Đam Mỹ [Edit] Thái Y Vận An (Tống Quỳnh Dao) - Tử Nguyệt Điệp Lạc

Discussion in 'Đã Hoàn' started by GiangNgan, Jul 19, 2024.

  1. GiangNgan

    Messages:
    3
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 71 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Phú Sát Hạo Trinh ở nơi này ngươi nông ta nông, biểu lộ chân tình, A Khắc Đan cùng tiểu Khấu tử vẫn đang quấn quýt Đa Long.

    Tuy tiểu Khấu tử không biết võ công, nhưng dáng người nhỏ gầy linh hoạt, luôn có thể nhanh nhẹn đánh hướng Đa Long, quấy nhiễu lực chú ý của hắn. Mà Đa Long bởi vì biết mình mạnh tay, luôn hạ thủ lưu tình, lại thật sự bị hai tên võ công bất nhập lưu triền trụ.

    Tiểu Khấu tử nhìn thấy tự thiếu gia đang nói chuyện với vị cô nương kia, e sợ Đa Long tiếp tục quấy rối, trực tiếp khiêng lên bình hoa dùng bài trí đánh về hướng Đa Long.

    Đa Long nghe được trân gió mạnh sau tai, sau đó một tiếng thét kinh hãi, thân hình liền né tránh qua một bên. Mà tiểu Khấu tử nhất thời không kịp dừng chân, hướng thẳng chỗ Bạch Thắng Linh vọt tới, "loảng xoảng" một tiếng, nện thẳng vào sau lưng Bạch Thắng Linh, trực tiếp đem hắn đánh ngã xuống trên bàn.

    Vĩnh Bích nhìn thấy Bạch lão cha bị liên lụy, trực tiếp lăng không dựng lên, một cước đem tiểu Khẩu tử đang ngẩn người đá ngã lăn, hướng lầu hai kêu một tiếng:

    - Cố thái y, nơi này có người bị thương!

    Ánh mắt Bạch Ngâm Sương một mực lưu luyến trên người Vĩnh Bích nhưng vẫn nói chuyện với Phú Sát Hạo Trinh, lúc này mới phát hiện cha của mình bị thương, vội vàng chảy nước mắt nhào tới, liền động thủ đi đỡ cha của mình:

    - Cha, cha làm sao vậy, đừng dọa Ngâm Sương a..

    - Mau đem người buông xuống!

    Cố Vận An đang chạy xuống lầu liếc mắt liền nhìn thấy hành động của Bạch Ngâm Sương, vội vàng lên tiếng hô to.

    Vẻ mặt Bạch Ngâm Sương hoảng sợ buông Bạch Thắng Linh ngã trên bàn, sau đó ra vẻ đáng thương nhìn Cố Vận An, vẻ mặt đổi thành ủy khuất nhìn Vĩnh Bích.

    Phú Sát Hạo Trinh đứng phía sau Vĩnh Bích không xa, dáng vẻ của Bạch Ngâm Sương rơi vào trong mắt hắn biến thành nàng đang cầu cứu hắn, lập tức nổi giận xông tới đem Bạch Ngâm Sương chắn phía sau, hướng Cố Vận An một trận mắng to:

    - Làm sao ngươi ác độc như vậy, thế nhưng lại vô lễ như thế với một nữ tử nhu nhược! Ngâm Sương là một nữ tử thật có hiếu tâm, ngươi cũng dám ngăn cản..

    Cố Vận An nhướng mày, diễn cảm âm trầm, ác độc? Con mẹ nó có muốn hiện tại hắn ác độc thử xem không? Nhưng bây giờ cứu người quan trọng hơn.

    - Nếu ngươi không muốn nửa đời sau này làm cho cha ngươi nằm liệt trên giường vượt qua, khiến cho con chuột này tiếp tục rống to la hét với ta!

    Lời này là nói với Bạch Ngâm Sương.

    - Bối lặc gia, Ngâm Sương không sao cả, Ngâm Sương không cảm thấy ủy khuất, hiện tại cha ta bị thương, Ngâm Sương chỉ là lo lắng.

    Bạch Ngâm Sương khóc thút thít kéo lại quần áo Phú Sát Hạo Trinh, ngẩng đầu xuyên thấu qua Hạo Trinh nhìn Vĩnh Bích.

    Hôm nay Vĩnh Bích trúng tên không ngừng, hôm nay hắn tuyệt đối phạm vào sát tinh! Bất kể là hắn động hay không động, luôn sẽ cùng Hạo Trinh đứng theo một đường thẳng tắp, biểu tình chân thành thâm tình của Bạch Ngâm Sương luôn đập thẳng vào mắt của hắn.

    - Ngâm Sương, không cần luôn gọi ta là bối lặc gia, ta chỉ là Hạo Trinh.

    Là Hạo Trinh thuộc về nàng. Vẻ mặt đầy tình yêu nhìn lên Bạch Ngâm Sương, lúc này Phú Sát Hạo Trinh hoàn toàn quên Bạch lão cha còn đang chờ Cố Vận An cứu, Cố Vận An còn đang chờ hắn nhường đường.

    - Ta nói các ngươi có hết hay không! Còn không nhanh tránh ra cho ta, muốn nói lời tâm tình sau khi về nhà đóng cửa lại nằm trên giường nói đi!

    Cố thái y khí phách sườn lộ.

    Biểu hiện của hắn làm cho Vĩnh Bích, Đa Long, Hạo Tường, Vân Tường đồng loạt vươn ngón cái, hơn nữa lời này nói thật sự là hả lòng hả dạ!

    - Không, thầy thuốc, ngươi hiểu lầm Ngâm Sương, hôm nay Ngâm Sương chỉ mới gặp Hạo Trinh, chúng tôi cũng không có..

    Bạch Ngâm Sương vừa nghe sự tình liên quan trong sạch của mình, vì không muốn làm cho Vĩnh Bích hiểu lầm, liền bước lên bắt lấy ống tay áo Cố Vận An bắt đầu giải thích.

    Vừa mới đi tới bên cạnh Bạch Thắng Linh, còn chưa bắt đầu xem xét tình huống đã bị Bạch Ngâm Sương kéo áo, làm Cố Vận An chợt nảy sinh ý tưởng "hàng này tuyệt đối không phải Bạch lão cha sinh ra", nhà ai ngã tám đời xui mới sinh ra loại nữ nhi luôn ngăn cản thầy thuốc cứu người a!

    - Đem nàng kéo ra cho ta!

    Lời này là nói với Vĩnh Bích cùng Đa Long, chậm trễ thêm thời gian, Bạch Thắng Linh sẽ thêm một phần nguy hiểm.

    Đa Long nghe vậy lập tức tiến lên chuẩn bị kéo ra Bạch Ngâm Sương, lại bị Phú Sát Hạo Trinh ngăn trở, vẻ mặt giận dữ:

    - Ngươi muốn làm gì Ngâm Sương!

    - Ngươi có làm rõ trạng huống hiện tại hay không! Đầu óc ngươi bị con lừa đá sao! Nếu lão nhân này xảy ra chuyện ngươi phụ trách sao?

    Đa Long nói ra toàn bộ tiếng lòng của mọi người.
     
  2. GiangNgan

    Messages:
    3
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 71 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Bạch cô nương, mời đừng lôi kéo ta, ta cũng đã có ý trung nhân, nếu bị hiểu lầm ngươi bồi được nổi sao? Cũng đừng nói đem ngươi bồi cho ta, trong lòng ta đã có người.

    Ngươi nha ngay cả một sợi tóc của Dận Chân cũng không sánh bằng!

    - Bây giờ ta cần cứu cha của ngươi, ngươi xác định ngươi còn muốn tiếp tục lôi kéo tay áo của ta?

    Một tay giật lại tay áo của mình, trong ánh mắt rưng rưng của Bạch Ngâm Sương hắn cúi người xem xét tình huống của Bạch Thắng Linh.

    - Cố thái y, thế nào?

    Vĩnh Bích đi tới bên cạnh trầm giọng hỏi.

    - Vừa mới ban đầu chỉ là xương sống bị thương, nhưng cũng không quá nghiêm trọng, chỉ có chút gãy xương, điều dưỡng một đoạn thời gian là có thể tốt.

    Sau đó Cố Vận An thở dài lắc đầu:

    - Hiện tại..

    Nửa đời sau cần có người chiếu cố mà sống. Bạch Ngâm Sương vừa rồi lắc người hắn đã trực tiếp thương tổn tủy sống, tăng thêm bệnh tình cho Bạch Thắng Linh.

    - Làm sao lại như vậy..

    Thân thể Bạch Ngâm Sương lảo đảo, tựa hồ bị tin tức này kinh tới, nước mắt chảy xuống:

    - Cha ta không thể bỏ lại ta như vậy, thầy thuốc, ngài là thầy thuốc không phải sao? Van cầu ngài cứu cha của ta đi!

    Bạch Ngâm Sương nói xong bổ nhào tới cầm quần áo của Cố Vận An khóc rống, vừa nói vừa quỳ xuống:

    - Chỉ cần ngài chịu cứu cha ta, Ngâm Sương làm nô tì cũng báo đáp ngài!

    -!

    Cố Vận An bị lời này làm cho không biết nên nói gì, giật tay nàng ra:

    - Cha ngươi cũng không phải đã chết, ngươi có thể an tĩnh một chút không?

    Đây là thái độ xin người khác giúp đỡ sao? Đây là nguyền rủa người đi!

    - Ngươi không phải thầy thuốc sao? Ngươi còn có tâm hay không a! Ngâm Sương đáng thương như vậy, cha còn bị thương nặng như thế, ngươi còn nói ra lời ác độc như vậy!

    Phú Sát Hạo Trinh gào thét lên.

    - Không, Hạo Trinh, xin đừng trách vị thầy thuốc này, là Ngâm Sương không tốt, Ngâm Sương không đủ bạc..

    Diễn cảm bi thống làm cho đám vương tôn công tử nhịn không được muốn tiến lên – quất chết nàng.

    - Ngâm Sương, nàng thật sự là rất thiện lương, người thiện lương tốt đẹp như nàng làm sao có thể có sai.

    Vẻ mặt Phú Sát Hạo Trinh cảm động, nhìn qua Cố Vận An phẫn nộ:

    - Thầy thuốc này thế lực như vậy, thật sự làm người không thể khoan dung! Ta nghe nói ngươi còn là thái y gì đó, ta sẽ cho a mã ta hướng hoàng thượng hoạch tội ngươi, ngươi chờ về nhà làm ruộng đi!

    Loại người tự quyết định làm cho Cố Vận An lần đầu phát hiện, cùng loại thiếu não khai thông là một sự kiện vô cùng khó khăn.

    Đưa tay hất văng ngón tay chỉ chọt của Phú Sát Hạo Trinh, hắn sửa sang lại quần áo bị Bạch Ngâm Sương nắm nhăn nhúm:

    - Phú Sát Hạo Trinh phải không? Ta mặc kệ danh hiệu bối lặc hay là thế tử của ngươi là tự phong hay là người nhà ngươi tự phong, đầu óc của ngươi lúc ra cửa có phải đã quên dẫn theo hay không, hay là trên đường bị ngươi đánh mất, ánh mắt cùng lỗ tai bị chính ngươi ăn sống rồi? Hay là nói đầu óc của ngươi cùng con chuột đồng hóa sao? Ngươi còn muốn cho a mã của ngươi hoạch tội ta, để cho ta về nhà làm ruộng? Triều đình là của nhà ngươi? Ngươi cũng không sợ ngay sau đó bị bắt ra Ngọ môn chém đầu! Tự mình cảm giác mình giỏi như vậy sao? Ta khi nào thì nói qua không cứu lão tiên sinh này, ta có nói qua một câu cần các ngươi trả bạc hay không sao? Thốt ra liền ác độc ác độc, có cần ta thật sự ác độc cho ngươi xem hay không, cảm giác mình thân phận cao quý thì khinh thường người, đừng nói danh hiệu bối lặc thế tử là do chính ngươi tự phong, lão tử ngươi là vương gia khác họ, con mẹ nó ngươi đi ra cửa nhìn xem thế tử bối lặc a ca hoàng thân chính tông, có người nào không đầu óc như ngươi hay không! Tự nhận mình văn võ song toàn thì đệ nhất thiên hạ sao? Nói chuyện làm như mình là sứ giả chính nghĩa vậy, còn không phải con mẹ nó coi trọng nữ nhân này? Muốn biểu hiện sẽ không về nhà đóng cửa leo lên giường mà tự biểu hiện không được sao? Lúc này mới lần đầu tiên gặp mặt thì Hạo Trinh, Ngâm Sương kêu la, các ngươi đây là có bao nhiêu năm chưa từng gặp qua nam nhân cùng nữ nhân, các ngươi phải có đói khát bao nhiêu mới có thể hận không thể làm trò ở trước mặt mọi người đến một tràng nam nữ thịt thân đánh nhau! Anh hùng cứu mỹ nhân lấy thân báo đáp tư định chung thân châu thai ám kết, các ngươi là muốn tát cẩu huyết cho mọi người xem tới bao nhiêu? Trước khi nói chuyện ngươi không biết dùng đầu óc căn bản không có bao nhiêu trí thông minh của ngươi ngẫm lại, Bạch lão tiên sinh là ai đánh tổn thương? Là tiểu thái giám của anh hùng nhà ngươi! Con mẹ nó ta muốn nói cho nữ nhân này, tình huống hiện tại của cha ngươi là do ngươi làm ác nghiệt! Ngươi không đem cha ngươi lay chết đó là cha ngươi mạng lớn! Trước khi ta xuất thủ cứu người, hai tên trí chướng các ngươi không cần tới gần ta trong vòng mười trượng!

    Cố Vận An bị Bạch Ngâm Sương cùng Phú Sát Hạo Trinh kích thích phát điên.
     
  3. GiangNgan

    Messages:
    3
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 72 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    -!

    Long Nguyên lâu một mảnh tĩnh mịch, mọi người bị biểu hiện khí phách sườn lậu của Cố Vận An làm kinh trụ, toàn bộ dùng ánh mắt nhìn xem vị thần nhìn Cố Vận An đi tới trước quầy.

    Cố Vận An nói một tiếng với tiểu nhị đứng sau quầy, tiểu nhị gật gật đầu chạy chậm ra ngoài, không bao lâu tay cầm một hộp gỗ trở lại, đây là hộp ngân châm của Cố Vận An.

    Cố Vận An đi tới trước mặt Bạch Thắng Linh kêu tiểu nhị đỡ lấy hắn, sau đó mở hộp lấy ngân châm châm cứu.

    Tuy rằng không thể bảo chứng chữa khỏi Bạch Thắng Linh, nhưng có thể giảm bớt thật nhiều thống khổ cho hắn.

    Mãi tới khi Cố Vận An bắt đầu bày châm, Bạch Ngâm Sương cùng Phú Sát Hạo Trinh hai người bị phun một trận mới thật khó khăn tiêu hóa được đoạn mắng của Cố Vận An.

    - Không, không, không phải, thầy thuốc, ngài hiểu lầm Ngâm Sương.

    Bạch Ngâm Sương quay đầu nhìn Vĩnh Bích, sau đó đã nghĩ cùng Cố Vận An "giải thích".

    - Ngâm Sương làm sao làm hại cha ta, hắn là cha của Ngâm Sương a!

    Bạch Ngâm Sương đang định níu lấy tay áo Cố Vận An để hắn nghe mình giải thích liền bị Đa Long mắt sắc nhanh tay chắn xuống, vì thế quỳ ngồi dưới đất ô ô khóc lên.

    - Vị này Bạch cô nương phải không.

    Đa Long liếc mắt nhìn Bạch Ngâm Sương:

    - Không thấy được Cố thái y đang cứu cha ngươi sao? Ngươi xác định ngươi là nữ nhi của hắn, mà không phải là cừu nhân sao?

    Nếu không phải hắn ngăn chặn, Bạch Ngâm Sương bổ nhào tới lôi kéo, bày châm sai lầm Bạch lão cha nói không chừng liền thăng thiên.

    - Đa Long! Ngươi cũng dám vô lễ như vậy với Ngâm Sương!

    Phú Sát Hạo Trinh đồng dạng kịp phản ứng, còn chưa kịp tìm Cố Vận An phiền toái, liền thấy được Đa Long đang khó xử nữ nhân của hắn, liền gào lên.

    - Nhé, Hạo Trinh thiếu gia đói khát đầu óc cũng giống như con chuột kia, ngươi còn có cách nói nào khác không?

    Luôn mồm Ngâm Sương Ngâm Sương, hắn nghe đều phiền.

    - Đem miệng của hắn bịt lại!

    Một thanh âm từ sau hậu sảnh truyền tới, sau đó hai thị vệ đi ra đem Phú Sát Hạo Trinh ngăn chặn bịt mồm, thuận thế đánh ngã tiểu Khấu tử cùng A Khắc Đan muốn xông lên giúp Hạo Trinh.

    - Hạo Trinh..

    Bạch Ngâm Sương thê thê thảm thảm kêu một tiếng, sau đó nhìn thấy người đi ra liền ngậm miệng lại.

    - A mã.

    Vĩnh Bích chứng kiến người kia, tiến lên nhẹ nhàng kêu một tiếng.

    Hoằng Trú gật đầu:

    - Đem Phú Sát Hạo Trinh cùng hai tùy tùng của hắn mỗi người đánh bốn mươi đại bảng, ném tới Thạc thân vương phủ đi, làm cho Thạc vương gia quản tốt con của hắn.

    Vị kia là một đồ chơi vương gia khác họ có thể tùy ý rít gào sao?

    - Đúng rồi, làm cho vị Hạo Trinh "bối lặc" này trả tiền toàn bộ tiêu phí ngày hôm nay.

    Thị vệ lĩnh mệnh, đem Phú Sát Hạo Trinh che miệng kéo ra ngoài, A Khắc Đan cùng tiểu Khấu tử bị Đa Long cùng hai con cháu bát kỳ ném đi ra, thật sự không cần cảm tạ bọn họ.

    Hoằng Trú ngồi xuống bàn, nhấp hớp nước trà, ánh mắt nhìn tiểu ngạch nương tràn đầy kính nể, mới nói không hổ là người được hoàng a mã hắn xem trọng sao? Trình độ dũng mãnh này phỏng chừng cũng chỉ có hoàng a mã có thể chinh phục mà thôi.

    Tiểu Khấu tử đập bình hoa cũng không nhẹ, cũng may là nện trên lưng, nếu đập lên đầu Bạch lão cha có thể trực tiếp dùng một bộ quan tài kéo đi rồi. Bạch Thắng Linh cũng lớn tuổi, thoạt nhìn gần đây cũng không được nghỉ ngơi tốt, thân thể vốn suy yếu còn bị tiểu Khấu tử đập cho một cái, Bạch Ngâm Sương lại dùng sức lay động người hắn, cuối cùng còn ngã thêm một cái, không có việc gì cũng là nhờ Cố Vận An ra tay đúng lúc.

    Trải qua một phen châm cứu, sắc mặt Bạch Thắng Linh thoạt nhìn tốt hơn không ít, đôi mày cũng giãn ra.

    Cố Vận An lau mồ hôi rút châm. Sau đó nhìn Bạch Ngâm Sương dặn dò:

    - Không có gì nguy hiểm, nhứo kỹ đừng tiếp tục làm ra động tác gì kịch liệt với cha ngươi!
     
  4. GiangNgan

    Messages:
    3
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 72 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Ngâm Sương nhớ kỹ.

    Cắn môi dưới, Bạch Ngâm Sương ra vẻ kiên cường không cho nước mắt chảy ra. Từ nhỏ tuy trong nhà nghèo, nhưng Bạch cha Bạch mẹ vẫn yêu chiều nàng, chưa bao giờ để nàng chịu ủy khuất, hôm nay trải qua vẫn là lần đầu tiên, không khóc lên là bởi vì nàng quan sát phát hiện Vĩnh Bích tựa hồ không thích nữ tử thích rơi nước mắt, bởi vì mỗi lần nàng khóc Vĩnh Bích đều nhíu mày, cho nên Bạch Ngâm Sương mạnh mẽ ngừng khóc.

    Thật sự nhớ kỹ? Cố Vận An gắt gao nhíu mày.

    - Nhưng mà hôm nay Ngâm Sương cùng cha lần đầu tiên đến kinh thành, người không có đồng nào, không có chỗ đi, Ngâm Sương..

    Khóc thút thít, nàng cầm khăn lau nước mắt, sau đó còn tranh thủ nhìn Vĩnh Bích cùng Hoằng Trú, tựa hồ hạ quyết tâm quỳ trước mặt Hoằng Trú:

    - Van cầu ngài giúp Ngâm Sương đi, bất kể làm nô tì hay làm nha đầu việc nặng..

    Sau đó lại quay đầu liếc mắt nhìn cha mình một cái, biểu tình ra vẻ càng thêm kiên quyết.

    Hoằng Trú cũng là nhân tinh, trong lời nói của Bạch Ngâm Sương có vài phần chân tình hắn nghe hiểu rõ ràng, ý đồ gì hắn cũng biết rõ bảy tám phần, trừng mắt nhìn Vĩnh Bích một cái, tiểu tử ngươi lại gây ra lạn hoa đào! Nhưng cũng không thể mặc kệ, nếu để người ta cho rằng hắn đã đáp ứng thì là vấn đề thật nghiêm trọng, loại nữ tử như vậy tìm về nhà, chính là quấy cả nhà không yên!

    - Khụ, vị cô nương này có điều không biết, thị nữ nha đầu trong phủ chúng ta đều xuất thân từ cung nữ tuyển tú, hoàng thượng ban cho, ngươi.. chỉ sợ là không thể nào.

    Vẻ mặt Hoằng Trú như ta muốn giúp nhưng không giúp được, thật "bất đắc dĩ" cự tuyệt yêu cầu của Bạch Ngâm Sương.

    - Nhưng bổn vương có thể cho người an bài cho ngươi mọt chỗ, chờ cô nương có nơi đi..

    Tiếp tục trả lại là được.

    Bạch Ngâm Sương hoàn toàn không biết gì về việc này, nghe Hoằng Trú nói thật nghiêm túc, lại tin là thật. Kỳ thật Bạch Ngâm Sương càng muốn hô với Hoằng Trú, chỉ cần đem ta ở lại trong phủ, cho dù làm thị thiếp cho Vĩnh Bích đều được. Nàng có tự tin mình từ thị thiếp từng chút một leo đi lên. Nhưng dù sao Bạch Ngâm Sương vẫn hiểu được chỗ này là nơi công chúng, mình còn phải chú ý giữ mặt mũi.

    Bạch Ngâm Sương tin, những người khác cũng không tin. Thường đi Long Nguyên lâu đều là ai chứ, con cháu bát kỳ, gia đình quan lại, là thật hay giả không cần nghĩ, đều yên lặng vươn ngón cái với lý do thoái thác của Hòa thân vương, sau này gặp phải loại người như vậy cũng không cần sợ không có cách xử lý.

    Hòa thân vương vẫy người hầu, sau đó nhẹ giọng phân phó mấy câu, người hầu lại đi ra ngoài. Không qua bao lâu, người hầu trở lại, phía sau đi theo hai người, đem Bạch Thắng Linh khiêng lên đi ra Long Nguyên lâu. Mà người hầu đi tới trước mặt Bạch Ngâm Sương, nói Hòa thân vương đã chuẩn bị chỗ ở cho nàng cùng Bạch lão cha, mời nàng dời bước đừng làm chậm trễ thương thế cha của nàng.

    Bạch Ngâm Sương thật lưu luyến Vĩnh Bích nhưng chỉ có thể nhịn đau rời đi. Biết hắn là thế tử Hòa thân vương phủ, nàng còn có cơ hội.

    Hoằng Trú chuẩn bị địa phương cho Bạch Ngâm Sương khoảng cách thật xa Long Nguyên lâu, nhưng cách Thạc phủ thân vương thật gần. Đóa lạn hoa đào này con của hắn tiêu thụ không nổi, giao cho chuột bối lặc hưởng thụ đi!

    Trận náo kịch nơi Long Nguyên lâu làm mọi người tận hứng, nhất là vị thái y trẻ tuổi, chậc chậc, có nhiều chuyện kể cho các huynh đệ nghe ngạc nhiên.

    Cố Vận An quay về Thái An đường.

    Đa Long sảng khoái kéo Vĩnh Bích cùng cha nuôi đi lên lầu, tiếp tục chúc mừng cho Hạo Tường.

    Đa Long tươi cười sáng lạn, không chứng kiến trên lầu hai có đạo tầm mắt đang nhìn mình.
     
  5. GiangNgan

    Messages:
    3
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 73 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong một ngõ ngách trên lầu hai, ngồi bốn người, đều là cách ăn mặc công tử thế gia, trong đó một người mặt mày thanh tú, môi hồng răng trắng nhìn rất giống như là nữ giả nam trang, nhưng nhìn cổ họng không có trái cổ cùng lồng ngực hơi phồng lên cũng biết đây quả thật là một cô nương nữ giả nam trang.

    - Công tử, Phú Sát Hạo Trinh hắn thế nhưng..

    Thiếu niên ngồi bên cạnh cô nương biểu tình hận không thể đem Phú Sát Hạo Trinh lột da sách cốt. Vừa nghĩ tới tận tai nghe được những người xung quanh nói Phú Sát Hạo Trinh cần cưới công chúa, thiếu niên liền nghiến răng nghiến lợi, tựa hồ cách cách nhà mình nếu gả không ra thì là vì coi trọng Phú Sát Hạo Trinh, cũng không nhìn xem con chuột kia là mặt hàng gì, có thể làm cho cách cách trúng ý sao!

    - Công tử, ngài cũng không thể dễ dàng buông tha hắn!

    Hiện giờ tính tuổi tác đã tới tuổi lấy chồng, nhưng Lan Hinh cách cách bởi vì giữ gìn đạo hiếu vài năm nên chưa gả cho, thiếu niên nữ giả nam trang chính là Lan Hinh cách cách nghe nói là xem trọng Phú Sát Hạo Trinh, bị Thạc vương phủ đồn đãi nàng khăng khăng nếu không gả cho Hạo Trinh thì nhất định không lấy chồng.

    Lẽ ra ngày mai Lan Hinh mới về kinh, chẳng qua nàng rời kinh đã lâu, thật tưởng niệm hoàng ngạch nương cùng thập nhị đệ của mình, trên đường nàng gấp chạy về, cho nên mới về sớm hơn một ngày. Lúc đi ngang qua Long Nguyên lâu ma xui quỷ khiến vào nghỉ chân, sau đó thấy được Bạch Ngâm Sương cầu Sài Y thu nhận cha con mình cùng biểu hiện "thâm tình" không thôi của Phú Sát Hạo Trinh.

    Đối với lời đồn đãi bên ngoài nàng coi trọng Phú Sát Hạo Trinh gì đó, Lan Hinh không thèm để ý, cho dù trên đời này chỉ còn lại một mình hắn là nam nhân, nàng tình nguyện cô độc sống quãng đời còn lại cũng sẽ không tuyển hắn!

    Lan Hinh nhìn Đa Long đang nâng đỡ Hòa thân vương đi lên lầu, người này trái lại rất thú vị, hơn nữa võ công cũng cao hơn con chuột chán ghét kia không ít, cũng vẫn có thể xem là một nhân tuyển tốt.

    Cố Vận An trở lại Thái An đường ngồi một hồi liền xông về trong phủ đi tìm Dận Chân.

    Biểu hiện khí phách mười phần vừa rồi của mình, Dận Chân không chứng kiến làm hắn cảm thấy thật đáng tiếc. Nhưng hắn còn có thể tiếp sóng a, như thế nào cũng phải làm cho bạn trai mới nhậm chức thổi phồng mình một chút đúng không?

    - Không phải đi Thái An đường sao?

    Dận Chân ngẩng đầu chứng kiến Cố Vận An đẩy cửa vào phòng thản nhiên hỏi một câu.

    - Đúng là có đi, nhưng vừa mở cửa liền chứng kiến Long Nguyên lâu thật náo nhiệt..

    Sau đó hắn đi qua xem. Hắn ho khan hai tiếng bỏ qua bản thân mình không làm việc đàng hoàng, bắt đầu kể cho Dận Chân nghe náo kịch xảy ra trong Long Nguyên lâu, còn cường điệu cho Dận Chân nghe biểu hiện của mình, ưỡn ngực chờ đợi khích lệ.

    Hành vi cầu khích lệ của Cố Vận An làm cho Dận Chân cười nhẹ một tiếng, làm Cố Vận An một trận si mê, đây là nhà hắn, đã đóng mộc!

    - Thạc vương phủ truyền ra Hạo Trinh đã được Hoằng Lịch tuyển làm ngạch phụ?

    Đây là buộc hoàng gia đem cách cách gả đi?

    - Ân, tựa hồ là truyền ra sau khi Hạo Tường bị đưa đi làm con thừa tự.

    Cố Vận An gật đầu, hắn nghe Đa Long trào phúng qua.

    - Loại không lên được mặt bàn, cũng dám mơ tưởng cưới hoàng gia cách cách!

    Dận Chân khinh thường hừ một tiếng, ngừng bút, lên tiếng gọi Huyết Tích tử đem sổ con đưa tới trong tay Hoằng Lịch.

    - Nếu ngày mai Thạc vương gia thật sự đi hoạch tội tôi, tôi không phải nổi danh rồi sao?

    - Có thời gian nghĩ linh tinh thì quay về thái y viện đi.

    Dận Chân thản nhiên một câu, ngừng lại vẻ đắc sắt của người nào đó.

    - Dận Chân, chúng ta dù gì cũng là người yêu mới chính thức đóng dấu, mới vừa cùng một chỗ liền ở riêng hai nơi chẳng hạn, quá tàn nhẫn!

    Cố Vận An còn kém cắn khăn tay lên án:

    - Tôi mới không trở về mỗi ngày cần đối mặt vị Lệnh phi nương nương kia triệu kiến đâu, hơn nữa tôi đã đảm bảo với viện sử, không trị tốt cho Vĩnh Chương tuyệt đối không quay về!

    - Ta đã cho Huyết Tích tử đi thăm dò Thạc thân vương rồi, rất nhanh sẽ có kết quả.

    Đây xem như làm yên lòng, chuyện Long Nguyên lâu Dận Chân đã nghe Sài Y bẩm báo qua, sự tình quan hệ vị vương gia khác họ cùng Cố Vận An, Sài Y đã sớm bẩm báo lên cho Dận Chân.

    - Còn có Bạch Ngâm Sương.

    Mặc dù Cố Vận An chưa xem qua Mai Hoa Lạc, nhưng nhân vật dưới ngòi bút của vị tác giả « thần cấp » kia, khẳng định cũng là loại như tiểu Yến tử Hạ Tử Vi, tuyệt đối không dễ dàng kết thúc như vậy.

    Năm ngày sau, nữ nhân mặc đồ tang xuất hiện trước Long Nguyên lâu đã nghiệm chứng suy đoán của Cố Vận An.

    Rất xa có thể chứng kiến Bạch Ngâm Sương một thân đồ trắng, đeo tang trắng, thẳng tắp quỳ gối trước Long Nguyên lâu, trước người còn có cái chiếu đặt xác của Bạch Thắng Linh che kín lại. Bên cạnh đặt tấm bảng viết: Ngâm Sương cùng cha hát rong mà sống, cố hương đột nhiên gặp biến cố, cha đột nhiên vĩnh biệt cõi đời. Thân không vật dư thừa, xung quanh không người quen, Ngâm Sương vô lực an táng cha già, chính nhân quân tử đi qua nếu có thể vươn viện thủ an táng trọng thể tiên phụ, Ngâm Sương nguyện làm gia nô, cả đời kết cỏ ngậm vành.
     
  6. GiangNgan

    Messages:
    3
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 73 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mà Bạch Ngâm Sương khác với những người bán mình chôn cha, nàng còn có "tài hoa" ôm tỳ bà, thanh âm nghe bi thương vô cùng:

    - Mà trắng phì sương cùng với khác bán mình táng phụ người bất đồng, trắng phì sương có ' tài hoa ', ôm ít rời khỏi người tỳ bà, thanh âm nghe bi thương vô cùng, "Gia xa xôi này thiên nhất phương, bi thương rơi này tổn thương trung tràng, lưu lạc Thiên Nhai này không lâu dài. Cây muốn an tĩnh gió không dứt, cây muốn an tĩnh này gió không dứt, con muốn nuôi này thân không đợi, ngước mắt không quen này chung quanh mờ mịt, muốn tố không nói gì này lòng ta hoảng sợ!"

    Bạch lão cha thế nhưng đã chết!

    Nhíu mày liếc nhìn Bạch Ngâm Sương, Cố Vận An chạy tới phòng sách.

    - Chuyện gì vội vã như vậy?

    Dận Chân đưa chén trà cho hắn, để cho hắn chậm rãi.

    - Cha của Bạch Ngâm Sương đã chết, hiện tại nàng đang ở trước Long Nguyên lâu bán mình chôn cha.

    Bạch Ngâm Sương sẽ bán mình chôn cha cũng không kỳ quái, hắn muốn biết Bạch Thắng Linh vì sao mà chết! Thân thể Bạch Thắng Linh tuy rằng không bằng người trẻ tuổi, nhưng cũng khỏe mạnh, tuy tủy sống bị thương nhưng nếu được chiếu có, sống mười mấy năm đều không thành vấn đề, vì sao chỉ năm ngày đã chết!

    - Phía trước không phải có Huyết Tích tử đi điều tra Bạch Ngâm Sương sao?

    Dận Chân nhìn Cố Vận An, lại gọi Huyết Tích tử đi vào nói rõ ràng.

    Ngày đó Hoằng Trú an bài cha con Bạch Ngâm Sương ổn định trong một căn nhà, đồ vật đầy đủ, xét thấy Bạch Ngâm Sương luôn mồm nói mình có thể làm nô làm tì nên Hoằng Trú cho rằng nàng sẽ chiếu cố tốt chính mình cùng cha mình, vì thế rút lại người của mình trở về.

    Mà nữ nhân này làm sao lại thật sự biết làm nô làm tì, hai cha con đi kinh thành dọc đường đều là Bạch Thắng Linh chiếu cố nàng, nàng tự chiếu cố được mình cũng đã là kỳ tích.

    Cho nên tuy trong bếp có đầy đủ nguyên liệu nấu ăn, nhưng nữ nhân này hoàn toàn không biết cách sử dụng. Thử một lần vào bếp thiếu chút nữa còn đốt cả căn nhà, nàng liền bỏ quên. Cũng may Vĩnh Bích đã cho hai mươi lượng, Phú Sát Hạo Trinh cũng cho năm lượng, cho nên hai mươi lăm lượng đều ở trên người nàng.

    Trong ngày thường nàng chỉ biết đàn tỳ bà rên rỉ than oán, tưởng niệm Vĩnh Bích, đói bụng thì đi ra ngoài tiểu tửu lâu ăn no nê, trên đường về nhà nếu chứng kiến đồ chơi hay trang sức xinh đẹp cũng xuất tiền đi mua. Mấy ngày trôi qua thật thoải mái mãi cho tới khi cô nàng nhớ tới cha mình còn nằm trên giường thì đã là ngày thứ tư.

    Nhìn thấy cha mình nằm suy yếu hấp hối thì Bạch Ngâm Sương cảm giác trời sụp. Bổ nhào lên người Bạch Thắng Linh khóc rống:

    - Cha cha, cha làm sao vậy, cha đừng dọa Ngâm Sương a!

    - Ngâm Sương..

    Thân thể suy yếu lại bị nhịn đói khát suốt ba ngày, Bạch Thắng Linh đã dầu hết đèn tắt. Nhìn Bạch Ngâm Sương Bạch Thắng Linh nhẹ nhàng thở ra:

    - Con không có việc gì là tốt rồi, cha an tâm.

    Đầu óc của hắn hỗn loạn, hắn bị tổn thương nặng như vậy, lại không nhìn thấy con gái, bản thân lại không thể động, chỉ có thể âm thầm nóng lòng. Có thể nói tình huống hiện tại của Bạch Thắng Linh chính là tâm bệnh, là vì quá lo lắng cho Bạch Ngâm Sương.

    - Cha, Ngâm Sương không có việc gì, Ngâm Sương không có việc gì. Ngài không thể bỏ lại Ngâm Sương a! Ngâm Sương đi tìm đồ ăn cho ngài, ngài chờ.

    Nói xong cô nàng hoang mang rối loạn đứng lên muốn đi ra ngoài mua một ít thức ăn cho Bạch Thắng Linh.

    Nhưng đi ra cửa thì mới chợt nhớ mình hết tiền, hai mươi lăm lượng chỉ vài ngày nàng đã tiêu sạch.

    Nàng vội vàng chạy vào bếp, trong bếp một mảnh tan hoang, chỉ còn nước.
     
  7. GiangNgan

    Messages:
    3
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 74 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cầm bát đựng nước, Bạch Ngâm Sương vội vàng chạy trở về:

    - Cha, con không tìm được đồ ăn, ngài uống nước trước, một hồi Ngâm Sương tiếp tục đi xem.

    Bạch Thắng Linh lắc đầu, giơ tay vỗ vỗ tay Bạch Ngâm Sương:

    - Ngâm Sương, không cần vì cha bận việc, cha biết thời gian của mình không còn nhiều lắm.

    - Không, cha, ngài đừng nói nữa. Ngài không có việc gì, Ngâm Sương đi cầu thầy thuốc, ngài sẽ khá hơn.

    Bạch Ngâm Sương không ngừng lắc đầu, nước mắt lã chã.

    - Cha biết con không dễ dàng, sau này cần chiếu cố kỹ chính mình, đừng ủy khuất chính mình.

    Bạch Thắng Linh từ ái nhìn con gái mình nuôi gần hai mươi năm, lưu luyến không rời dặn dò. Lúc trước hắn bị thương hôn mê, cho nên hoàn toàn không biết chuyện xảy ra tiếp theo sau. Nhưng tỉnh lại nhìn thấy căn nhà không tầm thường này, Bạch Thắng Linh suy đoán rất nhiều, hơn nữa đã nhiều ngày Bạch Ngâm Sương không tới thăm hắn, càng làm cho hắn cho rằng nàng trôi qua cũng không tốt. Một mực suy nghĩ cho con gái nên hắn cũng không muốn mình tiếp tục liên lụy con gái mình.

    - Con không cần thương tâm cho cha, cha chỉ là đi gặp mẹ con mà thôi, nhìn con lớn như vậy, cha đã thỏa mãn. Nhưng cha luôn lo lắng cho con, bây giờ nhìn thấy con, cha cũng không còn gì tiếc nuối.

    Bạch Thắng Linh cầm tay nàng:

    - Con cũng lớn, có chuyện nên tới lúc nói cho con biết.

    Bạch Thắng Linh chảy nước mắt:

    - Con đi lấy hành lý của cha.

    Bạch Ngâm Sương nghe theo.

    - Tháng mười mười tám năm trước, cha ở bên dòng suối phát hiện con bị đặt trong chậu gỗ, lúc đó cha mẹ còn chưa có nhi đồng, sau khi nhìn thấy con chúng tôi cảm thấy được con là đứa con do ông trời ban cho.

    Bạch Thắng Linh kể cho Bạch Ngâm Sương nghe chuyện xảy ra mười tám năm trước, thanh âm còn có chút kích động:

    - Lúc cha phát hiện con, trên thân chỉ bọc tã lót.

    Bạch Thắng Linh nói xong lấy ra tã lót nhìn thập phần đẹp đẽ quý giá:

    - Cha mẹ cũng có đi tìm thân nhân của con, nhưng tìm hai năm cũng không có chút tin tức.

    Bạch Ngâm Sương run rẩy cầm tã lót đỏ thẫm, hiền thục thoải mái, vừa nhìn không phải thuộc nhà bình thường.

    - Ngâm Sương, cha đi rồi tự chiếu cố tốt chính mình, nếu có thể, tìm được.. cha ruột của mình..

    Bạch Thắng Linh còn chưa nói xong liền vĩnh viễn nhắm hai mắt lại.

    Bạch Ngâm Sương ngây ngốc quỳ nơi đó, bị tin tức đả kích làm cho nàng có chút không kịp phản ứng.

    Chờ nàng hoàn hồn, thi thể Bạch Thắng Linh đã lạnh.

    - Cha!

    Bạch Ngâm Sương bổ nhào lên người Bạch Thắng Linh khóc rống lên.

    Cũng không biết trải qua bao lâu, Bạch Ngâm Sương đứng dậy, tay cầm tã lót nho nhỏ, sau một lúc lâu bỏ vào trong hành lý của mình.

    Gia đình có thể dùng loại vải dệt này tất nhiên là phi phú tức quý, nguyên lai nàng cũng là đại tiểu thư sao? Nhưng vì sao nàng lại ở trong chậu gỗ, bị cha nhặt về?

    Giờ phút này Bạch Ngâm Sương chỉ muốn tìm được cha mẹ ruột của mình, lên tiếng hỏi nguyên nhân, muốn.. nhận tổ quy tông.

    Nếu nàng thành đại tiểu thư, giữa nàng cùng Vĩnh Bích cũng không còn sai biệt thân phận, nàng có thể thật hạnh phúc. Nói vậy cha cũng là hi vọng nàng có thể tìm được hạnh phúc của mình đi!

    Ngày hôm sau Bạch Ngâm Sương mặc đồ tang, đưa Bạch Thắng Linh đi tới trước Long Nguyên lâu.

    - Nàng thế nhưng bỏ đói cha mình bốn ngày! Đó là cha của nàng a!

    Tuy rằng cuối cùng biết Bạch Thắng Linh không phải cha ruột Bạch Ngâm Sương, nhưng đó cũng là người nuôi nàng 18 năm! Mười tám năm vất vả cuối cùng rơi vào kết cục như vậy, Cố Vận An cảm thấy thật không đáng giá, dù nuôi một con chó còn biết báo ân.
     
  8. GiangNgan

    Messages:
    3
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 74 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Đi Thạc thân vương phủ, đem tin tức Bạch Ngâm Sương ở trước Long Nguyên lâu bán mình chôn cha báo cho Phú Sát Hạo Trinh.

    Cố Vận An tức giận xong liền nói với Huyết Tích tử.

    Huyết Tích tử ứng tiếng, sau đó biến mất trong phòng.

    - Hiện tại Phú Sát Hạo Trinh ôm bệnh nằm trên giường.

    Dận Chân liếc mắt nhìn Cố Vận An, đây là Hoằng Trú hạ lệnh đánh, tổn thương chắc chắn sẽ không nhẹ.

    - Hừ, mỹ nhân mắc nạn, Phú Sát Hạo Trinh cho dù bò cũng sẽ bò đi ra.

    Tử Vi ở Hoàn Châu cách cách bộ thứ hai đều bị mù mắt, cuối cùng còn không phải Phúc Nhĩ Khang bị thương liền biến thành tốt lắm? Đây là lực lượng "tình yêu"!

    - Ngươi chắc chắn như vậy?

    - Tương đối!

    Cố Vận An bĩu môi:

    - Đó là ngài không thấy được, phía trước hai người kia ở Long Nguyên lâu, mặt mày đưa tình, nếu không phải xung quanh còn nhiều người, phỏng chừng bọn hắn đã trực tiếp lăn lên giường.

    - Thoạt nhìn ngươi tựa hồ rất có kinh nghiệm a.

    Dận Chân híp mắt, mơ hồ lộ ra cảm giác nguy hiểm.

    - Tôi?

    Đồng nam nhỏ Cố Vận An trực tiếp kinh ngạc, nhìn hắn giống người thân kinh bách chiến sao?

    - Ha ha, xem qua thì có xem qua một chút, nhưng chưa thực hành qua.

    Kỳ thật hắn cũng chỉ mới xem qua một lần, vẫn là bị đám anh em cùng ký túc xá lôi kéo cùng nhau xem, kinh nghiệm hoàn toàn không có.

    - Ngươi thoạt nhìn cũng đã trưởng thành lâu rồi đi.

    Dận Chân kinh ngạc, dù sao ở Thanh triều, mười ba tuổi đã có thông phòng cũng không ít.

    - A, dạ dạ vâng, không có kinh nghiệm phong phú như ngài!

    Cố Vận An khó chịu quay đầu đi, nghĩ đến người này từng có hậu cung vô số, trong lòng liền một trận không thoải mái, trong giọng nói cũng không che lấp được đố kỵ nồng đậm.

    Tuy rằng hậu cung mỹ nữ vô số, nhưng Dận Chân chưa từng dỗ dành người nào nhìn thấy Cố Vận An giận dỗi có chút không biết nên làm sao xuống tay. Mặc kệ lúc hắn còn là tứ a ca, hay là Ung hoàng thân, đều không có nữ nhân nào ở trước mặt hắn trắng trợn ghen tuông, sau thành hoàng đế càng chưa bao giờ gặp loại tình huống này. Chẳng những không có cảm xúc gì không kiên nhẫn, ngược lại còn có chút vui mừng nhè nhẹ.

    Dận Chân không có kinh nghiệm dỗ người cuối cùng chỉ có thể đi vòng qua bàn, đi tới bên cạnh Cố Vận An đem người ôm vào trong lòng, trầm mặc hồi lâu nói:

    - Đó cũng chỉ là quá khứ.

    - Tôi đều không có quá khứ đâu.

    Xem hắn là người thuần khiết thế nào nha!

    - Sau này cũng chỉ có một mình ngươi.

    Ung Chính gia lúng túng. Hoàng đế đa số đều là vô tình, tuy rằng hậu cung ba nghìn, nhưng không có nữ nhân nào có thể làm cho bọn họ xúc động, nhưng nếu quả thật có người như vậy tồn tại, sẽ gặp là cả đời. Nguyên bản Dận Chân nghĩ tới, tuổi già đời này hắn sẽ cô độc sống quãng đời còn lại, không ngờ lại gặp được đồ đần toàn cơ bắp này.

    - Hừ, nhất định cũng chỉ có một mình tôi thôi đó!

    Ngạo kiều ngẩng đầu:

    - Đừng quên tôi là thầy thuốc, dám có người thứ hai, tôi sẽ cho ngài thành Nỗ Đạt Hải thứ hai!

    - Tiểu hỗn đản, lá gan phì!

    Dận Chân giơ tay gõ lên đầu Cố Vận An, nhưng cũng không làm người thật sự thấy đau.

    - Lưỡng tình tương duyệt chẳng hạn, quá hạnh phúc!

    Vươn tay ôm eo Dận Chân, đầu cọ xát trên lồng ngực của hắn. Không bao lâu sau động tác của hắn chợt cứng ngắc, tư thế này của hắn, thấy thế nào đều cảm thấy được.. không quá giống công..

    - Làm sao vậy?

    Nhận thấy được động tác cứng ngắc của Cố Vận An, Dận Chân cúi đầu nhẹ giọng hỏi. Tứ gia ôn nhu, lực sát thương 200%, nhất là trực tiếp đem nhan khống hoàn toàn miểu sát.

    Sau một lúc lâu Cố Vận An mới hòa hoãn lại:

    - Không, không có gì.

    Hít mũi, xác nhận không có máu mũi chảy ra, Cố Vận An mới ngẩng đầu:

    - Dận Chân, ngài nói cha mẹ ruột của Bạch Ngâm Sương sẽ là ai?

    Là cha mẹ thế nào mới thai nghén ra loại hoa tuyệt thế như Bạch Ngâm Sương.

    - Con cháu bát kỳ không có thứ này.
     
  9. GiangNgan

    Messages:
    3
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 75 :(a)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Không phải đâu, Nhạc Lễ còn không phải thuộc bát kỳ, còn là tướng hoàng kỳ.

    Trong bát kỳ cũng có loại hoa tuyệt thế như vậy tồn tại không phải sao.

    - Ách..

    Nói xong Cố Vận An đột nhiên á khẩu, ngu ngơ nhìn Dận Chân.

    - Làm sao vậy?

    - Bạch Ngâm Sương không phải thuộc nhà Thạc hoàng thân đi!

    Thuộc tính đều tương tự như vậy!

    - Nói thí dụ như, năm đó đích phúc tấn kia sinh thêm một đứa con, sau đó bởi vì trong nhà nữ nhi nhiều lắm nên ném một đứa, hoặc là bị điêu nô trong nhà trộm, cũng rất có thể a!

    Cố Vận An não bổ vô cùng vui vẻ, tiếp tục đoán:

    - Có lẽ Bạch Ngâm Sương mới thật sự là con gái của Nhạc Lễ, mà Phú Sát Hạo Trinh là con của bà vú, vì muốn cho con mình hưởng thụ ngày lành, cho nên thay đổi.

    Đổi trắng thay đen chẳng hạn, loại tình huống này rất thường nhìn thấy.

    - Chưa chắc là nhà Phú Sát Nhạc Lễ.

    Cho nên ngươi không cần đem toàn bộ khâu nhỏ đều điền vào.

    - Không, tôi càng nghĩ càng cảm thấy được tôi nghĩ đúng!

    Cố Vận An nghiêm mặt, nếu nam nữ diễn viên thật là Bạch Ngâm Sương cùng Phú Sát Hạo Trinh, liền mười phần chắc! Không phải thường xuyên sẽ có loại tình tiết này trong tiểu thuyết sao, nam nữ diễn viên là anh em chẳng hạn, không phải càng có thể thể hiện "tình yêu" vĩ đại sao? Bởi vì người yêu là anh trai của mình, em gái của mình mà lâm vào hoàn cảnh tiến lui khó khăn, yêu nhau rồi lại không được gần nhau, thống khổ dày vò lẫn nhau chẳng hạn, sau đó phát hiện kỳ thật bọn hắn cũng không phải anh em ruột, cuối cùng vĩnh viễn ở cùng một chỗ! Loại nội dung vở kịch cẩu huyết này, trong phim truyền hình hiện đại bất kể là cổ đại trạch đấu hay là hiện đại hào môn, hoặc là phim trinh thám kinh dị ma quái đều có nội dung vở kịch cẩu huyết như vậy xuất hiện!

    Không khí tốt đẹp đều bị Cố Vận An đánh vỡ, Dận Chân buông người, sắc mặt không tốt chuẩn bị quay về tiếp tục xử lý công việc.

    - Dận Chân, ngài phải tin tưởng trực giác của một trinh thám!

    - Ngươi là thầy thuốc!

    - Thầy thuốc cũng có trực giác!

    Ngươi là trực giác sao? Dận Chân thậm chí không muốn cho hắn một ánh mắt, trực tiếp ngồi xuống bàn.

    Lúc này Huyết Tích tử đã trở lại:

    - Chủ tử, tiểu chủ tử, Phú Sát Hạo Trinh đã đi ra cổng lớn Thạc vương phủ, đang đi về hướng Long Nguyên lâu.

    - Hắn không phát hiện đi.

    - Hồi tiểu chủ tử, Phú Sát Hạo Trinh cũng không có phát hiện.

    Cố Vận An phi thường hài lòng gật đầu, tốt lắm! Hắn chợt nhớ một việc:

    - Đúng rồi, ngươi đi tra một chút thời gian Phú Sát Hạo Trinh cùng Bạch Ngâm Sương sinh ra.

    Vị thái y vẫn bám riết không tha.

    Dận Chân mặc kệ, chỉ gật đầu, Huyết Tích tử liền lui xuống.

    - Dận Chân, chúng ta đi Long Nguyên lâu dùng bữa đi!

    Dùng bữa là giả, muốn nhìn chuột làm anh hùng cứu mỹ nhân mới là thật.

    Cuối cùng Dận Chân đành chiều ý hắn đi Long Nguyên lâu.

    Giờ phút này Long Nguyên lâu vẫn giống như năm ngày trước, một đống người bao quanh, nhưng vẫn nghe được tiếng ca thê thê thảm thảm ưu tư của Bạch Ngâm Sương.

    - Cô nương này vì sao lại đi tới trước cửa tửu lâu của người ta bán mình chôn cha, thật xui a!

    Đây là một người đi đường tò mò hỏi.

    - Ngươi còn không biết đâu, khách ra vào Long Nguyên lâu đều là a ca bối lặc vương gia, thân phận hiển quý.

    Điều này hiển nhiên là người biết chuyện.

    - Xem cô nương này trắng nõn, không phải đâu!

    - Các ngươi đều câm miệng cho bổn bối lặc! Ngâm Sương đã đáng thương như vậy, các ngươi không đồng tình thì cũng thôi, dám nói ra lời ác độc như vậy đến thương tổn Ngâm Sương!

    Đây là Phú Sát Hạo Trinh ngồi kiệu chạy tới, nếu không phải trên người còn có thương tích, hắn nhất định cho những người dám vũ nhục nữ thần của hắn biết tay!

    Phú Sát Hạo Trinh tổn thương không nhẹ, mới nuôi được năm ngày thời gian, miệng vết thương còn chưa vảy kết, lại vội vàng chạy tới cứu vớt nữ thần của hắn, lúc này lại động miệng vết thương, khuôn mặt vặn vẹo, còn phát ra rít gào cho người vây xem đồng loạt nhường đường cho hắn.

    Vì không hù đến tiên tử trong lòng hắn, Phú Sát Hạo Trinh chầm chậm đi tới trước mặt Bạch Ngâm Sương:

    - Ngâm Sương, không cần thương tâm, Hạo Trinh của nàng đến đây, kế tiếp giao cho Hạo Trinh thì tốt hơn.

    Nghe được lời này biểu tình mọi người như ăn phải ruồi bọ, vẻ mặt buồn nôn.
     
  10. GiangNgan

    Messages:
    3
    THÁI Y VẬN AN

    Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc

    Editor: GiangNgan

    Chương 75 :(b)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Bối lặc gia..

    Tay đàn tỳ bà của Bạch Ngâm Sương ngừng lại, ngẩng đầu nhìn là Phú Sát Hạo Trinh, nhẹ nhàng lắc đầu:

    - Bối lặc gia quan tâm Ngâm Sương nhận, Ngâm Sương vô sự.

    Phú Sát Hạo Trinh nhìn nữ thần ra vẻ kiên cường, cảm giác cả trái tim bị bóp chặt gắt gao, loại đau đớn này còn đau hơn cả thân thể hắn đang chịu đựng.

    - Nhường một chút nhường một chút.

    Bên ngoài truyền vào một thanh âm, sau đó Đa Long chậm rãi chen chúc tiến vào:

    - Nhé, đây không phải chuột bối lặc sao? Như thế nào không ở yên trong nhà nuôi bàn tọa tôn quý của ngươi, đi ra xem tiểu cô nương đây?

    - Đa Long, lại là ngươi! Ngươi lại vẫn dám đến!

    Phú Sát Hạo Trinh ngăn chặn trước mặt Bạch Ngâm Sương, nhưng bởi vì động tác quá lớn kéo tới tổn thương trên mông, biểu tình vặn vẹo dữ tợn vô cùng.

    - Làm sao lại không thể là ta, con đường này là nhà ngươi khuếch trương ra tới? Vẫn là nói Long Nguyên lâu là nhà ngươi mở ra? Ta thích đi đâu thì đi đó, ngươi quản được lên sao?

    Đa Long nâng cằm, tiêu chuẩn công tử hoàn khố.

    - Tránh ra, hôm nay ta không phải tìm ngươi đùa.

    Đa Long nói xong đẩy ra Phú Sát Hạo Trinh, đi tới trước mặt Bạch Ngâm Sương.

    - Đa Long, ngươi muốn làm gì Ngâm Sương!

    Phú Sát Hạo Trinh tiến lên vài bước muốn ngăn cản Đa Long.

    - Bán mình chôn cha?

    Nhìn chữ trên mảnh vải trắng, Đa Long khinh thường hừ một tiếng, hắn cũng không quên trên người Bạch Ngâm Sương có bao nhiêu bạc! Hai mươi lăm lượng bạc! Hiện giờ lại vẫn đòi đi ra bán mình chôn cha? Nói giỡn sao!

    Bạch Ngâm Sương nghe được thanh âm Đa Long, tựa hồ thật sợ hãi co rúm lại, sau đó chậm rãi gật đầu.

    - Ở trước Long Nguyên lâu bán mình chôn cha, cô nương thật biết nghĩ cách a! Nếu như vậy, ta giúp ngươi chôn cha ngươi, ngươi cùng ta về nhà thế nào?

    Nói xong, Đa Long lấy ra hai mươi lượng bạc lắc trước mặt Bạch Ngâm Sương.

    Bạch Ngâm Sương hung hăng cắn môi, nước mắt đảo quanh như muốn chảy ra.

    - Đa Long, ngươi đường đường là bối tử, thế nhưng một chút lòng đồng tình cũng không có sao?

    Phú Sát Hạo Trinh cắn răng bắt lấy tay Đa Long:

    - Ngâm Sương đã đáng thương như vậy, ngươi còn dùng bạc vũ nhục Ngâm Sương? Ngươi còn là một nam nhân sao?

    - Ta có phải nam nhân hay không, phúc tấn tương lai của ta biết, quản ngươi chuyện gì. Ta cho nàng bạc thì vũ nhục nàng, vậy nàng còn đi ra bán thân làm gì a!

    Đa Long giãy khỏi tay Phú Sát Hạo Trinh, vẻ mặt ghét bỏ phủi phủi quần áo.

    Lúc hai người tranh chấp, Cố Vận An cùng Dận Chân đang đứng trong đám người nhìn thấy. Cố Vận An nói:

    - Đây là trong truyền thuyết được đương kim hoàng thượng khích lệ văn võ toàn tài, bắt bạch hồ phóng bạch hồ, anh tuấn tiêu sái, ngạch phụ mà hoàng thượng nhìn trúng, còn được Thạc hoàng thân vô cùng vừa ý Phú Sát Hạo Trinh, nhân xưng Hạo Trinh bối lặc cùng thế tử gia đâu.

    - Thứ này mà cũng là bối lặc?

    Dận Chân tản ra hơi lạnh, còn muốn cưới công chúa?

    - Là tiểu thái giám nhà hắn kêu được, ai biết đúng hay sai vậy.

    Cố Vận An bĩu môi, dù sao hắn không tin.

    Bên kia Đa Long nói:

    - Hai mươi lượng bạc, ngươi có đi theo ta hay không?

    Bạch Ngâm Sương khóc lắc đầu, vẻ mặt biểu tình trinh tiết liệt phụ, bộ dáng không bị tiền tài làm rung động, làm không ít người khóe môi co rút. Nàng không phải muốn bán mình chôn cha sao? Hai mươi lượng bạc đủ rồi đi!
     
Thread Status:
Not open for further replies.
Trả lời qua Facebook
Loading...