Vị Diện Thương Nhân Giả Dung (Hồng Lâu Mộng) Tác giả: Ngạn Chỉ Đinh Hương Editor: Giang Ngan Chương 266: Bấm để xem Trong đó còn có quan to hiển quý, con cháu quan lại đối địch với Giả Tường mặc dù cũng là công tử ăn chơi, nhưng đầu óc cũng tự hiểu rõ, biết được trong trường hợp này không nên cùng Giả Tường đại náo. Cho nên bọn hắn thần tình hài hước cười trao đổi ánh mắt, cố ý thấp giọng trao đổi, dùng ngôn ngữ châm chích chân đau của Giả Tường, làm cho hắn khó chịu. Thanh âm của bọn họ vừa vang lên, Giả Dung liền ngồi xuống phía sau bọn họ. Hai máy quay chụp trí năng đang bay xung quanh người hắn. Một quay chụp nhân vật muôn hình muôn vẻ trong rạp hát, một quay chụp hí kịch nguyên vị đang biểu diễn trên sân khấu của thời đại này. Buổi tối hôm qua Giả Dung liên hệ với vị diện thương tinh tế thời đại. Bên kia địa cầu hủy diệt, nhân loại bị mất tư liệu lịch sử suốt mấy ngàn năm, đã trở thành chủng tộc duy nhất không có lịch sử trong toàn bộ tinh tế. Giả Dung cùng hắn đạt tới giao dịch, giúp hắn quay chụp lại đặc sắc của thời đại này, cung cấp tư liệu giúp nhân loại tinh tế vị diện hồi phục lại lịch sử. Ném ra hai máy quay chụp, Giả Dung liền mặc kệ, hai mắt nhìn chằm chằm sân khấu, còn vảnh tai nghe người xung quanh nói chuyện. Chợt nghe một người thần tình mệt mỏi nói: - Hôm qua ta kết bạn một vị đại sư, cùng hắn đi dạo hơn phân nửa kinh thành, xem rất nhiều dinh thự huân quý xa hoa, thiếu chút nữa đem hai cái đùi của ta chạy gãy. - Có thể xem ra được điều gì hay không? - Có, đại sư nói phong thủy dinh thự của các vị đại nhân không tệ, nhưng mà.. - Nhưng mà cái gì? Người nọ liếc mắt nhìn Giả Tương, nói: - Chính là trong Trữ quốc phủ đầu thai một sao chổi, cải biến phong thủy thật tốt của Trữ quốc phủ, sinh sôi đem một tòa dinh thự của công thần khai quốc biến thành nhà xui xẻo, ai ở ai xui xẻo! - Khó trách đoạn thời gian này Trữ quốc phủ luôn phát sinh ngoài ý muốn, nguyên lai nguồn gốc tại đây a! Vị đại sư kia có nói sao chổi đầu thai thành ai không, từ nay về sau chúng ta cũng rời xa hắn một ít, tránh dính xui xẻo của hắn, mọi việc không thuận. - Những người khác trong Trữ quốc phủ đều bị sao chổi liên lụy, hiện giờ còn thừa lại ai còn bình yên vô sự, đó chính là sao chổi thôi. Người kia có ý ám chỉ. - Không ngờ là hắn! Hiện nay trong Trữ quốc phủ chỉ còn Giả Tường không có việc gì, như thế sao chổi mà vị kia nói đương nhiên là chính hắn. Thanh âm mấy người nói chuyện không lớn, chỉ cam đoan cho Giả Tường nghe thấy, nhưng cũng không ảnh hưởng người xung quanh nghe diễn. Giả Tường nghe lời bọn hắn nói, cắn chặt răng, nghiến răng ken két. Nhưng hiện giờ hắn đã không còn tư bản cứng đối cứng với đối phương. Cho nên dù bị người nói mình là sao chổi chuyển kiếp, tức giận đau cả tim gan, Giả Tương chỉ có thể nhẫn nhịn cỗ ác khí này. Kỳ thật lá gan của hắn cũng rất nhỏ, nếu Trữ quốc phủ còn thế lớn như trước kia, bị người đánh mặt như vậy hắn nhất định sẽ đánh gãy chân đối phương trả thù trở về. Tiếc rằng hiện tại Trữ quốc phủ không còn được như lúc trước, mà bên cạnh Giả Tường không còn kim đùi cho hắn ôm chân, cho nên hắn trăm triệu không có can đảm phản kích trở về. Thấy Giả Tường giận mà không dám nói gì, các vị công tử thật là thống khoái. Lời của bọn hắn vừa chuyển, liền nhắc tới trên người Giả Dung. - Các ngươi có biết án thủ huyện thi lần này là ai không? Nghe được câu này động tác của Giả Dung hơi khựng lại một chút, nhìn qua mấy người kia. - Không chú ý, không biết được. Chẳng lẽ có quan hệ gì với sao chổi kia sao? - Quả thật có quan hệ, nghe nói trước kia quan hệ giữ hai người cũng không tệ lắm đâu? - Nếu quan hệ không sai, vì sao hắn không bị sao chổi liên lụy? - Bởi vì nha, hắn đã gặp tai ương qua. Nam tử cười thần bí nói: - Năm trước vụ án cha chồng con dâu thông dâm nhiệt náo thật lớn, các ngươi có biết? Mấy người kia trợn tròn mắt, kinh ngạc nói: - Ngươi nói Giả Dung? Giả Dung bị cắm sừng? Hắn thi được án thủ? Từ khi Giả Dung thoát khỏi Trữ quốc phủ, liền hoàn toàn cáo biệt ngày trước, cùng toàn bộ bạn xấu chặt đứt liên quan, lại thêm hắn làm việc luôn luôn điệu thấp, bọn họ thật tình không biết lần này Giả Dung trúng được án thủ. Lúc này trong lòng Giả Tường bị ghen tỵ cùng cơn tức đầy mình lan tràn, làm cho ngũ tạng lục phủ của hắn như bị lửa đốt. - Hư! Nhỏ giọng một chút, đừng làm ồn người khác nghe diễn. Nam tử nhìn sắc mặt khó xem của Giả Tường, tiếp tục nói: - Không sai! Chính là Giả Dung! - Lúc còn là người thừa kế Trữ quốc phủ thì vận khí của Giả Dung thật tệ hại! Thấy không, vừa đoạn tuyệt quan hệ cha con với Giả Trân, rời xa sao chổi Giả Tường, vận may của hắn liền trở lại! Đồng bạn cảm thán nói: - Ai nha, cũng may hắn rời khỏi. Nếu không chỉ sợ sẽ giống như Giả Kính bị sao chổi khắc chết, đã bị mất mạng! - Giả Kính cũng là hồ đồ, vứt bỏ án thủ, đem sao chổi xem thành bảo bối, chết cũng là tự chuốc lấy!
Vị Diện Thương Nhân Giả Dung (Hồng Lâu Mộng) Tác giả: Ngạn Chỉ Đinh Hương Editor: Giang Ngan Chương 267: Bấm để xem Nghe ý tứ trong lời nói của bọn hắn, là đem chuyện đen tối phát sinh trong Trữ quốc phủ cùng những người đã chết toàn bộ quy lên người Giả Tường. Giả Tường tức giận khuôn mặt dữ tợn, nhịn không được bật dậy. Hai mắt hắn phẫn hận nhìn mấy người kia, rồi đột nhiên nhớ lại tình thế bây giờ của chính mình, hắn siết nắm tay, một lát sau lại giống như không nghe được gì bỗng nhiên lại ngồi xuống. Đối phương thấy thế lập tức xuy cười thành tiếng, uống chén rượu cười cợt làm cho Giả Tường càng không chịu nổi. - Vị bị cắm sừng cũng đúng là người nhẫn nhục giỏi, nếu không phải bị sao chổi làm chậm trễ, nói không chừng đã sớm đậu cử nhân, năm nay tham gia thi hội. Nói không chính xác còn may mắn liệt vào tam giáp! Vừa nói xong, nam tử kia đột nhiên cảm giác trên gáy mình bị đồ vật nào đó đập lên một cái liền ôi kêu một tiếng, nam tử lập tức trừng mắt nhìn qua, vừa lúc lại bị Giả Dung cầm hoa quả khô nện trúng ấn đường. Bọn hắn từng gặp qua Giả Dung, bởi vì có ân oán với Giả Tường nên xem như nhận thức qua Giả Dung. Nhìn thấy rõ khuôn mặt Giả Dung, vẻ tức giận trên mặt nam tử chuyển thành kinh ngạc, sau đó biến thành quẫn bách. Luôn dùng từ cắm sừng kêu người ta, ai ngờ được chính chủ đang ngồi ngay sau lưng bọn họ nên nghe hết, thật sự là xấu hổ. Đổi lại bọn họ bị người liên tục kêu cắm sừng, không chỉ bị ném vài hoa quả khô vào đầu mà thôi đâu. Bọn họ đối nghịch với Giả Tường nhưng không oán không thù với Giả Dung. Ngoài ra còn có chút bội phục hắn bị cha ruột cùng vợ phản bội vẫn còn có thể tỉnh táo trở lại, lại tiếp tục hăng hái tiến về phía trước. Mấy người xấu hổ lau mặt, hướng Giả Dung áy náy xin lỗi. Giả Dung thấy thái độ của họ thành khẩn, thản nhiên nói: - Không sao, lần sau nhớ rõ đổi lại xưng hô cho ta là tốt rồi. Mấy người lúng túng gật đầu, Giả Dung cũng gật đầu xem như bỏ qua chuyện này. Bên kia Giả Tường nhìn thấy Giả Dung ngồi phía sau mình, còn nhìn chuyện cười của mình hồi lâu, nhất thời đều không tốt. Móng tay kháp vào lòng bàn tay chảy ra tơ máu, Giả Tường phát run, đứng lên hung tợn nhìn chằm chằm Giả Dung, tức giận nói không ra lời. Lúc này nhóm công tử mới làm ra vẻ phát hiện Giả Tường, che miệng kêu lên: - Giả Tường! Sao ngươi lại ở đây? - Đừng mãi sững sờ, hắn là sao chổi a! Chúng ta đổi chỗ khác ngồi, miễn dính vào xui xẻo, khi nào thì mất mạng cũng không biết. Vừa nói vài người vừa sưu một tiếng chạy tới chỗ cách Giả Tường xa nhất ngồi xuống. Giả Tường thở gấp, ôm ngực muốn xông lên xé nát miệng của bọn họ. Bị lửa giận xông lên đầu, lại nhìn thấy Giả Dung nhìn mình cười, Giả Tường trợn mắt tươi giận ngất! Giả Dung lãnh đạm cầm lên hoa quả khô, bỏ đi rồi. Người xung quanh nghe nói Giả Tường là sao chổi, lập tức rời khỏi chỗ ngồi cách ra thật xa. Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, ngày mai sẽ có tin tức truyền ra ngoài, dân chúng trong kinh thành lại có đề tài mới để nói chuyện. Giả Dung mang theo hai máy quay chụp lưu lại trong rạp hát một ngày, sao chép thật nhiều hí kịch nổi tiếng, hôm sau Giả Dung đem địa điểm đổi thành quán trà tửu lâu. Hoàn toàn không biết sau khi Giả Tường nhờ người nâng mình về trong phủ, tức giận bệnh suốt nửa tháng không dậy nổi giường. Bất tri bất giác ngày thi hội đã đến. Mỗi ngày hừng đông ra cửa, trời tối mới về nhà, Giả Dung suýt nữa đã quên ngày thi của Trầm Nhược Hư. Làm cho Trầm Nhược Hư oán niệm không thôi, mỗi ngày trước khi đi ngủ đều oán thầm vị tinh tế vị diện thương làm cho Giả Dung bận rộn tới như vậy.
Vị Diện Thương Nhân Giả Dung (Hồng Lâu Mộng) Tác giả: Ngạn Chỉ Đinh Hương Editor: Giang Ngan Chương 268: Bấm để xem Khi vài ngày thi hội cuối cùng chấm dứt, Trầm Nhược Hư hung hăng thả lỏng ngủ một ngày một đêm, sau đó Giả Dung mang theo hắn cùng nhau đi ra phố xá sầm uất, còn có chùa miểu, vừa đi lang thang vừa quay chụp lại. Hai người một đường cười cười nói nói, suốt ngày như hình với bóng, Giả Dung thật ưa thích cảm giác làm việc gì cũng có Trầm Nhược Hư, mà Trầm Nhược Hư cũng như thế. Qua vài ngày, tận hứng vui sướng, oán niệm của Trầm Nhược Hư mới xem như tiêu tán. Chỉ là khổ cho Tống Thanh. Mỗi ngày hắn đi tìm Trầm Nhược Hư cùng Giả Dung, nghe Viên bá nói hắn cùng Giả Dung ra ngoài đi chơi, tâm tình liền chán nản ủ rũ. Mãi tới ngày yết bảng mới chấm dứt. Năm nay thi hội quan chủ khảo tính nết chính trực, không giống như lần trước quan chức là phe phái Tống gia, vì vậy mới hãm hại Trầm Nhược Hư cùng Tống Thanh thi rớt. Lại thêm hai huynh đệ Trầm Nhược Hư trải qua ba năm tích lũy, tri thức càng thêm phong phú hùng hậu. Mặt khác còn có Tống lão tiên sinh thiên vị phụ đạo, Giả Dung đưa ra tập đề thi phụ trợ ôn tập. Không vượt ngoài dự kiến, Trầm Nhược Hư cùng Tống Thanh đều chiếm lĩnh một trong ba vị trí đầu tiên. Thoáng chúc mừng một phen, những người trúng tuyển thi hội tiến cung tham dự thi đình do hoàng đế tự mình giám thị. Trình độ của Trầm Nhược Hư vượt xa người thường, làm cho hoàng đế cùng các quan văn vô cùng hài lòng. Hoàng đế là người trong nhà của Trầm Nhược Hư, trong nội tâm vẫn muốn điểm hắn làm trạng nguyên. Nhưng khi nhìn người đứng phía sau là một thí sinh người già đã hơn sáu mươi tuổi tóc bạc phơ, đi đường thoạt nhìn còn cần có người nâng đỡ.. Hoàng đế, do dự. Rối rắm một lát, thương lượng qua với các thần tử, đến cuối cùng hoàng đế đem vị lão giả thi cả đời mới đến thi đình khâm điểm làm trạng nguyên lang. Về phần Trầm Nhược Hư cùng Tống Thanh, được làm bảng nhãn cùng thám hoa. Định xong thứ tự tam giáp, truyền lư hát danh, cảm ơn hoàng ân. Theo sau cờ trống mở đường, lão trạng nguyên mang theo bảng nhãn, thám hoa hai người cưỡi ngựa diễu hành. Giả Dung tin tưởng Trầm Nhược Hư dù không đạt tới trạng nguyên vẫn sẽ nằm trong tam giáp hàng đầu. Vì vậy buổi sáng Trầm Nhược Hư vừa ra khỏi cửa, hắn liền dẫn người hái sạch toàn bộ đóa hoa trong hoa viên, bỏ vào không gian hệ thống, sau đó mang theo Du Chuẩn cùng Bách Linh đi ra ngoài đường chiếm một vị trí thật tốt chờ đợi. Dân chúng cũng biết hôm nay là ngày tam giáp yết bảng, có người muốn giúp vui, đều chuẩn bị xong hoa tươi đứng bên đường đợi. Khi đội ngũ cưỡi ngựa diễu hành đi tới trước mặt, đóa hoa lả tả bay ra ngoài, ném lên thân thể người mình thích nhất. Trong ba người, vị lão trạng nguyên tóc bạc hoàn toàn bị xem nhẹ, còn lại là Trầm Nhược Hư cùng Tống Thanh. Lão bách tính xem mặt ném hoa, cho nên Trầm Nhược Hư thu được hoa là nhiều nhất. Khi hoa bay đầy trời, Giả Dung hừ một tiếng dặn Bách Linh: - Giúp một việc, làm phép đừng để hoa của ngươi khác đụng tới a Hư. Người của hắn, chỉ được nhận hoa của hắn. Hừ, hắn chính là nhỏ mọn như vậy. Bởi vì chủ cùng thứ nhân cách dung hợp, tính nết có chút biến hóa, cũng may mọi người tập mãi thành thói quen, hơn nữa cũng tìm được vẻ khả ái trong tính tình của hắn. Vì thế Bách Linh bắn ra ngón tay, đem hoa muốn nện lên người Trầm Nhược Hư xoay quanh toàn bộ thổi tung lên người lão trạng nguyên. - Làm được không sai! Giả Dung khen một câu, lại cầm hoa của mình ném lên người Trầm Nhược Hư. Tu vi Trầm Nhược Hư đột phá tới kim đan kỳ, tự nhiên cũng phát hiện trận gió quỷ dị, từ linh lực dao động nhận ra được là Bách Linh gây nên. Còn chưa đợi hắn kịp phản ứng, một đóa hoa màu tím nhạt trúng ngay miệng của hắn, còn mang theo mùi hương cũng không phải hương hoa. Hắn nhận ra được đây là Giả Dung hái từ hoa viên, còn mang theo tia linh khí nhàn nhạt. Hắn nhặt đóa hoa tím, lại đồng dạng có thêm vài đóa hoa rơi lên người hắn. Hắn ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên phát hiện thân ảnh Giả Dung, không tự chủ được khẽ mỉm cười.
Vị Diện Thương Nhân Giả Dung (Hồng Lâu Mộng) Tác giả: Ngạn Chỉ Đinh Hương Editor: Giang Ngan Chương 269: Bấm để xem Giả Dung nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của hắn, cũng cười, ném hoa càng hăng say. Trầm Nhược Hư đem toàn bộ hoa hắn ném tới gom lại, ôm vào trong ngực, trong lòng ngọt ngào như nếm mật. Hoa tươi này là Giả Dung ném cho hắn, người khác ném ngàn vạn đóa, cũng không sánh bằng một đóa của Giả Dung, thích. Đội ngũ diễu hành càng lúc càng xa, rất nhanh rời khỏi phạm vi ném hoa của Giả Dung. Giả Dung cầm hoa nhíu mày hô: - Đi! Chúng ta đáp mây bay theo sau. Dứt lời hắn phóng ra Cân Đẩu vân ngồi lên, tâm niệm vừa động liền mang theo hắn bay lên trên đỉnh đầu Trầm Nhược Hư. Đoàn người bọn họ nguyên bản ở trong kết giới, cho nên một loạt động tác này không người nhìn thấy. Giả Dung tiếp tục vui sướng ném hoa cho Trầm Nhược Hư, hoa mưa từ bốn phương tám hướng bay tới, cũng không ai thấy một vài đóa hoa hư không rơi xuống đỉnh đầu Trầm Nhược Hư. Cứ như vậy Giả Dung đi theo Trầm Nhược Hư suốt một đường. Ban đầu Tống Thanh còn nhận được hoa, nhưng sau đó lại bị Bách Linh thổi hoa lên người lão trạng nguyên làm cho hắn không còn nhận được một đóa nào. Hắn ngửa đầu nhìn trời. Vì cái gì! Vì sao hắn không nhận được đóa hoa nào! Một cánh hoa cũng được nha! Không có hoa, hắn thật là xấu hổ a! Thi đình tam giáp hết thảy kết thúc, Trầm Nhược Hư trở thành mệnh quan triều đình, không thể tiếp tục cùng Giả Dung mỗi ngày lang thang khắp nơi thu thập quay chụp dân tình. Cho nên Giả Dung lại khôi phục ngày tháng cô đơn một mình đi ra ngoài. Dùng hơn nửa tháng thời gian, đi khắp mọi ngõ ngách của kinh đô, Giả Dung mang theo máy quay chụp cùng sản phẩm đặc sản các thời đại liên hệ tinh tế vị diện thương, tính toán giao dịch đồ vật ở bên kia. Hình ảnh vừa chuyển, trong màn hình xuất hiện một nam nhân mặc một thân quân trang. Hắn còn cấp bách hơn Giả Dung, vẻ mặt vội vàng mở miệng trước. - Giả lão bản, anh liên hệ tôi, đã chuẩn bị xong đồ vật tôi cần rồi sao? Giả Dung gật nhẹ đầu, gọi hệ thống đem đồ vật bỏ vào khung giao dịch, triển lãm cho đối phương xem, nói: - Tôi ở tại thủ đô, lần này thu thập tư liệu cùng vật phẩm phần lớn là đặc sắc của thủ đô. Về những địa phương khác, nếu anh cần tôi có thể sai người đi góp nhặt, sau khi trao đổi hàng hóa chúng ta tiếp tục nói tỉ mỉ.
Vị Diện Thương Nhân Giả Dung (Hồng Lâu Mộng) Tác giả: Ngạn Chỉ Đinh Hương Editor: Giang Ngan Chương 270: Bấm để xem Đối phương nhìn chằm chằm đồ vật trong khung giao dịch muốn chảy cả nước bọt, nghe xong lời nói của Giả Dung, không chút nghĩ ngợi liền nói: - Bao nhiêu tôi đều mua, Giả lão bản tiếp tục phái người thu thập, tôi vô hạn thu. Chiếm được vị diện giao dịch hệ thống sắp mười năm, mới tìm được một thượng cổ vị diện thương nhân như Giả lão bản, không nhân cơ hội giao dịch thống khoái, thực xin lỗi chính mình xui xẻo mười năm a a a a! Khóe môi Giả Dung lộ tia cười yếu ớt, tâm tình không sai trả lời: - Được, anh cho tôi thêm máy quay chụp, chờ một chút tôi sẽ phái người đi các nơi ghi hình, thu mua đặc sản địa phương. Nhân công có chút không đủ, nếu vậy thuận tiện liên hệ tiểu Bố Cốc, tiếp tục mua một ít quỷ qua đây hỗ trợ. - Không thành vấn đề! Đối phương nói xong lập tức đưa tặng hơn một ngàn máy quay chụp công nghệ cao cho Giả Dung, còn có hàng hóa mà Giả Dung cần giao dịch cũng đưa lên khung. - Đây là đồ vật mà Giả lão bản cần, nhà, cơ giáp, quang não, phim nhựa.. Nhà kỳ thật là một tòa thành trấn loại nhỏ. Là Giả Dung gởi bản thiết kế cho đối phương, dùng công nghệ cao của tương lai tinh tế định chế mà thành. Cả thành trấn là một chỉnh thể, có thể tập thể điều khiển di động. Giả Dung tính toán cùng hoàng đế giao dịch một khối thổ địa, dùng đặt tòa thành này. Rồi sau đó đem của cải của mình chuyển vào bên trong, sáng lập một đại thương thành, còn có ngu nhạc thành đủ loại công năng. Bên ngoài thành trấn tương lai này lại cùng kiến trúc hiện thời nhất trí, thực tế bên trong lại có một càn khôn khác. Tòa thành có đủ loại phương tiện công năng, toàn bộ dựa vào một khối năng lượng thạch cung cấp năng lượng vận chuyển. Lúc bán thành trấn cho Giả Dung, tinh tế vị diện thương cũng đưa tặng kèm theo hơn trăm khối năng lượng thạch, một khối dùng được mười năm, trăm khối đủ sử dụng ngàn năm tuyệt đối không thành vấn đề. Phim nhựa là sử dụng cho đại thương thành, đặc biệt cải biên từ truyện tranh liên hoàn của cửa hàng sách Tấn Giang, nhờ đối phương dùng kỹ thuật giả thuyết tương lai quay chụp ra ti vi cùng điện ảnh. Đến lúc đó đại thương thành giải trí hoàn thành, sẽ có thêm rạp chiếu phim cùng truyền hình. Đương nhiên những phim điện ảnh quay chụp nội dung trong truyện liên hoàn được tinh tế vị diện thương nhân thúc đẩy, gây ra chấn động thật lớn, chỉ một ngày đã chiếm cứ toàn bộ đầu đề tiêu thụ của cả nhân loại đế quốc. Mặt khác còn có cơ giáp cùng quang não, hai thứ này thuộc loại hàng hóa cất chứa của Giả Dung, hắn cũng không có ý định đem ra buôn bán. Nhưng khi nào hắn rời khỏi thế giới này, nếu hoàng đế còn chưa chết hắn sẽ tặng hoàng đế một bộ cơ giáp dùng làm vũ khí bí mật cho quốc gia, bảo hộ an toàn quốc gia không cho nước ngoài xâm lược. Dù sao Giả Dung mượn danh nghĩa của hoàng đế lấy được nhiều chỗ tốt, lúc rời đi tặng lễ vật chia tay cũng nên làm. Giao dịch xong, Giả Dung mỉm cười: - Cảm tạ. Vị diện thương khoát tay nói: - Chút lòng thành. Hắn không chỉ là thượng tượng nắm giữ quân đội một phương, còn là nhân loại đế quốc hoàng tử. Thân phận tôn quý, quyền lợi cũng là cao nhất. Giả Dung cần những thứ này đối với hắn mà nói cũng làm được dễ dàng. Nhưng cũng may người nắm giữ hệ thống giao dịch là hắn, nếu đổi lại người có thân phận thấp hơn muốn lấy được hàng hóa cho Giả lão bản sẽ khó khăn. Không nói tới cơ giáp là vũ khí chiến đấu cá nhân đỉnh cấp nhất, xưa nay chỉ có quân đội đế quốc nắm giữ, người khác đều không thấy được. Chỉ nói tòa thành trấn di động có đầy đủ công năng, là dùng kỹ thuật đỉnh cấp nhất của nhân loại đế quốc tạo thành, còn có hơn trăm viên năng lượng thạch cao cấp, dù là quý tộc đế quốc cũng không lấy ra được. Cho nên hắn cũng xuất huyết thật không ít. Giả Dung lại tiếp tục thuê một đám quỷ công nhân, đem máy quay chụp giao cho bọn họ, tản ra khắp các nơi trong cả nước, Giả Dung vì kế hoạch đại thương thành của mình, mang theo Bách Linh cùng Du Chuẩn tiến vào hoàng cung, đi tới trước mặt hoàng đế giả dạng làm thần tiên. Lúc này hoàng đế vừa chấm dứt lâm triều, đang vẻ mặt đờ đẫn ngồi trong ngự thư phòng phê duyệt tấu chương. - Nhân gian hoàng đế! Ta vốn là con trai của thiên đế, kế nhiệm thần tài, hiện giờ muốn cùng ngươi làm một số giao dịch. Một giọng nam trong trẻo lạnh lùng vang lên trước mặt hoàng đế, trong chớp mắt hiện ra một đoàn kim quang cao ngang người, hai bên là hai vị tiên thị nam nữ mây mù vờn quanh. Tiên nhạc lượn lờ, có thể thấy bên trong kim quang chói mắt đứng một bóng người. Vì kim quang chói sáng nên không ai thấy rõ diện mạo của nam tử kia. Bởi vì Giả Dung muốn xuất ra đồ vật quá mức vượt ngoài tưởng tượng, cho nên chỉ có thể sử dụng danh hào thần tiên che lấp, lại có thể làm cho phàm nhân dễ dàng tiếp nhận. Cho nên lần này hắn hiện thân vô cùng cao điệu! Người trong ngự thư phòng bị phương thức xuất tràng của Giả Dung chấn trụ, hoàng đế cũng không ngoại lệ. Vẻ mặt hoàng đế kích động vội vàng đứng dậy vái chào: - Gặp qua tiên nhân! Tiên nhân có gì phân phó thì cứ nói, trẫm nhất định đem hết toàn lực làm. Đây là chủ nhân sau lưng cửa hàng Tấn Giang, con trai của thiên đế, huynh trưởng của cửu công chúa sao? Kính kỳ danh đã lâu, hôm nay nhìn thấy, trong thiên hạ rốt cục không có ai càng may mắn hơn mình, càng không có ai được thần tiên quyến nom như mình! Thanh âm hoàng đế làm những người trong phòng giật bắn mình, vội vàng quỳ rạp hành đại lễ. Giả Dung mở miệng nói: - Ta muốn mua một mảnh thổ địa ở bên ngoài kinh thành, dùng ổn định một tòa thành đặc thù, dùng để mua bán hàng hóa. Hoàng đế ngẩn ngơ, ngạc nhiên nói: - Tiên nhân ngài muốn cùng ta mua đất xây thành?
Vị Diện Thương Nhân Giả Dung (Hồng Lâu Mộng) Tác giả: Ngạn Chỉ Đinh Hương Editor: Giang Ngan Chương 271: Bấm để xem - Không phải. Giả Dung lắc đầu, nói rõ: - Muội muội của ta hẳn đã phái người nói qua với ngươi, lần này ta hạ phàm là vì lịch lãm chuẩn bị tiếp nhận chức vụ thần tài. Hiện giờ tốc độ xây dựng cửa hàng Tấn Giang quá chậm, chẳng biết lúc nào mới giúp ta viên mãn lịch lãm. Bởi vậy ta riêng tạo ra một tòa thương thành, cần hỏi ngươi tìm một chỗ đất trống để sắp đặt. Nói xong lại nhìn hoàng đế đang trố mắt, Giả Dung hứa hẹn nói: - Ngươi yên tâm, đợi năm nào ta quay về thiên giới, tòa thương thành này, thậm chí toàn bộ của cải của ta ở nhân giân đều thuộc về ngươi. Đến lúc đó hắn cùng Trầm Nhược Hư đều rời khỏi, của cải nơi này cũng không cần dùng, cấp cho hoàng đế là tốt nhất. Toàn bộ của cải của tiên nhân ở thế gian tương lai đều cho hắn? Đều là của hắn? Kịp phản ứng Giả Dung hứa hẹn điều gì, tâm tình của hoàng đế hóa thành mừng như điên, thiếu chút nữa tự hủy hình tượng nhảy bắn lên vì vui mừng. Mà một đám cung nữ thái giám nghe xong đều biến thành ngu ngốc. Thần tiên hạ phàm lịch lãm, là thần tài kế nhiệm? Cửa hàng Tấn Giang là của thần tiên, không phải hoàng thượng? Cho nên nói, tiên nhân Côn Luân sơn sau lưng của hàng Tấn Giang, cũng không phải là nhân loại người tu đạo, mà là thần tài tương lai? Khó trách lại là vân sa tiên y, lại là linh quả, còn có Cân Đẩu vân. Thì ra chủ nhân cửa hàng là đại thần tiên! Xuất ra mấy thứ này đối với hắn mà nói, quả thực vô cùng dễ dàng! Cung nhân cả phòng bị tin tức chấn hôn mê. Hoàng đế mừng rỡ như điên, không hề nghĩ ngợi lập tức đồng ý: - Tiên nhân ngài cần mảnh đất nào, ta lập tức cho ngài vẽ ra để ngài đặt tiên thành. - Là mảnh đất dưới chân Lâm Khê sơn chỗ giao giới nội ngoại kinh thành. - Không thành vấn đề! Hoàng đế nhớ lại bản đồ kinh thành, lập tức đáp ứng: - Chỉ là mảnh đất thì được rồi sao? Còn cần ta làm gì nữa không? Giả Dung lắc đầu nói: - Đã không có. Hoàng đế đáp ứng thật thống khoái, Giả Dung cao hứng lại báo cho hắn biết một tin tức khác. - Hiện giờ nhân gian đạo pháp hoang vu, ta nhìn thấy mà lòng chua xót, chuẩn bị thành lập một tòa tu chân học viện, mời chào đệ tử nhân gian chấn hưng đạo pháp. Chờ làm xong thủ tục thương thành, tiếp qua hai năm, tu chân học viện sẽ hướng nhân gian tuyển nhận đệ tử. Hai năm thời gian, linh mạch bị hắn chôn dưới núi sông sẽ sản xuất linh khí, hẳn đủ cho đệ tử học viện dùng tu luyện. Giả Dung nói: - Vừa rồi ta lướt qua bên trên cung điện của hoàng hậu, cảm thấy được thai nhi trong bụng nàng là một nhi đồng có tiên tư. Ngày sau tu chân học viện xuất thế, nhi đồng có thể trở thành tam đệ tử của ta. - Mặt khác ta bán ra một ít hàng hóa cần có tiên pháp phụ trợ, đến lúc đó sẽ chiêu lãm một ít đệ tử, trợ giúp ngươi duy trì các cửa hàng tiếp tục khai trương. Có những đệ tử tinh thông đạo thuật, khi đó lại cho hoàng đế phối phương hàng hóa, những của cải của hắn cũng sẽ không bị hoang phế. Tu chân học viện? Nhi đồng trong bụng hoàng hậu có tiên tư? Tiên nhân muốn thu nhi đồng của mình làm đồ đệ? Mỗi một tin tức làm cho nội tâm hoàng đế chấn động như quả bom nổ mạnh. Cung nhân đồng dạng vui mừng, run rẩy cả người. Thần tiên cần thu hoàng tử hoàng nữ tương lai làm đồ đệ, hoàng thượng của bọn họ thật có đại phúc khí! Chuyện này truyền đi ra, nhất định sẽ náo động toàn bộ thiên hạ! Nói không chừng sẽ đưa tới vạn quốc đến triều bái chúc mừng đâu. Bên kia, hoàng đế chợt có chút nghi hoặc. Khoan khoan, tam đệ tử? Chẳng lẽ tiên nhân đã thu hai đệ tử trên thiên giới? - Không sai, trước đó trên danh nghĩa ta đã có hai đồ nhi. Nhưng bọn họ đều không phải người thiên giới, mà là hai nhi đồng nhân gian.
Vị Diện Thương Nhân Giả Dung (Hồng Lâu Mộng) Tác giả: Ngạn Chỉ Đinh Hương Editor: Giang Ngan Chương 272: Bấm để xem Hoàng đế còn đang suy tư, lại nghe được thanh âm Giả Dung liền hồi phục lại, không ngừng che kín miệng của mình. Nguyên lai trong lúc bất tri bất giác, hắn lại đem nghi vấn trong lòng mình nói thẳng ra. Thấy thần tài tương lai không có ý trách tội, hoàng đế khom người cúi đầu, tráng lên lá gan, vẻ mặt cung kính hỏi han: - Không biết đại đệ tử cùng nhị đệ tử của thượng tiên là nhân sĩ phương nào. Hắn thật sự quá hiếu kỳ người được thần tài tương lai trúng ý là ai, nhịn không được hỏi ra tiếng. Nếu bọn họ là nhân sĩ kinh thành, có thể đón vào trong cung cùng con mình ở chung nhiều hơn, sư huynh đệ ba người cùng nhau trao đổi cảm tình. - Đại đệ tử của ta chỉ là một nữ đồng được vài tuổi, nhị đệ tử đợi thêm hai năm sẽ là một thiếu niên lang. Giả Dung chỉ cấp cho hoàng đế một tin tức mơ hồ. - Chờ đợi hai năm sau học viện tu chân xuất thế, ngươi sẽ gặp được bọn họ. Với thân hình tròn căng của Tiết tiểu Bàn, trừ phi lớn lên có thể thay đổi, bằng không.. nhưng trong mắt Giả Dung, đồ nhi của mình chỗ nào cũng tốt nhất, vì vậy mới trái lương tâm hình dung hắn như vậy. Lúc này Bạch Linh truyền âm cho Giả Dung, đem loạn tượng trong Khôn Trữ cung thông báo lên. Giả Dung bắt lấy cơ hội lại củng cố hình tượng thần tiên bí hiểm của mình. - Hoàng hậu đang sinh con, con của ngươi sắp ra đời! Vừa nghe lời này, hoàng đế không kịp phản ứng, ngây ngốc "a" một tiếng. Giả Dung thấy hình dạng ngu xuẩn của hắn, lại nói: - Tam đệ tử của ta ra đời. - Cái, cái gì? Hoàng hậu sinh? Hoàng đế kêu thành tiếng. Ngay lúc này có thái giám vẻ mặt lo lắng chạy nhanh vào ngự thư phòng, vội vàng nói: - Khởi bẩm hoàng thượng! Hoàng hậu nương nương sinh, đã vào phòng sinh! Hoàng đế vừa cao hứng lại vừa sốt ruột, muốn xin lỗi thần tiên đi trước cung điện của hoàng hậu. Nhưng vừa ngẩng đầu, đã không thấy bóng dáng của « thần tiên ». Nguyên lai không biết bọn họ đã rời đi khi nào. Trong lòng hoàng đế mất mát, lại cúi đầu vái chào, nhất thời dưới chân sinh gió lập tức phóng đi Khôn Trữ cung. Trên thực tế ba người Giả Dung cũng không rời khỏi hoàng cung, chỉ dùng kết giới che giấu thân hình, ngồi Cân Đẩu vân một đường đi theo hoàng đế tới trước phòng sinh của hoàng hậu. Trải qua một canh giờ đau đớn, hai thanh âm tiếng khóc trẻ con vang lên, hoàng đế cùng thái hậu rốt cục thả lỏng cả người. Bà mụ vui mừng chạy ra chúc mừng: - Chúc mừng hoàng thượng! Chúc mừng hoàng thượng! Hoàng hậu nương nương sinh một đôi long phượng thai, long phượng trình tường! Dứt lời liền có tiếng phượng hoàng kêu to, thần long rống lên quấn quýt vang tận mây xanh. Mọi người theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên trời, liền thấy một hỏa phượng hoàng cùng một kim long đang bay múa xoay quanh trên bầu trời Khôn Trữ cung. - Long, long phượng trình tường! - Trời giáng cát tường! Tiểu công chúa cùng tiểu hoàng tử được trời chiếu cố, vốn là người đại phúc a! - Được rồi, dừng thi thuật đi. Giả Dung ý bảo hai quỷ thu hồi pháp thuật. Giả Dung chợt lóe linh quang, nhớ lại trong không gian hệ thống còn chứa thật nhiều đóa hoa, lập tức lệnh hệ thống rải hoa, tặng một phần đại lễ thứ hai cho tam đệ tử mới sinh ra. Trong phút chốc trên bầu trời rơi xuống hoa mưa, mềm nhẹ rơi xuống, mang đến hương hoa thấm tận ruột gan. Mọi người lại ngẩn ngơ. Trời giáng hoa mưa, đóa hoa chính là tiên hoa đến từ thiên giới!
Vị Diện Thương Nhân Giả Dung (Hồng Lâu Mộng) Tác giả: Ngạn Chỉ Đinh Hương Editor: Giang Ngan Chương 273: Bấm để xem Các cung nhân đều cho rằng những đóa hoa kia là vật báu vô giá, nhân lúc hoàng đế còn chưa kịp chú ý, lén lút đem đóa hoa rơi lên người mình giấu vào trong lòng. - Tiểu công chúa chính là tam đệ tử của ta. - Ta đã chôn xuống linh mạch dưới Trường Giang, Hoàng Hà, Côn Luân sơn, Trường Bạch sơn, đừng làm cho người khác phá hư hoàn cảnh địa thế, cũng đừng làm cho những địa vực kia rơi vào tay người ngoại tộc. Giả Dung tiêu phí năng lượng điểm truyền âm cho hoàng đế, lưu lại hai câu nói liền dẫn hai quỷ rời khỏi hoàng cung. Nhìn thời gian a Hư cũng sắp về nhà, nếu còn không về người kia lại ăn dấm chua lung tung. - Thượng tiên! Thượng tiên! Ngài còn ở đây không? Thượng tiên.. Hoàng đế ngẩng đầu nhìn bầu trời, cao giọng kêu gọi Giả Dung. Nhưng lần này Giả Dung thật sự đã rời đi, không nghe được tiếng đáp lại. Thái hậu bừng tỉnh, hướng hoàng đế hỏi: - Hoàng đế, con hô cái gì? Lúc ở ngự thư phòng Giả Dung hiện thân trước mặt cung nhân, tựa hồ cũng không có ý tứ che giấu sự tồn tại của chính mình. Hoàng đế nghĩ nghĩ, dứt khoát nói thật: - Mới vừa rồi thần tiên truyền âm cho trẫm, nói hai năm sau sẽ thu tiểu công chúa do hoàng hậu sinh ra làm đồ đệ, truyền thụ tiên thuật! Thái hậu vừa nghe việc này, quả thực không tin được lỗ tai của mình, hít sâu một hơi hỏi: - Là tiên nhân phương nào? - Tiên nhân này mẫu hậu cũng biết, đó là huynh trưởng của cửu công chúa ngày đó phái tiên hạc đưa tặng tiên y linh quả, hạ phàm lịch lãm, sắp kế nhiệm bài vị thần tài, là con trai của thiên đế, cũng là chủ nhân chân chính sau màn của dãy cửa hàng Tấn Giang. Hoàng đế cố nén kích động nói rõ. Thái hậu vừa mừng vừa sợ, sóng lòng mênh mông: - Lại chính là vị nào? - Cháu gái nhỏ của ai gia chính là đồ đệ của thần tiên, ngày sau nhất định cũng là một tiên nhân. Thái hậu tươi cười rạng rỡ: - Nhà của chúng ta ra một tiên nhân! Nhìn thấy long phượng trình tường, thái thượng hoàng cơ hồ chạy muốn chặt đứt hai cái đùi tới Khôn Trữ cung, vừa xông tới liền nghe được hoàng đế cùng thái hậu nói chuyện, nhận lấy một mảnh tin tức chấn động đập vào, đại não trống rỗng đứng ngây ra tại chỗ. Hoàng đế cùng thái hậu cũng không chú ý tới thái thượng hoàng, nhìn chằm chằm đóa hoa rơi đầy đất hai mắt tỏa sáng thúc giục cung nhân: - Nhanh đem đóa hoa thu thập, một mảnh cũng không buông tha! Thiên giới lắng xuống đóa hoa, thứ tốt! Phải giấu vào kho riêng chậm rãi hưởng dụng! Cung nhân liền đồng thanh ứng tiếng, che giấu chột dạ vì dám tư tàng đóa hoa, nhanh chóng chạy đi lấy dụng cụ nhặt « tiên hoa » dưới đất. Thái thượng hoàng thấy thế, bất chấp khiếp sợ, liên tục gọi người của mình nhanh gia nhập cướp đoạt đóa hoa của « thiên giới ». Lúc này hoàng đế cùng thái hậu mới chú ý tới thái thượng hoàng, biểu tình đột nhiên biến đổi, thật sự nói không nên lời. Vì sao việc gì cũng có thân ảnh của lão già kia! Hoàng đế cũng không hạ chỉ giữ im lặng chuyện xảy ra trong hoàng cung hôm nay. Rất nhanh tin tức thần tài tương lai hiện thân trong hoàng cung, còn có hoàng hậu sinh ra long phượng thai đưa tới long phượng tề minh, trời giáng hoa mưa nhanh chóng lan tràn, dân chúng trong kinh thành đều đã biết. Đồng thời mọi người luôn ngộ nhận cho rằng cửa hàng Tấn Giang là tài sản của hoàng đế thực tế là của thần tiên thiên giới, là của cải của thần tài tương lai. Sau khiếp sợ thì biến thành mừng như điên, cả kinh thành đều oanh động! Điên cuồng! Tiếng nghị luận rầm rĩ tận trời! Đoàn người như sóng biển vọt tới các cửa hàng của Giả Dung. Liên tục mấy ngày đám đông mãnh liệt, suýt nữa chen chúc phát nổ mấy gian cửa hàng. Thậm chí ban đêm không người, vẫn có người lén lút đi dâng hương lạy chầu trước các cửa hàng, cầu « thần tài » phù hộ bọn họ phát đại tài. Giả Dung nhận được tin tức cười lật ngửa vào lòng Trầm Nhược Hư. Trầm Nhược Hư vỗ về hắn, sau đó vươn tay vào trong tay áo lấy ra một cái hộp nhỏ tinh xảo xinh đẹp: - Nhìn xem. Giả Dung mở ra nhìn xem, thấy bên trong là đóa hoa nhìn thật quen thuộc, diễn cảm ngẩn ra. - Đóa hoa? Có ý tứ gì? Hắn khó hiểu hỏi.
Vị Diện Thương Nhân Giả Dung (Hồng Lâu Mộng) Tác giả: Ngạn Chỉ Đinh Hương Editor: Giang Ngan Chương 274: Bấm để xem Vẻ mặt Trầm Nhược Hư vô cùng bất đắc dĩ, khô cằn nói: - Thái hậu nương nương thưởng. Giả Dung làm mấy việc trong hoàng cung, cùng ngày trở về liền nói với hắn, cho nên hắn phi thường rõ ràng nói là trời giáng tiên hoa kỳ thật chính là hoa bình thường trong hoa viên của nhà mình. Thái hậu vẻ mặt đau lòng đem đồ vật đưa cho hắn, giống như cắt rớt một mảnh thịt trên người nàng. Trầm Nhược Hư mở ra nhìn xem là thứ này, thiếu chút nữa đã bật cười thành tiếng. - Đây là tiên giới chi hoa lúc công chúa cùng hoàng tử sinh ra, nghe nói có thể so với tiên đan, Giả công tử cầm đi ngâm nước uống đi. Vẻ mặt Trầm Nhược Hư cười nhạo trêu ghẹo nói. Giả Dung: -! - Đây là đóa hoa ta rải ngày hôm đó? Hai mảnh? Giả Dung vươn hai ngón tay kẹp lên cánh hoa, khóe môi co rút bất đắc dĩ. Trầm Nhược Hư rốt cục không nhịn được bật cười thành tiếng: - Đệ không biết, cánh hoa cũng thật là hiếm thấy đâu. Các vị quan chức trong triều đình nghe nói hoàng cung có một trận hoa mưa, hai ngày nay dùng đủ mọi phương pháp xin hoàng thượng ban cho. - Nghĩ đến là bị không ít quan viên xin không ít trữ hàng, mỗi ngày hoàng thượng vào triều sắc mặt đều đen như than, ánh mắt nhìn bọn họ như nhìn tình địch, chỉ sợ lập tức muốn bãi triều. Trầm Nhược Hư vuốt nhẹ hai má Giả Dung, cười nói. Giả Dung gục lên người hắn cười run cả người, không dậy nổi. - Bọn họ đem hoa xem là hiếm thế trân bảo, vắt hết óc muốn khu ra một hai mảnh trong tay hoàng thượng, hận không thể cung phụng, mỗi ngày dâng hương. Nếu cho bọn hắn biết đây là hoa trong viện chúng ta trồng ra tới, trận thế kia sẽ thú vị. Giả Dung cười nói. Trầm Nhược Hư nghĩ nghĩ, cũng bật cười. - Hoa nhà chúng ta được bồi dưỡng linh khí, mặc dù không thể xưng là tiên hoa nhưng bên trong cũng ẩn chứa linh khí, so sánh với dược liệu bình thường tốt hơn rất nhiều, kỳ thật bọn hắn cũng không mệt. - Cũng phải. Trầm Nhược Hư gật đầu đồng ý. Hắn hôn Giả Dung, nói: - Có một tin tốt lành nói cho đệ biết. Giả Dung nghi hoặc hỏi: - Tin tốt lành gì? Trầm Nhược Hư nói: - Hoàng hậu sinh long phượng thai, long phượng trình tường xuất hiện còn có hoa mưa, trong lòng hoàng thượng vui vẻ vô cùng. Bởi vậy hôm nay lâm triều đã cùng các vị quan chức thảo luận việc mở thêm ân khoa năm nay. - Xem chừng ngày mai sẽ hạ chỉ chiêu cáo thiên hạ. Trầm Nhược Hư nắm tay hắn, cười hỏi: - Như thế tháng 8 năm nay đệ có thể tham gia thi hương. Nếu có thể trúng cử, sang năm đầu xuân là có thể thi hội. Thời gian sớm hơn hai năm, đệ có cao hứng? Giả Dung vui vẻ nói: - Mở thêm ân khoa? Thật sự! Trầm Nhược Hư gật đầu. - Cao hứng, cao hứng vô cùng. Giả Dung tươi cười rạng rỡ nói. Hôm sau vào triều, hoàng đế quả nhiên hạ chỉ chiêu cáo thiên hạ, năm nay mở thêm ân khoa. Thiên hạ tú tài vui mừng quá đỗi. Đồng dạng cử tử thi rớt năm nay cũng mừng rỡ như điên. Bọn họ lập tức giữ vững tinh thần ôn tập, chuẩn bị sang năm tái chiến. Trong Trữ quốc phủ, từ lúc Giả Tường bị đả kích một trận trong rạp hát, lúc này tâm tình càng không xong. Nghe nói năm nay triều đình lại mở ân khoa, cảm giác u ám liền tán đi, toàn thân trở nên vui vẻ sáng sủa.
Vị Diện Thương Nhân Giả Dung (Hồng Lâu Mộng) Tác giả: Ngạn Chỉ Đinh Hương Editor: Giang Ngan Chương 275: Bấm để xem Hắn một lòng nhận thức Giả Dung là phế vật không chút bổn sự, cả đời cũng sẽ không học tập thành công, không làm được việc gì. Nhưng vì Giả Dung may mắn nhận thức Trầm Nhược Hư cùng Tống Thanh, cho nên đặt lên quan hệ của hai gia tộc, lợi dụng lực lượng của bọn họ mới lấy được án thủ huyện thi. Thi hương cùng thi hội sẽ bị giám thị càng nghiêm khắc chặt chẽ hơn ngàn vạn lần, còn là dưới chân thiên tử, vô số ánh mắt nhìn chằm chằm. Giả Tường cho rằng Giả Dung không còn cách nào dựa vào hai nhà Trầm, Tống làm càn. Hai nhà cũng sẽ không ở trường hợp này mà mạo hiểm trợ giúp Giả Dung làm càn. Đến lúc đó Giả Dung nhất định sẽ rơi đài. Tháng 8, Giả Dung giành được đầu danh thi hương, đã trở thành giải Nguyên. Tháng 2 năm sau, kinh thành cử hành thi hội lần thứ hai. Giả Dung vừa bận rộn sinh ý vừa bận rộn bài học, hoặc là cùng Trầm Nhược Hư dính chặt, cũng không tham gia các loại hội hè, vì vậy không hề nổi danh. Ngoài một đám bạn cùng trường cùng bậc thầy quốc tử giám biết được thực lực của hắn, ánh mắt người ngoài đều rơi lên người sáu đại tài tử Giang Nam. Bởi vì lần trước thi hội, bởi vì bọn họ khinh thị tập đề thi của Giả Dung, cho nên bọn hắn bại bởi một đám cử tử Giang Bắc. Năm nay, bọn hắn rút ra giáo huấn, dứt bỏ lòng khinh thị, chẳng những xem trong tập đề thi, còn tích cực tham dự văn hội trao đổi với các thí sinh, nhất thời tài danh cũng lan truyền. Một ít sòng bạc thấy được thương cơ, liền mở ra đánh bạc, liệt ra danh sách các tài tử, làm cho người hạ chú đánh đố, cuối cùng tính toán hội nguyên cùng trạng nguyên sẽ rơi vào nhà nào. Chỉ vài ngày ngắn ngủi, các sòng bạc cũng tụ tập thật nhiều tiền tài vô cùng dọa người. Giang Nam sáu đại tài tử tài danh hiển hách, thành tích thi đấu làm tập đề thi cao nhất cũng là bọn hắn, cho nên lần này mọi người đánh cược bọn hắn đỗ trạng nguyên là cao nhất. Nhưng đợi tới lúc yết bảng, thấy được tên người trên đỉnh cao nhất, toàn bộ người hạ chú đều như bị ngũ lôi oanh đỉnh. Sáu đại tài tử tin tưởng tràn đầy cũng mộng. Không sai, sáu người không ai giành được đứng đầu. Mà Giả Dung yên lặng hơn nửa năm bỗng nhiên nổi tiếng, vừa lúc đánh bại sáu người lấy được hội nguyên, song nguyên quang vinh gia thân. Giả Dung thật sự là quá vô danh, mọi người lập tức tìm hiểu tin tức về hắn. Thật lâu có người nhớ được năm trước hắn trúng giải nguyên thi hương. Có người không phục, sau đó nghe ngóng mới biết Giả Dung được bậc thầy quốc tử giám vô cùng khen ngợi, còn là bằng hữu thân thiết của bảng nhãn cùng thám hoa kỳ trước, thường ngày còn được bọn họ chỉ đạo học tập. Quan trọng nhất là từ khi Giả Dung tham gia khoa cử cho tới nay, luôn đứng đệ nhất danh. Từ điểm này cũng biết hắn là người có tài hoa. Chẳng qua do tính nết cá nhân, hắn không thường đi tham dự văn hội hay tiệc tùng, vì vậy làm cho không bao nhiêu người nghe nói về hắn. Thi hội chấm dứt không bao lâu, thi đình đã tới.