đúng là dám!

    Dận Chân ném chén trà, nàng thậm chí khuê danh của cách cách cũng dám cùng nhau truyền ra!

    - Tôi thật sự xem nhẹ vị phúc tấn kia.

    Cố Vận An có chút hối hận:

    - Hiện tại chỉ có thể làm cho Hoằng Lịch sớm đem thánh chỉ tứ hôn cho Lan Hinh truyền xuống.
     
  9. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 80 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lúc này Phú Sát Hạo Trinh đang ở trong tứ hợp viện của Bạch Ngâm Sương chỗ ngõ nhỏ Mạo Nhi.

    - Hạo Trinh, huynh vì thân thế của muội mà bận rộn như vậy, Ngâm Sương thật không biết làm sao báo đáp.

    Bạch Ngâm Sương rót chén rượu cho Hạo Trinh, nói là cảm tạ, kỳ thật xem như nhắc nhở, ngươi phải nhanh tra được thân thế của ta!

    - Không, Ngâm Sương, nàng không cần phải nói như vậy. Đừng nói là bận rộn vì nàng, cho dù muốn Hạo Trinh vì nàng mà chết, Hạo Trinh cũng nguyện ý!

    Hạo Trinh hoàn toàn đã quên cùng a mã nói chuyện của Bạch Ngâm Sương.

    - Có thể gặp được huynh, là phúc khí mà đời này Ngâm Sương tu luyện có được.

    Khuôn mặt Bạch Ngâm Sương đỏ hồng, sau đó tràn đầy cảm kích nhìn Phú Sát Hạo Trinh.

    Thấy không khí hiện tại cũng tốt, Bạch Ngâm Sương lấy ra đàn tỳ bà, nhẹ nhàng đàn hát một bài "Tây Giang Nguyệt".

    Tiên tử mình yêu vì mình kính rượu, hiện giờ còn hát ca khúc khiến lòng người say, Hạo Trinh thật sâu say mê, không ngừng uống rượu, người cũng say.

    Nhìn Phú Sát Hạo Trinh uống say mèm, Bạch Ngâm Sương nhìn quanh, tiến lên nhẹ nhàng đẩy hắn, sau đó đỡ hắn lên, không biết có phải vì hắn quá nặng nên nàng lảo đảo té xuống, thân thể hắn đè lên người nàng.

    Bạch Ngâm Sương nhanh chóng cúi đầu nhìn Hạo Trinh, sau đó hướng phòng bếp hô to:

    - Hương Khỉ! Hương Khỉ! Hương Khỉ tới đây nhanh lên!

    Một tiếng cuối cùng Bạch Ngâm Sương thật sốt ruột, bởi vì hiện tại khuôn mặt Phú Sát Hạo Trinh đỏ bừng, hơi thở dồn dập không ít, nhiệt độ nóng bỏng vô cùng.

    - Ngâm Sương tiểu thư, chuyện gì?

    Từ trong phòng vội vàng chạy ra Hương Khỉ chứng kiến tình huống của hai người, lập tức kinh hô một tiếng, bước lên đem Phú Sát Hạo Trinh kéo ra.

    Bạch Ngâm Sương ra vẻ khéo hiểu lòng người nói:

    - Ngươi trước tiên đem Hạo Trinh đỡ vào trong sương phòng đi, tự ta đứng lên được.

    Hương Khỉ gian nan đỡ Hạo Trinh đi hướng sương phòng, hai má xấu hổ đỏ bừng.

    Sau khi Hương Khỉ đi vào trong phòng, Bạch Ngâm Sương đứng lên, không hề nhìn ra bộ dãng thống khổ vì ngã sấp xuống. Nàng đi tới cạnh bàn, cầm lên tỳ bà, cầm khăn lau chùi, trong đầu không khỏi hiện lên bộ dáng Vĩnh Bích. Phút chốc nắm chặt tỳ bà, Hương Khỉ, xin lỗi rồi, ngươi đã nói ngươi sẽ báo đáp cho ta, hôm nay Ngâm Sương cũng là bất đắc dĩ, ngươi sẽ không trách Ngâm Sương đi?

    Đem tỳ bà đặt lên ghế, Bạch Ngâm Sương cầm rượu trên bàn đổ rượu lên bụi hoa. Lại ở trong sân ngây người một lúc lâu, Bạch Ngâm Sương mới chậm rãi đi tới ngoài phòng, sau đó làm ra vẻ khập khiễng tiến vào phòng.

    - Hương Khỉ, Hạo Trinh thế nào? Hương Khỉ? Hương..

    Thanh âm dừng lại, khăn lụa trong tay Bạch Ngâm Sương rơi xuống thảm sàn, há to miệng, nước mắt trực tiếp chảy xuống, đối với một màn trước mắt hoàn toàn không thể tin được.

    Trên giường, Phú Sát Hạo Trinh trần trụi, nửa thân dưới không ngừng động lên trên người Hương Khỉ, miệng phát ra tiếng thở dốc khó nhịn cùng tiếng kêu "Ngâm Sương" tràn đầy tình yêu, mà Hương Khỉ thì cắn chặt môi không cho tiếng rên rỉ truyền ra, mắt đẫm ướt nhưng lại tràn đầy thâm tình. Nghe được tiếng Bạch Ngâm Sương vào phòng, Hương Khỉ không tự chủ được co rút người, Phú Sát Hạo Trinh vừa lúc phát tiết vào trong cơ thể của nàng.

    Hương Khỉ quay đầu chứng kiến bộ dạng của Bạch Ngâm Sương lập tức giãy dụa bò lên, không để ý nửa thân dưới truyền ra đau đớn như tê liệt, bò tới bên chân Bạch Ngâm Sương:

    - Ngâm Sương tiểu thư, là Hương Khỉ thật xin lỗi Ngâm Sương tiểu thư! Hương Khỉ không cố ý, chính là Phú Sát công tử bộ dạng thoạt nhìn thật khó chịu, sau đó chẳng biết tại sao Hương Khỉ cũng biến thành cái dạng này, Ngâm Sương tiểu thư, cầu cô đừng đuổi Hương Khỉ đi! Hương Khỉ sẽ giữ lấy bổn phận của mình, van cầu cô..

    Hương Khỉ khóc nức nở, nàng biết Bạch Ngâm Sương tiểu thư yêu Phú Sát thiếu gia (lúc Ngâm Sương tưởng niệm Vĩnh Bích thì bị Hương Khỉ hiểu lầm), nàng cũng biết trong lòng Phú Sát thiếu gia chỉ có một mình Ngâm Sương tiểu thư, nàng chỉ muốn yên lặng nhìn là tốt rồi, ai biết hôm nay lại phát sinh chuyện như vậy.
     
  10. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 80 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hôm nay Hương Khỉ chỉ muốn đem Hạo Trinh đỡ lên giường mà thôi, ai ngờ Hạo Trinh lại xé quần áo của nàng, sau đó miệng niệm tên của Bạch Ngâm Sương xong liền bổ nhào lên người nàng. Ban đầu Hương Khỉ muốn giãy dụa, nhưng nhìn khuôn mặt Hạo Trinh liền bỏ quên. Khi nửa thân dưới truyền tới cảm giác đau đớn tê liệt, Hương Khỉ mới hồi phục lại tinh thần, mà lúc này cũng đã chậm.

    Hương Khỉ không muốn rời khỏi nơi này, bởi vì rời khỏi đại biểu nàng vĩnh viễn không còn cơ hội gặp mặt Hạo Trinh. Có lẽ ngày sau Bạch cô nương sẽ đồng tình tình ý của nàng, cho nàng trở thành thiếp của Hạo Trinh, như vậy Hương Khỉ cũng sẽ thật cao hứng.

    Một khi chiếm được, liền càng thêm tham lam muốn càng nhiều.

    Bạch Ngâm Sương nhìn Hương Khỉ quỳ bên chân, quay đầu sang chỗ khác, tựa hồ bộ dạng rất thống khổ, gian nan nói:

    - Ngươi thu thập một chút đi ra ngoài trước đi, chuyện hôm nay cứ xem như không phát sinh qua.

    - Dạ, dạ, Hương Khỉ biết! Hương Khỉ tạ Ngâm Sương cô nương!

    Hương Khỉ mừng rỡ mà khóc, lời này của Ngâm Sương cô nương có phải đại biểu cho nàng còn có cơ hội?

    Hương Khỉ sửa sang lại quần áo của mình, gian nan rời khỏi phòng ở, sau khi nàng rời đi, Bạch Ngâm Sương nhặt lên khăn tay dưới đất, đi tới bên giường.

    Giờ phút này Hạo Trinh toàn thân trần trụi, vật kia đã mềm nhũn hơn không ít, mặt trên còn dính không ít đồ vật cùng vết máu, đệm giường cũng lưu không ít dấu vết còn chưa khô. Bạch Ngâm Sương bỏ khăn tay lên đệm giường, đồ vật kia liền dính lên khăn tay.

    Một lần nữa cầm lên khăn tay, nhẹ nhàng bao bọc lại. Sau đó nàng dùng lực xé xuống tay áo cùng một mảnh góc áo, ném tới chỗ góc giường, lại ném một khối xuống đất, dây dưa cùng một chỗ với quần áo của Phú Sát Hạo Trinh. Làm xong nàng đi ra ngoài phòng, quay về phòng mình khép lại cửa phòng.

    Hôm sau, Phú Sát Hạo Trinh tỉnh lại thì sắc trời đã sáng, hương vị trong phòng còn chưa tán đi, hơn nữa giường nệm hỗn độn, trên người hắn dính chất lỏng mang theo vết máu cùng với góc áo nơi góc giường, Phú Sát Hạo Trinh sớm quen thuộc với tình cảnh này liền biết là chuyện gì xảy ra.

    Mà nữ nhân kia là ai, hắn cảm giác mình đã biết chân tương.

    Góc áo này giống như quần áo mà hôm qua Ngâm Sương đã mặc.

    Ngày hôm qua hắn thế nhưng cưỡng bức tiên nữ của mình! Phú Sát Hạo Trinh hung hăng quạt cho mình một cái tát, nhưng sâu trong nội tâm vui sướng cũng không cách nào che giấu.

    - Đúng rồi, Ngâm Sương!

    Đã biết "chân tướng" sự tình Phú Sát Hạo Trinh cuống quýt đứng dậy, mở tủ lấy ra bộ quần áo mặc vào, đi nhanh tới phòng ở của Bạch Ngâm Sương.

    - Ngâm Sương, là ta, Hạo Trinh.

    Đi tới trước phòng, nhịp tim của hắn đập nhanh, gõ nhẹ cửa phòng. Nhưng hồi lâu sau không nghe được tiếng của Bạch Ngâm Sương, hắn có chút luống cuống:

    - Ngâm Sương, ta vào đây.

    Nói xong hắn dùng sức đẩy ra cửa phòng.

    Trên mặt đất có kiện áo khoác nhàu nát, áo trong cũng tùy ý vứt dưới đất, trong đống quần áo còn có một khăn tay dính vết máu hấp dẫn ánh mắt Hạo Trinh. Ở trên giường, Bạch Ngâm Sương vẻ mặt tiều tụy đôi môi trắng bệch đang nằm, khóe mắt còn vương nước mắt.

    Tất cả chuyện này xác minh suy đoán của hắn, ngày hôm qua hắn thật sự cùng Ngâm Sương mà hắn yêu nhất trở thành vợ chồng chân chính.

    Vẻ mặt Hạo Trinh tràn đầy tình yêu, nhưng bộ dáng của Bạch Ngâm Sương làm cho hắn đau lòng vạn phần. Hắn quỳ gối trước mặt nàng, cầm tay nàng, thâm tình chân thành nói:

    - Ngâm Sương, Hạo Trinh thật xin lỗi muội, nhưng ta nhận trách nhiệm, ta sẽ lập tức đi bẩm báo ngạch nương, cho muội làm phúc tấn của ta được không?

    Nghe xong lời này, nước mắt của Bạch Ngâm Sương chảy càng dữ tợn.
     
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...