Vị Diện Thương Nhân Giả Dung (Hồng Lâu Mộng) Tác giả: Ngạn Chỉ Đinh Hương Editor: Giang Ngan Chương 246: Bấm để xem Hắn nuốt nước bọt, gian nan mở miệng nói: - Bằng không sau khi trở về, chúng ta hỏi thăm xem trong kinh thành có vị đại sư pháp lực cao thâm nào, bỏ số tiền lớn thuê bọn họ đối phó Giả Dung? Thông qua một loạt não bổ ngựa thần lướt gió tung mây, Lý Nhược Quang cùng Dương Bái một lòng nhận định Giả Dung biết tà thuật hại người. Dương Bái trầm mặc một lát, gật đầu nói: - Ta xem có thể làm. - Một khi chứng thật là Giả Dung dùng tà thuật hại người, chúng ta có thể vận dụng lực lượng gia tộc phát động hình bộ bắt hắn vào tù. Trầm Nhược Hư thân thiết với hắn, có lẽ từng giúp Giả Dung giết người. Cho dù hắn là trong sạch, chúng ta cũng có thể đem hắn biến thành không trong sạch. Như thế chẳng những Giả Dung vào tù, còn có thể kéo luôn Trầm Nhược Hư xuống địa ngục. Hai người ảo tưởng hãm hại thành công Giả Dung cùng Trầm Nhược Hư, uống cạn chén rượu trong tay. Nhưng cả hai không hề biết không biết từ khi nào, một bóng người hơi mập ngồi xổm phía sau bọn họ, nghe xong toàn bộ âm mưu của bọn hắn. Tiết Bàn cứng ngắc thân mình, thật cẩn thận rời xa hai người Dương Bái. Hôm nay hắn đi theo bạn cùng trường cùng nhau đi xem trận đấu chơi băng. Vừa rồi vật trang trí trên đai lưng của hắn không cẩn thận đánh rơi, lăn tới chỗ bàn của hai người Dương Bái, Tiết Bàn đi qua nhặt lên, không ngờ lại đúng lúc nghe được kế hoạch của bọn hắn. Nhắc tới Dương Bái cùng Lý Nhược Quang cũng tâm lớn, chuyện bí ẩn như vậy lại dám nói ra trước công chúng như thế. Tiết Bàn đã xem qua không ít tranh liên hoàn của cửa hàng bán sách của Giả Dung, hắn càng yêu thích những nhân vật hiệp nghĩa như Triển Chiêu, Nguyên Phương, Bạch Ngọc Đường vân vân, không khỏi có chút lây dính vài phần chính khí cùng hiệp khí của những nhân vật kia. Biết hai người Dương Bái tính kế Giả Dung cùng Trầm Nhược Hư, hắn có tâm nhắc nhở một phần. Vì thế hắn quay về chỗ bạn học, tầm mắt luôn lưu ý hai người Dương Bái, rốt cục xác nhận Giả Dung cùng Trầm Nhược Hư đang ở nơi nào. Tuy Giả Dung từng gặp mặt Tiết Bàn một lần, nhưng hai người cũng chưa trao đổi tên tuổi, còn chưa xem là chính thức nhận thức. Vì thế khi Tiết Bàn nhìn thấy khuôn mặt Giả Dung, ý thức được hai người Dương Bái tính kế là người mình từng có duyên gặp qua một lần, lập tức trợn tròn mắt. Ngày đó trong lòng Tiết Bàn đã âm thầm thề, nếu một lần nữa gặp được Giả Dung, nhất định phải bái hắn làm thầy, học giỏi tài ăn nói. Nghĩ tới sư phụ tương lai của mình sắp bị người tính kế, Tiết Bàn thiếu chút nữa xù lông. - Chư vị, ta nhìn thấy hai người quen. Ta qua bên kia chào hỏi bọn họ, một lát sẽ trở lại. Giả Dung đang nói chuyện với Trầm Nhược Hư, khóe mắt lại chứng kiến có thân ảnh mập mạp tới gần, theo bản năng nghiêng đầu nhìn. Thấy rõ khuôn mặt người kia, Giả Dung hơi sững sờ, sau đó bật cười tự nhiên chào hỏi: - Nhé, tiểu Bàn, là ngươi sao! Nhiều ngày không thấy sao ngươi lại gầy đây? Tiết Bàn sờ mặt mình, sợ hãi nói: - Gầy? Có phải ta biến thành khó xem hay không? Giả Dung ra vẻ nhận chân quan sát khuôn mặt của hắn, nghiêm trang gật đầu: - Là có một chút. Tiết Bàn luống cuống nắm tay áo Giả Dung nói: - Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Ta khó xem! - Đừng nên sốt ruột! Giả Dung vỗ nhẹ bờ vai của hắn, nói: - Sau khi về nhà, mỗi ngày đúng hạn nghỉ ngơi, ăn nhiều một chút hàng hóa bồi bổ, còn có thể cứu trợ. Vẻ mặt Tiết Bàn như trút được gánh nặng, vỗ ngực mình thở ra: - Ta giỏi nhất là ăn cùng ngủ, nghe ngươi nói vậy ta an tâm. Giả Dung khẽ thì thầm: - Nguyên lai không phải là tiểu chim cánh cụt, mà là một con heo nhỏ. - Ngươi vừa mới nói gì? Ta nghe không được rõ, có thể lặp lại lần nữa hay không? - Ta khen ngươi bộ dạng đáng yêu. Giả Dung mặt không đổi sắc, thuận miệng nói một câu. - Hắc hắc! Vẫn là lần đầu tiên có người thổi phồng ta như vậy. Tiết tiểu Bàn thật dễ lừa, tin lời của Giả Dung, ngượng ngùng cười cười. Tiết Bàn chợt nhớ lại chính sự, hạ giọng nói: - Vừa rồi trong lúc trùng hợp ta nghe được có hai người mưu đồ tìm đại sư pháp lực cao thâm đối phó Giả Dung cùng Trầm Nhược Hư. Ta nhìn thấy ánh mắt bọn hắn liếc về phía các ngươi, liền phỏng đoán hai ngươi chính là Giả Dung cùng Trầm Nhược Hư trong miệng bọn họ, cho nên đến đây muốn nhắc nhở hai ngươi một câu, gần đây nên cẩn thận một chút, đừng bị người xấu hãm hại. Giả Dung vươn tay véo nhẹ vào gò má tròn trĩnh của Tiết Bàn, mà ngày thường Tiết Bàn thường xuyên bị Tiết di mụ véo đã thói quen, nhìn thấy tay của Giả Dung vươn ra cũng không phản ứng, ngoan ngoãn cho hắn véo. - Hài tử ngoan, ngươi có biết hai người xấu kia là ai không? Giả Dung hài lòng rút tay về, cười khanh khách hỏi.
Vị Diện Thương Nhân Giả Dung (Hồng Lâu Mộng) Tác giả: Ngạn Chỉ Đinh Hương Editor: Giang Ngan Chương 247: Bấm để xem - Ta không biết bọn hắn. Tiết tiểu Bàn lắc đầu, nói: - Nhưng hiện tại bọn hắn đang ngồi hướng đông nam sau lưng ta, ngươi trộm liếc mắt một cái xem có nhận thức hay không. Nghe vậy Bách Linh đang nghịch di động chợt ngước mắt lên, ánh mắt xẹt qua, nói: - Là hai tiểu tử của Dương gia cùng Lý gia. - Đã biết. Lúc này Giả Dung mới mỉm cười nói: - Đa tạ ngươi nhắc nhở, ngày khác mời ngươi đi ăn cơm. Tiết tiểu Bàn vừa nghe có ăn ngon, lập tức không nhịn được nuốt nước bọt, bộ dáng thật đáng yêu. Lý Nhược Quang cùng Dương Bái đã có vài tháng không đi tìm Trầm Nhược Hư gây sự, Trầm Nhược Hư cơ hồ đã quên sự tồn tại của bọn hắn. Giờ phút này đột nhiên nghe được tên của bọn họ, tâm tình đang vui vẻ của hắn đột nhiên biến mất. - Châu chấu nhảy nhót cũng không phiền bằng bọn hắn. Giả Dung vươn ngón tay đè lên ấn đường của Trầm Nhược Hư, vuốt phẳng nếp nhăn trên trán hắn: - Không ngại. Buổi tối hôm nay kêu Bách Linh cùng Du Chuẩn đi nhà bọn hắn chơi đùa. Khiến cho long trời lở đất, làm cho bọn hắn từ nay về sau cũng không có thời gian rảnh rỗi làm phiền a Hư. - Ngươi có nhớ được bọn hắn nói gì không? Giả Dung hỏi Tiết Bàn. Tiết Bàn hồi ức lại, nói: - Bọn hắn nói đã hãm hại các ngươi thật nhiều lần, nhưng đều thất bại, còn nhắc tới Ngụy thị.. ân.. sau lại nói Giả Dung tinh thông tà thuật hại người.. Trầm Nhược Hư như có suy nghĩ gì, nói: - Lúc ấy cảm thấy Ngụy thị đột nhiên mang theo nha hoàn xâm nhập trong nhà thử ta, rất là cổ quái. Nguyên lai là bọn hắn ở sau lưng trợ giúp, đẩy Ngụy thị đi ra tìm ta phiền toái. - Cũng không biết những phiền phức mà chúng ta gặp được, còn có chuyện gì quan hệ tới bọn họ. Giả Dung cười lạnh: - Món nợ này tựa hồ có chút lớn a, vậy cũng nên tính toán rành mạch mới được. Giả Dung nhìn qua Tiết Bàn, thấy vẻ mặt muốn nói nhưng lại ngượng ngùng của hắn, bèn hỏi: - Ngươi muốn nói cái gì? - Ta, ta.. Tiết tiểu Bàn lấy hết dũng khí nói: - Ta có thể bái ngài làm thầy không? - Bái sư? Giả Dung ngẩn ra, đột nhiên cười một tiếng hỏi: - Ngươi muốn cùng ta học cái gì? Giả Dung nhìn quần áo như phần tử trí thức của hắn, lại hỏi: - Đọc sách sao? Tiết Bàn liên tục lắc đầu giải thích: - Không phải không phải. Nhà của ta là thương nhân, sau này cần kế thừa gia sản. Nhưng con người của ta khá ngu ngốc, lo lắng năng lực của mình không đủ, không bàn được sinh ý với người ta. Ngày đó ở hiệu thuốc may mắn nghe được ngài tiêu thụ bán thuốc, không khỏi cảm giác vô cùng kính nể. - Sau khi trở về ta thường xuyên nghĩ, nếu mình có được năng lực này của ngài, căn bản không cần e ngại làm sinh ý với bất luận kẻ nào. Cho nên ta muốn bái sư học khẩu nghệ, học tập công phu bàn bạc sinh ý của ngài, có thể chứ? Đôi mắt đen nhánh lúng liếng của hắn khẩn trương lại chờ mong nhìn Giả Dung. Giả Dung cảm giác mình làm sư phụ của người khác thuần túy chính là lầm con cháu người ta, đang định cự tuyệt bỗng nhiên không biết nghĩ tới điều gì, đôi mắt vừa chuyển liền ngậm miệng lại. Hắn nhìn chăm chú vào ánh mắt Tiết Bàn, giống như đang tra xét từng tấc nhỏ trong linh hồn của hắn. Tiết Bàn có chút bất an cầm lấy vạt áo, ánh mắt bởi vì khẩn trương mà hơi chớp lên, nhưng đồng tử vẫn trong suốt thấy đáy, có tâm tư gì liếc mắt liền xem hiểu. Rốt cục Giả Dung nở nụ cười. Hắn sờ đầu Tiết Bàn: - Ta xem ánh mắt của ngươi thật trong sáng, ánh mắt chính phái, làm việc còn có vài phần hiệp khí, có thể thấy được là người thuần lương. Như thế, ta đáp ứng thu ngươi làm đồ nhi. Tiết Bàn hoan hô một tiếng, trong lòng vô cùng cao hứng lại kích động. Giả Dung lại nói: - Nhưng chúng ta cần phải nói trước. Ta không am hiểu dạy người, đến lúc đó có lẽ sẽ ném cho ngươi thật nhiều bộ sách cho ngươi tự học, cho ngươi tự tìm người thực hành. Như vậy ngươi còn cần bái ta làm thầy? Bộ sách huấn luyện tài ăn nói, vị diện của Giang Kiền Khôn còn nhiều, không lo không có xem. - Cần cần cần! Tiết Bàn liên tục gật đầu: - Nhà sư phụ ở nơi nào, ngày mai đồ nhi cùng mẫu thân đến nhà bái sư. - Dược Mã hạng, Giả phủ. Giả Dung đáp. Tiết Bàn chợt hiểu, nguyên lai sư phụ chính là Giả Dung a! Hắn chợt chán nản giơ tay gõ vào đầu mình: - Nói chuyện lâu như vậy, đồ nhi lại quên báo cho sư phụ tên tuổi của mình, thật sự là không nên. Hắn đứng thẳng người, chắp tay thi lễ, nghiêm trang nói: - Đồ nhi họ Tiết, tên Bàn. Nguyên bản nhà ở Kim Lăng, giữa tháng 8 cùng người nhà đến trong kinh học tập ở lại. Xin bái kiến sư phụ! - Tiết Bàn? Kim Lăng? Giả Dung vừa động, thầm nghĩ: Đây không phải là ngai bá vương của Kim Lăng Tiết gia sao? Duyên phận này thật là tuyệt! Tiểu tử khờ ngốc thật đáng yêu này người khác nói gì liền tin gì, thật dễ lừa. Cũng không giống như đồ khốn mà trong sách miêu tả a? Đúng rồi, hiện giờ tuổi của hắn còn quá nhỏ, còn chưa nhiễm lên tật xấu, cho nên còn là một tiểu thiếu niên thuần lương. Hơn nữa, giai đoạn đầu của Hồng Lâu Mộng, mặc dù Tiết Bàn có thật nhiều sai lầm, nhưng cũng không thiếu chỗ đáng khen. Nhưng bởi vì hắn đến Vinh quốc phủ, lại tiến vào tộc học của Giả gia, cùng một đám tiểu tử hư đốn hỗn với nhau. Thời gian dài dần dần càng thêm đồ khốn, biến thành người gặp người ghét.
Vị Diện Thương Nhân Giả Dung (Hồng Lâu Mộng) Tác giả: Ngạn Chỉ Đinh Hương Editor: Giang Ngan Chương 248: Bấm để xem Bản chất của hắn là người thiện lương, mà hướng đi của nguyên tác đều sớm bị Giả Dung bạo lực phá vỡ, ngày sau chỉ cần dạy dỗ, làm cho hắn rời xa tiểu nhân xấu xa hắn sẽ không có khả năng đi lên con đường cũ trong nguyên tác. Trong lòng Giả Dung đã sớm định ra kế hoạch, đem Tiết Bàn đưa vào tu chân học viện, trở thành vị học sinh thứ hai sau Giả Tích Xuân. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là Tiết Bàn trắc ra có linh căn. - Đồ nhi ngoan, hiện tại vi sư muốn giáo huấn hai tên bại hoại kia, không muốn liên lụy ngươi vào ân oán giữa chúng ta, ngươi trước tiên đi nơi khác chơi đi, ngày mai chúng ta gặp lại. Giả Dung nhẹ giọng dặn dò. Tiết Bàn tạm biệt hai người Giả Dung, quay lại chỗ bạn cùng trường của mình. Lúc này Giả Dung thay đổi thế đứng ngăn chặn tầm mắt của hai người Dương Bái. Ở mặt ngoài giống như thò tay vào trong tay áo lấy ra hai chai nhựa cao su cường lực, nhưng thật ra là làm ra từ trong không gian. - Trước khi dọn lên bữa ăn chính thức, trước tiên cho bọn hắn khai vị điểm tâm. Hắn đưa chai nhựa cho Bách Linh. - Nhựa cao su siêu cấp, cầm lấy nghĩ biện pháp đổ lên ghế ngồi cùng dưới chân của bọn hắn. Loại chuyện đùa giỡn người, Bách Linh thích làm nhất. Nàng lắc mình đi tới bên cạnh hai người Dương Bái. Nàng làm phép nâng hai người lên cao khoảng một tấc. Mông rời khỏi ghế dựa, hai chân rời khỏi mặt đất, hai người lại đang nhìn chằm chằm trận đấu bên dưới, đối với việc này không có chút phát giác. Bách Linh thi triển thuật pháp đem nhựa cao su đổ lên chỗ ngồi cùng dưới chân hai người, ngay sau đó lại nhẹ nhàng buông bọn hắn ngồi xuống. Toàn bộ quá trình, bọn hắn cũng không cảm thấy có gì không ổn. Khi nhựa cao su lạnh lẽo thấm qua mấy tầng quần áo, chạm tới mông của bọn họ, cảm giác mát mẻ ẩm ướt thì hai người mới cảm nhận được có chỗ không thích hợp. Dương Bái không thoải mái giật giật, nhíu mày lẩm bẩm: - Kỳ quái, sao mông lại ướt nhem lạnh lẽo. Cảm giác giống như là tè ra quần, nhưng hắn rõ ràng là không có làm. Hơn nữa trước đó vẫn hoàn hảo, là đột nhiên cảm nhận được ướt át. Hắn phát hiện Lý Nhược Quang cũng ra vẻ giãy dụa, hỏi: - Ngươi làm sao vậy? Lý Nhược Quang khó thể mở miệng, không nói lời nào. - Có phải cảm giác dưới mông ướt nhem hay không. Dương Bái cũng không tiếp tục nghi ngờ ảo giác của mình. Lý Nhược Quang cả kinh, kinh ngạc nói: - Ngươi cũng vậy sao? Dương Bái nghiến răng nói: - Vừa rồi chúng ta chuyên tâm nhìn trận đấu, nhất định là có người nhân lúc chúng ta không chú ý đổ nước lên ghế của chúng ta. Lý Nhược Quang nhìn xung quanh, thấy ai cũng đang nhìn chằm chằm trận đấu dưới mặt hồ, căn bản nhìn không ra là ai trêu đùa bọn hắn. Trong mắt hắn hiện lên vẻ tàn nhẫn: - Đáng giận! Đồ chết tiệt, nếu khiến ta biết là ai làm, ta muốn mạng của hắn! Bách Linh đang cắn hạt dưa, nghe lời này không nghĩ ngợi gì tung một cước đá thẳng lên mặt của hắn. Nếu ở lúc bình thường, chỉ sợ Lý Nhược Quang sớm mang theo ghế dựa cùng nhau lật ngã dưới đất. Nhưng lúc này mông cùng lòng bàn chân của hắn bị nhựa cao su dán chặt, cho nên ghế dựa chỉ quơ quơ nhưng không ngã xuống. - A, đau quá! Lý Nhược Quang ôm mặt đau đớn, nghi ngờ nhìn xung quanh: - Có đồ vật gì đó, đánh mặt của ta! Lại nhìn thấy khuôn mặt hoảng sợ của Dương Bái, hắn bất an hỏi: - Sao, làm sao vậy?
Vị Diện Thương Nhân Giả Dung (Hồng Lâu Mộng) Tác giả: Ngạn Chỉ Đinh Hương Editor: Giang Ngan Chương 249: Bấm để xem Toàn thân Dương Bái phát lạnh, nổi đầy da gà sợ hãi nói: - Ta nhìn thấy ngươi cùng chiếc ghế dựa đột nhiên lay động một chút, cơ hồ trên mặt của người đồng thời lộ ra dấu vết bị lõm xuống. Theo sau ngươi liền kêu lên đau đớn, nói mặt của ngươi bị đánh. Hắn nuốt nước bọt, lại nói: - Ta, ta vẫn nhìn phương hướng của ngươi, không phát hiện có ai đi ngang qua, cũng không phát hiện có vật gì đụng lên mặt của ngươi, cho nên.. có phải là có.. có, có.. đồ vật dơ bẩn gì đó ở trong này hay không? Sợ thốt ra trêu chọc họa, câu nói kế tiếp Dương Bái cũng không có can đảm nói ra miệng. Lông tóc Lý Nhược Quang dựng đứng: - Không, không thể nào đi? Nhưng trong lòng hắn cũng có cảm giác giống như Dương Bái. Bách Linh nhìn bộ dáng kinh sợ của hai người, giảo hoạt cười, cố ý thổi một luồng khí lạnh vào lỗ tai Lý Nhược Quang. Hắn chợt rùng mình, thiếu chút nữa hét lên thành tiếng. Nhắm hai mắt, hắn lộ ra vẻ cười còn khó xem hơn khóc, run run nức nở nói: - Thời gian không còn sớm, trận đấu cũng không có gì để xem, chúng ta về nhà đi! Nhanh đi tìm đại sư cứu mạng a! Thật sự có quỷ! Còn thổi hơi vào lỗ tai của hắn! Cứu mạng! Dương Bái cũng không dám tiếp tục lưu lại chỗ này, nghe vậy liên tục gật đầu. Hai người vội vàng đứng dậy, muốn thoát khỏi tòa tửu lâu có đồ vật dơ bẩn này. Nhưng đột nhiên cả hai phát hiện mình không thể đứng lên. Trong lòng càng thêm sợ hãi, hai người sắc mặt trắng bệch, cảm thấy bàng quang đau xót, muốn tè ra quần. - Không, không đứng dậy được, làm sao bây giờ? Dương Bái phát run. Cứu mạng a! Quỷ áp thân không nhúc nhích được! Lý Nhược Quang khàn khàn nói: - Có lẽ do chúng ta dùng khí lực quá nhỏ, dùng thêm chút sức lực thử xem. Dương Bái gật đầu cắn chặt răng, lập tức dùng toàn lực quả nhiên đứng lên. Chẳng qua.. Mông của bọn họ gắt gao dán chặt vào trên mặt ghế, lúc đứng lên cũng mang theo cả chiếc ghế cũng bay lên, trôi nổi trên không, kéo làn da bàn tọa đau rát. Hai người lập tức đưa tay ra sau đỡ ghế dựa, cảm giác đau đớn mới biến mất. Trong lòng Dương Bái run sợ nói: - Sao, sao lại thế này? Thật sự muốn khóc! - Ta cũng không biết! Lý Nhược Quang càng thảm: - Bằng không, chúng ta mang theo ghế dựa cùng mang đi? Dương Bái nơm nớp lo sợ: - Đi! Tuy "vác" theo cái ghế đi đường nhìn có chút quái dị, nhưng cũng không thể tiếp tục lưu lại trong này, ai biết vật kia còn làm chuyện phát rồ gì với bọn họ hay không. Khi hai người vừa định bước chân rời đi, hai chân như bị đóng đinh dưới sàn, hoàn toàn không thể nhúc nhích. Hai người sợ tới mức tè luôn ra quần. - Chân.. không nhúc nhích được.. Cảm xúc sợ hãi của Dương Bái dâng lên tới cực hạn, gần như muốn qua đời. - Ta, ta cũng vậy.. Thân thể Lý Nhược Quang run bần bật, nhắm mắt lại nói: - Ngươi cúi đầu nhìn một cái, trên chân chúng ta có vật gì hay không? Có phải bị quỷ thủ bắt được? Dương Bái sợ hãi đỏ mắt, thanh âm nức nở: - Ta không dám nhìn, ta sợ hãi. Lá gan ngươi xưa nay lớn hơn ta, bằng không ngươi cúi đầu nhìn xem? Giả Dung lôi kéo Trầm Nhược Hư tiến vào trong kết giới của Du Chuẩn, ẩn giấu đi thân ảnh. Hai người Dương Bái duy trì tư thế quỷ dị như vậy không dám nhúc nhích, theo thời gian trôi qua trong tửu lâu có người bắt đầu chú ý tới bọn họ. Càng ngày càng nhiều ánh mắt nhìn qua, hai người phảng phất như bị bệnh nguy kịch, không chút nghi ngờ bọn hắn có thể lập tức bị té xỉu. Tiểu nhị rất nhanh chạy tới: - Đã xảy ra chuyện gì? Không biết hai vị khách quý có việc gì cần tiểu nhân trợ giúp? Khách nhân tửu lâu không giàu cũng quý, nhìn hai người hiện tại thật cổ quái, tiểu nhị cũng không dám lãnh đạm. Dương Bái cùng Lý Nhược Quang quay phắt đầu nhìn tiểu nhị, miệng khép khép mở mở, nhưng không phát ra âm thanh. - Hai vị nói cái gì? Hai người lại lặp lại câu nói, nhưng không thốt nên lời. Tiểu nhị đành nhìn xung quanh: - Có vị khách nhân nào hiểu được ý tứ của hai vị khách quý này hay không giúp đỡ dùm? Mọi người lắc đầu, lúc này Giả Dung đè thấp thanh âm, âm trầm lên tiếng: - Bọn hắn nói, cứu mạng, có quỷ!
Vị Diện Thương Nhân Giả Dung (Hồng Lâu Mộng) Tác giả: Ngạn Chỉ Đinh Hương Editor: Giang Ngan Chương 250: Bấm để xem Trong tửu lâu vốn vang lên tiếng thảo luận khoảnh khắc lại lặng im, sau đó là một mảnh ồ lên. Trong khoảnh khắc, mọi người lập tức lui ra xa chỗ Dương Bái cùng Lý Nhược Quang, rúc tới cửa thang lầu. Kế tiếp nếu có gì không ổn, mọi người sẽ lập tức lao xuống rời xa hiện trường. Giả Dung quay về trong kết giới, nhìn thấy tình hình này lập tức không nhịn được bật cười thành tiếng. Một võ quan tráng lên can đảm hướng chỗ hai người Dương Bái phóng tới: - Tiểu tử dám nói hươu nói vượn! Rõ giữa ban ngày, dưới càn khôn lanh lảnh, làm sao có quỷ vật ẩn hiện? Hai người tiểu tử các ngươi là nhà ai, đang đùa giỡn trò xiếc gì vậy? - Không lừa các ngươi, thật sự có quỷ! Dương Bái là người đầu tiên phục hồi lại thanh âm của mình, hỏng mất khóc lớn, vừa khóc vừa nói: - Bọn hắn bắt được hai chân của chúng ta, chúng ta không di động được nửa bước. Hơn nữa không biết dùng tà thuật gì, đem ghế dựa dán lên người chúng ta, kéo cũng kéo không ra. - Chúng ta còn trẻ như vậy, không thể chết được! Các ngươi nhanh giúp chúng ta tìm đại sư khu quỷ tới cứu mạng! Lý Nhược Quang đã thói quen uy hiếp người, bộ mặt hung ác xen lời nói: - Nếu các ngươi thấy chết mà không cứu được, làm chúng ta bị mất mạng, Dương gia cùng Lý gia tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho các ngươi! Người ở đây đều có thân phận địa vị, nghe được hai tiểu tử uy hiếp chính mình, lập tức liền bất mãn. Giả Dung đã thay đổi vị trí, lên tiếng châm ngòi thổi gió: - Lấy tính mạng uy hiếp? Bổn công tử càng muốn thấy chết mà không cứu thì sao, thật muốn nhìn xem trong nhà các ngươi làm sao không buông tha ta? Hắn lại thay đổi thanh âm trầm thấp trung niên: - Chúng ta nhiều người như vậy, ác quỷ chỉ quấn quýt bọn hắn. Nhất định là bọn hắn làm chuyện gì thương thiên hại lý, hại tính mạng người vô tội, vì vậy đến tìm bọn hắn báo thù. Có người bị lời này làm ảnh hưởng, phụ họa nói: - Huynh đài nói có lý, có thể thấy bọn hắn là bị trừng phạt đúng tội. Mọi người đừng động, vẫn nhanh rời đi tốt hơn, đỡ lây dính đúng sai, bị ác quỷ quấn thân, hại chính mình. Hiện tại còn lưu lại trên lầu, nếu không phải gan lớn muốn xem náo nhiệt, thì là có ý muốn trợ giúp Dương Bái bọn hắn một tay. Ai ngờ được thái độ Lý Nhược Quang tồi tệ, lại bị Giả Dung khuyến khích, vì vậy không quay đầu lại đi xuống dưới lầu. - Không được đi! Trở về! Lý Nhược Quang vừa vội vừa giận hét. Nhưng mặc kệ bọn hắn hô thế nào, không ai quay đầu hoặc dừng bước. Rất nhanh trong lầu chỉ còn lại Dương Bái cùng Lý Nhược Quang. Lẽ ra có hi vọng thoát khỏi hoàn cảnh này, lại bị Lý Nhược Quang làm hỏng, Dương Bái giận dữ. - Bọn hắn vốn đã bị nói động, lập tức muốn gật đầu giúp chúng ta. Trong đầu ngươi đều là phân sao? Thời điểm mấu chốt lại phóng lời nói uy hiếp người ta! - Hiện tại không ai giúp chúng ta, ngươi hài lòng đi! Lý Nhược Quang bị Dương Bái chửi ầm lên, đầy bụng lửa giận lớn tiếng mắng ngược lại Dương Bái. Giả Dung đứng trong kết giới nói: - Bọn hắn đây là đấu tranh nội bộ, chó tranh mồi sao? Trầm Nhược Hư cười lạnh nói: - Đúng là bất ngờ không tưởng được, nếu bọn hắn vì vậy mà tan vỡ càng tốt hơn. Giả Dung híp mắt nói: - Có trở mặt hay không cũng như vậy, dù sao qua đêm nay, bọn hắn cùng Dương Lý hai nhà cũng đừng mong sống yên ổn. Đột nhiên bên ngoài truyền ra tiếng ồn ào, làm Dương Bái cùng Lý Nhược Quang đều giật mình. Giả Dung nhìn ra cửa sổ. Chỉ thấy một đám mây trắng tuyết đáng yêu, mềm nhũn như kẹo đường quay xung quanh đài cao chỗ Sở Ô cùng Tri Canh bọn họ đang đứng bay quanh. Dân chúng tại bờ hồ trợn tròn mắt, há hốc miệng, ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm Cân Đẩu vân bay chậm trên bầu trời. - A a a a! Cân Đẩu vân! Cân Đẩu vân của Tôn đại thánh! - Cửa hàng Tấn Giang đây là muốn lên trời a! Ngay cả Cân Đẩu vân của Tôn đại thánh cũng nghiên chế ra được, còn dùng để bán! Đám người kích động đỏ mặt, hưng phấn hét chói tai. Thanh âm vang vọng hấp dẫn càng nhiều người đổ dồn về nơi này. Trường hợp như vậy chưa từng có. Giả Dung nhìn qua hai người Dương Bái nói: - Bách Linh! Dọa ngất bọn hắn, chúng ta nên xuống lầu. Bách Linh hưng phấn gật đầu. Nàng vung tay đem kết giới bao phủ hai người Dương Bái. Ngay lập tức thanh âm rầm rĩ bên ngoài chợt biến mất hoàn toàn trong lỗ tai bọn họ. - Không tốt!
Vị Diện Thương Nhân Giả Dung (Hồng Lâu Mộng) Tác giả: Ngạn Chỉ Đinh Hương Editor: Giang Ngan Chương 251: Bấm để xem Trong đầu chợt nổ vang, sắc mặt hai người Dương Bái đại biến. Trong lòng khẩn trương, còn chưa nghĩ ra bước tiếp theo nên làm như thế nào, tiếng cười duyên mỵ hoặc tận xương của nữ tử vang lên ngay bên tai. - Dương công tử, Lý công tử. Nữ âm kiều mỵ như tình nhân thân mật, nỉ non bên tai bọn họ, nhu tình hàng vạn hàng ngàn. Nhưng Dương Bái cùng Lý Nhược Quang nghe được, da đầu run lên, sinh lòng hàn ý. Sợ hãi bị lửa giận áp chế lúc này như nước sông vỡ đê, xông thẳng lên não. - Huyết nhục của hai vị công tử thật thơm, để ta nếm thử hương vị được không? Tiếng cười nữ âm dễ thương, dùng ngữ khí khờ dại nói ra lời nói làm người bị dọa phá mật. - Hương vị trái tim ngon nhất, thịt hai má tối non, bắp thịt chân tay có lực đạo. Ai nha, thật buồn bực, trước nên ăn chỗ nào mới tốt đây? Bách Linh ngồi xếp bằng, đầu ngón tay khẽ động, bắn ra hai đạo quang mang dây thừng, theo động tác trên ngón tay nàng dây thừng di động trên thân thể hai người Lý Nhược Quang. Ảo thuật, bọn hắn cảm giác có vật gì đó thật băng sương, lạnh lẽo như lưỡi rắn liếm lên da thịt mình. Ướt át, mang theo mùi hôi thối khiến người ghê tởm muốn phun. - Không, không.. đừng ăn chúng tôi.. - Quỷ đại nhân, ngài đại nhân có đại lượng, tha chúng tôi một mạng đi! Ngài muốn ăn ai chúng tôi giúp ngài bắt tới. Nương theo sau một cỗ mùi khai nước tiểu, không ngừng có chất lỏng chảy xuống trên thân hai người. Bị Bách Linh hù dọa như vậy, cả hai người đều tiểu tiện không thể khống chế. - Ai ta cũng không muốn ăn, đã nghĩ ăn các ngươi. Bách Linh cười lanh lảnh: - Ta quyết định, ăn trái tim trước! Dứt lời, hai người liền cảm giác cỗ xúc cảm lạnh lẽo dừng trên trái tim của mình. Ngay sau đó lồng ngực như bị đâm phá, cảm giác đau đớn truyền tới, bọn hắn hoảng sợ kêu thảm. Còn chưa kêu được hai tiếng, cả người lẫn ghế lật ngang, hôn mê mất đi ý thức. Đương nhiên giày của bọn hắn vẫn dán chặt dưới sàn, nhưng bởi vì thân thể chém xéo ngã xuống, nửa bàn chân của họ vẫn vặn vẹo dính vào trong giày. Bách Linh nhìn lồng ngực chỉ trầy một ít của bọn họ, khinh thường liếc mắt, lập tức ra khỏi tửu lâu đi tìm Giả Dung bọn họ. Khách nhân trên tửu lâu đột nhiên toàn bộ vọt xuống dưới lầu, tình huống không được bình thường liền làm kinh động chưởng quầy. Chưởng quầy vừa nghe khách nhân nói trên lầu có chuyện ma quái, không kịp nghĩ nhiều theo bản năng bỏ chạy theo sau ra ngoài. Chỉ chớp mắt tửu lâu trống rỗng. Lại nghe khách nhân nói về sự tình của hai người Dương Bái, chưởng quầy lo lắng bỏ mặc họ ở lại sẽ chết, sẽ chọc giận gia tộc của bọn họ, nghĩ đi lên cứu người nhưng lại không dám, muốn sai khiến tiểu nhị lên xem nhưng không thấy tung tích người nào xung quanh.
Vị Diện Thương Nhân Giả Dung (Hồng Lâu Mộng) Tác giả: Ngạn Chỉ Đinh Hương Editor: Giang Ngan Chương 252: Bấm để xem Cũng may vừa lúc trên tửu lâu cũng có vài người nhận thức Lý Nhược Quang cùng Dương Bái. Bọn họ nói cho chưởng quầy biết thân phận của hai người Dương Bái, bảo hắn phái người thông tri cho hai nhà, tìm khu quỷ đại sư tiến đến cứu người. Chưởng quầy đa tạ, dùng một lượng bạc vụn mời một người đi đường hỗ trợ chân chạy, đi hai nhà Dương, Lý thông tri tình huống bên tửu lâu, gọi viện binh tới. Chờ hoạt động trận đấu cùng tuyên truyền Cân Đẩu vân ở Đan Minh hồ đã kết thúc được một khắc, cứu binh của hai nhà mới đi tới tửu lâu. Người Dương gia tìm tới một đám hòa thượng, người Lý gia mang theo một đám đạo sĩ. Đạo sĩ cùng hòa thượng, xác thực có một chút bổn sự. Bọn hắn nghĩ mình tài cao nên gan cũng lớn, ỷ vào vài phần bản lĩnh lướt qua chưởng quầy, nhanh như gió xông vào tửu lâu chạy lên lầu hai. Không gặp được quỷ, nhưng trong một cỗ mùi khai của nước tiểu nhìn thấy hai người Dương Bái đang dùng một loại tư thế thật quỷ dị ngã sấp té xỉu dưới sàn. Cuối cùng do hai bên kiểm chứng, chứng minh tửu lâu không có quỷ, hết thảy đều có nguyên nhân. Hai người Dương Bái trúng ám toán của người khác, bị người dùng một loại chất nhầy tương tự như hồ dán nhưng uy lực rất lớn dán lên mông cùng giày, làm cho bàn tọa cùng chân đều bị dính chặt dưới sàn cùng ghế. Nhưng chỉ cần cởi giày thì vấn đề đi đường tự nhiên giải quyết dễ dàng. Hai người thuần túy là tự mình dọa mình, đem bản thân dọa hôn mê bất tỉnh. Nghe xong đạo sĩ cùng hòa thượng giải thích, người hai nhà thở ra một hơi nhẹ nhõm, nghĩ tới hai nhà bị người chê cười đều cảm giác thập phần mất mặt. Đương nhiên càng nhiều là phẫn hận. Hắn kẻ trốn ở nơi bí mật trêu đùa con cháu nhà mình, làm hại gia tộc bọn hắn mất hết mặt mũi. Hai nhà nổi giận đùng đùng nâng lên con cháu của mình nhanh chóng quay về nhà. Nhìn thầy thuốc, uống thuốc xong, Dương Bái cùng Lý Nhược Quang nằm chết dí tới bầu trời tối đen. Có lẽ bởi vì ban ngày bị Bách Linh làm giật mình, cho dù nằm bất tỉnh miệng của hai người vẫn không ngừng kêu rên mê sảng. - Đừng ăn ta! - Cứu mạng! Có quỷ a! Cứu ta! - Ta không thể ăn, ngươi đi ăn Dương Bái! - Ô ô.. ta còn không muốn chết.. cầu ngươi đừng giết ta.. Trong tiếng gào thét sợ hãi, hai người rốt cục giương mắt tỉnh lại. Dương Bái vừa kêu lên sợ hãi thì phát hiện đang nằm trong phòng của mình, xung quanh đều là người trong nhà, hiểu được chính mình còn hoàn hảo sống sót, nhất thời mừng rỡ liền khóc. Người Dương gia vừa làm yên lòng hắn, vừa giải thích hắn không phải gặp quỷ mà là bị người khác trêu đùa. Hiểu được chân tướng, Dương Bái xấu hổ giận dữ, hồi tưởng dáng vẻ chật vật của mình trong tửu lâu, bộ dáng thất thố, ý tưởng muốn giết người liền dâng lên. Phát tiết xong lửa giận, Dương Bái mới cảm giác dưới mông có cảm giác quái dị. Hắn đưa tay mò ra sau, mò tới một vật thể cứng rắn dính trên mông, hắn bất an quay đầu nhìn lại, quần lót sau lưng gồ lên một góc, nhất thời sắc mặt xanh mét. - Đây là vật gì? Vì sao lại dính vào sau mông của ta, còn không kéo ra được? Dương Bái thử kéo kéo, kết quả làm bàn tọa đau rát khó chịu. Đoàn người không biết làm sao giải thích liền nhìn qua Dương phụ. Dương phụ nói: - Không biết người nọ dùng là vật gì, đem ngươi cùng cái ghế dán dính chặt lẫn nhau. Đôi giày còn cởi ra được, nhưng ghế cùng quần áo dính vào da của ngươi, chỉ có thể cậy mạnh kéo ra. - Nhưng đám người hầu dùng hết sức lực cũng không kéo ra được, kém một chút đã xé toang luôn lớp da của ngươi, làm cho ngươi dù hôn mê cũng kêu khóc đau đớn. - Không còn cách nào khác ta đành sai người cưa gãy ghế, cắt quần áo trên người ngươi, chỉ lưu lại ván gỗ cùng chút vải rách còn dính trên đó. Càng giải thích sắc mặt Dương phụ càng khó xem, biểu tình Dương Bái như bị người nhét cho một đống phân vào miệng. Hắn nhớ lại trước khi sự tình quỷ dị phát sinh, dưới mông cảm giác mát mẻ, lập tức liền suy nghĩ cẩn thận, mình cùng Lý Nhược Quang gặp ám toán ngay thời khắc đó. Dương Bái tức giận khuôn mặt vặn vẹo, suýt nữa cắn gãy răng.
Vị Diện Thương Nhân Giả Dung (Hồng Lâu Mộng) Tác giả: Ngạn Chỉ Đinh Hương Editor: Giang Ngan Chương 253: Bấm để xem Dương phụ hỏi: - Ta hoài nghi chuyện này là kẻ thù chung của hai nhà Dương, Lý gây nên. Ngươi cẩn thận suy nghĩ một chút, ngày đó trong tửu lâu có nhìn thấy kẻ đối địch nào của hai nhà chúng ta hay không? - Địch nhân? Ánh mắt Dương Bái chợt lóe ra, không chút nghĩ ngợi bật thốt lên: - Có! Ta nhìn thấy Trầm Nhược Hư! Mặc dù khi đó Trầm Nhược Hư có vẻ chuyên tâm xem trận đấu với Giả Dung, Dương Bái không nhìn thấy hai người bọn họ rời khỏi vị trí lan can lúc nào. Nhưng Giả Dung tà hồ như vậy, có lẽ dùng một ít tà thuật không muốn người biết trêu đùa bọn hắn cũng không nhất định. Trong đầu chợt nhớ lại khuôn mặt Lý Nhược Quang bị lõm xuống, càng nghĩ Dương Bái càng cảm thấy suy đoán của mình không sai. Dưới trạng thái ẩn thân, Giả Dung vừa đi vào liền nghe được những lời này, nhịn không được phải vỗ tay, mặc dù đám người kia cũng nghe không được. Giả Dung nhìn ra được Dương Bái hoàn toàn không biết người làm hại hắn đánh mất hết mặt mũi là ai, chỉ là học theo chó điên loạn cắn người. Tuy rằng mệnh lệnh trêu đùa bọn hắn không phải do Trầm Nhược Hư hạ lệnh, nhưng Giả Dung thật sự phân phó Bách Linh đi làm. Với quan hệ giữa hai người bọn họ, bị nói là ai cũng là như nhau. - Trầm gia? Dương phụ nhớ lại thù mới hận cũ giữa hai nhà, trong mắt hiện tia phẫn hận. Dương Bái bổ sung nói: - Còn có Giả Dung của Trữ quốc phủ cũng có mặt, hắn cùng Trầm Nhược Hư như hình với bóng, không chịu rời nhau. Căn cứ con cùng Lý huynh suy đoán, hắn tựa hồ tinh thông một vài vu thuật hại người. Con hoài nghi cái chết của Giả Chính cùng Giả Kính có quan hệ với hắn. Hắn âm cười một tiếng, lại nói: - Giả gia là một trong những tâm phúc của thượng đế, nếu để thái thượng hoàng biết được Giả Dung cùng Trầm Nhược Hư đâm sau lưng hai thần tử của hắn, phụ thân nghĩ Trầm Nhược Hư sẽ có kết cục gì? Trầm gia sẽ có tổn thất như thế nào? Dương phụ hưng phấn ngồi không yên, bật dậy, vẻ mặt vui mừng cùng Dương Bái liếc nhau. Hắn áp chế tâm tình mừng như điên, nói: - Hôm nay đã muộn, ngày mai cha liền đi mời cao tăng đắc đạo của Hộ quốc tự đến đối phó Giả Dung. Chờ bắt được Giả Dung, bức ra thủ đoạn bọn hắn giết người, ta lập tức tiến cung gặp thái thượng hoàng, tố cáo Trầm Nhược Hư cùng Trầm thị bộ tộc. Giả Dung ngồi trên xà nhà, cười lạnh không thôi. - Ý nghĩ kỳ lạ, tự tìm đường chết. Ở bên Lý gia, Trầm Nhược Hư cùng Nham Âu cũng nghe được âm mưu này. - Nếu bọn hắn tính toán ngày mai hành động, vậy chúng ta cũng chậm một đêm, ngày mai sáng sớm hãy động thủ, giúp xì căng đan nhà bọn hắn nhiệt náo toàn thành đều biết, làm cho bọn hắn danh truyền thiên hạ. Giả Dung cùng Trầm Nhược Hư nhờ quỷ hộ vệ sưu hồn người của hai nhà Lý, Dương, tìm kiếm toàn bộ chuyện xấu mà bọn hắn từng làm. Tìm xong một canh giờ, hai người lập tức quay về nhà. Trước khi đi Bách Linh cùng Nham Âu buộc tơ hồng linh lực lên người Dương Bái cùng Lý Nhược Quang, một đường kéo về trong nhà Giả Dung. Làm như vậy hai người Dương Bái đã biến thành con rối của hai quỷ. Cho dù ở xa ngoài ngàn dặm, Bách Linh bọn họ cũng có thể dùng tơ hồng vô hình mà nhân loại không thể nhìn thấy khống chế toàn bộ hành vi cử chỉ của hai người kia. Muốn bọn hắn nói gì thì phải nói đó, bảo làm gì thì phải làm đó. Ngày kế, trời vừa sáng. Một đám người tụ tập trong phòng ngủ của Giả Dung, chuẩn bị trình diễn tuồng kịch kế hoạch cả đêm. Trầm Nhược Hư cùng Nham Âu nhìn thấy Giả Dung bỏ ra năm trăm điểm năng lượng cho hệ thống làm ra hình chiếu, lấy Dương phụ cùng Lý phụ làm diễn viên chính, trực tiếp màn hình. Bên kia, hai nhà vừa ăn điểm tâm xong. Dương phụ mang theo hai người hầu, Lý phụ mang theo con lớn nhất cùng người hầu đi ra cửa phủ đệ, tính toán tự mình đi mời cao tăng hỗ trợ đối phó Giả Dung. Mỗi cử động của đối phương đều nằm trong sự theo dõi. Khi hai bên đi ra cửa, vừa định lên xe ngựa, Giả Dung khống chế Dương Bái, Bách Linh khống chế Lý Nhược Quang đột nhiên vọt ra, cắt đứt động tác của Dương phụ cùng Lý phụ. Trong ngày mùa đông lạnh giá, Dương Bái cùng Lý Nhược Quang chỉ mặc quần áo trong, hai chân trần trụi đầu tóc bù xù chạy như điên ra cửa phủ. Một thân ăn mặc cùng thanh âm gào khóc thảm thiết của bọn hắn lập tức hấp dẫn người đi đường nhìn chăm chú. Chỉ một thoáng, Dương Bái phanh một tiếng quỳ gối trước mặt Dương phụ, theo sau hai tay hắn ôm lấy đùi Dương phụ, thần tình nước mũi nước mắt bôi lên áo bào của Dương phụ.
Vị Diện Thương Nhân Giả Dung (Hồng Lâu Mộng) Tác giả: Ngạn Chỉ Đinh Hương Editor: Giang Ngan Chương 254: Bấm để xem Trước Lý phủ, huynh trưởng Lý Nhược Quang cũng nghênh đón một đấm phẫn nộ. Lúc này thân thể bị té ngã dưới đất, miệng đầy máu. Dương phụ ngây dại! Đại ca Lý Nhược Quang cũng ngây dại! Dương Bái ôm chặt đùi Dương phụ, gào khóc nói: - Phụ thân, cầu ngài thành toàn cho con đi! Thành toàn? Thành toàn cái gì? Dương phụ khom người kéo Dương Bái, hỏi: - Sao ngươi lại chạy ra đây? Tại sao còn khóc thương tâm như vậy? Ngươi nói cần thành toàn là nói cái gì? Trước đi vào nhà, mặc xong quần áo lại chậm rãi nói cho ta biết. Dương phụ vừa nói vừa kéo Dương Bái đi vào trong phủ. Giả Dung lập tức thao tác thân thể của Dương Bái, dùng sức vung lắc tay Dương phụ, lại quỳ xuống dưới chân hắn. Dương phụ liếc mắt nhìn người đi đường, thấy tầm mắt của họ nhìn bên cạnh mình, có chút người còn chỉ trỏ, nhỏ giọng nghị luận, cảm giác cực kỳ mất mặt. Hắn quay lưng nói: - Đứa con, vô luận chuyện gì cha cũng đáp ứng ngươi. Ngươi nhanh đứng lên, theo ta vào phủ rửa mặt chải đầu xử lý chỉnh tề chính mình. Lúc này Giả Dung khống chế Dương Bái làm ra vẻ mặt vui mừng, hưng phấn hô: - Lời này của phụ thân là thật sao? Ngài thật sự nguyện ý thành toàn cho con cùng với Phương di nương? Trong đầu Dương phụ oanh một tiếng. Vì xác nhận mình không có nghe lầm, thanh âm hắn run lên hỏi: - Ngươi nói cái gì? Lặp lại lần nữa! - Phụ thân chẳng lẽ muốn đổi ý? Dương Bái lập tức nóng nảy: - Phương di nương, chính là Phương di nương ngài mới dâng lên năm kia! Con thật sự yêu thích nàng, xin phụ thân đem nàng ban cho con! Giả Dung cố ý làm cho Dương Bái dùng hết toàn lực đem lời này hét to đi ra, thanh âm vang vọng cả con đường, truyền ra thật xa. Chẳng những Dương phụ nghe được rõ ràng, ngay cả người hầu, dân chúng xung quanh còn có đám người Dương mẫu mới từ trong phủ truy ra tới đều nghe được rõ ràng, một chữ không thiếu. Oanh long! Giống như có sấm sét bổ lên đầu mọi người. Mọi người chấn động, toàn bộ đều ngây dại! Đứa con của Dương gia nói, hắn yêu thích di nương của cha mình, cũng khẩn cầu cha mình đem nàng ban thưởng cho mình? Vở kịch thật hay a! Trái tim bát quái của dân chúng liền nhảy lên, hai mắt chăm chú nhìn Dương phủ, không muốn bỏ qua sự tình phát triển.
Vị Diện Thương Nhân Giả Dung (Hồng Lâu Mộng) Tác giả: Ngạn Chỉ Đinh Hương Editor: Giang Ngan Chương 255: Bấm để xem Không hề có chút phòng bị, đột nhiên biết được con của mình ngấp nghé di nương của mình, Dương phụ bị kích thích thật lớn. Hai mắt biến thành màu đen, thân thể lảo đảo, nếu không nhờ người hầu nâng được đúng lúc, chỉ sợ hắn đã ngã quỵ dưới đất. Giờ này khắc này, trong đầu Dương phụ chỉ còn vang lên câu nói của Dương Bái yêu cầu ban thưởng Phương di nương cho hắn, hoàn toàn không để mắt tới hoàn cảnh xung quanh, quên chính mình còn đang ở ngoài cửa, bên ngoài dòng người đông đúc, đều là dân chúng đang xem náo nhiệt của Dương gia. Hắn tung một cước đá trúng giữa trán Dương Bái, đem hắn đá ngã lăn dưới đất. Hai mắt Dương phụ đỏ đậm, giống như nhìn kẻ thù giận dữ trừng Dương Bái, hét to: - Ngươi biết mình đang nói gì sao? Súc sinh! Ngươi lặp lại lần nữa cầu ta thành toàn cái gì? Ta xem ngươi là điên rồi! Giả Dung thao tác Dương Bái bò lên, nức nở nói: - Ta cùng Phương di nương là thật tâm yêu nhau! Phụ thân nếu không đáp ứng, ta quỳ đây không đứng dậy! - Phụ thân! Con phục lạy với cha! Phương di nương yêu con, không phải ngươi! Nàng còn trẻ như vậy, mà ngươi đã già, phía dưới không còn dùng được, không thỏa mãn được nàng, càng không cấp được hạnh phúc cho nàng! Dương Bái vừa phục lạy vừa nói: - Ta thật sự yêu nàng, không có nàng ta sống không nổi! Van cầu ngài, van ngài thành toàn cho chúng ta! Giả Dung khống chế Dương Bái hô to, làm cho Dương phụ càng nổi điên, lại làm dân chúng kinh hô không ngừng. Vẻ mặt Nham Âu ý bảo mau tới thổi phồng tôi đi, nhìn Du Chuẩn nói: - Vài câu lời kịch này là tôi biên, đều là tinh hoa xem phim truyền hình của tôi, có phải đặc biệt giỏi hay không? Du Chuẩn ha ha hai tiếng, làm ra động tác như muốn phun, khiến cho Nham Âu tức giận muốn giơ nắm tay đánh hắn. Trước Dương phủ, trong lòng Dương Bái tràn đầy hoảng sợ nhìn thân thể chính mình không thể khống chế đang quỳ trước mặt Dương phụ. Sao lại thế này? Vì sao hắn không thể khống chế được thân thể của chính mình? Loại cảm giác này thật giống như đột nhiên bị quỷ vật chiếm đoạt thân thể, thao túng hết thảy của hắn. Chỉ có thể thông qua ánh mắt nhìn thấy sự tình phát triển lệch khỏi quỹ đạo, ý thức của Dương Bái bị giam trong thân thể, dựng đứng tóc gáy. Nhìn trường hợp quỷ dị trước mắt, nghĩ tới hôm qua hắn cùng Lý Nhược Quang thật sự là gặp quỷ. Có lẽ do đạo hạnh của hòa thượng cùng đạo sĩ không đủ cao, cho nên mới nói bọn họ không phải gặp quỷ. Hôm qua nữ quỷ kia mặc dù tha cho bọn hắn một mạng, kỳ thật luôn đi theo bên cạnh hắn, đêm qua nhân lúc hắn ngủ say đã chiếm cứ thân thể của hắn. Lúc sau còn đặc biệt đợi tới hôm nay, điều khiển thân thể hắn ở trước mặt công chúng, dùng phương thức như vậy nói toạc ra chuyện đen tối giữa hắn cùng Phương di nương. Tinh tế nghĩ lại, nữ quỷ kia quả nhiên dụng tâm hiểm ác. Thế nhưng muốn hủy hắn, còn tiếp tục lấy tính mạng hắn! Làm sao bây giờ? Nên làm gì bây giờ? Nếu không thể lấy lại quyền khống chế thân thể, tùy ý cho nữ quỷ an bài thân thể hắn nói tiếp, phụ thân của hắn nhất định sẽ tươi sống đánh chết hắn. Đến lúc đó thanh danh của Dương gia cũng hôi thối. Tựa như Trữ quốc phủ cha chồng con dâu thông dâm với nhau bị truyền ra. Dương gia cũng sẽ bị giẫm vào trong hố phân, toàn thân ô bẩn, bị người ghét bỏ, không đứng dậy được. Dương Bái có tâm ngăn cản sự tình tiếp tục phát triển, nhưng không cách nào giành lại quyền an bài thân thể của mình. Chỉ có thể trơ mắt nhìn chân của Dương phụ giẫm mạnh lên mặt của hắn, làm đầu của hắn đều đau đớn. Hiện tại trong đầu Dương phụ tràn ngập sát ý. Diễn cảm như là ác quỷ đến từ địa ngục, không ngừng chà đạp khuôn mặt Dương Bái, giẫm tới mức khuôn mặt hắn đều biến dạng. Sau đó Dương phụ vung chân đấm đá lên người Dương Bái như kẻ điên, phẫn nộ mất lý trí. - Hôm nay lão gia ta đánh chết tiểu súc sinh ngươi! Tuy Dương Bái bị đánh không đứng dậy nổi, vẫn kiên cường giơ tay lên kiên trì nói: - Phương di nương đã mang thai nhi đồng của con, cầu, cầu.. khụ khụ.. phụ thân.. thành toàn một mảnh chân tình của chúng ta.. khụ khụ.. Dương Bái đứt quãng nói xong câu nói này, vô lực ngã dưới đất hấp hối, không thể nói thêm được chữ nào. Nhiệm vụ viên mãn hoàn thành, Giả Dung thối lui, lưu lại quả tạc đạn kinh thiên, tạc vỡ tai người của Dương gia cùng dân chúng đang vây xem. Mang thai? Phương di nương mang thai nhi đồng của Dương Bái? Tiểu thiếp của phụ thân mang thai nhi đồng của đứa con? Vở tuồng thật phấn khích! Không kém gì Vương thị truyền kỳ cùng Ngụy thị truyền kỳ! Đám người vây xem ồ lên một mảnh. Dương phụ run lên bần bật, mặt mày đỏ bừng chỉ vào Dương Bái, há miệng thở dốc, trong cổ họng phát ra thanh âm "ặc ặc ặc" không ngừng, đột nhiên trợn mắt ngã xuống trên người Dương Bái. Trước Dương phủ loạn thành một đoàn, tiếng thét chói tai, tiếng gọi ầm ĩ, tiếng nghị luận, tiếng kinh hô.. hỗn hợp thành thanh âm làm màng tai mọi người đều nhói đau.