Ngôn Tình [Edit] Sau Khi Mất Trí Nhớ, Nam Diễn Viên Xuất Sắc Nhất Ở Trên Mạng Làm Trò - Tiên Nữ Đại Lực

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi Kittee, 24 Tháng chín 2024.

  1. Kittee Editor Chiếc Mèo Hay Ngủ Ngày

    Bài viết:
    4
    [ZHIHU] Sau Khi Mất Trí Nhớ, Nam Diễn Viên Xuất Sắc Nhất Ở Trên Mạng Làm Trò

    Tác giả: Tiên Nữ Đại Lực

    [​IMG]

    Thể loại: Truyện ngắn Zhihu, Ngôn tình, Thị giác nữ chủ, 1vs1, HE

    Editor: Chiếc Mèo Hay Ngủ Ngày

    Số chương: 21​

    Văn án

    Sau khi mất trí nhớ, nam diễn viên xuất sắc nhất đã gọi điện cho tôi.

    "Em.. Là vợ anh đúng không?"

    "Anh bị tai nạn xe, trong điện thoại chỉ có số này và được lưu tên là vợ."

    Tôi lập tức bỏ lại mọi người trong phòng họp và chạy ra ngoài.

    Tôi sợ nếu chậm một chút, Quý Nghiên sẽ nhớ ra: Hai ngày trước, anh ấy vừa từ chối lời tỏ tình của tôi!
     
    THG NguyenÁnh ngọc123 thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 24 Tháng chín 2024
  2. Đăng ký Binance
  3. Kittee Editor Chiếc Mèo Hay Ngủ Ngày

    Bài viết:
    4

    Chương 1: Vợ ơi


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tôi đang bận rộn trong cuộc họp lập kế hoạch tại công ty, điện thoại trên bàn cứ rung không ngừng.

    Là một số lạ.

    Tôi nghĩ chắc là cuộc gọi quảng cáo hoặc lừa đảo nên không để ý, ai ngờ nó cứ kiên trì gọi mãi.

    Bực mình nhấc máy lên, lại nghe thấy giọng nói quen thuộc:

    "Vợ ơi.."

    "Anh bị tai nạn mất trí nhớ rồi, trong điện thoại chỉ có số này có lưu tên là 'vợ'."

    "Em.. Là vợ anh đúng không?"

    Tôi đoán là Quý Nghiên đang tham gia show truyền hình nào đó nên cũng chẳng có thời gian vòng vo, tôi lập tức từ chối thẳng thừng:

    "Quý Nghiên, em đang rất bận."

    "Nếu anh muốn tạo hiệu ứng chương trình thì tìm người khác nhé!"

    Quý Nghiên ngừng thở trong chốc lát, sau đó có tiếng đồ rơi vỡ vang lên.

    Không hiểu vì sao, tôi bỗng nhiên cảm thấy lo lắng, gọi mấy tiếng cũng không thấy ai phản hồi.

    Một lúc lâu sau, có một giọng nữ vang lên: "Chào chị, đây là bệnh viện Nhân dân huyện Y, tôi là Lưu Khiết, là y tá trực ạ."

    "Bệnh nhân gặp tai nạn xe nên dẫn đến mất một phần trí nhớ, chúng tôi cũng không tìm thấy giấy tờ tùy thân của anh ấy."

    "Nếu chị quen anh ấy thì chị có thể đến ký tên và thanh toán viện phí được không ạ?"

    Quý Nghiên thực sự gặp chuyện rồi sao?

    Tôi yêu cầu địa chỉ bệnh viện rồi bảo thư ký đặt vé máy bay sớm nhất, sau đó quay đầu bước đi, để lại cả phòng họp phía sau.

    Tôi muốn xem coi, rốt cuộc cái tên khốn nạn vừa từ chối lời tỏ tình của tôi vào tuần trước đang giở trò gì đây.
     
    THG Nguyen thích bài này.
  4. Kittee Editor Chiếc Mèo Hay Ngủ Ngày

    Bài viết:
    4

    Chương 2: "Làm người thì phải nhìn rõ vị trí của mình."


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thời gian trên máy bay trôi qua thật khó chịu.

    Mở mắt ra chỉ thấy bầu trời xám xịt, còn nhắm mắt lại thì chỉ thấy ánh mắt lạnh lùng của Quý Nghiên hai ngày trước.

    Đôi môi mỏng của anh khẽ mở, thốt ra từng lời đâm thẳng vào trái tim tôi.

    "Lâm Vãn Ngư, bây giờ tôi không có tâm trạng yêu đương."

    "Đừng lãng phí thời gian của em vào tôi nữa."

    Những khóm hoa hồng đỏ rực như ngọn lửa cháy khắp mặt đất nhưng Quý Nghiên lại giống như chẳng hề thấy, cứ đi xa dần.

    Tôi chạy theo nhưng chợt thấy một cô gái khác đã đợi sẵn ở ngã rẽ, khoác tay anh rất thân mật, giọng điệu vui vẻ:

    "Anh Nghiên, em cứ nghĩ là anh sẽ đồng ý."

    "Dù sao hai người cũng rất hợp.."

    Cô ta chưa nói hết thì đã bị Quý Nghiên cắt ngang, anh nói:

    "Làm người thì phải nhìn rõ vị trí của mình."

    "Có xứng hay không, trong lòng phải tự biết."

    Tôi đứng sững tại chỗ, không còn ý định chạy theo để hỏi nữa.

    Không biết từ khi nào mà vị nam diễn viên xuất sắc này đã bắt đầu xem thường một người làm kinh doanh như tôi rồi.
     
    THG NguyenÁnh ngọc123 thích bài này.
  5. Kittee Editor Chiếc Mèo Hay Ngủ Ngày

    Bài viết:
    4

    Chương 3: Ông chồng nội trợ


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngay cả khi đã bước vào bệnh viện thì tôi vẫn chưa tìm được câu trả lời cho vấn đề này.

    Qua ô cửa kính nhỏ trên cửa phòng bệnh, tôi nhìn thấy cái đầu Quý Nghiên băng kín như một cái bánh chưng.

    Gương mặt điển trai, tuấn tú của anh bị lớp băng che kính, chỉ lộ ra đôi mắt hoa đào ửng đỏ, trông như một chú thỏ nhỏ đang chịu ấm ức lớn.

    Cả người anh co ro, ôm gối thu mình vào góc giường, khẽ run rẩy, trông vừa nhút nhát vừa xa cách.

    Trái tim đang hừng hực lửa giận của tôi bỗng chốc siết lại.

    Đường đường là nam diễn viên xuất sắc nhất, ba lần đoạt giải lớn, một người từng rực rỡ đến thế mà sao lại rơi vào tình cảnh này.

    Tôi mở cửa bước vào phòng bệnh thì suýt chút nữa va vào cô y tá nhỏ đi theo sau.

    Cô ấy ôm tập hồ sơ, ánh mắt đầy cảnh giác: "Chị là ai? Sao có thể tự tiện vào phòng bệnh thế?"

    Tôi ngớ người, ánh mắt đen láy của Quý Nghiên nhìn thẳng vào tôi, khơi gợi sự tò mò trong lòng tôi.

    "Tôi là vợ anh ấy."

    "Cô ấy là vợ tôi."

    Hai giọng nói vang lên cùng lúc, tôi ngạc nhiên nhìn Quý Nghiên, anh cố gắng lao về phía tôi, yếu ớt gọi:

    "Vợ ơi, đầu anh đau quá!"

    Tôi kéo ghế ngồi xuống trước giường Quý Nghiên, nhìn kỹ đôi môi tái nhợt và lớp băng rướm máu của anh.

    Tôi giơ tay lên vẫy trước mặt anh, nhẹ nhàng hỏi: "Thật sự không nhớ gì sao?"

    Quý Nghiên gục đầu vào lòng bàn tay tôi, giọng nói hơi hoang mang:

    "Xin lỗi, anh không thể nhớ ra gì cả."

    "Em có thể nói cho anh biết không, anh là ai và chúng ta quen nhau thế nào vậy?"

    Nhìn người đàn ông yếu đuối trước mặt, giống như chỉ cần bóp nhẹ sẽ vỡ tan.

    Tôi nghĩ thầm: Nên lừa anh ấy một chút hay là lừa anh ấy nhiều chút đây ta?

    Dù sao thì chính cái miệng 37 độ của anh đã nói ra những lời cực kì tổn thương tôi vào hai ngày trước.

    "Anh tên là Quý Niên, 28 tuổi, là một lập trình viên. Ba mẹ anh đã mất trong một vụ tai nạn xe năm trước nên không còn người thân nào khác."

    "Em tên là Lâm Vãn Ngư, là đàn em của anh ở đại học, chúng ta đã bên nhau nhiều năm rồi."

    Quý Nghiên há miệng, dường như có rất nhiều điều muốn hỏi nhưng cuối cùng lại hỏi một câu mà tôi không ngờ tới.

    "Có phải chúng ta đã cãi nhau không? Tại sao anh lại ở ngoài một mình thế?"

    Tôi không hiểu nổi cách suy nghĩ kỳ lạ của Quý Nghiên nhưng vẫn quyết định bịa ra một câu chuyện nửa thật nửa giả.

    "Đúng vậy."

    "Tuần trước anh vừa bị sa thải, em muốn anh nghỉ ngơi ở nhà một thời gian nhưng anh lại khăng khăng nói rằng em muốn biến anh thành ông chồng nội trợ."

    "Anh còn bảo rằng trong đầu em chỉ toàn nghĩ đến tiền, không hề quan tâm đến suy nghĩ của anh, rồi anh giận dỗi đóng sầm cửa bỏ đi."

    Quý Nghiên đứng đơ ra, một lúc sau mới thở dài: "Anh đúng là ngốc nhỉ?"

    "Cuộc sống thoải mái không hưởng, lại còn giận dỗi với em."

    Tôi gật đầu lia lịa: "Em cũng nghĩ vậy."

    Ngoài chấn thương sọ não nhẹ thì những vết thương khác đều là ngoài da.

    Bệnh viện nói chỉ cần theo dõi vài ngày, sau khi thanh toán xong chi phí thì có thể xuất viện.

    Quý Nghiên nhìn tôi bình thản thanh toán 670 triệu đồng tiền viện phí thì đột nhiên áp sát vào sau lưng tôi, cằm tựa lên vai tôi, khẽ cảm thán:

    "Trước đây anh đúng là quá ngu ngốc."
     
    THG NguyenÁnh ngọc123 thích bài này.
  6. Kittee Editor Chiếc Mèo Hay Ngủ Ngày

    Bài viết:
    4

    Chương 4: Anh thực sự không nhớ gì nữa rồi!


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tôi đưa Quý Nghiên đến biệt thự ngoại ô.

    Hai ngày nay tôi đã cho người lắp đặt thêm thiết bị giám sát, đồng thời chặn luôn tín hiệu mạng, cảm giác như đang giấu người yêu trong một ngôi nhà vàng vậy.

    Đáng tiếc là tình trạng sức khỏe của Quý Nghiên không cho phép tôi quá phấn khích.

    Vừa bước vào nhà là anh đã lao ngay vào nhà vệ sinh, nôn thốc nôn tháo đến trời đất quay cuồng, thậm chí khi đứng dậy còn suýt ngã xuống.

    May mà tôi phản ứng nhanh, kịp thời đỡ lấy anh, nếu không thì chắc mặt của anh đã đập thẳng vào bồn cầu rồi.

    "Anh có sao không?"

    Nhìn gương mặt tái nhợt và ánh mắt vô hồn của Quý Nghiên, tôi không kiềm được mà hỏi.

    Anh khẽ lắc đầu, giọng nói yếu ớt: "Chúng ta ngủ phòng nào thế? Anh muốn nghỉ ngơi sớm."

    Tôi dìu Quý Nghiên vào phòng, rồi lấy một bộ đồ ngủ để sẵn trên giường.

    Anh thực sự không nhớ gì nữa rồi!

    Gần như ngay khi tôi vừa quay đầu, anh đã cởi sạch áo.

    "Vãn Ngư, tay anh đau quá, em có thể giúp anh mặc đồ ngủ được không?"

    Tôi bắt đầu nghi ngờ liệu Quý Nghiên có thực sự bị thương không, tại sao lúc cởi đồ thì không đau nhỉ!

    Tất nhiên, tôi vẫn không bỏ lỡ cơ hội này.

    Ngón tay tôi nhẹ nhàng lướt qua lưng anh, cơ bắp của Quý Nghiên lập tức căng cứng, người khẽ run, vành tai hơi ửng đỏ.

    Biết dừng đúng lúc.

    Quý Nghiên nhân cơ hội chui vào chăn, tôi giúp anh chỉnh lại góc chăn rồi đứng dậy đi ra ngoài.

    Chưa kịp ra khỏi phòng là anh đã gọi tôi lại:

    "Vợ ơi, chúng ta không ngủ cùng nhau sao?"

    Tôi không biết anh có đang cố tình không.

    Hai chiếc cúc trên cùng của bộ đồ ngủ chưa được cài nên để lộ phần xương quai xanh thon gọn và một phần cơ ngực rắn chắc.

    "Ực."

    Âm thanh nuốt nước bọt của chính mình vang lên bên tai.

    Quả nhiên, ngày xưa tôi yêu Quý Nghiên từ cái nhìn đầu tiên là vì ngoại hình của anh.
     
    THG NguyenÁnh ngọc123 thích bài này.
  7. Kittee Editor Chiếc Mèo Hay Ngủ Ngày

    Bài viết:
    4

    Chương 5: Sau khi mất trí nhớ, Quý Nghiên thật giống con Samoyed ở nhà.


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Quý Nghiên nhìn tôi chăm chú như một chú mèo, mái tóc bông xù mềm mại, có một lọn tóc ngốc nghếch dựng lên, trông hoàn toàn không còn chút vẻ lạnh lùng như trước kia.

    Tôi không kiềm chế được, lòng mềm nhũn, đưa tay xoa đầu anh.

    "Ngoan nào, anh ngủ trước đi nhé, em đi tắm đã."

    Nhìn anh ngoan ngoãn nằm xuống, tôi mới bước vào phòng tắm, lấy điện thoại ra xem camera giám sát.

    Trên màn hình, Quý Nghiên có vẻ khó chịu, lăn qua lăn lại trên giường một lúc lâu, cuối cùng bực mình trùm chăn kín đầu rồi mới chìm vào giấc ngủ.

    Tôi thở dài, vốc nước lạnh rửa mặt.

    Tôi vẫn nghi ngờ về tính xác thực của vụ tai nạn.

    Sao lại trùng hợp đến thế, vừa từ chối lời tỏ tình của tôi xong đã mất trí nhớ.

    Nhưng không sao, tôi có thừa thời gian.

    Sau khi rửa mặt qua loa, tôi phân vân một hồi, cuối cùng vẫn quyết định sang phòng khách bên cạnh.

    Nửa đêm, khi đang ngủ say, tôi cảm thấy phần bên cạnh giường bỗng chìm xuống, có một cơ thể ấm áp áp sát lại gần.

    Nhà tôi có nuôi một chú chó Samoyed béo ú tên là Liên Liên.

    Tôi đoán ngay là nó lại leo lên giường nghịch ngợm nên lập tức đá một phát vào mông nó.

    Nghe thấy tiếng "bịch" vang lên, tôi lẩm bẩm:

    "Liên Liên, con chưa tắm mà dám lên giường hả!"

    Rồi tôi lật người, tiếp tục ngủ ngon lành.

    Tôi chẳng để tâm đến chuyện này lắm.

    Sáng hôm sau, vừa định xuống giường thì tôi thấy Quý Nghiên co ro trên thảm cạnh giường.

    Dáng người anh cao lớn, phải co người mới nằm vừa trên tấm thảm nhỏ, trông thật tội nghiệp.

    Tôi giật mình, vội đưa tay lay anh dậy: "Sao anh lại ngủ ở đây?"

    Anh dụi mắt, có vẻ vẫn còn mơ màng, một lúc sau mới hoàn toàn tỉnh táo.

    "Vợ ơi, chính em nói là chưa tắm thì không được lên giường mà!"

    Tôi chợt nhớ ra, Quý Nghiên là người Hồ Nam.

    Anh ấy nói lẫn lộn giữa âm "N" và "L".

    Kể từ khi tôi lừa anh đổi tên thành Quý Niên, chắc hẳn anh đã nghe nhầm tên con Liên Liên thành Niên Niên.

    Tôi vừa thấy thương vừa buồn cười, vừa đỡ anh dậy vừa hỏi:

    "Sao anh không ngủ ở phòng chính? Tìm em làm gì thế?"

    Quý Nghiên mềm nhũn như không có xương, dựa vào tôi:

    "Vợ ơi, chân anh tê quá!"

    "Ôm anh với!"

    Tôi nghi ngờ rằng vụ tai nạn không chỉ làm gãy xương mà còn làm tan biến cả lòng tự tôn của anh.

    Mấy ngày trước, anh còn nói chuyện như đạn bắn, mặt lúc nào cũng lạnh lùng, vậy mà giờ lại biết làm nũng thế này.

    Tôi dồn hết sức đưa anh lên giường, mấy bước ngắn thôi mà cũng khiến tôi thở hổn hển.

    Nhưng anh lại đưa tay vòng qua cổ tôi, chỉ cần khẽ kéo một cái, tôi đã mất kiểm soát mà ngồi thụp xuống trên đùi anh.

    "Vợ ơi, sao đêm qua em không đến tìm anh?"

    "Có phải là em.."

    Quý Nghiên đột nhiên ghé sát lại, ánh mắt lóe lên tia tinh nghịch, như thể phát hiện ra điều gì đó.

    Tim tôi nhảy lên tận cổ, lắng nghe nửa câu sau.

    Thế nhưng anh lại cố ý kéo dài giọng, tay đặt trên eo tôi hơi siết lại, khiến tôi cảm thấy tê dại.

    Theo phản xạ, tôi rụt người ra sau.

    Anh đưa tay búng nhẹ vào trán tôi, phá vỡ không khí mờ ám vừa nãy.

    Rồi anh hỏi tiếp:

    "Vợ ơi, có phải em vẫn giận anh không?"

    "Những chuyện trước đây anh không nhớ nữa, em có thể tha thứ cho anh được không?"

    Sau khi mất trí nhớ, Quý Nghiên thật giống con Samoyed ở nhà.

    Đôi mắt đen láy ấy đầy vẻ ngây thơ, ngu ngơ nhưng lại cực kì chân thành.

    Khiến người ta không nỡ từ chối.

    "Đừng nghịch nữa, anh còn đang bị thương mà!"

    Tôi trả lời mập mờ rồi xoa nhẹ má anh, sau đó đứng dậy đi vào nhà tắm rửa mặt.

    Quý Nghiên bây giờ chỉ thích đùa giỡn thôi, đâu thể nào thật lòng được.
     
    THG Nguyen thích bài này.
  8. Kittee Editor Chiếc Mèo Hay Ngủ Ngày

    Bài viết:
    4

    Chương 6: Tôi và anh quen nhau từ thời đại học.


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khi tôi xuống lầu lần nữa thì Quý Nghiên đang ở trong bếp, tay cầm một cái xẻng lật, mắt tròn xoe nhìn chảo chiên.

    Một mùi khét lẹt xộc thẳng vào mũi.

    Tôi vội chạy đến, mới nhìn thấy trong chảo có một cái trứng chiên còn đen hơn cả chảo.

    Chắc là trứng gà nhỉ?

    Tôi không dám chắc.

    Liên Liên biến mất cả đêm, bây giờ mới chạy đến, ngẩng đầu đánh hơi rồi không kiềm được mà nôn khan. Quý Nghiên tức giận vì con chó nhỏ.

    Anh ngồi xổm xuống, bực bội vò đầu nó.

    "Ngay cả con cũng không nể mặt ba nữa à!"

    Nhìn Quý Nghiên trêu đùa với con chó béo, tôi không khỏi nhớ đến cậu thiếu niên đầy phong thái năm xưa.

    Thật ra, những thông tin tôi nói với Quý Nghiên, ngoài tên và nghề nghiệp ra thì đều là thật.

    Tôi và anh quen nhau từ thời đại học.

    Lúc đó, anh là nghệ sĩ duy nhất của tôi, còn tôi là người quản lý duy nhất của anh.

    Chúng tôi thuê một phòng làm việc rẻ tiền. Rẻ đến mức trong phòng chỉ có một chiếc ghế sofa để ngả lưng.

    Khi bận rộn, anh sẽ nhường tôi ngủ trên ghế, còn mình thì lấy tấm chăn nhỏ quấn quanh người rồi tìm chỗ nào đó nằm.

    Dù nghèo khổ như vậy nhưng đôi mắt Quý Nghiên vẫn sáng rực rỡ.

    Một chiều đầu hè, ánh nắng tươi đẹp, anh ngồi trên bãi cỏ xanh mướt, một tay đặt thức ăn cho mèo, tay kia xoa đầu một con mèo con, quay đầu lại cười với tôi.

    "Sớm muộn gì anh cũng sẽ trở thành ngôi sao lớn, sau đó sẽ để lũ mèo hoang trong khu này đều được ăn loại thức ăn đắt nhất."

    Thiếu niên ngược sáng ấy vốn đã dịu dàng, nay càng được ánh sáng tôn lên thêm vẻ mềm mại. Hình ảnh đó in sâu trong tâm trí tôi, cũng được lưu giữ trên giấy.

    Tôi vẫn giữ tấm ảnh đó cho đến bây giờ.
     
    THG NguyenÁnh ngọc123 thích bài này.
  9. Kittee Editor Chiếc Mèo Hay Ngủ Ngày

    Bài viết:
    4

    Chương 7: Nếu cả đời này Quý Nghiên không nhớ ra cũng tốt.


    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Vợ ơi, cái này có ăn được không?"

    Quý Nghiên giơ đĩa đồ ăn lên cho Liên Liên ngửi, thấy nó không có phản ứng gì quá khích thì anh mới bưng đến trước mặt tôi.

    Nhưng tôi nhìn nét mặt con chó đã thấy như nó chẳng còn thiết tha gì nữa.

    Nghĩ đến việc đây là người chồng mà mình lừa được, tôi cắn răng, cầm đũa gắp một miếng. Chưa kịp bỏ vào miệng thì đã bị Quý Nghiên giật lại, anh tự nhét vào miệng mình.

    Gương mặt anh khẽ thay đổi một chút, rồi im lặng đổ hết thức ăn trong đĩa đi. Sau đó, anh lúng túng đứng trước mặt tôi, cúi đầu.

    "Vợ ơi, có thể anh không muốn làm ông chồng nội trợ là.."

    "Là vì sợ làm em ngộ độc thực phẩm chứ gì?"

    Tôi bị anh chọc cười, nhận lấy cái xẻng lật, lóng ngóng chiên được ba quả trứng.

    "Ăn tạm đỡ đi, lát nữa em sẽ gọi dì đến nấu."

    Quý Nghiên không nói gì.

    Tôi quay lại nhìn, thấy anh đang tranh giành quả trứng cuối cùng với Liên Liên, trông như một đứa trẻ.

    "Anh bao nhiêu tuổi rồi mà còn nghịch ngợm thế!"

    Tôi vỗ đầu hai "nhóc con," đột nhiên tay bị Quý Nghiên nắm chặt.

    Anh đột ngột đứng lên, nhanh chóng hôn vào má tôi. Tôi còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy mặt anh đỏ bừng, trông hơi bối rối.

    "Đền bù nụ hôn chào buổi sáng nhé."

    "Vợ ơi, anh nhất định sẽ luyện nấu ăn thật giỏi, em đừng bỏ anh nhé."

    Quý Nghiên nhảy chân sáo, nhanh chóng chạy vào bếp cùng với Liên Liên. Cảm nhận được hơi ấm vẫn còn vương trên khóe môi, tôi bỗng nảy ra một ý nghĩ:

    Nếu cả đời này Quý Nghiên không nhớ ra cũng tốt.
     
    THG Nguyen thích bài này.
  10. Kittee Editor Chiếc Mèo Hay Ngủ Ngày

    Bài viết:
    4

    Chương 8: Sau khi mất trí nhớ, Quý Nghiên trở nên dính người hơn bao giờ hết.


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau khi mất trí nhớ, Quý Nghiên trở nên dính người hơn bao giờ hết.

    Tôi ở trong phòng sách, anh cũng ở phòng sách.

    Tôi ở phòng ngủ, anh cũng ở phòng ngủ.

    Tôi trong nhà vệ sinh, anh ngồi chồm hổm ngoài cửa nhà vệ sinh cùng với chú chó.

    Hai người làm vậy khiến tôi áp lực lắm đấy!

    Thật sự tôi không thể chịu nổi nữa, bèn lục giá sách, lấy ra một cuốn sách lập trình và một cuốn sách dạy nấu ăn nhét vào tay anh, đe dọa:

    "Anh xem coi là sẽ tiếp tục làm công việc cũ hay là làm ông chồng nội trợ?"

    "Cho dù dạ dày không tốt thì cũng không thể cứ ăn bám mãi được!"

    Quý Nghiên xị mặt xuống, cả sợi tóc dựng trên đầu anh cũng rũ xuống theo.

    Trong phòng sách, tôi ngồi trước máy tính làm việc.

    Anh lấy một cái ghế đẩu nhỏ từ kho ra, ngồi bên cửa sổ đọc sách.

    Ánh nắng rọi nhẹ lên trang sách, để lại những bóng cây lốm đốm.

    Quý Nghiên hơi nhíu mày, quai hàm căng lại, sự lạnh lùng đã biến mất từ lâu bây giờ dần dần trở lại.

    Anh cầm bút, chăm chú đánh dấu những điểm quan trọng trong sách, hình bóng của anh dần chồng lên hình ảnh ngày xưa khi anh nghiêm túc đọc kịch bản.

    Tôi cố ép bản thân tập trung vào màn hình máy tính, không nhìn anh nữa.

    Nhưng ánh mắt tôi không tự chủ cứ liếc về phía Quý Nghiên, trong đầu vang lên những câu nói hôm đó:

    "Đừng lãng phí thời gian vào anh nữa."

    "Làm người thì phải biết vị trí của mình."

    "Có xứng đáng hay không thì trong lòng phải tự hiểu rõ."

    Lý trí bỏ nhà ra đi đã lâu đột nhiên quay về, tôi bất chợt đứng bật dậy.

    Quý Nghiên giật mình, ánh mắt tràn đầy bối rối.

    Tôi đi đến bên cạnh anh, hít sâu một hơi, chuẩn bị thẳng thắn với anh.

    Nhưng vừa cúi đầu thì thấy anh đã vẽ một con rùa trên trang đầu của sách lập trình.

    Cảm giác nghẹn lại ở cổ họng, lên không được, xuống cũng chẳng xong.

    Tôi suýt chút nữa nghẹt thở vì tức.

    Có vẻ như anh đã nhận ra ánh mắt của tôi nên Quý Nghiên hơi ngượng ngùng nhưng lại đầy tự hào lật sang trang tiếp theo.

    Là một con chó.

    Trang thứ ba là hai người tí hon đang hôn nhau.

    Anh còn chu đáo chú thích tên: Lâm Vãn Ngư và Quý Niên.

    Những gì tôi định nói bỗng nghẹn lại không thốt ra được.

    "Vợ ơi, trước đây anh thật sự là lập trình viên sao?"

    "Tại sao mấy chữ cái này khi đọc riêng thì anh biết nhưng ghép lại thì chẳng nhớ được gì cả?"

    Quý Nghiên lại dùng đôi mắt ngây thơ và ngốc nghếch đó nhìn tôi.

    Như thể đã chắc chắn rằng tôi sẽ không mắng anh, anh đưa tay ôm lấy eo tôi.

    "Anh muốn làm ông chồng nội trợ."

    "Anh muốn ngày nào cũng ở bên em cơ."

    "Em không được bỏ anh đâu nhé."

    Tôi thở dài, cam chịu, bóp nhẹ dái tai anh.

    "Vậy đi dọn dẹp nhà cửa đi."

    "Rõ, thưa vợ!"

    Quý Nghiên nhảy phắt lên, vui mừng chạy ra khỏi cửa.

    Hai vành tai của anh đỏ ửng đến mức như sắp nhỏ máu.

    Thôi bỏ đi, để anh làm bảo mẫu trả nợ cũng được.

    Bao trai đẹp cũng phải tốn tiền mà?

    Mà như này không phải hơn trai đẹp nhiều sao?
     
    THG Nguyen thích bài này.
  11. Kittee Editor Chiếc Mèo Hay Ngủ Ngày

    Bài viết:
    4

    Chương 9: "Em có muốn mở quà không?"


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Quý Nghiên vẫn hơn hẳn các nam người mẫu.

    Nói dọn dẹp nhà cửa là thật sự dọn dẹp đấy!

    Chổi quét, cây lau nhà, máy hút bụi lần lượt được lấy ra dùng.

    Anh hạ quyết tâm biến cả căn biệt thự nhỏ này còn sạch hơn cả mặt mình.

    Tôi cảm thấy vô cùng an tâm.

    Một diễn viên tài ba thế này, một anh chàng trai đẹp trai thế này, một người từng khinh thường tôi không lâu trước đây giờ lại chỉ nghe lời tôi.

    Nghĩ lại thấy cũng khá thú vị!

    Rất tiếc, tâm trạng vui vẻ này không kéo dài được lâu.

    Nhân lúc Quý Nghiên rời đi, tôi chuyển sang chế độ làm việc.

    Khi nhìn thấy một đống kế hoạch như viết bằng chân trên màn hình máy tính, tâm trạng của tôi hoàn toàn sụp đổ.

    Ngay lập tức, tôi quyết định tắt thiết bị chặn tín hiệu và bắt đầu một cuộc họp video.

    Thời gian cứ thế trôi qua từng phút từng giây, cuộc họp cũng gần như đến hồi kết.

    Cánh cửa phòng sách bỗng nhiên bị gõ.

    Chỉ còn một điểm mấu chốt nữa thôi là tôi sẽ trình bày xong rồi.

    Tôi định sau khi kết thúc thì gọi Quý Nghiên vào.

    Nhưng anh đã tự mở cửa bước vào.

    Chiếc áo sơ mi trắng rộng rãi khoác hờ trên người, trên ngực thắt một chiếc nơ hồng to.

    Da trắng nhợt nhưng khóe mắt và cổ lại hiện lên từng lớp ửng đỏ.

    Quý Nghiên xoắn tay, giọng khàn khàn:

    "Em yêu."

    Nghe đến đây, tôi cảm thấy không ổn, nhanh chóng tắt camera và micro.

    Nhưng vẫn không nhanh bằng tốc độ anh thể hiện.

    "Em có muốn mở quà không?"

    Tôi đoán là câu nói phía sau đã bị ghi lại hết.

    Bình luận trong phòng họp lướt qua rất nhanh.

    [Tổng giám đốc Lâm, chúng tôi chẳng thấy gì cả! Cô sẽ không giết hết chúng tôi để bịt miệng chứ? ]

    [Tổng giám đốc Lâm, lúc nãy có phải là anh Tịch, nam diễn viên xuất sắc nhất không? Xin một chữ ký nhé!]

    [Chúc mừng tổng giám đốc Lâm đã rước được người đẹp về nhà!]

    * * *

    [Chúc mừng tổng giám đốc Lâm đã rước được người đẹp về nhà!]

    Mặt tôi đỏ bừng, cổ họng tự dưng khô khốc.

    Tôi uống liền nửa ly nước mới giảm bớt phần nào.

    "Quý Nghiên, em vẫn đang họp đấy!"

    "Lúc nãy camera và micro vẫn chưa tắt."

    Anh nhận ra quá muộn, lúc này gương mặt cũng đỏ ửng.

    Là iểu đỏ từ trong ra ngoài, từ trắng sang hồng, rồi từ hồng sang tím.

    Khi tôi nghi ngờ Quý Nghiên sẽ nổ tung ngay giây tiếp theo thì anh đã quay đầu bỏ chạy.

    Chỉ để lại một chú chó béo cũng được thắt nơ hồng.
     
    THG Nguyen thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...