THÁI Y VẬN AN
Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc
Editor: GiangNgan
Tác giả: Tử Nguyệt Điệp Lạc
Editor: GiangNgan
Chương 30 :(b)
- Không, tôi thật sự không suy nghĩ nhiều!
Mặc dù là thế giới Hoàn Châu cách cách thiếu não đi khắp nơi trên đất, nhưng dù gì cũng là hoàng cung nội viện, cung đấu trạch đấu chẳng hạn, ở đời sau nổi danh tới bao nhiêu! Chuyện lục đục với nhau, loại thanh niên chỉ một lòng một dạ nhào vào trong y học như hắn thật sự chơi không nổi.
- Ngươi quả thật cứu một vương gia.
Thở dài, ở chung với Cố Vận An thời gian càng nhiều, Dận Chân thở dài càng nhiều.
- Ai? Khi nào thì?
Cố Vận An gian nan quay đầu, chẳng lẽ.. chút chuyện của Nỗ Đạt Hải cùng Tân Nguyệt cách cách mà làm cho Càn Long nhìn thấy được tình yêu thật vĩ đại cho nên muốn làm cho Nỗ Đạt Hải thừa kế tước vị của Đoan hoàng thân? Thật sự là không tin nổi đi!
Nhìn biểu tình của hắn, Dận Chân liền biết tiểu tử này lại nghĩ sai lệch. Rốt cục nhịn không được vỗ lên đầu hắn một cái.
Ôm trán, câm miệng, đem suy nghĩ hồi phục lại, sau đó nhận chân chờ đợi tứ gia giải thích nghi hoặc.
- Hôm qua ngươi từ Tha Tha Lạp phủ trở về, không phải còn trị liệu cho một người sao?
- Là quái thúc thúc mặt trẻ con!
Bóng đèn nháy mắt bị điểm sáng.
- Đó là Hoằng Trú.
Nghe Cố Vận An hình dung, Dận Chân không nhìn thẳng. Điều này cũng không thể xem Cố Vận An đã nói sai, tuổi tác của Hoằng Trú đúng là cấp bậc thúc thúc, con hắn là Vĩnh Bích hiện tại cũng đã 18 tuổi.
- Là.. Hòa thân vương?
Là vương gia nhị hàng rất có danh trong lịch sử?
Dận Chân gật gật đầu.
Cố Vận An không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm Dận Chân thật lâu.
- Nhìn cái gì vậy?
Bị Cố Vận An nhìn chăm chú thật lâu, Dận Chân trực tiếp đen mặt.
- Không, tôi chỉ là cảm thán cách nói đứa con giống mẹ thật sự tồn tại mà thôi.
Cố Vận An xoay người, không tiếp tục nhìn Dận Chân. Hoàng đế cường đại bao nhiêu cũng không cải biến được vấn đề về gien di truyền.
Dận Chân không cần suy nghĩ cũng biết người này lại suy nghĩ chuyện quỷ dị gì khác.
- Luyện tập hai mươi trang chữ giao cho ta.
Tứ gia "thập phần khéo hiểu lòng người".
-!
Đây là phát triển gì vậy? Tứ gia cầu giải đáp!
- Còn không mau đi?
Mắt Dận Chân đảo qua, Cố Vận An thập phần không có cốt khí rưng rưng mà đi.
Tới giờ Dậu, Hòa thân vương Hoằng Trú phái ra hai cái kiệu, đi Cố phủ đón Cố Vận An cùng Dận Chân. Người đã phái ra, đồ vật đều chuẩn bị đầy đủ, nói vậy nam nhân thần bí của Cố phủ sẽ không cự tuyệt. Nếu quả thật tới lúc này mà còn cự tuyệt, vậy thật sự cần phải tra xét kỹ hơn.
Dận Chân cũng quả thật không cự tuyệt, hắn cũng muốn cùng Hoằng Trú « tận tình nói chuyện một chút »!
Hai cái kiệu dừng trước Hòa thân vương phủ, sớm có người đứng đợi chờ chỉ đường.
Dọc theo đường đi có không ít người hầu đang bận rộn làm gì đó, làm cho Cố Vận An không khỏi dời mắt nhìn qua Dận Chân.
Chứng kiến đồ vật trong tay đám người hầu, mặt Dận Chân đen thui, hơi lạnh không ngừng phóng ra ngoài.
- Hai vị mời không cần để ý, đây là chuẩn bị cho chuyện làm của ngày mai mà thôi, không cần kinh ngạc.
Tựa hồ cảm nhận được chân khí trầm trọng phía sau, thị vệ dẫn đường mở miệng giải thích.
Cố Vận An cảm giác được sau khi thị vệ mở miệng giải thích, hơi lạnh bên người càng thêm nặng nề.
Đột nhiên muốn cười làm sao bây giờ?
Nghĩ tới một lát tình cảnh bi thảm của Hòa thân vương Hoằng Trú sẽ gặp được, Cố Vận An nhếch môi. Thật sự là rất hưng phấn đúng hay không!
Chỉ mong lúc tứ gia giáo huấn nhi đồng không nghe lời, đừng đuổi hắn đi ra!
Mặc dù là thế giới Hoàn Châu cách cách thiếu não đi khắp nơi trên đất, nhưng dù gì cũng là hoàng cung nội viện, cung đấu trạch đấu chẳng hạn, ở đời sau nổi danh tới bao nhiêu! Chuyện lục đục với nhau, loại thanh niên chỉ một lòng một dạ nhào vào trong y học như hắn thật sự chơi không nổi.
- Ngươi quả thật cứu một vương gia.
Thở dài, ở chung với Cố Vận An thời gian càng nhiều, Dận Chân thở dài càng nhiều.
- Ai? Khi nào thì?
Cố Vận An gian nan quay đầu, chẳng lẽ.. chút chuyện của Nỗ Đạt Hải cùng Tân Nguyệt cách cách mà làm cho Càn Long nhìn thấy được tình yêu thật vĩ đại cho nên muốn làm cho Nỗ Đạt Hải thừa kế tước vị của Đoan hoàng thân? Thật sự là không tin nổi đi!
Nhìn biểu tình của hắn, Dận Chân liền biết tiểu tử này lại nghĩ sai lệch. Rốt cục nhịn không được vỗ lên đầu hắn một cái.
Ôm trán, câm miệng, đem suy nghĩ hồi phục lại, sau đó nhận chân chờ đợi tứ gia giải thích nghi hoặc.
- Hôm qua ngươi từ Tha Tha Lạp phủ trở về, không phải còn trị liệu cho một người sao?
- Là quái thúc thúc mặt trẻ con!
Bóng đèn nháy mắt bị điểm sáng.
- Đó là Hoằng Trú.
Nghe Cố Vận An hình dung, Dận Chân không nhìn thẳng. Điều này cũng không thể xem Cố Vận An đã nói sai, tuổi tác của Hoằng Trú đúng là cấp bậc thúc thúc, con hắn là Vĩnh Bích hiện tại cũng đã 18 tuổi.
- Là.. Hòa thân vương?
Là vương gia nhị hàng rất có danh trong lịch sử?
Dận Chân gật gật đầu.
Cố Vận An không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm Dận Chân thật lâu.
- Nhìn cái gì vậy?
Bị Cố Vận An nhìn chăm chú thật lâu, Dận Chân trực tiếp đen mặt.
- Không, tôi chỉ là cảm thán cách nói đứa con giống mẹ thật sự tồn tại mà thôi.
Cố Vận An xoay người, không tiếp tục nhìn Dận Chân. Hoàng đế cường đại bao nhiêu cũng không cải biến được vấn đề về gien di truyền.
Dận Chân không cần suy nghĩ cũng biết người này lại suy nghĩ chuyện quỷ dị gì khác.
- Luyện tập hai mươi trang chữ giao cho ta.
Tứ gia "thập phần khéo hiểu lòng người".
-!
Đây là phát triển gì vậy? Tứ gia cầu giải đáp!
- Còn không mau đi?
Mắt Dận Chân đảo qua, Cố Vận An thập phần không có cốt khí rưng rưng mà đi.
Tới giờ Dậu, Hòa thân vương Hoằng Trú phái ra hai cái kiệu, đi Cố phủ đón Cố Vận An cùng Dận Chân. Người đã phái ra, đồ vật đều chuẩn bị đầy đủ, nói vậy nam nhân thần bí của Cố phủ sẽ không cự tuyệt. Nếu quả thật tới lúc này mà còn cự tuyệt, vậy thật sự cần phải tra xét kỹ hơn.
Dận Chân cũng quả thật không cự tuyệt, hắn cũng muốn cùng Hoằng Trú « tận tình nói chuyện một chút »!
Hai cái kiệu dừng trước Hòa thân vương phủ, sớm có người đứng đợi chờ chỉ đường.
Dọc theo đường đi có không ít người hầu đang bận rộn làm gì đó, làm cho Cố Vận An không khỏi dời mắt nhìn qua Dận Chân.
Chứng kiến đồ vật trong tay đám người hầu, mặt Dận Chân đen thui, hơi lạnh không ngừng phóng ra ngoài.
- Hai vị mời không cần để ý, đây là chuẩn bị cho chuyện làm của ngày mai mà thôi, không cần kinh ngạc.
Tựa hồ cảm nhận được chân khí trầm trọng phía sau, thị vệ dẫn đường mở miệng giải thích.
Cố Vận An cảm giác được sau khi thị vệ mở miệng giải thích, hơi lạnh bên người càng thêm nặng nề.
Đột nhiên muốn cười làm sao bây giờ?
Nghĩ tới một lát tình cảnh bi thảm của Hòa thân vương Hoằng Trú sẽ gặp được, Cố Vận An nhếch môi. Thật sự là rất hưng phấn đúng hay không!
Chỉ mong lúc tứ gia giáo huấn nhi đồng không nghe lời, đừng đuổi hắn đi ra!